Chương 107: Chạy trốn Editor: Vệ Tử Y
Ngủ đẫy giấc, khi tỉnh lại vừa lúc bình minh, mà nàng lại dưỡng đủ tinh thần, hôm nay nàng muốn làm lớn phen rồi nhanh chóng rời .
Nàng thức dậy cũng là lúc Đột Bát Hỏa vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, cho nên nàng có đủ thời gian. Tính toán chờ ngủ nửa giờ, khi buông lỏng nàng đao giải quyết .
Có lúc nàng lại dịch chăn cho , hoặc lau cái bàn, sắp đặt cái gì đó trong lều, đồng thời cũng chú ý nhàng để làm kinh động .
Sau khi bấm đúng nửa giờ, nàng lặng yên tiếng động nhích tới gần , đứng bên giường nhìn khuôn mặt tuấn tú ngủ say, đột nhiên phát , ra vẫn luôn rất thành thục mê người, chỉ tiếc, đáng tiếc, thể giết.
Từ phía sau lấy ra chủy thủ, do dự nhắm vào cổ xuống tay. Nàng có thể đoán được máu tươi vẩy ra, có thể tưởng tượng tính mạng mất dần trong tay nàng.
Nhưng nàng có khắc chần chờ, bởi vì dao trong tay nàng găm cổ Đột Bát Hỏa mà là rơi vào giường.
Tay của nàng rất đau, bởi vì bị đôi bàn tay giam cầm, nàng thiếu chút nữa cầm được chủy thủ trong tay. Phản xạ có điều kiện khiến nàng lập tức sử dụng cái tay khác đối phó , cả người cũng theo sát cùng nhau hành động, công kích tất cả chỗ yếu hại của , như vậy khiến cho thể bỏ qua cái tay kia của nàng để bảo vệ chỗ yếu hại của .
Đột Bát Hỏa vừa bảo vệ mình, vừa công kích nàng. phải chưa từng nghĩ đến nàng muốn giết mình, mà là nghĩ tới, nàng lại xuống tay nhanh như vậy. cho là, nàng nhất định chờ, chờ đến khi nàng tín nhiệm mới hành động. thực tế, nàng quá nóng lòng.
Tiêu Tương Phi tỉnh táo cùng giao đấu, nàng càng ngày càng phát , cận chiến với là quyết định sai lầm, người man di bọn họ trời sanh cậy mạnh, ra giống như nàng, đều lợi dụng ưu thế thân thể thích hợp nhất với việc cận chiến. Hai người chiến thuật giống nhau căn bản chiếm được tiện nghi, nữ nhân lại càng liên tiếp rơi vào thế hạ phong, lần nữa bị bức bách.
Nàng hối hận, nên mang theo súng, phát liền kết liễu , đỡ phải thở hồng hộc cùng đánh qua đá lại, nửa điểm phần thắng cũng có.
"Y Tô, oh, , ngươi nhất định phải Y Tô, là sát thủ của Hiên Viên vương triều." Đột Bát Hỏa lúc này vẫn có mấy tâm tình chuyện với nàng.
" sai, chúc mừng ngươi đoán đúng rồi." Nàng lạnh nhạt , nhưng trong lòng có chút nóng nảy, đánh lâu như vậy, vẫn cách nào đánh bại , tiếp tục như vậy nữa, nếu có người vào, nàng liền xong đời, nếu nàng cũng còn hơi sức nữa.
Đột Bát Hỏa lời nào, trong lòng vẫn nỡ để nàng chết, xuống tay cũng chút, động tác càng thêm có chút do dự. Thế mới khiến Tiêu Tương Phi có cơ hội mà thở.
lát sau, thể lực ngừng giảm sút, càng muốn ham chiến rồi, nếu còn tiếp tục chỉ e phải thúc thủ chịu trói, trở thành kẻ thất bại nhất trong lịch sử bị người ta bắt làm phạm nhân.
Đánh lại bỏ chạy, dù sao nàng cũng sợ, chỉ cần chết, nàng vẫn có cơ hội trở lại giết . Nàng lúc này hạ quyết tâm chạy trốn, về sau lại giết Đột Bát Hỏa.
Nghĩ đâu vào đấy, nàng liền ham chiến nữa, nhanh chóng nhảy xa tầm công kích của , giả vờ ra hư chiêu rồi ngay lập tức ngoài dự liệu của nhảy đến góc đựng balo nhanh như chớp chạy ra khỏi lều.
***
Chương 108: Đại chiến Editor: Vệ Tử Y
Kỳ quái nhất chính là, Đột Bát Hỏa cũng hô hoán, làm kinh động đến người trong doanh trại, thậm chí đuổi theo, mặc cho nàng nhanh chóng thoát .
Đột Bát Hỏa chỉ đứng trong lều của mình nhìn về phương hướng nàng biến mất, đây là lần duy nhất, có kẻ dùng nữ sắc tới ám sát .
Nàng là người của Hiên Viên vương triều, có thể xác định, biết khi trận chiến kết thúc có thể còn gặp lại nàng nữa hay . Nhiệm vụ của nàng thất bại, biết có bị trừng phạt, có thể còn sống sót hay ?
biết tại sao mình nghĩ đến nhiều nhất chính là nàng, vốn là nên tức giận, nên chán ghét người của Hiên Viên vương triều. Nhưng, giờ lại có cảm giác như thế, xuất của nàng, mê hoặc , càng làm cho có loại cảm giác khác lạ.
Tiêu Tương Phi từ doanh trại của Đột Bát Hỏa thoát ra đường thẳng hướng nam mà chạy, cũng may là nàng trước đó khảo sát qua, nếu đúng là hoảng hốt chạy bừa rồi.
Bởi vì sắp giao chiến cho nên lúc còn trong địa phận man di nàng hóa trang thành người của họ, ngay khi vào địa giới Hiên Viên vương triều nàng liền lập tức đổi lại y phục.
Quả nhiên hết sức an toàn đến ngoại thành Lạc Nhạn, Lạc Nhạn thành lúc này sớm đề phòng sâm nghiêm, cho ra vào thành. Cho nên khi nàng tới ngoài cửa thành thể đứng lại.
" nhanh , ngày mai khai chiến rồi, bây giờ cho xuất nhập thành nữa." Binh sĩ cổng thành với xuống với nàng, chắc thấy nàng chỉ là nữ nhân gầy yếu tốt bụng nhắc nhở.
cho nàng vào? Vậy coi như xong, vào thành, nàng quay về doanh trại tụ họp với mấy người Hoàn Nhi thôi. Nghĩ như vậy, Tiêu Tương Phi rời Lạc Nhạn thành về hướng doanh trại.
lâu đến doanh trại, vì nàng lấy danh nghĩa của Viên Quân nên liền bị dẫn vào trướng gặp đám Viên Quân luôn.
"Tiểu thư, ngài trở lại?" Viên Quân nhìn thấy nàng, nửa mừng nửa lo vọt tới, che dấu vui mừng mặt.
Mấy tướng lãnh khác nhìn thấy nàng, cũng rối rít tiến lên hành lễ, vấn an.
"Viên đại nhân, các vị tướng quân, ta trở về." Nàng gì, chỉ là hơi hơi hướng và những người khác gật đầu, cười .
Viên Quân thấy nàng trở lại, trong lòng bình tĩnh lại rất nhiều, giống như chỉ cần có nàng ở đây, trận này hoàn toàn nắm chắc. "Tiểu thư, quân ta ngày mai phải khai chiến." vội vã .
Tiêu Tương Phi gật đầu, nàng biết, lần này trốn về, trong lòng cũng vì chuyện này mà lo lắng. "Chúng ta bàn bạc lại lần nữa kỹ." Nàng kêu các vị tướng lãnh cùng nhau ngồi xuống.
Viên Quân cùng các vị tướng lãnh liền nghe theo nàng..., nhất nhất ngồi xuống.
"Lần này tar a ngoài gặp được địch quân, hơn nữa cẩn thận bị họ bắt về doanh trại. Ta phát , bọn họ huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, hơn nữa đều là tinh binh cường tướng, lần này đại chiến, chỉ e khó khăn." Nàng chậm rãi , trong lòng rất bất an.
Nhưng các tướng lĩnh nghe xong lại xem thường: "Tiểu thư, bọn họ là tinh binh cường tướng, chúng ta cũng là tinh binh cường tướng, tướng sĩ Hiên Viên vương triều chúng ta sợ."
Tiêu Tương Phi nghe xong nhịn được hơi nhíu mày, mạnh đối mạnh trừ tử thương vô số, càng thêm kéo dài thời gian chiến tranh, đến lúc đó hao tổn là thời gian cùng tinh lực, Hiên Viên vương triều có thể chịu được nhưng nhân dân cầm cự được, nàng cũng chịu thấu." Vậy ta muốn hỏi các người, các người muốn khi nào có thể đánh thắng trận này? năm hay ba năm, năm năm hay mười năm, hay là thời gian dài hơn? năm các người còn có thể chắc chắn, binh sĩ tự nhiên cũng còn có lòng tin, nhưng sau ba năm, năm năm, hoặc là mười năm sau, bọn họ còn có phần lòng tin này ư? Sớm đánh mất niềm tin, bại là thể nghi ngờ, hao tổn chỉ là người, mà còn là tài lực vật lực." Nàng nhìn bọn họ, lạnh lùng . Hệ
quả của chiến tranh chỉ là con người mà thôi, còn có rất nhiều nhân tố ở bên trong đấy.
Chúng tướng sĩ nghe xong hai mặt nhìn nhau, á khẩu trả lời được. Trong khoảng thời gian ngắn, khí rất nặng nề, tất cả mọi người biết làm sao phản bác nàng.
" dối gạt các ngươi, ta lần này cũng phải chơi mà là dò xét địch tình, hơn nữa gặp được Đột Bát Hỏa, còn giao thủ với . Ta thể thừa nhận, là nhân tài quân , hơn nữa công phu của cũng yếu, ngay cả ta cũng đánh lại ." Nàng suy nghĩ chút, vẫn ra mục đích ra lần này của mình. Hi vọng bọn họ càng thêm cảnh giác, càng thêm cẩn thận, nên khinh địch, nên quá tự tin.
Lần này, mọi người lại càng chuyện, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, nàng thế mà lại cùng Đột Bát Hỏa giao thủ, còn chiếm được nửa điểm tiện nghi, thế này phiền toái rồi.
"Tiểu thư, ngài, ngài cư nhiên chạy cùng Đột Bát Hỏa giao thủ? Trời ạ, nếu hoàng thượng biết, thế này, thần làm sao mà bẩm báo lại với hoàng thượng đây." Viên Quân bị lời của nàng làm cho cả kinh sợ hãi, nàng là quá lớn mật rồi, cư nhiên tự mình chạy đến địa bàn của người ta, đánh với người ta trận rồi chạy về.
"Được rồi, Viên đại nhân, ta phải bình an trở về rồi sao? tại ta chỉ hy vọng các ngươi lần nữa nhìn thẳng vấn đề của mình, nên lơ là khinh địch." Nàng nhiều như vậy, chỉ hi vọng bọn họ bại trận, cần ngay cả mình thua ở đâu cũng biết. Nàng cũng phải về phản tỉnh lại mình, lần này thể nóng vội, sơ suất khinh thường nữa.
Viên Quân biết nàng muốn nhiều lời, càng dám miễn cưỡng. "Tiểu thư, chuyện này thần cùng các tướng quân thương nghị kỹ càng, ngài về nghỉ ngơi trước ."
Nàng gật đầu đứng lên, về lều. Bọn Hỉ Nhi sớm được tin nàng về, đứng chờ bên ngoài.
"Tiểu thư, ngài rốt cuộc trở lại." Hỉ Nhi cực vui mà khóc, cao hứng tiến lên đỡ nàng.
Đám Hoàn Nhi Nộ Nhi cũng vội tới bên cạnh nàng, ân cần xem xét. "Tiểu thư, chúng ta rất nhớ ngài." Thảo Nhi nức nở , kể từ khi nàng mình rời , họ rất lo lắng, ngủ cũng ngon.
"Tốt lắm, phải ta về rồi sao? Ngày mai phải đánh giặc, chúng ta cũng cần làm trở ngại các vị các tướng quân, trở về thôi." Tiêu Tương Phi mỉm cười , muốn mọi người vì nàng mà lo lắng.
Họ gật đầu vội vàng đỡ nàng về. Sau khi trở về dĩ nhiên chính là bữa ăn linh đình, Nộ Nhi đấm bóp cho nàng, Hoàn Nhi cũng vì nàng pha thùng nước tắm.
Nhân lúc tắm, Tiêu Tương Phi giọng thông báo cho Hoàn Nhi: "Nhiệm vụ thất bại." Nàng giết được , trong lòng cũng đủ mọi tư vị.
Hoàn Nhi gật đầu, biểu bình tĩnh như biết chuyện trong dự liệu. "Chỉ cần tiểu thư bình an trở về là tốt." Nàng chỉ những lời này.
Buổi tối hôm đó, Viên Quân cùng các tướng quân tìm đến nàng thương nghị. "Tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào?" Viên Quân lo lắng trùng trùng mà .
Tiêu Tương Phi suy nghĩ, còn có thể như thế nào ? Đương nhiên là dụng hết kỳ thuật, nghĩ hết biện pháp để giải quyết vấn đề này rồi. "Ngày mai khai chiến, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp chiến đấu trực tiếp. Nhất định tiếc trả giá nào, nghĩ hết tất cả biện pháp, công phá bọn họ." Nàng bình tĩnh , mắt quét bọn người lượt.
Mọi người liền gật đầu, nội tâm cũng cực kỳ trầm trọng. Trận chiến này dễ a.
------------------------------
Chương 109: Làm gương cho binh sĩ
Editor: Vệ Tử Y
Ngày hôm sau chiến quả nhên như dầu sôi lửa bỏng bắt đầu, trời chưa sáng, nghe được tiếng bước chân chỉnh tề bên ngoài, có lẽ tất cả các tướng sĩ cũng được ngủ tốt.
Tiêu Tương Phi rón rén đứng dậy chuẩn bị ra bên ngoài quan sát.
“Tiều thư, ngài ngủ thêm chút .” Hỉ Nhi thấy nàng đứng dậy, cũng vội mở mắt, bò dậy theo phía sau nàng .
“Đúng vậy a tiểu thư, ngài ngủ thêm lát , lúc nữa Nộ Nhi đánh thức ngài.” Tiếng Nộ Nhi cũng truyền đến, thấy nàng cũng vội vàng bò dậy rồi.
Tiêu Tương Phi nghe tiếng quay đầu tại, phát chỉ có Hỉ Nhi Nộ Nhi, ngay cả Hoàn Nhi Thảo Nhi cũng theo sau nàng, lặng yên nhìn nàng.
“Ta sao, ngủ được nên ra ngoài chút.” Nàng mỉm cười , sau đó xoay người ra ngoài.
Bên ngoài, hầu hết tướng sĩ đều tỉnh dậy, bọn họ chờ xuất phát, ít người vội vội vàng vàng như con thoi, bận rộn chiến hôm nay.
Cơn gió sớm chậm rãi thổi qua, trung sao cùng trăng sáng vẫn còn như như , mà sương mai dày đặc như mưa tưới ướt đất mặt.
vai Tiêu Tương Phi được phủ thêm cái áo chòang, tiếng Hỉ Nhi vang lên bên tai: “Tiểu thư, bên ngoài gió rét sương nặng, cẩn thận thân thể.”
Nàng gật đầu, về phía Viên Quân cách đó xa.
Lúc này Viên Quân cùng mấy vị tướng quân đứng chung chỗ, sắc mặt nặng nề mắt nhìn phía trước, biết nghĩ gì, ngay cả nàng tới, cũng phát giác.
“Viên đại nhân, các vị tướng quân.” Nàng đến gần bọn họ, mỉm cười chào hỏi, khí sáng sớm mới mẻ như vậy, nhưng hô hấp lại có chút đau.
Lúc này đám người Viên Quân mới phát nàng dậy, cũng hết sức kinh ngạc. “ Tiểu thư sớm như vậy thức dậy.” Bọn họ dám tin nàng lại dậy sớm như thế.
“Mọi người ngủ được, ta cũng ngủ được. Liền dậy xem chút.” Tiêu Tương Phi để ý chút nào , sau đó nhìn đám binh sĩ chờ xuất phát phía trước. Lại muốn đánh giặc, lần này biết lại thương vong bao nhiêu, biết thắng bại thế nào.
Tất cả mọi người gì, cho đến khi trời sáng tỏ, tất cả công tác chuẩn bị lên đường sẵn sàng, phó tướng chạy tới bẩm báo : “Các vị tướng quân cùng đại nhân, đại quân chuẩn bị sẵn sàng, có thể lên đường.”
Các tướng quân nhìn Viên Quân và nàng, sau đó trịnh trọng gật đầu, từng người làm công tác động viên, ngay cả Viên Quân cũng thể khích lệ phen.
“Tiểu thư, ngài có muốn tiến lên vài lời hay ?” Viên Quân hỏi.
Nàng lắc đầu, nàng muốn gì, mặc dù nàng biết bọn họ là dâng mạng, nhưng nàng cũng giúp được gì, thể làm gì khác hơn là cùng theo bọn họ.
“Lên đường.” biết là người nào dữ dội hô vang tiếng, vang tận mây xanh, đại quân lập tức bắt đầu lên đường, tấn công Đột Bát Hỏa man di tộc.
Tiêu Tương Phi mang theo Hỉ Nhi bốn người cùng theo quân lên đường, vốn là muốn để họ lại nhưng ai cũng khăng khăng nhất định theo nàng, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.
chừng mười cây số gặp quân Đột Bát Hỏa, hai quân giằng co, khí dĩ nhiên là khẩn trương. Cũng may, quân sĩ trước mặt che chở nàng, cho nên để Đột Bát Hỏa phát nàng ở trong đó. Ở giữa đại quân chỉ có nàng mà cón có Viên Quân cùng mấy vị tướng quân, chỉ có vị tướng quân ở trước mặt lĩnh quân.
Tiêu Tương Phi suy nghĩ, đột nhiên lên trước, xuyên qua tầng tầng binh lính về phía trước.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngài đâu, phía trước rất nguy hiểm.” đám người Hỉ Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, gấp đến độ đuổi theo.
Đám người Viên Quân cũng ngạc nhiên, biết nàng muốn làm gì.
“Làm tướng mà đầu làm gương cho binh sĩ, làm sao lãnh binh đánh giặc. Ta muốn khiến tất cả các tướng sĩ thấy, tướng quân của chúng ta, hoàng thượng của chúng ta, để cho chúng ta chết ở trước mặt, mà là đầu làm gương, dẫn dắt binh sĩ giết địch, để bọn họ xông lên trước mà chúng ta cùng bọn họ tồn tại.” Nàng vừa vừa vạch binh lính về phía trước.
Người phía sau nghe vậy, kinh ngạc cực kỳ, rồi như ngộ ra điều gì, vội vàng theo.
Chương 110: Xung đột vũ trang
Editor: Vệ Tử Y
Tiêu Tương thi biết, họ sớm muộn cũng gặp lại từ khi nàng đến Hiên Viên vương triều định họ là kẻ địch. Như vậy ở chiến trường xung đột, cũng lạ gì.
“Tiểu thư.” Tướng tiên phong thấy nàng đột nhiên ra khỏi hàng, kinh ngạc kêu lên, biết nàng muốn làm gì.
Sau đó, phía sau nàng có nhiều tướng lãnh cùng Viên Quân còn có tứ đại cung nữ theo, vị tướng quân này rất kinh ngạc, biết có chuyện gì xảy ra.
“Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! Hiên Viên vương triều vạn tế, hoàng thượng vạn tuế! Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế!.....“ Đột nhiên, sau lưng tất cả binh lính Hiên Viên vương triều bùng lên tiếng hô kinh thiên động địa, bọn họ vì hành động của Tiêu Tương thi mà cảm động, toàn bộ binh lính cùng tâm tình kích động dâng cao, trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khí ngút trời.
Viên Quân cùng các tướng quân cũng rầt kích động, lớn tiếng la lên: “Hiên Viên vương triều vạn tuế. hoàng thượng vạn tuế.” Tất cả mọi người mắt sáng như đuốc nhìn vềquân man di đối diện, thấy chếtkhông sờn.
Tiêu Tương Phi an rĩnh trước quân đội, lạnh lùng nhìn về phía trước, lần này, nàng hi vọng đánh bại Đột Bát Hỏa, khôi phục an cư lạc nghiệp.
Quân man di mặc dù tâm lí tố chấtkhông tồi nhưng vẫn bị khí thế của Hiên Viên vươngtriều của đè xuống chút, bắt đầu có chúttưtưởng lùi bước. Đặc biệtkhi bọn họ nữ nhân đột nhiên ra từ trong quân đội đối phương khỏi thất kinh, lại có nữ nhân tới chiến trường, Hiên Viên vương triều này đến cùng muốn làm cái gì.
Là nàng? Đột Bát Hỏa cũng nhìn thấy nàng, trầm tư chút liền bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Ánh mắt của như đuốc nhìn nữ nhân đứng trước đoàn quân kia, đột nhiên bỏ vẻ đăm chiêu mỉm cười.
Nữ nhân này, tình thế bắt buộc. Chờ xem, nữ nhân.
“Đại vương, chúng ta đánh hay là đánh?” Tướng Thác Đóa Mộc quân man di rẽ quân tiến lại gần cung kính hỏi.
Ánh mắt Đột Bát Hỏa vẫn nóng bỏng nhìn về phía Tiêu Tương Phi trầm tưmột chút, mới : “Đánh”, thanh vang dội, tất cả binh sĩ man di đều nghe đc.
“Đánh, đánh…..” Bọn binh lính nghe được mệnh lệnh của , lập tức khôngkhí cũng dâng cao , ngừng hô to đánh, tự nhiên cũng cùng khí thế của Hiên Viên vươngtriều phân cao thấp.
Nữ nhân, tiếp chiêu thôi. Đột Bát Hỏa cảm thấy trận đánh này trở nên có ý nghĩa, để cho tràn đầy chờ mong lẫn hy vọng. chỉ muốn công chiếm lãnh thổ Hiên Viên vương triều mà còn muốn thu thập nữ nhân này.
Tiêu Tương Phi dĩ nhiên biết suy nghĩ nội tâm ĐộtBát Hỏa bây giờ, nàng chỉ an tĩnh nhìn đối diện, cho dù quân đội đối diện đột nhiên nổi lên trận hô hào kinh thiên động địa, vẻ mặt nàng cũng có mảy may dao động.
“Đánh”, nàng chợt hô mộttiếng dõng dạc, đầu ngóntay chỉ về phía trước, ngón tay ngọc nhắm thẳng vào quân đội man di tưa như phát ra đạo mệnh lệnh.
"Đánh, đánh, ……“ Nhận được mệnh lệnh quân sĩ cũng hô theo, tự nhiên cũng khôngthua kém đối phương.
Sau khi hai bên phát ra tín hiệu tấn công, nhân mã hai phe liền ào ào tiến lên. “Tiểu thư, mau lui lại lui lại đến phía sau.” Viên Quân thấy tình cảnh này, để ý tới nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức kéo nàng, muốn đem nàng kéo về phía sau quân đội.
Tiêu Tương Phi lại tránh tay của ra, quay đầu lại nhìn , bình thản : “ cần, ta cùng với tất cả tướng sĩ cùng tồn tại, bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi yêntâm,ta có việc gì” xong, cầm thanh kiếm dẫn đầu xông lên phíatrước.
“Tiểu thư……“ đám người Hỉ Nhi kêu lên, lập tức cũng để ý Viên Quân, lập tức theo.
Lần này, Viên Quân trợn tròn mắt, các nàng là thế nào? Nhưng mà cũng khôngkịp suy nghĩ nhiều, cũng theo xông tới, bấtkể như thế nào, muốn bảo vệ nàng.
Last edited by a moderator: 22/9/14