1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 61: Chân giò hun khói
      Lúc này Rượu trắng mới phát , người bạn Chung Miện mang đến vẫn luôn nhìn nó.

      giống như những vị khách nhìn vì thấy mèo chó đùa giỡn nhau rất thú vị, mà đó là ánh mắt rất phức tạp, nặng trĩu, trong đó còn có cảm xúc như là giấu giếm điều gì đó, tất cả cảm xúc hỗn loạn đan xen nhau trong đôi mắt đen ấy, ngược lại nhìn ra được điều gì ràng.

      Theo lí mà , đối với ánh mắt như vậy, nó phải cảm thấy dựng cả lông lên mới đúng.

      Nhưng kỳ quái chính là, nó chỉ thấy sợ, ngược lại từ trong ánh mắt này cảm nhận được bi thương nồng đượm.

      muốn vượt xa trình độ u buồn, là mang theo tuyệt vọng bi thương.

      Người này, tại sao lại như thế?

      Rượu trắng trở mình khỏi móng vuốt của Asimovski, đến dưới chân Kỉ Viễn, thấy ta có phản ứng gì, lại lớn gan nhảy lên đùi ta.

      “Meo meo meo?” sao rồi, cuộc đời quan trọng nhất chính là vui vẻ, nếu vui vẻ liền kêu tiếng “meo”, nếu lại vẫn vui kêu “meo meo” nhiều hơn vài lần.

      Nhưng mà Kỉ Viễn thể nghe được nó , chỉ là nhìn nó chăm chú lúc lâu, mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó, nhưng cũng giống như những khác vuốt ve mèo con, động tác cẩn thận giống như la xác nhận tồn tại của nó.

      Có lẽ vì ít chuyện, nên khi ta mở miệng giọng có chút khàn khàn, rất , tựa như là thào: “Tôi nhìn lắm… Sao cậu lại biến thành như vậy?”

      A?

      Ta biến thành cái dạng gì?

      Rượu trắng bị hỏi đến mờ mịt, bắt đầu lục nhanh trí nhớ xem trước đây có tiếp xúc qua người này , nhưng vô luận là kiểm tra trí nhớ của nó hay của thân thể này, kết quả kiểm tra đều là con số , tra tra lại nhiều lần vẫn là kết quả như vậy.

      Nó có thể tự mình điều chỉnh ít cảm quan đặc thù, ví dụ như vừa rồi nó điều chỉnh cho thính giác ở mức cao hơn, hơn nữa chỉ là hướng chứ phải tất cả mọi hướng, gần như là chỉ đặc biệt lưu ý chuyện của Tĩnh ca ca và đại ma đầu, nên trước đó Chung Miện gì với bọn họ, nó có thể hiểu được đại khái tình huống của Kỉ Viễn.

      Bên trong đầu nó ngừng đem câu vừa rồi của Kỉ Viễn lặp lặp lại nhiều lần, Rượu trắng mới nghe nửa câu trước Kỉ Viễn chính là “Tôi nhìn lắm”.

      – cho nên nguyên nhân ngươi này bi thương là vì bản thân là họa sĩ lại có tật ở mắt đúng ?

      Mà ngay lúc nó tìm cách an ủi đối phương bằng mị lực của bé mèo, lại phát thân thể Kỉ Viễn đột nhiên run rẩy, tựa như bị động kinh.

      “Meo!”

      Rượu trắng vừa ngước mắt lên thấy bóng đen ập xuống, sợ đến mức nó nhảy cái nhanh chóng trở về dưới đất.

      Chỉ thấy giây tiếp theo, cả nửa người Kỉ Viễn bổ nhào lên bàn, thân thể dường như thoải mái, cong tấm lưng gầy trơ cả xương, bờ vai đơn bạc lay động, thoạt nhìn tựa như là người ăn mày phát run trước cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ngoài đường. ta đem mặt đặt vào hai tay, miệng phát ra tiếng kêu rên ràng.

      thống khổ ngày càng dâng cao, ta khó có thể chịu được, đem cả hai tay ôm lấy đầu, thân thể nhoáng lên, từ ghế ngã mạnh xuống đất.

      Điều này khiến cho cả Asimovski cũng kinh sợ, bắt đầu sủa lên: “Gâu! Gâu!”

      Động tĩnh như thế khiến tất cả khách đều nhìn qua đây, người ở gần nhất chính là Vũ Ca dọn bàn ở gần đó, thấy thế liền bỏ bát đũa xuống, nhanh chóng chạy qua hỏi: “Vị tiên sinh này làm sao thế?”

      Chung Miện cũng nhanh chân chạy qua, cùng vũ ca phải trái giúp Kỉ Viễn đứng lên, vô cùng lo lắng khẩn trương : “Kỉ Viễn, cậu, cậu sao vậy? Có phải thoải mái ? Hả?”

      “Đầu đau quá…” Kỉ Viễn phát ra tiếng rên, sau đó cố sức ngẩng đầu nhìn Chung Miện cái, mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, “ Bất Hiểu?”

      Chung Bất Hiểu là bút danh của Chung Miện.

      Chung Miện cầm lấy tay lạnh lẽo của ta, vội hỏi: “, ở đây.”

      Môi Kỉ Viễn trắng bệch, ánh mắt toát ra vài phần mờ mịt: “ phải… đến khi nào vậy?”

      Chung Miện chỉ nghĩ rằng ta hỏi khi nào từ quầy bar trở lại, vì thế vội vàng : “Nhìn thấy cậu đột nhiên ngã xuống đất, liền trở lại… xin lỗi! chỉ mới qua bên kia chào người quen, nghĩ đến cậu như vậy… xin lỗi!”

      “Chào hỏi?” Kỉ Viễn sửng sốt hồi, sau đó chậm rãi đánh giá chung quanh, giọng có chút run rẩy, “Nơi này là… Sao em lại ở chỗ này?”

      Giọng có chút suy yếu, nửa câu sau hàm hồ , Chung Miện cũng nghe , quan tâm hỏi: “Kỉ Viễn, cậu gì? Cậu thoải mái sao, đưa cậu bệnh viện?”

      cần… Hôm qua em mới bệnh viện kiểm tra rồi.”

      “Giấu bệnh sợ thầy là được! Cậu còn trẻ như vậy!” Chung Miện vội la lên, “Cậu tuần có ra ngoài, hôm qua qua nhà cậu, cậu nào có bệnh viện?”

      Kỉ Viễn mở to hai mắt đầy tơ máu: “ gì? Em…A!”

      Còn chưa xong, đầu lại đau như bị xé rách ra, đau đến mức phải kêu lên.

      Hầu Ngạn Lâm qua, nhìn ta như vậy, : “Trực tiếp gọi 120 , tôi thấy ý thức cậu ta đều quá ràng.”

      Chung Miện là quan tâm bị loạn, nghe đối phương vậy mới nhớ tới gọi xe cứu thương, nhanh chóng lấy di động ra, nhưng tay lại có lực, thử vài lần vẫn mở khóa được, chờ đến khi giao diện nhập mật khẩu mở ra được rồi, còn chưa kịp nhập mật khẩu vào, cổ tay bị người dùng sức nắm lại.

      Chân mày Kỉ Viễn giãn ra, tuy sắc mặt vẫn tốt lắm, nhưng thần sắc thoải mái hơn nhiều, ho hai tiếng, chờ khôi phục lại lượng bình thường, : “ Bất Hiểu, cần, em chỉ là nghi ngơi đủ, nên có chút chóng mặt, tại sao rồi.”

      Chung Miện tin : “Vừa rồi cậu phát bệnh lợi hại như vậy, làm sao có gì liền có gì? được, cho phép cậu thể như vậy.”

      Kỉ Viễn ảo não nhìn , có chút bất đắc dĩ : “Vậy bệnh viện, đừng gọi xe cứu thương, em có thể tự mình .”

      "Kỉ Viễn!"

      Kỉ Viễn nhìn : “ Bất Hiểu, gọi xe là được rồi, cần thiết phải làm lớn như vậy.”

      “Được rồi, đưa cậu bệnh viện.” Chung Miện thở dài, vừa đỡ Kỉ Viễn vừa với Hầu Ngạn Lâm, “Hầu tiên sinh, có lỗi, món vừa gọi tôi gọi đành phải hủy bỏ, nhưng tiền tôi trả, buổi tối tôi ghé lại trả.”

      Hầu Ngạn Lâm cũng khách khí với , chỉ vào Asimovski : “Lúc này cũng thể mang chó đến bệnh viện, để lại cửa tiệm chúng tôi , xem như là thế chấp.”

      Chung Miện vừa rồi bị Kỉ Viễn làm cho sợ đến mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa quên tồn tại của Asimovski, vội : “Cám ơn!”

      Khi hai người chuyện, Kỉ Viễn đứng bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt rơi người Rượu trắng.

      Đột nhiên, giật giật môi, dùng thanh câu –

      “Tôi , hâm mộ cậu.”

      *

      Sau khi giờ phục vụ trà chiều kết thúc, Hầu Ngạn Lâm vào bếp hỗ trợ.

      Mộ Cẩm Ca nhìn thấy thỉnh thoảng nhìn điện thoại, đoán được liên hệ với Chung Miện, vì thế hỏi: “Bạn của Chung Miện sao rồi?”

      Hầu Ngạn Lâm cười cười trả lời: “ đến bệnh viện, chờ khám, nhưng tối nay ta mới có thể quay lại mang chó cưng , người đến khám cũng rất nhiều, hơn nữa buổi tối ở bệnh viện cho ở lại.”

      “Uhm.” Mộ Cẩm Ca thản nhiên trả lời, sau đó dùng bát cơm của Rượu trắng đựng phần cơm thịnh soạn, dặn dò: “Lấy cái này cho A Tuyết ăn.”

      “Oa, Tĩnh ca ca, em lại còn đặc biệt làm cơm rang cho con Samoyed đó sao?” Hầu Ngạn Lâm tiếp nhận bát cơm, nhướng mày, “Rượu trắng ghen tị chết mất.”

      Mộ Cẩm Ca : “Bình thường nó ăn còn ít sao? xem chừng đó, đừng để nó ăn trộm của A Tuyết.”

      Hầu Ngạn Lâm cười : "Tuân mệnh."

      đem cơm , phát Rượu trắng nằm bên cạnh cục tuyết lớn –Samoyed, hai mắt nhìn ra khoảng xa, biết suy nghĩ gì, ngay cả ngửi được mùi cơm rang cũng có phản ứng.

      Hầu Ngạn Lâm đem bát cơm để xuống trước mặt Asimovski, thấy nó ngoan ngoãn ăn còn Rượu trắng có động tĩnh gì, trong lòng đầy tò mò, tiện tay nhéo nhéo gương mặt dẹt của nó: “Mèo ngốc, nghĩ gì thế?”

      Rượu trằng trầm ngâm : “Người Kỉ Viễn kia, có điểm kỳ quái.”

      Hầu Ngạn Lâm sờ sờ tay mềm của nó, chút để ý hỏi: “Tại sao lại kỳ quái?”

      Rượu trắng nhăn mày khổ sở : “ ta hâm mộ ta.”

      Hầu Ngạn Lâm cười thành tiếng: “Này có là gì, tao còn hâm mộ mày nữa là, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, buổi tối lại thẳng đường vào phòng Tĩnh ca ca ngủ mà bị ngăn trở, còn có thể hưởng thụ Tĩnh ca ca chiếu cố.”

      Rượu trắng nghiêm túc : “Vấn đề là, ánh mắt ta nhìn ta rất bi thương.”

      Hầu Ngạn Lâm chỉ cảm thấy nó nó con mèo mẫm cảm, ngạc nhiên thôi : “Người muốn làm nghệ thuật, khí chất như thế là sai biệt lắm, đặc biệt là loại thiên tài như cậu ta, suy nghĩ so với người phàm phu tục tử như chúng ta là giống nhau.”

      “Được rồi…” Rượu trắng cũng nghĩ ra được gì, nên đành mặc kệ. Thoát khỏi vấn đề rối rắm, nó mới đả thông khứu giác của mình, nghiêng đầu nhìn về phía bát cơm được Asimovski ăn hết nửa, “Tĩnh ca ca lại làm cơm cho con lông trắng này?!”

      Samoyed ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nó: “Gâu?”

      Hầu Ngạn Lâm mạnh mẽ bắt lấy nó trước khi nó bay qua bát cơm, mang theo vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa, : “Tĩnh ca ca , đây là đặc biệt làm cho A Tuyết, mày được ăn.”

      Rượu trắng bi phẫn : “A a a a Tĩnh ca ca thiên vị! Lúc ấy làm cho ta ăn cũng có nhiều thịt như vậy a a a a!”

      Hầu Ngạn Lâm cười cười, muốn gì đó, nhìn thấy TV xuất gương mặt quen thuộc, “Này, kia phải là Chu Diễm sao?”

      Chỉ thấy TV chiếu tập Từ Phỉ Phỉ khiêu chiến Chu Diễm trong chương trình “Vừa lòng 100%”, Chu Diễm làm món cá quế vô cùng tốt, nước sốt từ cà chua và chanh tản nhiệt, thân cá rắt thêm tỏi băm nhuyễn, đậu Hà Lan, tôm lột vỏ, măng và nấm hương, nhìn vô cùng phong phú, cách màn hình giống như có thể ngửi được mùi. Mà so sánh với món đó, món canh Từ Phỉ Phỉ nấu cũng có xanh có đỏ, nhưng nhìn qua nhạt nhẽo hơn nhiều, dưới ánh đèn có vẻ là .

      Tiểu Cồ vừa hoàn thành nhiệm vụ tính đến phòng nghỉ, nhìn thấy TV hình ảnh phóng to, bước chân chậm lại: “Ai, tôi vẫn là muốn tìm số này coi lại, thiếu chút nữa là quên.”

      Tiểu Bính liếc mắt nhìn cái: “Như thế nào muốn nhìn thấy Từ Phỉ Phỉ sao?”

      “Tuy trước kia có xem qua clip ấy phát trực tiếp, nhưng là diện mạo của ấy phải là gu của mà.” Tiểu Cổ cười cười nhìn , vội biểu lộ trung tâm, sau đó lại : “Em biết sao? Tập này của “Vừa lòng 100%” vừa phát ra tạo nên scandal, là Tôn lão sư và Từ Phỉ Phỉ có giao dịch ngầm đó.”


      Tiểu Bính: “A. em có nhìn thấy mạng, nhưng biết tại sao lại có tin như thế?”

      Tiểu Cổ hai tay ôm trước ngực, phân tích: “ người là đầu bếp cấp cao, người là blogger làm bếp, ai chuyên nghiệp hơn cần nghĩ cũng biết, nhưng giám khảo quyền uy nhất Tôn Quyến Hướng lại ở trước mặt mọi người đem phiếu cấp cho Từ Phỉ Phỉ, quả tin được, huống hồ, Tôn Quyến Hướng ngay cả học trò mình cũng duy trì, mà duy trì cho nữ blogger.”

      Tiều Bính đương nhiên nghe ra ý ngầm của cậu ta: “Nhưng đây là tiết mục ekip cố tình an bài sao?”

      “Các thành viên trong ekip , có can thiệp vào số phiếu của ban giám khảo.” Tiểu Cổ đem tin tình báo mình biết được ra, “Quan trọng là có chứng cứ a, hai vị giám khảo chuyên nghiệp khác đều trước đó có thấy Tôn Quyến Hướng và Từ Phỉ Phỉ có tiếp xúc, hơn nữa đêm giao thừa hai người ở nhà đón giao thừa, ngược lại cùng xuất ở Chu Ký, tuy có cùng lúc xuất , nhưng có người thấy bọn họ trức sau vào Chu Ký.”

      Tiểu Bính kinh ngạc : “ thể nào, Tôn lão sư lớn tuổi như vậy, làm cha Từ Phỉ Phỉ còn được.”

      Tiểu Cổ chậc chậc : “ tại Tôn Quyến Hướng chính là đối tượng bị công kích mạng, còn có người nặc danh lục lại những bình luận trước đây của ông mà dè bỉu, dù có chứng cớ ràng, nhưng em biết đó, mạng có nhiều hùng bàn phím như vậy, tại blogger kia lại hot, Tôn Quyến Hướng đời thanh danh đều bị hủy sai biệt lắm mạng, thậm chí còn có bài viết muốn ông cút khỏi giới ẩm thực nữa ah.”

      “Trời ạ, vậy Tôn lão sư có giải thích gì ?”

      “Ông ấy cũng lớn tuổi nên thường xuyên lên mạng, blog còn có nữa mà, nhưng ra vị giám khảo nghỉ vì bị bệnh Trần Bỉnh có đứng ra chuyện cho Tôn Quyến Hướng, còn tức giận với ekip chương trình, là dù khỏe lại cũng trở lại làm giám khảo, còn blog của Từ Phỉ Phỉ cũng viết tin, ngày đó ấy đến Chu Ký, giấu đầu lòi đuôi, tại ấy đóng tất cả bình luận.”

      Tiểu Bính nửa tin nửa ngờ: “Em thấy Tôn lão sư phải là loại người như thế.”

      “Tri nhân tri diện bất tri tâm a.” Tiểu Cổ thấy náo nhiệt chê làm lớn chuyện, cười : “Em đừng thấy Tôn Quyến Hướng văn nhã giống như lão thân sĩ, chừng chính là cầm thú đội lốt người, thích chơi đùa sao.”

      Hầu Ngạn Lâm có chú ý đến tin tức của giới ẩm thực, cho nên vẫn là lần đầu nghe thấy tin này.

      nghe xong sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chỗ đúng, nghĩ muốn hỏi thêm Tiểu Cổ, thấy Mộ Cẩm Ca biết khi nào ra, đứng ở phía sau Tiểu Cổ, mặt chút thay đổi, ánh mắt kết băng.

      Chờ đến khi hai người kia gần hết, mới chậm rãi mở miệng : “Tiểu Cổ.”

      “Nếu tiện cậu đem phần tin mạng nãy giờ cho tôi xem được ?”


      Tiểu Ly 1111, levuong, heoconchuayeu7 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 62: Bánh bao
      Vào tiết Thanh Minh, Hầu Ngạn Lâm theo Mộ Cẩm Ca trở về thành phố N tỉnh J.

      Từ thành phố B đến thành phố N có chút xa, Mộ Cẩm Ca lo lắng cho Rượu trắng, vốn định bằng xe lửa, nhưng tại là bà chủ kiêm bếp chính của nhà hàng, thời gian rời khỏi có hạn, huống hồ nghĩ đến ngồi xe lửa ủy khuất ai kia, vì thế vẫn quyết định bằng máy bay, đem Rượu trắng tiêm vac-xin, lấy giấy chứng nhận để cùng bay.

      ràng trước khi , bạn mèo nào đó vẫn luôn miệng đồng ý, thậm chí còn có bộ dáng vui mừng, la hét rốt cuộc có thể hưởng thụ việc phải chung với hai người, tai nghe mắt thấy thấy phiền, nhưng chờ khi đến sân bay, nhìn thấy Cao Dương chuẩn bị gửi nó vào lồng do bên hàng chuẩn bị, Rượu trắng lại chết sống chịu rời vòng tay của Hầu Ngạn Lâm, hơn nữa, còn luôn miệng kêu “meo, meo, meo” –

      “A a a a, ta cần vào phòng tối đó đâu!”

      “Ô ô ô ô, Đại ma đầu, phải có tiền sao, có thể thuê máy bay tư nhân để mang ta cùng bay ?”

      “Lúc có hai người ở cạnh, lỡ ta phát sinh chuyện gi ngoài ý muốn sao bây giờ, đến lúc đó ta là con mèo chết tha hương a…”

      Cao Dương: “…”

      , lần đầu tiên thấy cảnh sinh li tử biệt như thế này, đó là vào năm trước, khi từ chỗ Mộ Cẩm Ca mang Rượu trắng .

      Hầu Ngạn Lâm thấy nó kêu tâm tê phế liệt như thế, nghĩ nghĩ : “Nếu mày ở lại thành phố B , đừng theo bọn tao.”

      Rượu trắng mãnh liệt phản đối: “ được.”

      Hầu Ngạn Lâm kiên nhẫn : “Vậy mày phải ngoan, rất an toàn mà, mày ngủ giấc là tới rồi.”

      Hai chân trước của Rượu trắng gắt gao giữ lấy áo khoác : “Ô ô ô, an toàn cái rắm á! Ta đọc rất nhiều bài viết mạng về việc nhiều thú cưng bị chết vì gửi bằng đường hàng !”

      Vì ngại Cao Dương còn bên cạnh, Hầu Ngạn Lâm thể ra chữ “hệ thống”, chỉ có thể uyển chuyển : “ , mày so với những động vật khác còn thông minh hơn nhiều.”

      Nhưng mà Rượu trắng chút cũng nghe vào, móng vuốt càng bám chặt hơn: “Ta mới bị lừa đâu! Tóm lại ta buông tay!”

      Hầu Ngạn Lâm ngẩng đầu, ánh mắt bảo Cao Dương gỡ móng vuốt Rượu trắng ra, sau đó tự mình cởi áo khoác ra.

      có thịt người chống đỡ, khi áo khoác màu xám rơi xuống, Rượu trắng còn chưa nhận ra, nếu phải có Cao Dương ôm chặt phía sau, nó sớm bị chiếc áo ném đất kéo theo.

      “…” Cầm lấy áo, vẻ mặt Rượu trắng đầy mơ màng.

      “Đem áo khoác này bỏ chung với lồng của nó.” Cởi áo khoác ra, bên trong Hầu Ngạn Lâm mặc chiếc áo sơ mi trắng dài tay, chỉ huy Cao Dương, lại duỗi tay vuốt cằm Rượu trắng, cười cười : “Nếu mày xa tao được, vậy ôm áo tao ngủ , lúc khẩn trương ngửi được mùi hương quen thuộc sợ, ngoan nào.”

      Rượu trắng: “…” Xem ta như là chó của Chung Miện trong ngày sao.

      Chờ đến khi Mộ Cẩm Ca WC trở lại, thấy nó đâu, hỏi: “Rượu trắng đâu?”

      Hầu Ngạn Lâm chỉ chỉ về phía trước: “ đem gửi rồi.”

      Mộ Cẩm Ca sửng sốt: “Sao đợi em?”

      Hầu Ngạn Lâm thở dài, giọng điệu hơi có chút ý vị: “Đứa hiểu chuyện, nó sợ em xa nó được, nên gửi nó trước khi em về.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn nhìn : “Áo khoác đâu?”

      Hầu Ngạn Lâm giải thích: “ sợ nó lạnh, nên đem áo để chung trong lồng, Cao Dương lấy cho cái khác, xe có sẵn.”

      Cao Dương: “…” Đúng là đổi trắng thay đen, khâm phục Hầu thiếu.

      Mộ Cẩm Ca gật đầu, cũng hoài nghi gì.

      Hầu Ngạn Lâm cầm tay , cười : “Đừng lo lắng.”

      Kỳ thấy, tâm tình Mộ Cẩm Ca tốt mấy.

      Ngày đó nghe được Tiểu Cổ về tin đồn của Tôn Quyến Hướng và Từ Phỉ Phỉ, tuy gì, thần sắc cũng thay đổi, nhưng vẫn cảm thấy vẫn để ý đến chuyện này, nên mấy ngày nay cả người đều thiếu vài phần tinh thần, trầm mặc hơn nhiều, ràng bộ dạng đầy tâm , lại với ai, ngay cả với Rượu trắng.

      Hầu Ngạn Lâm có chút do dự.

      Khi nhìn thấy mạng bùng nổ scandal này, ngược lại tin tưởng là Tôn Quyến Hướng bị oan uổng – những thông tin nóng sốt đó, chỉ có đúng chuyện là đêm giao thừa Tôn Quyến Hướng và Từ Phỉ Phỉ đồng thời cùng xuất tại nhà hàng, ngày đó chính là Tôn Quyến Hướng hẹn đến Chu Ký gặp mặt, địa điểm là do chọn, chọn Chu Ký cũng là vì muốn thuận tiện đến xem vị chủ trước thiếu đạo đức của Rượu trắng kinh doanh thế nào, cuối cùng sau khi xong, xuất phát từ lễ tiết, còn bảo Cao Dương đưa Tôn Quyến Hướng về trước, sau đó mới quay lại Kỳ Ngộ Phường đón và Mộ Cẩm Ca trở về Hầu gia.

      Cho nên, đêm hôm đó, Tôn Quyến Hướng căn bản có khả năng ở Chu Ký hẹn hò với blogger trẻ kia.

      Phát ra sơ hở lớn nhất này, lập tức cho người điều tra, người phía dưới rất nhanh báo cáo lại, kết hợp với những tin tức trước mắt, khó đoán ra Tôn Quyến Hướng là bị người hãm hại, hai vị giám khảo chuyên nghiệp khác trong tiết mục “Vừa lòng 100%” chính là kẻ đứng sau màn.

      Nếu trong giới bình luận ẩm thực có phân chia cấp bậc, đó cũng là tam giác cân, mà Tôn Quyến Hướng chính là người đứng đầu đỉnh tháp, mà Lâm Quyết và Lưu Tiểu San lại là hai người đứng ở hai cạnh bên; ra cũng có chút xấu hổ, phía sau bọn họ có nhóm người Cố Mạnh Du trẻ tuổi, có thực lực, từng bước từng bước ép sát, trước có Tôn Quyến Hướng gắt gao đè nặng, nhiều năm qua thể vượt qua, thể tăng địa vị, nên bắt đầu dùng chút tiểu xảo này.

      Chèn ép người mới gì đó là chuyện xảy ra thường ngày, nhưng , mấy người trẻ đều là người có bối cảnh, như là Cố Mạnh Du, bọn họ nào dám động, cho nên vội sống vội chết, diệt trừ mấy tiểu lâu la, được chuyện mà lo gì.

      Nếu trừ được truy binh, vậy đánh đổ bức tường chắn phía trước.

      Nhưng mà hai người này dù sao cũng phải dân chuyên nghiệp, muốn làm tin tức lớn dĩ nhiên khi làm chuyện có rất nhiều lỗ hổng, ở dư luận tạo đòn phản kích cũng khó.

      Khó chính là, có thể đụng đổ hai tiểu binh, nhưng thể động được boss mượn dao giết người sau màn.

      Nhưng tạm thời động được boss lớn, nhưng cũng phải cứu vớt Tôn Quyến Hướng ra khỏi bão scandal trước , mà phương pháp đơn giản thô bạo nhất chính là đứng ra làm chứng, chứng minh người đêm đó Tôn Quyến Hướng hẹn là phải là Từ Phỉ Phỉ.

      – kỳ là hẹn Từ Phỉ Phỉ cũng sao cả, nhưng tại rất nhiều người có thành kiến với các blogger nữ, mặc váy ngắn trang điểm tinh xảo, ở mạng làm chủ phương, còn có trải qua thi đấu gì, bị nhiều người gọi là bình hoa di động, là kẻ tùy tiện, là người dùng sắc đẹp làm chuyện xấu, cảm thấy nếu cùng ta hẹn hò chính là có chuyện thể ra, sân khấu có thể nhận được cổ vũ của ông nhất định là có giao dịch gì đó sau lưng, loại suy nghĩ này là ăn mòn người ta.

      Nếu là bình thường, người thường nhảy ra chứng minh, 10 phần có 9 phần ai tin, nhưng tốt xấu gì cũng là người có hơn vạn người theo dõi Weibo, có thể xem như là nhân vật lớn, độ tin tưởng cao, ra mặt giải thích rất nhanh có thể giúp Tôn Quyến Hướng thoát ly khốn cảnh.

      Nhưng mà nếu làm vậy, Mộ Cẩm Ca biết cùng Tôn Quyến Hướng có liên hệ.

      Đây mới là điểm quan trọng khiến Hầu Ngạn Lâm do dự.

      Sau khi lên máy bay, Mộ Cẩm Ca ngồi ghế ngủ, Hầu Ngạn Lâm động tác mềm đem đầu dựa vào vai mình, nghiêng đầu nhìn về trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, vẻ tươi cười vẫn bảo trì mặt dần dần biến mất, hai mày nhíu lại, bộ dáng trầm tư.

      ****

      Sau gần 2 giờ bay, bọn họ đến thành phố N.

      Ở chỗ lấy hành lý đón Rượu trắng, cửa lồng vừa mới mở ra, con mèo tròn vo mặt dẹt bổ nhào vào lòng Mộ Cẩm Ca, như là mấy trăm năm gặp: “Tĩnh ca ca, ta nhớ muốn chết!”

      Hầu Ngạn Lâm bắt lấy nó khỏi lòng ngực Mộ Cẩm Ca, cười hỏi: “Nhân Tạp, ôm áo baba ngủ, có phải đặc biệt có cảm giác an toàn ?”

      Rượu trắng quơ quơ cái đuôi, có vài phần đắc ý : “Đúng a, an toàn đến mức ta nhịn được mà tè lên đó.”

      sao, chỉ là cái áo thôi.” Hầu Ngạn Lâm vuốt lông nó, nhanh chậm : “Lại tiếp, tao mặc qua áo lông dê lông chim, đúng là có mặc qua áo lông mèo.”

      Rượu trắng chợt lạnh sống lưng, trừng lớn mắt nhìn : “ muốn làm gì? Tĩnh ca ca, xem ta kìa!”

      Mộ Cẩm Ca để ý đến mèo người ngây thơ trêu chọc nhau, thẳng: “Chúng ta ra ngoài đón xe.”

      Thành phố N trực thuộc tỉnh J, là trong bốn thành phố cổ, văn hóa thể kém so với thành phố B, diện tích sông ngòi rất lớn, du lịch thắng cảnh nhiều vô cùng, cả thành phố cũng thực sầm uất, bốn mùa ràng, mưa nắng điều hòa, dân bản xứ vô cùng nhiệt tình.

      Tuy cũng gần năm trở về, nhưng Mộ Cẩm Ca đối với hệ thống giao thông quê nhà vẫn rất là quen thuộc, mang theo Hầu Ngạn Lâm và Rượu trắng chuyển hai lần xe, sau đó vào khu dân cư trong khu phố cổ.

      Nhìn căn nhà xi-măng cũ kỹ trước mắt, người mèo nhất trí ngẩng đầu, Hầu Ngạn Lâm hiếu kỳ : “Nơi này là nhà em sao?”

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : “Uhm, là phòng của mẹ em.”

      Hầu Ngạn Lâm hỏi: “Trước khi đến thành phố B học, em sống ở đây sao?”

      “Đúng.” Mộ Cẩm Ca dẫn lên lầu, vừa vừa giải thích, “Em cũng học tiểu học và trung học ở gần đây.”

      Hầu Ngạn Lâm để Rượu trắng xuống để tự nó , sau đó lấy ra điện thoại ra chụp tấm, sau đó mới xách hành lý lên.

      chân dài khí lực lớn, hai ba bước đuổi kịp Mộ Cẩm Ca, cười cười hỏi: “Vậy sau này có thể mang xem ?”

      Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn cái: “Có cái gì tốt mà xem.”

      Hầu Ngạn Lâm trừng mắt nhìn: “Tĩnh ca ca, cầu xin em.”

      Mộ Cẩm Ca chịu nổi khi làm nũng, có chút bất lực quay đầu , qua vài giây sau mới trả lời: “Biết, lúc ăn cơm chiều qua chỗ đó em chỉ cho xem.”

      Hầu Ngạn Lâm lộ ra nụ cười đắc ý.

      Phòng ở của Mộ Cẩm Ca cao, nằm ở lầu ba, sau khi vào phòng thấy bên trong so với bên ngoài có chút lớn, khoảnh 75 mét vuông, hai phòng sảnh, may mà mua sớm, bằng với giá nhà cao như tại, người mẹ đơn thân giống như Mộ Vân rất khó mà mua được căn như vậy.

      Trong phòng thu thập vô cùng sạch , nội thất trong nhà đều được phủ vải chống bụi, chỉ cần đem lớp vải cất , lau sơ chút, là có thể ở được.

      Từ trong phòng ra, Mộ Cẩm Ca lấy ra bộ ra giường và chăn mềm trong ngăn tủ, đưa cho Hầu Ngạn Lâm, chỉ chỉ phòng ngủ bên cạnh: “ đem ra giường ở phòng bên kia đổi biết thay ra giường chứ?”

      Hầu Ngạn Lâm tự tin khoe: “Tĩnh ca ca, chính là người đàn ông của gia đình đó nha.”

      Mặt Mộ Cẩm Ca chút thay đổi: “Vậy thay luôn hai phòng .”

      Hầu Ngạn Lâm nhân cơ hội lên hôn mặt cái: “Tuân mệnh!”

      Rượu trắng nhàm chán ở bên cạnh, giọng đầy chờ mong hỏi han: “Tĩnh ca ca, ta có thể làm gì a?”

      Mộ Cẩm Ca chỉ ra ban công: “ ra ngoài đợi, đừng rụng lông.”

      Hầu Ngạn Lâm lưu tình cười to lên: “Ha ha ha!”

      Rượu trắng: “…”

      Chờ hai người thu thập phòng xong, muốn qua 6 giờ.

      Hầu Ngạn Lâm sau khi thay xong ra giường chăn đệm, nhìn thấy bàn có bộ sách đựng trong túi nhựa, hỏi: “Tĩnh ca ca, đây là phòng em sao?”

      “Uhm.” Mộ Cẩm Ca đem cái gối mới qua, an bài xong, : “Đêm nay ngủ ở đây, em ngủ phòng của mẹ.”

      Hầu Ngạn Lâm nhìn , làm bộ để ý, đề nghị: “Tĩnh ca ca, em xem, trời vẫn còn lạnh, nếu chúng ta ngủ cùng chỗ, như vậy ấm hơn.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn : “Nếu sợ lạnh, ôm Rượu trắng ngủ .”

      Hầu Ngạn Lâm cười hì hì : “ phải là sợ em bị lạnh sao?”

      Mộ Cẩm Ca lạnh lùng : “Chăn rất dày, em lạnh.”

      Hầu Ngạn Lâm: “…” Trước kia đều là ngày ngày chọc ghẹo người ta, tại ngày ngày chọc Tĩnh ca ca và ngày ngày thất bại a.

      Nhưng cũng sao cả.

      Tuy ngủ chung với Tĩnh ca ca, nhưng có thể nằm giường Tĩnh ca ca phải sao?

      Đây cũng là bước tiến lớn cần ghi nhập sách sử a!

      Làm người nên hiểu thế nào là đủ.

      Sau khi mọi thứ đều làm xong, Mộ Cẩm Ca thay giày, ôm Rượu trắng: “ thôi, dẫn hai người ăn cơm tối.”

      dẫn Hầu Ngạn Lâm và Rượu trắng đến tiệm ăn phải là thuộc chuỗi cửa hàng X có thể dễ dàng tìm thấy ở thành phố N, cũng phải là tiệm nổi tiếng được mọi người công nhận, mà là tiệm ăn , nằm ngay cạnh ngõ gần đó, tiệm có chút cũ, tại là giờ cơm, nhưng khách trẻ trong tiệm nhiều mấy, thoạt nhìn đều là khách hàng lớn tuổi.

      Mộ Cẩm Ca cần nhìn thực đơn, vào trực tiếp gọi món: “Bà chủ, cho hai phần tiết canh vịt, phần bánh bao gạch cua, và phần canh.”

      “Được a.” phụ nữ trung niên cúi đầu tính tiền quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy sửng sốt, ngạc nhiên , “Ai nha, đây phải là con của Mộ Vân sao?”

      Mộ Cẩm Ca hơi vuốt cằm: “Dì Bách, lâu thấy.”

      Bà chủ họ Bách nhiệt tình chào đón bọn họ, mời họ ngồi xuống: “ năm gặp, tính tính cũng là lúc con nên trở lại… Lần này ở bao lâu?”

      “Qua Thanh Minh ạ.”

      “Ai, sao ở thêm nhiều ngày? Con bây giờ vẫn học cái gì ở Thực viên ở thành phố B sao?”

      Mộ Cẩm Ca đơn giản : “, con tự mình mở tiệm ăn rồi ạ.”

      “Mở tiệm ở thành phố B sao? có tiền đồ!” Bà chủ cao hứng giống như người mở tiệm chính là bản thân mình, sau đó bà mới đem lực chú ý dời đến người Hầu Ngạn Lâm, “Vị này là…”

      Mộ Cẩm Ca giới thiệu: “Bạn trai con ạ.”

      Hầu Ngạn Lâm am hiểu nhất chính là làm lấy lòng người lớn, cười : “Con chào dì.”

      “A, chào con!” Bà chủ nhìn nhìn , lại quay qua nhìn Mộ Cẩm Ca, lập tức nhìn ra ý nghĩa việc hai người về đây lần này, “Hai đứa xứng đôi, nếu Mộ Vân thấy được, nhất định vui mừng.”

      Cũng biết có phải bà chủ có lòng riêng với họ, nên đồ ăn của hai người rất nhanh được mang lên.

      Mộ Cẩm Ca lấy cái chén , lấy cho Rượu trắng ít huyết và ít nội tạng vịt, lại múc cho nó chút canh, sau khi đút nó ăn xong mới tới lượt mình ăn, nhìn Hầu Ngạn Lâm : “Dì Bách và chú Lưu là người Thường Châu, làm món bánh bao gạch cua là chính tông, ăn nhiều chút.”

      Món bánh bao gạch cua là bắt nguồn từ Thường Châu, da mỏng nhân nhiều, cắn vào miệng nhai kỹ, lộ ra chút cam vàng mê người, nhân là thịt heo băm nhuyễn và gạch cua trộn lẫn với nhau, khẩu vị tươi ngon, cho dù tại phải là mùa ăn cua tốt nhất, nhưng cũng làm mất mỹ vị của món ăn.

      Món tiết canh vịt cũng là đặc sản của thành phố N, ngay cả chuỗi nhà hàng X cũng chuyên môn làm món này, khắp nơi đều có, rất nhiều du khách đều biết danh mà tìm đến, tới nơi này phải ăn chén tiết canh vịt, ở cửa hàng lớn phải trả 15-16 tệ, cũng có thể ăn ngon, nhưng cao thủ chân chính đều là ở dân gian, những nhà hàng ở đầu đường ngõ ăn càng ngon, giá cả cũng rẻ hơn, 10 tệ là có thể mua được.

      Sau khi ăn cơm xong, Mộ Cẩm Ca thực lời hứa, mang Hầu Ngạn Lâm qua nhìn trường tiểu học và trung học mà trước kia học, chuyện hồi học nhớ nhiều lắm, cho nên cũng có gì nhiều để , đơn giản giới thiệu chút, sau đó ôm Rượu trắng lên trước, hồi mới phát Hầu Ngạn Lâm có theo kịp.

      Quay đầu lại nhìn, thấy người nào đó vẫn còn đứng tại chỗ, cầm di động, nương theo ánh đèn đường mà chụp hình.

      Mộ Cẩm Ca trở lại, hỏi: “ ở đây làm gì?”

      Hầu Ngạn Lâm : “Chụp hình.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn phía trước trường là hàng rào sắt, nhíu mày : “Có cái gì đẹp mà chụp.”

      Hầu Ngạn Lâm đáp: “Làm kỉ niệm thôi.”

      Mộ Cẩm Ca xoay người bước : “Nhàm chán.”

      “Tĩnh ca ca, em chờ .” Hầu Ngạn Lâm cất di động, đuổi theo .

      Kỳ từ sau khi xuống máy bay, chụp ít hình.

      Sau khi trở về nhà, Hầu Ngạn Lâm mới lấy ra di động, phát tin nhắn trong nhóm bạn bè, chọn lấy nhóm, trong nhóm chỉ có vài người.

      lựa tấm ảnh chụp hôm nay, cũng ghi kèm câu –

      đến thành phố của em, con đường mà em qua.”

      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16048 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 63: Sơn chi
      Hôm sau chính là tiết Thanh Minh, hai người mèo sau khi ăn sáng đến khu nghĩa trang.

      Hôm nay là ngày đặc biệt trong năm, 11h sáng khu nghĩa trang đầy xe, trong khu đều là người dân đến tảo mộ, mang theo nhang đèn đồ cúng, phần lớn đều là theo gia đình, vừa chuyện vừa bước thềm đá trong khu nghĩa trang công cộng.

      Trong khí tràn ngập mùi khói của giấy tiền vàng mã đốt, tạo như cỗ khói quanh quẩn khắp khu nghĩa trang, xa xa vang tiếng cầu khấn, hòa lẫn với tiếng kinh phật, làm cho mỗi bước chân đều chủ động thả chậm lại, giống như nếu nhanh là khinh nhờn người khuất.

      Mộ của Mộ Vân nằm ngay đầu sườn núi, phải qua dãi bậc thang dài, sau đó là loạt khu mộ.

      Mọi người ở đây đều là dân chúng bình thường, có thể mua được miếng đất trong khu nghĩa trang này là cố hết sức, tự nhiên thể so với khu mộ gia tộc như của nhà Hầu Ngạn Lâm, có người chuyên quản lý phụ trách, xây khí phái, bia mộ được điêu khắc chi tiết ràng, thể bất phàm cả đời của người khuất.

      Mộ bia của Mộ Vân thực đơn giản, dùng đá cẩm thạch màu đen làm phần thân và bia mộ, tấm bia là bức hình Mộ Vân lúc hai mươi tuổi, tuy là ảnh trắng đen, nhưng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà, đôi mắt phượng sáng rực tinh tường, khóe mắt hơi xếch, xứng với đôi mày lá liễu, lộ ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, có thể là xuất phát từ cầu của nhiếp ảnh gia, khóe môi bà hơi nhếch lên, ý cười nhàn nhạt, cho dù độ cong nhiều lắm nhưng cũng vẻ mặt bà thoạt nhìn nhu hòa hơn chút.

      So với bia mộ bên cạnh được thiếp vàng bia của bà khắc chữ ngắn gọn hơn nhiều, chị em, bạn bè tri kỷ, chỉ sinh người con , người lập bia cũng là Mộ Cẩm Ca.

      đời ngắn ngủi và quạnh quẽ.

      Mộ Cẩm Ca dừng chân, ánh mắt dời xuống, chân mày cau lại –

      Chỉ thấy trước mộ có đặt bó hoa sơn chi trắng, dùng giấy kiếng trong suốt gói lại, lẳng lặng dựa vào trước tấm bia đá, tản ra hương thơm tươi mát.

      Trời tháng Tư vẫn còn chút se lạnh của cuối Xuân, phải nóng chút mới là thời tiết tốt nhất để hoa sơn chi nở rộ, cho nên bó hoa sơn chi này cũng nở nhiều, chỉ có hai ba đóa là nở hoàn toàn, cánh hoa nhắn còn điểm chút lá xanh, giữ những tầng lá xanh là những nụ hoa vàng e ấp, nhắn xinh xắn, tương lai khi nở rộ mới có thể bộc lộ hết vẻ kinh diễm. (hoa sơn chi thường có màu trắng với ý nghĩa là tình tinh khiết; màu vàng là tình bí mật)

      Có người đến thăm mộ Mộ Vân, chỉ tặng hoa, còn đem bia mộ lau dọn sạch .

      Trong tay Hầu Ngạn Lâm cầm đồ cúng và giấy tiền vàng bạc, ngồi xổm xuống nhìn đóa hoa kia, sau khi quan sát : “Hoa này chắc là để chỗ này hơn đêm, cánh hoa có chút héo, hơn nữa rạng sáng nay phải có mưa sao? Giấy gói ướt hết này.”

      Mộ Cẩm Ca khom lưng đem bó hoa cúc trắng trong tay đặt bên cạnh mộ bia kế bên, lấy ra giấy cũ lót dưới gối, đem đồ vật trong túi lấy ra, vừa nghĩ vừa : “ biết là ai nữa!”

      Trong trí nhớ của , Mộ Vân thích hoa sơn chi.

      Vào khoảng tháng 5 tháng 6, đường phố vài người gánh hàng rong đến bán, thường là gánh hai đòn, sọt đặt hoa sơn chi, ngọc lan trắng và hoa lài, sọt còn lại đặt hai cái khay, đó đặt dây đeo cổ, ghim cài hoặc vòng tay, bán rất được, mỗi lần đến Mộ Vân đều mua hai đóa sơn chi và dây đeo cổ, sau khi xỏ hoa vào vòng cổ cho mình và con đeo, vừa đẹp vừa thơm.

      Hầu Ngạn Lâm nhìn cái, thử hỏi: “Có khi nào là người nhà của em ?”

      “Mẹ em chị em gì cả, bà con thân thích cũng có thân quen.” Mộ Cẩm Ca đem quýt đặt lên bàn, sau đó lại lấy ra cái ly rót đầy rượu trắng, nhàng bâng quơ : “Ông ngoại em mất sớm, sau đó bà ngoại em tái giá, dọn nơi khác, khi đó mẹ em có thể tự nuôi sống bản thân, nên chặt đứt liên hệ với bà ngoại, cùng bà, mà tự mình đến thành phố N, khai trương tiệm ăn ngay tại nhà là phần di sản ông em để lại.”

      Có thể nghe kể chuyện nhà là chuyện hiếm khi diễn ra, Hầu Ngạn Lâm quý trọng cơ hội lần này, lại hỏi: “Vậy có khi nào bà ngoại em đến thăm mẹ em ?”

      thể nào, em có báo cho bà biết, đại khái bà còn biết tồn tại của em.” Mộ Cẩm Ca nhàn nhạt : “Trước kia mẹ em qua, con cái là miếng thịt từ người mẹ rơi xuống, đây là đều gì có thể thay đổi được, bà ngoại tuy tái giá, nhưng trong lòng vẫn nhớ mẹ, như vậy là đủ rồi. Bà ngoại có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, nếu lúc ấy mẹ em trưởng thành, nên trở thành trói buộc, liên hệ cũng là hy vọng bà ngoại ở gia đình mới bị xấu hổ, hơn nữa làm như vậy bà ngoại cũng biết mẹ em gặp khó khăn, khổ sở lo lắng cho mẹ em.”

      Nghe xong lời này, Hầu Ngạn Lâm chỉ thấy suy nghĩ như thế nhìn ôn nhu, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn.

      khó tưởng tượng lúc trước vì sao Mộ Vân cũng ôm suy nghĩ như thế, bản thân mang bệnh nan ý cũng báo cho con học xa ở thành phố B, sau đó độc mà chết trong bệnh viện, tin tức bà qua đời cũng là sau khi bà mất nhân viên y tế báo cho Mộ Cẩm Ca, chuyện xảy ra bất thình lình như sét đánh giữa trời quang.

      Nhưng mỗi người đều có nỗi khổ riêng, người mất, nên gì thêm.

      Hầu Ngạn Lâm giúp đỡ đem đồ đạc dọn ra, sau đó quỳ gối giấy báo, cúi người lạy, trịnh trọng : “Chào dì, lần đầu gặp mặt, con là Hầu Ngạn Lâm, về sau con chăm sóc tốt cho Cầm Ca, dì hãy an tâm mà giao con cho con.”

      Mộ Cẩm Ca sửng sốt, mặt có chút nóng, tự nhiên mà quay đầu nhìn : “ lớn tiếng như vậy làm gì? Mẹ em cũng có điếc.”

      Hầu Ngạn Lâm cười tủm tỉm: “Nơi này ồn như vậy, trước đó dì cũng chưa từng gặp qua , vạn nhất tưởng là do mộ kế bên phải thảm lắm sao, chừng buổi tối báo mộng cho em, em biết con của người nằm bên cạnh dì cũng mang bạn trai đến ra mắt, chẳng phải xấu hổ sao?”

      Mộ Cẩm Ca: “…” Toàn là ngụy biện.

      Sau khi hai người thắp hương và quỳ lạy xong, tìm cái chậu than do người của nghĩa trang cấp miễn phí, bắt đầu đốt giấy tiền.

      Đại khái là do Hầu Ngạn Lâm lảm nhảm ảnh hưởng, Mộ Cẩm Ca cũng vừa đốt giấy vừa kể chuyện, kể chuyện năm nay trải qua thoải mái thế nào, kể chuyện rời khỏi Thực viên ra sao, kể nhặt được con mèo, nhưng vì nó chịu được mùi khói nên hôm nay mang nó theo, kể cho bà nghe gặp nhóm người tốt, kể chuyện gặp được Hầu Ngạn Lâm, kể việc thi đấu giành phần thắng, tại có cửa hàng của riêng mình.

      Tuy là kể chuyện, nhưng mỗi kiện đều sơ lược, đặc biệt là những chuyện tốt, cũng chỉ chút, có chút chuyện thậm chí xem .

      Giấy tiền được đốt thành màu đen trong chậu than, trận gió thổi qua, đem chút tro thổi lên quần áo hai người và bia mộ.

      Kể xong chuyện của mình, Mộ Cẩm Ca trầm mặc trong chốc lát, mới trầm giọng : “Con thấy người mà mẹ nhớ mãi quên, nhưng ông ta quên người đến còn mảnh, mặt ngoài vẫn xem là người tốt, nhưng lại làm chuyện rất xấu, làm mẹ thất vọng rồi.”

      Nghe xong lời này, Hầu Ngạn Lâm ngẩng đầu nhìn , khóe miệng nhấp nhấp, thần sắc phức tạp.

      Chờ đến khi đốt hết vàng mã mình đem đến, Mộ Cẩm Ca đem rác thu dọn lại, vỗ vỗ tro bụi người, với Hầu Ngạn Lâm: “ thôi.”

      “Từ từ.” Hầu Ngạn Lâm đột nhiên , “ còn có vài lời muốn với dì.”

      Mộ Cẩm Ca cũng quản , chỉ cho rằng vài lời khiến người khác thẹn thùng mà thôi.

      Hầu Ngạn Lâm nhìn chăm chú ảnh chụp của Mộ Vân bia, chậm rãi : “Dì à, ra Tôn lão sư có quên dì, lúc ấy khi ông ấy rời căn bản biết dì có thai, những năm nay ông cũng có kết hôn, chính là trong lòng luôn nhớ đến dì, nhưng sau khi ông về nước lại nghe dì có con , nên cho rằng dì lập gia đình, cho nên mới tìm dì, là sợ bản thân thống khổ, hai là sợ quấy rầy dì.”

      Mộ Cẩm Ca thể nghĩ đến những lời này, nhất thời ngẩn ra, kinh ngạc nhìn .

      Hầu Ngạn Lâm tiếp tục : “Họ “Mộ” vốn tương đối độc đáo, “Cẩm Ca” lại là tên mà năm đó dì và ông ấy hẹn ước, cho nên trong trận chung kết ngày hôm ấy, khi ông ấy thấy tên Cẩm Ca nhớ ngay đến dì, theo tư liệu dự thi của Cẩm Ca điều tra tiếp, mới biết được dì vẫn luôn là bà mẹ đơn thân, chỉ có cuộc sống hạnh phúc như ông nghĩ, lại còn qua đời vào 5 năm trước.”

      Sắc mặt Mộ Cẩm Ca biến đổi, giọng trở nên lạnh lùng: “Vì sao biết những chuyện đó?”

      Hầu Ngạn Lâm quay đầu lại, đem ánh mắt rơi xuống người .

      “Bởi vì sau đó Tôn lão sư đến tìm dì Tống tìm hiểu tình huống của em, sau đó dì Tống lại rời thành phố B, ông lại từ trong tay dì Tống lấy được phương thức liên hệ với , cũng thông qua dì Tống liên lạc với .” Hầu Ngạn Lâm thu lại ý cười mặt, nghiêm mặt : “ thể đảm bảo nhân cách của Tôn lão sư, cũng phải muốn giúp ông tẩy trắng, nhưng ít nhất những chuyện gần đây, biết ông bị oan, bởi vì đêm giao thừa ông xuất ở Chu Ký là hẹn chuyện, sau khi xong tự mình đưa ông về nhà.”

      Đột nhiên Mộ Cẩm Ca nhớ đến cái gì, giật giật môi: “Những túi gia vị kia…”

      Hầu Ngạn Lâm gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, là Tôn lão sư giao cho , bảo dùng danh nghĩa của mình tặng cho em, là lễ vật năm mới.”

      Mộ Cẩm Ca lạnh giọng hỏi: “Vì sao cho em biết?”

      “Cẩm Ca, xin lỗi.” Nhìn thấy ánh mắt đối phương, Hầu Ngạn Lâm luống cuống, nhưng vẫn giả bộ dáng trấn định, vươn tay nắm lấy tay Mộ Cẩm Ca, dịu dàng : “ vẫn luôn muốn tìm cơ hội cho em biết, nhưng vừa rồi nghe em với dì những lời đó, đột nhiên cảm thấy cần thiết phải mọi chuyện tại đây.”

      Nhưng Mộ Cẩm Ca giật tay khỏi tay .

      lạnh lùng nhìn , cắn răng : “ sớm biết quan hệ của em với Tôn Quyến Hướng, vậy mà vẫn luôn lén lút liên lạc cùng ông ta.”

      Hầu Ngạn Lâm chỉ cảm thấy cái đánh tay vừa rồi khiến toàn thân mình đau đớn, hầu kết giật giật, cuối cùng chỉ có thể giọng : “ xin lỗi.”

      “Hầu Ngạn Lâm, em ở trước mặt có phải chút * cũng có sao?” Mộ Cẩm Ca rất ít khi nổi giận, nhưng khi tức giận, giọng bén nhọn gấp 10 lần so với bình thường, lộ ra độc miệng vẫn luôn che giấu: “Trước kia điều tra tôi còn chưa tính, sửa, tôi tin , nhưng chỉ sửa, mà còn trầm trọng thêm, trực tiếp gạt tôi, can thiệp vào chuyện của tôi! Nhìn thấy tôi cái gì cũng biết, rất đắc ý có phải ? Có phải cảm thấy mình là thông minh nhất thế giới, người khác toàn là kẻ ngốc đúng ?” (dấu * là của tác giả, mình giữ nguyên, mọi người tự hiểu theo cách của mình nha, theo mình ý là chị ko có riêng tư nào trước mặt thôi)

      Hầu Ngạn Lâm từng lần cho rằng bản thân chuyện bách chiến bách thắng, có chuyện để lộ sơ hở, có chuyện thuyết phục được người khác, nhưng giờ phút này, ở trước mặt Mộ Cẩm Ca, lại á khẩu được gì, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn năng lộn xộn: “Cẩm Ca, có ý này, chỉ cảm thấy như vậy… như vậy có lẽ giúp em được chút gì đó.”

      Mộ Cẩm Ca nhắm mắt lại, hít sâu hơi, lạnh lùng : “Thôi, đừng nữa, tôi thấy lừa gạt người khác ra sao, chính là đem đen thành trắng, tôi nghĩ dùng chiêu này đối phó tôi.”

      “Cẩm Ca…”

      Mộ Cẩm Ca cầm đồ, xoay người thẳng xuống dưới, “Tạm thời cần chuyện với tôi, tôi muốn bình tĩnh chút.”

      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, levuong7 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 64: Bánh dày
      Rượu trắng ngồi chờ ở nhà chán đến mốc meo.

      Nó mới vừa ăn hết thức ăn Mộ Cẩm Ca để sẵn trước khi , suy nghĩ là có nên ngủ luôn , chợt nghe tiếng cửa chính được mở ra, vì thế nó hưng phấn xoay người, chạy như điên ra cửa, bất giác động tác của nó càng ngày càng hồn nhiên như con mèo chứ phải là cái hệ thống.

      “Tĩnh ca ca! Đại ma đầu! Hai người trở về!”

      Người vào cửa đầu tiên là Mộ Cẩm Ca, Rượu trắng cọ cọ vào chân , ngửi được mùi nhang khói nhè , quấn quanh lớp vải quần áo.

      Nó mẫn cảm sâu sắc nhìn ra khí thế đối phương vào lúc này bình thường, có chút nghi hoặc ngẩng cái mặt dẹt lên nhìn lại, từ góc độ này nó có thể này khóe miệng có độ cong nào, hề đáp lại nhiệt tình của nó, mà là khuôn mặt lạnh lùng, chữ cũng , giống như trở lại là núi băng vào ngày đầu tiên gặp mặt.

      Rượu trắng biết làm sao, quay đầu nhìn Hầu Ngạn Lâm theo phía sau, chỉ thấy người luôn tươi cười cũng là thần thái tương tự, mặt chút ý cười, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt luôn tỏa sáng khi nhìn Mộ Cẩm Ca cũng trở nên ảm đạm, tựa như có mây đen che khuất những vì sao sáng.

      – có chuyện!

      đến trước mặt Hầu Ngạn Lâm, dùng bàn chân trước kéo kéo ống quần , cũng nhận được phản ứng như nhau.

      “Cẩm Ca…” Bỗng nhiên, Hầu Ngạn Lâm mở miệng, nhìn Mộ Cẩm Ca ngồi đổi giày, trầm giọng , “Nếu em cảm thấy nhìn thấy khiến em phiền lòng, hôm nay … vẫn là nên ở chỗ này.”

      Vừa nghe được lời này, Rượu trắng càng kinh ngạc, nó ngẩng đầu hỏi vội: “Đại ma đầu, sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”

      Nhưng mà Mộ Cẩm Ca cũng có trả lời, mang theo túi xách vào phòng, sau đó đem cửa phòng đóng lại.

      Nếu mới vừa rồi đáy mắt Hầu Ngạn Lâm mất ánh sáng, tại như là vạn ngọn nến trong nhà đồng loạt tắt trong màn đêm, triệt để lâm vào bóng tối, tay giơ lên cũng thấy.

      hít hơi sâu, quỳ xuống sờ đầu Rượu trắng, thấp giọng : “Thay tao bên cạnh Tĩnh ca ca cho tốt.”

      Rượu trắng thấy đứng lên xoay người ra ngoài, kinh hoàng : “A! Đại ma đầu, đâu vậy?”

      Hầu Ngạn Lâm đến ngoài cửa, đơn giản trả lời: “Hôm nay tao ra ngoài ở, ngày mai tao cùng hai người ra sân bay.”

      Rượu trắng ngơ ngác: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Các người tốt xấu gì cũng phải cho ta câu trả lời chứ!”

      Đáng tiếc tại Hầu Ngạn Lâm cũng có tâm tình tiền căn hậu quả cho nó biết, “ba” tiếng cửa trước mặt Rượu trắng đóng lại, chỉ để lại trận gió lạnh lùa vào.

      – cho nên hai người cãi nhau to sao?

      Rượu trắng nghĩ tới miệng mèo của mình lại linh như vậy, buổi sáng khi nó bị bỏ ở nhà mình, nó còn hai người này cứ diễn đương để nó yên, nó ở bên cạnh nhìn chán muốn chết, nghĩ tới giữa trưa hai người trở về cãi nhau?

      Ai, nhưng nó thấy tại cãi nhau còn bằng phát thức ăn cho cẩu cho nó ăn còn tốt hơn.

      Cho nên khó trách vợ chồng nên cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh với nhau, điều này gây ảnh hưởng tốt cho đứa ở giữa hai người.

      Tuy cách cánh cửa, Mộ Cẩm Ca vẫn nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài.

      chỉ nằm yên giường, tâm phiền ý loạn, được tại sao lại tức giận với Hầu Ngạn Lâm, vẫn là do lúc mở miệng suy nghĩ kỹ, hoặc là hối hận tại sao mình lại tức giận như vậy.

      Kỳ biết Hầu Ngạn Lâm làm vậy là vì tốt cho .

      Nhưng đời này, phần lớn chuyện “vì tốt cho em/” đều có độc, họ làm chuyện người khác muốn làm, căn bản nghĩ tìm hiểu vì sao người ta muốn làm, chỉ nghĩ muốn giúp đỡ mà muốn nhận được từ chối từ phía đối phương.

      cho rằng xuất thân của mình có gì bi thảm, gia đình đơn thân sao, xã hội này gia đình đơn thân cùng với gia đình sinh nhiều con cũng là như nhau, tùy ý đều có thể thấy được, so với nhi cha mẹ còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần, hơn nữa trong nhà còn tự mở quán kinh doanh, điều kiện kinh tế tồi, từ lo lắng vì chuyện ăn ở, còn tốt hơn những đứa trẻ con nhà nghèo nhiều, còn có gì phải bất mãn?

      Nhưng xác định được Hầu Ngạn Lâm nghĩ như thế nào.

      Người đó từ sống trong nhung lụa, chỉ cha mẹ còn khỏe, mà còn có chị luôn thương , lúc sinh ra có đặc quyền giai cấp, đứng ở đỉnh cao xã hội, hào quang vạn trượng, so với bối cảnh của , có vẻ bất hạnh .

      Người khác nghĩ thế nào về , đều quan tâm, nhưng lại muốn Hầu Ngạn Lâm thấy mình đáng thương.

      Người đáng thương hơn thế giới này nhiều lắm, nhưng Mộ Cẩm Ca chỉ có .

      Cho nên hy vọng Hầu Ngạn Lâm chỉ là thuần túy vì mà đối tốt với , mà có chút nào đồng tình trong đó.

      Bằng sợ rằng có ngày ánh sáng mặt trời rời thế giới của mình, chiếu rọi địa phương còn hoang vu hơn so với thế giới .

      – đại khái là, chính là như nhiều người “lo được lo mất” .

      Mộ Cẩm Ca nằm giường, biết thế nào mà ngủ quên luôn.

      Cho đến khi tỉnh lại, phát chăn được kéo lên phân nửa, che lại phần lưng . Ý thức còn chưa ràng, mơ mơ màng màng gọi: “… Hầu Ngạn Lâm?”

      Nhưng đáp lại phải là giọng mang theo vài phần ý cười như mọi khi.

      Mèo mặt dẹt dùng thịt đệm vỗ vỗ tay : “Tĩnh ca ca, tỉnh sao?”

      “Rượu trắng?” Mộ Cẩm Ca dần dần tỉnh táo lại, nhìn cái mũi và cái miệng Rượu trắng có vết thương kết vảy đỏ, “Miệng mày sao vậy?”

      Rượu trắng vươn đầu lưỡi liếm liếm mũi: “Này hả… A, ta bị khi mở cửa.”

      Mộ Cẩm Ca: “Mở cửa?”

      Giọng Rượu trắng có chút đắc ý, như là khoe ra mình làm được chuyện lớn: “Đúng nha, phải đóng cửa phòng ngủ sao? Ta gõ cửa hồi lâu mà thấy đáp lại, nên nghĩ học theo clip mấy sủng vật mạng đem cửa mở ra, nghĩ đến lần đầu tiên khều chế lực tốt, làm mặt bị đụng, nhưng cũng may là ta cơ trí, đem ghế dựa chỗ bàn ăn đẩy lại đây, cuối cùng đứng ghế dùng móng vuốt mở cửa!”

      Mộ Cẩm Ca chống người ngồi dậy: “Mềm cũng là mày đắp cho tao hả?”

      Rượu trắng bộ dáng đứa cầu khen ngợi: “Đó là đương nhiên! Mau khen ta là áo bông tri kỷ !”

      Mộ Cẩm Ca phủi lông mèo giường: “Uhm, đúng là áo lông mèo bị rụng lông.”

      Rượu trắng: “…”

      Sau khi ngủ dậy, Mộ Cẩm Ca thấy tâm tình tốt hơn nhiều, đem chăn xếp gọn lại, sau đó vuốt đầu áo bông mèo tri kỷ, : “Rượu trắng, khiến mày lo lắng, ngại quá.”

      Rượu trắng trượng nghĩa : “ có gì, ta đáp ứng Đại ma đầu chiếu cố tốt.”

      Mộ Cẩm Ca: “Người kia đâu?”

      ra ngoài từ sớm, hôm nay ngủ bên ngoài.” Rượu trắng hỏi, “Tĩnh ca ca, và Đại ma đầu có chuyện gì vậy?”

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : “Cãi nhau chút thôi.”

      Rượu trắng : “Trách được nhìn cả hai người đều là lạ… A, đúng rồi! Ta vẫn luôn đợi tỉnh, là muốn với chuyện!”

      Mộ Cẩm Ca hỏi: "Cái gì?"

      Rượu trắng nhảy lên giường đem cái túi để lên giường, trong đó có vật màu đen, nhưng miệng nó quá , kéo ra được, chỉ có thể dùng móng vuốt khều món đồ đó ra ngoài rớt xuống đất, : “Lúc nãy khi ta muốn lấy đồ chơi trong túi ra, kết quả phát ví tiền của Đại ma đầu lại để chỗ , ta cái gì cũng mang theo, vậy ăn ở ở đâu được chứ?”

      Mộ Cẩm Ca xoay người nhặt lên cái bóp màu đen của Hầu Ngạn Lâm, mở ra thấy rất nhiều tiền mặt bên trong, ngay cả chứng minh thư cũng có.

      – ngay cả chứng minh thư cũng mang theo, vậy cái tên ngốc đó làm sao thuê phòng khách sạn?

      Ngay lúc chuẩn bị đóng bóp lại, mới phát ngăn ví plastic có tấm ảnh chụp vào năm trước khi mở tấm vải treo bảng hiệu khai trương nhà hàng, cũng biết chủ nhân cái ví này làm sao lại trộm vào tay.

      Mộ Cẩm Ca chần chờ chút, nhưng chung quy cũng có lấy tấm ảnh chân dung của mình ra, chỉ nhìn sơ vật trong ví, sau đó đóng lại.

      lấy điện thoại, chuẩn bị dò tìm vị trí của tên ngốc kia.

      Ngay lúc mở ra mục tin nhắn, lại phát nhóm bạn chat có tiêu đề nổi bật, nhấn vào xem là tin Hầu Ngạn Lâm đăng lên, có nhắc đến .

      Cái tin này là đăng vào tối hôm qua.

      Mộ Cẩm Ca có chơi di động, bình thường dùng cũng chỉ để nhắn tin chuyện phiếm với Hầu Ngạn Lâm, mà hai ngày nay hai người cùng ăn cùng ở, có trao đổi mạng, cho nên từ tối qua đến giờ cũng mở phần chat ra, đây là thói quen của mà những người khác đều biết, có chuyện gì cần cứ gọi điện với .

      đến thành phố của em, con đường mà em qua.”

      Cùng với câu viết là 9 tấm ảnh, tám tấm đầu tiên được chụp là lúc ra khỏi sân bay, tàu điện ngầm, vào tiểu khu, lên lầu, vào nhà, đến cửa hàng tiết canh vịt, tám tấm sau là chụp lúc ở trường trung học, phong cảnh cũng tùy ý, có chụp người và cảnh, có tấm chụp bước chân đường, theo ánh mặt trời – từ lúc sáng đến lúc bóng đêm buông xuống, trong ảnh ngoài bỏ chụp đường , còn có hai đôi chân, trước sau, phía trước là Mộ Cẩm Ca, theo sau là Hầu Ngạn Lâm, từng bước từng bước theo, chưa từng thay đổi.

      Mà tấm hình thứ 9 hình như là chụp vào lúc bọn họ trở về đứng chờ đèn đỏ giành cho người bộ, ảnh chụp là bóng hình của bọn họ mặt đất. Ánh đèn đường phủ màu vàng ấm áp đường, hai người vẫn là đứng trước sau, chiếc bóng được kéo dài, người phía sau biết vươn tay lúc nào mà phát , nhưng theo hình ảnh của cái bóng giống như là ôm từ phía sau, hai người ôm chặt rời.

      Mộ Cẩm Ca nhìn chằm chằm màn hình di động, tâm tình của mình vào lúc này.

      Rượu trắng thấy nhúc nhích, mở miệng hỏi: “Tĩnh ca ca, nhắn tin hỏi Đại ma đầu chưa?”

      Mộ Cẩm Ca lưu tấm ảnh thứ 9 đó lại, trực tiếp rời khỏi mạng, đứng lên, sau đó ra ngoài gọi điện cho Hầu Ngạn Lâm.

      Chuông reo hai lần, đối phương bắt máy, giọng có chút khẩn trương: “… Cẩm Ca?”

      Mộ Cẩm Ca hỏi thẳng: “ ở đâu?”

      Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Hả?”

      Mộ Cẩm Ca dùng bả vai kẹp điện thoại, ngồi xuống ghế mang giày, hỏi: “ tại ở đâu?”

      Hầu Ngạn Lâm: “ cũng biết miêu tả chỗ này như thế nào…”

      “Gửi định vị qua cho em.” Mộ Cẩm Ca cầm chìa khóa mở cửa ra, “ cứ đứng chờ ở đó, đừng loạn.”

      Vừa tắt máy, Hầu Ngạn Lâm gửi vị trí qua, Mộ Cẩm Ca nhìn nhìn, chỗ đó cũng xa, ngay bên cạnh trường trung học của .

      Nhưng định vị cũng phải đúng 100%, chờ khi Mộ Cẩm Ca theo bản đồ di động đến chỗ đó, phát nơi này là con đường cái lớn, mà bốn phía lại thấy bóng dáng Hầu Ngạn Lâm.

      Vì thế, lại gọi cho Hầu Ngạn Lâm, lại nghĩ rằng di động phát ra tiếng tổng đài báo đối phương bắt máy được.

      Tuy biết người lớn như xảy ra chuyện gì, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn khỏi nóng vội, vòng rồi lại vòng quanh trường, cuối cùng cũng tìm được ngay sạp báo ở góc đường đối diện trường.

      Chỉ thấy Hầu Ngạn Lâm tùy ý dựa vào vách tường màu xanh cạnh sạp báo, dáng người thon dài, dẫn đến ánh mắt nóng bỏng tò mò của các ngang qua, nhịn được lặng lẽ đánh giá cùng tự YY. Đối với ánh mắt của những đó, Hầu Ngạn Lâm sớm quen, bộ dáng thờ ơ, trêu ghẹo, tỏ vẻ mình là người có chủ.

      Mộ Cẩm Ca đường chạy đến, khi đến nơi còn phải thở hổn hển: “Hầu Ngạn Lâm!”

      Hầu Ngạn Lâm nghe tiếng kêu quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời, chỉ còn kém có thêm cái đuôi đằng sau vẩy vẩy: “Cẩm Ca? Em đến tìm ?”

      Mộ Cẩm Ca nhìn , mặt chút thay đổi hỏi: “Gọi điện cho , sao lại tắt máy?”

      Hầu Ngạn Lâm tỏ vẻ đáng thương : “Di động hết pin, em được lung tung, cho nên vẫn đứng đây chờ em.”

      Lúc này, Mộ Cẩm Ca mới chú ý tới tay cầm phần bánh dày, đây là món mà có thể mua được do người đạp xe đạp bán đường, bánh gạo nếp dẻo mềm mại ngọt ngào, mặt có rắc mè trắng, nhân làm bằng đường đỏ và đậu nành, là món ăn thích của nhóm học sinh sau giờ tan học.

      nghi hoặc hỏi: “ đem theo ví, sao có thể mua được bánh dày?”

      “Sau khi ra ngoài mới nhớ ví tiền để ở chỗ em…” Hầu Ngạn Lâm cười cười , “nhưng tại có rất nhiều tiểu thương nhận thanh toán tiền qua điện thoại di động hoặc cà thẻ mà.”

      “…” Sao nghĩ tới ấy còn có thể chi trả qua mạng chứ?

      Mộ Cẩm Ca làm bộ như mình chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiếp theo lại hỏi: “ nhớ chứng minh thư của mình để trong ví sao? có chứng minh thư làm sao thuê phòng ở khách sạn được, tính ngủ ngoài đường sao?”

      Hầu Ngạn Lâm trả lời cách chi tiết: “Ở thành phố N nhà có đầu tư mở khách sạn, cần chứng minh thư vẫn có thể vào ở.”

      “…”

      Mộ Cẩm Ca cảm thấy mình quả là khờ quá khờ mà.

      “A, Cẩm Ca!” Nhìn vẻ mặt vi diệu của đối phương sau đó nhanh chóng xoay người bước , Hầu Ngạn Lâm rất vui vẻ, sải bước chân dài đuổi theo , khóe miệng cười kéo đến mang tai, “Em là sợ bị đói bị lạnh sao, cho nên mới gấp gáp tìm như vậy?”

      “…”

      “Em rất lo cho sao?”

      Mộ Cẩm Ca thẹn quá thành giận, lạnh lùng : “Câm miệng.”

      Hầu Ngạn Lâm nheo mắt, vui vẻ hỏi: “Tĩnh ca ca, xem như chúng ta hòa rồi đúng ?”

      Mộ Cẩm Ca: “…”

      Hầu Ngạn Lâm nhân cơ hội giải thích: “Tĩnh ca ca, biết mình sai rồi, chỉ là có điểm đắc ý quên mình sau khi Tôn lão sư đến tìm , cảm thấy bản thân mình có tư cách vì em làm chuyện gì đó, cảm thấy chuyện của em cũng là chuyện của , nghĩ muốn khoe khoang, kết quả cẩn thận liền… vượt giới hạn, xin lỗi em.”

      Băng qua đường, Mộ Cẩm Ca dừng bước lại.

      quay đầu, nhìn về người phía sau, nghiêm mặt : “Hầu Ngạn Lâm, nghe kỹ cho em!”

      Hầu Ngạn Lâm cũng ngừng lại, trong lòng căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.

      cho như vậy là đúng, dĩ nhiên có thể làm chủ giúp em số việc, cũng giống như tự nguyện cho em thay xử lý số chuyện.” Ngoài dự kiến của , Mộ Cẩm Ca tiếp tục giận , mà là bình tĩnh chuyện với , “Nhưng mà, được gạt em, trước khi làm chuyện gì phải trước cho em tiếng.”

      Hầu Ngạn Lâm vội : “Được, nhớ kỹ.”

      Mộ Cẩm Ca xoay người, tiếp tục về phía trước, vừa vừa : “Đêm nay được ngủ bên ngoài, theo em trở về.”

      “Ngủ bên ngoài?” Hiển nhiên Hầu Ngạn Lâm giải thích chữ “bên ngoài” giống “bên ngoài” mà Mộ Cẩm Ca , “Tĩnh ca ca, ý em là có thể ngủ chung phòng với em sao?”

      Mộ Cẩm Ca lưu tình mà đánh tan mộng đẹp của , “Em ngủ bên ngoài là ngoài khách sạn.”

      Hầu Ngạn Lâm cười cười, lại vòng lại vấn đề ban nãy, “Tĩnh ca ca, em còn chưa trả lời , mới vừa rồi em vội vàng chạy ra, là lo lắng cho phải ?”

      “…”

      “Tĩnh ca ca, em nhanh như vậy là vì thẹn thùng sao?”

      “…”

      “Tĩnh ca ca, em có muốn ăn thử bánh này , hương vị tệ, rất ngọt a.”

      “… Ầm ĩ chết được!”

      Vì hai người đều cao ráo, gương mặt lại đẹp, cho nên ít người đường quay đầu nhìn họ, thấy người nữ nhanh về phía trước, người nam ở phía sau sải bước chân dài cần cố sức đuổi theo, người mặt nghiêm im lặng, người cười như hoa đào đủ thứ.

      biết người nam kia thất bại bao nhiêu lần, cuối cùng bạn ta cũng cho ta nắm tay.

      Cuối cùng, hai người đan mười ngón tay vào nhau, cùng nhau bước .
      Tiểu Ly 1111, huyen1604, levuong7 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 65: Bánh waffle sốt mật ong
      Tin đồn về Tôn Quyến Hướng mạng đột nhiên bị đè ép xuống.

      Đầu tháng Tư, Từ Phỉ Phỉ lấy thân phận là hot blogger ký hợp đồng với Ngu thị, sau đó ekip của liền đâm đơn kiện để giết gà dọa khỉ, dẫn đầu đăng tin lên Weibo nộp đơn lên tòa án, đồng thời phòng quan hệ công chúng của Hoa Thịnh giải trí đứng ra làm chứng, vì công ty muốn phát triển kênh mua sắm mỹ thực trực tuyến, do muốn chuẩn bị tốt, vị quản lý cấp cao họ Cao hẹn Tôn Quyến Hướng ở Chu Ký vào đêm trừ tịch để chuyện với nhau, tìm hiểu tình hình giới ẩm thực cách cụ thể và tỉ mỉ, sau khi hai người chuyện xong cùng nhau rời , có camera phố là chứng.

      Ngay sau đó, mạng lại bùng nổ scandal mới, có người nặc danh tố cao Lưu Tiểu San và Lâm Quyết, cũng ám chỉ người bày mưu tính kế và hỗ trợ sau màn là Chu Diễm.

      ra điều này cũng thu hút quá nhiều người chú ý Weibo, người đàm luận cũng hạ nhiệt hơn, nhưng mà, Lưu Tiểu San và Lâm Quyết vốn trong lòng có quỷ, dám làm gì, chỉ là tự tin đủ mà phát ra tin „Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc“ để thanh minh, nhưng Chu Diễm tự thấy nhược điểm lưu lại nhiều lắm, nên tính toán áp dụng theo cách Từ Phỉ Phỉ làm, lấy việc đối phương đăng bài dùng tên và chỉ có 500 lượt chia sẻ, nên hợp tình hợp lý lên án đối phương vu oan giá họa, phát ra tin tức sai .

      Kết quả, vừa ra tay, vị chủ nhân blog kia như tính toán sẵn, đem Weibo xóa sạch , ngay cả tài khoản cũng hủy, thành công lui thân, chỉ để lại ít dấu vết – rất nhiều công ty quảng cáo thượng vàng hạ cám đều lưu lại tin tức đăng lúc đó, khi thấy chủ nhân xóa Weibo, liền rải rác mà đăng lại, nhiều ít, bất quá mỗi người đăng đều quá 500 lượt chia sẻ, khiến muốn tố cáo cũng tố cáo thành. (theo như mình biết là bên TQ có luật là bài viết dưới 500 lượt chia sẻ bị kiện cáo nếu có đăng tin ko đúng or phì báng này nọ)

      Nhưng điều này lại làm Chu Diễm tức điên lên.

      , cuộc chiến dư luận này trong mắt mấy người chuyên nghiệp như Hầu Ngạn Lâm chỉ là trò trẻ con, tính là gì, nhiều lắm xem như sửu nhi nhoi nhoi thôi.

      Cục diện đột nhiên xoay ngược, mưu bị phơi bày, mắt thấy mọi chuyện như sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng vẫn có người vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

      – người đó là Vương Bỉnh.

      Lúc trước ông chính là người mời Tôn Quyến Hướng làm giám khảo; khi đó ông phải thực cuộc tiểu phẩu, muốn tĩnh dưỡng ít nhất tháng, lại muốn vì mình mà khiến ekip chương trình thêm phiền toái, nên lén nhờ bạn tốt nhiều năm đến hỗ trợ, nghĩ tới, ngược lại làm thanh danh bạn tốt bị hao tổn.

      tại ông từ chối tiết mục, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, mình ở trong phòng bếp nấu cơm, con thành phố khác học đại học, chỉ đến khi nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về.

      Vương Bỉnh ngồi sô pha, nhìn người bạn tốt mất tích vài ngày trước giờ mới xuất , hỏi: „Ông tính thế nào, chuyện lùm sùm mấy ngày nay, ông lại chạy đâu?“

      „Chuyện lùm sùm?“ Tôn Quyến Hướng uống hớp trà nóng, vẫn giữ bộ dáng nho nhã, nhanh chậm , „Vương lão sư, ông đừng như tôi giống tội phạm truy nã được ?“

      Vương Bỉnh bị cái tính nhàn nhạt của ông làm tức chết, tức giận : „Ông biết tôi cái gì mà, hai đứa nhãi ranh Lưu Tiểu San và Lâm Quyết kia, vậy mà dám hắt nước bẩn lên đầu ông, tổ chương trình đứng ra lời công đạo cho ông, là khi dễ người quá rồi!“

      Tôn Quyến Hướng nhướng mày: „Cho nên ông, dưới cơn tức giận thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, tham dự tiết mục này nữa?“

      „Loại tiết mục này cũng có gì đáng lưu lại!“ Mấy năm nay Vương Bỉnh đầu tư cổ phiếu kiếm lời ít, tuy tiền vi phạm hợp đồng xác cũng làm bản thân đau chút, nhưng nếu tiếp tục ở lại chương trình đó toàn thân đều đau đến từng tế bào mất. „Nhưng công đạo tại lòng người, tôi thấy hướng gió mạng thay đổi, ông có hi vọng tẩy sạch oan khuất!“

      Tôn Quyến Hướng cười nhìn ông: „Sao ông còn khẩn trương hơn tôi vậy?“

      đến chuyện này Vương Bỉnh liền hối hận vô cùng: „Chuyện này, nếu phải tôi phát bệnh phải phẩu thuật, ông cũng thay tôi làm số phát sóng, nếu ông thay tôi làm cái chức giám khảo rách nát đó, hai đứa ranh kia có thể có cơ hội bắt được cơ hội chỉnh ông sao?“

      Tôn Quyến Hướng nhàn nhạt : „ tình đều qua , ngay cả mạng ầm ĩ to, tôi cũng có chuyện gì.“

      Vương Bỉnh mới tin: „ tai có việc gì, nhưng cuối cùng ảnh hưởng đến ông là thể thay đổi, chuyên mục của ông ở „Mỹ thực Hoa Hạ“ bị cắt bỏ phải sao?“

      Tôn Quyến Hướng nhàng : „Tôi làm nhà bình luận ẩm thực 30 năm, cũng đến lúc cho người trẻ cơ hội lên rồi.“

      Vương Bỉnh sửng sốt.

      „A, , phải...“ ông dừng chút, vẻ mặt khinh ngạc, „... Lão Tôn, ông có ý gì? đến mức đó .“

      Tôn Quyến Hướng giải thích: „Đây là chuyện tôi suy nghĩ trước khi kiện này xảy ra, tôi phải với ông, cho tới nay tôi đều có làm gia vị xuất khẩu sao? Tôi tính thoái lui dần, đem trọng tâm đặt thương trường.“

      Chuyên gia phê bình ẩm thực chỉ dựa vào tiền nhuận bút bình thường rất khó nuôi sống bản thân, thế hệ các cây bút mới phần lớn đều có bối cảnh sau lưng, có bối cảnh nắm lấy cơ hội mạng để phát triển bản thân, mà những người lão làng như ông, phần lớn là dựa vào phát triển nghề phụ, làm việc toàn thời gian cơ hồ là có.

      Vương Bỉnh trầm mặc mấy giây mới mở miệng : „Ông nghĩ kỹ rồi sao?“

      „Nghĩ kỹ rồi.“ Tôn Quyến Hướng vì muốn giúp bạn già thêm an tâm, nên lộ ra kế hoạch tỉ mỉ: „Nếu ông thích lên mạng như vậy, hẳn cũng biết chuyện tôi và vị Cao Dương của Hoa Thịnh, chúng tôi chuyện, vị tiên sinh kia muốn đầu tư vào ngành ẩm thực, hỏi tôi có muốn hợp tác cùng , làm chức cố vấn.“

      Vương Bỉnh nhíu mày : „Có thể tin được ? Ông thân mình, đến lúc bị người ta lừa, cẩn thận đến viện dưỡng lão cũng ở được!“

      Tôn Quyến Hướng bật cười: „ biết, ông yên tâm , tôi còn chờ ông rãnh rỗi đến viện dưỡng lão thăm tôi mà, đem đồ ăn cho tôi mà.“

      „Ai, ông đó...“ Chuyện tới đến bây giờ, Vương Bỉnh từ bỏ khuyên ông tìm người để cưới, „Đúng rồi, ông còn chưa tôi biết, mấy ngày nay ông đâu.“

      Tôn Quyến Hướng rũ mắt, nhìn ly trà nguội, giọng : „ có gì, chỉ là tỉnh J.“

      „Thế nào, nơi đó có tiệm ăn mới mở sao? đúng, lúc này là Thanh Minh, ai lại khai trương.“

      Tôn Quyến Hướng : „Tôi viếng mộ.“

      Vương Bỉnh nghi hoặc : „Viếng mộ? Ai vậy?“

      Tôn Quyến Hướng chỉ nhàn nhạt cười : „ người bạn cũ.“

      „À...“

      Lúc này, di động để trong túi tiền rung rung, Tôn Quyến Hướng lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn, „Chú Tôn, cẩn thận Chu Diễm.“

      *****

      „Cái gì? muốn đăng ký tham gia „Vừa lòng 100%“?“

      Vương Bỉnh rút lui khỏi vị trí giám khảo chương trình „Vừa lòng 100%“, lưu lại vị trí trống, vừa lúc trong khoảng thời gian này Cố Mạnh Du ở thành phố B viết bản thảo, có việc gì làm đặc biệt, nên tổ tiết mục tìm đến , mời thay thế vị trí của Vương Bỉnh, cho dù chỉ có thể số cũng được coi như cứu lửa.

      Tuy bản thân Cố Mạnh Du có chút danh tiếng trong giới, nhưng đồng thời cũng là fan cứng của Tôn Quyến Hướng, thấy thần tượng mình vì tiết mục này mà hứng chậu nước bẩn, tự nhiên có khả năng sảng khoái đáp ứng lời mời, , trong lòng tính lời từ chối, chỉ là muốn thẳng ra, nên uyển chuyển suy nghĩ.

      nghĩ tới hôm nay đến Kỳ Ngộ Phường, sau khi chuyện với Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca về chuyện này, Mộ Cẩm Ca vậy mà bình tĩnh cũng muốn tham gia tiết mục này.

      Cố Mạnh Du tỏ vẻ chịu kinh hách, đây chính là Mộ Cẩm Ca khi trả lời phỏng vấn lúc thi đấu tích chữ như vàng, khi quay clip đăng lên mạng cũng chỉ lộ mặt chút sao?!

      Lên chương trình gameshow gì đó TV, hoàn toàn phải là phong cách của ấy, đúng sao?

      Vì thế, giây tiếp theo nhìn sang người nào đó chơi đùa với mèo con bên cạnh, hỏi: „Ngạn Lâm, cậu , có phải là cậu giở trò sau lưng ?“

      Hầu Ngạn Lâm lộ ra vẻ mặt vô tội : „Chị Mạnh Du, lần này phải em, chính Mộ Cẩm Ca muốn .“

      „Sau khi mở Kỳ Ngộ Phường, cùng người khác tỷ thí.“ Mộ Cẩm Ca bình tĩnh giải thích, „Có cạnh tranh mới có tiến bộ, tôi chỉ là muốn thử xem.“

      Cố Mạnh Du : „Nhưng lôi chủ là Chu Diễm đó!“

      Mộ Cẩm Ca: „Chu Diễm rất lợi hại, nhưng xem, phải là thể được toàn phiếu thông qua sao?“

      Hầu Ngạn Lâm ôm mèo, ở bên xem náo nhiệt : „Chị Mạnh Du, ý của chị là Cẩm Ca nhà chúng ta thắng nổi họ Chu kia sao?“

      „Cũng phải...“ Cố Mạnh Du nhìn nhìn hai bên, sau đó hạ giọng , „... Rất nhiều người đều cho rằng người sau màn chỉnh Tôn lão sư lần này chỉ có Lưu Tiểu San và Lâm Quyết, nhưng tôi cảm thấy việc này, Chu Diễm thoát khỏi quan hệ, tại dư luận mạng tuy có chuyển biến, nhưng Lưu Tiểu San và Lâm Quyết vẫn còn được giữ lại ở trong tổ tiết mục, chỉ sợ là do Chu Diễm đứng ra hòa giải, bây giờ ba người này là phe, đó chính là hai phiếu, còn có... Tốt, tôi quyết định!“

      Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca nghe được nửa, cũng biết quyết định cái gì, hai người mèo đều nhất trí mà giương mắt nhìn .

      Cố Mạnh Du vỗ bàn : „Bọn họ có người, chúng ta cũng có người, dù sao trong khoảng thời gian này tôi cũng rãnh, làm giám khảo phá tiết mục này cũng tồi.“

      Nghe vậy, Mộ Cẩm Ca nhíu mày lại: „ cần làm như vậy.“

      Cố Mạnh Du biết lo lắng cái gì, vì thế nghiêm túc : „Yên tâm, tôi bình phẩm công bằng, nếu Chu Diễm làm tốt hơn so với , tôi bỏ phiếu cho ta, bằng , đến lúc đó vị trí đó bị trống, Chu Diễm lại giới thiệu người quen của với tổ tiết mục, cuối cùng ban giám khảo toàn là người của , còn gì gọi là cạnh tranh công bằng. Đúng rồi, phải còn giám khảo minh tinh khách mời sao, Hầu Ngạn Lâm, đây là chuyện của cậu, kiếm người hung thần ác sát, mặt đen như Bao Công đến, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là tinh thần thi đấu, đừng...“

      hăng say, đột nhiên thấy bên chân có vật gì đó lông lá cọ cọ chân mình, cảm giác rất quen thuộc.

      Vừa cúi đầu thấy thân trắng tròn tròn, đúng là Asimovski.

      Lại ngẩng đầu lên, thấy Chung Miện đến, chỉ thấy sắc mặt cực kém, hốc mắt đỏ lên, chuyện cũng có sức, có chút khàn khàn, như là bị cảm: „Sóc Nguyệt lão sư, Hầu tiên sinh, Mộ tiểu thư.“

      „Bảo bối, làm sao vậy? Thức đêm viết bản thảo sao?“ Cố Mạnh Du kéo ngồi xuống bên cạnh, gắp miếng điểm tâm đút cho ăn, „Mau ngồi, mau ngồi, đây là món Cẩm Ca mới làm, nghỉ ngơi cho tốt phải ăn chút gì đó.“

      Chung Miện vốn gầy yếu, tại càng giống người giấy, khi bị Cố Mạnh Du túm lấy loạng choạng mà ngồi xuống trước quầy bar, mới vừa mở miệng, còn chưa kịp gì, trong miệng được đút miếng bánh waffle sốt mật ong ấm.

      Chung Miện: „...“

      giống loại bánh hay ăn ở bên ngoài, món này khi cho vào miệng hương vị có chút vi diệu, làm người ta nhất thời được là ngọt hay là mặn, nhưng khi nhai nuốt bánh rất mềm, hương vị sữa chua nồng đượm quét qua đầu lưỡi, còn có ớt xanh và chân giò hun khói được thái trộn lẫn trong đó, mang đến chút vị cay cay cùng chút mằn mặn của vị thịt.

      Trong lúc nhất thời đầu lưỡi như mảnh đất, được bao bọc trong mưa xuân ướt át thổi qua, tưới xuống những hạt giống, giúp chúng nhanh chóng nẩy mẩm vươn lên, đâm chòi lá xanh cùng nụ hoa trắng , xuân ý dào dạt, khiến tâm tư nhộn nhạo, khắp nơi đều ấm áp tốt đẹp.

      Trước đó, Cố Mạnh Du dùng qua món này, tự nhiên biết ngon miệng ra sao, cho nên chờ mong người đàn ông văn nhã thẹn thùng này tươi cười hưng phấn tán thưởng, lần nữa khôi phục tinh thần.

      Mà khi nhìn qua, lại là sửng sốt.

      Chỉ thấy Chung Miện cúi đầu, mũi và mắt đều đỏ, trong tay còn cầm nửa bánh waffle, có chút gian nan mà nuốt miếng bánh trong miệng xuống, cằm run nhè , nước mắt giọt ngắn giọt dài ngừng rơi xuống, làm ướt cả cặp kính mắt dày cộm của , rơi xuống bàn, tích thành vũng nước .

      , làm sao vậy?“ Cố Mạnh Du lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người đàn ông khóc trước mặt , tức khắc tay chân luống cuống, „ muốn ăn cứ từ chối tôi là được, a, tôi phải muốn khi dễ , tôi là quan tâm , ...“

      „Gâu.“ Asimovski cũng nhìn về phía chủ của nó.

      Chung Miện hít hít mũi, xua tay : „Sóc Nguyệt lão sư, tôi sao.“

      Mạnh Du vội đưa khăn giấy cho : „Nước mắt còn ngăn được, còn có việc gì.“

      Hầu Ngạn Lâm cũng phát thích hợp, kinh ngạc : „Đại tác giả, làm sao vậy?“

      Vốn Mộ Cẩm Ca chuyên tâm nướng thịt, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhì Chung Miện cong người lại, hỏi: „Là thấy ăn được sao? Uống miếng nước trà trước .“

      ... Ăn rất ngon.“ Chung Miệng gỡ xuống mắt kính, dùng khăn giấy Cố Mạnh Du đưa lau nước mắt và nước mũi, „ xin lỗi, tôi, tôi có chút khống chế được cảm xúc của mình...“

      Hầu Ngạn Lâm nhướng mày: „ phải chứ, chẳng lẽ ăn ngon đến khóc sao?“

      Chung Miện giọng : „Tôi... nhịn được suy nghĩ, nếu lúc đó... lúc đó Kỹ Viễn có thể ăn được... ăn được món ăn do Mộ tiểu thư làm, tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc, cậu ấy kịp ăn.“

      Hầu Ngạn Lâm cười : „ sao, tiệm chúng tôi cũng dời , khi nào cậu ấy muốn ăn cứ đến thôi.“

      Chung Miện nhàng lắc đầu, nức nở : „Cậu ấy... tới được.“

      „Mới hôm qua thôi... Kỹ Viễn nhảy lầu tự sát.“

      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, levuong8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :