Chương 29: Lựa chọn
Trong quán cà phê, ánh đèn yếu ớt chiếu lên cốc rượu màu hổ phách. An Dĩ Phong nhìn cốc rượu
sóng sánh, nhìn cho đến lúc mắt cay sè.
“Giữa
và
ta,
khó lựa chọn đến thế sao?”
Tư Đồ Thuần ngoảnh mặt nhìn lên những chữ “Waiting” mà
viết
tường.
“Tôi từng tự hỏi mình rất nhiều lần, tại sao thời gian
và tôi ở bên nhau chỉ có vài ngày mà tôi lại
thể quên được trong suốt mười lăm năm.”
“Bởi vì nuối tiếc… đến
ngày
còn thấy nuối tiếc nữa, em
quên được!”
Giọng
làm lòng
chua xót.
thích kiểu chua xót này, nó làm
thấy
mùi vị của “waiting”, của tình
.
“
còn thấy nuối tiếc?”
“Nếu như… em
rũ bỏ được trách nhiệm, nhưng lại
thể dứt bỏ được
,
có thể…”
hít
hơi
sâu, cầm cốc rượu lên uống cạn. “… có thể
để
ta biết.”
“
đương vụng trộm?”
ngạc nhiên nhìn
. “
cũng chấp nhận?”
“
, chuyện đó chẳng ai muốn cả, nhưng
… nợ em! Thuần à, đợi đến khi em phát
ra rằng
có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, em
thấy nuối tiếc nữa.”
“Được!”
đứng dậy, đặt tay lên vai
, nghiêng người
với
. “Em
muốn mua
bộ quần áo cho bố Anthony,
cùng em nhé!”
xong,
phớt lờ vẻ mặt như vừa bị ăn
cái bạt tai của An Dĩ Phong, sững sờ, đau lòng,
thể tin được, nhanh chóng bước ra cửa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp. Những con gió ấm áp mang theo hương vị ngọt ngào. Tư Đồ Thuần ngẩng đầu đón từng cơn gió và hướng nhìn bầu trời. Đến Australia
vài năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên
thấy thời tiết đẹp như vậy!
An Dĩ Phong nhanh chóng đuổi theo
,
quên khoác chiếc túi rất nặng
mang khi nãy.
hỏi
: “An Dĩ Phong,
có nghĩ rằng những
mà
chỉ cần vẫy tay
cái là họ lập tức sà vào lòng
vô vị, còn càng lén lút, càng khó có được
lại càng thách thức
?”
“Đương nhiên, nhất là em!”
cười thoải mái giống như trước kia. “Còn có điều gì thử thách hơn
em nữa chứ! Từ khi quen nhau
là hai thế giới, chẳng nhìn thấy ánh sáng rồi. Từ Sao Hoả đến Trái Đất chỉ mất bảy tháng, chúng ta mất mười lăm năm, vậy mà vẫn phải lén lén lút lút.”
“Có phải là
cảm thấy nếu chúng ta có thể ngày ngày cùng ăn, cùng ngủ, cùng cười, cùng dạo phố, mở mắt ra là có thể nhìn thấy nhau, nhắm mắt lại vẫn có thể ôm nhau cũng
còn ý nghĩa gì nữa rồi phải
?”
“Ừ! Chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa rồi!”
dừng bước, nhìn bóng lưng
đơn bước từng bước, hét
to: “Em
!”
Người
đường nghe tiếng hét liền nhìn
, mặc dù
hiểu
gì nhưng họ vẫn nhìn
với ánh mắt chúc phúc.
An Dĩ Phong dừng bước, nhưng
quay đầu lại.
bỗng tìm lại được hoóc môn
thời trẻ của mình,
to: “Em
!
bao giờ hối hận!”
An Dĩ Phong lập tức quay người lại, dắt tay
tiếp tục
về phía trước: “Chúng ta
mua áo cho bố của con em,
trả tiền!”
“
hào phóng!”
“
có tiền nhưng
biết tiêu vào việc gì!”
Họ vừa bước vào cửa hàng quần áo, An Dĩ Phong liền cầm
chiếc áo rồi định
trả tiền.
liền giằng lại: “
được, chiếc áo quá bình thường,
hợp với vẻ phong độ của
ấy.”
rút ví tiền, dùng thứ tiếng
mấy thuần thục của mình
với nhân viên cửa hàng: “Bộ nào đắt nhất?”
Nhân viên phục vụ chưa kịp trả lời
Tư Đồ Thuần
chọn xong và đưa cho An Dĩ Phong: “
vào mặc thử để em xem thế nào.”
An Dĩ Phong cầm bộ quần áo, rủa thầm: “
dã man! Phục em đấy!”
Tư Đồ Thuần cầm
chiếc nữa giơ ra trước mặt
: “Lát nữa thử thêm cái này.”
nghiến răng thử bộ quần áo thứ nhất cho
ngắm. Bất kể là kiểu dáng như thế nào, mặc lên người
đều toát ra
phong thái khác thường.
càng ngắm càng thấy vui, rồi vẫn
quên kết luận
câu: “
là xấu! Áo đẹp thế này mà sao mặc lên người
chẳng ra gì vậy? Khí chất quá kém!”
Cuối cùng,
mặc
chiếc áo sơ mi màu xanh đậm kiểu dáng mới, chiếc áo đó thực
rất hợp với
, màu xanh đậm đủ sâu lắng, lại
quá nặng nề như màu đen, rất hợp với vẻ lạnh lùng và ngang tàng kiểu An Dĩ Phong. Chất vải mịn và đường may tinh tế,
cần bất cứ hoa văn điểm xuyết nào vẫn thể
đẳng cấp. Đặc biệt là khi mở chiếc cúc thứ hai ra
ngay lập tức vẻ gợi cảm nam tính của
toát lên.
lại
thể kiềm chế tình cảm của mình, bước đến bên
, đưa tay lên
nhàng cởi chiếc cúc áo thứ hai: “Như thế này trông càng tự nhiên hơn…”
Cảm nhận được nhịp tim khác thường của
,
ngước lên, bắt gặp ánh mắt si mê.
Mười lăm năm thăng trầm
làm bản tính lông bông, bồng bột của tuổi trẻ trong
phai mờ, ngoại trừ lúc
cố ý cười đến lỗ mãng.
Thảo nào lúc hai mươi tuổi,
lại mê
đến điên cuồng, chết cũng
hối hận…
rất đẹp trai!
nhàng cầm ngón tay
đặt lên môi mình,
vuốt ve và hôn như thể đó là
món đồ quý báu, đầu lưỡi nóng bỏng vờn
quanh ngón tay
.
nhìn
lâu, ngón tay khẽ run run
bờ môi mềm mại, ấm áp của
. Từng cơn tê dại từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể,
cắn môi, cố kìm nén cảm giác chống chếnh
lan truyền khắp người…
“Em có vui
?”
nhàng hỏi.
cười bẽn lẽn, hai má nóng bừng, gật gật đầu.
“Vậy là đủ rồi!”
đặt tay
lên ngực mình, cười
. “Em vui là được rồi!”
thực
rất vui,
lâu lắm rồi
chưa cảm thấy vui như thế này. Hương vị tình
vẫn ngọt ngào như trong ký ức.
lấy lại nhịp thở bình thường, buông tay
ra,
đến phòng thử đồ.
“Lấy chiếc này nhé,
cũng thấy chiếc này được nhất.”
“Chiếc áo này rất hợp với
.”
kéo tay
, cười
. “Chiếc áo này tặng
, em trả tiền!”
“Tốt với
thế à?”
lại nở nụ cười đầy ám muội. “Có phải là
nên tận tâm tận lực báo đáp em?”
đương nhiên hiểu
cái “tận tâm tận lực” mà
đến nghĩa là gì,
trả lời với hàm ý sâu xa: “Được thôi, có mấy dịp được
báo đáp.”
vừa
đến quầy thanh toán
điện thoại reo.
“Thuần à, sao muộn thế này rồi mà con vẫn chưa về?” Giọng Tư Đồ Nhiêu đầy lo lắng.
“Con…
cùng bạn
dạo phố…”
“Bạn? Là An Dĩ Phong phải
?” Giọng
trong điện thoại lập tức trở nên căng thẳng.
“Vâng…”
“Thuần à, sao con…”
lập tức chuyển chủ đề: “Anthony
làm gì vậy ạ?”
“
xem ti vi.”
“Bố cứ chiều nó như thế là
được đâu, cho nó xem ít thôi,
tốt cho mắt.”
nhìn thấy mặt An Dĩ Phong hơi tái
, định
thêm vài câu nữa nhưng lại thấy
nỡ.
“Bố
cần đợi con… có thể con
về muộn.”
“Rốt cuộc An Dĩ Phong nghĩ thế nào, con
hỏi
chưa?”
“Con biết làm thế nào!”
“Bố
quản nữa, có
con cũng chẳng nghe.”
Khi
ngẩng lên, An Dĩ Phong
bước ra ngoài, đứng dựa lưng vào tường trong bóng đêm.
nhìn xa xăm, hồn bay phách lạc, nụ cười
môi
tắt lịm.
Cúp điện thoại,
bước ra, đứng trước mặt
hỏi: “
chịu được, đúng
?”
nghiêng mặt, lắc lắc đầu, tóc bay bay trong gió.
“
làm được
đừng miễn cưỡng.”
“Thực ra…”
khẽ miệng khoé miệng. “Em
cần phải để
nhìn thấy
em gọi điện cho
ta…”
“Nhìn thấy em gọi điện
chịu được rồi?”
cắn răng, kéo vai
, buộc
nhìn thẳng vào mắt mình. “
đứng trước mặt em, trong tay ôm
khác và
:
chỉ
mình
ta,
có hiểu cảm giác của em như thế nào
? Em đứng từ xa nhìn
hôn
khác,
có bao giờ nghĩ cảm giác của em như thế nào
? Em ngồi trong hộp đêm nghe hai
vũ nữ
đàn ông thế nào, khiến đêm đó họ… Em…”
kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào. “Em từng nghĩ tại sao loại đàn ông như
chết
, chết rồi
em
phải chờ đợi, ngóng trông nữa… Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy
sống thoải mái như vậy, em lại thấy rất hạnh phúc vì
vẫn còn sống, ít nhất
em vẫn có thể nhìn thấy
… cười như thế…”
“Thuần!”
giữ chặt lấy
, ôm trọn
vào lòng.
“
từng nghĩ, thực
là
từng nghĩ… em nhất định phải rất hận
, muốn
chết
, em nhất định phải hối hận vì
, nhìn thấy
là
buồn nôn, nghe thấy tên
là
ghê tởm… có như vậy, em
chồng em, thương con em, sống những tháng ngày hạnh phúc.”
“
cho rằng
và hận chỉ là ý nghĩ nhất thời à?”
Từ trái nghĩa của
phải là hận, mà là im lặng,
cũng
hận, nhưng
mãi mãi
làm được điều ấy.
Càng
càng hận, càng hận lại càng
…
“An Dĩ Phong!
hoàn toàn
hiểu thế nào là
!”
phản bác,
nhàng vỗ vỗ bờ vai
run lên của
, nhìn lên bầu trời đầy sao.
“
kể cho em nghe
câu chuyện nhé. Ngày xưa, trong
đầm lầy có
con ếch, nó rất thích nhìn lên bầu trời xanh, ngưỡng mộ bầy thiên nga trắng được bay tự do
bầu trời bao la.
hôm,
con thiên nga đậu xuống bên đầm nghỉ ngơi, bộ lông nó trắng muốt,
cánh nó
có
chút bụi nào, liếc mắt nhìn con ếch cười. Con ếch liền đến bên,
ngại
ngùng
: “Chúng ta kết bạn nhé!” Thiên nga ngẩng cao đầu kiêu ngạo, dang đôi cánh đẹp đẽ và lạnh lùng
: “Tôi và cậu
cùng
thế giới!” rồi bay
. Nó cố gắng đuổi theo, cứ nhảy theo
biết mệt! Tuy
đuổi kịp thiên nga, nhưng nó cũng nhặt được
chiếc lông mang về, chỉ thế thôi cũng khiến nó hả hê trong lòng, lại còn khoe với những
em ếch của mình. Bị người ta cười nhạo nhưng nó lại coi chiếc lông đó là báu vật trong lòng mình… Thiên nga bị tình
chân thành của nó làm cảm động, đậu xuống bên hồ đợi nó. Nó
biết phải
như thế nào mới được, đừng
đến chuyện nếm thử thịt thiên nga để xem có mùi vị như thế nào, ngay cả việc ôm thiên nga vào lòng nó cũng sợ bị thiên nga ghét bỏ, muốn nắm tay lại sợ
làm bẩn bộ lông của thiên nga, đứng đằng xa nhìn
sợ thiên nga bay mất,
đến vuốt ve mặt thiên nga cũng phải hết sức cẩn thận… Nó thực
biết nên
thiên nga như thế nào mới là tốt nhất! Cuối cùng, đến
đêm, nó
kiềm chế được ham muốn, nó thử nếm mùi vị của thiên nga… Hương vị ấy khiến nó cả đời
thể nào quên được, cả
đêm đê mê ngây ngất… Ngày hôm sau, nó thức dậy trong niềm vui hân hoan, bỗng nhiên nhìn thấy
chiếc gương, nó chợt nhận ra rằng mình chỉ là
con ếch, xấu xí vô cùng, vừa xấu xí lại vừa bẩn thỉu! Nó ngước nhìn bầu trời xanh, lại cúi xuống nhìn lớp bùn đen, đó thực
là hai thế giới khác biệt,
là thiên đường,
là địa ngục! Lần cuối cùng, nó vuốt ve đôi cánh của thiên nga
bị làm vấy bẩn, rồi nó dùng dao khoét trái tim mình, lấy ra, để bên cạnh thiên nga, ôm lồng ngực
chảy máu và nhảy xuống đầm lầy, bởi vì nó cảm thấy trái tim là thứ sạch
duy nhất
người mình… Từ đó về sau nó
dám nhìn thiên nga nữa, ngay cả bầu trời nó cũng
dám ngước nhìn…
phải
muốn nhìn, mà là nó sợ nếu nhìn thấy thiên nga, nó lại quên mất rằng mình chỉ là
con ếch! Thuần à, tình
thế giới này có rất nhiều cách, mang đến cho em điều tốt nhất chính là cách
em!”
vuốt ve mái tóc
, dịu dàng
: “Em
làm cảnh sát mười hai năm, dù bây giờ em phát
ra rằng con đường đó
thích hợp với mình, nhưng…
ai phủ nhận em là
cảnh sát tốt, cả bố em và
trai em!”
nâng cằm
lên,
nhàng hôn lên trán
, khẽ
: “Cùng em ăn cơm, cùng ngủ, cùng cười, cùng dạo phố, mở mắt ra là có thể nhìn thấy em, nhắm mắt lại vẫn có thể ôm em… đó là cuộc sống mà
khao khát nhất. Nhưng
biết rằng em
thể lấy
. Trước đây
thể, bây giờ cũng
thể… Cho nên, chỉ cần được ôm em như thế này… là đủ rồi!”
Môi
di chuyển xuống dưới từng chút, từng chút
, qua đôi mắt đẫm lệ của
, hút khô nước mắt
, rồi lại từng chút từng chút… hút khô nước mắt
mặt
.
“
sai rồi,
nên bỏ cuộc lúc em
, bắt đầu từ bây giờ,
…”
Môi
di chuyển đến miệng
, chạm hờ lên môi
, lưỡi
lướt
đôi môi ấy,
cảm giác như có
dòng nước ấm áp
chảy khắp cơ thể mình, cả trong não nữa…
Tim
thắt lại, thậm chí quên cả nhịp đập.
Tay
bất giác siết chặt vạt áo
, mồ hôi vã ra nơi lòng bàn tay.
Có lẽ do chờ đợi quá lâu nên chỉ
nụ hôn
thôi cũng khiến
cảm thấy như mất hồn và ngọt ngào hơn bất cứ nụ hôn nào trong ký ức.
Tay
nhích xuống từng chút, từng chút
, xuống vai
, cánh tay
, rồi vuốt ve eo
… Toàn thân
như mềm ra,
vịn hai tay lên vai
, dựa sát vào lồng ngực
đập mạnh của
… Lưỡi
vào sâu hơn, khi vừa chạm vào lưỡi
,
bắt đầu hôn cuồng nhiệt, rồi xoay mạnh người, ép
vào tưởng, thân hình nóng bỏng của
áp sát vào những đường cong
cơ thể
.
Nụ hôn của
vẫn cuồng nhiệt như thế, vẫn nóng bỏng như thế, khiến
cứ chìm đắm,
cảm thấy chút đau đớn nào. Dần dần, môi
bắt đầu di chuyển xuống dưới, tay lần đến ngực
…
cọ xát da thịt
mùi vị của dục vọng… Nụ hôn mãnh liệt dừng lại ở phía xương đòn, lưỡi
uyển chuyển lướt theo khung xương đó, tay
chạm lên điểm nhạy cảm
ngực
, kích thích hàng ngàn dây thần kinh
người
.
dựa vào tường, ngẩng lên, toàn thân căng cứng, hơi thở gấp gáp, chỉ muốn
đừng dừng lại, để cảm giác hạnh phúc ấy
là mãi mãi…
“Thuần à, em giày vò đủ chưa…”
gật đầu,
thấy hận nữa rồi,
còn
chút nào nữa.
“Có muốn…”
lại hôn lên
theo đường cũ, liếm
vành tai
. “… muốn thử thêm
lần,
giao hoà tuyệt vời giữa tình
và dục vọng
?”
An Dĩ Phong
câu ấy
cũng
thể kiềm chế được rồi, vừa nhắc đến chuyện đó,
liền thở dốc và tức giận.
“
vẫn còn
ra được à? Lần trước lừa em
tình
và dục vọng giao hoà,
ràng là
bắt nạt em chưa có kinh nghiệm.”
“Sao?”
cười và vén tóc ra sau tai
, ngón tay lướt
. “Lần trước, em
hài lòng sao?”
phải là
hài lòng,
theo kiểu của An Dĩ Phong, hôm đó thực
là đê mê ngây ngất! Đau đớn vô cùng nhưng cũng thoả mãn tột độ.
còn cười thầm vì thể lực và
bền bỉ của
! Vấn đề là…
liếm đôi môi khô của mình, khẽ
: “
phải là em
hài lòng… mà là quyển sổ khám bệnh của bác sĩ có viết rằng: Xương sườn thứ năm bên ngực phải bị thương,
,
vai, cánh tay, đùi có rất nhiều vết bầm tím… Tóm lại, họ
rằng em bị xâm hại thô bạo nhiều lần.”
An Dĩ Phong ngạc nhiên nhìn
với vẻ mặt thương xót: “Nghiêm trọng thế sao?”
gật đầu khẳng định: “Họ nghi ngờ em bị… lại còn định giám định dịch thể cho em, may mà bố em
đồng ý.”
“Việc như vậy… còn tiếp tục giám định?”
“An Dĩ Phong,
cho em biết.” Lúc này
có cơ hỏi để hỏi
câu mà nhiều năm trước
muốn hỏi. “Có phải
lấy em ra để thoả mãn
…”
vẫn cười kiểu cợt nhả, nhưng câu trả lời của
làm
ngạc nhiên:
“Cũng
thể trách
,
cũng chưa có kinh nghiệm.”
“Hả?
,
phải cũng là lần đầu tiên đấy chứ?”
vuốt ve khuôn mặt
, giọng rất chân thành: “Em
chỉ là người phụ nữ đầu tiên của
, mà còn là người phụ nữ cuối cùng của
!”
cười thầm, câu này nghe
dễ chịu, nhưng có vẻ
lảng tránh vấn đề!
“Em yên tâm, lần này
rất
nhàng, đảm bảo
làm em thất vọng.”
kéo tay
và
quên cầm chiếc túi xách giúp
.
“
được, trước tiên
phải đọc hết chỗ thư này!”
đứng khựng lại. “
phải em chơi
đấy chứ?”
“Đọc sót
bức
đừng mong gặp em.”
nghiêm túc
,
muốn trong giây phút gặp lại sau bao năm xa cách này
vẫn nghĩ rằng
và
đương vụng trộm.
“Rốt cuộc là em muốn giày vò
đến khi nào đây?”
“Đến khi
cảm thấy mình tội ác tày trời
thể tha thứ được, muốn nhảy xuống biển tự tử!”
“Chết tiệt,
muốn nhảy ngay bây giờ!”
“Vậy
.”
suy nghĩ nghiêm túc
lúc.
“Thôi, để
đọc thư trước
.”
Họ về quán cà phê, vừa hay
có khách. Tư Đồ Thuần đóng cửa sớm hơn mọi hôm, cho nhân viên nghỉ sớm, rót hai cốc nước đá đặt
bàn.
An Dĩ Phong mở chiếc túi. Nhìn thấy
tập thư dày được xếp cẩn thận, mặt
ủ rũ.
“Nhiều thế này?! Cả đêm
cũng
đọc hết… hay là để mai đọc nhé!”
Thấy Tư Đồ Thuần trừng mắt,
đành cắn răng, xắn tay áo.
“Em pha giúp
cốc cà phê để lấy chút tinh thần. Nhỡ
có ngủ gật
em nhớ gọi
dậy nhé!”
“Nếu
mà ngủ gật
em vứt
xuống biển luôn.”
“Em nhẫn tâm đến thế sao?”
“
cứ thử xem!”
miễn cưỡng đặt tập thư lên bàn, đọc bức thứ nhất…
Khi những nét chữ đập vào mắt
nụ cười bỡn cợt luôn thường trực
mặt
bỗng tắt lịm. Đôi tay chắc khoẻ thường ngày run rẩy cầm bức thư… Bức thư trong tay rơi xuống đất, những dòng chữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim
…
Xem thêm...