1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa Vòng Tròn - Hà Xử Thính Vũ (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20 : GIẢ TẠO



      Hôm nay, Triều Lộ vì còn phải giải quyết số công việc nên về muộn hơn ngày thường nửa tiếng. vừa đứng ở cửa thang máy gặp Emma nhân viên phòng tài vụ. Bọn họ ít khi trao đổi công việc nhưng trong buổi bộ từ thiện lần trước có hàn huyên vài câu nên tính là xa lạ. Hai người bắt chuyện tán gẫu trong thang máy. Trong lúc vô tình, Emma cuối năm nay chuẩn bị kết hôn khiến Triều Lộ hơi bất ngờ. nghĩ, Emma cùng lắm vừa mới tốt nghiệp lâu, tuổi còn quá trẻ mà đến chuyện hôn nhân. nén nổi lên tiếng: “ Người ta dạo này tivi hay chiếu các chương trình hit về cưới hỏi mà hầu hết đều là sinh viên. Chị còn cho rằng như thế là vội vã, ngờ mình lại tụt hậu như vậy, bị thanh niên bọn em vượt qua”.


      Emma cười tủm tỉm: “ Với người trưởng thành có gì lạ đâu. Em và bạn trai quen biết nhau nhiều năm. Tình cảm và các phương diện khác đều được củng cố chín muồi, kết hôn sớm có gì là tốt”.


      chiếc di động trong tay Emma vang lên. ấy dường như cũng biết lúc này có điện thoại nên ngay lập tức nhận lấy: “ Em xuống, ra thẳng bãi đỗ xe tìm ”.


      “ Bạn trai à?”. Triều Lộ hỏi.


      “ Vâng, cuối cùng em lại có cơ hội và thời gian để đương”.


      Triều Lộ chợt nhớ ra cả buổi chiều bận làm việc, nửa ngày để ý đến di động, biết có bỏ qua cuộc gọi nào nên vội vàng lôi điện thoại ra xem. Quả nhiên, lúc năm giờ có hai cuộc gọi tới, khoảng cách rất ngắn, đều là của Chử Vân Hành. Còn có tin nhắn cũng là của .


      ngồi ghế sofa dưới công ty chờ em. Trong trường hợp em phải làm thêm giờ hãy để gặp mặt lát rồi ”.


      Triều Lộ thấy lòng mình ngọt ngào, chăm chú xem lại tin nhắn bỏ sót chữ. Đến khi cửa thang máy mở ra mới cất di động cùng Emma ra cửa chính. được hai bước như nhớ tới điều gì, mi tâm hơi chau lại, vội vàng dừng chân: “ Emma, chị quên đồ ở văn phòng, em trước . Tạm biệt”.


      Emma nghi ngờ để ở lại. Triều Lộ thở phào nhõm, xoay người đến bên lối cạnh thang máy, sau đó bấm điện thoại gọi cho Chử Vân Hành:


      “ Vân Hành, em vừa mới xem tin nhắn của . Em…gần xong việc rồi”.


      trước với em mà tới. Lại thấy em trả lời, cam lòng quay về nên chưa . Em phải làm tiếp à? vẫn ngồi ghế chờ đây”.


      Ở đại sảnh có vài chiếc sô pha, từ chỗ Triều Lộ đứng vừa lúc nhìn thấy Chử Vân Hành, đơn độc ngồi ghế quay lưng về phía . Sở dĩ, liếc mắt cái có thể nhìn thấy bởi vì tay vịn của ghế sô pha có dựa chiếc nạng màu đen.


      Triều Lộ ngẫm nghĩ trả lời: “ Có lẽ em còn khoảng tiếng đồng hồ nữa. Nếu phiền đến tiệm cà phê Vân Nam dưới tầng hầm đợi em nhé. Em cũng hơi mệt chút, lát nữa muốn uống cà phê để nâng cao tinh thần”.


      sao, có thể đến trước rồi gọi cho em ly cà phê. Em muốn uống gì nào?”.


      “ Cà phê nóng ”.


      “ Được”. cúp điện thoại, cầm chiếc nạng để bên, chậm rãi đứng lên.


      Triều Lộ trốn ở lối nhìn khập khiễng ra thang máy dành cho khách, chịu đựng nổi chỉ muốn chạy ra gọi quay lại. Nhưng cuối cùng vẫn thể. muốn bào chữa mình nhất thời hồ đồ mà làm càn. hiểu vì sao mình lại hành động như vậy – chỉ vì muốn để đồng nghiệp nhìn thấy Chử Vân Hành.


      Cho đến giờ phút này mới hiểu mình vẫn như trước kia sợ người bên cạnh biết được, bạn trai của người tàn tật. Cho dù, Chử Vân Hành là người đàn ông xuất chúng. Nhưng người khác thể biết và đem chuyện tình cảm của ra để làm trò cười.


      từng cùng nhau đường, thậm chí còn vui vẻ chơi đùa trong công viên. Nhưng giờ đây, bọn họ cho dù có mối quan hệ bạn bè bình thường nhất cũng chắc chắn được thừa nhận. thản nhiên và quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Hơn nữa, họ biết là ai, tất cả bọn họ đều là những người khách vội vã qua đường, đương nhiên cần để ý. Nhưng trong cái vòng tròn lẩn quẩn của người thân, nơi mà ngoài mẹ ra, chưa bao giờ muốn đưa Chử Vân Hành ra ánh sáng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do thời gian kết giao giữa họ quá ngắn. Triều Lộ từng tự hỏi, mình phải làm thế nào để trọn vẹn đôi đường, để có thể thản nhiên giới thiệu với người khác rằng: Đây là bạn trai của .


      ghét yếu đuối giả tạo của mình và đủ khả năng để tự thoát ra.


      Tin nhắn di động vang lên nhắc nhở, vừa nhìn thấy nước mắt lập tức rơi xuống.


      “ Cà phê nóng ngon lắm. Em còn bao lâu xong?”.


      Đằng sau tin nhắn là biểu tượng mặt cười.


      dùng giấy ăn lau khô nước mắt, sau khi ổn định cảm xúc mới mở cửa ra.


      ngồi tựa lưng vào góc tường, vừa thấy Triều Lộ vào, ánh mắt hơi mơ màng bỗng chốc sáng rực dịu dàng.


      “ Ngại quá, em nghĩ là phải tăng ca”. cúi đầu .


      muộn đâu, trước đó nghĩ là gặp được em. Giờ có thể gặp quả thực rất thỏa mãn”.


      Triều Lộ che giấu tâm trạng, bưng cốc cà phê lên uống ngay: “ Đúng rồi, em với địa chỉ công ty mà?”.


      Chử Vân Hành đáp: “ Xin lỗi, tự ý tìm địa chỉ công ty em. Em từng với , em làm ở công ty này. Công ty của em lại rất danh tiếng nên có địa chỉ mạng. nghĩ đợi được đến thứ bảy, cho nên… mới đến đây”.


      Triều Lộ chăm chú lắng nghe, thể cảm thấy xúc động và hài lòng. Tâm trạng chán nản được quét qua hơn nửa. quyết định tạm thời bỏ qua và vui vẻ hưởng thụ buổi tối cùng Chử Vân Hành.


      “ Uống cà phê xong chúng ta tìm chỗ nào ăn tối . Em biết gần đây có nhà hàng nấu món Quảng Đông tồi”.


      thành vấn đề, do em quyết định”. Chử Vân Hành nuông chiều với lấy chiếc muỗng và đĩa bánh put – đinh đưa cho Triều Lộ. “ May quá, thiếu chút nữa gọi cho em mấy cái bánh ngọt. Nghĩ lát nữa chúng ta có thể còn chỗ khác ăn tối nên sửa lại thành bánh pút đinh. Nếu em ăn cơm lại được ngon”.


      Triều Lộ cười lớn: “ đừng nhìn em như vậy mà tưởng, em ăn rất khỏe đấy”.


      Chử Vân Hành : “ Ừ, dáng vẻ ăn uống cũng được lắm”. xong, ghé sát người , giọng buông câu: “ Vô cùng đáng ”.


      Triều Lộ nhanh tay nhanh mắt cầm miếng bánh nhét vào miệng .


      Chử Vân Hành vui vẻ cười.


      Vân Hành”.


      Triều Lộ và Chử Vân Hành cười đùa bỗng nghe thấy đỉnh đầu có tiếng người gọi. Triều Lộ ngẩng lên đúng lúc đối phương đến bên bàn. Người tới có gương mặt quen thuộc, xinh đẹp động lòng người, đó là Lâm Thư Tiếu. Triều Lộ khỏi buồn cười khi nghĩ đến việc cảnh giác người khác là điều vô lý. Nhưng lúc này nhìn thấy Thư Tiếu, cảm thấy được tự nhiên. vẫn cố chấp tin tưởng vào trực giác của chính mình. Lâm Thư Tiếu đối với Chử Vân Hành tuyệt đối đơn giản chỉ là tình bằng hữu bình thường. Điểm chết người chính là đây, Triều Lộ phải thừa nhận – dáng vóc của Thư Tiếu quyến rũ mê người. Nếu chỉ hơi xinh đẹp làm gì cũng khiến người ta nhớ tới nhưng Lâm Thư Tiếu lại quá đẹp nên thể thuộc về kiểu như vậy.


      “ Chào Thư Tiếu, sao lại trùng hợp vậy?”. Chử Vân Hành cất tiếng chào hỏi.


      “ Buổi chiều em có việc xử lý ở gần đây. Xong rồi muốn xuống tầng hầm uống cốc cà phê nghỉ ngơi. nghĩ lại gặp được hai người. Bình thường em thấy hiếm khi đến trung tâm thành phố”. Lâm Thư Tiếu cũng khách sáo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh , nhìn về phía Triều Lộ ngồi đối diện cười cười. Triều Lộ cũng lịch mỉm cười.


      “ Bạn à?”. Lâm Thư Tiếu bâng quơ hỏi.


      Chử Vân Hành đáp: “ Đúng vậy. ấy tên là Đổng Triều Lộ. Hai người từng gặp qua”.


      “ Vâng, em nhớ rồi. Lần trước ở nhà , sau khi Đổng tiểu thư về, em còn hỏi , phải. ngờ…Vân Hành. hành động nhanh đấy”.


      Nét mặt Chử Vân Hành hơi ngượng ngùng, đùa để che lấp xấu hổ của bản thân: “ á? thể hành động nhanh được. Em phải biết. Chẳng qua, may mắn, gặp đúng người nguyện ý vì dừng bước”.


      Triều Lộ cười mắng: “ lại linh tinh, em chạy bao giờ”.


      Lâm Thư Tiếu gì chỉ nhìn và Chử Vân Hành rồi vẫy tay gọi bồi bàn mang tới cốc cà phê.


      Ba người vừa uống cà phê vừa chuyện phiếm. Tuy Triều Lộ rất muốn cùng Chử Vân Hành chuyển sang nhà hàng khác để tiếp tục thế giới của hai người nhưng ngại Lâm Thư Tiếu và Chử Vân Hành vốn là bạn bè, ngồi với bọn họ phải lúc nào cũng thích hợp. Rốt cục, Chử Vân Hành cũng mở miệng: “ Thư Tiếu, em là bạn nên cần phải khách sáo. và Triều Lộ phải trước đây, em cứ thong thả uống nước, đường về nhớ lái xe cẩn thận”.


      Lâm Thư Tiếu tỏ vẻ để ý, gật đầu : “ Hai người , em sao đâu”.


      Triều Lộ đứng dậy: “ Em toilet trước ”.


      Lâm Thư Tiếu cũng muốn , hai người liền đứng dậy cùng nhau bước vào toilet.


      Hành lang thông từ toilet đến nhà hàng hơi chật, Triều Lộ cùng Lâm Thư Tiếu giải quyết xong trước sau từ bên trong ra ngoài. Đến cuối hành lang, Triều Lộ như nhìn thấy gì đó muốn trốn tránh, bỗng nhiên dừng lại tiếp.


      Lâm Thư Tiếu thấy sắc mặt khác thường liền hỏi: “ Sao vậy?”.


      Triều Lộ nhìn người đứng cách đó xa, đúng là Phương Uẩn Châu.


      phải vì đối phương đặc biệt là Phương Uẩn Châu. Cho dù có thay đổi là Emma hay bất kỳ đồng nghiệp nào khác, đều hi vọng giờ phút này bị chạm mặt.


      Mang theo tâm trạng lừa mình dối người, Triều Lộ cúi đầu về phía trước, cùng Lâm Thư Tiếu ngồi về vị trí. Chử Vân Hành thấy quay lại liền chuẩn bị cầm nạng đứng lên. Triều Lộ kích động : “ Em muốn ngồi nghỉ thêm lát”.


      Chử Vân Hành buông nạng, muốn thân mật nắm lấy bàn tay đặt bàn nhưng bị cố ý như vô tình né tránh. Thần sắc của càng thêm bất an, hỏi: “ Nhìn em có vẻ ổn lắm. Em sao chứ?”.


      ngẩng mặt lên nhưng dám nhìn , trong lòng cảm thấy xấu hổ biết gì. Khi quay đầu , và Lâm Thư Tiếu ngồi bên cạnh bốn mắt nhìn nhau càng khiến còn mặt mũi nào đối mặt. Ánh mắt quyến rũ lúc này lạnh lùng dõi theo chất vấn và khinh thường. Triều Lộ tin rằng Lâm Thư Tiếu nhìn ra manh mối.


      “ Vân Hành, mình ngồi thêm lát nữa hãy . chuyện thêm vài câu với bạn cũ phải cầu gì quá đáng đúng ?”. Lâm Thư Tiếu nhìn lướt qua Triều Lộ: “ Lúc Đổng tiểu thư từ toilet ra để ý trán đụng phải cánh cửa nên đầu óc hơi choáng váng. Tốt nhất là để ấy bình tĩnh lại ”.


      Triều Lộ nghe Thư Tiếu , trong lòng rất biết ơn vì chọc phá làm lộ chân tướng.


      Chỉ có Chử Vân Hành vừa nghe xong vội sốt ruột hỏi: “ Em có đau ? Có cần phải bệnh viện ?”. xong định cầm nạng đứng lên.


      “ Vân Hành, cứ yên tâm ngồi xuống . ấy chỉ cần nghỉ ngơi chút là ổn thôi. Em vừa xem rồi, vấn đề gì đâu”. Lâm Thư Tiếu thản nhiên .


      Gương mặt Triều Lộ như bị đốt cháy đỏ bừng.


      Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21 : THẦM CHỊU ĐỰNG



      Quán cà phê này lớn, lúc Phương Uẩn Châu tìm chỗ trống nhìn thấy Triều Lộ.


      “ Hi! Triều Lộ, khéo”.


      Triều Lộ làm bộ bình tĩnh mỉm cười: “ Vâng. Để em giới thiệu mọi người – ấy là Tony, ông chủ của em”. Bắt gặp tầm mắt của Uẩn Châu dừng lại ở hai người ngồi đối diện với mình, kịp nghĩ nhiều, chỉ vào Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu: “ Còn đây là hai người bạn của em – Chử Vân Hành, Lâm Thư Tiếu”.


      thấy đáy mắt Chử Vân Hành sáng rực trong thoáng chốc bỗng trở nên u ám. biết mình hàm hồ giới thiệu như vậy là xúc phạm tới . Mặc dù vậy, vẫn nhanh chóng khôi phục lại thần thái như bình thường, thậm chí còn chống tay mặt bàn, đứng lên lịch bắt tay Phương Uẩn Châu: “ Rất vui được gặp ”.


      Ánh mắt Phương Uẩn Châu hơi ngừng lại khi nhìn thấy chiếc nạng dựng cạnh tường, tựa hồ như để ý đến việc này, quay sang hỏi Triều Lộ: “ ngại ngồi ở đây sao?”. Sau đó ánh mắt lại chuyển sang phía Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu.


      Triều Lộ nhìn xung quanh thấy trong quán gần như còn chỗ trống. Còn hai chiếc ghế phải ghép bàn với người lạ. Phương Uẩn Châu nếu muốn ngồi cùng, cũng ngại từ chối. Huống chi, bọn lại định : “ Tất nhiên là có gì phải ngại, chỉ là bọn em uống nước xong rồi, chuẩn bị thôi”.


      “ Nếu có việc, xin cứ tự nhiên”. Giọng của Phương Uẩn Châu thản nhiên và hơi thất vọng.


      Chử Vân Hành lên tiếng: “ Triều Lộ, em vừa mới bị đụng đầu, nghỉ lát rồi hãy . Chúng ta vội mà”.


      “ Em bị đụng đầu à?”. Phương Uẩn Châu cau mày, nhìn chăm chú lên đầu Triều Lộ, tựa như muốn kiểm tra thương tích xem có sao : “ Người trong quán cà phê cùng lắm bị choáng váng bởi cà phê (1), em bị đụng đầu vào đâu vậy? Có nghiêm trọng ?”.


      Triều Lộ lúng túng, câu cũng nên lời. Cả hai đều im lặng.


      Phương Uẩn Châu cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá mức thân thiết nên bộ dạng có chút xấu hổ, ho khan tiếng: “ Nếu cần, sáng mai Triều Lộ có thể đến bệnh viện kiểm tra rồi hãy làm. Lúc về, nhớ xin phép lên cấp ”.


      Đầu Triều Lộ còn đau hơn cả việc bị cánh cửa va phải. Nhưng bản thân cho rằng, về điểm này là do gieo gió gặt bão. liếm môi trả lời: “ Em nghĩ có gì đáng ngại. Em…em ngồi lát là được rồi”.


      Vì ngồi chung bàn nên tránh khỏi việc trò chuyện. Tất nhiên, suy nghĩ của Triều Lộ lúc này mông lung, gương mặt của Lâm Thư Tiếu lên vẻ hờ hững. Còn lại Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu thỉnh thoảng chuyện trò để khí thêm cởi mở.


      “ Chử tiên sinh làm việc ở đâu?”.


      “ Tôi dạy học ở trường”.


      “ Vậy à? dạy cấp mấy?”.


      “ Tôi giảng dạy tại trường đại học”.


      Nét mặt Phương Uẩn Châu cho thấy ngạc nhiên ràng nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “ Chử tiên sinh đơn giản”.


      Chử Vân Hành so với Phương Uẩn Châu càng lãnh đạm hơn: “ Nghiên cứu kiến thức phải là việc đơn giản nhưng rất thú vị”.


      Câu trả lời có vẻ làm Phương Uẩn Châu bất ngờ. Dường như Phương Uẩn Châu phải mất vài giây mới hiểu được lời , sau đó gật đầu mỉm cười: “ Tôi thấy được điều đó. Nhìn toát lên thú vị”.


      Chử Vân Hành cười cười, đột nhiên hỏi Triều Lộ: “ Nếu em còn muốn ngồi thêm chi bằng gọi thêm ít bánh ngọt?”. đưa mắt nhìn Thư Tiếu: “ Thư Tiếu, em cũng ăn gì ?”.


      Phương Uẩn Châu : “ Tôi sơ suất quá, vẫn là Chử tiên sinh chu đáo”. còn cười thêm: “ Hai vị là bạn tốt của Triều Lộ, hôm nay để tôi mời mọi người”.


      Lâm Thư Tiếu trả lời: “ Tôi thấy bình thường nhất định là thủ trưởng tốt, chỉ đối xử tốt với cấp dưới mà đối với bạn bè của nhân viên cũng rất hào phóng”. Thư Tiếu bằng giọng ôn tồn, nghe qua giống như lời khen bình thường. Chỉ có Triều Lộ trong lòng hiểu lời đó có ý tứ khác.


      “ Vậy cần phải khách sáo”. Chử Vân Hành cười miễn cưỡng: “ Chúng tôi coi như nhờ Triều Lộ mà được hưởng lộc”.


      “ Vân Hành, quên là nhà mình làm gì à? Nhà mình phải mở tiệm cà phê sao? Chúng ta có cần thiết phải chạy đến đây nhờ lộc của người khác để uống cà phê ? thích uống cà phê chứ gì? nào, em mời ”. Tiếng cười của Thư Tiếu lớn nhưng có thể nghe ra ấy tức giận. Thư Tiếu cầm túi lên, dáng vẻ như muốn ngay lập tức.


      Chử Vân Hành vươn tay phải giữ chặt ấy lại, mang theo ánh mắt khẩn cầu: “ Thư Tiếu, Phương tiên sinh có ý tốt, em bỏ , ấy khó xử”.


      quan tâm đến khó xử của người ta à?”. Lâm Thư Tiếu quắc mắt: “ Em ở lại, em nghĩ em làm sao mà chịu đựng nổi bốn chữ ấy”.


      Tất nhiên, Phương Uẩn Châu hiểu tình, còn tưởng Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu là vợ chồng son cãi nhau liền hạ giọng hỏi Triều Lộ: “ Bạn bè của em cãi nhau sao em khuyên nhủ?”.


      Rốt cuộc, Triều Lộ nhịn nổi, đáp: “ Uẩn Châu, Chử Vân Hành là bạn trai em”.


      Giọng hơi ột chút, đủ để mọi người ngồi có thể nghe thấy.


      Bốn người ai lên lời. Vẫn là Chử Vân Hành lấy lại tinh thần trước, gọi bồi bàn tới: “ Để tôi mời”.


      Xong xuôi, Phương Uẩn Châu nhìn Chử Vân Hành đứng dậy ra trước tiên, lập tức quay lại nhìn Triều Lộ bằng nét mặt kinh ngạc khó có thể tin được. Triều Lộ sớm nghĩ đến việc này, chuyện xảy ra trước mắt, ngược lại, khá bình tĩnh, giống như lúc đến, sang bên phải Chử Vân Hành.


      “ Có cần tôi đưa mọi người về ?”. Phương Uẩn Châu đứng trước cửa quán hỏi.


      cần, để tôi đưa”. Lâm Thư Tiếu ôn hòa .


      Phương Uẩn Châu cũng nài ép, bốn người ở bãi đỗ xe lời tạm biệt, ngồi hai chiếc xe khác nhau mỗi người ngả.


      ai nhắc tới việc đến nhà hàng khác ăn tối.


      Lâm Thư Tiếu buồn bực lái xe, còn Triều Lộ và Vân Hành ngồi sau im lặng.


      “ Để em đưa về trước, lát nữa đưa Đổng tiểu thư ”. Lâm Thư Tiếu lái xe rốt cục cũng mở miệng.


      Giọng Chử Vân Hành nghe như có sức sống: “ Nhà ở xa, em đưa Triều Lộ về trước ”.


      “ Chính vì nhà xa nên phải đưa về trước. Nhà em và nhà tiện đường. Chở về xong rồi đưa ấy, em về nhà cũng tiện hơn”.


      Lúc này, ở trong xe, ai còn có tâm trạng để so đo. Cuối cùng đường nào là tốt nhất cần phải bàn bạc thêm, mặc cho Thư Tiếu lái xe tự quyết định.


      Triều Lộ liếc trộm Chử Vân Hành nhắm mắt, đầu hơi cúi, hình như rất mệt mỏi, tóc mái ngắn ngủn che phủ hàng mi, tay trái đặt đùi. Nếu Triều Lộ nhìn tay phải nắm chặt chiếc nạng, có lẽ tưởng nhầm mất ý thức và ngủ say.


      “ Vân Hành…”. Trong lòng Triều Lộ có hàng nghìn lời muốn nhưng lại thể thốt lên lời, chỉ biết thầm câu: “ Em sai rồi…”.


      Chử Vân Hành chậm rãi mở mắt, buông lỏng tay cầm nạng, tay phải đan vào bàn tay trái của Triều Lộ: “ hiểu”.


      Triều Lộ nghe vậy, tâm trạng càng thêm u ám: hiểu, bởi thông minh. giỏi quan sát nên làm sao hiểu được tâm trạng của ngày hôm nay. hiểu, bởi luôn luôn nhẫn nại, càng nhẫn nại càng bị ủy khuất và tổn thương.


      “ Triều Lộ”. Nụ cười của Chử Vân Hành có chút thê lương: “ Thực xin lỗi, hôm nay ngay cả bữa cơm tối tử tế cũng mời được em. Lần sau mời bù vậy”.


      Khi thốt ra ba từ “ thưc xin lỗi”, trong lòng chợt lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. sợ tiếp theo đó “ chia tay”. Nghe : “ Lần sau mời bù” mới như trút được gánh nặng, kìm nén nước mắt gật đầu: “ Vâng, để lần sau vậy…Cũng là do em mời mà”. Chừng nào chưa đến kết thúc ai mời ai có quan trọng gì đâu.


      Dường như Chử Vân Hành cũng khẽ thở phào nhõm, khóe miệng lên nụ cười khoan dung.


      Triều Lộ chuyện, nhàng nắm lấy bàn tay bé co quắp của , cúi xuống hôn lên từng đầu ngón tay.


      Khu đất dưới nhà rất vắng vẻ, có người hoặc xe qua lại, Chử Vân Hành xuống thẳng cửa xe bên trái rồi vòng sang bên phải, cúi xuống cửa xe phía Triều Lộ : “ Đừng gò ép bản thân quá chặt, nghĩ…Chúng ta còn có nhiều thời gian. Sau này… đột ngột đến công ty tìm em”. Giọng hơi mệt mỏi, ủ rũ, từng chữ trĩu nặng như chì. Nhưng ánh mắt nhìn vẫn chân thành và nhàng, chút nào mang theo ý trách cứ hoặc dồn ép.


      người bình thường nào sau khi bị đả kích có thể dễ dàng vứt bỏ yếu đuối.


      Triều Lộ tự nhận giờ phút này nên điều gì với là tốt nhất, vì vậy chỉ khẽ gật đầu, buông lời tạm biệt. Nhìn đến cửa nhà, Lâm Thư Tiếu mới lái xe rời .


      và Lâm Thư Tiếu hoàn toàn giống người quen. biết, biểu của hôm nay, Lâm Thư Tiếu có đầy đủ lý do để thích , cũng muốn mắc nợ ân huệ. Chờ xe đến cửa tiểu khu, liền : “ Lâm tiểu thư, tôi và chưa chắc cùng đường, thời gian còn sớm, để tôi tự bắt xe về, cứ về trước ”.


      Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu, mắt nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, khách khí: “ Ở đây là ngoại thành, xung quanh là các trường đại học. Bây giờ có nhiều xe, cứ để tôi đưa về, địa chỉ ”.


      “ Tôi ở tiểu khu hóa chất”. Triều Lộ khách sáo địa chỉ.


      “ Ồ. Cha mẹ làm việc ở nhà máy hóa chất à?”.


      “ Là trước kia”. Triều Lộ định che đậy toàn bộ chuyện gia đình nên cho ấy nghe: “ Mấy năm trước nhà máy hóa chất của thành phố đóng cửa nên họ ra ngoài làm việc khác”.


      Lâm Thư Tiếu cũng định hỏi thêm chuyện nhà Triều Lộ nên ngừng lại.


      Suốt mười phút, Lâm Thư Tiếu chuyện gì với Triều Lộ. Triều Lộ cảm thấy cơ thể và tinh thần vô cùng mệt mỏi, cứ thế nhắm mắt ngủ giấc. ngờ, thân xe bỗng chấn động, theo quán tính người bị đập về phía trước. nhất thời giật mình tỉnh giấc, biết chuyện gì xảy ra.


      “ Thực xin lỗi, tôi nên phanh gấp như vậy…”. Lâm Thư Tiếu dừng xe bên đường, lấy tay xoa huyệt thái dương, xin lỗi.


      Triều Lộ hết hồn nhìn bốn phía, thở phào cái: “ có chuyện gì xảy ra là tốt rồi. Nếu cần dừng xe, lát nữa hãy tiếp”.


      Lâm Thư Tiếu im lặng lúc, quay đầu : “ Đổng tiểu thư, nếu mạo muội, tôi muốn mời đến nhà uống cà phê”.


      Triều Lộ nhất thời biết trả lời thế nào.


      Lâm Thư Tiếu cười hiền lành: “ Chắc vừa rồi ở quán cà phê Vân Nam bị tôi dọa. Tôi có ác ý gì hết, chỉ là do tính tình hơi nóng nảy. Vân Hành là bạn tốt của tôi, mà lại là bạn của ấy, thể cho tôi cơ hội để hiểu hơn về sao?”.


      (1): Theo mình hiểu là đến việc bị say cà phê
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22 : THẲNG THẮN



      Lúc Triều Lộ cùng Lâm Thư Tiếu đến quán “ Mèo và Dương cầm” chỉ còn người cuối cùng ngồi ở bàn kết lại sổ sách, chuẩn bị đóng cửa. Lâm Thư Tiếu hướng về phía người đàn ông đứng sau quầy thu ngân gọi to: “ , em dẫn bạn đến ngồi lát”.


      trai của Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu cười: “ Trong quán còn gì để chiêu đãi, tiện có nước trái cây các loại, các em cứ tùy ý nhé”.


      Triều Lộ nhìn thoáng qua trai của Lâm Thư Tiếu. Đó là người đàn ông có diện mạo sạch , hình dáng và ngũ quan giống Lâm Thư Tiếu đến năm phần. hồi tưởng lại lần đầu tiên đến quán “ Mèo và Dương cầm”, hình như từng nhìn thấy ta.


      Thư Tiếu bảo Triều Lộ tìm chỗ ngồi trước. Trong lòng Triều Lộ ra hình dáng của Chử Vân Hành hôm ấy ngồi bên cửa sổ đầy nắng. Tâm trạng khẽ lay động, liền ngồi vào vị trí đó. Đến bây giờ vẫn chưa với : Trong chương trình “ Nghe gió cuốn ”, đó là lần đầu tiên gặp còn tin rằng: nếu có cuộc chạm mặt ấy ngay cả bóng dáng của cũng tồn tại, là để ý đến trước – thời điểm và Lâm Thư Tiếu cùng nhau chơi đàn trong quán " Mèo và Dương cầm", thể ngăn được lực hấp dẫn từ phía .


      Thư Tiếu mang nước trái cây đến rồi ngồi xuống đối diện, khóe môi động đậy, chưa cười: “ cũng thích ngồi chỗ này à?”. Triều Lộ cầm cốc nước trái cây lên miệng uống luôn:


      “ Vâng”. Vẻ mặt Triều Lộ hoảng hốt, gật gật đầu. Giọng của Lâm Thư Tiếu chút “ giương cung bạt kiếm” (1), ánh mắt ấy nhấp nháy, thần thái hết sức nhàng. Triều Lộ thừa nhận, ngay cả khi có coi Thư Tiếu là “ tình địch” cũng thể nào thấy ghét bỏ ấy – Thư Tiếu quá xinh đẹp, tự tin, lại hiểu rất và quan tâm đến người đàn ông . Trong nháy mắt, hiểu vì sao khi đối mặt với vẹn toàn như thế, Chử Vân Hành thể động tâm mà lại chọn người con bình thường như .


      “ Lúc nãy biểu của tôi dọa à?”. Lâm Thư Tiếu hơi nghiêng đầu, nhàng : “ Nếu như vậy, tôi xin lỗi trước”.


      phải”. Triều Lộ vừa nghe thấy lời này nhất thời càng thêm ngượng ngùng: “ biết , tôi chỉ thấy xấu hổ thôi”.


      Lâm Thư Tiếu lắc đầu, nhìn cười khoan dung: “ tên là Đổng Triều Lộ? Tôi nghe Vân Hành gọi là Triều Lộ, tôi cũng có thể gọi như vậy được ?”.


      “ Tất nhiên là được”. Triều Lộ ngờ khi thấy Thư Tiếu trở nên thân mật. được đưa đến đây, căn bản nghĩ rằng mình lại được nhìn thấy khuôn mặt hòa nhã như vậy.


      “ Triều Lộ, vừa rồi tôi phải thừa nhận là vô cùng tức giận bởi hành động của khiến Vân Hành tổn thương. Ngay từ đầu tôi vạch trần phải vì muốn giúp mà là lo lắng Vân Hành khi biết được tâm trạng của thất vọng và đau khổ. Kết quả…là giấu ấy cũng biết”. Lâm Thư Tiếu dừng lại, dịu giọng: “ Nhưng tôi hiểu, phản ứng của như thế là hết sức bình thường. Tôi có khắt khe với cũng bởi tôi thiên vị - Tôi là bạn của Vân Hành, tôi đứng lập trường của ấy, có thể thông cảm cho được ?”.


      thẳng thắn chân thành của Thư Tiếu thuyết phục được Triều Lộ. cũng dốc hết những cảm xúc trong lòng ra để cho Thư Tiếu nghe: “ Tôi sợ hãi điều gì, có thể sớm nhận ra. Tôi có gì để bào chữa cho bản thân. Chuyện ngày hôm nay trắng ra là tôi giả tạo, sĩ diện, tình như vậy, tôi xứng đáng với Chử Vân Hành…”.


      “ Đừng như vậy”. Lâm Thư Tiếu mềm mỏng cắt lời : “ Giả tạo? Sĩ diện? ai muốn làm điều ấy nhưng mấy ai hoàn toàn có thể vứt bỏ? Trong mắt người khác, ràng là Vân Hành trèo cao bám lấy . tự nhiên cũng biến thành kẻ ngốc trong mắt họ. biết điều này nên mới tỏ ra băn khoăn. Vân Hành dù có trăm ưu điểm nhưng vẫn là người đàn ông tàn phế. Vì thế mà mới lo ngại. Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên”.


      Triều Lộ kiềm chế được lên tiếng: “ Tôi quan tâm đến thương tật của ấy, tôi chỉ…”


      “ Triều Lộ, đừng tùy tiện rằng quan tâm. Trước kia, chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khuyết tật đúng ? Bởi vậy, thể tưởng tượng được cuộc sống của họ rốt cuộc khác với cuộc sống của như thế nào. Quyền lợi giữa con người và con người phải được bình đẳng. Nhưng chính cảnh ngộ dẫn đến khác nhau ấy. Với những người khuyết tật, nhất là những người khuyết tật sống trong nước, phần lớn cuộc sống của họ là ở dưới đáy xã hội. Người có tri thức và tài giỏi như Vân Hành nhiều lắm. ấy có thể coi là người ưu tú nhưng cũng thường xuyên gặp phải những vấn đề nhặt trong cuộc sống”. Nét mặt Thư Tiếu lên vẻ thương cảm: “ Công việc của tôi chắc biết. Là bác sĩ chuyên khoa trị liệu, hàng ngày làm việc tiếp xúc với các bệnh nhân đều là những người khuyết tật, mức độ tê liệt khác nhau. ra, các bác sĩ trị liệu có thể giúp họ rất nhiều. Hay thẳng ra, giúp họ khôi phục bằng hướng dẫn họ cách sử dụng các chức năng cơ thể còn sót lại”.


      Triều Lộ nghe lòng chua xót, nghĩ Thư Tiếu lại đến đề tài này. miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “ Vân Hành luyện tập chắc tồi. ấy có thể dùng tay làm được rất nhiều việc, có thể di chuyển cả xe nữa. Tôi…cảm thấy trong cái rủi vẫn còn có cái may”.


      “ Đúng vậy, đối với những khó khăn trong cuộc sống, Vân Hành rất cố gắng. Nhưng cho rằng ngay từ đầu ấy như vậy sao?”.


      Triều Lộ mơ hồ cảm thấy sau câu này còn có thực tàn khốc, nhưng vẫn ngừng hỏi lại: “ ấy từng tuyệt vọng phải ?”.


      “ Bất luận là ai khi gặp tình huống đó đều tuyệt vọng”. Móng tay Thư Tiếu vô thức xoa chiếc cốc thủy tinh. “ Tôi biết Vân Hành khi ấy rơi vào tình trạng xấu nhất. Tôi nghĩ, ấy mới tỉnh lại sau khi rơi vào trạng thái sống thực vật, ngay cả ngồi xuống cũng thể làm được”.


      phải ấy chỉ liệt nửa người thôi sao?”.


      tại, nhìn thấy Vân Hành là lúc ấy hồi phục lại rất tốt sau khi bị thương”. Lâm Thư Tiếu trả lời: “ tưởng tượng xem, người bị chấn thương sọ não hôn mê năm sáu năm trời, toàn bộ cơ thể và tiếng rất khó trở lại bình thường. Ngày đầu sang Đức, ấy chỉ có thể ngồi xe lăn, chỉ có chân mà ngay cả lực ở tay phải cũng tốt, căn bản thích hợp chống nạng trong thời gian dài. Mặc dù sau đó hồi phục rất nhiều nhưng chung quy lại cơ thể vẫn được thuận tiện. Còn nhớ năm ấy tuyết rơi, tôi ở trong phòng bệnh của bệnh viện điều dưỡng, qua cửa sổ nhìn thấy ấy trong tuyết, ngã thể dậy nổi. Vật lộn hồi lâu mới gắng gượng đứng được, ai ngờ lại bị trượt chân, ngã rất đau. Tôi vội chạy xuống tầng định đỡ ấy, nhưng mới đến bậc thang trước cửa thấy ấy dùng đầu đập vào tảng băng lạnh cóng. Tôi chưa từng thấy ấy kích động như thế bao giờ. ấy là người bệnh biết phối hợp nhất. Mặc dù làm trị liệu mệt mỏi thế nào chăng nữa ấy vẫn luôn tươi cười. Chỉ có tôi mới biết, khoảnh khắc đó, ấy bất lực và yếu ớt như thế nào”. Giọng của Thư Tiếu đong đầy thương tiếc, ấy thở dài tiếp: “ Mặc dù như vậy, nhưng khi tôi đến đỡ ấy, thấy ấy rơi giọt nước mắt. ấy còn cười rằng – tôi thực thích mùa đông”.


      Triều Lộ hít sâu hơi, biết, nhất định có khoảng thời gian khó khăn hơn đây gấp mười lần nhưng chịu nghĩ tới hoặc thực tưởng tượng ra. Thư Tiếu dường như làm cho nhìn thấy hình ảnh khi đó: người đàn ông mà mến ngồi phủ phục dưới lớp tuyết trắng xóa, vật lộn trong vô vọng để đứng lên rồi liên tiếp bị thất bại. kiên trì khóc. Nhưng kìm nén nước mắt ấy khiến thấy đau lòng.


      “ Triều Lộ”. Thư Tiếu nhìn : “ Tôi cho biết những điều này phải lấy việc cơ thể ấy thuận tiện để dọa . cách khác, tôi có thể vài câu khiến sợ mà rời , có lẽ thương tổn ấy đối với Vân Hành rất . Nhưng trực giác của tôi cho biết, phải loại người như vậy. có quan tâm đến Vân Hành vừa rồi khi xảy ra cơ , dám thừa nhận với Phương tổng về mối quan hệ với Vân Hành. Tôi chỉ muốn hiểu rằng, thực ra Vân Hành rất kiên cường, rất khoan dung nhưng ấy cũng chỉ là người bình thường, cảm thấy bối rối khi vấp phải đau khổ. Cho dù đau đớn ấy quyết định ra. muốn bỏ miệng vết thương này vào trong hố, lấp đất lên. ấy là người đàn ông kiêu ngạo, cơ thể có thể thuận theo. Chính vì kiêu ngạo nên ấy quan tâm đến cảm xúc của người khác. ấy có thể giả vờ như miệng vết thương tồn tại nhưng khi ấy, thể giả vờ coi như có vết thương đó”.


      ấy?...Trong lòng Triều Lộ khẽ động, muốn nhưng họng như bị mắc xương cá. Cuối cùng vẫn hỏi câu: “ Thư Tiếu, …cũng ấy phải ?”.


      Lâm Thư Tiếu ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà thở dài: “Tôi ấy nhưng vì khách quan hay chủ quan tôi phải là mối đe dọa của ”.


      Triều Lộ tin vào thành đó: “ quá khiêm tốn”.


      “ Hôm nay chúng ta ngồi ở đây chuyện coi như thân thiết. Ngay từ đầu tôi , vì tức giận nên tôi làm mọi chuyện. Giờ đây tôi có thể bình tĩnh để giao tiếp với , đều là vì muốn tốt cho Vân Hành. Tôi muốn còn bất cứ điều gì khúc mắc đối với ấy nên tôi vui vẻ thẳng thắn cho biết”. Thư Tiếu nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, bình tĩnh tiếp tục: “ Lần đó, ở trung tâm điều dưỡng, khi tôi đỡ ấy dậy, đối với tôi mà , ấy còn là bệnh nhân bình thường. Tôi bắt đầu để ý đến ấy nhiều hơn, ấy cũng vui vẻ cùng tôi thân mật. Có lẽ…đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi và ấy có thể phát triển thành mối quan hệ đương. Cha mẹ tôi khi ấy đều làm việc tại Đức. Tôi từng rất muốn mời ấy đến nhà chơi. Tất nhiên là tôi ra suy nghĩ của mình cho ấy nghe và ấy biết gì cả. Tôi vĩnh viễn bao giờ quên được ánh mắt của cha mẹ khi lần đầu tiên nhìn thấy ấy. ..Bọn họ đều là những thành phần trí thức, biết kiềm chế rất tốt, biểu khách khí nhưng quá lãnh đạm với Vân Hành. Vân Hành phải kẻ ngốc, ấy đương nhiên nhìn ra. Từ đó về sau, giữa chúng tôi tồn tại những vệt đen. ấy vẫn đối xử rất tốt với tôi nhưng tôi biết có điều gì đó thoáng qua khiến chúng tôi vĩnh viễn bỏ lỡ”.


      Trong lòng Triều Lộ như có cái vòng ghen tị vây quanh, cảm thấy máu chảy đến đâu đều như bị tắc lại. Người đàn ông của , quả nhiên từng thân mật và động lòng trước Lâm Thư Tiếu xinh đẹp. Cảm giác này tồi tệ.


      Lâm Thư Tiếu dường như xấu hổ khi nhận ra vẻ hài lòng của . “ Xem tôi linh tinh gì kìa. Triều Lộ, cần phải ghen. Thực tế giữa chúng tôi lúc đó nhiều nhất chỉ dừng lại ở mức độ . Hơn nữa tôi lại là người chủ động. Lúc ấy, tâm hồn và thể xác ấy đều bị tổn thương. Tôi có thể với rằng đó phải là tình ”. Thư Tiếu mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn : “ Triều Lộ, Vân Hành chưa bao giờ dùng ánh mắt nhìn tôi để nhìn . Nếu ấy nồng nhiệt say đắm, theo đuổi tôi mặc cho cha mẹ tôi cản trở tôi ở bên ấy rồi. Dường như tính cách của ấy là vậy, khi lao vào chuyện tình có lực cản nào khiến ấy lùi bước. Cách ấy cư xử với cho tôi biết- giờ đây người khiến trong lòng ấy chan chứa tình cảm chỉ có thể là ”.


      “ Tôi cũng ấy”. Triều Lộ : “ Hơn nữa, sau này tôi càng ấy hơn. Thư Tiếu, tôi muốn làm phiền nhưng thể làm phiền , đưa tôi đến nhà Vân Hành được ? Tôi nghĩ…”.


      Lâm Thư Tiếu vừa cười vừa luồn tay vào mớ tóc dài: “ làm bác sĩ à?”.


      “ Ít nhất có thể làm y tá, cung cấp thuốc giảm đau”.


      Triều Lộ đứng lên, bỗng thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.


      (1): Giương cung bạt kiếm: Gươm súng sẵn sàng: Tạm hiểu là sẵn sàng chiến đấu.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23 : GIƯỜNG ( THƯỢNG)



      Lâm Thư Tiếu sau khi dừng xe ổn định quay sang nhìn Triều Lộ nghiêng đầu nhìn chỗ khác: “ Trông bộ dạng của kìa, vẫn sợ gặp ấy à?”.


      Triều Lộ vặn vẹo ngón tay: “ Người làm sai dễ bị căng thẳng”.


      Lâm Thư Tiếu nhìn khẽ cười: “ nào, tôi xuống xe cùng , phải làm cho Vân Hành ngạc nhiên mới được”.


      Triều Lộ mặc dù ý tưởng của Thư Tiếu nhưng vẫn cùng ấy xuống xe. biết vì sao, qua tối nay, Triều Lộ bỗng nảy sinh cảm giác tin tưởng đối với Thư Tiếu. cảm mến Thư Tiếu, cho dù biết cả hai cùng người đàn ông. nguyện ý tin tưởng Lâm Thư Tiếu là người tốt, vô hại đối với mình. Nghĩ tới bạn bè của Chử Vân Hành, cái gọi là “ vật họp theo loài” hề xấu .


      Lâm Thư Tiếu kéo vào cửa lớn: “ Lát nữa đừng lên tiếng, cứ để tôi chuyện với ấy”.


      Giọng của Chử Vân Hành có vẻ được tươi tỉnh: “ Em đến giờ này tiện”


      “ Em chỉ liếc mắt cái xem thế nào rồi luôn. Buổi tối tự mình lái xe có gì phải sợ”. Lâm Thư Tiếu mặc kệ lời .


      “ Được rồi”. Chử Vân Hành đành thỏa hiệp mở cửa.


      Lâm Thư Tiếu xoay người xuống cầu thang, ngồi vào trong xe. Triều Lộ vào sau, quay đầu liếc nhìn, lát mới thấy Thư Tiếu khởi động xe.


      Đó là tốt, Triều Lộ nhìn theo xe ấy chậm rãi rời , trong lòng thở dài. Thang máy dừng ngay trước mặt, đưa tay nhấn tầng 7.


      Đây phải lần đầu tiên đến nhà Chử Vân Hành và cũng phải là lần đầu căng thẳng như vậy. Dù căng thẳng thế nào đêm nay nhất định cũng phải gặp . Cánh cửa khép hờ mở sẵn, có lẽ sợ người bên ngoài đợi lâu, đây là khởi đầu rất tốt.


      “ Em…em vào nhé?”. đẩy cửa bước vào.


      Chử Vân Hành kinh ngạc nhìn : “ Triều Lộ”.


      Trước đó, Triều Lộ hơi cúi đầu, nghe tiếng Vân Hành mới ngẩng lên, thấy khoác người chiếc áo choàng tắm màu trắng nên nhất thời hơi xấu hổ. Thảo nào, vừa vào cửa ngửi thấy mùi sữa tắm và dầu gội. nhìn , gương mặt thẹn thùng lập tức như bị đun nóng, ánh mắt mảy may di chuyển. Trong lòng ngoan ngoãn đầu hàng – thừa nhận bản thân giấu sâu bên trong là sắc nữ. Trước vẻ mê người của Chử Vân Hành, chịu đựng nổi khi mở mắt nhìn : chiếc áo choàng tắm khiến thân hình của Chử Vân Hành trở nên cao to, cổ áo hơi trễ để lộ xương quai xanh, tóc vừa sấy qua còn ẩm ướt rối tung. Ngay cả chiếc nạng màu đen trong tay dường như càng làm tăng thêm dáng vẻ uy nghi mà mất gợi cảm.


      Chử Vân Hành ho khụ khụ: “ Ngại quá, cứ tưởng em là Lâm Thư Tiếu. …Để thay quần áo”. xong xoay người chống nạng vào phòng ngủ.


      Triều Lộ bỗng chốc quên mất việc mình đến đây để làm gì. Khi phản ứng qua , nhàng : “ Sau này được mặc như thế trước mặt người phụ nữ khác”. Mùi hương từ cơ thể, từ cổ lại tỏa ra. Đó là mùi bạc hà dịu mát, Triều Lộ kìm chế nổi hít sâu hơi.


      Chử Vân Hành nở nụ cười: “ Em đừng hiểu lầm, Lâm Thư Tiếu là bác sĩ trị liệu nên mới quá để ý trước mặt ấy mặc gì. Trước kia ở bệnh viện phục hồi chức năng của Đức…”.


      Bỗng nhiên dừng lại.


      Triều Lộ mẫn cảm phát ra, ngẩng đầu nhìn : “ Ở Đức làm sao?”.


      Mi tâm của hơi nhíu lại, mãi cho đến khi mở miệng vẫn chưa dãn ra, do dự lúc sau mới trả lời : “ Lúc ấy, tình trạng của tồi tệ hơn bây giờ nên phải làm phục hồi chức năng. Khối lượng luyện tập lại lớn, thời gian cũng tương đối dài. Chỉ cần làm vài động tác là đè lên bàng quang, cho nên trước tình huống đặc biệt ấy phải mặc quần bỉm”. Ánh mắt cụp xuống như dám quan sát phản ứng của Triều Lộ.


      người đàn ông đẹp tựa như ngọc, ông Trời lấy khuyết tật để tra tấn còn chưa đủ, còn muốn phải chấp nhận nỗi tủi nhục như thế. Triều Lộ nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay trái của : “ Vân Hành…Em nên đề cập đến điều này khiến phải nhắc đến những chuyện đau đớn ấy”.


      cẩn thận bỏ tay khỏi nạng, chậm rãi nghiêng người, dùng tay phải ôm lấy : “ Bây giờ sao, những chuyện đó…”. cúi đầu xuống tai : “ Triều Lộ, có thể tại em hoàn toàn tin tưởng nhưng muốn với em – cố gắng để em thấy hạnh phúc và tự hào. bù đắp….Bởi trọn vẹn nên khiến em đau khổ”.


      “ Vân Hành, là em tốt, là em nhu nhược làm buồn”. Triều Lộ từ từ vươn người vì sợ mất thăng bằng té ngã. nâng mặt lên, kiễng chân khẽ hôn: “ Ngay từ đầu em biết toàn vẹn, nếu ở cùng chỗ, em nên sợ người khác biết được”.


      “ Đúng vậy, bị tàn phế quá nặng”. cười khổ, hơi nhấc cánh tay trái: “ Xem này, dùng hết sức lực cũng chỉ có thể làm được như vậy”.


      Triều Lộ thực đau lòng. tưởng tượng người có thói quen kiên cường và kiêu ngạo như , cho dù miệng luôn tươi cười nhưng lúng túng như thế nào khi đứng trước mặt và cố ý để lộ ra những điểm khiếm khuyết của cơ thể. “ Vân Hành, em biết”. an ủi nắm lấy cánh tay trái của : “ sao hết, em biết…”.


      Chử Vân Hành mặc nhàng xoa bóp cánh tay trái tàn phế, ánh mắt dịu dàng và tràn ngập xúc động. “ Như vậy, nếu cùng em ở chỗ, nên nghĩ đến việc em phải chịu nhiều áp lực, có lẽ áp lực đó còn lớn hơn . nên vì kích động mà chạy đến tìm em, là do suy nghĩ chu toàn. Triều Lộ, thực xin lỗi em… làm em mất thể diện”.


      Triều Lộ rốt cuộc kìm được, mới vài giây nước mắt chảy thành giọt, khiến Chử Vân Hành sợ tới mức biết an ủi thể nào cho phải. Dáng vẻ được tự nhiên đành cố gắng ôm làm càng khóc nhiều hơn.


      “ Triều Lộ, sắp đứng được rồi”. Hiển nhiên, phải dối. Vừa dứt lời, cơ thể bị lệch sang bên phải, đành buông tay phải ôm sau lưng ra, lấy nạng chống mới gắng gượng đứng vững.


      Triều Lộ lúc này ngừng khóc, đỡ ngồi xuống mép giường.


      “ Vân Hành, em phải thừa nhận, em thực rất sợ bị người khác xem thường”. dùng bàn tay bé đan vào ngón tay . Vừa cảm nhận tiếp xúc khác nhau giữa hai bàn tay vừa tiếp tục : “ Lúc em chưa biết , ngay cả gặp mặt em cũng đồng ý là vì có nguyên nhân. Có lẽ biết, em từ luôn tự ti, ba em giết người phải ngồi tù, vì vậy em bị ít người xem thường. Khi đó em thề rằng, chuyện của ba mình tất nhiên thể thay đổi nhưng em tuyệt đối để ai xem ”.


      “ Có bạn trai tàn phế còn tồi tệ hơn gấp trăm lần so với người cha phạm tội”. Chử Vân Hành điềm tĩnh giống như đến việc liên quan đến mình.


      Triều Lộ nóng lòng phủ nhận – thần sắc của lý trí và bình thản làm cho có dũng khí tự mình đối diện với . Giúp đủ dũng cảm để cho thấy suy nghĩ thực tế trong lòng mình. “ Vân Hành, trước khi gặp , em có rất nhiều điều bài xích, thậm chí em còn giận mẹ tự dưng lại có ý nghĩ kéo em đến với . Nhưng sau vài lần gặp , ngay cả khả năng suy nghĩ cặn kẽ em đều có. Nào là sợ hãi, nào là bài xích, ngay cả việc có chịu được áp lực hay em đều kịp lo lắng. Hay cách khác, em đặt những điều đó vào phạm vi phải xem xét. Em căn bản hoàn toàn bị mê hoặc. Vân Hành, có lẽ hôm nay em làm thất vọng, nhưng có việc phải tin em – Em quan tâm ánh mắt người khác nhìn chúng ta nhưng đối với , em hề ghét bỏ. Chỉ là…”.


      “ Chỉ là em hy vọng khi cùng nhau đường, em có cảm giác được tự hào”. Chử Vân Hành rút tay phải ra nắm lấy bàn tay : “ Triều Lộ, chuyện này sợ mình vĩnh viễn làm được. …Đời này nếu hai chúng ta thể đến đươc với nhau. Triều Lộ, thành xin lỗi em”. tinh tế cầm lấy tay hôn , nụ hôn ẩm ướt và mềm mại. “ Mặc dù vậy, vẫn rất muốn được cùng em ở chung chỗ. thể đứng giống người bình thường nhưng thích nhìn em duyên dáng cạnh . Có thể em thấy xấu hổ nhưng Triều Lộ, em chính là niềm tự hào của ”.


      Triều Lộ ngồi giường liền quỳ xuống trước mặt Vân Hành, ngẩng đầu lên nhìn : “ được là xấu hổ mà phải là duy nhất. Bởi bên cạnh em thể là ai khác”


      Hàng mi dày của dưới ánh đèn chiếu sáng trở nên đen bóng: “ Triều Lộ, biết, em là tuyệt vời và đáng , xung quanh em thiếu người theo đuổi”. cười, vỗ vỗ lên đùi trái: “ Nếu về theo đuổi theo đuổi như những người khác. Chỉ là cảm thấy, tình đạt được nếu dựa vào theo đuổi do… hấp dẫn lẫn nhau. Nhiều khi vô cùng tự tin rằng, hấp dẫn được em”.


      Triều Lộ thốt lên, trong lòng hoàn toàn thừa nhận điểm này. đến đây thấy cảm giác của mình hồi hộp như lúc mới bước vào cửa. đứng dậy, ngồi lên mép giường: “ muốn nghe lời ?”.


      muốn”.


      “ Vân Hành, thu hút em ở mọi điểm, bao gồm cả tình trạng khuyết tật nữa”. mỉm cười: “ ra, bỏ qua bên ánh mắt của người khác, em quan tâm quá nhiều đến việc ngoài đường trông khó coi hay , tay trái của có hoạt động được . Thậm chí em còn chú ý tới hơn và cảm ơn về khuyết tật đó”.


      Chử Vân Hành quả thực hiểu khi nghe những lời này.


      nghĩ rằng chúng ta gặp mặt nhau lần đầu tiên trong buổi bộ từ thiện? phải. Trước đó, em từng gặp ở quán Mèo và Dương cầm”.


      “ Ngày đó, em đến đấy?”


      “ Đúng vậy, em xem và Lâm Thư Tiếu cùng nhau chơi đàn”.


      chỉ vui đùa chút thôi”. : “ Từ được học dương cầm nhưng tại lại thể đánh được. Cũng may thích chơi đàn cho lắm”.


      “ Nhưng hai người phối hợp rất ăn ý khiến em nảy sinh ghen tị”.


      “ Ghen tị? Nhưng khi đó chúng ta…”


      Triều Lộ mỉm cười: “ Ghen tị hay hâm mộ, em cũng biết nữa. Có lẽ khi ấy, trong tiềm thức của em, ràng là người đàn ông chuẩn bị được giới thiệu cho em”. Thấy vẻ trầm tư của Chử Vân Hành, nhịn được đùa : “ Được rồi, em là người phụ nữ ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi. Trở lại vấn đề chính ….Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy người chơi đàn như vậy”.


      “ Sau đó em phát ra tay chân của đều có vấn đề?”.


      “ Vâng”. thành thừa nhận: “ Mẹ em có đến tình trạng của nhưng lại ràng. Đến khi em tận mắt thấy mới biết được”.


      “ Khuyết tật của so với tưởng tượng của em còn nghiêm trọng hơn đúng ?”.


      Triều Lộ biết muốn tự mình đàm luận về khuyết tật của bản thân nên đành lòng tiếp tục nhiều lời: “ Điều này quan trọng, so với tưởng tượng của em... rất có mị lực. Em nhìn thấy cư xử với đứa bé bắt chước dáng của , em chưa bao giờ biết rằng, tấm lòng người lại có thể rộng lớn như vậy. Vân Hành, rất thiện lương. người chưa bao giờ bị vận mệnh trêu đùa dễ dàng làm được việc thiện. Nhưng với người từng trải qua số mệnh trớ trêu có thể giữ được nhu hòa, vô cùng khó khăn. Lúc đó em mới biết, người đàn ông khuyết tật vẫn có thể tình cảm được như thế. Hơn nữa, thẳng thắn mà , đối với người bình thường xa lạ, em để tâm đến. Nếu khỏe mạnh, chưa chắc em lưu ý đến tồn tại của ”.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24 : GIƯỜNG - TRUNG



      Chử Vân Hành giơ tay phải nhàng xoa gáy Triều Lộ rồi dịu dàng áp vào trong lòng: “ Trái tim và cơ thể giống nhau, từng gần như bị hủy diệt. hề tốt đẹp như em . May mà, cơ thể tuy được hồi phục như cũ nhưng trái tim này rốt cục vẫn sống lại”.


      Triều Lộ im lặng đưa bàn tay tham lam hướng vòm ngực của Chử Vân Hành, cảm nhận trái tim đập trong cơ thể . Đường viền cổ áo choàng tắm hơi thấp, khi các đầu ngón tay của chạm phải da thịt , ấm áp, mịn màng, trắng trẻo và nhẵn nhụi giống với làn da đàn ông. Cơ thể này từng trải qua tai nạn xe hơi cực kỳ tàn khốc. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy phải mang theo thân hình tàn phế sống nốt quãng đời còn lại. Nghĩ đến điều đó thấy đau thay cho Chử Vân Hành rồi nhịn được tìm nơi trái tim cúi xuống hôn khẽ.


      Chử Vân Hành có ý hùa theo nhưng cơ thể lập tức trở nên cứng ngắc. “ Triều Lộ”. vẫn cẩn thận duy trì thăng bằng, chỉ có bờ vai là hơi chuyển động. “ Em để thay quần áo trước . Em cũng nên gọi điện về nhà, đừng để dì lo lắng . Bây giờ khuya lắm rồi”.


      Triều Lộ ngước lên bắt gặp trong ánh mắt lấp lánh của tia sáng , gương mặt hơi ửng đỏ. chợt nhớ tới ngày ấy, mẹ có nhắc đến hai từ “ ngọn lửa” , trong lòng có phần giác ngộ. khẽ cười, đứng lên bảo: “ Em ra ngoài phòng khách gọi điện, cứ từ từ thay quần áo”.


      Chử Vân Hành : “ Để lát nữa đánh xe đưa em về”.


      Triều Lộ lắc đầu: “ Em ”.


      Chử Vân Hành ngẫm nghĩ: “ Muộn thế này, nếu có đưa em về cũng an toàn…Như vậy cũng tốt”.


      “ Vân Hành”. Triều Lộ ngồi xổm nhìn : “ Có chuyện này em cho biết. Em từng học về các phương pháp phòng thân của phụ nữ”.


      ngạc nhiên nhìn vài giây, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “ Ngốc nghếch”.


      cười theo: “ Khi nào có thời gian rảnh, xem ra em cần học thêm về quyền thuật và các thứ khác nữa”.


      đây sao cần phải có nữ hiệp bảo vệ”.


      “ Đâu có, đâu có”. Triều Lộ chắp tay.


      Ánh mắt Chử Vân Hành lộ vẻ dịu dàng, ngữ khí rất trịnh trọng: “ Triều Lộ, đùa nữa, em hãy hứa với . Nếu cùng mà gặp người xấu, em phải chăm sóc bản thân mình trước. Em là phụ nữ, cho dù có học kỹ năng phòng thân cũng thể mạnh bằng đàn ông, đừng lấy đá chọi đá biết ?”. Giọng càng lúc càng xuống: “ thể bảo vệ được em”.


      “ Em nhớ rồi”. gật đầu: “ Em gọi điện ẹ đây”.


      Triều Lộ gọi điện cho bà Hà Nhị Lan, chỉ là buổi tối có hẹn với Chử Vân Hành nhưng thấy cơ thể thoải mái nên muốn ở lại chăm sóc. Ban đầu dối, hơi e ngại. ngờ mẹ nghe xong chút trách cứ hoặc lo lắng đều có. Bà Hạ Nhị Lan : “ Chắc là Tiểu Chử bị bệnh rồi, bên cạnh có người sao được, con đừng về nữa. Nếu ngày mai vẫn chưa khỏe con ở lại thêm hôm ”.


      Triều Lộ định cúp máy, ngay cả câu “ chào mẹ” cũng chưa kịp bà Hạ Nhị Lan “ a lô, a lô” gọi lại. lại đưa điện thoại lên sát tai nghe: “ Mẹ, con đây. Còn việc gì sao?”.


      Đầu dây bên kia bà Hạ Nhị Lan úp úp mở mở, nghe tiếng Triều Lộ cuối cùng cũng thấp giọng, thần thần bí bí: “ Mẹ này con , Tiểu Chử ở bên cạnh à?”.


      Triều Lộ nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng, trả lời: “ , ấy ở trong phòng thay quần áo”.


      “ Cái gì? Thay quần áo?”.


      Triều Lộ biết lời mình dễ dàng khiến mẹ hiểu lầm. vội vàng giải thích do mới từ ngoài về nên phải thay quần áo.


      “ Triều Lộ, mẹ lo chuyện ấy…Mẹ lo lắng về những điều giống như con nghĩ”. Giọng của bà Hạ Nhị Lan càng trở nên hơn: “ Mẹ thực thích Tiểu Chử, cậu ấy tàn tật quan trọng. Chỉ là…Mẹ lo lắng về phương diện kia của cậu ấy…Tự con lưu ý nhé”.


      Triều Lộ nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, biết nên gì với mẹ, chỉ biết bấm bấm điện thoại. Vừa lúc Chử Vân Hành mở cửa phòng ra. nhìn , nhớ tới lời mẹ lại thấy ngượng ngùng dám mở mắt khiến Chử Vân Hành lo lắng, đến bên hỏi: “ Dì Hạ nghe em ngủ ở đây nên vui sao?”.


      phải, chỉ là…Em luôn khiến mẹ phải lo lắng thôi”. cho biết nguyên nhân khiến mẹ mình yên tâm.


      Cũng may Chử Vân Hành nghĩ nhiều: “ Ngày mai em còn phải làm nên ngủ sớm . Trời nóng, em tắm rồi lấy áo ngủ của mà mặc, hơi rộng chút đấy”.


      Triều Lộ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, có thể trốn vào phòng tắm để trấn tĩnh cũng tốt. Vì thế theo Chử Vân Hành vào phòng ngủ, mang bộ quần áo vào phòng tắm.


      Ngón tay Triều Lộ vuốt ve chiếc tay vịn bằng kim loại mát lạnh lộ ra trong phòng tắm. Đây phải lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng đây lại là lần đầu tiên tưởng tượng đến hình dáng của Chử Vân Hành khi sử dụng tay vịn như thế nào. nhắm mắt đứng trước gương, trong đầu dần dần phác họa ra hình ảnh của , mỗi nét bút đều được khắc sâu và ràng.


      Tắm rửa xong, mặc áo ngủ của Chử Vân Hành, lấy máy sấy làm khô tóc, nhìn vào gương lần nữa rồi mới ra. biết bây giờ mình rất đẹp cho dù phải mặc chiếc áo ngủ nam rộng thùng thình nhưng che được những đường cong lả lướt. cũng sợ Chử Vân Hành đối với nảy sinh cảm xúc. tin tưởng chí nhân quân tử. Về phương diện khác, thừa nhận hy vọng chính mình trong mắt hấp dẫn và mê người. Bởi vậy, rất vui khi để thưởng thức vẻ đẹp của mình. muốn con người hơn – nghĩ đây là việc đáng xấu hổ.


      Bộ ngủ của quả quá dài, ràng xắn ống quần lên tận đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn nà. để ý thấy ánh mắt của Chử Vân Hành ngồi ở bàn làm việc trước phòng ngủ lập tức dừng lại mắt cá chân mảnh mai của , ánh mắt ấy tràn ngập vẻ lưu luyến. bĩu môi cười hài lòng – biết ngày thường, gót chân của mình có đường cong rất đẹp. Như vậy, có lý do gì để người đàn ông của mình thưởng thức. bước từng bước tới bên cạnh Chử Vân Hành, mang theo ý cười: “ Hôm nay trời nóng, em tìm chiếc đệm mỏng trải ra đất để ngủ. cũng ngủ sớm ”.


      Thần sắc Chử Vân Hành khôi phục lại vẻ tự nhiên, chỉ chiếc giường rồi lại chỉ vào : “ Để ra phòng khách”.


      “ Ở đây ngay cả chiếc ghế dài cũng có, định ngủ thế nào?”


      ngủ, vừa lúc cả đêm cần phải tìm ít tài liệu nhưng sao, trước kia phải chưa từng thức đêm”. .


      “ Ở đây phòng ngủ cũng là thư phòng, mang các thứ ra kia thuận tiện. Em ngăn cản phải thức đêm tra cứu tài liệu. cứ ở đây , còn em ngủ”. Triều Lộ xong liền khách khí tới bên giường ngồi xuống, co hai chân ngả đầu xuống gối, khép mắt lại.


      mở đèn em có ngủ được ?”.


      “ Ngủ được”.


      “ Còn tiếng đánh máy và giở sách sao?”.


      “ Ngủ được”. lẩm bẩm, dường như rất mệt mỏi.


      Sau đó, cảm thấy cơ thể được bao phủ bởi lớp chăn mỏng. thể mở mắt ra bắt gặp ngay cái nhìn của .


      hơi khom lưng, chiếc nạng bị đặt qua bên, vươn tay phải sờ vầng trán rộng của , sau đó mới cầm lấy nạng chống, lui bước , quay lại ngồi lên ghế.” Em yên tâm ngủ , cố gắng nhàng”.


      “ Vâng”. Triều Lộ trở mình quay lưng, tim đập mạnh, giả bộ ngủ tiếp.


      Tới nửa đêm, Triều Lộ mơ màng ngủ , mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng gì đó rơi xuống nền nhà, sau đó vang lên tiếng dép lê đến quét mặt đất. Toàn bộ ý thức của vẫn chưa tỉnh táo, chỉ hơi nghiêng người, chậm rãi mở mắt.


      “ Vẫn khiến em thức giấc”. Chử Vân Hành vịn mép giường, cúi xuống nhặt chiếc nạng rơi nền nhà. Lúc đứng dậy, chạm phải ánh mắt .


      Giọng Chử Vân Hành trong ý thức mông lung của Triều Lộ nghe vô cùng mềm mại khiến tỉnh táo hơn tám phần, chống người ngồi dậy hỏi: “ sao vậy?”.


      ngồi lâu nên muốn đứng lên vận động vài bước, duỗi tay ra nắm được nạng làm nó rơi mất”.


      “ Người có việc gì ?”.


      sao, chỉ có chân hơi tê chút”.


      vén chiếc chăn mỏng ra, đỡ ngồi lên giường: “ Để em xoa bóp cho được ?”.


      “ Được”.


      để đầu gối đặt sau thắt lưng : “ Em nhấn mạnh, chỗ nào làm tốt, cho em biết. Nhất định chỉ có mới biết về cơ thể mình, đừng chịu đựng ra”.


      “ Em đừng quá coi trọng như vậy, nghĩ em muốn xoa bóp thể nào xoa bóp”.


      Triều Lộ cười khẽ: “ à?”. quỳ giường, hai tay vội mà chậm rãi xoa bóp đùi phải của , nhàng : “ Cái chân này của cả ngày mang nặng chắc chắn thấy mệt mỏi nhất”. Xoa bóp lúc, cúi đầu hôn lên đầu gối phải của . “ Quan trọng như vậy nên phải hết sức quý”.


      Toàn thân Chử Vân Hành run lên: “ Triều Lộ…”.


      Đôi mắt lần nữa nhìn sang chân trái. chưa từng tỉ mỉ nhìn qua chiếc chân này. Chử Vân Hành tuy mặc quần dài nhưng để lộ mắt cá chân lỏng lẻo, mặc dù đáng kể nhưng mảnh mai hơn chân phải. Mu bàn chân hơi cong, lòng bàn chân có dấu hiệu vẹo .


      Tay nhàng đặt lên bàn chân như sợ chạm phải thứ đồ dễ vỡ. Xúc cảm nơi đó và chân trái của luôn lạnh lẽo giống nhau. Chiếc chân trái bại liệt hơi cử động chút, nhận ra vẻ căng thẳng của Vân Hành.


      có cảm giác đúng ?”.


      “ Đúng vậy, tuy rằng quá nhạy cảm, cũng… có lực. Chỉ là, cảm thấy gì hết”.


      “ Hơn nữa, có lúc nó còn cho biết tay đúng ?”. Sau khi Triều Lộ kết giao với , tìm hiểu ít tài liệu về chứng bệnh liệt nửa người. biết bị liệt tứ chi như vậy thường xuyên phát sinh co rút, khiến vô cùng đau đớn.


      “ Thành thói quen rồi”. Chử Vân Hành nâng thẳng thắt lưng, kề sát mặt : “ Triều Lộ, cầu em phải chấp nhận toàn bộ cơ thể này. cũng phải mất thời gian dài mới chấp nhận được nó làm sao có thể bắt em ngay lập tức đồng ý. Em cần cảm thấy áp lực đâu”.


      Triều Lộ lắc đầu: “ Chấp nhận có gì áp lực cả”. nâng bàn chân rồi cúi xuống hôn lên đầu những ngón chân bị co rút. Đôi môi nóng mang theo cảm xúc khắc lên những ngón chân lạnh, càng kích thích thương tiếc sâu trong lòng . lâu sau nhìn cười thành tâm: “ Chiếc chân này phải chịu quá nhiều đau đớn, về sau càng phải chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu xấu hổ vì nó đừng lo, có em thương nó thay ”.


      Chử Vân Hành gì, chỉ nghe thấy dường như trong mũi tiếng hít thở khe khẽ. Trong đêm hè tĩnh mịch, tiếng thở rất ràng.


      nhàng đặt chân trái của lên giường, tiếp tục xoa bóp đến mắt cá và bắp chân của . Dần dần chân trở nên cứng ngắc, phát giác ra điểm lạ liền ngẩng đầu nhìn thấy trán rịn đầy mồ hôi.


      “ Triều Lộ”. Cổ họng chuyển động, giọng mờ mịt. “ Em dừng lại ”. với tay đặt lên chiếc nạng nhưng chiếc nạng lại bị rơi xuống nền nhà. Nét mặt lộ vẻ khó chịu và mất kiên nhẫn. Thậm chí còn nhắm mắt nhìn vào , chỉ nặng nề buông câu: “ Lấy nạng cho ”. Thanh tràn đầy áp lực và kiềm chế.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :