1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 73: Thịt bằm
      Chu Diễm nghĩ tới sau khi tiết mục lên sóng lại có phản ánh bất lợi cho mình đến vậy.

      ràng thế cục có thể hòa nhau, tại tốt rồi, trong mắt mọi người là kẻ thua cuộc, người người xỉa xói, kịp ứng phó, còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, thể tự mình biện hộ - chẳng lẽ phải quảng cáo rằng, lần này thắng cuộc, là do Mộ Cẩm Ca chủ động nhường phiếu sao?

      Vậy so với lời đồn mạng thắng là do dùng thủ đoạn có khác gì nhau.

      Sau khi tiết mục phát sóng được 2 ngày, nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ Mộ Cẩm Ca sớm biết kết quả như vậy, cho nên lúc trước mới thoải mái bảo thằng nhóc mập kia bầu chọn cho sao? Có phải tất cả ta sớm thiết kế bẫy cho nhảy vào?

      Nhưng lập tức phủ định ý tưởng này của mình.

      có khả năng, ngay cả còn dự đoán được kết quả, con nhóc như ta làm sao có thể đoán được.

      Ngay lúc loay hoay biết phản kích lại lời đồn mạng như thế nào, hệ thống đương nhiệm chiếu sáng cho con đường, đề nghị chủ động thu nhận Mộ Cẩm Ca làm học trò, như vậy chỉ có thể cứu vãn mặt mũi, ngăn chặn lời chỉ trích của dân mạng, còn thể bản thân khoan dung độ lượng, tăng hình tượng bản thân.

      Vì thế, đến đây vào lúc này.

      „Mộ tiểu thư, tôi nghĩ muốn nhận làm học trò, biết ý thế nào?“

      Khi ra những lời này, mặt vẫn bảo trì nụ cười khách khí khiêm tốn, giọng điệu ôn hòa, khẩn thiết.

      Khi nghe Chu Diễm với Mộ Cẩm Ca „Tôi muốn nhận làm...“, thiếu chút nữa Hầu Ngạn Lâm muốn ôm Rượu trắng ném vào người , nhưng khi nghe hoàn chỉnh, động tác ôm lấy Rượu trắng bị chậm lại, nghĩ thầm, đầu người này có phải bị đụng trúng hư rồi .

      Nếu phải bị đụng hư, chính là đại ngốc.

      Quả nhiên, Mộ Cẩm Ca mắt cũng thèm ngước lên, lạnh lùng : „ muốn.“

      Chu Diễm sớm dự liệu bị từ chối, cũng lùi bước, ngược lại còn cười : „Tôi có thể hỏi nguyên nhân ?“

      Mộ Cẩm Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn cái: „ cũng mạnh hơn tôi, vì sao tôi phải nhận làm thầy?“

      Chu Diễm sửng sốt, nghĩ tới Mộ Cẩm Ca cự tuyệt , nhưng nghĩ đến đối phương trực tiếp như vậy.

      mạnh hơn ?

      Tại sao con nhóc này lại tự tin như vậy?

      „Mộ tiểu thư, nghĩ rằng chỉ bằng trận đấu làm dáng, có thể phân thua mạnh yếu sao?“ Chu Diễm chỉnh lại áo khoác, chậm rãi giảng giải: „Nếu nghĩ thế, tôi chỉ có thể còn rất trẻ, ánh mắt vẫn còn thiển cận lắm. phải biết rằng, ngay cả người thầy trước kia của – Trình An, cũng là bại tướng của tôi, nếu ông ta có thể là thầy , tôi đây càng xứng đáng làm thầy hơn, phải sao.“

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : „Trình tiên sinh theo nghiệp 20 năm, tôi theo bên cạnh ông ấy học hỏi, có thể học rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm bếp, còn chỉ gia nhập ngành này sớm hơn tôi 2 năm, có cái gì đáng để tôi theo học?“

      Chu Diễm tươi cười mang theo vài phần đùa cợt: „Mộ tiểu thư, thái độ của là cuồng vọng, tự cao tự đại như vậy là tốt sao?“

      Mộ Cẩm Ca: „Đột nhiên chạy đến đây muốn làm thầy người ta, đây mới là tự cao tự đại.“

      Chu Diễm nheo mắt, đáy mắt lên tia trầm chớp nhoáng, nhưng vẫn duy trì tươi cười, ở trước mặt người khác làm mặt đen: „Nếu cho rằng tôi bằng , vậy hai người chúng ta thi lại lần nữa, thời gian địa điểm cũng như nội dung thi đấu tùy quyết định, nếu tôi thắng, phải thừa nhận tôi lợi hại hơn , sau đó làm học trò tôi.“

      Mộ Cẩm Ca cầm khăn lau lau tay, ngẩng đầu lên, chút để ý đáp: „Được, vậy tại .“

      Chu Diễm nghĩ đến ít nhất cần phải mười ngày nửa tháng lập kế hoạch, thể nào nghĩ đến đối phương thi là thi, nhất thời nhịn được kinh ngạc, hô lên: „Bây giờ?!“

      Mộ Cẩm Ca nhìn : „Tôi và cùng làm món, sau đó đổi cho đối phương ăn thử, sau đó nguyên liệu cũng như cách nấu, như vậy làm phiền đến người khác, lấy năng lực giải quyết vấn đề.“

      Chu Diễm nhướng mày: „Giải quyết vấn đề?“

      „Nếu tôi có thể dễ dàng nấu lại món ăn của , mà lại thể đoán ra món tôi làm thế nào?“ Mộ Cẩm Ca nhìn , đôi mắt đen láy nhìn chằm chập , „Vậy tôi phải là học trò , mà là thầy .“

      Chu Diễm bị kích, vô cùng sảng khoái đáp ứng: „Tốt, cứ như vậy .“

      Hai người đột nhiên thi đấu, Mộ Cẩm Ca bảo Tiểu Sơn treo bảng tạm ngưng buôn bán bên ngoài, sau đó xử lý những oder cuối cùng, cùng Chu Diễm bóc thăm chọn vị trí, cuối cùng định xuống, Chu Diễm dùng phòng bếp bên trong, Mộ Cẩm Ca dùng bếp sau quầy bar.

      Vấn Hào hôm nay làm, cho nên đồng phục của cậu đưa cho Chu Diễm mặc. Chu Diễm thay đồ xong, trước khi bắt đầu hỏi câu: „Nguyên liệu trong nhà bếp đều có thể dùng sao?“

      Mộ Cẩm Ca cũng có chuẩn bị gì nhiều, hết thảy đều như bình thường, : „Đều có thể.“

      Chu Diễm nhìn , hỏi: „Làm sao tôi biết chắc rằng có động tác ở ngoài này?“

      Mộ Cẩm Ca : „Chu tiên sinh yên tâm, nhà bếp bên trong và bên ngoài đều có camera theo dõi, còn có thể thu tiếng.“

      Chu Diễm gật gật đầu: „Vậy tốt.“

      Nghe được hai người chuyện, Hầu Ngạn Lâm ôm mèo đứng bên cạnh, dùng lượng chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe được: „Rượu trắng, mày mày có công năng liên kết, vậy mày có thể chống lại xâm chiếm ?“

      Rượu trắng liếm liếm móng vuốt, kiêu hãnh đáp: „ nghĩ tôi là hacker sao?“

      Hầu Ngạn Lâm nhàng nhéo lỗ tai nó, giọng điệu nghiêm túc, „Tao lo hệ thống của Chu Diễm theo dõi chúng ta rồi báo lại cho biết.“

      Nghe vậy, Rượu trắng để móng vuốt xuống, có chút khẩn trương.

      „Rất có khả năng.“ xong, nó nhắm mắt lại, cả người cứng lại vài giây, sau đó mới khôi phục bình thường, „Tốt rồi, nếu hệ thống của chúng ta bị theo dõi, ta có thể biết được đầu tiên, sau đó ngăn cản.“

      Hầu Ngạn Lâm gãi cằm nó: „Cám ơn.“

      Rượu trắng hừ hừ : „Cám ơn cái gì, ta mới muốn Tĩnh ca ca làm học trò của Chu Diễm đâu.“

      Hầu Ngạn Lâm ngước đầu nhìn về phía Mộ Cẩm Ca muốn bắt đầu nấu, tìm từ : „Nhưng Cẩm Ca phải là người dễ xúc động, sao lần này lại đột nhiên quyết định như vậy?“

      Rượu trắng ngoắc ngoắc cái đuôi, : „ ra cũng đột nhiên, Tĩnh ca ca sớm nghĩ ra biện pháp đối phó Chu Diễm, chỉ là ngờ tới mới vừa có chủ ý, Chu Diễm lại tự mình đưa đến cửa.“

      „Biện pháp?“ Hầu Ngạn Lâm như hiểu ra gì đó: „Cho nên Cẩm Ca mới đề ra nội dung thi đấu là phải nắm được nguyên liệu đối phương dùng...“

      Rượu trắng „meo“ tiếng: „Đúng vậy, Tĩnh ca ca nắm được sơ hở lớn nhất của Chu Diễm.“

      Mà người kia đáp ứng sảng khoái như vậy, xem ra là quên tồn tại của lổ hổng này rồi.

      Cũng khó trách, người kia mang thù rất lợi hại, nhưng trí nhớ tốt như thế, bảy năm trước cho những lời kia, khẳng định nhớ .

      Buôn bán đột nhiên bị ngưng, Tiếu Duyệt và Tiểu Cổ vốn ở phòng bếp thể ra, đứng ở cửa nhìn Chu Diễm làm đồ ăn, mà bên ngoài là Hầu Ngạn Lâm, Tiểu Sơn và Vũ Ca, tính thêm cả Rượu trắng theo dõi mạng nội bộ còn những vị khách ăn xong nhưng muốn xem náo nhiệt vẫn còn chưa , đây là cuộc so tài ẩm thực mà mọi người đều mong muốn được xem.

      Dù sao băng ghi hình cũng đủ ràng, tốt nhất là chép tay lại đầy đủ công đoạn chế biến để lúc sau còn có cái mà so sánh, do đó trong ngoài đều có người đứng ghi lại quá trình, Tiểu Cổ ghi lại quá trình của Chu Diễm (vốn Tiếu Duyệt ồn ào muốn làm, nhưng ấy đủ cao), Vũ Ca ghi lại của Mộ Cẩm Ca.

      Cả nhà hàng tràn ngập mùi thơm khiến người ta thèm ăn.

      Nghĩ rằng té chỗ nào đứng dậy từ chỗ đó, nên lần này Chu Diễm vẫn làm bánh, nhưng phải là bánh hoa hồng socola như lần trước, con đường bánh ngọt – lần này bánh được bao phủ bên ngoài bằng lớp khoai tây nghiền, mặt trang trí những đường vân sâu cạn khác nhau, sau khi nướng nửa tiếng, tạo nên những đường cong cháy màu quýt mê người.

      muỗng xắn xuống, giấu bên trong lớp khoai nghiền là mùi thơm thịt bằm bay đến, kết hợp với nước sốt cà chua đậm đặc, bao bọc từng viên thịt, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra sau khi ăn trong miệng lưu lại hương vị đậm đà thơm ngon như thế nào.

      giờ đồng hồ, tính hết đâu vào đây, giây trước khi hết giờ, vừa vặn đem bánh ra khỏi lò nướng, đặt lên bàn.

      Mộ Cẩm Ca cũng dùng lò nướng, thành phẩm so với nhanh hơn 20 phút.

      – nếu muốn tìm từ hình dung món ăn này của , miễn cưỡng có thể gọi là caramel.

      Hai người trao đổi món ăn với nhau, Chu Diễm cuối đầu nhìn món của Mộ Cẩm Ca, cười : „Mộ tiểu thư, món ăn của khỏi có chút ít quá rồi, chẳng lẽ sợ tôi ăn nhiều thêm miếng nắm bắt được quy luật trong đó ư?“

      Mộ Cẩm Ca : „Chu tiên sinh, tôi chỉ là muốn lãng phí nguyên liệu thôi.“

      Chu Diễm tin là chỉ tìm cớ thoái thác, lại hỏi: „Còn thời gian nấu vẫn như cũ, là 90 phút?“

      „Quá lâu, ít hơn .“ Mộ Cẩm Ca còn muốn nhanh chóng mở cửa buôn bán kiếm tiền, „75 phút là đủ rồi.“

      75 phút, thời gian ngắn hơn ban đầu là 15 phút.

      Thấy như vậy, Chu Diễm chỉ có thể nhận, vì thế để ý hệ thống trong cơ thể phản đối, trực tiếp gật đầu: „Tốt, 75 phút.“

      Sau đó, đem món ăn của Mộ Cẩm Ca vào nhà bếp, dưới giám thị tiếng động của Tiếu Duyệt và Tiểu Cổ, tùy ý múc miếng cho vào miệng.

      – đây là cái gì?

      Hoàn toàn mềm mịn như món caremel bình thường, ngược lại có cảm giác như bánh đậu, nhưng lại mịn hơn bánh đậu, khi cho vào miệng khó lòng phân biệt được là gì, mà xen lẫn vị ngọt còn có chút mặn chút cay của thịt bằm.

      Chu Diễm tỏ vẻ vô lướt mắt nhìn hai vị giám thị cái, thầm ra mệnh lệnh đối với hệ thống: „Hệ thống, phân tích món ăn này, thành phần và cách nấu ra sao.“

      Giọng mềm mỏng của hệ thống đương nhiệm vang lên: „ xin lỗi, chủ nhân thân mến, chuyện này nằm trong phạm vi năng lực của ta.“

      Chu Diễm mở to hai mắt: „Cái gì?”

      Giọng cứng ngắc của hệ thống lại vang lên: “Chủ nhân, khi “nó” còn tồn tại trong cơ thể ngài, hẳn từng quá, hệ thống có công năng phân tích dựa vào túc chủ, nhưng có hiệu quả đối với những người khác.”

      Chu Diễm gấp gáp : “Nhưng phải ngươi vi phạm rất nhiều quy định sao?!”

      “Đúng là rất nhiều, nhưng cũng có cái thể vi phạm.” Hệ thống dừng chút, bình tĩnh với : “Vừa rồi khi Mộ Cẩm Ca nội dung thi đấu, ta khuyên ngài cần nhận, nhưng ngài vẫn là nhất thời xúc động mà đồng ý.”

      “Vậy giờ phải làm sao?!” Chu Diễm đột nhiên nhớ đến đối thoại với Mộ Cẩm Ca lúc trước, “Đúng rồi, nơi này có camera theo dõi, ngươi hãy xâm nhập xem lại quá trình Mộ Cẩm Ca làm món này thế nào.”

      Hệ thống đáp: “Được, ngài chờ lát.”

      Chu Diễm thúc giục: “Mau!”

      Nhưng chỉ mấy giây sau, hệ thống lại mang cho cái tin hề tốt –

      “Chủ nhân thân mến, xin lỗi, hệ thống theo dõi của cửa tiệm này thể xâm nhập.”



      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16048 others thích bài này.

    2. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Cười chết ta :hoho: cười chết ta:hoho:
      Thằng cha suốt đời chỉ biết dựa dẫm vào ng khác lại còn nông nổi ngu ngốc, tuổi j đấu với tĩnh ca ca :058:
      Hóng đoạn buồn cười típ theo:uong2:
      huyen1604, song ngưYorichiba Ame (Phù) thích bài này.

    3. Yorichiba Ame (Phù)

      Yorichiba Ame (Phù) New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      Lần đầu đọc bị nội dung truyện vào lối edit của nàng mê hoặc. Cố lên nhoa nàng. 1 vé nhảy xuống hố mà bị đau:yoyo63:.:ex10:
      huyen1604song ngư thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 74: Khoai môn nghiền
      So với Chu Diễm sứt đầu mẻ trán, bên này Mộ Cẩm Ca thoải mái hơn nhiều.

      Lúc còn ở Hạc Hi thực viên, có khoảng thời gian có hứng thú với các món bánh, nên tìm hiểu phen, do đó khi đến cuộc thi „Vừa lòng 100%“ có thể tạo lớp vỏ bánh hoàn hảo như vậy, chứ lần đầu tiên dù là thiên tài cũng bện được hoàn mỹ như thế, luyện qua luyện lại rất nhiều lần, mới có thể nắm giữ thủ pháp thành thục như thế.

      Trước đó đọc qua món bánh mà Chu Diễm làm, hơn nữa còn tập làm hơn lần.

      Chu Diễm làm món này là món bánh truyền thống của , gọi là shepherd'pie – bánh khoai tây thịt, còn gọi là cottage pie. Đặc điểm lớn nhất của bánh này là làm bằng bột mì, mà vỏ bánh được tạo thành từ khoai tây nghiền, nhân gồm có thịt bò hoặc thịt cừu cùng với các loại rau củ thích hợp và các loại gia vị.

      - như lời Rượu trắng , Chu Diễm làm đồ ăn đều là các món trong hệ thống ghi lại.

      Cho dù là món bánh chocolate hoa hồng lần trước làm trong tiết mục “Vừa lòng 100%”, kỳ cũng chỉ là đơn giản đem bánh chocolate và bánh hoa hồng kết hợp với nhau, vô luận là dùng nguyên liệu hay cách thức chế biến, Chu Diễm đều ấn theo quy trình mà làm, hề có cải tiến.

      Rượu trắng qua, khi hệ thống ở trong cơ thể chủ nhân cột tiến độ, nửa trước là chủ nhân dựa vào thực đơn mà hệ thống cung cấp và chỉ dẫn mà hoàn thành, nửa sau là chủ nhân sau khi thành danh, bắt đầu tự mình sáng tạo, sau đó hệ thống thu thập tư liệu và lưu lại trong sách mỹ thực, đẩy mạnh thanh tiến độ.

      Theo như lời Rượu trắng, sau khi đạt được nửa thanh tiến độ, nó nhiều lần nhắc nhở Chu Diễm phải bắt đầu giai đoạn sáng tạo, nhưng Chu Diễm luôn lấy lý do có thời gian để kéo dài, sau đó bị nó đến phiền, trực tiếp rằng muốn mạo hiểm.

      Sau đó, Chu Diễm mạnh mẽ đem nó thoát ra.

      Rượu trắng từng nghĩ đến sau khi nó rồi, thanh tiến độ vẫn tồn tại trong cơ thể Chu Diễm, cái hệ thống bắt nó rời chính là muốn vô công mà hưởng lợi, cho nên mới mạnh mẽ đuổi nó , tu hú chiếm tổ.

      Nhưng khi xem Chu Diễm thể ở „Vừa lòng 100%“, nó cảm thấy thanh tiến độ vẫn như cũ, tuy Chu Diễm làm món ăn hoàn mỹ vô khuyết, nhưng đều là những món có sẵn trong thực đơn.

      – bằng năm nay, cái hệ thống đương nhiệm nóng lòng cầu toàn kia vì sao vẫn còn dung túng , có chút tiến bộ nào.

      Sau khi nghe Rượu trắng ra nghi ngở, Mộ Cẩm Ca bắt đầu sinh ra ý tưởng cùng Chu Diễm so đoán nguyên liệu và cách nấu của món ăn.

      chỉ nhắm vào phương diện là hệ thống thể phân tích món ăn của ai ngoại trừ chủ nhân, phương diện khác chính là Chu Diễm có tự sáng tạo ra món ăn nào hay , dù sao thực tế khi tỷ thí phân tích các món ăn, bình thường đều ưu tiên chọn những món trong phổ biến, vì như thế rất dễ đoán, chỉ cần gặp qua và nếm qua món ăn của đối thủ, xem như là xong.

      Nhưng là dù dưới tình huống này, Chu Diễm vẫn dùng món ăn có sẵn trong thực đơn của hệ thống.

      Hệ thống của sao lại cho phép đưa ra quyết định sai lầm như vậy?

      Hoặc là, cái hệ thống đương nhiệm kia cũng là đồ ngốc.

      Mộ Cẩm Ca cảm thấy có chút đúng, nhưng đúng chỗ nào biết, vì thế tạm thời bỏ qua, trước tiên tập trung cho việc trước mắt.

      Nếm thử phần ba miếng bánh, có thể đại khái đoán ra được nguyên liệu và gia vị, bắt đầu động tác, cắt cà chua và cà rốt, sau đó làm nóng chảo, cho tỏi băm vào phi thơm, kế tiếp cho thịt bò vào xào, đến khi thịt bò chín tái cho cà chua và cà rốt vào xào cho chín, tiếp theo cho thêm sốt cà chua để tăng thêm vị.

      dùng muỗng múc chút cho vào miệng ăn thử, tự hỏi trong vài giây ngắn ngủi xoay người lấy cái chai còn phân nửa rượu vang trong tủ ra, rất nhanh đổ vào chảo, lúc sao lại cho thêm tiêu đen và nước sôi, lần nữa nếm thử, tựa hồ cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, nghĩ nghĩ lại bảo Tiểu Sơn đứng chờ bên ngoài vào giúp lấy chút rau mùi của quán, cho thêm vào vài nhánh.

      Chiếc nồi được đặt bếp hầm với lửa trong 30 phút, sau lần thứ hai nêm nếm gia vị lại để lửa lớn lần nữa để lấy nước hầm, trong lúc chờ đợi chuẩn bị khoai tây nghiền, sữa, bơ, muối, cùng tiêu trộn đều với nhau, chờ khi phần nước sốt thịt xong, đổ vào khay, phía là lớp khoai tây nghiền vừa làm, sau đó cho vào lò nướng.

      Trước đó, khi tự nấu Chu Diễm dùng thời gian lâu hơn , đây cũng là điều bình thường, vì món này xác cần nhiều thời gian, thời gian hầm thịt, rồi cả thời gian chờ nướng, nếu động tác chậm chút, thời gian chắc đủ, Chu Diễm và hệ thống tỉ mỉ tính toán thời gian ngắn nhất.

      Nhưng tại, hai người thay nhau làm món ăn của đối phương, làm món bánh này vừa ít tốn sức tốn thời gian hơn nhiều so với Chu Diễm làm món caramel, điều này cũng đủ thuyết minh số vấn đề.

      Khi thời gian gần hết, Tiếu Duyệt phụ trách nhắc nhở báo giờ, khi báo thời gian còn lại 5 phút, bên trong nhà bếp truyền đến tiếng va chạm của các chén bát, nồi niêu, hiển nhiên Chu Diễm có chút luống cuống.

      Nhưng cuối cùng, vẫn bưng ra thành phẩm giống như của Mộ Cẩm Ca làm.

      „Chu tiên sinh, mời trước.“

      Mộ Cẩm Ca đem món bánh mới ra lò đẩy về phía Chu Diễm, trừ bỏ cách trang trí và thước tấc giống, món bánh làm đều giống như Chu Diễm làm từ vẻ ngoài đến mùi vị.

      Chu Diễm đứng hình nhìn chằm chằm nhìn cái bánh nóng hôi hổi trong vài giây, sau đó trầm mặc cầm muỗng lên, múc miếng , thổi thổi, cho vào miệng nếm thử.

      Chưa ăn hết nửa, tim lạnh hơn phân nữa.

      – hương vị này, làm giống như đúc!

      khó có thể tin mà ăn nửa còn lại, tinh tế nếm thử, muốn từ giữa tìm ra khác biệt, nhưng khi đem phần bánh của Mộ Cẩm Ca ăn hết gần phân nửa, cũng tìm ra được chỗ sai sót nào.

      Tại sao chút sai biệt đều có?!

      Sắc mặt Chu Diễm trầm xuống, nụ cười mặt từ ban đầu biết mất, với Mộ Cẩm Ca: „Tôi muốn xem bản ghi chép cùng phần ghi hình.“

      Mộ Cẩm Ca gật đầu: „Tự nhiên, cứ tùy ý.“

      Kỳ Chu Diễm biết có khả năng xem lén nấu, dù sao cũng nấu bên ngoài, có khách hàng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của , nhưng muốn tin tưởng, món ăn mà mình làm theo hướng dẫn của hệ thống mới làm ra được sao lại có thể dễ dàng làm giống 100%, cho nên muốn xem chứng cớ mới vừa lòng, hy vọng tìm được chút sai sót nào cũng tốt.

      Hai đoạn clip cộng lại hơn hai tiếng, vì tiết kiệm thời gian, xem đồng thời cả hai, lăn lộn xem tới xem lui từng giai đoạn chế biến, nấu nướng, đến thời gian nướng, xem đến hai mắt đều đầy tơ máu.

      „Nơi này...“ Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được điểm sai biệt nho , „Hẳn là cho rau mùi vào trước, sau đó mới bỏ tiêu đen và nước sôi vào, thứ tự sai rồi.“

      Thấy lăn lộn nửa ngày mới ra điểm đau ngứa, ngay cả Tiếu Duyệt cũng nhịn được mà xuy tiếng.

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : „Đúng là đúng thứ tự, nhưng cũng ảnh hưởng đến hương vị. Nếu xem clip, phát ra sao?“

      Chu Diễm bắt đầu cưỡng từ đoạt lý: „Mộ tiểu thư, thứ tự nêm nếm đều ảnh hưởng đến hương vị, cho dù là rất , vẫn đảm bảo 100% hương vị, chính vì tôi cảm thấy có chút đúng, cho nên mới muốn xem clip.“

      Mộ Cẩm Ca: „À, cách khác, nếu xem băng ghi hình, chỉ dựa vào nêm nếm, là nhận ra chỗ nào đúng sao.“

      Chu Diễm ngắc ngứ: „Tôi...“

      „Ngay lúc xem băng hình, tôi ăn thử món nấu.“ Mộ Cẩm Ca bưng lên phần bánh Chu Diễm làm, dừng chút, sau đó chậm rãi : „ nấu ra món của tôi sao?“

      Thân thể Chu Diễm cứng đờ: „ gì?“

      Mộ Cẩm Ca nhếch miệng, hiếm khi lộ ra tươi cười: „Chu tiên sinh, ngay cả khoai môn và củ từ mà cũng phân biệt được sao?“

      Chu Diễm trừng to hai mắt.

      Mộ Cẩm Ca thấy gì, lại hỏi: “Nếu vị giác tôi có vấn đề, món này của Chu tiên sinh lấy nguyên liệu chủ yếu là củ từ đúng ?”

      Tiếu Duyệt đứng bên cạnh nhanh chóng : “Đúng là củ từ, tôi thấy được, củ từ nghiền ra sau đó cho thêm sữa.”

      “Tôi nhớ chị Cẩm Ca cũng dùng sữa.” Tiểu Sơn đứng cạnh quầy bar nãy giờ cũng lên tiếng, “Chỉ là có dùng củ từ a… Nhưng ra có dùng khoai môn gọt vỏ ngâm nước hồi giữa trưa.”

      Sắc mặt Chu Diễm cực kỳ khó coi.

      Trước giờ nấu ăn đều dựa vào hướng dẫn của hệ thống, chưa từng giống như Mộ Cẩm Ca vừa nấu vừa thử, cho nên vị giác mẫm cảm, lại phải là nhà bình luận ẩm thực, cần phân tích cho người ta nghe, cho nên nhiều năm qua cũng có để ý điểm này, càng có giống như những đầu bếp khác rèn luyện đầu lưỡi của bản thân.

      chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại có ngày mất mặt như thế này!

      Nhưng vẫn mạnh miệng: “Củ từ… so với khoai môn càng thích hợp hơn cho món này.”

      Hầu Ngạn Lâm ôm mèo đứng bên nhìn cuộc chiến, mỉm cười : “A, nhưng tôi nhớ chủ đề cuộc thi của hôm nay chẳng phải là “làm đúng” món đối thủ làm sao? Sao giờ lại biến thành “cải thiện” vậy?”

      “Nhưng cũng phải là cải thiện.” Mộ Cẩm Ca nhanh chậm , “Củ từ và khoai môn đúng là khi vào miệng có cho cảm giác giống nhau, nhưng cũng có đặc điểm khác nhau rất lớn, khoai môn mềm hơn củ từ, củ từ giòn hơn khoai môn, nếu dùng củ từ làm món caramel độ mềm mịn hoàn hảo.”

      Hầu Ngạn Lâm dùng giọng như học trò nghe giảng dài giọng : “A, ra là vậy…”

      Chu Diễm cảm thấy tất cả ánh mắt của mọi người ngồi đây đều nhìn chằm chằm , lúc này máu nóng chảy rần rần trong cơ thể , khiến đau đớn.

      mơ hồ nghe được khách hàng trong tiệm bàn luận –

      “Ha ha, người này là mất mặt mà, ai vậy?”

      biết? ta chính là Chu Diễm, lôi chủ của tiết mục ẩm thực, người thắng bà chủ tiệm này đó.”

      “Nhưng phải Chu Diễm là ông chủ của “Chu Ký” sao? Còn là đầu bếp cao cấp sao, chậc chậc…”

      phải đâu, đầu bếp cao cấp sao lại làm đồ ăn như vậy?”

      “A, thảm rồi, tôi quay trôm phát lên weibo có thể tạo nên tin tức lớn ?”

      phải người ta có người chống lưng sao, thấy bao nhiêu tài năng, sao lại được truyền thông tung hô vậy…”

      “Suỵt, ta nhìn qua kìa!”

      “Sợ gì, phải ta còn muốn thu bà chủ làm học trò sao?!!”

      “Haiz, tôi xem ra ta là coi trọng dung mạo của bà chủ rồi, xem ông chủ có cho mèo cào mặt ta .”

      “Ha ha ha, Tiểu Lý biết đùa!”

      “Ngốc, cười lớn vậy làm gì!”

      ….

      Đáy lòng Chu Diễm hướng hệ thống cầu hỗ trợ ngàn vạn lần, nhưng biết vì sao, cái giọng lành lạnh kia lại chậm chạp phản ứng, tựa như tồn tại.

      Khốn khiếp!

      Mà ngay lúc biết làm sao, Mộ Cẩm Ca đến gần, nhìn ta, lạnh lùng : “Ngay cả đầu bếp chuyên nghiệp mà có lòng thích đều có thể thông qua việc nếm thử mà làm ra món ăn, có thể đoán ra được nguyên liệu mà làm món ăn như mẫu, mà , thân là đầu bếp chuyên nghiệp, hoạt động 7 năm trong nghề, mở nhà hàng, còn thắng vài cuộc thi, lại ngay cả đều cơ bản nhất cũng nhận ra, đầu lưỡi trì độn, ngay cả so với người ngoài cũng bằng, có tư cách gì mà tự tin cảm thấy mình rất lợi hại?”

      Đầu óc Chu Diễm trống rỗng, hai tay nắm chặt run nhè .

      Đột nhiên, Mộ Cẩm Ca hạ giọng, nhưng lời như là tiếng sấm giữa trời quang bổ vào lòng đối phương: “Chu Diễm, có từng nghĩ vấn đề?”

      “Rời khỏi hệ thống, chẳng là gì cả?”


      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16047 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 75: Ca cao
      có hệ thống, có thể làm gì?“

      Lời Mộ Cẩm Ca như là tiếng vang trong hang động, cứ văng vẳng bên tai Chu Diễm, nhớ bản thân rời khỏi Kỳ Ngộ Phường như thế nào, cảm giác như người say chếnh choáng, chờ đến khi tìm lại ý thức phát mình đường cái.

      Ngẩng đầu lên, nhìn thấy vách tường kim loại sáng loáng là khuôn mặt tái nhợt của mình, chút máu nào, trắng bệch như quỷ, hai đôi mắt thất thần đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

      lập tức tựa vào tường chừng 5 phút, trong đầu thoạt lên ý nghĩ vô cùng quái đản trong đầu –

      Người này, là ai?

      Tái nhợt, gầy yếu, đơn bạc, vô lực, đường luôn tự chủ mà khom lưng như lạc đà, hai mắt cúi xuống, bộ dáng chật vật, mặt ràng lộ vẻ bất an.

      Vô cùng xa lạ, nhưng mơ hồ lại vô cùng quen thuộc.

      ... A, nhớ ra rồi.

      nhớ chính là bản thân mình lúc còn học,

      Khi đó còn chưa có hệ thống, cuộc sống vất vả lại bình thường, mỗi tối sau khi làm xong bài tập thể giống những đứa trẻ khác nằm dài sofa xem TV, mà phải giúp ba mẹ bày quán ở chợ đêm. Khi bạn học cùng nhau thảo luận đâu du lịch, lại nhìn vết sẹo và vết phỏng tay, đầu thể ngước lên, trầm mặc gì.

      Đó là chuyện diễn ra từ rất lâu trước kia.

      Sau đó lại thành danh, tuổi còn trẻ nhàng có được kinh tế ổn định độc lập, trải qua ngày tháng sung sướng ở thủ đô, đến đâu cũng nghe được người người vỗ tay khen ngợi, chiến thắng ngừng, quá khứ tự ti dần dần bị kiêu ngạo thay thế, có thể xuất trước mặt người với nụ cười thản nhiên, bày ra vẻ khiêm tốn lại đắc thế.

      Chỉ là tại, giống như có bàn tay thô bạo lột bỏ „bộ quần áo“ tự tin thong dong bên ngoài của , chút lưu tình, gọn gàng linh hoạt, rất nhanh „quần áo“ người rách nát, bản thân cứ như thế trần truồng bại lộ trước mặt mọi người, khiến cả người phát run.

      – Đúng rồi, hệ thống!

      Chu Diễm dừng chân, bộ dạng tức giận muốn bùng nổ, gào la kêu hệ thống: „Con mẹ nó, mày lăn ra đây cho tao!“

      ràng lúc cần giúp đỡ ở Kỳ Ngộ Phường, vô luận gọi thế nào, hệ thống cũng trả lời lại, tại lại làm như có việc gì mà xuất , hơn nữa còn dùng giọng ôn tồn với : „Túc chủ thân mến, xin hỏi ngài có gì phân phó?“

      „Mày…“ Chu Diễm tức giận đến mức hai bả vai run run, „Vừa rồi tao gọi mày, tại sao mày trả lời tao!?“

      Hệ thống nghi hoặc đáp: „Túc chủ, ngài gọi ta để làm gì?“

      Chu Diễm quả là bị chọc giận: „Vừa rồi ở Kỳ Ngộ Phường, tao gọi mày ra hổ trợ, mày chết ở đâu? Quỷ nhát gan! Phế vật!“

      Hệ thống dùng giọn ôn hòa đáp trả : „Túc chủ, nội dung ngài cần hổ trợ trong phạm vi của ta, cho nên ta thể đưa ra câu trả lời.“

      Chu Diễm mở to hai mắt: “Mày gì?!“

      Hệ thống tiếp tục ôn hòa : „Là mỹ thực hệ thống, ta có trách nhiệm chỉ dẫn hỗ trợ ngài trong phương diện ẩm thực, nhưng ta phải là quản gia của ngài, ta phụ trách điều hòa tranh chấp hay mâu thuẫn giữa ngài và người xung quanh, cũng có trách nhiệm chỉ dẫn từng bước trong cuộc sống của ngài.“

      Chu Diễm rít gào: „Mày phải là hệ thống sao?! phải mày là vạn năng sao?“

      Dường như càng muốn thêm dầu vô lửa, trong khi càng ngày càng tức điên giọng của hệ thống càng ôn hòa: „Túc chủ, xin cho ta thẳng, phải ngài quá ỷ lại vào hệ thống rồi sao.“

      „Thúi lắm!“ Chu Diễm cắn răng nghiến lợi , „Nếu mày cái này được cái kia cũng xong, vậy mày còn có lợi ích gì? tại tao mạnh mẽ đem mày bức ra!“

      Hệ thống cũng gấp, chỉ : „Túc chủ thân mến, mong ngài bình tĩnh.“

      Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm!

      Chu Diễm sớm chán bộ dạng này của nó, thèm để ý nó nữa. Ở phương diện này có kinh nghiệm, lại nhớ phương pháp, cho nên tự động nhắm mắt, thử dùng ý chí mãnh liệt đem thứ vô dụng này bức ra khỏi thân thể .

      Trong lòng bừng bừng lửa giận, hận thể khiến hệ thống tan xương nát thịt lập tức, cố gắng tập trung, nhưng chờ sau khi vất vả tập trung tinh thần, chờ đợi phải là cảm giác thoải mái sau khi bức hệ thống ra khỏi cơ thể, mà là cơn choáng đánh úp, khiến cả người muốn nôn và ngất .

      vịn lấy tường, nôn thốc nôn tháo, vật trước mặt càng nhìn càng ràng, đầu óc cứ mơ hồ mảnh, giống như có gì đó như thủy triều đánh úp vào thần trí , khiến ý thức càng trở nên càng mơ hồ.

      Tại sao… chuyện gì xảy ra?

      Vì sao vẫn còn nghe thấy giọng của cái hệ thống đáng ghét đó ở trong đầu? Vì sao lại thất bại?

      gì thế này?

      Ý thức được mọi chuyện thể tiếp diễn như thế nữa, Chu Diễm nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, hai chân mềm nhũn, thân thể trong nháy mắt giống như mất chống đỡ, cả người gần như đổ ập xuống đường.

      Trước khi đầu gối chạm đất, cả người giống như là máy móc chết máy được khởi động lại, dưới chân có khí lực trở lại, ổn định thân mình, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên, thấy lấy chút suy yếu nào như trước đó.

      Chỉ thấy môi giật giật, lầu bầu : „65%“

      --70/100.

      --75/100.

      --80/100.

      --85/100.

      ......

      ******

      Sau khi Chu Diễm rời khỏi, Hầu Ngạn Lâm ngồi ở quầy tính tiền, vuốt cằm lâm vào trầm tư.

      cảm thấy lúc Chu Diễm rời có gì đó đúng.

      Với người có tính cách như Chu Diễm, sau khi thua trận, cụp đuôi bỏ chạy cũng là bình thường, nhưng thời điểm rời khỏi quá mức bình tĩnh .

      biết có phải ảo giác của mình hay , Hầu Ngạn Lâm cảm thấy khi Chu Diễm rời khóe miệng có hơi nhếch lên, vì cúi đầu nên nhìn lắm, nếu phải quan sát chặt chẽ phát ra được.

      Tại sao còn có thể cười như vậy?

      Hầu Ngạn Lâm càng nghĩ càng thấy mơ hồ, vì thế lần nữa mở lá thư của „Kỷ Viễn“ ra xem lần nữa, lại thất vọng vì dù Chu Diễm rời khỏi, nhưng lá thư vẫn là đống mã lộn xộn, có hồi phục.

      có biện pháp, mở ra trang tìm kiếm, đánh tên Kỷ Viễn vào, tính tìm số thông tin, xem có thể tìm ra manh mối gì .

      Sau đó tìm được bài báo viết về vụ tự sát của Kỷ Viễn.

      cẩn thận đọc từ xuống dưới, khi nhìn thấy cụm từ „tâm thần phân liệt“, vô cùng sửng sốt.

      Bài báo viết vì để xác định bản thân có nhân cách thứ hai , Kỷ Viễn cho lắp đặt camera khắp nhà, cảnh sát điều tra dựa vào đoạn clip lưu lại mà xác định Kỷ Viễn tự sát, hơn nữa trước khi tự sát hai nhân cách còn luân phiên xuất , hơn nữa còn phát sinh xung đột, cho nên mới tạo ra bi kịch.

      – nhân cách này, có phải là 1012 ?

      Sau khi suy nghĩ đáng sợ này xuất trong đầu, Hầu Ngạn Lâm lại nhớ đến nụ cười quỷ dị của Chu Diễm khi rời , càng nghĩ càng giật mình, cảm giác bản thân tìm ra chân tướng, cả người như đổ mồ hôi lạnh.

      quay đầu lại nhìn Rượu trắng an ổn ngủ, chỉ thấy nó thoải mái nằm bàn, cả người cuộn lại như cục bông, mắt khép hờ, giống như ông cụ ngủ gà ngủ gật.

      Nếu là bình thường, Hầu Ngạn Lâm quấy rầy khi nó ngủ, nhưng lần này lại nhịn được mà dùng tay đẩy đẩy nó: „Rượu trắng, Rượu trắng.“

      „Meo…“ Rượu trắng bất mãn kêu lên, mở mắt, vô cùng thích nhìn , „Đại ma đầu, làm gì thế, ta vừa muốn ngủ!“

      Hầu Ngạn Lâm nghiêm túc hỏi: „Trước đó có phải Kỷ Viễn gì đó với mày trước khi rời khỏi nhà hàng chúng ta ?“

      Rượu trắng vẫn chưa tỉnh ngủ phản ứng có chút trì trệ: „Kỷ Viễn?“

      Hầu Ngạn Lâm nhắc lại: „Vị họa sĩ tự sát.“

      Rượu trắng giật mình: „A, ta nhớ rồi.“

      Hầu Ngạn Lâm hỏi: „Cậu ta gì với mày?“

      Với chuyện này, Rượu trắng nhớ rất ràng: „ ta hâm mộ ta…“

      Hâm mộ Rượu trắng?

      Ánh mắt Hầu Ngạn Lâm trầm xuống.

      Lá thư này được gửi khi hệ thống trong người Kỷ Viễn mơ hồ nhận ra trong người Rượu trắng có cái hệ thống, khi như vậy, lúc ấy khi chuyện với Kỷ Viễn, hẳn là 1012 mà phải là Kỷ Viễn .

      -- tại sao 1012 lại hâm mộ Rượu trắng?

      cảm thấy mọi vấn đề đều đến phỏng đoán của .

      Rượu trắng tỉnh chút, kỳ quái nhìn : „ sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi ta chuyện này?“

      Hầu Ngạn Lâm sờ sờ bụng nó, „Chờ tao thương lượng xong với Cẩm Ca cho mày nghe.“

      Rượu trắng vừa nghe, lòng hiếu kỳ nổi lên, „Chuyện gì thế, sao lại thần bí như vậy.“

      Hầu Ngạn Lâm đứng lên, : „Ngoan, mày ngủ trước , tao tìm Cẩm Ca.“

      Rượu trắng: „Này!“

      Người này là! Đánh thức nó dậy rồi lại bỏ !

      tức giận mà!

      Mà lúc này, kẻ gây họa cũng có ý thức bản thân mình làm ra chuyện quá phận, nhanh chóng vào nhà bếp, đến cạnh mộ cẩm ca, : „Tĩnh ca ca, có chuyện muốn với em.“

      Hầu Ngạn Lâm thấy vẫn bận rộn, tiện vấn đề trầm trọng khiến ảnh hưởng đến công việc của , vì thế chuyển đề tài, mặt lộ ra tươi cười: „À, chỉ là muốn hỏi em, cuối cùng gì với Chu Diễm, đứng trước mặt bạn trai mà lại đứng gần tên đàn ông như vậy, em sợ ăn giấm sao?“

      Mộ cẩm ca liếc mắt nhìn : „ muốn biết?“

      Hầu Ngạn Lâm gật đầu: „Uhm.“

      tay Mộ Cẩm Ca dính gia vị, vì thế chỉ nâng cằm cười : „Đem lỗ tai lại gần đây.“

      Hầu Ngạn Lâm do dự chút.

      Vốn chỉ tùy tiện , nhưng nghĩ tới đối phương lại phản ứng trịnh trọng như thế, nhất thời có chút khẩn trương, hoài nghi lời Chu Diễm với giống như nghĩ, mà là theo phương hướng khác, ví dụ như „Em cần làm nữa, tôi nuôi em.“ , „Bộ dạng nương tồi, có muốn đến hầu hạ bản cung .“…

      Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, não bay xa đến tận chân trời, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, đến trước mặt mộ cẩm ca, làm ra bộ dáng „xin rửa tay lắng nghe“.

      Nhưng ngoài dự đoán chính là, bên tai có vang lên giọng quen thuộc, thay vào đó, cái hôn khẽ khàng rơi mặt , giống như chuồn chuồn lướt.

      Chuồn chuồn lướt nước rất nhanh bay , nhưng lại để lại cơn sóng lớn.

      Hầu Ngạn Lâm đứng hình.

      … A?

      Cái gì thế này?

      Cái gì thế này?

      Mộ Cẩm Ca sớm nhìn ra có chuyện, chỉ là tiện , cho nên mới lung tung như vậy, vì thế sau khi hôn xong nhanh chóng lui về, cúi đầu làm việc tiếp, thản nhiên : „Có gì muốn , chờ tối về nhà .“

      „…“

      „Đúng rồi, làn da tốt.“

      „…“

      Hầu Ngạn Lâm cảm thấy khiếp sợ!

      được, Tĩnh ca ca nhà chỉ biết phản pháo, mà còn biết đùa giỡn người khác!
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16048 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :