1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 5: Khoai tâm nghiền

      Edit: Song Ngư

      Phía sau nhà hàng có cánh cửa gỗ, cửa này thông với gian phòng dành cho người ở, như Tống , trước kia khi kinh doanh còn tốt, phòng này dành cho dì và chú nghỉ ngơi, có đôi khi đóng cửa trễ, có thể để cho nhân viên phục vụ ở lại khi thể về nhà.

      Sau khi du lịch về, dì ấy vẩn thỉnh thoảng ở trong này, thường xuyên mua đồ ăn đến, dùng phòng bếp nấu ngày ba bữa cơm. Hẳn là gần đây trong thời điểm tính toán về việc kinh doanh, nên cũng chỉ mua đồ ăn đủ cho người, căn bản có dư gì nhiều.

      Khi Mộ Cẩm Ca xuống bếp xem xét nguyên liệu, dầu muối tương dấm đều đủ cả, còn có ít gia vị khác, đều là mới mua đây, có chai còn trong bao bì, hẳn là tính mua chuẩn bị để khai trương lại nhà hàng.

      Ngoài ra, còn có khoai tây, trứng gà, thịt và cà rốt.

      Trong tủ lạnh còn có hộp sữa tiệt trùng.

      Mộ Cẩm Ca đem các nguyên liệu cần thiết đặt cùng chỗ bàn, quay đầu hỏi Tống : “Dì có mũ đầu bếp ah?”

      "A?" Tống sửng sốt chút mới phản ứng lại đây," quan hệ, quan hệ, cũng phải làm cho khách ăn, liền như vậy ."

      Mộ Cẩm Ca gật đầu, thêm nữa.

      Tống tựa cửa nhìn lát, tò mò hỏi: “Cháu bị dị ứng phấn hoa sao? Sao vẫn mang khẩu trang thế?”

      Mùa này là thời điểm phấn hoa bay, đường rất nhiều người mang khẩu trang.

      Nhưng mà Mộ Cẩm Ca chính là thản nhiên :"Bộ dạng xấu, mặt mũi gặp người."

      Tống :"......"

      Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca lấy dao bào gọt vỏ khoai tây và phân nửa số cà rốt, sau đó mở hai bếp đặt nồi, bên hấp khoai tây, bên luộc trứng.

      Tống thấy dùng đũa đâm vào khoai tây thử độ chín, liền hỏi: “Cháu là làm món khoai tây nghiền sao?”

      "Dạ."

      Tống cảm khái : “Dì nhớ lúc trẻ, có lần cùng chú cãi nhau, thèm chuyện thời gian dài với chú, sau đó chú liền mang theo chén khoai tây nghiền đến xin lỗi, sau này mọi việc chú đều nghe theo , đeo dính như là chén khoai tây nghiền kia… Ông ấy trình độ văn hóa cao, miệng cũng ngốc, những lời này ra liền chọc cười, chúng ta trải qua cùng nhau rất tốt.”

      Mộ Cẩm Ca hỏi:"Sau này hai người còn cãi nhau ?"

      “Đều là giận, chú dỗ.” Tống mỉm cười, khóe mắt lại phiếm đỏ. “Ngại quá, dì ra ngoài chút, cháu cứ tiếp tục làm .”

      Mộ Cẩm Ca thêm nữa, cũng giống như nghe thấy nghẹn ngào trong giọng Tống .

      đem khoai tây chín để vào tô lớn, lại dùng dụng cụ nghiền nát, tiếp theo cho thêm nửa hộp sữa vào, sau đó khuấy đều, tiếp theo cho vào thịt nấu chín, trứng và cà rốt thái .

      cho thêm muỗng gia vị và tiêu vào, sau đó vươn tay lên tủ lấy gia vị bí trong chai như kem đánh răng.

      Đến khi Tống bình ổn cảm xúc trở về, Mộ Cẩm Ca muốn hoàn thành món ăn của mình.

      “Đây là mùi gì?” Tống vào phòng bếp, sợ hãi than tiếng, “Tuy có điểm lạ, nhưng biết vì sao, cảm giác đói bụng lại được gợi lên…”

      Mộ Cẩm Ca đưa lưng về phía dì ấy, bất động thanh sắc đem khẩu trang gở xuống. Vì xác nhận mùi, mới đem khẩu trang tháo xuống trong chốc lát.

      ra xấu hổ, cùng Tống giống nhau, cũng thực kinh ngạc.

      Lúc trước khi nấu ăn, mùi cũng kỳ lạ nhưng kỳ lạ này là do người khác ngửi thấy mà cảm thấy quỷ dị

      Nhưng hôm nay, mùi món khoai tây nghiền này, là tốt quá.

      Hoàn toàn hợp lẽ thường.

      Kỳ hôm nay làm món khoai tây nghiền bởi vì các nguyên liệu phối hợp phù hợp, cho nên kỹ thuật xử lý đều đúng tiêu chuẩn, chính là bước cuối cho thêm gia vị mà đối với món khoai tây nghiền bình thường dùng đến.

      Chiếu lý mà , các gia vị bị che lấp là bình thường, cho nên người ta nhận biết được, chính đạo lý này lại giải thích vì sao món khoai tây chiên ngoài mùi khoai tây, còn toát lên mùi hương khác.

      , là mùi cũng đúng, chuẩn xác mà loại khí mê.

      Giống như bị ma chú, là dễ ngửi ra sao, cũng là mùi gì, nhưng lại quyến rũ, thể khống chế bản thân muốn thử.

      Mộ Cẩm Ca khỏi nhớ mặt mèo tự xưng là Rượu trắng kia.

      Đêm qua, trước khi ngủ, vất vả mới tắm xong cho Rượu trắng…

      Sau khi tắt máy sấy, lần nữa khôi phục thành “bé béo”, nó đem cơ thể nằm trong tay , dương dương : “Bản Đại vương tuy giờ phải chịu trong thân xác mèo, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng… Nha, tặng phần lễ vật.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn thấy bàn tay mình trống rỗng, hỏi:" phải tặng lễ sao?"

      Rượu trắng liếm liếm móng vuốt:" Đúng a, tặng rồi."

      Mộ Cẩm Ca mặt chút thay đổi:" Nhà của tao có hiển vi kính."

      “Chủ nhân, cái này vô hình nha.” Rượu trắng lộ vẻ giảo hoạt, bộ dạng thần thần bí bí, hé ra khuôn mặt gian manh, “Ngày mai biết ta tặng lễ vật là vật gì!”

      Mộ Cẩm Ca liếc nó cái, lơ đễnh, xem như là nó kể chuyện đùa.

      -- nghĩ tới thế nhưng có .

      “Lễ vật” mà Rượu trắng đến, hẳn là gia vị này .

      Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Cẩm Ca xoay người, đem chén dĩa dọn lên bàn. : “Mời dì dùng.”

      Tống nhìn chén khoai tây nghiền bàn, có chút sững sốt, tựa hồ có chút tiếc nuối : “Dì thích ăn mặn, nên khi chú làm khoai tây nghiền đều phải cho chút nước tương, khoai tây vì thế cũng có chút sậm màu, tại nhìn món cháu làm, có chút quen…”

      Mộ Cẩm Ca đứng ở bên, gì.

      Tống nhìn :" có lỗi, lần đầu tiên gặp mặt liền cùng cháu dong dài, chắc cháu nghĩ dì là bà phiền phức nhỉ."

      " có việc gì." Mộ Cẩm Ca ," Nghe dì kể chuyện tình của dì và chú khiến cháu cảm thấy rất ấm áp."

      "Cám ơn."

      Dứt lời, Tống lần nữa dời mắt xuống chén khoai tây, cầm thìa, múc lấy chút để vào trong miệng.

      Miệng đóng, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt.

      Khoai tây nghiền tinh tế đầu lưỡi, cỗ hương vị tươi quấn quanh ngay mũi.

      muỗng đầy vừa xong, nước mắt như rơi như mưa.

      Tống mở miệng ra thở, chưa được bao lâu, nước mắt lại rơi khắp mặt.

      "Này, đây là......" Dì nâng lên đầu, khó mà tin mà nhìn về phía Mộ Cẩm Ca,"Cháu cho mù tạt vào sao?"

      Mộ Cẩm Ca gật đầu:"Thấy tủ có tuýp mới chưa mở, chưa hỏi mà dùng, xin lỗi dì."

      Tống xoa xoa hốc mắt ướt át:" có việc gì, dì là cháu có toàn quyền dùng mọi thứ trong bếp...... Chính là hương vị này......"

      Tuy làm người ta khóc ra nước mắt, nhưng phải là chấp nhận được. Thay vào đó, ăn xong ngụm, hậu vị tinh tế, lại khiến muốn ăn tiếp.

      Dùng mù tạt với món khoai tây nghiền mang đến hương vị tươi mới, mền mịn của khoai tây kết hợp với sữa tươi giúp giảm bớt vị gay gắt của mù tạt, như gió xuân lành lạnh xua tan băng giá, nước sốt và vị tiêu hòa hợp tương xứng, cùng vị mù tạt bổ sung cho nhau, thấm đến từng miếng thịt cùng cà rốt, khiến mùi vị món khoai tây nghiền phong phú.

      Các nguyên liệu đều kết hợp bổ sung lẫn nhau, dung hợp hoàn mỹ, khiến người ăn cảm thấy ấm áp cùng thỏa mãn.

      Giống như cuộc sống vợ chồng lúc xưa của bà, có nồng đậm có khi nhạt nhòa, có xung đột cũng có thỏa hiệp, chua ngọt đắng cay, cùng nhau làm bạn, cùng nhau làm việc, cùng nhau vượt qua những năm tháng thăng trầm mà ngọt ngảo, để đến hạnh phúc.

      Tống ngụm lại ngụm mà ăn, thể dừng miệng, mà nước mắt cũng như nước vỡ đê dừng được.

      Từ khi du lịch trở về, lần mở cửa kinh doanh, bà luôn cảm giác buồn bực, muốn khóc nhưng khóc được. Từ khi chồng bà qua đời, bạn bè thân thích luôn ở bên cạnh an ủi bà đoạn thời gian dài, cho nên tại bà thể lại đến kể khổ, khiến người ta nghĩ mình là người bi quan thể sống mình.

      Bi thương, tịch mịch, lo âu, sầu não......

      Tất cả cảm xúc dồn nén đều đột nhiên bùng nổ khi xuất cùng món khoai tây nghiền.

      Nội tâm nặng nề theo nước mắt mà thoát ra, hy vọng cùng ấm áp theo từng muỗng khoai tây tiến vào thân thể bà.

      cứu rỗi kỳ lạ!

      Ăn xong chén đầy, Tống mới buông muỗng xuống, ngay lúc cảm thấy khát, ly nước trắng được mang tới trước mặt.

      Ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt hạnh trong suốt, bên tai truyền đến thanh bình tĩnh: “Dì uống nước .”

      "Cám ơn cháu." Tống nước mắt mặt chưa khô, đôi mắt hồng hồng tiếp nhận ly nước, hướng Mộ Cẩm Ca cười cười.

      " cần, cháu tiện tay mà thôi."

      “Dì cám ơn, phải chỉ vì ly nước…” Tống mỉm cười, “Cám ơn món ăn của con, có công vô cùng.”

      “Cháu cao hứng khi khiến dì thích, vậy xin hỏi, cháu có được nhận ?”

      Tống gật đầu:" Đương nhiên, lát nữa chúng ta bàn bạc về vấn đề lương bổng nha..... Về sau cháu cứ gọi dì là dì Tống, dì gọi cháu là Cầm Ca, được ?"

      "Có thể." Ở dưới lớp khẩu trang, Mộ Cẩm Ca hơi hơi giơ lên khóe miệng.

      Tống cười : “Khi nãy nghe cháu giới thiệu tên, dì muốn hỏi, tên của cháu là “Cẩm” trong “cẩm của mùa hoa nở”, “Ca” trong “tiếng ca” sao?”

      "Dạ."

      "Cha mẹ cháu vì cháu mà chọn cái tên rất hay."

      Nghe vậy, trong mắt Mộ Cẩm Ca xuất tia cảm xúc phức tạp, tựa như viên đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, cũng gợn ít song , nhưng rất nhanh khôi phục yên tĩnh.

      chính là thản nhiên trả lời:"Cám ơn dì Tống khích lệ."

      ---------------------------------------

      p/s: các nàng xem có lỗi gì nhắc nhở giùm t nha, :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, Parvarty17 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 6: Thức ăn cho mèo

      Edit: Song Ngư

      Rượu trắng cảm thấy bản thân là hệ thống có số phận bi đát nhất trong lịch sử.

      Bảy năm trước nó được gửi đến thế giới này, ký túc trong cơ thể của chủ nhân, hỗ trợ chủ nhân nó từ chủ quán thức ăn khuya nho từ từ trở thành nhân vật có vai vế trong giới, mưa gió quản, cùng tiến cùng lui, lại nghĩ chủ nó lại là kẻ vong ân phụ nghĩa, sau lưng nó cùng cái hệ thống vô chủ liên thủ, còn theo cái hệ thống xấu xa kia phá hủy phương pháp dung nhập của nó vĩnh viễn.

      Hành động mạnh mẽ của người đó diễn ra trong nháy mắt, nó trừ bỏ khiếp sợ, còn có cảm thấy thất vọng và thương tâm.

      ràng chỉ là cái hệ thống, có máu thịt, cũng có cảm xúc. Lại cảm nhận được cái gọi là "đau lòng" mà con người vẫn thường hay .

      Từ khi rời khỏi chủ cũ, nó chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình thái như làn sương, yếu ớt, có thể làm bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

      Nó vẫn nhớ cảm giác bị rơi xuống 35 tầng lầu, khí như bị bóp nghẹt, tiếng gió gào thét khiến nó nhớ đến nhiều năm trước kia, ngày nó tiến vào thế giới này.

      Kinh ngạc cùng bi phẫn gây trở ngại công năng vận chuyển thông thường, ý thức bên trong cũng cự tuyệt hỏi đến.

      Sau đó, khi mọi công năng khôi phục bình thường, khi nó mở mắt ra

      con mèo.

      Đầu tròn, mặt hề hề, bàn chân lông và cơ thể dơ bẩn.

      Khác hẳn với thời điểm còn trong cơ thể chủ cũ, nó giống như là con mèo , biết đói, muốn WC, có nhiều tri giác mà con người thường tới.

      Thông qua chút ký ức còn sót lại trong trí nhờ, nó biết được đây là con mèo nhà hoang.

      Tuy biết hồn con mèo này về trời, nhưng thời điểm sắp chết đói, nó vẫn thể oán vài câu: mày hảo hảo là con mèo nha, có việc gì ở nhà cho người nhà thương, hảo hảo ở nhà chịu, mày xem mày kìa, chỉ thành mèo hoang mà còn chết đói đầu đường ah.

      con mèo tạo nghiệt ah!

      Càng tạo nghiệt hơn là, nó chỉ bỏ nhà hoang mà còn lưu lạc trở thành nơi cư ngụ của hệ thống.

      "Phanh--"

      Đột nhiên nghe tiếng mở cửa, Rượu trắng từ trong ác mộng bình tỉnh lại, cả thân hình nó đứng dậy, khi thấy là Mộ Cẩm Ca về, liền phóng xuống, kêu “meo” tiếng.

      "Thế nào?" Nó tới cửa, đảo quanh bên chân Mộ Cẩm Ca, “Cuối cùng cũng tin tưởng ta !"

      Mộ Cẩm Ca đem đồ vật tay bỏ xuống, tháo khẩu trang, lướt qua nó, ngồi xuống ghế đổi giày.

      Lại bỏ qua ta!

      Rượu trắng trừng mắt liếc cái, vừa định than vãn vài câu, liền nhìn đến món đồ Mộ Cẩm Ca đặt ở mặt đất đích kia, nhất thời hai mắt sáng ngời, kiềm chế vui sướng, biết cố hỏi:" Di, đây là cái gì?"

      Mộ Cẩm Ca :"Đất."

      Rượu trắng:"......"

      Nhưng mà nó cũng chết tâm, nâng lên móng vuốt chỉ chỉ hai chữ to bao bì, ra vẻ ngạc nhiên:"Sao ta thấy đó là hai chữ “Thức ăn cho mèo” nha? Đây là mua cho ai ăn thế?" (edit: vì trong tiếng trung “Thức ăn cho mèo” chỉ có hai chữ, nên ta để thế luôn cho đúng nha mn)

      "Tao chính mình ăn, được sao?"

      "^!*#&)shjs!@#(&iye^......" Nó tức giận đến muốn chửi bậy nha.

      Mộ Cẩm Ca nghe hiểu nó cái gì, bất quá xem vẻ mặt nó trầm, ràng tâm tình thập phần thích.

      vuốt vuốt đầu của Rượu trắng, ngữ khi cùng mọi khi giống: “Bất quá… thấy hoàn cảnh đáng thương của mày, tao cho mày ăn nha.”

      "Meo?!" Rượu trắng được sủng mà kinh, muốn ngẩng đầu xem , đầu lại bị nhàng ấn ấn xuống, khi nó nâng lên đầu, Mộ Cẩm Ca muốn đứng lên, xoay người hướng phòng khách .

      Hừ, là kiêu căng!

      Rượu trắng trong lòng vui, nhưng mà chưa đợi nó cao hứng xong, chợt nghe tiếng Mộ Cẩm Ca từ phòng khách truyền đến:"Nếu là đồ của mày, tự mình mang vào phòng bếp ăn ."

      "......&!@#(hwe!iu!sj)!&!#(hds*!)^!%"

      Tuy phòng ở của Mộ Cẩm Ca cũng lớn, nhưng Rượu trắng vẫn là phí sức chín trâu hai hổ, mới lôi được túi thức ăn vào bếp, quá trình dài như là thế kỷ, vô cùng gian nan, “meo” lệ rơi đầy mặt ah.

      Rốt cục đại công cáo thành, Rượu trắng như trút được gánh nặng, bốn chân hướng lên trước, cả người dựa vào túi thức ăn, hai mắt trống rỗng, toàn bộ thân mình nằm dưới đất, cảm giác thân thể bị đào ra, chính mình là còn mèo tàn phế.

      Lúc này Mộ Cẩm Ca thay bộ đồ mặc nhà đơn giản, dùng dây cột tóc cột lại mái tóc dài, mang dép lê, thoạt nhìn cả người có chút lười biếng.

      tựa vào cửa phòng bếp, trong tay cầm cái ly, nhàn nhã mở miệng:"Làm tồi."

      Rượu trắng quét quét cái đuôi, hừ :"Đó là đương nhiên, ta chính là hệ thống mỹ thực toàn năng nha."

      “Vậy phiền mày dọn sạch đống lông rụng từ nãy giờ .”

      Rượu trắng tức giận:" Ta phải đến Hội bảo vệ động vât, kiện ngược đãi mèo!"

      Mộ Cẩm Ca uống ngụm nước:" thôi, chúc mày thành công, thong thả tiễn."

      "...... , , !" Rượu trắng khóc ra nước mắt,"Bề ngoài thiên sứ, tâm địa ma quỷ!"

      "Cám ơn khích lệ."

      Rượu trắng lại cảm thấy được, mình chính là hệ thống bi thảm nhất lịch .

      Chủ trước là kẻ có mới nới cũ, vong ân phụ nghĩa, chủ mới lại là kẻ tàn khốc lãnh huyết.

      Meo, cuộc sống sao quá gian nan!

      Nhìn thấy bộ dáng ủ rũ cuối đầu của Rượu trắng, Mộ Cẩm Ca cười cười, để cái ly xuống, cuối người ôm nó lên, “Chọc mày thôi, cái đuôi mày có bao nhiêu lông, tao làm sao để mày dọn dẹp hả?”

      Rượu trắng hừ tiếng, trong bụng lại nghĩ người máu lạnh như có gì mà thể làm nha.

      Mộ Cẩm Ca vuốt vuốt lông nó, ôm nó ra khỏi phòng bếp:" Tao được nhận vào làm ở Capriccio rồi."

      Rượu trắng được vuốt ve cực kỳ thoải mái, hưởng thụ kêu lên tiếng “meo”.

      “Tuy đãi ngộ tốt bằng ở Thực viện, nhưng cũng miễn cưỡng đủ trả tiền phòng cùng chi tiêu cho hai chúng ta.”

      Nghe xong lời này, Rượu trắng có chút cảm động, chủ động dụi dụi vào tay Mộ Cẩm Ca:" Ta dễ nuôi lắm! cần mua thức ăn cho mèo, khối thân thể này được ta điều chỉnh quá, có thể ăn giống như hàng ngày nha!"

      Mộ Cẩm Ca xem nó liếc mắt cái:"Mày vấn đề, nhưng tao có vấn đề."

      "meo?"

      “Ngày mốt tao bắt đầu làm rồi, sớm về trễ, tuần nghỉ ngày. Mày ở nhà mình, nếu có thức ăn cho mèo, mày tự mình nấu cơm sao?”

      "......" Rượu trắng kinh hãi," mang theo ta làm?!"

      Mộ Cẩm Ca hỏi lại:"Mày nghĩ làm sao mà tao mang con mèo theo?"

      Đúng rồi, nó tại là trụ trong thân thể con mèo mập nha......

      Nghĩ đến đây, Rượu trắng cả người suy sụp.

      Mộ Cẩm Ca ngồi sô pha, cho nó nằm đùi mình, vừa vuốt lông vừa hỏi:"Mày phải nhận tao làm chủ mới sao? Nếu như vậy, tại sao mày trụ trong người tao?"

      Rượu trắng thở dài :" Ta cũng nghĩ muốn a, nhưng ta thể rời khỏi thân thể này."

      "Vì cái gì?"

      " tại tình huống có điểm phức tạp." Rượu trắng hít hơi, có chút chán nản,"Tuy muốn thừa nhận, nhưng kỳ con mèo này mới chân chính là chủ nhân của ta, ta là vào lúc nó còn tia hơi thở mà tiến vào thân xác nó, khi đó thể cứu nó sống lại. Mà muốn cho hệ thống rời chủ thể, chỉ có hai phương pháp, là làm cho hệ thống đạt đến cấp độ cao nhất, cái chính là chủ nhân tự mình bỏ ...... Bình thường mà chúng ta chủ động cho chủ nhân phương pháp thứ hai, nhưng nghĩ tới cái hệ thống kia vì cùng ta cạnh tranh lại vi phạm đạo đức nghành sản xuất, chỉ cho chủ cũ ta biết, còn đem phương pháp cụ thể dạy cho ."

      “Đạo đức ngành sản xuất?" Mộ Cẩm Ca hạ mi,"Các ngươi rốt cuộc là từ đâu tới đây?"

      Rượu trắng nghiêm túc :" có lỗi, chuyện này tuyệt đối thể , coi như ta đến từ nhóm bí mật ngoài gian , tóm lại chúng ta có ác ý, cũng xâm chiếm địa cầu."

      Mộ Cẩm Ca yên lặng đích nhìn thoáng qua gương mặt ngốc nghếch, nghĩ đến bộ dáng này chinh phục thế giới--

      Các tòa nhà bị sập, trời sụp đất nứt.

      bàn tay lớn giáng xuống như địa lôi oanh tạc, khắp nơi đổ vỡ. Cái đuôi mèo vung lên là bão cát nổi lên cuồn cuộn, như là quạt ba tiêu của thiết phiến công chúa.

      "Meooo--"

      Từ cao truyền đến tiếng mèo gào tự như sư tử hống, làm khắp nơi bụi mù, tiếp theo gương mặt mất hứng của đại vương mèo từ từ hạ thấp xuống, dọa khóc đám nhóc.

      ......

      Mộ Cẩm Ca ảo tưởng xong, tuy có chút hoang đường, nhưng vẫn là khủng bố.

      Rượu trắng nhận thấy được tâm tư Mộ Cẩm Ca bay xa vạn trượng, tiếp tục : “Con mèo này chết, cho nên tại căn bản có khả năng chủ động đem ta đuổi ra ngoài, cũng thể ấn phương pháp đầu tiên, khiến ta hoàn thành thành tựu. Cho nên ta tham khảo điều thứ mười của hướng dẫn khẩn cấp, tuyển làm chủ nhân trung gian."

      "Chủ nhân trung gian?"

      "Đúng, điều thứ 11 trong hướng dẫn viết:‘nếu như chủ nhân mất điều kiện cùng thể lực hoàn thành hệ thống, hệ thống có thể tự tìm chủ nhân trung gian, cùng nhau hoàn thiện hệ thốnng.’"

      Mộ Cẩm Ca:"Mày mày là hệ thống mỹ thực, vậy mày phải đạt thành chính là mĩ thực thành tựu?"

      Rượu trắng:"Mỗi cái hệ thống đều có thanh tiến độ bên trong, bảy năm trước, ta cùng với chủ cũ hoàn thành nửa tiến độ, có thể gọi là giai đoạn ‘phấn đấu’ . Ở giai đoạn này, chủ trước dưới hướng dẫn của ta từ người bán đồ ăn khuya trở thành đại đầu bếp, mỗi lần đều là dựa theo công thức do ta đề ra, cùng hướng dẫn của ta mà hoàn thành, khi thuận lợi hoàn thành tất cả các công thức được lưu lại trong bộ nhớ ta lấp đầy thanh tiến độ, quá trình này dùng bảy năm."

      “Như vậy kế tiếp tao phải hoàn thành nửa thanh còn lại?"

      "Đúng vậy," Rượu trắng dùng cặp mắt màu trà nhìn ,"Còn lại nửa kia, có thể gọi là giai đoạn ‘sáng tạo’, chủ nhân dựa vào công thức của ta làm đồ ăn, cũng theo ta làm nhiệm vụ gì. Hết thảy đều cùng phía trước khác nhau, là chủ nhân tự sáng tạo đồ ăn, mà ta phụ trách thu thập xem xét, sau đó đem công thức lưu vào dữ liệu, theo tích trữ của dữ liệu, thanh tiến trình cũng tăng lên."

      Mộ Cẩm Ca trầm mặc lát, mới mở miệng : “Nếu công thức đều là hắc ám cũng quan hệ sao?"

      Rượu trắng hỏi :" cảm thấy công thức hắc ám dùng được sao?"

      "Người khác đều là như vậy đánh giá đồ ăn tao nấu." Mộ Cẩm Ca khó khăn ," Nhưng đối với tao mà , đồ ăn chỉ có ăn ngon hay ngon mà thôi, chính thống cũng tốt hắc ám cũng được, đều là làm ra món ăn, tao để ý bị người là làm đồ ăn hắc ám, nhưng tao thích có người lấy đó mà phán xét."

      Rượu trắng : “Cũng giống như các lĩnh vực khác, trong giới nấu ăn cũng chia là người có tài thiên phú cùng người tài vì cố gắng, trong đó thiên tài là người hoặc có được khứu giác hoặc là thị giác phá lệ mẫn cảm, hoặc là có vị giác vượt qua người thường, nhưng trong rất ít người, có được trực giác chuẩn xác, có thể cảm giác được nguyên liệu ý nguyện… Chúng ta gọi đó là “tri”, là thiên phú ngàn năm khó gặp, ta cũng chỉ là trong bộ lưu trữ xem qua, người chỉ có là người đầu tiên ta thấy qua.”

      "Nghe qua cũng thực tồi."

      "Làm sao là tồi a, đó là quá tồi!" Rượu trắng đem móng vuốt khều khều tay ," Chính là còn có ăn vào miệng, đại đa số người ngửi được mùi liền quay đầu bỏ chạy, bỏ qua cơ hội thưởng thức mỹ vị, cho nên tối hôm qua ta mới tặng phần lễ vật kia."

      Mộ Cẩm Ca nghe xong, :"Nguyên lai như thế."

      Rượu trắng ngẩn người:" Liền như vậy?"

      "Ân?"

      Rượu trắng chép chép môi:"Chẳng phải nên hướng ta khóc rống mà cám ơn sao!"

      Mộ Cẩm Ca nhéo nhéo mặt nó:" Đêm nay cho mày thêm cơm, ăn cho no ."

      Mỗ mèo hoan hô đứng lên:"Tốt quá!!"







      Last edited: 9/4/17
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, Parvarty17 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 7: Thạch rau câu

      Edit: Song Ngư
      Capriccio lần nữa mở cửa kinh doanh vào ngày cuối tháng tư.

      Sáng sớm, tiết trời mát mẻ, trong ngõ yên tĩnh, hai cây ngô đồng được bao phủ tầng màu vàng nhạt. Cùng mọi ngày bất đồng là thân cây có treo khung vải trắng, in logo Capricco, phía dưới là tấm bảng với hàng chữ viết tay tinh tế, cùng mũi tên chỉ vào cuối ngõ.

      theo mũi tên vào cuối đường, đập vào mắt bức tường được bao trùm bởi dây thường xuân, màu lá xanh tươi mới, dưới ánh sáng mặt trời tạo nên bức tranh tinh tế.

      Lúc này, nhà hàng vừa khai trương đón vị khách đầu tiên.

      Phủi ít bụi bám đôi giày trắng, chủ nhân của đôi giày đứng ở bậc thềm do dự lúc, cuối cùng vẫn là tiến tới, vào nhà hàng.

      “Kính chào quý khách, xin hỏi muốn dùng gì ah?” đem hoa cắm vào bình, nghe được tiếng mở cửa, Tống quay đầu lại nhiệt tình chào mời.

      "...... Dì Tống?"

      "Ai nha," Tống đặt bình hoa xuống, đến gần thấy,"Này phải Tiểu Minh sao! lâu thấy, như thế nào gầy như vậy? Đến đến đến, để dì xem nào."

      Người đến là thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, mặt đeo kính, lưng cái túi vải, mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi sọc đơn giản, phối cùng quần jeans bạc.

      Tựa hồ được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt tốt lắm, bộ dáng có chút tiều tụy. nhìn Tống sững sốt, kinh ngạc : “Con thấy đầu ngõ treo bảng ghi nhà hàng khai trương lại, nên muốn tới xem, nghĩ tới vẫn là dì Tống!”

      Tống cười :"Đứa này cũng có ý tứ, cái gì kêu vẫn là dì?"

      "Bởi vì......" Trịnh Minh dừng chút, vẫn là thẳng ra, mà là uyển chuyển ,"Dì xem, dì đóng cửa quán hơn nửa năm, cháu còn nghĩ dì sang cho người khác."

      Tống ngữ khí ôn hòa: “Nếu chú Hứa biết dì nhanh như vậy đem tâm huyết cả đời ông ấy đem bán, khẳng định tức giận dì.”

      Trịnh Minh thấy bà chủ động nhắc tới chú Hứa, thần sắc như thường, còn như trước kia luôn lộ vẻ đau lòng.

      Tống mời ngồi xuống đối diện, Trịnh Minh hỏi: “Dì Tống, nhà hàng chỉ có dì làm sao?”

      “Còn có trẻ mới đến làm, phụ trách nấu ăn, dì chỉ phụ trách đón khách, phục vụ và tính tiền thôi.”

      “Chỉ có hai người có kịp dì?”

      “Chổ này vốn náo nhiệt, cháu đến nãy giờ, mà có thấy khách nào đến .” Tống cười cười, “Bất quá, bé kia cũng khéo léo, chịu khó, cho dù nhiều khách, dì cũng yên tâm.”

      ? Bao nhiêu tuổi vậy dì?”

      " Năm nay mới vừa hai mươi."

      Trịnh Minh ngạc nhiên:" Kia chẳng phải là bằng con? Trẻ vậy mà thành đầu bếp?"

      Vừa lúc này Mộ Cẩm Ca từ phòng bếp ra, đầu đội mũ đầu bếp, mặt đeo khẩu trang, hỏi: “Có khách đến sao dì?”

      “Đúng vậy, bất quá là khách quen cũ của quán.” Tống giới thiệu, “Tiểu Minh, đây là bé dì mới , tên là Mộ Cẩm Ca. Cẩm Ca, vị này là Trịnh Minh, dì nhìn nó từ đến lớn, trước kia có đến đây ở thời gian, tại là sinh viên.”

      Trịnh Minh nghĩ đến lời mình vừa ra có thể bị nghe được, cho nên có chút xấu hổ: “Chào .”

      Mộ Cẩm Ca đến gần, nhìn Trịnh Minh, cũng khách khí :"Chào , xin hỏi muốn ăn gì?"

      "Ách......" Trịnh Minh lật thực đơn, có chút biết làm sao,"Kỳ trước kia tôi cũng chưa từng ăn sáng tại nhà hàng...... có đề nghị gì ?"

      Mộ Cẩm Ca : “Bữa sáng có món A, bánh mì vừa mới nướng xong, có muốn dùng thử ?”

      "Ân, có thể, cám ơn."

      Tống bên cười dài : “Dì này tiểu Minh, nếu ăn ngon, cháu nhớ giúp dì tuyên truyền trong trường nha.”

      Để hai người tiếp tục chuyện, Mộ Cẩm Ca quay lại phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho vị khách duy nhất của quán.

      Thực đơn là do đầu bếp trước – cũng là chồng Tống đề ra, tuy Tống có thể thay đổi thực đơn mới, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ thay đổi chút ít dựa cái cũ, cũng thỉnh thoảng làm món mới cho khách thưởng thức.

      Cái gọi là món A, kỳ thực là bữa sáng kiểu Tây đơn giản, gồm hai miếng trứng chiên, cây xúc xích ăn cùng bánh mì , kèm theo ly sữa hoặc cà phê.

      Khi đem bữa sáng đặt khay mang ra bàn, Tống còn lôi kéo Trịnh Minh hỏi chuyện trường lớp.

      "Xin lỗi," Mộ Cẩm Ca đem khay đặt trước mặt Trịnh Minh,"Đây là điểm tâm của , mời dùng."

      Bánh mì, trứng chiên, xúc xích, mọi thứ đều rất bình thường.

      Chính là......

      Ánh mắt Trịnh Minh dừng đĩa mứt , nhịn được nhìn kỹ hơn, chỉ thấy món ấy màu phần hồng trong suốt, bên trong có ít chất kỳ lạ, có màu vàng lẫn màu hồng, biết là cái gì. Nếm thử có vị ngọt thanh, nhưng phải là vị ngọt hoa quả, lại thể ra là vị ngọt từ đâu.

      tò mò hỏi han:"Đây là cái gì? Mứt dâu sao?"

      Mộ Cẩm Ca đáp:" Đây là thạch hành tây."

      "Thạch hành tây…?" Trịnh Minh khó nén vẻ kinh ngạc mặt.

      Mộ Cẩm Ca :"Đúng vậy, dùng món này thay cho bơ, quét lên bánh mì, tạo hương vị bất ngờ."

      Thấy Trịnh Minh vẻ mặt tin, Tống mở miệng :"Cẩm Ca luôn làm vài món mới, tuy là kỳ quái chút, nhưng hương vị rất tồi."

      Nếu Tống mở miệng, Trịnh Minh cũng tốt thêm cái gì nữa, chỉ theo lời Mộ Cẩm Ca , dùng dao cắt ít thạch quét lên bánh mì.

      Do dự vài giây, vẫn là cắn xuống.

      "!!!"

      Ngoài dự kiến chính là vị nồng của hành tây như là bị cái gì đó làm mất , cũng có nặng mùi như trong suy nghĩ, chỉ để lại vị ngọt độc đáo.

      Hơn nữa, trong thạch còn có vị gì đó, kết hợp với bánh mì nướng nóng giòn nhai trong miệng, đầu lưỡi có thể cảm nhận được vị chua cay – giống như vị ngọt chủ đạo của hành tây, hương vị tựa như hoa hồng vẫn giữ được lá xanh, lá xanh làm nền cho hoa, nhưng cũng trọng yếu thể bỏ qua.

      ...... Rốt cuộc là nhiều hơn cái gì?

      Suy nghĩ đến vấn đề này, lại nhịn được ăn miếng thứ hai, thứ ba, thứ tứ,…

      Cho đến đem miếng bánh mì ăn xong, Trịnh Minh mới lấy lại tinh thần.

      có chút vội vàng hỏi han:"Món thạch này rốt cục thêm gì vậy?"

      “Củ hành tím, hành tây trắng, pectin, đường và muối.” Mộ Cẩm Ca ngữ khí thản nhiên, “Còn có giấm, rượu vang trắng, chanh, tiêu, và ớt Thái.”

      (Pectin là loại phụ gia thực phẩm an toàn thuộc nhóm phụ gia tạo đông, tạo gel trong quá trình chế biến mứt, mứt đông và kẹo dẻo.)

      Tống ngạc nhiên :"Cẩm Ca, cháu làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn mà làm được món thạch này?"

      Mộ Cẩm Ca :"Cũng phải làm hôm nay, hôm qua cháu ở nhà làm hộp, nghĩ có lẽ dùng đến."

      Nghe xong Mộ Cẩm Ca giới thiệu, Trịnh Minh giật mình hiểu ra.

      -- nguyên lai là rượu vang trắng, dấm chua, chanh, tiêu cùng ớt Thái!

      Hỏi được đáp án, đem tất cả thạch còn lại quét lên miếng bánh mì, sau đó hăm hở cho vào miệng, tinh tế thưởng thức.

      Vị ngọt từ hành tây, vị chua từ rượu, dấm và chanh, vị cay từ tiêu và ớt…

      Nghe qua tổ hợp cứ nghĩ vị nặng, nhưng ăn vào miệng hương vị tươi mới, như dòng nước ấm vào bụng đói, lại như làn gió xuân cuối tháng Tư, hoa lá đâm chồi, quấn quanh ở bờ song, như bức tranh trong mộng.

      nhàng, thoải mái, êm ái, yên tĩnh.

      Những năm tháng tươi đẹp.

      là rất thần kỳ!

      Ăn xong hai miếng bánh mì, Trịnh Minh cảm thấy có chút khát, tiện tay lấy cái ly để sẵn.

      Vẫn nghĩ là trà hoặc cà phê, vào miệng lại phát là chanh nóng pha mật ong.

      Mộ Cẩm Ca giải thích :"Chanh pha mật ong có thể giải rượu,."

      Ngay từ lúc đến chào hỏi liền phát , người Trịnh Minh có mùi rượu, hai mắt có tơ máu, mặt tiều tụy do say rượu mà ra.

      Hơn nữa vừa rồi khi tiến phòng bếp, mơ hồ nghe được Tống quan tâm Trịnh Minh, nhắc tới hai chữ "Uống rượu".

      Trịnh Minh sửng sốt chút, có chút ngượng ngùng :"Cám ơn."

      Tống :"Xem, ngay cả Cẩm Ca đều phát . tiểu Minh, cháu vừa rồi còn chưa trả lời dì, như thế nào lại uống nhiều như vậy? Có phải có chuyện gì ?"

      "Dì Tống, cũng phải chuyện lớn gì." Trịnh Minh cười khổ," Kỳ chính là thất tình mà thôi."

      "Thất tình?" Tống kỳ quái hỏi," phải cháu cùng tiểu Hồng từ trung học quen nhau sao?"

      Trịnh Minh hít hơi:"Dạ phải, lên đại học liền tách ra, ngày hôm qua ấy điện thoại chia tay với cháu."

      cái tiểu Minh, cái tiểu Hồng.

      Mộ Cẩm Ca bên nghe, bên nghĩ thầm, biết Lí Lôi cùng Hàn Mai có phải hay cũng chia tay.

      Tống trấn an vài câu, Trịnh Minh :"Dì Tống, con nghĩ thông suốt, cho nên dì cũng đừng lo lắng cho con."

      "Nghĩ thông suốt, về sau được uống rượu nhiều." Tống dặn dò," cần ỷ tuổi trẻ, liền gây sức ép bản thân, đến lúc có bạn , hối hận chính là chính mình."

      Trịnh Minh liên tục ứng đáp ứng.

      Quá lát, lại đột nhiên hỏi:" Đúng rồi, dì Tống, chỗ dì ít người, hẳn là người kiêm nhiều việc ?"

      "Như thế nào, cháu muốn tới?"

      “Học kỳ này của con kết thúc, tháng sau bắt đầu nghỉ, muốn kiếm chút việc làm, con đến giúp dì nha.”

      Tống :"Thiệt là, chỉ là chỗ dì làm ăn cũng quá tốt, thể trả con lương cao."

      " quan hệ quan hệ, hơn nữa con tin tưởng, chỉ cần có Mộ tiểu thư ở, cửa hàng nhất định đông khách! xong, Trịnh Minh nhìn về phía Mộ Cẩm Ca, đáy mắt lóe tia mê muội cùng sùng bái,"Mộ tiểu thư...... Tôi có thể như dì Tống gọi tên ? Món thạch hành tây của là quá tuyệt vời! Phi thường mê người! Có thể cho tôi mang chút trở về cho bạn học để tuyên truyền ? Trường của tôi xa chỗ này lắm, nhất định mời được nhiều bạn học tới!"

      Mộ Cẩm Ca cảm thấy có chút được tự nhiên, nhưng vẫn là gật đầu :"Có thể."

      Kỳ thời điểm đối mặt Tống cùng Trịnh Minh, có điểm khẩn trương.

      phải là người giỏi ăn , cũng thích giao du, từ đến lớn đều có bạn bè, lúc còn ở Thực viện bởi vì làm “món ăn hắc ám” cho nên bị kỳ thị, các bạn học đều muốn chuyện với , cũng chỉ có Giang Hiên cùng Tô Viện Viện là chuyện với , nhưng cũng phải ý tốt.

      Nhưng mà nay đều là quá khứ.

      Cảm giác từ sau tháng Tư, hết thảy đều giống như trước nữa.
      Last edited: 9/4/17
      Tiểu Ly 1111, Parvarty, huyen160414 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 8: Bánh yến mạch

      Edit: Song Ngư

      Trịnh Minh dối, quá vài ngày liền mang theo nhóm bạn đến ăn cơm chiều, sáu nam sinh ngồi vừa bàn lớn, cười cười, làm nhà hàng tăng thêm ít náo nhiệt.

      Trừ nhóm bọn ra, cùng thời điểm đó còn có thêm gần mười người khách, nhiều lắm, nhưng đều là khách mới, trước đây chưa từng ghé Capriccio. Tống tiến đến chào hỏi, biết được có chín người là do thấy giới thiệu ở mạng, nghe nhà hàng lần nữa khai trương có khuyến mại, ba ngày đầu còn có khuyến mại đặc biệt nên đến thử.

      Tống vào phòng bếp giúp đỡ Mộ Cẩm Ca, nghi hoặc : " là kỳ quái, tuy chúng ta có chương trình khuyến mại, nhưng có đăng quảng cáo mạng, dì cũng hỏi tiểu Minh, thằng bé cũng có giúp chúng ta đăng mạng."

      Mộ Cẩm Ca mới vừa xào xong món, giảm bớt lửa, thản nhiên trả lời: "Có thể là có người khách nào đó giúp đỡ ."

      " có khách nhiệt tình vậy sao?"

      "Dì Tống," Mộ Cẩm Ca đem đồ ăn đưa cho Tống , "Đừng miên man suy nghĩ, trước đem đồ ăn cho khách dì."

      Tiếp nhận chén đĩa, Tống cười : "Quên quên , dù sao đối với chúng ta có lợi hại, nghĩ nữa."

      Khi các món ăn cho khách đều làm xong, Mộ Cẩm Ca mới được nghỉ ngơi đôi chút, tháo khẩu trang xuống, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.

      Uống hết ly nước, lại đeo khẩu trang lên, đem các nguyên liệu chuẩn bị ban ngày lấy ra, đổi cái chảo mới, cho miếng bơ vào…

      Khi đem món đồ ăn đặt vài chiếc dĩa , đặt lên khay mang ra ngoài, bên ngoài chỉ còn 4 bàn.

      Tống có chút ngoài ý muốn tới, thấp giọng : "Đồ ăn đều mang hết lên rồi, con làm dư sao?"

      Mộ Cẩm Ca : ", đây là cho khách tráng miệng, hoàn hảo khách còn chưa về hết."

      "Cẩm Ca, là vất vả cháu." Tống tiếp nhận khay, từ giữa lấy phần với Mộ Cẩm Ca, "Dì tặng bàn tiểu Minh, cháu tặng cho vị tiểu thư ngồi bàn số 2 nha."

      "Dạ."

      Bàn số 2 là chỗ cho hai người, nhóm Trịnh Minh ngồi ba bàn ở hướng khác, cách xa cửa vào, nhưng gần cửa bếp.

      tại ở bàn số 2 là trẻ tuổi, thoạt nhìn bộ dáng có vẻ lớn hơn Mộ Cẩm Ca vài tuổi, mái tóc ngắn màu nâu đỏ, khuôn mặt quyến rũ tinh tế, mặc bộ tây trang mùa xuân, khí chất thành thục.

      ấy sớm dùng cơm xong, lúc này dùng laptop làm việc, thập phần chuyên tâm.

      Mộ Cẩm Ca đến gần, tính để đĩa xuống rồi mở miệng, lại nghĩ rằng ấy giống như sớm có phát , đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía .

      Chuẩn xác mà , là nhìn về phía món ăn tay .

      nhướng mày hỏi: "Trứng?"

      Mộ Cẩm Ca sửng sốt chút mới phản ứng lại, cách khẩu trang đáp: "Ân."

      nhìn đem món ăn để bàn, lại hỏi: "Đây là cái gì?"

      "Bánh bạc hà chocolate yến mạch." Mộ Cẩm Ca lời khách sáo, có chút đông cứng, "Đa tạ ghé thăm nhà hàng, mời quý khách chậm dùng, nếu tại ăn có thể gói mang về, hoan nghênh lần sau lại đến."

      hướng nàng cười cười: "Tốt, cám ơn ."

      Mộ Cẩm Ca bên này mới vừa , bị Trịnh Minh kêu đến.

      "Chị Cẩm Ca!"

      Sau khi hỏi sinh nhật lẫn nhau, phát chính mình hơn hai tháng, Trịnh Minh khi gọi Cẩm Ca luôn thêm chữ “chị”.

      Mộ Cẩm Ca qua: "Làm sao vậy, còn cần gì sao?"

      " có, hôm nay chị vất vả." Trịnh Minh đứng lên, đem vị trí cho Mộ Cẩm Ca ngồi, bên giới thiệu nhóm bạn, "Đây là chị của mình, Mộ Cẩm Ca, là đầu bếp của nhà hàng, bàn chúng ta ăn hôm nay đều do chị ấy nấu đó!"

      "Chào chị Cẩm Ca--"

      "......"

      Ai là chị của ai??

      Tiếp theo Trịnh Minh lại vì Mộ Cẩm Ca giới thiệu lần: "Chị Cẩm Ca, đây là Nhị Hổ, Hầu Tử, Đại Hùng, Lão Sa, A Báo."

      "......"

      Chào mừng đến thế giới động vật nha.

      Đại Hùng trong tay cầm bánh ngọt khi nãy Tống hỗ trợ đưa đến, cố gắng trừng to đôi mắt như hạt đậu, kích động : “Chị Cẩm Ca, chị làm món này thoạt nhìn biết là gì, nhưng hương vị siêu cấp kỳ diệu!”

      "...... Cám ơn."

      "Đây là bánh yến mạch sao? Nhưng tại sao lại mềm thế?"

      Mộ Cẩm Ca :"Do đông lạnh nước đường."

      Đại Hùng giật mình: "Nguyên lai là như thế này!"

      Trịnh Minh cười giải thích: "Chị Cẩm Ca, chị đừng thấy kỳ lạ, Đại Hùng luôn có hứng thú với nấu ăn, có việc gì đem nồi niêu xong chảo của mình ra nghiên cứu nấu này nọ, có khi làm cho mọi người vấp ngã nữa."

      Nghe bạn mình như vậy, Đại Hùng ngượng ngùng sờ đầu mình: "Tiểu Minh cậu đừng mình vụng về thế ah... Chị Cẩm Ca, em cũng tính toán về nhà nghỉ hè, có thể giống tiểu Minh đến làm phụ ? Em có thể ở phòng bếp hỗ trợ, chia sẻ công việc với chị."

      Mộ Cẩm Ca : “Cái này em phải với dì Tống, dì ấy là chủ ở đây, chị làm chủ được."

      Đại Hùng tươi cười đáp: "Dì Tống có thể, chỉ là xem chị có chịu nhận em thôi."

      "Kia vấn đề." Chỉ cần nhận làm thầy là được.

      Ngay tại lúc này, vẫn cúi đầu chơi di động A Báo đột nhiên : "Ah,bạn mình ở gần đây có nhìn thấy con mèo Garfield! Xem ra chắc nó sống quanh đây."

      "Mèo Garfield?" Mộ Cẩm Ca là người phản ứng nhanh nhất.

      A Báo sửng sốt hạ: "Chị Cẩm Ca cũng thích mèo?"

      "... có, chính là có người bạn nuôi mèo Garfield." Mộ Cẩm Ca thể quên con mèo đen lúc mới gặp, "mặt xấu xí ngốc nghếch, cho nên ấn tượng rất sâu."

      A Báo cười : "Đúng vậy, nhìn xấu xí ngốc nghếch, nhưng cũng đáng …Là con mèo tồi, mắt to tai , bất quá mặt dẹt ah!”

      Mộ Cẩm Ca bỗng nhiên có dự cảm bất an: "Có thể cho tôi nhìn xem hình ảnh ?"

      "Đây a."

      xong, A Báo đem di động đưa tới.

      Đó là hình chụp được đăng trong nhóm bạn xã hội, ảnh chụp nương theo ánh sáng đèn đường, nên quá ràng.

      Nhưng Mộ Cẩm Ca liếc mắt vẫn có thể nhận ra.

      Này...... Hệ thống ngốc ah!

      *

      "Meo--"

      Rượu trắng sâu cảm thấy, làm mèo là tốt quá!

      Quá khứ, khi còn trụ trong cơ thể chủ trước, nó phải lao tâm khổ cực chạy hệ thống cơ bản, giống như cha mẹ già lo lắng chiếu cố cho chủ cũ, bảy năm mưa gió, giúp đỡ lẫn nhau, lại nghĩ đế kết cục bi thảm như vậy. tại ở cùng Mộ Cẩm Ca, tuy tính cách trẻ đó dễ chuyện, có khi còn ác độc, có gì khi dễ nó, nhưng so với trước kia, hòa khí hơn nhiều.

      tại nó mỗi ngày ở nhà, bữa ăn luôn được đảm bảo, ăn xong ngủ, ngủ xong ăn, mỗi ngày đều là tự do, ở nhà còn có thể lợi dụng ưu thế của khối thân thể này, theo ban công nhảy ra để dạo, cái gì đều cần làm.

      Cho nên , tại hồi tưởng lại, làm hệ thống có cái gì tốt?

      cảm giác, tự do, trừ bỏ chủ nhân, bên ngoài ai biết đến tồn tại của nó!

      Nếu lần sau gặp lại đồng nghiệp, nó phải làm vài chuyện xấu mới được.

      Bất quá nó làm giống với cái hệ thống xấu xa đuổi nó , khiến các hệ thống phải rời bỏ chủ nhân, mà là đem những cái tốt cho đồng nghiệp, làm cho chúng nó nhanh chóng tìm khối thi thể động vật , du nhập vào cơ thể, sớm ngày tự do!

      Ai, nó là rất vĩ đại, muốn độc chiếm khoái hoạt, thầm nghĩ đem phương pháp chia nha.

      Nó tuyệt đối là trong mười hệ thống cảm động địa cầu!

      Rượu trắng bên tự mình suy nghĩ, bên cùng nhóm nữ sinh vây quanh nó vui chơi sung sướng.

      Ba trẻ chơi cùng nó, hẳn đều là sinh viên. Trong đó có thắt bím là thường xuyên chơi cùng mèo con ven đường, cầm cái gối thêu hình con mèo, ngồi xổm xuống, lắc lắc trước mặt Rượu trắng.

      "Meo,meo,meo," thắt bím lắc lắc gối : "Di, như thế nào phản ứng đâu?"

      khác : "Có phải gối cậu làm rất thô, hấp dẫn được nó a?"

      thắt bím : " a, buổi sáng mình còn lấy nó chơi với con mèo phía trước siêu thị gần trường, có tác dụng nha, tin cậu hỏi Xuyên Xuyên."

      "Đúng rồi, con mèo kia chơi rất vui nha, ngừng dùng móng vuốt đến quắp lấy đâu."

      Dù sao cũng phải là con mèo chuyên nghiệp, Rượu trắng cũng biết đối với mấy món đồ chơi như thế nên làm ra phản ứng gì mới là bình thường, cho nên sửng sốt hồi lâu, đến nghe xong nhóm chuyện, mới biết được đáp án chính xác.

      Ai, có biện pháp, vì các đáng như vậy, bản Đại vương liền miễn cưỡng thỏa mãn các !

      Nghĩ khẳng khái như thế, Rượu trắng đem con gối mèo như là con mồi, ngừng đưa móng vuốt chụp lấy nó.

      Nhìn tay trái tay phải ta nè, chậm chậm mà động ah!

      thắt bím ngừng di chuyển cái gối mèo, cười : “Haha, ra là phản ứng chậm nha!”

      "Thoạt nhìn chơi vui vẻ nha! Hảo đáng !"

      "Ha ha ha ha ngốc ah, a mình phải quay lại mới được…"

      Các người đều bị kỹ thuật diễn của bản Đại vương chinh phục !

      Mau đến gia nhập giới giải trí, cam đoan dưới chỉ dẫn của ta rất nhanh có tiến bộ nha.

      Rượu trắng diễn thập phần mệt nhọc nha, nhưng rất nhanh liền nhập vai, tại trước mắt chỉ còn con rối mèo trong mắt nó, chơi rất vui nha.

      Đột nhiên, cái gối ngưng lại, Rượu trắng thừa dịp này, toàn bộ thân đều đánh tới, hai chân trước gắt gao ôm lấy cái gối, mặt vải mềm mại chạm vào đuôi nó, khiến cả thân người kích động.

      Nó đắc ý “meo” tiếng: "Hừ, nhìn mày này!"

      Kêu xong, Rượu trắng nâng lên đầu, nhìn xuống phía dưới, nhìn đến đôi tay gầy thon dài.

      Móng tay cắt ngắn, màu hồng phấn xinh xắn.

      Di?

      Nó nhớ vừa rồi cầm cái gối mèo là ngón tay dài sơn màu đỏ ?

      Ánh mắt chần chờ tiếp tục ngó lên, khi thấy mắt người nọ, Rượu trắng ngây người vài giây, sau đó sợ tới mức đến buông tay, hạ cái đuôi, mông ngồi mặt đất.

      Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca lúc này muốn đổi đồ thường, tóc cột đuôi ngựa, tháo xuống bên khẩu trang, hé ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, môi nhếch lên cười , lại làm Rượu trắng cả người bủn rủn.

      quơ quơ cái gối trong tay, : "Chơi vui vẻ, ân?"
      Last edited: 9/4/17
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, Parvarty18 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      sao mà hố mình vắng vẻ thế này,:yoyo42::yoyo42::yoyo42::yoyo42:, các nàng vào like và comt cho ta có động lực mà edit ah, :yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :