1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 44: Sushi
      "5--4--3--2--1--!"

      Trong màn đêm, mọi nơi trong thành phố đều tràn ngập thanh đếm ngược – màn hình LED ở khu vực buôn bán lớn nhất tường thuật trực tiếp chương trình đón năm mới của đài truyền hình, ít người còn chưa ngủ cùng nhau dán mắt vào TV xem tiết mục đêm giao thừa khắp nơi như ở khu vực buôn bán hay ở các ngã tư đường, hay ở quảng trường lớn…

      Tuy tất cả mọi người đều biết đây là hoạt động trong đêm giao thừa đón chào năm mới, nhưng cũng ảnh hưởng tâm trạng hưng phấn và vui sướng của mọi người trong thời khắc tiễn năm cũ đón năm mới.

      Ở những giây cuối cùng này, Diệp Thu Lam tự tay chỉ Tiếu Duyệt làm món bánh ngọt, Trịnh Minh và Tương Nghệ Hồng cùng nhau chuyện phiếm qua điện thoại, Tiểu Cổ gửi pháo hoa trong game cho Tiểu Bính, người mới vừa bình an trở về nước – Sào Văn nhàng hôn lên trán Lương Hi.

      Nhưng mà, khi khắp nơi thế giới ồn ào náo nhiệt, vẫn còn tồn tại nơi nhàng yên tĩnh –

      Cao Dương ngồi băng ghế dài trong công viên, trừng mắt nhìn Rượu trắng nằm đùi.

      “Meo!” Rượu trắng dùng móng vuốt được phủ đầy lông mượt mà quơ quào: Ta phải ăn cái này!

      tay Cao Dương bưng hộp sushi, tay cầm đũa, có chút biết sao: “ phải vừa rồi mày ăn ba miếng cá hồi rồi sao?”

      “Meo!” Phải đó, sao nào?

      “Ba miếng cá hồi là của mày, mày cũng ăn xong.” Cao Dương cố gắng giảng đạo lý cho con mèo, “Thanh cua là của tao.”

      “Meo!” Cái gì của của ta? Của chính là của ta, của ta chính là của ta, chỉ đạo lý vậy mà hiểu sao?

      Dĩ nhiên Cao Dương nghe hiểu được những gì Rượu trắng , nhưng đoán được tổ tông này chính là đồ tham ăn tính bàn tính gì, khẳng định là nó ăn xong phần của mình lại muốn ăn luôn phần của .

      Ầy, cái tính tình nhen này, đều là do thiếu gia và Mộ tiểu thư dung túng nó mà ra!

      Vì thế thèm để ý đến nó, tự mình dùng đũa gắp phần sushi cho vào miệng.

      Nhưng khi mà sushi vừa sắp đến miệng, Rượu trắng trong bộ đồ màu đỏ đột nhiên ra lực, từ đùi nhảy lên , mèo con hành động nhanh như sét đánh kịp che tai –

      … Liếm miếng sushi kia chút.

      Sau đó, lại trở về nằm “sô pha” mềm mại, Rượu trắng ngẩng cái mặt dẹt ngốc nghếch của nó lên, miễn cưỡng kêu “meo” tiếng với , giống như phát ra hành động tao nhã mà khiêu khích.

      Sâu trong đôi mắt màu trà là tia đắc ý bị che giấu dưới gương mặt trời sinh như khổ qua – mặt khổ qua là giỏi che giấu, thoạt nhìn còn có chút vô tội.

      Cao Dương: "......"

      con mèo biết xấu hổ vô địch mà!

      Nó biết khi nhảy lên cũng ăn được cả miếng sushi lớn, cho nên chỉ liếm trước chút, như vậy khiến e dè đồ ăn có dính nước miếng mèo, ăn mà là cam tâm tình nguyện tặng cho nó!

      - tuy biết con mèo có khả năng có suy nghĩ kín đáo như vậy, nhưng cả ngày ở chung với nhau, Cao Dương cảm thấy bản thân có thể hiểu được từng hành động, mục đích và tật xấu của nó.

      Khó trách vẫn có câu thú cưng giống chủ nhân, có chủ thế nào có thú cưng như vậy.

      Hầu Nhị thiếu xảo trá che giấu rất sâu, ngay cả mèo nuôi cũng biết tính kế người khác!

      Cao Dương khóc ra nước mắt, nhưng vẫn đẩy gọng kính lên, cố gắng duy trì tôn nghiêm thuộc về động vật linh trưởng cao cấp trước mặt con mèo, đem đôi đũa vốn là đút đến miệng mình chuyển sang hướng khác, đưa đến trước mặt Rượu trắng, giọng đầy từ bi: “Được rồi, vậy tao cho mày.”

      “Meo Ô!” Rượu trắng phát ra tiếng giống như là hoan hô, khéo léo giương cái miệng mèo lên cắn cái.

      Nhìn thấy nó ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng Cao Dương rất vui, sau lúc, đột nhiên : “Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mày cũng đáng thương mà.”

      Rượu trắng giương mắt nhìn : “Meo?” ngốc gì vậy?

      “Hằng năm vào thời khắc đếm ngược trong đêm giao thừa tao thường ước nguyện năm sau có bạn .” Cao Dương nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn chăm chú hai mắt nó, “Nhưng mày sớm bị thiến chỉ có thể ước nguyện có bạn ở thế giới bên kia thôi.”

      Rượu trắng: "......"

      Sau khi xong, Cao Dương càng cảm thấy buồn hơn, cảm thấy mình mới là kẻ đáng thương nhất – chỉ phải trải qua đêm giao thừa với con mèo của ông chủ, còn bỉ ổi đến nỗi trào phúng con mèo để cảm thấy mình hạnh phúc hơn nó chút.

      “Meo.” Rượu trắng đem bàn chân mập mạp đặt lưng .

      A, dám cười nhạo Bản đại vương, muốn sống phải , tin hay Bản đại vương cào đến chết hả?

      Nhưng mà Cao Dương lại hiểu sai ý nó, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, sau đó nhàng : “Ngoan, tao có việc gì.”

      “… Meo!”Ai hỏi thăm hả? Ta là uy hiếp biết hả!? Mau nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí của ta nè!

      Cao Dương sờ sờ đầu nó: “ có việc gì, mày cần nhìn tao với ánh mắt lo lắng như vậy, làm cho tao có cảm giác được cưng chiều mà hoảng sợ.”

      “Meo?” Đừng có mà tự mình đa tình , ai lo lắng cho hả, ràng ta đây như sài lang hổ báo hung ác trừng mắt nhìn có được hả?!

      Cao Dương đem hộp sushi và đôi đũa đặt sang bên, đưa tay bắt lấy nó ôm vào ngực, cảm thán : “ nghĩ tới mày có vẻ giảo hoạt nhưng cũng đáng mà.”

      “Meo, meo, meo!” A a a a a loài người ngu xuẩn kia sao còn mau để ông nội ngươi xuống hả!

      Cao Dương thấy nó liều mạng giãy dụa, thể nhịn cười : “ có gì đáng xấu hổ cả, mày cần thẹn thùng à.”

      “…” Rượu trắng gì nữa, chỉ cúi đầu cắn tay Cao Dương, lấy hành động cụ thể biểu cho tức giận của mình.

      Lần thứ hai bị nó cắn, Cao trợ lý cũng gì, ngược lại cảm thấy đây là biểu thân cận, đối với con mèo này càng ngày càng thích: “Tao chưa thấy qua con mèo lại có tính người như mày vậy, cảm giác mày làm gì tao cũng có thể đại khái đoán được… Ai, đừng lấy lòng tao, bàn tay tao dính đầy nước miếng rồi.”

      Có thể đoán đại khái?!

      Ta đây là thông minh như người, nhưng chút cũng hiểu tính mèo đâu!

      Rượu trắng cảm giác vừa mệt vừa đáng , chỉ nằm bất động, trực tiếp ngã ra phía sau, nằm trong lòng ngực người phía sau, vô lực ngửa đầu nhìn trời, xem sao… Được rồi, hôm nay trời có sao, đừng là ánh trăng.

      Ai, Tĩnh ca ca a, khi nào mới đến đón ta a......

      Cao Dương nhìn thấy nó đột nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, đột nhiên trong lòng xuất cảm giác lo lắng.

      Đều những động vật đều làm người thích, quả nhiên đúng như vậy.

      Xem xem, thiếu gia là người khó đối phó như vậy mà còn đối với con mèo này quyến luyến quên, phải là bằng chứng cụ thể sao?

      - nếu Rượu trắng có thể đọc được ý nghĩ vào lúc này, đại khái nó mắng to câu chửi bậy.

      *

      Sau giao thừa chính là Tết Nguyên Đán.

      Bởi vì đây là ngày nghỉ, cho nên đại đa số người dân đều rãnh rỗi hơn, nhưng cũng có số người ngược lại, mấy ngày lễ tết này hoàn toàn là thời gian bận rộn nhất của ngành kinh doanh ăn uống.

      Sau Tết vài ngày, Hầu Ngạn Lâm phải trở về Hoa Thịnh theo lệnh của trai, là phải công tác vài ngày ở đảo Tam Á, vài ngày trước khi liền biến đổi nhiều cách theo đuôi Mộ Cẩm Ca, là phải tạm ứng trước cho mấy ngày vắng, y như miếng thuốc dán.

      Cuối cùng bị Mộ Cẩm Ca cầm muôi đuổi ra ngoài.

      Sau Tết Nguyên Đán, chính là tình trạng ế ẩm sau ngày lễ, giống như làm việc tăng ca cũng chỉ thường diễn ra vào lúc cuối năm, học thêm cũng chỉ diễn ra vào gần ngày thi, dòng người lại con đường Thiên Xuyên luôn ồn ào náo nhiệt cũng giảm rệt, đây là tình trạnh thể tránh khỏi.

      Công việc trong Kỳ Ngộ Phường cũng theo đó mà thoải mái hơn ít, lo lắng trời ngày càng rét lạnh, Mộ Cẩm Ca còn xếp ca làm việc cho sáu người, cần mỗi người mỗi ngày đều phải đến làm, chỉ cẩn đảm bảo ngày trong bếp có hai người, bên ngoài cũng có hai người là được.

      Sau giờ nghỉ trưa, Mộ Cẩm Ca vẫn giống như lúc ở Capriccio mở thêm giờ phục vụ trà chiều, tất cả các món phục vụ cho buổi trà chiều đều làm ngay tại quầy bar bên ngoài, thỉnh thoảng cùng khách ngồi tại quầy vài câu.

      cũng là thông qua hình thức này mà quen biết trẻ Nguyễn Đồng Đồng làm ở nhà sách bên cạnh vào năm trước.

      “Mộ tiểu thư,” Sau vài lần lui tới, Nguyễn Đồng Đồng vẫn quen xưng hô như thế với Mộ Cẩm Ca, hôm nay mặc áo lông, bên trong còn mặc đồng phục của hiệu sách, vẻ mặt do dự từ bên ngoài đẩy cửa vào nhà hàng, nửa thân mình ngó vào dò xét, “tôi có thể nhờ giúp chuyện được ?”

      Rượu trắng uể oải nằm dưới chân quầy bar, như là cái bánh mèo nằm dài ra, nghe được thanh cũng chỉ giật giật lỗ tai, ngay cả đầu cũng ngẩng lên.

      Lúc này Mộ Cẩm Ca cũng có việc gì làm, vì thế tới, giúp đỡ vịn cửa hỏi: “Có chuyện gì?”

      Nguyễn Đồng Đồng giọng trình bày: “Là thế này, có vị Chung tiên sinh là khách quen của cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày đều mang theo chó cưng của ấy đến khu giải khát của chúng tôi ngồi đọc sách, giờ trước ấy bị nhà xuất bản gọi , ấy có nhờ tôi trông giúp chú chó, nhưng ngờ là, mới vừa rồi trụ sở chính gửi đến thông báo, bảo chúng tôi đóng cửa đến trụ sở chính tham gia đại hội công ty.” Dừng chút, ấy có chút ngượng ngùng cuối đầu, “Tôi thấy chỗ của Mộ tiểu thư có khu vực chuyên dùng cho khách hàng mang theo thú cưng, cho nên muốn hỏi…”

      Mộ Cẩm Ca thẳng: "Ý là muốn đem chú chó đó gửi ở chỗ tôi?"

      Nguyễn Đồng Đồng gật gật đầu: “ phải ý tốt. Nhưng mà chó của Chu tiên sinh rất nghe lời, quậy phiền, cũng có chạy loạn khắp nơi hay tùy tiện vệ sinh, bằng cửa hàng chúng tôi cũng chấp nhận ấy mỗi ngày đều mang nó đến, mặt khác tôi và đồng nghiệp tôi cũng rất thích chú chó này, cho nên tôi nghĩ… Hẳn là tạo phiền toái lớn gì cho Mộ tiểu thư.”

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : "Được, mang chú chó đó đến đây."

      Nguyễn Đồng Đồng nghĩ tới đáp ứng sảng khoái như vậy, sửng sốt chút, lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ : “Cám ơn Mộ tiểu thư! rất cám ơn ! Tôi lập tức trở về mang nó sang đây!”

      Vì thế, hai phút sau, cái mũi mẫn cảm của Rượu trắng ngửi được hương vị xa lạ.

      Có thể do là sinh lý bản năng của khối cơ thể này gây ra, nó mạnh mẽ đứng lên, theo bản năng dùng mấy phần địch ý nhìn về phía cửa –

      Chỉ thấy ngại ngùng làm việc ở cửa hàng sách kế bên mang theo con chó Samoyed vào, con chó này cao gần nửa người lớn, thân mình trắng như tuyết tươi sáng, dáng người tao nhã cao quý, miệng khẽ nhếch, khiến cho khuôn mặt hình tam giác xuất nụ cười xinh đẹp dịu dàng, làm cho người ta vì thân hình cao lớn của nó mà thấy sợ hãi, còn có thể nhìn qua lần liền sinh ra cảm giác thân thiết và thích.

      Nó cũng sợ người lạ, ngoan ngoãn cọ xát vào chân Mộ Cẩm Ca, cái đuôi cuộn lên vẫy vẫy.

      Nguyễn Đồng Đồng cười : "Xem ra nó thực thích Mộ tiểu thư."

      Mộ Cẩm Ca quỳ xuống, sờ sờ đầu nó, hỏi: “Con chó này đẹp, biết nó tên gì ?”

      Nguyễn Đồng Đồng : “Có nghe Chung tiên sinh qua, là cái tên nước ngoài khá dài, thể nhớ kỹ, mấy người ở cửa hàng tôi đặt cho nó cái tên khác, gọi là A Tuyết, nó cũng biết là kêu nó… Cũng biêt Chung dạy thế nào, con Samoyed này rất ngoan, giống những con khác hay cắn loạn đồ vật này nọ.”

      Mộ Cẩm Ca nhìn thấy cặp mắt đen láy kia, thử kêu tiếng: "A Tuyết?"

      Con Samoyed liền hướng cười cái, nhiệt tình liếm liếm lòng bàn tay .

      Mộ Cẩm Ca hơi hơi cười chút: "Có chút ngứa."

      "!!!"

      Đột nhiên trong lòng Rượu trắng có hồi chuông báo động!

      Nhìn thấy cảnh này, bộ lưu trữ trong người nó tự động hoạt động, phát lại đoạn ghi ban đầu nó quen biết Mộ Cẩm Ca –

      "Có phải thích mèo ?"

      "Đúng vậy, tao thích chó."

      ...... A, chết rồi.

      Tác giả có lời : [Màn kịch ]

      Cao trợ lý thấy ông chủ nhà mình theo đuổi bạn rất dễ dàng, vì thế tính toán giúp đỡ mà để lộ ra dấu vết.

      ngày nọ, thừa dịp đến đón Rượu trắng thăm Vạn Lý Trường Thành, lặng lẽ ám chỉ với Mộ Cẩm Ca chút.

      Cao Dương: Mộ tiểu thư, biết ? Quá vài ngày nữa là Lễ Tạ Ơn.

      Mộ Cẩm Ca: (Lãnh đạm) biết.

      Cao Dương: ...... Đây là ngày lễ của nước Mỹ.

      Mộ Cẩm Ca: À.

      Cao Dương:-(Châm chước) Thiếu gia từng du học ở Mỹ.

      Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái.

      Cao Dương: Thiếu gia mới về nước hai ba năm, chắc là vẫn có thói quen đón ngày lễ đó, cho nên xem…

      Mộ Cẩm Ca: Ý của là, tôi cho ấy nghỉ lễ sao?

      Cao Dương: (Đổ mồ hôi lạnh) Cũng cần như vậy, nhưng nếu Mộ tiểu thư tặng món quà nho nào đó, thiếu gia nhất định rất vui vẻ…

      Mộ Cẩm Ca: (Gật đầu) Tôi biết.

      Cao Dương cả kinh, nghĩ tới Mộ Cẩm Ca thế nhưng đáp ứng sảng khoái như vậy, vội liên tục tốt quá, rồi ôm Rượu trắng ra cửa.

      Bởi vì trước đó chọn qua quà tặng, Mộ Cẩm Ca có kinh nghiệm, cho nên tìm người thoạt nhìn rất có kinh nghiệm là Tiếu Duyệt đến giúp mình.

      Tiếu Duyệt: A, Cẩm Ca muốn tặng quà cho người ta?! Tặng ai a?

      Mộ Cẩm Ca: người cần phải cám ơn.

      Tiếu Duyệt: A, giờ trời rất lạnh, tặng đồ vật có thể giữ ấm này nọ, có thể , so ra có thể sử dụng.

      Mộ Cẩm Ca: Có thể

      Tiếu Duyệt: Người kia sợ lạnh ?

      Mộ Cẩm Ca: (Sau khi nhớ lại) Hình như , ấy mặc nhiều lắm

      Tiếu Duyệt: (Nghĩ thầm, chắc lại là người thích giữ phong độ cần độ ấm) Rất chú trọng hình tượng bên ngoài sao?

      Mộ Cẩm Ca: Rất tự mãn

      Tiếu Duyệt: (Nghĩ đến ) Như vậy a, vậy tặng món nào dễ thương

      Mộ Cẩm Ca: Tốt

      Tiếu Duyệt: ấy có cần món nào ? Giống như mùa đông thường dùng bao tay hoặc khẩu trang a…

      Mộ Cẩm Ca: (Nhớ tới hôm đuổi người đại diện của Ngu thị , hai lỗ tai Lâm muội muội đỏ hồng) Tặng đồ chụp tai

      Tiếu Duyệt: Vậy được rồi, ấy có thích vật gì đặc trưng ? Như là mấy động vật chẳng hạn

      Mộ Cẩm Ca: Mèo

      Tiếu Duyệt: (Vỗ tay) Tốt lắm, xác định được mục tiêu, Cẩm Ca theo tôi !

      Vì thế, hôm Lễ Tạ Ơn--

      Mộ Cẩm Ca: (Mặt chút thay đổi) Lễ Tạ Ơn vui vẻ

      Hầu Ngạn Lâm: (Khó có thể tin, vui mừng kinh ngạc) Cái này, tặng tôi sao?

      Mộ Cẩm Ca: Uhm

      Hầu Ngạn Lâm: Tôi có thể mở ra xem ?

      Mộ Cẩm Ca: đeo luôn bây giờ cũng thành vấn đề

      Hầu Ngạn Lâm: ...... Đeo?

      Sau đó, Lâm muội muội bi kịch phát , trong hộp quà là cái đồ chụp lỗ tai bằng lông mềm hình con mèo, còn là màu xanh xám.

      Rượu trắng: Ai tồi nha, cùng màu với Bản đại vương, là màu thịnh hành trong năm nay a

      Hầu Ngạn Lâm: (Nhướng mày) mày cho là năm nay thịnh hành màu ngốc nghếch này sao?

      Rượu trắng: Ngao ngao ngao xem ta chiến đấu với a!

      [end]

      -

      Last edited: 31/7/19
      Mai Trinh, Miley, Tiểu Ly 111111 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 45: Khoai lang
      giờ sau, vị “Chung tiên sinh” trong miệng Nguyễn Đồng Đồng cũng nhanh chóng chạy tới cửa tiệm.

      Đó là thanh niên hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1,78m, dáng người hơi gầy, xem cốt cách phải là người phương Bắc. ta mặc chiếc áo ấm dày màu xám, cổ quấn khăn len cùng màu, bộ dáng thanh tú, vẻ mặt hơi nhợt nhạt, chiếc mũi cao là cặp kính cận màu đen, mái tóc đen vẫn còn đọng tuyết.

      “Chào , tôi là Chung Miện, là chủ nhân của con Samoyed.” Vì quá nhanh, nên người đàn ông thở gấp, ngừng lấy hơi, đứng trước mặt Mộ Cẩm Ca , “Cám ơn đồng ý giữ giúp Asimov Tchaikovsky … ngại quá, tôi cũng biết bị biên tập kêu lâu như vậy, rất, rất cám ơn !”

      Mộ Cẩm Ca hỏi: " tên chú chó này là gì?"

      "Asimov Tchaikovsky." Khi đến cái tên “đầy sáng tạo” do mình đặt, người có vẻ hướng nội như vị Chung tiên sinh này cũng nhịn được thao thao bất tuyệt, nhưng vì có quen cùng người khác chuyện, nên khi chuyện có chút hỗn loạn, “Thời điểm nó đến nhà tôi, vừa lúc tôi đọc xong quyển tiểu thuyết của Isaac Asimov*, tôi đối với ông ấy tràn ngập sung bái và kính nể, cho nên liền… Nhưng tôi tuyệt đối có ý vũ nhục ông ấy! Chú chó này như là người quan trọng trong gia đình tôi, tuy tên chỉ là danh hiệu, nhưng cái danh hiệu này đối với sinh mệnh là vô cùng có ý nghĩa! Tên này rất hay được dùng trong tiếng Nga, có ý nghĩa là bầu trời… Bởi vì Samoyed là loài chó đến từ Siberia, cho nên tôi nghĩ đặt thêm tên tiếng Nga ở phía sau khiến nó cảm thấy thân thiết!”

      (*: Isaac Asimov là tác giả người Mỹ và là giáo sư hóa sinh tại Đại học Boston, nổi tiếng nhất với các tác phẩm về khoa học viễn tưởng, ông sinh ngày 02-01-1920 tại Nga và mất ngày 06-04-1992 tại Mỹ)

      Sau khi hiểu đống lời từ đối phương, Mộ Cẩm Ca nhìn thoáng qua chú chó Samoyed ngoan ngoãn mỉm cười ngồi bên cạnh, chỉ cảm thấy cái tên quả rất dài, đối với chú chó mà , có lẽ “A Tuyết” vẫn đơn giản hơn, mà cũng cảm thấy thân thiết nữa.

      Nếu đến dây, Chung Miện cũng thể dẫn chó nhà mình ngay, vì thế ngồi ngay tại quầy bar, thừa dịp vẫn trong thời gian phục vụ trà chiều, tùy tiện gọi phần.

      Có thể là cảm thấy có chút xấu hổ, sau hồi im lặng, : “ ra trước đó tôi cũng ghé nhà hàng hai lần, nhưng có mang Asimov Tchaikovsky theo, người là, là đông lắm… A, ý của tôi là quán của làm ăn rất tốt, đúng, tốt lắm.”

      Mộ Cẩm Ca cúi đầu thái đồ ăn, thản nhiên lên tiếng: "Vâng."

      Vốn có kỹ xảo giao tiếp nên lúc này Chung Miện càng thêm xấu hổ, cúi đầu, ngừng chà xát hai tay mình, trầm mặc gì, cũng biết suy nghĩ gì.

      Mà lúc này, con Samoyed ngồi kế bên nhìn ngây ngô cười.

      Mười phút sau, Mộ Cẩm Ca đưa cho phần khoai lang trà chanh và kẹo dẻo.

      "Mời từ từ thưởng thức."

      Khi mở miệng, thiếu chút nữa Chung Miện cắn phải đầu lưỡi mình: “Cám, cám ơn.”

      Chỉ thấy dĩa là sáu miếng khoai lang có độ dày và kích cỡ đều nhau, ước chừng 1,5 cm, phần vỏ bị gọt bỏ, mà được ngâm trong nước rửa sạch bùn đất bên ngoài.

      Món ăn được dọn lên, rốt cuộc cũng buông tha hai bàn tay bị chà xát đến đỏ lên, cầm lấy đôi đũa, chậm rãi gấp lên miếng khoai lang trước mặt, cho vào miệng.

      Bởi vì đích thân Mộ Cẩm Ca đứng làm sau quầy, cho nên có thể nhìn từng quá trình làm ra món ăn.

      Trải qua quan sát, Chung Miên phát , cách làm món ăn này cực kỳ đơn giản, khoai lang sau khi được xử lý trực tiếp cắt thành từng miếng bỏ vào nước, sau đó cho chanh, đường và ít muối ăn vào, sau lúc vớt lên để ráo nước là được, có thể là thô bạo đơn giản.

      - khó trách nhà hàng này phục vụ trà chiều lại rẻ như vậy.

      Nghĩ như vậy, Chung Miện khỏi có chút thất vọng – ăn cơm ở chỗ này hai lần, hơn nữa đều lâm sâu vào rung động và mê muội, cho nên khi mới vừa gọi món quả có chút mong chờ, bởi vì chanh và khoai lang là hai loại thực phẩm hoàn toàn khác biệt mà rất thích, chờ mong Mộ Cẩm Ca có thể mang đến cho mình kinh ngạc và vui mừng.

      Nhưng khi thấy quá trình thực quá giản lược, đơn giản, có cảm giác mình bị đối đãi tùy tiện.

      Có thể, do quen gì với người ta mà lại khiến cho người ta giữ chó giùm, chuyện cũng ràng lắm, nghĩ kỹ lại, chắc đối phương cảm thấy rất phiền, nên muốn đuổi nhanh mà…

      Với bản tính tự trọng, nhút nhát và hay giận hờn của mình, Chung Miện phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của nhà văn, phát triển hệ liệt tâm lý và hoạt động của Mộ Cẩm Ca, sau đó hạ mắt, có chút khó khăn mở miệng ra, cắn miếng khoai lang.

      -- Có thể ăn!

      Mùi thơm dai dẳng lưu loát của chanh, sau khi nấu, tạo nên hương vị tươi mát sau những ngày hè nóng bức, mềm mịn nhàng khi vào đông, vị ngọt ngọt chua chua trộn lẫn trong từng miếng khoai lang sáp, bổ sung hương vị cho nhau, hương vị của chanh cải thiện cho mùi vị của khoai lang, từng miếng khoai lang chua ngọt kích thích vị giác, làm mờ hẳn vị chanh nguyên thủy, liên kết giữa các hương vị lưu lại dư vị ràng trong miệng.

      Chung Miện vốn có đói lắm, mà bữa ăn này cảm thấy được mình quá được chào đón, nên nghĩ cần tiêu phí quá nhiều thời gian, nhưng tại, khi vừa cắn miếng khoai lang trong miệng, thể dừng được, hơi đem dĩa khoai lang bàn ăn còn miếng nào.

      - khi chỉ còn lại miếng cuối cùng, khi mà ăn đến mức thể tự kiềm chế, ánh mắt lơ đãng ngó sang chú chó cưng nhà mình nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm , mới vận dụng hết nỗ lực tự kiềm chế của bản thân, chừa lại miếng cuối cùng đó.

      ràng nếu là lúc bình thường, tuy rất thích món khoai lang, nhưng chưa bao giờ thử ăn hết phần khoai lang nướng.

      gắp miếng miếng khoai lên, hạ thấp tay xuống, động tác cẩn thận đút đến miệng của chú chó Samoyed, dịu dàng : “Món này rất ngon, mày ăn thử chút nào.”

      Asimov Tchaikovsky cúi đầu ngửi ngửi miếng khoai lang, sau đó lại giương mắt do dự nhìn Chung Miên, nhìn thần sắc của chủ nhân, nó mới lên gặm miếng khoai lang vào miệng từ từ ăn.

      Chờ sau khi chú chó ăn xong, Chung Miện lấy ra tờ khăn giấy, cúi người xuống gom những mảnh vụn khoai bị rớt xuống sàn, sau đó gói lại để lại khay.

      - đối với đồ ăn rơi vãi của thú cưng mà cũng cẩn thận như vậy, có thể thấy nhất định là người có trách nhiệm.

      Nhìn màn này, Mộ Cẩm Ca khỏi nhìn lại bản thân.

      Cho dù là hay là Hầu Ngạn Lâm, phương diện chăm sóc thú cưng, đều tinh tế bằng vị Chung tiên sinh trước mặt này.

      Uhm…Về sau phải tận lực đối xử tốt với Rượu trắng hơn.

      Nhưng mà biết rằng, lúc này Rượu trắng nhảy xuống ghế cách đó xa, nhìn rồi quay qua nhìn Chung Miện cùng chú chó kia, cả người như bị chìm nửa.

      Meo Ô!

      - lấy hiểu biết của nó với Tĩnh ca ca, nó vô cùng, vô cùng khẳng định, ánh mắt của ràng bao hàm ý nghĩ, “Tốt lắm, các ngươi khiến ta chú ý rồi, ta tự chủ mà bị các người hấp dẫn!”

      A a a a! Tĩnh ca ca còn chủ động giúp ta lấy khăn giấy!

      Ngao ngao ngao ngao con chó lông trắng và gã áo xám đáng giận kia!

      Mà ngay lúc Rượu trắng hé mặt ra, vô cùng căm phẫn nhìn đôi chủ - chó kia, còn kém muốn lên cắn cái, đúng lúc Tiếu Duyệt thay Tiểu Sơn mang đồ ăn ra, còn ngẫu nhiên trò chuyện hai câu.

      Từ khi đến Kỳ Ngộ Phường làm việc, Tiếu Duyệt ăn mặc đơn giản hơn rất nhiều, cũng mặc đồng phục giống những người khác. nhìn thấy chú chó ngồi cạnh quầy bar, bình luận câu: “Ơ, con Samoyed này đẹp, hơn nữa thoạt nhìn còn rất ngoan nha.”

      “Meo.” Rượu trắng trầm kêu lên, mấy người biết cái gì, biết mặt chó làm sao biết lòng chó a! Trắng như vậy, khẳng định là con Bạch liên cẩu có!

      Nghe tiếng mèo kêu, Tiếu Duyệt mới phát ra Rượu trắng cũng ở bên cạnh, quan sát nó lúc, lại phát ra con mèo mặt ngốc này nhìn chằm chằm về phía quầy bar, mặt nhăn lại thành đoàn.

      cảm thấy có chút thú vị, hiếm khi có hứng thú muốn chọc ghẹo con mèo, vật cát tường của quán này chút – bình thường vì mèo đại nhân luôn ở bên cạnh tên Hầu Nhị đáng ghét kia, cho nên cũng muốn chủ động cùng nó tiếp xúc.

      Tiếu Duyệt giỡn: " phải mày ghen tị với mỹ mạo của người ta đó chứ?"

      "Meo!" Rượu trắng quay đầu, hung tợn (nó tự nhận là như thế) trừng mắt liếc mắt nhìn cái.

      lâu Tiếu Duyệt chọc ghẹo người, nghĩ mình luôn đấu lại Hầu Ngạn Lâm, ngẫu nhiên chỉnh mèo của ta cũng tệ, : “Mày xem, lông người ta trắng như tuyết, nhìn đẹp biết bao, còn mày sao, cả người như dính bụi, giống hệt con chuột béo ah.”

      "......" Béo, chuột béo?

      “Còn có nha, mày xem mặt người ta kia, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày nhìn mày lại .”

      “…” Rượu trắng cúi đầu, nhìn thấy bóng dáng của mình chiếc bàn đen – tròn đến thấy cằm thôi , còn thực dẹt nữa chứ.

      “Samoyed có biệt hiệu là “thiên sứ mỉm cười”, còn mày sao, gương mặt khổ qua, giống như ai thiếu mày mấy vạn lương thực mèo vậy đó.”

      "......"

      Tiếu Duyệt nhìn thấy đôi mắt to tròn như hai hạt thủy tinh tựa như có tầng hơi nước, có chút hoảng hốt, cảm giác mình khi dễ cậu bạn . có chút quan tâm hỏi: “A, sao mày lại khóc?”

      Dĩ nhiên, vấn đề hỏi ra, mèo làm sao trả lời được.

      Tiếu Duyệt cũng chỉ là thuận miệng vài câu, ai biết được con mèo này lại có năng lực lý giải mạnh như vậy, nó có thể hiểu lời , cúi thấp đầu che giấu tâm tình thất lạc.

      Cả đời của Tiếu đại tiểu thư biết an ủi người khác, càng đến an ủi con mèo, vì thế theo bản năng lấy di động trong túi ra, gọi người giúp đỡ.

      Tiếu Duyệt: Cầu cứu khẩn cấp!

      Diệp Thu Lam: 0 0 làm sao vậy?

      Tiếu Duyệt: hình như là em chọc cho con mèo trong tiệm khóc, dám cho Cẩm Ca biết, làm sao bây giờ?

      Diệp Thu Lam: … em lấy đồ ăn của nó sao?

      Tiếu Duyệt: có!!!

      Diệp Thu Lam: 0 0 vậy sao nó khóc?

      Tiếu Duyệt: Hình như là vì em chê nó xấu, đẹp bằng con Samoyed

      Diệp Thu Lam: Vậy em khen nó đáng

      Xem xong tin nhắn, tay Tiếu Duyệt đặt mặt của nó, sờ sờ lông nó, giọng có chút cứng nhắc: “Đừng buồn, mày tuy xấu, nhưng cũng rất đáng mà.”

      Rượu trắng: "...”

      Vừa mới rồi khi nó cuối đầu, cẩn thận bị sợi lông đâm vào mắt, nhưng sau khi nghe câu “an ủi” của Tiếu Duyệt xong, nó muốn “oa” khóc ra tiếng mà.

      Last edited: 31/7/19
      Miley, Tiểu Ly 1111, huyen160411 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 46: Mì sợi
      Kể từ hôm đó, Chung Miện và chú chó Samoyed của mình đều trở thành khách quen của nhà hàng.

      Phần lớn thời gian, đều mang theo cún cưng ngồi ở khu vực riêng, chỉ lo chuyên chú viết bản thảo, nhưng khi quán hơi vắng khách, ngượng ngùng ngồi ở quầy bar, hỏi Mộ Cẩm Ca ít vấn đề - món khoai lang chanh lần trước mang đến linh cảm cho , tính toán sau khi hoàn thành bản thảo lần này, bắt đầu viết tiểu thuyết về mỹ thực, nếu có thể, muốn lấy Mộ Cẩm Ca làm hình mẫu cho nhân vật trong truyện.

      Dĩ nhiên, trước mắt cũng chỉ ý đầu, cũng ra câu cuối cùng, vì tự tin, nếu chuyện tại làm xong, ảnh hưởng đến những kế hoạch sau đó, nếu thông báo cho người ta biết trước, nhưng lỡ nửa đường làm được hoặc hủy bỏ rất khó ăn với người ta.

      Ấn tượng của Mộ Cẩm Ca đối với ta xấu, khi nhìn thấy ta luôn có cảm tưởng nhìn con thỏ trắng gầy yếu, cho nên giải đáp ngắn gọn những câu hỏi về chuyện nấu ăn.

      - nhưng mà chuyện thuần khiết đến thể thuần khiết hơn nữa, ở trong mắt của mèo con, thay hình đổi dạng.

      Rượu trắng chạy nhanh về phía trước, hung hăng hướng Chung Miện kêu tiếng: “Meo!”

      ! Đừng nhìn, chính là ! Cách xa Tĩnh ca ca của ta ra!

      Chung Miện nghe tiếng cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy mặt nó, nhàng cười: “ con mèo Garfield đáng , mày chào tao sao?”

      "......" Rượu trắng cảm thấy thực mệt mõi, vì sao mỗi lần nó nảy sinh ý ác độc, người khác đều cảm thấy nó bán manh?

      Chung Miện nghe hiểu nó muốn gì, nhưng Mộ Cẩm Ca có thể nghe hiểu, nhướng mày, cảnh cáo nó tiếng: "Rượu trắng."

      Chung Miện nhìn về phía Mộ Cẩm Ca, hỏi: "Mèo này là Mộ tiểu thư nuôi sao?"

      Mộ Cẩm Ca lên tiếng: "Vâng."

      Rượu trắng cân nhắc làm sao có thể làm chuyện xấu mà bị Tĩnh ca ca phát , bóng to đổ xuống, bao trùm cả người nó.

      “Meo?” Rượu trắng ngửi được hơi thở là dấu hiệu của kẻ thù, híp mắt quay đầu lại, muốn tạo dáng uy phong lẫm lẫm với con chó ngốc cười ngây ngô kia.

      Nhưng mà khi nó vừa quay cái đầu mũm mĩm của mình qua, Asimov Tchaikovsky cúi đầu xuống, ngửi ngửi người nó, sau đó lộ ra nụ cười tươi, thè lưỡi ra liếm khắp người nó.

      "......"

      Ta-- cùng-- ngươi-- đánh--!

      Nội tâm Rượu trắng hỏng mất rồi, nó xoay người quơ móng vuốt, chút do dự đích hướng phía sau chú chó Samoyed mà đánh tới!

      Giống như bị phản ứng của nó dọa sợ, Asimov Tchaikovsky hoảng sợ chút, từng bước lui về phía sau, sau đó vô tình giơ chân trước lên, lấy chiến thuật “lấy thịt đè người” làm ưu thế, chưởng của chú chó to gấp ba bốn lần con mèo Garfield giáng xuống.

      "......" Thời điểm tiếp đất, cả người Rượu trắng giống như vừa thoát khỏi giấc mơ.

      Dường như Asimov Tchaikovsky cảm thấy trò này rất thú vị, lại hưng phấn trở về, lại vui vẻ chạy đến, cúi đầu liếm liếm cái đầu tròn tròn của nó.

      Rượu trắng: "......"

      Nghĩ muốn chết à.

      đường mang thức ăn cho khách thấy vậy rất ngạc nhiên : “Đều chó mèo là kẻ thù của nhau, nhưng tôi thấy bọn chúng chơi rất vui vẻ mà!”

      Vui vẻ?!

      Rượu trắng muốn đem gặp bác sĩ nhãn khoa mà.

      Bản Đại vương làm sao cùng với con chó lông trắng này chơi đến vui vẻ hả!

      Thấy nó nằm im, Asimov Tchaikovsky nằm xuống dùng miệng liếm liếm nó, sau đó ngước đầu, nhìn về phía Chung Miện, sau khi nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân, liền chạy đến cọ cọ vào đùi làm nũng với chủ nhân.

      Chung Miện hiểu ý, từ trong túi lấy ra trái banh quần vợt tuy cũ nhưng sạch : "Mày muốn cái này sao?"

      Asimov cúi đầu ngậm banh vào miệng, sau đó lại cúi người, đem banh đặt trước mặt Rượu trắng, cái đuôi phía sau nó vẫy vẫy đầy chờ mong.

      Rượu trắng liếc mắt nhìn nó cái: "Chó ngốc, mi muốn chơi banh sao?"

      Asimov Tchaikovsky cúi đầu đem banh ngậm vào miệng, hé ra khuôn mặt tươi cười nhìn rất đáng .

      Vũ đứng xem nãy giờ, cười : “A, ra là nó muốn đem banh tặng cho Rượu trắng để cùng chơi ah.”

      “Xem ra Asimov Tchaikovsky thực thích mèo con của các vị.” xong, mặt Chung Miện nổi lên thần sắc áy náy, “Bởi vì tôi rất ít khi tham dự các hoạt động xã giao, khiến cho Asimov Tchaikovsky từ đến giờ cũng có cơ hội chơi với các chú chó khác… tốt, Asimov Tchaikovsky, mày có bạn mới rồi.”

      Asimov Tchaikovsky ngây ngô cười nhìn Rượu trắng, đôi mắt lóe ra tia sáng chờ mong và vui sướng.

      Vẻ mặt Rượu trắng đầy thống khổ: "Tĩnh ca ca...... Cứu ta!"

      Nghe xong những lời Chung Miện , Mộ Cẩm Ca mới ý thức được bản thân mình cũng quan tâm đến phương diện bạn bè của Rượu trắng – tuy nó bị thiến, thể quen với những con mèo mẹ khác, nhưng những động vật khác sao? tại cũng có bạn bè, nên Rượu trắng cũng nên có bạn bè mới đúng.

      Bằng sau này về già chỉ có mình, rất là đáng thương.

      - mặt khác, Mộ Cẩm Ca hoàn toàn xem việc Rượu trắng kỳ chỉ là hệ thống mà phải con mèo .

      Cho nên khi nghe nó kêu cứu, Mộ Cẩm Ca cũng giống như lúc mới tiến vào Capriccio, quá nhiệt tình tiếp xúc thân thể, chỉ cổ vũ : “Rượu trắng, A… Tuyết là người bạn tồi, hãy quý trọng nha.”

      Rượu trắng: "......"

      Tại sao giọng điệu ấy như người cha giáo huấn con mình nên kết thêm nhiều bạn trong trường vậy?!

      lần nữa bị Asimov Tchaikovsky kéo kéo, Rượu trắng sợ nó lại liếm mình nữa, nên miễn cưỡng đứng lên, nhìn nhìn trái banh còn lớn muốn lớn hơn cái đầu mình, muốn lên cắn cái.

      Nhưng mà nó chỉ có miệng , mặt còn dẹt, căn bản là cắn được, sau hồi tim tòi, liền lấy đầu đánh vào trái banh.

      Asimov Tchaikovsky liền chụp lấy trái banh, thè lưỡi nhìn Rượu trắng, giống như chờ nó tới.

      Nhưng mà khi Rượu trắng tới, còn chưa kịp đụng vào trái banh, chú chó kia liền liếm nó cái.

      Rượu trắng: "......"

      Liếm liếm liếm, mi nghĩ ta là kem sao?!

      Lúc này, nó nghe Chung Miện hỏi Mộ Cẩm Ca: "Mộ tiểu thư, sang năm mới có đóng cửa tiệm về nhà ?"

      Mộ Cẩm Ca : ", tôi luôn ở cửa tiệm."

      "Như vậy…" Chung Miện cúi đầu xoa xoa tay, hiển nhiên chuyện muốn dễ dàng ra miệng, nhưng vẫn : “Kỳ là thế này, tôi hai năm về thăm người nhà, nhưng năm nay có chuyện quan trọng, cho nên sắp tới tôi phải trở về, nhưng Asimov Tchaikovsky… Tôi thể mang nó theo, mà tôi lại có bạn bè nào ở thành phố B, Nguyễn tiểu thư và biên tập của tôi cũng về nhà sau năm mới, cho nên tôi muốn hỏi… Mộ tiểu thư, có thể giúp tôi chăm sóc Asimov Tchaikovsky vào cuối tuần ? A, tôi chi trả các chi phí đầy đủ! Chỉ cần Mộ tiểu thư mở miệng! Chỉ cần vượt qua khả năng của tôi, tôi nhất định đáp ứng!”

      Mộ Cẩm Ca ràng đáp ứng: "Có thể."

      Chung Miện ngước đầu lên, mắt kính trượt xuống sống mũi, thoạt nhìn có điểm buồn cười: "Mộ tiểu thư, rất cảm ơn !"

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : " đem thức ăn và vật dụng hằng ngày của nó tới là được, cần trả phí cho tôi."

      "Nhưng mà..."

      Mộ Cẩm Ca nhìn , chậm rãi : "Tôi đồng ý với , là vì tôi cũng thích A Tuyết, có thể giúp chăm sóc nó tôi cũng mệt mỏi gì.”

      - con quái lông trắng này, vậy mà muốn ở Kỳ Ngộ Phường tuần?!

      Mãi cho đến khi Chung Miện và Asimov Tchaikovsky rời khỏi quán, Rượu trắng mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

      -- chuyện này thể được!

      Vì thế nó xốc lại tinh thần, chạy đến bên chân Mộ Cẩm Ca, ngọt ngào kêu: “Tĩnh ca ca!”

      Mộ Cẩm Ca có nhìn nó, tập trung làm những việc trong tay: "Sao?"

      "Cái kia......" Rượu trắng liếm liếm cái mũi, "Có thể gọi điện cho Đại ma đầu ? Ta...... Sau khi ta rồi, ta có chút nhớ ta, nghĩ muốn cùng ta gọi điện thoại chút."

      Mộ Cẩm Ca cúi đầu liếc mắt nhìn nó cái: "Quan hệ của mày và ấy tốt lắm sao?"

      Rượu trắng gật đầu như giã tỏi: "Có à có à."

      Mộ Cẩm Ca hỏi: " phải mày hay oán trách ấy khi dễ mày sao?"

      Rượu trắng trầm trọng : "Ta phát ...... Bản thân là M."

      "Có ý tứ gì?"

      "...... Thích bị ngược."

      Sau đó nó phải thêm nhiều câu, mới có thể thuyết phục đối phương.

      Mộ Cẩm Ca ôm nó vào phòng nghỉ, sau đó lấy di động ra gọi cho Hầu Ngạn Lâm, sau đó lại mở loa ngoài, đặt trước mặt Rượu trắng, sau đó xoay người ra ngoài đem cửa đóng lại.

      Trước khi cửa đóng lại, Rượu trắng có thể nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của Tĩnh ca ca.

      Mặc kệ!

      M M! Thú cưng còn làm được còn muốn hình tượng làm gì!

      Mà sau khi Mộ Cẩm Ca vừa đóng cửa, đầu dây bên kia liền thông.

      Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Hầu Ngạn Lâm, giọng thu bớt vài phần kinh ngạc vui mừng: “Sư phụ, lại chủ động gọi cho tôi, nhớ tôi sao?”

      "Meo." Đại ma đầu, là ta.

      Đối phương trầm mặc hai giây, sau đó liền cười vang, nhưng giọng lạnh như tháng Ba tuy vào hè nhưng vẫn mang cái lạnh của mùa xuân. : "A, là mày sao mèo ngốc."

      Đại địch trước mắt, cho nên nhiệm vụ cấp bách là phải kiếm đồng minh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của mình, cho nên Rượu trắng cũng thèm so đo với , trực tiếp hỏi: "Bao giờ về?"

      "Là Cẩm Ca kêu mày hỏi sao?"

      " , là bản thân ta muốn biết"

      "A, còn vài ngày nữa, còn có quyết định."

      "......" Rượu trắng cơ hồ có thể tưởng tượng đến, nếu vừa mới rồi nó trả lời là đúng, khẳng định đối phương chạy về trong hôm nay.

      Nó hạ giọng nghiêm túc : "Ta đề nghị tốt nhất nên trở về sớm chút."

      Hầu Ngạn Lâm chút để ý hỏi: "Vì sao? Mày nhớ tao sao?"

      "Nếu còn trở lại, Tĩnh ca ca liền có con chó khác." Rượu trắng lạnh lùng , "Đến lúc đó có muốn khóc cũng có chỗ mà khóc!"

      Hầu Ngạn Lâm: "......"

      Khi mở miệng lần nữa, thu lại ý cười, giọng tràn đầy nghiêm túc: "Mày ràng chút."

      *

      Hôm sau, Chung Miện như thường lệ mang theo sách và máy tính xách tay, dẫn theo con Samoyed ngoan ngoãn, đến Kỳ Ngộ Phường vừa uống trà chiều vừa sửa bản thảo.

      Ăn đến nửa, cửa nhà hàng bị người kéo mạnh mở ra!

      Từng cơn gió lạnh thừa dịp cửa mở mà thổi vào, phả lên mặt , khiến thể ngước đầu nhìn về phía cửa -

      Chỉ thấy từ ngoài cửa vào là thanh niên cao lớn, khoảng 1.85m, mặc tây trang màu xám, bên ngoài còn khoác áo măng tô rộng, bả vai rộng, hai chân thon dài, khi gấu áo lay động, khí thế mười phần, giống như minh tinh quốc tế.

      Nửa khuôn mặt bị che lại bởi cặp kính râm to bản, nhưng phần mặt lộ ra cũng đủ để người ta biết đây là người đẹp trai, tóc của bị gió thổi có chút rối, nhưng cũng phá hủy hình tượng, ngược lại càng tăng thêm vẻ gợi cảm, như là stylist cố tình tạo hình như thế.

      Mắt hướng về phía trước, sải bước dài đến quầy, sau đó chậm lại, thuận tay ôm con mèo Garfield nằm quầy ôm vào ngực.

      Sau đó lấy ra cái kiếng để trong túi tiền, vừa vặn đeo lên mặt mèo con.

      - bởi vì có mũi, mặt lại dẹt, Rượu trắng phải ngửa đầu mới có thể giữ kính bị rớt.

      Nhưng nó cảm thấy rất được, nên ngước cằm lên để tăng thêm vẻ quý phái thanh lịch.

      "......"

      Chung Miện và chú chó Samoyed của mình trợn tròn mắt nhìn mèo người giống như bước ra từ phim điện ảnh.

      Hầu Ngạn Lâm ôm Rượu trắng, lớn đeo kính râm cứ như vậy ngồi xuống đối diện Chung Miện.

      chờ Chung Miện mở miệng hỏi, Hầu Ngạn Lâm tiện tay tháo kính xuống, khoe khuôn mặt mình ở góc đẹp nhất, cười , mở miệng trước: "Chào , tôi là ông chủ nhà hàng, Hầu Ngạn Lâm."

      Chung Miện sửng sốt: "Chủ quán phải là Mộ tiểu thư sao?"

      Hầu Ngạn Lâm ý vị thâm trường : " ấy là bà chủ."

      Rượu trắng giống như người hầu phụ họa kêu lên tiếng: "Meo!"

      "......" Tại sao lại có cảm giác như xã hội đen đòi nợ vậy?

      "Nghe muốn nhờ Cẩm Ca chăm sóc chó cưng của trong tuần?" Hầu Ngạn Lâm nhếch môi cười, đem kính cầm trong tay, hàng mi đen dày rũ xuống, phủ bóng nhợt nhạt gương mặt trắng của .

      " tại tôi tuyên bố, kế hoạch của chính thức phá sản."

      Tác giả có chuyện muốn : Lâm muội muội cùng Rượu trắng hai bên hợp tác, vỗ tay vỗ tay

      Rượu trắng: QAQ Tĩnh ca ca sao lại muốn con chó!

      Lâm muội muội: QAQ Tĩnh ca ca sao lại muốn con chó!

      Tĩnh ca ca: ???


      Last edited: 5/8/19
      Mai Trinh, Miley, Tiểu Ly 111113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :