1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa đời phù dung, nửa đời sen - Văn Thanh Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 16: TÌNH Ý NHƯ TƠ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      ra khi đó Thanh Hoàn nghĩ, nếu phụ thân đồng ý gả cho Diệp công tử, nàng trước hết bỏ trốn. Sau khi thành thân rồi thất thân có bầu, đến lúc đó dẫn con nít, nếu phụ thân còn bức bách mình khóc náo. Chỉ cần vừa khóc vừa náo, bảo đảm phụ thân cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng dám .

      Nàng kéo Huyền Diệp kinh thành, bái đường thành thân trước mặt đại sư trong Đào Hoa Tự.

      Huyền Diệp cảm thấy mình điên rồi mới có thể chơi với nàng trò chơi như vậy, giống như mấy đứa trẻ con tầm thường trong đám bách tính bái thiên địa thành thân.

      Lúc ấy quỷ thần xui khiến đồng ý Đào Hoa Tự. đám tùy tùng theo vội vội vàng vàng tới trước khiến cho mọi người hết, bọn họ còn treo đầy kết đồng tâm để cầu phúc lên cái cây bái đường.

      khắc muốn cho nàng biết thân phận của mình. Chỉ là khi , người con giống như phát điên, đừng là hoàng đế muốn nàng vào cung làm hoàng phi, kể cả cùng nhau đứng ở dọc phố làm tên ăn mày nàng cũng nguyện ý. Cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng hỏi, luôn miệng đồng ý.

      Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, tế bào buồn ngủ nhao nhao vận động. Sau khi kết thúc, gian yên lặng khiến Thanh Hoàn trở nên tỉnh táo.

      Thanh Hoàn lẳng lặng nhìn Huyền Diệp, khóe miệng lộ ra nụ cười. Cuối cùng đứng dậy nhào vào người , nam tử cực kì buồn ngủ, máy móc vươn tay ôm hông nàng. Sau đó lại từ người , lăn ra chỗ khác, lẩn ra đằng xa.

      Huyền Diệp cực kì mệt mỏi, ôm thân thể mềm mại của Thanh Hoàn, dần dần ngủ.

      Sáng sớm tỉnh táo lại nghiêng đầu nhìn người giường, vẻ mặt tươi cười minh mẫn im lặng nhìn .

      "Nụ cười này của nàng có thể giải thích là rất hài lòng hay sao?"

      Hoàng thượng bậy bạ khiến Thanh Hoàn kịp phản ứng kịp, lặng lẽ di chuyển đến trước mặt .

      "Công tử, ta đột nhiên phát vấn đề?"

      có ý định vừa sáng sớm chuyện kỳ quái.

      Thanh Hoàn cau mày: "Làm sao ngươi hỏi ta có vấn đề gì?"

      Huyền Diệp đứng dậy mặc quần áo : "Trẫm nghĩ hỏi dục vọng."

      Thanh Hoàn đứng dậy, nhoài người về phía mép giường nơi Huyền Diệp ngồi mặc quần áo, cố gắng nghiêng đầu nhìn , nụ cười thể ngọt ngào hơn: "Hoàng đế bệ hạ, ta phát nơi này của ngươi có dấu răng."

      Huyền Diệp đầu đầy vạch đen, Thanh Hoàn lập tức ngã xuống, kéo chăn đắp lên đầu, núp ở bên trong khanh khách cười.

      Ai bảo vẫn ngừng làm đau nàng, hàng dấu răng kia sâu như vậy, có thể thấy được tình hình lúc ấy hỗn loạn cỡ nào.

      Huyền Diệp cực kì thích Thanh Hoàn, thích đến mức chuyện gì cũng có thể tha thứ.

      May mắn là sang mùa đông, y phục rất dày nên che đậy được.

      Lúc trở lại, nàng thức dậy, trong nhà ấm áp, bàn bày đầy đồ ăn sáng.

      "Ah ~ tại sao hôm nay lại có cháo đậu đỏ?"

      Huyền Diệp cười nhàn nhạt : "Mỗi ngày tới đây cũng uống thứ đó, nàng thấy ngán à? Về sau ăn nữa, trẫm đặc biệt bảo Ngự Thiện Phòng làm canh vưu ngư hạnh hoa (đại khái là món ăn làm từ cá mực và hoa hạnh )), nàng nếm thử xem mùi vị thế nào, món này cực kì bổ, nàng thích đấy."

      Đối phương lời nào, Huyền Diệp ngẩng đầu lên, thấy Thanh Hoàn mất hồn nhìn : "Lại vờ ngớ ngẩn rồi, mau nếm thử chút, ăn ngon ngày mai đổi lại."

      Thanh Hoàn lúc này mới tỉnh lại, bưng lên nhàng nếm thử miếng: "A ~ ngọt?"

      "Canh cá mực vốn mặn nhưng trẫm biết nàng thích vị nặng nên cho làm thành vị ngọt, thế nào, ngon sao?"

      " phải, ăn rất ngon đấy, chỉ là có chút quen."

      Hoàng đế coi như nghe thấy, múc canh cho Thanh Hoàn, mặn nhạt : "Đúng là biết Hoàn nhi còn biết giả bộ, trẫm quyết định phạt nàng về sau được ăn thứ kia nữa."

      "Đâu có đâu." Nhét cái bánh bao vào trong miệng, Thanh Hoàn nức nở nghẹn ngào , " phải là trước thấy được nhiều đồ ăn ngon như vậy nên sinh lòng oán hận sao."

      Huyền Diệp vỗ nhè lưng Thanh Hoàn: "Nếu nàng oán hận
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta ko thể tưởng tưởng nổi nếu Thanh hoàn biết cha mình chết, gia tộc tan cửa nát nhà có phản ứng gì, lựa chọn như thế nào, tha thứ? rời xa? còn Nguyên quý nhân được nhiều quá rồi, còn muốn gì nữa? ko lẽ muốn chân tâm của hoàng đế, hy vọng đừng kiếm chuyện vs Thanh Hoàn nữa a.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 17: ĐỒNG TÂM LIÊN Y

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Huyền Diệp nếm vài hớp rồi đứng lên: "Đúng là Phụ thân nàng viết văn rất hay, mỗi từ mỗi chữ đều là châu ngọc, biết con nàng như thế nào."

      Nguyên quý nhân khẽ thẹn thùng mỉm cười: "Nô tì nào phải Dương Châu tam mỹ gì, bị người ta giễu cợt gọi bừa thôi, vị này chắc hẳn là Nạp Lan công tử , nghe đại danh lâu, công tử mới tài trí hơn người, ta cực kì bội phục ngài."

      Nạp Lan khẽ cười tiếng: "Có người nghe tiếng lâu, có người cùng ở kinh thành mà ai biết, dám nhận."

      "Nạp Lan công tử khiêm nhường, thơ ca của công nổi tiếng xa gần, sao có thể có người biết?"

      Lời này ra sợ rằng gặp phải mầm tai vạ, hoàng đế đối diện chỉ lo xem tranh, có cảm xúc gì nhưng Nạp Lan Tính Đức vẫn vội vàng xuống nước: "Nương nương là người tài hoa, thần cùng hoàng thượng bình phẩm bài thơ, bằng Nguyên quý nhân cũng xem cái."

      Nạp Lan ra đời trong gia đình giàu có, tính tình phóng khoáng, thích người tài hoa, muốn mời Nguyên quý nhân xem xét cũng chỉ là ý định đơn thuần, hề suy nghĩ nhiều. Nguyên quý nhân lại lâu thưởng thức, biện giải thơ ca, tại trước mặt hoàng đế dĩ nhiên vô cùng vui lòng.

      Huyền Diệp vừa nhìn sách liền quên tất cả, ba người hăng hái thảo luận, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, rất náo nhiệt, trực tiếp lạnh nhạt người khác.

      Cũng may Thanh Hoàn rất ngốc nghếch, nhìn bọn họ thi thư tài hoa hơn người, trong lòng chỉ hâm mộ mà có cảm xúc gì khác, mình ngồi chỗ đọc sách.

      Nữ tử tài hoa tự nhiên làm cho người ta vui tai vui mắt, Huyền Diệp có chút kích động muốn để Nguyên quý nhân tối nay ngủ lại. Chỉ là ngẩng đầu nhìn nữ tử thân mình đằng xa kia, khóe miệng mỉm cười, hết nhìn cửa sổ lại xem sách vở, ngay lập tức xóa sạch hoa tâm trong lòng. Cho nên lúc Nguyên quý nhân rời , hoàng thượng chỉ nhàn nhạt dặn dò tiếng, cũng gì khác.

      Nguyên quý nhân vừa , Huyền Diệp liền mở miệng: "Thanh Hoàn, qua đây."

      Thanh Hoàn lập tức đứng dậy tới bên cạnh , cầm tay của nàng giọng hỏi thăm: "Có lạnh , nghỉ trước ."

      Nàng gật đầu cái nhìn nhưng lại động đậy.

      Huyền Diệp cau mày: "Lạnh vậy sao ?"

      "Ta muốn ngủ cùng ngươi."

      Ở cùng với nàng, cần hỏi thăm nàng nghĩ gì, nàng trực tiếp cho biết bất kỳ suy nghĩ nào trong lòng, cần hỏi nhiều thêm câu.

      Đưa tay ôm nhrj gương mặt nàng: "Vậy có thể nàng phải đợi thêm canh giờ."

      Bên ngoài rất lạnh, cơm tối nàng cũng muốn ăn nữa, đêm qua cũng chưa ngủ ngon, cười : "Ha ha, ta cảm thấy vẫn chờ công tử làm ấm chăn tốt hơn."

      Sớm nhìn ra nàng lạnh đến mức run rẩy lại cố tình trấn định tự nhiên cam nguyện chờ đợi.

      Bởi vì là rất rất rất quen, có thể cùng chỗ trong thời gian ngắn. Cho nên nàng mở to mắt, cắn mu bàn tay mình, là .

      Sau đó lại cắn, đúng là .

      Cuối cùng cười rộ lên.

      Nàng lớn như vậy, cha mẹ thương là tự nhiên, huynh trưởng thương muốn nhường nhịn, hạ nhân thương xuất phát từ thân phận tiểu thư. Chỉ là thương ấy từ hai năm trước mài mòn rồi biến mất còn gì. Quên hết. [diendan]{le.quy.don}Mấy tháng mới đổi được lần gặp nhau, tình cảm bùng lên mới cảm thụ được ràng. Nàng thương như thế, lại phải rời xa lâu như vậy. Bây giờ ngày nào cũng được bồi , cảm thấy có chút quen. Trong lòng lại bắt đầu kích động.

      Nằm ở giường lăn qua lộn lại giống như mèo con an phận, đến lúc an tâm ngủ thiếp lại ngửi thấy hơi thở người nào đó, lập tức tỉnh lại.

      Nàng ôm , mái tóc đen dài khẽ chạm vào làn da .

      "Nàng vui ?"

      Thanh Hoàn gật đầu cái.

      "Mặc dù về sau trẫm thể mỗi ngày đều ở đây cùng nàng, nhưng trong lòng trẫm thích nhất nàng."

      Thanh Hoàn ôm , suy nghĩ : "Ta hiểu."

      "Công tử, có muốn về sau ta sửa lại lời gọi ngươi là hoàng thượng ?"

      "Lúc có người, nàng gọi trẫm là tướng công cũng được."

      Thanh Hoàn cười khanh khách, sau đó lại lo lắng: "Ta học tốt, có phải công tử rất thích ?"

      Huyền Diệp ôm nàng, cúi đầu hôn trán nàng cái.

      "Nàng đọc sách nhiều rồi lại đa sầu đa cảm, trẫm còn lâu mới thích."

      Nàng giống như nhận được thánh chỉ, vô cùng vui vẻ.

      "Có thể đọc nhiều sách tự nhiên là tốt, nhưng thông minh, có phải nên học đúng ?"

      "Hoàn nhi rất đúng, học những thứ kia làm cái gì, trẫm chỉ thích nàng như bây giờ thôi."

      Cho nên có vài chuyện mới có thể mắng nàng căn cứ.

      "Ta vẫn cảm thấy –"

      Thanh Hoàn còn chưa hết, tay nam tử ôm nàng
      [​IMG]


      CHƯƠNG 18: ĐẺ NON

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Huyền Diệp nhấp ngụm trà : "Về sau , hôm nay nghỉ ngơi ở đây lát."

      " muốn."

      " muốn cái gì?" vừa tức giận, nữ tử lập tức dám lời nào.

      Thanh Hoàn buồn bã rồi hờn dỗi.

      "Hoàn nhi, nàng phải là người hiểu chuyện."

      Vì vậy giống như đứa ngốc ngồi thơ thẩn cả buổi chiều. Nước trà đổi bầu rồi lại bầu, bánh ngọt điểm tâm đổi hết cái này đến cái khác.

      Thanh Hoàn cùng Huyền Diệp nhàm chán ngẩn người, bầu khí này khiến kể cho nàng nghe vài chuyện kỳ quái.

      Ví như thuở xuất cung, gặp phải vu bà biết làm phép, có thể cách điểm huyệt, lúc ấy hiểu chuyện xảy ra va chạm, cuối cùng bệnh nặng hồi.

      Còn có lúc săn thú trong rừng xuất lão đầu râu bạc giải thích được, có thể nhìn thấy tất cả các chuyện kì lạ trong thế giới to lớn này.

      Chẳng quản những thứ này là hay giả, hai chuyện kỳ bí này dẫn nàng vào suy nghĩ sâu xa vô tận, rất là im lặng. Cho đến khi trời mờ mờ tối, ánh mắt nàng vẫn còn trống rỗng suy tư chuyện này.

      Huyền Diệp lôi kéo nàng đứng dậy, theo tiểu nhị phòng trọ vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại, vẻ mặt nàng vẫn còn mê mang.

      "Muốn ăn chút gì ?"

      Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn : "Làm sao có thể đột nhiên biến ra con thỏ? có pháp thuật kia sao?"

      "Hả?" nhất thời mê muội, sau đó gật đầu cái, "Nếu ta biết ta thành thần tiên rồi?"

      "Nhưng ngươi là thiên tử, là long thần trời hạ phàm."

      Huyền Diệp ôm nàng cười rộ lên: "Ta phải là thiên tử thần long hạ phàm cái gì, cũng có sinh lão bệnh tử giống như người phàm trong trời đất bao la này thôi."

      " !" Thanh Hoàn nhìn , kiên định : "Người khác đều hoàng đế chính là chân long hạ phàm, ngươi nhất định chết!"

      đọc sách khoa học phương Tây rất kĩ, con người như thế nào, trong lòng hiểu . Nếu có trường sinh bất lão, Thủy Hoàng sớm sống đến bây giờ rồi. Nhưng nàng nghiêm túc vả lại chuyện chắc chắn như thế, trong lòng có chút ấm áp.

      Tình cảm khắc sâu trong lòng, Huyền Diệp cúi đầu hôn nàng, trằn trọc trở mình lúc lâu rốt cuộc buông ra.

      "Nàng đúng, ta chết. Nhưng mà bây giờ ta cũng cần ra ngoài hai canh giờ, nàng ở đây ngàn vạn lần được ra ngoài, có người bên ngoài bảo vệ ngươi. Hoàn nhi, để cho ta lo lắng."

      "Muốn đâu?"

      Thời tiết rất lạnh, Huyền Diệp lại mặc thêm quần áo rất dầy. Thanh Hoàn tiến lên mặc cho , trả lời: " nguy hiểm đâu, nàng cũng nhìn thấy chung quanh đều là người bảo vệ canh gác cho ta, cần phải lo lắng, ta trở lại rất nhanh."

      cúi đầu hôn khẽ mu bàn tay nàng, liên tục dặn dò: " để cho ta lo lắng, nhất định ở chỗ đây được ra ngoài."

      Thanh Hoàn rất nghe lời, gật đầu cái, đưa ra cửa.

      Nghe đây là quán rượu, tại sao thấy thế nào cũng có cảm giác giống căn cứ tình báo. Dường như tất cả đều là quan binh bảo vệ, hơn nữa bày trí thanh nhã trang trọng như vậy, căn bản nghĩ tới chỉ là quán rượu bình thường.

      Nhìn như rộng lớn lại vô cùng ấm áp, nàng trèo lên giường. Nằm ở giường mềm nhũn có chút ngủ được, nhất là bên ngoài còn có đám người đứng xem, vô cùng được tự nhiên, có cảm giác an toàn.

      Đứng dậy mặc quần áo tử tế ở trong phòng tới lui. đến giờ tý mà còn chưa trở lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng, bất an.

      Bên ngoài chợt có ngọn đèn dầu lóe sáng, sau đó là chuỗi tiếng bước chân gấp gáp, chưa được lát, cửa phòng bị đẩy ra.

      người còn vương chút tuyết, Thanh Hoàn bước nhanh đến phủi sạch.

      "Có lạnh ?"

      Huyền Diệp vứt bỏ áo choàng, cầm tay của nàng: "Muộn như vậy tại sao ngủ?"

      "Trong lòng lo lắng rất khó chịu, nên ở đây chờ ngươi."

      Sắc mặt tốt lại hết sức áp chế để nàng nhìn thấy. Bình thường nàng thèm để ý cái khác bởi vì ở trong hoàng cung cần nhớ, hôm nay lại cực kỳ nhạy cảm.

      Huyền Diệp an ủi nàng: " cần phải lo lắng, ta chỉ là ra ngoài xem mọi người, cũng đại , phải lo lắng?"

      Thanh Hoàn gật đầu cái, muốn chuyện, có lẽ muốn cần , hoặc là dẫn ta cùng với ngươi có được hay , nhẫn nhịn dám mở miệng.

      Lâu như vậy, ra nàng có chút nào hiểu , chỉ biết là có tâm tiện quấy rầy. Cho nên lúc nghỉ ngơi chẳng dám thở mạnh, lẳng lặng nằm yên nhúc nhích.

      biết qua bao lâu, người bên cạnh chợt mở miệng.

      "Nàng có bao giờ nghĩ tới về nhà, nghĩ tới phụ thân nàng?" thanh rất thấp nhưng này nửa đêm im ắng nghe cực kỳ ràng.

      Người bên cạnh lúc lâu gì, Huyền Diệp đưa tay sờ mặt nàng, ngón cái chuyển qua môi của nàng, cuối cùng dừng lại ở cổ.

      Hơi nhột, nàng cười ra tiếng.

      " cần, rất nhột, thích."

      "Hả?" tiếp tục hỏi ngược lại.

      Nàng vẫn cười hề hề như cũ: " nghĩ, ta chỉ muốn cùng ngươi ở chung chỗ, ai cũng muốn."

      Trước đó vài ngày, làm bao nhiêu chuẩn bị muốn hỏi những lời này, chỉ sợ lấy được đáp án khiến tim như đao cắt. giờ lại nhàng, vui sướng như vậy, nàng thuần khiết, tia khó chịu cũng có.

      Huyền Diệp ôm nàng vào ngực.

      "Hoàn nhi, ta may mắn."

      "Tại sao lại may mắn?"

      "Hoàn nhi đúng là đứa bé ngoan khiến ta yên tâm."

      Nàng muốn: "Ta phải đứa bé, ta là người lớn rồi, cái gì ta cũng hiểu."

      Huyền Diệp khẽ hôn nàng: "Ta lớn hơn nàng mười tuổi, cùng nàng lớn lên nhưng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, cho nên muốn nàng giống ta."

      Nàng chôn ở lồng ngực : "Ta nên sinh ra sớm mấy năm, như vậy có thể ở cùng với ngươi lâu hơn chút."

      yên lặng , thanh bé lại nghe được hết sức ràng: "Ta còn hi vọng nàng trễ chút."

      Như vậy nàng cần giống như rất nhiều nữ nhân trong cung, chỉ vì lợi ích mà đến, khiến ưu phiền cùng cam lòng. Khi đó cũng cần ra sức, bảo vệ bất cứ ai, lòng chỉ nghĩ tới cầm quyền đoạt lại tất cả mọi thứ, bất kỳ cái gì cũng để vào mắt.

      Cả đêm nàng ngủ rất an tâm, cũng chưa bao giờ an tường như vậy.

      Làm xong mọi chuyện, lúc bọn họ ăn trưa, trong cung có người báo tin, nguyên quý nhân đẻ non. Trái tim Huyền Diệp căng thẳng, bỏ mặc tất cả, vội vàng vào cung.

      Xuân Ngọc các là nơi mà Nguyên quý nhân nhìn say mê vậy mà giờ lại đau đớn từ trong tâm khảm, khóc lóc nức nở.

      Huyền Diệp ôm lấy nàng,
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 19: SUY NGHĨ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      ". . . . . .Chuyện Nguyên quý nhân, hoàng thượng —"

      "Chuyện của nàng trẫm làm sao biết đúng ?" Huyền Diệp lần đầu tiên có chút tự giễu, nở nụ cười, "Sau mỗi lần thị tẩm Hoàn nhi đều phải uống thuốc tránh thai, phụ nữ có thai uống bị xảy thai. Lúc ấy Tề Đức Thuận thông báo cho trẫm biết Nguyên quý nhân có thai, vừa vặn lúc Hoàn nhi thị tẩm xong, cha nàng vừa chết, trẫm có ý định để cho nàng uống nên tạm thời phân phó đổi cái khác, sau nó bị lấy . Trẫm cho người bí mật điều tra mới biết nó sớm được đưa đến Xuân Ngọc các, Nguyên quý nhân ăn hết rồi."

      Khiếp sợ hơn vừa rồi gấp vạn vạn lần, ánh mắt của Ôn quý phi nhìn chằm chằm . Sống cùng nam nhân này lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng tâm của mình ra ngoài. Người ấy giống như vị thần đứng đầu, tất cả mọi thứ xảy ra đều nắm trong lòng bàn tay, rang hơn ai hết, mà bọn họ giống như những kẻ ngu ở trước mặt đua bỡn, giở thủ đoạn mà mình tự coi là thông minh.

      Lúc mới đầu biết chuyện xảy ra, trong lòng hết sức đành lòng. Vài ngày đầu vẫn phân phó Ngự Thiện Phòng cho nguyên quý nhân những vị thuốc an thai quý giá nhất, dặn dặn lại cần nàng ăn bất kỳ vật gì nữa, cuối cùng bốn tháng rồi vẫn giữ được.

      Ôn quý phi cơ hồ ra lời, chỉ cảm thấy lồng ngực đập mạnh, cảm giác kia giống như là an tĩnh lâu, giờ núi lửa nháy mắt tuôn trào, yên lặng biểu đạt được lời nào.

      Nàng cơ hồ có chút run rẩy : "Vạn Tuế Gia, Vân tần có lẽ cẩn thận, cũng phải là cố ý. . . . . ."

      " cẩn thận?" Huyền Diệp cười lạnh tiếng: "Tổ phụ nàng là bác sĩ, lần đầu tiên thị tẩm Bản Thảo Cương Mục Thương Hàn Luận so với người khác còn thuần thục hơn. Thứ kia nàng ta rất ràng. Chỉ là xét đến cùng vẫn là lỗi của trẫm, nếu trẫm thương Hoàn nhi, tất nhiên xuất chuyện như vậy."

      Ôn quý phi lời nào nhìn : "Hoàng thượng, tình cảm của Kỵ phi đối với ngài rất thắm thiết, nếu nàng biết. . . . . ."

      "Trẫm muốn đề phòng chính là phụ thân của nàng ấy!" vươn tay, hơi nhắm mắt lại, vùi đầu ở người nàng, "Năm đó phụ thân nàng ấy muốn Hoàn nhi tuyển tú, trẫm cũng biết trong đó nhất định có nguyên do. dien.dan.le.quy.don ra họa vẫn phải đến, trẫm muốn như vậy. Chỉ là sau lưng còn có dân chúng và rất nhiều đại thần ngừng đẩy trẫm về phía trước, thể dừng lại, cho nên trẫm chỉ có thể hy sinh nàng."

      Ngón tay Ôn quý phi nhàng vịn vai hoàng đế. Đây phải là bộ dáng bén nhọn cương quyết bình thường hay thấy của . đời có người nào là tâm địa sắt đá, biết nhiều, thừa nhận nhiều, buông tha nhiều hơn, bất cứ chuyện gì cũng thể chu đáo.

      "Hoàng thượng mềm lòng, nô tì biết. Coi như có hoàng thượng, dùng chén canh hạt sen kia, Vân tần vẫn có thể dùng cái khác, luôn có ít thứ xuất hại đứa bé vô tội này. Hoàng thượng nên tự trách. Kỵ Phi muội muội, nô tì tin tưởng nàng nhất định hiểu tâm tư của hoàng thượng, hận ngài."

      "Nhã Mẫn, trong lòng trẫm đối với Hoàn nhi vừa lại vừa lo. Nàng càng ta, ta càng lo lắng. Từ khi biết nàng ấy đến bây giờ, lòng trẫm toàn bộ đều đặt người nàng, thoát ra được. Nếu là những chuyện khác, đứa bé của trẫm và Hoàn nhi chắc cũng ra đời. Mà bây giờ, khoảng cách giữa chúng ta rộng đến mức cách nào thừa nhận được. Giấu giếm nàng càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi trẫm chỉ có thể tránh xa nàng ấy."

      Huyền Diệp ôm Ôn quý phi nằm ở bên hông, mà người đàn ông này lại kể cho vị hoàng phi dựa vào chuyện của nữ nhân khác, mùi vị đó ước chừng chỉ có chính nàng hiểu .

      thả lỏng bản thân mình lần, buông nàng ra.

      "Nhã Mẫn, nàng xử lý thế nào trẫm mặc kệ, nhưng mà lần này nàng cần thay thế trẫm chịu khổ, an ủi Nguyên quý nhân cho tốt. Dù sao nàng ấy cũng để tang con, rất đau lòng, tại vui vẻ được. die,nda.nle,quy,don. Nàng ấy cũng sớm biết đứa bé này giữ được, dù có chuẩn bị tâm lý vẫn thể chấp nhận được. Nếu là nháo nghe lập tức cấm túc mấy ngày, cho nàng biết trẫm thường tới thăm, nên thương tâm quá độ."

      Ôn quý phi ước chừng hiểu ý nghĩ trong đó, ngày kế triệu kiến Vân tần tới đây.

      Nàng vẫn như trước kia dạng đoan chánh ưu nhã, thiện lương, tính khí tốt, mặt khẽ cười cùng tất cả mọi người hòa hòa khí khí.

      Ôn quý phi vòng vo, trực tiếp mở miệng: "Vân tần, cả đời ở lãnh cung hoặc tự sát, ngươi có thể lựa chọn."

      Vân tần ngẩng mạnh đầu, nụ cười vẫn luôn đột nhiên vặn vẹo.

      "Quý phi nương nương cái gì, nô tì nghe hiểu."

      Nàng hoãn hơi: "Vân tần, ngươi còn biết hối cải sao?"

      Cặp mắt kia trừng lớn, ngừng lắc đầu: "Ta nghe hiểu quý phi nương nương gì, ta làm sao, ta mực an phận thủ thường trong cung này, vì sao phải chết!"

      Nàng cơ hồ như là nổi điên, hét lên.

      "Vân tần!" Ôn quý phi quát lớn, "Năm trước cung nữ cùng thái giám chết ai ra tay? Bọn họ nghe được cái gì mà bị ngươi giết tận như thế? Năm nay tết Trung Nguyên là ai chỉ điểm Quế tần hù dọa Hách Chân quý nhân! Đứa bé của Nguyên quý nhân làm sao mất, ngươi lhật biết hay là giả bộ hồ đồ?"

      "Bịa đặt có bằng chứng! Tại sao ngươi xử oan ta, ta muốn gặp hoàng thượng!"

      "Hoàng thượng?" Nàng cười lạnh, "Những chuyện mưu đồ bí mật cẩn thận thế này ai có thể tra được? Trừ hoàng thượng còn ai có thể biết những thứ này? năm nay tại sao ngươi được thị tẩm, hoàng thượng còn coi trọng ngươi sao?"

      Nàng đột nhiên quỳ mặt đất: "Hoàng thượng, là hoàng thượng! Hoàng thượng!! Ta giết bọn họ là trừng phạt đúng tội."

      "Phát ngươi và nam nhân khác có tư tình đáng chết, cho nên đối với ngươi là trừng
      [​IMG]

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta ko biết sao nữa, giận chị ngu ngốc, ngây thơ hay sao, ko cần người nhà, vậy nếu có 1 ngày hoàng đế chán chị, thay lòng đổi dạ, lúc đó chị còn lại cái gì? ko còn cái gì hết, cả nhà đều chết, danh phận sao, chỉ cần 1 câu của hoàng đế thôi biếm vào lãnh cung rồi. tin vào tình ư??? tình rồi có lúc nhạt thôi. ... mà thôi ta ráng coi tiếp xem chị biết phụ thân mình chết ra sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :