1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công hoàng phi tuyệt sắc - Hải Yêu Phiêu Lượng (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 125: Địch ý

      Editor: Vệ Tử Y


      "Tại sao chúng ta thể vào?" Viên Quân tức giận lạnh lùng , nhìn chằm chằm tên cản trở mình, khí rất căn thẳng.


      Bọn Hỉ Nhi cũng quắc mắt trừng trừng, họ làm sao có thể để tiểu thư đơn độc gặp người đàn ông này, có các nàng bên cạnh tất nhiên được.


      "Chúng ta muốn theo tiểu thư, thể cho chúng ta vào." Hỉ Nhi lạnh lùng , lần đầu tiên có thái độ cường ngạnh này trước mặt người ngoài.


      Bọn Thảo Nhi đám người cũng phụ họa theo, dàn thành hàng ngang làm động tác muốn xông vào.

      Trong nhất thời khí lạnh toát, ai ai cũng cảm thấy có thể động thủ, làm tốt việc chuẩn bị động thủ.


      "Các nàng là người của ta, dĩ nhiên theo ta." ngờ Tiêu Tương Phi ngang nhiên mở miệng giúp họ, mắt mặc dù nhìn họ, lời lại hướng về nam nhân bên cạnh.


      Đột Bát Hỏa đột nhiên cười, uy nghiêm phân phó: "Các ngươi lui ra, các nàng là người bên cạnh tiểu thư, dĩ nhiên là ở bên hầu hạ tiểu thư, chẳng lẽ để cho bọn thô nhân các ngươi tới phục vụ?"


      Lời này vừa ra, quân sĩ man di lập tức thu hồi vũ khí, thối lui ngăn trở nữa.


      Hỉ Nhi lạnh lùng khẽ hừ, nhìn bọn họ nữa mà bước nhanh tới bên người Tiêu Tương Phi đỡ nàng, ân cần : "Tiểu thư." tiếng này bao hàm bất mãn đối với đám người Đột Bát Hỏa.


      Tiêu Tương Phi mĩm cười, về cái bàn dọn xong ngồi xuống cần đợi Đột Bát Hỏa mời, mặt bàn bày các loại cao lương mỹ vị, còn có trái cây theo mùa. Đám Viên Quân, Hỉ Nhi ngồi xuống theo, Hỉ Nhi bên phải, Viên Quân bên trái, những người khác ngồi sau lưng.


      "Bàn này quá ít, chuẩn bị thêm bàn, chúng ta đều đói rồi." Tiêu Tương Phi nhàng , lúc này mắt nhìn về Đột Bát Hỏa. Sáng sớm ra ngoài, họ còn chưa ăn gì, nàng ăn cơm, những người khác cũng cần ăn.


      Đột Bát Hỏa đáp nàng mà quay sang với binh sĩ theo hầu: "Ngươi , chuẩn bị thêm bàn nữa."


      Tên lính kia nghe xong, lập tức tuân lệnh nhanh chóng rời .


      "Chắc là đói rồi, ăn ." Đột Bát Hỏa với nàng, tự mình gắp vài món ăn đặt trong chén của nàng, mỉm cười nhìn nàng.


      Mà Viên Quân đối với hành động của rất bất mãn, căm tức nhìn, trong lòng đối với Đột Bát Hỏa tràn đầy địch ý.


      Tiêu Tương Phi lắc đầu, vẫn nhúc nhích.


      Đột Bát Hỏa cũng hiểu ý của nàng, vì vậy thả đũa trong tay xuống. Đón nhận ánh mắt địch ý của Viên Quân, cũng dể ý, chỉ cười.


      Lát sau, binh sĩ mới ra ngoài chỉ huy vài người chuyển cái bàn vào, bàn có cao lương mĩ vị và trái cây điểm tâm. Đồ ăn bàn khác gì so với bàn của hai người, có thể thấy được Đột Bát Hỏa cũng coi bọn họ.


      "Hoàn Nhi các người qua bên kia ăn cơ ." Tiêu Tương Phi nhàn nhạt phân phó.


      Bọn Hoàn Nhi nghe xong vội vàng đứng lên lại chiếc bàn mới dọn xong cầm bát đũa lên ăn.


      Thấy các nàng nghe lời, Tiêu Tương Phi cũng thêm nữa, cũng bắt đầu ăn, tự nhiên cũng để ý tới Đột Bát Hỏa.


      Mà chuyện này lại khiến Viên Quân và Đột Bát Hỏa hai người sửng sốt, nghĩ tới họ có thể như vậy.


      Tiêu Tương Phi đói bụng, rất đói, cho nên cũng muốn gì hết, tự nhiên càng khách khí, nhìn thấy món ăn ngon như vậy, nàng sớm nhịn được.


      Sau hồi sửng sốt, Đột Bát Hỏa tự nhiên cười lên, cũng cầm đũa, lặng lẽ ăn.
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 126: Cầu xin nàng ở lại, được ?

      Editor: Vệ Tử Y


      bữa cơm, mỗi người ăn tâm trạng đều giống nhau. Bọn Hỉ Nhi biết trong bụng Tiêu Tương Phi bán thuốc gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.


      Mà Viên Quân bụng thuốc súng, cả người vô cùng thoải mái, đối với Đột Bát Hỏa vẫn tồn tại địch ý, chỉ vì họ từng là địch thủ chiến trường mà còn vì những dây dưa với nàng.


      Đột Bát Hỏa tự nhiên biết nam nhân đối diện địch ý đối với mình rất sâu, đồng thời cũng nhìn ra được,cái tên gọi là Viên Quân đó thích Tiêu Tương Phi, tình địch va chạm, dĩ nhiên là hết sức đỏ mắt.


      bữa cơm Tiêu Tương Phi ăn vô cùng sảng khoái, cần quan tâm mấy kẻ bên cạnh tâm tư bách chuyển thiên hồi, nàng chỉ lo hưởng thụ thức ăn ngon.


      Hỉ Nhi được Hoàn Nhi thay cho ăn cơm, Hoàn Nhi vừa hầu hạ nàng, vừa thận trọng chú ý phía Đột Bát Hỏa, chỉ sợ lại đột nhiên tập kích.


      Rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm này, Tiêu Tương Phi hài lòng, giờ mà ngủ giấc nữa là nhất, buổi trưa ăn uống no đủ con sâu ngủ cũng muốn rục rịch bò ra.


      Cố nhịn xuống cái ngáp bất nhã, nàng ngẩn đầu nhìn nam nhân đối diện, nhạt như nước mà : "Thời gian còn sớm, cám ơn ngươi chiêu đãi, chúng ta cũng nên về."


      Đột Bát Hỏa nghe vậy cũng thả chiếc đũa trong ta ra, mắt sáng như đuốc nhìn nàng, ánh mắt nhiệt liệt, thần sắc kỳ dị, giống như vội vã kịp chờ bày tỏ với nàng: "Phi Nhi, làm ơn ở lại, được ?" Lời to gan bật thốt lên, kích động, giống như chuẩn bị rất lâu.


      Lời này vừa ra làm cho mọi người sửng sốt, thanh tỉnh nhanh nhất lại là Viên Quân, chỉ thấy giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào Đột Bát Hỏa mắng to: "Thúi lắm, tiểu thư ở lại, tiểu thư muốn trở về hoàng cung, ở nơi thế này, Đột Bát Hỏa ngươi chết tâm ."


      Tức giận chỉ có Viên Quân, sau đó bọn Hỉ Nhi cũng là vô cùng vui, từ bên cạnh đứng lên, cảnh giác nhìn Đột Bát Hỏa cùng binh sĩ bên cạnh .


      Tiêu Tương Phi bình tỉnh tự nhiên vẫn lên tiếng, giờ phút này, mọi việc giống như đều liên quan đến nàng. Giống như bọn họ đàm luận chuyện người khác chứ phải nàng, cùng nàng dường như quan hệ.


      "Ta mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi." Nàng đột nhiên mệt mỏi , đứng lên, ra ngoài lều.


      Mấy người giương cung bạt kiếm nghe nàng như thế, đồng thời sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng theo phía sau nàng.


      "Phi Nhi, bất kể nàng có nguyện ý hay , đời này, người mà Đột Bát Hỏa ta muốn nhất định là nàng. tại, ta muốn thỉnh cầu nàng lưu lại, để cho ta bảo vệ nàng, quý trọng nàng, vĩnh viễn thủ hộ nàng. Xin nàng ở lại, được ?" Đột Bát Hỏa cũng vì thế mà buông tha, lúc mọi người ra ngoài lều, chạy vội tới trước mặt nàng, thâm tình chân thành mà .


      Mọi người ngờ rằng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhiều lần ra lời như vậy, có lẽ lần đầu tiên ra như vậy làm bọn họ tức giận, nhưng lần thứ hai, trừ Viên Quân, những người khác đều trầm mặc.


      "Ngươi biến, ta rồi, tiểu thư là người của Hiên Viên vương triều, nàng lưu lại, nàng nhất định trở lại kinh thành, trở về hoàng cung." Viên Quân cả giận , nhìn chằm chằm Đột Bát Hỏa.


      Mà Đột Bát Hỏa để ý, như cũ nhìn trước mắt, thành tâm thành ý : "Hãy ở lại, được ?" Ánh mắt mong đợi nhìn nàng.


      Hãy ở lại, được ? Những lời này ước chừng ba lần rồi, đây là cực hạn mà người đàn ông có thể thổ lộ, lúc này đám Hỉ Nhi bắt đầu bội phục , nghĩ tới nam di thủ lĩnh này cư nhiên dụng tâm như thế.
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 127: Ở lại
      Editor: Vệ Tử Y

      Tiêu Tương Phi lạnh nhạt nhìn như nhìn đứa cố tình gây , chỉ nhìn như vậy, gì, cam kết cũng lộ ra điều gì.

      "Mời lưu lại, nàng nhất định thích nơi này." Đột Bát Hỏa như cũ vô cùng chân thành , hi vọng nàng lưu lại, phát nơi này so với kinh thành còn đẹp còn vui hơn.

      "Câm miệng, tiểu thư lưu lại ." Viên Quân thẹn quá thành giận, đối với Đột Bát Hỏa chuyện cũng càng ngày càng khách khí, lúc này càng thêm trực tiếp chắn trước người nàng, chặn lại tầm mắt của .

      Bọn Hỉ Nhi đều chuyện, chỉ có Hoàn Nhi mơ hồ cảm thấy Tiêu Tương Phi lưu lại, phải là vì người nào, mà vì chính nàng.

      Đột Bát Hỏa đối với ngăn trở lần nữa của Viên Quân cảm thấy căm tức, và nàng chuyện, lúc nào đến phiên tên này chen miệng vào?

      "Ngươi câm miệng, chúng ta chuyện, nơi này có chỗ để ngươi chen miệng." Đột Bát Hỏa dù có thoải mái khí độ hơn lúc này cũng phát hỏa rồi, căm tức chỉ vào Viên Quân quát.

      Viên Quân há lại sợ ? Mặc dù nơi này là doanh trại của đối phương, nếu mà ở chỗ này giao chiến khẳng định nửa điểm tiện nghi cũng chiếm được, nhưng cũng thể cứ thế làm gì để cho người khác xem thường.

      "Tiểu thư là người của Hiên Viên vương triều ta, là nữ nhân của hoàng thượng, ngươi càng có tư cách chen miệng." Vào giờ phút này, cũng để ý được nhiều, cả giận .

      Lời này vừa ra, trừ Tiêu Tương Phi, tất cả mọi người sắc mặt khác nhau, mọi người đối với chuyện này, ở trong lòng vẫn mịt mờ, dám ra.

      "Nàng cũng là nữ nhân ta nhìn trúng, cuối cùng rơi vào nhà nào, bây giờ còn biết đâu? !" Đột Bát Hỏa quan tâm những thứ này, thích chính là thích, chính là , nàng, mới bất kể nàng là của người nào? Đây chính là đại mạc hào tình, đây chính là lòng dạ của người đại mạc.

      Lần này, Viên Quân á khẩu trả lời được, sao thích nàng được, nhưng bởi vì quan hệ với Hiên Viên Vũ, chỉ có thể đem tâm giấu ở đáy lòng, vẫn dám ra. Lúc này, đột nhiên có chút hâm mộ Đột Bát Hỏa, dám lớn tiếng thổ lộ như vậy, dám mở miệng giữ lại nàng như vậy, mà Viên Quân cái gì cũng thể làm.

      Tiêu Tương Phi vẫn lên tiếng, lúc này trong lòng biết nghĩ gì. Thấy hai người tranh luận, nàng cũng khuyên giải, chờ bọn vừa dừng lại, nàng liền nhàn nhạt : "Chúng ta trở về thôi." xong, để ý tới bọn họ, trực tiếp rời .

      Lần này, Đột Bát Hỏa ngăn trở, càng cầu xin nàng lưu lại, chỉ là nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất ở trước mặt.

      Đoàn người tiếng nào, im lặng quay về doanh trại quân Hiên Viên, người trong quân vốn lo lắng cho họ, lúc này thấy bọn họ trở lại, tảng đá trong lòng rơi xuống, cao hứng cực kỳ.

      Đột Bát Hỏa tới quấy rầy nữa, nàng được an tĩnh hai ngày, trừ dạo trong thành Lạc Nhạn, nàng chỉ loanh quanh doanh trại, tản bộ, suy nghĩ chút tâm .

      Hôm nay, Viên Quân đột nhiên với nàng: “Tiểu thư, đại chiến giải, bằng ngày mai chúng ta lên đường trở lại kinh thành , chắc hoàng thượng nhất định chờ sốt ruột rồi.” ra có lòng riêng, muốn nàng ở lại chỗ này, chỉ sợ nàng và Đột Bát Hỏa có cái gì.

      Tiêu Tương Phi nhìn thần sắc bất an của , thở dài, sau đó khỏi : “Ta quyết định lưu lại.”

      Lời này vừa ra, mọi người đều kinh hãi, đặc biệt là Viên Quân, trợn mắt há hốc mồm, dám tin. Cũng có ai ngờ, nàng lại lựa chọn lưu lại, đây tột cùng là tại sao?

      Đến tột cùng là cái gì, để cho nàng ra quyết định như vậy? Đột Bát Hỏa? Hay là…

      Bất kể là gì, nàng lúc này tâm ý quyết, tạm thời muốn trở lại kinh thành, muốn trở về hoàng cung, cũng muốn trở về bên Hiên Viên Vũ.

      “Tiểu thư, như vậy sao được, hoàng thượng còn chờ ngài trở về.” Hỉ Nhi là người phản đối đầu tiên, trong bốn người nàng là người trung nhất với Hiên Viên Vũ.

      Hoàn Nhi được lời nào, dù sao nàng biết tiểu thư quyết định, chỉ có theo thôi.

      Thảo Nhi cùng Nộ Nhi liếc mắt nhìn nhau, quyết định lời nào, khi tiểu thư quyết định thể thay đổi. Vì vậy, hai người bọn họ thông minh lựa chọn câm miệng.

      “Ta quyết định.” Lần này, nàng dùng thanh lãnh đạm , làm cho người ta khó nghe ra ý nàng kiên quyết, mà Viên Quân tốt nhất biết điều thêm gì nữa, nếu nàng có thể rất tức giận.

      Viên Quân đúng là nghe ra được trong lời của nàng vui, cũng nhìn thấu nàng nhẫn, tự nhiên cũng bất đắc dĩ lựa chọn câm miệng, muốn chọc giận nàng.

      “Viên Quân theo tiểu thư.” mặc dù thể phản đối, nhưng bất kể như thế nào cũng muốn theo nàng, bảo vệ nàng.

      Nàng nhìn sâu, biết mình thể cự tuyệt, phần tâm ý này, nàng sao lại hiểu? Chỉ là thể nào chính là thể nào.

      Hôm sau, thu thập xong đồ, rời khỏi doanh trại đến khách điếm trong thành Lạc Nhan ở trọ.

      Đột Bát Hỏa vẫn chú ý chặt chẽ mọi động tĩnh của nàng, tất nhiên biết nàng ở trong thành Lạc Nhan, tâm vui vẻ, ngày thứ hai các nàng đến trọ cũng cải trang tìm đến.

      Tiêu Tương Phi rất quen thuộc với thành Lạc Nhạn, nơi này cũng vì trải qua chiến tranh mà điêu tàn, ngược lại sau khi chiến tranh kết thúc, vẫn phồn hoa như cũ, còn hơn cả trước kia. Hơn nữa cũng có bình dân thương vong, cho nên lúc này ngoài đường người đến người tấp nập.

      Lúc này Tiêu Tương Phi cùng bọn Hỉ Nhi đường cái, cảm nhận hòa nhã yên vui, hòa bình có được dễ. Tâm tình của nàng cuối cùng tốt chút, mặt bởi vì cảnh sắc phồn hoa mà lộ vẻ tươi cười.

      Nếu như có thể, nàng tình nguyện ban đầu theo Hiên Viên Vũ vào cung, có lẽ hôm nay mình chính là phần tử ở nơi này, trải qua cuộc sống bình thường yên tĩnh.

      Cứ như thế, nàng dần dần phát , mình giống như bị người theo dõi, như có chuyện gì xảy ra nhìn quanh. Quả nhiên, phụ cận tựa hồ có thêm vài người vô tình hay cố ý nhìn sang phía này, ánh mắt cùng thái độ tất cả.

      Là ai phái người theo dõi nàng? Độc Lang? Ý niệm đầu tiên nàng nghĩ đến là người cùng nàng đoạn tuyệt Độc Lang, là hay là người kia? Có lẽ là Đột Bát Hỏa, thể nào tin nàng ở lại, nhưng chưa tới tìm mình, điều này làm cho nàng rất kỳ quái.

      dạo mệt mỏi, nàng cũng nghĩ nữa, vì vậy tùy ý chọn gian tửu quán rượu mang theo đám người theo vào ngồi. Chọn cái bàn sát đường, đoàn người theo nhau ngồi xuống.

      Viên Quân gọi vài món ăn, đều là món ngon nổi danh Lạc Nhạn thành, bởi vì nơi này là biên ải, các món ăn dĩ nhiên hòa trộn cả hai miền Hiên Viên vương triều và man di, có phong vị khác biệt.

      Món ăn được đưa lên đầy đủ, Tiêu Tương Phi hào hứng bừng bừng cầm đũa thưởng thức, lúc này xuất , theo sau có hai tùy tùng nhắm chỗ các nàng lại.

      Đột Bát Hỏa, mọi người hai mặt nhìn nhau, ngờ tới là . Mà phương hướng của cùng mục tiêu dĩ nhiên chính là họ, bởi vì bọn họ tới bên người các nàng, đứng ở bên.



      Đột Bát Hỏa mỉm cười nhìn nàng.
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 128: Man di
      Editor: Vệ Tử Y

      "Sao ngươi lại ở đây?" xuất của Đột Bát Hỏa khiến cho Viên Quân sắc mặt đại biến, rất thiện ý đứng lên quát, cảnh giác nhìn .

      Đột Bát Hỏa nghe tiếng Viên Quân, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn , đáp lời, như cũ dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn Tiêu Tương Phi.

      Mà hai tùy tùng bên cạnh Đột Bát Hỏa cũng làm gì, bọn họ sớm biết Viên Quân vẫn đối với thủ lĩnh của mình tràn đầy địch ý, nhưng đối với thủ lĩnh tôn kính, bọn họ rất vui. Vì vậy, hai người chia ra từ sau lưng Đột Bát Hỏa vọt đến bên người Viên Quân, địch ý nhìn , kích thích đao trong tay.

      Thấy tình cảnh này, đám người Hỉ Nhi sắc mặt đại biến, tự chủ nhích tới gần Tiêu Tương Phi.

      "Các ngươi muốn làm gì? Muốn ở địa bàn Hiên Viên vương triều giương oai?" sắc mặt Viên Quân đẹp tí nào, ngờ được bọn họ động đao.

      "Lớn mật, ngươi dám đối với vương ta bất kính, chúng ta tự nhiên thể bỏ qua cho ngươi." người đàn ông quát lên, giơ đao, thân khí thế liều chết.

      người đàn ông khác cũng tán đồng gật đầu, lạnh lùng nhìn Viên Quân.

      Đột Bát Hỏa đối với cử động của bọn cũng quản chế, trong mắt hoàn toàn chỉ có Tiêu Tương Phi, tựa hồ bên cạnh có chuyện gì xảy ra.

      Viên Quân vừa tức vừa giận, cầm kiếm bên cạnh lên, hét lên với bọn Hỉ Nhi: "Bảo vệ tiểu thư." xong, cũng giương kiếm xông lên.

      Lúc này, người trong quán rượu thấy bọn họ lời hợp liền động đao động kiếm, làm sợ tới mức sắc mặt đại biến, chẳng quan tâm gì nữa rối rít tông cửa chạy.

      "Đến đây ." Viên Quân trầm mặt lạnh lẽo quát lên với hai người kia.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, dùng đao bảo vệ trước ngực, chuẩn bị cùng tiến lên.

      Ầm.

      Đột nhiên tiếng vỗ bàn vang lên, cứng rắn dọa sợ mọi người, ánh mắt của mọi người tự chủ được tìm người vỗ bàn.

      "Được rồi, náo đủ chưa?" Chỉ thấy Tiêu Tương Phi sắc mặt hết sức tốt, khẽ kêu, tức giận nhìn Viên Quân và ba người.

      Ba người đều cả kinh, cùng thối lui bước, nhưng cũng dám càn rỡ.

      "Các ngươi lui ra." Lúc này, Đột Bát Hỏa mới lên tiếng, giống như chỉ chờ đợi lời của nàng.

      Hai người đàn ông nghe vậy, thu hồi đao trong tay, lời nào đứng ở bên cạnh họ.

      Viên Quân rất tức giận, nhưng ở trước mặt nàng, lại dám làm trái ý nguyện của nàng, thể làm gì khác hơn là nén lấy bụng hỏa khí. Đột Bát Hỏa này hồn bất tán, bọn họ xuất ở đâu liền theo đến đó. là tức chết .

      “Các ngươi có thể cho ta ăn cơm hay ?” Nàng lạnh lùng lướt nhìn mọi người, ánh mắt trước sau rơi vào người Viên Quân cùng Đột Bát Hỏa, hết sức vui.

      “Tiểu thư, là Viên Quân đúng.” Viên Quân nghe vậy, thấy sắc mặt nàng vui, lập tức biết nàng nhẫn nại có hạn, càng sợ nàng tức giận đuổi mình .

      Đột Bát Hỏa thấy vậy, liền cũng mở miệng : “Phi Nhi, là ta quản giáo nghiêm, xin nhận lỗi với nàng.” xong, bảo hai vị tướng sau lưng nhất nhất tiến lên nhận tội với nàng.

      Như thế, sắc mặt của nàng lúc này mới khá hơn chút, nhưng đối với xuất của , cũng có gì tức giận: “Ngươi tới đây làm gì?” xong, cầm lên chiếc đũa ăn của mình.

      “Ta muốn mời nàng đến tộc ta chơi, ở ít ngày, ngắm nhìn phong thổ của chúng ta.” Đột Bát Hỏa vội vàng ra suy tính, sau đó mời tự ngồi.

      Lời của vừa ra, Viên Quân lại nhẫn được, lạnh lùng quát lên: “Ngươi mơ , tiểu thư .” tức giận, người đàn ông này da mặt dầy.

      Hai người sau lưng Đột Bát Hỏa nghe vậy, cũng rất tức giận, ngừng sử dụng ánh mắt cảnh cáo .

      Mà chiếc đũa tay Tiêu Tương Phi cũng dừng lại, nghẹo đầu suy tư chút. Ánh mắt của nàng, khiến mọi người khỏi lo lắng đề phòng, biết nàng có thể đáp ứng hay .

      Qua lúc lâu, nàng gắp lên miếng gà đặt trong chén, gật đầu: “Được, ta đến chỗ các ngươi xem xem.” xong, tự nhiên ăn thịt trong chén mình.

      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người biểu tình khác nhau, Viên Quân tức giận chịu nổi, bốn người Hỉ Nhi lại là gương mặt kinh ngạc, Đột Bát Hỏa cười hưng phấn.

      “Tiểu thư…” Năm trăm miệng lời kêu lên, chân tướng nhìn nàng.

      “Ta quyết định.” Nàng , cái gì cũng muốn nhiều lời, tự nhiên cũng ngăn lại ý muốn phản đối của bọn họ.

      Viên Quân nản lòng nản chí ngồi xuống, cái gì cũng muốn , nhìn bàn ăn ngẩn người.

      Hỉ Nhi thở dài qua, vội vàng gắp thức ăn giúp nàng, những người khác tới cùng ăn.

      Đột Bát Hỏa mừng rỡ, đứng lên lớn tiếng : “Sáng sớm ngày mai, ta tự mình tới đón tiểu thư.” xong, thị uy nhìn Viên Quân ủ rũ cúi đầu, cao hứng rời .

      Sáng hôm sau, quả nhiên Đột Bát Hỏa cầm đầu đám người, đến khách điếm của họ trọ, sợ quân đội Hiên Viên nghênh ngang vào thành.

      Bọn Hỉ Nhi thu dọn xong đâu đấy, đỡ nàng xuống lầu, Viên Quân hết sức miễn cưỡng cùng phía sau, là hận chết Đột Bát Hỏa.

      Ngồi lên cỗ kiệu Đột Bát Hỏa chuẩn bị sẵn, đội nhân mã vội vàng về ngoại thành. lát, thấy đội nhân mã chờ ở ven đường, nhìn thấy bọn họ lập tức tiến lên đón, hành lễ với Đột Bát Hỏa, “Đại vương, chúng ta tới đón ngài.”

      Đột Bát Hỏa gật đầu, liếc mắt nhìn cỗ kiệu sau lưng, sau đó : “Xe ngựa chuẩn bị chưa?”

      Viên tướng cầm đầu cung kính : “Đại vương, chuẩn bị tốt.” xong sai người kéo qua, thay xe ngựa cho đám người Tiêu Tương Phi.

      Thay xe ngựa, đoàn người lại lâu, rời khỏi phạm vi của Hiên Viên Vương triều, về phía địa vực man di. đường có núi xanh nước biếc, mà là núi cao hoang vu, ngọn cỏ, xa xa nhìn lại, trừ núi chính là đất, hoang vu vô cùng.

      Nàng biết đây chính là Mạc Bắc, tựa như Trung Quốc đại địa khu Tây Bắc, trải qua cuộc sống trôi giạt gập ghềnh này, chẳng trách được bọn họ nhìn chằm chằm Hiên Viên vương triều, nếu là đổi lại nàng, nàng cũng có thể như vậy.

      thêm quãng đường rất xa nữa, mới nhìn thấy được tòa thành cách đó xa, cứ đột ngột xuất ở tầm mắt của mọi người như vậy, đây chính là thành trì của người man di.

      “Tiểu thư, chúng ta đến rồi sao?” Bọn Hỉ Nhi thấy thành trì cách đó xa, kinh ngạc hỏi, ngờ nơi này có thành thị.

      Nàng gật đầu giọng : “Chắc thế.”

      Quả nhiên, Đột Bát Hỏa giục ngựa tới bên cạnh xe ngựa của các nàng, vẻ mặt tươi cười : “Phi Nhi, chúng ta đến, nơi này là thành trì của chúng ta.” xong chỉ về phía trước.

      Tiêu Tương Phi cười lại với .

      Mà ở trong tòa thành kia sớm nhận được tin tức, biết được bọn họ trở về, sớm có ít người ra ngoài thành nghênh đón.

      Chứng kiến tới bọn bọ càng ngày càng tiếp cận, đột nhiên bộc phát loạt tiếng hoan hô: “Đại vương vạn tuế, Đại vương vạn tuế…” mọi người phủ phục, tiếng hô tung trời.



      Đột Bát Hỏa thỏa mãn cười, tràn đầy tình cảm nhìn con dân của , mặc dù cuộc sống bằng Hiên Viên vương triều, nhưng tình cảm của họ cũng rất tốt.
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 129: Tây Vực hoàng cung

      Bọn Hỉ Nhi đối với việc tiến vào vùng đất man di vô cùng bất an cảnh giác, nhưng khi đến nơi rồi lại thấy cũng đến mức đáng lo như vậy. Người nơi này cũng như ở Hiên Viên vương triều, khí an bình, có điều cuộc sống cực khổ hơn, tốt như ở Hiên Viên vương triều.

      Ngồi xe ngựa vào thành, bọn họ kinh ngạc phát , quy hoạch của toàn thành cũng giống với thành Lạc Nhạn, cái khác là nhà cửa đều đắp bằng bùn, những gian nhà nho , cũng có vài gian lớn hơn chút.

      Bọn Hỉ Nhi nhịn được tò mò vén mành xe lên nhìn người dân man di hoan nghênh họ vào thành.

      “Tiểu thư, bọn họ hình như rất thân thiện.” Thảo Nhi thụt đầu vào, do dự .

      Nàng xông họ cười cười, họ đắc tội người nơi này, cũng phải là người Đại Gian Đại Ác gì, người man di dĩ nhiên làm khó họ.

      “Nơi này tựa như Tây Vực, nồng đậm phong tình di quốc.” Nàng cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm thán , Tây Vực ở đại, là nơi rất thần bí khiến ai cũng muốn đến.

      Hỉ Nhi che miệng cười, : “Tiểu thư, nơi này chính là Tây Vực a.”

      À?! Nàng sửng sốt, cũng hiểu được, nơi này ra cùng cổ đại Trung Quốc dạng, cơ hồ có gì phân biệt, nàng cho là có bất đồng, nhưng ra là giống nhau.

      “Nhìn a, đến hoàng cung rồi.” Nộ Nhi chỉ tay về phía tòa kiến trúc hùng vĩ cao lớn khí, kìm hãm được hô lớn.

      Bọn Hoàn Nhi liền vội vàng thò đầu ra xem, quả nhiên thấy phía trước tòa nhà tường thành rất cao lớn. Ngoài tường thành sớm có ít người đợi, nhìn thấy đoàn xe của bọn họ, lại tung hô vạn tuế.

      Nghe người Tây Vực rất nhiệt tình, hôm nay vừa thấy, nàng cuối cùng hiểu, mở mang kiến thức. Tại trước hoàng cung huy hoàng hùng vĩ, thấy người phía trước rối rít xuống ngựa, nàng suy nghĩ chút cũng nổi lên hăng hái, bảo Hỉ Nhi đỡ nàng xuống xe.

      Lúc này mặt trời ngả về tây, thời tiết sa mạc nóng bức lại chuyển đổi, ánh mặt trời chiếu rọi tường thành hoàng cung và các nóc lầu các lên vẻ vô cùng thần bí.

      Những người man di thấy nàng và đám người Hỉ Nhi cùng xuống xe khỏi sửng sốt. Bởi vì tất cả mọi người nhìn ra được, họ phải người man di, mà là người của Hiên Viên vương triều. Tất cả mọi người suy đoán thân phận của các nàng, là tù bình? Hay là…

      Đột Bát Hỏa thấy nàng ra ngoài, cư nhiên ở trước công chúng, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, mang theo mỉm cười, chậm rãi về phía nàng.

      Tiêu Tương Phi sau khi xuống xe, ánh mắt liền bị hoàng cung hùng vĩ thần bí kia hấp dẫn, trong lòng đột nhiên có cỗ kích động, suy nghĩ nếu như mấy ngàn năm sau, khi người đứng gò sa mạc Tây Vực, ai nghĩ tới, nơi này từng có hoàng cung huy hoàng hùng vĩ như thế, nơi này từng là tòa thành thị, lại vọ tình bị chôn vùi trong cát bụi thời gian và lịch sử. Nơi này vô số vàng bạc châu báu, bảo vật giá trị liên thành cũng theo đó mất tích, làm người ta cảm thấy đáng tiếc cỡ nào.

      Tiêu Tương Phi nghĩ đến nhập thần, ngay cả Đột Bát Hỏa tới bên cạnh cũng phát , cho đến khi dắt tay mình, đưa nàng về phía hoàng cung.

      Lúc này tất cả mọi người yên lặng như tờ, khiếp sợ nhìn màn này, rối rít ở trong lòng suy đoán, nữ tử này là ai? Vương sao lại dìu nàng? Điều này đại biểu cái gì?

      Tiêu Tương Phi cũng mê man, biết làm vậy có đúng hay ?


      Chương 130: Ái mộ.

      Từ lúc Đột Bát Hỏa dìu nàng kia, bao nhiêu đố kỵ, hâm mộ, dám tin, còn có càng nhiều ánh mắt hiểu nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm nhau kia của họ.

      Tiêu Tương Phi biết mình hất bàn tay nắm kia ra là đúng hay sai? Chỉ là tại nàng phát mình cự tuyệt được, giờ khắc này, nàng ngầm cho phép.

      Hai người nắm tay qua tầng người trùng trùng điệp điệp, vào trong hoàng cung. Sau lưng, đám Hỉ Nhi, Viên Quân vẫn theo sau gót.

      Cũng ai biết, số mạng như thế nào khi họ lựa chọn, trừ Hiên Viên Vũ, Viên Quân, Đột Bát Hỏa, kế tiếp còn ai xuất nữa? Cũng ai biết.

      Tiêu Tương Phi tựa như nữ hoàng cao quý, người mặc váy của Hiên Viên vương triều dài chấm đất, tự nhiên mà bước vào thành.

      Nàng tựa như đóa phồn hoa thịnh thế, trang nhã, thanh lệ, cao quý. Dung nhan điểm trang nhạt, vật trang sức vừa phải, vóc người thon dài như ma quỷ, ngón tay nhắn trắng noãn. bộ cung trang trắng ngà càng làm nổi bật giống như tiên nữ hạ phàm, tản mát ra khí chất đặc biệt, hấp dẫn vô số ánh mắt, lại cướp ít hô hấp.

      Điều này, nàng cũng phát giác, có thể do còn ở đại nàng nhiều lần mặc lễ phục nên mới có thể quyến rũ, hào phóng, xuất chúng như vậy.

      Xuyên qua lớp tường cung dày, nàng rốt cuộc thấy được hoàng cung Tây Vực kiến trúc đặc sắc, toàn bộ dùng bùn cát tạo thành. Mà vườn hoa mặc dù coi như là trăm hoa đua nở, cũng phải là cái gì cũng có, nhưng mấy loại cây cỏ thích hợp sinh tồn nơi Tây Vực đều đủ hết.

      Rung động. khéo léo tuyệt vời như Hiên Viên vương triều, cũng có xanh vàng rực rỡ, xa hoa, quý khí. Nhưng nơi này có thể tùy ý thấy được hào hùng, đại khí, cởi mở, tuyệt kém so với Hiên Viên vương triều.

      đường có nô lệ hành lễ với họ, còn có hàng tùy tùng hùng dũng sau lưng, cho thấy mến và bảo vệ của Đột Bát Hỏa đối với nàng.

      Xuyên qua tầng kiến trúc trùng điệp, nàng tò mò nhìn ngắm, nơi này cũng có cầu nước chảy, chỉ là, nước ở chỗ này có vẻ rất trân quý.

      lâu, nàng được Đột Bát Hỏa mang tới tòa cung điện thoạt nhìn rất hùng vĩ, vừa vào cung điện có rất nhiều nữ nô ùa ra, cung kính hành lễ.

      “Phi Nhi, nàng ở đây, biết nàng có thích , nếu như thích, ta đổi, hoặc là nàng thích ở đâu cứ chọn nơi đó.” Đột Bát Hỏa cười , lời này tỏ coi trọng.

      Tiêu Tương Phi mỉm cười, nhìn đám nữ nô còn quỳ mặt đất : “Nơi này là được rồi, cứ ở đây thôi.” xong, cũng mang theo bọn Hỉ Nhi vào.

      Trong cung điện, khăn lụa màu trắng tung bay trong gió, tràn ngập cảm giác thần bí. Bày biện rất đơn giản, nhưng vật phẩm lại tinh xảo, đặc biệt là những bích họa kia, khí tức cổ xưa đập vào mắt. Mỗi món đồ vật đều được điêu khắc nhiều phong tục, vừa nhìn cảm thấy có bề dày lịch sử văn hóa.

      Nhưng lúc nàng thấy cái giường lớn kỳ quái trong nội thất mặt đỏ lên. Trời ạ, giường này có điểm đặc sắc, trừ việc có thể để cho mười người ở phía lăn lộn, phía còn vẽ, điêu khắc rất nhiều Hợp Hoan Đồ, cùng nam tử, thậm chí còn có đồ hình trẻ con.

      Người Tây Vực cũng quá cởi mở chứ? Ngay cả người đại như nàng, trước mắt bao người, cũng kìm được mặt ửng hồng, hết sức lúng túng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :