1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa Vòng Tròn - Hà Xử Thính Vũ (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15 : DẠO CHƠI CÔNG VIÊN - HẠ



      sang bên phải ”. Chử Vân Hành : “ Tôi kiểm soát nửa bên trái cơ thể được tốt, sợ chân trái dẫm vào ”.


      Triều Lộ phía sau cách xa nửa bước do chưa quen sóng vai cùng . Chợt nghe quay lại vậy, phản ứng có chút xấu hổ, vội vàng làm theo, sang phía bên phải.


      thích chơi cái gì trước?”. Chử Vân Hành nhìn xung quanh : “ Tôi nghĩ chơi trò kia được đấy”.


      Triều Lộ nhìn theo tầm mắt , ở đó là tòa tháp cao được cấu tạo bởi các khung song song. Tòa tháp ấy nâng lên hạ xuống với tốc độ rất nhanh. Người ngồi trong rơi từ cao xuống như bị mất trọng lực. Lặp lặp lại như vậy khiến du khách liên tục la hét ầm ĩ.


      “ Trước đây chơi trò này chưa?”. hỏi.


      “ Chưa. Ngày xưa tôi được ba dẫn lần nhưng hồi đó có những trò chơi mới lạ như thế này”.


      “ Vậy thử xem sao”. Giọng tràn ngập cổ vũ: “ Nếu như thấy sợ”.


      “ Còn ?”.


      “ Tôi xếp hàng cùng , sau đó ngồi ở dưới chờ”. Hôm nay là ngày nghỉ nên các trò chơi hấp dẫn đều rất đông người xếp hàng. “ Trời nóng quá, lát nữa có cần ai đó mua cho cái gì để uống ?”.


      “ Đúng đấy, để tôi mua”. suy nghĩ nhưng cự tuyệt lời đề nghị của : “ qua bên ghế kia ngồi chờ tôi là được rồi. Nhìn hàng dài thế này phải mất ít nhất nửa tiếng nữa mới được lên”.


      “ Tôi vừa ngồi rồi. Hơn nữa lúc đón xe, dọc đường tôi cũng nghỉ ngơi”. điềm đạm , cố tỏ ra có ý cho cự tuyệt. “ Tôi đồng ý, nếu mệt, cứ tự nhiên qua bên kia ngồi nhé”.


      Cuối cùng Triều Lộ vẫn làm theo ý . Hai người đến cuối hàng.


      số người quay lại nhìn họ.


      Triều Lộ biết lý do vì sao nhưng có cách nào bắt họ đừng nhìn. Chử Vân Hành từng đến “ can đảm”, ngoài những hạn chế bị áp đặt bởi cơ thể, nhiều hơn nữa còn là thái độ của mọi người xung quanh ở khu vui chơi giải trí khi nhìn vào cơ thể khuyết tật của .


      “ Chơi xong cái này chúng ta qua bên kia chơi được ? Trước kia tôi chơi tàu lượn thấy khác với trò này mấy, chẳng qua là trò này trông có vẻ đại hơn”. Chử Vân Hành hơi giơ hai tay lên chỉ cái nạng về phía trò chơi khác cách đó xa.


      Lần này, Triều Lộ dàn xếp nữa: “ Chúng ta trước nhé. Tôi lên đây chơi còn sau khi xếp hàng xong phải ra ghế nghỉ ngơi, được theo tôi nữa”. Bên này người xếp hàng thành dãy dài, đừng đến Chử Vân Hành mà ngay cả người bình thường cũng cảm thấy mệt mỏi.


      nhàng nhún vai tỏ ý sao: “ Để xem thế nào ”.


      Triều Lộ chất vấn: “ Tôi thấy lần trước trong buổi bộ từ thiện có dùng chiếc nạng bốn chân, sao hôm nay lại cầm ? Dùng cái nạng ấy có phải tiết kiệm nhiều sức lực ?”.


      cố ý khoa trương ho khan cái: “ Thế nhưng thưa tiểu thư, cảm thấy cái nạng ấy trông rất khó coi à?”.


      Lời làm nghẹn họng.


      Phỏng đoán trước đó sai biệt lắm, hơn nửa tiếng sau đến phiên bọn họ.


      Triều Lộ tận mắt nhìn thấy nhóm khách xuống, họ bị dọa đến nỗi thất tung bát đảo, có người khóc rưng rưng, còn có người tưởng chừng sắp bị nôn. Sắc mặt theo đó mà trắng bệch.


      thấy sợ à?”. Chử Vân Hành định ra khỏi hàng, có lẽ nhìn thấy khác thường của liền dừng lại hỏi.


      Triều Lộ theo bản năng níu chặt cánh tay , nuốt nước bọt, : “ Này, trò chơi tôi chơi trước đây khác hoàn toàn thế này. Hình như rất khủng khiếp”.


      “ Rốt cuộc có lên hay đấy?”. Phía sau có khách giục.


      Chử Vân Hành : “ Trò tôi chơi trước kia cũng giống. Thôi, tôi cũng lên chơi thử xem sao”.


      Triều Lộ từ chỗ hoảng sợ nay tỉnh táo trở lại, buông tay ra lắc đầu liên tục: “ , như vậy được”.


      “ Sao lại được?”. Chử Vân Hành chớp chớp mắt hỏi nữ nhân viên đứng đó: “ Người tàn tật có được lên ?”.


      “ Cái này… Chúng tôi chỉ quy định nhưng người bị bệnh tim, cao huyết áp và các bệnh tim mạch khác được lên”. Người chuyện là rất trẻ tuổi, nhìn qua trông khá hiền lành, ánh mắt chằm chằm nhìn Chử Vân Hành, đôi gò má ửng hồng: “ Người như có quy định”.


      Triều Lộ thấy thế liền nghĩ, này nhất định bị mê mẩn bởi vẻ đẹp trai tuấn tú của rồi.


      “ Quá tốt, tôi bị bệnh tim, cũng bị cao huyết áp”. Chử Vân Hành cười, quay lại với Triều Lộ. “ Thôi nào, tôi muốn lên, mà bỏ , tôi có thêm tay để kéo lại đâu”.


      Triều Lộ đành ngoan ngoãn làm theo.


      Lúc xuống, sắc mặt hai người đều trắng bệch. Triều Lộ còn gần như lảo đảo gì đến Chử Vân Hành. loạng choạng bước , suýt nữa té ngã, may mà có Triều Lộ đỡ được, dắt lại chiếc ghế gần đó, chậm rãi dìu ngồi xuống.


      “ Hầy, tôi cứ tưởng gan lớn biết sợ”. thả lỏng cơ thể, quên trêu câu.


      “ Người bị rơi vào trạng thái trọng lượng, mấy ai là sợ”. đáp lời, khí thế vẫn hết sức hùng hồn: “ thấy cơ thể mình thế nào? Cảm giác có ổn ? ”.


      “ Rất tốt”. : “ Đúng rồi, trò chơi này tên gì vậy?”.


      “ Nếu đầu óc bị choáng váng tôi nhớ trò này tên là: Thiên địa song hùng”.


      “ Ồ, cái tên này cũng tệ nhỉ? Bây giờ định theo tôi xếp hàng chơi trò tiếp theo à?”. cười giảo hoạt: “ Kế hoạch có chút thay đổi . Có lẽ tôi muốn điên cuồng hơn thế nữa”.


      Trong nháy mắt, Triểu Lộ hiểu ý tứ của : “ lại muốn lên à?”.


      “ Tôi hiếm khi được đến đây chơi, biết lần sau là bao giờ, tôi lại chiếc vé rất giá trị trong tay”.


      Triều Lộ chằm chằm nhìn nửa phút, bỗng chốc từ ghế đứng lên.


      “ Này, đâu đấy?”. quýnh quáng hỏi với theo. “ thấy là tôi giận à?”.


      Triều Lộ quay lại : “ Tôi nghĩ là tôi thể chờ chạy mua nước về uống”. chỉ vào quầy đồ uống ở bên trái. “ Chúng ta phải mất rất nhiều thời gian để xếp hàng. Có lẽ tôi nên mua hai chai nước trước ”.


      “ Tôi có thể ”.


      “ Nếu muốn tôi giận nên quay lại và ngồi xuống đó cho tôi”. Giọng của Triều Lộ khá hung hăng, có chỗ cho đàm phán.


      Chử Vân Hành biết điều lập tức ngồi bất động.


      Ở quầy đồ uống, mới đầu Triều Lộ định mua hai chai nước suối, nghĩ tới Chử Vân Hành mở nắp chai tiện nên chuyển sang mua hộp đồ uống bằng giấy Tetra Pak.


      đưa hộp đồ uống bằng giấy cho Chử Vân Hành, tháo ống hút cắm vào miệng hộp, uống ngụm.


      “ Tôi biết uống gì nên mua đại”.


      liếc nhìn chai nước tay : “ , rất chu đáo”.


      Triều Lộ khẳng định nhận ra mối quan tâm của , bèn hỏi: “ Hay là thích uống nước suối?”.


      “ Tôi kén chọn đâu. Tất nhiên là hộp giấy tiện hơn cho tôi”.


      “ Tôi cũng nghĩ như vậy”. Triều Lộ suy nghĩ rồi : “ Thế nhưng nắp chai làm khó được. Tôi thấy đối phó với nó như thế nào rồi. Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta nên giữ gìn sức lực. Tôi nghĩ trò chơi tiếp theo thể dễ dàng hơn trò chơi trước”.


      Chử Vân Hành cười đáp: “ sai”.


      Triều Lộ cũng cảm thấy thoải mái hơn: “ Ngoài ra, chai nước này tôi cầm giúp . Khi nào muốn uống, tôi đưa cho”.


      “ Cảm ơn ”. : “ Cứ tưởng trang bị gọn . Lần sau xem ra tôi phải mang theo cái ba lô rồi”.


      Lần sau?


      Triều Lộ choáng váng mất vài giây, đến khi bình tĩnh thấy vẻ mặt Chử Vân Hành vẫn như mây, mới thấy mình suy nghĩ hơi nhiều. uống mấy ngụm nước xong đỡ dậy, : “ Tôi nghỉ ngơi ổn rồi, còn ?”.


      Lần này bọn họ được may mắn, trong lúc xếp hàng, Chử Vân Hành bị nhân viên làm nhiệm vụ giữ lại.


      “ Người tàn tật được vào chơi”. ta xong liền dặn dò du khách ở phía sau tiến lên.


      Triều Lộ có thời gian nhìn sắc mặt của nhân viên làm nhiệm vụ, chỉ hơi lo lắng nhìn Chử Vân Hành. Được chơi trò này hay quan tâm. Thế nhưng lời này khiến khó chịu, cũng biết Chử Vân Hành phản ứng ra sao.


      Chiếc tàu lượn đầy người ngồi, Chử Vân Hành và Triều Lộ làm trở ngại những du khách từ phía sau tiến lên. Cho đến khi chiếc tàu lượn khởi động, Chử Vân Hành mới bắt đầu lên tiếng: “ Tiên sinh, theo tôi được biết có quy định nào cấm người tàn tật được chơi”.


      Nhân viên làm nhiệm vụ hắng giọng : “ Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ. Chúng tôi cũng chỉ xuất phát từ lo lắng an toàn cho quý vị”.


      “ Tôi rất cảm ơn về lo lắng đó”. tỏ ra độc đoán tiếp: “ Nhưng tôi khẳng định mình bị bệnh tim, cao huyết áp hay các bệnh tim mạch khác”. hiển nhiên học tập cách linh hoạt những điều mà nữ nhân viên trước đó . “ Tôi chỉ lại hơi khó khăn, tôi hoàn toàn tin tưởng vào an toàn của các thiết bị bảo hiểm này. Các cũng đâu muốn ai đó nhảy múa tàu lượn đúng ?”.


      “ Cái này …”


      “ Rất xin lỗi nếu như tôi có gì mạo phạm đến ”. Đột nhiên đến bên Triều Lộ, thầm vào tai . Rồi đợi Triều Lộ kịp phản ứng, quay lại với nhân viên kia: “ Tôi rất muốn được cùng bạn tàu lượn lần”.


      Triều Lộ như hóa đá, đứng ngẩn ngơ.


      “ Thôi, cho người ta lên ”.


      “ Hầy, cư xử nên cứng nhắc như vậy”.


      “ Người khuyết tật hiếm hoi lắm mới có dịp chơi với bạn , đừng có làm hỏng tình cảm của người ta nữa”.


      Du khách phía sau nhịn được, đều lên tiếng ủng hộ.


      Chiếc tàu lượn đúng lúc vừa ngừng lại.


      “ Được rồi, được rồi, hai người lên ”. Tay nhân viên kia hoàn toàn bị thuyết phục.


      Triều Lộ vẫn đứng bất động chỗ. Chử Vân Hành bấy giờ mới thấy ngượng ngùng, hoàn toàn mất hết vẻ đĩnh đạc và khí phách như vừa nãy. kéo , khẽ giọng nhắc: “ thôi, tôi muốn như vậy mà mất hứng. bỏ qua những gì tôi vừa nhé”.


      Triều Lộ ngồi lên tàu lượn, với Chử Vân Hành: “ Đầu tiên là tranh luận, sau đó là hành động. là giảo hoạt”.


      Chử Vân Hành chưa kịp tiếp lời chiếc tàu lượn vọt đến cửa mạo hiểm thứ nhất. quên mất định với điều gì còn hiển nhiên cũng rảnh rỗi để nghe, hai người đồng loạt kêu to: A…a.


      biết có phải thích ứng với kiểu vui chơi mạo hiểm này , măc dù Triều Lộ và Vân Hành ngồi tàu lượn bị lắc lộn xộn trận nhưng lúc xuống dưới mặt đất bị phản ứng nhiều như khi chơi trò “ thiên địa song hùng”.


      Chử Vân Hành xin lỗi Triều Lộ vì lúc nãy trước mặt nhân viên làm nhiệm vụ dối gọi là bạn . ra Triều Lộ hề tức giận, đó chỉ là lý do thuyết phục ngoài ý muốn của . sớm để bụng, chỉ với đồng ý mỗi lần này thôi.


      Chử Vân Hành sảng khoái nhận lời. chỉ hỏi lại: “ Nếu lần sau còn bị ngăn lại phải thế nào đây?”.


      Triều Lộ ngẫm nghĩ, đỏ mặt trả lời: “ Cùng lắm tôi giải thích với nhân viên đó là do…tôi sợ nên muốn bạn trai cùng ”.


      Chử Vân Hành cười kiềm chế nổi, còn Triều Lộ vừa thẹn vừa giận, nhịn được giơ tay lên đập phát.


      Bỗng nhiên dừng cười, đôi mắt mờ mịt như hai đầm nước sâu lên làn sóng .


      Triều Lộ thấy đúng ở đâu đó, mở mắt nhìn về phía xa xa, ở đó có sạp bán kẹo đường. tay vài du khách cầm chiếc kẹo, ngoại trừ màu trắng truyền thống, còn có màu hồng và màu lam nhạt, bông lên thành túm lớn trông đặc biệt hấp dẫn.


      Triều Lộ nhớ tới giấc mơ tối qua, trong giấc mơ, tay cũng cầm chiếc kẹo đường lớn.


      lắc đầu, cảm giác mình nên nghĩ lung tung. Vừa lúc có chiếc tô tô điện đưa đón du khách qua. quay lại hỏi Chử Vân Hành: “ Ngồi xe ngắm cảnh chỗ khác nhé?”.


      “ Được. Chúng ta nên chọn chiếc để ngồi”. xong, chỉ vào sạp kẹo đường: “ Tôi thấy nhìn chằm chằm vào kia, chúng ta lại đó mua nào”.


      “ Để tôi mua cho”. ngăn lại. Sạp hàng đó xa nơi này lắm nhưng tính là gần trong gang tấc, đến nơi cũng phải mất trăm mét. muốn tiêu hao quá nhiều thể lực.


      được, Triều Lộ”. kiên quyết: “ Tôi thể làm được nhiều chuyện nhưng vẫn có thể vài bước mua kẹo đường cho ”.


      biết ?”. Triều Lộ nhìn xuyên qua chiếc đu quay trong suốt cao chọc trời, cảnh vật dưới mặt đất càng lúc càng hơn, nhàng : “ Chuyện bây giờ và giấc mơ của tôi ngày hôm qua giống nhau như đúc”.


      “ Giấc mơ?”. hứng thú nhìn .


      “ Vâng. Lẽ ra tôi phải là kiểu người vì hưng phấn trước khi chơi mà nằm mơ. Hồi tiểu học, trước khi du xuân tôi có gặp tình huống như vậy, sau thấy nữa. Thế nhưng đêm qua, tự nhiên tôi lại nằm mơ được công viên, được ngồi chiếc đu quay cao chọc trời”.


      cười như cười hỏi : “ mình sao?”.


      chăm chú nghĩ lại: “ Tôi thấy hình dáng của người khác nhưng trong ý thức bên cạnh tôi hẳn còn có người nữa”.


      “ Dựa vào cái gì mà biết?”


      đưa mắt chuyển hướng: “ Bởi vì tôi chuyện với người đó”.


      gì?”.


      cúi đầu, nhìn chiếc kẹo đường trong tay, thấp giọng : “ Tôi rằng tôi thấy rất vui”.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 : ĐẾN NHÀ

      Triều Lộ và Chử Vân Hành càng chơi càng hăng, có thể mỗi lúc tốt hơn. Thậm chí, Chử Vân Hành còn điên khùng cùng Triều Lộ chơi các trò chơi dưới nước. Triều Lộ can ngăn ý định của mà còn vui vẻ chơi đùa như hai kẻ điên. Trước đó, hai người chuẩn bị đầy đủ nên mang theo quần áo khác. Bởi vậy, ở trò chơi thứ nhất, khi nhìn thấy dòng thác hùng dũng tiến vào, Triều Lộ còn lo lắng quần áo bị ướt hết. Đến lúc từ ghềnh lao xuống, bị ướt như chuột lột, cả hai nhìn nhau ôm bụng cười to.


      Lát sau, cả người còn lấy chỗ khô ráo nhưng bọn họ thèm đếm xỉa. Hai người còn chơi thêm hai trò nữa sau đó mới dự định về. Lúc này là bốn giờ chiều.


      Chử Vân Hành ở gần đây có bán áo phông mang logo của Dream Valley, rồi lập tức bỏ tiền mua hai cái. Cũng may thời tiết còn nóng nên tuy trời sẩm tối, mặc áo ngắn tay sợ lạnh. Cuối cùng vẫn thể mặc quần áo ướt. Triều Lộ và Vân Hành cầm áo vào toilet gần đó để thay.


      Triều Lộ động tác nhanh chóng, thay áo xong trước ra ngoài đợi . Trong lòng lo lắng nhiều về Chử Vân Hành. từng chứng kiến dùng tay mở nắp chai như thế nào. cũng biết bình thường người có đầy đủ năng lực để tự gánh vác mọi việc. Nếu ở nhà, có thể thoải mái ứng phó bây giờ nhất định có vấn đề gì hết.


      Thời gian chờ đợi so với dự đoán của còn ngắn hơn, đại khái chỉ mất ba bốn phút, Chử Vân Hành thay áo xong ra, chiếc áo ướt được đặt lên tay trái. Triều Lộ đón lấy chiếc áo ướt của vắt lên tay mình cùng chiếc áo ướt của .


      “ Tiếc là ở đây bán quần”. Chử Vân Hành .


      “ Trời lạnh, lát là khô ngay”. bụng thèm để ý: “ Dù sao chúng ta cũng về nhà thôi”.


      cũng phải”. : “ Vốn là tôi định mời ăn cơm. Buổi trưa chúng ta ăn gì”. Nhà hàng trong công viên rất đông nên buổi trưa bọn họ chỉ mua hai cái xúc xích nóng ăn tạm.


      Triều Lộ quả thấy đói bụng. Cả ngày tiêu hao năng lượng hề . nghĩ, Chử Vân Hành dù sao cũng là đàn ông, buổi trưa ăn ít như vậy, bây giờ chắc còn đói bụng hơn.


      Ra khỏi cổng công viên, thấy giơ nạng ra vẫy xe liền vội vàng : “ Để tôi gọi cho”.


      từ chối ý tốt của . Cũng may taxi qua đây ít. rất nhanh bắt được chiếc, còn chưa kịp để ngồi lên, nghe : “ Để tôi đưa về trước”.


      “ Nhưng tiện đường mà”.


      mở cửa xe, cẩn thận ngồi sang bên trái, sau đó : “ Ai bảo đàn ông đưa phụ nữ về nhà là phải tiện đường nhỉ? Làm gì có đạo lý như thế”.


      thể gì thêm, lên xe đóng cửa lại.


      “ Đến ngã ba tiếp theo là nhà tôi rồi. để lỡ thời gian của , chúng ta chia mỗi người nửa giá vé được ?”. Thái độ của xa lạ hơn so với lúc chơi ở công viên.


      mỉm cười, căn bản để ý lời . Triều Lộ thấy yên lặng tựa như : “ cảm thấy lời đề nghị này tôi chấp nhận sao?”.


      ngẫm nghĩ, cuối cùng đành thỏa hiệp: “ Nếu , đến nhà tôi ăn cơm xong rồi hãy . Hôm nay cũng mệt, đỡ phải về nhà nấu cơm, ra bên ngoài ăn còn mất thể lực hơn”.


      thu tiền cơm của tôi phải ”. nheo mắt, nụ cười mang ý xấu xa.


      “ Chiêu đãi miễn phí. Chỉ là biết có gì ăn . Tôi bảo mẹ tôi phải để phần, chúng ta đành có gì ăn nấy vậy”.


      “ Như vậy cũng được”.


      Triều Lộ đánh giá thấp phản ứng của mẹ khi nhìn thấy Chử Vân Hành. Tất nhiên là bà thể ngờ tới.


      “ Tiểu Chử”. Chiếc xẻng xào rau tay bà rơi leng keng: “ Sao cháu lại đến đây?”.


      “ Chào dì, cháu chưa hỏi trước mà đến”. Chử Vân Hành rất tự nhiên trả lời.


      Triều Lộ kéo mẹ : “ Mẹ để ấy vào nhà trước rồi sau . Chúng con chơi cả ngày, mệt chết được”.


      “ À à, ngày mệt là đúng rồi”. Bà Hạ Nhị Lan nhiệt tình đỡ Chử Vân Hành vào. “ Tiểu Chử này, gần đây cháu hay ra ngoài suốt, như thế làm sao mà chịu nổi”.


      “ Cháu sao. Hôm nay có chơi hơi lâu chút nhưng vừa vừa nghỉ nên cũng mệt lắm”.


      Bà Hạ Nhị Lan lấy chiếc ghế bên bản ăn bảo ngồi xuống. Chử Vân Hành đứng im nhúc nhích. Triều Lộ hiểu ngay, vội : “ cứ ngồi , nếu bị ướt lát nữa lau là được, sao đâu”.


      Chử Vân Hành lúc này mới chịu ngồi xuống.


      Bà Hạ Nhị Lan bây giờ mới để ý thấy quần áo cả hai đều ướt khỏi sinh nghi: “ Hai đứa bị rơi xuống hồ à?”.


      Chử Vân Hành cười . Triều Lộ nín cười trả lời: “ Cũng khác lắm đâu mẹ…”.


      “ Dì ơi, bọn cháu công viên, ở đó có trò chơi nước nên quần áo mới bị ướt. Dì đừng lo”.


      Bà Hạ Nhị Lan nheo mắt như nhìn thấy điều gì, bà quay người hỏi Triều Lộ: “ Lúc ra ngoài con đâu có ăn mặc thế này?”.


      “ Quần áo bị ướt, vừa hay ở đó có bán áo phông nên bọn con mua để thay luôn”. Triều Lộ giải thích.


      Bà Hạ Nhị Lan lúc này mới nở nụ cười: “ Quần áo hai đứa mặc người phải khó coi”.


      Triều Lộ vận động đầu óc, nháy mắt mặt bỗng đỏ bừng. liếc trộm Chử Vân Hành, im lặng như suy nghĩ điều gì. Lúc Chử Vân Hành mua hai chiếc áo giống y hệt nhau, hề nghĩ gì khác. Giờ nghe mẹ vậy, có vẻ như bọn cố tình mặc áo tình nhân.


      Dừng lại! Dừng lại! Đừng tự mình nghĩ ngợi lung tung nữa. Triều Lộ theo bản năng xoa mặt, độ ấm ở hai má so với lòng bàn tay cao hơn nhiều. Có lẽ mẹ cũng có ý gì khác, tất cả đều do liên tưởng lung tung.


      hắng giọng: “ Mẹ, may mà mẹ chưa ăn. đường về con còn nghĩ biết đãi khách bằng gì đây. Thôi nào, để con giúp mẹ nấu cơm”.


      Bà Hạ Nhị Lan : “ Con cứ ngồi đấy chuyện với Tiểu Chử , để mẹ nấu cho, rất nhanh là được ăn thôi. A, cái xẻng nấu của mẹ đâu rồi nhỉ?”.


      Triều Lộ nghĩ chiếc xẻng chắc vẫn nằm ngoài cửa. ra ngoài nhặt lên đưa ẹ. Trong khoảnh khắc ấy, ràng thấy mẹ cười với mình đầy ý. Nếu mẹ cầm lấy ngay chiếc xẻng nấu đáng thương kia suýt lại bị rơi xuống đất. nhìn mẹ đóng cửa nhà bếp xong mới quay người, hơi chột dạ nhìn Chử Vân Hành cười cười. lấy chiếc ghế bên cạnh ra rồi cũng lần lượt ngồi xuống.


      thay quần trước à?”. hỏi.


      “ Tôi…tôi quên mất”. Chính xác là Triều Lộ nhớ ra: “ Còn sao?”. lo lắng cho . Mới hôm qua có nghe hệ hô hấp khá mẫn cảm, nếu bị cảm lạnh rất tốt cho cơ thể. Huống chi, bị hôn mê vài năm, thể chất chỉ sợ quá tốt.


      “ Tôi được gọi là đàn ông mà”.


      Triều Lộ cười: “ Dáng vẻ phô trương thanh thế, đúng là phong cách của đàn ông”.


      tạm thời để ngồi mình, vào phòng thay quần rồi ra. Trong đầu nhất thời bỗng có chủ ý, với Chử Vân Hành: “ Nếu kiêng kị để tôi lấy chiếc quần cũ của ba tôi đưa cho ”.


      “ Đương nhiên là sao. Nhưng liệu có vừa ?”.


      ngại có gì là vừa”. Triều Lộ sang phòng của mẹ, rút từ ngăn kéo cuối cùng ra cái quần Tây cũ. nhìn kích thước vòng eo, nghĩ Chử Vân Hành có thể mặc được.


      mang quần vào phòng tắm rồi với Chử Vân Hành: “ thay , quần áo ướt của đừng mang về, cầm được đâu, để hôm sau mẹ tôi mang đến cho”.


      Lúc ăn cơm, quả thực Triều Lộ chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Mẹ hề che dấu thái độ lấy lòng Chử Vân Hành. Đây phải là kiểu xu nịnh đối với cậu chủ - Triều Lộ nghĩ thà như vậy còn hơn. Nhìn hành động vừa thích thú vừa kích động của mẹ , giống như lần đầu tiên thấy bạn trai của con đến nhà, lâu sau, bát cơm để trước mặt Chử Vân Hành chất đống như ngọn núi .


      “ Tiểu Chử à, Triều Lộ hiểu chuyện, kéo cháu chơi là được, hôm nay lại chắc vất vả lắm hả?”.


      phải dì ạ, do cháu xin ấy theo để giúp. Cháu phải cảm ơn ấy bằng lòng giúp cháu mới đúng”.


      “ Là như thế nó cũng nên để cháu ướt hết người về thế này”.


      Triều Lộ dở khóc dở cười: Mẹ, rốt cục ai mới là ruột thịt của mẹ đây?


      Chử Vân Hành đáp: “ sao ạ, buổi chơi rất thú vị. Cháu còn nghĩ muốn được chơi lần nữa ấy”.


      nữa?”. Thanh của bà Hạ Nhị Lan nhất thời lên cao. Đến khi nhận ra mình hơi thất thố, bà hạ giọng : “ Thanh niên chơi đùa chút sao, nhưng phải chú ý an toàn”.


      “ Vâng ạ”. Chử Vân Hành ngồi bên gật đầu.


      Cơm tối xong, Chử Vân Hành đứng dậy chuẩn bị ra về. Bà Hạ Nhị Lan còn giữ lại ăn hoa quả, cũng khách khí, ăn hai miếng táo to mới cáo từ. Bà Hạ Nhị Lan để Triều Lộ đưa xuống dưới tầng.


      “ Mẹ tôi nhiều, đừng để ý nhé”. Hành lang hơi chật, sau , .


      sao. Tôi lại thấy bà là người rất ân cần”.


      “ Vậy tốt rồi”.


      xuống dưới tầng, bảo dừng bước. biết nguyên nhân cụ thể, có lẽ do lo lắng hay còn vì điều gì khác. Tóm lại, tạm thời chưa muốn lên. “ Để tôi đưa đến cửa tiểu khu, nhìn lên xe rồi mới về”.


      cự tuyệt. Trong chốc lát, hai người chuyện gì, lặng lẽ sánh bước đến cửa tiểu khu. Triều Lộ thay gọi xe, nhìn ngồi lên rồi vẫy tay.


      hạ kính xe xuống với : “ Hôm nay tôi rất vui. Chúc ngủ ngon”.


      Triều Lộ nhìn xe chạy đến ngã ba mới chậm rãi quay về. Trong đầu vẫn còn những hình ảnh cùng Chử Vân Hành chơi đùa. Ngày này sao lại trôi qua nhanh vậy? còn nhớ buổi sáng trước khi bước ra khỏi cửa, mẹ từng hỏi có về ăn cơm tối , chớp mắt cái thời gian vào đêm. Bọn họ chơi “ thiên địa song hùng”, ngồi tàu lượn, đu quay cao chọc trời, chơi đắp cát bên biển nhân tạo, bị dòng nước ập vào phen….Trước đó nghĩ cơ thể Chử Vân Hành lại có thể chơi đùa. Hơn nữa, tin rằng nếu đổi lại chơi với người khác, cảm xúc của nhất định thể lên cao.


      Chử Vân Hành vừa mới : còn muốn chơi lần nữa. Triều Lộ mơ hồ cảm thấy chính mình cũng muốn như vậy.


      Chỉ là, làm sao để tiếp tục đây?


      Nghĩ vậy, phát ra mình hơi nhụt chí.


      ….


      Về đến nhà mới dừng mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Làm cho tỉnh táo lại chính là bà Hạ Nhị Lan:


      “ Triều Lộ, sao con lại giấu kín chuyện mình với Tiểu Chử thế”. Giọng mẹ mang ý trách cứ, ngược lại giống như vui vẻ mừng thầm.


      “ Mẹ nghĩ lầm rồi”.


      “ Vậy con xem, tại sao hai đứa lại ở cùng nhau? Lại còn rủ nhau chơi nữa?”. Bà Hạ Nhị Lan chịu buông tha, cuối cùng vẫn đặt ra câu hỏi.


      Triều Lộ nghĩ đến nguồn gốc phức tạp của hai tấm vé nên cho rằng tốt hơn hết là đơn giản thôi: “ Chỉ là ở trường ấy phát vé, ấy muốn lãng phí. Hôm qua con làm, ấy liền cho con. Con muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người ta nên mới rủ ấy cùng”.


      “ Làm tốt lắm”. Mặt mũi bà Hà Nhị Lan hớn hở: “ Mặc dù thế nào con làm như thế là đúng đấy”.


      “ Mẹ “. Giọng Triều Lộ kéo dài, tỏ ý kháng nghị: “ Mẹ đừng linh tinh nữa, căn bản như mẹ nghĩ đâu”.


      “ Con có dám , qua vài lần tiếp xúc, con có ý gì với Tiểu Chử ?”. Bà Hạ Nhị Lan hỏi thẳng.


      “ Con có”. Khi thốt ra ba từ này, phủ nhận mẹ nghi ngờ xuất phát từ bản năng. Nhưng sau khi lời ra khỏi miệng, tâm trạng bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng cảm thấy như bị đánh phá.


      Bà Hạ Nhị Lan : “ Nếu con có ý gì sớm tránh xa cậu ấy ra, đừng hại Tiểu Chử uổng phí tâm sức”. xong, bà xoay người vào bếp rửa bát.


      Lo lắng?


      Triều Lộ nghiền ngẫm hiểu hai từ này. nghĩ lại cách tỉ mỉ, Chử Vân Hành đối với mất ít tâm sức. Cho dù xuất phát từ cảm xúc gì, bác bỏ lo lắng của đối với là điều nên.


      Có lẽ, nên tránh xa chút.


      Có lẽ, cũng nên cố ý gây bất hòa. đâu còn cơ hội gặp lại nhau.


      Nghĩ đến điều này, vẫn sao mở được lối thoát ình, ngược lại còn cảm thấy u buồn và tiếc nuối.


      Trong đầu bắt đầu xuất suy nghĩ mà cảm thấy khinh bỉ chính mình: Nếu Chử Vân Hành phải là người tàn tật tốt biết bao.


      Tắt đèn, mất ngủ nằm giường. Nghĩ tới câu của mẹ: “ Qua vài lần tiếp xúc, có là con có ý gì với Tiểu Chử ?”. Giờ phút này cần phải đối mặt với ai, chỉ cần đối mặt với chính mình. Đúng vậy, thừa nhận có ấn tượng khá tốt với Chử Vân Hành, là người vô cùng đặc biệt. biết, người đàn ông của quá khứ và tại giống nhau. Cảm xúc này giống với cảm xúc năm đó và Phương Uẩn Châu bắt đầu nảy sinh tình cảm. Nếu Phương Uẩn Châu là ánh sáng tồn tại trong lòng . bây giờ, Chử Vân Hành còn chói sáng rực rỡ hơn thế.


      Nhưng, lại là viên ngọc có tì vết ràng. Nhìn vết nứt ấy, dám tùy tiện vươn tay.


      đơn giản chỉ vì ngại có khuyết điểm khó coi mà trái tim cũng cảm nhận sâu sắc điều: Đánh giá khối ngọc thế nào là hoàn toàn dựa vào thái độ của người sở hữu nó chứ phải nghi ngờ về giá trị mà nó có được. Nếu xem tì vết ấy muốn buông tay.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17 : LẠC ĐÀ



      Thứ hai, Triều Lộ làm như bình thường. Vì cả đêm mất ngủ nên mắt sưng vù, nổi quầng thâm. Đến văn phòng, việc đầu tiên làm là pha cà phê. Sợ rằng hôm nay chỉ có cà phê mới có thể khiến hưng phấn tinh thần để làm việc.


      “ Hôm qua em ngủ ngon à?”. Lúc vào phòng Phương Uẩn Châu đưa giấy tờ, nhìn cái rồi hỏi.


      “ Cả ngày hôm qua em chơi nên hơi mệt. quan trọng đâu”. nhận lấy tập tài liệu ký, ra khỏi bàn .


      “ Buổi trưa họp xong cùng ăn cơm nhé?”. Sáng thứ hai hàng tuần thường có phiên họp thường kỳ, là thư ký, có nhiệm vụ ghi chép biên bản cuộc họp.


      “ Vâng”. trả lời.


      “ Hôm nay em nhận lời dễ ”.


      đúng. Cùng nhau ăn cơm đâu có gì to tát”. xong bước ra ngoài.


      “ Buổi chiều em có cần xin nghỉ ?”. Lúc ăn trưa Phương Uẩn Châu hỏi .


      cần đâu, cảm ơn ”. đáp: “ Em bị bệnh, cũng phải xử lý việc riêng. Nên nhất thiết phải xin nghỉ”.


      “ Hôm qua chơi vui ?”.


      “ Vâng, rất vui”.


      “ Vậy à”. xoa cằm : “ Rất ít khi thấy em vậy”.


      “ Có lẽ thế. Em đúng là người dễ vui vẻ nhưng hôm qua là hiếm khi em thấy thú vị như vậy”.


      “ Rất thú vị? Em xem nào”.


      “ Thung lũng của những giấc mơ (1) – là khu công viên mới mở. đến đấy bao giờ chưa?”.


      “ Chưa”. Phương Uẩn Châu . “ chỉ biết đó là khu công viên giải trí. Công viên như thế ngày trước cũng có. Em còn nhớ ? và em thường hay qua đấy”.


      “ Em nhớ”. trả lời. Đúng vậy, vẫn nhớ . Chỉ là nghe đột nhiên nhắc tới mới phát ra trí nhớ của mình mờ mịt, tất cả những chuyện xưa cũ đều trở nên huyền ảo. Về ngày ấy, còn nhớ quá từng chi tiết cụ thể.


      “ Thế giới này thay đổi. Ngay cả các sân chơi cũ cũng bị loại bỏ để xây dựng các sân chơi mới đại hơn. Căn bản là các sân chơi cũ còn đủ hấp dẫn”. Phương Uẩn Châu có chút buồn bã .


      “ Cũng đơn giản như vậy. Em nghĩ, cho dù ngày nào đó các trò chơi cũ bị dỡ bỏ nhiều người vẫn hoài niệm về quãng thời gian tươi đẹp khi đến đây. Đồ mới có thể thay thế đồ cũ. Nhưng thể phủ nhận chúng vẫn luôn tồn tại mãi mãi…”. Phương Uẩn Châu phát giác ánh mắt Triều Lộ bỗng biến đổi. dừng lại, hối hận mình quá nhiều mà biết kiềm chế, khiến có suy nghĩ khác . Ý định ban đầu của vốn phải thế, vì vậy thêm: “ Chung quy trí nhớ và tinh lực của con người vẫn là hữu hạn. Đa số mọi người chỉ có thể vất quá khứ lại đằng sau. Điều quan trọng là những gì tồn tại ngay trước mắt. Đối phó với nó mà cần quá nhiều xúc cảm. Đó là việc duy nhất nên làm”.br/>


      Phương Uẩn Châu trầm mặc lúc mới lên tiếng: “ Em có thể nghĩ như vậy tốt”.


      Triều Lộ trả lời, quay sang bàn bên cạnh. Vừa hay, đối diện với nhân viên làm cùng tòa nhà. từng đứng trong gian thang máy chật hẹp vô tình nhìn thấy biển hiệu ngực áo mới biết ta làm trong bộ phận quản lý ột công ty kỹ thuật ở tầng . Đại khái nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng dấp coi bộ đàng hoàng, chỉ có chiếc bụng hơi lộ ra cho thấy dấu hiệu của phát tướng, đôi mắt giấu sau cặp kính toát lên vẻ khôn khéo. Lúc này, ngồi đối diện ta là , ước chừng khoảng hai sáu, hai bảy tuổi.


      Phương Uẩn Châu hỏi: “ Em biết họ à?”.


      hẳn là quen biết”. hạ giọng : “ Chỉ là em thể cưỡng lại việc đếm số”. Nụ cười của mang ý pha trò hiếm thấy.


      “ Đếm số?”.




      mới tới đây làm nên biết. Ở nhà ăn của tòa nhà này em từng gặp người đàn ông kia hẹn hò với phụ nữ dưới bảy lần. Có lẽ còn cả những lần em gặp nữa”.


      “ Hẹn hò trong giờ nghỉ trưa?”. Phương Uẩn Châu ngạc nhiên.


      “ Với đa số người thành phố, thời gian vô cùng quý giá. Nghe các nam nhân viên của công ty tầng đều là những người cầm tinh con lạc đà”.


      “ Ý của em là bọn họ rất chăm chỉ?”.


      “ Tiếng Trung của cố gắng hiểu được như vậy tính là thụt lùi”.


      “ Vừa vội vàng lập gia đình, vừa phải lo nghiệp…”. nhấp ngụm nước trái cây tiếp: “ Lần đầu tiên gặp mặt, bản chất tốt xấu thế nào biết mà phải sắp đặt chuyện hẹn hò quả là lãng phí”.


      “ Sao em biết là hẹn hò?”


      “ Khoảng cách giữa các bàn trong nhà ăn này lớn. Mà tai của em lại rất thính. có biết, từ lâu rồi em đều mình ăn cơm, lúc ấy là buồn tẻ”.


      “ Hóa ra em cũng để tâm đến tin đồn”.


      “ Em vốn là người trần tục mà”.


      Phương Uẩn Châu cố tình thấp giọng: “ hiểu vì sao mà ta hẹn hò bảy tám lần thành công. Là phụ nữ ai chấp nhận những cuộc hẹn thành ý như thế”.


      “ Chưa hẳn vậy, có thể đối phương cũng chỉ là lạc đà mẹ”.


      Phương Uẩn Châu cười vui vẻ: “ Triều Lộ, trình độ của em khác biệt chỉ trong ba ngày. Em hiếm khi hài hước khiến phải nhìn bằng con mắt khác xưa”.


      “ Điều ấy gần đây em mới phát ra”. Triều Lộ như có điều suy nghĩ.


      Ăn cơm xong, Triều Lộ định cùng Phương Uẩn Châu đứng lên trở về làm tiếng chuông điện thoại đặt bàn vang lên. Thấy màn hình lấp lóe lên ba chữ “ Chử Vân Hành”, ngay lập tức đón lấy.


      “ A lô”. Giọng bỗng chốc trở nên mềm mại hơn, hơn nữa dùng ánh mắt ý bảo Phương Uẩn Châu trước.


      “ Buổi sáng ngủ dậy tôi nghĩ biết hôm nay làm có mệt lắm ?”.


      “ Từ nhà đến trường rất gần nên tôi mất nhiều sức. Căn bản là khi lên lớp tôi đều ngồi nên rất hiểu cơ thể mình. Tôi có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân”.


      “ Có lẽ cần phải làm vật lý trị liệu hay gì gì đó”. nhớ tới chủ nhật hôm đó có nghe Lâm Thư Tiếu đề nghị làm vật lý trị liệu.


      , tôi cần”. nhanh chóng thay đổi chủ đề: “ Đúng rồi, tôi gọi tới để hỏi xem chiếc quần của ba cần giặt như thế nào? Tôi tìm nhưng thấy ký hiệu giặt” (2)


      “ Cái quần đấy vốn dĩ có ký hiệu giặt. Mẹ tôi tự mua vải về may. Chất liệu vải phải loại đắt tiền đâu”.


      “ Nếu như vậy, tôi giặt bằng máy”.


      Triều Lộ vội : “ cần phiền , dù sao đó cũng chỉ là chiếc quần cũ. cứ để mẹ tôi mang về là được rồi”.


      Đầu dây bên kia điện thoại nhất thời im lặng. Rốt cuộc, giọng của Chử Vân Hành cũng xuyên qua điện thoại truyền tới: “ Triều Lộ, lần trước ở cửa nhà, tôi từng : nếu rảnh rỗi chào đón tới nhà tôi chơi là ”.


      Triều Lộ nhớ lại lúc đưa vé vào cửa công viên cho , như vậy.


      liếm môi: “ Tôi trả lời : được – cũng là ”.


      Thanh của rất , mang theo ý cười: “ Tạm biệt, Triều Lộ”.


      “ Tạm biệt , Vân Hành”. cầm di động, hai giây sau mới cúp máy.


      phát , nếu bỏ họ mà gọi mỗi tên phải việc khó. Từ lâu, trong thành lập loại cảm giác quen thuộc như những người bạn. Thậm chí cảm thấy cách xưng hô như vừa rồi quả dễ gọi hơn.


      ra khỏi nhà ăn, mãi đến khi bước vào thang máy, tim vẫn nhảy bùm bùm điên loạn. Có hàng trăm ý nghĩ lướt qua đầu khiến vui sướng, e ngại. Có ý nghĩ mà kịp né tránh. Ý nghĩ duy nhất lừa gạt chính mình đó chính là câu hoàn toàn xuất phát từ tâm.


      Câu đó là: “ Tôi trả lời : được – cũng là ”.


      Nếu như lần đầu tiên khi đứng trước cửa nhà, thốt ra lời mời ấy, chỉ cho rằng đó là lời mời khách sáo. lúc này đây, biết phải như vậy.


      hai mươi sáu tuổi, hiểu được phần lớn thế .


      chạm tới dây cung trong trái tim , cảm nhận được nơi đó chấn động. Vì thế mà con tim trở nên đập nhanh hơn, rung động hơn.


      Trong lòng nhảy nhót tung tăng.


      vừa quay đầu lại thấy ngay người đàn ông vừa gặp trong nhà ăn mà gọi là “ lạc đà” đứng đằng sau đợi thang máy. Khuôn mặt ta biểu ràng. nhìn vài giây đến khi đối phương thấy khác thường liền quay đầu lại. trước sau , cuộc hẹn hò vừa chấm dứt có kết quả tốt hay xấu.


      nghe thấy ta gọi điện cho ai đó: “ Gặp rồi thấy cũng được nhưng có cảm giác gì. Có thể hẹn lại xem sao. Ít nhất diện mạo cũng tệ lắm, công việc cũng ổn định”.


      ra, “ vô thức” đích thị là loại bệnh truyền nhiễm của thành thị. Mà loại bệnh này hiển nhiên tích cực tồn tại cùng việc tìm kiếm đối tác hôn nhân.


      Thang máy đến mà vẫn ngẩn người đứng chỗ, nhìn “ lạc đà” cúp điện thoại, bước đôi chân thon dài vào thang máy.


      có vào ?”. ta vẫn hết sức kiềm chế hỏi câu.


      gật gật đầu vào theo. ta vươn tay, tự ấn số, nơi đến là tầng trệt.


      thế giới này, số người có tay chân khỏe mạnh, dung mạo hoàn mĩ, nghiệp danh giá phải ít. Nếu dùng ánh mắt hà khắc để nhìn tuyệt đại đa số bọn họ đều là những công dân toàn diện, lương thiện và bản chất tốt đẹp. Chỉ là, số người mang đến cảm giác thú vị khó quên lại hiếm thấy.


      Hi hữu có những người tay chân nhanh nhẹn nhưng vẫn là những người thuộc dạng thứ hai. Ngoài đường đầy đàn ông có thể bước như bay nhưng ai có thể làm cho tâm thoải mái cười to hoặc là lâm vào tình trạng hoang mang mâu thuẫn.


      “ Xin lỗi, có thể ấn giúp tôi tầng 18 ?”.


      Trong thoáng chốc, Triều Lộ nghe như có thanh từ tính bên tai. theo bản năng nhấn nút 18.


      “ Cảm ơn”. Triều Lộ dường như nhìn thấy người kia hướng về phía cười ấm áp, đầu hơi cúi, chống nạng di chuyển vào bên trong để đứng đằng sau.


      quay lại nhưng thấy chiếc nạng của người đàn ông ấy đâu. dụi mắt mới phát đó chỉ là ảo giác. Nhưng ảo giác này ít nhiều nhắc nhở, nếu suýt chút nữa quên ấn nút tầng mình.


      biết vì điều gì mà Triều Lộ có cảm giác nơi nào đó trong lòng tuy cố ý dùng dây xích để ngăn chặn nhưng chiếc khóa nặng nề vẫn sáng loáng treo đó. Giờ đây chiếc khóa ấy bắt đầu lỏng lẻo.


      ****


      (1); Thung lũng của những giấc mơ: Dreams Valley


      (2): Ký hiệu giăt: quần áo thường có các mác để hướng dẫn cách giặt.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18 : THÀNH



      Chớp mắt đến thứ bảy, Triều Lộ cảm thấy ở nhà nhàm chán, liền gọi điện cho Nhược Chi, hỏi ấy có rảnh rỗi ra ngoài được , chả là muốn tụ tập. Vừa hay Nhược Chi ấy cũng muốn tìm để trò chuyện.


      Triều Lộ cúp điện thoại, cảm giác giọng của Nhược Chi hơi khác thường nên có chút lo lắng. Họ lập tức hẹn nhau cùng ăn trưa. Triều Lộ hỏi ấy muốn gặp nhau ở đâu. Giọng điệu của Nhược Chi cho thấy mấy hứng thú, tựa như hao tâm tổn trí, miễn cưỡng trả lời: “ Nếu gặp nhau ở quán Mèo và Dương cầm ”.


      Lần này là Nhược Chi tới trước bước. Lúc Triều Lộ đến thấy ấy ngồi dựa bên cửa sổ, đầu gối là con mèo khom lưng ngồi chồm hỗm, tay cầm nửa miếng cá chiên dụ nó. Thấy Triều Lộ đến, mới thả con mèo ra.


      Triều Lộ nhìn thần sắc ấy vẫn bình thường. Mái tóc uốn theo mốt, khuôn mặt trang điểm nhàng, duy nụ cười có phần hơi gượng ép.


      “ Gần đây cậu bận gì à?”. Nhược Chi hỏi: “ Chủ nhật tuần trước mình định gặp cậu, nhưng gọi điện thấy nghe. Sau đó mình gọi đến nhà, mẹ cậu là cậu ra ngoài”.


      Triều Lộ nhớ lại lúc Nhược Chi gọi điện tới. Đúng là lúc ấy và Vân Hành điên cuồng chơi đùa trong công viên, cho nên để ý đến điện thoại. Sau khi Chử Vân Hành ở nhà ăn cơm xong, tiễn khách ra về mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi. Nhìn thời gian còn sớm, hơn nữa nghĩ là có việc gì gấp nên gọi lại. Hôm sau nhiều việc bận rộn nên cũng quên chuyện này luôn.


      “ Ngại quá, lúc ấy mình nghe điện thoại, sau lại bận nên quên mất. Có việc gì gấp à?”.


      Nhược Chi cười gượng: “ Cũng có gì gấp đâu”.


      Triều Lộ trong lòng cảm thấy ổn, vẻ mặt thản nhiên : “ gấp cậu cứ thử xem nào”.


      “ Cái này… phải chuyện ngạc nhiên cho lắm”. Nhược Chi cúi đầu, giọng nhàng lãnh đạm: “ Phan Hải có người khác bên ngoài”.


      Triều Lộ vốn ngồi đối diện với ấy, vừa nghe vậy liền vội vàng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh: “ Sao cậu biết được? Hay là cậu đa nghi đoán mò?”.


      Giọng của Nhược Chi rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay bị Triều Lộ nắm chặt là hơi run run: “ Cậu biết đấy, bây giờ mình có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Dù sao mình vẫn có cách để tìm hiểu. Cậu cần nghe thủ đoạn nhàm chán ấy đâu. Chung quy lại mình chưa phải là kẻ ngốc cuối cùng biết được”.


      Rốt cục, Triều Lộ cũng chỉ là thanh niên chưa trải qua hôn nhân, tính cách lại cẩn thận, ngay cả đương đứng đắn cũng chưa từng tới. Ngày thường nhìn dáng dấp của có vẻ dày dặn kinh nghiệm nhưng khi gặp tình như thế này đúng là hiểu nguyên nhân từ đâu. kìm nén lúc lâu mới hỏi: “ Vậy cậu định thế nào?”.


      “ Bây giờ mình chưa nghĩ ra, cũng muốn lôi chuyện của ta ra ồn ào. ta vẫn về nhà thường xuyên, cư xử với mình tệ, trước đó vẫn sống yên ổn cùng nhau”. Nhược Chi liếc mắt nhìn Triều Lộ: “ Cậu có gì muốn cứ , chuyện như thế này, mình ra với cậu là tính toán đến sĩ diện đâu”.


      Triều Lộ trả lời: “ Mình chỉ nghĩ, nếu đến lượt mình gặp chuyện như vậy, mình biết phải làm thế nào, cũng thể cứ thế nhìn người thân thiết trước mặt diễn trò”. Giọng của chan chứa thành thực: “ phải mình hy vọng hai người vượt qua, chỉ là mình thấy tủi thân thay cho cậu”.


      “ Triều Lộ, tinh thần của cậu luôn cao hơn mình, chí khí cũng tốt hơn hẳn. Chẳng qua, cho đến bây giờ chắc cậu vẫn nghĩ mình nhẫn nhịn là xuất phát từ tình cảm vợ chồng với Phan Hải?”. Nhược Chi cười nhạt: “ có khả năng ấy”.


      “ Vậy cậu là vì đứa ?”.


      “ Tất nhiên đứa bé là số và mình cũng vì bản thân nữa. Mặc kệ tương lai có khoảng cách nhưng đến được bước này mình cứ thản nhiên cầm lấy tấm bài trong tay rồi sau”.


      Triều Lộ có phần hiểu được.


      Nhược Chi chớp chớp mắt nhìn , nửa cười nửa hỏi: “ Cậu có cảm thấy mình tuyệt đối phải là người thiện lương?”.


      “ À, cái này mình quan tâm”. Triều Lộ khẽ sụt sịt mũi : “ Mình chỉ biết là mình đứng về phía cậu”.


      Tâm trạng Nhược Chi hình như chuyển biến tốt hơn, còn lôi kéo hỏi Triều Lộ về tình hình gần đây, tránh được lại nhắc đến Phương Uẩn Châu: “ Cậu và ấy gần đây ở cùng nhau vẫn tốt chứ?”.


      “ Tốt lắm. ấy chưa bao giờ là người khó để có thể ở cùng”.


      “ Mình nghĩ cậu ít nhiều cũng có xấu hổ”.


      “ Ngay từ đầu đúng là được thoải mái, lâu dần lại thành quen”.


      thể gợn sóng à?”.


      Triều Lộ cười cười: “ Nước gần như khô cạn lấy đâu ra sóng? Cậu nhìn thấy ?”. chỉ vào mắt mình: “ Nhìn kỹ thấy có nếp nhăn. bao năm rồi. Khi ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, bây giờ bao nhiêu tuổi? Già rồi, nắm lấy quá khứ qua để làm gì?”.


      Nhược Chi nhìn chăm chú vào mắt mãi sau mới lên tiếng: “ Mình nhìn mắt cậu càng ngày càng long lanh, ràng thần thái rất sáng láng”.


      Lông mi Triều Lộ run lên vì cười: “ Đó là do mắt mình lúc nào cũng tốt như vậy”.


      “ Cậu đừng có đùa cợt để lừa mình. Cậu xem, cậu là người tâm tư sâu sắc, hỉ nộ ái ố đều giấu được, lại quen giả vờ. thân , chỉ nhìn đơn giản trong buổi họp lớp lần trước, ngay cả cách ứng xử cơ bản nhưng nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cậu biết. Có thể làm cho cậu phấn chấn liệu có bao nhiêu người. Cậu đừng trách mình lôi chuyện xưa cũ, từ ngày chuyện tốt giữa cậu và Phương Uẩn Châu qua , giờ mình mới thấy vui vẻ của cậu toát từ trong ra ngoài. Hôm nay mình mới gặp cậu, trước đấy trông cậu sáng ngời, lúc đó mình định hỏi nguyên nhân có phải vì Phương Uẩn Châu ? Cũng có khả năng chuyện liên quan đến ấy”. ấy đẩy đẩy Triều Lộ hỏi: “ ngay, có phải cậu gặp được tình đẹp đúng ?”.


      Ngay lúc Nhược Chi xì xào ngừng loạt tiếng đàn chảy vào tai Triều Lộ khiến kìm được quay lại nhìn chiếc đàn dương cầm đặt trong quán. Người đàn ông đánh đàn mặc áo đuôi tôm, buộc tóc đuôi sam, có lẽ nhà hàng mới mời nhạc công khác. Mắt thấy phải người vẫn hay được nghĩ đến, tự cười mình tỏ ra hoảng hốt. hiểu sao nghe tiếng đàn, lại nhớ đến “ người kia”. Người kia ràng hôm nay phải về nhà hỏi thăm ba, làm sao có thể tới nơi này được.


      “ Cậu cười gì đấy?”.


      “ Mình cười à?”. Đột nhiên Triều Lộ nghe Nhược Chi vậy có chút ngượng ngùng.


      “ Xong rồi, xong rồi…Ngay cả cười mà cũng biết. Triều Lộ, cậu còn định giấu mình à?”.


      nhìn về phía chiếc bàn trống bên cạnh, giống như buổi chiều nào đó lâu, người kia dựng chiếc nạng bên cửa sổ, dường như khiến nửa căn phòng trở nên rực rỡ, trong lòng hiểu sao bỗng thấy ấm lên.


      “ Nhược Chi”. như thức tỉnh. “ Tâm tư của mình hóa ra ràng như vậy à?”.


      “ Nếu trong trái tim cậu có người đàn ông tốt căn bản thể giấu nổi”.


      Triều Lộ giống như hạ quyết tâm, nụ cười thư thái khóe môi: “ Vậy cần phải che giấu nữa”.


      Triều Lộ thầm che đậy tâm suốt tuần. Mấy ngày qua tuy có việc gì nhưng rất hay nhìn chằm chằm vào di động, có tiếng chuông đổ là kích động nhận điện luôn. hiểu lòng mình trông ngóng điều gì. Chỉ vì người kia thấy gọi điện lại. Vì thế, vốn là Triều Lộ có vài phần ung dung nhưng tại lại chắc chắn, khiến thất vọng, lo được lo mất.


      Sáng thứ bảy ngủ dậy, thấy mẹ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.


      “ Sao con ngủ thêm lát ?”. Bà Hạ Nhị Lan thấy rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn liền múc cho bát cháo.


      “ Con ngủ được”. : “ Mẹ…mẹ đến chỗ Chử Vân Hành à?”. biết nhưng vẫn cố tình hỏi.


      “ Ừ”. Bà Hạ Nhị Lan ngồi xuống gắp dưa.


      “ Việc này…Lần trước chơi công viên về, con có mượn chiếc quần của ba cho ấy thay, mẹ đừng quên cầm về”.


      “ Ừ, mẹ biết rồi”.


      Triều Lộ ăn cháo kèm rau. Trong đầu mớ hỗn độn, nghĩ gì nấy: “ Mẹ nhớ lúc thay ga giường cho Chử Vân Hành phải mở cửa sổ đấy nhé. Hệ hô hấp của ấy hơi mẫn cảm nên chịu được bụi bặm đâu”.


      Bà Hạ Nhị Lan buông bát nhìn : “ Xem con như thể đây là lần đầu tiên mẹ đến đó vậy”.


      Mặt mũi Triều Lộ đỏ bừng, xấu hổ dám dặn dò thêm. Với lại, có dặn cũng coi như . Mẹ chăm sóc Chử Vân Hành còn nhiều hơn , mẹ làm sao có thể hiểu hơn .


      buồn chán ngồi ăn cơm, trong lòng luống cuống , chỉ sợ mẹ hỏi câu, tự mình để lộ ra dấu vết. Ai ngờ mới ăn được vài miếng, tiếng chuông điện thoại của trong phòng ngủ vọng ra. Mặc dù tiếng chuông vang nhưng có thể làm nghe được ràng.


      vội đứng lên, đặt chiếc bát xuống vào phòng.


      Chử Vân Hành! nắm lấy di động, nhắm mắt, nhất thời quên nhận điện. cảm thấy tiếng chuông lúc này so với ngày xưa dễ nghe. May mà đối phương có tính nhẫn nại, cắt sớm. Rốt cục, điện thoại vang hồi lâu mới nhấc máy lên nghe.


      “ A…lô”. Giọng của run rẩy.


      “ Triều Lộ, là tôi”.


      “ Vâng”. ngây ngốc nắm chặt di động, tim đập dồn dập khiến nên lời.


      “ Tôi muốn hỏi chút, hôm nay có đến ?”.


      Giọng của Chử Vân Hành rất bình thường, chỉ là xong câu đó hơi thở của trở nên nặng nề. im lặng chờ trả lời. Câu hỏi này hơi kỳ lạ. Căn bản là đến nhà làm thay hai ngày vì sức khỏe của mẹ được tốt. Bây giờ mẹ khỏe, thể tự nhiên đến đó. Nhưng mà, điều hiển nhiên ấy lại thể dùng được trong lúc này.


      Triều Lộ vẫn chưa trả lời, chỉ thấy bà Hạ Nhị Lan mang theo ánh mắt đánh giá đứng ngay cửa phòng. Có số từ nếu đứng trước mặt mẹ, thể ra.


      “ Tôi…chỉ là tùy tiện hỏi thôi”. Giọng Chử Vân Hành nghe có chút ủ rũ. “ Cuối tuần có lẽ còn có kế hoạch khác. Tôi nên làm phiền”.


      “ Tôi có kế hoạch khác”. Liếc thấy mẹ vào trong phòng ngủ, Triều Lộ mới thốt ra được câu: “ có”. thể nghe thấy giọng thất vọng của nhưng hình như tín hiệu có thể truyền qua di động lây bệnh cho .


      “ Vậy… nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe ”. Lời có ý rút lui: “ Tôi chuyện này thực là phiền toái, cũng nên gọi điện đến làm phiền ”.


      Triều Lộ lại do dự chưa biết trả lời thế nào thấy mẹ trở về phòng thay quần áo mặc nhà, đứng bên cạnh vỗ vai , vẻ mặt như hiểu tất cả rồi bà chậm rãi ra ngoài.


      Triều Lộ nhớ tới lời nhận xét của Nhược Chi, giấu được tâm khỏi bật cười, trong lòng tự quyết định: “ phiền toái. Nếu cảm thấy lăn tăn lại mời tôi uống trà trầm hương , tôi rất hài lòng đấy”.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 : CHƠI XẤU



      Vừa đến cửa nhà Chử Vân Hành, Triều Lộ liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đúng là mùi thơm độc đáo đậm đà nhưng làm mất dịu dàng thanh nhã của trầm hương. Triều Lộ hít sâu hơi. Đó là cách giúp cho trái tim căng thẳng của có chút thư giãn. Lúc cúi đầu nhìn thấy Chử Vân Hành ngồi xe lăn ra mở cửa, khỏi lo lắng: “ Chân của lại thoải mái à?”.


      phải”. cầm cái khay đặt đầu gối để lên bàn: “ Tôi ở trong bếp nấu trà nên dùng xe lăn cho thuận tiện”.


      “ Nấu nước như vậy, mỗi lần cầm lên phải hết sức cẩn thận đấy”.


      “ Chiếc khay này là loại đặc biệt có máng lõm nên cầm rất vững”. : “ Thường tôi hay uống nước ở trong phòng. Nhưng loại trà trầm hương này phải pha bằng nước sôi mới ra vị. Với người thỉnh thoảng mới uống trà cần phải xem trọng chuyện đó, chỉ cần uống ngay trong bếp là được. Nhưng đến đây, tôi để phải uống trà trong bếp”.


      Trong lòng Triều Lộ vô cùng xúc động. Chỉ vì câu đùa khiến cơ thể vốn thoải mái lại phải tự mình pha trà đãi . Lúc rửa tay ra thấy Chử Vân Hành gấp xe lăn thay bằng nạng chống. bàn đặt sẵn hai chén nước trà ngon.


      “ Tôi vốn nghĩ chờ làm xong xuôi mọi việc mới đòi uống trà, ngờ chuẩn bị rất tốt”.


      từ nhà tới đây phải gần, trời lại nóng, từ bên ngoài vào nhất định thấy khát”.


      Triều Lộ khách sáo liền ngồi xuống. nâng chén trà lên để sát mũi ngửi: “ Hình như hương vị lần này hơi khác lần trước?”.


      “ Tôi có cho thêm ít phổ nhĩ, thử xem sao”.


      Triều Lộ uống ngay ngụm, : “ Tôi hiểu lắm về trà nhưng tôi thích uống trà của ”.


      Chử Vân Hành im lặng nhìn .


      Triều Lộ cảm giác khí có vẻ đúng, vội vàng che giấu : “ là người đàn ông nhã nhặn nhất mà tôi từng tiếp xúc”.


      “ Đơn giản chỉ vì chén trà trầm hương sao?”.


      phải, ý tôi…Chỉ là tôi cảm thấy giống với mọi người”. Triều Lộ phát ra lời mình rất dễ khiến người ta hiểu sai nghĩa, lập tức ra suy nghĩ trong lòng mình: “ Ý tôi là, tác phong của tầm thường”.


      “ Chẳng qua là do lần thoát khỏi cái chết thôi”. cười, ngữ khí thản nhiên như khi đến chuyện hết sức bình thường. “ Dù sao thực tế cuộc sống là điều thể xóa bỏ”. dùng tay phải nắm lấy tay trái.


      “ Cũng có lúc cảm thấy rất mệt mỏi đúng ?”.


      “ Tất nhiên”.


      “ Có khi nào nghĩ tới việc…tìm ai đó giúp đỡ ?”.


      Chử Vân Hành nở nụ cười mang theo ý tứ hàm xúc: “ Có, cho nên thỉnh thoảng tôi mới nhờ đến đây giúp việc theo giờ”.


      Triều Lộ cúi đầu trả lời: “ Ý tôi phải đến chuyện giúp việc theo giờ”.


      “ À”. dựa vào nạng để đứng lên, thong thả trong phòng. “ Nếu đến bạn đời tôi hi vọng người đó hoàn toàn khác với người giúp việc theo giờ. Có thể nghĩ tôi thực tế, hoặc thậm chí là quá tự tin. Nhưng tôi vẫn phải rằng, tôi cần nửa kia của mình là người làm việc bán thời gian hoặc là bảo mẫu cho người khuyết tật. Mặc dù cơ thể tôi như vậy nhưng có nghĩa tôi giảm kỳ vọng vào chuyện tình ”.


      Triều Lộ đứng trước cửa, vừa chân thành vừa hơi khẩn trương nhìn : “ cầu của có gì quá đáng. Chuyện tình cảm vốn rất thuần khiết”.


      Chử Vân Hành nhìn Triều Lộ chăm chú lúc lâu, sau đó lên tiếng: “ Triều Lộ, lâu lắm rồi tôi mới ra những suy nghĩ trong đầu. Nếu…nếu tôi phải bị tàn phế tốt biết bao”.


      Trong đầu Triều Lộ nổ bùm phát. Câu kia quả thực có lực sát thương quá mạnh mẽ, giống như quả bom đột nhiên nổ tung, khiến lục phủ ngũ tạng của bị chấn động đau đớn. lâu trước kia, chính cũng có suy nghĩ ấy trong đầu: “Nếu Chử Vân Hành phải bị tàn phế tốt biết bao”. Giờ đây nghe chính vậy, càng thêm đau lòng. là cái gì đây? Giữa thời buổi hỗn loạn mờ mịt, viên ngọc hiếm có, viên ngọc tì vết, chỉ sợ bị người nào đó sớm nhặt đâu còn đến phiên ? ngốc nghếch đến bây giờ mới biết đạo lý ấy.


      “ Cho dù phải là người hoàn chỉnh nhưng vẫn tốt đẹp như xưa”. ôn nhu , từ ngữ ràng.


      Chử Vân Hành dường như bị chấn động bởi lời , lui về phía sau bước: “ thực nghĩ như vậy”. có chút nản lòng: “ phải sớm cự tuyệt tôi đó sao?”.


      Triều Lộ ngay lập tức nhận ra trong câu của có vấn đề: “ Vì sao lại như vậy?”.


      Chử Vân Hành đứng cách Triều Lộ nửa bước, nhìn vào mắt , ngập ngừng đáp: “ Bất kỳ khỏe mạnh nào khi được ai đó giới thiệu ột người tàn tật luôn bài xích. Tôi chỉ muốn biết, tại, còn có hay cảm thấy ghét bỏ người tàn phế?”.


      Triều Lộ ước chừng mất hơn mười giây mới tiêu hóa hết lời . Vấn đề là, hiểu Chử Vân Hành biết mẹ cố ý muốn sắp xếp chuyện hẹn hò ình. Nghĩ đến đó, liền quay đầu bỏ .


      Điều này nghĩa là gì? thấy mình giống như con khỉ bị người ta trêu chọc. Có lẽ, ngay từ ngày đầu tiếp cận, Chử Vân Hành biết là ai. cứ thể từng bước từng bước đánh chiếm trái tim là vì muốn chứng mình mị lực của mình hề thua kém người khác. Càng nghĩ càng thêm đau lòng.


      “ Triều Lộ, đứng lại”. Chử Vân Hành vừa chống nạng cố gắng đuổi theo vừa ở sau lưng gọi to.


      Triều Lộ ra đến cửa, thấy gọi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng quay đầu lại cứ thể mở cửa.


      Chử Vân Hành do chống nạng quá nhanh, nhịp điệu giữa hai chân rối loạn nên bị vấp phải chân mình rên lên tiếng, cơ thể khống chế được ngã về phía trước. Triều Lộ quay lại, quên mất là mình giận, vội vàng đưa tay đỡ , chân bị va đập nên cũng ngã nhào theo.


      Hai người đồng thanh kêu “ ối “.


      Triều Lộ và Vân Hành hai mắt nhìn nhau, quên cả việc từ sàn đứng lên, hẹn mà cùng nở nụ cười.


      Chử Vân Hành duỗi tay, đem cánh cửa đóng lại.


      Cổ Triều Lộ bị hơi thở ở khoảng cách gần của làm cho ngứa ngáy. biết mình vì điều gì mà vội đẩy ra để đứng lên.


      im lặng nhắm hai mắt, tay phải chuẩn xác đặt lên trán , lại từ thái dương dò dẫm xuống làn môi. cũng kiềm chế nhắm chặt hai mắt. Khi chạm đến, cảm giác ngứa ngáy càng lúc càng tồi tệ. hít thở, tim đập điên loạn. Cảm giác ngứa ngáy này đều theo da thịt thẩm thấu vào bên trong. Rất khó để đây là loại cảm giác thoải mái thuần khiết nhưng lại khiến người ta say mê muốn từ bỏ.


      dựa theo bản năng chạm vào cơ thể Vân Hành. cầm tay trái nhàng xoa bóp, giống như làm vậy có thể khiến nó khôi phục sinh khí. Cuối cùng cầm tay đặt lên ngực mình.


      “ Triều Lộ, Triều Lộ…”. giống như thầm gọi tên , cơ thể bứt rứt xoay chuyển, vất vả nỗ lực tiếp cận Triều Lộ.


      vươn tay vòng qua cổ . Nụ hôn của rơi xuống như chuồn chuồn đạp nước. lát sau mãnh liệt điên cuồng như thác đổ.


      “ Triều Lộ, em phải biết rằng, tay trái của tuy làm nên việc nhưng xúc cảm vẫn có. Lần sau em đừng có tùy tiện buông thả, cẩn thận kìm được đâu”. Sau nụ hôn nồng nhiệt, có chút thoát lực.


      Triều Lộ mở mắt thấy nhìn mình cười xấu xa trêu tức, giả vờ tức giận cầm tay trái của đẩy qua bên, buộc lại tóc dựa vào cánh cửa ngồi xuống.


      Chử Vân Hành điều chỉnh tư thế, tay chậm rãi đỡ lấy cơ thể, cũng ngồi dựa vào cánh cửa, chủ động nắm chặt tay Triều Lộ: “ tức giận sao?”.


      nên sớm cho em biết rằng biết em là ai”. Về chuyện này, Triều Lộ vẫn còn hơi lưu tâm.


      , trước đây chúng ta gặp mặt tính là nhận ra”. Chử Vân Hành đối với việc này có cùng suy nghĩ: “ Lần đầu tiên gặp em trong buổi bộ từ thiện, lúc đó biết là ba và mẹ em cùng nhau trao đổi giới thiệu. Mãi đến hôm sau em đến nhà , mới biết em chính là con của dì Hạ”.


      “ Theo như hai người ấy sớm về chuyện gặp mặt?”.


      hẳn vậy. Là do lần về nhà, ngẫu nhiên nghe dì Hạ và ba , đại khái là muốn sắp xếp chúng ta hẹn hò nhưng em lại thấy vui khi gặp , bởi vì …”.


      Triều Lộ nghe xong , cảm giác vô cùng áy náy: “ Lúc ấy, em chưa biết ”.


      hiểu”. nắm lấy tay đặt lên môi mình.


      xem, tại thời điểm ấy, chúng ta ai biết ai”. Triều Lộ cười: “ Tất nhiên em liếc mắt nhìn trúng ngay và cũng chưa chắc thấy hứng thú với em luôn”.


      cười theo : “ ra, điều kiện của tuy tốt nhưng phải là người có trình độ đánh giá thấp, về mặt tình cảm vốn dĩ rất cầu kỳ”.


      Triều Lộ chợt nhớ tới việc: “ Em nhớ là trước khi chơi công viên, cũng chưa nảy sinh hứng thú đối với em. Nếu làm sao lại đưa cho em hai tấm vé, còn muốn em chơi với bạn trai?”.


      “ Nếu em cho rằng có thể như thế nào được?”. Chử Vân Hành bất đắc dĩ cười. “ biết em có hay còn muốn gặp , biết em nghĩ về ra sao, hơn nữa…Thẳng thắn mà thậm chí thể mang em giữ lại bên mình. Nếu em vui vẻ cầm vé chơi với người khác , từ bỏ hi vọng”.


      Triều Lộ vừa cười vừa mắng: “ đúng là con cáo”. Ngoài miệng mắng nhưng cơ thể lại vô thức dựa đầu vào vai . Chử Vân Hành nhàng buông tay , chống mặt đất.


      nghĩ em gọi là cáo già cơ đấy”.


      già mà. Lúc xem ảnh, em nghĩ nhiều nhất chỉ đến ba mươi”.


      “ Em rất thành , cứ nghĩ em cường điệu mới hai lăm”.


      mà hai lăm em thèm chơi”.


      “ Vì sao?”.


      “ Em chấp nhận đàn ông tuổi hơn mình”


      “ May mắn, may mắn”.


      Cơ thể Triều Lộ lúc này như dựa cả vào khiến phải mất rất nhiều sức lực mới có thể ổn định. Nhưng nghĩ đến việc rời khỏi vai mà chậm rãi hỏi: “ Bây giờ xác định rồi sao?”.


      “ Ừ”. : “ Hôm nay gọi em tới đây cũng là hạ quyết tâm thử buông tay lần”. chỉ vào chiếc nạng bị quẳng : “ Cho dù chống nó, cũng phải đuổi theo em”.


      Triều Lộ cố ý trêu đùa: “ Nếu em co chân chạy làm sao đuổi được đây?”.


      “ Nếu em quay đầu, đương nhiên tiếp tục. Chỉ cần em bằng lòng dừng lại nhìn vài lần, liền có hi vọng để vượt qua em”.


      Triều Lộ bĩu môi : “ Vậy hôm nay phải tính thế nào đây, em còn chưa kịp quay đầu chơi xấu ngã xuống đất dậy nổi”.


      “ Đây phải là tính toán trước”. Chử Vân Hành xòe tay phải di chuyển người, Triều Lộ ngồi bên cạnh vội vàng đỡ nhưng bị bàn tay ấy mạnh mẽ giữ lại rồi ấn xuống. hôn sâu, lúc lâu mới buông ra thở hổn hển, mang theo nụ cười thỏa mãn.


      “ Đây mới là mưu xấu xa”.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :