1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa Vòng Tròn - Hà Xử Thính Vũ (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 : ĐỂ Ý



      Khi Triều Lộ về đến nhà gần bốn giờ chiều, bà Hạ Nhị Lan trong bếp nấu cơm.


      “ Mẹ”. Triều Lộ thay giày vào căn bếp chật hẹp. “ Con thay mẹ làm là để mẹ có thời gian nghỉ ngơi, sao mẹ lại rỗi rãi làm mấy việc vớ vẩn này? Sao mẹ đợi con về nấu cơm cho?”.


      Bà Hạ Nhị Lan vừa băm thịt thớt vừa : “ Mẹ cảm thấy khá nhiều rồi. Hơn nữa mẹ cũng làm gì cả. Tối nay nấu cơm, chỉ xào thêm ít thức ăn thôi”.


      Triều Lộ rửa tay xoay người cầm lấy con dao trong tay mẹ: “ Để con”.


      Bà Hạ Nhị Lan tranh luận, đứng cạnh cửa nhìn thái thịt, lát sau mới lên tiếng: “ Hôm nay con làm thế nào?”.


      Triều Lộ ngừng thái, đặt con dao xuống: “ Rất tốt mẹ ạ”.


      “ Tiểu Chử đối xử với con có hòa nhã ?”.


      Triều Lộ cười thờ ơ: “ Con nghĩ ấy đối với ai cũng hòa nhã như vậy”.


      “ Mẹ chưa từng thấy cậu ấy tức giận bao giờ, cậu ấy kiềm chế rất tốt”.


      “ Vâng”. Triều Lộ nghi ngờ nhưng cũng có gì khác để . băm thịt xong, rửa sạch chiếc thớt rồi cầm bó rau cho vào thái. lúc sau, thấy mẹ vẫn đứng ở cửa bếp, như nhớ ra điều gì, liền hỏi: “ Mẹ, lẽ mẹ vẫn muốn sắp xếp cho con và ấy?”.


      Bà Hạ Nhị Lan lẩm bẩm: “ Mẹ thích thằng bé này nên mới chuyện với con, nếu con muốn mẹ đành hết hi vọng”.


      Triều Lộ dẩu môi, cho dầu vào nồi. “ Mẹ làm như vậy nghĩ rằng con vui? cho cùng nhà họ chưa chắc để ý đến con. Con để ý đến ấy vì thấy ấy tàn tật. Điều này con ngại nhưng mẹ cho rằng ấy nhất định nhìn trúng con, cho rằng ấy có người tốt hơn con để chọn?”. Thấy dầu nóng, Triều Lộ bưng thớt lên cho thịt và rau thái vào đảo đều.


      có ứng cử viên nào hết”. Bà Hạ Nhị Lan khẳng định: “ Ngày trước lại chưa khó khăn, cậu ấy cũng phải kiểu người thích đùa giỡn với tình , suốt ngày chỉ biết học hành, hạn chế giao lưu”.


      Triều Lộ vừa vung xẻng xào rau vừa : “ Mẹ, chẳng qua là mẹ mới tiếp xúc với ấy hai lần, biết làm sao được”.


      “ Nghe con có vẻ con còn biết hơn mẹ nhỉ?”.


      Triều Lộ làm xong món thịt xào rau bèn đổ ra chiếc đĩa sạch, để qua bên. “ Con cái gì cũng biết. Con nghĩ Chử Vân Hành cần người khác quan tâm đến vấn đề chung thân đại . ấy…Biết thế nào nhỉ?”. Triều Lộ suy nghĩ lúc mới lên tiếng: “ Bên cạnh ấy thiếu người mến, trong đó bao gồm cả người khác phái”.


      Bà Hạ Nhị Lan lại gần hỏi : “ Con để ý cậu ấy à?”


      “ Con để ý ấy”. Triều Lộ thành trả lời. Nhìn nét mặt bà toát lên hưng phấn, vội vàng bổ sung: “ Chỉ là cảm mến chút thôi. Mẹ nhìn sai – ấy là người tốt, là người khiến người khác cảm thấy thú vị. ấy có chiều sâu tư tưởng, cũng thiếu óc hài hước. Trước đây con lưu tâm, bây giờ vẫn thế”.


      Bà Hạ Nhị Lan lắc đầu thở dài, giọng đầy tiếc nuối. “ Duyên phận thể miễn cưỡng. Chỉ là mẹ rất tiếc cho con, tiếc cho cậu ấy – tiếc ột người có nhân phẩm và tài cán mà cơ thể lại bị như vậy. lòng mà , dù cậu ấy làm con rể của mẹ nhưng mẹ vẫn mong cậu ấy sớm lập gia đình để có người giúp đỡ. Thằng bé này dễ dàng chút nào”.


      Triều Lộ nghe xong nên lời. cảm thấy ngực mình khó chịu như bị chiếc móng vuốt vừa sắc nhọn vừa mềm mại đâm phải. Phảng phất trước mắt là hình ảnh lay động mơ hồ, bóng lưng trong đêm tối kéo lê đôi chân lên phía trước vẽ nửa vòng tròn, mỗi lần cử động là thân mình lại lắc lư. Cái móng vuốt vô hình kia cũng theo đó vẽ vào tâm . lên tiếng nhưng bên trong cảm giác nhức buốt. gần như muốn chạy ào đến bên hình ảnh hư ảo ấy, giúp đỡ người đàn ông tập tễnh kia tay.


      Từ trong ảo giác nhanh chóng tỉnh lại, sau đó tiếp tục thấy tiếc hận và đau lòng. Đúng vậy, nhận thức của quá sâu sắc, giao tình được coi như vì Vân Hành mà cảm thấy đau thương. có thể lý giải được lý do vì sao mà mẹ lại nhiệt tình quan tâm đến cậu chủ như vậy. ai có thể đối xử lạnh lùng với . Bởi bị tai nạn và từng trải qua vô vàn khó khăn.


      chỉ là bình thường nên cách nào quên được khiếm khuyết của nhưng trong thâm tâm vẫn mong muốn, thế giới này có thể có người phụ nữ tốt xứng đáng với người đàn ông tầm thường như .


      Bỗng nhiên, nhớ tới tên Thư Tiếu, trong lòng cảm thấy hơi thoải mái. quay lại bảo mẹ: “ Mẹ đừng thay người ta quan tâm mấy chuyện vớ vẩn nữa. Hôm nay, lúc ở nhà Chử Vân Hành con có gặp khá xinh xắn, thấy ấy và Vân Hành rất thân mật với nhau. Có khi người ta sớm tìm được người ”.


      “ Vậy à, tên ấy là gì?”.


      “ Con thấy Chử Vân Hành gọi ấy là Thư Tiếu hay Thư Kiều gì đó”. Triều Lộ cũng lắm.


      Nét mặt bà Hà Nhị Lan tỏ ý hiểu: “ À, hóa ra người con chính là bác sĩ Lâm. Hai người bọn họ tuy đối xử tốt với nhau nhưng có ý gì đâu”.


      Triều Lộ vừa đặt nồi mỳ lên bếp vừa chất vấn: “ Sao mẹ lại khẳng định như vậy?”.


      “ Bọn họ biết nhau mấy năm nay – biết từ khi Tiểu Chử ở bên Đức. Nếu họ mở rộng được mối quan hệ tiến tới lâu rồi, đâu chờ đến hôm nay. Điều này phải mẹ nhưng bác sĩ Lâm đối với Tiểu Chử rất có lòng. Mẹ làm cho cậu ấy hơn năm tháng tổng cộng thấy ấy đến hai lần, căn dặn nọ kia. Có lúc ấy còn giúp đỡ cả việc bếp núc. , có thể làm được như thế nếu có dụng tâm, mẹ tin được. Nhưng Tiểu Chử đối với bác sĩ Lâm cũng rất tốt. Nên mẹ cảm thấy vấn đề gì”.


      Triều Lộ bật cười: “ vấn đề gì? Con nghe mẹ tự nhiên chút nào”.


      Bà Hạ Nhị Lan mặc kệ vẻ chế giễu của con : “ Mẹ chắc chắn có khả năng ấy. Mẹ cho con biết : Mặc dù bình thường cậu ấy là người đàn ông nho nhã lịch thiệp, khi nhìn phụ nữ khiến họ động tâm nhưng ánh mắt cậu ấy khi nhìn họ lại chút lửa. Dù bình thản đến mấy cũng thể phát sáng. Tiểu Chử đối với bác sĩ Lâm hề có lửa”. xong bà bỗng nhiên cúi đầu, nghẹn ngào: “ Con đừng gì hết. Ba con đó, nhiều khi mẹ vẫn nhớ đến ông ấy. Cả nhà ta từng có quãng thời gian rất vui vẻ…”


      Từ , hai mẹ con Triều Lộ sống nương tựa vào nhau nên hiểu bà là người sống nội tâm. ôn nhu ôm mẹ : “ Con cũng hay nhớ tới ba”.


      Bà Hạ Nhị Lan có chút kinh ngạc: “ Mẹ tưởng con vẫn trách ông ấy vì bị mọi người xấu?”.


      Triều Lộ tựa đầu lên vai mẹ thầm: “ Trách vẫn trách, nhớ vẫn nhớ. Mẹ phải cũng như vậy sao? Người ngoài biết, chỉ biết việc ba ngồi tù là tội ác tày trời. Nhưng đối với mẹ con mình, ba vẫn là người tuyệt vời nhất. Nếu lúc ấy ba quá kích động gây ra chuyện, có thể…Cũng …”.


      Khi ba gặp chuyện may, mới học lớp bốn hệ tiểu học. còn nhớ mang máng, tình cảm của ba mẹ rất tốt. Ba phải kẻ gian ác mà chỉ là công nhân lão luyện làm trong nhà máy hóa chất. Ngoại trừ tính tình hơi nóng nảy, thích uống rượu ông có khuyết điểm gì lớn lắm.


      Thế nên, chính vì nóng nảy và do rượu mà ông cãi nhau rồi lỡ tay giết chết người ta.


      Ngay từ đầu, mẹ cho biết việc ba bị giam giữ. Dần dần, bắt đầu bị mọi người xung quanh bàn tán, chỉ trỏ. Từ lời và ánh mắt coi thường của họ, mới biết ba thể quay về. tìm mẹ để xác minh lại. Bà Hạ Nhị Lan cũng thẳng cho biết tung tích của ba. Vì rất có thể con biết tin ba ngồi tù qua những người xung quanh. Sau khi ba ngồi tù được hai tháng, được mẹ dẫn thăm. Đây là lần đầu tiên bắt gặp ba mình mặc bộ quần áo tù nhân.


      Vào lúc ấy, cảm thấy mình bị họ đánh lên người dấu ấn thể xóa nhòa: Con của phạm nhân.


      vô lực cầm lấy chiếc điện thoại chuyên dụng, nước mắt chảy vòng quanh nhìn ba qua tấm thủy tinh ngăn cách: Ba ơi, ba!


      nên lời, chỉ nhớ mình gào to, vừa trách cứ vừa sợ hãi và hoang mang vào tương lai.


      Đại khái khi ấy ý thức được, cuộc sống của mình từ nay về sau khác biệt.


      Ba Triều Lộ chưa kịp ra tù qua đời vì bệnh ung thư giai đoạn cuối. Điều tiếc nuối nhất là lúc ông mất, mẹ con được gặp mặt lần cuối cùng.


      Lễ tang diễn ra rất sơ sài. phải vì tiết kiệm mà bởi vì trong bài điếu văn họ biết phải gì. Người quen ai là biết chuyện xảy ra trong nhà họ Đổng. Cả đời ông bị nhiễm vết nhơ nên họ biết gì cho phải? Mùa đông năm ấy, bà Hạ Nhị Lan đem tro cốt của chồng đưa vào tay Triều Lộ. Triều Lộ cầm lọ tro đặt vào huyệt sau đó đứng qua bên. ngơ ngác nhìn công nhân mai táng đổ đất lấp kín huyệt. nhớ hôm đấy mình khóc mà chỉ nhìn lên bầu trời bay đầy những bông tuyết bé xíu.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 : SINH NHẬT



      Thứ hai làm, Triều Lộ vừa lại gần bàn làm việc liền thấy bó hoa baby to tướng để . Bó hoa được quấn bằng đoạn ruy băng màu xanh biếc, màu sắc phối hợp giản dị và tao nhã. Những bông hoa trắng muốt xíu gắn cành tựa như những giọt sương mai trong bụi cỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.


      Triều Lộ tìm tấm thiếp của người gửi hoa – đời này, người biết thích hoa baby chỉ có . tặng hoa hồng, tặng hoa bách hợp mà tặng hoa baby cũng chỉ có mình mà thôi.


      Bàn làm việc của nằm ngay ngoài cửa phòng của Phương Uẩn Châu, nhìn xuyên thấu qua tấm cửa kính. thấy bên trong sáng đèn liền buông túi, tới gõ cửa.


      Khi được cho phép, đẩy cửa bước vào.


      “ Cần lọ hoa sao?”. Phương Uẩn Châu mở miệng cướp lời , chỉ lên bệ cửa sổ lọ hoa . thản nhiên , giống như ngày xưa bọn họ cùng nhau đến trường nhưng quên mang theo bút, vừa hay có thừa cái liền hỏi câu ngẫu nhiên.


      Triều Lộ suy nghĩ trả lời: “ Cảm ơn, cho tôi mượn lọ hoa lát. Tony, chỉ là tôi cố ý muốn làm phiền ”.


      Mặt Phương Uẩn Châu hơi trầm, ngón tay theo quán tính vuốt chiếc bút ký tên màu đen. ngẩng mặt : “ Khi gọi tôi là Tony, tôi thấy hình như em cố tình xa lánh”.


      phải xa lánh mà là giữ khoảng cách thích hợp giữa cấp và cấp dưới”.


      Phương Uẩn Châu cười gượng: “ Triều Lộ, hẳn là em rất giỏi tiếng Trung. Xem em hay . “ phải xa lánh” mà là “ giữ khoảng cách” . biết có phải tôi xa Trung Quốc lâu rồi nên so chữ nghĩa với em, tôi phải là đối thủ”.


      Triều Lộ : “ Ý tôi là, trong công ty, tôi muốn dính dáng quá nhiều đến tình cảm riêng tư. Tôi chưa bao giờ phủ nhận chúng ta là người quen cũ. Thậm chí đến bây giờ chúng ta vẫn luôn là bạn”.


      “ Vì vậy, xin em đừng quá nhạy cảm với bó hoa như thế”. Phương Uẩn Châu đứng lên, tới bên cửa sổ cầm lọ hoa đưa cho . “ Giữa bạn bè, thậm chí giữa cấp và cấp dưới, trong ngày sinh nhật của nhau cũng nên có chút tâm ý. Đây phải là điều tuyệt vời sao? Triều Lộ, tôi chỉ muốn chúc em sinh nhật vui vẻ”.


      Triều Lộ lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của . Mẹ vốn bận rộn nên những ngày như thế này hay để tâm đến. Thỉnh thoảng nhớ tới mua chiếc bánh ga tô và nấu bát mỳ cân để ăn mừng. Nếu như quên quên luôn, vì thế Triều Lộ cũng mấy quan tâm. Nghĩ lại hôm qua ăn mỳ xong, và mẹ hiển nhiên nghĩ tới hôm nay là sinh nhật .


      Mà Phương Uẩn Châu lại nhớ rất .


      Lòng như có cơn gió mát mềm mại lướt , cứng rắn lạnh nhạt thêm.


      Phương Uẩn Châu như nắm trúng thời cơ: “ Buổi tối, tôi mời em ăn cơm, coi như bữa tiệc để chúc mừng”.


      Triều Lộ trả lời: “ Có phải định . Cho dù là bạn bè hay cấp , mời tôi ăn bữa cơm sinh nhật phải chuyện gì to tát đúng ?”.


      Phương Uẩn Châu từ chối cho ý kiến chỉ đứng đó cười cười.


      “ Sinh nhật của tôi đương nhiên phải ăn mừng cùng người nhà”. Triều Lộ dối.


      Phương Uẩn Châu hơi trầm ngâm tính toán, sau : “ Cũng đúng, vậy buổi trưa chúng ta xuống dưới tầng ăn bữa thôi”. Dưới tầng ngầm của tòa nhà cao cấp này có nhà hàng mặc dù sang trọng nhưng bán các loại thức ăn đơn giản của Trung Quốc và phương Tây, mùi vị tệ lắm. Có lẽ sợ từ chối, bồi thêm câu: “ Nếu em cảm thấy gánh nặng có thể coi như đây là bữa trưa bình thường vẫn ăn”. đến mức này, nếu Triều Lộ đồng ý chẳng phải hợp tình người hay sao. “ Được”. liền nhận lời đề nghị của .


      Triều Lộ từ phòng làm việc của Phương Uẩn Châu ra, theo thói quen ngồi xuống bàn làm việc mới nhớ ra tay mình vẫn cầm lọ hoa. vào toilet đổ nước, dỡ bó hoa ra khỏi giấy bọc, đặt những cành baby vào trong bình. Lọ hoa là chiếc bình sứ màu trắng kiểu dáng đơn giản, rất hợp với những bông hoa baby cũng màu trắng thuần khiết đáng .


      Cả buổi sáng, trong lúc bận rộn, thỉnh thoảng Triều Lộ rời khỏi màn hình máy tính và tập tài liệu, ánh mắt vài lần vô tình rơi vào lọ hoa để bàn, tự chủ được mà mỉm cười.


      Từng có cậu bé mười bảy tuổi, ngày nào đó qua cửa hàng bán hoa, làm bộ thuận miệng hỏi thích loại hoa gì. tháng sau, trong ngày sinh nhật của , cậu bé đó bình thản mang theo nụ cười có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh cái nhìn của , chậm rãi giơ bó hoa baby từ sau lưng, câu gì đặt vào tay .


      Trong trí nhớ của Triều Lộ, bó hoa đó quá lớn nhưng nặng trình trịch. Cho đến bây giờ, dường như vẫn cảm nhận được sức nặng của bó hoa tay. Triều Lộ chăm sóc bó hoa ấy rất lâu bỏ . Mãi cho đến khi hoa bị héo hoàn toàn mới luyến tiếc vứt bỏ. Triều Lộ nhớ , sau đó còn giữ lại cành, cẩn thận làm thành hoa khô. tại, bông hoa đó vẫn được đặt trong quyển nhật ký.


      Đời này chỉ có hai lần được nhận hoa và đều xuất phát từ tay của người.


      Thời đại học, cũng có nam sinh tặng hoa cho . đoán hơn phân nửa lý do là vì có dung mạo khá xinh xắn. Nhưng chưa từng nhận bất kỳ bó hoa nào. cũng dám dính dáng đến chuyện tình cảm đương, nguyên nhân bởi tự ti về gia cảnh, với lại chưa có nam sinh nào thực khiến động lòng. phải là người tự tin vui vẻ, lại có chút vướng mắc về “ xuất thân”. Nhưng đó phải lý do khách quan khiến chối bỏ tình . né tránh người theo đuổi, nguyên nhân chỉ có , trong số họ ai có thể làm lung lay.


      Buổi trưa ở nhà hàng, Triều Lộ cần mở thực đơn mà gọi luôn đồ ăn. Nhà hàng dưới tầng này thường hay đến, tất cả các món ăn ở đây đều khá quen thuộc. Đa phần để đỡ mất thời gian và tiện lợi nên bọn hay đến đây gọi cơm. Hầu như các món ăn của nhà hàng đều được ăn qua lần. làm ở công ty này được ba năm, mặc dù rất hài lòng nhưng về vấn đề ăn uống lại chưa bao giờ để tâm.


      Phương Uẩn Châu : “ Em đúng là có ý định thay tôi tiết kiệm tiền”. xong, cũng gọi xuất và hai ly rượu vang.


      Triều Lộ mỉm cười – Cuối cùng Phương Uẩn Châu cũng hiểu về . Nếu lên tiếng mời bữa cơm thịnh soạn khiến thấy được tự nhiên. Sau này càng làm bối rối mỗi khi gặp lại.


      Sau khi rượu được mang đến, cùng chạm cốc chúc mừng sinh nhật. nhấm nháp chút rồi đặt ly xuống: “ Uẩn Châu, tôi vẫn chưa có cơ hội để chính thức với : Chào mừng trở về”.


      Giọng của Phương Uẩn Châu hơi khàn : “ , tôi từng lo lắng, em hi vọng gặp lại tôi”.


      , tôi chưa từng nghĩ như vậy”. Triều Lộ chậm rãi, lặng lẽ nhìn : “ Tôi cũng thành câu, tôi hề nghĩ rằng vẫn còn có thể gặp lại ”.


      cười cách chua chát: “ Khi nhìn thấy tôi trong đêm họp lớp, em nghĩ gì?”.


      nghiêng đầu, tựa như muốn nhớ lại quá khứ. trả lời: “ Trong thâm tâm tôi đầu tiên nghĩ: tại sao lại có thể? Sau lại thấy may mắn – cuối cùng thay đổi, biến thành ông chú vừa già vừa xấu”.


      Phương Uẩn Châu cười ra tiếng: “ Nghe em , xem ra tôi được an ủi”.


      Bầu khí chuyện trở nên thoải mái hơn, Triều Lộ dường như cũng bắt đầu cởi mở. vừa ăn sa lát vừa thuận miệng hỏi : “ ở Singapore mấy năm, mọi thứ đều thuận lợi chứ?”.


      Phương Uẩn Châu trầm mặc vài giây: “ quá tốt nhưng dù sao cũng là quá khứ”.


      “ Sao vậy?”. cầm dao cắt miếng sườn rán.


      “ Các doanh nghiệp tư nhân thời kỳ đó đều gặp khủng hoảng. Điều này chưa phải tồi tệ nhất…”. do dự hồi lâu mới quyết định tiếp: “ Điều tồi tệ nhất là tôi hồ đồ kết hôn”.


      Triều Lộ dừng tay, ngẩng đầu nhìn .


      Phương Uẩn Châu uống hớp rượu lớn: “ Tôi kết hôn năm chưa hai mươi tuổi. Theo luật pháp Singapore, cuộc hôn nhân này phải được cha mẹ đứng ra làm chứng mới được tiến hành. Tuổi trẻ hồ đồ, kích động, hơn nữa…Vì nguyên nhân khác dẫn đến sai lầm”. nhìn , ánh mắt tràn đầy đau đớn và hối hận: “ Em cứ coi thường tôi ”.


      Triều Lộ lúc này chỉ muốn an ủi người trước mắt. thấy được nỗi thống khổ và nuối tiếc của . Cho dù lúc đó xuất phát từ nguyên nhân hoang đường nào, hiển nhiên rút ra được bài học kinh nghiệm và cái giá phải trả. có quyền coi thường và càng có lập trường để trách mắng . Giọng của trái lại ôn nhu hơn so với bình thường: “ Uẩn Châu, hãy vui vẻ lên. phải vẫn luôn khuyên tôi phải vui vẻ nhìn về tương lai đó sao. Biết đâu cuộc hôn nhân này có chuyển biến tốt”.


      Phương Uẩn Châu lắc đầu: “ Chúng tôi ly hôn. Cuộc hôn nhân này chỉ duy trì được năm rưỡi. Kết hôn và ly hôn đều trong lúc học đại học. Điều này đủ cho tôi cảm thấy dằn vặt náo động”.


      Triều Lộ : “ hiếm thấy có thể thuận lợi hoàn thành việc học. Hơn nữa tuổi trẻ, chức vụ lại cao. đến đây, tôi thấy khâm phục”.


      Phương Uẩn Châu lắc đầu: “ Việc học có lẽ là do tôi có tư duy chậm chạp. Nhưng tại ở vị trí này…À, tôi cho em biết , gia đình tôi cũng có cổ phiếu của công ty nên việc sắp xếp tôi vào đây để lấy kinh nghiệm phải việc khó. Tôi nghĩ mình đặc biệt ưu tú nhưng cũng kém cỏi. Chỉ là Trung Quốc quá rộng lớn, so với tôi người suất xắc ở đâu cũng thấy. Nếu có nền tảng chức vụ này chưa chắc là tôi”.


      “ Ồ, Uẩn Châu. sợ tôi linh tinh làm ảnh hưởng đến uy tín của sao?”.


      “ Coi kìa, bây giờ em gọi tôi là Uẩn Châu, phải là Tony nữa. Sở dĩ tôi trút hết tâm với bạn cũ phải vì phương diện công việc, đột ngột muốn kết giao với cấp dưới. Mà do tôi tin tưởng tuyết đối em mang chuyện loan truyền lung tung”.


      ….


      Ăn trưa xong, Triều Lộ nhìn đồng hồ đeo tay: còn mười phút nữa mới đến giờ làm việc. nhớ ra có việc muốn làm liền bảo Phương Uẩn Châu về phòng làm việc trước. Còn bộ sang con phố bên cạnh tới hiệu ảnh .


      lấy từ trong túi áo ra chiếc USB đưa cho nhân viên cửa hàng cắm vào máy tính. chỉ vào file ảnh có tên “ Trầm hương” và : “ Chính là file này, rửa cho tôi tấm khổ 10 cm”.


      Lúc đưa tấm ảnh nhập vào máy tính, biết xuất phát từ điều gì liền copy ảnh gốc vào USB, sau đó xóa trong máy ảnh . Tấm ảnh được đặt tên nhưng sau hôm từ nhà Chử Vân Hành về, bỗng nhiên nhớ tới trà trầm hương được uống ở nhà . tò mò lên mạng tìm hiểu về trầm hương và có câu khiến rất ấn tượng: Loại gỗ này có thể ngâm trong các đầm lầy hàng trăm năm bị mục nát, cho dù hoàn cảnh thế nào cũng thay đổi hương vị.


      thay đổi hương vị” – những lời này chạm vào lòng . Tự nhiên tiện tay đổi tên tấm ảnh thành “ Trầm hương”, bởi người đàn ông trong ảnh rất xứng đáng với tên gọi đó.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12 : DAO ĐỘNG



      Triều Lộ rửa ảnh của Chử Vân Hành vốn để thứ bảy mẹ đến nhà làm việc tiện thể đưa luôn. Trong buổi bộ từ thiện hôm ấy, chỉ là nhất thời hứng khởi giơ máy ảnh lên chụp, có ý định giữ lại. Dù sao gặp lại thôi, giờ và Chử Vân Hành cũng coi như là quen biết. Chụp ảnh người ta mà lên tiếng, chẳng thà công khai gửi ảnh cho , trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.


      Ai ngờ đến thứ bảy, bà Hạ Nhị Lan lại gặp chuyện, là ăn phải thức ăn hỏng bị đau bụng, vệ sinh mấy lần. Triều Lộ muốn đưa mẹ bệnh viện nhưng bà Hạ Nhị Lan khăng khăng chịu, chỉ cần tự uống thuốc là khỏi. Chẳng qua là bà muốn nhờ con đến nhà Chử Vân Hành làm thay. Triều Lộ ngẫm nghĩ, lần này và lần trước khác nhau. Lần trước hai mẹ con lo lắng Chử Vân Hành khéo léo từ chối để đến làm thay mà sức khỏe của lúc đó tốt, cần được quan tâm chăm sóc đặc biệt. Còn hôm nay, sức khỏe của hồi phục, cho dù có đến làm công theo giờ cũng nên gọi cho tiếng. Triều Lộ ngại đến nhà Chử Vân Hành nhưng năm hôm làm liên tiếp, rồi vừa trải qua ngày tham gia hoạt động vất vả, giờ lại làm thay, thực ra thấy hơi mệt mỏi, bởi vậy cũng ngại khi phải ra ngoài. Nếu như Chử Vân Hành chủ động bảo đừng đến nữa đó chính là ý nguyện của .


      Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng khi gọi điện tự nhiên thể giải thích: “ Chử Vân Hành?...Tôi là Đổng Triều Lộ. Tuần trước tôi có đến nhà . Chuyện là hôm nay sức khỏe mẹ tôi tốt. Vậy tôi có thể đến làm việc thay bà được ?”.


      vấn đề gì”. Giọng trong điện thoại rất nhàng êm tai: “ Nhưng có thấy mệt mỏi quá ? Tôi nghĩ từ tuần trước đến giờ, chưa được nghỉ ngơi”.


      Triều Lộ sửng sốt hắng giọng: “ A, tôi sao. Tôi thấy mệt lắm”.


      Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ của Chử Vân Hành: “ Vậy được rồi, tới ”.


      Triều Lộ cúp điện thoại. thất vọng vì nghe được câu trả lời như dự đoán, ngược lại, hiểu sao thấy trong lòng có chút khẩn trương và hưng phấn, thậm chí nhịp tim còn đập nhanh gấp hai lần bình thường.


      phải thừa nhận điều: Là học trò của Chử Vân Hành chắc rất may mắn. Ở trong lớp, họ có thể nhìn thấy người có sức hấp dẫn dồi dào. Giọng khiến người khác thể ngủ gật. Đó chưa phải là chuyện quan trọng. Quan trọng nhất là khi Triều Lộ nghĩ đến lời từng đề cập về chương trình học có tên gọi: siêu hình học và lô gic biện chứng…Đối với nhiều sinh viên đây chẳng phải là môn học khô khan nhàm chán?


      Triều Lộ nhớ lần ấy ở nhà , hai người từng chuyện:


      “ Này, thấy học triết học là những thứ gàn dở sao?”


      “ Tôi nghĩ phải vậy. Ý tôi là điều này rất ấn tượng. Nhưng tôi thấy giảng viên triết học thường là những người cao tuổi hay ít nhất phải là người trung niên…”


      ” Thứ nhất, tôi cũng là giảng viên. Thứ hai, tôi chính xác là đàn ông trung niên. Đến ngày nào đó, tôi trở nên già . Theo như , lúc đó tôi mới đạt được tiêu chuẩn về hình ảnh của giảng viên triết học sao?”.


      nghĩ Chử Vân Hành có lẽ bao giờ tưởng tượng ra hình ảnh của mình trong tương lai trở thành giảng viên triết học trông như thế nào.


      Vừa ra đến cửa, Triều Lộ liếc mắt nhìn tấm ảnh của Chử Vân Hành, hồi tưởng lại những lời bọn họ hôm ấy. mỉm cười rồi nhét tấm ảnh trong bao giấy để vào ví.


      Lúc thấy Chử Vân Hành chống nạng ra mở cửa. cảm thấy hơi yên tâm, xem ra, cơ thể cơ bản được hồi phục.


      nấu cơm trưa, sau khi ăn xong, khăng khăng đòi đứng cạnh để rửa bát: “ Ít ra tôi cũng phải có trách nhiệm lau bát bỏ vào tủ”.


      Tuy cho thấy tích cực của mình nhưng vẫn ít nhiều lo lắng đến tâm lý của người tàn tật. cứ để giúp, nếu kiên quyết từ chối, e rằng làm tổn thương lòng tự trọng của . Vì vậy tiếp nhận thành ý.


      “ Lúc chỉ có mình cũng tự rửa bát à?”. cầm bát đĩa lên rửa, thuận miệng hỏi.


      “ Đương nhiên”.


      “ Ồ”. Triều Lộ phát ra vấn đề này thực được tốt lắm, sợ rằng tiếp gặp phải sai lầm. Khi nhận ra điều này, cẩn trọng hỏi thêm nữa.


      ngờ Chử Vân Hành rất nhạy cảm: “ Có phải muốn hỏi tôi, có tay rửa bát kiểu gì đúng ?”.


      “ Vâng”. Triều Lộ lúng túng trả lời.


      Chử Vân Hành thản nhiên : “ có gì đặc biệt, chỉ là mở vòi nước, rửa cho sạch, từng bước từng bước chậm rãi”.


      Lời trong miệng ra khác gì câu chuyện cười kinh điển: Làm thế nào để bỏ con voi vào trong tủ lạnh? Chia ra làm ba bước: Bước đầu tiên, mở tủ lạnh. Bước thứ hai, bỏ con voi vào đó. Bước thứ ba, đóng cửa tủ lạnh. Khi kể chuyện cười giọng phải đều đều, thoạt đầu nghe tưởng là câu trả lời nghiêm túc.


      Mà câu trả lời này phá vỡ bối rối của Triều Lộ. Bởi biết, khi đặt ra câu hỏi để ý. lấy hết can đảm hỏi : “ Thực ra tôi nghĩ, tay cầm nạng, như vậy tay phải của cũng rảnh rỗi đúng ?”.


      “ Tôi có thể bỏ nạng để đứng thẳng”. Chử Vân Hành khi chuyện tay dựa vào bồn rửa: “ Sau khi phục hồi chức năng, cơ thể tôi được bình thường. Toàn bộ trọng tâm đều dồn hết sang phải. Vì vậy, dựa vào nửa người tôi cũng có thể đứng vững. thực tế, cho dù có nạng tôi vẫn có thể lên vài bước, chỉ là xa và phải chậm”.


      Cứ như vậy, thản nhiên chuyện về cơ thể tàn tật của mình, có thể làm được hay thể làm được gì, đều rất ràng, khoa trương, càng hối tiếc. Nhắc tới phục hồi chức năng, Triều Lộ chợt nhớ tới Lâm Thư Tiếu liền : “ có người bạn làm vật lý trị liệu tốt”.


      “ Người nhắc đến đó là Thư Tiếu. ấy là nhà vật lý trị liệu ưu tú. Lúc sang Đức tôi mới quen ấy. Khi đó, ấy thực tâp trong viện điều dưỡng. Tôi vừa sang nên còn nhiều thứ chưa quen. Tình trạng cơ thể tôi so với lúc mới tỉnh tiến bộ hơn nhiều. Thời gian mới bắt đầu tập luyện là thời gian gian nan nhất”.


      Nét mặt Chử Vân Hành lộ ra vẻ chịu đựng hiếm thấy. Triều Lộ cảm nhận phía sau gương mặt đó che giấu biết bao đau khổ. Mẹ từng , sau khi bị tai nan giao thông, hôn mê nhiều năm. Khi tỉnh lại, xung quanh là cảnh còn người mất, cơ thể phải chịu nhiều đau đớn. vậy, thời kỳ ấy là quãng đường vô cùng vất vả của .


      Rửa xong bát đũa, dọn dẹp hết nhà bếp, Triều Lộ theo Chử Vân Hành sang phòng khách ngồi xuống. nhớ đến tấm ảnh trong túi liền mở khóa đưa tấm ảnh cho .


      Chử Vân Hành rất ngạc nhiên khi rút tấm ảnh ra khỏi bao giấy: “ Sao lại có hình của tôi?”.


      Triều Lộ hơi ngượng ngùng trả lời: “ Xin lỗi, tôi chụp ảnh khi chưa có cho phép của . Khi đó, là do…”. cân nhắc cách dùng từ: Nếu do “ tò mò” khẳng định là được. Nếu “ đánh giá cao” sợ cho rằng đạo đức giả. Suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “ Chỉ vì tôi rất muốn ghi lại hình ảnh của ”.


      “ Chẳng lẽ hình ảnh này được giữ lại để lưu truyền cảm hứng cho thế hệ tương lai khi yếu ớt có thể xem?”. cười khẽ.


      biết có ý tức giận nên cũng cười theo: “ Nếu như tôi , chỉ vì khi đó nhìn đường trông rất đẹp khiến tôi kìm được giơ máy ảnh lên. Nghe xong có phải càng thấy thích thú?”.


      Chử Vân Hành tươi cười: “ Tôi nghĩ là có đấy”. chống nạng đứng lên vào phòng ngủ, buông tay khỏi nạng, mở ngăn kéo lấy ra quyển album để lên bàn, giở ba bốn trang mới đến trang trống. cẩn thận đặt tấm ảnh Triều Lộ chụp để vào đấy.


      “ Ảnh của rất ít”. Triều Lộ thuận miệng cảm thán câu.


      “ Trong nhà còn rất nhiều nhưng căn bản đều là những tấm hình cũ nhiều năm trước. Mình tôi ở đây…”. đóng quyển album, thong thả để vào ngăn kéo rồi điều chỉnh nạng, chuyển đến mép giường ngồi xuống. “ Mấy năm gần đây, tôi ít khi chụp ảnh”.


      Lời của tuy vẫn tỏ ra lãnh đạm và ung dung. Nhưng Triều Lộ cảm thấy trong đó toát lên cảm xúc bình thường, trốn tránh và bất lực được che giấu kỹ. sâu trong tim khi phải đối diện với cơ thể tàn tật của chính mình, tích cực cách miễn cưỡng.


      tiếc cho rồi chật vật kìm nén nỗi buồn cố ý giọng thoải mái: “ Chử Vân Hành, có biết mình rất ăn ảnh ? Tôi có kỹ năng chụp ảnh, chỉ tùy tiện chụp hình vậy mà vẫn có thể khiến đẹp trai đến thế. Sau này chụp nhiều ảnh . Đừng để đến lúc lớn tuổi, tóc rụng, da nhăn, cơ thể mập ú, lại hối hận lúc trẻ chụp nhiều. Tương lai muốn khoe với cháu trai về thời thanh niên trẻ đẹp còn có bằng chứng”.


      Chử Vân Hành nhìn , đôi mắt màu mực lấp lánh: “ nhắc nhở rất đúng”. hơi cúi đầu, khi ngẩng lên nét mặt bình tĩnh như thường: “ Tôi thích chụp cho tôi bức hình này. Nhìn tôi quá khó coi như tưởng tượng”.


      Triều Lộ vội vã reo lên: “ Đương nhiên rồi, đâu có khó coi”.


      Chử Vân Hành : “ Nhưng dáng của tôi rất khó coi”.


      Triều Lộ biết đây là lời , trong lòng dưng bỗng thấy tức giận. Về nguyên nhân và đối tượng khiến tức giận, hoàn toàn . phản bác, buồn buồn đứng cạnh giường đối mặt với Vân Hành. cũng nhìn , có ý định bỏ , chỉ im lặng cúi đầu.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 : QUÁN TÍNH



      “ Triều Lộ”. Chử Vân Hành gọi tên , tay phải bám vào nạng gắng sức từ giường đứng lên. Nhưng biết dưới chân nhất thời mất lực khiến chiếc nạng bị trượt làm đứng vững, ngã ngồi xuống. Triều Lộ theo bản năng kéo Vân Hành lại, chưa kịp chạm vào tay , theo quán tính cũng ngã sõng soài lên giường.


      Chính xác là ngã úp lên người Chử Vân Hành.


      Mắt mũi choáng váng. Khoảng cách trước mặt chưa tới ly, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy, đồng tử đen như viên đá lấp lánh dưới hàng mi dài rậm khẽ run run.


      “ Triều Lộ, xin lỗi ”. , tay phải nhàng nâng cơ thể ra.


      bừng tỉnh, cuống quýt nhảy khỏi người , ý thức quay về, khuôn mặt như bị đun nóng: “ sao, là do tôi đứng vững. Tôi có làm bị thương ?”.


      đưa tay nỗ lực đỡ cơ thể ngồi dậy. Triều Lộ thấy khó nhọc vội vã cẩn thận đỡ Vân Hành, nhặt chiếc nạng dưới đất đưa cho .


      “ Cảm ơn , tôi sao”. cầm nạng đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng. Để che giấu xấu hổ, lên phía trước, quay lưng về phía Triều Lộ: “ Tôi có ý mạo phạm nhưng đôi lúc cơ thể khiến tôi cảm thấy bất tiện”. xoay người nhìn , nét mặt bình tĩnh: “ Ngẫu nhiên, cảm xúc cũng như vậy”.


      Triều Lộ lại gần ngước nhìn : “ sao, ai cũng có lúc như thế mà”.


      “ Tôi rất vui khi nghĩ như vậy”. cười cách thoải mái.


      “ Vừa nãy…”. Triều Lộ cân nhắc làm sao để Chử Vân Hành cảm thấy lúng túng: “ Tôi muốn hỏi, lúc nãy gọi tôi định điều gì?”.


      “ Tôi thấy hơi buồn nên muốn hỏi có phải do tôi gì sai ?”.


      phải”. vội vã phủ nhận. “ Tôi…”. Tự nhiên biết giải thích thế nào, cuối cùng đành lựa chọn : “ Tôi buồn cho ”.


      Ánh mắt Chử Vân Hành cụp xuống, hàng mi rậm tạo thành đường cong bao lấy đôi mắt đẹp: “ Cảm ơn ”.


      Triều Lộ chắc chắn lắm về cảm xúc của khi câu cảm ơn. cắn môi tiếp: “ Tôi hi vọng hiểu lầm. Tôi buồn, phải từ cảm thông đối với người yếu đuối. Mà là…”.


      “ Thương xót?”. nhìn sâu vào mắt dường như muốn xuyên thủng ra phía sau. Khóe miệng mang theo ý hiểu biết và cởi mở.


      Triều Lộ yên lặng, trong lòng có tiếng đáp lại : Đúng vậy! Đúng vậy! thương xót cho . kiệt tác hoàn mĩ. Ông Trời sắp đặt cho sao lại vô tình tước đoạt toàn vẹn ấy? Kiên cường như nhưng cũng có lúc thấy xấu hổ khi phải đối mặt với cơ thể tàn tật của chính mình. Nghĩ đến đây, cảm giác trái tim mình như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào.


      “ Tôi nghĩ điều này thể tránh khỏi. Nếu phải vì tai nạn ô tô, cuộc sống của tôi khác bây giờ. Tôi có thể dùng hai tay hai chân để hoàn thành mọi việc. Nhưng tai nạn khiến tôi cả đời tiếc nuối. Tuy nhiên, vì trải qua đại nạn chết cho tôi có nhiều cơ hội thử thách và can đảm làm việc hơn. Ví dụ như tôi phải lo lắng về công việc hơi khác so với tình hình thực tế. Tôi Đức là để học và nghiên cứu về ngành tôi thích”. cười rộ lên: “ May mắn là tôi thích học thể dục mà lại học triết học. Cuối cùng cũng quá tệ. Tôi vẫn có thể làm được điều mà mình mong muốn”.


      Triều Lộ nghe những lời này biết giãi bày ưu tư.


      “ Dù sao cũng rất lợi hại”.


      “ Sao cơ?”. Triều Lộ khó hiểu hỏi lại.


      Có lẽ Chử Vân Hành đứng lâu mệt mỏi, cơ thể tự chủ lui về phía tủ quần áo.


      Triều Lộ thấy thế nhân tiện hỏi: “ có muốn ra phòng khách ngồi nghỉ ? Tôi cũng hơi mệt chút, lát nữa dọn dẹp phòng cho ”.


      Chử Vân Hành gật đầu, chống nạng lên phía trước, kéo cơ thể ra cửa, chân trái di chuyển thành nửa vòng tròn, chân phải tiếp tục lê theo. Triều Lộ chậm rãi sát phía sau ra phòng khách, tới khi Chử Vân Hành đứng trước bàn, vội giành lấy chiếc ghế kéo ra cho .


      Chử Vân Hành chờ kéo cái ghế khác ngồi xuống liền : “ Tôi muốn rất có khả năng quan sát, mọi hành động nhất đều qua được mắt . Ví dụ như vừa nãy”.


      “ Vâng, có lẽ vậy”. Triều Lộ mỉm cười: “ Tôi hi vọng làm mọi người chán ghét”.


      “ Chí ít tôi cảm thấy thế”.


      Triều Lộ bật cười: “ Vậy tốt quá. Lần trước tôi có qua, lâu vừa rồi tôi có làm ở quầy lễ tân. Làm ở quầy lễ tân xây dựng ấn tượng đầu tiên là việc rất quan trọng”.


      mặt lộ vẻ “ đánh giá cao thông tin chi tiết”.


      “ Ở quầy lễ tân của các công ty thường dùng bút cắm quầy đúng ?”


      “ Bút cắm quầy?”.


      “ Loại bút có đế được dính cố định lên bàn, phần đuôi được nối với chiếc bút thông qua cái dây nhựa như dây điện thoại”


      “ À, hóa ra là bút cắm quầy”. nhắc lại.


      Triều Lộ nhớ lần trước chính Chử Vân Hành giải thích về chuyển động của chiếc xe lăn. , người bình thường hiểu về xe lăn tay là chuyện rất bình thường. mỉm cười, học ngay câu đó: “ Người bình thường biết cách gọi cụ thể của chiếc bút cũng là điều bình thường thôi”.


      Chử Vân Hành cười thoải mái: “ Rốt cục chiếc bút kia là như thế nào?”.


      Triều Lộ giải thích: “ Tôi từng gặp rất nhiều người sử dụng chiếc bút ấy. Số người dùng xong cắm bút lại đế e rằng chưa đến nửa. Lúc đó tôi cảm thấy, cho dù đối phương chức vụ cao thấp hay thân phận như thế nào ngay việc này họ cũng làm được. Trong lòng tôi lúc ấy đánh giá thấp về những người có trình độ hay cấp bậc cao”.


      “ Có phần nguyên tắc”. Chử Vân Hành cười lãnh đạm: “ Bởi vậy có thể thấy, kỳ thực tiêu chuẩn của đối với mọi việc tương đối cao”.


      “ Tôi đối với bản thân cũng đặt ra tiêu chuẩn rất cao”. hiểu sao lại thấy lo lắng, sợ cho rằng đối với mọi người nghiêm khắc còn đối với tỏ ra khoan dung. kìm được tiếp lời: “ Còn sao?”. Vừa buột miệng hỏi, thấy ân hận: ràng là có ý gì nhưng cũng khó tránh khiến người ta hiểu nhầm trong lời có ý hơn thua. Với thân phận như hôm nay, nên làm như vậy.


      Vẻ mặt Chử Vân Hành thản nhiên, thẳng thắn trả lời: “ Tôi tự nhận đối với mọi việc, tôi dễ dàng tha thứ. Nhưng tôi nghĩ nhất định hiểu được điều: khoan dung và đánh giá là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.


      Triều Lộ bị những lời nhàng này của đánh trúng. Trong thoáng chốc, nghe thấy thanh của viên đá rơi tõm xuống đầm nước sâu, mang theo tiếng vọng réo rắt. biết đó là ảo giác nhưng vô cùng chân thực.


      nhìn , tiếp tục : “ Tiêu chuẩn của riêng tôi, có thể tóm tắt trong câu: Ít nhất phải làm sao để khiến tự bản thân mình thấy chấp nhận được”.


      Triều Lộ nhịn được : “ Điều này dễ dàng. Tôi đoán, cầu của đối với bản thân chắc thấp?”.


      Tay phải của Chử Vân Hành nắm lấy tay trái: “ Có những lúc tôi tàn nhẫn với chính mình”.


      Triều Lộ mỉm cười: “ Tôi tin”.


      liếc nhìn đồng hồ tường rồi im lặng. Còn Triều Lộ phát ra tầm mắt di chuyển của liền hỏi có hay còn việc khác nữa. Đồng thời đứng lên phải làm nốt cho xong những việc còn lại.


      “ Dạo này tôi phải làm luận văn”. Giọng mang theo ý áy náy: “ Bản thảo và tài liệu tôi đều để trong phòng. Nếu có thể phiền dọn dẹp phòng ngủ trước giúp tôi”.


      “ Có thể thay vỏ ga gối và lau bụi thôi được ?”.


      “ Có thể”. ngẫm nghĩ rồi : “ Từ tôi phải là người ưa sạch . Chỉ từ khi bị tai nạn giao thông, hệ hô hấp của tôi trở nên mẫn cảm, cho nên cầu vệ sinh phòng tương đối hà khắc. Xin lỗi vì làm phiền ”.


      Triều Lộ nhớ hôn mê nhiều năm, thể chất trở nên kém là điều dễ hiểu. vốn nghĩ viêc ưa sạch chỉ là chuyện huống chi bây giờ nghe vậy, trái lại thấy ngượng ngùng: “ phiền gì đâu”.


      đứng lên muốn theo vào phòng, Triều Lộ theo bản năng giữ ngoài cửa: “ , đừng vào. mình tôi vẫn có thể dọn dẹp được”. nhớ kỹ lời về hệ hô hấp rất nhạy cảm. Cho dù mở cửa thông gió cũng làm lo lắng bằng việc để giúp rồi mang bệnh.


      Chử Vân Hành thở dài, nửa đùa nửa : “ Sớm biết thế tôi vậy. Làm cho tôi có cảm giác mình vô dụng”.


      Ánh mắt Triều Lộ nhấp nháy, cũng vừa đùa vừa với : “ Tôi đâu dám coi thường , giáo sư Chử tương lai”.


      “ Khoảng cách từ giảng viên đến tước vị ấy rất xa. Cho dù học vấn còn là thứ hạng”.


      từng bước tới. Tôi nghĩ bây giờ chuẩn bị luận văn cũng là trải qua bước trong quá trình đó đúng ?”.


      thấy việc tranh chức tranh quyền là việc rất tầm thường sao?”.


      “ Ai như vậy? Tôi cảm thấy gọi giáo sư nghe rất xuất sắc và lợi hại”. Triều Lộ phải ý thức được bản thân hôm nay trở nên nhiều từ khi nào. mặt tự nhắc nhở mình nên có chừng mực. mặt ngoài miệng lại thể dừng được. “ Hơn nữa, chỉ cần nghiêm túc học tập việc đạt được chức vị tương ứng là điều ràng. Đúng rồi, luận văn của nghiên cứu về cái gì?”.


      “ Phân tích triết học đương đại phương Tây và phân tích thực học”.


      “ Ha ha”. Triều Lộ cười lớn. “ Hay”.


      “ Hay cái gì?”.


      “ Cũng may …là tôi hiểu gì hết”. Triều Lộ : “ Nhất định là rất khó hiểu và uyên thâm”.


      Chử Vân Hành nín nửa ngày, cuối cùng cũng cười phì ra, toàn thân cùng bàn tay chống nạng ngừng rung lên. Cười xong mới thẳng lưng : “ Lần đầu tiên tôi phát ra, người hóa ra cũng có tế bào hài hước”.


      Triều Lộ sững sờ mãi mới lên tiếng: “ Đâu chỉ có , đối với tôi đây cũng là phát khá trọng đại”.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14 : DẠO CHƠI CÔNG VIÊN ( THƯỢNG)



      Lúc Triều Lộ phải về ngoài trời đổ cơn mưa . Chử Vân Hành : “ Ở ban công có ô, cầm lấy ”.


      Triều Lộ cảm ơn, định lấy ô nhưng nghĩ tới điều gì liền quay lại hỏi: “ Nhà chỉ có cái ô đấy chứ?”.


      “ Đúng là chỉ có cái thôi”. Chử Vân Hành thản nhiên trả lời: “ Tôi dùng đến ô”.


      Triểu Lộ bỗng hiểu ra, ngượng ngùng lên ban công lấy ô rồi đứng trước mặt : “ Thứ bảy tuần sau tôi bảo mẹ tôi mang đến trả ”.


      “ Cuối tuần tới tôi phải về nhà. và dì cần phải đến đây”.


      “ À, ra thế…Vậy mẹ tôi có cần phải đến giúp ?”.


      cần đâu, cảm ơn . hai hôm ba con tôi tạm đối phó được. Hơn nữa, căn bản dì Hạ cần ngày nào cũng phải đến chỗ ba tôi”. Bà Hạ Nhị Lan mỗi tuần đến nhà Chử gia ba lần, các ngày còn lại qua nhà người khác làm việc.


      “ Vậy ..”. Triều Lộ : “ Tôi về đây”.


      Chử Vân Hành vẫn đứng cạnh cửa: “ Lúc rảnh rỗi mới tới chơi”.


      Đương nhiên Triều Lộ chỉ coi như đây là lời khách sáo. Mặc dù nghĩ vậy nhưng miệng vẫn đáp: “ Được”.


      chờ cho cánh cửa khép hẳn mới nhấn nút thang máy. Thang máy từ tầng lên đến tầng hai, cửa nhà Chử Vân Hành bỗng mở. Chỉ thấy nhìn về phía gọi tiếng, ngay sau đó từ trong phòng ra.


      “ May mà chưa xuống”. Chử Vân Hành bước coi bộ gấp gáp, mới được đoạn thấy hô hấp của thay đổi nặng nề. Để chiếc nạng dựa vào tường, lấy từ trong túi áo ra hai tờ giấy: “ Tôi dùng đến hai cái vé này. cầm lấy mà chơi với bạn trai cho vui”.


      “Đinh” – cửa thang máy mở, Triều Lộ để ý, cúi đầu nhận tờ giấy trong tay – hóa ra là hai tấm vé vào cửa của khu vui chơi.


      Khu vui chơi “ Dream Valley” này mới mở gần hai năm nay. Triều Lộ chưa từng đến đó, chỉ thấy mọi người bên trong có rất nhiều trò chơi mới mạo hiểm được giới trẻ hoan nghênh. Triều Lộ nghĩ thầm, biết Chử Vân Hành có người bạn nào tim phổi đưa vé cho .


      trả tấm vé lại nhưng nhận. Triều Lộ sửng sốt, suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn đặt tấm vé vào túi áo : “ Giá tấm vé này rất đắt, so với hai ngày công của tôi cao gấp hai lần, tôi mà nhận quả là thích hợp”.


      “ Đây phải tiền công, càng phải tiền bồi dưỡng”. dựa tay vào tường để đứng cho vững hơn: “ Tôi chỉ muốn sử dụng chiếc vé này có ích. cũng giá vé rất đắt đúng ?”.


      “ Thế nhưng…”. do dự trả lời: “ Người khác đưa cho tấm vé, chừng là muốn với bạn chơi. lại chuyển cho tôi, biết đâu là phụ ý tốt của người ấy?”.


      ra tấm vé này là do tôi mua”. muốn cười nhưng nét mặt chần chừ.


      Triều Lộ biết phân biệt ra sao. Nếu Chử Vân Hành có ý định chơi hà tất lại mua hai tấm vé đắt tiền như thế.


      “ Được rồi, xem như nếu tôi ràng nhận phải ?”. Gương mặt Chử Vân Hành như bất đắc dĩ, chuyện được tự nhiên: “ Nếu như…nếu như tôi cho biết, hai tấm vé này là của sinh viên tặng có tin ?”.


      Triều Lộ có phần đoán ra: “ Là sinh viên nữ phải ?”.


      “ Đúng vậy”. : “ Chắc nghĩ, tình trạng của tôi như vậy mà có chuyện phát sinh quả là khó tin. Thậm chí còn nghi ngờ tôi bịa đặt?”.


      Triều Lộ nửa giây chần chừ, lắc đầu liên tục: “ Hoàn toàn phải vậy”.


      dường như thở dài.


      chất vấn: “ Cuối cùng, sao lại thành ra hai tấm vé thế này?”.


      cười hơi ngượng ngùng: “ Lúc đó tôi cũng hơi choáng váng, biết xử lý thế nào cho thích đáng, đành nhanh trí vừa vặn tôi cũng muốn cùng bạn chơi. Nếu có công có lộc, thầy giáo vô duyên vô cớ nhận quà tặng của sinh viên. Nhân tiện ấy có sẵn vé, tôi bỏ tiền mua luôn”.


      Triều Lộ tấm tắc: “ là giảo hoạt “ – như vậy, những khéo léo từ chối, đồng thời còn thanh minh mình là người có chủ, chặt đứt triệt để mọi niệm tưởng của đối phương.


      “ Bây giờ đồng ý nhận tấm vé này rồi chứ?”.


      Triều Lộ vươn tay về phía túi áo của , móc tấm vé ra bỏ vào túi mình.


      Chử Vân Hành giúp nhấn nút thang máy: “ Tạm biệt, Triều Lộ”.


      “ Tạm biệt”. : “ Còn nữa, cảm ơn tấm vé của ”.


      Thang máy bị người ở tầng khác nhấn qua, lúc này từ tầng cao nhất chậm chạp chạy xuống. Triều Lộ nhìn bóng lưng khập khiễng, theo bản năng nắm chặt chiếc ô trong tay.


      …..


      “ Tôi dùng đến ô”.


      “ Chắc nghĩ, tình trạng của tôi như vậy mà có chuyện phát sinh quả là khó tin. Thậm chí còn nghi ngờ tôi bịa đặt?”.


      Trong đầu nhiều lần lởn vởn hai câu của .


      Bỗng nhiên, chính biết mình nghĩ gì mà thốt lên gọi : “ Chử Vân Hành”.


      Giọng của lớn, chỉ là trong khoảng rộng rãi có chút vọng lại.


      Triều Lộ đợi dừng nạng, động tác vất vả quay lại phía sau, tiến lên : “ chơi có gặp khó khăn ?”.


      trầm ngâm suy tư hỏi: “ Ý là sao?”.


      “ Tôi muốn hỏi nếu ngồi đu quay cao chọc trời có vấn đề gì ?”.


      “ Tôi nghĩ là được”.


      “ Ngày mai cùng với tôi nhé?”. nhận ra mặt mình lúc này đỏ bừng: “ Khi từ chối học trò của mình, từng , có công có lộc. Nếu cùng tôi, tôi coi như tự nhiên nhận quà của ”.


      “ Ngày mai tôi có thời gian”. cúi đầu nhìn : “ Nhưng tôi e là thấy mất hứng”.


      Triều Lộ : “ Tôi muốn đến đây chơi từ lâu rồi nhưng tiếc giá vé đắt quá. Khó khăn lắm mới được vé miễn phí, nhất định tôi tận dụng tốt. Dù sao những trò chơi này cũng rất mạo hiểm, nếu thể lên có thể ngồi ở dưới đợi tôi”.


      thành vấn đề”. Dường như rất thích lời đề nghị này: “ Tôi có thể giúp mua ít đồ ăn và những thứ khác”.


      Cửa thang máy lần nữa mở ra rồi khép lại.


      Triều Lộ lại nhấn thang máy lần nữa: “ Ngày mai gặp nhau trực tiếp ở công viên nhé?”.


      “ Được”. nhìn theo bước vào thang máy.


      Lúc thang máy xuống dưới, Triều Lộ bắt đầu nghi ngờ khả năng mình phạm phải sai lầm ngu ngốc. Trước đó trong lòng còn chê cười người tặng Chử Vân Hành tấm vé là tim phổi. Chính giờ đây làm việc như vậy đáng bị gọi là gì?


      suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra từ: Ma xui quỷ khiến.


      Tiếng mưa rơi đập vào chiếc ô nghe lộp bộp. Triều Lộ dưới ô chăm chú nhìn bé trai chạy cách đó xa. người bé trai đó mặc chiếc áo mưa màu vàng.


      Có lẽ trời mưa, Chử Vân Hành cũng mặc áo mưa ra ngoài? hi vọng ngày mai trời mưa.


      Ngày mai? Đột nhiên trong đầu Triều Lộ chợt nghĩ đến điều gì. vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chưa kịp ấn số điện thoại trong tay bỗng rung. nhìn số máy lên.


      “ Chử Vân Hành?”.


      “ Triều Lộ”. Bên kia đầu dây điện thoại, giọng của vẫn nhàng như trước: “ ngại quá, lúc nãy quên hỏi , ngày mai mấy giờ gặp nhau?”.


      Triều Lộ trả lời: “ Tôi cũng định gọi để hỏi đây. xem, mười giờ được ?”.


      “ Được”.


      nhìn nước mưa xuống viền ô, chần chừ hỏi thêm: “ Nếu ngày mai trời mưa, ?”


      “ Ngày mai, trời mưa đâu”. : “ Tôi vừa mới kiểm tra dự báo thời tiết rồi”.


      “ Vậy ngày mai mười giờ gặp lại”.


      “ Được”.


      Lần đầu tiên Triều Lộ tỉnh giấc, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ để đầu giường thấy mới ba rưỡi sáng.


      vừa mới thoát ra khỏi giấc mơ, nhớ nội dung cụ thể. Chỉ nhớ ngồi chiếc đu quay cao chọc trời, trong tay cầm chiếc kẹo đường lớn màu hồng , quay lại với người ngồi đối diện: “ Tôi vui lắm”.


      Sau đó, tiếp tục ngủ. Lần thứ hai tỉnh dậy là bảy giờ sáng.


      là đầu hạ, hừng đông rất sớm. Bảy giờ sáng mà mặt trời lên cao.


      nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ, hướng ra bên ngoài hít sâu hơi. Quả nhiên trời nắng, mặt đất nước mưa khô.


      “ Con muốn ra ngoài à?”. Bà Hạ Nhị Lan thấy thay quần áo liền hỏi.


      “ Vâng”. hiểu sao thấy chột dạ.


      “ Có ăn cơm tối ?”


      “ Con về, có điều mẹ đừng chờ con. Khi nào con về tự làm đồ ăn là được rồi. Nếu chơi về muộn, con ăn luôn bên ngoài”. nhìn ánh mắt mẹ dạo khắp người , vội vàng cầm túi ra cửa: “ Mẹ, con đây”.


      Bà Hạ Nhị Lan truy vấn nữa. Lúc Triều Lộ xuống dưới lầu, tự trách mình quá nhạy cảm. Ngày hôm nay vốn có gì khác thường, chẳng qua chỉ là chuyến chơi ngày nghỉ. Cùng bạn chơi nên để mặt mộc trang điểm, mặc quần Jeans và áo phông bình thường. cũng biết mình khẩn trương vì điều gì khi đối mặt với câu hỏi tiện miệng của mẹ.


      Khu vui chơi được xây dựng ở ngoại ô thành phố, cũng may có tàu điện ngầm chạy thẳng. Mặc dù chưa đến đây bao giờ nhưng vẫn thuận lợi tìm được chỗ. Dựa theo bảng chỉ dẫn giao thông của tàu điện ngầm chỉ cửa ra gần nhất, chưa đến ba phút đến cổng công viên “ Dream Valley”.


      Ở cổng có rất nhiều người nhưng liếc mắt nhìn thấy ngay. hướng về phía vẫy tay cái. Chắc nhìn thấy nên hơi giơ bàn tay phải cầm nạng lên chào. vội vàng chạy tới.


      đến sớm hơn tôi à?”. tin chắc rằng bây giờ mới chín giờ bốn lăm.


      “ Tôi chưa từng tới đây, rốt cuộc mất bao lâu, sợ chậm làm phải chờ nên có hơi sớm”.


      có mệt ?”. hỏi mà lo lắng biết đứng đây bao lâu.


      “ Tôi mệt”.


      Soát vé xong vào cửa có xe ô tô đưa đón khách bộ. Triều Lộ thấy chiếc xe còn trống hai chỗ, nhanh chóng cùng Chử Vân Hành ngồi lên.


      “ Nhiều năm rồi tôi mới đến công viên giải trí”. Xe bắt đầu chạy, Chử Vân Hành : “ Cảm ơn cho tôi cơ hội”.


      “ Tôi sợ nghĩ cho tôi là hồ đồ. Hôm qua từ nhà về, tôi hối hận”.


      “ Hối hận?”. nhíu mày hỏi.


      Xem ra thích từ này, vội hoảng hốt: “ Bởi vì tôi sợ miễn cưỡng nhận lời”.


      Chân mày dãn ra: “ miễn cưỡng…mà là tôi rất cần can đảm”.


      Triều Lộ mỉm cười, trong lòng hơi đau khổ. khỏi suy nghĩ, nếu đổi lại là , liệu có dũng cảm chống nạng đến khu giải trí này vui chơi . nghĩ là mình kiên quyết từ chối.


      Chiếc xe điện dừng lại tại trạm cáp treo ngắm cảnh, du khách ngồi hay xuống tùy ý. Triều Lộ quan sát bốn phía, thấy khung cảnh ở đây đều là những trò chơi mạo hiểm, : “ Chúng ta ngồi tiếp hay xuống xe?”.


      ”. Chử Vân Hành chống nạng đứng lên trước. “ Tôi nghĩ chúng ta xuống chút ”.


      Triều Lộ cách nào khác đành bước xuống xe.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :