1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa đời phù dung, nửa đời sen - Văn Thanh Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 20 BỆNH NẶNG

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Đông này có trận bão tuyết rất dài, cả hoàng cung bao phủ trong làn áo bạc, mấy ngày nay cũng u, hôm nay bông tuyết bay đầy trời.

      Rốt cuộc hôm nat Thanh Hoàn tiếp tục luyện kiếm nữa.

      Lúc bưng điểm tâm tới, Thanh Hoàn vẫn còn nhắm mắt ngủ. Nhữ Văn tới, nhìn gương mặt Thanh Hoàn đỏ bừng, tay sờ cái trán nóng bỏng, sợ là do những ngày qua mỗi ngày đều dậy sớm, ăn mặc mỏng manh mới bị cảm lạnh.

      Lần trước bị bệnh, dược hoàn còn dư lại rất nhiều, Nhữ Văn nhanh lấy thuốc.

      Nơi này chả khác lãnh cung là mấy. Mặc dù hằng ngày cơm no áo ấm cái gì cũng có nhưng lại ít hơi người. Tối mạt mới bưng sủi cảo tới nhưng lạnh đến mức thể ăn được.

      Nhữ Văn trước tiên đến Thái Y Viện cầm mấy vị thuốc dự phòng, lại cùng hai cung nữ thái giám Ngự Thiện Phòng lấy ít bột sủi cảo cùng thịt băm chuẩn bị tự làm sủi cảo ở Tịnh Thục cung. Tiểu thư nhà nàng mặc dù ăn kiêng cái gì nhưng hôm nay bị bệnh, chỉ sợ đồ ăn quá lạnh đau dạ dày.

      Trời giá rét, đường có chút trợt, ngang qua Ngự Hoa Viên đúng lúc nhìn thấy hoàng đế cùng Nguyên quý nhân, Ôn quý phi, Định phi thưởng mai. Đúng mùa hoa mai nở rộ, tiên diễm rực rỡ.

      Bọn họ vội vàng quỳ xuống hành lễ.

      Huyền Diệp nghiêng đầu nhìn thấy Nhữ Văn hỏi: "Cầm gì vậy?"

      "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ cầm bột mì và nhân bánh sủi cảo, chuẩn bị tự mình nấu cơm."

      Huyền Diệp gật đầu cái: "Ngươi ra có lòng, chủ tử nhà ngươi tại như thế nào?"

      Nhữ Văn áp chế nội tâm muốn , bên cạnh ngươi toàn những đóa hoa sắc nước hương trời, đua nhau khoe sắc, làm sao có thể nhớ tới phi tử thấy người, lộ mặt kia?

      "Bẩm hoàng thượng, nương nương trừ nhớ nhung hoàng thượng cũng những chuyện khác."

      Huyền Diệp cười lên, nhìn Ôn quý phi : "Nghe thấy chưa, các nàng nghe chưa, ngay cả người trong cung nàng ấy chuyện thắng các nàng rồi.”

      Ôn quý phi giọng cười tiếng: "Nhiều ngày thấy Kỵ phi muội muội, trong lòng nô tì cũng hơi nhớ, bằng gọi Kỵ phi tới đây, cũng vui vẻ chút."

      Hoàng đế : "Thôi , nàng ấy vừa lại đây, thấy trẫm sợ rằng lấy hết hưng phấn của mọi người, ngày lạnh như thế này, thể cốt nàng ấy lại dễ lạnh, thể để lạnh được." Ngược lại đối với Nhữ văn : "Trở về chăm sóc tốt chủ tử nhà ngươi."

      Nhữ Văn tưởng nhớ lại những lời muốn , muốn hoàng đế xem cái nữ nhân thương tận xương bây giờ có hình dáng gì, cho biết nàng vẫn chờ trở về, nhưng cuối cùng dám mở miệng. Chỉ sợ lời này ra, mạng của nàng còn.

      Trở về lúc thuốc nấu xong, Thanh Hoàn chậm rãi tỉnh lại, Nhữ Văn bưng đến bên người nàng.

      "Nương nương, trong có cho thêm mật ong, đắng đâu."

      Thanh Hoàn cau mày, thanh trầm vô lực : "Khỏe như vậy sao lại bị cảm?"

      "Buổi tối tiểu thư đạp chăn ngủ được, buổi sáng lại dậy sớm, uống thuốc xong là hết bệnh."

      Chỉ nhấp hai cái rồi uống nữa, lại nằm xuống ngủ. Buổi trưa làm xong sủi cảo gọi Thanh Hoàn dậy,
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 21: TÌNH RỰC LỬA

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Huyền Diệp tay chân luống cuống như phát điên, nhất là khi nhìn cặp mắt kia dần dần ảm đạm. Ôm lấy nàng, chưa bao giờ gấp gáp đến Tây Noãn Các như vậy.

      lúc lo lắng đến phát run, nữ nhân trong ngực lại khẽ đùa: " khó chịu, ta chết sao?"

      Huyền Diệp sắc mặt tối sầm: " được lung tung!"

      Nếu nàng dám chết, cũng muốn kéo nàng từ điện Diêm La trở về!

      Máu ở khóe miệng càng chảy càng nhiều, dùng ngón tay thon dài cứng ngắc lau, ngừng, ngừng. Hình như đáy lòng tan vỡ khiến đau đớn chịu nổi, cúi đầu trực tiếp bắt môi của nàng.

      Thời gian thái y đến muộn hơn bất cứ lúc nào. Tuyết lại bắt đầu rơi. Đường cực kỳ khó . Lúc nhóm thái y đến, bộ dáng hoàng đế như muốn chặt đầu bọn họ, cấp bậc lễ nghĩa cũng miễn, trực tiêp bị túm . Sau khi kiểm tra mạch tượng mí mắt, vị thái y lập tức quỳ mặt đất.

      "Hoàng thượng, nương nương bất tỉnh, chảy máu ngừng là do trúng độc."

      "Trúng độc?" Lúc trước điên cuồng lo lắng, cực kì tức giận rồi, giờ phút này biết được kết quả, nộ khí trùng thiên.

      "Tề Đức Thuận!"

      Tề Đức Thuận quỳ xuống: "Nô tài có mặt."

      Huyền Diệp tức giận kềm được : "Trong vòng mười ngà tất cả đồ ăn thức uống của Kỵ phi, bất kể cái gì đều phải tra rang cho trẫm, tra được trực tiếp xử tử, vô luận là ai cần báo cáo!"

      Thanh Hoàn vừa rồi còn có thể câu, tại hoàn toàn mất hết ý thức ngất . người nàng được châm cứu dược hiệu. Nếu phải đêm qua thái y kịp thời cứu trị chỉ sợ tính mạng giữ nổi nữa rồi.

      Phúc Yên bưng chậu nước rửa mặt tới trước mặt thánh thượng, mặc dù đây phải là hút máu rắn độc gì đó nhưng long thể an khang là chuyện quốc gia đại . Huyền Diệp lau vết máu miệng mới vừa rồi hôn, tới bên giường, tay vỗ vỗ mặt của nàng.

      Linh quang lóe lên, thiếu chút nữa quên mất người này, chỉ bằng vào Thái Y viện sắc thuốc, chỉ sợ vừa chậm lại nhất định hiệu quả.

      Lúc Ngũ Ngung Thanh đến đây, Hoàn nhi vừa uống thuốc xong rồi ngủ, nhìn sắc mặt cùng vết máu, lập tức hiểu.

      "Hồi hoàng thượng, độc này cũng phải là hạ độc đơn giản trong thức ăn. Nó bắt đầu từ chất độc, sau đó là loạt thức ăn tương khắc dẫn đến triệu chứng cả người vô lực ngất xỉu, nghiêm trọng lập tức tử vong. Châm cứu đêm qua là mấu chốt giữ mạng, nếu sợ rằng nương nương sớm. . . . . ."

      Huyền Diệp đè nén lửa giận tỏa ra trong mắt: "Trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người ác độc, sao lại hại người vốn chả bao giờ gặp gỡ?! Trẫm đủ xa lánh, bỏ mặc nàng, sao vẫn dẫn tới kẻ thù ghen tuông, đố kị!"

      Ngũ Ngung Thanh đánh giá cái gì, chỉ : "Độc này nhìn như rối loạn phức tạp, ra rất đơn giản, tìm đúng thức ăn, rất nhanh khỏi."

      "Cái gì?"

      "Hạt dẻ. Trong cung rất ít ăn thứ này nhưng trong kinh thành đầy rẫy, ăn chút là tốt rồi."

      Huyền Diệp lập tức phân phó ra ngoài cung mua, càng nhiều càng tốt. Lo lắng cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng. Đợi nàng sắc mặt từ từ khôi phục như cũ, Ngũ Ngung Thanh theo đến điện đường.

      "Ngũ sư phụ, trẫm muốn cho Hoàn nhi biết chuyện của phụ thân nàng, chuyện đến nước này, trẫm thể giấu giếm nữa. dien.dan.le.quy.don Bình sinh trẫm bình trải qua sinh tử nhiều, nhưng chỉ có hôm nay hoàn toàn kinh tâm động phách, thể bình tĩnh được. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, chỉ sợ trái tim trẫm chấp nhận chọn người khác."

      Ngũ Ngung Thanh lại gật đầu: "Hoàng thượng cũng tốt. Chỉ là nếu là thần, thần nhất định lựa chọn ."

      cau mày: "Tại sao?"

      "Hồi hoàng thượng, thần thấy Kỵ phi nương nương vài lần, hoàng thượng bảo vệ người rất chặt nên vẫn giữ được vẻ hồn nhiên chân chất, tất cả tâm ý đều người Vạn Tuế Gia. ra nàng có thể hiểu được là tốt, nếu thể hiểu nhất định trong lòng rối rắm khổ sở, Người hoàng thượng nhưng phụ thân lại là giọt máu thân tình thể nào dứt bỏ, muốn cùng hoàng thượng sống cả đời nhất định phải quên mất chuyện tang cha, tất cả khổ sở chỉ có thể để ở trong lòng."

      Huyền Diệp gật đầu cái, ấy là dạng ánh nắng mặt trời rực rỡ, tại sao có thể chịu đựng chuyện như vậy. chưa từng nghĩ đến dáng vẻ vui của nàng, cũng muốn nàng cả ngày đa sầu đa cảm. Trái tim đè ép lại đè ép, cuối cùng buông tha, muốn gạt phải gạt cả đời.

      Thanh Hoàn khi tỉnh lại là trưa ngày hôm sau, thân thể tốt lên rồi rất nhiều. Mở mắt nhìn thấy đôi mắt đối diện với mắt nàng, khẽ há mồm: "Công tử."

      Huyền Diệp ôm lấy nàng nằm ở bả vai giọng hỏi: “Hoàn nhi, còn khó chịu ?"

      Nàng cảm giác vui vẻ, nằm ở trong ngực như vậy, thoải mái nên lời.

      " ra phải ta bất tỉnh nhân như vậy, thấy ngươi nóng nảy, nhưng mở mắt thế nào cũng ra."

      cười cười, ôm chặt nàng.

      "Hoàn nhi, ngươi đúng là nữ hài tử khả ái nhất trẫm từng gặp. Trẫm là hoàng đế, tự biết tuyệt đối phải là phu quân tốt người tình tốt. Nhưng ta cũng là Diệp công tử của nàng. dien,dan.le.quy.don Chúng ta bái đường thành thân, Diệp công tử dùng cả đời bảo vệ nàng bình an vui vẻ, vô luận tương lai xảy ra
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 2: DẠY DỖ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Trong thời gian dưỡng thương, Thanh Hoàn càng ngày càng quen mỗi ngày nhìn thấy . Nữ nhân rất dễ chán nản vì ngày nào cũng như ngày nào. Chỉ là hình như Thanh Hoàn luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng nàng muốn ăn đòn.

      Lại Thanh Hoàn rất để ý tới lời của Huyền Diệp, vô cùng hi vọng nàng có thể luyện kiếm giỏi, rèn luyện thân thể, tăng cường thể năng. Kể cả nếu như tăng cường thể năng gì đó thân thể mình khỏe mạnh cũng là vô cùng trọng yếu. Cho nên mỗi ngày cơm nước xong có việc gì đều võ quán luyện kiếm.

      ngày nàng chạy Nam thư phòng tìm thấy quyển võ công bí tịch gồm những chiêu thức trong truyền thuyết.

      Nàng chả hứng thú với mấy loại võ công khó nhằn này, lại chẳng có thiên tư nên chỉ học chiêu "Hoạ long điểm tinh". Chính là chiêu chế địch.

      * Hoạ long điểm tinh: Vẽ rồng điểm mắt

      Hôm sau ở Noãn Tâm điện, lúc nhìn thấy, Huyền Diệp khiêm tốn khích lệ mình lúc. Hoàng thượng lập tức hăng hái, lâu cùng ai động thủ giờ bị khiêu khích có chút hứng thú.

      "Nàng ra chiêu gì?"

      Nàng công phu mèo quào, , phải là rất công phu hai chân mèo.

      * nguyên gốc là "tam cước miêu công phu" (công phu mèo cào) sau đó Huyền Diệp lại là "lưỡng cước miêu công phu" vì chị Thanh Hoàn chỉ có 2 chân ấy:))

      Chỉ là ngờ vừa ra tay Huyền Diệp lập tức cười lên.

      "Lấy sách ở đâu vậy?"

      "Nam thư phòng." Nàng sửng sốt, cực kì nản lòng: "Ngươi tập luyện rồi?"

      "Trẫm chưa từng tập luyện. Chỉ là. . ." sờ cằm cười cười, "Chỉ là công phu này hình như dành cho nữ tử."

      "Cái gì?" Nhìn thấy nét mặt đau khổ nhịn cười của , trong nháy mắt có dự cảm chẳng lành.

      tới bên tai nàng: "Hoạ long điểm tinh" có ý gì, về sau hãy đọc thêm nhiều sách."

      Rốt cuộc nàng lần nữa chạy tới mở quyển sách kia, sau khi lật ra mới phát cuốn sách gọi là Võ Công Bí Tịch, phải là Võ Công Bí Tịch cái gì, mà là xxxx.

      Trong sách kẹp tờ giấy, Khang Hi ba năm.

      đầu đầy mồ hôi. Cảm thấy xấu hổ chịu nổi, để quyển sách xuống đến thẳng Từ Ninh cung tìm .

      Thái Hoàng thái hậu những ngày gần đây thân thể tốt lên rất nhiều, đóng cửa gặp ai rất nhiều ngày rồi. Hôm nay nhìn thấy Hoàn nhi tới đây, trong lòng vui mừng, đưa tay kéo nàng đến ngồi ở mép giường.

      "Kỵ phi, sao mặc phong phanh như vậy? Bên ngoài lạnh như thế, bị bệnh làm thế nào."

      Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Huyền Diệp, hoàng thượng theo ánh mắt giải thích giúp nàng: "Mấy ngày gần đây thân thể Thanh Hoàn yếu ớt, thường luyện công, cho nên cần ăn mặc nhiều như vậy."

      ánh mắt cắn răng nghiến lợi nhìn sang, thái hậu thở dài: "Kỵ phi à, nữ hài tử cần học những thứ này."

      Hoàn nhi cực kỳ đồng ý, hăng hái gật đầu: "Hoàng tổ mẫu, người quá đúng, về sau nô tì quyết luyện võ, nhất định học cho giỏi gia tăng trí khôn."

      Thái Hoàng thái hậu có ý gì, lắc đầu cái: "Sách cũng cần học, trong hoàng cung này nữ tử dù có tài hoa nữa cũng bằng hoàng thượng, ngươi cần gì học những thứ này, hảo hảo phục vụ hoàng thượng vui vẻ, đây mới là chủ yếu nhất."

      "Hoàng nãi nãi, con cũng muốn học nhiều thứ như vậy, chỉ sợ mình cái gì cũng biết hiểu cùng với có khoảng cách."

      "A – nữ tử của trẫm rốt cuộc hiểu chuyện rồi." Huyền Diệp Ngồi ở bên mở miệng hỏi: "Chuyện này Kỵ phi định làm thế nào?"

      Thanh Hoàn đau khổ nghĩ rồi cho ra kết quả: "Ta vẫn nên Vân Phù hiên thôi."

      "Nghe giọng điệu này, chả có chút chí khí gì cả?"

      Nhìn nàng cúi đầu than thở đứng lên lại hỏi: "Hoàng tổ mẫu, trước kia ai ở Vân Phù hiên vậy?"

      "Trước là nơi của công chúa Ngọc Bình thời tiền Minh , vị công chúa này là mỹ nhân tuyệt thế. Tiền Minh hoàng đế tu sửa riêng cho nàng tòa cung điện. Sau lại bị phúc tướng Lý Tự Thành lặng lẽ bắt , nơi đó bị cướp đoạt, phá hoại. Phụ hoàng ngươi tu sửa hoàn hảo rồi bỏ quên nên mới rơi vào tình cảnh hôm nay."

      Ban đầu Ngọc Bình công chúa bị biếm là ý chỉ của thái Hoàng thái hậu, Huyền Diệp hỏi nhiều. die.ndan.le.quy.do.n Lúc ấy đưa áo bông mới may qua đó lần, cũng nhìn cẩn thận. Hôm nay này vì nơi này cầu xin hai lần, nghĩ chắc hẳn là nơi có cảnh đẹp.

      Thanh Hoàn rất phụ họa gật đầu: " ra là nơi công chúa tiền Minh ở, con tự hỏi vì sao có nơi đẹp đẽ như vậy, đông ấm hạ mát. Ai ~ so sánh, Tịnh Thục cung kém xa, đến ma quỷ lộng hành mỗi ngày, đến truyền thuyết lịch sử cũng thể sánh nổi."

      "Chuyện ma quỷ?" Thái hoàng thái hậu cau mày, "Ma quỷ lộng hành cái gì? Ai dọa ngươi?"

      " ai làm con sợ, con cũng sợ hãi, chỉ là hoàng thượng nên có cảm giác là lạ, trong lòng cũng hơi sợ, nhưng mà bây giờ tốt hơn nhiều rồi."

      Huyền Diệp nhanh chóng nhớ lại lời của mình , nhất thời im lặng, lúc nào ma quỷ chỉ khí rất nặng, lúc ấy là dụ dỗ nàng, ngờ tưởng . Hôm nay xem ra, lần trước tức giận với nàng ngược lại mình đúng.

      "Hoàng nhi có thể thấy quỷ?"

      ho tiếng: " từng thấy, có thể hoa mắt."

      Thái
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 23: LÀM HƯ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Tất cả mọi người tản , Huyền Diệp xoay người kéo nàng , đôi tay cũng rách ra. Nàng khóc như hoa lê trong mưa, hổn hển thở thông.

      Ôn quý phi cầm thuốc cao Tề Đức Thuận mang đến.

      "Để trẫm ."

      nhàng xoa rượu trừ độc trước, đau đớn như mấy vạn con ong mật châm, "Oa" tiếng khóc lớn lên, trực tiếp ôm cổ , nước mắt thấm ướt cổ.

      Ôn quý phi cũng ngừng được rơi lệ: "Hoàng thượng, chỉ sợ phải ướp đá giảm sưng trước rồi mới bôi thuốc lần nữa."

      Huyền Diệp ôm nàng vai khóc thút thít, khuôn mặt lạnh lùng cái gì, sau đó lập tức buông ra, để thuốc ở bên lạnh giọng : "Trẫm thương nàng chút nào"

      xong đứng dậy tránh ra.

      Nhữ Văn quỳ gối bên ngoài vẫn dám lời nào, hoàng đế vừa nàng lập tức vào, nhìn thấy đôi tay sưng đỏ kia.

      Quỳ thẳng xuống dập đầu: "Nương nương, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ lắm mồm!"

      Ôn quý phi bôi thuốc cho Thanh Hoàn kêu Nhữ Văn đứng dậy. Vì vậy hai người khóc sướt mướt ngừng người, Ôn quý phi khuyên hết cái này đến cái khác.

      Thanh Hoàn lại đột nhiên ho khan rất nhiều, khó chịu từ hai phía đánh vào khiến nàng sốt nặng. tay quấn đầy băng gạc, nằm giường, thái y sang xem bệnh, cũng may chỉ là do tức giận quá độ chứ tình gì lớn. dien.dan.le.quy.don Đoán chừng chính nàng cũng nghĩ thông, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức khó chịu, từ đến lớn chưa bao giờ chịu đựng trừng phạt như vậy. Nhất thời nghĩ luẩn quẩn, suy nghĩ ảnh hưởng đến thân thể, khiến bệnh càng nặng hơn.

      Mấy ngày nay, hoàng thượng thăm nàng, chỉ cầu Nhữ Văn mỗi tối ngủ chung với nàng ở Tịnh Thục cung. Chủ tử cùng người làm ngủ cực kỳ hay kể cả quan hệ họ thân mật cũng thể như thế, liên tục cầu, Nhữ Văn đồng ý mỗi ngày trải chăn dầy ở dưới giường ngủ cùng nàng.

      Nhữ Văn có hơi tuỳ tiện nhưng lại rất tinh tế chu đáo, có nàng coi chừng rất nhanh tốt hơn. Thân thể Thanh Hoàn khá chút cả người liền khỏe mạnh, vui vẻ.

      Tết lịch sắp đến, hoàng cung lo hết chuyện này đến chuyện khác. Có lẽ vì Kỵ phi chịu tội thay, Định phi bị nhốt trong lãnh cung nữa mà bị cấm túc trong cung mình để hối lỗi về những điều gây ra, tiểu công chúa được hoàng thượng khai ân, bồi cạnh nàng.

      Vào lễ mừng năm mới, bình thường phi tử trong cung có thể được gặp người nhà. Chuyện gặp người nhà này có cũng được mà có cũng chẳng sao, nhưng có tin tức khác hoàn toàn đánh sụp ranh giới cuối cùng trong lòng Huyền Diệp. Mẫu thân Thanh Hoàn bệnh nặng khỏi, có thể còn sống lâu nữa. trai nàng nhậm chức ở bên ngoài, mấy lần dâng thư hi vọng Kỵ phi về nhà thăm mẫu thân.

      rất coi trọng người có hiếu nhưng nàng lại là ranh giới cuối cùng của , là phòng tuyến cuối cùng của . Coi như trước kia có tranh cãi tranh cãi lại, nàng vẫn thương ràng, bây giờ cũng dừng được nữa rồi. die.nDa,nl.equ.yDo.n Nàng trở về thấy nhà tan cửa nát, vương phủ cũng còn, có thể cách nào nhịn được rồi oán hận hay ?

      Gần tết, mấy ngày nay trời cực kỳ sáng sủa, tuyết bắt đầu tan ra. Thanh Hoàn kéo Nhữ Văn ra chỗ đất trống phía xa cung chơi diều.

      Người thả diều lúc này hoặc là đầu có vấn đề, hoặc là quá mức rảnh rỗi, rất dễ nhận thấy nàng thuộc về loại người sau.

      Diều bay lại rơi xuống, rơi vào chân của , cúi người xuống nhặt lên.

      Nàng nhìn thấy theo Nhữ Văn quỳ xuống.

      Huyền Diệp kéo hai tay của nàng, cúi đầu nhìn kỹ chút, mặc dù còn chút dấu vết nhưng phần lớn khỏi hẳn.

      "Hoàn nhi, trẫm đánh nàng nàng có sợ hay ?"

      Nàng mở to hai mắt, rút tay, nắm chặt hơn.

      "Nàng sợ phải ? Vậy nàng sợ trẫm mắng nàng sao?"

      Thanh Hoàn nhìn , lắc đầu cái: "Ta sợ cái gì, sợ ngươi đánh ta, cũng sợ ngươi mắng ta, chỉ sợ. . . Chỉ sợ ngươi để ý đến ta, để ý tới ta chính là lúc ngươi chán ghét ta rồi."

      "Nàng biết tại sao trẫm đánh tay nàng ? Đánh tay nàng để mỗi ngày ăn cơm có thể thấy được, để cho nàng nhớ, trong hoàng cung này nàng có ý tốt muốn giúp đỡ người khác nhưng cũng ai thay nàng chịu phần đau khổ này, ai vì nàng cầu xin phần ân tình này."

      Nàng ngẩn ra nhìn , đôi môi mở ra nhưng biết gì.

      "Hoàn nhi, Định phi căn bản nghĩ đến thân thích cái gì, trừ việc hại nàng, nàng ta lại có dã tâm muốn làm hoàng hậu. Trẫm giúp nàng thấy bộ mặt của nàng ta." dắt tay của nàng, tiếp tục về phía trước, "Nàng còn muốn cùng trẫm sống mấy thập niên, từ trẫm thấy nữ nhân trong cung lục đục đấu đá, trẫm muốn nàng dính vào, người khác trong lòng mắng trẫm, trẫm căn bản để ở trong lòng."

      Nàng lại muốn khóc: "Công tử, ta để ý những thứ này."

      "Nàng muốn về nhà sao?" thanh vô cùng trầm thấp hỏi.

      Thanh Hoàn lắc đầu cái: "Ta muốn trở về, ngươi cần bảo ta về."

      Huyền Diệp ôm nàng chặt hơn: "Hoàn nhi, nếu về nhớ nhất định phải trở lại."

      Nàng ra sức lắc đầu. "! Ta trở về!"

      ngờ nàng kiên trì như vậy.

      Huyền Diệp hạ chỉ chọn thái y tốt nhất trong cung cùng dược liệu tốt nhất đời này cứu trị, kiên trì được hai ngày, mẫu thân của nàng bệnh nặng bất tỉnh nhân . Huynh trưởng lần nữa vào cung, Huyền Diệp chuyện của Thanh Hoàn cho biết, trai nàng quỳ xuống hành đại lễ, dập đầu lạy ba cái.

      Mẫu thân hy vọng Hoàn nhi biết chuyện này, để cho nàng buồn lo sống tốt, cần ai nhắc tới. Cuối cùng trước lễ mừng năm mới hai ngày qua đời.

      Huynh trưởng cùng con dâu mang theo mẫu thân đến Thịnh kinh. Huyền Diệp vốn kiêng kỵ người này, phụ tử luôn luôn lòng. Hôm nay muội muội mình ở lại kinh thành, từ quan, trong lòng có chút cảm thông hạ chỉ ban thưởng tòa đình viện, 1000 mẫu ruộng, 20 con ngựa.

      Cũng coi là chấm dứt cái nút thắt trong lòng .

      Vì tâm tình tốt nên Tết năm nay chỉ làm gia yến đơn giản.

      Các phi tần, a ka, công chúa – họ hàng gần của nhà vương đến nhưng chỉ có thái tử có chút thoải mái chưa đến. Vì nể thái tử, a ka cùng công chúa buổi tối đều yến. Tần phi cùng vài thân vương, vương phi trình diện. Các vị trí theo thứ tự ngồi xuống.

      Năm nay cực kỳ tiết kiệm, sắp đặt mấy bài múa cùng ảo thuật, chọn hai xuất diễn, bầu khí tất niên rất vui vẻ.

      Tất cả mọi người đều mặc đồ rực rỡ, dáng vẻ niềm nở, Thanh Hoàn lại chọn bộ y phục màu trắng tinh. Giữa đám phấn hồng lộ ra bóng màu trắng, ngược lại rất nổi bật, cực kỳ thanh thuần, giống như băng mỹ nhân.

      mặt mỗi người đều hài lòng vui vẻ, Nguyên quý nhân đồng ý múa điệu tuyệt đẹp khiến người người kinh ngạc. Định phi được ân chuẩn ra ngoài đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, làm bài thơ. Quế tần hát khúc ca ngắn. Mấy vị vương gia, phi tử khác chơi đố
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 24: TẬN CÙNG THẾ GIỚI

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      giận , loại tức giận này phải giả vờ làm vẻ mặt nghiêm túc như trước kia mà là loại kiên nhẫn.

      Thanh Hoàn vội vàng giải thích: " phải, phải như vậy, dáng vẻ của ta chỉ sợ ảnh hưởng tâm tình ngươi. Ta ngày ngày đều nghĩ muốn cùng với ngươi, mỗi ngày đều ở chung chỗ khắc cũng chia xa"

      Huyền Diệp nhìn nàng, cho tới bây giờ bất luận kẻ nào đáng thương ở trước mặt cũng có ích gì. Từ đến lớn có dụ dỗ bất cứ người nào, cũng làm chuyện như vậy, thế giới này có chuyện có thể khiến vì người khác suy nghĩ. Đáp án từ chối ràng khiến vô cùng tức giận.

      "Thanh Hoàn, trẫm sống cùng nàng được hai năm, trong thời gian này trẫm hết sức quan tâm, để ý đến nàng...lúc nàng vui vẻ trẫm cũng vui vẻ như nàng, lúc nàng khó chịu trẫm tìm biện pháp giúp nàng vui vẻ trở lại. Chuyện này nàng muốn làm thế nào liền làm như thế đó, trẫm muốn tới hỏi nàng nữa!"

      xong phất tay áo đứng dậy rời .

      Nàng khóc rất nhiều, số chuyện khác cũng thôi , cố tình chọc giận còn ra lời như vậy, dường như muốn nhổ hết cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong lòng, giữ lại chút nào.

      Thanh Hoàn vừa khóc, Nhữ Văn giống như bị kích thích. Đừng là khuyên giải an ủi, Nhữ Văn cũng ngừng khóc được, lại bắt đầu những lời trước kia.

      "Tiểu thư hối hận sao? Ta cũng sớm thánh thượng của chúng ta phải người chung tình, đau đớn đến thế người cần gì phải cố đây?"

      Nàng quá trẻ, lại còn ngốc nghếch. Lúc ấy thích liền thích, tại cách nào tránh khỏi, tương lai cũng cách nào. Có lẽ nếu có lần nữa vẫn lựa chọn con đường như vậy, ở bên cạnh , ngừng.

      "Tiểu thư, người cầu xin , thừa dịp bây giờ còn được cưng chiều cầu xin xuất cung, hoàng thượng nhất định đồng ý."

      Nhữ Văn lớn hơn Thanh Hoàn chút, từ ở chung chỗ, hoàn cảnh đơn thuần, lại được tướng quân phu nhân sủng ái, có nửa điểm tư tưởng lục đục đấu đá tranh đoạt nam nhân thích, người khác tức giận cũng có cách nào. Nhữ Văn khóc nàng càng có biện pháp, úp mặt mặt bàn rơi nước mắt.

      Nàng khóc thành tiếng, Nhữ Văn đau lòng xông ra bên ngoài muốn gặp hoàng đế nhưng thị vệ quá mức sâm nghiêm, cho bất cứ kẻ nào ra vào.

      Thanh Hoàn khóc mệt, nằm ở giường ngủ.

      Giấc mộng cực kỳ hỗn loạn, giống như nghe thấy tiếng cười, lại mơ thấy người, người kia cười với nàng, nhàng gọi Hoàn nhi. gian rất tối, mơ hồ , nàng muốn bắt cũng bắt được.

      Sau lại trở về mấy năm trước, Thanh Hoàn chia tay, là mộng cảnh hay là chân thực.

      Diệp công tử kéo tay của nàng chạy, vẫn chạy đến Đào Hoa tự, mùa xuân hoa đào nở rực rỡ, cười sáng lạn, ghé vào bên tai nàng, thanh trầm thấp : Hoàn nhi, ta bảo vệ nàng đời thanh thản, bình an.

      Nàng nhìn thấy trong mộng mình cười rực rỡ, khi đó vừa tròn mười sáu tuổi, nắm tay chặt tay, hứa xa rời nhau. Khi đó cười tiếng cảm thấy đời kiếp, trong lòng đầy vui vẻ, sung sướng, kể cả muốn rời cũng chịu buông tay.

      Công tử của nàng khẽ hôn lên mặt nàng, giống như cam kết, nhất định mang nàng , mang nàng rời .

      Khi Thanh Hoàn tỉnh lại mới phát mặt đầy nước mắt, trong lòng nàng như có thứ gì đó tồn tại. Nhưng giờ phút này trái tim sớm trở nên chật vật chịu nổi, chỉ có ngăn cách khi chung đụng, còn đủ thứ khác, được nằm trong tim, cách nào đến gần.

      Hoàng đế vẫn cư xử tốt như trước, phái Tề công công mang bữa ăn khuya đến, tất cả đều là những món thường ngày thích ăn nhất. Có lẽ những thứ đồ này vốn nàng cũng thích, bởi vì vào cung thích liền ăn.

      "Nương nương, trong lòng hoàng thượng rất nhớ người, nhất định phải chăm sóc thân thể tốt, cái gì cũng quan trọng bằng thân thể nương nương."

      Thanh Hoàn nhìn cười cười: "Ngươi mực chờ ở đây?"

      "Nô tài biết nương nương chưa ăn tối, Ngự Thiện Phòng đặc biệt làm điểm tâm thượng hạng cho nương nương ăn chút."

      Đêm khuya, ăn thứ gì ngọt ngấy rất buồn nôn.

      Ngày hôm sau ngủ như chết, lúc Nhữ Văn tới gọi nàng, ánh mắt vẫn còn lim dim. Nàng giống phi tử trong lãnh cung nửa, cần phải thỉnh an, để cho nàng yên ổn ngủ tiếp .

      Trước mấy ngày tuần, phi tử đều chuẩn bị đồ đạc, Đại Thanh nhập quan lâu như vậy cũng rất nhiều người cũng chưa thấy qua Giang Nam trong thơ ca, trong cung cực kì náo nhiệt. ******************* Thanh Hoàn vừa nghĩ nửa năm thấy, chỉ sợ trong lòng nhớ nhung thành tật. nhàng tới trước mặt Nhữ Văn, giọng hỏi "Ngươi muốn Giang Nam sao?"

      Nhữ Văn ngồi bên hồ nước trong vườn ngự uyển câu cá, nghe thấy lời nàng biết gì "Nương nương thay đổi nhanh, đau lòng nữa à?"

      Nàng sâu xa : "Đau lòng có gì tốt. Dù thế nào nữa cũng là nam nhân, là trượng phu của ta, ta tức làm cái gì, chỉ hy vọng tại giận ta là tốt rồi."

      Nhữ Văn cạnh khoé trúng, bị nhiệt huyết hừng hực của Thanh Hoàn dập tắt, cười : "Tiểu thư chỉ cần làm nũng công tử nhất định đồng ý, ta cùng, nếu chúng ta xem chút rồi trở lại bàn bạc chuyện khác?"

      Thanh Hoàn gật đầu cái, "Phải nửa năm nha, nửa năm quá lâu, ta sợ
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :