1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 44: Đối chọi gay gắt 6



      Nguyệt Trì Lạc đến gần Tống Chỉ Thi, hề để tâm cười : "Chẳng lẽ thái tử phi muốn bức vua thoái vị hay sao? Hoặc là thái tử phi muốn thay đổi gả cho Hoàng Đế? Cũng đừng quên Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu tại vẫn còn ở triều đình đấy, từ mẫu nghi thiên hạ này biết nếu để cho Đương Kim Hoàng Hậu nghe được nghĩ như thế nào. Con dâu của mình muốn cùng mình giành. . . . . ."

      "Ngươi câm miệng cho ta!" Tống Chỉ Thi cắt đứt lời của Nguyệt Trì Lạc, tức giận khắp người áp chế xuống chưa xong, trong khoảnh khắc như núi lửa bùng nổ trút xuống lan tràn ra ngoài: "Nguyệt Trì Lạc, Bổn cung xem thường ngươi, ngươi tốt nhất đừng đắc ý quá mức, đắc tội Bổn cung ngươi có ngày được sống tốt đâu."

      Con ngươi hơi nheo nheo lại, thoáng qua tia u, mang theo hung ác cùng đặc biệt tự tin.

      "Chỗ bị ngươi xem thường vẫn còn rất nhiều nha." Nguyệt Trì Lạc tiến tới gần sát nàng, dùng thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, lạnh lùng mà cười : "Ta cũng cho ngươi biết rằng, đắc tội với Nguyệt Trì Lạc ta là chuyện mà cả đời ngươi hối hận nhất."

      Nàng chính là muốn cho nàng ta biết, Nguyệt Trì Lạc nàng phải người nào muốn động là có thể động.

      Nàng mang thù, thời khắc quên phải đòi lại, Tống Chỉ Thi dám hại nàng, phải chuẩn bị tốt để gánh chịu hậu quả cho tức giận của nàng.

      "Chúng ta cứ chờ xem!" Từ trong kẽ răng vặn ra câu, bóng lưng kiên quyết mà tôn quý của Tống Chỉ Thi lúc xoay người bước , đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu mang theo chút ý tứ hàm xúc thể trừng mắt liếc nhìn Đông Phương Tuyết cái.

      Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất phớt lờ đứng nhìn hai nữ nhân ngươi tới ta đối chọi gay gắt, hiểu vấn đề này sao lại xoay chuyển thành ra như vậy, có điều Đông Phương Tuyết ngược lại xuất cảm giác thở phào nhõm.

      Thở dài, Huyền Chi Thất lắc lư đến bên cạnh Nguyệt Trì Lạc, nụ cười bên môi kềm chế được mà cười thoải mái: "Lạc Lạc, những việc này ngươi làm sao biết được? Nhưng mà. . . đúng là hay nhỉ. . . . . ."

      đợi Nguyệt Trì Lạc trả lời, Huyền Chi Thất tự mình quay đầu ung dung tiếp tục bước , guốc gỗ dưới chân nhịp bước ở mặt đất phát ra thanh lộp cộp nho .

      "Sắp đến ngày cưới, hy vọng Lạc nhi làm cho Bổn vương phải thất vọng." Môi mỏng gợi lên nụ cười yếu ớt, Đông Phương Tuyết lập tức xoay người rời , áo bào tím cũng lộng lẫy cao quý như lúc vừa đến.

      "Thôi , các ngươi nhất định là chưa có xem phim truyền hình lúc tám giờ." Giật mình như ngủ mơ nỉ non tiếng, thân thể Nguyệt Trì Lạc loạng choạng bước vào khuê phòng.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 45: Đại hôn 1



      Đêm xuống, trăng tàn như câu*, bóng đêm như mực. (trăng khuyết như lưỡi câu)

      Bên trong sân hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió ra, nghe được cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.

      Bởi vì Nguyệt Trì Lạc bị thương viện cớ cần phải nghỉ ngơi tốt, toàn bộ Nguyệt gia đều bị ngăn cản ở bên ngoài tiểu viện.

      Nguyệt Trì Lạc lười biếng nằm nhuyễn tháp, hàng mi thon dài hạ mí mắt xuống nửa, tay cầm cuốn tiểu thuyết phong nguyệt* xem say sưa ngon lành, ánh trăng soi rọi ở người nàng, dung nhan mơ hồ . (*truyện về tình nam nữ)

      Nàng thích thanh tỉnh, hơn nữa thời điểm đọc sách phải tuyệt đối yên tĩnh, vì vậy Thập Thất sớm bị đuổi nghỉ ngơi.

      Gió thổi lên cuốn lấy cát bụi mặt đất, màn cửa sổ bằng lụa mỏng kẽo kẹt kẽo kẹt thanh rất bay bổng phát ra trong đêm tối, ánh nến bàn bị gió thổi tắt. Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía ánh trăng phảng phất như nhìn thấy bóng người chợt lóe bên ngoài cửa sổ.

      Nháy mắt vài cái, nàng chau mày để quyển sách tay xuống, ánh mắt đảo qua lại bên ngoài cửa sổ hai vòng, đập vào mắt là mảnh đen như mực.

      Thở dài đóng lại cửa sổ, động tác làm liền mạch lưu loát, ánh mắt thấp thoáng như chứa chút mơ hồ mất mác, bởi lẽ mất mát này định trước vào trong cuộc sống của người phàm trần. Cuối cùng, con ngươi chợt sáng đứng im dừng ở người nam tử xuất như quỷ mị ở trước mắt nàng.

      "Con mẹ nó, cứ như ác quỷ, nãi nãi sớm muộn gì cũng bị ngươi hù chết." Lùi về sau bước lớn, thốt lên lời thô bạo độc địa, ràng còn mang theo chút hứng thú mừng rỡ.

      Nam tử cao lớn vững chãi, xiêm y màu lam nhạt còn phối thêm ống ngọc tiêu màu xanh nhạt, nhìn lên nữa chính là khuôn mặt mang mặt nạ màu trắng ngà, lọt vào trong tầm mắt là đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên quấn vòng quanh tạo ra đường cong tuyệt thế.

      Nhìn bất động, Nguyệt Trì Lạc hung hăng đẩy cái: " chết ? Mẹ nó, nếu ngươi chuyện hãy cút ra ngoài cho lão nương, vĩnh viễn cũng đừng trở lại."

      Tròng mắt hung ác nhìn chằm chằm , ràng mang theo tức giận cùng uất ức nồng đậm.

      Thân thể nam tử dao động hai cái, lời ra khỏi miệng còn kèm theo nồng nặc mùi rượu: "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."

      Từng câu Lạc Lạc đó hàm chứa ngàn vạn quyến luyến, giống như rên rỉ, tựa như thương tâm tuyệt vọng.

      Bỗng nhiên Nguyệt Trì Lạc mềm lòng, xông lên phát mạnh mẽ ôm lấy , "Có biết , ngươi 1 năm 8 tháng đếp gặp ta. . . . . ."

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 46: Đại hôn 2



      Thân thể nam tử chấn động đưa tay xoa sống lưng của nàng, mùi rượu nồng nặc phả ra cổ nàng: "Ngươi tính toán thời gian chuẩn xác như vậy để làm gì chứ, chẳng lẽ nhìn trúng ta rồi sao? Lạc Lạc. . . Lạc Lạc à. . . . . . Ta vẫn luôn ở tại bên cạnh ngươi . . . . . ."

      Tiếng cười trầm thấp truyền qua kẽ răng, mấy câu sau cùng giống như cúi đầu thào tự , Nguyệt Trì Lạc thậm chí có nghe rốt cuộc cái gì.

      "Được rồi, trở về là tốt rồi." Nguyệt Trì Lạc tay đẩy ra, sửa sang lại xiêm y của mình, vầng sáng nhàn nhạt trong mắt che phủ ít lo lắng vừa xuất .

      "Lạc Lạc, ngươi tuyệt tình." Nam tử thuận thế ngồi xuống nhuyễn tháp, mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, "Ngươi ta lâu như vậy đến thăm ngươi, nhưng ngươi sao? Ngươi xem ngươi bao lâu có đến thăm ta cùng với sư phụ, đúng ba năm ngươi có về Thiên Cơ Các rồi. . . . . ."

      Mùi rượu nhàn nhạt, lời bình thản, hết sức giễu cợt.

      Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, ngay sau đó hé miệng cười khổ, "Xưa kia lúc rời khỏi Thiên Cơ Các sư phụ đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ta, hôm nay ta chỉ là người ngoài sao có thể vào đó? Huống chi. . . Ngươi cũng biết mà, đúng sư huynh?"

      Nguyệt Trì Lạc tiến sát vào gần , gương mặt bầu bĩnh y hệt như trẻ con, đôi con ngươi như sao sáng len lỏi bắn thẳng vào trong mắt , lạnh nhạt mà hờ hững, hề có cảm xúc hay tình cảm gì.

      nhìn lại nàng, đôi mắt phượng còn có men say, mông lung mà tuyệt thế, mãi đến khi nhìn vào đôi mắt đen chút động lòng kia nhếch nhếch khóe miệng, châm chọc cười ha ha : "Sư muội, ta đến để tặng lễ vật, đây là lễ vật sư phụ đưa cho ngươi vào ngày đại hôn."

      Dứt lời, từ người lấy ra món đồ vật được bọc bởi tơ vàng vứt cho Nguyệt Trì Lạc, rồi lắc mạnh cái giống như lúc đến biến mất còn bóng dáng.

      Nguyệt Trì Lạc nhận lấy, vừa mở ra nhìn thấy chính là tấm lệnh bài được đúc ra từ gỗ tử đàn, sửng sốt há to cánh môi hồng, trong lòng nhảy thình thịch mấy cái, dự cảm lành đột nhiên kéo tới.

      Tại sao lại đem Phượng Hoàng lệnh trước giờ rời khỏi người cho nàng? Chẳng lẽ sư phụ nghĩ thông suốt chịu quy rồi sao?

      Nếu thực như vậy, cũng có gì tốt.

      Nhíu mày, nhìn phương hướng nam tử rời khỏi, đau đớn như gợn sóng lan tràn khắp người, trong tim như có nhợt nhạt bị thương.

      Cuối cùng thở dài, cất lệnh bài vào, xoay người trở về phòng ngủ.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 47: Đại hôn 3



      Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái qua nửa tháng.

      Mắt thấy sắp đến ngày đại hôn, đêm nay, Nguyệt Trì Lạc cũng như thường ngày cầm lên quyển tiểu thuyết phong nguyệt, thân thể nhu nhược giống như xương lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, trong con ngươi là ánh sáng bình thản nhợt nhạt, phản chiếu có bất kỳ cảm xúc lo âu nào.

      Nam tử vẫn đứng ở phía trước nhìn nàng chằm chằm, mặt nạ màu lam u che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài, thỉnh thoảng thoáng qua mấy phần gợn sóng ưu thương và ngừng che giấu tuyệt vọng.

      Mùi rượu đầy người bắn ra ở xung quanh, nam tử vừa mở miệng cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."

      thầm nho , có cảm giác đau đớn, trái tim Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lại. Vào khoảnh khắc cùng với nam tử gọi tên nàng giữa lông mày xuất chính là nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương phiền muộn.

      ai biết nàng suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao sáng ở nơi xa xa, ánh mắt muôn vàn lưu luyến, trong ánh mắt lạnh nhạt cùng đau thương đều tồn tại.

      Cái thế giới mà nàng qua cách trống rỗng, thế giới có người nàng nhất và hận nhất.

      Hôm nay, tất cả đều thành .

      Những quá khứ bỏ xuống được, từng quên lãng đều theo thời gian mà trôi qua.

      A Dạ từng , lấy chồng phải cùng nhau lấy, bởi vì các nàng muốn tách ra.

      A Dạ của ta, ta sắp phải lấy chồng rồi đấy, giờ đây ngươi ở đâu. . . . . .

      " phải là ta chứ." Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt mở miệng, thanh trầm thấp theo gió rồi biến mất.

      "Lạc Lạc. . . Lạc. . . Lạc. . . . . ." Nam tử xụi lơ mặt đất, từng hớp từng hớp rượu mạnh, mắt say lờ đờ mông lung, tuyệt vọng xỏ xuyên qua đáy lòng.

      " cho ta biết, xảy ra chuyện gì?" Nhìn , đáy mắt Nguyệt Trì Lạc vô hồn trống rỗng.

      Nam tử nhàn nhạt liếc nàng cái, lời ra khỏi miệng cũng chỉ là tiếng tuyệt vọng, thầm cũng là cái tên, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."

      Đau đớn nhàn nhạt len lỏi qua toàn thân, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, con ngươi lấp lánh tựa như sao xẹt qua tia chán nản.

      Nàng biết, người trong miệng cũng phải là nàng, bởi vì chưa bao giờ gọi nàng như vậy.

      Nhưng mà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. . . . . .

      đợi nàng suy nghĩ, nam tử mở miệng, thanh có tuyệt vọng có điên cuồng, "Chết rồi. . . Đều chết hết. . . . . ."

      "Ai chết?"

      "Ly. . . Lạc. . . . . ."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 48: Đại hôn 4



      "Còn ai nữa?" Đè xuống sầu bi, Nguyệt Trì Lạc hỏi tiếp.

      "Chết rồi. . . Tất cả đều chết rồi. . . . . . Nàng hủy Thiên Cơ Các. . . Ta hủy . . . Nàng. . . . . ." Tiếng nghẹn ngào thấp, dưới mặt nạ màu u lam, nam tử lệ rơi đầy mặt.

      Nguyệt Trì Lạc có chút ngẩn ngơ, đưa tay xoa trái tim, thể đó là cảm giác gì, chỉ cảm giác ngực trì độn, có loại cảm giác chán nản lan tràn.

      Sư phụ đổ độc dược vào cơ thể nàng chết rồi sao? Sư phụ làm cho nàng vừa kính vừa hận chết rồi sao?

      Ba năm, từ sau khi sư phụ gieo Cự Độc người nàng, nàng ba năm trở về Thiên Cơ Các rồi, sư phụ cường đại như vậy, cứ như vậy, báo động trước chết rồi!

      Như thế cũng tốt. . . Cũng tốt. . . . . .

      Hơi ngước đầu, trong đêm tối, giọt lệ trong suốt từ đôi mắt sang như ánh sao của rơi xuống.

      Nàng muốn mở miệng an ủi sư huynh, thế nhưng trong cổ họng khô khốc giống như mắc kẹt sợi vải bông thô ráp, thậm chí trong lòng lan tràn tuyệt vọng cùng thù hận ngay cả mình cũng biết.

      Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . .

      Nhìn nam tử đau đớn, Nguyệt Trì Lạc có chút lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng lại cách nào thể nghiệm cái loại tuyệt vọng làm cho người ta hít thở thông.

      Cho đến rất lâu về sau, Nguyệt Trì Lạc mới biết muốn tự tay phá hủy chính người mình , đó là loại tuyệt vọng khắc cốt đến mức nào.

      ★★

      Hôm nay là ngày Nguyệt Trì Lạc thành thân, thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

      giá y đỏ thẫm xinh đẹp thêu ‘Bạch Điểu Triều Phượng đồ’*, tay đeo trân châu mã não quý báu, đầu đội chính là mũ phượng giá trị liên thành, phía là màu đỏ tuyệt thế hùng tráng, chứng tỏ Đế Vương cũng rất coi trọng hôn lễ này. (* miêu tả bức tranh trăm chim hướng phượng, hình như thế mình chỉ đoán theo mình hỉu)

      Nguyệt Trì Lạc quan sát mình, đôi môi hồng phấn nhếch lên nhàn nhạt cười.

      Mấy ngày nay, Nguyệt trì vào cung gặp Hoàng đế hai lần, Hoàng đế ban thưởng tất nhiên cần phải , về phần cái khác, mặc dù Hoàng đế hài lòng chính phi Nguyệt Trì Lạc này, nhưng chính miệng Đông Phương Tuyết thừa nhận muốn thành thân, lão hoàng đế ngoại trừ chúc phúc cảm than ra, cũng thể được gì.

      Dù sao ở nước Đông Phương này, người người đều biết, con trai được Đương Kim Hoàng Đế sủng ái nhất phải Thái tử mà là Tứ Vương Gia.

      Nguyệt Trì Lạc cũng hiểu Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết đến mức độ nào, có thể đạt đến trình độ dung túng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :