1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công hoàng phi tuyệt sắc - Hải Yêu Phiêu Lượng (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nữ đặc công
      Chương 96: Quyết sách
      Editor: Vệ Tử Y

      Hiên Viên Vũ đột nhiên nghe được muốn phong Tiêu Tương Phi làm Hậu, rất kinh ngạc, nhìn thần sắc Thái Hậu giống đùa, lại nhìn Tiêu Tương Phi.
      "Mẫu hậu, trẫm có ý kiến, nhưng sợ là đại thần trong triều có dị nghị." r lo lắng của mình, đây cũng phải là trốn tránh, mà là .
      Thái Hậu chắc cũng hiểu những chuyện này, bà trầm ngâm hồi lâu mới : "Hoàng Thượng, bằng như vậy , để cho Phi Nhi ở bên cạnh con bưng trà rót nước, phục vụ vài chuyện lặt vặt, Phi Nhi cũng có thể làm được. Chờ thêm chút thời gian, các đại thần thành thói quen, tin chắc bọn họ thấy Hoàng Thượng cùng Phi Nhi ân ái như thế, nhất định còn ý kiến." Thái Hậu nhìn xa trông rộng, nghĩ ra biện pháp.
      Hiên Viên Vũ có cách nào cự tuyệt, ngược lại trong lòng vui như mở hội, có Thái Hậu thêm vào, chỉ sợ muốn làm chuyện này cũng xong. "Mẫu hậu, này.... Được ?" lúc này giống như người hoàn toàn có chủ ý. vẻ bất an nhìn Thái hậu.
      "Sao lại được? Hoàng nhi của ta cùng Hoàng Hậu tương lai thêm ân ái, cùng nhau cố gắng vì Hiên Viên vương triều, ngày sau nếu Hoàng Thượng có thành tựu lớn, thiên hạ bách tính cũng phản đối Hoàng Thượng phong Phi Nhi làm Hậu nữa, những đại thần kia lại càng phản đối." Thái Hậu ra tính toán hoàn hảo của mình, bà sớm lên kế hoạch rồi.
      Hiên Viên Vũ cười, tính toán của Thái Hậu hợp. "Vậy trẫm nghe theo mẫu hậu, từ hôm nay trở , Phi Nhi cùng trẫm vì Hiên Viên vương triều mà cố gắng." xong, nhìn về phía Tiêu Tương Phi vẫn mực yên lặng lên tiếng.
      Tiêu Tương Phi cảm thấy nhàm chán, hai người bọn họ chuyện bừng bừng hứng trí, hoàn toàn hỏi qua ý của nàng, ra là cần hỏi mà trực tiếp sắp đặt cho nàng rồi.
      "Phi Nhi, ngươi xem đuọc ?" Thái Hậu cuối cùng chú ý tới tồn tại của nàng, bán nàng xong lại quay sang hỏi ý nàng.
      "Phi Nhi để Thái Hậu và Hoàng Thượng làm chủ." Nàng cố ý ngượng ngùng , bày ra dáng vẻ .
      Biểu tình và thái độ của nàng tức khắc lấy được hài lòng của Thái Hậu, khiến bà đắc ý cười ha ha, hiển nhiên rất vừa lòng với tình huống này.
      "Hảo, rất tốt. Ai gia hôm nay cao hứng, Hoàng Thương minh như thế, Phi Nhi lại hiền huệ, đây là phúc khí của ta, tốt, tốt, rất tốt." Thái Hậu liên tiếp mấy chữ tốt, lộ ra vui vẻ cực kỳ.
      Hiên Viên Vũ thấy bà vui, trong lòng nhịn được vui theo, cười ha ha.
      Mà Tiêu Tương Phi càng cần phải , tự nhiên cũng cùng cười với họ.
      Hai người cùng ở lại dùng ngọ thiện với Thái Hậu sau đó cáo biệt rời khỏi Vị Ương Cung.
      "Phi Nhi, từ hôm nay trở , nàng phải bồi trẫm đến Ngự Thư Phòng, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng đó." đột nhiên nhìn về phía nàng, nháy mắt nghịch ngợm .
      Tiêu Tương Phi vui trợn mắt, tại nàng trèo lên lưng cọp, về sau làm việc dưới mắt phải nguy rồi sao? "Có giỏi làm khó ta ." Nàng sợ ? Chưa chắc! Tiêu Tương Phi nhìn chằm chằm , lạnh lùng .
      "Được." hô to, đối với biểu hôm nay của nàng tràn đầy tán thưởng, ràng đối với phải thực mãn ý, nhưng ở trước mặt Thái Hậu khả năng diễn trò của nàng rất cao.
      Tiêu Tương Phi liếc xéo , nàng sao lại phát , cái người này trước sau bất nhất, mới vừa rồi ở trước mặt Thái Hậu còn làm bộ rùa rụt cổ mà giờ vừa tà khí vừa thần bí, nàng hoa cả mắt, biết cái nào là , cái nào phải .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Mới lộ tài năng
      Editor: Vệ Tử Y



      Đàn ông có khi còn khó nắm bắt hơn phụ nữ, giả dụ như Hiên Viên Vũ bây giờ.

      Thái hậu muốn nàng giúp xử lý quốc , người này lập tức đem nàng bắt vào Ngự Thư Phòng, đặc biệt phái người kê bộ bàn ghế cho nàng đoan chính ngồi bên cạnh.

      Tiêu Tương Phi rất buồn bực, nhìn bàn công việc trước mắt nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hai mẹ con này, biết làm cái gì.

      "Phi Nhi, từ hôm nay trở , nàng hãy cùng trẫm xử lý quốc gia đại , có ngươi bên cạnh trẫm, trẫm tin tưởng quốc gia này nhất định càng ngày càng tốt đẹp." Hiên Viên Vũ dương dương đắc ý , sắp xếp này khiến vô cùng hài lòng.

      Tiêu Tương Phi trừng mắt tới bàn của mình có hình tượng ngồi phịch xuống, cũng thèm nhìn cái.

      Hiên Viên Vũ nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, khỏi lắc đầu, cũng dám trông cậy nàng cho hình tượng tốt gì, chỉ là vừa nghĩ tới nàng cùng mình làm việc, tâm tình lại vô cùng khoái trá .

      Chỉ là, cảnh yên bình này rất nhanh liền bị phá vỡ.

      "Phi Nhi, châm trà cho trẫm." Hiên Viên Vũ vùi đầu suy nghĩ cũng ngẩng lên đột nhiên gọi Tiêu Tương Phi nằm uể oải bàn.

      Tiêu Tương Phi cơ trí, bị dọa cho giật mình tỉnh lại, chờ cho tỉnh táo hẳn, tức giận kềm được nhìn chằm chằm nam nhân vẫn cau mày xem tấu chương kia.

      Bảo nàng châm trà? Có lầm ? Bên cạnh thái giám cung nữ nhiều như vậy, sao lại sai nàng châm trà? "Hỉ Nhi, châm trà cho hoàng thượng." Nàng lần nữa để đầu trở về cái bàn, lười biếng với Hỉ Nhi bên cạnh.

      "Dạ, tiểu thư." Hỉ Nhi đáp lời, nhấc chân chuẩn bị lại chỗ cung nữ chuyên bê trà nước.

      ngờ, nam nhân ở sau bàn lại bình tĩnh : "Hỉ Nhi ngươi lui xuống , trẫm gọi Phi Nhi, Phi Nhi châm trà cho trẫm." như cũ cũng ngẩng đầu lên, làm như chưa gì.

      Hỉ Nhi cứng ngắc dừng lại, xoay người quay lại chỗ Tiêu Tương Phi, bất an nhìn nàng tức giận.

      "Có nhiều người như vậy, ngươi tại sao cố tình phải gọi ta? Hỉ Nhi có thể châm trà giúp ngươi, hay là phải có ta châm trà này uống mới ngon." Nàng rất tức giận, vốn dĩ bị ép theo người vui, còn bắt nàng châm trà, nàng liền phát hỏa.

      Hiên Viên Vũ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân tức giận đằng đằng, giận
      Giận quá hóa cười: “Phi Nhi, thái hậu gọi nàng tới là làm gì? Nếu để cho Thái hậu biết bộ dạng này, lão nhân gia rất đau lòng thất vọng a”

      tiếng Thái hậu thốt ra, nàng liền á khẩu trả lời được, Thái hậu Thái hậu đều là lão bà đó. Ý của Hiên viên Vũ là, nếu nàng biểu cho tốt, chừng người của Thái hậu báo cáo hành vi xấu này đấy.

      Nàng ngoan ngoãn đứng lên, mặt liền miễn cưỡng tới chỗ , cùng lúc cung nữ pha trà cũng nối gót theo sau.

      Rót ly trà đặt ở bàn của , nàng rầu rĩ : “Uống nhanh , nếu chút nữa lại lạnh” Sau đó quay ngó đông nhìn tây.

      Hiên Viên Vũ muốn thở dài có chuyện hầu hạ người thế này sao? Xem ra nàng vẫn biết học nghe lời. “Phi Nhi, bảo Hỉ Nhi dạy nàng thế nào là bưng trà rót nước, nếu nàng dâng trà cho Thái hậu như vậy, Thái hậu thích ư?” nâng tách trà bàn, vừa lắc đầu vừa .

      ra Tiêu Tương Phi biết, nàng biết mình nên như vậy, nhưng cơn tức chưa trôi, nàng thể làm được. “Biết rồi” Nàng cam tình nguyện kéo dài thanh , than nhiên lần nữa trở về bàn của mình.

      Lúc này Hỉ Nhi bởi vì sơm nghe Hoàng thượng phân phó, lập tức lại gần bên tai nàng, tỉ mỉ dạy lễ tiết bưng trà rót nước trong cung.

      Nàng bất đắc dĩ mà nghe

      Chốc lát sau, nàng vẫn vừa nghe Hỉ Nhi nhắc nhở, vừa châm trà, đưa điểm tâm cho Hiên Viên Vũ, thậm chí còn xoa bóp đấm lưng cho , chút thời gian ngừng nghỉ cũng có.

      Việc hầu hạ người sống sờ sờ này vẫn là lần đầu tiên Tiêu Tương Phi làm, dĩ nhiên ở đại công việc phục vụ viên cũng khác nhiều lắm, cho nên Tiêu Tương Phi cũng thích ứng mau, tức giận nữa.

      Hiên Viên Vũ tán dương nàng mà vẫn vùi đầu trong đống tấu chương, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng trừng mắt, thỉnh thoảng bất đắc dĩ, thỉnh thoảng tức giận.

      Tiêu Tương Phi nhìn vẻ mặt phong phú của , xem tấu chương thôi mà cũng có nhiều biểu tình như vậy sao? Những tấu chương này trình lên viết cái gì, TiêuTương Phi tò mò, thừa dịp chuyên chú vào tấu chương, nàng chụm đầu nhìn theo.

      ra là trong tay lúc này chính là tấu chương do quân doanh tại biên cương trình lên, nội dung đại ý là gần đây Thát tử man di (người Tác Ta – dân tộc Mông Cổ) thường xuyên xâm phạm, năm ba lần đánh lén, nếu cũng tập hợp quân đội quy mô tấn công cho người ngã ngựa đổ, dân chúng lầm than. Cho nên muốn xin hoàng thượng quyết định, có xuất chinh đánh giặc hay

      “Phi Nhi, nàng xem nên làm thế nào mới tốt?” đột nhiên hỏi, khiến Tiêu Tương Phi chuyên chú xem giật mình.

      Tiêu Tương Phi trừng mắt liếc , nhưng rất nghiêm túc nhẹo đầu suy nghĩ rồi nghiêm túc: “Ta đồng ý xuất chinh”

      Hiên Viên Vũ kinh ngạc nhìn nàng, hứng thú hỏi: “Phi Nhi, tại sao muốn xuất chinh? Nàng phải biết khi đánh giặc, chính là dân chúng lầm than, bách tích chịu tại ương, gia đình ly tán, tướng sĩ thương vong. Chẳng lẽ thể xuất chinh, giảng hòa được sao? Hoặc là trẫm cùng bọn họ hòa thân, đưa quận chúa , đây phải là chuyện lớn hóa , chuyện hóa rồi sao? Còn có thể thành lập hữu nghị bang giao”

      Nàng nghe xong hung hăng trừng , ngu ngốc a, nhưng kẻ ngu ngốc sao có thể kiến tao được quốc gia dước có trật tự, dân giàu nước mạnh như vậy.

      “Hòa thân? Giảng hòa? Có ích ? Cho dù có ích, đó cũng là tạm thời, bình ổn được tên man di này lần sau lòi ra tên khác, ngươi có mấy Quận chúa để hòa thân? Ngươi có thể giảng hòa bao nhiêu lần? Người ra còn tưởng là ngươi sợ người ta đấy? Đồ đầu heo. Đánh! Đánh cho chúng hoa rơi nước chảy, đánh cho chúng vĩnh viễn dám xâm phạm, để cho bọn man di khác thấy mà dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lại càng có lòng gây chiến!” Nàng tức giận, ra thi Tiêu Tương Phi cũng lười phải giải thích, bởi vì nàng cảm thấy là khảo nghiệm nàng, nàng lại ngu ngốc, nhưng mà vẫn ngốc nghếch mở miệng giải thích.

      Hiên Viên Vũ nghe xong, tán dương gật đầu, Phi Nhi quả nhiên là tướng tài, ý nghĩ của nàng cùng mưu mà hợp, cũng chủ trương muốn đánh, nha đầu này rất lợi hại.

      “Vậy trẫm liền nghe theo Phi Nhi thôi.” xong viết chữ to lên bản tấu chương kia.

      Có thế mà thuyết phục được ? Có phải quá đơn giản rồi ? Chẳng lẽ cần tự mình điều tra? cần phải xác minh thêm? Nếu viên tướng kia thà sao?

      Vì vậy, Tiêu Tương Phi lại trái với lương tâm lần nữa đem suy nghĩ trong lòng lần nữa ra, xong việc, Tiêu Tương Phi vảm giác mình cũng lắm chuyện.

      Kết quả, Hiên Viên Vũ lần nữa quăng tới ánh mắt kinh ngạc suy tư, mặc dù gì về đề nghị của nàng nhưng lại triệu Viên Quân đến.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98:Xuất chinh
      Editor: Vệ Tử Y



      "Tham kiến hoàng thượng, tiểu thư." Viên Quân rất nhanh có mặt, mực cung kính hành lễ với Hiên Viên Vũ và Tiêu Tương Phi, sau đó đứng sang bên.

      Hiên Viên Vũ gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Tương Phi bên cạnh rồi lại nhìn Viên Quân : "Viên đại nhân, trẫm triệu ngươi tới là muốn phái ngươi biên cương thị sát quân tình." xong, bảo thái giám bên cạnh đưa bản tấu chương phê chuẩn cho .

      Viên Quân mở tấu chương ra xem rồi trả lại cho thái giám, thái giám vội vàng thận trọng đem tấu chương đưa về trong tay Hiên Viên Vũ.

      "Ý Hoàng thượng là. . . . . ." Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ lại nhìn sang Tiêu Tương Phi.

      "Phi Nhi , quân tình biên cương nhất định phải trinh sát kỹ mới có thể quyết định phương án và sách lược đánh giặc, vì vậy, trẫm quyết định phái Viên đại nhân ." Hiên Viên Vũ cười , lại là chủ ý của Tiêu Tương Phi.

      Viên Quân rất kinh ngạc, nghe là chủ ý của Tiêu Tương Phi càng thêm giật mình, nàng cho rất nhiều ngạc nhiên, từ lần gặp mặt đầu tiên đến giờ, lúc nào cũng để cho có cảm giác mới mẻ.

      "Thần tuân chỉ." Viên Quân lại cung kính thi lễ, vội đáp ứng.

      Tiêu Tương Phi cười cười, bổ sung thêm câu: "Viên đại nhân, thị sát quân tình, nhớ nghe nhiều ý kiến của bá tính, cùng các tướng sĩ hàn huyên nhiều chút, đừng chỉ nghe lời từ phía. Ta chủ trương đánh, chính là muốn dây dưa kéo dài với những người này, dân chúng lao khổ, tổn hại nguyên khí quốc gia gây rất nhiều hệ lụy, lúc đó càng thêm nhiều tộc man di nhiễu loạn. Chỉ cần chúng ta có thể trấn áp bọn họ, đuổi họ trở về nguyên quán là được, cần đuổi tận giết tuyệt."

      Hiên Viên Vũ cùng Viên Quân nghe được gật đầu liên tục, đối với suy nghĩ của nàng cực kỳ đồng ý, đồng thời càng làm cho hai người đàn ông này thay đổi cái nhìn lớn.

      "Thần ngày mai lên đường, xin hoàng thượng cùng tiểu thư yên tâm." Viên Quân , sau đó lui ra ngoài. ra rất buồn bực, tại sao Tiêu Tương Phi lại ở ngự thư phòng, hơn nữa còn giúp hoàng thượng bày mưu tính kế? Nếu để cho các đại thần biết, sợ rằng lại thêm hồi lời ra tiếng vào, đối với nàng cũng có lợi, biết hoàng thượng và nàng giở trò quỷ gì? có chút lo lắng.

      ra Tiêu Tương Phi sau khi nghĩ ra chủ ý này cũng thèm để ý đến Hiên Viên Vũ nữa, nàng tiếp tục nằm xuống bàn của mình, uống trà ăn điểm tâm, trong lúc nàng buồn ngủ phờ phạc rã rượi Hiên Viên Vũ cuối cùng cũng kết thúc ngày làm việc, phải bồi nàng
      dùng bữa tối.

      Hôm sau Viên Quân khởi hành, Tiêu Tương Phi tiếp tụ ở ngự thư phòng lằng nhằng với Hiên Viên Vũ, nàng cũng theo lâm triều, bởi vì nàng dậy nổi, càng nhớ được.

      Ba ngày sau, Viên Quân gửi thư cấp báo quân Man di liên tiếp phát động tiến công, dân chúng cùng binh lính thương vong ít. Hơn nữa tra quân tình, quả như lời trong tấu chương thượng, cuối cùng hi vọng Hiên Viên Vũ phê chuẩn xuất quân.

      Hiên Viên Vũ đem thư của Viên Quân cho nàng xem, nàng xem xong rồi, lên tiếng, đem thư trả lại cho .

      Vì vậy, Hiên Viên Vũ liền viết chữ “Chuẩn”, chuẩn bị khoái mã đưa đến biên thùy.

      Lúc này, Tiêu Tương Phi đột nhiên nhìn giọng : “Hoàng thượng, Phi Nhi muốn ra tiền tuyến, Phi Nhi cả ngày sống trong cung, biết tình hình nhân gian thế nào, bồi bên cạnh hoàng thượng, sợ rằng ngày nào đó có chủ ý sai lầm, chính là dân chúng lầm than, đem nhân dân vùi trong nước sôi lửa bỏng, cho nên kính xin Hoàng thượng ân chuẩn Phi Nhi theo Viên đại nhân cùng đánh đuổi Man di, thị sát dân tình.”

      Hiên Viên Vũ nhìn nàng thâm thúy, như có điều suy nghĩ, vẻ mặt hết sức phức tạp, nội tâm biết nghĩ gì. Cho đến lâu, lâu mới giống như hạ quyết tâm gật đầu đáp ứng.

      “Trẫm chuẩn cho nàng . Chỉ là, nàng ở bên ngoài phải cẩn thận chút, gặp nguy hiểm thỉ phải chạy, được để chính mình gặp nguy hiểm, cho nàng thời gian ba tháng, ba tháng sau bất luận thế nào, nàng cũng phải trở lại hoàng cung, trở lại bên người trẫm.” trịnh trọng , tay để ở vai nàng. nghĩ qua, mấy ngày này Phi Nhi ở bên giúp xử lý triều chính, ít đại thần có ý kiến, nếu như chuyến xuất quân này của nàng có thể đưa đến tác dụng, tương lai nàng hỗ trợ xử lý triều chính, dĩ nhiên ai dám ý kiến nữa. Cho nên, đây là nguyên nhân nguyện ý để nàng tự do bay lượn.

      Tiêu Tương Phi vui nhìn Hiên Viên Vũ, giống như nàng trở lại, mặc dù nàng rất muốn làm như vậy. Tiêu Tương Phi chỉ muốn xem cách đánh trận của người cổ đại mà thôi, cũng phải đích thân làm, dĩ nhiên còn thuận đường du lịch ngắm cảnh sắc đây đó, xem chút phong thổ Man di. Trời, mới kể ra thôi nàng muốn ngay rồi. Dĩ nhiên, Hiên Viên Vũ chắc là biết.

      “Biết, ta quay trở về. Với thân thủ của ta ai mà đụng đến nổi được? Ta làm người bị thương là tốt lắm rồi.” Tiêu Tương Phi rất tự tin với thân thủ của mình, dù sao nàng cũng là đặc công chân chính nha.

      bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt bất cần của nàng, biết nàng thích nghe mình chuyện, nhưng vẫn nhịn được dặn dò, mãi cho đến khi nàng chán ghét mới thôi.

      Trước khi , Tiêu Tương Phi chào Thái hậu, Thái hậu vừa nghe nàng đánh giặc, bị dọa sợ, liên tiếp khuyên nàng nên , còn chuẩn bị tìm Hiên Viên Vũ để báo ngăn nàng. Cuối cùng, Tiêu Tương Phi phải thuyết phục mãi, là hai người bọn họ bàn bạc quyết định, lúc này mới dẹp yên Thái hậu.

      “Vậy ngươi phải cẩn thận, để Hoàng thượng phái thêm thị vệ bảo vệ ngươi.” Thái hậu thân thiết vỗ tay nàng lo lắng dứt , thể tưởng tượng nổi lại muốn cái loại địa phương như thế, bà sao mà lo lắng được.

      “Thái hậu, Phi Nhi nhất định cẩn thận, Thái hậu dừng lo lắng.” Nàng mỉm cười với vẻ cảm kích.

      Từ Vị Ương cung ra, Hỉ Nhi, Thảo Nhi liền : “Tiểu thư, để Hỉ Nhi và Thảo Nhi cùng ngài được . “Các nàng là cận thân cung nữ của nàng, lí nào lại theo.

      “Các người. . . . .” Tiêu Tương Phi nhìn họ, cũng biết có nên để họ cùng hay , đường chắc chắn nguy hiểm, nàng sợ mình thể bảo vệ được họ. “Các ngươi vẫn nên , ta e sợ có nguy hiểm”

      “Tiểu thư, bốn người chúng tôi muốn , chúng tôi phải bảo vệ tiểu thư.” Hỉ Nhi giành , trong lời tỏ quyết tâm.

      Tiêu Tương Phi muốn phản đối, nhưng bọn Hỉ Nhi căn bản cũng để ý tới nàng, giống như chỉ thông báo cho nàng biết quyết định của họ, cũng cần nàng đồng ý hay .

      Quả nhiên, lúc xuất phát, từ nàng và 4 cung nữ, lại còn thêm đám thị vệ và xe y phục nữa.

      Cảnh long trọng này khiến Tiêu Tương Phi thấy mà phải trợn mắt há mồm, ngay cả Thái hậu cũng chạy tới tiễn, mà Thái hậu những phi tần khác cũng thể xuất . ít người mang vẻ mặt đến xem kịch vui, cũng ít người cười nhạo nàng chịu chết.

      Tiêu Tương Phi để những trò này vào mắt, từ tâm tình của nàng tại vô cùng thoải mái, vừa nghĩ tới ngày hôm nay trở , nàng có thể bên ngoài sống cuộc sống tự do, tự tại vô cùng hưng phấn.
      Last edited: 10/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nữ đặc công hoàng phi tuyệt sắc – Chương 99

      Editor: Vệ Tử Y

      Nhìn hoàng cung càng ngày càng cách xa, Tiêu Tương Phi rốt cuộc thở phào nhõm, tạm thời cần phải suy nghĩ tính toán, tạm thời có thể thư thái chút rồi.

      “Hỉ Nhi, khi nào đến quân doanh?” Tiêu Tương Phi vén mành xe lên hóng mát chút để ý hỏi.

      Hỉ Nhi suy nghĩ chút trả lời: “Tiểu thư, chắc khoảng 15 ngày, chậm khoảng 20 ngày.”

      Tiêu Tương Phi giật mình, nửa tháng? Đây phải là muốn mạng người sao? Bắt nàng ở trong xe ngựa ngây ngốc nửa tháng, điên mới là lạ. “Chẳng lẽ còn đường nào nhanh hơn sao?” Tiêu Tương Phi rầu rĩ hỏi, niềm vui mới rồi bay đâu mất.

      Nộ Nhi che miệng cười, nhìn qua cũng biết tiểu thư chưa bao giờ xa. “Tiểu thư, trừ phi ra roi thúc ngựa, chạy ngừng vó, may ra trong vòng ba ngày có thể tới.”

      Thảo Nhi, Hoàn Nhi cũng che miệng nhìn nàng cười ngừng.

      Nàng vỗ đầu muốn than thở, sớm biết thế nàng cưỡi ngựa rồi, vừa có thể xem phong cảnh, lại cần ru rú trong xe ngựa.

      “Ta muốn cưỡi ngựa.” Nằm hơn nửa ngày, Tiêu Tương Phi rốt cuộc nhịn được đứng dậy, muốn vén mành xe bò ra ngoài.

      “Tiểu thư.” Bốn cung nữ kinh hãi, vội càng kéo lấy y phục của nàng, đưa nàng trở lại trong xe ngựa.

      Tiêu Tương Phi lần nữa bị kéo về bên trong xe, vui : “Các ngươi làm gì, ta muốn cưỡi ngựa, ở trong xe chán chết được.” Muốn nàng ở trong xe ngựa ngây ngô mười lăm ngày? muốn ép nàng điên, được, nàng thể chịu được.

      Bọn Hỉ Nhi hai mặt nhìn nhau, tiểu thư cưỡi ngựa, đừng họ muốn, coi như nguyện ý chuyện cưỡi ngựa cũng dễ chịu gì hơn. Ngộ nhỡ hoàng thượng biết được, nhất định giáng tội xuống.

      Thấy bốn người lời nào, Tiêu Tương Phi lại bò dậy muốn tìm ngựa, lần này như cũ bị bốn người lần nữa kéo trở lại.

      Hỉ Nhi thỏa hiệp: “Tiểu thư, ngài chờ chút, Hỉ Nhi rangoài trước với Tống phó tướng.” Hỉ Nhi tin tưởng, tiểu thư khẳng định cưỡi được bao lâu đâu, bằng để cho nàng nếm thử chút mùi vị cũng được.

      Lúc này đến phiên Tiêu Tương Phi thỏa hiệp, an tĩnh lại. Nhìn Hỉ Nhi ra tìm chỉ huy đội thị vệ Tống phó tướng chuyện.

      Chỉ chốc lát sau, ngựa được dắt tới, Tiêu Tương Phi vô cùng vui vẻ trèo lên, vui vẻ cưỡi đến cuối ngày.

      “Tiểu thư, còn cưỡi ngựa nữa ?” Hôm sau, Hỉ Nhi cười híp mắt hỏi người còn nằm lười nệm êm chịu dậy.

      Cưỡi ngựa? Tiêu Tương Phi cái mông đau đến muốn sống, muốn khóc mà có nước mắt. Trời ai, cưỡi ngựa cũng là chuyện thống khổ, còn bằng ngồi xe ngựa.

      “Hôm nay cưỡi nữa.” Tiêu Tương Phi nản lòngthoái chí , hôm qua cao hứng, hôm nay như bị dần trận, khơi được chút hứng thú.

      Bọn Hỉ Nhi thở phào nhõm, tiểu thư đúng là ham cái mới lạ, cũng may nàng chịu khổ rồi làm các nàng phiền lòng nữa.

      Sau nửa tháng cuối cùng cũng đến quân doanh, Viên Quân sớm nhận được tin tức chờ ở ngoài thành từ sớm.

      “Tiểu thư, chúng ta đến.” Bọn Nhi mừng rỡ thông báo, tin này cũng khiến tinh thần Tiêu Tương Phi phấn chấn.

      tốt quá.” Nàng sắp ốm vì buồn rồi, cũng may, ngủ giấc, tâm , ngắm phong cảnh, ngày cũng qua. Bây giờ nghe tới nơi, bao nhiêu vui liền tiêu tán như mây khói.

      Tiêu Tương Phi vội vàng từ trong xe ngựa bò ra ngoài, mấy cung nữ cũng ngăn nàng nữa.

      “Thần tham kiến tiểu thư.” Viên Quân thấy nàng từ bên trong xe ngựa bò ra ngoài, có loại cảm giác buồn cười lại dám cười, Tiêu Tương Phi ở trước mặt chưa từng chú ý tới hình tượng của mình. Để cho cảm nhận được nàng thực , nữ nhân thực .



      Chương 100: Thị sát

      Editor: Vệ Tử Y

      “A, Viên đại nhân, sao ngươi lại tới đây?” vừa ra khỏi xe nhìn thấy Viên Quân, nàng kỳ quái hỏi.

      Viên Quân cười cười, thái độ như cũ rất cung kính: “Thần biết tiểu thư hôm nay đến, cho nên cố ý ra nghênh tiếp.” Kể từ khi Tiêu Tương Phi hiển lộ tài hoa của nàng ở hoàng cung, tôn kính của đối với nàng ngày càng thăng hoa.

      Nàng gật đâu, nhìn thấy mọi người đều là cưỡi ngựa tới, vì vậy trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về đến quân doanh rồi nghỉ ngơi. “Chúng ta về nhanh thôi.” Nàng rất mệt mỏi, xương cốt đều rã rời cả rồi.

      Viên Quân cũng nhìn ra nàng mệt mỏi, vì vậy liền ra lệnh mọi người lên đường quay về trại lâu đến doanh trại đóng ngoài thành xa.

      Nhìn tướng sĩ chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, lại xem cách bố trí doanh trại, Tiêu Tương Phi cảm thấy những chiến sĩ biên phòng này quả tệ, có cảnh luống cuống lo sợ nơi trận tiền.

      “Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi trước chút .” Viên Quân dẫn nàng cùng bốn người Hỉ Nhi đến cái lều to nhất, lớn nhất.

      Đến trước lều dừng lại, ngoài lều có mấy lính cảnh vệ. “Tiểu thư, đây là lều của ngài, mấy người Hỉ Nhi cũng cùng ngài ở đây. biết tiểu thư có ý kiến gì hay ?” sợ Tiêu Tương Phi thích ở cùng hạ nhân nên mới hỏi.

      Tiêu Tương Phi lắc đầu, có mấy người Hỉ Nhi ở cùng nàng mới có cảm giác an toàn. “Ta cảm thấy an bài như thế tệ, cứ như vậy .” xong, nàng dẫn đầu vén mành trướng lên vào bên trong, đám người Hỉ Nhi cũng theo vào.

      Trong trướng vật dụng đầy đủ, có thể ví là chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đều đủ. Ngoài giường êm, còn có vật phẩm bàn. “Tiểu thư, chỗ này tệ.” Thảo Nhi hưng phấn .

      Tiêu Tương Phi cũng đồng ý gật đầu, nàng cảm thấy rất được. “Rất tốt, rất tốt.” Nàng hoạt động tứ chi, thả lỏng gân cốt, rốt cuộc sau nửa tháng bàn chân chạm đất rồi.

      Bọn Hỉ Nhi vội vàng dọn dẹp, đem mấy đồ đạc giường bàn cất rồi vội vàng nấu nước châm trà.

      Dưới hầu hạ của đám Hỉ Nhi, Tiêu Tương Phi thư thái tắm rửa, Hỉ Nhi còn giúp nàng xoa bóp. Cuối cùng, thoải mái ngồi ở bên bàn, uống trà ăn điểm tâm.

      “Hỉ Nhi, lát nữa chúng ta tìm Viên đại nhân, chúng ta cũng phải là tới hưởng thụ mà đến làm việc, trợ giúp Viên đại nhân đánh lui man di.” Vừa uống trà, nàng vừa .

      “Dạ, tiểu thư.” Hỉ Nhi đáp được rất nhanh, gắp vài cái điểm tâm ra lò cho nàng thưởng thức.

      Tiêu Tương Phi vội vội vàng vàng ăn qua loa, khẩn cấp đứng lên mang bọn Hỉ Nhi Hoàn Nhi ra ngoài. Tiêu Tương Phi rất muốn nhanh chóng xem quang cảnh, phong thổ và tình hình quân nơi này.

      Họ nhanh chóng tìm được Viên Quân, cùng mấy vị tướng quân thị sát quân tình. Nhìn thấy họ, liền cung kính hành lễ : “Tiểu thư, sao ngài ở trong lều nghỉ ngơi?”

      “Ta muốn ra ngoài xem chút.” Tiêu Tương Phi mỉm cười, nhàng với Viên Quân và mấy vị tướng sau lưng.

      Viên Quân rất bội phục nàng, nếu là người khác sớm gào khóc lu loa, mà nàng lại thần thái sáng láng, còn hăng hái dạo trại lính. “Vậy thần dẫn tiểu thư chung quanh xem chút.”

      “Được.” Tiêu Tương Phi phấn khích, hơn nữa rất muốn xem thực lực quân quân ta . Như vậy, chỉ có thể thăm dò tình huống, còn có thể định ra phương án tác chiến tối ưu.

      Quân lực Hiên Viên vương triều rất mạnh, chỉ nhìn doanh trại chỉnh tề, tướng sĩ tinh thần sáng láng, nhìn quân sĩ thao luyện thao trường mạnh mẽ sinh uy, Tiêu Tương Phi thắc mắc vì sao đám man di kia dám đến gây chiến?
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 101: Thành Lạc Nhạn

      Sau phen khảo sát nghiên cứu, Tiêu Tương Phi vẫn phải đưa ra kết luận có ngay từ đầu là: tướng sỹ Hiên Viên vương triều quá dũng mãnh. Cũng biết ai là người huấn luyện? So với quân gia đại còn lợi hại hơn.

      “Tiểu thư, chúng ta lúc nào xuất chinh?” Viên Quângiới thiệu xong, nhịn được muốn hỏi ý kiến của nàng.

      Tiêu Tương Phi quét mắt lượt những tướng sỹ theo hầu bên mới nở nụ cười, với Viên Quân: “Viên đại nhân, các vị tướng quân, Tiêu Tương Phi chỉ là tới xem chút, các ngài cứ y theo kế hoạch mà làm, cần hỏi ta, cứ xem như ta đến dạo chơi thôi là được rồi.”

      Mọi người há mồm, cứng lưỡi, có chuyện như vậy sao? Bọn họ vốn tưởng nàng đến đây đưa ra áp lực lớn cho họ, nhưng trải qua màn này ai còn nghĩ Tiêu Tương Phi lợi hại như lời Viên đại nhân nữa.

      “Dạ, tiểu thư.” Bọn họ đồng thanh đáp, ước gì nàng chính là cái bao cỏ, cái gì cũng hiểu, chẳng qua là mượn danh dạo chơi thôi.

      Viên Quân rất buồn bực, cho là nàng tới chỉ huy tác chiến, nghĩ nàng lại phủi tay cái gì cũng muốn làm, chỉ là đến xem trò vui.

      Trở lại lều mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng, trong mắt , nàng hẳn phải là như vậy.

      ngờ, Tiêu Tương Phi nghe được bật cười, “Viên đại nhân, ta nữ nhân can thiệp quân vụ làm gì? Vốn mang binh đánh giặc là việc của các tướng quân, nếu ta cứ cố chen vào há chẳng phải là khiến các tướng quân phục, khiến bọn lính nghe lệnh sao? Huống chi, ta xem bọn họ bây giờ rất chỉnh tề, chúng ta cứ chờ xem.”

      Nghe những lời này, Viên Quân bừng tỉnh hiểu ra, thế gian này người có thể đối với nữ nhân khâm phục cam bái hạ phong nhiều lắm, theo lời nàng nếu áp đặt can thiệp, sợ rằng phản tác dụng, bằng khoanh tay đứng nhìn, đến lúc cần lại ra tay hiệp trợ, như thế hiệu quả tốt hơn nhiều.

      “Tiểu thư, thần bội phục.” Viên Quân chưa bao giờ phục nữ nhân nào, ngay cả nam nhân cũng cực ít, nhưng hôm nay tâm ý bội phục nữ nhân.

      Tiêu Tương Phi chỉ cười cười, nàng cũng phải quá coi trọng cái nhìn của người khác, chính nàng cảm thấy tốt là tốt, tốt là tốt. tại, nàng còn có việc quan trọng khác phải làm.

      “Viên đại nhân, sau này ngài chỉ cần cho ta biết chiến lược của bọn họ là được, lúc xuất chinh ta cùng . À, phiền ngài tìm cho ta mấy bộ y phục binh lính. Còn nữa…, ta muốn cùng mấy người Hỉ Nhi dạo trong thành chút.”

      Viên Quân sửng sốt, biết nàng muốn làm gì, chỉ là, nàng cũng làm được. “Dạ, tiểu thư. Xin tiểu thư yên tâm, thần nhất định làm được.” Tâm của sớm bất tri bất giác nghiêng về hướng nàng, hoàn toàn thần phục mệnh lệnh của nàng, ngay cả chính cũng tự chủ.

      Tiêu Tương Phi rất hài lòng. Sau đó mới phân phó đám người Hỉ Nhi, cùng nhau vào thành dạo.

      Tòa thành nơi biên tái có cái tên rất êm tai, Lạc Nhạn thành. Nghe , cái tên Lạc Nhạn có chỉ do nơi này nhiều chim nhạn, chủ yếu cái tên này do Hiên Viên Vũ cố ý đặt với ý nghĩa chim nhạn về tổ, cũng chính là chim nhạn quay về Hiên Viên vương triều, khiến Tiêu Tương Phi có cảm giác như con trẻ quay về trong vòng tay ôm ấp của mẹ hiền.

      Hiên Viên Vũ quả rất có tài hoa, cũng rất có năng lực lãnh đạo. Đây là cảm xúc sau khi Tiêu Tương Phi vào thành. Trong thành ngay ngắn ràng, trừ dân bản địa, còn có nhiều màu da dân tộc khác, thương nhân từ nam chí bắc biến nơi này thành nơi vô cùng phồn hoa, mặc dù so với kinh thành hãy còn thua kém, nhưng khó nhìn ra nơi này sắc màu dân tộc rất phong phú. Dùng ngôn ngữ đại chính là Liên Hiệp Quốc thu .










      Chương 102: Nhiệm vụ thứ hai

      Có điều niềm vui của Tiêu Tương Phi cũng kéo dài lâu, từ Lạc Nhạn thành trở về, năm người mệt mỏi nằm ngủ bao lâu, nàng đột nhiên bị người lặng lẽ đánh thức.

      Như có linh tính, vừa mở mắt tay đặt vào chỗ giấu chủy thủ, đồng thời trong lòng ngừng hối tiếc, từ khi nào nàng bắt đầu mất tính cảnh giác như vậy.

      “Ai?!” Hạ thấp giọng quát lên, nữa người bật dậy. Bởi vì nhất thời khẩn trương cùng cảnh giác, lông tóc đều dựng cả lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm đối phương.

      ngờ lại nghe được thanh đè nén quen thuộc: “Tiểu thư, theo ta.” xong, chủ nhân tiếng liền nhàng linh hoạt rời khỏi, chỉ thấy bóng dáng lả lướt thoáng qua.

      Tiêu Tương Phi nhận ra là ai, cũng nhanh chóng vọt dậy, lặng yên tiếng động nhấc mành lều theo bóng dáng yểu điệu kia đến rừng cây ngoài khu trại.

      “Hoàn Nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Tiêu Tương Phi đột nhiên khựng lại vì người đằng trước cũng ngừng lại.

      sai, thân ảnh xinh xắn lanh lợi kia chính là cung nữ cận thân của nàng Hoàn Nhi. Cũng chính là người của tổ chức Độc Lang, e là tổ chức lại giao nhiệm vụ.

      “Hoàn Nhi, có phải Độc Lang có nhiệm vụ giao cho ta hay ? Ngươi cũng biết, nơi này là trọng địa quân , lại sắp đánh giặc, ta thể tiếp nhận nhiệm vụ gì.” Nàng nhíu mày , cái nào nặng cái nào , nàng vẫn có thể phân được ràng.

      Hoàn Nhi thi lễ, mực cung kính : “Tiểu thư, tổ chức đúng là có nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ này và việc đánh giặc lần này cũng có liên quan.”

      Tiêu Tương Phi buồn cười, thiếu chuyện lạ, nàng mới ra cửa theo quân đội đánh giặc, cũng có thể đẻ ra theo cái nhiệm vụ. Trời ạ.

      “Nhiệm vụ gì?” Nàng hơi nhếch miệng, cười như cười hỏi.

      Hoàn Nhi đoán biết nàng suy nghĩ gì, mặt mảnh bình tĩnh, cũng vì vậy mà có biểu gì khác, vẫn cung kính : “Đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho ngài.” xong, đưa lên tờ giấy, sau đó an tĩnh đứng sang bên.

      Nàng nghi ngờ nhận lấy mở ra, vừa nhìn, nhất thời có lời nào để . Độc Lang giao cho nàng nhiệm vụ ám sát thủ lĩnh man di Đột Bát Hỏa. đúng là ở nơi nào cũng tận dụng được lãng phí chút công sức, đoán chừng nàng đâu Độc Lang cũng có thể kiếm nhiệm vụ ra cho nàng làm.

      “Cái này?” Nàng chau chau mày, bình thản .

      Hoàn Nhi gật đầu, sau đó chân tướng nhìn nàng, chẳng lẽ nàng cho là rất đơn giản? “Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần được chủ quan, thủ lĩnh man di Đột Bát Hỏa này cũng phải là người đơn giản, tổ chức phái người ám sát nhiều lần, nhưng là vẫn thất bại quay về.” ra , Hoàn Nhi rất lo lắng, bởi vì nghe nhiều người thất thủ như vậy nên nàng yên lòng để Tiêu Tương Phi .

      Thất bại? Tiêu Tương Phi nhíu chặt mày, nếu như nhiều người như vậy cũng thất thủ, chỉ có thể , Đột Bát Hỏa này là cao thủ rất lợi hại.

      am hiểu cái gì? Ưu điểm của là gì? Khuyết điểm của là gì? thích nữ sắc ? Thích tiền tài ? kết hôn chưa? Có con cái ? Có mấy thê thiếp?...” Cái miệng hỏi liến thoắng.

      Hoàn Nhi nghe xong, đem bao nhiêu tin tình báo mình biết được nhất nhất ra. Bao gồm ý thích của Đột Bát Hỏa, tình huống cá nhân, bộ lạc của , vân vân.

      Hồi lâu, Tiêu Tương Phi nghe xong, gì, biết nàng nghĩ gì, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt câu: “Nhiệm vụ này, ta .” Dứt lời, cũng để ý Hoàn Nhi quay trở lại doanh trướng.

      Hoàn Nhi vội vàng đuổi theo, nàng biết tiểu thư nghĩ gì. Có lúc, tiểu thư làm cho người ta cảm giác xa xôi giống người thực, có lúc, nàng giống như thế ngoại cao nhân nhàn nhạt, quan sát cái thế giới này. Tiểu thư, làm cho người ta cảm giác rất phức tạp, càng cách nào nắm bắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :