1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 70: Kẹo bông gòn
      Trong lòng Rượu trắng đầy vui mừng nhìn Hầu Ngạn Lâm dọn dẹp ổ mới của nó, sau đó kịp chờ mà nhanh chân chạy vào ổ mởi sạch thoải mái của mình, cả người nằm duỗi ra, phát ra tiếng „meo“ thích thú.

      – làm mèo như thế, có chết cũng tiếc!

      Lúc này, nó nghe Hầu Ngạn Lâm giống như vô tình hỏi: „Tĩnh ca ca, bên ngoài trời mưa phải ?“

      Mộ Cẩm Ca nhìn ra ngoài cửa sổ: „Đúng a.“

      „Em xem...“ Hầu Ngạn Lâm có chút thăm dò, „ trễ như vậy...“

      Mộ Cẩm Ca: „ giờ mới 9 giờ mà.“

      Hầu Ngạn Lâm nghiêm trang : „Tĩnh ca ca, 9 giờ là trễ rồi, vì bảo trì cuộc sống khỏe mạnh, khi phải công tác ngủ trước 10 giờ, cho nên tính đến bây giờ chỉ khoảng 30 phút thôi.“

      Mộ Cẩm Ca chút thay đổi chọc thủng lời dối của : „Nhưng mỗi ngày sau khi cửa hàng đóng cửa cũng quá 11 giờ, lúc đó vẫn nhắn tin cho em đó thôi.“

      Hầu Ngạn Lâm giống như : „Đó là do cố gắng khắc chế cơn buồn ngủ, dựa vào ý chí mà kiên trì mỗi ngày.“

      „Vậy sau này cần kiên trì nữa.“

      có thể bị mộng du.“ Hầu Ngạn Lâm nhìn , chậm rãi , „Tĩnh ca ca, hôm nay mang Rượu trắng chạy cả ngày, cũng có chút mệt mỏi, tại bên ngoài còn mưa nữa, trời lại tối, lái xe trong điều kiện này rất nguy hiểm.“

      Mộ Cẩm Ca hỏi: „Cho nên muốn mược dù của em để về sao?“

      „Nếu được...“ Hầu Ngạn Lâm cẩn thận , „ có thể ngủ lại đêm ?“

      Mộ Cẩm Ca: „...“

      ngủ sofa cũng được!“ Hầu Ngạn Lâm vội , „Rượu trắng có ổ mới, buổi tối chắc ngủ quen, vừa lúc ngủ ở phòng khách bồi nó... Mày sao, Rượu trắng?“

      A, lúc cần kêu người ta là con mèo ngu ngốc, đến khi cần mới gọi tên của nó a!!!

      Tuy nó rất muốn trào phúng lại như vậy, nhưng mà cái gọi là ăn miếng thịt của người phải nhớ ơn người, Rượu trắng thoải mái nằm trong ổ mới mà Hầu Ngạn Lâm mua cho nó, miễn cưỡng : „Tĩnh ca ca, nếu , cho Đại ma đầu ngủ lại , ta nhìn bộ dáng túng quẫn này của ta cũng có chuyện gì, ngủ ở phòng khách còn có thể coi như là bảo vệ, có trộm vào bị ta tóm ngay.“

      Mộ Cẩm Ca chỉ cảm thấy suy nghĩ của người này kỳ lạ, trong nhà có giường êm nệm ấm lại chịu nằm, lại chạy tới nhà ngủ sofa. liếc mắt nhìn Hầu Ngạn Lâm cái, thản nhiên : „Tùy .“

      xong, xoay người vào phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bị tắm.

      Chở sau khi Mộ Cẩm Ca cầm này nọ vào phòng tắm, Rượu trắng giơ chân ra: „Five!“ (ý là em nó muốn đập tay với Hầu đó a)

      Hầu Ngạn Lâm nhàng cùng nó đập tay, sau đó niết gương mắt dẹp của nó, cười như cười : „Mèo ngốc, mày ai túng hả?“

      Rượu trắng kêu lên: „A a a a ta muốn cáo trạng!“

      Hầu Ngạn Lâm: “ muốn có ổ mới đúng ?”

      “…” Rượu trắng chỉ có thể khuất phục làm con mèo ngoan, “Lâm ca ca! Ta dám nữa!”

      Lúc này Hầu Ngạn Lâm mới buông tha nó, cười cười vuốt ve đầu nó: “Ngoan.”

      15 phút sau, Mộ Cẩm Ca từ phòng tắm ra, khi thấy trong phòng khách mình biết từ khi nào có thêm cái vali màu đen cao 20 tấc khỏi sửng sốt.

      nhìn về phía Hầu Ngạn Lâm ngồi sofa lộ vẻ mặt vô tội, hỏi: “Cái vali này là sao?”

      Hầu Ngạn Lâm vô cùng thành : “ vừa mới xuống lầu lấy, bên trong xe có quần áo và ít vật dụng hằng ngày của .”

      Mộ Cẩm Ca có chút nên lời: “ phải là có chuẩn bị mà tới chứ?”

      Hầu Ngạn Lâm cười : “Chuẩn bị lâu rồi, mỗi lần đến đây đều mang theo, cuối cùng hôm nay nó cũng có thể lộ diện trước mặt em rồi.”

      Khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên, sau khi nghe xong lời , muốn để ý đến nữa, nên xoay người bước .

      Hầu Ngạn Lâm hỏi từ phía sau lưng: “Tĩnh ca ca, có thể sử dụng phòng tắm của em để tắm ?”

      Mộ Cẩm Ca nghĩ thầm, cho ở mà còn biết khách khí a, nhưng ngoài miệng vẫn : “Chờ em đem quần áo giặt .”

      Căn nhà này chỉ có phòng tắm, còn có nhà vệ sinh riêng biệt, đối với người từ sống trong biệt thự như Hầu Ngạn Lâm mà , phòng tắm trước mắt này quả chật chọi bé.

      Vốn nó rộng lớn gì, lại thêm người đàn ông cao 1.85m như vào, chân dài tay dài như thế, cẩn thận biết để chỗ nào cho đúng.

      Cho dù là vậy, mặt vẫn hề lộ ra vẻ ghét bỏ, ngược lại, vẻ mặt tràn đầy hưng trí, rất thích thú khám phá.

      Đem quần áo và khăn tắm treo lên kệ đặt phía bồn WC, cũng vội vàng tắm, mà là quan sát bàn chải đánh răng và ly súc miệng của Mộ Cẩm Ca, lại nhìn nhìn các loại mỹ phẩm, sau đó mới cởi đồ, vào tắm rửa.

      Căn nhà Mộ Cẩm Ca thuê là căn hộ cũ, trang trí có chút theo lối xưa cũ, tuy sau đó gắn thêm vách ngăn bằng kính để phân chia khu vực tắm và WC, nhưng vòi tắm vẫn là kiểu cũ, loại có thể lấy tay lấy xuống, mà phải là vòi sen loại lớn như tại.

      Đại khái chủ nhân của căn nhà này có ai cao như , cho nên vị trí gắn vòi sen cũng cao, gần ngang đầu , cho nên khi gội đầu phải hơi khom người, có chút vất vả.

      Nhưng mà Hầu Ngạn Lâm vẫn tìm được niềm vui trong đó.

      vừa tắm, vừa tò mó nhìn ngắm các sản phẩm tắm rửa đặt giá treo tường, cảm giác như là mở ra thế giới mới, hai mắt sáng lên, còn thiếu chút là mang điện thoại vào chụp ảnh kỷ niệm.

      Hầu Ngạn Lâm cứ ngắm nghía những tên sản phẩm mà chưa bao giờ thấy, cứ đứng đó để mặc nước ấm chảy lên người, hề có chút ý thức phải tiết kiệm nước.

      Qua lúc, ngoài cửa vang lên tiếng Mộ Cẩm Ca: “Hầu Ngạn Lâm, nước nóng vừa phải ?”

      “Rất tốt.” Vì có tiếng nước chảy, nên Hầu Ngạn Lâm phải lớn tiếng hơn chút, “Tĩnh ca ca, có thể dùng sữa tắm của em ?”

      Mộ Cẩm Ca còn tưởng mang theo, cũng để ý, “ cứ dùng .”

      Hầu Ngạn Lâm: “Cám ơn… A! Ui – “

      Mộ Cẩm Ca nghe được tiếng hô đau của , vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Sau cửa là tiếng đầy đáng thương: “Cái ót đụng vào vòi sen.”

      Mộ Cẩm Ca: “… tắm mau .”

      Mà sau khi chờ tiếng nước ngừng hẳn là khoảng 10 phút sau.

      Hầu Ngạn Lâm mặc quần áo đứng trước gương, dùng khăn giấy lau sương mù dính mặt kính, sau đó có chút vừa lòng với hình ảnh trong gương –

      Chỉ thấy người bộ quần áo ngủ màu xám, là áo ngủ, nhưng kiểu dáng lại càng giống áo choàng tắm, hai ống tay áo rộng, khi nâng tay có thể lộ ra phần cánh tay tuyệt đẹp, phần cổ áo chữ V trước ngực rộng thùng thình, lộ ra lòng ngực rắn chắc, bên hông có đai lưng, phần cơ bụng sáu múi lúc lúc sau lớp vải.

      Vì phòng ngừa việc vừa ra khỏi phòng tắm bị đuổi ra khỏi nhà, vẫn rất thành mặc vào quần ngủ có hình thức tiêu chuẩn.

      Tiếp theo, lấy khăn lau phần tóc ướt sũng, sau đó hất tóc ra phía sau đầu, lộ ra vầng trán no đủ trơn bóng.

      Nhìn vào gương, nở nụ cười có vài phần tà khí, hé đầu lưỡi ra liêm môi dưới.

      Tốt lắm, gợi cảm, hoàn mỹ.

      -- hôm nay, nhất định phải khiến Tĩnh ca ca chết mê chết mệt.

      thầm đắc ý trong giây lát, cuối cùng cũng mở cửa phòng vệ sinh ra, bước ra ngoài.

      Lúc này Mộ Cẩm Ca ngồi trong phòng khách thu dọn rác.

      Hầu Ngạn Lâm cố ý từng bước nặng nề, sau đó, khi cách đối phương xa, thân mình hơi dựa vào tường, xác định tạo hình hoàn hảo, mới chậm rãi mỡ miệng, giọng lười biếng: “Cẩm Ca, em có thể giúp phơi khăn tắm ?”

      Mộ Cẩm Ca ngay cả đầu cũng ngẩng lên, chỉ đơn giản : “Sào phơi và móc áo đều ở ngoài ban công, chính mình phơi .”

      Giọng Hầu Ngạn Lâm khàn khàn như gãi đúng chỗ ngứa: “Nhưng muốn em giúp phơi.”

      Sau khi đem rác dọn dẹp sạch đặt dưới chỗ chân đèn, Mộ Cẩm Ca mới quay đầu nhìn .

      Hầu Ngạn Lâm vẫn duy trì tư thế tự cho là có thể động lòng người, nhìn thấy Mộ Cẩm Ca có chút sửng sốt trong lòng vui vẻ, cảm thấy mình chỉ còn cách thành công bước chân!

      Ngay tại thời điểm muốn thay đổi dáng đứng nhằm thừa thắng xông lên, Mộ Cẩm Ca tới, nhíu mày : “Vốn muốn nhờ đem rác xuống lầu, nhưng mặc ít như vậy, vẫn là em tự tốt hơn, miễn cho bị cảm.”

      Hầu Ngạn Lâm: “…”

      Thảm bại!

      quá đáng!

      mặc đồ ngủ hấp dẫn đứng trước mặt em, sao em còn nhớ đến rác chứ?!

      Chẳng lẽ hấp dẫn em bằng đống rác sao?

      Hầu Ngạn Lâm thở dài, buồn buồn : “Để thay đồ rồi mang rác xuống.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn , đột nhiên : “Đưa khăn tắm của cho em.”

      Hầu Ngạn Lâm có chút ủy khuất: “ phải em tự phơi sao?”

      “Đưa em.” Mộ Cẩm Ca thản nhiên , “ lên ghế ngồi .”

      Tuy trong lòng có chút mất mác, nhưng Hầu Ngạn Lâm vẫn làm theo lời .

      Nhưng ngoài dự kiến là, đối phương cũng mang khăn của ra ngoài ban công phơi mà là sau khi ngồi xuống đến ngồi trước mặt , sau đó phủ khăn lên đầu .

      Cách tầng khăn, nhưng vẫn cảm nhận được hai tay của nhàng mà lau tóc , mỗi cử động đều đánh sâu vào trong lòng .

      Giọng Mộ Cẩm Ca truyền đến từ đỉnh đầu: “ có việc gì lại muốn bị cảm à, tóc cũng lau khô, như là quỷ nước, nước rơi đầy đất kìa.”

      “…”

      Hầu Ngạn Lâm cả người đều ngốc rồi, có trả lời, tựa như bé cún ngoan ngoãn im lặng cho chủ nhân vuốt lông mình.

      có thể cảm giác được, khi đến phần ót của , động tác của đối phương ràng chậm lại

      Sau đó lại nghe Mộ Cẩm Ca hỏi: “Có chút sưng, còn đau ?”

      Cuối cùng cũng tìm lại phản ứng: “Hả?”

      Mộ Cẩm Ca : “ phải đụng vào vòi sen sao?”

      “…”

      “Ai bảo có việc gì lại chạy đến đây lăn lộn, cũng phải biết phòng của em chật hẹp.”

      Ngay lúc này, Hầu Ngạn Lâm đột nhiên ôm lấy Mộ Cẩm Ca.

      Mộ Cẩm Ca hỏi: “Sao vậy? Rất đau sao? Có muốn thoa thuốc ?”

      Hầu Ngạn Lâm cúi đầu, giọng buồn buồn: “ thoa, tự nó hết.”

      Mộ Cẩm Ca: “Vậy sao lại ôm em?”

      Hầu Ngạn Lâm trầm mặc vài giây, sau đó mới tức giận : “Em làm tức chết mà.”

      Mộ Cẩm Ca hiểu chuyện gì, “Em làm gì?”

      “Bỏ qua đồ ngủ hấp dẫn của cũng thôi …” Hầu Ngạn Lâm ngồi sofa, ngước đầu lên nhìn , giọng có chút oán niệm, “Còn thừa dịp tắm, vụng trộm đem tóc lau khô!”

      “…Trộm?!”

      Hầu Ngạn Lâm ca thán: “Uổng công còn ảo tưởng cảnh sấy tóc cho em lúc còn trong phòng tắm.”

      Đồ ngủ hấp dẫn? Sấy tóc?

      Nhớ lại biểu vừa rồi của , Mộ Cẩm Ca nhịn được cười ra tiếng: “Có phải xem phim truyền hình nhiều quá ?”

      Hầu Ngạn Lâm ôm chặt hơn, buồn bã : “Giờ còn cười nhạo !”

      Mộ Cẩm Ca dỗ : “Được rồi, được rồi, lần sau để lại cho sấy, được chưa?”

      “Lần sau?” Hai mắt Hầu Ngạn Lâm sáng ngời, như là hai ánh đèn pha, “Sau này còn có thể ngủ lại đây sao?”

      Mộ Cẩm Ca thấy có chút buồn cười, cúi người hôn lên trán , “Xem biểu của .”

      Nhất thời Hầu Ngạn Lâm vui mừng đến phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

      “…”

      Cùng lúc đó, Rượu trắng sớm chui vào ổ của nó, đưa mông ra ngoài, mắt thấy tâm phiền.

      Ai, mèo đơn a, mong có vòng ôm a.

      ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
      sorry mn là dạo này bỏ hố, mà ko thấy ai nhắc nên ta cũng lười luôn rồi ah, còn khoảng 10c nữa, ta đẩy nhanh tiến độ lấp hố nha, cám ơn những tình luôn theo dõi ta:yoyo45:

      huyen1604, levuong, heoconchuayeu5 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 71: Coca
      Gần đây Chu Diễm luôn mơ về chuyện trước đây.

      Ba mẹ đều là người từ nông thôn ra thành phố làm ăn , bày quán ở ven đường hoặc ở chợ đêm để kiếm sống, ngày trôi qua vô cùng khó khăn túng thiếu, nghe lúc sinh ra phải dùng hơn phân nửa tiền tiết kiệm, sau đó mẹ phải ở cữ trong căn phòng thuê cũ nát hẹp hòi, ba thân mình đạp xe kéo theo quán ở phía sau, rạng sáng ra ngoài, đến hơn nửa đêm mới về, nhọc nhằn đạp xe bán thức ăn suốt nửa thành phố, ngày vất vả như thế nhưng kiếm được bao nhiêu tiền, có khi còn bị nhân viên quản lý đô thị đuổi, nếu vận khí tốt bị bắt giữ đồ, mỗi ngày đều ăn dưa muối màn thầu mới có tiền mua sữa mua tã cho , có thể là nghèo đến kêu leng keng.

      Ba kiếm tiền ở ngoài, mẹ ở nhà cũng nhàn rỗi, ngoại trừ hỗ trợ cắt rửa nguyên liệu, chuẩn bị các công đoạn trước khi đem thức ăn bán, bà còn bận việc trọng yếu, đó là mua quyển từ điển Tân Hoa bản in lậu vỉa hè, sau đó lật từng trang từng trang, sau đó mới chọn ra tên „Diễm“, hy vọng đứa cần giống như bọn họ trở thành kẻ thô tục, mà thành người làm công tác văn hóa, tương lai có tiền đồ.

      Lý tưởng tốt đẹp, nhưng thực vô cùng tàn nhẫn.

      Vì vất vả lâu ngày, thân thể ba Chu ngày càng kém, nên Chu Diễm qua loa mà kết thúc giáo dục bắt buộc, sau đó tiếp tục học nữa, mà tiếp nhận quán của ba cùng với nồi muỗng, trở thành người bán hàng rong vị thanh niên ở chợ đêm.

      Những năm đó, bán bánh ngọt, rồi chuyển qua bán bia đêm, sau lại là quán nướng BBQ, rồi mì xào, mì tương, rồi cả gà chiên...

      Trong khi bạn học của hưởng thụ cuộc sống vườn trường và những tình ngây ngô, lại vội vàng cân đo đong đếm từng muỗng đồ ăn, hai tay đầy vết kén cùng với vết phỏng mới cũ đan xen, thân đầy mồ hôi và khói dầu.

      Cho nên, hề muốn bày quán gần trường học.

      Mấy hôm trước, mơ thấy trước kia có lần bày quán ở chợ đêm, gặp phải bạn tốt thời trung học ghé hỏi thăm, lúc ấy là vào mùa hè, chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ màu trắng dính mỡ, còn có chỗ bị rách, mà bạn tốt của ngày xưa lại ăn mặc đồng phục sạch , tay trong tay cùng với bạn sau giờ tự học, khi nhìn thấy , rất nhiệt tình đến chào hỏi, còn cố ý lấy danh nghĩa chiếu cố chuyện làm ăn của , mà gọi hai phần cơm rang.

      Sau khi hai người rời , vừa lúc ba Chu từ chỗ bán hàng quen biết mua về phần cơm chiều nóng hầm hập cho .

      Nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông, chỉ cảm thấy có ngọn lửa vô danh hừng hực thiêu cháy trong lòng ngực, lập tức quăng ngã nồi sạn bên cạnh, sau đó bỏ mặc quầy hàng, xoay người chạy ra ngoài.

      Vì sao có người vừa sinh ra được giàu sang, mà có người vừa sinh ra phải chịu nghèo khó?

      chán ghét người ba làm nên trò trống gì lại chỉ biết cười ha hả, chán ghét người mẹ có bản lĩnh nhưng lại thích lải nhải, chán ghét quảng trường quạnh quẽ vào ban ngày khiến buôn bán được, lại càng chán ghét chợ đêm ồn ào vào buổi tối như có hàng vạn hàng ngàn ruồi bọ bay quanh, cũng chán ghét những kẻ cùng cảnh ngộ bên cạnh, câu oán giận mà xưng gọi em ở đường.

      muốn làm cuộc sống tầm thường và thất vọng như thế.

      hy vọng có ai đó có thể cứu giúp , đem thoát khỏi nơi đây!

      – ngay lúc cam lòng và tuyệt vọng như thế, có được hệ thống.

      Năm đó 17 tuổi.

      „Chào ngài, ký chủ được chọn của ta, ta là hệ thống trí tuệ nhân tạo về mỹ thực, tại ký túc trong cơ thể ngài, trong tương lai, ta hổ trợ ngài sáng tạo các món ăn mỹ vị, đạt được thành công, lên đỉnh cao cuộc sống. Nếu muốn tiếp thu trợ giúp của ta, trong vòng bảy ngày, ngài có thể lựa chọn hủy bỏ, nếu sau bảy ngày vẫn chưa hủy bỏ, tương đương với đồng ý trói định, sau này thể giải trừ...“

      Ngay từ khi nghe được thanh này, còn tưởng rằng mình trúng tà, vì sao những người khác ai nghe được, chỉ có duy nhất mình có thể nghe ràng. Mãi cho đến khi trong đầu xuất những thực đơn mà chưa bao giờ gặp qua, sau khi thanh này chỉ đạo thành công làm ra những món ăn khuya mới mẻ, mới dần dần tin tưởng lời nó là .

      , có người đến cứu !

      giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, sao có thể buông tay, lập tức đồng ý trói định, nghĩ thầm chỉ có kẻ ngốc mới giải trừ bảo bối như vậy.

      Vì thế, dưới chỉ dẫn của hệ thống, đầu tiên nổi bật lên trong khu chợ đêm, đạt được lời khen „Hoàng tử chợ đêm“; tiếp theo, đài truyền hình địa phương tìm đến phỏng vấn, đề cử thi đấu cuộc thi mỹ thực dân gian; sau đó, nhàng mà đoạt giải quán quân, thắng được số tiền thưởng lớn; cuối cùng, có thể rời nơi sinh sống suốt 17 năm, mình đến thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới...

      Bảy năm sau đó, nấu ra vô số món, thắng rất nhiều các cuộc thi từ đến lớn, tiếp nhận biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn, từ kẻ hèn trong giới chợ đêm trở thành đầu bếp cao cấp trẻ tuổi nhất nước, sau đó, lại cam lòng đợi chờ trong gian bếp đầy khói dầu, bắt đầu rẽ sang hướng truyền hình.

      tại có nhà có xe, còn có chuỗi nhà hàng, xuân phong đắc ý, hề là tên nhóc nghèo khổ ngày xưa.

      Nhưng biết vì sao, gần đây Chu Diễm luôn mơ thấy bản thân lúc chưa có gì ở quê cũ.

      Trời mờ sáng mở quán, đường truyền đến tiếng nhạc của xe chở nước, người mỗi lúc nhiều, những thanh bén nhọn cãi nhau...

      Chỉ có lần ngoại lệ duy nhất, mơ về cuộc điện thoại vào hai năm trước.

      Từ sau khi rời khỏi quê nhà, nhiều năm như vậy cũng chỉ trở về lần, chính là vì cảm giác thỏa mãn khi áo gấm về làng, sau khi hưởng thụ đủ những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ của mọi người, lập tức lấy cớ bận việc mà rời , cũng cho ba mẹ đến đây thăm .

      có thể cho bọn họ tiền, nhưng muốn nhìn thấy bọn họ. Vì chỉ cần nhìn thấy hai gương mặt già nua hơn phân nửa đời sống trong nghèo khổ, lập tức nhớ đến cuộc sống đáng xấu hổ trước kia, cuộc sống bình thường tối tăm chút ánh sáng, sau khi nhớ đến cả người đều khỏe, sinh ra bực bội.

      bầu trời đầy sao, hà tất lại muốn hạ phàm?

      Hai năm trước, tham gia cuộc thi ẩm thực quốc tế, nếu thành công, có thể mượn cơ hội đó mà tiến quân ra nước ngoài, tiến thêm bước trong việc nâng cao địa vị bản thân.

      Nhưng mà ngay trước đêm thi đấu, nhận được cuộc gọi từ quê nhà, giọng nghẹn ngào già nua của mẹ Chu gần 55 tuổi vang lên trong điện thoại, báo cho biết ba Chu bị ung thư nằm viện lâu, nay tình hình chuyển xấu, kéo được mấy ngày, trước khi mất hy vọng có thể gặp lần.

      Chung quy phải động vật máu lạnh, sau khi nghe câu đó có chút mất hồn.

      Nhưng chỉ sau phút giây ngắn ngủi, trong lòng đều ràng nghiêng về phía khác.

      Ông già kia sắp chết, gặp nhau thế nào, được bao nhiêu câu, huống hồ sau khi gặp ông ấy có thể khỏe lại sao? Còn phải vẫn phải chết sao. Nhưng cơ hội trước mắt này, tuy đến mức có là được, nhưng nếu bây giờ bỏ lỡ, ba bốn năm tới rất khó lòng đặt chân ra thị trường quốc tế.

      người sắp chết mà hy sinh tiền đồ sán lạn của người sống, cuộc mua bán này dĩ nhiên là đáng.

      Nhưng mà ngoài dự kiến chính là, hệ thống lại bảo từ bỏ!

      „Chu Diễm, ta thấy cần phải trở về.“ Trải qua 5 ở chung, phương thức chuyện của hệ thống ngày càng giống con người, còn cứng nhắc như ban đầu, giọng giống như là của đứa bé trai, nghe là kết quả sau khi thích ứng với xã hội loài người, „Ba nhất định rất muốn gặp .“

      để bụng : „Dù trở về cũng chỉ là cùng ông ấy ta nhìn ông, ông nhìn ta, còn bằng trực tiếp gửi ảnh chụp qua.“

      Giọng hệ thống đầy kinh ngạc: „Chu Diễm, sao có thể vậy? Ông ấy là ba ruột !“

      hầm hừ : „Ngươi là cái hệ thống, biết cái gì là thân nhân?“

      Trầm mặc vài giây, hệ thống lần nữa lên tiếng: „Quả ta hiểu, là do ta có. Nhưng ta cảm thấy nên quý trọng người thân của mình, bọn họ vẫn luôn đối tốt với .“

      Nghe được lời này, phát ra tiếng cười lạnh.

      „Từ lúc còn tiểu học bắt ta phụ giúp buôn bán ở ven đường là tốt với ta sao? Làm ta sau khi kết thúc trung học phải bán hàng là rất tốt với ta sao?“ vừa nhớ đến cuộc sống đen tối liền tức giận, đồng thời cũng thấy buồn cười, hệ thống vậy mà có tư tưởng chỉ trích ký chủ, „Chó má! Ngươi đừng ra vẻ đạo đức cao, chỉ là hệ thống, ngươi làm sao có thể lý giải được tình cảm phức tạp của con người? Đừng tỏ ra hiểu biết, ngươi cho rằng ngươi là gì của ta? Ta phân tiền cũng thiếu cho bọn họ, mấy năm nay đưa còn ít sao, ta sớm còn nợ bọn họ, ta làm tròn chữ hiếu, bọn họ dựa vào cái gì mà còn cầu ta làm cái này làm cái nọ?“

      Hệ thống những yên lặng mà còn phản bác lại: „Ta đọc tư liệu của , biết hết tất cả quá khứ của , ba mẹ hoàn toàn là do cuộc sống bức bách, nếu có thể, bọn họ cũng muốn như thế, bọn họ vẫn luôn thương , luôn lấy làm niềm tự hào, nhưng ngược lại, coi bọn họ là niềm sỉ nhục của .“

      oán hận : „Nuôi con nổi cần sinh, ta có thể có được như hôm nay, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực bản thân, chút quan hệ nào với bọn họ.“

      „Tốt, chính mình nỗ lực.“ Qua lát, hệ thống chậm rãi dùng giọng ngày thường bàn công việc , „Chu Diễm, có thể tham gia giải đấu kia, nhưng trong quá trình thi đấu, ta tạm ngưng công năng và trình tự sở hữu, cung cấp thông tin cũng như hỗ trợ nào cho .“

      Hai mắt lập tức mở to, „Ngươi cái gì?!“

      „Nếu muốn mất mặt tại trường thi đấu, lập tức mua vé bay về thăm ba .“ Hệ thống dừng chút, „Thi đấu về sau có, tương lai còn dài, còn có thể chờ, ta nỗ lực tìm cơ hội khác cho , nhưng thời gian của ba còn nhiều, chờ nổi .“

      „Ngươi dám uy hiếp ta!“

      Giọng hệ thống đầy vẻ xin lỗi: „Rất xin lỗi, ta chỉ muốn sau này hối hận.“

      Nếu đối phương có thể, sớm xông lên đánh nhau, đem đối phương đánh đến chết thôi!

      Nhưng đối phương chỉ là hệ thống ký túc trong cơ thể , hình sắc, nhìn thấy sờ được, chỉ có thể ném đồ và mắng thô tục, trừ làm như thế, có biện pháp nào để trừng trị tên hệ thống khốn khiếp.

      lá quá nghẹn khuất!

      – cuối cùng, vẫn từ bỏ thi đấu, bay trở về thành phố G để gặp mặt ba Chu lần cuối.

      Tuy rằng sau khi trở về thành phố G, cùng hệ thống nhìn như là hòa hảo, nhưng thực tế hình thành ngăn cách, trong nội tâm sinh ra chán ghét và thù hận đối với hệ thống – tuy hệ thống có thể lấy tư liệu của ký chủ, nhưng thể đọc nội tâm của ký chủ, đây là nguyên tắc đầu tiên của hệ thống, cho nên sợ hệ thống phát .

      Từ đó về sau, càng ngày càng thường xuyên phát sinh tranh chấp với hệ thống, cách dùng từ cũng ngày càng quá phận, rất nhiều lần đều là đơn phương mắng chửi hệ thống.

      suy nghĩ vô số lần, rốt cuộc làm sao mới có thể thoát khỏi cái hệ thống phiền toái này.

      Hai năm sau, nguyện vọng của cuối cùng cũng thực được.

      Chu Diễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, chậm rãi chống tay lên sofa ngồi dậy, trong nhất thời chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt, có chút ghê tởm, thoải mái: „Sao ta lại ngủ như vậy...“

      Trong cơ thể vang lên giọng hoàn toàn khác biệt với hệ thống trong mơ: „Ký chủ thân mến, gần đây ngài quá mệt mỏi rồi.“

      Chu Diễm xoa xoa mắt, „Ngủ cũng tốt, luôn nằm mơ.“

      Hệ thống đương nhiệm quan tâm hỏi: „Ký chủ, ngài mơ thấy gì?“

      Chu Diễm dựa vào sofa, vừa tìm nước uống vừa : „Mơ thấy lúc ông già ta qua đời.“

      ngại, ta nên hỏi.“

      Chu Diễm chút để ý : „ sao, sinh lão bệnh tử là chuyện thường, có gì đáng đau thương.“

      Qua lúc, hệ thống đương nhiệm đột nhiên hỏi câu: „Ngài hối hận sao?“

      Chu Diễm cười khẽ: „Hối hận?!“

      Giọng thể ý tứ rất , nghĩ nhiều rồi.

      Là hối hận sớm trở về nhìn người ba bệnh nặng lần cuối, hay là vẫn hối hận bản thân có năng lực chân chính để tham gia thi đấu quốc tế, hay là hối hận mạnh mẽ đem cái hệ thống phiền toái kia ra khỏi cơ thể?

      Chu Diễm lấy ra lon coca trong tủ lạnh, sau đó „ca“ tiếng, thô bạo đem nắp mở ra.

      Giọng lạnh lùng như khí lạnh toát ra từ lon coca –

      „Ta hối hận, chính là sớm đem cái phế vật kia ra khỏi thân thể.“


      Tiểu Ly 1111, levuong, heoconchuayeu5 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 72: Chè khoai môn
      Đúng như lời Hầu Ngạn Lâm , tập phát sóng lần này của „Vừa lòng 100%“ quả tạo nên làn sóng tranh luận .

      ít người đều cho rằng Mộ Cẩm Ca càng thêm thích hợp với tiêu chí của chương trình, phải là Lôi chủ của kỳ tiếp theo, cho nên sôi nổi bình luận weibo, nghi ngờ chiến thắng của Chu Diễm, bao vây ekip chương trình để tìm hiểu .

      Ekip chương trình có khổ mà nên lời, nên đơn giản bỏ mặc, weibo của Chu Diễm cũng đầy câu hỏi chất vấn, khiến tức giận đến mức đóng chức năng bình luận; trái ngược với Mộ Cẩm Ca và Cố Mạnh Du, lượng fan hâm mộ tăng cao ngừng, trừ bỏ những người thích ẩm thực, còn có ít người là fan của Sào Văn – „Tôi Văn Văn, Văn Văn thưởng thức , nên tôi cũng thưởng thức “, và việc làm ăn của Kỳ Ngộ Phường cũng tốt hơn nhiều.

      đáng mừng, đáng mừng mà.

      Hôm nay, Hầu Ngạn Lâm dùng máy tính được trang bị trong tiệm để lên weibo, phát số antifan trước đây của Mộ Cẩm Ca, tại đều chuyển thành fan.

      nàng Trương Tiểu Lê trước kia có weibo „Thói đời suy thoái“ đổi tên thành „Ngày sau gió thổi“ sau hôm clip dạy nấu ăn đầu tiên của Mộ Cẩm Ca, nay cũng đổi tên thành „Hôm nay Nữ thần nấu ăn sao.“

      thời gian ngắn thấy, weibo của nàng này có lượng theo dõi tăng cao, hơn 3000 người, bài viết chính tại là bài châm biếm của nàng với tiết mục „Vừa lòng 100%“, nghi ngờ kết quả chiến thắng của Chu Diễm, thậm chí còn có bài miêu tả quá trình thi đấu của Chu Diễm vs Mộ Cẩm Ca, còn có những hình ảnh đặc tả về Mộ Cẩm Ca.

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Nữ thần nhà tôi hôm nay quả rất suất [hình trái tim lấp lánh], trước kia tôi cũng thường thử qua làm món Âu theo cách truyền thống, cho nên biết làm vỏ bánh đều như vậy dễ dàng! Hơn nữa, ý tưởng làm món này của Nữ thần quá tuyệt, tôi cũng muốn được ấy trị tính kiêng ăn a! [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]

      Hầu Ngạn Lâm nhìn thấy bài viết cười cười, sau đó tặng cho nàng nút like.

      ngờ tới là lúc này Trương Tiểu Lê cũng online, rất nhanh gửi tin nhắn lại cho : „Em Sơn Dương! lâu thấy!“

      Nhìn thấy tin nhắn, Hầu Ngạn Lâm mới nhớ thân phận của nick này, lập tức xoay người tìm cảm giác rồi khoái trá trả lời: „Chị Lê Lê! lâu gặp!“

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Lâu như vậy thấy em online, chị còn tưởng rằng bỏ blog rồi chứ

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: có – chỉ là muốn tập trung học hành, cho nên tạm đóng blog, tại rãnh rỗi nên mở lại thôi

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Vậy a, học trò ngoan

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: [đáng ] đúng rồi, chị Lê Lê, sao lại đổi tên nick vậy?

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: tới có chút ngượng a, tại chị là fan trung thành của Mộ Cẩm Ca

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: ( ⊙ o ⊙ )

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Em bận học như vậy, chắc có theo dõi các video dạy nấu ăn của ấy đúng ?

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: Á, có, nhưng có nghe bạn học nhắc tới

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: [ảnh hoa si] tai là fan cuồng a, bất quá tình địch nhiều lắm

      Nhưng chút nào ý thức được tình địch chân chính lúc này chat cùng mình.

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: Nghe chị cũng ở thành phố B? Có ghé qua nhà hành ấy dùng cơm chưa?

      Nữ thần hôm nay nấu cơm sao: qaq ... dám ...

      Nữ thần hôm nay nấu cơm sao: Nhưng mà... sớm thôi, chị !

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: Sao?

      Nữ thần hôm nay nấu cơm sao: Công việc ở khách sạn tốt, chị từ chức, sau đó đến nhà hàng ấy ứng tuyển

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: [đáng ] cố lên!

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Cám ơn ><! Nghe đến đó có thể gặp được con mèo của Nữ thần, chị có cần chuẩn bị cá khô và bánh bích quy để hối lộ

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: Chuẩn bị nhiều vào, em nhớ con mèo kia, thoạt nhìn rất ham ăn

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Tốt \(^o^)/~

      Nữ thần hôm nay nấu ăn sao: Chị phải hoàn thiện CV trước , sau đó gửi ngay đến nhà hàng ấy

      Hôm nay Tĩnh ca ca ta sao: Hẹn gặp lại ( ^_^ )/~~

      Sau khi Hầu Ngạn Lâm chuyện với nàng xong, lại đùa giỡn chút với mèo con, sau đó mới vào mail của Kỳ Ngộ Phường, quả nhiên thấy được mail do Trương Tiểu Lê gửi đến.

      mở phần CV ra rồi down xuống máy, chuẩn bị tắt giao diện, phát ngoài mail của Trương Tiểu Lê còn có mail khác chưa đọc.

      Mail được gửi từ ba ngày trước.

      tại muốn mời họp tác buôn bán gì đó, bình thường đều liên hệ qua thư điện tử, rất ít khi dùng thư truyền thống, hơn nữa nghiệp vụ đối ngoại của Kỳ Ngộ Phường vốn ít, cho nên, kiểm tra hộp thư mỗi ngày, chỉ thiết lập dụng cụ nhắc nhở, mỗi khi có thư mới thị để vào kiểm tra.

      Nhưng mail này, xác nhận thu được tin báo nhắc nhở nào.

      Mà càng làm ngạc nhiên hơn chính là phát người gửi tên là „Kỉ Viễn“.

      – trùng tên trùng họ với vị thiên tài họa sĩ trẻ tuổi vừa qua đời ba tuần trước.

      Hầu Ngạn Lâm liếc mắt nhìn Rượu trắng nhàm chán chơi bàn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tiêu đề của lá thư „Gửi chủ nhân mèo con ở Kỳ Ngộ Phường“

      Gửi chủ nhân mèo con ở Kỳ Ngộ Phường:

      Chào ngài.

      Ta biết lá thư này mang đến cho ngài kinh ngạc và khó hiểu, nhưng xin lỗi, ta biết làm thế nào mới có thể kinh động mọi người để ra . Khi quyết định gửi lá thư này, thời điểm chính xác là rạng sáng ngày 4 tháng 1, cũng chính là sau 9 tiếng ta rời khỏi quý cửa hàng, nếu lá thư này ở nửa tháng sau được gửi , như vậy thuyết minh vào thời điểm đó ta còn nữa.

      Ta là Kỉ Viễn, là Kỉ Viễn mà được Chung Miện tiên sinh mang đến quý nhà hàng vào ngày 31 tháng 3, nhưng kỳ ta cũng phải là Kỉ Viễn, ta là hệ thống mĩ thuật của cậu ấy, nếu ngài nguyện ý, có thể giống như Kỉ Viễn gọi ta là 1012, vì kỉ niệm ngày này vào 8 năm trước ta ký túc vào thân thể cậu ấy.

      ....

      Khi nhìn thấy hai chữ „hệ thống“, Hầu Ngạn Lâm khỏi mở to mắt, cả người sửng sốt.

      Vài giây sau, buông chuột ra, lấy điện thoại ra, đem địa chỉ mail này gửi cho trợ lý, lệnh cho trợ lý nhanh chóng xác minh email này có phải được gửi từ địa chỉ của Kỉ Viễn vừa qua đời .

      Trước khi xác nhận được, tính đọc tiếp, vì muốn vì lá thư giả mà khiến mình bất ổn, ảnh hưởng tâm tình.

      Cao Dương luôn làm việc hiệu quả, quá 5 phút, gửi xác nhận lại.

      Địa chỉ mail quả của Kỉ Viễn.

      Thấy được kết quả, sống lưng Hầu Ngạn Lâm lạnh toát.

      Vẻ mặt ngưng trọng, để điện thoại xuống, lần nữa mở ra lá thư khiến khiếp sợ, lần nữa tiếp tục đọc –

      „Thân là hệ thống, ta cách nào nhìn ra những cơ thể người khác có tồn tại hệ thống , nhưng biết vì sao, khi ta vào cửa hàng, nhìn thấy con mèo xám kia, lại mơ hồ cảm giác trong cơ thể con mèo đó có đồng loại của ta. Bình thường, khi hệ thống thoát ly khỏi túc chủ, rất khó tiếp tục tồn tại, vì phải dựa vào tiến độ hoàn thành của túc chủ; mà con mèo, hiển nhiên cũng thể hoàn thành tiến độ hay thành tựu gì, cho nên ta lớn mật phỏng đoán con mèo là đại lý túc chủ, còn chủ nhân chân chính có thể là chủ của con mèo.

      Nếu đối với những điều ta , ngài chữ cũng tin, như vậy mời ngài cần tiếp tục đọc tiếp, vì đọc đến cuối cùng, có thể ngài cảm thấy đây là lá thư đùa giỡn. Ta cũng nghĩ đến phán đoán của ta chính xác, nhưng ta còn đường nào, chỉ có thể lưu lại con đường, kiên trì viết những lời này.

      Ta biết vì sao con mèo của ngài lại biến thành bộ dáng đó, nhưng ta muốn cho ngài biết, đây phải là chuyện bất hạnh, mà hoàn toàn ngược lại, điều này làm cho nó cùng túc chủ miễn được thống khổ. Nhóm túc chủ đều tin tưởng, hệ thống là công cụ làm cho bọn họ thành công và hạnh phúc hơn; là cái hệ thống, ta cũng tin như thế, nhưng cuối cùng hiểu được chân tướng vô cùng tàn khốc Mộ Cẩm Caxjqpp[(Mộ Cẩm CaMộ Cẩm Ca^ja{ao(m:aklx

      Lúc này, Hầu Ngạn Lâm phát , những chữ còn chưa đọc xong đột nhiên chuyển thành đống mã hỗn loạn, tựa như có thế lực thần bí giơ tay phá hủy những chữ này!

      Sao lại như thế!

      khó có thể tin mà nhìn lại lần nữa từ đầu đến cuối, lại phát , chỉ nội dung phía sau mà ngay cả phần trước đọc cũng biến thành những mã lộn xộn, hề có ý nghĩa nào!

      „Meo...“

      Ngay lúc biết làm sao, Rượu trăng kêu lên tiếng khiếp sợ, di dời lực chú ý của ra khỏi màn hình mà nhìn ra ngoài.

      Hầu Ngạn Lâm nhìn theo ánh mắt nó, phát biết từ khi nào Chu Diễm đến trước cửa tiệm bọn họ, hai tay đút vào túi quần đứng trước cửa.

      Khi tiến vào cửa đến chỗ quầy, hai người cách nhau gần.

      ý tưởng quỷ dị lướt nhanh trong đầu

      Kỉ Viễn có hệ thống, lá thư này chính là do hệ thống 1012 gửi đến.

      Chu Diễm cũng có hệ thống, mà khi Chu Diễm vào tiệm bọn họ, lá thư đọc nháy mắt chuyển thành đống mã loạn.

      Chẳng lẽ đây là trùng hợp?

      1012 muốn cho biết chân tướng, mà theo nội dung đọc, chân tướng này khẳng định có quan hệ với hệ thống.

      Có thể hay là do hệ thống của Chu Diễm nhận ra lá thư này, muốn cho biết cái gọi là „chân tướng“, cho nên ra tay phá hủy.

      Nếu như thế, vì sao cái hệ thống chèn ép Rượu trắng muốn cho người ta biết được „chân tướng“ này?

      Ngay lúc Hầu Ngạn Lâm nhíu mày suy nghĩ, Chu Diễm bước , dến trước mặt Mộ Cẩm Ca ở phía sau quầy bar, mặt là nụ cười khách khí: „Chào buổi chiều, Mộ tiểu thư.“

      Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn cái, thần sắc lãnh đạm, rất nhanh cúi đầu tiếp tục công việc, thản nhiên : „Chu tiên sinh cần thực đơn có thể tìm nhân viên phục vụ trong tiệm.“

      Tay Chu Diễm nắm chặt giấu trong túi quần, nhưng tươi cười mặt đổi: „Mộ tiểu thư biết giỡn, cũng phải lần đầu tiên tôi đến đây, làm sao biết quy củ, hôm nay tôi đến, là có việc muố với .“

      Mộ Cẩm Ca nhướng mày: „Chuyện gì?“

      „Mộ tiểu thư, tôi muốn thu làm học trò, biết ý thế nào?“

      ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
      Hi cả nhà, sorry vì thời gian qua đăng bài , máy mình bị hư đến nay mới mua máy mới dc, tuần này ta trở lại nha, mọi người nhớ vào ủng hộ nha
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16045 others thích bài này.

    4. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Thực rất mừng vì trở lại @song ngư :hoan ho::Cheerleader:
      Thực ra bọn tui ko dám comment hối truyện vì sợ áp lực chứ phải là ko iu thích topic này đâu :05(1):
      Từ giờ tui chăm chỉ comment ủng hộ nha:037::012:
      Cố lên:2one:
      P/s: cha Chu Diễm thở ra câu tức cười thực , :nosepick:hóng cha nội này bị 3 ng nhà rượu trắng cho tức chết :055:
      levuongsong ngư thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      @HoanHoan : cám ơn động viên na,<3<3<3<3<3<3 còn 6c nữa là hoàn rồi nha
      Yorichiba Ame (Phù)HoanHoan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :