Chương 12:
Mộc Tử Mạt nhìn chằm chằm cà rốt thái hạt lưu bàn cơm, cà rốt xào thịt băm, cúi đầu bới miếng cơm, cổ bị mùi vị kia kích thích nghẹn chút, vội vàng uống ngụm canh bên tay, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, nhịn xuống kích động muốn nôn, dùng sức nuốt xuống.
Tại sao ngay cả canh đều là cà rốt hầm cách thủy não heo hả?
"Thiểu Thiểu" Ngu Mỹ Nhân lại dùng cái muỗng múc cà rốt đặt vào trong bát của , "Ăn nhiều chút, tốt cho thân thể, cũng tốt cho da dẻ."
"Đúng vậy a, Thiểu Thiểu, chị nhất định phải ăn nhiều chút. Mẹ vì làm bữa cơm này, đúng là đem cà rốt ở chợ bán thức ăn đều vơ vét hết." Mộc Tử Ngôn hướng Mộc Tử Mạt tinh nghịch chớp chớp mắt, ràng là giọng điệu trêu tức.
Mộc Tử Mạt chỉ đành phải đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Mộc lão đại yên lặng lên tiếng, ai ngờ Mộc lão đại thế nhưng được tự nhiên mà quay đầu, thậm chí còn đứng lên, "Cha lấy thêm cơm."
Tồn tại công chính vô tư duy nhất trong nhà này lại có thể để ý tới ?
Mộc Tử Mạt nhìn Mộc lão đại giả bộ cầm bát cơm còn hơn phân nửa tiến vào phòng bếp, tiến hành nghiệp vĩ đại tên gọi "Thêm cơm" , cúi đầu khóc ra nước mắt.
"Thiểu Thiểu. . . . . ." Mộc Tử Ngôn chợt bu lại, ở bên tai như tên trộm , "Chị cũng đừng nhìn, lần này Mộc lão đại cũng có phần, những củ cà rốt kia chính là cha lái xe bồi mẹ mua ."
"Mộc Tử Ngôn, lúc ăn cơm bớt !" Thêm cơm trở về Mộc lão đại nghe tiểu nữ nhi ngờ bôi nhọ hình tượng của mình, thẹn quá hóa giận, từ trong súp vớt vài thứ đặt vào trong bát của Mộc Tử Ngôn, "Cái não heo này cho con hảo hảo bồi bổ đầu óc."
"Cái gì đây?" Mộc Tử Ngôn thầm nho , nhưng đầu vẫn là ngoan ngoãn mà lùi về, an phận ngồi xong, từng miếng từng miếng ăn não heo.
Trong phòng ăn yên lặng trong phút chốc. Cho đến Ngu Mỹ Nhân lại cầm cái muỗng đứng lên. . . . . . Mộc Tử Mạt trực giác mà cầm đũa ngăn cản, "Mẹ, ra ăn cà rốt quá nhiều cũng tốt. Trước kia con có bạn học chính là ăn quá nhiều cà rốt, kết quả ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện."
Lại sợ mẹ tin, Mộc Tử Mạt đưa tay phải ra làm hình dáng xin thề, nhưng tay trái ở sau lưng len lén đánh cái dấu gạch chéo, vị bạn học này, xin lỗi.
Giọng điệu thành khẩn , ", con có lừa mẹ."
" hì hì. . . . . ." Mộc tử Ngôn Tâm thầm nghĩ trong lòng, Thiểu Thiểu a, ngờ chị cũng có hôm nay. Nghĩ như vậy, cư nhiên đắc ý bật cười.
"Mộc Tử Ngôn!" Mộc lão giận dữ trừng mắt, "Ăn não heo của con !"
Mộc Tử Ngôn vui, cây ngay sợ chết đứng mà phản bác, "Cần bổ não cũng phải là con!"
"Ngẫm lại chút thi giữa kỳ lần này của con." Mộc lão đại Nhất chúng tim đen chỉ ra vấn đề ở đâu.
Quả nhiên, sau khi nghe Mộc lão đại xong, đầu Mộc Tử Ngôn cúi thấp xuống, xấu hổ dứt, thất sách thất sách a, đây cũng qua bao lâu, Mộc lão đại như thế nào còn nắm lấy thả.
Thi giữa kỳ lớp mười lần này tên của Mộc Tử Ngôn đứng ở sau 1000 xếp hạng đầu toàn bộ trường, so với lúc thi cấp ba lùi hơn bảy trăm hạng. Ở bên trong trung học H, tương phản to lớn như vậy cho phép lạc quan, chủ nhiệm lớp của ấy thậm chí tự mình gọi điện thoại cho Mộc lão đại, mời ông nhất định phải tham gia họp phụ huynh sắp đến để tìm hiểu tình hình, đem cái mặt già này của Mộc lão đại đều vứt sạch.
Sau khi ăn xong, Ngu Mỹ Nhân ở phòng bếp rửa bát, Mộc lão đại vào thư phòng xử lý công việc, Mộc Tử Ngôn ngoan ngoãn ở phòng khách làm bài tập, Mộc Tử Mạt vốn là muốn xem tin tức tivi, sau đó ngẫm nghĩ vẫn là cảm thấy quên , để tránh ảnh hưởng đến tâm tình nghiêm túc học tập vất vả của Mộc Tử Ngôn, chỉ đành phải ngồi ở ghế sa lon, cầm sách bài tập của Mộc Tử Ngôn lật xem.
Mộc Tử Mạt ngồi xuống, Mộc Tử Ngôn thành thực rồi, đem sách bài tập khép lại, khuôn mặt nhắn gục xuống, cúi đầu ủ rũ , "Thiểu Thiểu, chị chúng ta giống như là cùng cha mẹ sinh ra sao? Dung mạo chị so với em xinh đẹp hơn em liền truy cứu, như thế nào thành tích so sánh em vẫn tốt nhiều như vậy?"
Mộc Tử Mạt gật đầu cái tán đồng, tay chống cằm, vô cùng nghiêm túc , "Nhất định là, theo di truyền học mà , gien cũng bổ sung ưu khuyết điểm. chừng liền là bởi vì chị ra đời trước, đem gien ưu tú của ba mẹ đều chiếm hết, cho nên đến người em, cũng chỉ còn lại có chút gien chất lượng kém rồi."
"Thiểu Thiểu, người ta là rất nghiêm túc! Chị xấu lắm, lại còn công kích thân thể của em!" Mộc Tử Ngôn cực kỳ tức giận vươn tay muốn vỗ xuống, lại bị Mộc Tử Mạt nhanh chóng né tránh, bỗng nhiên thấy thú vị, rầu rĩ mà ngã ở ghế sa lon.
"Ngôn Ngôn." Mộc Tử Mạt đứng lên, thu hồi dáng vẻ đùa giỡn lúc trước, nghiêm túc , " ra thành tích tốt hay tốt cùng trí lực nhất định có quan hệ. Em hảo hảo nghĩ lại chút, hiểu có thể tới hỏi chị."
Mặc dù là học sinh khối văn, nhưng là thời điểm lớp mười học khoa học tự nhiên cũng tệ lắm, tin tưởng đề bài cơ bản làm khó được .
Trở về phòng, điện thoại di động ở bàn lóe lên cái, Mộc Tử Mạt cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn của Tiền Thiên Thiên gởi tới, là chuyện cười.
Nhìn xong tin nhắn, Mộc Tử Mạt cười tiếng, Tiền Thiên Thiên biết thích xem chuyện cười, vừa có chuyện cười gửi tin nhắn cho , thậm chí còn giễu cợt đây đều thành phản xạ có điều kiện, còn có ý thức tới, tay vừa động liền ấn nút gửi .
Mộc Tử Mạt mở ô trả lời tin nhắn trong điện thoại di động ra, từ từ nhắn lại cái tin nhắn, hồi báo mức độ hài lòng khách hàng sử dụng, khích lệ ấy ngừng cố gắng.
Tiền Thiên Thiên trả lời lại là cái búa .
Mộc Tử Mạt nghiễm nhiên bật cười, cũng trả lời lại, để điện thoại ở bên, cầm lấy “ Giải toàn bộ tài liệu học tập trung học – số học” ở bên bàn mở ra, lại nhìn vài quyển manga “ trong lòng của ta mỗi ngày lái đóa hoa.” Bên giường bị lạnh nhạt lâu, khẽ thở dài cái, cầm bút lên, “Shasha” tiếng viết chữ ở bên trong phòng yên tĩnh vang lên.
Nếu như bạn muốn hỏi tại sao người khác so với chính mình ưu tú hơn, bạn phải hỏi trước chính mình chút, bạn so người khác nhiều bỏ ra bao nhiêu. có thien6t ài cho tới bây giờ, chỉ có muốn người biết là ngừng cố gắng.
Mùa đông càng ngày càng gần rồi.
Gió lạnh cuối thu lạnh xẹt qua đầu cành, bệnh bạch đới thành từng mảnh màu vàng xơ xác, đường trường, phủ kín khoa Tử Kinh rơi rụng rồi, cánh hoa màu tím phấn, dài, hoa nát mà cuộn xoắn, lặng yên nằm mặt đất.
Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, các học sinh ngoại trừ phải đối mặt áp lực học tập to lớn, lại gặp phải tử địch khó chơi---- ổ chăn ấm áp, mỗi ngày đều cực kỳ dây dưa, luôn miệng kêu khổ.
Mỗi sáng sớm sáu giờ, trong khu túc xa trường trung học H cũng vang lên khúc dương cầm “ Jur Elise” của Beethoven, nhắc nhở rất nhiều học sinh trong trường trung học H, nên rời giường.
Chỉ có điều đúng là đừng , mặc dù lúc đó thư khiếu nại bộ hậu cần trường học cứ hòm lại hòm, thế nhưng đoạn thời gian học tiết học sớm chuyên cần là cao nhất, ông lão phụ trách thu hồi giấy vụn mỗi ngày cũng là vui tươi hớn hở.
Nhưng là, gần đây Hoàng lão sư của bộ hậu cần trường học lại phát phương pháp kia dùng được rồi, học sinh bị chuông sáng sớm đánh thức càng ngày càng ít, sau ba ngày tiến hành điều tra thực địa ở khu túc xa học sinh, vỗ hai tay, bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó liền đem “ Jur Elise” đổi thành “ Symphony No.5 in C Minor”.
Cứ như vậy, mỗi học sinh nội trú trong trường trung học H mỗi sáng sớm chỉ cùng với ổ chăn ấm áp làm đấu tranh, còn phải khỗ sở dãy giụa vì vận mệnh hùng hồn ở bên ngoài.
Tại thởi điểm “ Symphony No.5 in C Minor” nhanh đến, người ở trong nhà trọ Đình Vân lâu 613 mới có phản ứng.
Triệu Viện Viện trước hết từ trong chăn thò đầu ra, nhìn sắc trời bên ngoài chút, nghiến răng nghiến lợi , “ Còn có để cho người ta sống hay , bầu trời vẫn chưa sáng hoàn toàn mà! Nào có trường học biến thái như vậy, giờ lên lớp sớm lại quy định tại buổi sáng 6 giờ rưỡi, tớ còn muốn ngủ thêm chút đấy!” xong, rồi lập tức rụt trở về.
Lời của Triệu Viện Viện vừa rơi xuống, Tiền Thiên Thiên cũng thở dài cái, chậm rãi , “ Trẻ con, tất cả mọi người sớm dậy , tớ cũng bao giờ muốn cùng chủ nhiệm lớp nhớ lại kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại nữa rồi.”
Chủ nhiệm lớp ngụ ở khu nhà trọ cho giáo sư trong trường, mỗi sáng sớm sau sáu giờ rưỡi đúng giờ đứng ở lối vào khu dạy hoc bắt bớ người, Tiền Thiên Thiên trúng nhiều lần rồi, chỉ may là lớp trọng điểm, Trang lão sư cũng tiện thêm cái gì, mỗi lần chạy trốn đều được gặp may.
Lý Sở Tâm là người duy nhất ở cái túc xá này nhất nghiêm túc học tập, cũng dậy sớm nhất, mỗi ngày năm giờ rưỡi liền đúng lúc rời giường, rữa mặt xong sau đó liền ra phía dưới kí túc xá đọc ngữ.
Tiền Thiên Thiên đánh răng tốt rồi, từ trong phích nước nóng trong đổ chút nước nóng, thấm ướt khăn lông rửa mặt. Trời lạnh như thế này, dùng nước trong vòi nước rửa mặt, ngẫm lại đều cảm thấy kinh khủng.
Lúc ra, Triệu Viện Viện còn ngủ, Mộc Tử Mạt bọc chăn bông lại vẫn nhúc nhích, Tiền Thiên Thiên cắm đầu cắm cổ lắc đầu cái, “Ổ chăn, quả là phần mộ của tuổi trẻ.”
Khi Mộc Tử Mạt tỉnh lại, trong ký túc xá có người, bên ngoài sắc trời sáng choang. Trước khi Triệu Viện Viện giúp đặt đồng hổ báo thức, hao phí quá nhiều lượng điện, thanh cũng gọi khàn rồi.
Mộc Tử Mạt thống khổ nhất, phải vĩnh viễn học tốt số hôc, mà là mỗi ngày rời giường đơn giản nhất. từ trước đến giờ là “ Nhà rời giường khó khăn.” Tuần lễ này tới nay, gần như mỗi ngày đều bỏ qua tiết học sớm, chỉ là so Tiền Thiên Thiên may mắn chính là, ngược lại cho tới bây giờ gặp phải Trang lão sư.
Chân tướng ra là như vậy.
Trang lão sư đối với học sinh trong trường trung học H có lòng tin tuyệt đối, mọi người là có chậm chạp , thời tiết lạnh ỷ lại giường chút cũng là chuyện có khả năng bắt đầu, bình thường đối với người cuối cùng bị trễ “ Phần tử ngoan cố” hoàn thành theo thông lệ lí lẽ sau đó tính dạy bảo, nhìn đồng hồ, 6 giờ 45’, cũng xê xích gì nhiều, trở về phòng làm việc. Nhưng ông ấy nơi nào nghĩ đến, sau khi ông , còn có thể có người giống như Mộc Tử Mạt như vậy mỗi ngày chỉ là bảy giờ rời giường, mỗi lần nhất định bỏ qua sớm đọc “ Phần tử kinh khủng”, vì vậy liền bị thừa cơ.
Mộc Tử Mạt chính là như vậy trở thành cá lọt lưới.
Rửa xong mặt, Mộc Tử Mạt đột nhiên nhớ tới tiết tiết hai hôm nay là số học theo đo lường, chẳng quan tâm tới cái khác, cầm lấy áo khoác đồng phục học sinh liền xông ra ngoài.
đường trong trường học rơi lả tả cánh khóa Tử Kinh màu tím phấn, đậm đậm nhạt nhạt, in xuống dấu chân vội vã.
Lớp mười hai ban mười ba ở cuối hành lang lầu bốn, gần sát văn phòng làm việc của giáo sư. đường chạy tới, mọi người bên ngoài phòng học cũng yên tỉnh, có thể thấy được tiết học thứ nhất bắt đầu rồi.
Mộc Tử Mạt càng nóng vội, bước chân tự giác được nhanh hơn, nhưng ở chỗ rẽ hành lang lầu bốn đụng phải người, khuôn mặt mới vừa rửa xong của bị đụng có chút đau.
“ Cẩn thận.” Hình như người bị đụng vào kêu rên tiếng nhưng vẫn là lễ độ giữ vững . Mộc Tử Mạt cũng biết mới vùa đụng phải lực đạo nặng bao nhiêu, lức tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, mặt của cho đến bây giờ vẫn còn mơ hồ thấy đau.
Chỉ là, cái thành này…
Mộc Tử Mạt cả đầu óc lờ mờ, sau đó, đáy lòng có vô số thanh kêu gào, “ Cố tính, Cố tính, Cố tính,….”
là Cố Tính.
Đột nhiên nghĩ đến, cả người cũa mình còn treo ở người , mất trọng tâm, vì vậy theo bản năng đẩy lồng ngực của cái, lại cảm thấy như vậy đúng, đột nhiên thu tay lại, lại bị nhàng giữ chặt cổ tay, độ ấm xa lạ, từ đầu ngón tay của chậm rãi truyền đến.
Mộc Tử Mạt trong nháy mắt đỏ mặt.
“ Đừng nhúc nhích.” Thanh nhàng của từ đầu truyền đến, Mộc Tử Mạt cảm thấy sợi tóc của mình bị cầm trong tay, khỏi có chút kinh ngạc.
Động tác tay của Cố Tính có ngừng, giải thích. “ Tóc cùa cậu quấn vào nút áo của tớ.”
Hóa ra là như vậy.
Mới vừa lúc ra quá vội vàng, Mộc Tử Mạt có chú ý cột tóc, chỉ là chải đầu qua loa, liền đến phòng học.
Mộc Tử Mạt chỉ đành phải đứng tại chỗ, vẫn nhúc nhích tựa vào bộ ngực rắn chắc của , mặc nhàng đùa nghịch tóc đen của mình, hơi thở nam tính mát lạnh vây quanh ở chung quanh , động tác tay vẫn rất , giống như là che chở món đồ trân quý dễ bể.
Mộc Tử Mạt quay đầu , cuối hành lang, ánh mặt trời nhu hòa rải rác tỉ mỉ gắn đầy đất. Giống như giờ phút này trong nội tâm của ấm áp, dịu dàng.
“ Được rồi.” Cố Tính cúi đầu mở miệng, ngón tay trắng noãn xuyên qua tóc đen, nhàng mà đem tóc mới vừa làm loạn vuốt lại, thanh dính vào độ ấm hiểu.
“ A, tốt.” Mộc Tử Mạt lập tức bỏ đầu từ người dời . “ Cám ơn cậu!” Lại cảm thấy hình như đúng, “ xin lỗi!”
“ có việc gì, lần sau cẩn thận chút.” Hình như mang theo thanh nụ cười.
Mộc Tử Mạt chợt ngẩng đầu, nhịp tim đập mạnh.
Nam sinh quay mắt về phía , môi mỏng khẽ mím, khóe miệng hơi vễnh, nụ cời đạt đến nháy mắt, gương mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra mơ hồ đỏ ửng.
Cố Tính cười? Cố Tính đỏ mặt? Thế giới này có phải hay , huyền ảo?
Cố Tính đứng tại chỗ, ánh mắt chớp đuổi theo cái bóng lưng uyển chuyển trong nắng sớm mùa đông, nụ cười khóe miệng dần dần sâu hơn.
Trước ngực, hình như còn lưu lại độ ấm của . Khi đó, đầu của phải dựa vào ở ngực , hô hấp ấm áp khiến cho tâm của rối loạn tiết tấu, cũng dám để cho phát , sau khi thoáng bình phục, ngón tay lại khẽ run, luôn là bắt được mái tóc dài vừa đen vừa mềm của , cho nên mới tốn thêm chút thời gian.
Hình như hương hoa nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn ở trước ngực , nhớ, đó là mùi hương từ đầu phát ra, thanh nhã thơm mát.
Nắm chặt thả.
Nghe , tóc đên của bạn quấn qua cái nút áo thứ hai của tôi, từ đó, bạn chính là của tôi đấy.
Cái ngụ ý này tốt.
Tác giả có lời muốn : có gì rồi, còn là ăn não heo thôi…. Yên lặng bò ….
Last edited by a moderator: 18/6/15