1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nụ hôn ngoài ý muốn - Lâm Uyên Ngư Nhi (Full đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 20:


      Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Triệu Viện Viện vội vàng thu thập đồ đạc, lôi kéo Mộc Tử Mạt đến cửa hàng cháo ngoài trường ăn cơm trưa, bình thường khẩu vị của ấy tương đối nặng, thích ăn thịt, nhưng hết cách rồi, bác sĩ dặn dò nhất định phải ăn nhiều thức ăn thanh đạm chút. Dù tùy hứng thế nào, cũng thể lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn.

      Hai người gọi cháo thịt hầm Triền Châu, Triệu Viện Viện nhìn Mộc Tử Mạt, nhăn nhăn nhó nhó, có chút đứng ngồi yên, bộ dáng muốn lại thôi, "Tử Mạt, việc đó, cậu cũng biết chứ?"

      Động tác tay Mộc Tử Mạt có dừng lại, tách đôi đũa dùng lần ra, ngâm ở trong cốc nước nóng lúc, sau đó tỉ mỉ gắp rau thơm trong cháo ra bỏ vào trong đĩa bên cạnh. Bình thường rất ít tới nơi này ăn cơm, cho nên trước đó biết trong cháo bỏ rau thơm.

      Mộc Tử Mạt thích ăn rau mùi tây, dù sao vẫn cảm thấy mùi vị là lạ. thực tế, còn biết mình kiêng ăn đến trình độ làm người ta phẫn nộ.

      Chọn rau thơm xong, Mộc Tử Mạt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thấy đối diện Triệu Viện Viện có chút băn khoăn lo lắng, đôi tay chống cằm, gần như là ranh mãnh hỏi ngược lại, "Cậu cứ ?"

      xong cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, những lời này hình như có chút quen thuộc, giống như người nào đó lúc buổi sáng chính là hỏi như vậy, lúc này mới bao lâu hả, liền bị thay đổi cách vô tri giác rồi. Vừa nghĩ như thế, Mộc Tử Mạt khẽ ngồi thẳng người, thu hồi điệu bộ lười biếng trước kia, lặng lẽ gạt bỏ suy nghĩ ở đáy lòng.

      Triệu Viện Viện uống hớp cháo, ở trong miệng "Xoạch" tiếng, giống như cảm thấy có mùi vị, chỉ đành phải rầu rĩ nuốt xuống, nhìn chút Mộc Tử Mạt nghiêm trang nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ ra, " ra , tớ cũng phải cố ý gạt cậu, chỉ là biết nên như thế nào với cậu."

      Trường trung học H tác phong nghiêm cẩn, nội quy trường học cấm chỉ học sinh đương, huống chi đúng thời kỳ nhạy cảm lớp mười hai này. Chẳng qua có chính sách dưới có đối sách, suy nghĩ chút mấy cái nội quy trường học lạnh lẽo vô tình này có thể nào ngăn cấm những năm tháng thanh xuân nhiệt tình chứ? Cho nên người đương vẫn là nhiều, chỉ là phải tận lực khiêm tốn là được.

      Mộc Tử Mạt gật đầu cái, cúi đầu uống hớp cháo, ngoài rau thơm phiền toái ra, cháo rôm hùm thanh đạm này vẫn rất ngon.

      Nhìn Mộc Tử Mạt như có việc gì uống cháo, Triệu Viện Viện trong lòng nhất thời thở phào nhõm, đây coi như là truy cứu à nha? Bình thường hai người rất thân thiết, tình cảm cũng rất tốt, giữa hai người cũng rất ít lừa gạt nhau chuyện gì, trước đó ấy còn có chút lo lắng chuyện này ảnh hưởng tình cảm của hai người, xem ra là tự mình suy nghĩ nhiều.

      Trong tình bao giờ cũng rất dễ nghĩ quá nhiều, có người bạn trai, nhưng biết nên đối mặt cùng với bạn thân của mình như thế nào, luôn nghĩ phải như thế nào mới có thể "Trọng Sắc Khinh Bạn", hận được đem mình chia làm hai nửa, nửa là bạn của người kia, nửa kia là bạn tốt vĩnh viễn của mình.

      ràng rất muốn cùng ấy chia sẻ phần vui sướng này, rồi lại có chút sợ ấy được dần dần cách xa mình. Tâm tư của con chính là phức tạp như vậy.

      Tảng đá lớn trong lòng vừa để xuống, cuối cùng mặt Triệu Viện Viện cũng khôi phục thần thái những ngày qua, ngay cả mới vừa uống cháo còn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị cũng cảm thấy có hương vị rồi, ấy đại khái lần chuyện xảy ra với Mộc Tử Mạt, chẳng hạn như khi nào bắt đầu, chẳng hạn như ở nơi nào bắt đầu, chẳng hạn như. . . . . .

      Mộc Tử Mạt hiếm được nhìn thấy nữ sinh bình thường đỉnh đạc lúc này bộ dạng đắm chìm trong hạnh phúc, khỏi cúi đầu khẽ cười, nhớ lại mình và Cố Tính, nghĩ có thể lình hội phần tâm tình trong lòng Triệu Viện Viện kia, suy nghĩ chút cũng đúng là lúc cho ấy biết kiện kia.

      Nhưng khi nhìn Triệu Viện Viện ràng hưng phấn quá độ như vậy, Mộc Tử Mạt nghĩ thầm, vẫn là tìm thời gian thích hợp khác thôi.

      Lúc hai người trở lại trường học qua thời gian cấm cửa ký túc xá, bất đắc dĩ chỉ đành phải trở về phòng học, lúc ngang qua cửa hàng , Triệu Viện Viện la hét những thứ cháo kia căn bản cũng hết đói, lại vào ôm túi bánh bao ra ngoài, Mộc Tử Mạt cũng thuận tay cầm chai trà sữa mật ong.

      Từ cửa hàng ra ngoài, hai người dọc theo con đường trong trường học về phòng học, hoa màu tím rơi đầy cỏ màu vàng biết tên, màu tím lãng mạn rải đầy đất.

      Lúc nghỉ trưa, bóng người sân trường lớn như vậy, càng lộ vẻ đơn. Dưới chân đạp lá cây cây ngô đồng, phát ra thanh xào xạt thấp, hai người nắm tay, giống như hai đứa bé tinh nghịch đường dẫm lên, chơi cực kỳ vui vẻ.

      Ở cuối con đường , họ gặp hai người trở về phòng học. Triệu Viện Viện hưng phấn vọt tới, dưới chân mất thăng bằng, được Tô Tĩnh Nhiên vững vàng mà đỡ lấy, còn bị cậu ấy giọng trách mắng chút, có chút bất mãn chu chu miệng.

      Mộc Tử Mạt đứng ở cách đó xa, trong mắt che giấu được vui mừng, nhìn cái gì đó cùng Tô Tĩnh Nhiên, liền từ từ tới phía , sau đó Triệu Viện Viện hơi mang theo chút e lệ rụt rè cùng ánh mắt áy náy cũng nhìn lại.

      tới trước mặt, Mộc Tử Mạt nắm chặt chai trà sữa mật ong tay, cúi đầu dám nhìn ánh mắt của , có chút khẩn trương, còn chưa có thói quen ở trước mặt người khác bị ánh mắt nóng rực của nhìn chằm chằm vào như vậy.

      Cố Tính nhìn , trong lòng thở dài như có như , ngờ đối với mình vẫn là e lệ rụt rè như vậy, xem ra còn là đường phía trước còn rất dài ah.

      Chỉ là, đường là chọn, vui vẻ chịu đựng.

      " thôi."

      Tô Tĩnh Nhiên sớm mang theo Triệu Viện Viện rời , Cố Tính nên cũng kiêng dè nắm tay của , còn hơi dùng thêm chút sức, hình như mang theo chút ý tứ khác.

      người bình thường cao ngạo như vậy, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng cảm thấy bất bình.

      Mộc Tử Mạt ngoan ngoãn theo phía sau , nhìn thẳng bóng dáng của , khóe miệng khẽ nâng lên, "Cố Tính, tớ mới vừa cùng Triệu Viện Viện ra ngoài ăn cháo rồi, cảm thấy cũng tệ lắm."

      Cố Tính nặng "Ừ" tiếng, sau đó giống như là hiểu ra cái gì, chợt quay đầu, có chút quá chắc chắn mà hỏi, "Hả?"

      "Chúng ta lúc rãnh rỗi thử chút, có được hay ?" Giọng của Mộc Tử Mạt thấp, hình như mang theo chút ý tứ nũng nịu, nhất thời khiến tâm tình của Cố Tính mảnh rất tốt.

      "Được."

      Hai người bọn họ, đều là kẻ mới học đương, giống như phần chỗ trống làm bài thi, có chiếm 50% cơ hội đúng sai phán đoán đề, cho nên bọn họ đều thể xác định có thể điền đáp án chính xác hay , chỉ có ngừng chung đụng cọ sát, mới biết bản thân hai bên thích hợp như thế nào.

      Bọn họ còn trẻ tuổi như thế, tình của bọn họ đúng là ngây ngô như vậy, nhưng bọn họ ràng, cái ánh mắt cũng của người kia ảnh hưởng tâm tình của mình, cho nên bọn họ là cẩn thận để ý như vậy, chỉ mong muốn cấp cho người kia chính mình tốt nhất.

      Lúc Mộc Tử Mạt trở lại phòng học, Triệu Viện Viện nằm ngủ bù ở bàn, nghe được tiếng bước chân, ấy liền tỉnh, vuốt vuốt ánh mắt nhập nhèm, "Tử Mạt, làm sao cậu bây giờ mới trở về?"

      Cư nhiên so với cùng Tô Tĩnh Nhiên còn muộn hơn!?

      Nghĩ đến ấy trước khi nhìn ánh mắt của mình, Mộc Tử Mạt cố ý kéo ấy, "Ai bảo cậu bỏ rơi mình tớ?" Nhìn ánh mắt Triệu Viện Viện dần dần thanh tỉnh, lại bồi thêm câu, vỗ tay quyết định bản án, "Trọng Sắc Khinh Bạn!"

      Triệu Viện Viện mới vừa tỉnh ngủ khuôn mặt nhắn nhất thời uất ức, "Tớ cũng muốn, là cậu ấy trước lôi kéo tớ , còn muốn làm kỳ đà cản mũi gì gì đó.

      Đều trong tình chỉ số thông minh của phụ nữ là số lẻ, lời này quả nhiên sai. Xếp hạng thành tích thi tháng lần này của Triệu Viện Viện Nguyệt đạt tới độ cao trước đó chưa từng có, chỉ là tương ứng, số lẻ của chỉ số thông minh cũng thấp đến trước nay chưa có.

      Triệu Viện Viện hình như cho đến bây giờ có ý thức được Tô Tĩnh Nhiên mới vừa là " muốn làm kỳ đà cản mũi Mộc Tử Mạt và Cố Tính", mà phải " muốn Mộc Tử Mạt và Cố Tính làm kỳ đà cản mũi bọn họ".

      Mộc Tử Mạt cũng liền theo tâm tư của ấy , "Cho nên cậu cũng chỉ chú ý chính mình phong lưu khoái hoạt, dám bỏ lại tớ, cậu sợ tớ có chuyện gì?"

      Triệu Viện Viện cắn răng nghiến lợi, thẹn quá thành giận , "Mộc Tiểu Mạt, thua thiệt cậu viết văn viết rất tốt như vậy, dùng từ như thế nào, cái gì mà phong lưu khoái hoạt, quá dung tục!" xong, giọng lại xuống, "Tối ngày hôm qua Cố Tính còn giúp cậu cầm túi xách, nghe còn đưa cậu trở lại, người có nhiều thân sĩ phong độ, cậu cùng với cậu ấy có thể có chuyện gì?"

      Mộc Tử Mạt đối với thần kinh thô của ấy chân chính cảm thấy im lặng, suy nghĩ chút trước sau phải đối mặt, lại thử dò xét hỏi, "Cậu sợ giữa tớ và cậu ấy cọ sát ra tia lửa?"

      Triệu Viện Viện giống như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất đời này, đôi tay chống nạnh, để ý hình tượng cười phá lên, "Cậu , hai khối lạnh được như băng giống như hai người cọ sát ra tia lửa gì? Nhiều lắm chính là cọ sát ra băng vụn vỡ mảnh!"

      trán Mộc Tử Mạt rơi xuống hai cái vạch đen, vẫn là nhịn được hỏi, "Tại sao?"

      Triệu Viện Viện rất có chuyện lạ mà suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu cái , "Tớ còn biết cậu, chỉ có ở trước mặt chúng ta mới có thể lộ ra cảm xúc chân , có trước mặt người quen cậu đều là mặt chút biểu cảm, cậu cũng biết ở trong mắt người khác cậu chính là ‘Băng Sơn Mỹ Nhân’. Tớ nhớ được lúc học lớp mười ban 15 có người viết phong thư tình cho cậu, kết quả cậu xem, liếc mắt nhìn liền ném ngoài cửa sổ, cậu cũng biết như thế có bao nhiều đả thương người."

      Còn có chuyện như vậy? Mộc Tử Mạt chút ấn tượng cũng có.

      Triệu Viện Viện nhìn vẻ mặt mê man của Mộc Tử Mạt, cũng biết cái nha đầu tim phổi này sớm đem kiện kia quên đến ngoài chín tầng mây , người nam sinh kia cũng quá đáng thương ? Nghe hồi đó cậu ta còn vì chuyện mất thể diện này mà chuyển trường rồi đó.

      Triệu Viện Viện khẽ thở dài cái, tiếp tục , "Cậu đây coi là vẫn còn tốt, nghe Tô Tĩnh Nhiên , Cố Tính bắt đầu từ lớp mười cũng cắt đứt được nữ sinh thổ lộ, trong đó tự nhiên thiếu mỹ nữ, tài nữ ..., nhưng cậu ấy từ trước đến giờ đều là cự tuyệt, chút tình cảm và thể diện cũng giữ lại."

      qua hướng người Mộc Tử Mạt liếc cái, mang theo chút hài hước mà , "Mặc dù cậu thành tích tồi, dáng dấp cũng so với người thường đẹp hơn chút, nhưng là. . . . . ."

      Triệu Viện Viện cực kỳ khẳng định , "Cậu và cậu ấy là tuyệt đối thể nào."

      "Hả?" Mộc Tử Mạt thụ giáo mà đáp tiếng, khóe miệng vẽ ra tia cười yếu ớt, "Viện Viện cậu quả nhiên thông minh, phân tích được ràng rành mạch."

      Đối với Cố Tính bị nhiều lần thổ lộ chuyện này Mộc Tử Mạt là rất tin nghi ngờ, ít nhất chính cũng chính mắt thấy qua, nhưng nghe Triệu Viện Viện dùng giọng điệu khẳng định kết luận và Cố Tính là thể nào như vậy, cảm thấy nhân tử trò đùa giai trong đầu bị khơi lên, hình như rất chờ mong cái vẻ mặt kinh tâm động phách mặt Triệu Viện Viện khi phát chân tướng.

      Vốn là muốn thừa cơ hội này ràng, nhưng hết cách rồi, vì cái "Tuyệt đối có khả năng" trong miệng ấy, Mộc Tử Mạt nghĩ thầm, vẫn là .

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 21:


      Sau cuộc thi cuối kỳ, học kỳ lớp mười hai liền tuyên bố chính thức kết thúc. Học sinh lớp mười hai sau hai ngày nghỉ, liền muốn trở lại trường học thêm, trong khoảng tuần lễ.

      Vốn là hưởng ứng phương châm "Chất lượng giáo dục", là cho phép học thêm, nhưng tỷ lệ nhân tài đóng góp hàng năm ở trường trung học H này, bộ giáo dục thành phố H chỉ đành phải mắt nhắm mắt mở, cho nên buộc học sinh lớp mười hai bị lột lớp da sau cuộc thi khó khăn nhất từ trước tới nay, còn chưa kịp thở dốc, lại bị bài thi bình luận rút gân bóc tủy, bị thương tích đầy mình.

      Lão sư ra bài thi hiển nhiên hiểu được đạo lý "Trong lòng muốn", mức độ khó khăn của bài thi cao nhất trong lịch sử trường trung học H, học sinh lớp mười hai rối rít gọi cha gọi mẹ sau khi thi xong môn ngữ cuối cùng, vẻ mặt như đưa đám giống như cà nhiễm sương.

      Vốn là còn kỳ vọng các thầy giáo có thể "Hạ bút lưu tình" phen, dù sao tất cả mọi người học chung với nhau học kỳ rồi, chút giao tình này cũng thể niệm chứ? Ai ngờ các thầy giáo hiển nhiên là xuống tay rất biết nặng , bảng xếp hạng thành tích dán lên, quả chính là khó coi!

      Trong trường trung học H học sinh lớp mười hai kêu khổ thấu trời, nếu như về đến nhà, cầm tay phiếu điểm khó coi quá xấu hổ như vậy, còn có để cho mọi người ăn tết hay ?

      Mặc dù điểm số kém chút, nhưng là xếp hạng cũng còn bao nhiêu biến hóa. Thời điểm Triệu Viện Viện lấy được phiếu điểm gần như liền muốn khóc lên, mỗi con số trong cột cũng đều cảm thấy xa lạ như vậy, số học chỉ có 108 điểm, ấy liều mạng quấn quýt lấy Mộc Tử Mạt tự với mình đây phải là , nhưng vừa nhìn thấy xếp hạng ấy lại vui vẻ, thành tích cứ như vậy, ấy vẫn còn là xếp thứ nhất toàn ban!

      ra , đối với chuyện của mình cùng Tô Tĩnh Nhiên, Triệu Viện Viện lo lắng đó là thể nào, dù sao bọn họ ở vào cái thời kỳ lớp mười hai đặc biệt này, có thể , thành tích tựa như hướng gió, hơi ổn định chút đối với cảm tình của bọn họ sinh ra ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít.

      Mộc Tử Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn phiếu điểm, mặc dù xếp hạng còn chưa thay đổi, nhưng là hai con số trong cột số học kia vẫn làm ánh mắt của đau nhói.

      90 điểm, mới vừa vặn đạt cầu. Vậy làm sao có thể khiến người ta chán nản?

      Xếp hạng thi cuối kỳ của Lý Sở Tâm so tháng lần trước lại nhích lên chút, ấy là giản đơn, bình thường học tập cũng rất nghiêm túc rất chăm chỉ, có chút tiến bộ vui mừng, tự có niềm vui đơn giản của riêng mình.

      Trong lòng Mộc Tử Mạt hơi hơi có chút buồn bực, cũng may trừ số học ra cái môn khác thi được cũng tệ lắm, cuối cùng còn phải là quá thất vọng, vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy nhõm ít.

      Đối với học sinh lớp mười hai mà , bạn cần chờ người khác tới an ủi, nếu như bạn nghĩ thong dong qua kỳ thi vào đại học, ở trước đó, bạn phải học được tự an ủi mình, bạn phải thuyết phục tin tưởng mình, trước vô số trận bão thi vào trường đại học cũng chỉ là vì đổi lấy buổi sáng bình yên vô .

      Ở trước khi thi vào đại học, chịu khổ khi bổ túc, tất cả đả kích nhiều lắm coi như là cuộc lễ rửa tội tâm linh, trong lòng đủ cường đại, là rất khó toàn thân trở ra từ nơi tàn khốc trong chiến trường này. Hơn nữa, tại biết sai lầm của mình, dù sao cũng hơn là đến lúc thi vào đại học khiến Lão sư ra đề thi tới cho bạn biết sai ở nơi nào ?

      Bài thi phát xuống đưa tới chấn động thậm chí lan tràn đến khu kí túc xá, bình thường mười giờ liền yên tĩnh nhưng tối nay kí túc xá hình như có chút bình tĩnh, mọi người ham thích ngừng đề tài đơn giản như là người nào lại thi thứ nhất, ai đó người nào lại thi kém.

      Mộc Tử Mạt ngồi ở mép giường, cầm trong tay hộp sữa, mới vừa uống hớp, liền nghe được Lý Sở Tâm giường hỏi Triệu Viện Viện đề mục số học, cắn ống hút trong miệng, nghiêm túc nghe lúc lâu, cảm thấy có chút đúng lắm, liền chen vào , "Tớ nhớ đáp án tham khảo là dấu khai căn 2."

      Lão sư cũng thích phát bài thi và đáp án tham khảo cùng nhau, mặt trước tiên có thể để cho bọn họ biết đáp án chính xác, mặt khác cũng dễ dàng tính lỗi sai để bạn học kịp thời sửa điểm số.

      Sau nhiều năm kinh nghiệm như vậy, nếu như đáp án cuối cùng khớp, vậy nhất định là trong quá trình tính toán bước nào đó có vấn đề, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đáp án tham khảo hoàn toàn chính xác.

      Triệu Viện Viện viết đầy ba tờ giấy nháp, ngay cả Tiền Thiên Thiên đánh răng trở về cũng gia nhập hàng ngũ tính toán, ba người vây quanh bàn sách giường, liền chiếc đèn , lả tả mà viết.

      Ở cái kí túc xá này, nếu như có hai cao thủ số học Triệu Viện Viện và Tiền Thiên Thiên liên thủ cũng giải quyết được vấn đề, như vậy đề mục này nhất định nghiêm trọng vượt ra khỏi phạm vi năng lực người bình thường.

      Mộc Tử Mạt uống xong sữa tươi, rất bình tĩnh xuống đánh răng, lúc trở lại bọn họ vẫn còn ngừng phấn đấu, xem ra đề mục này cũng cần suy nghĩ.

      Mộc Tử Mạt bò lên giường, thấy điện thoại bên gối, chợt linh cơ nhất động, cầm lên, mở trang tin nhắn, gõ từng chữ từng chữ, may là đề mục toán học kia phải rất dài, số liệu cũng lớn.

      Chỉ là sợ nhất chính là gặp phải đề mục "Vẫn còn ôm tỳ bà nửa che mặt" như vậy, mặc dù đơn giản, vừa xem hiểu ngay, nhưng bạn có thể lấy được lượng thông tin rất ít từ trong đó, ngược lại biết nên bắt tay làm như thế nào.

      Sau khi xác định đề mục sai sót chữ nào, Mộc Tử Mạt ấn xuống "Phím gửi ".

      Chỉ chốc lát sau, Mộc Tử Mạt liền cảm thấy tay hơi rung chút, sau đó là, liên tục chấn động, vội vàng ấn nút nghe, hạ thấp giọng hỏi câu, "Làm sao cậu gọi tới?"

      Cố Tính hình như tâm tình rất tốt, Mộc Tử Mạt nghe được tiếng cười thấp của , "Đề mục kia nhất thời ràng lắm."

      Mộc Tử Mạt tiếng "Chờ chút", sau đó rón rén bò xuống giường, cẩn thận từng li từng tí kinh động ba người phía dưới nghiêm túc thảo luận, mở cửa ra ngoài.

      đến gần đêm khuya, phía ngoài gió to, Mộc Tử Mạt lạnh run cả người, vội vàng khép lại áo khoác lông mới vừa tiện tay phủ thêm, giọng cũng lớn chút, "Bây giờ có thể ."

      Bên kia lại có tiếng động, ở ban đêm yên tĩnh, Mộc Tử Mạt gần như có thể nghe tiếng hít thở nhàn nhạt nhàng của , nhất thời nhịp tim lại tự chủ tăng nhanh.

      Rốt cuộc, bên kia truyền đến giọng trầm thấp đặc hữu của , " tại quá muộn, cậu trước nghỉ ngơi, trưa mai ở thư viện chờ tớ."

      Mộc Tử Mạt "Ừ" tiếng, tự chủ nắm chặt điện thoại di động, lại tăng thêm câu, "Được, tớ biết rồi."

      Hai người lại trầm lặng hồi, giống như là mang theo ăn ý, muốn kết thúc trò chuyện sớm như vậy.

      cơn gió lạnh từ khúc quanh ban công thổi qua, Mộc Tử Mạt lạnh cóng đến hơi thở ổn định, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo, chần chờ muốn cúp điện thoại, lại nghe được , " ra tớ chính là muốn nghe giọng của cậu chút."

      Sau đó liền truyền đến thanh "Tút tút tút".

      Giọng của , lại dịu dàng thể tin được. Tại khắc kia, Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ, ngơ ngác, phản ứng kịp, trong đầu chỉ có câu kia của , "Tớ muốn nghe giọng của cậu chút, tớ chính là muốn nghe giọng của cậu chút."

      Đây coi như là trả lời vấn đề thứ nhất của ?

      Mộc Tử Mạt đường nhàng trở về kí túc xá, nằm ở trong chăn ấm áp, lại vẫn cảm thấy thể tin được, lại nhìn ghi chép trò chuyện chút, tay lạnh lẽo khẽ vuốt ấm áp gò má của mình, qua loa phục hồi lòng mình, sau đó, gần như cả đêm chợp mắt.

      Mộc Tử Mạt rất sớm ăn cơm trưa xong liền tới phòng tự học của thư viện, ngày nghỉ, cũng có nhiều người, tìm nới hẻo lánh ngồi xuống, từ trong túi xách lấy ra bài thi số học và quyển sách tham khảo bỏ lên bàn, tay chống cằm, vô cùng buồn chán mà chờ.

      Cố Tính buổi trưa trở về nhà ông ngoại nên làm trễ nãi chút thời gian, thời điểm chạy đến, Mộc Tử Mạt đợi lúc lâu rồi, vừa nhìn thấy , nhanh chóng đứng lên, ngọn lửa hân hoan trong mắt nhúc nhích, "Cậu tới rồi?"

      Cố Tính tới bên cạnh ngồi xuống, đưa cho chiếc cốc nước màu trắng, Mộc Tử Mạt có chút nghi ngờ nhận lấy, "Đây là cái gì?"

      "Nước ép cà rốt." Buổi trưa trở về nhà trọ lấy chút đồ, thấy trong tủ lạnh có cà rốt, liền thuận tay ép nước mang tới.

      À? Mộc Tử Mạt cực kỳ buồn bực, thế nào ngay cả đều như vậy hả? Vốn cho là Mộc Tử Ngôn nghỉ, có người mang theo cho mình, vốn là có thể thở phào, ngờ. . . . . . hình như có thể đoán được tương lai hắc ám của mình, tràn đầy đều là cà rốt, nước ép cà rốt, canh cà rốt, cà rốt. . . . . .

      Đến tột cùng là ai có chứng bệnh quáng gà nhất định phải ăn cà rốt, đây quả thực là ngụy biện, ngụy biện!

      Tiếp thu ánh mắt hình như được hài lòng lắm của bạn mình, Cố Tính sờ sờ tóc của , "Nghe lời, thừa dịp còn nóng uống ."

      Mộc Tử Mạt xoáy mở nắp ra, mùi vị quen thuộc đập vào mặt, còn khẽ bốc hơi nóng, mang theo nét mặt thấy chết sờn, chần chờ uống hớp, sau đó lại uống hớp, chân mày nhăn đột nhiên dãn ra, quơ quơ tay của , "Cậu có phải cho thêm cái gì hay ?"

      Cố Tính vẫn còn viết ở giấy nháp, nghe vậy ngẩng đầu lên, cười nhạt, nhưng là mang theo cưng chiều nên lời, "Ừ, cho thêm chút mật ong."

      Chả trách. Mộc Tử Mạt lại uống hớp, đúng là uống rất ngon, trước kia như thế nào lại nghĩ tới chứ?

      ra tối hôm qua Cố Tính sớm nghĩ ra phương pháp lý giải đề tài, đối với học sinh khối văn mà là có chút phức tạp, ở trong điện thoại cũng ràng lắm, hơn nữa cũng hi vọng thức đêm, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.

      rất nhanh viết quá trình tính toán ra, sau đó tỉ mỉ giúp phân tích, Mộc Tử Mạt hớp lại hớp mà uống nước ép cà rốt, lại nghe rất nghiêm túc.

      Giữa hai người mặc dù có hành động quá thân mật, nhưng trao đổi ánh mắt lẫn nhau như ngầm hiểu, khiến cho người ta cảm thấy là vô cùng ấm áp và ngọt ngào.

      Mất chút thời gian rốt cuộc giải quyết đề thi khó này, cục gạch trong lòng vừa để xuống, tinh thần của Mộc Tử Mạt liền bắt đầu buông lỏng, nho mà ngáp cái.

      "Tối hôm qua ngủ ngon?"

      "Ừ." Mộc Tử Mạt hơi có chút phấn chấn, đáy mắt vẫn có mệt mỏi che giấu được. Đều là , lời tối hôm qua êm đẹp tuyệt hảo như vậy, hại lăn qua lộn lại ngủ được, gần như là mở mắt đến trời sáng.

      Cố Tính nhìn đồng hồ đeo tay chút, khẽ suy tư , "Nếu tại ngủ lát ?"

      Mộc Tử Mạt mơ hồ đáp tiếng, phải úp sấp bàn, tay mới vừa chồng lên, lại bị cái tay ấm áp bắt được, "Dựa vào vai tớ ngủ thoải mái hơn chút."

      "Ừ." Mệt mỏi kéo tới, Mộc Tử Mạt cũng có nghĩ quá nhiều, biết nghe lời tựa vào bả vai của , trong mũi đều là hơi thở dễ ngửi của , mơ mơ màng màng ngủ.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 22:


      Học thêm ngày thứ ba, tổng xếp hạng toàn thể học sinh lớp mười hai của thành phố D cũng đưa ra, vô luận là khoa xã hội hay khoa tự nhiên, gần như xếp hạng trước 100 tên đều có chung tiền tố ——trường trung học H, điều này cũng chứng minh thực lực của trường trung học H thể khinh thường.

      Vốn là loại tổng thể xếp hạng trong phạm vi toàn thành phố này độ tin cậy phải quá cao, bởi vì có số trường học đều vụng trộm "Giấu", chẳng hạn như báo phần học sinh thành tích khá giỏi, cố ý để phóng khói mù, đến lúc thi tốt nghiệp trung học bỗng nhiên nổi tiếng, đây cũng là có.

      Thời điểm buổi tối Mộc Tử Mạt trở lại kí túc xá, ba ấy hào hứng bừng bừng vây ở chung chỗ thảo luận xếp hạng toàn thành phố lần này, nghe được Lý Sở Tâm ao ước câu, "Viện Viện cậu rất lợi hại."

      Lần này Triệu Viện Viện xếp thứ nhất khoa xã hội toàn thành phố.

      Triệu Viện Viện bị khoe khoang có chút ngượng ngùng, mặt hơi hồng đỏ, khoát tay áo, , "Đâu có đâu có, Cố Tính lớp cách vách mới lợi hại! Nghe lần này cậu ấy là xếp thứ nhất khoa học tự nhiên toàn thành phố, hơn nữa, cậu đừng xem chúng ta đều là thứ nhất, tổng điểm của cậu ấy biết cao hơn tớ đến bao nhiêu!"

      Mộc Tử Mạt vốn là định đánh răng ngủ, nhưng vừa nghe đến nhân vật chính mà họ thảo luận, lại nhịn được ngồi xuống.

      "Đúng vậy, nghe môn khoa học tự nhiên lần này cậu ấy được tổng 293 điểm, điểm mỗi môn chia đều ít nhất 97 điểm, hơn nữa đề mục lần này cũng biến thái như vậy, biết cậu ấy là thi như thế nào?" Mặc dù Tiền Thiên Thiên có giao tiếp qua với Cố Tính, nhưng là bắt đầu từ lớp mười, tên của cũng bị nhắc tới gián đoạn, muốn quen thuộc cũng được.

      "Cố Tính tham gia thi đấu môn học toàn quốc nhiều lần như vậy, những đề mục này đối với cậu ấy mà đều là đĩa đồ ăn có được hay , chỉ là cùng là thi đấu môn học, Tô Tĩnh Nhiên thua kém quá nhiều." Triệu Viện Viện cho bạn trai mình chút nào mặt mũi, xong còn hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép lắc đầu cái.

      Mộc Tử Mạt cũng khe khẽ thở dài hơi, đúng vậy, thời điểm buổi trưa cùng ra bên ngoài ăn cháo, làm bộ như chút để ý hỏi câu, "Số học lần này cậu thi bao nhiêu điểm?"

      Ai biết người nào đó hình như hiểu được đạo lý vì người khác suy nghĩ, chút nào hàm súc , "148", xong, còn lơ đãng nhìn cái, "Có vấn đề gì ?"

      Đương nhiên là có vấn đề! Mộc Tử Mạt ở trong lòng lớn tiếng phản bác, như vậy, áp lực như núi! Ngay cả môn số học này, toàn bộ so với nhiều hơn 58 điểm, tự ti có được hay !

      Điện thoại di động trong túi áo khoác rung rung làm Mộc Tử Mạt như vào cõi thần tiên bừng tỉnh, lấy ra liếc mắt nhìn, liền nhanh chóng mở cửa ra ngoài.

      Mộc Tử Mạt sau khi rời khỏi đây, tiếng thảo luận dần dần xuống, Triệu Viện Viện nhìn chằm chằm bóng lưng hơi có vẻ vội vả của , có chút hiểu hỏi hai người khác, "Các cậu có cảm thấy gần đây điện thoại của Tử Mạt nhiều hơn so với trước kia hay ?"

      Tiền Thiên Thiên và Lý Sở Tâm rất có đồng cảm gật gật đầu.

      Mỗi lần ngày thân thích tới chơi, đều là thời khắc Mộc Tử Mạt khổ sở nhất, thể tính thiên hàn của , vừa đến mùa đông tay chân lạnh lẽo, mỗi tháng mấy ngày đó bụng còn có thể mờ mờ ảo ảo cảm thấy đau đớn.

      Lớp tự học buổi chiều, Mộc Tử Mạt tay ôm bụng, cái tay khác cầm bút làm phần bài tập ngữ, biết vì sao, lần này đau rất là lợi hại, trán của bắt đầu toát ra mồ hôi hột nho , cuối cùng chỉ đành phải để bút xuống, nằm ở bàn.

      Triệu Viện Viện cũng dừng lại bút, có chút lo âu hỏi, "Tử Mạt, cậu sao chứ?"

      Mộc Tử Mạt lắc đầu cái, " có việc gì, bệnh cũ."

      Triệu Viện Viện dĩ nhiên là biết ý của , cũng có hỏi tiếp, đứng dậy ra ngoài rót chén nước nóng giúp .

      Lý Sở Tâm từ phòng giáo vụ trở về thấy Mộc Tử Mạt gục xuống bàn, sắc mặt tái nhợt, vội vàng tới, khe khẽ đẩy đẩy tay của , "Bạn cùng bàn cậu làm sao vậy?"

      Mộc Tử Mạt ngẩng đầu lên suy yếu cười tiếng với ấy, nhưng gì, từng hồi đau bụng đánh tới, có hơi sức chuyện, Lý Sở Tâm lo lắng sờ sờ cái trán của , nhiệt độ hơi thấp, may là có phát sốt.

      Uống vài ngụm nước nóng, mặc dù Mộc Tử Mạt có tốt lên ít, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, Triệu Viện Viện đề nghị bằng sớm chút trở về kí túc xá nghỉ ngơi.

      Mộc Tử Mạt suy nghĩ chút, gật đầu cái, liền thu thập xong đồ rời phòng học.

      Tắm nước nóng, Mộc Tử Mạt cuối cùng cảm thấy có chút tốt lắm, bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, lại dùng nước nóng giặt quần áo, mới vừa phơi xong, Tiền Thiên Thiên bọn họ trở về.

      Triệu Viện Viện trở về tương đối trễ, ấy cố ý ra bên ngoài giúp Mộc Tử Mạt mua phần cháo thanh đạm, bởi vì đường nhanh, còn bốc hơi nóng.

      Thời điểm Mộc Tử Mạt đến phòng học, sắc trời tối xuống, học sinh trong phòng học cũng nhiều, tới chỗ ngồi của mình, có chút dám tin mà nhìn bàn mình có nhiều đồ vật giải thích được.

      Bình nước trắng phau, hình dạng chiếc bình nhàng xinh xắn, ở miệng bình có vòng màu xanh dương nhàn nhạt, thân bình còn mang dây màu trắng—— có chút nào xa lạ!

      Chiếc bình này mấy ngày trước còn nâng niu trong tay uống cà rốt nước cho thêm mật ong, cái bình này, là của Cố Tính! Nhưng là, tại sao lại đột nhiên xuất ở nơi này?

      Mở ra nắp, khí nóng mờ mịt, hồi vị gừng nhàn nhạt bay ra, mặt của Mộc Tử Mạt đột nhiên trở nên hơi hồng, , làm sao lại biết?

      đến gần uống hớp, ngọt ngào, lại còn cho thêm đường đỏ!

      Chớp mắt thời gian, Mộc Tử Mạt liền uống gần nửa bình, nước gừng đường đỏ quả nhiên là hiệu quả rệt, bắt đầu cảm thấy nơi bụng dần dần ấm lên, ngay sau đó, lòng của , cũng là ấm áp.

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Mộc Tử Mạt từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho , nhưng lại biết nên cái gì, dù sao cũng là , cùng nam sinh chút chuyện này vẫn cảm thấy rất thẹn thùng .

      Sau khi suy nghĩ lâu, Mộc Tử Mạt thận trọng gửi tin nhắn trống cho , sau khi gửi xong trong lòng có chút thấp thỏm, biết trả lời như thế nào chứ?

      Bên kia rất nhanh có đáp lại, cộng thêm dấu chấm câu, chỉ có đơn giản hai chữ, "Hả?"

      Người này!

      Mộc Tử Mạt vừa bực mình vừa buồn cười, suy nghĩ phải trả lời cái gì mới phải, điện thoại di động liền rung rung, dọa giật mình, nhìn chung quanh chút, tất cả mọi người đều nghiêm túc học tập, có ai chú ý tới , lúc này mới nghe điện thoại.

      "Khá hơn chút nào ?" Giọng của Cố Tính thấp giống như mang theo loại từ tính, Mộc Tử Mạt lúc lâu mới phản ứng được hỏi là cái gì, vội vàng "Ừ" tiếng, gật đầu như bằm tỏi, nghĩ đến căn bản nhìn được, lúc này mới ngừng lại.

      "Vậy tốt."

      Cố Tính lại nên chú ý vấn đề đoạn thời gian này, nghe được Mộc Tử Mạt đỏ mặt tai nóng, tại sao biết so với còn ràng hơn? Quan trọng hơn là, chẳng lẽ thời điểm điều này với , cũng xấu hổ sao?

      Mộc Tử Mạt liên tiếp đáp lời, so với giọng bình tĩnh người nào đó, giọng của càng ngày càng yếu, ở trước lúc Cố Tính cuối cùng giao phó tất cả chú ý của những việc kia xong muốn cúp điện thoại, rốt cuộc lấy dũng khí hỏi, "Tại sao cậu biết, tớ...tớ. . . . . ."

      Da mặt mỏng, đúng là ngượng ngùng ra khỏi miệng!

      Mộc Tử Mạt nghe được bên kia truyền đến hồi tiếng cười tong trẻo róc rách, mặt nóng đến muốn thiêu cháy rồi, ràng nghe được Cố Tính , "Lúc buổi chiều ngang qua lớp các cậu thấy."

      Nghe thấy đáp án, Mộc Tử Mạt có khắc ngạc nhiên, cũng chỉ là như vậy? Thấy ôm bụng nằm ở bàn, là có thể liên tưởng đến cái đó? Cái này cũng quá thần ?

      Bỗng nhiên lại nghĩ đến, từng nghiêm túc theo sát như vậy, chỉ cần có tâm, rồi biết. Bởi vì đối với bạn có lòng, cho nên, chỉ cần chuyện có liên quan tới bạn, tớ đều biết.

      Cho tới bây giờ cũng nghĩ tới, cái người cao ngạo như thế, mà dừng chân lại, cho tới bây giờ cũng dám hy vọng xa vời, làm nhiều như vậy, đối tốt với , hình như vượt xa .

      Cuộc đời này, gom góp bao nhiêu vận may, mới có thể gặp gỡ người như vậy?

      Buổi tối tự học, Mộc Tử Mạt liền vội vã chạy tới địa điểm ước hẹn cùng Cố Tính, trong điện thoại muốn đưa chút đồ cho , lúc chạy đến, Cố Tính chờ ở đó.

      Mộc Tử Mạt lên phía trước, lại phát trong tay của cũng có thứ gì, lúc này mới phát giác bị lừa.

      Cố Tính lúc nào cũng học được lừa gạt người như vậy rồi hả?

      Cố Tính làm bộ như thấy vẻ mặt ít nhiều có chút buồn bực mặt , vươn tay giúp kéo chặt người áo khoác, than tiếng, buông ra, bắt đầu về phía trước.

      Mộc Tử Mạt ở sau lưng trừng mắt liếc cái, cũng theo.

      Hai người đoạn đường, Cố Tính mới mở miệng, "Cậu mỗi lần đều đau như thế này sao?"

      "À?" Đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình Mộc Tử Mạt chút để ý trả lời câu, đợi phản ứng kịp lời của , bị nghẹn nước miếng của chính mình chút, cà lăm , "Cũng sai biệt lắm , chính là lần này tương đối đau."

      Cố Tính cúi đầu, trầm mặc , Mộc Tử Mạt cho là đây là lo lắng cho mình, vì vậy lại thêm câu, "Ừ, ra cũng tàm tạm, mẹ tớ , về sau kết hôn từ từ khá hơn."

      Trong nháy mắt, mọi thanh chung quanh yên tĩnh.

      Phản ứng kịp mình vừa mới cái gì, Mộc Tử Mạt thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của chính mình, lúng túng muốn giải thích, lại bị Cố Tính đột nhiên cắt đứt.

      Cố Tính ngẩng đầu thẳng tắp nhìn , đáy mắt bắt đầu lên ý cười nhợt nhạt, "Ừ, mẹ cậu sai.”

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 23


      Sau khi tuần lễ học thêm kết thúc, lập tức gần tới cuối năm, khắp nơi đường tràn đầy khí hân hoan vui sướng, cùng bên ngoài hoàn toàn bất đồng chính là, học sinh cấp lớp mười hai như băng mỏng, hướng về phía đống bài thi bài tập khóc ra nước mắt, hình như thoáng đánh hơi được mùi vị mùa đông chân chính.

      Lần này trường học sớm có chuẩn bị, ở ngày thứ nhất học thêm, hiệu trưởng và tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai mở ra hội nghị bí mật dài đến ba giờ, sau đó, chủ nhiệm lớp sau khi trở về ở trong phòng làm việc lại cùng Lão sư các môn học lâu, lại tiếp sau đó, vô số phần mệnh danh là bài tập nghỉ đông mô phỏng mẫu đề thi điện tử, liền bí mật bay đến hộp thư điện tử trong phòng làm việc của khoa, cuối cùng liền nghe được các phòng in ấn hết công suất, máy móc ra sức vận hành ầm ầm.

      Có người từ nhà ăn trở lại, thần thần bí bí tiết lộ cái tin tức về phía mọi người, dì ở phòng in ấn ngay cả lúc ăn cơm trưa chung quanh cũng tràn ngập mùi mực in nồng nặc.

      Lúc ấy mọi người cũng chỉ cho là chuyện cười cười qua coi như xong, suy nghĩ chút cũng là cảm thấy chuyện như vậy , quá , nhưng là đến ngày nghỉ chân chính đó, tất cả mọi người đều cười được.

      Nhìn bài thi tất cả môn chất đống như núi bục giảng, ngay cả chủ nhiệm lớp ở giảng đài duy trì trật tự cũng chỉ loáng thoáng thấy đầu, mọi người hai mặt nhìn nhau, mặt đều hẹn mà cùng có loại vẻ mặt, "Xong rồi!"

      Cũng phải là xong chưa? Trường trung học H cho nghỉ đông vốn là tương đối trễ, cộng thêm tuần lễ học thêm, thời điểm ngày nghỉ cũng là 25 rồi, đầu năm còn phải trở về trường học thêm. Tính như vậy, nghỉ đông năm nay cũng chỉ có mười ngày ngắn ngủn.

      ngọn núi lớn dĩ nhiên dám hy vọng xa vời, nhưng là chia làm ba mươi ngọn, vẫn là từng ngọn núi , huống chi, ở trong mười ngày nghỉ đông này, phải hoàn thành nhiều bài thi như vậy. Tất cả mọi người cảm thấy là trái tim thể chịu đựng được.

      Dĩ nhiên Mộc Tử Mạt cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù vẫn luôn đồng ý loại chiến thuật này, lại bài thi cũng phải làm được càng nhiều càng được, có lúc làm quá nhiều cũng hoàn toàn ngược lại, còn bằng nghiêm túc chăm chỉ làm xong mấy bộ bài thi có vẻ như có tính chất tiêu biểu đấy. Nhưng là, đây là trường học an bài, có biện pháp gì đây?

      phần phần bài thi mà từ hàng thứ nhất truyền xuống, truyền rất nhanh, giống như phía dính bệnh độc gì đó, Triệu Viện Viện ngồi yên ở bàn ra lời, tay ấy chống cằm, hai mắt vô hồn, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng thở dài tuyệt vọng.

      Tiền Thiên Thiên liền nhịn được rồi, bởi vì ngồi ở hàng cuối cùng, mọi người truyền đều rất gấp, thời điểm đến ấy bài thi cuộn góc rồi, ấy trải bài thi trải ở bàn, lấy tay vuốt góc cuộn ra, cau mày oán trách câu, "Làm thế nào mà nhiều như vậy, là muốn chết!"

      Ai biết cư nhiên bị chủ nhiệm lớp bục giảng nghe được, động tác phân phát bài thi tay ông ấy ngừng, mặt luôn luôn nghiêm túc cũng mang theo nụ cười, ngược lại có chút hài hước câu, "Chết, muốn cũng phải dễ dàng như vậy?"

      Lời của ông ấy vừa rơi xuống, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ chốc lát sau liền ồ ồ cười vang, thần kinh cẳng thẳng cuối cùng có khắc hòa hoãn.

      nghĩ tới chủ nhiệm lớp bình thường năng thận trọng cũng cười khẩy như vậy!

      Rốt cuộc, bài thi bục giảng phát được sai biệt lắm rồi, mọi người thở phào nhõm, mắt thấy cách thời gian nghỉ càng ngày càng gần, biết thế nào, đột nhiên loại cảm xúc bỏ được đâm chồi, dù sao mọi người trải qua mấy ngày nay sớm chiều ở chung với nhau, tại đột nhiên có 10 ngày thấy nhau, ra có chút bỏ được.

      Lý Sở Tâm xếp bài thi từng tờ , chồng lớn đứng lên ở bàn phát ra tiếng vang mạnh mẽ, hỏi Mộc Tử Mạt ở bên cạnh uống nước, "Bạn cùng bàn, có phải còn thiếu cái gì hay ?"

      Mộc Tử Mạt suy nghĩ chút, "Số học."

      "Đúng nha!" Lý Sở Tâm như ở trong mộng mới tỉnh lại kêu tiếng, " trách được tớ cuối cùng cảm thấy thiếu cái gì đó, ra là bài thi số học còn chưa có phát!" xong liền xoay người sang chỗ khác tìm kiếm bóng dáng phụ trách môn số học, lại phát ấy căn bản ở phòng học, có chút xác định chắc chắn hỏi, "Bạn cùng bàn, cậu bài thi số học có thể rất nhiều hay ?"

      Mộc Tử Mạt lại uống hớp nước, liếc mắt nhìn bên ngoài phòng học, " lý thuyết mà , số học làm then chốt, đầy đủ mà nó là muốn ở khắc cuối cùng làm cho người ta kích trí mạng." xong, còn cắm đầu cắm cổ lắc đầu cái, mang theo chút bất đắc dĩ.

      Quả nhiên, trong chốc lát, Lão sư môn số học tới phòng học, theo ở đằng sau ông là phụ trách môn học và mấy nữ sinh bình thường hơi sức tương đối lớn, mấu chốt chính là, tay của các ấy, cũng ôm bài thi dầy, đặt ở bục giảng còn có thể nghe được tiếng "Phanh" ràng.

      Triệu Viện Viện cuối cùng lẩm bẩm câu, "Xem ra trường học lần này là dốc hết vốn liếng rồi, chỉnh chết chúng ta thề bỏ qua."

      Lão sư số học nhìn vẻ mặt cực kỳ đần độn mặt các bạn học, làm bộ như thấy ánh sáng lạnh trong mắt mọi người phía dưới hướng tới ông bắn "Vù vù", vui vẻ , "Nhìn chút chút tiền đồ của các bạn này, ủ rũ cúi đầu cái gì? Đây là trường học đặc biệt ưu đãi các bạn, ban phổ thông muốn cũng còn có!"

      Có phải người học môn tự nhiên, đều tương đối lạc quan, đều tương đối nhìn thông hay ? Nếu như đáp án dĩ nhiên là "Đúng", từ lớp cách vách truyền tới tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm như vậy, là bọn họ ảo giác sao?

      Lão sư số học đợi đến từng cái bạn học tay cũng cầm "Tâm huyết" mấy ngày đêm ông ngủ nghỉ, lúc này mới hài lòng gật đầu cái, rất có cảm xúc mà , "Các bạn học, đây là nghỉ đông cuối cùng của các bạn trong thời gian cấp ba rồi, tại chảy mồ hôi nhiều chút, cũng tốt hơn so với lúc thi tốt nghiệp trung học chảy máu, hơn nữa, phải có câu như vậy, ‘mùa đông đến, mùa xuân còn có thể xa sao?’, suy nghĩ chút tháng sáu của các bạn, suy nghĩ chút tương lai của các bạn!"

      Triệu Viện Viện nghi ngờ câu, "Lão sư số học lúc nào cũng biến thành văn vẻ như vậy rồi hả?"

      Tiền Thiên Thiên chen lời, "Nghe thầy ấy gần đây theo đuổi người đẹp Trương lớp cách vách."

      Người đẹp Trương là Lão Sư Ngữ Văn của ban 14, khí chất tuyệt hảo, người đẹp thanh thuần.

      "Ồ!" Triệu Viện Viện bừng tỉnh hiểu ra đáp tiếng, khóe miệng dâng lên nụ cười như kẻ trộm vậy.

      Nghe cũng nửa năm rồi lão sư số học còn chưa có đánh bại tòa thành người đẹp này, mát nhiều như vậy, đáng đời để cho ông ta lại theo đuổi ba năm rưỡi!

      Hai ngày trước khi nghỉ, Mộc Tử Mạt cũng chui đầu bàn sách trong gian phòng, viết lách kiếm sống ngừng, mắt thấy những bài thi kia bị phân loại cuối cùng lùn chút như vậy, rốt cuộc thở dài hơi, cuối cùng có thể nghỉ ngơi chút.

      Nhớ tới trước khi chủ nhiệm lớp định ra kế hoạch nghỉ đông giúp các , nếu muốn hoàn thành những bài thi kia, nhiều nhất hay là nghỉ ngơi 2 ngày đêm 30 và mùng , những thời gian khác muốn làm cái gì cũng là rất có khả năng rồi.

      Những bài thi này là sau khi tập hợp Lão sư tất cả các môn ra đề mục, toàn trường giám sát in ra, muốn dùng bao nhiêu thời gian, ông ấy đại khái có tính toán trong lòng.

      Cuối năm đến gần, Mộc lão đại rất bận bịu tổng kết công tác hàng năm, ngược lại Ngu Mỹ Nhân sau năm bôn ba khắp nơi rốt cuộc cũng nhàn rỗi, tổng vệ sinh, mua đồ tết cái gì, đều là bà mình ôm lấy mọi việc.

      Mộc Tử Ngôn vừa đến nghỉ đông liền bay đến nhà ông ngoại ở nước Mĩ, buổi sáng đêm 30 mới trở về, Mộc Tử Mạt đến phòng khách uống chén nước, muốn ngồi xuống xem tivi, chuông cửa liền vang lên.

      Đứng dậy mở cửa, dì Hoàng ở cửa đối diện bởi vì phải trạm xe đón bà bà từ nông thôn ra ăn lễ mừng năm mới, trong lúc vận chuyển ngày xuân, trạm xe lửa người người chen nhau, vô cùng loạn, dì ấy chỉ đành phải gửi Lượng Lượng con trai ba tuổi của mình ở nhà Mộc Tử Mạt, để cho giúp đỡ chăm nom.

      Mộc Tử Mạt tất nhiên hớn hở nhận lời, Lượng Lượng bình thường thường xuyên thích tới nhà chơi, đối với cũng xa lạ, hơn nữa, cũng rất ưa thích đứa bé, nhất là đứa bé đô đô thịt như Lượng Lượng này.

      Tiểu tử kia bình thường thường xuyên đến, đồ chơi bình thường Mộc Tử Ngôn hay giấu cậu bé đều chơi chán rồi rồi, “Hỉ Dương Dương và Bụi Thái Lang” lại thích xem, cuối cùng vẻ mặt ủy khuất theo Mộc Tử Mạt, tới chỗ nào cậu bé cũng theo tới chỗ đó, làm cho dở khóc dở cười.

      Mộc Tử Mạt có biện pháp, chỉ đành phải lấy ra quyển sách thiếu nhi ở trong phòng Mộc Tử Ngôn, tiểu tử kia mới vừa biết chữ, có số chữ còn biết, nhưng kết hợp tranh minh hoạ, dựa theo ý hiểu của mình, ngồi ở ghế sa lon nhìn xem cũng thấy thú vị.

      Mộc Tử Mạt chỉ đành phải thay đổi vị trí trận địa, ben chơi cùng với cậu bé, bên làm bài tập, TV còn mở, Hôi Thái Lang thê lương tiếng kêu "Tôi nhất định trở lại" lượn lờ ở bên tai, cũng làm cho phòng khách đơn có thêm chút sức sống.

      Lật hết quyển sách thiếu nhi mỏng, tiểu tử kia lại vui, bắp chân thô ngắn còn lơ lửng ở ghế sofa, đạp phải ghế sa lon "Bang bang" vang dội, Mộc Tử Mạt lo lắng cậu bé làm chính mình bị thương, chỉ đành phải để cây viết trong tay xuống, đứng ở bên cạnh cậu bé, dịu dàng hỏi, "Lượng Lượng, làm sao vậy?"

      Tiểu tử kia chỉ là có chút nhàm chán, muốn hấp dẫn lực chú ý của Mộc Tử Mạt, tại tới, lại biết nên cái gì, mắt đen tròn vo quay vòng, ngón tay út mập mạp chỉ vào tivi, "Pháo pháo, Lượng Lượng muốn pháo pháo!"

      Mộc Tử Mạt ngẩng mắt nhìn TV, Hôi Thái Lang bị quả bom nổ bay ra ngoài, đơn giản liên hệ cùng "Pháo pháo" trong miệng tiểu tử kia, rốt cuộc hiểu ra là cậu bé muốn pháo.

      Nhưng là, nghĩ cũng biết, nhà các làm sao có thể có loại vật này đây?

      có pháo, Mộc Tử Mạt tìm mấy khối chocolate kín đáo đưa cho cậu bé, muốn dời chú ý của cậu bé, tiểu tử kia cực kì cơ trí, chu miệng hồng hồng, giống như là muốn khóc lên, " được được, Lượng Lượng chính là muốn pháo pháo!"

      Mộc Tử Mạt muốn thấy nhất là đứa bé khóc, cậu bé cũng chỉ là nhíu gương mặt, còn chưa có khóc lên, lòng của liền mềm nhũn. Nhìn đồng hồ, quả quyết làm quyết định, "Lượng Lượng khóc, chờ chút chị liền dẫn em mua pháo pháo, có được hay ?"

      mặt tiểu tử kia rốt cuộc chuyển quang, Mộc Tử Mạt như trút được gánh nặng thở phào nhõm.

      đường đông như trẩy hội, gần như mỗi cửa hàng đều đầy ắp cả người, tiểu tử kia chân ngắn, rất chậm, Mộc Tử Mạt chỉ đành phải dắt tay của cậu bé, theo tiết tấu của cậu bé.

      tới nửa, tiểu tử kia liền thay đổi chủ ý, chỉ vào KFC trước mặt cách đó xa, hưng phấn mà , "Ha ha, ăn ngon!"

      Tiểu tử kia chuyện còn có thứ tự, Mộc Tử Mạt nghe cậu bé là "Ha ha, ăn ngon!" Hay là..."Cánh cánh, ăn ngon!", chỉ là ngược lại hoàn toàn hiểu ý tứ của cậu bé, tiểu tử kia đói bụng.

      Mộc Tử Mạt cúi đầu đếm tiền trong ví tiền, mới vừa tiểu tử kia thúc giục gấp, vội vã cầm lấy ví liền ra ngoài, cũng biết tiền có đủ hay ?

      Còn chưa có đếm xong, tiểu tử kia liền tránh thoát tay của hướng KFC đối diện chạy tới, Mộc Tử Mạt lo lắng cậu bé ngã xuống, cũng gấp gấp đuổi theo.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 24:


      Lúc này vừa lúc là thời gian cơm trưa, từ cửa sổ sát đất trong suốt có thể thấy bên trong nhà hàng KFC có rất nhiều người, rốt cuộc ở cửa vào xoay tròn Mộc Tử Mạt nhìn thấy được Lượng Lượng.

      Bình thường tiểu tử kia tới nơi này đều là mẹ ôm vào, bởi vì chạy đến gấp, khuôn mặt bé đô đô thịt hồng phác phác, đầu đen thùi lùi lấm lét nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên là bó tay biện pháp đối với loại cửa vào xoay tròn này, tay bé giữ túi áo khoác, có chút tức giận.

      " được!" Mộc Tử Mạt thầm kêu tiếng, "Cậu bé muốn xông vào!"

      Chân trước ý thức bước chạy ra ngoài, rốt cuộc ở trước khi Lượng Lượng muốn đụng vào cửa xoay tròn Mộc Tử Mạt kéo tay cậu bé lại, nhưng bởi vì thân thể nghiêng về phía trước lợi hại, còn kịp triệt tiêu quán tính sức lực, "Phanh" tiếng đụng vào người mới từ bên trong ra ngoài.

      Trực giác người bị đụng vào là nam, bởi vì coi như mặc quần áo dầy, lồng ngực của người kia vẫn là cứng quá!

      Mộc Tử Mạt nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tán, tay của còn nắm chặt tay áo người kia, đột nhiên giống như là ý thức được cái gì đó, vội vàng buông tay ra.

      Chẳng qua là, tay của vẫn chưa hoàn toàn buông ra, liền bị bọc vào lòng bàn tay ấm áp, Mộc Tử Mạt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trông vào đôi mắt mang theo nụ cười thâm thúy nhàn nhạt, dùng giọng vô cùng quen thuộc với , "Thế nào cẩn thận như vậy?" xong, còn vươn tay giúp xoa xoa cái trán khẽ ửng hồng.

      Mộc Tử Mạt gần như là bật thốt lên, "Cố Tính, cậu tại sao lại ở chỗ này?"

      Cố Tính cười cười, chỉ chỉ mấy nam sinh đứng ở sau lưng , "Mới vừa cùng mấy đồng học đánh cầu lông, liền thuận tiện tới nơi này ăn cơm trưa."

      Lúc này Mộc Tử Mạt mới chú ý tới mấy người nam sinh kia, Tô Tĩnh Nhiên cũng ở bên trong, thấy , còn giơ giơ tay cùng , mặc dù ba cái nam sinh khác đều biết , chỉ là biết đại khái bọn họ đều học lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, chỉ đành phải khẽ mỉm cười với bọn họ.

      "Đây là Mộc Tử Mạt." Cố Tính lời ít mà ý nhiều giới thiệu, "Tử Mạt, đây là lớp chúng tớ . . . . . ."

      Trong những người này trừ Tô Tĩnh Nhiên ra, những người khác đối với quan hệ của bọn họ phần lớn là biết, nhưng là mặc dù Cố Tính thêm gì, nhìn vào mắt ánh mắt của hai người nhìn nhau, trong lòng mấy cái nam sinh kia cũng thoáng ngọn nguồn.

      Bạn học nhiều năm như vậy, bọn họ cho tới bây giờ cũng có gặp qua Cố Tính cười đến dịu dàng như thế, trước kia , đều là lạnh nhạt cho tới bây giờ, ngay cả cười, đều mang theo xa cách nhàn nhạt.

      Bởi vì cao ngạo và xuất chúng, từ đến lớn cũng thiếu nữ sinh thổ lộ với , nhưng là mỗi người thổ lộ đều là kiên định mà từ chối, gần như vô tình, khi đó bọn họ liền thổn thức dứt, biết sau này thích dạng như thế nào đây?

      Vừa nghĩ như thế, liền khỏi nhìn Mộc Tử Mạt nhiều hơn cái, văn văn tĩnh tĩnh, mắt ngọc mày ngài, cúi đầu mỉm cười, đứng ở bên cạnh , nghiễm nhiên là thượng đế tỉ mỉ an bài tuyệt phối.

      Mộc Tử Mạt bị vài đạo ánh mắt che giấu chút nào nhìn chăm chú rất ngượng ngùng, cúi đầu, dường như muốn nhìn chằm chằm ra cái hố mặt đất.

      Cố Tính cũng biết xấu hổ, cùng những người kia mấy câu, liền để cho bọn họ rời trước, sau đó, ngón tay của chỉ vào cái hướng khác, có chút chần chờ mở miệng, "Cậu bé là. . . . . ."

      Theo hướng ngón tay của nhìn sang, Mộc Tử Mạt nhất thời quýnh lên, đứa bé nằm ở cửa sổ sát đất kia, đem khuôn mặt bé hồng hào chen thành đủ loại hình dáng, khóe miệng còn lộ ra tơ bạc trong suốt, chẳng phải chính là mang đến, tiểu tử Lượng Lượng sao?!

      Mộc Tử Mạt nhanh tới ôm Lượng Lượng, tiểu tử kia cho là muốn dẫn mình về, nhất thời làm bộ đáng thương, nước miếng vẫn còn rơi xuống ở khóe miệng, Mộc Tử Mạt vội vàng từ trong túi xách lấy khăn giấy ra lau giúp cậu bé.

      "Lượng Lượng, ngoan, gọi ."

      Lượng Lượng là đứa bé rất có lễ phép, mặc dù cánh gà ăn ngon gần ngay trước mắt lại thể ăn được, cậu bé vẫn là non nớt mà kêu tiếng "", mặc dù giọng vẫn là tủi thân như vậy.

      Cảm thấy được ánh mắt nghi ngờ của Cố Tính, Mộc Tử Mạt vội vàng bổ sung, “Cậu bé là đứa trẻ nhà hàng xóm của tớ, tớ dẫn cậu bé ra ngoài mua chút đồ."

      Cố Tính ngồi xổm xuống, vuốt vuốt tóc của cậu bé, cười , "Lượng Lượng, chào em."

      Thấy dáng dấp đẹp mắt như vậy cười với mình cười, Lượng Lượng do dự lát, vần là lộ ra nụ cười to, "Chào xinh đẹp."

      Trái tim của Mộc Tử Mạt đột nhiên kịch liệt co rúm chút, nụ cười cứng đờ ở khóe miệng, xinh đẹp?

      Thời điểm Lượng Lượng bi bô tập , dì Hoàng vẫn dạy cậu bé nhủ danh "Lượng Lượng" của mình, về sau tiểu tử kia hơi lớn chút, gọi nhũ danh của mình rồi, bởi vì cách đọc gần giống nhau, còn học được cái từ "Xinh đẹp" này, cả ngày "Lượng Lượng xinh đẹp" ngừng.

      Về sau Lượng Lượng học được bộ, tới nhà các chơi, Mộc Tử Ngôn trong xương liền vẫn còn là con nít, cứng rắn muốn dạy cậu bé gọi mình "Chị xinh đẹp", tiểu tử kia học câu liền học được suy ra ba, nào là dì xinh đẹp, bà xinh đẹp, mọi người bị cậu bé dụ dỗ vui vẻ liền mua kẹo quả thưởng cậu bé.

      Chỉ là, xinh đẹp? Mặc dù thừa nhận, dung mạo của Cố Tính thực rất đẹp mắt, nhưng. . . . . .

      Vẻ mặt của Cố Tính thay đổi, nụ cười ở khóe miệng sâu hơn, đưa tay nho ngắt gương mặt trắng trẻo hồng hào của tiểu tử kia, làm cho tiểu tử kia càng mừng hơn, " xinh đẹp, xinh đẹp. . . . . ."

      Được rồi, chứng minh, đứa bé miệng ngọt có Gà ăn!

      Ăn xong cái cánh gà cuối cùng, tiểu tử kia hài lòng chép chép miệng, áo khoác ở dưới bụng ràng nhô ra, lại hút miệng cola lớn, miệng phình ra. Uống xong cola, lại hấp ta hấp tấp nhà vệ sinh, lúc này mới hài lòng lôi kéo tay của Cố Tính la hét muốn rời khỏi, tới trước cửa xoay tròn, lại đòi phải Cố Tính ôm cậu bé.

      Mộc Tử Mạt có chút chần chờ mở miệng, "Cậu mới vừa đánh cầu lông xong, vẫn là đừng ôm , cái đó, đau tay."

      Sức nặng của tiểu tử kia, nhưng là rất ràng.

      " sao." Cố Tính ngồi xổm xuống ôm lấy Lượng Lượng, tiểu tử kia thuận thế ôm cổ của , mặt hướng về phía Mộc Tử Mạt cười đắc ý.

      Bọn họ siêu thị chọn pháo mà Lượng Lượng muốn, suy tính đến vấn đề an toàn, mua mấy hộp pháo uy lực rất , chính là loại màu trắng, cần dẫn đốt, chỉ cần dùng lực ném mặt đất pháo tự nổ tung.

      Cầm pháo ở trong tay, tiểu tử kia mừng rỡ huơ tay múa chân, từng tiếng " xinh đẹp" gọi càng thêm thân thiết, thậm chí còn "Xoạch" tiếng ở mặt của Cố Tính hôn cái.

      Mộc Tử Mạt lặng lẽ quan sát Cố Tính, thấy sắc mặt của thay đổi chút nào, trong lòng cuối cùng hoãn hòa xuống, xem ra đối với đứa bé cũng rất có kiên nhẫn!

      ra , Mộc Tử Mạt biết là, thân là con trai độc nhất trong nhà, từ đến lớn đều là người, Cố Tính ra thế nào thích đứa bé, làm như vậy, hoàn toàn là vì .

      Cố Tính đưa các về nhà, ở cửa chung cư, tiểu tử nằm ở vai ngủ đột nhiên liền tỉnh, thấy đến gần nhà, cái tiểu tử gian trá này liền hướng bàn tay về phía Mộc Tử Mạt, "Chị Thiểu Thiểu bế bế."

      Mộc Tử Mạt liền đưa tay ôm lấy Lượng Lượng, Cố Tính ở bên cạnh, hình như là ở trong mộng mới tỉnh lại, có chút xác định mà kêu tiếng, "Thiểu Thiểu?"

      Mộc Tử Mạt cũng có phát cái gì khác thường, rất tự nhiên đáp tiếng.

      Cố Tính lại cúi đầu kêu tiếng, "Thiểu Thiểu."

      Mộc Tử Mạt cảm thấy trong lòng chấn động, có loại cảm giác ra lời, cái thế giới này, có nhiều người kêu là Thiểu Thiểu như vậy, nhưng chưa từng có người nào, giống như khiến cho lòng của dao động, hình như hai chữ "Thiểu Thiểu" từ trong miệng của ra, mang theo loại hương vị khác, cưng chiều, dành riêng, thân mật.

      Khi nắng ấm mùa đông nở rộ rực rỡ ở sau lưng bọn họ, để lại bễ ảnh màu vàng kim đầy mặt đất, bóng dáng của bọn họ chặt chẽ mà đan vào chỗ mặt đất, tựa như bọn họ lúc này, tim đập dồn dập chỉ vì lẫn nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :