1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      @Ngân Nhi: nàng ơi, giúp ta update cái mục lục nha, iu nàng nhiều:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @song ngư Mạng yếu quá ko load pic được, để mai nha T_T
      song ngư thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 47: Nho khô
      "Kế, kế hoạch?"

      Vẻ mặt Chung Miện ngơ ngác, có cảm giác như bản thân trong phim hành động của Hongkong.

      Hầu Ngạn Lâm ngước mặt, đôi mắt hoa đào tựa như cười mà cười, lặng lẽ ngồi đánh giá người đàn ông đối diện – a, bộ dạng quá đẹp trai, tính khí quá tốt, khung xương rộng, ăn mặc cũng bình thường, giọng cũng dễ nghe, khí thế đàn ông cũng quá mạnh.

      Nhìn từ đầu tới chân, chắc cao khoảng cao 1,60m .

      Tốt lắm, bọn chênh lệch nhau gần 40 phân.

      Lại nhìn đối phương, người mà mình xem là đối thủ lần nữa --

      Hầu Ngạn Lâm di chuyển tầm mắt, mặt vẫn bảo trì nụ cười, ánh mắt dừng lại người Asimov Tchaikovsky, thầm nghĩ ổn.

      Chú chó này lông trắng như tuyết, hình thể tuyệt đẹp, mỉm cười ôn hòa, đôi mắt to tròn…

      Vốn chút để ý gì, Hầu Nhị thiếu đột nhiên quỳ xuống.

      Bởi vì con Samoyed này khiến thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ!

      ôm Rượu trắng chặt thêm về phần, cũng có trực tiếp trả lời vấn đề đối phương hỏi, mà là khiêm tốn : “Chúng ta nên có qua có lại chứ, tôi tự mình giới thiệu rồi, xin hỏi họ gì ah?”

      „Tôi là Chung Miện,“ Chung Miện nhớ đến đối phương chỉ giới thiệu tên mà còn cả chức vụ, thân phận, vì thế sau khi suy nghĩ chút, nhàng bổ sung thêm câu, „Là, là tác giả.“

      -- người làm nghệ thuật.

      Hầu Ngạn Lâm có chút đăm chiêu, hơi hơi vuốt cằm.

      Haiz, thế nào Tĩnh ca ca cũng chỉ là trẻ hơn hai mươi tuổi, rất dễ bị hấp dẫn bởi loại người dùng giấy bút văn chương thanh nhã, điều này có thể giải thích được.

      Nhưng thực có lỗi, người có thể cùng Tĩnh ca ca trong tương lai, chỉ có thể là .

      Hầu Ngạn Lâm mỉm cười : "Tôi nghe , Chung tiên sinh phải về quê chuyến, tìm được người chăm sóc con Samoyed này."

      Chung Miện sửng sốt đáp: "Á, Mộ tiểu thư, ấy ......"

      Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng đánh gãy lời ta: „Chung tiên sinh, tôi biết nơi chuyên nhận chăm sóc thú cưng rất tốt, sang năm mới cũng ngừng làm việc, nằm ngay ở khu phố phía trước, cũng là người nuôi thú cưng, chắc là cũng biết .“

      "A..." Chung Miện do dự gật gật đầu, "Tôi biết, chỉ là nơi đó chỉ nhận khách VIP trong dịp năm mới… Tôi biết nơi đó thiết bị tốt lắm, nhưng phí rất cao, cho nên đừng VIP, tôi chỉ có thể nhìn qua lần."

      Người này, rất thành .

      Tĩnh ca ca thích loại người thành , chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấu như người đàn ông này sao?

      Hầu Ngạn Lâm giống như thấy thua kém ngày càng giảm .

      Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến gương mắt tươi cười của , lấy ra phong bì, từ trong đó lấy ra thẻ VIP của cửa hàng nhận chăm sóc thú cưng, đặt ở bàn, với đối phương: „Thẻ này, tôi tặng . Người ở đó khi thấy thẻ này, miễn phí chăm sóc thú cưng gửi đến.“

      Chung Miện trừng lớn ánh mắt, vội hỏi: "Này, tôi làm sao biết xấu hổ mà nhận chứ!"

      Hầu Ngạn Lâm rất khéo hiểu lòng người mà : „Tôi có cổ phần ở nơi đó, nhưng mỗi lần tôi công tác Rượu trắng luôn được Cẩm Ca chăm sóc, cho nên thẻ này đối với tôi là vô dụng, thay vì bỏ phí, bằng đưa cho người cần, phát huy giá trị lớn nhất của nó.“

      Chung Miện cầm lấy tấm thẻ VIP màu đen, quay đầu nhìn chú chó cưng của mình, bốn mắt nhìn nhau.

      Ngay lúc này, giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau Hầu Ngạn Lâm -

      "Hầu Ngạn Lâm, làm gì ở đây?"

      ****

      Hai mươi phút trước, Mộ Cẩm Ca nhận được điện thoại của Cao Dương kêu ra ngoài, là Hầu Ngạn Lâm có quà tặng từ đảo Tam Á cho , nhờ chuyển giúp.

      cảm thấy có chút ký quái, nghĩ thầm, tại sao Cao Dương trực tiếp đem món đồ đó vào trong nhà hàng cho mình, mà phải bắt mình ra ngoài lấy.

      Nhưng nghĩ lại, chừng tên ngốc kia muốn cho niềm vui ngạc nhiên, người mới như con thiêu thân mà, cho nên dù trong lòng có hoài nghi, nhưng vẫn mặc áo khoác nhung ra cửa.

      - nghĩ tới có quà tặng gây niềm vui bất ngờ gì, nhưng khi trở về lại thấy, ra „niềm vui bất ngờ“ kia ở trong này chờ .

      Sau khi tiễn Chung Miện và Asimov , Mộ Cẩm Ca quay đầu, mặt chút thay đổi nhìn thấy tổ hợp diễn vô cùng chuyên nghiệp, trầm giọng : „ theo tôi vào phòng nghỉ, chúng ta cần chuyện.“

      Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, Hầu Ngạn Lâm bị bắt tại trận, dám phản kháng, mà rất nghe lời ôm Rượu trắng đứng lên vào phòng nghỉ.

      „Để Rượu trắng xuống.“ Mộ Cẩm Ca với , „Tôi chuyện với từng người .“

      Những lời này làm Rượu trắng bị dọa , khiến cặp kính râm mặt rơi xuống đất vang lên tiếng „cách cách“, lộ ra đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ.

      ... A, đây là trình diễn màn quan đóng cửa bắt người sao.

      Nhìn thấy cửa đóng chặt trước mặt mình, Rượu trắng nghiêm túc suy nghĩ có nên áp dụng 36 kế chạy là thượng sách , trước nên tìm chỗ trốn, tránh bão thời gian.

      Ngoài cửa, con mèo mặt dẹt đầy ưu sầu, phía trong Hầu Nhị thiếu lại tươi cười vui vẻ, đem nội tâm khẩn trương của bản thân che giấu rất tốt.

      Nhìn thấy Mộ Cẩm Ca đóng cửa lại, Hầu Ngạn Lâm nhướng mày cười : „Sư phụ, tôi biết là rất nhớ tôi, nhưng mà mãnh liệt cầu mình ở cùng với tôi, khiến tôi hiểu sai à.“

      Mộ Cẩm Ca xoay người, lấy ra vòng đeo cổ bằng vỏ sò mà Cao Dương mới đưa cho mình, mặt chút thay đổi hỏi: „Cái này là sao?“

      Hầu Ngạn Lâm cười a a : "Ngàn dặm tặng lông ngỗng*, lễ nhưng nặng tình ý." (*: ý chỉ những món đồ vật )

      Khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên: " trở về khi nào?"

      Hầu Ngạn Lâm trừng mắt nhìn: "Máy bay vừa hạ cánh sáng nay, là tôi đến đây ngay."

      Mộ Cẩm Ca hỏi: "Vậy sao còn nhờ Cao trợ lý chuyển quà giùm?"

      Hầu Ngạn Lâm đối đáp trôi chảy, thập phần tự nhiên: "Muốn cho niềm vui bất ngờ đó mà."

      Tin mới có quỷ!

      Mộ Cẩm Ca cười lạnh tiếng, lại hỏi: "Vậy tại sao lại tìm Chung Miện chuyện phiếm?"

      Hầu Ngạn Lâm ra vẻ kinh ngạc, ngữ khí khoa trương : "Á, sư phụ, phải ăn dấm chua với cả đàn ông chứ? Tôi chính là người đàn ông chân chính a, điểm ấy cứ yên tâm!"

      Mộ Cẩm Ca ế chút: "... Tại sao biết Chung Miện nhờ tôi chăm sóc chó cưng của ấy? "

      Hầu Ngạn Lâm cười : "Chung tiên sinh tự mình ."

      Mộ Cẩm Ca nhìn về phía , chậm rãi : "Cho cơ hội , bằng tôi mở camera theo dõi trong quán ra xem."

      "Được rồi," Hầu Ngạn Lâm nhún vai, rất nhanh bán đứng đồng đội, "Kỳ là Rượu trắng cho tôi biết."

      Chứng minh được suy đoán của mình, Mộ Cẩm Ca giật mình: „ ra hôm qua nó muốn tôi gọi điện cho là để cái này.“

      "Sư phụ, đây là do đúng." Hầu Ngạn Lâm giả vờ thở dài, "Tuy rằng chú chó Samoyed kia rất được, nhưng cũng có thể chỉ thấy người mới cười mà nghe thấy người cũ khóc a, nó đều kể khổ với tôi trong điện thoại đó."

      Mộ Cẩm Ca cảm thấy hiểu gì cả: "Nó có cái gì khổ? Nó phải cùng A Tuyết chơi đùa rất vui vẻ sao?"

      Hầu Ngạn Lâm nghiêm trang : "Bình thường mà , hoàng hậu thất sủng đều rất thân mật với quý phi đắc sủng, mở miệng đóng miệng đều là tỷ tỷ muội muội, thoạt nhìn ở chung hòa hợp, thực tế trong lòng đều hận thể giết được đối phương."

      "......"

      Quá vài giây, Mộ Cẩm Ca : "A Tuyết rất nghe lời, chơi đùa với Rượu trắng cũng rất tốt, ở chung thời gian giải quyết được hiểu lầm thôi."

      Hầu Ngạn Lâm lại hỏi: "Sau đó sao?"

      Mộ Cẩm Ca nhìn về phía : "Cái gì?"

      Ánh mắt Hầu Ngạn Lâm trầm xuống, giống như bức màn khuya lặng yên buông xuống, thấp giọng : „Sau khi giải trừ hiểu lầm, cái người họ Chung kia người bằng chó quý, nương theo việc sủng vật vui chơi cùng nhau, càng ngày càng thường xuyên tới chỗ này, càng ngày càng có nhiều đề tài cùng chuyện, các người càng ngày càng quen thuộc, đến lúc đó...“

      Trái tim cũng theo ta luôn.

      Ý thức được bản thân khống chế được cảm xúc, Hầu Ngạn Lâm lập tức thu liễm lại tâm tình, mỉm cười : „... Tôi xem qua kịch bản tên là „Sủng vật kỳ duyên“, chính là phát triển theo con đường này.“

      Mộ Cẩm Ca tựa hồ hiểu được cái gì, nhưng vẫn lãnh đạm : „Chung Miện có ý đồ đó với tôi, ấy là người thành , đơn giản, có tâm nhãn gì, chúng tôi chỉ là quen biết bình thường mà thôi.“

      Đơn giản? Thành ? có tâm nhãn gì?

      Càng nghe trong lòng Hầu Ngạn Lâm càng khó chịu, mặt lộ ra vài phần đùa cợt, chế được cảm xúc mà ra lời ác ý: „Sư phụ, biết sao, những người thành thường rất giỏi lợi dụng bộ dáng thành của họ, làm chuyện xấu mà ai hay biết.“

      Mộ Cẩm Ca chưa bao giờ thấy qua cách chuyện như vậy, sửng sốt hồi, nhíu mày : „Khi nào lại rành về mưu quỷ kế như vậy?“

      Nghe xong lời này, trong lòng Hầu Ngạn Lâm dâng lên nỗi... phiền chán

      - đúng rồi, tôi chính là người hiểu về mưu quỷ kế, là người ác liệt như vậy đó.

      Muốn tiếp cận , nên vắt óc suy nghĩ bày ra nhiều kế, giống như thợ săn giảo hoạt, dựa vào những bậy rập hoàn mỹ, còn ngừng chủ động, lần lại lần thân dụ con mồi vào bẫy, vì muốn có con mồi mà hết lòng hết sức.

      Cho tới bây giờ, chưa bao bao giờ làm được bộ dáng thành tự nhiên.

      Cùng với tên họ Chung kia khác nhau hoàn toàn, thành , đơn giản, tâm nhãn còn nhiều hơn cả lông của Rượu trắng, giấu mình rất sâu, ít chân thành, đầu óc thương nhân, cả người thô tục.

      Ngay cả việc ra lời tâm tình cũng là ba hoa chích chòe, giống như tên nhà văn kia, chỉ cần viết vài câu đều là thi từ ca phú.

      Người kiêu ngạo như , quen với việc ai bì nỗi, lòng tự tin tràn đầy, thậm chí có thể là tự luyến, nhưng trong lúc tuyệt vọng này, lại phát cả người đều là tật xấu, thể che giấu, chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa.

      - điều này làm cho nóng nảy, đồng thời cũng có kích động.

      sợ mình thể duy trì nụ cười ngụy trang kia, khống chế được nỗi ghen tị và bất an đánh thẳng trong lòng mình, lộ nguyên hình trước mặt người này, hiểm xảo trá, nơi nấp, thấy được bộ mặt tà ác tham lam của .

      Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Hầu Ngạn Lâm xuất cảm giác chán ghét bản thân.

      Điều này giống .

      Mộ Cẩm Ca thấy gì, thản nhiên hỏi: „Rốt cuộc muốn làm gì?“

      Hầu Ngạn Lâm trầm mặc lúc lâu, đột nhiên : "Tôi thích em."

      "......"

      „Tôi thích em, nên muốn người đàn ông nào khác tiếp cận em.“ Hai tay Hầu Ngạn Lâm nắm lại thành quyền trong túi quần, có chút phiền chán, hít hơi sâu, để mình bình tĩnh lại rồi thẳng tanh : „Cho nên tôi nghĩ hết mọi cách để em bên cạnh mình, khiến cho bọn người có ý với em còn cơ hội nào cả, để cho họ biết khó mà lui.“

      Mộ Cẩm Ca nhìn nhìn , gì, mà là xoay người đến cạnh cửa.

      Hầu Ngạn Lâm cảm thấy được thực thất vọng.

      chỉ thất vọng với phản ứng của người đối diện, mà càng thất vọng với hành vi mất khống chế của mình hơn.

      làm cái gì thế này...

      chỉ đem kế hoạch làm rối loạn, mà còn đem mọi thứ làm hỏng.

      Như vậy có khác nào những tên vai phụ có dụng tâm ác độc đâu chứ?

      Ngay lúc hối hận thôi, Mộ Cẩm Ca đứng ở cửa, lạnh nhạt : „Hầu Ngạn Lâm, suy nghĩ nhiều rồi.“

      Hầu Ngạn Lâm cười khổ, nghĩ thầm, nghe được lời kịch hay diễn.

      Kế tiếp, diễn viên chính vì tra nam mà chuyện , cái gì „ ấy phải như nghĩ, ấy phải là người như vậy...“, biện hộ linh tinh gì đó.

      Nhưng mà tình phát triển theo dự đoán của , Mộ Cẩm Ca quay đầu, nhìn trong chốc lát, nhanh chậm : „Bởi vì tôi đem cơ hội đó cho người họ Hầu tên là Tên Ngốc.“

      Hầu Ngạn Lâm ngẩn ngơ.

      Vài giây sau, mới phản ứng lại, kinh ngạc mà mở to mắt, khó có thể tin mà mở miệng: "Em cái gì?"

      Mộ Cẩm Ca đem tay đặt cửa, khóe miệng giơ lên nụ cười ôn nhu: "Lỗ tai của bị dấm chua làm hỏng rồi sao?"

      "Em , em cũng thích ."

      Last edited: 5/8/19
      Mai Trinh, Miley, Tiểu Ly 111111 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 48: Hoa hồng
      Lúc Hầu Ngạn Lâm bước ra khỏi phòng nghỉ, cả người đều hoảng hốt.

      Mỗi bước đều phải là do ý thức, mà là do bản năng và trí nhớ của bản thân.

      Mộ Cẩm Ca đẩy cửa ra, miệng vẫn còn treo nụ cười như nụ hoa chớm nở, nhưng cũng chỉ chốc thoáng chốc, nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt lãnh đạm như ngày thường, dời ánh mắt mình khỏi người Hầu Ngạn Lâm, nhìn xuống Rượu trắng ngồi cách đó xa.

      Lúc này Rượu trắng cố gắng thu mình lại trốn dưới gầm bàn, hai chân trước ôm lấy đầu trốn dưới gầm bàn, đáng tiếc sức lực có hạn, giấu được phía trước quản được sau lưng, cái đuôi dài mượt mà lộ ra hết nửa ngoài chân ghế.

      Nó nghe được giọng Mộ Cẩm Ca vang lên, giống như là Diêm Vương thông báo cái chết tàn khốc đến, “Tiếp theo, Rượu trắng!”

      Ta nghe, ta nghe, ta nghe, ta nghe!

      ấy thấy ta, ấy thấy ta, ấy thấy ta, ấy thấy ta!

      "Lại đây." Mộ Cẩm Ca thản nhiên , "Đừng tưởng tao thấy mày."

      Nghe xong lời này, Rượu trắng rùng cả mình, thể hạ chân xuống, chậm rãi như bóng ma vào trong phòng.

      Đối diện với Hầu Ngạn Lâm bước ra, Rượu trắng giọng hỏi: “Này, Đại ma đầu, chuyện sao rồi?”

      “…” Chào bạn, tại tôi thể nghe mày, vui lòng gọi lại sau.

      Rượu trắng phát giác có cái gì đúng, vì thế cố hết sức ngước đầu lên, nhưng với độ cao của nó chỉ nhìn thấy tới cằm và mũi của đối phương, thể nào thấy sắc mặt của đối phương. Nó lại gọi lần nữa: “Đại ma đầu?”

      Hầu Ngạn Lâm vẫn là có trả lời nó.

      Chỉ vài giây ngắn ngủi, khí chung quanh bỗng trở nên khẩn trương hơn, giống như ám chỉ chủ nhân sắp công báo số phận bi thảm đến mình vậy, chuẩn bị chuyện xưa đầy bi thương.

      Rượu trắng ngày càng sợ hãi.

      - ngay cả người luôn sợ trước mưa to gió lớn như Hầu Ngạn Lâm mà còn trầm mặc lời , vậy sau khi nó vào phòng có kết cuộc tốt đẹp sao?!

      Nhưng mà nó có cơ hội bỏ trốn, bởi vì Mộ Cẩm Ca tự mình bế nó lên.

      Rượu trắng nhìn thấy ngày càng đến gần phòng nghỉ, nó ngừng quơ tay quơ chân gửi tín hiệu cầu cứu đến cho đồng bọn duy nhất của mình: “ Lâm! Ba Lâm! Ông nội Lâm! Cứu ta!”

      “…” Chào bạn, tại tôi thể trả lời bạn, vui lòng gọi lại sau.

      Mộ Cẩm Ca nhàng vuốt đầu nó, : “Ngoan, dù mày có kêu đến rách cả họng, cũng có người đến cứu mày đâu.”

      Chân tay Rượu trắng đồng thời dừng lại, cứ như vậy bị ôm vào phòng nghỉ, sau đó trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại.

      Hầu Ngạn Lâm cứ như mất hồn mất vía quay lại chỗ quầy thu ngân, hai mắt nhìn xa xăm, ngay cả đồng phục của quán cũng đổi.

      vị khách vừa dùng xong trà chiều muốn tính tiền rời , cầm hóa đơn đến quầy thu ngân, với : “Ông chủ, tính tiền.”

      "......"

      Vị khách thấy trả lời, lại kêu thêm tiếng: “Ông chủ?”

      “A, được.” Rốt cuộc Hầu Ngạn Lâm cũng hồi thần, tiếp nhận hóa đơn và tiền, sau đó tìm tiền lẻ thối lại.

      Vị khách có chút buồn cười khi nhìn thấy tờ tiền màu đỏ trả lại cho mình, : “Tôi đưa 50, sao lại trả lại tôi tờ 100?”

      Hầu Ngạn Lâm gật gật đầu, vô cùng chân thành : "Chúc mừng năm mới."

      Vị khách: “…” Chẳng lẽ phát bao lì xì sớm vậy sao?

      dọn dẹp cách đó xa, Tiểu Sơn kéo tay áo của đồng nghiệp, có chút lo lắng : “ Vũ, ông chủ chúng ta bị đứt dây thần kinh nào hả? Bình thường chỉ cần khách trả thiếu 2 mao ấy buông tha, sao hôm nay lại hào phóng như vậy, giống như là thay đổi thành người khác vậy?”

      Vũ liếc nhìn về phía quầy thu ngân cái, lơ đễnh : “Người ta giàu có, có tiêu xài chút cũng là bình thường, tại phải người có tiền đều thích làm từ thiện sao?”

      “Nhưng ấy làm từ thiện cũng quá bất ngờ .” Tiểu Sơn vẫn cảm thấy kỳ quái, vội lôi kéo Vũ, “ nhìn xem , hôm nay nếu chùng ta bù vào, bà chủ biết được nhất định tức giận.”

      Tuy rất muốn chủ động tiếp xúc với Hầu Ngạn Lâm, nhưng Vũ vẫn lo lắng khi nghe Tiểu Sơn , vì thế vẫn là cầm khăn lau bàn đến hỏi thăm, “Ông chủ, làm sao vậy?”

      “Tiểu Vũ Vũ!” Hầu Ngạn Lâm tay chống cằm, sâu kín thở dài, “Cậu có hiểu cảm giác tâm linh tương thông , người mình thích cũng thích mình ?”

      Vũ: "......"

      Hầu Ngạn Lâm tiếp tục buồn bã : "Ầy, quên , nghĩ lại, cậu cũng có cơ hội hiểu được cảm giác đó."

      Vũ: “…”

      Người này làm sao vậy hả!

      dân FA chính hiệu, Vũ cảm thấy giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, tức giận phất khăn lau rời .

      Ai thèm quản sống chết của ta! Cầu trời cho ta táng gia bại sản luôn ! Tốt nhất là bị bà chủ đánh chết!

      Mà trong lúc này, câu chuyện ở phòng nghỉ vẫn diễn ra –

      đợi Mộ Cẩm Ca mở miệng, Rượu trắng nhanh chóng tìm kiếm trong hệ thống của mình những mẫu kiểm điểm nhận sai, chủ động nghiêm trang : “Sau khi nhìn lại việc, ta nhận thức bản thân phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đối với chuyện này ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, ta thực nên vi phạm nội quy trường học… nội quy nhà hàng, làm người… con mèo nên hoàn toàn tuân thủ quy định của nhà hàng, mà lần này ta coi trọng, ta cảm thấy có lỗi, ta hy vọng nhà trường và thầy có thể tha thứ cho sai lầm của ta, ta thiệt tâm hối cải.”

      Mộ Cẩm Ca: "Nhà trường và thầy ?"

      "Kỳ Ngộ Phường và Tĩnh ca ca," Rượu trắng cố gắng duy trì bình tĩnh, " nhầm."

      Mộ Cẩm Ca nhìn nó, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười: "Mày sai chỗ nào?"

      Vẻ mặt Rượu trắng đau đớn kịch liệt, : “ nên cấu kết với thế lực hắc ám, sắp xếp đàn áp người dân lương thiện.”

      Mộ Cẩm Ca nghe nổi nữa: "Được rồi, đừng có nơi nơi đạo văn , toàn chọn những câu thích hợp."

      "......" A, bị nhìn ra.

      Nghĩ nghĩ hồi, Mộ Cẩm Ca hỏi: “ phải mày thấy ra tao thích A Tuyết hơn sao?”

      câu trúng tâm, Rượu trắng cúi đầu, buồn buồn : “Lúc trước phải sao? thích chó, thích mèo.”

      Mộ Cẩm Ca gật gật đầu: "Uhm, đúng là vậy."

      Câu này càng làm cho hai lỗ tai Rượu trắng rũ xuống.

      “Nhưng nhìn theo cách khác, tao thích A Tuyết giống như thích đứa của nhà người ta.” Mộ Cẩm Ca kiên nhẫn , “Dù sao nữa đứa nhà người ta cũng có khả năng như đứa nhà mình.”

      Nghe vậy, Rượu trắng ngước mặt lên, ngây ngốc nhìn .

      Mộ Cẩm Ca nhàng vuốt ve cái đầu tròn của nó, dịu dàng : “Trong lòng có chuyện buồn, mày tìm Hầu Ngạn Lâm để , chuyện này sao cả, tao trách mày, là do tao cho mày cảm giác an toàn.”

      "Tĩnh ca ca..." Rượu trắng xúc động đến hai mắt đều ươn ướt, nhưng nghĩ lại thấy có gì đúng, “Có phải Đại ma đầu nhận hết lỗi giùm ta, nên mắng ta ? Ta thấy lúc ta rời khỏi đây như mất hồn mất vía, mọi chuyện lần này đều là do ta, là ta gọi điện thoại cho ta, còn thêm mắm dặm muối… Tĩnh ca ca, ta thấy Đại ma đầu rất để ý , cần tức giận với ta.”

      Mộ Cẩm Ca ăn ngay thẳng: “ ta có giúp mày gánh tội nha, rất nhanh bán đứng mày a.”

      “… Được lắm, coi như lúc nãy ta chưa gì hết.”

      Sau khi chấm dứt cuộc chuyện trong hòa bình, cũng đến thời điểm chuẩn bị cho bữa tối.

      Cửa phòng nghỉ giống như có kết nối người nào đó, cửa vừa mở ra, Hầu Ngạn Lâm liền quay đầu nhìn qua –

      Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca bước ra với vẻ mặt lạnh nhạt, theo sau là Rượu trắng vui vẻ ra.

      Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của , Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn cái, nhưng cũng chỉ là cái liếc nhanh qua, giống như ngày thường.

      Sau đó, xoay người vào phòng bếp.

      Hầu Ngạn Lâm: "......"

      Sao lại thế này?

      Chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác?

      bảo Tiểu Sơn tạm thời thay thế vị trí mình, sau đó cũng vào phòng bếp.

      Hôm nay trong phòng bếp chỉ có Mộ Cẩm Ca và Tiểu Cổ, Tiếu Duyệt và Vấn Hào được nghỉ.

      rón rén đến gần Mộ Cẩm Ca, rất có mắt nhìn có thể đưa nguyên liệu cần thiết cho đối phương.

      Mộ Cẩm Ca ngước đầu liếc nhìn cái.

      Hầu Ngạn Lâm nhìn thấy chớp mắt, chỉ thấy lòng mình nặng nhẽ bị gãi ngứa, hai lỗ tai nhất thời đỏ lên. cẩn thận câu: “Cẩm Ca, thích em.”

      Mộ Cẩm Ca vẫn cúi đầu, nhìn khoai tây thớt, thản nhiên : “Em biết.”

      Hầu Ngạn Lâm nhìn thái đồ ăn, giọng hỏi: “Em cũng thích sao?”

      "Đúng."

      “Vậy em…” Hầu Ngạn Lâm mím môi , “… có thể cho ôm cái ?”

      Tiểu Cổ yên lặng thái đồ ăn bên cạnh, trong lòng lẩm bẩm.

      Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe…

      Mộ Cẩm Ca chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tránh ra."

      Hầu Ngạn Lâm đột nhiên lớn gan, lại đến bên cạnh thổi khí, thấp giọng hỏi: “ có thể hôn em chút ?”

      Tiểu Cổ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

      Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trì......

      Tay Mộ Cẩm Ca run lên, đao pháp mau chuẩn của phạm phải sai lầm cơ bản nhất, cắt trúng tay.

      “A.” hít hơi, lập tức lấy tay chận miệng vết thương, giúp cầm máu.

      Cũng may vết thương sâu, mặt ngoài vết thương cũng , máu chảy ra nhiều lắm.

      Nhưng nhiêu đó cũng đủ làm người nào đó đau lòng tự trách cả ngày.

      Hầu Ngạn Lâm nhíu mày : "Tĩnh ca ca, giúp em xử lý vết thương, hôm nay em về nghỉ , gọi Vấn Hào đến làm.”

      Mộ Cẩm Ca lạnh lùng : " tránh ra."

      "......"

      “Tiểu Cổ, lấy giúp tôi miếng băng cá nhân.” xong, Mộ Cẩm Ca dời mắt nhìn đến người gây nên tai họa, : “ lập tức ngoài, hôm nay cho phép đến gần em.”

      Hầu Ngạn Lâm: "......"

      có nên vui mừng khi đối phương có trực tiếp chữ “cút” với ?

      *

      Hầu Ngạn Lâm có chút buồn bực.

      Sau khi thổ lộ, Mộ Cẩm Ca cũng thích , đây là đáp ứng đúng , dựa theo bình thường, sau khi nam nữ hiểu tâm ý của nhau, nên tự nhiên chuyển sang giai đoạn hẹn hò, như keo như sơn, ngọt ngào như mật…

      Nhưng tại sao Tĩnh ca ca giống như muốn cùng bước sang giai đoạn hẹn hò vậy?

      Vấn đề này khiến phiền não vô cùng.

      đến hai cuộc tình kết thúc trong buồn cười trước đây, sau khi về nước hai ba năm nay, phụ nữ mà người bên cạnh muốn nhét cho có thể đứng đầy mười cái Kỳ Ngộ Phường luôn, vấn đề xử lý mấy chuyện đào hoa, thừa nhận mình rất thành thạo, có rất nhiều tâm đắc, thậm chí trong giới giải trí mấy nam minh tinh có quan hệ tồi với còn hỏi kinh nghiệm đó.

      Đối với người khác giới, phải luôn bộc lộ mặt mê người của bản thân, luôn giữ khoảng cách nhất định để bảo đảm tính thần bí, đạo lý này rất am hiểu. Ngoài ra, còn biết thế làm những hành động ám muội cách tinh tế tự nhiên nhất, làm sao để uyển chuyển từ chối đổi thành bất đắt dĩ, làm sao để ở trong tình cuồng nhiệt nhất cũng giữ được bản thân thanh tỉnh, bảo đảm chu toàn cho mình…

      Nhưng tại, giống như cậu thanh niên lần đầu biết .

      vụng về này tệ hại, giống như người giỏi lại bị tê đầu lưỡi, người múa giỏi lại bị trói cả hai chân, chiến sĩ đánh trận chiến mà được tuốt gươm ra khỏi vỏ…

      Quá khứ huy hoàng cũng như khinh nghiệm thực tế vẫn luôn ở trong đầu, nhưng tại sao lúc này như đống sắt vụn, có tác dụng gì cả. Tự cho là kiêu ngạo, nhưng khi đứng trước người kia lập tức thua trận, tàn nhẫn quăng qua bên.

      Cái gì mà giữ lại cho mình, cái gì mà chôn giấu bẫy rập, cái gì mà bảo trì cảm giác thần bí, cái gì mà chỉ lo cho mình…

      tại nghĩ đến tất cả đều là chuyện cười --

      Chỉ cần Tĩnh ca ca muốn cùng hẹn hò là được! Sợ gì mà thể tự kiềm chế!

      Nhưng đau lòng nhất là, khi hận thể đem cả lý trí và sức lực dồn vào trận tình cảm này, đối phương lại giống như cùng muốn chuyện thương!

      đời thanh danh, bị hủy trong chốc mắt!

      là bước trượt dài trong đời cũng quá !

      Sau khi trở về nhà trọ, Hầu Ngạn Lâm nằm sô pha, bắt đầu ngẫm nghĩ về nhân sinh của mình.

      Sau khi tự hỏi tìm được kết quả, lấy di động ra, thái độ ngại học hỏi hỏi, gửi tin nhắn đến người lâu nhắn tin.

      nghĩ tới là, đối phương phá lệ trả lời lại rất nhanh.

      Hầu Ngạn Lâm: Người em, có đó ?

      Sào Văn: Hầu thiếu, tôi là Lương Hi, Sào Văn tắm, tìm ấy có chuyện gì ?

      Nều là trước đây, Hầu Ngạn Lâm nhất định chọc ghẹo vài câu, nhưng tại, chỉ cảm thấy hâm mộ và ghen tị mà thôi.

      Ai, khi nào đến thời điểm có người tìm , Tĩnh ca ca có thể dùng điện thoại của mà trả lời “Tôi là Mộ Cẩm Ca, người đàn ông của tôi tắm, tìm ấy có chuyện gì ?” A…

      Y, nghĩ lại có chút ngượng ngùng mà.

      Chuông điện thoại báo có tin nanh đến kịp thời kéo đầu óc trở về.

      Sào Văn: Hầu thiếu?

      Hầu Ngạn Lâm: [đáng thương] Lương Hi Hi, có thể cho tôi biết, lúc đó Sào Văn làm sao theo đuổi ?

      Sào Văn: ......

      Hầu Ngạn Lâm: Tôi chỉ là muốn tham khảo

      Sào Văn: Tham khảo? A, chính là muốn theo đuổi khi ở Tam Á đó hả?

      Hầu Ngạn Lâm: Đúng rồi

      Sào Văn: Uhm… Lúc còn ở nhóm kịch ấy tặng hoa cho tôi

      Hầu Ngạn Lâm nhìn chằm chằm câu đó màn hình, nhịn được nở nụ cười.

      Lần này bắt được cơ hội cười nhạo Sào Văn trong ba mươi năm tới!

      Tặng hoa?

      ra là dùng cái kế cũ rích đó? Vậy mà Lương Hi chê sao?

      Chậc--

      Bốn mươi phút sau, Hầu Ngạn Lâm chạy xe đến dưới lầu nhà Mộ Cẩm Ca, bước xuống xe tay còn ôm bó hồng rực rỡ.

      Last edited: 5/8/19
      Mai Trinh, lyly, Miley12 others thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Hahaha
      đáng quá mà. Lỗ tai của bị giấm chua làm hỏng rồi sao hahaha
      Tĩnh ca ca à, thành quá
      editor nhiều lắm
      Hí hí

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :