1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nụ hôn ngoài ý muốn - Lâm Uyên Ngư Nhi (Full đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 25:


      Giao thừa.

      Bên trong thư phòng của nhà họ Mộc, hương thơm của bút mực nhàn nhạt cùng khí ấm áp du dương, Mộc Tử Mạt cúi người xuống, tay áo xắn lên chút, lộ ra tay bé như có xương, bút lông sói bóng loáng màu đen tùy ý múa ở giấy đỏ, chỉ chốc lát sau, hai hàng chữ to mượt mà xinh đẹp nổi lên ở giấy: hồng mai tranh cốt Ngạo Tuyết, đào lý tiếu nhan nghênh xuân.

      Mộc Tử Mạt thở ra hơi, trong đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười, tay nâng má, ánh mắt chuyên chú mà nóng bỏng , như là nhìn vào tác phẩm xuất sắc nhất của mình.

      Vốn là câu đối xuân hàng năm trong nhà đều mua về từ bên ngòai, nhưng năm nay Mộc lão đại lại đột phát ý tưởng muốn kiểm tra năng lực của con mình, Mộc Tử Ngôn nhất định là trông cậy được rồi, vì vậy nhiệm vụ viết câu đối xuân liền rơi xuống đầu Mộc Tử Mạt.

      Vừa bắt đầu Mộc Tử Mạt còn có chút lo lắng cho mình viết được, bởi vì đây là muốn dán ra ngoài cho người khác xem, cho nên cũng dám khinh thường, luyện tập lâu mới dám viết lên, hài lòng nhìn tờ tác phẩm trước mắt, rốt cuộc hơi yên tâm.

      Qua loa trau chuốt chút, chờ cho mực nước phía khô, liền giao cho Mộc lão đại dán lên, nhiệm vụ liền hoàn thành.

      Giữa phòng khách đổi thành bức tranh chữ "Phúc" to, hai bên còn treo lên đôi nơ trung quốc màu đỏ, bên cạnh ti vi là hai bồn hoa thủy tiên màu xanh nhạt, hoa còn chưa nở toàn bộ, cánh hoa màu trắng nụ hoa màu vàng thẹn thùng buông xuống, rất là đáng .

      Mộc Tử Mạt vòng ở phòng khách, cảm thấy hình như còn thiếu chút gì đó, nhìn lại tỉ mỉ lần, liền vào phòng ôm ra đống hộp kẹo, bánh bích quy, chocolate, dùng đĩa trang trí tốt, đặt ở cái bàn thấp màu trắng trong phòng khách, lại lấy ra mấy quả quýt xuân ngọt màu vàng cam, tự mình bày bưởi mật màu xanh biếc.

      Sau khi làm xong tất cả, Mộc Tử Mạt nhìn chút đồng hồ treo tường màu trắng, chỉ mới ba giờ chiều, mới vừa ở ghế sa lon ngồi xuống, điện thoại đông ở bàn rung lên chút, là tin nhắn chúc mừng năm mới của Triệu Viện Viện gửi tới.

      Mộc Tử Mạt suy nghĩ trả lời tin nhắn, điện thoại di động lại nhắc nhở có hai cái tin nhắn mới, theo thứ tự là Tiền Thiên Thiên và Lý Sở Tâm gửi tới, hổ đều là học sinh khối văn, nội dung tin nhắn rất dài lại tài hoa bốn phía.

      Mộc Tử Mạt cũng trả lời từng người , chợt giống như là nghĩ đến cái gì, cẩn thận từng li từng tí tìm cái tên ở trong trang danh bạ, sau đó gõ bốn chữ đơn giản: năm mới vui vẻ, liền gửi ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động liền rung , Mộc Tử Mạt vội vàng cầm lên vừa nhìn, có chút kinh ngạc, là ông ngoại! Vội vàng ấn nút nghe.
      Ông ngoại của Mộc Tử Mạt là hoa kiều quốc tịch Mỹ, mặc dù sinh sống ơ nước ngoài lâu, nhưng là trong xương vẫn nồng đậm văn hóa Trung Quốc, đối với Tết lịch năm lần này cũng rất là coi trọng
      Ở trong điện thoại, ông ngoại hỏi rất nhiều chuyện phương diện học tập, còn dặn dò nhất định phải chú ý thân thể, nên thức đêm, cuối cùng mới chúc năm mới vui vẻ.

      Cúp điện thoại, thời gian lại trôi qua nửa giờ. Ngoài cửa lớn, Mộc lão đại dán câu đối xuân, Mộc Tử Mạt nghe được giọng của của Lượng Lượng, thằng nhóc cứ tới đây chúc tết sớm như vậy lợi ít rồi.

      Mộc Tử Mạt vội vàng dẫn Lượng Lượng vào, nhiệt tình tiếp đãi bé, thằng nhóc được ăn đầy miệng đều là màu đen chocolate, đây còn chưa hết, thằng nhóc còn vừa ăn vừa cầm, cho đến trong túi chứa đầy ấp mới bỏ qua.

      Sau khi ăn uống no đủ, Lượng Lượng lại nhàm chán, nhưng trách nhiệm nặng nề là đòi bao tiền lì xì còn chưa hoàn thành, làm sao có thể về nhà trước đây? Vì vậy liền quấn lấy Mộc Tử Mạt, lúc muốn chơi xếp gỗ, lát lại xé nát bấy bộ bài của Mộc Tử Ngôn, Mộc Tử Mạt có cách nào khác, chỉ đành phải dẫn đến phòng bếp nhìn Ngu Mỹ Nhân giết ngan.

      Vịt quay là món ăn thể thiếu bàn cơm tất niên hàng năm của nhà bọn họ, bởi vì Mộc Tử Mạt và Mộc Tử Ngôn đều vô cùng thích ăn.

      Ngu Mỹ Nhân mặc tạp dề, cầm cái dao thái sắc bén, cắt nhát ở cổ con ngan, máu đỏ tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài.

      Lúc vừa bắt đầu Lượng Lượng còn thấy rất hưng phấn, nhưng nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế vùng vẫy giãy chết của con ngan, bé liền có chút sợ, xoay người ôm lấy chân Mộc Tử Mạt, "Hơi sợ, Lượng Lượng hơi sợ."

      Mộc Tử Mạt vội vàng trấn an bé, muốn mang bé ra ngoài, nhưng thằng nhóc kia lại vui, bởi vì bé thấy con ngan kia "Khí tuyệt mà bỏ mình" rồi, vì vậy từ từ nhích tới gần chút.

      Đôi mắt của con ngan kia vẫn chưa có nhắm lại hoàn toàn, ngón tay út ngắn ngủn của Lượng Lượng chỉ vào Ngu Mỹ Nhân , "Ngan ngan, mày phải nhớ, là bác muốn ăn mày, phải Lượng Lượng nha!"

      Ngu Mỹ Nhân bị lời của bé chọc cho cười ha ha, để ý con ngan đất, rửa tay, ở mặt bé nhàng bấm véo phen, "Lượng Lượng đáng ! Đợi bác cho cháu cái bao tiền lì xì to có được hay ?"

      Nghe đến có bao tiền lì xì, Lượng Lượng vui mừng huơ tay múa chân, chocolate rơi ra vài chiếc, bởi vì vừa ăn rất căng bụng, cho nên thằng nhóc có chút khó khăn khi ngồi chồm hổm xuống, nhặt lại chocolate, vẫn còn rất thương tiếc ở phía thổi hơi, "Thổi chút, liền hết đau."

      Sau khi nhà bốn người ăn xong bữa cơm tối đoàn viên cuối năm, Mộc Tử Mạt và Mộc Tử Ngôn nhận tiền mừng tuổi của Mộc lão Đại và Ngu Mỹ Nhân đưa cho, gia đình đơn giản mở cuộc họp tổng kết hàng năm, Mộc lão Đại và Ngu Mỹ Nhân nghĩ lại năm bởi vì công việc bận rộn đối với hai chị em các có nhiều thiệt thòi, trịnh trọng cam kết về sau tranh thủ thời gian về nhà cùng các nhiều hơn.

      Bởi vì suy nghĩ đến nên phá hỏng hòa hòa khí khí, khí vui sướng của lễ mừng năm mới, Mộc lão đại hi vọng Mộc Tử Ngôn năm ít gây họa , còn với Mộc Tử Mạt là năm mới ưng thuận tốt đẹp.

      Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người có thú vui riêng của mình, Mộc lão đại mang theo Ngu Mỹ Nhân ra ngoài ôn lại thời gian hạnh phúc của hai người, Mộc Tử Ngôn lên nhà bạn học ở lầu chơi mạt chược, còn chuẩn bị cho thời điểm nửa đêm xuống đốt pháo hoa.

      Chỉ có Mộc Tử Mạt trôi qua nhạt nhẽo nhất, xem tiết mục cuối năm.

      Vừa lúc là thời gian quảng cáo, Mộc Tử Mạt đến phòng bếp cắt đĩa trái cây, còn rót ly trà thơm nồng, lúc trở lại, quảng cáo vẫn chưa kết thúc.

      Ăn hơn phân nửa đĩa trái cây, Mộc Tử Mạt lại bóc quả quýt, điện thoại di động bàn liền vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi, trong lòng có loại cảm giác ra lời, giống như bình thường rất thích nghe hộp nhạc, lúc giai điệu êm tai sắp kết thúc, trong lòng vang lên thanh "Lộc cộc" trước, ngay sau đó khắc, thanh "Tí tách" trùng điệp của hộp nhạc ở chung chỗ.

      Có lẽ, vẫn luôn chờ, chờ đợi sẻ chia, kỳ vọng cùng trong lòng trùng với nhau.

      Gần như chút do dự, Mộc Tử Mạt nhận nghe điện thoại, nghe được tiếng trầm thấp đặc hữu của Cố Tính, trong lòng của tràn ra ngọt ngào nhè , lúm đồng tiền nho khóe miệng như như , theo nụ cười tinh khiết của càng sâu hơn.

      Nghe , lúc Thượng Đế điêu khắc mỗi , cũng nhàng ở khóe miệng của các điểm cái má lúm đồng tiền, sau đó các ngây thơ được sinh ra đời, bụi bậm thế gian che khuất dấu vết cho họ, trừ phi họ gặp phải người kia trong cuộc đời, sau đó, quá tha thiết.

      " làm gì đó?" Hình như là cảm thấy được thất thần, Cố Tính bỗng nhiên hỏi câu.

      " Mình xem tiết mục cuối năm." Mộc Tử Mạt trả lời, lại thêm câu, "Có chút nhàm chán."

      Cố Tính cười cười, nhưng gì, Mộc Tử Mạt lại hỏi, "cậu sao?"

      Nếu như hai người nhau, cần quá nhiều lời ngon tiếng ngọt đẹp đẽ, cho dù là đơn giản trò chuyện việc thường ngày, nhưng chỉ cần biết rằng giờ phút này hay có tốt hay , dường như, chính là hạnh phúc.

      "Mình ở bên ngoài." Cố Tính , Mộc Tử Mạt "à" tiếng rồi thấy gì nữa.

      Hình như cảm thấy mất mác nho , Cố Tính lại chút để ý ra câu, "hoa hồng cậu lần trước hình như chưa nở."

      Mộc Tử Mạt "bịch" tiếng nhảy xuống ghế sa lon, ngay cả giày cũng để ý tới , chạy quá nhanh, còn làm đổ cái khay kẹo,làm kẹo rơi đầy mặt đất, bên kia truyền đến tiếng của Cố Tính, "Đừng nóng vội, cẩn thận chút."

      Nhưng Mộc Tử Mạt đâu có để ý tới nhiều như vậy, trong lòng vui sướng lớn và phần mong đợi cấp bách kiêu ngạo chiếm cứ tất cả suy nghĩ của , có phải giống như nghĩ như vậy hay ? Có phải giống như nghĩ như vậy hay ?

      Chạy ra ban công, quả nhiên, nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng đắm chìm dưới ánh trăng, cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy trong mắt phản chiếu nụ cười ấm áp, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn .

      Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ, nhưng biết nên làm phản ứng gì, tựa như đứa bé tay chân luống cuống, đáy lòng bị từng đợt vui mừng qua đẩy ngã trái ngã phải, chỉ đành phải si ngốc cùng nhìn nhau từ xa.

      Cố Tính mặc áo khoác màu đậm, quần jean màu đen, dưới chân là đôi giày màu xám tro, đứng ở bên bồn hoa muôn hồng nghìn tía, cả người thoạt nhìn vô cùng tuấn tú, giơ giơ điện thoại di động màu đen trong tay lên về phía .

      Mộc Tử Mạt vội vàng nắm điện thoại ở trong tay đưa lên gần lỗ tai, liền nghe được câu, "Xuống theo mình chút ."

      Trả lời qua loa tiếng, Mộc Tử Mạt liền vội vã chạy xuống.

      TV vẫn sôi nổi chào mừng xuân mới, nhưng người nên ngồi ở trước mặt nó, hình bóng sớm biến mất.

      Mộc Tử Mạt mặc váy màu hồng phấn, vóc người cao gầy mảnh khảnh, vải dệt màu hồng chặt chẽ dán lấy eo tựa như cây dương liễu mềm mại, bởi vì chạy quá nhanh, hai gò má non mịn lên màu hồng, yên tĩnh giống như màu xanh dương ven hồ hoa sen.

      Cố Tính hoàn toàn thất thần ở bên trong loại phong cảnh này, mãi đến khi Mộc Tử Mạt đến gần, hương thơm nhàn nhạt người mới khiến cho lấy lại tinh thần.

      nhìn , trong mắt ý cười, " rất đẹp."

      Mộc Tử Mạt cúi đầu, màu hồng gò má sâu hơn mấy phần, lộ ra tiếng e thẹn của , "Cám ơn."

      Hai người vòng quanh tiểu khu, ngồi xuống rất nhiều lời, lúc này đến gần nửa đêm, lúc giao thừa chân trời bắt đầu nở rộ từng đóa pháo hoa tuyệt đẹp, sáng chói, rực rỡ.

      Mộc Tử Mạt nép vào bên cạnh Cố Tính, hấp thu ấm áp người , pha trộn hơi thở của nhau, ra mập mờ, cảm giác kỳ lạ thể ra, lặng yên tuôn ra giữa bọn họ trong lúc đó.

      Hai người cứ ngồi như vậy, lẳng lặng ngắm nhìn pháo hoa bầu trời xanh thẳm, vào thời điểm đẹp nhất của nó, nhìn nhau, sau đó lặng lẽ mỉm cười.

      Nếu như thời gian lúc này ngừng lại, là tốt biết bao.

      Pháo hoa sáng rực, ánh sáng chói qua để lại đơn vô tận, nhưng đối với hai trái tim nồng nhiệt trẻ tuổi mà , tất cả thế gian đều có thể trở thành phong cảnh đẹp nhất ở trong mắt bọn họ, mà huống chi, nó quá xinh đẹp, vào giờ phút này cũng chứng kiến bọn họ.

      Trôi qua nửa đêm, trong khí bắt đầu có sương đêm lạnh lẽo, Cố Tính nhìn đồng hồ, là lúc nên rời .

      Mộc Tử Mạt thức đêm, điều này, biết.

      Hai người bắt đầu vòng đường cũ trở về, chỉ chốc lát sau liền trở lại bồn hoa dưới lầu, hoa hồng màu đỏ xinh đẹp, lá cây màu xanh ẩm ướt, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nụ hoa nho chớm nở, khí nửa đêm qua , mùi thơm tươi mát ngào ngạt say lòng người.

      Mặc dù nỡ, Cố Tính vẫn nhàng câu, "Lên , mình ở chỗ này nhìn cậu."

      cách gần như vậy, ở dưới ánh trăng đường nét thanh tú của càng thêm ràng, cái trán trơn bóng, sống mũi cao, ánh mắt trong suốt thâm thúy, nụ cười thản nhiên, lông mi đen dài khẽ chớp động, như cái quạt trong bức tranh thủy mặc nhàng vỗ.

      Mộc Tử Mạt ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt hơi ngượng ngùng, đầu lưỡi mềm mại nhàng chạm lấy cánh môi đỏ tươi , ánh mắt trong suốt thanh tịnh động lòng người, dịu dàng xoay chuyển trong đó, bỗng nhiên, khẽ nhón chân lên, giống như là pha điện ảnh quay chậm, chút chút hướng lại gần .

      Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh của tràn đầy trong mũi , bị bao quanh bởi hơi thở nồng nặc của , Mộc Tử Mạt cảm thấy hồi ngượng ngùng, mặt trở nên hơi hồng, nhàng ở bên môi hôn xuống cái, mới vừa chạm vào liền lập tức rời , tại phút chốc rời , bị bắt chặt trong cái ôm ấm áp.

      Lúc cánh môi mềm mại của chạm lên môi khắc kia, Cố Tính cả người cương cứng chút, trong đáy mắt sâu thẩm tĩnh mịch của , đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười, còn chưa kịp suy nghĩ, đôi tay ôm chặt lấy , tiếng của lại dịu dàng thể tin được, "Đây là?"

      Mộc Tử Mạt cúi đầu, tựa vào trước ngực của , giống như đóa hoa sen thẹn thùng, mát mẻ linh động, "Đây là quà tặng năm mới, Cố Tính, năm mới vui vẻ!"

      Mấy chữ cuối cùng, rất , Cố Tính lại nghe thấy ràng, hồi gió xuân ấm áp phất qua đáy lòng, đáy mắt của phản chiếu ánh sao sáng, vẻ mặt lại nhu hòa vô cùng, bên môi dường như còn lưu lại cánh môi mềm mại đầy xúc cảm của , trong lòng của , sớm mềm mại rối tinh rối mù.

      "Ừ, năm mới vui vẻ”
      Bên cạnh bọn họ, để chậu cây quýt vàng, tản ra mùi hương cam nhàn nhạt, bọn họ cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tia ánh trăng nhu hòa đem bóng dáng bọn họ in mặt đất.

      (Tác giả có lời muốn : các , môi do ngoài ý muốn cũng giao phó xong rồi, tiếp theo bạn nhìn thấy, phải kết quả của nó?)

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 26:


      Mười ngày nghỉ trôi qua nhanh như vậy, ngày mai là ngày học thêm đầu tiên của học kỳ mới, tối hôm nay toàn thể học sinh lớp mười hai phải trở lại lớp tự học buổi tối ở trường học.

      Mộc Tử Mạt ở trong phòng thu dọn đồ trở về trường học, dường như sợ bị đói ở trường học, Ngu Mỹ Nhân bỏ rất nhiều quà tặng năm mới ở trong ba lô của , bánh bích quy, thêm bánh tuyết, hộp chocolate nhập khẩu rất to, trái cây ngọt, thậm chí còn có mười mấy hộp sữa tươi vượng tử. . . . . . Làm người ta hoa cả mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

      Cuối cùng Mộc Tử Mạt lấy chúng ra để lên bàn, nếu mang theo bọn chúng, cộng thêm những sách giáo khoa và bài thi kia, tay của gãy đấy!

      Mấy ngày trước, mỗi ngày Mộc Tử Ngôn đều chạy trốn thấy bóng dáng, hôm nay lại ngoan ngoãn ở nhà, lúc Mộc Tử Mạt ra ngoài uống nước, ấy xem ti vi ở trong phòng khách.

      Hôm nay Mộc lão Đại và Ngu Mỹ Nhân về nhà ông bà rồi, ban đầu cũng muốn mang theo Mộc Tử Ngôn, nhưng la hét thẳng ông quá nghiêm túc, hơn nữa cũng rất nhàm chán, liền từ chối.

      Nhìn Mộc Tử Ngôn ngồi ở trong phòng khách, trong TV chiếu thế giới động vật 《 bò vạn năm 》, bình thường là người sợ rắn, lúc này lại thấy "thích thú" , Mộc Tử Mạt làm sao có biết cái ý định kỳ quặc của nha đầu này, nhưng thầm ra.

      Thấy Mộc Tử Mạt, Mộc Tử Ngôn lập tức từ ghế sa lon đứng lên, chỉa về phía đồ ôm trong ngực , "Sao chị lấy bọn nó ra rồi hả ?"

      "Quá nặng." Mộc Tử Mạt , " Chị sợ ngồi xe buýt mang được nhiều đồ như vậy."

      Mộc Tử Ngôn im lặng hồi, tới cầm lấy đồ trong tay của , "Em giúp chị cất bọn nó."

      Mộc Tử Mạt giao đồ cho nàng, đối với bóng lưng của ấy như nghĩ đến cái gì đó, nha đầu kia phải Ngu Mỹ Nhân sợ mình nhét mấy cái kia vào trong túi xách mấy mang , cố ý để lại "Giám sát" mình sao? Làm sao có thể hợp tác như vậy?

      Mộc Tử Ngôn cất đồ xong, ở trong phòng mè nheo lát mới ra ngoài, cầm trong tay bao tiền lì xì căng phồng đưa cho Mộc Tử Mạt, "Này, rồi đấy tiền mừng tuổi."

      Vẻ mặt Mộc Tử Mạt buồn cười nhìn vẻ bất đắc dĩ mặt Mộc Tử Ngôn, nhận lấy bao tiền lì xì từ tay nàng, mà còn tỉ mỉ đếm lần ở trước mặt ấy, tệ, lại có ba ngàn đồng tiền.

      Giống như là sợ Mộc Tử Mạt quên cái gì đó, Mộc Tử Ngôn vội vàng bổ sung, "Lúc trước chỉ cho nửa!"

      Mộc Tử Mạt im lặng, rất dễ nhận thấy tự hỏi, có chuyện như vậy sao?

      Mộc Tử Ngôn có chút nóng nảy, đưa tay như muốn lấy bao tiền lì xì lấy về, khuôn mặt Mộc Tử Mạt tươi cười nhàng, vội vàng cất kĩ bao tiền lì xì , sợ chết nhéo nhéo gò má phồng lên của ấy, "Thành tâm thành ý" tiếng, "Làm phiền em tốn kém, cám ơn!"

      ràng là được lợi còn ra vẻ, Mộc Tử Ngôn xoay người sang chỗ khác tiếp tục xem TV, quyết định để ý tới .

      Mộc Tử Mạt uống nước xong, trở về phòng tiếp tục thu dọn đồ.

      Buổi trưa, hai người ăn cơm rang trứng đơn giản, Mộc Tử Mạt xem TV hơn giờ, chuyện lát với Mộc Tử Ngôn, rồi trở về phòng nghỉ trưa.

      Ngủ giấc, thời gian cũng còn nhiều lắm, Mộc Tử Mạt mang theo ba lô ra khỏi phòng, giống như là nhớ tới cái gì, mở cửa phòng Mộc Tử Ngôn, nhìn chỗ nổi lên nho ở giữa giường, rón rén vào.

      Lấy bao tiền lì xì đặt nhè bàn trang điểm của Mộc Tử Ngôn, lại dùng quả cầu thủy tinh đè lên , Mộc Tử Mạt liếc mắt nhìn đôi giầy lộn xộn của ấy ở dưới gầm giường, lắc đầu cái, rồi ra ngoài.

      Bởi vì là giờ cao điểm, ở xe buýt rất nhiều người, chen lấn rậm rạp chằng chịt, hình như khí trong lồng ngực cũng bị chen ra ngoài.

      Mộc Tử Mạt cảm thấy đầu có chút hơi choáng váng, bàn tay trắng nõn bị chiếc túi nặng siết từng đường vết đỏ ràng, hơn nữa, đứng bên cạnh người phụ nữ trong ánh sáng ban ngày, mặt chát tầng phấn dầy, môi đỏ mọng xinh đẹp, kinh khủng hơn là, người ta có mùi nước hoa nồng nặc, nhìn cái cũng biết phun nước hoa làm mát mẻ là chính.

      Vốn là, Mộc Tử Mạt lên xe sớm, tìm được vị trí ở phía sau, nhưng sau đó có phụ nữ có thai lên xe, hình như người phía trước cũng có ý định nhường chỗ ngồi, làm lựa chọn đơn giản ở giữa bản thân mình và người phụ nữ mang thai luống cuống kia, đứng lên, nhường chỗ ngồi cho người đó.

      Tại khắc đứng dậy kia, dường như Mộc Tử Mạt nghe được tiếng chế nhạo như có như , mặt chút thay đổi nhìn lướt qua, bình tĩnh bước lên phía trước.

      Đôi khi, cảm thấy cái thế giới này quá điên, bây giờ lòng người, quá lạnh lùng.

      So với bình thường, thời gian đến trường học tốn nhiều hơn chút, Mộc Tử Mạt cảm thấy hông của mình sắp muốn gãy rồi, tay cũng phải là của mình rồi, suy nghĩ chút cũng thấy, mười ngày ở nhà, sống an nhàn sung sướng, cái gì cũng phải làm, chỉ cần ngồi ở trước bàn làm bài tập, xem ra lười biếng đúng là hại người rất nặng.

      Có chút bất đắc dĩ ưỡn thẳng lưng, Mộc Tử Mạt xách ba lô lên định về phía trước, điện thoại di động lại nhảy nhót vang lên , vội vàng để ba lô xuống dưới đất, kéo khóa kéo ra, loạt em bé với hàm răng trắng cười toe toét chào hỏi với .

      nhớ ràng lấy bọn chúng ra rồi, thế nhưng sữa tươi vượng tử này như thế nào lại xuất ở trong ba lô của ?

      Nghĩ đến chỉ có khả năng, Mộc Tử Mạt liền dở khóc dở cười.

      Xem ra thừa dịp mình ngủ thiếp có người chuồn êm vào phòng làm chút chuyện thần biết quỷ hay, cũng chỉ có nha đầu kia mới có thể làm!

      trách được cảm thấy ba lô nặng như vậy, ra là có nhiều vật cần thiết như vậy.

      may là người gọi điện thoại rất có kiên nhẫn. vất vả lấy điện thoại di động ra, tay chân luống cuống ấn nút nghe, Mộc Tử Mạt "alô" tiếng.

      "Là mình." giống hốt hoảng, tiếng của Cố Tính trầm thấp bình tĩnh.

      Bỗng nhiên Mộc Tử Mạt biết nên cái gì, đầu bên kia lại hỏi câu, "Bây giờ cậu ở nơi nào?"

      Mộc Tử Mạt nhìn quanh bốn phía chút, đơn giản hướng về điện thoại di động , "Ở cửa bên trái trường dưới tán cây Tử Kinh."

      Cố Tính nhàng "Ừ" tiếng, , "Chờ mình." Liền cúp điện thoại.

      lúc lâu, Mộc Tử Mạt mới phản ứng kịp từ trong lời của , là muốn đến đây. khỏi đứng lên, đơn giản vuốt lại chút tóc bị loạn, chỉnh lại quần áo bị loạn do người khác chen lấn lôi kéo, lấy chiếc khăn giấy màu trắng lau vết bẩn do bị người khác dẫm lên ở giầy.

      Chỉ chốc lát sau, Cố Tính đến.

      Nhìn mặt bạn mình có chút bụi đất, Cố Tính cúi đầu cười, lấy ra chiếc khăn giấy mềm mại mới từ trong tay của , khẽ cúi đầu, nhàng lau thứ gì đó mặt giúp .

      Lúc Cố Tính làm điều này, Mộc Tử Mạt còn nghi ngờ nghĩ tới, chẳng lẽ mặt của cũng dính thứ gì, nhưng là, có ai dẫm lên mặt của nha!

      Khi Mộc Tử Mạt thấy màu đỏ tươi khăn giấy màu trắng mặt của "Oanh" tiếng đỏ đến mức có thể chảy ra máu, trời ạ, mặt của lại có son môi!

      Trời ạ, lại có thể ở trước mắt bao người, bị người phụ nữ, đùa giỡn?

      Nụ cười ở khóe miệng của Cố Tính sâu hơn, thậm chí còn khẽ cười ra tiếng , Mộc Tử Mạt tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc cái, chọc chọc lồng ngực của , "Này, có người nào như cậu , bạn bị người ta đùa giỡn còn cười vui vẻ đến như vậy!"

      ra đâu phải đùa giỡn, khi đó nhiều người như vậy, có lẽ chính là cẩn thận cọ phải. Nhưng biết vì sao, bỗng nhiên Mộc Tử Mạt rất muốn, làm nũng với .

      Con mắt sắc của Cố Tính nhất thời trầm xuống, nụ cười dịu dàng và ấm áp như vậy, chỉ vì , bạn , cũng bởi vì cử chỉ thân mật của , càng bởi vì che giấu chút nào, cảm xúc của mình.

      Giờ phút này, mới chân chính cảm thấy, tiến vào cuộc sống của , bởi vì , ở trước mặt , thể bản thân mình cách hoàn toàn chân .

      Từ nay về sau, với , còn là người xa lạ. khát vọng, được trở thành sinh mạng của , phần quan trọng nhất kia.

      Tất cả cảm xúc phức tạp có thể nào chỉ chốc lát như gió chảy mây trôi?

      Cố Tính vẫn cười đùa câu, "Có gì phải tức giận, điều này ta và mình tinh mắt như nhau." Còn thêm câu "Đều là người trong đồng đạo."

      Khi nào Mộc Tử Mạt nhìn qua cười đến thoải mái dễ chịu như vậy, càng nghĩ đến, từ trong miệng , cũng ra như vậy, khỏi nhìn đến ngây người.

      Cố Tính bị nhìn có chút ngượng ngùng, hình như khuôn mặt trắng nõn nhiễm chút đỏ ửng, hình như đáy mắt tinh khiết còn mang vẻ ngây ngô như có như .

      Mộc Tử Mạt nhìn càng thêm mê mẩn, Cố Tính lại có thể đỏ mặt!

      Sát lại càng gần, mới biết, ra Cố Tính cũng hề lạnh nhạt xa cách , còn có nhiều cảm xúc khác nhau như vậy, khắc kia, vui mừng nhiều, mình có bỏ qua.

      Cố Tính xách ba lô ở đất lên, liếc mắt nhìn Mộc Tử Mạt bởi vì thấy bản thân mình ngượng ngùng mà hưng phấn rệt, cúi đầu thở dài tiếng, kéo tay của " thôi."

      Tác giả có lời muốn : ( nhíu mày ) các nương, rồi đấy hoa hoa đấy?

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 27:


      Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền tới tháng năm rồi.

      Cảnh xuân thâm tỏa, cỏ cây tình, tháng năm, nhất định là mùa hạnh phúc.

      Sau tháng và sáu ngày, bạn cơ hội để lựa chọn vận mệnh của mình, đồng thời, cũng bị số phận lựa chọn, sở dĩ hạnh phúc, là bởi vì ở trước đó, bạn còn có cơ hội nghỉ xả hơi.

      Người mệt nhọc nhất, phải mười hai năm phấn đấu để đổi lấy hai ngày ngắn ngủi, bởi vì trong hai ngày đó, liên quan số phận, liên quan tương lai, bạn chỉ có chính mình, còn có cây bút của bạn nữa, ngoài ra, có gì cả. mà ngay cả, bài thi của bạn, đều là bộ giáo dục phát.

      Tuổi thanh xuân của bạn, cuộc sống có bao nhiêu thời gian, có khả năng được ăn cả ngã về ? Bạn có thử qua cảm giác nắm chặt số phận của chính mình ở trong tay hay ? Bạn có kiệt sức hay , gần lúc tuyệt vọng, được loại niềm tin tha thiết ấm áp chống đỡ, sau đó mỉm cười đứng dậy lần nữa?

      Nếu như bạn đều có, vậy bạn nhất định chưa từng trải qua kì thi tốt nghiệp trung học. Ở ý nào đó mà , thi tốt nghiệp trung học là lễ trưởng thành chính thức, lúc này bừa câu, đời người thi vào trường đại học, là hoàn chỉnh.

      Bởi vì, bạn thiếu cơ hội, ở lúc bạn xinh đẹp nhất trẻ tuổi nhất, thành toàn lần tuổi trẻ ngông cuồng của mình.

      Nếu như bạn nguyện ý, bạn có thể có vô số lần cơ hội làm lại, nhưng là, bạn thể tiếp tục làm lại phần thanh xuân trong năm tháng cố chấp nhất của tuổi trẻ khinh cuồng, đó là niềm vui tràn trề quyết thỏa hiệp với số phận.

      Ở tương lai vĩnh viễn thể biết trước, chúng ta có thể tin tưởng, chỉ có tại. Mà tại như bước băng mỏng, chúng ta có thể tin tưởng, chỉ có chính mình.

      Bất kể như thế nào, xin tin tưởng chính mình, điên cuồng tin tưởng chính mình! biết xấu hổ tin tưởng chính mình! Những thứ khác, sau này hãy .

      Tháng năm rồi, bảng đen thời gian thi vào đại học đếm ngược càng ngày càng hơn đến gần, hình như Mộc Tử Mạt cảm thấy thời gian trôi qua, ba ngày sau, phải tiến hành liên kết thi sáu trường tỉnh D.

      Cái gọi là sáu trường, đều là sáu trường trung học trọng điểm xuất sắc nhất tỉnh D , chúng nó cộng lại chính là mạch máu giáo dục toàn bộ tỉnh D, sáu trường liên kết thi, tình huống chưa bao giờ có, tất cả cao thủ các trường so đấu, nghiễm nhiên là thử dao mổ trâu trước khi thi vào đại học.

      Trung học H đối với cuộc thi lần này cực kỳ coi trọng, theo truyền thống bao năm qua, cuộc thi lần này đại khái có thể phản ảnh kết quả cuối cùng của thi vào đại học, sai lệch gần như bằng . Sắp xếp trường thi, thủ tục thi, hoàn toàn là chuẩn bị theo hình thức thi đại học.

      Nhà trường coi trọng thể nghi ngờ trong lúc vô hình tăng thêm áp lực cho học sinh lớp mười hai, nhưng là vừa nghĩ tới có thể so đấu với cao thủ trường khác trong thành phố, từ đáy lòng lại cảm thấy hưng phấn.

      Chú thích dưới áp lực, Mộc Tử Mạt có chút tức giận, cổ họng khô rát, rất thoải mái, bình thường có bệnh có đau, người vui vẻ, tại cả người giống như dưa chuột nằm yên ở bàn.

      Triệu Viện Viện thấy dáng vẻ phờ phạc ỉu xìu của Mộc Tử Mạt, cho là cái đó của lại tới, khỏi lắc đầu thở dài, "Tử Mạt, nếu như đến lúc đó cậu cũng đau thành ra như vậy, nhất định ảnh hưởng thi vào đại học, tớ nghe cái đó có thể uống thuốc làm nó lùi lại, cậu có nên thử chút hay ?"

      Mộc Tử Mạt vừa nghe cũng biết Triệu Viện Viện hiểu lầm, vội vàng , "Mình phải cái đó, là có chút tức giận, cổ họng có chút đau."

      Triệu Viện Viện "A" tiếng, "Vậy sao cậu phòng y tá trong trường? việc này rất quan trọng, thân thể cũng thể có chỗ sơ xuất."

      đến đây, sắc mặt Mộc Tử Mạt có chút tái nhợt tràn lên tia cười yếu ớt ngọt ngào, ra sớm với Cố Tính, ra bên ngoài mua thuốc, để cho đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ cái gì, nghỉ ngơi tốt.

      Cho nên mới có thể làm bài tập, nằm ở bàn chờ .

      Cố Tính rất nhanh mua được thuốc mang đến đây, còn nhân tiện mang theo ly nước cẩu kỷ hoa cúc, để cho làm trơn cổ họng.

      Mộc Tử Mạt uống thuốc, buổi trưa ngủ giấc ở kí túc xá, cuối cùng cảm thấy có chút tốt lên, nhưng cổ họng vẫn có chút khô, bò xuống giường lấy chiếc cốc giữ nhiệt ở bàn, mùi thơm nhàn nhạt của nước cẩu kỷ hoa cúc chảy qua cổ họng, mát lạnh bôi trơn.

      Uống nước xong, xoáy nắp lại, Mộc Tử Mạt cất kỹ bình giữ nhiệt lần nữa, Triệu Viện Viện vừa tỉnh lại to "A" tiếng, phen cầm lấy chiếc cốc bàn, ánh mắt tiếp cận càng gần, cốc giữ nhiệt màu trắng tuyền, miệng cốc có vòng màu xanh dương nhạt, hình cốc nhàng xinh xắn —— cũng ít khi thấy.

      Ngay sau đó, Triệu Viện Viện hô lên tiếng, "Tử Mạt, chiếc cốc của cậu và Cố Tính chính là giống hệt!" xong, vẫn quên cầm lên, nhìn tỉ mỉ lại lần, rất giống hệt!

      Ngày thường thường xuyên tìm Tô Tĩnh Nhiên, có ngày nhìn thấy chiếc cốc màu trắng ở bàn ấy, cảm thấy rất thích, liền cầm lên nhìn lúc lâu, sau đó Tô Tĩnh Nhiên mới cho biết đó là của Cố Tính , còn ảo não chút, vốn cho là có thể chiếm thành của chính mình.

      Bỗng nhiên Triệu Viện Viện bừng tỉnh giống như hiểu ra, "A, Tử Mạt, chiếc cốc này của cậu là mua ở nơi nào?" từng tất cả siêu thị lớn tỉnh H, cũng tìm rất lâu ở mạng, nhưng tìm được, sau đó Tô Tĩnh Nhiên cho biết, cái cốc kia ở trong nước bình thường mua được, mới bất dắc dĩ buông tha.

      Mộc Tử Mạt cúi đầu, cười cái , " phải mua."

      phải mua!? Triệu Viện Viện kích động quơ quơ tay của , "Đó là từ đâu có? cho tớ biết, tớ cũng muốn!"

      "Đây là của Cố Tính ."

      Triệu Viện Viện há hốc miệng, lâu vẫn thể khép lại, đột nhiên như là phản ứng kịp chút gì đó, khoát tay áo, hình như có chút tức giận " Mộc Tiểu Mạt cậu cũng đừng trêu chọc tớ, quan hệ giữa cậu và Cố Tính là như thế nào, cậu ta làm sao có thể đem chiếc cốc của chính mình cho cậu?" xong, còn vô cùng tự tin vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, "Tớ dám cậu nhất định là gạt tớ!"

      Đừng xem Triệu Viện Viện đầu óc tốt, nhưng có đôi khi cũng là vòng cực kỳ cong, nhất là ngay từ đầu ấy tự định kết luận của câu chuyện, ví dụ như, ấy cho rằng Mộc Tử Mạt và Cố Tính là tuyệt đối có khả năng, cho nên ấy hoàn toàn nghĩ tới những khả năng khác, bị mắc kẹt ở đâu đó trong đầu óc chết của chính mình.

      Đến lúc này, Mộc Tử Mạt cũng có ý định gạt áy, " Mặc dù tớ và Cố Tính có quen thuộc như cậu và Tô Tĩnh Nhiên, nhưng mối quan hệ của chúng tớ đến mức mà tớ có thể quang minh chính đại cầm chiếc cốc uống nước của cậu ấy , tớ như vậy, cậu hiểu chưa?"

      Nếu đúng như trong lời , nụ hôn đầu của Triệu Viện Viện, hình như sớm cho người nào đó .

      "A!" Triệu Viện Viện kêu tiếng vô cùng bén nhọn, ngay sau đó phản ứng lại, vô cùng kích động bắt được tay của Tộc Tử Mạt, "Tử Mạt, cậu...cậu và Cố Tính. . . . . . Là cái dạng kia như tớ nghĩ sao?"

      Mộc Tử Mạt gì, đây chính là chấp nhận?

      Triệu Viện Viện lại thảm thiết kêu tiếng, lộ ra vẻ mặt hung dữ, làm bộ như có vẻ tức giận, nhàng nhéo ở cổ của Mộc tử Mạt, "Mộc Tiểu Mạt, mau thành thực khai báo cho bản tiểu thư, đoạn gian tình này là bắt đầu lúc nào?"

      Tiền Thiên Thiên và Lý Sở Tâm bị đánh thức từ lúc nào biết, cũng có hứng thú nhìn lại đây, ánh mắt trong sáng, đoán chừng là thức dậy cũng được lát rồi, Mộc Tử Mạt suy nghĩ đơn giản chút, tâm tình rất tốt , "Đó là đất nước có bầu trời tháng tám tinh khiết nhất thế giới. . . . . ."

      Như vậy, chân tướng mối quan hệ của bọn họ xem như là khắp thiên hạ to lớn !

      ra , ở trung học H học sinh lớp mười hai còn biết đau khổ dày vò là cái gì, liên kết thi sáu trường tỉnh D trôi qua rồi. , đến tháng năm, bọn họ đối với tất cả cuộc thi lớn , chết lặng rồi! Dĩ nhiên, cuộc thi lần này bọn họ cũng dám thả lỏng chút nào.

      Đối với lớp trọng điểm môn khoa học xã hội nặng về phòng thủ, lớp trọng điểm môn khoa học tự nhiên bộc lộ tài năng, đạt được thành tích ấn tượng trong sáu trường liên kết thi lần này, chủ nhiệm lớp thậm chí hiệu trưởng đối với phiếu điểm lần này của bọn họ cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

      Cao thủ toàn tỉnh tập trung, bản thân tính chất môn khoa học xã hội tự nó quyết định rất khó kéo ra khoảng cách ở trong cuộc thi này, cho nên các môn khoa học xã hội trong trường trung học H luôn luôn thuộc xuất sắc nhưng vị trí cũng nổi trội, chỉ là, thành tích lần này đạt được, làm cho mọi người rất hài lòng.

      ra đến cuối cùng, thực thi đỗ có lẽ cũng phải thực lực, mà là tố chất tâm lý.

      Mộc Tử Mạt và Triệu Viện Viện cũng đạt được thành tích tốt, nhất là ngữ văn và ngữ đơn khoa của Mộc Tử Mạt , chia nhau đứng thứ nhất toàn tỉnh và đặt song song thứ nhất.

      Bảng xếp hạng thành tích vừa ra tới, Triệu Viện Viện liền lôi kéo Mộc Tử Mạt hỏi có biết thành tích của Cố Tính hay , vẻ mặt Mộc Tử Mạt mờ mịt mà lắc lắc đầu, "Tớ biết."

      "Cậu lại có thể biết?" Triệu Viện Viện tự chủ cao giọng, bộ dáng vẻ như có thuốc nào cứu được Mộc Tử Mạt nữa, "Làm sao cậu có thể biết?! Ngay cả tớ đều biết!" xong đều có chút hận đời rồi!

      là, Mộc Tử Mạt thực biết, nhưng có lòng tin tuyệt đối với , chưa bao giờ khiến bất luận người nào thất vọng.

      "Vậy cậu ấy thi được thế nào?" Mộc Tử Mạt vẫn hỏi câu, làm bạn , hình như vẫn chưa làm hết sức lực.

      Được rồi, nhìn thấy ngày thường Mộc Tử Mạt ngay cả thành tích của mình cũng quá quan tâm để ý, Triệu Viện Viện quyết định tha thứ cho lần này, " Tổng điểm lần này của Cố Tính đạt được kém phần đành phải đứng thứ hai toàn tỉnh, điểm tuyệt đối môn số học, khoa học tự nhiên tổng hợp lại đứng thứ nhất toàn tỉnh." xong, lại kéo Mộc Tử Mạt qua, thần thần bí bí hỏi, "Vậy cậu được bao nhiêu điểm số học lần này?"

      Mộc Tử Mạt lấy phiếu điểm kẹp trong sách nhìn thoáng qua lần nữa, , "130 điểm, thế nào?"

      Triệu Viện Viện rất có thâm ý mà nở nụ cười, "Tử Mạt, trước kia số học của cậu phải là tốt như vậy sao? Cậu xem lần này. . . . . ." Như tên trộm mà lắc lắc đầu, "Cố Tính bình thường dạy bù ít cho cậu ?"

      ra , thực chính là như vậy. đặt ở trước mắt, Mộc Tử Mạt thể thừa nhận, cái thành tích này xác thực có phần công lao của Cố Tính, bình thường được nghỉ trở về nhà, Cố Tính theo thư viện làm tác nghiệp, gặp phải vấn đề nan giải gì đều là giúp đỡ giải quyết.

      Dựa theo lời của Cố Tính mà , về mặt học tập Mộc Tử Mạt quả thực rất thông minh, nhưng là khi ở trong sinh hoạt, phản xạ hình cung trở nên hơi dài. Nếu phải là Triệu Viện Viện nhắc nhở, còn chưa có phát biến hóa này mất, xem ra, nợ người nào đó càng ngày càng nhiều.

      Nhưng, nhất định là người mắc nợ hạnh phúc nhất.

      Tác giả có lời muốn : tin tưởng mình, thành toàn lần thanh xuân tuổi trẻ khinh cuồng

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 28:


      Tháng sáu, lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, loại xúc động nhàn nhạt.

      Thi vào trường cao đẳng tới đúng hẹn.

      Phần lớn học sinh lớp mười hai trường trung học H thi tại trường, chỉ có phần học sinh bị phân đến trường trung học S, Mộc Tử Mạt chính là người trong đó.

      Trước kỳ thi vào trường cao đẳng ngày, hoàng hôn ngày đó đặc biệt mỹ lệ, rặng mây đỏ phấp phới, gió mát thổi chầm chậm.

      "Được rồi, đưa tới đây thôi." Mộc Tử Mạt cầm lấy túi sách của mình từ trong tay Cố Tính, ước lượng chút, phát rất nặng. Trong túi xách đều là tài liệu học tập lớp mười hai năm qua sửa sang lại, ra toàn bộ chung vào chỗ cũng coi là quá nhiều, chỉ là gần đây bị người nào đó làm hư rồi, bình thường ra ngoài đều là cầm giúp tay, tại hại cầm cái túi đều cảm thấy cố sức.

      Cố Tính gật đầu cái, cũng còn ngăn cản động tác của , giao túi xách cho , lại quên dặn dò, "Ngày mai nhớ đừng đến muộn."

      Mộc Tử Mạt liếc mắt, như thế nào lại cảm thấy giọng điệu này của giống như dụ dỗ đứa trẻ, yếu ớt , " ." Lại cúi đầu lẩm bẩm câu, "Thi vào trường cao đẳng quan trọng như vậy, tớ làm sao đến muộn?"

      Cố Tính gật đầu cái, từ chối cho ý kiến, chốc lát, lơ đãng ra câu, "Chẳng lẽ sáu trường liên thi lần trước quan trọng? Cậu phải cũng đến muộn?"

      Mộc Tử Mạt nhất thời phản bác được, bởi vì đây là .

      Cuộc thi ngày đó, ràng có đặt đồng hồ báo thức, nhưng vẫn là dậy trễ, ngay cả bữa ăn sáng cũng kịp ăn, thời điểm vội vã chạy đến, cuộc thi ngữ văn bắt đầu được nửa giờ rồi, vốn là khi đó tất cả thao tác đều theo trình tự quy chế thi vào trường cao đẳng, giống như đến muộn vốn như vậy vốn bị hủy bỏ tư cách thi.

      Nhưng là, vận may trong bất hạnh, lúc ở ngoài hành lang nhìn xung quanh, vừa lúc gặp phải chủ nhiệm lớp Trang lão sư, có thể là bình thường lĩnh bằng khen từ trong tay ông quá nhiều, ông cư nhiên khắc sâu ấn tượng với , hai lời, cùng lão sư giám khảo mấy câu cái gì, khiến cho vào thi.

      Thời điểm Mộc Tử Mạt bắt đầu làm bài, bạn học chung quanh cũng sai biệt lắm làm thể văn cổ điển, vội vàng cầm bút lên viết, khi thời gian còn nửa giờ, giấy viết văn của vẫn là trống .

      Lúc cuộc thi kết thúc, Mộc Tử Mạt còn có viết xong bài văn, may là ngồi ở vị trí phía sau, lão sư giám khảo thu bài tương đối trễ, thừa dịp trong khoảng thời gian này vội vàng viết cái kết luận, sửa sang lại bài thi, ngay cả kiểm tra cũng có kiểm tra, liền lên nộp.

      Đối với ngữ văn của mình có thể thi được thứ nhất toàn tỉnh, Mộc Tử Mạt nhưng ra là vô cùng chột dạ và xấu hổ. Thời điểm biết thành tích, còn có chút thể tin được, cho đến khi phiếu điểm giấy trắng mực đen đến trong tay , nhìn thấy rất nhiều số phía sau, lúc này mới vô cùng thận trọng ra cái kết luận: xem ra ngữ văn của tỉnh D, có thể nâng lên khoảng trống chính là vô hạn!

      Thấy Mộc Tử Mạt mất hồn, Cố Tính vươn tay vén tóc bị gió thổi loạn của ra sau tai, còn tiện thể vuốt vuốt tóc của , dịu dàng , "Tóm lại, nhất định được đến muộn!"

      "Được rồi, được rồi!" Mộc Tử Mạt chìa ra hai ngón tay, "Tớ bảo đảm ngày mai tuyệt đối đến muộn, được , mẹ Cố?"

      Lại còn chê dài dòng?

      Cố Tính cười cười, ngón tay thon dài mảnh khảnh rất bất đắc dĩ xoa cái trán, nghiêm trang , "Ừ, sau khi thi xong dẫn cậu gặp mẹ Cố."

      "Cố Tính!" Phản ứng kịp lời của , mặt của Mộc Tử Mạt đột nhiên trở nên hồng hồng, "Cậu...cậu. . . . . ." Nhưng nửa ngày "Cậu" ra câu.

      Cố Tính đúng lúc mà hề trêu chọc nữa, nhìn đồng hồ, "Cậu lên , nhớ ngủ sớm chút, nên đọc sách quá nhiều, duy trì tâm tình nhõm."

      Mộc Tử Mạt thụ giáo mà gật gật đầu, đột nhiên phát ngày hôm nay Cố Tính rất nhiều, có chút có quen, khỏi nghĩ, chẳng lẽ bình thường mình như vậy khiến cho yên tâm sao?

      Ừ, là nên hảo hảo suy nghĩ chút.

      Trời dần dần tối xuống, đèn tiểu khu cũng chiếc chiếc sáng lên, Mộc Tử Mạt gặp lại với Cố Tính, cầm túi trở về, giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu lại, chạy đến ôm Cố Tính cái, cíu đầu tiếng "Cố lên", liền nhanh chóng rời .

      Cố Tính đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng càng ngày càng mơ hồ của , ngẩng đầu nhìn đến bầu trời đầy sao, ý cười ở đáy mắt, ánh trăng nhu hòa soi sáng bóng đêm.

      bắt đầu trở về, ánh trăng màu trắng chiếu cỏ màu xanh, mỗi sợi cây cỏ xanh ràng đổi thành màu bạc trắng chói lọi, giống như ánh trăng mặt đất lẳng lặng bùng cháy.

      Đêm mùa hè là yên tĩnh như thế, đúng như tâm tư của giờ phút này.

      Thi vào trường cao đẳng bắt đầu từ ngày mùng bảy tháng sáu, diễn ra trong hai ngày, ngày thứ nhất thi ngữ văn và số học, ngày thứ hai thi vật lý và ngữ, thời gian thi: sáng bắt đầu từ 9h, kết thúc lúc mười giờ rưỡi, chiều: bắt đầu từ ba giờ, kết thúc lúc năm giờ.

      Có lẽ cả học sinh lớp mười hai trường trung học H cũng nên cảm tạ cuộc thi cuối học kỳ của bọn họ, ít nhiều cuộc thi lần đó có độ khó cao nhất biến thái nhất trong lịch sử trường trung học H cho tới nay, rèn luyện ý chí của bọn họ cứng như sắt thép và năng lực chịu đựng của bọn họ so kim cương còn cứng rắn hơn, nếu , nhìn thấy bài thi vào trường cao đẳng như vậy, người có tu dưỡng, bão tố tục ngay tại chỗ đấy!

      Triệu Viện Viện thi xong số học ra ngoài, mặt có chút máu, chỉ là tự lẩm bẩm, "Lần này xong rồi, lần này xong rồi!" lại, vẫn chỉ là bốn chữ này.

      Tiền Thiên Thiên cũng là vẻ mặt bình tĩnh, trừ đáy mắt có mỏi mệt nhàn nhạt ra, nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

      Triệu Viện Viện nghĩ thầm tố chất tâm lý của Tiền Thiên Thiên luôn luôn rất tốt, nhưng là, ngay sau đó, khi ấy nghẹn họng nhìn trân trối nhìn thấy Tiền Thiên Thiên giẫm hụt bậc cầu thang, may là giữ chặt tay vịn, lúc này mới có ngã xuống, ấy khỏi sinh ra loại cảm giác "Cùng là người lưu lạc nơi chân trời".

      Lần này các cũng có làm xong số học, câu sau cùng của đề số nghịch đảo thứ hai cũng tính ra, căn bản chỉ viết câu trả lời của câu hỏi thứ nhất, lựa chọn đề cũng có mô phỏng cái nào cũng được, đây đối với bọn họ số học luôn luôn nổi trội mà , là vô cùng nhục nhã!

      Đề số học thi vào trường cao đẳng vừa ra tới, ngay cả chuyên gia số học cũng lắc đầu, lần này khó khăn thực quá lớn, phân biệt trình độ hết sức ràng.

      Gần như là vừa ra trường thi, là có thể nghe được từng trận tiếng kêu rên tuyệt vọng, Lão sư chờ ở bên ngoài rối rít an ủi môn sinh đắc ý của mình, " có việc gì, em cảm thấy khó khăn người khác càng khó khăn, chớ để ở trong lòng, chuẩn bị cẩn thận môn tiếp theo."

      Triệu Viện Viện và Tiền Thiên Thiên nhìn Tần Thi Nguyệt cặp mắt hồng hồng vội vàng qua trước mặt, khỏi cầm chặt tay của nhau, trong ánh mắt nhìn nhau có ăn ý nào đó: may là chúng ta vẫn chưa tính là thảm nhất.

      Bởi vì là thi ở trường khác, Mộc Tử Mạt còn biết rất nhiều học sinh trường trung học H sau khi thi xong số học cả người đều bị đả kích lớn, bởi vì, tờ bài thi này làm được vô cùng thuận lợi, có mấy đạo đề mục đặc biệt khó khăn đều là bình thường Cố Tính qua với , khi đó Cố Tính còn với , những đề mục này đối với học sinh khối văn mà là cực kỳ khó, cần để ý, là muốn bỏ dở nửa chừng, khăng khăng muốn biết quá trình giải đề, mới quấn lấy Cố Tính cùng lần lại lần —— đề mục quá khó khăn!

      Đây có được tính là nhân họa đ

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 29


      Sau khi thi vào trường cao đẳng kết thúc, sau tháng ra kết quả, tiếp đó chọn trường học, điền nguyện vọng, sau đó, về cơ bản "Đại cả đời" cứ như vậy bị bỏ quên rồi.


      Trong thời gian 1 tháng, dài cũng dài, ngắn cũng ngắn, nhưng đối với đề chèo thuyền du ngoạn, học sinh lớp mười hai vừa mới trở về từ chiến trường hỏa bính mà , đủ trân quý.


      Tiền Thiên Thiên rốt cuộc như mong muốn đến đảo Hải Nam lặn nước, từ blog của ấy có thể thấy vốn là trắng nõn động lòng người biến thành da đen đầy nhiệt huyết, cười toe toét với hai chiếc răng cửa màu trắng, trong tay cầm con cá, hướng về phía ống kính cười đến rất là đắc ý.


      Triệu Viện Viện cùng Triệu thư ký nhà ấy Vân Nam Côn Minh, trong hình gởi tới, ấy mặc bộ quần áo và trang sức dân tộc thiểu số màu trắng, cầm khay lớn cơm chiên dứa ăn rất vui sướng.


      tháng này, Mộc Tử Mạt ở nhà lẳng lặng chờ đợi kết quả, viết thư pháp, đọc sách, thỉnh thoảng buổi tối ra ngoài tản bộ, về phần Cố Tính, thi xong cái liền bay Nhật Bản, cho nên trừ liên lạc bằng điện thoại di động ra, gần như cũng chưa thấy .


      Buổi chiều ngày công bố kết quả thi vào trường cao đẳng, Mộc Tử Mạt nhà sách ở nội thành, điện thoại di động của đặt ở chế độ rung, cho nên bỏ lỡ vô số điện thoại —— quên hôm nay công bố kết quả thi vào trường cao đẳng.


      Thời điểm khi Mộc Tử Mạt từ trong túi xách lấy ví tiền trả tiền, điện thoại di động lại lần nữa rung lên, liếc mắt nhìn hiển thị điện thoại, quay đầu lại nhìn đội ngũ dài xếp hàng phía sau chút, cầm lấy quyển sách chọn, lễ phép lui qua bên, để cho người phía sau trả tiền trước.


      Sau đó nhận điện thoại, "Alo, Cố Tính."


      Bên kia truyền đến giọng bình tĩnh của Cố Tính, "Ừ." Dừng chút lại hỏi, "Tra thành tích chưa?"


      Cũng biết là như vậy. Cố Tính thấy trầm mặc lâu nên hiểu tất cả, đột nhiên khe khẽ thở dài hơi, "Tớ giúp cậu tra xét."


      "À?" Mộc Tử Mạt có chút thể tin hỏi ngược lại, "Cậu tra xét? Kết quả như thế nào?"


      Cố Tính giống như là cố ý muốn kéo lên hứng thú của , lúc này ngược lại vội mà , tâm của Mộc Tử Mạt bị trầm mặc ngắn ngủi của làm hơi hơi rối loạn, " phải thi rất kém chứ?"


      "Ừ." Cố Tính nghiêm túc suy tư lúc lâu, rồi mới lên tiếng, "Thi được bình thường."


      Trái tim của Mộc Tử Mạt đột nhiên nhảy qua nhịp, cảm thấy có chút thở được, vẫn là chần chờ hỏi, "Có. . . . . . Có bao nhiêu bình thường?"


      Kế tiếp là làm người ta trầm mặc hít thở thông, loại chờ đợi gì này, Mộc Tử Mạt cảm giác mình cũng nhanh bị giày vò đến điên rồi.


      Qua lúc lâu, giọng nhàn nhạt của Cố Tính mới truyền đến, "Ừ, bình thường, Trạng Nguyên môn ngữ văn, tổng điểm toàn bộ đứng thứ nhất, đứng thứ tư toàn tỉnh. . . . . ."


      "Này!" Mộc Tử Mạt cực kỳ tức giận cắt đứt lời của Cố Tính, sau đó nghe được tiếng cười thấp của , "Nào có dọa người như cậu vậy?"


      Chỉ là, thành tích như vậy, đối với , vẫn chỉ là bình thường, hơn nữa còn là bình thường, đây ý là, thi được rất tốt?


      "Vậy cậu thi được thế nào?" Mộc Tử Mạt nhịn được hỏi câu.


      "Bình thường thôi." Cố Tính nhạt , "Hơn cậu chút."


      Khá hơn chút là bao nhiêu hả? Mộc Tử Mạt bất đắc dĩ suy nghĩ, có chút xác định hỏi, " Đứng thứ ba toàn tỉnh?"


      Cố Tính có phản ứng. Hiển nhiên phải.


      "Đứng thứ hai toàn tỉnh?"


      Cố Tính vẫn là lời nào.


      Chẳng lẽ là. . . . . . ! ?



      " Đứng nhất toàn tỉnh ? Trạng Nguyên môn khoa học tự nhiên ?"


      Ở trong giọng kích động của Mộc Tử Mạt , Cố Tính khẽ cười " Ừ " tiếng .


      khắc kia trong đầu Mộc Tử Mạt chỉ có bốn chữ kiêu ngạo di động . Danh xưng như tên .


      Dường như cho tới bây giờ , cũng chỉ có hạng nhất , mới xứng với Cố Tính . may là thế nào cũng là hạng nhất môn ngữ văn toàn tỉnh .


      Mộc Tử Mạt lại hỏi thành tích môn số học mà mình quan tâm nhất , Cố Tính cho đáp án làm hài lòng , 137 điểm .


      Nghe điểm số Mộc Tử Mạt nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang , vô cùng cảm khái , " Rốt cuộc đạt đến điểm trung bình của lớp chúng tớ ! "


      vẫn nhớ mãi quên thời điểm mới vừa tựu trường học kỳ của lớp mười hai , lớp bọn họ có mấy lần điểm trung bình môn số học đều vô cùng trùng hợp dừng ở 137 điểm , mà ở trước khi thi vào trường cao đẳng , cho tới bây giờ cũng chưa đạt đến điểm số này , lần cũng có ! Vậy làm sao để cho canh cánh trong lòng ?


      Cố Tính là hiểu ý tứ của Mộc Tử Mạt , nhưng mà cho biết , lần này điểm trung bình của lớp trọng điểm khoa học xã hội chỉ có hơn 110 điểm , điểm môn số học của , ở trong lớp ít nhất có thể xếp vào Top 5 .


      Cố Tính nghĩ , vẫn là đừng làm cho quá đắc ý , nếu đuôi sam đều muốn nhếch lên .


      Lần này Tiền Thiên Thiên phát huy có chút thất thường , nhưng là bơi vì trước khi thi có tham gia tự học tuyển sinh , cũng thuận lợi trúng tuyển trường đại học trọng điểm ở phía Nam .


      Triệu Viện Viện lần này thi được rất tốt , điểm thi vào trường cao đẳng cao hơn điểm trúng tuyển đại học A 30 điểm , vì vạy thuận nước đẩy thuyền trúng tuyển đại học A .


      Mộc Tử Mạt vẫn muốn báo danh ở đại học B , Triệu Viện Viện biết đến , sau khi từ trong miệng Mộc Tử Hàm biết được Cố Tính trúng tuyển đại học A , ấy khỏi chép chép miệng , " Hai người các cậu kì cục !"


      Triệu Viện Viện vẫn cho là bọn họ báo danh ở cùng trường đại học .


      Mộc Tử Mạt cũng để ý , " ra , đại học A và đại học B cách nhau cũng xa , muốn gặp mặt vẫn rất dễ dàng ."


      ra biết vì sao trong lòng lại có loại chắc chắn , Cố Tính nhất định tuân theo bất kỳ lựa chọn nào mà làm ra .


      Kỳ nghỉ hè khá dài rốt cuộc cũng chân chính bắt đầu .


      Nhận được điện thoại của Cố Tính , Mộc Tử Mạt đơn giản thu nhập chút , cầm túi xách liền xuống ngay .


      Hôm nay bọn họ muốn xem bộ phim điện ảnh gần đây rất hot , vốn là trong lòng Mộc Tử Mạc vẫn còn sợ hãi đối với loại hoàn cảnh bóng tối này , nhưng là vừa nghĩ tới có thể cùng Cố Tính xem bộ phim điện ảnh giống như những đôi tình nhân , lại cảm thấy muốn thử xem sao .


      Lúc Mộc Tử Mạt chạy đến , Cố Tính đứng ở dưới tàng cây Đa chờ , mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản , phối hợp giữa đen và trắng , lại làm cho thoạt nhìn càng thêm cao lớn tuấn dật , ánh mặt trời xuyên qua lá cây xanh biếc , miễn cưỡng ở sau lưng dải mảnh sáng ngời , cúi đầu nhìn điện thoại di động , môi mỏng khẽ mím , đường cong của chiếc cằm cực kỳ tinh tế .


      biết vì sao , Mộc Tử Mạt có loại cảm giác hình như càng thành thục hơn , nhưng mà cũng chỉ là mấy ngày thấy mà thôi .


      Đột nhiên rất muốn ôm lấy .


      Mộc Tử Mạt len lén nhìn xung quanh chút , hình như có người nào , vòng qua phía sau cây , thừa dịp chú ý , liền ôm lấy , tay Cố Tính hơi lạnh đặt lên tay , sau đó , mười ngón tay nắm chặt .


      Mộc Tử Mạt làm bộ ủ rũ cúi đầu chu mỏ cái , làm sao chút cũng bị hù hả ?


      Cố Tính cưng chiều sờ sờ tóc . ra , người còn chưa tới , bóng dáng đến trước bước tiết lộ hành tung của , cũng muốn vạch trần , hơn nữa , kết quả như thế , rất vui mừng nữa là .


      Rạp chiếu bóng cách cũng phải rất xa , đại khái bộ mười lăm phút là có thể tới nơi , bởi vì trời nóng nực , hai người chỉ chọn đường có bóng cây , cho nên rất chậm , cho nên dắt tay chặt , lại ràng chưa từng tách ra .


      Thời điểm khi điện ảnh bắt đầu chiếu , cả rạp chiếu bóng đột nhiên tối xuống , Mộc Tử Mạt đứng ngồi yên , biết mình vẫn có biện pháp vượt qua nỗi sợ hãi quấn lấy hơn mười năm .


      Cảm thấy được khác thường của ,bàn tay của Cố Tính duỗi tới cầm lấy tay của , cúi đầu ở bên tai " Có khỏe , chúng ta xem nữa ?"


      Mộc Tử Mạt lắc đầu cái , Triệu Viện Viện , hai người thích nhau , nhất định phải cùng nhau xem bộ phim điện ảnh , nếu về sau nhất định hối tiếc !


      Lời của Triệu Viện Viện bình thường nghe là vào , chỉ là đối với việc này , có cố chấp giải thích được .


      Tay của Cố Tính mang theo lạnh lẽo , lại như kỳ tích hóa giải lo lắng trong lòng Mộc Tử Mạt , cổ cảm tháy lòng mình hơi hơi yên tĩnh lại , ngay sau đó , màn ảnh liền sáng lên .


      Nhìn hình như có chút tốt lên , Cố Tính cũng yên tâm , nắm chặt nắm tay của , cũng xoay đầu lại , chuyên tâm xem phim .


      Hai người ngồi ở vị trí sau , Mộc Tử Mạt có chút cận thị , lời kịch thay đôi quá nhanh , xem được ràng , vì vậy lắc lắc mười ngón tay đan xen tay của hai người , ngiêng người sang hạ thấp giọng hỏi , " Mới vừa rồi nữ chính hỏi cái gì ?"


      Vì vậy Cố Tính cúi đầu mà ở bên tai , bọn họ dựa sát gần như vậy , Mộc Tử Mạt gần như cũng có thể cảm thấy của phun ở cổ của mình , giống như chỉ cần vừa ngẩng đầu , là có thể đụng phải môi ......


      Quy sai thần khiến , Mộc Tử Mạc khẽ nâng đầu lên , ngay sau đó , môi mềm mỏng liền chạm vào môi , nhưng mà chỉ trong nháy mắt , liền muốn né ra ------- cho tới bây giờ là người đều làm việc xấu chỉ biết trốn .


      Cố Tính hình như sửng sốt chút , nhanh sau đó rất nhanh phản ứng kịp , vươn tay ôm vai của , để cho né tránh , say đó bao phủ đôi môi ngọt ngào của .


      ngờ có động tác như vậy , Mộc Tử Mạt mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt , mặt dù xung quanh vùng tối tăm , nhưng vẫn là bị thấy , người khác cũng phải đều bị chứng bệnh quáng gà như !


      Cảm tháy chuyên tâm , Cố Tính ở bên môi thấp giọng , " Ngoan , nhắm mắt lại . "


      " Tớ ....... " Mộc Tử Mạt còn muốn cái gì , vừa mới há miệng liền cho người nào đó thừa dịp có cơ hội , đầu lưỡi ấm ấp của nh đột nhiên duỗi vào , tận tình cướp lấy ngọt ngào trong miệng .


      Lúc hai người tách ra , Cố Tính vùi đầu ở cần cổ trắng noãn của thấp thở hổn hển , mà Mộc Tử Mạt , --------- hít thở !


      cảm thấy nhịp tim của mình đến độ phải là của mình , nếu phải là nhìn thấy , mặt của nhất định hồng đến mức có thể ra mấu ----- chưa từng gặp qua Cố Tính như vậy , nghĩ tới , luôn luôn trong trẻo lạnh lùng , ràng cũng ...... Nhiệt tình như vậy .


      đường trở về , Mộc Tử Mạt vẫn dám nhìn , da mặt mỏng , nhưng hình như quên mất , ai mới là người khởi xướng chuyện này .


      HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :