Chương 93: Nhiệm vụ
Editor: Vệ Tử Y
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Hỉ Nhi, Thảo Nhi đều đứng ở bên giường lo lắng hỏi, họ ở bên ngoài nghe được nàng la to, hai người bị hù đến nỗi vứt cả việc làm chạy vọt vào, đến khi phát Tiêu Tương Phi bị ác mộng nằm ở giường lúc này mới song song thở phào nhõm.
Tiêu Tương Phi ổn định tâm thần, toàn thân đều là mồ hôi, hai cái tay nắm thành quả đấm đặt ở bên người, cả người căng cứng.
"Ta sao, gặp ác mộng." Nàng lau mồ hôi trán, nặn ra nụ cười ý bảo mình rất tốt.
Hỉ Nhi vội vàng cầm cái khăn tới, vạch đám tóc mái trán nàng lau mồ hôi, sau đó lo lắng hỏi: "Tiểu thư, tốt đẹp sao lại mơ thấy ác mộng."
Nàng lắc đầu, giọng lơ đãng: " có gì, chỉ là mơ thấy Uyển Nhi." xong, nàng từ giường ngồi dậy, giờ cũng ngủ được nữa, chắc trời cũng còn sớm nữa.
Uyển Nhi? ! Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi nghe, song song sắc mặt đại biến, mơ thấy người chết cũng phải là điềm tốt gì, "Tiểu thư, Uyển Nhi nàng tìm ngươi làm gì?" Hỉ Nhi đánh bạo hỏi, nếu như được, họ tính toán đốt chút tiền vàng bạc xong việc.
" có gì." Nàng muốn nhiều lời, bò dậy mặc quần áo, bên mặc bên hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi hả ? Cho ta chuẩn bị thức ăn, ta đói bụng." Nàng muốn nhiều chuyện, thể làm gì khác hơn là dời chú ý của các nàng lực.
Hỉ Nhi, Thảo Nhi nghe xong đồng thanh : "Tiểu thư, bây giờ là buổi trưa rồi, tiểu thư còn chưa bao giờ ngủ muộn thế này đấy."
"Tiểu thư, Thảo Nhi chuẩn bị cơm cho ngài." Bởi vì có Hỷ Nhi ở đây cho nên Thảo Nhi phân công công việc, nhanh chóng quay người ra ngoài.
Nàng lời, để mặc cho Hỉ Nhi rửa mặt cho mình sau đó ăn cơm được Thảo Nhi bưng lên. Ăn xong, nàng kêu Hỉ Nhi mang giấy bút tới để vẽ vài loại vũ khí đại đơn giản mà tiện dụng.
Hỉ Nhi hỏi nhiều, dường như đối với nữ nhân chốn thâm cung, thư họa rất là bình thường, cho nên nhanh chóng soạn bút mực, mài mực.
Tiêu Tương Phi suy nghĩ chút, vũ khí tùy thân giản tiện lại lợi hại là nhiều lắm. Suy nghĩ lâu, mới vẽ ra mấy loại. loại tơ vàng mảnh như tóc, loại khác là châm, người là chủy thủ, còn có cái móc câu.
Nhân lúc có nhiệm vụ, nàng nhất định phải chế tạo mấy đồ tốt, nàng chỉ có thể cận chiến, thể đánh xa. Súng lục của nàng có nhiều đạn, nếu như đạn dược đầy đủ, chỉ cần khẩu súng là có thể giải quyết, đơn giản lại dễ dàng. Nhưng nơi này là cổ đại, phải đại.
Nàng phải tìm ngày xuất cung tìm Liên Gián, bảo giúp nàng chế tạo mới được, có vũ khí, nàng cách nào hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ gì. Mấy kỹ xảo cầm nã thủ, kiếm đạo, Taekwondo, thuật cận chiến, đều chỉ có thể dựa vào ở gần mới có thể sử dụng.
Suy nghĩ hai ngày, nàng quyết định xuất cung, trước kia có việc gì, giờ thực muốn làm gì đều dễ dàng, nàng hối hận vì vào cung rồi.
"Hỉ Nhi, ngươi cho Viên đại nhân, hôm nay ta muốn xuất cung." Nàng là chủ tử chịu ngồi yên, trong lòng khi nghĩ ra cái gì là nhất định phải làm.
Hỉ Nhi đáp tiếng, vội vàng chạy tìm Viên Quân, chỉ chốc lát sau liền vội vội vàng vàng chạy trở về, cho nàng biết Viên đại nhân ở cửa cung chờ nàng.
Lần này, nàng chỉ dẫn theo Hoàn Nhi, bởi vì Hỉ Nhi hôm nay thoải mái nên . Mặc dù trong lòng nàng có nghi ngờ, nhưng bởi vì phải xuất cung làm việc nên thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng mang theo Hoàn Nhi xuất cung.
Hai người gặp Viên Quân ở cửa cung rồi cùng xuất phát. người mang theo sơ đồ, nàng biết liên lạc như thế nào với Liên Gián, chỉ có thể nghĩ cách đến Hoa Mãn Lâu tìm Tiếu Ngữ, chỉ có thông qua nàng mới có thể tìm được Liên Gián.
đường tâm nặng nề ở đường cái, kinh thành bất kể là lúc nào cũng đều phồn hoa như gấm, tiếng người huyên náo, người đông như nêm, hàng hóa phong phú, đủ loại người lại chứng minh cho vương triều phồn vinh thịnh vượng.
Nhưng Tiêu Tương Phi cũng có tâm tình mà cảm thụ, nàng phải du lịch hay di chơi, nàng là bởi vì phải giết người mà đến chế tạo hung khí.
Ba người tiêu sái chậm rãi, Hoàn Nhi đỡ nàng, Viên Quân theo phía sau các nàng. Đột nhiên phía trước mấy người bộ dáng quan quân chạy về hướng họ, vừa thấy được Viên Quân liền lộ ra thần sắc cao hứng, cùng nhau chạy vội tới trước mặt.
"Viên đại nhân, gặp ngài là quá tốt." người quan quân trong đó hưng phấn kêu lên.
Viên Quân nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
người quan quân khác thấy hỏi như thế, vội vàng giành : "Viên đại nhân, phụ cận kinh thành có đám cướp, hôm nay chúng tôi tiễu trừ, nhưng thủ lĩnh của bọn họ lại chạy mất, hơn nữa còn trà trộn vào trong kinh thành, xin đại nhân hiệp trợ chúng ta."
Mấy quan quân đều mong đợi nhìn , chờ đợi mệnh lệnh của .
Viên Quân khó xử, thủ lĩnh đạo tặc trà trộn vào kinh thành, đối với người dân kinh thành là nguy cơ thể diệt, nhưng tại cùng Tiêu Tương Phi, nhất thời lại được.
Tiêu Tương Phi nhìn thấu khó xử của , liền cười : "Viên đại nhân, có công vụ ngươi trước hết lo , chúng ta dạo chút rồi về."
" được, hoàng thượng giao phó thần bảo vệ tiểu thư, thần thể rời khỏi tiểu thư." Viên Quân chịu, nghĩ bằng trước tiên đưa nàng trở về, sau đó lùng bắt cái tên thủ
.....
sau đó lùng bắt cái tên thủ lĩnh đạo tặc kia.
"Viên đại nhân, ngươi cũng thấy thuật phòng thân của ta, ngươi nghĩ nơi này ai cũng có thể gây tổn thương cho ta được sao? Ta cam đoan với ngươi, ta nhất định an toàn hồi cung, nhất định để cho ngươi khó xử. tại, an nguy của dân chúng so với ta quan trọng hơn, ngài vẫn nên nhanh ." là cơ hội tốt trời ban, tống được nàng sao có thể làm việc đây? Cho nên, nàng vô cùng vô cùng nghiêm túc bảo đảm.
Lúc này ai cũng ngờ, Hoàn Nhi cũng gật đầu liên tục phụ họa: "Viên đại nhân, Hoàn Nhi bảo vệ tiểu thư, nagì yên tâm, chỉ cần có Hoàn Nhi ở đây, tiểu thư bị chút tổn thương nào. Hơn nữa, tiểu thư gần đây tâm tình tốt lắm, lúc này mới ra ngoià lại phải quay về, tiểu thư khó chịu." Hoàn Nhi bộ gà mẹ che chở gà con .
Viên Quân vẫn gì, mấy quan quân bên cạnh lại gấp rút thúc giục: "Viên đại nhân, nhanh lên chút, sợ chậm tên tặc kia biết chạy đến đâu."
"Được rồi, các ngươi cẩn thân chút, nếu có gì phải lập tức trở về hoàng cung." trước khi đilo lắng dặn dò, vẫn rất yen lòng.
"Biết." Lần đầu Tiêu Tương Phi khéo léo chuyện như thế, tất cả cũng quá thuận lợi, thuận lợi đến mức nàng khó tin.
Viên Quân vừa , chuyện tình sau đó còn khiến nàng kinh ngạc hơn, trong lúc nàng suy nghĩ làm sao cắt đuôi Hoàn Nhi, Hoàn Nhi giành trước.
"Tiểu thư, chúng ta thôi, ngài phải là muốn Hoa Mãn Lâu sao?" Hoàn Nhi là lời ra làm cho người ta kinh ngạc chết nhừng, thản nhiên cười hì hì như vậy với nàng.
Tiêu Tương Phi đời này làm người chưa từng kinh ngạc đến thế này, tại sao nàng cẫn cho rằng người đơn thuần nhất, nhất hiểu chuyện nhất, tim phổi nhất, tâm cơ Hoàn Nhi lại cho nàng bước kế hoạch của nàng.
"Ngươi....." Nàng á khẩu trả lời được, rất muốn hỏi ngươi làm sao biết, nhưng Hoàn Nhi lại lôi kéo nàng về hướng Hoa Mãn Lâu, dáng vẻ ý là ngươi đừng có hỏi nhiều.
Dọc đường bị Hoàn Nhi lôi kéo, đầu của nàng cấp tốc hoạt động, ngàn vạn loại ý tưởng ngừng xoay chuyển, chẳng lẽ Hoàn Nhi là người của Độc Lang? Chỉ có nghi vấn này, người của Đọc Lang chỗ nào cũng có, chỉ sợ sớm biết thân phận của nàng.
"Tiêu tiểu thư, ngài tìm Tiếu Ngữ có chuyện gì?" Cho đến khi tiếng của Tiếu Ngữ vang lên, nàng mới sực tỉnh, họ tới Hoa Mãn Lâu, Tiếu Ngữ hỏi nàng.
"À, ta đem mấy bản vẽ muốn nhờ Liên công tử giúp ta chế tạo vài món vũ khí, bên trong ghi chú thuyết minh ràng." Nàng móc từ bên hông moọt tập giấy đưa cho Tiếu Ngữ.
Tiếu Ngữ cũng nhìn tới liền nhận lấy, thận trọng cất xong, sau đó liếc mắt nhìn Hoàn Nhi mới : "Tiêu tiểu thư, về sau co chuyện gì, chúng tôi có người liên hệ, ngài cần phải lo lắng chúng ta tìm được ngài."
Nàng nhìn Hoàn Nhi bên cạnh, cũng gật đầu.
Chuyện ngờ tới đời này rất nhiều, người bên cạnh nàng, biết người nào là của Thái Hâu, biết người nào là của Hiên Viên Vũ, biết ai là người của ai. Nàng có thể tin tưởng ai? Có thể dựa vào ai?
đường về hai người cũng chuyện, Hoàn Nhi như cũ đỡ nàng, thái độ mực cung kính, nàng cũng muốn hỏi, Hoàn Nhi là địch hay bạn, vẫn .
Trở về Hướng Dương cung, nàng mệt mỏi nằm ghế dựa, nhắm mắt nghĩ lại từng việc, Hoàn Nhi đưa nàng về rồi vội vàng làm chuyện khác, ngược lại Hỉ Nhi, Nộ Nhi mực bên cạnh hầu hạ.
Buổi tối bảy ngày sau, nàng mới vừa nằm lên dường bao lâu, Hoàn Nhi lặng lẽ tiếng động tiến vào, mực cung kính thi lễ đưa cái bọc cho nàng và trang giấy.
Nàng chân tướng nhìn Hoàn Nhi, mở cái bọc vải ra thấy dây tơ vàng dài mỏng như sợi tóc, đôi móc câu, cây chủy thủ, mười cái châm bạc, bộ y phục dạ hành. Xem kỹ thấy đúng là vật nàng cần tìm, thỏa mãn gật gật đầu rồi cất . Xong xuôi mới xem đến tờ giấy kia, phía ghi kín mấy nhiệm vụ, tất cả đều là nhiệm vụ giết người.
Nàng ngảng đầu nhìn Hoàn Nhi vẫn còn chờ đợi, lại cúi đầu nhìn kỹ nội dung trong đó, chuẩn bị chọn cái.
Khi nhìn thấy nhiệm vụ là ám sát Vương đại nhân, nàng kinh ngạc lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàn Nhi. "Giết Vương đại nhân? Tại sao?"
Hoàn Nhi nhàng nhìn nàng . "Có người mời Độc Lang ám sát Vương đại nhân, tổ chức tiếp nhận nhiệm vụ. Tiểu thư, ngài có muốn nhiệm vụ này ?" Hoàn Nhi cũng biết Vương đại nhân, bởi vì Thái Hậu từng kêu tiểu thư tìm Vương đại nhân.
Nàng do dự chút, biết có nên nhận nhiệm vụ này hay , bởi vì trong danh sách nàng chỉ quen thuộc có mình Vương đại nhân này, chỉ có người quen xuống tay mới dễ.
Chương 94: Giết người
Editor: Vệ Tử Y
"Tiểu thư, ngài có phải do dự người này có nên giết hay ?" Hoàn Nhi nhìn ra được do dự của nàng, đột nhiên thay nàng mở miệng.
Tiêu Tương Phi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ hợp kia lần nữa làm cho nàng kinh ngạc, Hoàn Nhi rất đơn giản.
Hoàn Nhi cũng tránh né ánh mắt thăm dò của nàng, nhìn nàng : "Tiểu thư, Vương đại nhân, là người bên cạnh Thái hậu, vì Thái hậu làm nhiều chuyện xấu. Người này đáng chết, nên giết, phải giết." giọng vô cùng băng lãnh.
Nàng lời nào, hồi lâu sau đem tờ giấy trong tay đưa trả lại cho nàng, an tĩnh : "Hoàn Nhi, ta mệt, ngươi ra ngoài trước ."
"Dạ, tiểu thư." Hoàn Nhi nhận lấy tờ giấy cất rồi hướng nàng cung kính thi lễ. xong, đỡ nàng nằm giường, đắp chăn, cuối cùng buông màn rồi mới lặng lẽ rời .
Chờ Hoàn Nhi rồi, nàng mở to mắt nhìn nóc giường, lâu thể ngủ. Vận mạng của nàng, tựa hồ phải nắm giữ ở trong tay của mình, mà vẫn bị người dẫn dắt. Loại cảm giác này, nàng cực kỳ khó chịu, rất thích.
biết suy nghĩ bao lâu, đến tận lúc trời sắp sáng nàng rốt cuộc phân , ở chốn hậu cung này nàng phải nhanh nhẹn chạy chạy lại mới được, cho dù là phía Thái hậu hay là phía Hiên Viên Vũ, nàng đều muốn tìm hiểu , như vậy mới có thể biết ràng vị trí của mình.
Nàng rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ, giấc ngủ yên ổn, dường như bên tai mông lung nghe được rất nhiều thanh , có Hỷ Nhi , Thảo Nhi, Nộ Nhi , còn có Hoàn Nhi, họ đều vào xem nàng nhưng đánh thức, nàng cứ tiếp tục mê man như vậy.
Ngủ đến mức bụng sôi òng ọc kêu đói mới tình nguyện bò dậy, vừa mở mắt, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi thấy nàng tỉnh lại, yên lòng, mở màn cung kính : "Tiểu thư, muốn dậy rồi ư? Ngài ngủ lâu lắm rồi."
Nàng ngủ lâu rồi? Tiêu Tương Phi nhìn Hỷ Nhi lại nhìn về phía sau Hỷ Nhi, trời bên ngoài hình như sáng choang, phòng ngủ của nàng vốn nhiều ánh sáng mà tại cũng sáng tỏ rồi.
"Lúc nào rồi?" Nàng để cho Hỷ Nhi giúp mình xuống giường.
"Cũng qua buổi trưa rồi." Hỉ Nhi mặc quần áo cho nàng. "Hỉ Nhi kêu Nộ Nhi chuẩn bị cơm, gọi Thảo Nhi mời ngự y cho ngài."
ra qua buổi trưa, nàng đúng là ngủ rất lâu. Nàng vừa nghĩ vừa nghe, đột nhiên nghe bảo mời ngự y cho nàng. "Đợi chút, Hỉ Nhi, ngươi mời y. . . . . . Ngự y làm gì?" Nàng hiểu, nàng lại bệnh, thân thể rất tốt, tìm thầy thuốc tới làm gì.
Hỉ Nhi lại cho là đúng, trịnh trọng nghiêm túc : "Tiểu thư, ngài gần đây ngủ ngon, hơn nữa khẩu vị cũng tốt lắm, Hỉ Nhi cảm thấy ngài nhất định là thân thể khó chịu rồi, mời ngự y tới xem chút."
Nàng há to miệng, phản bác được, được rồi, coi như nàng bị bệnh, coi như nàng thoải mái. Nàng phản đối nữa, có lẽ để ngự y khám cũng tốt.
Mới rửa mặt xong còn chưa ăn cơm ngự y tới, nàng vừa định đứng dậy để ngự y xem bệnh trước, nhưng đám Hỉ Nhi ngăn lại, nhất định phải ăn cơm xong mới xem bệnh.
Vì vậy, nàng thể ăn bữa cơm khó nuốt này, khi bạn biết có người đợi mình làm sao mà ăn ngon được.
Ăn qua loa mấy miếng cho xong bữa, nàng vội vã bảo Hỉ Nhi mời ngự y tới bắt mạch, để người ta chờ lâu như vậy, là quá ngại.
Ngự y rất cung kính, cũng vì chờ đợi mà mất hứng, ngược lại rất cẩn thận xem bệnh, để cho nàng lần nữa cảm thán, nếu như khám bệnh ở đại là bệnh nhân chờ bác sĩ chứ phải bác sĩ đợi bệnh nhân. Loại đãi ngộ này, sợ rằng chỉ có lãnh đạo, người giàu mới có thôi. ngờ nàng đến thế giới này, được hưởng thụ loại đãi ngộ chưa từng có này, biết là nên cười hay nên khóc.
Chốc lát sau, ngự y bắt mạch xong, thu hồi dụng cụ, lúc này mới đứng lên hành lễ mực cung kính : "Tiểu thư thể hư, hỏa khi vượng nên mới phiền não bất an, ban đêm cũng khó ngủ. Thần giúp tiểu thư điều hòa, chú ý ăn uống hàng ngày, rất nhanh hết thôi."
" Lý đại nhân, tiểu thư bệnh gì khác chứ? Hỉ Nhi thấy tiểu thư thường tinh thần hoảng hốt, lòng yên, Hỉ Nhi lo lắng thay tiểu thư." Hỉ Nhi thở dài hơi, sau đó tựa như nhớ tới cái gì .
Lý đại nhân nhìn nàng, thái độ như cũ cung kính: "Đó là tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, tâm quá nặng, chỉ cần đem việc buông xuống, tâm tình thoải mái, tự nhiên giấc ngủ ngon, khẩu vị tốt hơn."
Hỉ Nhi nghe, lúc này mới yên lòng lại, mỉm cười : "Tốt lắm, về sau, Hỉ Nhi giúp tiểu thư hoa viên nhiều chút, giúp tiểu thư thư thái."
biết vì sao, Tiêu Tương Phi nghe được Hỉ Nhi vừa như thế, trong lòng đột nhiên rung lên, người dễ dàng động lòng đột nhiên để cho cảm động ùn ùn kéo đến.
Hỉ Nhi. . . . . .
Hỉ Nhi được quả nhiên làm được, đợi nàng uống thuốc Lý đại nhân mới kê xong liền kéo nàng ra ngự hoa viên tản bộ. Lại kêu Thảo Nhi, Nộ Nhi, Hoàn Nhi mang theo nước trà điểm tâm, để nàng lúc nào muốn cũng có thể ăn. Hỉ Nhi quả nhiên đem mình làm chủ tử hầu hạ cẩn thận, mọi thứ chu đáo.
thoải mái này chỉ được ngày, tối hôm đó, vừa được Hỷ Nhi hầu hạ ngủ xong Hoàn Nhi lắc mình vào, nhấc màn giường lên cung kính : "Tiểu thư, thời gian nhiều, biết ngài xong chưa?"
Hoàn Nhi cư nhiên tới thúc giục nàng, nàng nhìn ánh mắt của Hoàn Nhi, nơi đó có kiên định, nhìn nàng chăm chú né tránh.
Hồi lâu, nàng hơi thở dài : "Ta tự có chừng mực, ngươi ra ngoài ." Nàng làm việc, chưa bao giờ để cho người ta dạy bảo, nàng muốn làm gì là chuyện của nàng.
Hoàn Nhi nghe cũng thúc giục nữa, hướng nàng thi lễ, thuận tay kéo kín màn, giọng câu: "Tiểu thư, đừng để bị lạnh, buổi tối chú ý an toàn." xong, ném ra trang giấy cũng quay đầu lại rời .
Tiêu Tương Phi kìm được cau chân mày, đối với Hoàn Nhi càng nhìn thấu. Nàng khỏi nghĩ, Hoàn Nhi này tựa hồ dôid với nhất cử nhất động của nàng vô cùng ràng. Tiêu Tương Phi mở tờ giấy ra xem ra là tấm bản đồ. Mượn ánh sáng dạ minh châu, Tiêu Tương Phi phát bản đồ miểu tả ràng cặn kẽ thiết kế mộ căn phòng, bên cạnh còn có dòng chữ chú giải, bao quat tình hình thủ vệ trong phủ.
Đây là bản đồ phủ vệ Vương đại nhân, vừa xem hiểu ngay, rất ràng. Nàng xem lâu, rố cuộc khép bản đồ trong tay lại đặt chăn.
Nửa đêm canh ba, người trong Hướng Dương cung ngủ say, bóng dáng lướt qua rất nhanh liền biến mất trong Hướng Dương cung, bóng người mới vừa thoáng qua bao lâu, Hoàn Nhi thầm đứng trong Hướng Dương cung, nhìn phương hướng bóng người kia biến mất.
Tiêu Tương Phi theo đường cũ đến bên tường cung, nhìn chung quanh chút, xác định có người, từ trong cái túi đeo sau lưng lấy ra cái móc câu mà Liên Gián chế tạo quảng lên đầu tường.Nàng tung người đạp mấy bước liền thuận lợi bò lên đầu tường, cất móc câu , nhìn xung quanh lần nữa rồi nhảy xuống. Độ cao 4-5m tường vẫn khiến tim loạn nhịp chút. Sau này phải tìm cơ hội tập thêm, nàng muốn mỗi lần vượt tường tim đều đập thình thịch, nàng còn sợ bị bệnh tim cơ.
Tiêu Tương Phi vừa biến mất trong màn đêm tại chỗ nàng mới nhảy xuống bóng người lặng yên tiếng động bay xuống, nhìn phương hướng nàng rời khỏi lâu. Chốc lát sau, bóng người cũng biến mất khỏi nóc tường. thân ảnh.
Tiêu Tương Phi căn cứ địa đồ rất nhanh trót lọt vào được trong phủ Vương đại nhân, quen cửa quen nẻo tìm được phòng riếng của ông ta, cảnh giác nhìn quanh chút. biết vì sao, Tiêu Tương Phi luôn có cảm giác bị theo dõi rợn cả tóc gáy, nhưng lại ra được, bởi vì nàng thấy mặc dù đối phương theo hành tung của nàng nhưng tựa hồ có địch ý, biết có phải người của Độc Lang hay , có lẽ là giám sát xem nàng có thi hành nhiệm vụ hay hoặc là nhiệm vụ hoàn thành. Tiêu Tương Phi khinh thường nghĩ, vừa quan sát tình hình bên trong gian phòng.
Vương đại nhân kia ngủ cùng tiểu thiếp, đương nhiên nằm ngoài, còn tiểu thiếp nằm bên trong. Tiêu Tương Phi dùng chủy thủ mở cửa phòng. khỏi nghĩ, cửa phòng cổ đại mở là dễ dàng, giống mấy loại khóa trí năng, khóa mật mã, lại còn camera, tia hồng ngoại, tia tử ngoại, rồi lại chỉ tay, vân mắt, nếp nhăn trán... bao nhiêu là loại khóa phức tạp. Trò trẻ con này căn bản là ngăn được người.
nhàng lẻn vào như con mèo đến cạnh giường. Vương đại nhân ôm tiểu thiếp ngủ say, người chỉ đắp chăn mỏng y phục tán loạn đầy đất, hai người này mới đại chiến bao lâu, giờ thỏa mãn ngủ ngon lành.
Đây chính là chết đến nơi mà biết. Tiêu Tương Phi lạnh lùng nghĩ, biết là đáng buồn hay nên vui, biết làm chết như thế nào, cái chết thống khổ dường như hạn phúc hơn rất nhiều người.
Tiêu Tương Phi lấy ra sợi tơ vàng cuộn quanh cổ tay, mỗi tay kéo đầu vòng quanh cổ Vương đại nhân, hai tay đem đầu của xoay cái, động tác liền mạch, có tiếng động.
Lấy lại sợi tơ vàng dính máu, tỉnh táo vươn tay dò lỗ mũi Vương đại nhân, lúc này mới hài lòng ngồi xổm xuống, chậm rãi dùng y phục đất lau sạch sợi tơ vàng.
Làm xong tất cả, Tiêu Tương Phi cũng quay đầu ra khỏi phòng, rón rén đóng cửa lại, theo đường cũ ra ngoài, chốc lát sau quay về bên ngoài tường hoàng cung.
Đứng trong bóng tối, Tiêu Tương Phi ngẩng đầu nhìn đêm khuya tối om, nàng lâu chưa giết người, ở thế giới này giống như thời gian rất lâu rồi.
Tiêu Tương Phi như cũ quen việc dễ làm, giết người chớp mắt, thậm chí lúc giết người kinh hoảng, luống cuống, có nửa điểm khó chịu, chỉ có hờ hững, giống như giết gà, giống như làm chuyện liên hệ gì.
Chương 95: Phong hậu
Editor: Vệ Tử Y
Quay về Hướng Dương cung, thay y phục dạ hành nằm lại giường, hoàn thành tâm , Tiêu Tương Phi thoải mái hơn nhiều, ngủ giấc, ngày mai dậy rồi hãy .
Lần này Tiêu Tương Phi tỉnh rất sớm, Hỉ Nhi chưa tới buổi trưa, rửa mặt, ăn cơm xong, nàng vẫn nghe được chuyện gì từ miệng bọn Hỉ Nhi, ngay cả Hoàn Nhi cũng có bất kỳ động tĩnh.
"Chúng ta thăm Thái hậu thôi." Cả ngày ở trong cung có việc gì, Tiêu Tương Phi đột nhiên phát lâu thăm người này rồi, bằng xem chút, vừa đúng có thể hỏi thăm tin tức cung nội.
Đám Hỉ Nhi tự nhiên có ý kiến, cùng nàng đến cung Vị Ương của Thái hậu.
Thái hậu biết nàng tới rất vui, vội vàng đuổi mọi người lui ra chỉ còn lại hai người.
"Phi Nhi, ngươi lâu đến thăm rồi." Thái hậu như cũ hòa ái dễ gần, lôi kéo tay nàng thân thiết ngừng.
Tiêu Tương Phi khẽ mỉm cười với bà ", Phi Nhi sợ quấy rầy ngài, trong cung nhiều người như vậy, người người tới phiền , Phi Nhi cũng dám quấy rầy." Kì thực là Tiêu Tương Phi thường cùng người lạ giao thiệp.
Thái hậu mất hứng, cố ý nghiêm mặt "Phi Nhi, ngươi cùng với các nàng giống nhau, ngươi giờ là thân nhân duy nhất của bản cung, còn trông ngươi thường xuyên đến thăm, làm sao lại thích ngươi tới được. Ngược lại ngươi, nghe thường xuyên xuất cung, cũng đến chỗ Vương đại nhân lần."
Thái hậu tựa hồ thăm dò, cảm thấy nàng đối với chuyện tình của Tiêu gia cũng để ý. Vẫn nhìn Tiêu Tương Phi, dưới quan sát.
", Phi Nhi gần đây đêm ngủ yên, cho nên xuất cung giải sầu, chỗ của Vương đại nhân Phi Nhi cũng dám quấy rầy, hơn nữa sợ có người chú ý, Phi Nhi sợ người ta lôi ra làm bia miệng." Tiêu Tương Phi tự nhên , trước khi tới nàng nghĩ trước câu trả lời vì đoán chắc Thái hậu nhất định hỏi như vậy, quả nhiên vẫn ngoài dự liệu.
Thái hậu nghe, mới chậm rãi gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống, hề gây giống như vậy nữa "Cũng phải, bị người để ý đối với ngươi cũng có lợi." Thái hậu lại lần nữa vỗ vỗ tay, lộ ra nụ cười.
Tiêu Tương Phi cũng khiêm nhường cười cười, cùng Thái hậu dùng thiện, vài lời thân mật. Có thái giám vội vội vàng vàng vào, khẽ chào nàng, liếc mắt nhìn Thái hậu bên cạnh.
"Thái hậu, nô tài có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
...
Thái giám kia để ý có mặt của Tiêu Tương Phi, dù như vậy, nhưng mắt vẫn nhìn nàng.
Tiêu Tương Phi rất thức thời, nàng vội vã đứng lên, mỉm cười : ", ngài có chuyện, Phi Nhi trước hết được cáo lui." xong, liền muốn ra ngoài.
ngờ, Thái Hậu kéo nàng lại, lạnh nhạt với thái giám: "Phi Nhi cũng phải là người ngoià, có lời cứ ." xong, lôi kéo nàng lần nữa ngồi xuống.
Tiêu Tương Phi thể làm gì khác hơn là giả dạng thuận theo, ôn nhu ngồi ở bên cạnh nàng, lỗ tai lại tận lực lắng nghe lời của thái giám.
"Thái Hậu, Vương đại nhân sáng nay bị người phát chết trong phòng, là treo cổ." thái giám xong chỉ có Thái Hậu thất kinh, ngay cả Tiêu Tương Phi cũng nhịn được kinh ngạc.
Vương đại nhân chết do treo cổ? ràng là nàng giết chết, làm sao biến thành treo cổ được? Tiêu Tương Phi trong lòng dậy sóng nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Thái Hậu vừa nghe, lập tức sắc mặt đại biến, chợt đứng lên, lạnh lùng : " làm sao mà treo cổ chết được? thể nào? Nhất định là bị người diệt khẩu, nhất định là bị người giết. Ngươi nhanh chóng phái người thăm dò ràng, ai gia nhất định phải bắt được tên hung thủ này."
Thái giám sợ tới mức lông tóc dựng ngược, liên tục : "Dạ, Thái Hậu, nô tài lập tức sai người thăm dò." xong, là liền lăn vòng chạy .
Tiêu Tương Phi đem toàn bộ thu vào mắt nhưng vẫn thể hết sức kinh ngạc cùng sợ hãi, vội vàng : ", Vương đại nhân bị người giết? Là ai làm? Ta trước đây lâu còn gặp ." xong, tự bụm lấy miệng mình.
Sắc mặt Thái Hậu lập tức trở nên hòa hoãn, kéo tay nàng an ủi: "Phi Nhi, cần sợ, tin tưởng bọn họ tuyệt đối dám bắt nạt đầu ai gia đâu, chỉ cần có ai gia ở đây, bọn họ dám làm loạn."
", chúng ta là người của Tiêu gia, bọn họ bỏ qua Phi Nhi." Nàng vẫn sợ, nước mắt cũng rơi xuống, khổ sở nhìn Thái Hậu.
"Phi Nhi, phải sợ, coi như lo được cho ngươi còn có Hoàng Thượng, từ hôm nay trở , ngươi hãy ở bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ cần bên cạnh Hoàng Thượng, an toàn của ngươi cần lo lắng." Thái Hậu bộ nhìn xa trông rộng, nhìn về phía ánh mắt của nàng vô cùng thâm thúy.
Hiên Viên Vũ? có thể bảo hộ được nàng? Nàng tại sao phát ? "Nhưng, Hoàng Thượng cả ngày lẫn đêm bóng dáng thấy, rất ít tới cung của ta." Gần đây tới.
Thái Hậu ái muội ghé sát gần nàng giọng : "Ai gia nghe Hoàng Thượng cho đòi ngươi thị tẩm, lại nghe thấy Hoàng Thượng đối với ngươi sủng ái có thừa, ngay đến chuyện ngươi đánh Tương Phi cũng truy cứu. Thế cũng đủ thấy địa vị của ngươi trong lòng Hoàng Thượng."
Nàng nghe xong, mặt ra ngượng ngùng, ", ngài.... " Nàng thẹn thùng , kỳ thực trong lòng phẫn hận, hoàng cung này đánh rắm cũng giấu được, nàng bị người cường bạo ăn sạch sành sanh, còn phải xem là được ban ân, thế này mà là thiên lý ư.
Thái hậu đem biểu tình của nàng xem trong mắt, trong lòng vui vẻ, kế hoạch của bà lại thêm được bước nữa, còn cần thêm ít củi dầu nữa đây: "Đúng rồi, Phi Nhi, gần đây Hoàng Thượng bận triều chính, hôm nay ai gia cho mời , ai gia muốn bàn với Hoàng Thượng phong ngươi làm Hậu.
Phong Hậu? Nàng khỏi lấy làm kinh hãi, Thái Hậu này quyền lực lớn như thế sao? phong cho người nào phong ư, Hiên Viên Vũ phải tên vua bù nhìn chứ.
"Hoàng Thượng ngài..... " Nàng vừa định Hoàng Thượng khẳng định đồng ý, nhưng lập tức bị cắt ngang.
Bởi vì, "Hoàng Thượng giá lâm." Ngoài cửa thái giám thông báo tiếng, Hiên Viên Vũ từ bên ngoài vào.
Nàng lập tức đứng dậy, theo cung quy học được, quy củ hướng Hiên Viên Vũ thi lễ, "Hoang Thượng." Nàng cung kính .
"Hoàng nhi tham kiến mẫu hậu." Hiên Viên Vũ hướng nàng khoát tay, lại cung kính hành lễ với Thái Hậu.
Thái Hậu vội vàng đứng lên kéo lại, thuận tiện kéo Tiêu Tương Phi, cười híp mắt : "Hôm nay khéo, các ngươi có thể cùng đến bồi ai gia, ai gia rất cao hứng. Mới vừa rồi ai gia cùng Phi Nhi nhắc tới hoàng nhi."
"Nhắc tới hoàng nhi, mậu hậu cùng Phi Nhi xấu gì trẫm?" Hiên Viên Vũ mỗi tay dắt người lại ghế chủ vị, cùng nhau ngồi xuống.
Thái Hậu che miệng cường, "Còn phải là hôn của hoàng nhi ư."
xong, nhìn trộm Tiêu Tương Phi vẫn ngượng ngùng bên.
Hiên Viên Vũ hồ đồ, chân tướng mà hỏi: "Mẫu hậu, trẫm có hôn gì?" vừa nhìn về phía Tiêu Tương Phi, sử dụng ánh mắt hỏi nàng.
Tiêu Tương Phi cố ý đáp, kể từ lúc khi dễ nàng, nàng còn chưa tính sổ với đấy, Giúp hăn? Nằm mơ.
Thái Hậu nhìn thần thái hai người bọn họ, lại che miệng cười, trực tiếp cho đáp án: "Mẫu hậu muốn Hoàng Thượng phong Phi Nhi làm Hậu, biết ý Hoàng Thượng như thế nào?"
Last edited by a moderator: 7/9/14