1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa Đời Quen Thuộc - Mộc Thanh Vũ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.2:

      Edit: Á bì

      Hạ Hi bĩu môi, "Thiệt là, còn chuẩn bị làm sĩ quan đấy, quan điểm cơ bản thời buổi này là hoà bình đấy, biết hả? Lại còn xử người đó, sợ giảng nổi đạo lý à?"

      Lệ Hành hơi có chút nhíu mày, trịnh trọng , "Kỳ phản đối bạo lực, bạo lực thể giải quyết vấn đề. Nhưng em vẫn thường sử dụng bạo lực với đấy thôi, qua nhiều lần, mưa dầm thấm đất nên mới như bây giờ nè..."

      "Giờ đổ cho em à?" Hạ Hi nở nụ cười, giơ tay lên đánh cú, rồi sẳn giọng, "Đừng nghĩ là có thể sang chuyện khác."

      " đó." Lệ Hành cũng cười, thuận thế giữ rồi ôm chặt vào trong lòng, hôn rồi thầm, " luôn nguyện ý để em đánh..."

      Hạ Hi lại bắt đầu an phận, cắn chặt răng để ý tới , nhưng Lệ Hành buông tay và hôn lên vành tai , chống chế của mới dần được buông lỏng. Sau đó, nâng mặt nhắn của lên và hôn, cuối cùng cũng thẹn thùng dưới tấn công mạnh mẽ của , ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy eo của ...

      Cho dù hoá giải được sóng gió này, nhưng để tránh trong lòng của Hạ Hi lại sinh ra xa cách, Lệ Hành vẫn chuyện Hạ Tri Dư từng thổ lộ với cho biết . Ba Hạ và ba Lệ là chiến hữu, trong lúc đó bậc cha chú có chút giao tình, nhưng bởi vì mẹ Lệ bề bộn với nghiệp của mình mà theo quân, thế là cùng với ba Lệ sinh sống ở hai nơi. Cho nên Lệ Hành từng sống ở trấn cạnh bờ biển, và trong đại viện quân khu ở thành phố A, nên có gặp Hạ Tri Dư nhiều. Thậm chí khi hai người gặp nhau ở trường quân đội, căn bản cũng hề nhận ra . Mãi cho đến khi Hạ Tri Dư ra tên của ba , Lệ Hành mới nhớ đến chú Hạ còn có con . Về sau, Hạ Tri Dư luôn tìm giúp đỡ, hoặc nhờ chỉ những vấn đề có độ sâu. Mới đầu Lệ Hành có nghĩ quá nhiều, càng ngày càng nhiều nên mới bắt đầu để ý, để tránh bị hiểu lầm nên bắt đầu từ chối .

      lạnh nhạt của Lệ Hành làm Hạ Tri Dư mất hứng, vì thế thẳng thắn lớn mật đâm thủng từng tầng cửa sổ, chủ động đề nghị . Ý kiến của Lệ Hành trong lúc đó là làm mọi chuyện, nếu trực tiếp từ chối về sau tới tìm nữa. Cho nên thực trả lời , "Tôi có ý gì với . Tôi có bạn rồi, và cũng cực kỳ ấy. Tôi có ý định chờ ấy tốt nghiệp đại học, chúng tôi kết hôn."

      phải là có nghe thấy Lệ Hành mình có bạn , nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, lại càng thể ngờ nghĩ tới chuyện kết hôn, Hạ Tri Dư bị đả kích, sau khi ổn định tâm tình, kiêu ngạo , "Người nào mà làm cho để tâm như vậy?"

      Trước mặt ra nụ cười rực rỡ của Hạ Hi, bộ dạng vui vẻ và thoả mãn làm cho Lệ Hành nhịn được bất giác khoé môi nâng lên nụ cười, trả lời, " người mà tôi cho rằng là thích hợp."

      "Người thích hợp?" Hạ Tri Dư nhướng mày, "Cuộc đời này rất dài, về sau có xảy ra chuyện gì có ai biết được, làm sao có thể khẳng định hai người đến tận cùng?"

      "Tôi nhớ có bài hát như thế này "Mong muốn chỉ trong đêm đến già," nghe làm cảm động rất nhiều người. Mà tôi cho rằng chỉ dùng bước chân mà muốn vượt qua mấy mươi năm cuộc sống và tình , là thể có được tình đời kiếp, đầu bạc răng long. Tôi tin chỉ trong nháy mắt mới là vĩnh hằng, tôi tin tình chân và sâu đậm có thể chống lại khảo nghiệm của thời gian." Chống lại ánh mắt của Hạ Tri Dư, Lệ Hành tiếp, " tại quả tôi thể bảo đảm gì cho tương lai, nhưng ít ra vào giờ phút này, tôi nhận định đó chính là ấy."

      Nhìn qua Lệ Hành giống như người có lý giải sâu sắc về tinh như vậy. Ánh mắt khoá người dấu chấm hỏi lớn, Hạ Tri Dư hỏi, "Tại sao?"

      "Tại sao ư?" Vuốt tóc, Lệ Hành thành trả lời, " vấn đề này tôi cũng chưa từng nghĩ qua, dù sao rồi, cũng chẳng cần lý do gì nữa." Lệ Hành chỉ nửa, cách nghĩ ở trong lòng chính là, "Sau khi ở chung cảm thấy càng ngày càng , cảm thấy bọn họ nên ở cùng với nhau, Hạ Hi liền thuộc về Lệ Hành ."

      Cho nên , tình có quy tắc gì cả. Về phần tại sao, lại càng có câu trả lời đúng nhất.

      Lệ Hành trắng ra làm cho tự tin của Hạ Tri Dư trong nháy mắt đều như quân lính tan rã. Nhưng, tâm tư của con người luôn rất phức tạp, có khi chiếm được lại càng muốn chiếm cho bằng được. Trong lòng của Hạ Tri Dư, nhận định đó là Lệ Hành, quyết chinh phục người đàn ông cự tuyệt cho bằng được, nhưng lại sai lầm, càng như vậy càng ghét . Vì thế lấy giọng như bị tình thế bắt buộc , "Lệ Hành, tôi buông tay. Vật mà Hạ Tri Dư tôi muốn, chưa bao giờ có chuyện chiếm được."

      Đối với cố chấp của , Lệ Hành có phần buồn bực, "Tôi ràng như vậy rồi, mà còn nghe hiểu sao? coi tôi là cái gì? Rồi coi bản thân là cái gì? Cái gì gọi là vật mà chiếm được chứ? Hạ Tri Dư, tôi nhắc cho nhớ, đừng làm tôi mất phong độ, ba tôi và chú Hạ còn gặp nhau đấy." xong xoay người rời , dứt khoát đến có nửa điểm để cứu vãn.

      Đương nhiên, sau này Hạ Tri Dư vẫn còn làm phiền Lệ Hành đến hết chỗ , nhưng cho dù là như thế, biết có xinh đẹp mơ ước bạn trai của mình, chiếm hữu rất mạnh của Hạ Hi vẫn cực kỳ mất hứng. Sau đó khoảng thời gian rất dài, bất kể là viết thư hoặc là gọi điện thoại, đều có chút tức giận với Lệ Hành, cứ theo thói quen lấy lời lẽ tốt che dấu lo lắng và quan tâm của mình. Lệ Hành cũng đón ra được tâm tư của , mặt tránh những tiếp xúc với Hạ Tri Dư, mặt lại đối với Hạ Hi ngày càng tốt, nghĩ muốn lấy hành động thực tế chứng minh cho tình cảm của mình, nhưng chỉ là đối với .

      Tâm ý của Lệ Hành, Hạ Hi cũng cảm nhận được. Nhưng đối với Hạ Tri Dư, có cách nào có thể phớt lờ. Cũng từ lần gặp đó, Hạ Hi lại đối với Lệ Hành bắt đầu sinh ra cảm giác lo được lo mất.

      Từ trong hồi ức tỉnh dậy, Hạ Hi dịch góc chăn cho Lệ Hành, , " xuất của Hạ Tri Dư làm cho em bỗng nhiên cảm thấy có nguy cơ, em cảm thấy em có cố gắng vượt qua cuộc thi tới thành phố A, nên mới bị ấy bằng ấy." Sau đó nở nụ cười xấu hổ, tự nhủ , "Rất là ngây thơ phải , vì ấy mà ghen tuông."

      "Trong lòng cực kỳ để ý chuyện bọn họ học cùng trường, nhưng em còn có thể làm sao đây...Sau đó em liền lên cấp ba, bài vở cực kỳ nhiều làm cho em có thời gian rảnh để gặp ấy, em chỉ có thể viết thư và gọi điện."

      "Lúc tới gần thời gian thi vào trường cao đẳng, tin tức của ấy bỗng nhiên bị chặt đứt, em gọi điện tới ký túc xá của ấy, nhưng lúc nào cũng có người nghe máy. Cho dù có người nghe cũng ấy có ở đấy, hỏi đâu cũng chỉ ậm ừ vài câu. Sau đó mấy ngày ấy có gọi điện cho em, nhưng lại cho em có cơ hội nhiều, chẳng qua chỉ ấy chuẩn bị diễn tập cho buổi tốt nghiệp, bận quá nên rảnh viết thư, lại dặn dò em nhớ chú ý sức khoẻ. Mới đầu em chẳng phát có cái gì thích hợp, về sau càng nghĩ lại càng thấy bình thường, đến cuối cùng lại cảm thấy ấy rất khác thường. Em liền gạt ba thành phố A chuyến, nhưng trước cửa trường quân đội em lại thấy được..." Dừng lại lâu, Hạ Hi mới thấp giọng , " ấy và Hạ Tri Dư mới cùng nhau trở về từ bên ngoài."

      Cho dù bọn họ trước sau, có bất luận cử chỉ thân mật nào, khi đó Hạ Hi cảm thấy chính mình bị lừa gạt, cảm thấy sớm "ám độ trần thương"* rồi, lại vẫn ngu ngốc lo rằng xảy ra chuyện gì. Lúc đó gần như tức điên muốn chạy qua chỗ bọn họ, Lệ Hành như cảm giác được gì nên quay đầu lại, nhưng mà nghênh đón lại là cái tát tai...

      *Ám độ Trần Thương (暗渡陳倉)( trong ba mươi sáu kế): Chọn con đường, cách thức tấn công mà ai nghĩ tới.
      Truyện kể rằng Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

      Lần này Hạ Hi chút do dự, có ngập ngừng, giơ tay lên cao, rồi cái tát mạnh hạ xuống.

      Cùng với tiếng "bốp" giòn vang, Hạ Hi mang theo thanh nức nở chất vấn, "Làm sao có thể lừa dối em như vậy?"

      xuất của Hạ Hi quá mức bất ngờ, Lệ Hành còn chưa kịp phản ứng, Hạ Tri Dư liền tiến lên trước bước đẩy Hạ Hi ra, hỏi vặn lại, " làm gì vậy, dựa vào cái gì mà có thể đánh người?"

      ấy bộ như người phát ngôn còn mang thêm bộ dáng của thần hộ mệnh càng nhìn càng chọc điên Hạ Hi, thêm cú đẩy mạnh, Hạ Hi đau lòng tới mức lập tức muốn tát thêm cái vào giờ phút đó. Hạ Tri Dư nghĩ lại dám ra tay lần nữa, hề phòng bị và cũng thể tránh. Nhưng Hạ Tri Dư là loại người kiêu ngạo cỡ sao, làm sao có thể chịu nỗi tức giận này, ấy liền lập tức muốn đánh trả...
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại - Quân nhân] Bán sinh thục - Mộc Thanh Vũ [Chương 16+17+18-)


      Chương 17


      Edit: Á bì


      Lời Hạ Hi còn chưa xong, tim của Hạ Hoằng Huân đột nhiên nghĩ đến phải là bị Hạ Tri Dư đánh ở trước mặt Lệ Hành chứ? Nhưng nếu với tính cách của thể nào nuốt xuống nỗi cơn giận này rồi, vậy mới có thể phân biệt trắng đen ràng mà định "tội" Lệ Hành. Từ đó mới chặt đứt quan hệ với ta, vì vậy mà hiểu lầm của hai người từ đầu tới cuối vẫn có cơ hội được làm .


      Đối với chuyện vào lúc đó của Lệ Hành và Hạ Hi, Hạ Hoằng Huân biết cũng nhiều, nhưng có thể khẳng định rằng tình cảm của hai người đối với nhau vẫn nồng nàn như cũ. Bên người của Hạ Hi từ trước đến nay vẫn có nhiều người theo đuổi, nhưng dựa vào ưu tú của Lệ Hành, ta có thể tự tìm cho mình người ưu tú như Tiêu Dập hoặc Hạ Tri Dư, họ đều là người có điều kiện tốt nhất, và bọn họ cũng là người độc thân, chẳng lẽ đủ để vấn đề sao?


      Nhưng mà ruốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm cho hai người nhau sâu đậm lại chia tay nhau trong sáu năm đây? Hạ Hoằng Huân chắn chắn trong lúc đó nhất định có người muốn người ta biết được hiểu lầm hoặc có điều bí nào đó.

      Làm sao có thể để cho ta đụng vào Hạ Hi chứ? Đôi má vẫn còn nóng rát và đau thương, Lệ Hành thấy Hạ Tri Dư muốn ra tay với Hạ Hi, nên bất chấp tất cả ngăn ta lại, bởi vì sức lực quá lớn mà làm cho ta đụng vào cái cây ở sau lưng.


      Nếu đổi là người khác dám đụng vào đầu ngón tay của bị bẻ gãy xương rồi, nhưng lần này đối phương lại là Hạ Hi. Căn bản Lệ Hành cũng đếm xỉa tới, đứng ở trước mặt của , có chút lo lắng hỏi, "Sao em báo cho tiếng trước mà chạy tới đây rồi hả? phải em cứ yên tâm mà, nếu như nhớ nhầm hai ngày này là ngày thi của em mà, làm sao lại nghe lời như thế!"


      Yên tâm sao? đều phản bội như vậy mà giờ lại làm ra vẻ như người nhàn rỗi cứ yên tâm như vậy sao? Đến cuối cùng xem là gì đây chứ! Hạ Hi như có ảo giác long trời lở đất, vừa lùi lại vừa , "Rốt cuộc muốn gạt em đến khi nào hả? muốn kiên trì bốn năm, em cũng kiên trì bốn năm với , phải tin tưởng , được, em tin tưởng , A Hành, em như vậy..." Hai chữ " " này chỉ đành dừng lại ở đầu môi, đôi mắt trong veo lại lên ánh sáng như lưu ly, nước mắt của Hạ Hi thể nào khống chế mà chảy ra, nghẹn ngào , "Làm sao có thể đối với em như vậy?"


      Căn bản Lệ Hành nghe hiểu những lời của Hạ Hi, nhưng vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn phản ứng của cũng đủ biết hiểu lầm rồi, vội , "Em đừng có suy diễn lung tung, cho em biết những gì em nhìn thấy đều phải như em nghĩ đâu..." Lệ Hành muốn tiến lên kéo tay .


      Hạ Hi mất lý trí, căn bản cho Lệ Hành có cơ hội giải thích mà chạy rồi. Tay phải của Lệ Hành dùng lực được nên bắt được mà còn bị đẩy cho lảo đảo.


      Hạ Tri Dư chạy tới đỡ khuỷu tay của , khẽ , "Còn chưa cắt chỉ, nên đừng có làm bậy..."


      "Cút !" Lệ Hành thèm nghe Hạ Tri Dư cái gì, mắt của cũng nhanh đỏ lên, đẩy ta ra muốn xoay người đuổi theo, giây sau lại thấy Hạ Hi bị chiếc xe thắng gấp xém đụng trúng.


      "Tiểu Thất!" Lệ Hành kêu khàn cả giọng, điên cuồng chạy tới, Hạ Hi bò dậy chui ra phía sau của chiếc xe taxi.


      Lệ Hành thêu xe đuổi theo tới trạm xe lửa cũng tìm được Hạ Hi. Lúc chuẩn bị đuổi theo tới nhà của , Hạ Tri Dư cũng mang theo đội trưởng của là Trần Hạo và bạn ở trong ký túc xá có tên là Sấu Tử tới. người của Lệ Hành có vết thương, và lại sắp diễn tập tốt nghiệp, nên Trần Hạo thể chắc chắn đó là giả. Lệ Hành lại bắt đầu phạm lỗi, ở trước mặt mọi người, cư nhiên dám ra tay với Trần Hạo, sau đó lại bị buộc mang về trường học.


      Ở trong phòng tạm giam, Lệ Hành đá cánh cửa, "Tôi cho biết nha Trần mắt to, nếu như bạn tôi mà có xảy ra chuyện gì, tôi càn quét cả nhà !"


      Biết lỗ tai của bị thương nên nghe được, Trần Hạo cũng chẳng muốn lời vô nghĩa với , nên xoay người rời .


      Buổi tối, Sấu Tử và người em khác ở trong ký túc xá tới hỏi Lệ Hành xảy ra chuyện gì. Lệ Hành nghe bọn họ cái gì, nên hung hăng đạp hai cái vào cánh cửa, mắng, "Biết bây giờ tôi như người nửa điếc rồi mà còn cái gì nữa hả, gọi dùm dãy số tới nhà bạn tôi xem thử ấy về chưa, có bị xe đụng bị thương hay , cho ấy biết tôi và Hạ Tri Dư có xảy ra chuyện gì hết, chờ vài ngày nữa tôi về giải thích với ấy. Còn nữa, chuyện tôi tái khám, trong các người có người nào con mẹ nó cho Hạ Tri Dư biết hả?"


      "Tôi bao nhiêu lần rồi, cậu đừng vì lấy lòng người đẹp mà lộ ra hành tung của A Hành, cho dù ta có là tiên nữ, nhưng ở bên trong cũng rất ghê tởm. Lần này tốt rồi, chờ cậu ta ra được lột da cậu mới là lạ đấy." Ở ngoài cửa Sấu Tử dong dài vài câu với người em ở bên cạnh, lại hắng giọng với Lệ Hành, "Vậy có muốn cho người kia của cậu biết rằng cậu diễn tập nên bị thương tới tàn phế hay ?"


      Lệ Hành miễn cưỡng cũng nghe được, tức giận , "Mẹ nó cậu mới tàn phế đấy! Tôi cảnh cáo cậu tốt nhất cậu đừng nên cái gì hết, ấy muốn thi vào trường cao đẳng nên thể làm cho ấy phân tâm được."


      Sấu Tử nghe vậy nóng nảy, mắng, "Cậu nha, lỗ tai tàn phế, tay tàn phế, vậy mà cậu muốn tim cũng tàn phế theo sao? Chuyện cũng như vậy rồi, cho ấy biết rằng cậu bị thương, ấy có thể tin sao? Cậu cho rằng cậu lo lắng có thể làm cho ấy bình tĩnh lại hoặc là để cho ấy hiểu lầm rồi thi vào trường cao đẳng hả?" Quá tức giận nên đá ngược lại cánh cửa cái, rồi tự , "Tôi đúng là bị cửa kẹp đầu rồi, cần gì phải chờ đồng ý của cậu chứ?"


      Lệ Hành ôm cánh tay phải cũng mau chóng bị tàn phế tức giận , " cái gì lớn tiếng chút, tôi nghe ."


      Sấu Tử rống lại, " khen cậu đẹp trai đấy!"


      Vị ở bên trong nổi bão, "Cút!"


      Sau đó Sấu Tử liền gọi điện tới số nhà của Hạ Hi, trước sau vẫn có ai bắt máy. Chờ đến tối, ruốt cuộc trong nhà mới có người về. Vừa nghe là giọng nam trầm thấp, Sấu Tử lập tức lanh lợi , "Xin chào chú, con là bạn học của Hạ Hi, có chút việc muốn tìm bạn ấy, có thể để bạn ấy nhận điện thoại hay ?"


      Hạ Hoành lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, ông , "Hạ Hi có chút khoẻ, nên nghỉ rồi."


      Về đến nhà tốt rồi. Sấu Tử thở ra, lại hỏi, "Thế ạ, bạn ấy có việc gì chứ?"


      Hạ Hoành trực tiếp trả lời câu hỏi của Sấu Tử, chẳng qua chỉ nếu như có chuyện gì gấp có thể đợi ngày mai đến trường rồi . Sấu Tử cũng thể thêm cái gì nữa, nên hậm hực cúp điện thoại.


      Chờ cúp máy xong Hạ Hoành cầm thuốc tới gõ cửa phòng của Hạ Hi, đợi chút thấy có người trả lời, ông , "Ba vào nha." Rồi ông đẩy cửa vào.

      Trong phòng, Hạ Hi nằm úp sấp ở giường, mặt vùi vào trong gối.


      "Ngồi dậy cho ba nhìn chút." Mở đèn, Hạ Hoành khom người ôm lấy Hạ Hi, để cho ngồi dậy.


      Dưới ánh đèn nhu hoà, sắc mặt của Hạ Hi có chút tái nhợt, thấp giọng , " có việc gì đâu, cũng hết đau rồi."


      Vén váy ngủ hoạt hình dễ thương của lên, Hạ Hoành trách, "Cho rằng ba cũng như con vẫn chưa trưởng thành sao, dáng vẻ đường cũng biết, có đau ?"


      Hạ Hi hít hít lỗ mũi, miệng méo xẹo chuyện, nhưng ánh mắt lại đỏ. bị chiếc xe quẹt qua trầy da ở đùi tại trước cổng trường quân đội, nên vốn muốn gạt ba mình, ai ngờ Hạ Hoành là người cẩn thận như vậy, thấy bộ dáng lên lầu của thích hợp liền phát ra rồi. Lúc Hạ Hoành gặn hỏi Hạ Hi đành phải , bất quá ra bị A Hành làm cho tổn thương, mà người ở trong nhà cũng chẳng biết Lệ Hành, chỉ là ở cổng trường học muốn qua đường bị xe chạy nhanh đụng vào. Bởi vì chính mình cẩn thận, cho nên người lái xe cũng chạy mất.

      Từ Hạ Hi nghịch như đứa con trai, thỉnh thoảng cũng có đánh nhau, đụng đau chân hoặc bị trầy da gì đó, xem như là chuyện thường ngày, cộng thêm tính tình của nóng nảy, nên Hạ Hoành cũng nghi ngờ, chẳng qua chỉ tỉ mỉ bôi thuốc cho , xoa rồi , "Lúc nào cũng vụng về hấp tấp như vậy!" Rồi cũng hỏi nữa.


      Cuối cùng Hạ Hi làm nũng ôm cổ của Hạ Hoành, thào kêu, "Ba."


      Ôm đứa con quý vào trong ngực, Hạ Hoành vuốt lưng , ôn nhu , "Sợ chưa, về sau cẩn thận chút, may mà quá nghiêm trọng, nhưng mà ba vẫn rất đau lòng đấy."


      Hạ Hi cố nén nước mắt "Ừ" tiếng, càng tiến nhanh sát vào trong ngực của Hạ Hoành.


      Ngày hôm sau, Hạ Hoành vẫn mang Hạ Hi bệnh viện kiểm tra kỹ, khẳng định bị tổn thương tới xương cốt mới yên tâm. Trong khoảng thời gian này Hạ Hoành có vẻ vội vàng, cho dù có phải họp ở nơi khác, trước khi lo lắng vì để Hạ Hi ở nhà mình, sợ bài vở quá nặng làm cho ăn uống và sinh hoạt bình thường, nên ông liền đưa con tới chỗ ba ông, xin trai và chị dâu chăm sóc dùm. Cứ như vậy, mà điện thoại nhà của Hạ Hi lại ở trong tình trạng có người nghe máy.


      Thấy việc vượt quá giới hạn, để tránh làm cảm xúc của Hạ Hi ổn định ảnh hưởng tới cuộc thi nên Lệ Hành quan tâm đến nội quy nhà trường mà chuẩn bị lén trộm về nhà. Kết quả bị người canh gác bắt được, chỉ bị ghi lỗi nặng, mà khi đó tốt nghiệp có thể được đặc cách nắm chức Trung Uý, cơ hội bước tiến vào hàng ngũ quân sĩ của phó đội cũng đánh mất.

      Rơi vào đường cùng Lệ Hành đành phải liên hệ với bạn học Vương Vĩ ở trung học, kêu ta mang lời của nhắn hộ tới Hạ Hi. Vương Vĩ biết Hạ Hi, vừa gặp mặt , "A Hành bị thương, sợ em như năm ngoái làm chậm trễ kỳ thi vì chạy tới thăm cậu ấy nên cậu ấy , nghĩ tới lại làm em hiểu lầm. Cậu ấy và người họ Hạ kia phải như em nghĩ đâu, có thể chắc chắn giữa bọn họ chuyện gì cũng có. Em thi tốt chờ cậu ấy trở về."


      Trong lòng của Hạ Hi còn chưa bình tĩnh lại, lúc đó cả đầu của đều là hình ảnh của Lệ Hành và Hạ Tri Dư ở cùng nhau, cho nên vào giờ phút này, có cách nào nhận định được tính chân trong lời của Vương Vĩ, nên chỉ có thể , "Cảm ơn ."


      Vương Vĩ cũng sốt ruột theo, "Cảm ơn cần, mấu chốt là em có nghe hiểu ? A Hành gấp đến độ ở trong ký túc xá đấm tường, em làm ơn cho bạn phản ứng tốt , còn phải trả lời cho bên kia."


      Hạ Hi ôm sách ở trong lòng, cúi đầu gì.


      "Em biết A Hành cũng phải ngày ngày hai, cậu ta là loại người thay lòng đổi dạ sao? Em đừng nghĩ ngợi lung tung mà ảnh hưởng tới việc thi vào trường cao đẳng, nếu vậy phải làm cho cậu ta áy náy cả đời hay sao? Được rồi, đừng giận hờn nữa, tối nay tám giờ cậu ta gọi điện thoại tới nhà em, em ngàn vạn lần phải nhận đó nha..."


      Vương Vĩ đặc biệt vì bạn thân mà tận tình khuyên nhủ lâu, mãi cho đến khi Hạ Hi gật đầu, mới đánh chuông thu binh. Nhưng mà Lệ Hành lại bị hội nghị khẩn cấp ở trong đội ngăn trở, chờ đến khi lấy tốc độ chạy xa trăm mét tới gọi điện thoại, đợi cả đêm nên Hạ Hi cùng với Hạ Hoành ra sân bay đón mẹ Hề Diễn Đình đột nhiên về nước.


      Sau đó Hạ Hi lại ở trong khách sạn cùng với Hề Diễn Đình. Lệ Hành điện thoại nhưng tìm được , đành phải để cho Sấu Tử viết hộ bức thư, giải thích rằng ở trong buổi diễn tập thử bị thương, muốn làm cho lo lắng nên mới gạt . Hạ Tri Dư biết ra bệnh viện ở bên ngoài để tái khám nên mới theo , vì vậy mà hai người mới cùng nhau trở về. Sau đó, cầm tay phải đau lên run run viết cho , "Tiểu Thất, bây giờ dám với em phải tin tưởng vào trong lúc này, bởi vì sợ những lời này làm em nghĩ lấy cớ để buộc em phải tin tưởng . Mà cùng với ấy có chuyện gì hết. thể phủ nhận từ trước tới nay ấy vẫn chưa buông tha , cũng chưa từng cho ấy chút xíu hi vọng hoặc đường sống nào, tâm ý của trước sau vẫn kiên định, em, và chỉ mỗi em thôi! Em phải đồng ý với , thi tốt, ngàn vạn lần đừng để chuyện này làm ảnh hưởng tới cuộc thi vào cao đẳng, mau trở về, em chờ !"


      Tin rằng nếu như Hạ Hi nhìn thấy bức thư này tỉnh táo lại, cho dù có nghi ngờ gì, cũng thi tốt rồi chờ Lệ Hành trở về giáp mặt chuyện ràng. Nhưng có câu kêu là nhà dột còn gặp mưa to, thuyền lại trùng hợp ngược gió, vốn là ở trong lớp của Hạ Hi có bạn nam sơ ý làm mất bức thư này nhưng dám với , sau đó mẹ của Lệ Hành bất ngờ tới thăm, rồi lại từ cái khổ này tới cái khổ khác.


      Mẹ Lệ có bộ dáng hơn năm mươi, bị năm tháng tẩy rửa nên làm khoé mắt bà có dấu vết đuôi cá nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén giống như Lệ Hành.


      Đánh giá Hạ Hi xong, mẹ Lệ đột nhiên lên tiếng, "Hèn gì tôi cứ thấy kỳ quái làm sao đấy, cứ mỗi lần Lệ Hành được nghỉ phép nó lại về nhà, ra là nó ở cùng với ."


      Hạ Hi chưa từng trải qua tình huống như vậy, hơn nữa đứng trước mặt giờ là mẹ của Lệ Hành. Cho dù trước mắt có náo loạn với như thế nào, trong lòng vẫn ôm tia hi vọng, mặc dù là nguyên nhân gì nhưng nghe trong giọng của mẹ Lệ hình như được tốt lắm, nên chỉ ngoan ngoãn đứng đó, biết nên trả lời như thế nào trong lúc này.


      thực tế mẹ Lệ cũng cần phải trả lời, bà tự , "Tuổi còn nên lấy chuyện học làm chính, có số chuyện cũng cần phải nghĩ quá sớm, suy cho cùng tính tình còn chưa có ổn định, nếu như làm chuyện gì khác người cũng được tốt lắm."


      Hạ Hi nhìn bà, trong ánh mắt bắt đầu lan tràn cảm xúc bị tổn thương, đứng im lặng ở bên, cuối cùng cũng mở miệng, "Dì à, chúng con..."


      Nhưng mẹ Lệ cũng cho có cơ hội giải thích, liền , "Ba của A Hành và ba của Tri Dư là chiến hữu, hai đứa lại rất có duyên khi thi cùng vào trường, hai nhà của chúng tôi đều cho rằng chúng nó rất hợp nhau. Đều là quân nhân, nên nghiệp có thể giúp đỡ lẫn nhau, trong sinh hoạt Tri Dư cũng tỏ ý của mình, con bé tôn trọng lựa chọn của A Hành, thằng bé đâu con bé cũng theo đấy, như vậy cũng tránh được việc vất vả vì phải ở riêng..."


      tại đều là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn muốn ép duyên sao? Hạ Hi có cách nào đồng ý với cách của mẹ Lệ, cũng trả lời thẳng, "Ý của dì là muốn con rời xa Lệ Hành, thành toàn cho ấy và Hạ Tri Dư sao?"


      "Tôi biết nghĩ gì. tại A Hành cực kỳ , nếu thằng bé cũng bị ghi lỗi nặng trong phần đánh giá, nhưng có biết , làm ảnh hưởng tới tương lai của nó, tôi hi vọng chuyện như vậy xảy ra thêm lần nữa." Biết Lệ Hành bị trường học xử phạt, mẹ Lệ rất là tức giận, nhưng bà lại gọi điện hỏi Lệ Hành về chuyện này, chẳng qua sau khi biết chút tin bà lập tức chạy tới gặp Hạ Hi.


      Cùng giận dỗi với Lệ Hành là chuyện, bị bậc bề can thiệp làm cho hai người tách ra lại là chuyện khác. Hạ Hi muốn nghe tiếp, vì thế liền , " xin lỗi dì, có lẽ dì tìm lầm đối tượng để chuyện rồi. Hai chúng ta đều có cùng lời , nên dì và con thể chuyện tiếp. Nếu như dì có chuyện khác, có thể cho chép con trở về học hay ?"


      "Nghe mẹ của từ sống chung cùng với , Hạ Hi bây giờ còn , có thể hiểu rằng người phụ nữ cần phải chăm sóc cho chồng của mình, có người nào muốn sống trong lo sợ." Cố gắng dừng lại chút, mẹ Lệ lại nhấn mạnh, "Làm quân tẩu lại càng dễ dàng, là loại người phải chống đỡ cả sinh hoạt vất vả của gia đình, phải người nào cũng có thể tưởng tượng được. Tôi nghĩ ở trong mắt mẹ của cũng thể nào chấp nhận làm người phụ nữ tốt này được, nếu bà ấy mà tốt cũng ly hôn với ba , vậy có thể cái đó với nghề nghiệp của ba có chút quan hệ nào sao? Tôi muốn và A Hành vào con đường của cha mẹ , tôi dám khẳng định Tri Dư càng thích hợp với A Hành hơn so với . Cho nên tôi đồng ý chuyện và A Hành, hi vọng quấn lấy thằng bé nữa."


      Nếu như tới ba và mẹ kính của , chắc phản bác tới cùng, bởi vì ý kiến và cách của bà quá mứ cổ hủ. Nhưng chuyện này lại làm liên luỵ ba mẹ , Hạ Hi thể nào bình tĩnh mà đối mặt, cực tức ở trong ngực cũng được kéo nhanh lên, lạnh lùng hỏi, "Dì đối với chuyện nhà của con biết như vậy, là ai cho dì?"


      Mẹ Lệ tránh vào chuyện đó, "Người nào còn quan trọng, quan trọng đây là ."


      Ánh mắt của Hạ Hi bỗng nhiên trở nên sắc bén vài phần, lại, "Có phải là hay có quan hệ gì với dì cả! Cái gì gọi là vào đường của ba mẹ con? Bọn họ ly hôn, dì có tư cách phán xét bọn họ sao?"


      Mẹ Lệ liền đuối lý, thấy Hạ Hi tuổi còn nhưng mà sắc bén như vậy nên cũng muốn dây dưa tiếp, bà có chút kiên nhẫn , "Làm sao có thể chuyện với tôi như vậy? Tôi là mẹ của A Hành, là bề của đấy. Thôi, tôi muốn so đo với đứa trẻ như , tôi chỉ muốn cho biết, hôn nhân mà nhận được chúc phúc từ phía gia đình rất khó mà hạnh phúc, hãy suy nghĩ kỹ ."


      Từ đến lớn, Hạ Hi chưa bao giờ chịu uất ức như thế này, lòng của như bị kim đâm vào, đau đến nỗi thể đứng dậy, khi cố gắng ổn định lại cảm xúc, quật cường , "Con có tính gả cho con trai của dì, chung dì có thể yên tâm."


      "Vậy quá tốt." Mẹ Lệ mỉm cười, "Tôi cũng có cách nào có thể chấp nhận biết phép tắc và tôn trọng người lớn làm con dâu."


      Nhìn bóng dáng mẹ Lệ biến mất ở góc đường, cảm xúc Hạ Hi đột nhiên bị bung ra, ở phố người đến người , chợt ôm mặt ngồi xổm xuống...


      Tối hôm đó, Hạ Hi nằm ở trong lòng Hề Diễn Đình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thào mơ, "Mẹ, mẹ đừng , mẹ trở về có được hay , con và ba đều cần mẹ..."


      Tim của Hề Diễn Đình bởi vì câu của con mà bắt đầu co rút đau đớn, sờ mái tóc mềm mại của Hạ Hi, nước mắt của bà rơi xuống từng giọt. Sau đó bà gọi điện cho Hạ Hoành, nghe được giọng trầm ổn của ông vẫn như lúc trước dịu dàng hỏi bà, "Sao vậy Diễn Đình, sao giờ còn chưa ngủ?" Đột nhiên lại ngừng lại.


      Sau lúc nghe thấy tiếp trả lời, Hạ Hoành xem công văn ở trong thư phòng có phần lo lắng hỏi tới, "Diễn Đình, chuyện chứ, xảy ra chuyện gì? lập tức tới ngay."


      Hề Diễn Đình nghẹn ngào , "Hạ Hoành, xin lỗi..!"


      Hạ Hoành ở đầu bên kia điện thoại cứng người tại chỗ, sau lúc ông mới hồi phục lại tinh thần, ông áy náy , "Ừ, có lỗi với em, thể cho em cảm giác an toàn."


      Hề Diễn Đình khóc, " phải, em..." Bà được nữa, chẳng qua chỉ cầm lấy ống nghe nước mắt lại càng rơi ngừng.


      Vợ trước yếu ớt mà ông nhất khóc, Hạ Hoành cảm thấy rất đau lòng, ông liền giọng dỗ dành, "Đừng khóc nữa, sáng ngày mai mắt sưng đấy. Tiểu Thất ngủ chưa? Để tới đó xem hai người."


      Hề Diễn Đình nghe vậy khóc , "Khuya lắm rồi cần tới đây đâu, tới đánh thức con ..."


      Hạ Hoành biết vợ mình từ chối, ông thể làm như nghe thấy nên đành thở dài, sau đó , "Ngày mai em trở về nhà , dù sao khách sạn vẫn kém hơn so với ở nhà." Sợ bà hiểu lầm, ông lại giải thích, "Ngày mai phải công tác, mấy ngày nữa mới về."


      Hề Diễn Đình có trả lời, chẳng qua chỉ mang theo thanh nức nở , "Chờ con kết thúc cuộc thi vào cao đẳng, em muốn mang con về ở với em trong khoảng thời gian ngắn, dù sao ba mẹ cũng muốn gặp cháu ngoại. Trước khi vào học em đưa con bé trở về, có được hay ?"


      Hạ Hoành kích động hỏi, "Vậy em có trở về ?" Có thể tưởng tượng đến cuộc sống hoàn toàn mới của bà, ông chỉ có thể , "Vậy được thôi."
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      @banglangtrang123 lặng thầm ngồi like :)))
      Thích truyện của Mộc Thanh Vũ :x
      Cảm ơn bạn vì edit :x

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18:

      Edit: Á bì

      Đương nhiên Hạ Hi biết cuộc đối thoại lần này của ba mẹ. Chẳng qua lúc đó ràng cảm giác được biến hoá khéo léo của ba mẹ và hai người càng đối với quan tâm và chăm sóc chu đáo hơn, để tránh làm bọn họ phiền lòng, buộc chính mình phải bỏ xuống chuyện của Lệ Hành và Hạ Tri Dư trước, và đối phó với cuộc thi vào cao đẳng. Nhưng mà bất kể điều chỉnh như thế nào, số lần ngủ nhiều, lúc nào cũng mơ thấy buổi gặp mặt lần đó với mẹ Lệ, làm cho tâm trạng của còn được tốt như trước.

      Sau cuộc thi, Hạ Hi lại cực kỳ ủ rủ. Nhất là sau phần đánh giá, khi biết mình vô duyên với trường cảnh sát mà Lệ Hành tha thiết đề nghị thi vào, trông lại càng gầy yếu. Mà đúng lúc này, Hạ Hi gặp được Tiêu Dận.

      Mẹ của Tiêu Dận và Hạ Hoành và bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp hai người đều có công việc riêng nên còn liên lạc. Nếu như phải lần này muốn làm giấy tờ ra nước ngoài cho Hạ Hi, hai người vẫn có cơ hội gặp lại nhau.

      Có mẹ Tiêu giúp đỡ, mọi việc tiến hành cực kỳ thuận lợi. Vì để cảm ơn bạn học cũ, Hạ Hoành và Hề Diễn Đình mang theo Hạ Hi cùng ăn bữa cơm với mẹ Tiêu. Buổi ăn đó chính là lần đầu tiên Hạ Hi và Tiêu Dận gặp nhau. Có lẽ xuất phát từ tác phong của quý ông, Tiêu Dận có vẻ chăm sóc Hạ Hi, cùng chuyện phiếm và chia thức ăn cho . Phát con trai mình có động tác chủ động hiếm có, mẹ Tiêu càng thích Hạ Hi hơn.

      Tâm tư của Hạ Hi hiển nhiên cũng có đặt ở người của Tiêu Dận, chỉ biết là con trai của bạn học của ba mình nên cần phải lễ phép với người ta. Ngày hôm sau Tiêu Dận liền gọi điện tới nhà Hạ Hi muốn rủ chơi. Đối với từ chối của Hạ Hi, dường như Tiêu Dận cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cười sao cả, trực tiếp , "Đừng hiểu lầm, cũng phải muốn theo đuổi em. Hôm qua thấy tâm tình em được tốt lắm, nên muốn giới thiệu bạn cho em quen biết, em coi như là ra ngoài chơi với mấy chị em ."

      Người ta đến mức vậy nếu phải, nên Hạ Hi liền chấp nhận lời mời. Ngày đó, Tiêu Dận ngoài trừ dẫn theo người như bạn , còn có bé khác cũng có mặt. ấy chính là bạn đại học của Tiêu Dận--Nhan Đại. Theo thời gian trôi qua, về sau ba người trở thành Thiết Tam Giác, đến mức Hạ Hi cũng chưa từng gặp qua bạn trước của Tiêu Dận.

      Lúc Hạ Hi chuẩn bị ra nước ngoài, Lệ Hành liền trở về. Sở dĩ lâu như vậy, là chủ yếu muốn chữa trị vết thương ở tay và tai ở trong đợi tập huấn đó, và muốn chuẩn bị diễn tập chiến tranh ở trong buổi tốt nghiệp, chờ tham gia xong buổi tốt nghiệp và tổng duyệt binh của nhà trường, liền trực tiếp chạy về ký túc xá.

      Bởi vì từ đầu đến cuối nhớ rằng Hạ Hi phải vào trường cao đẳng, nhưng giờ Lệ Hành có biện pháp phải chờ thêm nữa, lập tức xin phép cấp trong ngày hôm đó, thậm chí sau khi lấy được đồng ý, chờ kịp để lấy xe mà lập tức chạy bộ tới nhà ga. Xuống tàu, Lệ Hành chạy thẳng tới nhà Hạ Hi, nhưng thấy người con trai khác đứng ở trong vườn hoa dưới lầu biết là chuyện gì, chờ quay đầu mỉm cười mới thấy Lệ Hành đứng ở phía xa.

      Khoảnh khắc thấy , mắt của Hạ Hi thoáng chốc đỏ lên, đè xuống suy nghĩ khổ sở ở trong lòng ngực dâng lên, xoay người với Tiêu Dận, " và Tiểu Đại quyết định giờ nào em rảnh giờ đó."

      "Được, vậy định rồi đó nha." Đúng lúc này điện thoại vang lên, Tiêu Dận chuyện có chút vội vàng, " trước, mẹ hối, làm như lần này trở lại vậy..." Sau khi Hạ Hi gật đầu, nhấn xuống phím điện thoại nghe được mẹ ở đầu bên kia , " cần phải chuẩn bị quá nhiều đồ đạc, thiếu cái gì qua bên đó mua cũng được, hành lý to như vậy nên để Hạ Hi mang theo đồ trang điểm của con bé, con là phiền toái nhất, đóng đồ lộn xộn..." Vừa tới bên Lệ Hành nhìn thoáng qua.

      Bước chân của Tiêu Dận có hơi dừng lại, Lệ Hành xoay người lại, tầm mắt bắn tới bóng lưng của Tiêu Dận, sắc mặt có chút biến hoá.

      Chú ý thấy sắc mặt của có chút thay đổi, Hạ Hi cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, mở miệng , " trở lại." Giọng bình tĩnh vang lên ở phía sau chứa xa cách làm Lệ Hành hơi ngưng lại.

      Sắc mặt của được tốt lắm, nhưng vẫn có thể khống chế tức giận của mình, kiên nhẫn giải thích với , "Khoảng thời gian trước bị thương, thính lực có chút vấn đề, tay phải cũng phải khâu mấy mũi, viết thư và gọi điện đều bất tiện, sợ em lo lắng nên mới . Ngày đó ra ngoài trường để tái khám, ấy lại theo sau, ngoài trừ để ấy , còn có cách nào." Thấy vẻ mặt của có dấu hiệu buông lỏng, liền quăng xuống lời mạnh mẽ, "Nếu như Lệ Hành làm chuyện gì có lỗi với em cho dù là chút, tuyệt đối chết được tử tế!"

      Ánh mắt của Hạ Hi bắt đầu ửng đỏ, xoay mặt làm như có việc gì , " cần phải chuyện nghiêm trọng như vậy, kỳ có gì đáng ngại rồi. ấy rất tốt, ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Ngày đó là ngại quá, giúp tôi xin lỗi ấy dùm..."

      Túm nhanh tay của kéo chặt vào trong ngực, Lệ Hành lạnh giọng quát, " cái gì vậy! Cái gì mà ấy là chuyện bình thường? ấy khi nào hả?"

      Nghĩ đến ánh mắt hung hăng của mẹ Lệ, Hạ Hi rơi nước mắt ở trong lòng, vùng vãy cũng có chuyển động, chẳng qua chỉ nhàn nhạt, " buông tay ra, bị người khác thấy được tốt."

      Lệ Hành giận, " ôm bạn của có gì tốt chứ? Cần gì sợ người nào nhìn thấy?"

      So sánh với cơn giận của , Hạ Hi lại có vẻ khá bình tĩnh, "Chúng ta phải là người nữa rồi! Cho nên cần phải giải thích chuyện của , và quan hệ với ấy, giống như tôi cũng nhất thiết phải với rằng tôi quen người đàn ông khác."

      "Em cái gì? Ai chúng ta còn là người nữa hả? Người nào cho phép em ở cùng với người đàn ông khác?" Sắc mặt của Lệ Hành đông lạnh trong nháy mắt, lại tăng thêm lực ở tay, "Hạ Hi, cảnh cáo em, đừng có dối ở trước mặt của !" Ánh mắt giằng co rất lâu, lại gằn từng chữ, " !"

      Từ từ ổn định hô hấp của mình, Hạ Hi trả lời, " là tôi có người khác rồi. Lần trước tới trường học tìm là muốn cho chuyện này, nghĩ tới lại thấy ở cùng với ấy, tôi vì quá giận nên mới ra tay, cũng có ý nghĩ gì khác." Tim theo bản năng co rút, Hạ Hi cắn răng, ngoan độc và quyết tuyệt , " khi như vậy, dễ họp dễ tan ."

      Cảm giác như lồng ngực bị thứ gì đó sắc bén hung hăng đâm thẳng vào, Lệ Hành đau đến nổi thể khống chế và có phần run rẩy, liên tục hít thở hai lần, sau đó dịu giọng có phần cầu khẩn, "Đừng nhảm có được ? phải với em rồi sao, ấy có chuyện gì hết, cái gì cũng đề có! quá ràng, phân giới tuyến với ấy. thực tế, ngày đó chỉ tái khám rồi trở về trường, phải như em nghĩ rằng ấy ở với chung với nhau rồi trở về, em biết tâm tư của mà có đúng ?" Hai tay nắm chặt hai vai của Hạ Hi, Lệ Hành nhắc lại, " rất thân phận của chúng ta. là bạn trai của em, người chính là em. Cái gì mà khi như vậy dễ họp dễ tan chứ? Là đúng khi giấu chuyện mình bị thương làm em lo lắng, và còn làm em hiểu lầm. Tiểu Thất em phải tin , có xảy ra chuyện gì với ấy, trừ em ra để ý tới ai khác."

      Ánh nắng mùa hè cực kỳ mềm mại, lời của Lệ Hành cũng cực kỳ ấm áp, nhưng tim của Hạ Hi lại thể khống chế được mà lạnh đến run rẩy. vẫn luôn kéo dài thời gian xuất ngoại, kỳ chờ quay về, chờ chính những lời đó. Giống như mẹ Lệ , nếu có được chúc phúc từ gia đình hai bên hôn nhân của bọn họ thể hạnh phúc, biết phải vượt qua cửa của mẹ như thế nào, biết rốt cuộc bản thân mình về đâu. Mẹ ghét như thế, thậm chí tiếc lộ ra mặt xấu trong con người bà, lấy chuyện ba mẹ ly hôn mà đả kích , làm cho đau đớn. Hạ Hi càng ngừng thuyết phục chính mình, tình là chuyện của hai người, chỉ cần và Lệ Hành nắm tay nhau, kiên trì tiếp tục nhau là được rồi. Nhưng mà thể tha thứ chuyện mẹ Lệ chửi mẹ , có cách nào chấp nhận người cay nghiệt và sắc bén như vậy làm mẹ chồng mình. Từ mất nửa tình thương của mẹ, lại càng hi vọng trong tương lai người mẹ chồng chịu thương mình bấy nhiêu. Vì thế mà giờ thấy rất thất vọng.

      Giữa ánh mắt mơ hồ, Hạ Hi giọng , "Tôi nhảm, tôi ...muốn chia tay."

      Hai chữ chia tay như gió lạnh thấu xương, khi thốt lên Hạ Hi rất thống khổ, và cũng làm cho Lệ Hành cảm thấy đau đớn. bỗng nhiên cảm thấy đầu nặng chân đứng vững, cổ họng khàn khàn mở miệng, "Đừng làm loạn có được ? sai rồi, bất luận như thế nào sai rồi, em tha thứ cho , cho thêm cơ hội có được ?"

      cho dù bị Hạ Hi đánh cái tát, Lệ Hành cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nghiêm trọng tới mức phải chia tay. Trước đó tuân thủ nội quy nhà trường muốn trở về gấp để giải thích, chính là sợ ảnh hưởng đến việc thi vào cao đẳng. Nhưng giờ khi Hạ Hi ra hai chữ chia tay này, quả dám tin, rất hiểu tính tình của , bé ngang ngược, nếu mềm mỏng với rất có khả năng mất , thể mạo hiểm. như vậy làm sao có thể chia tay chứ? Bốn năm rồi, làm sao có thể chia tay đây? Làm sao có thể!

      Nhưng mà Hạ Hi lại quyết tâm như vậy, trước mắt ngừng lên vẻ mặt mẹ của Lệ Hành, yên lặng nhìn chăm chăm như vậy, ánh mắt lạnh như băng, còn có những lời làm người ta tổn thương, cả người Hạ Hi lạnh đến run rẩy. Hình tượng mẹ chồng từ ái ở trong lòng sớm tan vỡ đến thất linh bát lạc (rải rác khắp nơi). Hơn nữa bà lại tán thành và chấp nhận Hạ Tri Dư, tim Hạ Hi lại càng tan vỡ đến dậy nổi.

      Biết bị thương ở tai và tay, tim Hạ Hi rất đau. Nhưng chung quy vẫn tránh xa cái ôm của Lệ Hành, giữa nhịp đập của con tim , giọng , " sai, chỉ là chúng ta thích hợp, nên mới thể ở cùng chỗ." câu thâm sâu rồi lại tiếp, "Mẹ tôi trở về, tôi muốn cùng với bà."

      "? đâu?" Lệ Hành ngây ngẩn cả người, sau đó mới phản ứng kịp, làm bộ bình tĩnh , "Dì muốn dẫn em ra nước ngoài học đại học sao? Cũng được, học ở trường quân đội quá vất vả. Nhưng bao lâu? Ba năm? Năm năm? Hay là mười năm? chờ em!"

      Cố gằng đè nước mắt lại rồi quay lưng, Hạ Hi dối lòng , "Tôi trở về nữa, cũng đừng chờ tôi." Giọng tan , bước nhanh chạy , cho Lệ Hành thấy nước mắt của rơi xuống giàn giụa.

      Nhìn bóng lưng của tan biến trong tầm mắt, Lệ Hành giương giọng hô, "Mặc kệ như thế nào, cũng chờ em!" Nhưng đáp lại lời , chỉ là bóng lưng biến mất tại góc rẽ.
      oxy501Tuyết Liên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19:

      Ngày đó, Lệ Hành thể nào ngủ được. Nghĩ đến lời chia tay và trở lại nữa của Hạ Hi, ngực đau đến chịu nổi. Trải qua đêm chìm xuống đáy vực, lúc này Lệ Hành mới phản ứng kịp khẳng định Hạ Hi lừa , bởi vì còn hiểu lầm và Hạ Tri Dư, cho nên mới cố tình rằng mình trở lại. Nghĩ đến đây, Lệ Hành vội xông ra khỏi nhà tìm Hạ Hi, nhưng ở đường lại đụng phải Hạ Tri Dư.

      "Vẫn còn muốn làm phiền tôi sao? muốn tôi thêm bao nhiêu lần nữa là tôi thích đây?" Vẻ mặt của Lệ Hành rất lạnh, giọng lại bình tĩnh làm người ta phải lo sợ, "Tôi lại lần cuối cùng, đừng có như hồn tan mà bám riết lấy tôi, nếu đừng trách tôi nể tình, tôi được làm được đấy!"

      Biểu của Hạ Tri Dư làm Lệ Hành rất bất ngờ, hỏi, "Có muốn tôi giúp giải thích ?"

      Độ sâu thể sâu hơn trong mắt chiếu ra khí lạnh làm người khiếp sợ, Lệ Hành hỏi lại, " cảm thấy tôi cần sao?"

      Hạ Tri Dư mím môi, do dự , "Tôi cái này có thể làm tức giận. ấy ở cùng với người đàn ông khác, ta thấy..."

      " câm miệng lại!" Lời của còn chưa dứt bị tiếng quát của Lệ Hành chặt đứt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt , cảnh cáo, "Bất luận ấy làm cái gì, có quyết định như thế nào, dù tốt hay xấu, Lệ Hành tôi đều gánh chịu được! cần bất luận người nào nhúng tay vào! hãy nghe kỹ cho tôi, nếu như lại chữ nào về ấy nữa, đừng trách tôi khách khí."

      Hạ Tri Dư rất tức giận, bước vững vàng đến gần ánh mắt , , " dám?"

      Lệ Hành híp mắt, giọng lạnh đến thấu xương, " xem tôi có dám hay !"

      Ánh mắt giằng co, lại quét tới bóng dáng quen thuộc. Lệ Hành nâng mắt, lại thấy Hạ Hi đứng ở đường đối diện.

      dám bọn họ có ở cùng với nhau? còn dám bọn họ có việc gì? chỉ trùng hợp thôi, rốt cuộc Hạ Hi thuyết phục được chính mình. trận gió lớn thổi qua, cuốn vô số bụi mặt đất, trong giây phút đó bầu trời u ám lại tự nhiên có vài giọt mưa lạnh. đứng ở dưới bầu trời đầy mưa phùn, cong môi nở nụ cười.

      giây đó nụ cười của đâm vào tim đau đớn, giây đó bọn họ hẹn và gặp đứng ngăn cách bởi con đường xa xôi. Gió lạnh mang theo nước mưa thổi qua hai má, nhưng lại thể so được với lạnh lẽo ở trong lòng...

      Lúc Hạ Hi xoay người , Lệ Hành xông qua đường túm chặt lấy , mưa theo cằm giọt xuống, vội vàng , " muốn tìm em..."

      Lời của còn chưa dứt bị Hạ Hi ngắt lời, đẩy tay ra, quyết tuyệt , "Đừng gạt tôi nữa, tôi có ngu."

      Lệ Hành nóng nảy, giọng cũng to hơn, " có gạt em. chính là muốn tìm em! Ai biết làm sao lại gặp ấy ở đây!"

      "Lệ Hành, có thể có chút trách nhiệm hay ? Thừa nhận ở cùng ấy có làm sao? Chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay rồi muốn tôi tin , mới cam tâm sao? Ngẫu nhiên gặp có phải ? Được, tôi tin rồi, nhưng giờ tôi muốn ở cùng với đấy, chính là muốn chia tay với có được hay ?"

      tin sao? Nhưng tin tưởng ở trong mắt vào giờ phút này lại có, ràng là tức giận và uất ức. bình tĩnh của Lệ Hành biến mất trong nháy mắt, đột nhiên đấm quyền vào thân cây ở bên cạnh , gào lên, "Tại sao cần phải thừa nhận? thừa nhận cái gì đây? Tại sao phải chia tay, rốt cuộc làm sai chỗ nào?" Máu đỏ tươi theo khớp ngón tay giọt xuống, Lệ Hành hiểu thành mà giải thích lý do vẫn mơ hồ như vậy?

      Trong lòng Hạ Hi im lặng , " có sai chỗ nào cả, là tôi tốt, thể làm cho mẹ vui." Nhưng ngoài miệng lại Lệ Hành, "Đúng là tôi thay lòng đổi dạ, là tôi người khác. Ngày mai tôi cùng bạn trai mới và mẹ tôi ra nước ngoài."

      Khi đầu của Hạ Hi xoay lại mà mất, Lệ Hành giơ tay đè lại ngực mình, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, mặc cho nước mưa lớn như hạt đậu đập vào mặt, dưới bầu trời mưa to, ngây ngốc đứng tại chỗ lâu.

      Ngày hôm sau, lúc Lệ Hạnh chạy nhanh tới đại sảnh của sân bay, Hạ Hi và Tiêu Dận cùng nhau qua cửa kiểm tra, Hề Diễn Đình theo sau.

      Từ khi Lệ Hành trở lại quân đội, đều huấn luyện mỗi ngày mỗi đêm như điên rồ, mãi cho đến ngày rốt cuộc mệt mỏi ngã ở sân tập huấn, mới ngủ được giấc. Sau đó gọi điện cho Vương Vĩ, kêu ta chở về trường học chuyến để xem điểm thi vào cao đẳng của Hạ Hi. Sau đó Vương Vĩ trả lời, "Vị kia nhà cậu thi được vào trường cảnh sát hạng hai, nhưng mà cũng ở thành phố A. Nhìn dáng vẻ của cậu sợ rằng hai người của chưa hoà hợp lại phải ? Đừng có gấp, chờ ấy nghĩ thông, cậu hét lớn là có chuyện gì nữa."

      có việc gì sao? Được! Lệ Hành tự cổ vũ chính mình, ôm hi vọng chờ Hạ Hi đến thành phố A học đại học. nghĩ nhất định giận nên mới trở lại, chỉ là nhảm thôi, bọn họ chia tay. có lý do gì, được!

      Nhưng mà ngày đó Lệ Hành đứng ở ngoài trường cảnh sát vào buổi nhập học của Hạ Hi đợi cả ngày, cũng nhìn thấy . thông qua mấy mối quan hệ mới nhận được tin động trời. Hạ Hi từ bỏ cơ hội vào trường cảnh sát. Sau đó, Lệ Hành lại bắt đầu gọi điện tới nhà Hạ Hi, nhưng vẫn có người nghe, về sau cũng có dì quản gia nhận điện thoại, bà , "Hạ Hi và mẹ của ấy ra nước ngoài rồi, chưa có trở về. Hạ tiên sinh nơi khác họp nên cũng có ở nhà. Cậu là ai, để lại cách liên lạc cho tôi rồi tôi bọn họ gọi lại cho cậu..."

      Hạ Hi như bốc hơi khỏi trái đất, bỗng nhiên biến mất trong cuộc sống của Lệ Hành. Vì thế Lệ Hành thể chấp nhận, chuyện Hạ Hi và chia tay là .

      Sau khi trở lại quân đội Lệ Hành báo danh vào cuộc tuyển chọn vào đại đội đặc chủng, trải qua thời gian nửa tháng sơ tuyển, được cùng với đồng đội mới tới trụ sở huấn luyện bí mật, tiếp nhận huấn luyện với cường độ cao. Ở nơi đó ngoại trừ núi cũng chỉ có núi, cho đến nay Lệ Hành cũng biết nơi đó là ở đâu, ở nơi đó ngoại trừ binh lính huấn luyện, cũng chỉ có người tài giỏi mới có thể tới, đó chính là--huấn luyện viên của trại huấn luyện, trừ những người này ai có thể qua lần thứ hai.

      Lúc Lệ Hành trải qua đợt huấn luyện tàn khốc rồi chính thức trở thành thành viên độc đặc chủng giỏi nhất, Hạ Hi cũng lặng lẽ tiếng động trở về nước. Bởi vì Hạ Hoành thăng chức, nên Hạ Hi theo ông tới thành phố A sinh sống. Cùng lúc đó Hạ Chính Tùng vì cháu an bài khu nhà gần ở trường trung học cao đẳng ở thành phố A, đồng ý để cho học lại năm, rồi tham gia thi vào trường cao đẳng lần nữa. Hạ Hi thề nhất định dựa vào năng lực của mình mà thi vào trường cảnh sát Thanh Hoa mà mơ ước.

      Cứ như vậy cho đến lúc bước lên con đường với đoàn tới thành phố X, Lệ Hành cũng biết bởi vì mẹ của gây trở ngại Hạ Hi đến mức thể thi vào trường cao đẳng, và còn kiên quyết muốn chia tay .

      năm sau lúc Hạ Hi lấy được thư trúng tuyển vào ngày đó, rốt cuộc mới gánh nổi nỗi nhớ Lệ Hành, ở giữa đường, lại khóc nức nở đến nghẹn ngào ở trước mặt mẹ (cái này có nghĩa là gọi điện face khóc nha). Hề Diễn Đình lo lắng đến chịu nổi, ngày hôm sau liền bỏ công việc trong tay mình mà về nước.

      Nhưng vận mệnh lại trêu chọc người, ngay lúc Hạ Hi đến sân bay đón Hề Diễn Đình, vừa lúc đó Lệ Hành cũng chấp hành nhiệm vụ đặc biệt mà xuất tại sân bay thành phố A. Khi mặc quần áo bình thường ở sân bay thấy Hạ Hi kéo tay Hề Diễn Đình, mà ở sau lưng là Tiêu Dận phụ giúp mang hành lý, nên nghĩ bọn họ mới vừa từ nước ngoài trở về. Cho đến ngày đó, Lệ Hành thể tin, Hạ Hi quả ở cùng chỗ với Tiêu Dận, cho dù là vì nguyên nhân gì, kết quả là rời bỏ rồi. Nhưng Lệ Hành lại biết, sở dĩ bọn họ ở cùng chỗ là vì Hạ Hoành phải tham dự cuộc họp quan trọng nên thể tới sân bay, vì thế mới nhờ Tiêu Dận đưa Hạ Hi qua đây đón Hề Diễn Đình.

      Từng trận hiểu lầm đè lên nhau cùng chỗ làm hao mòn tình ngây thơ và yếu ớt thời niên thiếu. Rốt cuộc khiến bọn họ bở lỡ nhau trong sáu năm.

      Nhưng suy cho cùng đó là tuổi trẻ, Hạ Hi thể nhịn xuống, mà hết chuyện từ lúc cho đến chia tay Lệ Hành với mẹ. Vì vậy Hề Diễn Đình mới biết nguyên nhân con muốn học lại. Nhìn tình cảnh Hạ Hi cứ cằm bức hình của bé trai tuấn mà ngẩn người, thấy được sâu trong mắt quyến luyến và muốn, bà mới biết con gài mà bà từng ôm trong lòng giờ trưởng thành.

      Dưới cổ vũ của Hề Diễn Đình, Hạ Hi quyết định tìm Lệ Hành. Cũng thời điểm đó, mới biết được trở thành thành viên đội đặc chủng, rời khỏi thành phố A để phục vụ quân đội bên thành phố X. Cũng trưa hôm ấy, Hạ Hi ngẫu nhiên gặp được Hạ Tri Dư, nghe ta , "Tôi giải quyết xong giấy tờ rồi, ngày mai tôi tới thành phố X."

      " nên tôn trọng lựa chọn của A Hành, nó chỗ nào, con bé theo tới chỗ đó." Nghĩ đến lời của mẹ Lệ, tim Hạ Hi lại thấy trận đau, khỏi nghĩ nếu như ta cứ đuổi theo tới chân trời góc biển như vậy, cho dù lòng dạ Lệ Hành có sắt đá, nhưng đến cuối cùng cũng bị cảm động. Sau đó mỉm cười quật cường, như có chuyện gì , "Chúc mừng !"

      Trời gần tối, Hạ Hi mới trở lại trấn bên bờ biển, ngồi ở trong công viên mà từng tới đây với Lệ Hành lúc hai người còn nhau, lâu lâu...chút ánh mặt trời phủ lên bóng lưng của trẻ được kéo rất dài, có vẻ rất đơn và đau khổ.

      lâu sau Hề Diễn Đình lại trở về nước ngoài, Hạ Hi cầu xin bà cần chuyện của và Lệ Hành cho người khác biết, bao gồm cả ba là Hạ Hoành. , "Có thể là bát tự của chúng con hợp nên mới chia tay liền chia tay. Mẹ cũng đừng quá lo lắng, con có chuyện gì đâu."

      Làm sao Hề Diễn Đình lại lại với Hạ Hoành chứ, nhưng hai vợ chồng lại muốn tăng thêm phần áp lực cho con , hơn nữa từ đầu đến cuối Hạ Hi cũng chưa từng tên của Lệ Hành và tình hình trong nhà , nên quả Hạ Hoành thể nào tra ra . Vì vậy bọn họ lo nghĩ thời gian, sau đó thấy cảm xúc của Hạ Hi dường như cũng có giao động gì quá lớn, nên mới yên lòng.

      Sau đó cũng năm năm.

      Trong lúc đó cứ cho rằng Hạ Tri Dư đến thành phố X, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của trại quân đội của Lệ Hành, căn bản thể gặp được , mà gọi điện tới cũng từ chối nhận, thư của cũng bị trả về.

      Trong lúc đó Lệ Hành tựa như còn vướng bận, chỉ vùi đầu vào huấn luyện như điên, khi đảm nhận nhiệm vụ lại càng dũng mãnh làm đối thủ phải sợ, cũng bởi vì liều chết, đồng đội mới đặt cho cái biệt danh là "Lệ Mãnh Tử".

      Tiếp sau đó trong nhiệm vụ Lệ Hành vì giúp đồng đội mà bị thương nặng. Chuyện lần đó phải , lúc hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa thủ trưởng của quân khu bắn

      chết trung đội trưởng có nhiệm vụ điều tra trước đó. Bởi vì bọn họ lơ là mà làm cho ba thành viên đội đặc chủng bị hơn ba trăm tên phần tử có vũ trang vây ở trong núi hai ngày đêm, suýt nữa là mất mạng trở về.

      Biết Lệ Hành bị thương, Hạ Tri Dư chạy vào bệnh viện. Lúc đẩy cửa phòng xông vào, Lệ Hành lại mờ mịt hỏi , " là ai?" Trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, sau đó cư nhiên sắc mặt lại bình tĩnh đứng trước mặt của thủ trưởng và đồng đội của Lệ Hành bịa đặt , "Tôi là Hạ Hi."

      Tên Hạ Hi bay ở trong khí, Lệ Hành bỗng chốc nâng mắt lên nhìn chằm chằm , ánh mắt càng ngày càng lạnh, " phải là Hạ Hi! Tiểu Thất của tôi tôi nhớ rất ."

      Trong nháy mắt kia cố chấp và kiên trì nhiều năm của Hạ Tri Du bị phá hủy, cảm xúc bị kiềm chế lâu ngày đạt tới điểm giới hạn, vỡ đê rồi. mất lý trí vung tay gạt ly nước ở bàn, thanh thủy tinh vỡ tan tành xen với tiếng khóc la của , "Vì sao phải tôi? Vì , mà ngay cả tự ái tôi cũng cần, tại sao lại thể tiếp nhận tôi chứ? Rốt cuộc tôi có điểm nào tốt, có điểm nào thua ta? ta đều cần nữa rồi, các người chia tay rồi, tại sao lại thể bỏ ta xuống? Tại sao lại thể?!"

      Đồng đội của Lệ Hành tiến lên giữ chặt lấy , Hạ Tri Dư lại điên cuồng đánh đấm Lệ Hành, tiếng khóc tan vỡ , "Vì sao cái gì cũng đều quên mà chỉ có nhớ mỗi ta? Vì sao hả? Lệ Hành, em , a...."

      Lệ Hành mới thanh tỉnh lại nên vô cùng suy yếu nhưng giờ lại bị Hạ Tri Dư đánh qua, khiến cho miệng vết thương chảy máu ngừng. Ở trong phòng hỗn loạn, lại rơi vào hôn mê lần nữa. Cuối cùng tình trạng vết thương của Lệ Hành cũng ổn định, dưới cầu của , thủ trưởng đồng ý để Hạ Tri Dư và gặp nhau.

      Thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Hạ Tri Dư như thay đổi thành người khác, tiều tụy khiến có vẻ so với lúc đánh Lệ Hành yếu ớt hơn, ngưng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn tuấn tú của Lệ Hành, ngừng rơi nước mắt, ngừng rơi...

      Lệ Hành mím môi, trong đôi mắt u chớp động tia cảm xúc phức tạp khó thấy. lúc lâu, Thu Phong đưa cho cái tai nghe đưa vào trong tai, lúc này Hạ Tri Dư mới nghe , "Tôi quên hết rất nhiều người và nhiều chuyện, nhưng não tôi lại truyền đến tin làm cho tôi khẳng định người tôi là Hạ Hi!"

      "Còn nhớ mới năm ấy tôi bị thương, ấy bỏ cả thi chạy tới thăm tôi, tôi tức giận chân khập khiễng đuổi ấy ra nhà ga, ấy lại cứng rắn cãi lại với tôi " cũng đừng dán vàng lên mặt mà nghĩ rằng em lo lắng cho , chẳng qua em chỉ muốn nhìn chút xem có phải xong rồi hay , nếu như xong em có thể quăng tìm người khác".... còn có năm ấy tôi nghỉ hè được về nhà, đúng lúc đụng phải bạn học nam quấn lấy ấy, ấy thấy tôi mặt mày cong lên cười, sau đó xông mạnh qua đường, nếu phải tôi xông qua kéo ấy ấy bị chiếc xe đụng vào. Tôi bị dọa sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, ấy chế giễu nhào vào trong lòng tôi , "tại sao dột nhiên lại trở về? Muốn tập kích bất ngờ à? Học trường quân đội có phí nha, mới đó mà biết chiến thuật này rồi", hình dáng ấy cười đến tim phổi, lửa giận cảu tôi cũng phát ra được..."

      Lệ Hành rơi vào trong hồi ức, chậm chạp và ràng giải thích chuyện và Hạ Hi từng chút . Ánh mặt trời xuyên qua, chiếu vào trong ánh mắt trong suốt và mặt mũi của đặc biệt làm cho có cảm giác điềm đạm. Hạ Tri Dư im lặng nghe, trái tim run nhè , đau đớn. Nước mắt thể khống chế mà rơi xuống... ánh mắt dừng ở mặt ràng của Lệ Hành, rốt cuộc Hạ Tri Dư biết được, người đàn ông ở trước mắt này, cho dù đến chết, cũng .

      Cho nên sau đó lúc Lệ Hành bình tĩnh , "Nghe vì tôi nên mới đến đây. Đối với tôi chỉ có thể xin lỗi, và cảm ơn tôi. Hãy trở về , đừng có hi sinh vô nghĩa và cố chấp, nên vì người đàn ông thể đáp trả lại tình của , mà lãng phí tuổi thanh xuân của mình, tôi có cách nào chịu trách nhiệm với ." Khi đó, nước mắt của chảy khô rồi!

      Về sau Lệ Hành có gặp lại Hạ Tri Dư, nhưng nghe thủ trưởng ông ngoại của co tự mình tới đón . Đối với Lệ Hành vẫn có chút ấn tượng nào, khi nghe vậy chẳng qua cũng chỉ , " tốt, đừng làm chậm trễ chuyện người ta."
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :