Chương 141: Đồng bệnh tương liên.
Viên Quân lần đầu tiên thấy nàng bảo vệ người ngoài trong lòng càng thêm tức giận, hậm hực trợn mắt nhìn Đột Bát Hỏa, bi thương nhìn nàng lúc lâu, ngoài dự liệu của mọi người quay đầu bỏ .
“Viên đại nhân…” Bọn Hỉ Nhi thấy tình cảnh này, kinh ngạc gọi với theo biết bị làm sao, đuổi theo được mà theo cũng xong, sửng sốt nhìn đùng đùng bỏ như vậy.
Tiêu Tương Phi bất đặc dĩ nhìn theo, có sốc việc, nàng phải muốn , mà là thể .
“ xin lỗi, phải cố ý.” Xoay người, áy náy với Đột Bát Hỏa mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đột Bát Hỏa lắc đầu, nhìn ra cái tên Viên Quân này thích nàng, nếu cũng theo như vậy, càng khẩn trương như thế. Tâm tư của nam nhân, chỉ có nam nhân là nhất.
“ sao, cũng là muốn bảo vệ ngươi.” mỉm cười , để ý chút nào, cũng có ý trách cứ.
Tiêu Tương Phi thấy Đột Bát Hỏa như thế, lúc này mới hơi yên lòng, đồng thời cũng cảm thấy, mình cũng nên tìm lúc nào thích hợp chuyện với Viên Quân, nếu vẫn tiếp tục ở bên cạnh mình.
“Bây giờ có phải chúng ta ra ngoài dạo chút hay , để nàng có thể tìm hiểu Tây Vực của chúng ta?” Đột Bát Hỏa cười , buông tha cơ hội cùng nàng thân cận, càng hy vọng mình có thể có cơ hội.
“Được.” Nàng đáp ứng, đến rồi thể bỏ lỡ, dĩ nhiên phải tìm hiểu cảnh vật nơi này, cho nên rất mau mắn đồng ý.
Đột Bát Hỏa mang nàng và bọn Hỉ Nhi cùng đội thị vệ, nữ nô khởi hành thăm thú trong hoàng cung.
Mà Viên Quân sau khi tức giận bỏ , mình lung tung, tâm tình vô cùng khổ sở, biết mình nên như vậy, nhưng khống chế được.
tới lui, đột nhiên nghe được tiếng khóc truyền đến từ tòa cung điện lộng lẫy, ngoài cửa còn có binh sĩ thị vệ.
Tiếng khóc vẫn kéo dài, vốn muốn để ý tới, bởi vì chính mình cũng tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình để ý tới người khác. Nhưng, hôm nay biết đột nhiên nổi lên loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng muốn khóc như người trong kia.
Nam nhân dễ dàng rơi lệ, cho nên, cũng chỉ suy nghĩ thôi. Tiếng nỉ non khiến động tâm, bước chân vô thức hướng về phía tiếng khóc.
Viên Quân vốn định trực tiếp vào cửa cung, nhưng đám thị vệ khiến do dự, quy củ trong cung đều hiểu, vì muốn làm cho càng nhiều người phát , vì vậy tới góc tường người, bay vọt qua vào cung.
Tòa cung điện này đúng là rất hoa lệ, đủ thấy chủ nhân là người thân phận hiển quý, biết là Vương Hậu hay phi tử? nghĩ như thế, cứ theo tiếng khóc tìm tới.
“Hỏa ca, Hỏa ca ca. Ô ô ô…” Tư Cầm Hồng ghé ở góc tường, sau khi chạy khỏi cung của Đột Bát Hỏa, đôi mắt đẫm lệ, mông lung tới nơi này, để ý nhiều, lại thất thanh khóc lớn.
Viên Quân vạn vạn ngờ, người khóc lại là công chúa ngang ngược bốc đồng Tư Cầm Hồng, trước mắt lệ hoa đái vũ, nằm cỏ khóc đỏ cả mắt, để ý hình tượng nữ nhân, khác biệt trời vực với nữ nhân vênh váo tự đắc kia.
Tiếng bước chân nhàng đánh động người khóc, nàng cảnh giác nhanh chóng ngẩng đầu lên, phòng bị nhìn người tới, đồng thời cũng rất tức giận, lại còn có người sợ chết dám chọc giận nàng.
“Là ngươi…”
Chương 142: Công chúa
Là ?!
Tư Cầm Hồng kinh ngạc nhìn người tới, phải người bên cạnh nữ nhân kia sao? coi chừng nữ nhân kia, sao lại xuất ở trong cung của mình?
“Ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ tới trộm?” Tư Cầm Hồng lau nước mắt lạnh lùng , bày ra bộ dạng thần thánh thể xâm phạm.
Viên Quân nghe vậy nhịn được hơi nhíu mày, thương hại lúc đầu lập tức biến thành bất đắc dĩ, vốn cực kỳ ghét nữ nhân này, nhưng bây giờ, còn cảm giác ghét, chỉ là bất đắc dĩ.
“Ta là trong lúc vô tình ngang qua, nghe có tiếng khóc nên tới đây xem chút, ngờ là ngươi.” Viên Quân thành , đối với việc nàng ta bảo mình là kẻ trộm cũng giận. Có thể do nữ nhân này cho thấy được nàng giống như đứa bé, tùy hứng điêu ngoa nhưng có tâm địa xấu.
Tư Cầm Hồng ngờ tiếng khóc của mình dẫn người ta đến, nhất thời tức giận lại xấu hổ, mặt đỏ bừng, phản bác: “Ta khóc lúc nào, ta khóc, là ngươi nghe lầm. Ngươi xông loạn vào đây lại còn ăn hồ đồ, cẩn thận ta sai người lôi ngươi ra ngoài chém.” Giả bộ tức giận, Tư Cầm Hồng cố che giấu bối rối.
Viên Quân dĩ nhiên hiểu, liền làm ra vẻ bừng tỉnh : “Chắc là ta nghe nhầm rồi, xin lỗi.” Biết nàng sĩ diện, tự nhiên cho nàng cái bậc thang để leo xuống.
Mấy lời này của Viên Quân lập tức lấy lại mặt mũi cho Tư Cầm Hồng, khiến cho nàng đối với tăng thêm hảo cảm, nên cũng cảm thấy đáng ghét. “Làm sao ngươi ở đây? Sao canh chừng chủ tử của ngươi?” Nàng nhớ đến Tiêu Tương Phi, liền bĩu môi, vui .
“Nàng có cung nữ thân cận theo hầu, có chuyện gì cần ta, ta liền chunh quanh chút.” muốn cho người khác biết, là do giận Tiêu Tương Phi nên mới chạy .
Tư Cầm Hồng bừng tỉnh hiểu ra, dời bước đến bên trong đình, chậm rãi ngồi xuống, nhắc tới Tiêu Tương Phi khỏi tức giận: “Chủ tử của ngươi câu dẫn ca ca ta, còn đánh ta, mắng ta.” Nhớ tới liền phẫn hận dứt, cắn răng nghiến lại.
“Nàng phải như thế, ngươi có phạm nàng, nàng phạm ngươi. Ngươi nên nghĩ nàng như vậy, con người nàng rất tốt, phải như ngươi nghĩ.” Vừa nhắc tới Tiêu Tương Phi, liền nhịn được bảo vệ, mặc dù giận nàng, nhưng để cho người khác xấu nàng như vậy.
“Ta cứ , nàng chính là muốn leo cao, muốn phất lên làm Phượng Hoàng. Ta thích nàng, ta ghét nàng.” Tư Cầm Hồng giống như bị ong mật chích, nhảy dựng lên, vui gào thét. Tiếng kêu của nàng đánh động ít cung nữ, thị vệ.
“Công chúa, công chúa…” đám người vội vàng chạy tới, cuống quýt kêu lên, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì. Cho đến khi nhìn thấy Viên Quân cùng Tư Cầm Hồng ở chung chỗ, kinh ngạc há to miệng, biết có chuyện gì xảy ra.
Công chúa, Viên Quân nhìn Tư Cầm Hồng trong lòng cũng lường trước nên quá kinh ngạc. Từ Đột Bát Hỏa, cũng có thể thấy được Tư Cầm Hồng được dung túng thế nào, dù có tức giận cũng trách cứ nặng lời.
“Các ngươi lui xuống hết cho bản công chúa.” Nàng vui quát lên với đám nô tài, bị người phá đám, thái độ cũng rất ác liệt.
Cung nữ thị vệ thấy vậy bị dọa sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, thối lui đến cách đó xa mới ngừng lại, nửa bước cũng dám rời , chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể bất an đợi chờ.
Chương 143: Thuyết phục
“ ra ngươi là công chúa.” Khó trách ngang ngược kiêu ngạo, Viên Quân trong lòng thầm, cũng ra, chỉ sợ chọc giận vị chủ tử khó dây dưa này.
Quả nhiên, Tư Cầm Hồng nghe Viên Quân nhận ra mình là công chúa nhịn được cao ngạo hơi ngẩng đầu, khinh miệt : “Chính là bản công chúa.”
Viên Quân thiếu chút nữa muốn cười váng lên, phát này cũng chỉ là bị làm hư thôi, căn bản là tâm tính trẻ con. “Văn Quân bái kiến công chúa.” làm như hành lễ.
Tư Cầm Hồng hài lòng gật đầu, phát mình hề ghét nam nhân trước mắt, ngược lại cảm thấy tao nhã lễ độ, hảo cảm tăng lên gấp bội.
“Miễn lễ.” Nàng hướng ngoắc ngoắc tay, ý bảo cần đa lễ, sắc mặt còn tức giận, tâm tình từ từ chuyển biến tốt.
“Cám ơn.” cũng phải muốn hành lễ, tóm lại chính tự nhiên ung dung.
Giờ lại đến phiên Tư Cầm Hồng thăm dò: “Theo ngươi , nàng tốt như vậy, mà ta lại cảm giác ngươi rất vui là thế nào?” Trực giác của nữ nhân luôn rất kỳ quái, Tư Cầm Hồng cảm thấy nam nhân trước mắt đối với Tiêu Tương Phi kia phải như y .
Viên Quân nghe vậy thầm giật mình, ngờ nàng nhạy cảm như vậy, nhìn ra. “Đúng, ta là mất hứng. Bởi vì ta hy vọng nàng đến chỗ các ngươi, nhưng nàng lại đến, ta biết tại sao, nhưng nàng nhất định phải là vì ca ca ngươi mà đến.” , ra cũng muốn làm cho Tiêu Tương Phi nhiều kẻ địch.
Quả nhiên, lần này đến phiên Tư Cầm Hồng thất kinh, như vậy, Tiêu Tương Phi vô ý với Tây Vực hoàng cung này? Vô ý với những thứ vinh hoa phú quý này? Vô ý với danh vị hả?
“Ngươi biết tại sao nàng đến?” Tư Cầm Hồng nghĩ ra, nhưng vẫn tin tưởng nam nhân trước mắt, lừa gạt mình.
Viên Quân gật đầu : “Hôm nay, nàng mời ca ca ngươi là để bàn công việc, nhưng ta lúc ấy rất vui, cho nên liền giận bỏ .” cảm thấy việc này có gì mất mặt, cũng thoải mái ra.
“Hóa ra là như vậy.” Tư Cầm Hồng rốt cuộc yên tâm, cũng bắt đầu buông xuống thành kiến đối với Tiêu Tương Phi, nếu là như vậy, nàng ta cũng cần thù hận nàng. “Vậy bọn họ bây giờ ở nơi nào?” Nàng hỏi tới, cảm thấy mình có cơ hội phải tìm hiểu nữ nhân này.
“Ta biết.” lắc đầu, tức giận bỏ nào ai lo lắng nhiều như vậy.
Thế là, Tư Cầm Hồng ngoắc tay về phía người hầu, lập tức có mấy cung nữ thị vệ run run rẩy rẩy chạy đến, cung kính thưa: “Công chúa.”
“Đại vương cùng Tiêu Tương Phi nơi nào?” Nàng cáu kỉnh hỏi, làm màu.
Nhưng cung nữ thị vệ này sắc mặt ngay lập tức biến đổi, đầu cũng dám ngẩng lên, thủ lĩnh thị vệ cung kính bẩm: “Công chúa, Đại vương cùng Tiêu tiểu thư chơi ạ.” xong, bọn họ đều sợ hãi Tư Cầm Hồng tức giận đến nổi đóa.
Sắc mặt Tư Cầm Hồng quả nhiên thay đổi, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại, biết Đột Bát Hảo đưa Tiêu Tương Phi chơi cũng là chuyện hợp lý, chỉ cần Tiêu Tương Phi đúng như lời Viên Quân, tới đây vì mục đích khác, nàng có thể so đo.
Viên Quân trong lòng cũng rất khổ sở, nghe được bọn họ chơi mà để ý tới mình, nội tâm chán nản dứt.
“Chúng ta cũng .” Tư Cầm Hồng đột nhiên như vậy, đứng lên nhìn , .
Sững sốt chút, Viên Quân cũng vội vàng đứng lên đồng ý, sai, bọn họ cũng muốn , để ý Tiêu Tương Phi tới đây là mục đích gì, nên hiểu, nàng phải loại người như vậy, Nếu như nàng có khó khăn, như vậy nhất định bàng quan đứng nhìn.
Chương 144: Gặp nhau
Theo các cung nữ thị vệ chỉ điểm, Viên Quân và Tư Cầm Hồng cuối cùng cũng đến được nơi Đột Bát Hỏa và Tiêu Tương Phi du ngoạn.
“Hồng Nhi?!” Đột nhiên thấy Tư Cầm Hồng và Viên Quân cùng xuất Đột Bát Hỏa vô cùng kinh ngạc, muội muội mình sao lại cùng Viên Quân?
Tư Cầm Hồng chậm rãi tiến về phía hai người, kính cẩn hành lễ: “Hồng Nhi tham kiến ca ca, Phi tỷ tỷ.” xong, lễ phép lui tới bên cạnh.
thay đổi của nàng làm cho mọi người rất quen, biết nàng lại diễn tuồng gì, trong lòng hết sức cảnh giác. Chỉ có Viên Quân biết, nàng thay đổi cách nhìn.
“Hồng Nhi, sao muội tới đây?” Đột Bát Hỏa thu hồi kinh ngạc, vội vàng hỏi, biết nàng đột nhiên tới làm gì.
Mấy người Tiêu Tương Phi bên này đứng im lên tiếng, xem xem nàng muốn làm gì.
“Ca ca, Hồng Nhi tới bồi ca ca cùng Phi tỷ tỷ du ngoạn, Hồng Nhi cũng là nửa chủ nhân, Phi tỷ tỷ ngàn dặm xa xôi đến Tây Vực, Hồng Nhi làm sao có thể làm người chủ tận trách nhiệm đây?” Nàng mỉm cười , tuyệt giống nữ nhân náo loạn ngừng trước đó.
Đột Bát Hỏa gật đầu, nàng đúng, nhưng biết điều gì khiến cho nàng biến chuyển lớn như thế, trong bụng rất hoài nghi.
“Cám ơn. Tiêu Tương Phi tới đây khiến mọi người thêm phiền toái, ta ở đây cảm tạ mọi người.” Tiêu Tương Phi lúc này mới cười nhạt mà , nàng thèm để ý Tư Cầm Hồng này tại sao đột nhiên thay đổi lớn như thế, chỉ cần nàng đối với mình bất lợi nữa, nàng muốn thế nào, đều liên quan đến mình.
Tư Cầm Hồng thấy nàng như thế, lập tức cao hứng, vốn là bởi vì lời của Viên Quân mà thay đổi cái nhìn với nàng, lúc này nghe được lời nàng cảm thấy nàng có thể phải là nữ nhân như mình nghĩ.
“Phi tỷ tỷ đừng khách khí, cũng có gì phiền toái hay . Hồng Nhi cùng ngươi dạo chút.” Nàng chủ động tiến lên khoác tay Tiêu Tương Phi, cao hứng .
Tiêu Tương Phi trong bụng mặc dù kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn bất lộ thanh sắc, chỉ gật đầu thuận theo nàng.
Bọn Hỉ Nhi vẫn yên tâm, đầy cảnh giác, biết nữ nhân này lại muốn làm gì, vì vậy cùng theo sát gót.
Đột Bát Hỏa cũng ngơ ngác nhìn Tư Cầm Hồng, lại nhìn Viên Quân bên kia, biết bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng lại thể hỏi, thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Viên Quân sau khi nghe lời vừa rồi của Tiêu Tương Phi càng tin vào suy nghĩ của mình, nàng cũng phải là thích đến chỗ này, nhất định là có nỗi khổ tâm thể cho người khác.
“Phi tỷ tỷ, ngươi thấy Tây Vực chúng ta có đẹp ?” Tư Cầm Hồng biết mọi người trong lòng nghĩ như thế nào, nàng chỉ muốn biết suy nghĩ của bên cạnh.
Tiêu Tương Phi nhìn nàng, vẫn lạnh nhạt : “Mỗi địa phương đều có phong cảnh đặc sắc, nơi nào cũng đẹp.” Nha đầu này khi nào thay đổi thành thế này? Có mưu gì sao? Vốn còn đối đầu gay gắt với mình, giờ lại quay sang lấy lòng, biết có ý gì đây.
“Tỷ tỷ chắc là ở lại Tây Vực của chúng ta thời gian dài chứ hả?” Tư Cầm Hồng kiên trì thèm để ý ý nghĩ của người khác, liền đường hoàng ra.
Đột Bát Hỏa ở phía sau nghe vậy, hết sức vui, trong lòng nhận định nàng là tới quấy rối, vừa định xuất khẩu dạy dỗ, Tiêu Tương Phi trả lời trước.
“Ta có ý định ở lâu, chắc mấy ngày nữa trở về Hiên Viên vương triều, ra ngoài cũng lâu, nên trở về rồi.” Mặc dù để ý tâm tư của nha đầu này nhưng Tiêu Tương Phi cũng ngại đem tính toán của mình ra.
“A….”
Chương 145: Trở về
"A! ?" Mọi người nghe thấy cũng nhịn được kêu lên, rối rít nhìn Tiêu Tương Phi, bị câu này làm cho kinh ngạc.
Cái gì? Đột Bát Hỏa nghe vậy, dị thường khiếp sợ, vạn vạn ngờ, nàng mới tới mấy ngày, nhanh như vậy rời , làm ứng phó kịp.
Trừ Đột Bát Hỏa, đám người Viên Quân Hỉ Nhi Tư Cầm Hồng là cao hứng nhất rồi, nghe nàng muốn trở về Hiên Viên vương triều vui đến biết làm sao.
"Tiểu thư, sao?" Hỉ Nhi mừng rỡ bật thốt lên, nhất thời quên mất có nhiều người tại đó, cứ như vậy đường đột hỏi.
Tư Cầm Hồng cũng là hai mắt tỏa sáng, nghe Tiêu Tương Phi chính miệng thừa nhận, nàng ta tại rốt cuộc hoàn toàn tin, Tiêu Tương Phi phải tới để tranh đoạt , ít nhất, Tư Cầm Hồng tin tưởng nàng muốn lấy bất cứ thứ gì.
"Phi tỷ tỷ, sao lại sớm như vậy? Ít nhiều cũng phải ở lại mấy ngày ngắm nhìn hết núi non phong thổ của chúng ta chứ." Tư Cầm Hồng mặc dù chỉ ước gì người ngay nhưng vẫn lễ phép vài câu khách sáo có lệ.
Tiêu Tương Phi làm sao biết suy nghĩ trong lòng mọi người, chẳng qua cảm thấy bọn họ buồn cười, người người chỉ ước g nàng rời , nhưng lại thể hư tình giả ý để giữ nàng lại.
" cần, ra ngoài lâu như vậy, chắc Hiên Viên Vũ cũng sốt ruột chờ đợi, ta cần phải trở về." Nàng nhớ đến Hiên Viên Vũ , biết vì sao, gần đây ở bên ngoài, nàng rất ít nghĩ đến , bây giờ trở về thế cũng chỉ là viện cớ thôi.
Vừa nghe nhắc Hiên Viên Vũ, sắc mặt Đột Bát Hỏa và Viên Quân được tự nhiên, tựa như lâu nghĩ đến cái tên này rồi. Nhưng, bọn họ đều biết, nàng có quan hệ với .
"Đúng vậy a, tiểu thư, hoàng thượng nhất định rất nhớ tiểu thư, nếu hoàng thượng biết tiểu thư muốn về, khẳng định vô cùng cao hứng." Hỉ Nhi nhanh miệng, hưng phấn vô cùng.
Bọn Hoàn Nhi cũng rất vui vẻ, họ chỉ lần được hoàng thượng phân phó, mau sớm thúc giục tiểu thư hồi triều, chỉ sợ nàng ở mãi Tây Vực chịu về.
Hiên Viên Vũ! Nàng nhắc thầm cái tên này, sau khi đến Tây Vực, nàng quả thực rất ít nhớ tới , ở nơi này yên tĩnh, có ai bởi vì nàng là người của Tiêu gia mà quấy rầy nàng, càng để cho nàng cảm thấy ưu phiền, nhưng tránh được nhất thời, tránh được đời. Nàng cuối cùng vẫn phải đối mặt.
“Phi tỷ tỷ, ra ngươi có phu quân rồi.” Tư Cầm Hồng chỉ sợ thiên hạ loạn, cười ngọt ngào , cũng có địch ý nữa, lúc này nàng lòng hỏi.
Lời này chọc giận Đột Bát Hỏa, chẳng lẽ kém Hiên Viên Vũ? Chẳng lẽ nàng thể lưu lại vì ? từng , nhất định lấy được nàng.
“Hồng Nhi, câm miệng.” khống chế được tâm tình, giận dữ hét lên, tức giận nhìn chằm chằm Tư Cầm Hồng.
Tư Cầm Hồng nhìn thần sắc cùng giọng của , trong lòng hiểu tức giận, nhưng người ta quả đối với vô ý, nàng cũng chỉ là , nhất thời trong lòng uất ức thôi.
Tiêu Tương Phi nhìn bọn họ như vậy, biết lại làm họ mất hứng, vội vàng hòa giải: “Lời nàng cũng phải đúng, ta vẫn phải trở về.”
Đột Bát Hỏa thấy nàng giúp Tư Cầm Hồng chuyện, giận đến phẩy tay áo bỏ , để nhóm người ở lại đó hai mặt nhìn nhau.
“Ca ca…” Tư Cầm Hồng vội vàng kêu lên, nhưng giữ được người.
Tiêu Tương Phi cũng để bụng, chỉ cần đáp ứng chuyện của mình nuốt lời là được.
Viên Quân là cao hứng, tin tưởng nàng.
Chơi được, ngoạn thành nhưng đoàn người lại thấy thất vọng vui, ngược lại còn rất hưng phấn, vây quanh Tiêu Tương Phi trở về chỗ ở.
Tư Cầm Hồng cũng cùng theo lúc, sau khi xua tan địch ý, đối với Tiêu Tương Phi hảo cảm tăng lên gấp bội, tự nhiên cũng đối với chuyện của nàng nổi lên lên lòng hiếu ỳ.
Trở lại chỗ ở, hầu hạ nàng cùng Tư Cầm Hồng ngồi xuống chủ vị, lập tức bưng nước trà điểm tâm cho các nàng thưởng thức.
“Tỷ tỷ, ngươi muốn trở về?” Tư Cầm Hồng phải là tin tưởng, mà là có chút nỡ.
Tiêu Tương Phi gật đầu, biết tiểu nha đầu này trong lòng suy nghĩ gì, nàng cũng ngại, dù sao nàng vốn là vô ý, tại khiến tiểu nha đầu còn địch ý cũng là chuyện tốt.
“Đúng vậy a, chúng ta ra ngoài lâu, hoàng thượng tưởng niệm tiểu thư, nhưng vẫn dám thúc giục tiểu thư trở về, chính là muốn cho tiểu thư ở bên ngoài chơi thêm mấy ngày. tại, tiểu thư nhất định là chơi đủ nên muốn trở về đấy.” Lúc này phải Hỉ Nhi chuyện mà là Thảo Nhi xưa nay hiếm khi mở miệng.
Chúng cung nữ vội vàng tán đồng gật đầu, nghĩ đến có thể trở về rồi, họ so với ai khác càng cao hứng.
“ ra phu quân tỷ tỷ nhớ nhung tỷ, mà tỷ tỷ cũng nhớ phu qua của mình rồi, tỷ tỷ hạnh phúc, Hồng Nhi rất hâm mộ” Lần đầu tiên Tư Cầm Hồng cảm thấy nữ nhân trước mắt hạnh phúc, may mắn. Có Hiên Viên Vũ, lại có Đột Bát Hỏa nhớ thương, mà mình đây? có gì cả.
Tiêu Tương Phi cười nhạ, nàng nhớ Hiên Viên Vũ ư? Cả nàng cũng biết đấy.
Tư Cầm Hồng cùng Tiêu Tương Phi chuyện lát cũng ở lại quấy rầy nữa. Nàng vừa , bọn Hỉ Nhi liền vui vẻ múa may lung tung, rối rít vây quanh nàng, mồm năm miệng mười : “Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc có thể trở về.”
Nộ Nhi cũng mỉm cười: “Đúng vậy a, tiểu thư, thậ muốn hồi cung a.”
Thảo Nhi che miệng : “Bên ngoài dù có tốt thế nào cũng bằng Hiên Viên vương triều chúng ta, cũng bằng hoàng cung của chúng ta, trở về là tốt.”
“ hay quá, chúng ta trở về.” Hoàn nhi trực tiếp nhất, nàng vẫn quen cuộc sống tại nơi man di này.
Viên Quân tự nhiên lên tiếng, nội tâm so với ai khác càng vui.
Qua hai ngày, nàng bảo Viên Quân chuẩn bị xe ngựa, thông báo với Đột Bát Hỏa và Tư Cầm Hồng, liền quyết định lên đường trở về Hiên Viên vương triều.
Đột Bát Hỏa trong lòng biết giữ được, trong lòng buồn bực nhưng cũng thể nghe theo nàng phân phó, lại chuẩn bị rất nhiều đặc sản trân bảo thượng đẳng đưa cho nàng.
Dù thế nào nữa cũng quyết định, đợi xử lý xong chuyện chính , nhất định đến Hiên Viên vương triều, những muốn giúp nàng mà còn hy vọng có thể đưa nàng trở về Tây Vực.
Lần này, người lưu luyến rời lại là Tư Cầm Hồng, trong hai ngày cuối cùng Tiêu Tương Phi ở Tây Vực, nàng ngày ngày chạy đến chỗ Tiêu Tương Phi, tự nhiên cũng biết tính tình của nàng, đối với nàng thích sùng bái. Trước khi họ lên đường, Tư Cầm Hồng cũng chạy đến tiễn đưa,
“Cám ơn mọi người chiếu cố.” Tiêu Tương Phi mỉm cười, chân thành . Những ngày này, Đột Bát Hỏa hứa hẹn giúp nàng, nàng biết nên cảm kích như thế nào.
Bọn Hỉ Nhi cũng cung kính hành lễ với Đột Bát Hỏa.
Đột Bát Hỏa mắt sáng như đuốc nhìn nàng, ngắm nhìn dung nhan của nàng, ánh mắt của nàng, dường như muốn đem nàng khắc tại đáy lòng. “Ta tới tìm nàng.” cam kết.
Tiêu Tương Phi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý tứ của , trong bụng bất đắc dĩ thôi.
Last edited by a moderator: 16/3/16