1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa đời phù dung, nửa đời sen - Văn Thanh Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 30

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Huyền Diệp hề hứng thú với chuyện này, chiến phía bắc càng ngày càng kịch liệt, vì để chi tiêu tiết kiệm, cầu tất cả đều giản lược. Toàn bộ lễ nghi cưới vợ của vương cung đại thần đều phải giảm bớt.

      Từ sau khi hai người gặp mặt trong trời tuyết, trừ lúc thỉnh thoảng nhớ nàng, muốn nàng phát điên còn căn bản, cả mùa đông này đều do Ôn quý phi phục vụ.

      Trời dần dần ấm, tú nữ ở các địa phương cũng bắt đầu vào kinh thành.

      Trước khi chọn lựa, Ôn quý phi đưa danh sách lên, Hoàng đế rảnh nhìn cái này, chỉ lúc trở về nghỉ ngơi buổi tối, nàng mới có thể với từng người.

      Ngày sinh, cầm tinh con gì vẫn phải đầu tiên.

      Lần này quyết định tất cả, như vậy mọi việc sau này muốn làm hay là trong vòng năm năm tới phải cách chức ai.

      Những tú nữ đọc đủ thứ thi thư đầy tài hoa đều bỏ qua.

      Ôn quý phi có chút kỳ quái khẽ cười : "Hoàng thượng từ trước tới nay luôn thích nữ tử có tài văn chương, tại sao giờ đều bỏ qua?"

      "Đọc nhiều sách vở tính toán nhiều, trẫm thích nữ nhân như Nguyên quý nhân."

      "Nguyên quý nhân gần đây hiểu chuyện hơn rồi"

      Huyền Diệp cười tiếng: "Hiểu chuyện thế nào, Hoàn nhi vẫn ở đây, cần nàng ta."

      Ôn quý phi nữa.

      đến mấy người liền mệt mỏi. Ôn quý phi nhàng kéo chăn cho , dám cử động nằm ở bên gối. Ngày nào cũng như thế.

      Nàng mặc dù năm hơn 30, nhưng trong lòng có lúc vẫn có chút muốn, nội tâm ngừng nhộn nhạo.

      Nhiều ngày như vậy cũng chạm vào nàng. Nữ tử luôn dịu dàng hiểu chuyện trước mặt , nếu ra những chuyện này chỉ sợ rằng hoàng thượng mất hứng, khéo ngày sau cũng tới nữa.

      Dường như thành thói quen, thói quen chú ý đến từng cử động của hoàng thượng, hơi ho khan cái lập tức cảm thấy được.

      Vội vàng đứng lên: "Hoàng thượng khó chịu chỗ nào?"

      cũng mở mắt, giọng : " có việc gì, ngủ ."

      Xoay người, đầu hướng ra phía bên ngoài.

      Sáng sớm Thanh Hoàn đứng ở bên ngoài chờ, Huyền Diệp nhìn thấy nàng có chút sốt ruột.

      "Chuyện gì?"

      Nàng nhìn , đôi môi muốn mở miệng, rốt cuộc ra, chỉ là cười tiếng: "Tìm nhầm, ngại quá."

      xong cũng chạy ra.

      Tề Đức Thuận giúp hoàng đế mặc quần áo, Ôn quý phi bưng chậu nước rửa mặt tới lau mặt.

      "Hoàn đáp ứng tới sao?"

      tiếng.

      Ôn quý phi biết gần đây trong lòng hoàng đế vui, cho nên thêm cái gì.

      Ôn quý phi theo ý hoàng đế, báo tên họ mấy người cho hộ bộ, đến lúc đó những người này trực tiếp vào cung làm thị nữ bình thường cần gặp mặt điện, cũng thể để bất kỳ vương cung quý tộc nào lấy làm phúc tấn.

      *******************

      qua năm nên bây giờ chuẩn bị chỉ mất hơn nửa tháng, những người còn lại thân thế đều thích hợp, là những nữ tử Mãn tộc mỹ mạo đoan trang.

      Hoàng thượng có thời gian điện chọn, thái hoàng thái hậu yên lòng, mặc trang phục, được mọi người vây đỡ cùng Ôn quý phi .

      Nữ tử nào dung mạo cũng xuất chúng, trẻ tuổi xinh đẹp.

      Thái hậu muốn tuyển người hào phóng hiểu lễ, phải hiểu hoàng đế, thay chia sẻ nỗi lo.

      Chuyện chính trị trong triều cần phải kết thân để mở rộng thế lực nữa, đơn giản hỏi mấy câu, chuyện sau đó đều giao cho Ôn quý phi.

      Buổi tối những tú nữ này thống nhất được an bài đến những địa phương khác, mặt hoàng thượng mặt còn chẳng thấy nên cũng có bất kỳ ý muốn lật bảng hiệu tìm bọn họ.

      Mặc dù chọn những cung nữ này nhưng chọn sách phi vẫn còn cần hoàng đế tự mình hạ khẩu dụ thánh chỉ.

      Chỉ là tại chánh bận đến mức thể quan tâm đến tình hình bên này, những ngày qua đều gấp gáp tìm cách đánh tiếp phương bắc.

      Chỉ hoãn lúc mà gần tháng trôi qua.

      tại ở ngự hoa viên, hoa nở r dễ dàng buông lỏng lần, người dám quấy rầy, người lẳng lặng ở phía trước, sau lưng đám người theo ở phía xa.

      Tề Đức Thuận bị thái hậu cùng Ôn quý phi nhắc nhở mới dè dặt : "Vạn tuế gia, tú nữ mới tuyển đều ở Uyển Y cung, nếu tối nay nô tài phân phó kính phòng để hoàng thượng nhìn chút?"

      lên tiếng, đưa tay nhìn nhánh cây đâm chồi nảy lộc.

      Hoa mẫu đơn bên cạnh nở rộ.

      Những lời này hỏi được vì vậy nhanh chóng ngậm miệng sang chuyện khác.

      "Đây là những cây mà thu năm trước chuyển từ Lạc Dương đến, ngờ mới vào thu mà nở đẹp như vậy."

      "Hoàn đáp ứng gần đây như thế nào?"

      Hoàng đế đột nhiên đổi đề tài, Tề Đức Thuận vội vàng đáp lời: "Hoàn đáp ứng mấy ngày nay đều ra khỏi cửa, ngày hôm qua lúc nô tài đưa chút điểm tâm thấy nàng ngồi ngẩn người."

      Huyền Diệp gật đầu cái.

      Hoàng đế đến Ngự Hoa Viên tất cả mọi người đều muốn tản ra. yên lặng dạo bước. die'ndưan'l'e;qu'yd.on Mấy ngày gần đây quá mệt nhọc, mệt đến mức cơ hội nghỉ ngơi cũng có.

      "Chiều tà, lá rụng, in bóng nước - chìm dần trong gợn sóng lăn tăn - đôi mắt người đầy đau thương cầu - ...."

      trung bay tới giọng nữ trong trẻo, điệu du dương, giọng điệu
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 31: THÀNH

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Thanh Hoàn thất hồn lạc phách rời . Ba năm này, trước nàng luôn là người ngồi ở bên cạnh . Bây giờ nàng là tần phi thứ bao nhiêu trong lòng của . Nhưng đời này, nhiều người như vậy nhưng có ai có thể lời nào tạt được hơn nàng.

      Lúc trở lại, lộ ra vẻ mặt, Nhữ Văn cũng biết chuyện chưa thành công, vội vàng cười hì hì lôi kéo nàng: " sao á..., dù sao về sau người ở cùng với ta là được rồi."

      "Nhữ Văn, hoàng thượng từng thích ta sao?"

      Nhữ Văn sững sờ, cười ha ha đứng lên: "Tiểu thư, người vào cung ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi cái vấn đề này."

      Nàng sững người, giọng :"Chưa từng hỏi sao?"

      Nhữ Văn lắc đầu cái: "Chưa từng hỏi, nếu trước khi vào cung người hỏi chút chừng bây giờ ở trong cung này đâu."

      Thanh Hoàn khóe miệng cười cười: "Có vẻ có người trong lòng rồi."

      "Người là Vệ quý nhân."

      Nàng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi biết sao?"

      "Ta dù ngày ngày ở chỗ này cũng biết, chỉ là tiểu thư người cho dù có biết cũng giống như trước kia, coi như gió thoảng bên tai, cuốn bay tất cả. Làm thế nào cũng coi như nghe thấy."

      "Hoàng thượng tốt với nàng ấy sao? Có tốt với ta ?"

      Nhữ Văn cười : "Tiểu thư, ta dám khẳng định trước khi vào cung, hoàng thượng khẳng định lừa ngươi. Cái gì mà năm chỉ gặp mấy lần. Mấy ngày trước, vị lão ma ma hoàng đế Thái tông vừa trị gia vừa sủng phi, mỗi ngày đều gặp nhau, ngày nào cũng nắm tay, cùng ở chung chỗ, làm gì có chuyện tách người trong lòng ra lâu như vậy. dién;da;nl.equ'ydo/n Ta tách khỏi tiểu thư ngày muốn, nếu là hai ba tháng phải nhớ đến chết sao? Vệ quý nhân được sắc phong mười ngày, ngày nào cũng ở cùng hoàng thượng, tiểu thư thấy có tốt hay ?"

      Thanh Hoàn khẽ gật đầu cái, tựa như hiểu, tới phòng nằm xuống ngủ.

      Hai ngày nay nàng kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Nàng đa sầu đa cảm chưa bao giờ vượt qua hai ngày, đến bây giờ vẫn có dấu hiệu chuyển biến tốt.

      Trước khi vào cung, trong phủ tổ chức sinh nhật cho tiểu thư cực kỳ náo nhiệt. Năm ngoái hoàng đế tuần tra phương Nam tổ chức, năm nay có người mới, thể nào cũng lại bị quên thôi.

      biết bao lâu gặp Nguyên quý nhân, lần này gặp mặt lại còn giống y lần đầu tiên.

      Nàng nằm ở cây đọc sách cẩn thận té xuống.

      Nguyên quý nhân vội vàng dìu nàng, Thanh Hoàn tránh tay nàng, lúng túng tiếng cám ơn. muốn rời nàng kia :

      "Hoàn đáp ứng cần gì vội vã, tại hoàng thượng thích Vệ quý nhân cùng những người mới đến, ta và ngươi cần phải làm kẻ địch chứ?"

      Thanh Hoàn xoay người nhìn nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng xinh đẹp như hoa, rực rỡ động lòng người. Khi đó ước chừng cũng xấp xỉ tuổi nàng tại. Trước kia rực rỡ động lòng người bao nhiêu giờ chỉ còn dư lại có đôi mắt sáng ngời ướt lệ.

      Nguyên quý nhân cười mà như khóc : " ra ta rất hâm mộ ngươi... Mặc dù ngươi bị cách chức làm đáp ứng nhưng vẫn có thể sống tiêu diêu tự tại như vậy, tùy lúc có thể khiến hoàng thượng chú ý. Mà ta, lần nào hoàng đế cũng nhìn rất thờ ơ. đời khó có được nhất chính là trái tim của hoàng đế, ngươi có được thứ khó có nhất rồi."

      Thanh Hoàn chìm khắc : "Trái tim của hoàng đế thể chiếm được. Ngươi, ta, hay bất cứ người nào trong cung cũng chiếm được. Huống chi hoàng đế vẫn minh quả quyết lòng làm đại như vậy. Ngươi và từng thân mật như vậy ở chung chỗ, còn chưa hiểu sao?"

      "Ta phải là hiểu , là muốn hiểu , nhưng lại thể hiểu . Từ lúc vào cung đến bây giờ, từng bước, từng bước rất tự nhiên nhưng lại khiến cho lòng mình chán nản. Ta cũng từng ảo tưởng muốn độc sủng, đời này chỉ mình ta." Nàng nhàng , cười tự giễu tiếng, " tại cảm thấy ngày trước quá buồn cười quá đơn thuần. Hoàng thượng là người nhẫn tâm nhất thiên hạ. Thời điểm đối đãi ngươi tốt cho ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ thế gian cũng có thể cho ngươi, đối với ngươi hờ hững chỉ ở trong ý niệm, giống như mọi lời lúc trước đều là lời dối, đều là giấc mơ."

      Nàng lại ngẩng đầu nhìn Thanh Hoàn: "Từ ta cho là ta là đặc biệt, tất cả mọi người đều thích ta, hoàng thượng khi đó sủng ái ta, cho là thực lòng ta. tại mới phát , tất cả đều buồn cười làm sao, buồn cười đến mức, ta biết nên cảm tạ ngươi hay hận ngươi."

      Thanh Hoàn quan sát nữ nhân nước mắt lẫn lộn trước mặt, nữ nhân kia vẫn còn muốn .

      "Ngươi tin tưởng đúng , lần đầu tiên ôm ta, lại gọi ta là Hoàn nhi, Hoàn nhi. Đặt tên cho ta là Lục Các. Lục Nhi, Thanh nhi, là giống nhau a. Ta lại vẫn ngây ngốc tin tưởng tâm với ta. Đến cuối cùng mỗi lần hoàng thượng lúc rời ta còn lấy chuyện phụ thân ngươi uy hiếp , để cho lưu lại. hoàng đế cứ như vậy làm theo, giữa chúng ta chịu nổi như vậy, làm sao có thể thích ta. Lúc nào ta biến thành bộ dáng này, ta cũng tin. Còn có đứa bé của ta, đứa bé của ta a, đứa bé! Ta thấy vui mừng, đáy lòng cũng vui mừng theo, giống như ta mang chính là đứa bé của ngươi vậy. Nhưng hi vọng cuối cùng ấy cũng bị phá vỡ, bị Vân tần giết chết. Ta biết ta còn cơ hội, chỉ có đứa bé này cho ta ở hy vọng cuối cùng trong cung. Nhưng tất cả đều kết thúc."

      Nguyên quý nhân nước mắt kềm chế được. Nữ tử này ưu nhã biết bao, ngay cả khóc lóc kể lể cũng xinh đẹp như thế.

      Thanh Hoàn biết an ủi nàng ấy như thế nào, nàng chưa từng có ai tâm : "Ngươi đừng trách . Nếu là Diệp công tử, nhất định có thể làm người chồng tốt, giống như các công tử khác biết ngâm thơ, làm câu đối, du ngoạn khắp núi sông rộng lớn, thương thê tử của mình. Nhưng là hoàng đế, ta thấy lúc làm hoàng đế tốt bao nhiêu, cho nên thèm để ý lúc làm hoàng đế có tốt và bất đắc dĩ như thế nào. die.nda'nl'eq.uydo/n Cha ta là tướng quân, từ lúc ta còn liền bắt đầu cùng người đoạt lợi, giết hại lẫn nhau để
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 32: TÂM MA

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      chưa kịp cứu nàng, nàng tự mình bò lên.

      Thanh Hoàn nhìn thấy Diệp công tử, cảm thấy mình cực kỳ nhếch nhác.

      Nhanh chóng chạy .

      Lúc nào gặp mặt , phải nhào tới mà là chạy trốn đây?

      Nàng trốn tránh, thậm chí ngay cả dũng khí hỏi câu cũng có.

      Mà hoàng thượng còn tệ hại hơn. Vệ quý nhân thích Vân Phù hiên, liền lập tức hạ chỉ thu hồi Vân Phù hiên, cho Vệ quý nhân chuyển qua.

      Tịnh Thục cung lâu ai ở, người nào quét dọn, thành nơi rất tồi tệ.

      Hoàng đế muốn nàng chuyển vào Khôn Ninh cung.

      Khôn Ninh cung nhiều năm có ai ở, là nơi tiên hoàng hậu lúc còn sống ở.

      bị sửa chữa lại, hoàn toàn thay đổi, tất cả đều là đồ mới.

      Người khác cho là chức vị đáp ứng có tư cách gì mà ở nơi này, chỉ có nàng biết, nơi này giống y như lãnh cung, toàn bộ quan nhân trông coi, được ra ngoài bước.

      Ngày trước chỉ nghe là có miệng cười lòng đau, hôm nay mới phát ra còn có thể thương tâm đến đau lòng như vậy, trái tim đau đớn từng đợt.

      Khôn Ninh cung giống như nhà giam, khiến nàng ngột ngạt, hít thở thông.

      Buổi tối hoàng thượng đến thăm nàng, tràn đầy nụ cười, mang đến rất nhiều thứ.

      Lần đầu tiên, để ý dỗ dành nàng như thế.

      Nhưng cái nữ nhân này ngay cả lúc vui sướng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, thèm để ý.

      Lần đầu tiên nàng hoàn toàn phản kháng, dưới tình huống vội vàng, kịp chuẩn bị, tiến vào thân thể, nàng càng trốn tránh, người bên chuyển động càng mạnh.

      Móng tay Thanh Hoàn hung hăng bấm vào lưng , đổi lấy vô cùng vô tận kháng cự lại, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức đau đớn trong trái tim nàng chuyển thành đau đớn ngoài thân thể.

      Hàm răng ngậm chặt bị cạy ra, nam nhân dùng sức cắn đầu lưỡi của nàng.

      Nàng nhẫn nhịn lời nào, hàm răng điên cuồng đánh nhau giống như chiến loạn.

      cuối cùng cũng nổi giận.

      Bàn tay mạnh mẽ nắm thứ mềm mại trước ngực nàng, hoàn toàn còn thương hương tiếc ngọc.

      người đầy vết răng của .

      Bọn họ làm nhiều lần như vậy, nhưng người dưới người chưa bao giờ có ánh mắt lạ lẫm như vậy, ánh mắt hờ hững này khiến quen.

      Người ở bên kịch liệt lần nữa, đụng vào thân thể thanh đều nghe cách nhìn, nàng lại gắt gao cắn môi, phát ra bất kỳ thanh gì.

      Huyền Diệp cực kỳ tức giận, phát tiết thời gian rất lâu vẫn còn ở ra sức ma sát cao tần luật động thời điểm rút ra, mặc quần áo vào cất bước rời .

      Nữ nhân đưa tay kéo lại chăn, ngơ ngẩn, mất hồn.

      thích người hiểu chuyện, ghét hơn cả người nhiều chuyện, kiểu cách.

      Cho nên gặp nàng nữa.

      đoạn thời gian rất lâu sau, trái tim của Thanh Hoàn lại khó chịu.

      Nhớ nhung giống như căn bệnh lại bò lên đầu nàng lần nữa.

      Ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, ra ngoài mới phát mùa hè rồi, nóng đến mức thở thông.

      Nàng mở miệng hỏi Tề Đức Thuận đưa nước đá tới, câu đầu tiên là.

      " giờ hoàng thượng như thế nào?"

      Hoàng thượng cũng từng thích hỏi, giờ Kỵ phi thế nào, Hoàn đáp ứng thế nào.

      hỏi như thế nào, gần đây nàng có vui vẻ , vui ?

      Nương nương hỏi thăm hoàng thượng thế nào, chính là muốn biết gần đây hoàng thượng có nghĩ tới nàng, đề cập tới nàng sao?

      Tề Đức Thuận đáp lời: "Hồi quý phi nương nương, dạo này hoàng thượng bận triều , để ý những chuyện khác."

      Thanh Hoàn thậm chí để ý tôn xưng trong miệng.

      " vẫn giận ta sao?"

      cười : "Hoàng thượng làm sao có thể giận nương nương, người thấy nương nương mạnh khỏe còn vui mừng kịp ấy chứ."

      Khóe miệng nàng cười cười: " sao?"

      "Đúng vậy a, trước đó vài ngày, hoàng thượng còn mơ thấy nương nương đấy."

      Yếu ớt : "Ta cũng thường mơ thấy ."

      Đứng ở hành lang lát rồi trở về phòng.

      *******************

      Cách mấy ngày sau, Tề Đức Thuận lại tới lần nữa, nàng có chút đứng ngồi yên.

      "Công công, ta muốn thấy hoàng thượng, gặp ta
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 33 HỐI HẬN

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Cánh tay Huyền Diệp chợt dùng sức, phát kéo nàng lên.

      "Nàng nhìn ta, nhìn vào mắt của trẫm"

      nhìn đôi mắt nàng, tay nâng gò má trắng nõn.

      "Thanh Hoàn, bất kể sau lưng nàng có xảy ra chuyện gì vĩnh viễn vẫn là nữ nhân của ta, là hoàng phi của trẫm. tại thay đổi, về sau cũng , cả đời cũng thể thay đổi! Mang nàng vào cung phải để làm hạ nhân hầu hạ trẫm, phải như thế! Nàng hiểu ý trẫm ?"

      gì cũng đúng, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn thẳng như vậy khiến nàng nhẫn tâm lời phản bác.

      "Ta đồng ý ngươi, ta đồng ý ngươi, cái gì ta cũng đồng ý với ngươi."

      Huyền Diệp hôn trán nàng: "Ngoan, về trước, trẫm khỏi bệnh gặp nàng."

      Nàng rất ngoan ngoãn, lời đánh sâu vào suy nghĩ khiến nàng thể khống chế, vẫn nghe lời của trở về.

      Có lẽ là nỗi lòng tạo thành bệnh, trời lại nóng, hôm sau cảm nắng, ngã bệnh.

      Nhữ Văn nấu chút canh đậu xanh, nàng có chút khẩu vị nào, ăn lại nôn, mấy ngày đều như thế.

      Nhìn nàng lo lắng, khó chịu, liền chọn mấy món ăn, nhưng vị giác có chút cảm giác.

      Mỗi ngày, thân thể lại gầy .

      Hoàng thượng đưa tới những phương thuốc nổi tiếng, quý giá nhất đời nhưng thân thể cũng tốt lên.

      Nhữ Văn quỳ mặt đất, lau mồ hôi cho Thanh Hoàn.

      Khóc : "Cần nhiều thuốc như vậy để làm cái gì chứ, tiểu thư chút bệnh cũng có, tâm bệnh trị hết, nhiều thuốc hơn nữa cũng có ích lợi gì."

      Nàng nhìn Nhữ Văn khẽ cười: "Nhữ Văn à, ngươi thấy bồ câu nhà chúng ta đưa tin chưa?"

      "Chưa, những ngày qua chưa từng thấy."

      "Sợ là ai cho ăn nên chết rồi." di[en.da'n;l,eq;uyd'on Nàng ho tiếng, " biết mèo con của ta trong Vân Phù hiên như thế nào, người khác có đối xử tốt với nó hay ."

      Nhữ Văn lấy khăn lạnh, lau đôi tay nóng rực của nàng, : "Tiểu thư người hãy mau mau tốt lên, lúc khỏe lại chúng ta mới có thể tìm chúng trở về, nuôi lần nữa, về sau để cho người chơi đùa với chúng"

      Khóe miệng Thanh Hoàn lộ ra nụ cười: "Ngươi đúng, còn rất nhiều chuyện chưa làm đấy."

      xong từ từ đứng dậy xuống giường.

      "Ta sao, trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi. Ngươi cho bọn họ buổi tối mang cho ta chút thức ăn, muốn ăn ít."

      Nhữ Văn nghe nàng muốn ăn thứ gì đó, tỏ ra rất vui mừng.

      "Được được, ta ngay bây giờ, tiểu thư ăn cơm mới có sức. Về sau người muốn làm cái gì ta cũng làm cùng với người, thèm để ý đến hoàng thượng nữa, chúng ta sống cuộc sống vui vẻ, ăn uống no đủ, cái gì cũng quan tâm, để cho người khác chê cười."

      lâu nàng nở nụ cười rực rỡ: "Được, về sau để cho người khác chế giễu nữa."

      U sầu mấy tháng, lâu như vậy ăn bữa nghiêm túc. Hôm nay Huyền Diệp biết nàng có khẩu vị, đặc biệt mang ít thứ đến cùng dùng bữa với nàng.

      Nữ nhân này biến hóa kinh người, vẽ đôi lông mày đoan trang, điềm tĩnh, lông mi mắt chớp chớp.

      Mang theo dáng vẻ thành thục, chút tính khí trẻ con cũng còn.

      Rất biết điều khéo léo xới cơm, gắp thức ăn cho .

      Tất cả những chuyện phi tử nên làm, nàng đều có thể làm.

      Huyền Diệp có chút có quen, cho tới nay toàn bộ đều là chăm sóc nàng, bất kể ở phương diện nào.

      Hôm nay cảm thấy có chút cảm xúc khác thường, chỉ là thay đổi chưa chắc phải là chuyện tốt, con người luôn trưởng thành lên, làm việc cũng càng ngày càng chín chắn.

      Lúc ăn cơm mặc dù tướng ăn của nàng vẫn như cũ, ăn như hổ đói, nhưng nhiều nữa, cũng la hét vài chuyện thú vị, yên tĩnh lẳng lặng ăn, quấy rầy
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 34: CỰC KỲ ĐAU ĐỚN

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Bình sinh Nhữ Văn coi thường nhất những người vênh váo đắc ý, ỷ thế hiếp người. Bình thường ỷ vào tiểu thư thèm để ý những thứ này, tại ai cũng dám lên mặt.

      Quý phi nương nương, quý phi! Địa vị cao như vậy mà cũng dám phách lối, đúng là quá khinh người rồi.

      "Tiểu thư, người phát uy, họ coi người là mèo bệnh. Đây là đâu chứ, ở Khôn Ninh cung mà cũng dám giương oai, phải là gần đây hoàng thượng vẫn sủng ái nàng sao? Có cái gì tốt mà hả hê, giỏi hơn nữa phải cũng là tần ư, đúng là thiếu đòn! Kẻ dưới mà xúc phạm người ở bị đánh 20 gậy, lần sau nhất định tiểu thư được mềm lòng."

      Thanh Hoàn đưa cánh tay, khoác lên bả vai Nhữ Văn: "Hôm nay ngủ cùng ta ."

      " nên đâu, đó là nơi mà hoàng thượng và tiểu thư ngủ."

      Thanh Hoàn quẫn bách.

      "Chuyện này – chúng ta ngủ ở phòng của ngươi."

      Hai người ngủ cùng giường là lúc còn rất rất . Khi đó nàng luôn gặp ác mộng, vô cùng sợ hãi. Lúc còn là tiểu nương có rất nhiều tâm muốn , bỏ qua tất cả các quan niệm, cũng chỉ có nàng có thể cùng bản thân chút chuyện.

      "Tiểu thư, người ngủ được sao?"

      "Đúng vậy, có chút ngủ được."

      Nhận được câu trả lời Nhữ Văn lập tức hoạt bát.

      "Tiểu thư, ta nhớ trước kia chúng ta ở ngoài cung, len lén chạy ra vương phủ nghe diễn trò, vui vẻ nha."

      Thanh Hoàn muốn nhớ lại quá khứ, xoay người cầm tay Nhữ Văn: "Nhữ Văn, về sau hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta ích kỷ, muốn để ngươi xuất cung nữa, sau này vẫn muốn ngươi chăm sóc ta tốt, dụ dỗ ta vui vẻ."

      Lời dịu dàng này ngay lập tức đâm trúng tuyến lệ của Nhữ Văn, die/nda.n l.eq/uyd0.n nàng thể nhịn được vì tiểu thư từng vui vẻ như thế nào mà giờ lại biến thành đa sầu đa cảm như vậy, khóc : "Tiểu thư, từ ta chỗ nương tựa, tại cũng chỉ có người, ta đâu hết, về sau chúng ta mãi mãi xa rời nhau, cùng nhau sống hết đời."

      Mặt mày nàng hớn hở: "Nhữ Văn, ta rất vui, lúc đau khổ nhất, khó chịu nhất còn có người ở cùng với ta, còn có ngươi cùng với ta. Nếu lúc vào cung mang ngươi theo, biết những năm sau này sống thế nào nữa, tính nết này của ta, chỉ sợ ai chịu được."

      "Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trong thiên hạ. Trước kia lúc còn ở vương phủ, đại thiếu gia sủng ái tiểu thư nhất, bởi vì người cùng lão gia ầm ĩ nhiều lần, cũng là bởi vì tiểu thư vừa thiện lương chính trực vừa đáng , gặp chuyện bất bình còn rút dao tương trợ, cho nên dù có nhiều tai họa hơn nữa, thiếu gia cũng giúp người đỡ lấy."

      Giọng nàng rất : "Đúng vậy, ca ca tốt với ta. Ta tùy hứng, lúc vào cung, ngay cả tiếng cảm ơn cũng kịp với huynh ấy, từ biệt chính là mãi mãi cả đời cũng thể gặp lại nhau. Lúc đó luôn khiến mình sung sướng, vui vẻ, muốn mình và Diệp công tử ở chung chỗ, quên hết bọn họ, cũng biết tại huynh ấy có tốt hay ."

      Nhữ Văn bảo đảm : "Tiểu thư yên tâm , đại thiếu gia là người tốt, ông trời phù hộ, khẳng định sống rất vui vẻ với thiếu phu nhân, sau đó sinh đứa bé mập mạp, à , phải là đám nhóc xinh đẹp."

      Trong lòng Thanh Hoàn cũng mạnh mẽ đồng ý, nhất định, nhất định.

      Nàng quyết định buông tha việc dựa vào người kia, mặc dù trong lòng nỡ nhưng thay vì hai người lúng túng, bằng mình buông tay trước, như vậy cần gây khó chịu cho nhau nữa.

      Nhưng mà vẫn tiếp tục thích , chỉ đổi thành phương thức thích khác, đứng xa nhìn, hay trong giấc mơ, có thể gặp gỡ rồi cùng nhau vui vẻ trò chuyện.

      Có lẽ ngày trước Nhữ Văn đúng, vui vẻ hay là do mình tạo ra, liên quan đến người khác. Nếu như có ngày có người khống chế tình cảm của ngươi, như vậy ngươi biến thành tên nô lệ cúi đầu trước nó, còn cảm xúc thuộc về mình. Nàng nghĩ, đó từng mình.

      Nếu có thân phận khác chung sống với , có lẽ có khả năng xuất kết quả khác.

      Cảm xúc thay đổi, cả người cũng cảm thấy tốt lên.

      Chỉ cần nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm bị người khác đụng vào, dường như nàng cũng cảm thấy đau đớn.

      *******************

      Nàng học thêu thùa, mặc dù đâm được, nhưng lại rất quyết tâm, quyết tâm suy nghĩ những chuyện khác.

      Hôm nay có chút kỳ quái, kỳ quái là mí mắt phải của Thanh Hoàn cứ nháy liên tiếp, kim tay cũng đâm nhiều lần, rất đau.

      Buổi sáng hiểu sao nàng lại muốn ăn đậu đỏ. Mùa này vốn có đậu đỏ để ăn, biết khẩu vị ở đâu ra lại rất nhớ nhung cái mùi vị kia.

      Từ trước đến giờ, cầu của nàng nhiều lắm, Nhữ Văn rất sảng khoái đồng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :