1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa đời phù dung, nửa đời sen - Văn Thanh Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 25: MONG NGÓNG TRỞ VỀ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Quan viên trở về cung báo hoàng thượng chưa có ý trở về. Cho nên ngày nào cũng xuất khung cảnh rất kỳ quái: Nhữ Văn bưng nghiên mực, cầm mấy tờ giấy viết thư.

      sai, Thanh Hoàn chuẩn bị muốn viết phong thư, phong coi như là thư tình . Đời này vì đại khái chuyện gì cũng làm được.

      Nàng đau lòng khó chịu, thế nhưng sau nhiều ngày trôi qua, phần khó chịu, đau lòng kia bị nhớ nhung xoá bỏ sạch . Nàng thích , cho nên muốn hỏi ít chuyện, vì an lòng, cũng vì về sau có chút suy nghĩ, có thể kiên trì chờ , mặc kệ đợi bao lâu.

      Lớn như vậy mà cơ hội viết chữ nhiều lắm, hoàng đế cũng mới chỉ xem qua nàng viết bài thư hối cải, còn có lần chép sách. Chữ coi như cũng đặc sắc xinh đẹp.

      Tuy Thanh Hoàn biết làm thơ, nhưng cũng từng đọc Kinh Thi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng biết viết như thế nào, từng tờ từng tờ giấy ném rất nhiều.

      Sáng tác thơ gì thôi bỏ , hẳn cũng biết văn nàng tốt. Viết nháp hai ngày, cuối cùng chỉ viết nửa trang giấy.

      Đổi đổi lại, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ viết mấy dòng chữ, dán kín lại rồi đưa cho quan viên hồi cung.

      Kế tiếp chính là đếm hết ngày này đến ngày khác. Lúc nào có thể nhận được, đường có thể xảy ra vấn đề gì hay . Có chút giống chờ đợi, cũng rất giống là chờ đợi tin bình an ở chiến trường, vừa ngóng nhìn vừa sợ . ngày lại ngày.

      Mà hình như hy vọng khiến những ngày sau trôi nhanh hơn chút, mà chính là lo âu khẩn trương như vậy át hết cả đau lòng, khó chịu.

      Lá thư này là đưa đến hành cung của hoàng thượng, chỉ là Huyền Diệp cùng mấy người cải trang vi hành thị sát tình hình công trình bằng gỗ, cũng ở đây.

      Đợi đến sau khi trở về hơn nửa tháng, hơn nữa còn cực kì tức giận. Tiền trích ra bị tham ô nửa, đến khi vào hè mưa nhiều và lớn, công trình mềm như đậu phụ này chỉ sợ hỏng ngay lập tức. dien.dan. le quy don.] Trong vòng ba ngày chém bốn quan viên, lại khẩn cấp phái mấy quan viên thủy lợi từ kinh thành quan viên đến sửa chữa lần nữa, còn phải thương nghị quyết sách. Cho nên Tề Đức Thuận dám đưa thư phái quan gửi đến cho , như vậy lại chậm thêm bốn năm ngày.

      Sau khi hoàng thượng ngủ cùng phi tử mới dậy mới nhìn thấy. Trời nóng, băng trong hành cung cũng làm dịu khí nóng bên trong, khát nước đứng dậy.

      Lá thư này đặt ở chỗ sâu nhất trong góc, bàn đầy sổ con, được cài vào bên cạnh, trong lúc vô tình liếc thấy.

      nhàng nhấp miếng trà, cũng ký tên, mở ra nhìn chữ giấy. Rất ít, chỉ viết có mấy dòng, nét chữ rất đều, vừa nhìn biết là viết nhiều lần.

      Gần đây tâm tình của tốt, bề bộn công việc tên nàng chợt lên trong đầu.

      Kính Quân công tử:

      Vài ngày trước chọc giận, trong lòng hết sức áy náy khổ sở. mỗi ngày nhớ nhung kềm chế được, chỉ mong chờ sớm ngày gặp nhau, vĩnh viễn về sau chia cách.

      Thậm chí quên viết kia tên, chỉ có thời gian. rất lâu rồi, hơn tháng trước.

      Mấy dòng chữ đơn giản lại cực kỳ thâm thiết, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ nàng cười nhìn .

      cảm thấy nàng cười. die.n da.n le.qu.y do.n mấy câu đơn giản lại khiến Thanh Hoàn rơi nước mắt. ra nàng muốn hỏi, trước ngươi những lời này còn tính hay , lời lúc bái đường có phải hay . Ngàn lời muốn viết ra lại thành lời như vậy.

      Huyền Diệp cũng định viết thư trả lời, chỉ là mấy chữ đơn giản này lại giống như đột nhiên đâm trúng nơi cõi lòng mềm mại của . Nhưng phải người dễ dàng bị khống chế, nữ nhân này dùng mấy dòng chữ nhanh chóng hòa tan trái tim của , lớn đến từng này mà chưa lần nhận được thư tình.

      Huyền Diệp nhàng gập bức thư lại, mặc quần áo vào ra. Bận rộn mấy ngày rốt cuộc cũng thư thả lại.

      Lâm viên so với hành cung thoải mái, xinh đẹp hơn, mát mẻ hơn. Hoàng đế có cơ hội cùng tần phi, thái hậu nhõm du ngoạn. Quan viên địa phương thấy đây là cơ hội để biểu , đặc biệt ra roi thúc ngựa từ Lưỡng Quảng mang tới chút vải mới chín. Đặc biệt vào hôm nay trong lâm viên trình lên. Phía dưới trải băng, cực kì mát lạnh. Cuối cùng tâm tình hoàng đế cũng tốt hơn chút.

      "Hoàng thượng, quả vải này mát lạnh, cùi trong suốt, đúng là thứ giải khát tuyệt vời, là ngon."

      Nguyên quý nhân cũng nhàng : "Ăn những thứ này là phúc của chúng ta, nhóm nô tì đều phải cảm tạ long ân của hoàng thượng."

      Định phi vẫn ôm công chúa, dọc theo con đường này nàng yên lặng vô cùng, chưa bao giờ dám nhiều. Thậm chí nàng còn biết tại sao hoàng đế lại quyết định mang nàng tới đây. Đoạn đường này thậm chí chưa câu nào với nàng, chỉ có tiểu công chúa mới có khả năng hấp dẫn chút chú ý của .

      Nguyên quý nhân từ từ trở nên dịu dàng hơn để lấy lòng hoàng thượng, những người khác vẫn ôn hoà như cũ, lại xuất thêm vài ngôi sao mới lượn quanh mắt, dường như có quyền chuyện.

      Tất cả mọi người cách nào biết được tâm hoàng đế. Thậm chí đến
      [​IMG]


      CHƯƠNG 26: THỂ KHỐNG CHẾ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Huyền Diệp nhìn nàng, lâu gặp nữ nhân này, bị dáng vẻ của nàng làm si mê.

      cánh tay ôm hông của nàng, cạy ra hàm răng của nàng ra lần nữa, đột nhiên mà quyết tuyệt, càn quét xâm nhập thoả mãn, dần dần xuống hôn hít cổ, xuống chút nữa. . . .

      Ban ngày ban mặt, mặc dù người nào vây xem, thơm tho xinh đẹp như vậy nhưng vẫn rất đúng mực, cuối cùng khắc chế.

      buông nàng ra chống cằm lên trán nàng, nhắm mắt lại hít sâu: "Tối nay ở Vân Phù hiên chờ ta."

      bảo nàng chờ ở Vân Phù Hiên, nhưng chờ lâu, mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa đến. Từ từ úp mặt mặt bàn ngủ, bị Nhữ Văn nhàng lay tỉnh.

      "Hoàng thượng tới sao?"

      Nhữ Văn nhìn nàng hàm hồ : "Có thể quá bận rộn, mới vừa hồi cung khẳng định rất nhiều việc, tiểu thư cần chờ nữa."

      " gạt ta, ta đợi tiếp."

      "Tiểu thư còn chờ cái gì hả." Nàng hơi gấp, "Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, lại chỉ để ý mình người."

      "Nhữ Văn!" Thanh Hoàn nhìn nàng, "Ta và ngươi ở trong cung, từng bước khó khăn, nên những lời may. Ta hiểu ngươi từ theo ta lớn lên, nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể dựa vào , phải sống ở chỗ này cả đời, thể phản kháng được. Nếu ngươi thích nơi này, đợi được hai mươi lăm tuổi mới ra ngoài, ta lập tức cầu xin hoàng thượng thả ngươi ."

      Nhữ Văn quỳ thẳng xuống, khóc rống : "Tiểu thư, ta chính vì lớn lên cùng người nên trong lòng mới khó chịu. Từ người đối đãi ta giống như tiểu muội muội. Ta vẫn cho là người nên sống cuộc sống phóng túng, tự do thoải mái, phải như tại, phải ở nơi này. người con trai cả ngày hành hạ mình như thế. die.nd'an]le/quy'don ra coi như có người khác, có nam nhân, tự chúng ta cũng có thể sống tốt. Người thích như thế, nhưng nửa năm này, người có thể sống với chính mình. Bây giờ cắt đứt, tại khó chịu về sau khó chịu nữa."

      Nhữ Văn có người , nàng hiểu, cái gì nàng cũng hiểu.

      Chỉ là Thanh Hoàn đại khái cũng hiểu , hoàng thượng đến nơi của người khác rồi, tới đây nữa.

      Nhàn nhạt : "Nhữ Văn, ngươi hiểu."

      "Ta hiểu!" Nhữ Văn lớn tiếng, ngày trước cái gì Nhữ Văn cũng đều vì Thanh Hoàn làm, hôm nay thể tiếp tục chịu đựng Thanh Hoàn như vậy nữa, "Tiểu thư, trong lòng người thích hoàng thượng sao? Lúc mới đầu, người Diệp công tử, người là nam nhân tốt nhất thiên hạ, có thể sống với người cả đời. Thân phận của đổi thành hoàng đế, người vẫn thích , nhưng thực người có thể xoá bỏ hình bóng của Diệp công tử sao? Tại sao khi đứng trước mặt thường gọi là hoàng thượng, xưng là nô tì? Tại sao người chán ghét Nguyên quý nhân như vậy, phải bởi vì nàng ta cũng là nữ nhân của hoàng thượng sao? Nàng ta và người cùng thích người, người ghét cảm giác như thế. Tiểu thư người căn bản thích hợp nơi này. Người có thể bỏ ra năm, hai năm, ba năm, năm năm nhưng người thể đem phần này cả đời! Có số việc cả đời thể thay đổi, chỉ biết lặp lại vô tận, lặp lại, rồi lại lặp lại, giống như tại. Tính tình tiểu thư ta hiểu , chỉ là người đủ sức để làm chuyện này cả đời, tiểu thư, tỉnh ngộ ."

      Thanh Hoàn giương mắt nhìn Nhữ Văn, nàng biết dùng từ nào mới có thể giải thích được. Nhữ văn còn hiểu nàng hơn cả mẫu thân nàng.

      Nhữ Văn và mình giống nhau, thanh cao từ , lớn lên phải cho gả cho người đàn ông tốt nhất, mình nhất. nhưng đời, cái gì cũng có nhân quả cả.

      "Nhữ Văn, trong lòng ta phản kháng, kêu cứu, cũng là tâm cam tình nguyện. muốn ta làm phi tử đủ tư cách, tuân thủ tốt quy củ, ta nguyện ý, ta điên rồi, chính là điên rồi, ta thích , thích đến thích mới thôi."

      Nhữ Văn thêm gì nữa, xoay người chạy . Có lẽ nàng cũng phát điên .

      Trong cung giống như thế giới cách biệt với thế giới tại, bất cứ chuyện gì cũng thể dùng suy nghĩ bình thường phán định.

      Trước kia tiểu thư là tiểu nương thiên chân hồn nhiên, sợ trời sợ đất, bao nhiêu nam tử theo đuổi thích. Từ nàng liền cho rằng Hoàn nhi tiểu thư nhất định tìm người đàn ông nâng nàng trong lòng bàn tay còn hơn cả lão gia nâng viên ngọc quý, cưng chiều nàng, gì nghe lấy, nàng cả đời, xa rời nhau, mỗi ngày đều vui vẻ, phóng khoáng, lo phiền não.

      Bây giờ mỗi ngày đều thấy trầm mặc ít , vì nam nhân có nhiều nữ nhân mà đau lòng vui vẻ sung sướng rơi lệ. Trong lòng càng ngày càng đau, cuối cùng đau nhìn nổi, can đảm vô số lời với nàng. Kể cả trong lời chỉ là thương nàng nhất thời, cũng thể nhịn .

      Bên này trong lòng Thanh Hoàn phức tạp khó nhịn. Nhữ Văn đúng, chỉ là nàng thích , nàng rất thích , thích đến mức có thể bỏ qua tất cả những điều kiện ngày trước.

      giờ tí nha đầu này vẫn chưa về, trong lòng cực kì lo lắng liền ra ngoài tìm.

      Nàng trời sanh có chút mù đường, đường trong cung phức tạp, lại tối đen như mực rất nhanh bị lạc đường. Chỗ sâu trong núi giả, bất chợt có tiếng đom đóm ríu rít, yên tĩnh đến đáng sợ.

      Bước chân từ từ di chuyển, dường như có tiếng giọng của nam tử phát ra. Thanh Hoàn ghé đầu nhìn.

      người con trai liều mạng dây dưa, phát ra thanh nam nữ trong mê loạn. thanh dù vô cùng áp chế nhưng trong buổi tối an tĩnh, nghe cực kỳ ràng.
      di.en'da'nl;equưyd'on Chuyện như vậy sợ rằng mới bắt đầu, trước phải núp . Nàng phải đứa trẻ hiểu mấy cái này, chẳng qua cảm thấy trước mắt nàng nhìn rất quen.

      Lặng lẽ tới nhìn kỹ lại, lại là. . . Phải . . Là ai, là ai, thế nhưng nàng nghĩ ra.

      Xong, tất cả hối hận lúc bị giáo huấn đều nuốt xuống hết rồi.

      Dọc theo đường tập trung suy nghĩ người này là ai, tên là gì.

      Vừa nhìn thấy Nhữ Văn lập tức kéo nàng hỏi: "Năm ngoái, năm ngoái, "

      "Năm ngoái làm sao?"

      "Năm ngoái sau Tết trung thu chúng ta nhìn thấy phi tử mặc thân y phục đỏ chót cứ hếch mặt lên, ngươi còn cực kỳ giống bán hương bên ngoài cửa Hoa Đào tự"

      Nhữ Văn nhìn nàng: "Tiểu thư, người sao chớ, thấy ác mộng sao? Còn mộng du hả?"

      Thanh Hoàn ngón tay vòng tới vòng lui: "Hoa Đào tự, hoa đào tự, bán hương."

      "A Tẩm."

      "Phi tử này là ai ?"

      "Ngọc tần?"

      " biết xấu hổ!" Hoàn nhi trực tiếp vén tay áo lên, "Người nào sao! Trước mặt ta hoàng thượng còn đưa nàng vòng ngọc, tại đúng là cần thể diện rồi."

      Nhữ Văn che miệng của nàng: "Tiểu thư người điên rồi sao? Cái gì biết xấu hổ vậy?"

      Bàn về chỉnh người ai có thể so với nàng?

      Hôm sau Kỵ phi nương nương ăn mặc thông suốt, đặc biệt dậy sớm thỉnh an hoàng thượng.

      Huyền Diệp thấy nàng lập tức trong lòng chuẩn bị, hôm qua cũng tính là hoàn toàn đến nơi của phi tử khác, tạm thời có việc gấp với nàng.

      Hôm nay nàng cười khanh khách, vẫn lễ phép như thế, cũng có chút quen, có chút cảm nhận khác.

      Ánh mắt nhìn nàng, nàng hướng về phía .

      "Hoàng thượng có chuyện sao?"

      "Ái phi có chuyện gì sao?"

      " có việc gì thể nhìn ngươi sao?"

      "Xem ra nàng rất rảnh rỗi."

      "Cũng thể coi là có chuyện gì ." Nàng cười nhạt, "Nô tì muốn mượn vật."

      Quả nhiên có chuyện, nhíu mày: "Cái gì?"

      Thanh Hoàn cười ha ha đứng lên: "Hôn ngươi cái."

      "Hả?"

      "Nguyện ý ?"

      " muốn." , "Tại sao phải nguyện ý? Nàng chiếm tiện nghi của trẫm mấy lần rồi?"

      Nàng cúi đầu cười lên: "Ừ. . . Vậy coi như á..., ta muốn đào của ngươi cái vòng ngọc, vòng ngọc! Lúc trước ngươi có đưa cho người khác."

      "Đào? Là cầu thôi. Nhưng mà ở đây có vòng ngọc, cũng có đôi khuyên tai cực kì đẹp."

      " cần." Nàng đạt được mục đích là được rồi.

      Huyền Diệp lập tức xoay người rời , nữ nhân này đúng là biết suy nghĩ!

      Thanh Hoàn thấy tức giận, nhanh chóng đuổi theo.

      "Ta muốn ta muốn, vừa sai rồi, trong lòng rất muốn chỉ là miệng sai thôi."

      cố làm như nghe thấy lời của nàng, thẳng về phía trước, bước rất nhanh. Vì mang giày nên thể cản nổi bước chân, tức giận ngồi bậc thang lời nào.

      Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, quay người nghiêng đầu nhìn nàng mình ngồi hờn dỗi.

      Nàng tức giận như vậy, trong lòng lập tức xuất cảm xúc khác thường.

      "Có hay ?"

      Chỉ nhìn thấy long bào người trước mắt. Nàng quệt mồm quay đầu để ý tới .

      "Này mang theo , trẫm nếm thử chút thịt viên mới làm."

      Thanh Hoàn lập tức đứng dậy, bám vào cánh tay của : "Ta còn muốn ăn rau cải mặn."

      Huyền Diệp giữ chặt tay của nàng kéo nàng về phía trước: "Thanh Hoàn, nàng biết tội rồi sao?"

      "Biết tội."

      "Biết tội gì?"

      " vâng thánh ý." Nàng trả lời rất dễ dàng.

      Huyền Diệp nhìn nàng, ngón cái tăng lực, nhấn mu bàn tay nàng, cúi đầu kề vào lỗ tai : "Lâu như vậy nàng cũng muốn ta?"

      Thanh Hoàn nhất thời đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn , lắp bắp: "Vậy. . . Ta. . . Ta có viết cho ngươi phong thư."

      Bộ dáng này của nàng quá đáng , thư tình, là biện pháp tốt, viết cho thư tình. Trong nháy mắt tha thứ nàng, muốn truy cứu nữa.

      cùng với nàng, trừ bỏ khả năng ứng phó với nhu cầu khẩn cấp cơ bản còn cần phải nhanh chóng thực điều đó. die/nda;nle'qu;ydo;n Thịt viên là thuận miệng , cho nên còn phải trốn nàng phân phó Ngự Thiện Phòng nhanh chóng làm rồi đưa tới ngay lập tức.

      Cho nên ở Nam thư phòng, Huyền Diệp nghiêm túc đọc sách, nữ nhân ngồi ở bên, bắt chéo hai chân, vừa ăn mấy thứ linh tinh vừa đọc sách.

      thích mùi vị này, chỉ nếm thử miếng có khẩu vị.

      "Công tử?"

      Nàng lặng lẽ đến bên cạnh , tay chà mực nước.

      "Hôm qua ta nhìn thấy Ngọc tần nương nương."

      "Cho nên?"

      " có gì." Nàng nhịn cái, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngươi thích nàng sao?"

      Những lời này đưa tới chú ý của , Huyền Diệp ngẩng đầu, nàng chưa bao giờ hỏi về chuyện của nữ nhân khác.

      "Nàng muốn gì?"

      "Tối hôm nay nô tì phải bồi người."

      "Tối hôm nay trẫm lật bảng hiệu người khác."

      Thanh Hoàn nhìn giọng cười : "Vậy ngày mai."

      vẫn như cũ, mặn nhạt : "Ngày mai trẫm có ý định có người thị tẩm."

      "Vậy ngày mai, còn có ngày kia, ta muốn đặt trước."

      Tay cầm sách : "Bây giờ là nàng là phi tử trong lãnh cung, năm nay có cơ hội."

      "Vậy sang năm cũng được, sang năm được năm sau, dù sao vẫn còn rất nhiều năm đấy."

      Khóe miệng nàng lộ vui vẻ, coi chuyện này là sao cả.

      "Vậy nàng cứ chờ , biểu tốt chừng lý nào đó có cơ hội, trẫm coi trọng nàng."

      Thanh Hoàn gật đầu cái: "Về sau nhất định biểu tốt."

      Mài mực xong sau nàng cúi người thi lễ: "Về sau nếu lại làm việc gì sai kính xin hoàng thượng tha thứ, phạt , nô tì cáo lui trước."

      Huyền Diệp tựa ghế rồng nhìn kỹ hành động của nàng, hoàn toàn kịp phản ứng từng cử động của nữ nhân này ngày hôm nay rốt cuộc là ý gì.

      Buổi tối Nhữ Văn nhìn thấy Thanh Hoàn mài đao soèn soẹt, hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nàng cầm thanh kiếm gỉ sét ở tảng đá mài, hơn nữa dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.

      "Tiểu thư, người thế này là muốn giết ai à?"

      " có, tự vệ."

      Nhữ Văn ngồi chồm hổm xuống nhìn nàng: "Trong cung này còn có người dám động ngươi?"

      Thanh Hoàn nghiêm túc cọ xát: " có gì. Nhữ Văn, ta thấy ngươi đúng, dù sao trước mắt hoàng thượng cần ta, trước tiêu sái, tự nhiên ."

      Tiểu thư nhà nàng trời sanh gan lớn, chẳng lẽ muốn tìm kiếm điều mới lạ.

      "Tiểu thư muốn xuất cung hãy làm nũng với hoàng thượng, lấy thân báo đáp là được rồi, thể cầm kiếm đổ máu a."

      Thanh Hoàn nhìn nàng chằm chằm: "Lấy thân báo đáp cái gì, bậy! Ngươi càng ngày càng càn rỡ."

      Nhữ Văn cười : "Tiểu thư, các ngươi lâu như vậy gặp, như nào lại để cho người thị tẩm đây."

      "Nhữ Văn, ngươi mạnh khỏe kỳ quái, ngày hôm qua kêu khóc để cho ta theo cùng nhau, hôm nay lại lên cơn thần kinh gì thế?"

      Nhữ Văn kéo tay Thanh Hoàn, khuyên nhủ : "Chả mấy khi tiểu thư tích cực như vậy, lôi kéo làm nũng hoàng thượng chuyện gì cũng có thể đồng ý, để chúng ta ra ngoài vài ngày cũng tốt. die.nda'nl;equ[ydo;n Trong cung ăn cũng chán, chơi cũng rồi, chúng ta ra ngoài phóng tính phen."

      "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, kể cả ta làm nũng cũng giống trước kia nhân nhượng ta, lại gần đây có ý định cho ta cùng với ."

      Thanh Hoàn tinh lực vô cùng tràn đầy, ăn xong cơm tối lại bắt đầu yên lặng mài kiếm.

      Cho đến lúc Nhữ Văn kéo nàng, cà lăm : Nhanh lên. . . Nhanh nghênh đón hoàng thượng, . . . sắp tới."

      Nàng vội vàng thu kiếm, giấu trong chỗ sâu.

      người còn tung tóe bọt nước, dáng vẻ chật vật chịu được như thế việc đầu tiên phải làm là đổi bộ y phục, thứ khác có thể để ý, nhưng cái này là tiền đề, hình tượng nhất định thể vứt bỏ trước mặt .

      Vội vàng chạy vào cửa, tới phòng ngủ, đóng cửa lại, cởi quần áo nhanh.

      Động tác tủy ý như thế khiến nam nhân quan sát nàng trong phòng sợ hết hồn. tại trời còn ấm, bên trong mặc mỗi bộ y phục, như vậy cởi cái , cơ hồ chỉ còn sót áo lót.

      Nữ nhân luống cuống mặc quần áo, sau lưng nam nhân tới phát tháo ra.

      động tác này khiến Thanh Hoàn hét lên tiếng, sau đó chợt bị xoay người.

      Đối diện cặp mắt, lông mày cười: "Làm cái gì vậy, muốn nghênh đón trẫm sao? Nàng có hình tượng gì trẫm còn biết sao?"

      xong tay còn gỡ xuống mái tóc tán loạn dính mặt.

      kịp trêu chọc nàng nữa bởi thân hình mềm mại cố gắng trốn tránh khiến thể suy nghĩ.

      " được, hôm nay quá đột ngột, trước hết để cho ta mặc vào, rồi bắt đầu lại." .

      Huyền Diệp ngón tay nhàng xoa nắn, nữ nhân này có vấn đề sao? Muốn bắt đầu lại cái gì!

      Vừa chạm vào, lửa nóng trong người cách nào khống chế.

      " được, được, hôm nay chưa tắm, tay. . . ."

      Lúc này sao còn quản được nhiều, trung gian xông đến Nhữ văn cũng có ngăn trở tới tính dồn.

      hề có bất kỳ chuẩn bị, trực tiếp xâm lấn.

      Rất lâu có như vậy, cho nên bị đâm, đau ưỡn người.

      Cong lên như vậy khiến cho vào càng sâu hơn, máu huyết toàn thân dồn về điểm, đột nhiên đánh thẳng vào. Lực đẩy như thế cảm thấy rất đau nhưng cũng rất kích thích, trống ngực đập dữ dội.

      Tất cả phối hợp đến chê vào đâu được đột nhiên rút ra.

      Cúi đầu ngậm nụ hoa của nàng, từng bước xuống, mút thỏa thích địa phương mềm mại nhất.

      Đầu lưỡi kích thích khiến cho nàng toàn thân run rẩy, đợi đến khi tất cả đều ướt át, hoan nghênh , lần nữa mạnh mẽ vào.

      Duy nhất là bộc phát toàn bộ cảm xúc.

      cực kỳ mệt mỏi.

      Nàng nằm ở trước ngực, khẽ thở hổn hển.

      Thanh Hoàn có chút lờ mờ phát giác ra, cả quá trình bị khơi mào cùng cuộc kích thích giống như trong mơ, đôi tay ôm , ai gì với ai.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      CHƯƠNG 26: THỂ KHỐNG CHẾ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      Huyền Diệp nhìn nàng, lâu gặp nữ nhân này, bị dáng vẻ của nàng làm si mê.

      cánh tay ôm hông của nàng, cạy ra hàm răng của nàng ra lần nữa, đột nhiên mà quyết tuyệt, càn quét xâm nhập thoả mãn, dần dần xuống hôn hít cổ, xuống chút nữa. . . .

      Ban ngày ban mặt, mặc dù người nào vây xem, thơm tho xinh đẹp như vậy nhưng vẫn rất đúng mực, cuối cùng khắc chế.

      buông nàng ra chống cằm lên trán nàng, nhắm mắt lại hít sâu: "Tối nay ở Vân Phù hiên chờ ta."

      bảo nàng chờ ở Vân Phù Hiên, nhưng chờ lâu, mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa đến. Từ từ úp mặt mặt bàn ngủ, bị Nhữ Văn nhàng lay tỉnh.

      "Hoàng thượng tới sao?"

      Nhữ Văn nhìn nàng hàm hồ : "Có thể quá bận rộn, mới vừa hồi cung khẳng định rất nhiều việc, tiểu thư cần chờ nữa."

      " gạt ta, ta đợi tiếp."

      "Tiểu thư còn chờ cái gì hả." Nàng hơi gấp, "Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, lại chỉ để ý mình người."

      "Nhữ Văn!" Thanh Hoàn nhìn nàng, "Ta và ngươi ở trong cung, từng bước khó khăn, nên những lời may. Ta hiểu ngươi từ theo ta lớn lên, nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể dựa vào , phải sống ở chỗ này cả đời, thể phản kháng được. Nếu ngươi thích nơi này, đợi được hai mươi lăm tuổi mới ra ngoài, ta lập tức cầu xin hoàng thượng thả ngươi ."

      Nhữ Văn quỳ thẳng xuống, khóc rống : "Tiểu thư, ta chính vì lớn lên cùng người nên trong lòng mới khó chịu. Từ người đối đãi ta giống như tiểu muội muội. Ta vẫn cho là người nên sống cuộc sống phóng túng, tự do thoải mái, phải như tại, phải ở nơi này. người con trai cả ngày hành hạ mình như thế. die.nd'an]le/quy'don ra coi như có người khác, có nam nhân, tự chúng ta cũng có thể sống tốt. Người thích như thế, nhưng nửa năm này, người có thể sống với chính mình. Bây giờ cắt đứt, tại khó chịu về sau khó chịu nữa."

      Nhữ Văn có người , nàng hiểu, cái gì nàng cũng hiểu.

      Chỉ là Thanh Hoàn đại khái cũng hiểu , hoàng thượng đến nơi của người khác rồi, tới đây nữa.

      Nhàn nhạt : "Nhữ Văn, ngươi hiểu."

      "Ta hiểu!" Nhữ Văn lớn tiếng, ngày trước cái gì Nhữ Văn cũng đều vì Thanh Hoàn làm, hôm nay thể tiếp tục chịu đựng Thanh Hoàn như vậy nữa, "Tiểu thư, trong lòng người thích hoàng thượng sao? Lúc mới đầu, người Diệp công tử, người là nam nhân tốt nhất thiên hạ, có thể sống với người cả đời. Thân phận của đổi thành hoàng đế, người vẫn thích , nhưng thực người có thể xoá bỏ hình bóng của Diệp công tử sao? Tại sao khi đứng trước mặt
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 27: GHEN NGHIỆN

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      "Hoàn nhi, nàng thành thục hơn trước kia rất nhiều." Thanh khàn khàn cực kì mềm mại từ người nàng phát ra.

      Phần mềm mại cao vút người đầy đặn hơn lần đầu tiên rất nhiều, thân thể được □□ quen thuộc càng trở nên nhạy cảm.

      Nàng cũng phải ràng ý tứ trong đó, nhàng : "Ta sớm phải đứa bé."

      Huyền Diệp hôn mấy cái lên làn da mềm mại của nàng, dời hướng lên thân , lên cằm, lên đôi môi của nàng.

      "Nếu phải đứa trẻ, vậy nên sinh cho trẫm hoàng tử."

      Thanh Hoàn mở mắt nhìn : "Công tử, ta muốn có đứa bé, về sau cũng nên hỏi cái vấn đề này."

      ôm nàng đến trước ngực: "Muốn ngươi sai coi là, là trẫm quyết định."

      "Là ta quyết định."

      "Nàng có thể quyết định?" tự tay kéo hai chân của nàng, đối lập tại vị trí nào đấy: "Muốn quyết định sao?"

      Nàng còn chưa kịp bị đâm vào, vận động rất chậm rãi, tròng mắt nhìn nàng.

      Ánh mắt nữ tử mê ly giống như bị trúng.

      "Công tử. . . Ừ. . . Vậy công chúa cũng được."

      Huyền Diệp cúi đầu chạm vào môi nàng, dũng mãnh đâm vào: "Chuyện đó trẫm cũng chưa có biện pháp, còn phải dựa vào cố gắng của nàng."

      Thanh Hoàn ngửa đầu, bàn tay bắt lấy màn trướng bay, cái bụng trơn nhẵn bị ép xuống, di chuyển lên xuống. Kết hợp như vậy cảm thấy hưng phấn tả được, loại này tình cảm có thể xoá bỏ hết những điều suy nghĩ trước đây, còn tí nào.

      Mới vừa rồi hồi kịch liệt, cuối cùng cũng tỉnh lại.

      Huyền Diệp ôm cổ nàng ngồi dậy, cây trụ chống trời thấm đẫm mật ngọt.

      "Ta đói."

      Lần đầu tiên nàng mệt mỏi như vậy nằm ở người , toàn thân còn chút sức lực nào, thể động đậy, thêm câu: "Đói chịu được."

      từ từ xoa phần lưng của nàng: "Hôm nay nàng ăn đồ trẫm đưa, buổi tối đưa nhiều như vậy vô ích sao?"

      "Ta ăn, nhưng lượng vận động có chút lớn, tại rất là đói, đói ngủ được."

      thanh tương đối nũng nịu khiến toàn thân cũng mềm lại. Nam nhân ôm nàng để sang bên, đứng dậy mặc quần áo vào, lại cúi đầu hôn trán nàng cái, ra ngoài.

      Buổi tối vào thời gian này, hoàng đế ăn khuya, Tề Đức Thuận sớm hâm nóng mang tới.

      Huyền Diệp lúc vào Hoàn nhi thức dậy, nàng cười tới.

      "Thơm quá, nhất định ăn rất ngon."

      " Hoàn nhi " kéo nàng: "Cái ghế rất lạnh, ngồi đùi trẫm"

      Nàng khách khí ngồi lên, lớn như thế cũng chỉ có nàng dám làm càn như vậy, nhưng mình lại cam tâm tình nguyện.

      Mặc dù quen biết từ , từ thích. Thời gian hai, ba năm, từ thiếu nữ đáng , lớn mật biến thành nữ nhân thành thục như hôm nay, trở thành nữ nhân của .

      Lúc vui vẻ, cố kỵ gì mà cười tươi, lúc vui, cũng kiêng dè gì mà cười.

      Ngày trước như vậy biết trời cao đất rộng, tại tốt hơn rồi, nhạy cảm với tất cả mọi chuyện, càng ngày càng biết chính nàng có thể mang đến cái gì, cái gì nên che giấu, chuyện gì có thể tự mình điều chỉnh.

      Cho nên đối với , cảm giác mới mẻ có thể vẫn giữ vững đến bây giờ, chỉ là phần mến hiếm thấy mà còn có phần thông minh, hiểu biết, rất kiên cường, tranh giành với người khác.

      "Ta muốn câu, ngươi cũng đừng tức giận."

      "Hả? cái gì? Trẫm bảo đảm tức giận."

      Nàng bẽn lẽn, thanh vô cùng : "Ân – ta – ta muốn cùng Nhữ Văn xuất cung, ta chính là vì lễ tạ thần nha."

      Huyền Diệp có biểu tức giận, vẫn đút nàng ăn như cũ.

      Cái gì mà hiểu biết, tất cả đều là mây bay.

      Qua khắc : "Kỵ phi nương nương, ngươi là nữ nhân của hoàng đế, hoàng phi, ngươi thấy cầu này rất hay sao?"

      Thanh Hoàn nhất thời biết được ý là gì, đầu dựa vào đầu : "Là vì lễ tạ thần, lễ tạ thần, tuyệt đối phải chơi, phải chơi."

      Huyền Diệp ôm eo nàng, ăn miếng, mùi vị có chút thanh đạm, để đũa xuống: "Muốn cầu điều gì?"

      "Ngươi phải là muốn ta sanh con sao? Ta liền cầu xin đứa, ngày đó cầu xong trở lại."

      cười cười nhíu mày hỏi nàng: "Nàng cảm thấy chuyện đẻ con cần chùa chiền quyết định sao?"

      xong ôm lấy nàng trở lại giường.

      Nàng vừa muốn chuyện bị ngón trỏ chặn lại, "Đừng chuyện, ta tại liền cho nàng lễ tạ thần."

      Hôm sau, trời còn chưa sáng, Thanh Hoàn thức dậy. Mặc dù cả đêm bị giày vò, mệt lên lời, toàn thân đau nhức, còn dư lại tới hai canh giờ dù sao cũng ngủ yên, tốn thời gian nên thức dậy.

      *******************

      Lúc trời hửng sáng, răng khẽ gọi tên "Hoàn nhi", có tiếng trả lời, mở mắt, người bên cạnh còn bóng dáng.

      Bên ngoài vẫn hơi tối, cộng thêm tối ngày hôm qua lần đầu tiên năn nỉ muốn ra ngoài, trong lòng chợt lạnh, lập tức đứng dậy mặc quần áo tử tế ra ngoài.

      Tề Đức Thuận nhìn hoàng đế ra ngoài trước nửa canh giờ, vội vàng quỳ xuống.

      "Vạn tuế gia cát tường, người đây là. . ."

      "Kỵ phi đâu?"

      "Bẩm vạn tuế gia, Kỵ phi nương nương có việc ra ngoài, rất nhanh trở lại."

      Huyền Diệp sờ kim bài người, đoán rằng với võ công của nàng, chắc chắn năng lực ra khỏi cung.

      Thanh Hoàn mấy ngày nay xuất quỷ nhập thần, gặp hoàng thượng cũng muốn thị tẩm.

      Thỉnh thoảng bị Hoàng đế bắt còn có bộ dáng nghiêm trang, thân thể yếu ớt cần phải rèn luyện.

      Trời vừa tối thị tẩm liền đau bụng.

      hỏi nàng: "Chuyện này là rất muốn nhưng
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      hừ ta đâm ta chém ... thấy chưa? chưa gì có mới nới cũ, bởi vậy vô tình nhất đề vương đó, chị là ngốc tin vào tình của hoàng thượng, ta chả cần biết lần này là vì điều gì, hừ! lần đầu tiên có truyện mà ta ghét cái nội dung mà vẫn phải mò vào đọc, chỉ muốn biết kết quả cuối cùng ra sao thôi. :-((

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 28: MANG THAI

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Kỵ phi nương nương từ trước tới nay luôn là người được thăng quan, làm gì có chuyện bị giáng chức, quả thể tưởng tượng nổi.

      Hơn nữa vừa mới bị giáng chức, xuống nhanh như vậy, thể nào tin nổi.

      ra chính nàng cũng tin, xưa nay cho là hoàng thượng luôn nhân nhượng với nàng, lại còn thích nàng nữa, căn bản thèm tìm ra lí do mà trực tiếp cách chức, quá kỳ quái.

      Nguyên quý nhân, Quế tần từng xảy ra chuyện với nàng trong lòng vui mừng vẫn vui mừng, nhưng đến tột cùng là bởi vì chuyện Ngọc tần hay là hoàng đế có nguyên nhân gì khác biết được, ai cũng dám ở trước mặt nhắc tới.

      Trong 1 tháng sau, Thanh Hoàn sống trong Phật đường niệm kinh suy nghĩ, nghỉ ngơi cũng là phòng khách bố trí phía sau, có ma ma riêng trông coi.

      Hoàng thượng hạ chỉ, trừ giờ cơm, bất cứ người nào thể vào.

      Thanh Hoàn trong lòng vui là bình thường, từ từ thông suốt, có thời gian cả ngày, duy nhất có thể làm chính là an ủi mình. die.ndan.nl;equ'ydo.n Nàng ngược lại có gì kêu trời trách đất, vốn là hai ba năm này thành thói quen mình ngẩn người, cơ hội yên lặng lời nào còn nhiều, cho nên cũng thèm để ý những thứ này.

      Qua hơn nửa tháng, Nhữ Văn sốt ruột. Xông vào thánh giá mà cầu cạnh hoàng đế. là người cứng rắn, tức giận trong lòng vẫn chưa giảm, ai khuyên cũng nghe. Mà Nhữ văn cầu người giống như Ngọc tần, trực tiếp kêu oan.

      Trước tiên là về mấy năm trước nương nương nhất kiến chung tình, cả đêm thao thức với hoàng đế như thế nào, lại lúc được triệu kiến lúc giết thời gian như thế nào, cuối cùng giao cả đời nàng cho hoàng thượng như thế nào. trước hết để cho Huyền Diệp biết ngươi có hiểu được nữ nhân mà ngươi biết hay , tính tình nàng vốn là như thế nào. Tổng kết chính là sau khi vào cung tất cả cũng là vì hoàng thượng, thể nào vô duyên vô cớ làm ra bất cứ chuyện gì.

      Rất ràng Huyền Diệp có lòng trắc , gác qua chuyện trước kia lập tức thả lỏng người nhưng rồi lại tiếp tục nóng lên, chuyện gì cũng mặc kệ.

      Hôm nay chẳng biết tại sao lại có rất nhiều chuyện, về nàng, trong nội tâm có loại mâu thuẫn, đại khái tâm tư này bắt đầu nảy sinh từ chuyện nàng cự tuyệt nam tuần ngày trước, trải qua chuyện này bộc phát ra. Lý trí cuối cùng cũng chiến thắng lời tẩy não của Nhữ Văn.

      Kết quả Nhữ Văn bị phạt nửa năm tiền lương, cấm túc năm, Thanh Hoàn lại bị tăng thêm tháng suy nghĩ.

      Trong lúc nhất thời, trong cung hỗn loạn, lòng người lung lay.

      Thời gian này có việc mừng thể vui hơn, phát ra Ngọc tần mang thai. Thái y được tháng. đúng là chuyện tốt, Hoàn đáp ứng vừa nhận lệnh cấm túc bên này lập tức mang thai. Huyền Diệp dĩ nhiên là vui mừng, lâu có chuyện vui như vậy. Lập tức đưa nàng túi thơm hộ thể, phù hộ bình an.

      Chỉ là nàng sung sướng còn chưa vui mừng được bảy tám ngày, lại ra khỏi việc.

      Tề Đức Thuận tự mình giám sát đưa thức ăn cho Hoàn đáp ứng, thấy Hoàn đáp ứng nôn khan trận. Với thái giám mà , thường thấy những trường hợp
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 29: TRÔI QUA

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      ra trong lòng Thanh Hoàn hẳn là vui, hoàng thượng càng tốt với nàng nàng càng khổ sở.

      Mở miệng liền hỏi: "Bởi vì ta mang thai cho nên ngươi mới thả ta ra ngoài, truy cứu chuyện trước kia sao?"

      Huyền Diệp dùng khăn lông ướt lau tay cho nàng, biết nàng phải lấy được đáp án gì, nhưng muốn cho nàng đáp án.

      "Đúng vậy, nếu với lỗi này của nàng tại sao trẫm thả được?"

      Nàng gần đây cực kỳ nhạy cảm, nghe được câu này tiếp tục đáp lời.

      biết trong lòng nàng vui, chấp nhận được lỗi lầm nào cũng chán muốn ra những lời khác. Ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.

      Ánh mắt của nàng nhìn : "Cũng mang thai, nên quá hi vọng."

      Bởi vì nàng lại điên khùng nên lúc này nổi giận tốt, hôn cái lên trán của nàng lên tiếng rời .

      Buổi sáng hôm sau thái y chờ ở ngoài từ sớm, nàng vừa tỉnh lại mặc quần áo tử tế rồi tới bắt mạch.

      Nàng cảm thấy rất may mắn, ngộ nhỡ mang thai ... Hai vị thái y tới, nhìn nét mặt bọn họ, căn bản có thể phán định tình huống. Huyền Diệp vừa hạ triều trực tiếp đến đây, thái y vô cùng bi thống cho biết này.

      Thanh Hoàn để ý tâm tình mình như thế nào, theo dõi sắc mặt của . Là thất vọng lại khó chịu. Ngay cả an ủi nàng cũng có chút qua loa. Nàng cái gì cũng muốn , cũng muốn hỏi. Chỉ cảm thấy rơi vào hầm băng vạn trượng, lạnh lẽo đáng sợ.

      *******************

      "Ta vẫn tiếp tục quỳ vậy, còn có mười ngày nữa."

      "Thanh Hoàn!" Ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng nàng: "Ngươi có vẻ rất ?"

      Nàng nhìn : "Cái gì?"

      "Cái gì?" hỏi ngược lại: "Miệng ngươi lúc nào cũng trẫm, vậy hành động này là sao? Ngươi trẫm như vậy sao?"

      Những lời này giống như là trực tiếp đánh trúng nàng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa toàn thân lạnh cả người, hốc mắt mơ hồ, nước mắt trực tiếp chảy xuống, rơi ngừng.

      Nàng lại cười. Cuối cùng nhắm mắt lại xoay người muốn rời khỏi, lại bị kéo về.

      Ánh mắt bốc lửa nhìn nàng: "Ngươi cho ta biết! Ngươi đến rốt cuộc làm cái gì? ! Tại sao ngươi phải làm như vậy! Tại sao!"

      Cánh tay bị móng tay đâm vào rất đau, nàng giống như cảm thấy mình dần chết , còn sức đứng thẳng. Duy nhất có thể lấy làm chính là tìm nơi dựa vào, tiến lên ôm sát .

      Khi tất cả đều trở nên chịu nổi hôn mê bất tỉnh, mở mắt nhìn thấy Ôn quý phi ho khẽ nhìn nàng.

      "Hoàn nhi? Tỉnh chưa? Đừng trách ta ho khan đánh thức ngươi, người còn khó chịu ?"

      Thanh Hoàn diện mạo tái nhợt có chút huyết sắc nào.

      "Hoàng thượng chỉ ngươi mấy câu, nên thương tâm, sủng ngươi nhất, lời nặng như vậy chắc chắn trong lòng rất đau khổ, đừng lên ghi hận ."

      Nàng gì yên lặng ngẩn người, mở mắt cũng cảm thấy mệt, lại ngủ thiếp .

      Lúc mở mắt lần nữa hỏi thăm cung nữ hầu hạ nàng ở Thục Cẩn cung: "Nhữ Văn đâu?"

      Nữ hài tử kia : "Bẩm Hoàn đáp ứng, Nhữ Văn nương bị hoàng thượng cấm túc năm, bây giờ ở Tịnh Thục cung."

      Nàng dùng sức đứng dậy, toàn thân tê tê chịu nổi. Cung nữ khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng Thanh Hoàn vẫn cố .

      *******************

      Gió lạnh bên ngoài lạnh lẽo, cạo rát cả mặt.

      Lúc trở về Nhữ Văn thấy dáng vẻ gầy yếu của nàng, khóc rống thôi. Hai người giống như đồng sanh cộng tử, ôm nhau khóc lên.

      có phong hào phi tử, tất cả quy cách đều giảm bớt.

      Hai ngày này thức ăn còn ngon bằng đồ ăn của nha hoàn trong phủ có trước kia trong phủ. Nhữ Văn nhìn thấy tiểu thư nhà nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, úp mặt mặt bàn nức nở.

      Nàng từ sống an nhàn sung sướng, coi như tới hoàng cung này cũng là địa vị tôn sùng, chưa từng bị đối xử như vậy. die/nd;an'le'q;uyd;on Mình sao, nhưng Thanh Hoàn lớn lên gặp qua chuyện như vậy, trong lòng khó chịu, lập tức đứng dậy ra cửa muốn lý luận. Ra cửa vừa đúng gặp thái giám trong cung Ôn quý phi tới.

      "Ơ, Nhữ Văn nương, bây giờ định đâu?"

      Nàng khóc đỏ mắt: "Nương nương của ta thân thể tốt, ăn quen thức ăn mang đến, ta muốn Ngự Thiện Phòng lấy vài thứ."

      Thái giám ngăn lại: " nương cũng nên kích động, ngài bị hoàng thượng cấm túc, ra cửa chính là cãi thánh chỉ, bị rơi đầu . Hôm nay ta tới là mời Hoàn đáp ứng ra ngoài dự tiệc, Ôn quý phi mời các vị nương nương, lập tức bắt đầu, nhanh thông báo thôi."

      Thanh Hoàn muốn chút nào, chỉ là hoàng cung này trừ Ôn quý phi ước chừng có ai tốt với nàng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn mặc quần áo tử tế mình theo .

      Mặc dù địa vị cao nhưng Ôn quý phi vẫn khách khí lễ nhượng với nàng như cũ.

      Nàng thường ngày cũng quen có quy củ, hôm nay theo thói quen, an vị ở bên chẳng quan tâm.

      Trong lòng Ngọc tần sớm nghĩ ra lời độc ác, lập tức mở miệng chuyện: "Hoàn đáp ứng dám ngồi ở đây có phong thái Kỵ phi nương nương trước đây nha."

      Người khác sao nàng , Thanh Hoàn quyết định phản bác lại.

      "Ngọc tần, địa vị gì đó quan trọng, coi như cung nữ như thế nào? Ngươi mang thai, hoàng thượng đối với ngươi tồi, tại cười trang điểm xinh đẹp, nhưng ngươi cảm thấy làm bộ làm tịch như vậy tốt hơn sao?"

      Ngọc tần nhất thời đỏ mặt, lập tức đứng lên: "Giọng điệu Hoàn đáp ứng lớn nha! Ngươi thấy bổn cung hành lễ chính là dĩ hạ phạm thượng, theo quy củ phải bị đánh gậy!"

      Thanh Hoàn cười lên: "Ngươi là khôi hài, ta phạm vào ngươi như thế nào?"

      Ôn quý phi lúc này ngăn trở: "Được rồi, ầm ĩ cái gì, Hoàn đáp ứng hành lễ là được hoàng thượng ân chuẩn, hoàng thượng nếu thu hồi vậy có thể miễn lễ nghi."

      Thanh Hoàn đúng lý tha người: "Ngọc tần, trong bụng ngươi đứa bé là vô tội, nhưng ỷ vào đứa trong bụng ở trước mặt ta làm mưa làm gió ngươi cảm thấy vinh quang vô hạn sao?"

      "Hoàn đáp ứng!" Nàng giận dữ kêu chói tai: "Vài ngày trước bị ngươi bắt nạt, ngươi chức cao ta dám nhiều lời, hoàng thượng giáo huấn ngươi, thế nào, cũng bởi vì chính đứa bé của mình có nên ghen ghét ta sao?"

      Thanh Hoàn nhìn nàng cười ha ha: " đời này có lẽ người khổ nhất là hoàng thượng rồi."

      xong xoay người rời .

      Nguyên quý nhân, Định phi, Bình phi còn chưa kịp đến cửa thấy tình huống này nhất thời, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Chỉ là Ngọc tần này tức nhịn nổi, trực tiếp kêu thái giám ngăn Hoàn đáp ứng lại.

      lâu luyện võ nhưng uy lực đá cũng giảm. Ba cái liền đá hai thái giám vây lại nằm mặt đất. Rất tiêu sái rời .

      Ôn quý phi thân thể tốt, chuyện náo loạn này khiến ho khan ngừng.

      *******************

      Nàng bị bệnh, hoàng thượng hoàn toàn tức giận, nghĩ muốn khôi phục phong
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :