1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa Vòng Tròn - Hà Xử Thính Vũ (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40 : SÁNG SUỐT





      ***********************************************************************Triều Lộ tắt bếp, cuối cùng nấu ăn xong. quay lại đằng sau với Chử Vân Hành: “ ngồi , để em bưng đồ ăn”.


      “ Ừ”. cười nhìn nhưng rời khỏi phòng ngay, trong mắt hàm chứa áy náy: “ giúp được em bê đồ, vậy lát nữa để rửa bát nhé”.


      “ Vâng”. gật đầu, bê mâm thức ăn theo ra ngoài.


      Nhìn Triều Lộ mang ra toàn những món ăn đẹp mắt thơm lừng, ba Chử hết lời khen ngợi. Sau cùng, đặt lên bàn là món cá lư hấp tương, nhìn màu sắc để thấy mùi vị tồi – thịt cá trắng như tuyết, lớp dầu bóng loáng, hương thơm xông lên mũi, xem nét mặt ba Chử rạng rỡ.


      “ Trời nóng khó ăn uống nên cháu nấu cơm mà quyết định nấu cháo củ từ, hi vọng bác Chử ăn quen”. Triều Lộ ở trong bếp đổ cháo vào ba cái bát, dùng khay bưng ra.


      “ Củ từ rất ngon, vừa tốt cho sức khỏe lại thanh đạm, cháu nghĩ chu đáo quá”.


      Triều Lộ nấu cháo củ từ còn có dụng ý khác…Vì Chử Vân Hành nhất định phải uống thuốc, biết chắc chắn muốn để ba lo lắng cho cơ thể của mình. Đó là nguyên nhân dám ra mà lấy lý do trời nóng nên mới nấu cháo.


      Chử Vân Hành : “ Ba, Triều Lộ nấu ăn rất ngon, ba mau nếm thử xem”.


      “ Ồ, tiểu tử may mắn hơn ta rồi, nó sớm được Triều Lộ nấu ăn cho”. xong, ông gắp miếng cá bỏ vào miệng, ý cười dần dần lan mặt: “ Quả nhiên sai, nước tương rất ngon”.


      Triều Lộ cúi đầu cười ngượng ngùng: “ Vân Hành thích ăn cay. Nếu cháu nghĩ món cá này rắc thêm chút ớt dậy mùi hơn”.


      ăn cay, em và ba thích lần sau cần để ý đến , em cứ cho ít ớt vào thức ăn là được”.


      “ Xem con kìa, làm phiền Triều Lộ lần là đủ rồi, sao lại để con bé suốt ngày vào bếp như thế? Khi mẹ con còn sống, ba cũng để bà ấy vào bếp nhiều. Con thấy thương Triều Lộ sao?” Giữa lông mày ba Chử lên nỗi buồn gợn sóng.


      Nét mặt Chử Vân Hành cũng bị ngưng trệ. Triều Lộ sợ đau lòng khi nghe ba nhắc đến mẹ, liền đẩy đẩy , ngắt lời: “ Sao lại biết em thích ăn cay?”.


      “ Lúc ăn cơm ở nhà bạn em, thấy em ăn cay rất tốt”.


      Ngày bé, Triều Lộ thể ăn cay, vì nhiều năm làm bạn với Nhược Chi, tính cách giống nhau, khẩu vị cũng tương tự. Ít thấy Chử Vân Hành thận trọng như thế, chỉ bữa cơm ở nhà Nhược Chi, có thể nhìn ra sở thích ăn uống của .


      Ba Chử hỏi: “ Sao Vân Hành và cháu lại đến nhà bạn à?”.


      “ Vâng, hôm qua là sinh nhật bạn cháu, cháu có dẫn Vân Hành cùng”.


      Ba Chử ý tứ nhìn Triều Lộ: “ Vân Hành có sơ suất gì ?”.


      Triều Lộ trả lời: “ ạ, Vân Hành thể rất tốt. Bạn cháu rất thích ấy”.


      “ Vậy bác yên tâm rồi”. Nét mặt ba Chử lộ vẻ thoải mái.


      Ăn cơm xong, ba Chử giao nhiệm vụ cho con trai rửa bát. Ông chỉ giúp Triều Lộ mang bát đũa bàn vào bếp, sau đó bảo Triều Lộ phải nhúng tay vào nữa. Triều Lộ : “ Để cháu giúp ấy”.


      Ba Chử kéo ra ngoài: “ cần, trong nhà này nó quen hết các thiết bị gia dụng rồi, rửa bát có gì khó khăn hết. Trước đây mình nó về nhà, bác cũng bắt nó rửa bát. phải vì cháu đến mà khách sáo đâu”.


      Chử Vân Hành quay đầu bảo: “ Triều Lộ, em ngồi chuyện với ba , xong ngay đây”.


      Hai ba con đều như vậy, Triều Lộ đành quay lại ngồi ở phòng khách. Ba Chử mang ra hai chén nước trà, Triều Lộ đứng lên nhận lấy.


      “ Cháu ngồi ”. Ba Chử nhàng ấn ngồi xuống, rồi tự mình cũng ngồi xuống chiếc ghế sa lông bằng da : “ Triều Lộ, thấy cháu tới đây, bác biết vui mừng như thế nào. Bác coi cháu như người ngoài nên cháu cũng đừng câu nệ nhé”.


      Triều Lộ có thể tưởng tượng ra, con trai duy nhất bị tàn tật, ba Chử như những người cha người mẹ khác, vì tương lai của con trai mà quan tâm đến hôn nhân đại . Ngay cả khi con trai mình có nổi bật hơn người nhưng cuối cùng, tình trạng thể chất lại giống người bình thường. Điều này, thân là cha mẹ sao lại hiểu cơ chứ? Từ lúc học tới lúc làm, cho đến khi tìm bạn đời, mọi thứ xung quanh gặp phải trắc trở là điều có thể tưởng tượng ra. vậy cũng xuất phát từ lo lắng mà ba Chử giao để sắp xếp chuyện gặp mặt. Triều Lộ nghĩ tới việc mình từng từ chối muốn gặp gỡ Chử Vân Hành, chuyện này chỉ e ba Chử cũng biết, nhất thời trong lòng nảy sinh xấu hổ.


      “ Bác Chử, cháu làm khách”. thà đáp lời: “ Vì là lần đầu tiên cháu theo Vân Hành tới đây. Lúc nãy, trước khi chào hỏi cho đến lúc bắt đầu, cháu …khó tránh khỏi căng thẳng. Nhất là cháu lại biết gia cảnh Vân Hành lớn như thế. Trong lòng cháu có chút luống cuống, sợ bác thích”. cúi đầu tiếp: “ Hơn nữa, chắc mẹ cháu qua với bác, cháu từng từ chối Vân Hành, bác đối với cháu…”.


      “ Đứa bé ngốc nghếch này, việc ấy sao có thể trách cháu? Con trai bác, bác thấy nó là người tốt nhưng sao bác có thể cầu người khác cũng nhìn thấy được điều ấy. Khi mẹ cháu với bác rằng cháu đồng ý, bác đương nhiên vì thương Chử Vân Hành, vì nó mà buồn, vì nó mà thương xót, vì nó mà lo nghĩ đến chuyện hôn nhân. Bác có thể hiểu được lý do cháu từ chối gặp mặt Chử Vân Hành”. Ba Chử thở dài, giọng tiếp: “ Trước khi Vân Hành bị tai nạn ô tô, có lẽ cho đến tận bây giờ, nó chưa từng biết đến “ nhìn xuống” của người khác. Bác khiêm tốn để , con trai bác, ở phương diện nào cũng là người nổi bật. Từ tới lớn, nó đều là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ nhưng nội tâm nó lại kiêu căng giống kẻ khác. Chỉ là, bây giờ…Rốt cục giống nhau. Về ý nghĩa nào đó, nó chấp nhận mình như vậy là vì bị ép buộc. Còn đối với bác mà , bác sao có thể vội vàng chấp nhận thực ấy? Triều Lộ à, cháu tiếp nhận Vân Hành, đó cũng là lựa chọn. Cháu phải người thân của nó, căn bản hai đứa có bất kỳ quan hệ gì, cháu hoàn toàn có thể lựa chọn đối tượng khác tốt hơn. Thế nhưng, cháu lại chọn Vân Hành. Là ba của nó, bác vô cùng cảm động và biết ơn”.


      Ánh mắt Triều Lộ đột nhiên bị nước mắt làm cho cay cay. muốn bị ba của Chử Vân Hành nhìn thấy vẻ bối rối của mình, bưng chén trà lên, ngửa cổ uống. Khi để chén xuống, nén được nước mắt, chỉ có vành mắt hơi ửng đỏ là thể giấu được.


      “ Bác Chử”. nhìn sâu vào mắt ba Chử: “ Cháu có thể hiểu lời bác . Muốn mọi người có cái nhìn phiến diện đối với Chử Vân Hành là điều thể, ấy rất nhiều lần phải chấp nhận điều đó. số việc chúng ta có thể hiểu được, số vấn đề e rằng ngay bản thân chúng ta cũng hiểu hết. Cháu từng cự tuyệt và nảy sinh thành kiến với Vân Hành bởi ấy là người tàn tật. Nhưng bây giờ, cháu rất Vân Hành, vô cùng, điều này…Chuyện ấy khiếm khuyết còn quan trọng nữa..”. hơi dừng lại, cơ thể vô tình nghiêng về phía trước, mang theo vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “ Bác Chử, bác yên tâm”.


      Ba Chử mỉm cười: “ Triều Lộ, cháu là người con tốt, nếu Vân Hành cư xử với cháu tốt, bác tha cho nó”.


      “ Ba vừa gì thế?”. Chử Vân Hành từ trong bếp ra, cười bước khập khiễng lại gần chiếc ghế sô pha: “ Con cư xử với Triều Lộ có tốt hay , ấy biết”.


      Ba Chử cười cởi mở: “ Ha ha, hai đứa ngồi , lão già này nên nhường chỗ, ta về phòng đọc báo đây. Vân Hành, con tiếp Triều Lộ chu đáo nhé”.


      “ Về phòng ngồi lúc ”. Chử Vân Hành hơi ngửa đầu về phía .


      Triều Lộ ngồi tay vịn của ghế sô pha nên cao hơn chút. hiểu sao bỗng nhiên liên tưởng đến lời ba vừa : “Trước khi Vân Hành bị tai nạn ô tô, có lẽ cho đến tận bây giờ, nó chưa từng biết đến nhìn xuống của người khác. Bác khiêm tốn để , con trai bác, ở phương diện nào cũng là người nổi bật. Từ tới lớn, nó đều là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ nhưng nội tâm nó lại kiêu căng giống kẻ khác. Chỉ là, bây giờ…Rốt cục giống nhau”.


      giống nhau – Phần lớn thời gian này có thể chống nạng để lại mà cần dùng đến xe lăn nhưng ánh mắt của người khác nhìn , vẫn như trước xen lẫn ý “ nhìn xuống”. Trước mặt người tàn tật, con người thi thoảng lại tỏ ra “ cảm giác ưu việt” , nhạy cảm thông minh như , nhất định có thể cảm nhận được.


      Trái tim nhói đau, nhịn được cúi xuống hôn mi tâm của . Chử Vân Hành dường như bị vẻ nhiệt tình đột ngột của làm cho bối rối, cười khúc khích: “ Triều Lộ, em sợ ba bất ngờ tới sao. Tốt xấu gì vào phòng ngủ của cũng được”.


      đỏ mặt, di chuyển đôi môi, ánh mắt vẫn cố định mặt . Hai gương mặt gần nhau như vậy, bàn tay nhàng mơn trớn khóe mắt lờ mờ nếp nhăn khi cười của Chử Vân Hành, giọng trẻ con: “ Em sợ bị nhìn thấy, là của em. Em vừa chuyện với bác Chử, em bảo em thích con trai bác”.


      “ Hả?”. Mới đầu Chử Vân Hành ngẩn ra, sau đó liền đem cả khuôn mặt vùi vào ngực , lưu luyến ngửi: “ Triều Lộ, ông trời đối với tốt”.


      Triều Lộ vuốt tóc trả lời: “ , ông ấy đối với còn chưa đủ tốt nhưng em đối tốt với ”.


      “ Tiểu nha đầu ngốc, giống lời của với chàng trai gì cả”. tay ôm lấy eo : “ ra mới bắt đầu nghĩ em có phải là thông minh hay . Bây giờ nhìn em, càng ngày càng thấy ngốc , vì vậy thu lại câu ấy”.


      “ Vân Hành”. Nghe ngốc, hề tức giận, trái lại còn cười ngọt ngào: “ thêm vài câu ngớ ngẩn nữa có muốn nghe ?”.


      “ Có”.


      “ Cùng chỗ, đây là quyết định sáng suốt nhất đời em”.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41 : LÂU ĐÀI





      ********************************************************************************Căn phòng của Chử Vân Hành có ban công hướng về phía nam, phong cảnh xung quanh nhìn rất đẹp. Tiếng ve sầu kêu to trái ngược với thanh xe cộ thỉnh thoảng qua lại khiến con phố có vẻ tĩnh lặng. Những tòa nhà kiểu cũ màu trắng kem, gạch màu đỏ hay màu xám tro nhạt thấp thoáng trong những tán cây xanh, khiến người ta hoảng hốt nghĩ mình nhầm thời đại. Xa xa là những đám mây nhàn nhạt bay, gió thổi qua đỉnh đầu Triều Lộ.


      đứng sát Chử Vân Hành, tay ôm cánh tay phải, tay kia nắm lấy cánh tay trái của , nhàng đỡ bên hông mình. Lúc sắp lên ban công, Chử Vân Hành liền bỏ nạng qua bên, đứng tựa sát vào người . Bỗng nhiên Triều Lộ lên tiếng: “ Vân Hành, ở đây đẹp , giống như căn nhà ngày bé em hằng mơ ước. nhưng được cười, ngôi nhà như thế này, với em mà giống như lâu đài cổ tích hề tồn tại. Vừa rồi em chợt nghĩ, người cao tuổi sống mình ở đây rộng quá”


      “ Em có nghĩ mình dọn ra ngoài ở là bất hiếu?” Giọng hơi nghẹn, mang theo bất đắc dĩ và đau thương.


      Triều Lộ cầm ngón tay : “ phải, em chỉ nghĩ hai người hai thế hệ khác nhau ở riêng dễ dàng hơn. nhất định là có suy tính, em cũng chỉ xúc động chút thôi”.


      Chử Vân Hành hơi cúi đầu: “ Triều Lộ, em biết . Ba mãi đến khi ba mươi sáu – ba mươi bảy tuổi mới có . chỉ là con trai độc nhất của ông mà còn là đứa con đến cận kề tuổi trung niên ông mới có được. thể biết, trong lần tai nạn ô tô ấy, hôn mê mất vài năm, ông mạnh mẽ chịu đựng như thế nào. Sau khi tỉnh lại, ông thấy hình dạng biến thành…. tàn phế, thấy đánh mất tinh thần, ông vô cùng đau khổ”.


      “ Vân Hành…”. Triều Lộ xoay người, nhất thời vì chăm chú mà quên mất nửa trọng tâm của đặt người mình. đột nhiên quay đầu, làm hại Chử Vân Hành lảo đảo, vội vàng giữ , sau đó mới tiếp tục: “ Xin lỗi, đừng nữa, đây phải đề tài hay” – tất cả lời đều dẫn đến những câu chuyện thương tâm, phải chủ đề thú vị.


      nhàng lắc đầu, tỏ ý quan trọng, muốn tiếp tục đề tài này, khóe miệng thậm chí mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại sâu xa phức tạp: “ chưa bao giờ cho em biết, có lúc, thấy sợ ngay chính hình dáng mình bây giờ. Sở dĩ, dọn ra ở bên ngoài, nửa để tiện cho , nửa do muốn tránh. Tuổi ba cao, muốn ông đau khổ nhìn biến thành đứa con tàn tật. Có người , người đầu bạc tiễn người đầu xanh là bất hiếu. Nhưng người cha già suốt ngày nhìn con trai lại phải chống nạng sớm hơn mình, chẳng phải rất tàn nhẫn sao?”.


      Triều Lộ vững vàng đỡ lấy Chử Vân Hành, tay kia nhàng mơn trớn gương mặt , dừng lại giữa hai chân mày: “ Vân Hành, nhìn em, nên nhíu như thế”. ôn nhu , đợi chân mày của dãn ra, sau khi bốn mắt nhìn nhau, tiếp: “ Vân Hành, cho tới bây giờ, em rất đau lòng mỗi khi thấy vất vả bước hoặc lúc dùng tay để làm những việc mà người khác có hai tay dễ dàng làm được. Em nghĩ, ba nhất định rất thương . Vì thế mà tâm trạng đau đớn khổ sở càng sâu đậm hơn. Dù vậy, bác và em vẫn luôn hi vọng mãi mãi được thấy bên cạnh, được thường xuyên chăm sóc cho , nghe thấy , để cho biết quan trọng như thế nào. Bởi vì, chỉ khiến bác và em đau lòng, mà còn mang đến niềm hạnh phúc cho bác và em”.


      Chử Vân Hành lặng lẽ nhìn , nét mặt khẽ run, yết hầu chuyển động. lúc sau, gắng sức ôm : “ Triều Lộ, vẫn có thể mang lại hạnh phúc cho người khác, cảm ơn em nhắc nhở điều đó”.


      đương nhiên có thể mà”. hoàn toàn lòng. Lúc này, trong lồng ngực , hạnh phúc nhắm hai mắt, trái tim như được đổ đầy khoang đường mật.


      Hai người say sưa hôn nhau ban công, cho đến khi Triều Lộ vô tình mở mắt thấy ban công nhà đối diện có người rình xem trò hay, mới ngượng ngùng đẩy ra.


      “ Này, bên kia có người kìa”. hất cằm chỉ sang phía trước rồi bĩu môi nhìn Chử Vân Hành.


      Chử Vân Hành rất nhanh nhìn theo hướng cằm Triều Lộ chỉ, mặt đỏ bừng nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả: “ Sợ gì, cứ để ta thèm ”.


      Triều Lộ giả vờ quắc mắt đứng ban công cầm chiếc nạng đặt vào tay Chử Vân Hành, kéo tay trái đỡ vào trong nhà.


      Căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, đồ nội thất mang phong cách phương Tây cổ điển. Sát bàn làm việc có treo chiếc giá sách.


      liếc mắt nhìn qua những quyển sách giá, phần lớn là sách văn học, các loại tiểu thuyết đại chúng, ngoài ra còn có mấy quyển từ điển tiếng Đức, thuận miệng trêu đùa: “ Giảng viên triết học cũng thích xem mấy quyển sách bình thường này à?”.


      cười, ngồi bên mép giường: “ bao giờ nghĩ giảng viên triết học là những người khó hiểu. cũng cần phải nghỉ ngơi, thể cả ngày đọc sách chuyên môn. Hơn nữa, ở trong nước học chuyên ngành tiếng Đức, khi sang Đức mới đổi thành triết học. lâu sau khi về nước, lại dọn ra ngoài ở. Còn nữa, căn bản ở đây chỉ là phòng ngủ, phần lớn sách vở đều ở thư phòng của ba . Nếu em thích để dẫn qua đó xem”.


      , em muốn tham quan ‘thư viện tư nhân’ đâu”. Triều Lộ tới ngồi xuống bên cạnh , rung chân, cố ý khoa trương: “ Nhà của người có tiền lớn đến nỗi dọa người, cái gì mà phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp, phòng khách, thư phòng, phòng sinh hoạt…Xem ra em càng lúc càng tự ti rồi”.


      “ Triều Lộ…”. mỉm cười: “ Em vừa , ngôi nhà này rất đẹp, giống ngôi nhà mơ ước của em ngày bé, giống lâu đài cổ tích đúng ?”.


      “ Vâng, đúng thế”.


      yên lặng nhìn , bỗng dưng giơ tay lên, nhàng xoa đỉnh đầu : “ Cửa tòa lâu đài này mở ra cho em, công chúa của ”.


      Triều Lộ ngẩn người, giống như bị ma nhập, tưởng tượng mình như ngồi chiếc xe ngựa, vui sướng rong ruổi đồng quê xanh biếc mà đầu vẫn còn lưu hơi ấm bàn tay khi chạm vào.


      “ Vân Hành”. phục hồi lại tinh thần, cười ngớ ngẩn như kẻ ngốc, vừa nhàng đấm lên đầu gối , vừa : “ Em hạnh phúc chết mất”.


      mặt Chử Vân Hành lên vui vẻ thỏa mãn, kéo nằm lên chân mình.


      nằm xuống, gần như sùng bái ngửa mặt nhìn người đàn ông trước mắt, nên lời, trái tim thuần túy bị thương và cảm giác hài lòng đóng chiếm. Cho đến khi điều chỉnh tư thế ngồi, mới nhận ra ở vị trí lâu như vậy đối với có thể là gánh nặng liền vội vàng ngồi lên. sợ cậy mạnh nên cố ý bảo: “ Vân Hành, gầy quá, làm em nhức hết người”.


      bật cười: “ Vì thế mà cảm thấy kiểu gối đầu lên tay nằm cả đêm là tình tiết vô lý trong phim truyền hình. Ngay cả chân còn chịu nổi chứ đừng đến tay. Bất kể là nằm ngủ gối đầu lên cái gì e rằng đều là chịu đựng”.


      “ Hình như rất có kinh nghiệm”. bĩu môi .


      “ Cái này…nếu em muốn thí nghiệm chân, lần sau chúng ta thử”. cười xấu xa.


      “ Này”. Triều Lộ lúng túng: “ Em cần”.


      sao, em có thể nằm lên tay trái ”. Dáng vẻ tỏ ra thờ ơ: “ có thể sử dụng được tay”.


      Trái tim Triều Lộ khẽ nhói đau, vuốt ve cánh tay trái của , nới lỏng tay cầm, cúi đầu : “ được, ngộ nhỡ em đè hỏng nó sao?”.


      “ Vốn tốt nên quan trọng”. nuông chiều nhìn .


      “ Vì vậy, phải hết sức cẩn thận đối xử với nó”. Ánh mắt lên nhu hòa: “ Có khi phải chăm sóc nó tốt, ngày nào đó, biết đâu nó lại có cơ hội khỏe lại. Cũng phải có khả năng đúng ?”.


      thở dài: “ Về lý thuyết, phủ nhận tiến bộ của y học hay…kỳ tích xuất . Tuy nhiên phép lạ này, từ lâu tin. Mà tiến bộ của y học, cuộc đời thể thấy được. Triều Lộ, nếu mãi mãi như vậy, em có thất vọng ?”.


      lập tức lắc đầu: “ . Vân Hành, từ sau khi biết , chưa từng làm em thất vọng”.


      mặt lộ vẻ yên tâm: “ Có thể, lời vừa cũng đúng hoàn toàn”. Ngón tay lướt qua chân tóc , nhắm mắt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, in lên nơi đó nụ hôn. “ Có lẽ vẫn có phép lạ - nhiều lần thoát chết, từ hôn mê sâu tỉnh lại và biến thành người khác. Con người nên quá tham lam, ông Trời tạo ra nhiều phép lạ như vậy, có khả năng để mơ nhiều hơn nữa”.


      Triều Lộ : “ Thực tế, đối với em mà cũng là xuất bất ngờ”.


      đáp: “ Sao em lại khẳng định như vậy?”.


      “ Em từng cho rằng cuộc đời mình rất khó được gả ra ngoài”.


      nhướn mày: “ Nghiêm túc nhắc nhở ai đó chú ý đến cách chọn lựa từ ngữ, em ám chỉ…Khụ khụ…công khai với chuyện gì?”.


      Triều Lộ lập tức nhận ra mình sai. Mới đầu bối rối cắn môi xoay người, sau đó quay lại vừa giận vừa mừng đánh , miệng biện giải mà chỉ dẩu môi lên cười.


      “ Được rồi, được rồi, em biết là đánh trả được nên đừng có ra tay tàn nhẫn nhé”. Chử Vân Hành tay chống lại song chưởng, dứt khoát tránh núp, cười hì hì mặc phát tiết.


      Triều Lộ : “ Em còn chuẩn bị dùng chân đây”. xong giơ chân lên tung chưởng, nhàng đá vào lòng bàn chân Chử Vân Hành, cười như đứa bé.


      cầu xin em tha thứ. tiếp cho biết vì sao em từng nghĩ rằng..khụ khụ”. Nhận được “ quyết liệt” của , ho khan tiếng rồi sửa lời: “ phải , dù sao chính em như thế mà”.


      trả lời cách nghiêm túc: “ Rất đơn giản: Người tốt dám trèo cao, người kém quá chấp nhận, người tầm thường lại có cảm giác”.


      “ Ờ, được coi là loại thứ mấy trong ba loại đó?”.


      là loại thứ nhất. Vì thế em mới là người bất ngờ xuất ”.


      Chử Vân Hành lắc đầu: “ tuyệt đối phải loại thứ nhất. Trước kia khi thiết lập ra ba thể loại ấy, em chắc chắn biết lại là người như vậy”.


      thản nhiên đáp: “ Có lẽ đúng như nhưng Vân Hành, với em , phải là loại thứ hai hay loại người thứ ba. là kiểu đặc biệt bên ngoài bộ quy tắc nghiêm ngặt em đặt ra”.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42 : KÝ HỌA

      Triều Lộ nán lại nhà Chử gia gần ba giờ mới chuẩn bị ra về. Chử Vân Hành nói muốn đưa về, biết tính tình của nên từ chối mà nghĩ thầm đến lúc đó bằng giữ lại nhà mình ăn cơm chiều cũng tốt. đỡ Chử Vân Hành xuống dưới tầng một, vừa vặn gặp Tiểu Tô ở phòng khách liền lên tiếng chào hỏi.






      Tiểu Tô mặc bộ bảo hộ lao động dựng giá vẽ.






      Ngày bé, Triều Lộ từng có hứng thú với việc vẽ tranh, chỉ vì kinh tế gia ̀nh cho phép nên thiết tha với việc học vẽ, cho đến bây giờ trong lòng vẫn cảm thấy hối hận. Nhìn Tiểu Tô dựng giá vẽ, liền nhịn được chăm chú nhìn.






      " Tiểu Tô, ngại để chúng tôi đến xem tranh của cậu được chứ?". Chử Vân Hành bỗng nhiên nói.






      " ngại". Tiểu Tô tỏ ra rất thoải mái và hào phóng.






      Triều Lộ ngược lại cảm thấy mạo muội nên có hơi chần chừ. Chử Vân Hành cười cười bảo : " sao".






      Triều Lộ lúc này mới theo lại gần giá vẽ của Tiểu Tô. giá là một tấm vải đay nhỏ dùng để vẽ tranh sơn dầu, bức tranh vẽ ruộng cải dầu nở hoa. Đây hẳn là một bức tranh nhưng trước mắt mới hoàn thiện xong việc phác họa bộ phận.






      Tiểu Tô vừa dùng nhựa thông điều phối màu sắc vừa nói: " Hay là Chử ký họa bạn gái một bức . Ở đây em đều có sẵn giấy bút. Còn giá vẽ thì dùng của học trò em cũng được".






      Triều Lộ ngạc nhiên hỏi: " Vân Hành, có phải từng nói ngày bé đã học qua vẽ tranh đúng ?".






      Chử Vân Hành trả lời: " Em thật đúng là làm khó . Trong tất cả những thứ học, vẽ tranh vốn là việc am hiểu nhất. Hơn nữa... nhiều năm rồi đụng vào".






      Tiểu Tô quay đầu cười: " Chử, phải trước đây thường đến đây vẽ vài bức hay sao? Vẽ vui thôi, phải tham gia triển lãm. Em nghĩ, bạn gái nhất ̣nh sẽ rất vui". Nói xong, Tiểu Tô hướng về phía Chử Vân Hành nháy mắt vài cái.






      " Được rồi". Chử Vân Hành cười cười.






      " Muốn em chuyển giúp giá vẽ ?". Triều Lộ chủ động hỏi.






      Chử Vân Hành lắc đầu, quay lại hỏi Tiểu Tô: " Tiểu Tô, có thể cho mượn kẹp vẽ được ?".






      " Đương nhiên có thể". Tiểu Tô đứng lên lấy từ góc nhà ra bộ kẹp vẽ, kẹp giấy và hai chiếc bút chì đưa cho Chử Vân Hành.






      Chử Vân Hành nhận lấy, Triều Lộ thấy thế nói gì, nhanh chóng cầm chiếc kẹp từ tay .






      Chử Vân Hành nhìn ánh sáng trong phòng, bảo Triều Lộ xác ̣nh vị trí chiếc ghế rồi ngồi xuống. Còn mình đến chỗ xe lăn, vừa ngồi lại lên đó vừa nhận lại chiếc kẹp giấy và bút trong tay Triều Lộ. lùi xe lăn về phía sau mấy bước, tay phải hỗ trợ tay trái điều chỉnh vị trí, cơ thể hơi nghiêng sang phải. nhìn , xem xét một phút sau đó bắt đầu vẽ.






      Triều Lộ quan sát thấy việc vẽ tranh đối với là chuyện hết sức vất vả. phải thường xuyên dùng khuỷu tay để đỡ tay vịn, còn chân phải phải bám chặt mặt đất, đề phòng cơ thể bị trượt. Trong lúc vẽ, có một hai lần chiếc chân trái của co quắp sang một bên khiến tư thế ngồi bị mất thăng bằng. Khi ấy, buông bút xuống, thản nhiên dùng tay nâng chân trái lên, điều chỉnh tư thế ngồi lần nữa, tiếp tục vẽ tranh.






      Triều Lộ đau lòng, kiềm chế được lên tiếng: " Vân Hành, còn lâu nữa ? Xem ra em hợp làm người mẫu rồi, cảm thấy ngồi yên một chỗ mệt mỏi quá. Hay là thôi , vẽ nữa".






      đưa tay lên môi, làm động tác đừng lên tiếng, mỉm cười: " Kiên nhẫn một chút. Chỉ là ký họa nên rất nhanh sẽ xong thôi".






      Chử Vân Hành dừng bút, lắc đầu hài lòng: " Em xem , đừng mắng nhé".






      Triều Lộ gần như vui mừng chạy tới.






      Khách quan mà nói, Chử Vân Hành ký họa chuyên nghiệp nhưng đã nắm được những đặc điểm khuôn mặt khiến bức tranh thật sự sinh động. Nhất là nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, lộ ra chiếc ̉ trắng ngần, cao ngạo lạnh lùng, nhưng làm mất sự ấm áp và dịu dàng.






      Triều Lộ gỡ kẹp bỏ bức tranh xuống, cẩn thận cuộn lại: " Vân Hành, em rất thích".






      Chử Vân Hành nheo mắt: " Ừ, biết rồi. Em cần phải nói thẳng ra".






      Lúc này, Triều Lộ mới kịp phản ứng bản thân vừa rồi đã " nói sai". ngượng ngùng cầm bức ký họa đã được cuộn lại gõ nhẹ lên đầu : " ngồi xuống , em sẽ vẽ một bức tặng ".






      " Sao? Em cũng biết vẽ tranh?".






      " xem thường em à?". Triều Lộ cười giảo hoạt: " Lúc nhà trẻ, em đã vẽ tranh đấy".






      Triều Lộ kẹp giấy lần nữa rồi ngồi đối diện với Chử Vân Hành, nâng quai hàm cười hì hì. Chỉ lát sau, ngẩng đầu lên cầm bức ký họa đến trước mặt : " Đây, giống thì phải".






      chỉ Chử Vân Hành mà ngay cả Tiểu Tô cũng nén nổi lòng hiếu kỳ qua nhìn. Vừa thấy, hai người liền phì ra cười vui vẻ.






      - bức tranh sao có thể là Chử Vân Hành, rõ ràng đây là một con cáo.






      Lời tác giả ( Mình edit sơ lược ý chính): Tác phẩm này mới được mua bản quyền, đây là một sự kiện hết sức vui mừng. Theo cầu của NXB , phải giữ lại 4-5 vạn từ được phát nội dung ra ngoài. Có lẽ vậy mà bạn đọc mạng sẽ thấy kết thúc hơi vội vàng. phải tác giả qua loa cho xong mà là thể tỉnh lược bớt nội dung. Lúc trước tôi đã thông báo, sau khi ngọt ngào sẽ có ngược, cũng có nhiều chỗ ấm áp. Hiện tại, chỉ có thể đem một số chi tiết trong sách chép ra.






      Tác phẩm mạng sẽ bị cắt nhưng có một số tình huống sẽ được đăng đầy đủ. Trong sách, chuyện của Chử Vân Hành và Triều Lộ sẽ được tăng thêm độ ngọt và độ ngược, cũng sẽ có nhiều đau thương và hạnh phúc đợi họ. Tóm lại là bạn đọc nên cân nhắc chờ sách ra hay đọc bản Internet.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43 : ĐẠI KẾT CỤC ( THƯỢNG): VUI BUỒN





      ***************************************************************************************Tiếng cười của bọn họ làm ba Chử ngủ trưa trong phòng cũng phải xuống tầng. Chử Vân Hành bảo ba đến xem bức tranh của Triều Lộ, chỉ vào và : “ Ba, ba lại xem, đây là bức tranh Triều Lộ vẽ giống con này”.


      Ba Chử nhìn lúc cuối cùng nhịn được cười, với Triều Lộ: “ Bức tranh vẽ… tệ”.


      Dù sao, trước mặt người lớn, Triều Lộ khỏi có chút thẹn thùng, vội đứng chắn phía trước, che khuất bức tranh: “ Bác Chử, cháu vẽ chơi ấy mà”.


      “ Con cáo này…khiến người khác thích”. Ba Chử gắng nín cười rồi làm bộ nghiêm túc: “ Quả nhiên giống con bác”.


      Chử Vân Hành : “ Ba, ngờ ba lại khen người như vậy”.


      Triều Lộ liếc nhìn , nhịn được cũng bật cười theo.


      “ Ba, con và Triều Lộ phải trước”. Chử Vân Hành dừng chút, bước bước lại gần ba: “ Sau này con thường xuyên dẫn Triều Lộ về thăm ba”.


      Triều Lộ quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn của Chử Vân Hành, kiềm chế được khoác lấy khuỷu tay .


      Trong mắt ba Chử chợt lóe lên ánh sáng nhạt óng ánh, nháy mắt biến thành ý cười dịu dàng: “ Được, lại , ba cũng nên thừa dịp bây giờ còn lại được đến chỗ con ngồi nhiều hơn. Vân Hành, tuy con là đứa con khiến người khác yên tâm nhưng ba nên lơ là. Chẳng qua mấy năm nay, ba già , sức khỏe được tốt, hơn nữa…Ba càng thương con, càng muốn quan tâm đến con, trong lòng lại càng...Là do ba, quá yếu đuối”. Ánh mắt của ông chuyển từ Chử Vân Hành sang Triều Lộ: “ bằng Triều Lộ, tuổi còn trẻ nhưng kiên cường và dũng cảm”.


      “ Ba, con biết cả”. Chử Vân Hành chống nạng, đến gần bước rồi dừng lại, dang tay ôm lấy ba: “ Con sống tốt. Ba phải tin con trai ba chứ”.


      Nước mắt Triều Lộ tuôn như suối nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.


      tới cửa trước, Triều Lộ định lôi chiếc xe lăn được gấp lúc nãy ra, Chử Vân Hành khẽ nâng cổ tay phải huých vào người , cúi đầu : “ chống nạng”.


      Triều Lộ ngẫm nghĩ, cầu thang nhà có thang máy, nếu ngồi xe lăn, e rằng Chử Vân Hành chỉ có thể để cõng lên. Vì thế, : “ Nếu mang theo xe lăn của phải làm sao bây giờ?”.


      Chử Vân Hành khẽ lắc đầu: “ việc gì, dù sao rất ít khi dùng xe lăn”. Triều Lộ định câu gì bị chặn lại: “ Nếu , đưa em về xong bắt xe đến nhà ba lấy lại xe lăn. Hơn nữa, chống nạng so với ngồi xe lăn gọi taxi cũng dễ dàng hơn”.


      Triều Lộ yên lặng cúi đầu, đưa ra ý kiến khác.


      Triều Lộ : “ Vân Hành, ra em thấy, tự mình có xe tiện hơn. Cho nên, trước đó em ghi tên học lái xe, cuối tuần sau bắt đầu mở lớp”.


      “ Ừ, tốt rồi”.


      kéo Chử Vân Hành đứng lại, tựa đầu lên vai : “ Vâng, như vậy cho dù chúng ta đến đâu cũng tiện lợi hơn nhiều”.


      “ Đúng vậy, tiện hơn rất nhiều”. cười cười: “ , rất nhớ cảm giác được chạy như bay”.


      Mi tâm Triều Lộ nhíu lại, theo bản năng gầm : “ Vân Hành, chạy như bay rất nguy hiểm. …”.


      buồn cười nhìn : “ Đồ ngốc, bây giờ cho dù có nghĩ cũng thể. Xe nhà bán mấy năm trước rồi, chỉ có thể lái mà ba cũng còn chạm vào xe nữa”.


      Triều lộ nhận ra mình lỡ lời nhưng nhịn được liền hỏi: “ Vân Hành, tai nạn ô tô năm đó là vì nhanh à?”.


      sửng sốt lắc đầu: “ phải”.


      đặt bàn tay trái của lên lưng mình, năm ngón tay hơi siết lại, ngước mắt hỏi: “ Vậy chuyện xảy ra như thế nào?”.


      nhìn , trầm mặc hồi lâu: “ Em đồng ý với , nếu cho em biết , dù thế nào nữa em phải giữ bình tĩnh nhé”. Huyệt thái dương của Triều Lộ đập thình thịch nhưng vẫn đáp: “ Được, em giữ bình tĩnh”.


      Chử Vân Hành nhìn chăm chú trong chốc lát rồi dùng tay phải bao phủ lấy tay : “ Khi ấy, định mua món quà chuẩn bị tặng bạn lúc đó. Vừa hay nhìn thấy ấy phố, vui quá…Vì thế, đèn xanh vừa sáng, liền lên phía trước…Nhưng đúng lúc đó có chiếc xe…”


      Bả vai của Triều Lộ tự chủ được dựng thẳng lên, đầu rời khỏi vai , kinh ngạc nhìn Chử Vân Hành: “ ấy nên mới…”.


      có cảm giác bàn tay bị Chử Vân Hành nắm chặt, trái tim run rẩy từng hồi, là ghen tuông, nhưng đau khổ vẫn là đau khổ. quay lưng sững sờ, ánh mắt mờ mịt.


      nhàng : “ Triều Lộ, vậy cũng công bằng”.


      Thái độ nóng lòng giải thích cho bạn vén lên tức giận che giấu của Triều Lộ. Có lẽ, Chử Vân Hành đúng, đây chỉ là nỗi bất hạnh ngoài ý muốn, cũng ai muốn bi kịch xảy ra. Nhưng, giờ phút này, thể nghe được lời giải thích của .


      Trong lòng dù hiểu – tức giận như vậy là đúng nhưng vẫn thấy vui đành buồn bực câu gì.


      “ Triều Lộ”. nhìn , giọng tìm mọi cách lấy lòng: “ Dù thế nào nữa, ai có cách thay đổi chuyện xảy ra. Nếu chuyện này khiến em khó chịu, chỉ có thể xin em tha thứ. biết, em thích nghe chuyện cũ như vậy. Đó cũng là nguyên nhân từ trước đến nay tường tận với em. Triều Lộ, cho cùng, chuyện đó còn quan trọng. Quan trọng là… tại nắm tay ai”.


      Con ngươi Triều Lộ chậm rãi chuyển động, rơi xuống tay và Chử Vân Hành, tay vẫn cầm tay trái của , mà tay phải vẫn bao phủ lưng , trái tim u buồn của khẽ động, liếc nhìn Chử Vân Hành: “ Nếu chuyện kia xảy ra tay nắm bây giờ là tay người khác rồi”.


      Chử Vân Hành rất chân thành: “ từng nhiều lần tưởng tượng, nếu thời gian có thể quay lại tốt biết bao nhiêu. Nhưng từ khi ở bên em, còn suy nghĩ ấy trong đầu. Thậm chí cảm thấy như bây giờ cũng tồi. Triều Lộ, mấy năm nay, bỏ mặc rất nhiều chuyện, có nhiều người biết, thậm chí bản thân cũng dám đối mặt – Trong lòng vẫn còn vết thương, nuối tiếc sâu sắc. tiếc nuối ấy chính là tai nạn ô tô chỉ làm mất sức khỏe của mà còn đánh mất cả tình của . Cho dù lại lần nữa, cũng thể người nhập tâm như vậy được, là em khiến thay đổi tư tưởng. Nếu , chưa từng nghiêm túc em những lừa dối em mà thành với chính mình. Chỉ có tình chân thành mới là liều thuốc tiên chữa được vết thương. Triều Lộ - em chính là liều thuốc của ”. mỉm cười, liếc nhìn : “ Em trị khỏi bệnh cho ”.


      Ánh mặt trời khiến ánh mắt tỏa sáng, đôi môi hơi nhếch lên tạo độ cong mê người. Triều Lộ nhìn đến ngây ngốc.


      “ Vân Hành…Có lúc, em vô cùng mọn”. giống như con mèo lấy tay chọc chọc cúc áo thứ hai chiếc áo Polo của , làm nũng .


      “ Lĩnh giáo”. để mặc hơi dựa vào người mình: “ Thực ra, có đôi khi cũng rất mọn”.


      “ Ví dụ như?”.


      “ Ví dụ như lúc nhìn thấy Phương Uẩn Châu. Thành thực mà , có hai lần rất muốn đánh nhau trận với ta”.


      Triều Lộ ngẩng mặt nhìn dáng vẻ nửa cười nửa trầm tư của . Sau khi ngồi thẳng, lên tiếng: “ Có cần em giải thích ?”.


      cần”. : “ Lòng của em hiểu. Nhưng nhìn đối thủ cạnh tranh hơn mình về mọi mặt, khó tránh khỏi bất an”.


      ấy làm sao mạnh hơn về mọi mặt được?”.


      “ Ít nhất bị tàn tật”. Lời nhàng, ngữ khí mang theo thương cảm hay nuối tiếc, cứ như thuận miệng chơi.


      Triều Lộ ngơ ngẩn, suy nghĩ chút mới mở miệng: “ Cho nên, hai người mà đánh nhau, nhất định thua”.


      thấy trong mắt lên làn khói mờ nhạt nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ nhàng: “ Đúng vậy, vì thế mới chịu đựng nổi giận. Rất sáng suốt phải ?”.


      Triều Lộ nâng mặt Chử Vân Hành lên, làm nhìn về phía mình rồi tiếp: “ Nhưng ai bảo em nhất định chọn người thắng? Em chỉ chọn người mình thích thôi”.


      nhìn ánh mắt Chử Vân Hành thoáng ửng đỏ nhưng dường như cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, đôi mắt trong hốc chuyển động vài vòng mới khiến những vệt đỏ ấy biến mất. dùng giọng dịu dàng như thôi miên: “ biết”.


      Xe dừng dưới nhà Triều Lộ, trước đó Chử Vân Hành lấy trong túi quần ra chiếc thẻ giao thông. Bởi vì ngồi phía bên phải xe, biên độ chuyển động cơ thể sang bên trái đưa thẻ khá lớn, đối với người bị liệt bên trái như có chút hơi bất tiện. Thấy vậy Triều Lộ liền cầm lấy tấm thẻ đưa cho lái xe.


      Có rất nhiều việc tương tự như vậy sau khi bọn họ gặp gỡ. Bởi tàn tật của Chử Vân Hành tạo nên những bất tiện lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày thể nào che giấu. Có khi là việc lên những bậc thang rất cao, có khi là việc mở chiếc nắp bình, có lúc là việc nghiêng người vốn rất dễ dàng đối với người bình thường…Triều Lộ càng đến gần cuộc sống của , càng cảm nhận được khó khăn của . Vì vậy, càng thấy thương hơn. từng có thành kiến ghét bỏ . Sau khi biết , chỉ nhìn thấy người đàn ông có phẩm chất với cuộc sống rất tôn nghiêm. Xe lăn và nạng có thể làm tổn hại đến hình tượng hoàn mỹ của nhưng làm giảm bớt chút nào thương của đối với .


      Chử Vân Hành đẩy cửa xe bước xuống, Triều Lộ theo sát đằng sau. theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Trước mắt, chiếc xe lái tới khiến có chút mê hoặc.


      Đó là xe của Phương Uẩn Châu, thường xuyên cùng Phương Uẩn Châu ra ngoài làm việc cho nên nhận ra được.


      Từ xa nhìn thấy chiếc xe, ghế lái phụ là mẹ ngồi.


      Đương nhiên, Chử Vân Hành cũng nhìn thấy, dừng bước, đứng sóng vai cùng .


      Xe dừng hẳn dưới lầu nhà . Phương Uẩn Châu bước xuống xe trước rồi quay sang ghế lái phụ mở cửa xe, nhìn về phía Triều Lộ đứng bên cạnh : “ Lưng của dì bị thương, cẩn thận vừa bị trẹo ở nhà . đưa dì khám bác sĩ, hơi bị nghiêm trọng đấy. Để cõng dì lên lầu…”.


      Triều Lộ nghe thấy có chút mơ hồ nhưng bây giờ chuyện gì cũng quan trọng bằng mẹ . Phương Uẩn Châu ngồi xổm để Triều Lộ đỡ bà Hạ Nhị Lan nằm úp lên lưng mình.


      Phương Uẩn Châu cõng bà Hạ Nhị Lan vào trong cửa. Triều Lộ sợ sức khỏe của Phương Uẩn Châu chống đỡ nổi nên ở sau lưng nâng lấy bà. Lúc qua Chử Vân Hành, với : “ Em đỡ mẹ lên trước, …”.


      Chử Vân Hành trả lời: “ sao, lên từ từ”.


      Giọng điệu của nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc. Nhưng khi ở lầu, Triều Lộ vô tình quay đầu lại, thấy vẫn đứng yên chỗ mang theo vẻ mặt phức tạp khó , hơi ngửa đầu nhìn ba người bọn họ lên lầu, trong lòng rất đau.


      nhất định rất nuối tiếc và áy náy, lúc này là lúc cần người đàn ông ra sức, trước mặt người con thương, trước mặt bề coi trọng – lại tỏ ra hữu tâm vô lực. Thậm chí chỉ có thể nhìn tình địch dễ dàng cõng mẹ của bạn lên lầu, còn chỉ có thể vất vả đằng sau.


      Triều Lộ nghiêng đầu sang chỗ khác, cố nén nỗi lo lắng đối với Chử Vân Hành, nâng mẹ tiếp tục lên .


      nghe phía sau truyền đến tiếng gậy chạm nền đất cùng tiếng động của giày ma sát với sàn nhà, chậm chạp mà đình trệ.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43 : ĐẠI KẾT CỤC ( THƯỢNG): VUI BUỒN





      ***************************************************************************************Tiếng cười của bọn họ làm ba Chử ngủ trưa trong phòng cũng phải xuống tầng. Chử Vân Hành bảo ba đến xem bức tranh của Triều Lộ, chỉ vào và : “ Ba, ba lại xem, đây là bức tranh Triều Lộ vẽ giống con này”.


      Ba Chử nhìn lúc cuối cùng nhịn được cười, với Triều Lộ: “ Bức tranh vẽ… tệ”.


      Dù sao, trước mặt người lớn, Triều Lộ khỏi có chút thẹn thùng, vội đứng chắn phía trước, che khuất bức tranh: “ Bác Chử, cháu vẽ chơi ấy mà”.


      “ Con cáo này…khiến người khác thích”. Ba Chử gắng nín cười rồi làm bộ nghiêm túc: “ Quả nhiên giống con bác”.


      Chử Vân Hành : “ Ba, ngờ ba lại khen người như vậy”.


      Triều Lộ liếc nhìn , nhịn được cũng bật cười theo.


      “ Ba, con và Triều Lộ phải trước”. Chử Vân Hành dừng chút, bước bước lại gần ba: “ Sau này con thường xuyên dẫn Triều Lộ về thăm ba”.


      Triều Lộ quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn của Chử Vân Hành, kiềm chế được khoác lấy khuỷu tay .


      Trong mắt ba Chử chợt lóe lên ánh sáng nhạt óng ánh, nháy mắt biến thành ý cười dịu dàng: “ Được, lại , ba cũng nên thừa dịp bây giờ còn lại được đến chỗ con ngồi nhiều hơn. Vân Hành, tuy con là đứa con khiến người khác yên tâm nhưng ba nên lơ là. Chẳng qua mấy năm nay, ba già , sức khỏe được tốt, hơn nữa…Ba càng thương con, càng muốn quan tâm đến con, trong lòng lại càng...Là do ba, quá yếu đuối”. Ánh mắt của ông chuyển từ Chử Vân Hành sang Triều Lộ: “ bằng Triều Lộ, tuổi còn trẻ nhưng kiên cường và dũng cảm”.


      “ Ba, con biết cả”. Chử Vân Hành chống nạng, đến gần bước rồi dừng lại, dang tay ôm lấy ba: “ Con sống tốt. Ba phải tin con trai ba chứ”.


      Nước mắt Triều Lộ tuôn như suối nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.


      tới cửa trước, Triều Lộ định lôi chiếc xe lăn được gấp lúc nãy ra, Chử Vân Hành khẽ nâng cổ tay phải huých vào người , cúi đầu : “ chống nạng”.


      Triều Lộ ngẫm nghĩ, cầu thang nhà có thang máy, nếu ngồi xe lăn, e rằng Chử Vân Hành chỉ có thể để cõng lên. Vì thế, : “ Nếu mang theo xe lăn của phải làm sao bây giờ?”.


      Chử Vân Hành khẽ lắc đầu: “ việc gì, dù sao rất ít khi dùng xe lăn”. Triều Lộ định câu gì bị chặn lại: “ Nếu , đưa em về xong bắt xe đến nhà ba lấy lại xe lăn. Hơn nữa, chống nạng so với ngồi xe lăn gọi taxi cũng dễ dàng hơn”.


      Triều Lộ yên lặng cúi đầu, đưa ra ý kiến khác.


      Triều Lộ : “ Vân Hành, ra em thấy, tự mình có xe tiện hơn. Cho nên, trước đó em ghi tên học lái xe, cuối tuần sau bắt đầu mở lớp”.


      “ Ừ, tốt rồi”.


      kéo Chử Vân Hành đứng lại, tựa đầu lên vai : “ Vâng, như vậy cho dù chúng ta đến đâu cũng tiện lợi hơn nhiều”.


      “ Đúng vậy, tiện hơn rất nhiều”. cười cười: “ , rất nhớ cảm giác được chạy như bay”.


      Mi tâm Triều Lộ nhíu lại, theo bản năng gầm : “ Vân Hành, chạy như bay rất nguy hiểm. …”.


      buồn cười nhìn : “ Đồ ngốc, bây giờ cho dù có nghĩ cũng thể. Xe nhà bán mấy năm trước rồi, chỉ có thể lái mà ba cũng còn chạm vào xe nữa”.


      Triều lộ nhận ra mình lỡ lời nhưng nhịn được liền hỏi: “ Vân Hành, tai nạn ô tô năm đó là vì nhanh à?”.


      sửng sốt lắc đầu: “ phải”.


      đặt bàn tay trái của lên lưng mình, năm ngón tay hơi siết lại, ngước mắt hỏi: “ Vậy chuyện xảy ra như thế nào?”.


      nhìn , trầm mặc hồi lâu: “ Em đồng ý với , nếu cho em biết , dù thế nào nữa em phải giữ bình tĩnh nhé”. Huyệt thái dương của Triều Lộ đập thình thịch nhưng vẫn đáp: “ Được, em giữ bình tĩnh”.


      Chử Vân Hành nhìn chăm chú trong chốc lát rồi dùng tay phải bao phủ lấy tay : “ Khi ấy, định mua món quà chuẩn bị tặng bạn lúc đó. Vừa hay nhìn thấy ấy phố, vui quá…Vì thế, đèn xanh vừa sáng, liền lên phía trước…Nhưng đúng lúc đó có chiếc xe…”


      Bả vai của Triều Lộ tự chủ được dựng thẳng lên, đầu rời khỏi vai , kinh ngạc nhìn Chử Vân Hành: “ ấy nên mới…”.


      có cảm giác bàn tay bị Chử Vân Hành nắm chặt, trái tim run rẩy từng hồi, là ghen tuông, nhưng đau khổ vẫn là đau khổ. quay lưng sững sờ, ánh mắt mờ mịt.


      nhàng : “ Triều Lộ, vậy cũng công bằng”.


      Thái độ nóng lòng giải thích cho bạn vén lên tức giận che giấu của Triều Lộ. Có lẽ, Chử Vân Hành đúng, đây chỉ là nỗi bất hạnh ngoài ý muốn, cũng ai muốn bi kịch xảy ra. Nhưng, giờ phút này, thể nghe được lời giải thích của .


      Trong lòng dù hiểu – tức giận như vậy là đúng nhưng vẫn thấy vui đành buồn bực câu gì.


      “ Triều Lộ”. nhìn , giọng tìm mọi cách lấy lòng: “ Dù thế nào nữa, ai có cách thay đổi chuyện xảy ra. Nếu chuyện này khiến em khó chịu, chỉ có thể xin em tha thứ. biết, em thích nghe chuyện cũ như vậy. Đó cũng là nguyên nhân từ trước đến nay tường tận với em. Triều Lộ, cho cùng, chuyện đó còn quan trọng. Quan trọng là… tại nắm tay ai”.


      Con ngươi Triều Lộ chậm rãi chuyển động, rơi xuống tay và Chử Vân Hành, tay vẫn cầm tay trái của , mà tay phải vẫn bao phủ lưng , trái tim u buồn của khẽ động, liếc nhìn Chử Vân Hành: “ Nếu chuyện kia xảy ra tay nắm bây giờ là tay người khác rồi”.


      Chử Vân Hành rất chân thành: “ từng nhiều lần tưởng tượng, nếu thời gian có thể quay lại tốt biết bao nhiêu. Nhưng từ khi ở bên em, còn suy nghĩ ấy trong đầu. Thậm chí cảm thấy như bây giờ cũng tồi. Triều Lộ, mấy năm nay, bỏ mặc rất nhiều chuyện, có nhiều người biết, thậm chí bản thân cũng dám đối mặt – Trong lòng vẫn còn vết thương, nuối tiếc sâu sắc. tiếc nuối ấy chính là tai nạn ô tô chỉ làm mất sức khỏe của mà còn đánh mất cả tình của . Cho dù lại lần nữa, cũng thể người nhập tâm như vậy được, là em khiến thay đổi tư tưởng. Nếu , chưa từng nghiêm túc em những lừa dối em mà thành với chính mình. Chỉ có tình chân thành mới là liều thuốc tiên chữa được vết thương. Triều Lộ - em chính là liều thuốc của ”. mỉm cười, liếc nhìn : “ Em trị khỏi bệnh cho ”.


      Ánh mặt trời khiến ánh mắt tỏa sáng, đôi môi hơi nhếch lên tạo độ cong mê người. Triều Lộ nhìn đến ngây ngốc.


      “ Vân Hành…Có lúc, em vô cùng mọn”. giống như con mèo lấy tay chọc chọc cúc áo thứ hai chiếc áo Polo của , làm nũng .


      “ Lĩnh giáo”. để mặc hơi dựa vào người mình: “ Thực ra, có đôi khi cũng rất mọn”.


      “ Ví dụ như?”.


      “ Ví dụ như lúc nhìn thấy Phương Uẩn Châu. Thành thực mà , có hai lần rất muốn đánh nhau trận với ta”.


      Triều Lộ ngẩng mặt nhìn dáng vẻ nửa cười nửa trầm tư của . Sau khi ngồi thẳng, lên tiếng: “ Có cần em giải thích ?”.


      cần”. : “ Lòng của em hiểu. Nhưng nhìn đối thủ cạnh tranh hơn mình về mọi mặt, khó tránh khỏi bất an”.


      ấy làm sao mạnh hơn về mọi mặt được?”.


      “ Ít nhất bị tàn tật”. Lời nhàng, ngữ khí mang theo thương cảm hay nuối tiếc, cứ như thuận miệng chơi.


      Triều Lộ ngơ ngẩn, suy nghĩ chút mới mở miệng: “ Cho nên, hai người mà đánh nhau, nhất định thua”.


      thấy trong mắt lên làn khói mờ nhạt nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ nhàng: “ Đúng vậy, vì thế mới chịu đựng nổi giận. Rất sáng suốt phải ?”.


      Triều Lộ nâng mặt Chử Vân Hành lên, làm nhìn về phía mình rồi tiếp: “ Nhưng ai bảo em nhất định chọn người thắng? Em chỉ chọn người mình thích thôi”.


      nhìn ánh mắt Chử Vân Hành thoáng ửng đỏ nhưng dường như cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, đôi mắt trong hốc chuyển động vài vòng mới khiến những vệt đỏ ấy biến mất. dùng giọng dịu dàng như thôi miên: “ biết”.


      Xe dừng dưới nhà Triều Lộ, trước đó Chử Vân Hành lấy trong túi quần ra chiếc thẻ giao thông. Bởi vì ngồi phía bên phải xe, biên độ chuyển động cơ thể sang bên trái đưa thẻ khá lớn, đối với người bị liệt bên trái như có chút hơi bất tiện. Thấy vậy Triều Lộ liền cầm lấy tấm thẻ đưa cho lái xe.


      Có rất nhiều việc tương tự như vậy sau khi bọn họ gặp gỡ. Bởi tàn tật của Chử Vân Hành tạo nên những bất tiện lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày thể nào che giấu. Có khi là việc lên những bậc thang rất cao, có khi là việc mở chiếc nắp bình, có lúc là việc nghiêng người vốn rất dễ dàng đối với người bình thường…Triều Lộ càng đến gần cuộc sống của , càng cảm nhận được khó khăn của . Vì vậy, càng thấy thương hơn. từng có thành kiến ghét bỏ . Sau khi biết , chỉ nhìn thấy người đàn ông có phẩm chất với cuộc sống rất tôn nghiêm. Xe lăn và nạng có thể làm tổn hại đến hình tượng hoàn mỹ của nhưng làm giảm bớt chút nào thương của đối với .


      Chử Vân Hành đẩy cửa xe bước xuống, Triều Lộ theo sát đằng sau. theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Trước mắt, chiếc xe lái tới khiến có chút mê hoặc.


      Đó là xe của Phương Uẩn Châu, thường xuyên cùng Phương Uẩn Châu ra ngoài làm việc cho nên nhận ra được.


      Từ xa nhìn thấy chiếc xe, ghế lái phụ là mẹ ngồi.


      Đương nhiên, Chử Vân Hành cũng nhìn thấy, dừng bước, đứng sóng vai cùng .


      Xe dừng hẳn dưới lầu nhà . Phương Uẩn Châu bước xuống xe trước rồi quay sang ghế lái phụ mở cửa xe, nhìn về phía Triều Lộ đứng bên cạnh : “ Lưng của dì bị thương, cẩn thận vừa bị trẹo ở nhà . đưa dì khám bác sĩ, hơi bị nghiêm trọng đấy. Để cõng dì lên lầu…”.


      Triều Lộ nghe thấy có chút mơ hồ nhưng bây giờ chuyện gì cũng quan trọng bằng mẹ . Phương Uẩn Châu ngồi xổm để Triều Lộ đỡ bà Hạ Nhị Lan nằm úp lên lưng mình.


      Phương Uẩn Châu cõng bà Hạ Nhị Lan vào trong cửa. Triều Lộ sợ sức khỏe của Phương Uẩn Châu chống đỡ nổi nên ở sau lưng nâng lấy bà. Lúc qua Chử Vân Hành, với : “ Em đỡ mẹ lên trước, …”.


      Chử Vân Hành trả lời: “ sao, lên từ từ”.


      Giọng điệu của nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc. Nhưng khi ở lầu, Triều Lộ vô tình quay đầu lại, thấy vẫn đứng yên chỗ mang theo vẻ mặt phức tạp khó , hơi ngửa đầu nhìn ba người bọn họ lên lầu, trong lòng rất đau.


      nhất định rất nuối tiếc và áy náy, lúc này là lúc cần người đàn ông ra sức, trước mặt người con thương, trước mặt bề coi trọng – lại tỏ ra hữu tâm vô lực. Thậm chí chỉ có thể nhìn tình địch dễ dàng cõng mẹ của bạn lên lầu, còn chỉ có thể vất vả đằng sau.


      Triều Lộ nghiêng đầu sang chỗ khác, cố nén nỗi lo lắng đối với Chử Vân Hành, nâng mẹ tiếp tục lên .


      nghe phía sau truyền đến tiếng gậy chạm nền đất cùng tiếng động của giày ma sát với sàn nhà, chậm chạp mà đình trệ.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :