1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 54: Sủi cảo
      Khi vào trong nhà, Hầu Ngạn Lâm đem Rượu trắng giao cho quản gia ôm, sau đó cởi áo khoác và khăn quàng cổ, vô cùng tự nhiên giao cho người giúp việc cung kính đứng chờ sẵn bên cạnh, hiển nhiên là quen với việc được hầu hạ như vậy.

      Mộ Cẩm Ca làm sao hượng thụ qua loại đãi ngộ như thế trước đây, cho nên có chút sửng sốt, mãi cho đến khi Hầu Ngạn Lâm giọng nhắc nhở, mới cởi áo khoác lông dài dày ra, có chút được tự nhiên đưa cho người giúp việc đứng cạnh đó, giọng cám ơn.

      Lúc này Hầu Ngạn Lâm mới phát mặc chiếc váy mùa đông màu tối, vì thế ý cười trong mắt càng sâu, đến bên cạnh Mộ Cẩm Ca cười : “ nghĩ lần đầu tiên thấy được Tĩnh ca ca mặc váy, lại là mùa này.”

      Mộ Cẩm Ca mất tự nhiên ho hai tiếng, cúi đầu gì.

      Trần quản gia đem động tác của hai người thu hết vào mắt, trong lòng vô cùng vui mừng, nghĩ tới chỉ chớp mắt vài năm, tiểu thiếu gia ốm yếu chỉ càng lớn càng tráng kiện, so với ba cậu còn cao hơn, hơn nữa còn thành công mang bạn về nhà. Ông thập phần hiền hòa chuyện với Mộ Cẩm Ca: “Phu nhân sớm dặn dò, Mộ tiểu thư ở phòng khách kế bên phòng của hai vị tiểu thư, hành lý chúng tôi mang lên, có việc gì cứ việc lên tiếng.”

      Mộ Cẩm Ca cứng ngắc gật đầu: “Tốt, cám ơn.”

      Hầu Ngạn Lâm vỗ vỗ lưng , giọng : “Đừng khẩn trương, cứ xem như nhà mình là được rồi.”

      Mộ Cẩm Ca thà trả lời: “… Nhà của em có nhiều người như vậy.”

      Hầu Ngạn Lâm lặng lẽ vào tai : “ có việc gì, em cứ xem bọn họ là Samoyed.”

      Mộ Cẩm Ca: "......"

      Nghe xong lời này, lại càng dám nhìn thẳng Trần quản gia luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười kia nữa.

      Trong phòng vô cùng ấm áp, từ cửa vào thấy sàn nhà lót thảm mềm mại, lấy màu hồng và màu be làm chủ đạo, mặt là hoa văn tinh tế xinh đẹp, phối hợp với giấy dán tường màu cam hành lang, tạo ra bầu khí ấm áp, làm cho người ta thể nghĩ đến căn nhà gỗ sáng đèn trong đêm tuyết rơi.

      Qua hành lang ngắn, chính là phòng khách, trần nhà cao cao là chiếc đèn chùm thủy tinh lớn, ánh sáng ngọn đèn rực rỡ, sáng như ban ngày, trong phòng lấy vị trí cầu thang làm trục phân thành hai bên, bên trái là bàn ăn dài, bên phải là bộ ghế sofa, nhưng cho dù bố cục phân khu hai hợp thành như thế, cả gian vẫn vô cùng rộng lớn, tậm chí có thể có chạy bộ vòng cũng có trở ngại gì.

      Khi bọn họ đến, sofa có hai người ngồi, trong hai người đó chính là Hầu Ngạn Ngữ gặp qua trước đó, hôm nay ấy đeo mắt kính, mặc chiếc váy màu đỏ đen, tóc vấn lên, thoạt nhìn càng thêm thành thục.

      Nghe được tiếng động từ phía sau, ấy quay đầu lại, nở nụ cười tươi tắn với Mộ Cẩm Ca, nhiệt tình hào phóng chào hỏi: “Hi, Mộ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”

      Mộ Cẩm Ca gật đầu : “Chào , Hầu tiểu thư.”

      “Nhà chúng ta chỉ có vị tiểu thư, em gọi như vậy, tôi em muốn đến ai.” Hầu Ngạn Ngữ trừng mắt nhìn, cười : “Tốt nhất em nên gọi giống Ngạn Lâm, trực tiếp kêu chị là chị Hai là được.”

      Mộ Cẩm Ca chỉ có thể : "Chị Hai khỏe."

      Người ngồi cạnh Hầu Ngạn Ngữ là phụ nữ trạc tuổi ấy, mặc bộ váy lông màu hạnh nhân, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất đoan trang, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền.

      Hầu Ngạn Lâm chủ động giới thiệu: “Ngồi cạnh chị Hai là vợ của trai Trầm Thiến. Chị dâu, đây là bạn em, Mộ Cẩm Ca.”

      Mộ Cẩm Ca gọi theo : “Chị dâu khỏe.”

      Trầm Thiến mỉm cười : “ trăm nghe bằng gặp mặt, ánh mắt Tiểu Lâm quả nhiên tồi.”

      Hầu Ngạn Lâm hỏi: “Chị dâu, em đâu?”

      Trầm Thiến : "Lúc ấy có việc cần xử lý, thấy cũng muộn, nên bảo chị qua đây trước.”

      “Cẩm Ca, ngồi cạnh chị nào.” Hầu Ngạn Ngữ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, mời mọc: “Lần trước chưa chuyện được nhiều với em.”

      Trầm Thiến cũng ngoắc ngoắc Mộ Cẩm Ca: “ được, Tiểu Cẩm Ca, ngồi kế chị dâu nào, chị dâu là người từng trải, có thể truyền thụ cho em ít kinh nghiệm.”

      Hầu Ngạn Ngữ: “Ngồi cạnh chị Hai, chị Hai cho em bí mật.”

      Trầm Thiến: “Ngồi cạnh chị dâu, chị dâu chuẩn bị cho em lễ vật nè.”

      Hầu Ngạn Lâm kéo người bên cạnh lùi về sau hai bước, nghiêm trang dặn dò: “ quý sinh mạng, cách xa mấy bà kỳ quái.”

      Mộ Cẩm Ca: "......"

      để ý đến hai người phụ nữ tranh giành kia, Hầu Ngạn Lâm quay đầu hỏi chuyện vị quản gia ôm Rượu trắng: “Chú Trần, ba mẹ con đâu?”

      Trần quản gia đáp: “Lão gia ở trong phòng sách, phu nhân ở trong bếp làm nhân bánh.”

      Nghe hai bên đối đáp, đột nhiên Hầu Ngạn Ngữ : “Đúng rồi, Ngạn Lâm, chị và chị dâu chuẩn bị nhân sủi cảo xong rồi, chỉ còn có em với Cả, nhanh nhanh , để Cẩm Ca ở lại đây chuyện phiếm với bọn chị.”

      A, có phải là người nhà ?

      Ngay lúc này, Hầu Ngạn Lâm nhận thấy người bên cạnh nắm tay chặt, có chút ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Ca, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe môi căng cứng bán đứng nội tâm bình tĩnh của , hiển nhiên cũng muốn bị để lại mình ứng phó với hai người nhiệt tình kia.

      ra cũng có lúc Tĩnh ca ca cần trợ giúp nha.

      Hầu Ngạn Lâm nhếch môi, dùng sức nắm lấy tay đối phương, sau đó với Hầu Ngạn Ngữ và Trầm Thiến: “Hai chị cứ từ từ chuyện, em mang Cẩm Ca vào phòng bếp gặp mẹ.”

      Hầu Ngạn Ngữ đồng ý : “Ngạn Lâm, đây là em đúng, người đến là khách, em sao lại để khách vào phòng bếp hả?”

      Hầu Ngạn Lâm cười : “Em muốn gặp mẹ, chị để lão nhân gia gặp Cẩm Ca sao?”

      Hầu Ngạn Ngữ xì tiếng: “Người lớn như vậy, sao còn làm nũng, em thấy có được ?”

      Hầu Ngạn Lâm cười vô sỉ : “Có cái gì được, con lúc nào cũng đứa trong mắt cha mẹ.”

      “Vậy em kéo tay con người làm gì, trưởng thành sớm vậy sao?”

      Hầu Ngạn Lâm cười lớn : “Trưởng thành sớm có là gì, chỉ cần đừng sớm già là được, chị , chị ?”

      Chị Mộ tiểu thư: "......"

      Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản kích lại, Hầu Ngạn Lâm làm ra dáng thỏa hiệp, đưa ra điều kiện đàm phán: “Nếu các chị quá nhàm chán, vậy em để Rượu trắng lại, các chị chơi với mèo .”

      Nghe như vậy, Hầu Ngạn Ngữ và Trầm Thiến mới chú ý đến con mèo Garfield màu xám bụi tay quản gia, trong khoảng thời gian ngắn, bốn con mắt đều nhìn về chỗ.

      Rượu trắng: “…” F**k!

      Lấy Rượu trắng làm vật hy sinh, cuối cùng Hầu Ngạn Lâm cũng mang được Mộ Cẩm Ca thoát thân, vào bếp.

      Hầu Ngạn Lâm vừa vừa giới thiệu với Mộ Cẩm Ca: “Đêm giao thừa nhà chúng ta gói sủi cảo, nhưng mỗi người tự làm nhân riêng, sau đó giao cho đầu bếp gói lại, rồi đem hấp, khi ăn cứ tự mình gắp, rất là khó biết của người nào làm.”

      Mộ Cẩm Ca buông lỏng ít, hỏi: “ cũng tham gia sao?”

      “Có a,” Hầu Ngạn Lâm cười cười nhớ lại, “năm trước chị Hai may mắn nhất, ăn 3 viên sủi cảo đều là do làm có cho mù tạt cay vào, ăn cay đến mức chảy nước mắt.”

      Mộ Cẩm Ca: "......"

      Hầu Ngạn Lâm giảo hoạt : “Nhưng chị ấy biết là làm, vì cũng giả bộ mình bị trúng chiêu, nhai sủi cảo bình thường nhân củ cải và thịt heo mà cứ giả bộ khóc ra nước mắt, ăn đến nửa chạy ói sủi cảo ra, rồi trở về uống nước, bản thân ăn trúng sủi cảo có mù tạt, hỏi tên khốn khiếp nào làm.”

      "......" , sao làm diễn viên .

      “Em đoán xem cuối cùng ra sao?”

      "Ra sao vậy?"

      “Mọi người đều nhất trí nghi ngờ là trai làm,” Hầu Ngạn Lâm từ tốn , “chị Hai dám trực tiếp trả thù ấy, nên gạt trai, lặng lẽ dụ chị dâu ra ngoài chơi hơn nửa tháng, khiến cho trai trải nghiệm cuộc sống độc thân thời gian.”

      Nghe đến đó, Mộ Cẩm Ca cảm thấy rất buồn cười.

      Thấy khóe môi nhếch lên, Hầu Ngạn Lâm dừng chân lại.

      ôn nhu nhìn chăm chú người bên cạnh, chậm rãi : “Cho nên em xem, kỳ bọn cũng là người bình thường, cùng bọn Tiểu Minh, Đại Hùng, Tiếu Duyệt có khác biệt gì, em cứ như bình thường lúc chúng ta ở cùng nhau, cần quá khẩn trương.”

      Lúc này Mộ Cẩm Ca mới ý thức được đối phương hồi như vậy, đều là vì muốn điều hòa cảm xúc cho , nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu : “Uhm.”

      Phòng bếp của Hầu gia cũng rất lớn, đầy đủ mọi thứ, bên trong có bốn đầu bếp mặc đồng phục màu trắng, trong đó có ba người chuẩn bị đồ ăn cơm tất niên, người khác đứng gần cửa ra vào cán bột, chắc hẳn là người chuyên phụ trách gói sủi cảo cho Hầu gia.

      Đầu bếp thấy hai người vào nghĩ là muốn làm nhân, lại bị Hầu Ngạn Lâm cười ra dấu chớ có lên tiếng.

      “Này, lão Hoàng a, ông cần phải hỗ trợ tôi, nhân này làm sao mà càng ngày càng ngon đây?”

      Trong phòng bếp ngoại trừ bốn vị đầu bếp, còn có người – đứng cách đó xa cúi đầu trầm tư, đó là mẹ Hầu Văn Thục Nghi, lúc này bà nhìn đống nguyên liệu và gia vị mà phát sầu, biết nên dùng thứ nào.

      Hầu Ngạn Lâm lặng lẽ giải thích cho Mộ Cẩm Ca: “Đó là mẹ . Ba làm đồ ăn có thể là đếm đầu ngón tay, hàng năm đều làm sủi cảo thịt heo, nhưng lại làm ngon hơn mẹ , khiến mẹ phục, nên cũng muốn làm sủi cảo nhân thịt, năm nay muốn dựa vào món này muốn thắng ba .”

      Mộ Cẩm Ca hỏi: “Dì thường xuyên nấu ăn sao?”

      Hầu Ngạn Lâm : “Hàng năm đều xuống bếp lần như vậy.”

      Tuy cực lực hạ thấp giọng, nhưng vẫn để mẹ Hầu nghe thấy, bà ngước đầu lên, lộ ra khuôn mặt có năm phần tương tự Hầu Ngạn Lâm – bà cũng có đôi mắt đào hoa, đầu mắt thâm thúy đuôi mắt hếch lên, khi nhìn người tựa như cười mà cười, vô cùng dễ nhìn, ngoài ra Hầu Ngạn Lâm còn di truyền đôi môi của bà, khác với Hầu Ngạn Ngữ giống cha.

      Tuy mặt bà có dấu vết của năm tháng, nhưng cũng thay đổi bà là mỹ nhân.

      Nhìn thấy hai người, bà sửng sốt chút, lập tức mặt là nụ cười tươi như hoa: “Ngạn Lâm, vị này chính là nóng… Mộ tiểu thư?”

      ...... Nóng?

      Tuy có chút nghi hoặc, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn lễ phép chào hỏi : “Chào dì, con là Mộ Cẩm Ca, ngại khi đến quấy rầy.”

      Mẹ Hầu cười rộ lên càng giống như con trai mình: “ sao sao, con cứ việc quấy rầy.”

      Hầu Ngạn Lâm dẫn Mộ Cẩm Ca đến gần, nhướng mày : “Mẹ, con vừa nghe được, mẹ muốn nhờ đầu bếp Hoàng chỉ tuyệt chiêu, đây là phạm quy nha.”

      “Mẹ phải là chưa nhờ được sao,” nhắc tới việc này, mẹ Hầu hít hơi, “chỉ là nhân thịt thôi, mẹ biết làm ra dạng gì khác.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn mẹ Hầu chuẩn bị trứng cùng thịt băm nhuyễn, lại nhìn gia vị bàn: “Có thể thêm tương đậu nành.”

      “Làm tương đậu nành?” Mẹ Hầu xác định được nhìn , nhìn mấy lọ bàn, “Cái này sao?”

      “Dạ, ngâm vào nước sôi để từ từ nở ra, sau đó trộn chung với nhân thịt.” xong, Mộ Cẩm Ca lấy cái gói bàn, quay đầu lại hỏi Hoàng đầu bếp, “Xin hỏi cái này là gì?”

      “Là gia vị món canh hầm sườn Bak Tut Teh*, là đặc sản của Malaysia.”

      Mộ Cẩm Ca đổ ra tay nếm thử, sau đó với mẹ Hầu: “Cho cái này vào .”

      Vị đầu bếp họ Hoàng kia biết Mộ Cẩm Ca cũng là đầu bếp nên có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ này nên đưa mẹ chồng tương lai mình vào bẫy như vậy chứ, ràng giây trước còn biết gia vị kia là gì!

      Nhưng mà nghe qua đủ chuyện của Mộ Cẩm Ca nên mẹ Hầu có nghi ngờ gì, chỉ ấn theo lời mà làm.

      Nhìn thấy mẹ Hầu gần làm xong món ăn, Hầu Ngạn Lâm lấy ra cái tô to, vừa xắn tay áo lên vừa : “Tĩnh ca ca, chúng ta cũng cùng nhau làm phần , lâu chưa thấy em ra tay.”

      Mộ Cẩm Ca : “Được thôi.”

      *


      Mãi cho đến khi hai người làm xong nhân, rửa tay ra khỏi phòng bếp, phát ngoài phòng khách ngoại trừ Hầu Ngạn Ngữ, Trầm Thiến và mẹ Hầu, còn có thêm người đàn ông mặc đồ vest.

      Người nọ dáng người cao lớn, khí chất trầm ổn, dù chỉ đơn giản ngồi chỗ, cũng có thể khiến người ta cảm thấy cổ khí cường đại. Tóc ta được chải cẩn thận, lộ ra vầng trán đầy đặn cùng gương mặt đầy nam tính, mày kiếm, mũi cao, lúc này chăm chú nghe mẹ Hầu chuyện.

      Hầu Ngạn Lâm hô tiếng: “.”

      Người này đúng là con trai lớn của cha mẹ Hầu, Hầu Ngạn Sâm, ta nghe tiếng nên quay đầu lại, gật đầu chào em trai, lại đem ánh mắt dời lên người Mộ Cẩm Ca, giọng ôn hòa: “Mộ tiểu thư khỏe.”

      Mộ Cẩm Ca trả lời: “ Cả khỏe.”

      Hầu Ngạn Lâm cười nhắc nhở: “Em và Cẩm Ca mới làm nhân sủi cao xong, chỉ còn mình thôi.”

      Hầu Ngạn Sâm lại : “Năm nay tham gia.”

      “A, tại sao vậy?”

      Hầu Ngạn Sâm nhìn , chậm rãi : “Năm trước rửa chảo rất mệt.”

      Hầu Ngạn Lâm hề áy náy mà cười rộ lên.

      “Meo –“

      Nghe tiếng mèo kêu cực lực thể tồn tại, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca mới nhớ đến diện của Rượu trắng.

      Men theo thanh nhìn sang, hai người đều sửng sốt, lập tức Hầu Ngạn Lâm cười to, ngay cả Mộ Cẩm Ca cũng nhịn được mà cười lên –

      Bọn họ chỉ vào phòng bếp nửa tiếng, Rượu trắng biến thân thành vị “tiểu công tử”, cổ và lổ tai đều được đeo những sợi ruy băng màu hồng được tháo ra từ những hộp quà, hai chân trước còn đeo hai sợi dây thủy tinh.

      Rượu trắng ghé đầu đùi của Hầu Ngạn Ngữ, vẻ mặt đau khổ hướng về bên này, chút sức lực mà phát ra tính hiệu cầu cứu cho bọn họ.

      Mà kẻ đầu sỏ Hầu Ngạn Ngữ biết tìm đâu ra sợi dây ruy băng màu xanh ngọc, cùng Trầm Thiến thương lượng nên đeo vào chỗ nào là thích hợp.

      Rượu trắng lên án: “Hai người các ngươi có lòng cảm thông! Vậy mà còn cười nữa!”

      Hầu Ngạn Lâm vẫn cười cười, nhưng cũng lên, giải phóng bé mèo Garfield từ trong tay chị Hai mình, “Chuẩn bị ăn cơm rồi, chị mau rửa tay , tay toàn lông mèo .”

      Hầu Ngạn Ngữ vô cùng lưu luyến : “Mèo của em đáng , có thể cho chị mượn chơi vài ngày ?”

      được.” Hầu Ngạn Lâm ôm lấy Rượu trắng, giọng: “Đây là đồ cưới quan trọng của Cẩm Ca đó.”

      Mộ Cẩm Ca bị mẹ Hầu giữ chặt đứng cách đó ca cũng nghe được bên này gì.

      Mãi cho đến khi vào bàn cơm, ba Hầu mới từ lầu xuống.

      Ba Hầu năm nay 55 tuổi, lại như gốc tùng cao ngất, giận mà uy. Đều bốn đứa nhà họ Hầu vừa nhìn đều biết là con cái nhà, lão Đại lão Tam giống cha, lão Nhị giống mẹ, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên là giả, tuy hôm nay Hầu Ngạn Vãn đến, nhưng Hầu Ngạn Lâm quả vô cùng giống Văn Thục Nghi, mà Hầu Ngạn Sâm và Hầu Ngạn Ngữ có diện mạo giống ba vô cùng, mày rậm mắt to, mũi cao như chim ưng, khi cười nhìn có chút lạnh lùng, bộ dáng dễ tiếp cận, hơn nữa Cả Hầu Ngạn Sâm, quả giống như ba Hầu khi còn trẻ như khuôn đúc.

      Nhưng mà căn cứ vào tiết lộ của Hầu Ngạn Lâm, vị Hầu lão gia này thoạt nhìn thích cười, nhưng lại là người rất thích trò chơi nông trường vui vẻ, hơn nữa còn cưỡng chế lợi ích từ những ngươi bên cạnh, sau đó mỗi buổi sáng rời giường chuyện làm đầu tiên chính là trộm đồ ăn của bà xã, sau khi trộm xong của bà xã trộm qua con , rồi trộm đến chỗ con dâu con rể.

      Sau này lão Nhị Hầu Ngạn Vãn mang thai, hai vợ chồng chuyên tâm dưỡng thai, vì tương lai của đứa mà chuẩn bị, lòng dạ nào tiếp tục chiếu cố trò chơi mạng, làm cho ba Hầu mất hai đối tượng để trộm đồ ăn, tổn thất nghiêm trọng.

      Đối mặt với nhà toàn những người cao to như vậy, Mộ Cẩm Ca có chút khẩn trương, nhưng sau khi nghe Hầu Ngạn Lâm kể về chuyện xấu của mọi người, cảm thấy những người có chút thân thiết, vì thế tâm trạng cũng bình tĩnh lại, cũng dần dần dung nhập vào.

      Quản gia giống như chú chó Samoyed, ba Hầu thích trộm đồ ăn, mẹ Hầu muốn dùng món sủi cảo phân cao thấp, Hầu Ngạn Ngữ ăn sủi cảo có mù tạt đến lệ rơi đầy mặt, Hầu Ngạn Sâm bởi vì rửa chảo mà chơi nữa…

      là, nhà rất ý tứ.

      Buổi cơm tất niên của Hầu gia quả nhiên là phong phú, bày đầy bàn dài: vịt nướng da giòn, gà hầm hạt sen thanh đạm, cá chép chua ngọt giấm đường ngọt mà ngấy, tôm luộc nhúng giấm độc đáo, móng giò hầm đậu mềm mềm, thịt bò nấu tương cũng cứng tái…

      Người có tiền như bọn họ, bình thường muốn ăn gì ăn đó, cho nên bàn cơm tất niên này cho dù rất nhiều, nhưng cũng chỉ là bữa cơm bình thường, chân chính được chờ mong chỉ là món sủi cảo tự làm mỗi năm lần mà thôi.

      “Năm nay mẹ làm thêm món mới.” Mẹ Hầu chỉ vào hai chén sủi cảo, “Trong hai cái chén này là sủi cảo nhân thịt heo mà mẹ và ba tụi con làm, về phần chén nào do mẹ làm chén nào ba con làm chỉ có lão Hoàng mới biết được, tại mọi người cứ thưởng thức, sau đó bỏ phiếu xem chén nào ngon hơn.”

      Ba Hầu hừ tiếng: “Ngây thơ.”

      Mẹ Hầu liếc mắt nhìn ông cái: “Có bản lĩnh sau này chơi nông trường vui vẻ đừng mong tôi thông báo giúp ông.”

      Ba Hầu: “… Tôi hiểu bà gì.“

      Nhóm người trẻ nín cười, sôi nổi gắp sủi cảo làm trọng tài.

      Trong chén tròn là sủi cảo nhân thịt heo bình thường, to tròn vừa phải, hương vị bình thường, qua bao nhiêu vẫn thay đổi, ăn cái là biết do ba Hầu làm.

      Mà trong chén vuông sủi cảo có vị nặng hơn chút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể nhận được, tuy vẫn là nhân thịt heo, nhưng hương vị lại càng thêm phong phú, ngụm cắn xuống nước thịt tuôn ra, khiến người khác cầm lòng được.

      Kết quả phiếu bầu đều dồn qua bên, bát vuông thắng, đầu bếp Hoàng công bố kết quả, là mẹ Hầu thắng.

      Ba Hầu ngạc nhiên : “Sao đột nhiên tài nấu nướng của bà lại được thông suốt vậy?”

      Mẹ Hầu thần bí cười : “ phải thông suốt, mà là thông mở.”

      Ba Hầu: “…” Vợ của mình lợi hại.

      Hai phần há cảo thịt heo của hai lão nhân gia được làm , Hầu Ngạn Sâm lại có tham dự, cho nên chỉ còn lại ba loại sủi cảo để đoán.

      Hầu Ngạn Lâm ăn xong cái sủi cảo, tích cực ăn để tìm ra người làm: “Đây là của chị Hai làm. Nhân sủi cảo là khoai tây nghiền, là loại nhân đặc trưng của bánh bao Nga, em nhớ trước đây chị có bạn cùng phòng là người Nga.”

      Hầu Ngạn Ngữ hào phóng thừa nhận: “Coi như em thông minh.”

      “Cái này có nhiều cà rốt, khẳng định là chị dâu làm.” Hầu Ngạn Lâm liếc nhìn miếng sủi cảo Mộ Cẩm Ca cắn dở, lộ ra nửa phần nhân, cười cười giải thích, “Bởi vì Cả thích ăn cà rốt, cho nên chị dâu muốn thừa dịp này chỉnh đại ca chút.”

      Trầm Thiến giống như như : “ bậy, ràng là chị giúp ấy sửa lại tính ăn kiêng mà.”

      Hầu Ngạn Sâm: "......" Thống khổ.

      Hầu Ngạn Ngữ hỏi: “Vậy theo cách loại trừ, phần cuối cùng là do em và Cẩm Ca làm. Hai người làm nhân gì thế?”

      Hầu Ngạn Lâm thừa nước đục thả câu : “Chờ mọi người tự ăn biết thôi.”

      Trầm Thiến tò mò hỏi: “Nhân gì vậy hả?”

      Hầu Ngạn Sâm nhớ tới mối thù cà rốt, khóe môi nhếch lên: “Tự mình ăn .”

      Có thể là do giận vì nghe được tin gì, nên Hầu Ngạn Ngữ ăn lúc năm cái sủi cảo phải do Mộ Cẩm Ca và Hầu Ngạn Lâm gói, ngay lúc muốn gắp cái thứ sáu, chỉ nghe Trầm Thiến ngồi bên cạnh thét lên tiếng: “Chị ăn, chị ăn!”

      Hầu Ngạn Ngữ vội hỏi: “Chị dâu, chia cho em cái!”

      Trầm Thiến ăn xong mới vô tội nhìn : “Ngại quá, khi nãy em gì vậy?”

      Hầu Ngạn Ngữ: "......"

      Mộ Cẩm Ca dùng đũa gắp cái vào trong chén , : “Đây này, chị thử xem.”

      Hầu Ngạn Ngữ rất cảm động, : “Cẩm Ca, em là hiểu ý người mà! Đêm nay chị có thể ngủ chung với em ?”

      Hầu Ngạn Lâm đẩy cái: “Dì à, tránh qua bên !”

      Hầu Ngạn Ngữ gắp cái sủi cảo Mộ Cẩm Ca gắp cho , cắn miếng, phát quả giống với bình thường!

      Đậu -ve xắt , cùng tôm khô giòn giòn trộn lẫn vào thịt heo, sau đó lại trộn chung với hành tay băm nhuyễn, chỉ có chút cay, khi ăn vào vẫn giữ cảm giác tươi mới, chút cũng tơi, khẩu vị phong phú, mươi phần dai ngon.

      Hầu Ngạn Ngữ ngạc nhiên : "Ăn ngon!"

      ra mẹ Hầu cũng từ tốn ăn mấy cái, cười : “Tiểu Mộ của chúng ta là đầu bếp chuyên nghiệp mà, với mấy đứa, hôm nay mẹ có thể thắng được ba các con, đều là do Tiểu Mộ chỉ điểm.”

      Hầu Ngạn Ngữ : “Mẹ, vậy là mẹ phạm quy sao?”

      Mẹ Hầu biện hộ: “Ai , các con quy định được nhờ đầu bếp trong nhà hỗ trợ, chưa cho nhờ vả con dâu mà!”

      Mộ Cẩm Ca bị bất ngờ nên bị sặc cái.

      Ba Hầu rốt cục chịu nổi nữa, mở miệng : “Tôi này, bà nên rụt rè chút, đừng dọa chạy mất.”

      Nhưng mẹ Hầu rất phóng khoáng : “ sao, sao, nếu chạy để con mình đuổi theo là được.”

      [​IMG]
      Mai Trinh, Miley, Tiểu Ly 11118 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nhà Hầu cực phẩm đúng ko mn?
      huyen1604Chris_Luu thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 55: Chuối tiêu

      Thành phố B có quy định, trong thời gian cho phép, chiếu theo lịch , từ đêm giao thừa và mùng tháng Giêng, từ 7h tối đến nửa đêm vào mỗi ngày từ mùng Hai kéo dài đến ngày 15 tháng Giêng là được phép đốt pháo, những ngày khác là bị cấm.

      Cho nên khi đến 11 giờ đêm, người Hầu gia cùng nhau rời khỏi bàn tiệc còn dư lại canh thừa thịt nguội, ra cửa chính, đến mảnh đất trống sau nhà, cho người làm chuẩn bị dây pháo treo gậy trúc, thả dài xuống đất.

      Năm nay cũng chuẩn bị tổng cộng bốn dây pháo, hai dây đầu đều được định sẵn, dây đầu tiên là do người đứng đầu gia gia đình cha Hầu đốt, dây thứ hai là do con trai trưởng Hầu Ngạn Sâm đốt, đây có thể xem là luật bất thành văn ở Hầu gia, hai dây còn lại chỉ là để đốt cho vui, mẹ Hầu và Trầm Thiến đều xuất thân là thư hương môn đệ, từ ngay cả đốt pháo cũng chưa từng chơi, lá gan , cho tới bây giờ cũng dám châm lửa, cho nên bình thường đều là Hầu Ngạn Lâm hoặc Hầu Ngạn Ngữ đốt, năm rồi còn dư lại chỉ có dây pháo, hai người phải tranh nhau hồi lâu xem ai đốt, năm nay tốt lắm, có hai dây, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca chơi dây, Hầu Ngạn Ngữ độc chiếm dây.

      Kỳ Hầu gia cũng phải là nhiều thế hệ kinh thương, mà là từ quan dần chuyển sang thương, ông nội Hầu Ngạn Lâm là thế hệ quá độ, giao đến tay cha Hầu càng làm càng lớn, mãi cho đến khi đứa lớn hoàn toàn thay đổi bối cảnh, có thể tự do xuất ngoại du học.

      Người Hầu gia cho người khác cảm giác như là nước , phía trước bị áp bức đến thể làm gì, sau khi được giải trừ hạn chế, liền phóng nhanh cực kỳ, ví dụ như Hầu Ngạn Lâm từ đứa ốm yếu trưởng thành mạnh khỏe tráng kiện, ví dụ như sau khi còn chịu quản chế về việc ra nước ngoài người Hầu gia bắt đầu chủ trương tiếp nhận giáo dục ở nhiều quốc gia khác nhau, đem đứa cho du học, sót ai, người biết chuyện còn tưởng rằng là họ chọc phải chuyện gì nên phải như kiến chuyển nhà, kỳ người ta chính là thích thôi, phỏng chừng hai thế hệ mới lại trở về.

      “Bùm… bùm…”

      Dây pháo đầu tiên vang lên, mọi người dù ở trong phòng cũng phải bịt kín lỗ tai lại vì ồn.

      Rượu trắng dám ra khỏi phòng, lúc này nghe tiếng pháo giòn tan như tiếng sấm bên tai, lại hối hận cùng Tĩnh ca ca và đại ma đầu ở cùng chỗ, mình trốn dưới bàn, dùng cái đuôi gắn đầy dây ruy băng ôm lấy chân sau, sợ đến mức dám kêu “meo” tiếng nào, như là sợ tiếng kêu này khiến Niên thú* đến cắn nó.

      (*: là quái thú trong truyền thuyết của người TQ có liên quan đến tích về đêm giao thừa, mọi người có thể xem thêm tại truyện Liêu thần https://cungquanghang.com/threads/lieu-than-vu-thi-duc.31010/ )

      Cái gì, ngươi hỏi tôn nghiêm của hệ thống sao?

      A, a, bạn ah, biết nhập gia tùy tục là gì sao?

      Ta phát minh ra đó.

      Mà lúc này bên ngoài trường đốt pháo –

      Thừa dịp cha Hầu đốt xong dây pháo đầu tiên, khi lầu đổi dây pháo mới, Mộ Cẩm Ca : “Em có chút lo lắng cho Rượu trắng.”

      Hầu Ngạn Lâm cười : “Lo lắng cho nó làm gì? Người có thể ép buộc nó đều ở ngoài này.”

      Mộ Cẩm Ca lắc lắc đầu: “Tiếng pháo lớn quá, em lo nó sợ hãi.”

      thể nào.” Hiển nhiên Hầu Ngạn Lâm xem khi Cẩm Ca đánh giá cao bạn mèo nào đó, “ phải nó có thể tự điều tiết thân thể sao? Nếu sợ có thể điều chỉnh thanh chút là được, dù sao nó là có trí tuệ của con người.”

      Nghe qua hình như cũng có đạo lý, vì thế Mộ Cẩm Ca buông tha cho ý tưởng trở về xem bạn mèo nào đó: “Cũng đúng.”

      Lại dây pháo nữa được đốt, lúc này Hầu Ngạn Lâm tiến bên tai , lớn tiếng hỏi: “Tĩnh ca ca, em có sợ ?”

      Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn cái, mặt chút thay đổi, nâng cao giọng trả lời: “Nếu sợ cứ thẳng.”

      “Cái này cũng bị em nhìn ra?” Hầu Ngạn Lâm nhướng mày, khi cúi đầu chuyện môi cũng nhanh chạm vào tai đối phương, “Vậy đến khi chúng ta đốt pháo, trốn sau lưng em được ?”

      Mộ Cẩm Ca buồn cười : "Có thể."

      Nhưng mà khi Hầu Ngạn Ngữ đốt pháo xong, đến phiên bọn họ châm lửa, Mộ Cẩm Ca mới biết được “trốn sau lưng” trong lời Hầu Ngạn Lâm là trốn như thế nào –

      Chỉ thấy tự nhiên mà đứng sau lưng , sau đó hai tay duỗi ra, đem cả người ôm vào trong lòng ngực, tay phải cầm lấy tay cầm lấy cây nhang mà quản gia đưa đến – đốt pháo dùng que diêm hay quẹt gas, vì khi gặp gió ngọn lửa ổn định, hơn nữa còn là về vấn đề an toàn.

      Khán giả bên trái bên phải nhìn xem, đều là ôm lấy ở phía sau, động tác vô cùng thân mật.

      Người này có sợ gì đâu, ràng là tìm cơ hội ăn đậu hủ mà!

      Khi ra ngoài, Hầu Ngạn Lâm mặc lại chiếc áo khoác dày khi đến, nhưng có gài nút, cho nên khi ở phía sau ôm lấy Mộ Cẩm Ca, lưng dựa vào ngực , cảm thấy như ôm lò sưởi hình người, ấm áp dễ chịu, nhiệt độ ấm áp như truyền từ sau ra trước, vây quanh .

      Giọng người phía sau trầm thấp, mang theo ý cười dày đặc: “Tĩnh ca ca, chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị châm nha?”

      Mộ Cẩm Ca cũng lười để ý , chỉ thản nhiên đáp: “Dạ.”

      Dứt lời, Hầu Ngạn Lâm nắm lấy tay , đem nhanh châm xuống ngòi nổ, lập tức ngọn lửa lan nhanh khắp dây pháo, bắt đầu nổ.

      Vừa mới bắt đầu, Mộ Cẩm Ca còn chưa kịp lui bước, đột nhiên cảm thấy dưới chân bẫng, cả người bị người phía sau ôm lên, nhanh chóng rời khu vực nguy hiểm.

      Khi chạy qua đứng cạnh Hầu Ngạn Ngữ, vị quý tộc độc thân duy nhất trong nhà phục mà châm chọc: “Hầu Ngạn Lâm, em có khả năng! Đốt có dây pháo mà cũng mặt mày nở hoa như vậy! Em…”

      Nhưng mà còn chưa đợi Hầu Ngạn Ngữ hết, tiếng nổ pháo vang lên, hoàn toàn che mất giọng .

      Đại khái là ôm ghiền rồi, khi đứng vào khu vực an toàn Hầu Ngạn Lâm cũng buông tay, mà là tiếp tục ôm Mộ Cẩm Ca chạy hơi, gần như là chạy vòng quanh sân, nhưng ra chút cũng chê nặng.

      Mà trừ bỏ tiếng pháo vang trời, thanh duy nhật Mộ Cẩm Ca có thể nghe được, chính là tiếng cười của Hầu Ngạn Lâm, từ đỉnh đầu truyền đến, rất thống khoái sung sướng, tiêu sái tự tại.

      “A!”

      biết là nhà ai bắn pháo bông, ba vầng sáng màu vàng được phóng lên trời, trong màn đêm mênh mông giống như loại dải lụa màu bung ra, nở rộ thành những bông hoa màu đỏ, rồi sau đó đóa hoa rơi dần, giống như trận mưa băng chiếu sáng của bầu trời rồi dần dần tan biến trong bóng đêm, trả về đêm đen yên lặng.

      Chỉ là bầu trời đêm yên lặng duy trì được bao lâu, chỉ chốc lát lại có tầng pháo hoa mới được phóng lên, rơi xuống, vòng vòng lại, náo nhiệt cả đêm đông.

      Pháo hoa rạng rỡ ở trong mắt Mộ Cẩm Ca cảnh đẹp lung linh rực rỡ.

      Trong nháy mắt, điều nghĩ phải là bảo Hầu Ngạn Lâm nhanh buông mình ra, mà suy nghĩ trong đầu giống như pháo hoa bầu trời đêm, đột nhiên dâng lên, sau đó lại nổ tung, sôi nổi rực rỡ, người khác thể bỏ qua –

      năm này trôi qua tốt.

      *

      Hầu gia có truyền thống đón giao thừa, sau khi đốt pháo mọi người đánh răng rửa mặt thay đồ ngủ rồi cùng nhau ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa trò chuyện với nhau, sau đó nhận bao lì xì, chờ đến rạng sáng trở về phòng nghỉ ngơi.

      Trừ bỏ năm rồi được nhận lì xì từ Trình An, Mộ Cẩm Ca nhiều năm thu được tiền mừng tuổi của người lớn, nghĩ năm nay được nhận lì xì từ cha Hầu và mẹ Hầu, cầm trong tay nặng trĩu, mang theo niềm ấm áp lâu có.

      Ngày đầu năm, người Hầu gia đều muốn đến các gia tộc quen biết chúc Tết, đối tượng có nhiều, nhưng quá trình cũng vụn vặt, Mộ Cẩm Ca cần theo. Cho đến khi tỉnh lại, mấy người Hầu Ngạn Lâm đều ra ngoài, khi xuống lầu chỉ có Trần quản gia tươi cười với : “Chào buổi sáng, Mộ tiểu thư, năm mới vui vẻ.”

      Kỳ tại gần giữa trưa, chút cũng còn sớm, Mộ Cẩm Ca có chút ngượng ngùng: “Năm mới vui vẻ… ngại quá, tôi đến chậm.”

      Quản gia cười ha ha : “Mộ tiểu thư cần khách khí, có muốn dùng chút đồ ăn hay là muốn ăn cơm trưa luôn?”

      Mộ Cẩm Ca hỏi: “Hôm nay đầu bếp nghỉ sao ạ?”

      Quản gia đáp: “Có hai vị nghỉ.”

      Làm đầu bếp riêng như thế này, cũng dễ dàng.

      Vì tối qua Mộ Cẩm Ca ăn ít, cho nên tại cũng quá đói, vì thế : “Tôi tự mình đến phòng bếp làm chút đồ ăn , cần phiền bọn họ.”


      Trần quản gia lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là như thế” đầy vui mừng, cười : “Nhị thiếu gia trước đó dặn qua, Mộ tiểu thư có thể tùy thời sử dụng phòng bếp cùng mọi thứ bên trong.”

      “A… Cám ơn.”

      Quản gia nhìn thấy ôm Rượu trắng : “Mộ tiểu thư vào bếp, vậy con mèo này cứ để tôi cho ăn, Nhị thiếu gia trước đó gọi điện báo, cho nên trong nhà mua lương thực cho mèo rồi.”

      "A, vậy cám ơn."

      Nghĩ đến mèo cũng thể mang vào phòng bếp, vì thế Mộ Cẩm Ca thuận tiện đem Rượu trắng giao cho Trần quản gia.

      Rượu trắng vẫn có cảm tình với Trần quản gia, lòng nghĩ quả nhiên gừng càng già càng cay, ôm mèo cũng có dáng có điệu, giống với Hầu Ngạn Ngữ hay Trầm Thiến siết nó đến khó chịu.

      Ngày hôm qua… a, quỷ mới biết nó trải qua gì.

      Nhìn thấy nó ngoan ngoãn cúi đầu ăn thức ăn cho mèo, Trần quản gia cảm khái : “Lần trước gặp mày, mày vẫn là con mèo con, hơn tháng tuổi, tại hơn ba tuổi .”

      “Meo?” Trách sao nó luôn cảm thấy ông thực thân thiết.

      “Lúc mới đầu nghe Đại tiểu thư đem mày giao cho Nhị thiếu gia, tao còn thực lo lắng.” Quản gia nhàng vuốt đầu nó, “ nghĩ đến mày chỉ còn sống, mà còn trở thành bà mai cho Nhị thiếu gia và Mộ tiểu thư, tin nổi mà.”

      “…” Những lời này sao giống hố nó vậy, cũng biết phải sao.

      lúc Trần quản gia còn thao thao chuyện, người làm trẻ tuổi tới, : “Chú Trần, Đại tiểu thư trở về.”

      “Tốt, tôi biết.” Thấy Rượu trắng ăn cũng gần xong, quản gia ôm nó lên, “Đến, gặp chủ trước của mày nào.”

      *

      Khi Mộ Cẩm Ca từ phòng bếp ra, chợt nghe thấy phòng khách vốn im lặng lại ồn ào hơn, có giọng của Trần quản gia và , tiếng người chuyển hành lý, bên cạnh còn có tiếng trẻ ồn ào, còn có tiếng mèo kêu, phải tiếng kêu thảm thiết cũng phải là tiếng kêu cứu, mà có chút thích thú trong đó.

      vừa mới ra, vị kia cùng quản gia chuyện nhanh chóng chú ý tới , cười hỏi: “Đây là Mộ tiểu thư phải ?”

      Vừa thấy gương mặt đối phương có mấy phần giống Hầu Ngạn Lâm, Mộ Cẩm Ca nhớ đến ngày hôm qua Hầu Ngạn Lâm qua, nhất thời hiểu . gật đầu, chào hỏi: “Chào chị Cả.”

      “A, ngoan.” Giọng Hầu Ngạn Vãn dễ nghe, như là tiếng chim hoàng oanh uyển chuyển, nũng nịu, “Xem ra chị về đúng lúc, bọn Ngạn Ngữ đều có ở nhà, ai theo chị tranh giành.”

      Mộ Cẩm Ca:"......"

      Lúc này, giọng non nớt mềm mại vang lên: “Thơm quá à!”

      Mộ Cẩm Ca theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai đứa vốn cùng Rượu trắng chơi đùa tự động ngừng chơi, đứng tại chỗ, thần thái động tác nhất trí dùng đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm …ách, là cái dĩa tay .

      Bộ dáng hai đứa bé vô cùng đáng , ánh mắt vừa đen vừa sáng, da trắng mịn, thoạt nhìn giống cặp búp bê vậy. Hình dáng hai người tương tự, quần áo cũng là đôi, chỉ là màu sắc khác nhau, bé mặc màu hồng, bé mặc màu xanh.

      “Đây là con trai và con chị, nhủ danh là Thông Thông và Tuệ Tuệ, là long phượng thai, vừa tròn hai tuổi.” Hầu Ngạn Vãn giới thiệu, “Thông Thông, Tuệ Tuệ, gọi dì Mộ.”

      Lần đầu tiên nghe được xưng hô “dì”, Mộ Cẩm Ca có chút sửng sốt.

      Vốn tuổi này của , gọi là chị cũng có thể, nhưng thân phận tại của là bạn của Hầu Ngạn Lâm, nếu gọi là chị, bối phận rối loạn, cho nên chỉ có thể kêu dì.

      A, đều là do Hầu Ngạn Lâm.

      Vì thế hai đứa vô cùng nhu thuận đứng trước Mộ Cẩm Ca đồng thanh gọi: “Dì Mộ!”

      Mộ Cẩm Ca có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, có chút cứng ngắc nhếch miệng, cố gắng làm cho bản thân nhìn thân thiện chút, dịu dàng : “Chào hai con, năm mới vui vẻ.”

      Nhưng mà hai đứa bé này hổ là con cháu Hầu gia, chút cũng sợ người lạ, vui mừng chạy nhanh đến, ngước đầu nhìn , Thông Thông nuốt nước miếng, mở miệng : “Dì Mộ, dì, dì có món gì vậy? Thơm quá…”

      Tuệ Tuệ tiếp: “ muốn ăn…”

      Trần quản gia và Hầu Ngạn Ngữ ngồi bên cạnh đều vui vẻ, Hầu Ngạn Ngữ cười : “Ha, ha, hai đứa háu ăn.”

      Mộ Cẩm Ca thấy hai bé ngước cổ có chút cố sức, vì thế quỳ xuống, đem dĩa điểm tâm ngọt cho bọn nhóc nhìn, : “Dì làm chút điểm tâm, muốn ăn sao?”

      Thông Thông nhìn mấy viên tròn tròn đen đen trắng trắng dĩa, tò mò hỏi: “Điểm tâm gì ạ?”

      Mộ Cẩm Ca : “Bánh dừa chocolate.”

      “Bánh dừa… chocolate…” Tuệ Tuệ cười rộ lên, ánh mắt chớp chớp giống như vầng trăng khuyết, “nhìn bề ngoài ngon nha.”

      Thông Thông quay đầu hỏi Hầu Ngạn Vãn: “Mẹ, con có thể ăn ?”

      Hầu Ngạn Vãn : “Cái này con phải hỏi dì Mộ, dì Mộ cho hai con cũng được ăn nha.”

      Nghe xong lời này, hai đứa đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Mộ Cẩm Ca, tiếp theo chợt nghe giọng non nớt mềm mại của Tuệ Tuệ: “Dì Mộ, dì có thể, dì có thể cho con ăn ?”

      Dưới cái nhìn chăm chú của bọn , Mộ Cẩm Ca buồn cười : “Dĩ nhiên có thể.”

      Thông Thông và Tuệ Tuệ lễ phép : “Cám ơn dì.”

      Mộ Cẩm Ca dùng đũa đút cho Tuệ Tuệ trước, sau đó lại đút cho Thông Thông, nhìn thấy hai đứa bé như hai con chuột hamster nhai này nọ, trong lòng cũng mềm mại hơn. hỏi: “Ăn ngon ?”

      Thông Thông : "Dạ ngon!"

      Tuệ Tuệ chạy đến giữ tay Hầu Ngạn Vãn, nũng nịu : “Mẹ, mẹ, mẹ, món này ngon lắm, mẹ ăn !”

      Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu, với Hầu Ngạn Vãn: “Chị Cả, chị cũng ăn chút ?”

      Hầu Ngạn Vãn : “Em còn chưa ăn đó, Thông Thông Tuệ Tuệ ăn hai miếng, chị ăn nữa, còn bao nhiêu, làm cho mọi người trong nhà biết, khẳng định chị khi dễ em.”

      Mộ Cẩm Ca : “ sao, món này rất dễ làm, hơn nữa em cũng đói.”

      “Cái này…”

      Mộ Cẩm Ca nhìn Rượu trắng nằm đất liếm lông, rất chân thành : “Nếu phải chị mua Rượu trắng, sau đó em nhặt được nó, lại càng thể cùng Hầu Ngạn Lâm quen biết, cảm ơn chị.”

      “Ai nha, đều sắp thành người nhà, còn với chị lời này.” Hầu Ngạn Vãn than tiếng, “Vậy chị khách khí.”

      Khi ăn miếng, mới phát giác đây cũng phải là món điểm tâm chocolate bình thường.

      Chính xác mà , phải là chocolate viên—

      Vị ngọt thanh của dừa cùng vị đắng của chocolate đen hòa lẫn vào nhau, sau khi tiến vào miệng, chậm rãi tan ra, mà ngạc nhiên vui mừng chính là khi nhai nuốt chocolate tan ra mà mềm mại thập phần ngoài ý muốn.

      ra dừa và chocolate chỉ là vỏ ngoài, bên trong còn có miếng chuối tiêu , trong lúc ăn để lại mùi sữa độc đáo, cảm giác sềnh sệch, như tạo ra tấm lưới, đem vị dừa và chocolate bao vây lại, khiến cho hương vị thể phân tán ra.

      Hầu Ngạn Vãn tán thưởng : “A! Vị tồi nha!”

      Mộ Cẩm Ca : “Cám ơn, thích là tốt rồi.”

      “Đúng rồi, chị đột nhiên nhớ tới có món này có thể tặng em, xem như là đáp lễ.” xong, Hầu Ngạn Vãn nhìn bằng ánh mắt thần bí, sau đó gọi con trai con đến bên cạnh, hạ giọng dặn dò gì đó, lát sau, ngay cả Trần quản gia cũng gia nhập vào nhóm .

      Mộ Cẩm Ca:"?"

      Chợt nghe Tuệ Tuệ đột nhiên câu: "Á! cách khác dì Mộ là mợ......"

      "Suỵt!" Hầu Ngạn Vãn đúng lúc ngăn lại, dặn dò, “Đem đồ đưa cho dì Mộ lại kêu, biết ?”

      Hai đứa nghe lời gật đầu, như gà con mổ thóc: “Biết!”

      Mộ Cẩm Ca: "???"

      Sau khi hội nghị giải tán, chỉ thấy hai đứa được quản gia dắt lên lầu, tìm gì đó.

      Hầu Ngạn Vãn im lặng , chỉ là lôi kéo Mộ Cẩm Ca ngồi xuống, cùng chuyện trời dưới đất.

      Mười phút sau, Mộ Cẩm Ca biết đáp án.

      Thông Thông có chút cố hết sức mà ôm quyển album chạy đến trước mặt , giống như hiến bảo vật cho , nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé hai tuổi, thông minh đến mấy cũng có hạn, bé đưa đồ xong suy nghĩ hồi lâu, cũng nhớ hai từ mẹ mình dạy, ngước nhìn xin trợ giúp từ Hầu Ngạn Ngữ, Hầu Ngạn Ngữ gợi ý: “Thông Thông, đây là cái gì vậy?”

      “Đây là, đây là…” ngọn đèn thắp sáng trong đầu Thông Thông, “Đây là bí mật của cậu, bí mật xấu!”

      Tuệ Tuệ lại rất nhớ lời mình phải , tươi cười xán lạn: “Mời mợ thưởng thức!”

      Mộ Cẩm Ca: "......"

      Mà Rượu trắng muốn cười như điên rồi.
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16047 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :