1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa đời phù dung, nửa đời sen - Văn Thanh Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      đó ... thấy chưa. ngu ơi là ngu, nghĩ hoàng thượng mình, sủng mình à, khi hết giá trị lợi dụng rồi bị vứt bỏ thôi, tình ư, chẳng đáng 1 đồng, kiểu này chắc bị phạt vào lãnh cung rồi chứ gì? coi riết càng bực bội, mà bực bội nhưng cũng muốn coi kết thúc ra sao. tức quá mà.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      CHƯƠNG 35: KẾT CỤC

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      Thái giám trong cung ngừng thông báo, Huyền Diệp nhanh chóng chạy tới.

      Nữ nhân của , nữ nhân mến lại ra tay ác độc như thế, ngay cả đứa trong bụng cũng bỏ qua.

      "Buông kiếm!"

      Thanh Hoàn nghe, Vệ tần ôm khuôn mặt đầy máu như phát điên. Thấy hoàng đế liền quỳ xuống đất khóc lớn, nó cũng ràng: "Hoàng thượng. . . Hoàng thượng, nàng muốn giết nô tì, mau tới cứu nô tì với. . ."

      Huyền Diệp xoay người, tiến lên kéo cánh tay cầm kiếm của nàng, hung hăng nắm lấy cổ tay của nàng, lạnh lùng : "Tại sao nàng lại độc ác đến mức này? Cái nữ nhân thiên chân đáng đâu mất rồi!"

      Thanh Hoàn tê tâm liệt phế, khóc lóc : "Nhữ Văn chết rồi! Tại sao ta đánh chết nàng, tại sao?! Ngươi cho ta biết tại sao? Tại sao!"

      "Nàng đánh chết người hầu, trẫm tự mình xử lý, nhưng trong bụng Vệ tần có long thai, ngươi ra tay như thế chính là mưu sát con cháu, theo lý nên xử tử."

      Nàng nhìn , ánh mắt đầy trách cứ và chán ghét. Bóng người lên trong đôi mắt ấy, ngay cả mình cũng cảm thấy ghét.

      Đây là lần đầu tiên nàng giết người, lần đầu tiên vì muốn giữ tính mạng của mình mà muốn đao đâm chết nam nhân của nàng, hôm nay nắm chặt thanh kiếm này lâu, lâu buông.

      Nàng nhúc nhích, nàng sợ, sợ hãi khi nghĩ đến việc mình chết dưới kiếm của nam nhân có biểu cảm đáng sợ này, dưới đôi tay muốn cắt đứt sợi dây sinh mạng của nàng này.

      Khuôn mặt ướt nước mắt, công tử của nàng đỡ nữ tử dưới đất.

      Bộ dáng lại lo lắng như vậy.

      *******************

      "Công tử, ta trước." thanh của nàng vô cùng, khẽ khàng như giọng của thần tiên trong cơn mơ, thổi vào trong lỗ tai Huyền Diệp.

      Thanh kiếm kia xoay lại, dứt khoát đâm vào trong thân thể.

      phản ứng rất nhanh, nhanh chóng bỏ nữ nhân đỡ, đưa tay cầm thân kiếm, cho nên mới chỉ khiến đao kiếm chạm vào da, bị thương tổn.

      Hoàng đế bị thương cả hoàng cung đều náo loạn, vết máu người Thanh Hoàn là do đâm bị thương hay là vết cắt tay Huyền Diệp. Có lẽ nàng sợ hãi, khóc mãi, khóc mãi.

      Vết thương tay hoàng thượng sâu hoắm, nhìn mà thấy hoảng sợ.

      "Nếu như nàng lòng thương trẫm, về sau cần làm mấy việc ngốc nghếch nữa."

      Huyền Diệp có ý định xử trí nàng, nhưng Tần phi và thái y đến nhiều như vậy, nên chuyện này truyền ra rất nhanh, thể hạ chỉ giáng tội được: "Kỵ quý phi lỗ mãng đả thương người, nhốt vào điện thờ, úp mặt vào tường sám hối, cho phép của trẫm, được ra ngoài."

      Nước mắt nàng lã chã rơi.

      Vốn là còn lo lắng cho nhưng bởi vì tịch hàng đêm, dần dần nhạt dần. Lúc mới đầu còn sợ hãi đến bây giờ đơn mà trống rỗng. die.nda/nl.e.qu/yd0n Thiện lương của nàng dường như chết, còn vui vẻ khi gặp , nghĩ đến như trước. Dường như người kia càng ngày càng cách xa, xa tới mức sớm thuộc về nàng rồi, hoặc là, chưa bao giờ thuộc về.

      Bầu trời đổ cơn mưa , thị vệ và cung nữ gác đêm ngủ.

      Thanh Hoàn có thói quen thức đêm, có thói quen ngẩn người, trong tay cầm sách, quỳ gối ở tiền đường yên lặng nhìn, nghiêm túc đến mức nghe thấy tiếng mở cửa.

      "Thanh Hoàn, nàng đặt quyển sách xuống trước ."

      Thanh Hoàn quỳ lâu, bị kéo lên như vậy, chân cũng mềm nhũn, Huyền Diệp nắm lấy eo nàng, tới bên, ngồi xuống.

      Căn phòng được thắp sáng, bên ngoài đều là thị vệ thái giám.

      rất nghiêm túc, cũng rất khách khí: "Nhữ Văn chết rồi, nàng liền cầm đao giết đứa bé và tần phi của trẫm. Vậy nếu như, trẫm giết bạn bè của nàng, có phải nàng cũng muốn giết trẫm hay ?"

      Nàng nhìn , lâu như vậy, cũng được mấy năm rồi, khi đó mình là tiểu nương vô tư, để ý cái gì, cảm thấy chuyện quan trọng nhất đời này là người. die/nda.nl.eq;uyd0n Dù tốt hay xấu cũng hết mình. Ngay cả trong hoàng cung lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.

      tại người mà mình đến tận xương tủy hỏi như vậy, là nghi ngờ và chất vấn, còn có oán giận ác độc và hiểu chuyện của nàng.

      Dù có rất nhiều điều muốn nhưng Thanh Hoàn cũng lời nào, vừa khóc vừa giọng : "Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi."

      "Nàng biết sai rồi?" hỏi ngược lại: "Thanh Hoàn, nàng nàng biết sai rồi? Trẫm muốn hỏi cuối cùng nàng muốn làm như thế nào? Trả lời trẫm!"

      Vỡ òa trong tiếng khóc, nàng trực tiếp quỳ trước mặt : "Thời gian ta vui vẻ nhất trong đời là khoảng thời gian ở cùng với ngươi. Ta biết ngươi sớm thích ta, có thể ở lại bên cạnh ngươi là khai ân. Chỉ là tại tất cả đều thay đổi, ta trở thành người mà hoàng thượng ghét, là gánh nặng, là khối u ác tính trong hoàng cung, là người mà hoàng thượng muốn giết nhưng lại ra tay được. Tất cả mọi người đợi hoàng thượng hạ chỉ, chỉ có ngươi vẫn còn ở đây hỏi vấn đề này."

      Huyền Diệp đứng dậy nhéo hông nàng, đứng lên: "Ai muốn giết nàng? Nàng linh tinh gì vậy!"

      "Ta linh tinh. Cha ta chết rồi, mẫu thân ta bệnh nặng qua đời, ca ca ta chuyển đến phía bắc, tại sao chỉ giữ lại ta ở hoàng cung, còn đối xử với ta tốt như vậy? Có phải cảm thấy ta vô dụng, gây ra chuyện lớn được nên giết đúng ?"

      quả kinh ngạc, kinh ngạc đến ngây người, đôi tay lau bộ mặt đầy nước mắt của nàng: "Người nào cho nàng những chuyện này, trẫm muốn lột da người đó!"

      Thanh Hoàn cực kỳ bi ai, khóc nức nở, được lời nào, ôm eo , dựa vào trong ngực, giọng : "Ngươi cho ta biết, từ lúc bắt đầu có phải lừa ta ? Có phải ngay từ đầu muốn dẫn ta tiến cung làm con tin , có từng chút, chút nào ta ?"

      Đầu Huyền Diệp ông cái, nhất thời trống rỗng. Thế nhưng lại tưởng tượng ra được từ đầu đến cuối tâm trạng nào nàng cũng trải qua, là đau đớn, bi thương, còn là căm hận, hoặc là thù hận?

      "Đúng là trẫm chưa hiểu nàng... rốt cuộc nàng biết những gì? Trẫm tìm cách để cho nàng biết tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng ta lại giống như đứa ngốc vậy. Trẫm chưa bao giờ nghĩ muốn làm tổn thương nàng, tình hình lúc ấy quả là do bị ép buộc, đắn đo mãi mới biến nàng trở thành con tin, nhưng tuyệt đối muốn khiến nàng bị tổn thương."

      Nàng nghe được câu trả lời khẳng định như thế, cảm thấy đắng chát, ngay từ khi bắt đầu sai, vậy tại còn ý nghĩa gì nữa?

      Nàng yếu ớt khóc vai lâu, hoàng đế muốn lời an ủi, nhưng cũng mở miệng, trong gian yên tĩnh bỗng nghe thấy câu : "Ta muốn rời ."

      nghe lầm, kết quả này, ngay từ lúc bắt đầu đoán được.

      "Nếu như trẫm đồng ý?"

      Thanh Hoàn dựa người , né tránh, nước mắt rơi xuống: "Trong lòng ta đau đớn, cho nên ăn ít thứ, có lẽ sống được nữa."

      Huyền Diệp chưa bao giờ nghĩ nàng tự sát, vết thương trong lòng bàn tay còn chưa lành, ôm lấy nàng ra cửa: "Nhanh, nhanh, nhanh truyền thái y!"

      Độc tố phát tác giữa đường, khóe miệng chảy máu đen, đến phòng ngủ ngất .

      nghĩ, chỉ là nàng mệt mỏi nên thân thể mới cử động, nhất định là như vậy, vẫn cúi đầu hôn lên má nàng. trải qua nhiều lần sống chết, thân thể nữ nhân này xuất khoảng trống lớn thể bù đắp được khiến sinh mệnh nàng ngắn lại.

      biết mình muốn gì, nghĩ gì. Ở đường ôm nàng bước , tới giường.

      Đôi mắt lại mở ra, khẽ híp nhìn , nhắm lại.

      Nàng hận rất nhiều, hận muốn chết trước mặt .

      , hai, ba, mười thái y đều tới đây. Nàng còn sống, mất mạng, cứu được nữa. Trải qua thời gian dài như vậy, chết, nhưng vẫn chấp nhận, đưa tay, đặt lên ánh mắt của nàng.

      Hôm qua đôi mắt này của nàng vẫn còn sáng ngời nhìn , cho là đời này nàng vẫn yên lặng, chăm chú nhìn , dời bước nào.

      ra ly biệt cũng chỉ trong giây đồng hồ mà thôi.

      có thói quen, bất cứ chuyện gì cũng thu xếp đầy đủ, bất cứ chuyện gì cũng biết. Bất cứ chuyện gì nhưng trong đó lại có nàng. Nàng là nữ nhân yên tâm nhất. Mỗi lần mệt mỏi hay vui đều nghĩ, thấy nàng liền vui vẻ. Những nữ nhân kia luôn tính toán ta, nhưng vẫn có người chân tâm ý đối xử với ta, lừa gạt, lừa dối ta.

      Nàng giương nanh múa vuốt ngã người , nghĩ nữ nhân này rất nhiều, đến mức dù có làm bất cứ chuyện gì cũng tha thứ, cũng vẫn .

      Người này giống như cây đinh đâm sâu vào trong máu thịt của , đến khi quen dần với tồn tại của nó mới phát , khi rút ra ngoài lại đau đớn như vậy, đau đến mức khiến người ta tê dại, còn thấy đau nữa.

      Cho dù chết , tới Quỷ Môn quan, uống canh Mạnh Bà, nữ nhân cũng buông được công tử của nàng. Dù cho có ở dưới vực sâu thấy đáy, khi nghe được thanh quen thuộc gọi tiếng Hoàn nhi, nàng nỗ lực trở về, lông mi nhúc nhích.

      Giống như thiêu đốt sinh mạng lần nữa, triệu tập tất cả đại phu giỏi nhất trong thiên hạ đến chữa trị cho nàng.

      *******************

      Độc tố sinh sôi khắp toàn thân, thái y , dù có tỉnh lại, cũng chỉ sống thêm được mấy ngày. Huyền Diệp chỉ vẻn vẹn nghe được chữ sống, còn lời mấy ngày phía sau đều vứt hết.

      ngày hay hai ngày ba ngày, mặc dù hi vọng trong lòng vẫn còn, nhưng càng ngày càng bé.

      Có lẽ trở thành người thực vật, hoặc là có thể cứ như vậy mà chết , hay mở mắt rồi ngủ luôn.

      Thanh Hoàn bất tỉnh hơn tháng.

      tháng này, tất cả các dược liệu ly kỳ, cổ quái tốt nhất thiên hạ đều dùng, nhưng vẫn có bất kỳ hiệu quả gì.

      Chỉ là Huyền Diệp cũng thấy sao, giống như có thể lấy nó để an ủi lòng mình. Tự an ủi chính mình rằng: ít nhất nàng còn sống, đúng, nàng còn sống.

      lẩm nhẩm trong lòng có lẽ cũng khiến nàng cảm động. Có ngày, người giường bỗng ho tiếng.

      Tề Đức Thuận chỉ coi như tai mình nghe lầm, qua nửa canh giờ, cung điện an tĩnh lại truyền ra tiếng ho khan nho lần nữa.

      Huyền Diệp nghe được bẩm báo lập tức buông đồ trong tay chạy tới.

      Ôm lấy thân thể Thanh Hoàn, cúi đầu hôn lên để xem nhiệt độ. Thân thể lạnh như băng chạm vào đôi môi của . Vậy mà có thể bị nhiệt độ cơ thể của khiến khẽ mở đôi mắt.

      giống như tìm thấy bảo bối bị cướp mất, hưng phấn nhìn nàng.

      "Ta là Diệp công tử của nàng."

      Cặp mắt kia nhìn cái, lại nhắm lại, thêm mấy ngày trông ngóng, chờ đợi.

      Cuối cùng cũng tỉnh lại, toàn thân yếu ớt giống như bùn nhão, đứng dậy nổi.

      Mỗi ngày Huyền Diệp đều bưng thuốc đến tự mình đút cho nàng. Toàn thân thể động đậy, chỉ còn cặp mắt linh quang kia nhìn chăm chú.

      Chính là nhìn chăm chú như vậy, chính là như vậy.

      Thái y dám , chỉ là hồi quang phản chiếu, ý thức cầu sống mãnh liệt mới khiến tỉnh lại. Ngay cả năng lực tự nuốt chén thuốc xuống cũng có.

      dùng miệng đưa từng ngụm thuốc vào trong miệng nàng để giữ vững sinh mạng. die.nd/anl'equ.ydo/n. Uống chút lại ngất , rất dài, rất lâu.

      từng cho là có thể quyết định sống chết của tất cả mọi người thế giới này, chỉ có việc làm người chết sống lại có biện pháp. dám thậm chí ngay cả những ý nghĩ khác cũng dám nghĩ, muốn chuẩn bị tâm lý rằng nàng biến mất, được nghe người này chuyện nữa.

      vào mùa đông giá rét, trời đổ cơn tuyết . Mỗi ngày đều đút thuốc cho nàng. ra cũng tốt hơn trước, ít nhất nàng có thể từ từ nuốt thuốc xuống, chảy ra nữa.

      "Ta muốn ở đây."

      Giọng vô cùng , đây là câu đầu tiên khi nàng mở miệng. Rất , theo tiếng thở ra.

      Huyền Diệp kinh ngạc ngây người, để chén thuốc xuống, đặt tay mặt Thanh Hoàn, chợt cười lớn. Vui quá hoá khóc chắc cũng chỉ là vẻ mặt này thôi.

      "Hoàn nhi, trẫm biết nàng nhất định tỉnh lại, nhất định có thể! Dù nàng chết nhưng nghe được trẫm gọi nàng, nàng cũng trở lại đúng ?"

      Nữ tử nhìn , giọng cực kỳ yếu ớt: "Ta muốn ở đây, ta muốn xuất cung."

      Huyền Diệp giả vờ như nghe thấy, cúi đầu hôn mi mắt nàng.

      "Hoàn nhi, nàng biết khi nàng tỉnh lại trẫm vui sướng thế nào . Đừng rời , trẫm lập tức cho nàng làm hoàng hậu. Đưa nàng đến Khôn Ninh cung chính là đảm đương chức hoàng hậu. Hoàn nhi, đừng làm tổn thương chính mình nữa. Hoàn nhi, ta điều chế thuốc tốt, khi thân thể nàng khỏe lại, chúng ta sinh đứa bé."

      muốn rất nhiều, rất nhiều lời , thân thể nàng mệt mỏi đến mức ngất , vẫn muốn tiếp.

      là vui, biết nàng chết, chắc chắn chết. Ngón tay cứ vuốt ve nàng mãi.

      úc nàng tỉnh lại, bên ngoài, sắc trời rất u. Hoàng quý phi bên cạnh vội vàng gọi hoàng đế tới.

      mặt hơi hồng trở lại, Huyền Diệp khom lưng ôm nàng vào trong ngực, thổi nguội thuốc, giọng êm ái: "Biết ta là ai ?"

      giường, nàng có tí sức lực nào, nàng tích góp tích góp từng tí sức lực rồi mở miệng: "Ngươi để cho ta , ta muốn ở trong cung."

      nghìn lần vạn lần coi như nghe thấy những lời này. Nhưng nàng mở miệng có mấy câu, dùng hết sức để , lại phải nhớ , phải thích , mà là rời .

      Nếu như nàng chết, còn biết khi nàng còn sống vẫn như vậy. Bây giờ cảm thấy mọi thứ trước đây hôm nay giống như mộng ảo, tất cả đều là giả dối.

      Vẫn nhàng đút thuốc cho nàng như cũ: "Uống thuốc ."

      Đôi mắt nhìn khuôn mặt , máy móc mở miệng: "Ta muốn xuất cung."

      "Choang" tiếng, chén thuốc trong tay vỡ tan. Ngoại trừ chén thuốc tan vỡ, còn có trái tim của , vỡ thành từng mảnh thể khép lại được

      Hoàng quý phi chưa từng thấy hoàng đế giận như vậy, cuống quít đứng dậy theo .

      "Hoàng thượng cần nóng lòng, Hoàn nhi mới vòng điện Diêm La. Bây giờ vẫn sợ hoàng thượng cho nên mới linh tinh, hoàng thượng ngàn vạn lần nên trách tội, tức giận với nàng."

      Hoàng đế nghiêm mặt lời, sải bước nhanh về phía trước.

      Thanh Hoàn khỏe lúc rồi lại bệnh lúc, cứ như này hơn mười ngày mới có thể mở miệng câu. Người như vậy sợ rằng thể qua khỏi mùa đông giá rét này rồi.

      Cho nên có dáng vẻ như nay, có thể rời giường, thuần túy là do đống thuốc cực tốt ném ra.

      *******************

      Giữa bọn họ lạnh nhạt, câu thứ nhất mở miệng vẫn là câu kia.

      Huyền Diệp muốn đập hết chén thuốc này đến chén thuốc khác trong tay nữa. phẫn nộ của bởi vì sợ hãi và phản kháng của nàng mà cuối cùng lựa chọn buông tha.

      Cuối cùng, có ngày, nhàng ngồi ở mép giường của nàng : "Trẫm đồng ý nàng, thả nàng ."

      Nữ tử yếu đuối nằm giường khẽ mở mắt.

      Nằm ở trong ngực uống thuốc lần cuối cùng.

      đồng ý thả nàng rời , lại nghĩ rằng Hoàn nhi của vội đến mức này.

      Hôm sau có trận tuyết lớn rơi xuống, Thanh Hoàn mặc xong quần áo bước ra khỏi hoàng cung. Huyền Diệp muốn tiễn nàng, nhưng chịu được đau nhức như hàng loạt kim đâm trong lòng, theo nàng tới cửa cung.

      Nàng mặc dầy giống như con gấu đáng , gặp hơi lạnh bên ngoài, mặt hơi ửng đỏ. Tay dắt con ngựa, ở phía trước, nàng cố ý tự mình rời , cần tặng của hồi môn.

      "Lúc này mà rời , với thân thể của nàng, sống được mấy ngày đâu."

      Hoàn nhi quay đầu nhìn , nàng bệnh đến mức này, cứ như còn chút máu nào, tay vuốt lông con ngựa, thanh hơi nhưng rất kiên định : "Ta nên chết ở bên ngoài."

      Huyền Diệp đưa tay, muốn chạm vào người này lần cuối cùng, nữ tử duỗi ngón tay ra, đặt trong lòng bàn tay . Mấy tháng qua, bên trong bàn tay kia có vết cắt thành sẹo, chạm vào mấy giây liền rút ra.

      Huyền Diệp nhìn gương mặt của nàng, giống như thời gian cũng quay trở về ngày đầu tiên nhìn thấy nàng. Nữ tử kia giống như thiên thần bầu trời đáp xuống bên cạnh , khuôn mặt tươi cười đến hoa tươi cũng ảm đạm.

      Nàng tự sát hai lần, lại hôn mê rất lâu, mở miệng muốn rời khỏi khiến từng rơi lệ lần. Nhưng khi lời này xuất , lời tàn nhẫn như thế truyền đến tai , đầu ầm vang. Trong khi xoay người đưa lưng về phía nữ nhân này, cất bước vào hoàng cung, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.

      ra khi con người đau khổ bởi người khác, bản thân có thể rơi lệ.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      CHƯƠNG 36: LỜI CUỐI SÁCH

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      Mùa xuân trong cung năm nay trôi qua cực kỳ tẻ nhạt, lạnh lẽo chỉ vì bệnh tình của thái hoàng thái hậu ổn định mà chiến phía bắc còn ngừng.

      Hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, đến phương bắc tiễu sát hồng mao. Hoàng thượng xuất cung là chuyện lớn nhất trong thiên hạ, nước Đại Thanh an bình, chưa ảnh hưởng đến căn cơ, căn bản cần như thế.

      Cho nên tất cả thần tử và hoàng phi đều khuyên can.

      Hoàng quý phi cùng ở với cả ngày, nhưng trong lòng cũng dám gì trái ý .

      Cả mùa đông, hoàng thượng cười cái nào, ai dám động chạm. Sợ hơi chút lại chọc cho giận dữ.

      Trừ mỗi ngày thương nghị chánh , giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, dẫn Dận Nhưng luyện võ, sau đó cùng học. die.nd/anl.equ/yd.on Tất cả mọi chuyện đều giống như có chuyện gì xảy ra. vẫn làm những việc ngày thường mình làm, thay đổi chút nào.

      Nguyên quý nhân vẫn cho là hoàng thượng tìm nữ nhân nào đó, năm hai năm, kết quả lại có. Cho tới bây giờ, nàng cho rằng hoàng đế lòng dạ ác độc, cứng rắn, ai có thể lay động. từng cho là có nữ nhân khác biệt, nhưng kết quả, dù là ai cũng vẫn thế, ai đặc biệt.

      Chuyện hoàng thượng muốn thân chinh cuối cùng vẫn quyết định, ai có thể khuyên được.

      Phi tử trong cung khóc như mưa nhưng vẫn quyết tuyệt rời như cũ.

      Hoàng đế ngự giá thân chinh ở triều đại nào cũng là thời gian trọng đại nhất trong hoàng triều, đáng chú ý cùng bình luận. vì giành lại mảnh đất bị cướp mất mà mang binh chỉ huy, tất cả mọi người đều ca tụng.

      Có lẽ làm hoàng đế đủ tư cách hơn bất cứ ai: có lòng, có lực, có trí, có mưu. Duy chỉ đối với đám nữ nhân và tần phi là có nửa điểm kiên nhẫn.

      Lúc Vệ tần chuyển dạ, hoàng thượng câu nào. Mặc dù thế, vẫn ra chỉ thị chữa lành gương mặt đó.

      Mãi lâu sau Vệ phi tần : "Ít nhất hoàng thượng vẫn để ý đến ta, người còn biết đến thăm đứa bé, đặt tên cho con ta."

      Sau lại mới biết chỉ trả khoản nợ đao thay người kia mà thôi.

      Khi tin Nạp Lan công tử mắc bệnh qua đời truyền tới, hoàng thượng còn suy nghĩ dùng đường thủy tiêu diệt địch canh giữ, chỉ cảm thấy có chút giật mình. die/nd.anl;eq.uyd'on Cả đời này của kính nể nhất là văn nhân nhã sĩ, Nạp Lan Tính Đức bị nhiễm lạnh qua đời tránh được xúc động trong lòng, nhưng tiếng lòng này là do tình cờ học được từ thơ ca nhàn nhạt ưu thương mà sinh ra.

      Hoàng đế đến, sĩ khí tăng mạnh, hơn nữa trước chuẩn bị đầy đủ, đánh thắng rất nhanh. Sau hồi kinh muốn đến đường xá Thịnh kinh xem cái, di chỉ của tổ tiên ở quan ngoại, chỉ là rất nhanh bỏ qua ý nghĩ này.

      Sau khi trở về cung, dân chúng kinh thành đều nghênh đón, toàn bộ tần phi trong cung cũng ra nghênh tiếp.

      Vệ tần ôm đứa bé tới bên cạnh , lệ rơi ngừng. Hoàng đế ôm đứa bé, hôn cái, cho cái tên, hơn.

      Hơn năm qua, ai có thể khiến nở nụ cười.

      Thân thể hoàng quý phi càng ngày càng yếu, yếu đến mức đứng nổi, tất cả cung nữ đều quỳ mặt đất.

      Rất khuya Huyền Diệp mới tới đây, kéo nàng : "Mẫn nhi, trẫm nợ nàng nhiều quá."

      Ánh mắt hoàng quý phi ảm đạm, xương tay lộ ra, cầm tay hoàng đế : "Hoàng thượng. . . Nô tì vào được trong lòng người. Trong hai năm qua hoàng thượng chưa từng vui vẻ lần, Kỵ quý phi. . . Hoàng thượng. . ."

      "Nhã Mẫn." Ngón tay che miệng nàng, "Nàng là nữ nhân trẫm kính nhất, hôm nay trẫm phong nàng làm hoàng hậu, trẫm sớm nên phong nàng."

      ngờ nàng lại chết trước đêm chuẩn bị làm hoàng hậu. Vào cung hơn mười năm, cuối cùng cũng có ngày có thể ảnh hưởng đến chút tâm tình của .

      Hoàng hậu qua đời lại lần nữa kích nổ bi thương và lạnh lẽo trong hoàng cung. die/nda,nl;eq'uyd/on Hình như mấy năm có chuyện gì vui. Cho nên lại lựa chọn ra lần nữa, lại lãnh binh thân chinh lấy lại đất đai bị cướp mất.

      Bởi vì bệnh của thái hoàng thái hậu, trong lần đối chiến này, lựa chọn trở về.

      Huyền Diệp nhìn tổ mẫu làm bạn cả đời với mình, cuối cùng lần này cũng phải chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị tâm lý để tránh cả thân thể lẫn tâm hồn bị suy sụp.

      đọc thuộc nhiều sách phương Tây như vậy, biết người chết thể giữ lại. Nhưng mỗi ngày vẫn vì bà làm phép, đến thiên đàn cầu phúc.

      Vẫn làm nên chuyện gì, thể cứu vãn như cũ.

      Khi còn tấm bé, có mẹ chơi cùng, được có ngày nào vui vẻ, duy chỉ có tình thân, tại tất cả đều rời , còn ai.

      là hoàng đế, cuối cùng giờ phút này cũng có thể khóc to. hơn 30 năm, trái tim từ từ cứng rắn đến như thế, nhưng lại có lổ hổng khiến cách nào khống chế đau lòng.

      Thái hoàng thái hậu dùng toàn lực bảo toàn cho nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chút ý nghĩ nào khác. Thuở lên ngôi, nếu phải có bà trợ giúp chỉ sợ đời này vẫn tầm thường, tuỳ theo tự nhiên, có chí tiến thủ, thể hưởng thụ vinh hoa phú quý như thế.

      Hoàng đế bi thương nhiều ngày ăn cơm đầy đủ, Bình phi thân với thái hậu nhất, nàng vào cung lâu nhưng chưa bao giờ có đứa con, mấy ngày nay đều ở trong cung an ủi trái tim như bị kim châm của .

      Nhưng an ủi kiểu này cũng được mấy câu liền vội vã rời . Hoàng cung héo hắt, tàn tạ may mắn có Bình phi mang thai khiến bầu trời có chút ánh sáng. Chỉ là ánh sáng trong đêm tối ấy cuối cùng vẫn biến mất, đứa bé ra đời mấy tháng liền chết non.

      Đả kích liên tiếp khiến còn sức mạnh xoảy chuyển trời đất, còn cảm xúc gì khác. die/nda,nle/q/uyd0n Thậm chí nhìn thấy Nguyên quý nhân lâu gặp cũng lộ ra cảm xúc chán ghét nữa.

      nhiều năm như vậy, ai biết biến thành dạng gì.

      Quần long đấu đá trong hậu cung càng ngày càng lợi hại, mà vẫn lạnh lùng coi như liên quan, nhìn tất cả như cũ, giận.

      "Hoàng thượng cảm thấy đau lòng sao?"

      già rất nhiều, giống như lần đầu tiên phong nhã hào hoa, tuổi trẻ khí thịnh nữa.

      Nàng cũng già hơn rất rất nhiều. Nữ tử trong cung mà có ai thích già yếu rất nhanh. nhiều năm như vậy, có lẽ đến tên của nàng, hoàng đế cũng nhớ nổi.

      "Hoàng thượng là vua của vạn vật, làm sao có thể có cảm giác này. Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể đau lòng! Ta hận ngươi, hận ngươi dẫn ta đến đây."

      nghe quen nữ nhân khóc lóc kể lể và mấy câu đầy hận thù nên cảm thấy có chút khác thường nào, cần phải phản bác lại.

      Thái giám bên cạnh kéo Nguyên quý nhân nổi cơn điên rời , nữ nhân rơi lệ hô: "Cuối cùng ngươi cũng gặp báo ứng! Trong hoàng cung ai ngươi, chỉ là sợ uy nghiêm của ngươi mà thôi! Ha ha, Hoàn đáp ứng hận ngươi chết được, ngươi giết cả nhà nàng, nàng hận thể đao giết chết ngươi!"

      Rất nhiều năm, nhiều đến mức ai dám nhắc tới tên của người này trước mặt , có ai!

      Huyền Diệp đập vỡ ly trà trong tay, ánh mắt từ bình thản biến thành lửa giận thể áp chế, con ngươi khẽ run.

      tới nhìn chằm chằm nàng, tát mạnh cái.

      "Ngươi đánh ta sao, ngươi đánh , nữ nhân trong cung này ngươi thích bao nhiêu, lợi dụng bao nhiêu? đáng tiếc, người trong hoàng cung, ngay cả chính nàng cũng biết thứ đồ uống ngươi đưa tới thể có thai, ngươi vẫn còn giả mù sa mưa với nàng? Còn ta, bị ngươi gọi liền đến, ngươi là hoàng thượng nhưng ngươi có lòng sao? Ngươi từng đối xử với ta được chút lòng sao?"

      Hoàng đế mạnh mẽ bóp chặt cằm nàng, hầu kết lên xuống, máu nóng sôi trào trong người tụ lại đầu ngón tay, bóp cằm tràn máu. Cuối cùng vẫn gì, xoay người rời .

      Tay bỗng làm rơi bức họa xuống đất. die/nda.nl;equ.yd/on Bức họa kia nằm mặt đất, đôi mắt lộ ra khiến dám nhìn trộm dù chỉmột chút. Nhanh chóng che vào ném sang bên.

      Nhiều năm, cặp mắt kia vẫn mê hoặc lòng người như cũ, nhìn chằm chằm vào lòng của . Vậy mà ngay sau đó lại bị đặt tại nơi thấp nhất, vĩnh viễn thấy mặt trời.

      Dưới tình huống hoàn toàn có chuẩn bị, lần thứ hai tuần tra phương Nam.

      Chỉ là phong cảnh Giang Nam này cũng khiến suy nghĩ nhiều, trái tim lạnh lẽo, còn có ý muốn chậm chạp thư giãn nữa.

      Tác giả có lời muốn : Có ngoại truyện để kế thúc HE, nhưng nếu đăng lên lại thích hợp. Vậy nên thôi, cứ để kết thúc như này nha.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :