Chương 9: Nắm chặt bàn tay
Chẳng biết là bao lâu, chẳng biết có bao nhiêu người lên xe, bao nhiêu người xuống xe, An Dĩ Phong vẫn hôn
như
ở chỗ
người.
như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng:
,
thừa nhận với tất cả mọi người là
.
Nhưng
vĩnh viễn
làm được điều ấy!
nắm chặt lấy tay
muốn rời... Rốt cuộc
cũng
thể thắng nổi tình cảm trong lòng, áp mặt vào ngực
: “Em
cần kết quả, cũng
cần hứa hẹn gì, có thể
thêm được
ngày
ngày, có thể nhìn thêm được
lần
nhìn thêm
lần!”
ôm lấy vai
, nhìn sâu vào mắt
: “Tư Đồ Thuần, em hãy nhớ rằng, An Dĩ Phong cả đời này
lấy ai khác ngoài em!”
“Nhưng em
thể lấy
.”
“
biết...”
ôm chặt
.
“Được
em là đủ rồi.”
xe buýt, họ vẫn dựa vào nhau, tận hưởng thời khắc ấm áp ngắn ngủi.
Đối với
vài người, kết quả quan trọng hơn tất cả, vì thế họ thường xem
quá trình đẹp đẽ. Đối với An Dĩ Phong và Tư Đồ Thuần, họ biết
chiếc xe buýt
nhanh chóng đến điểm dừng cuối cùng, nên họ càng trân trọng những
phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
đặt tay mình trong lòng bàn tay An Dĩ Phong, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy.
“Cho dù ngày mai có kết cục thế nào
nữa, em cũng
hối hận vì
.”
đặt bàn tay lên vai
, ôm chặt
.
Cho dù tương lai có ra sao,
cũng
hối hận vì
...
Có người từng
: “Phụ nữ khi
giống như con chim
, lúc nào cũng quấn quýt bên người đàn ông
thương của mình”. Nhưng đối với Tư Đồ Thuần, hình như
phải thế.
An Dĩ Phong luyện quyền trong phòng tập xong, thầm thở dài,
gặp được
bình thường.
Ngày hôm qua,
với
: “Có thể
thêm được
ngày
ngày” làm
cảm động đến mức muốn lôi
đăng ký kết hôn ngay lập tức.
ngờ, ngày
đầu tiên,
chờ cả ngày trời mà
thấy
gọi điện.
Cuối cùng,
thể chờ thêm được nữa, dựa vào lan can
sân quyền, lấy điện thoại ra gọi cho
.
“Bận gì vậy?”
“Phá án.”
vẫn trả lời kiểu ngắn gọn như thế trong điện thoại.
“Buổi tối có rỗi
, mình cùng
ăn tối.”
“
rỗi.”
“Vậy em làm việc tiếp
nhé!”
Cái kiểu vừa xa vừa gần của
khiến
thấy có chút phiền muộn.
vừa định tắt máy
nghe thấy Tư Đồ Thuần
câu: “Em rất nhớ
... nhưng thực
em rất bận.”
“Ồ!”
phiền muộn
mặt
trong nháy mắt
biến thành nụ cười dạt dào, giọng
cũng trở nên mềm mại hơn: “Vậy khi nào em hết bận
liên lạc với
nhé!”
“Bye.”
“Bye bye!”
Tắt điện thoại, cảm giác mệt mỏi vì tập luyện nhiều bỗng chốc biến mất.
cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh dồi dào.
Hàn Trạc Thần đứng trước mặt
, gập chiếc điện thoại
mấy chục cuộc gọi nhỡ
màn hình rồi vứt sang
bên, nhạt giọng hỏi: “Là
cảnh sát đó à?”
“Ừ!”
“Chú rỗi rãi
có việc gì làm
giết người hoặc phóng hỏa, chứ đừng có dây dưa mập mờ với cái
cảnh sát đó.”
Nghe Hàn Trạc Thần
thế, An Dĩ Phong tức đến nổ đom đóm mắt.
có phải là giặc, là cướp đâu mà rỗi rãi
có việc gì
giết người, phóng hỏa chứ. Nhưng nhớ lại
ngọt ngào hôm qua của Tư Đồ Thuần,
thấy vui vẻ nên chẳng để bụng câu
đùa đó của Hàn Trạc Thần.
“
Thần,
đoán xem hôm qua
ấy
gì với em?”
Nhớ lại tối qua,
lại mỉm cười.
“
ấy
cần biết kết quả ra sao, cũng
cần hứa hẹn gì, chỉ cần
em,
ấy
bao giờ hối hận...”
Hàn Trạc Thần nhíu mày nhìn
, bất giác hỏi: “Tối qua, số điện thoại đó là do
ta muốn biết à?”
“Ừ.”
“Phong,
với chú nhiều lần rồi, lời
của phụ nữ
thể tin được.
ràng là
ta
lợi dụng chú.”
“
ấy
lòng với em, em có thể cảm nhận được...”
“
lòng?
lòng
phải là
, mà là làm.
ta có thể bỏ việc vì chú
?
ta có thể theo chú
vào con đường này
?”
Lời
của Hàn Trạc Thần như lưỡi dao đâm vào nỗi đau của An Dĩ Phong.
cười nữa, nắm chặt chiếc di động.
Đúng vậy! Nếu
thực
, tại sao
thể từ bỏ?
Tại sao
lấy
?
Hàn Trạc Thần
tiếp: “
nghe tin là người mới nhậm chức cảnh sát trưởng khu vực này muốn chỉnh đốn triệt để toàn khu, gần đây họ
điều động
đội đặc công đến.
Tư Đồ Thuần này lý lịch rất phức tạp, tuyệt đối
đơn thuần chỉ là tiếp cận chú, chú hãy tỉnh ngộ
.”
“Vậy sao?”
dựa lưng vào rào chắn
sàn đấu, trầm tư
lúc
lâu, rồi
: “
cần biết
ấy ở bên em là vì mục đích gì, em
quan tâm.”
“Chú điên rồi!”
“Đúng, em điên rồi! Em muốn nhìn thấy
ấy cười, muốn chuyện trò với
ấy, em muốn ôm
ấy, hôn
ấy, lên giường với
ấy... Chỉ cần
ấy muốn, em sẵn sàng làm bất cứ việc gì.”
“Chú?” Hàn Trạc Thần bất lực ngồi xuống bên cạnh
, thở dài. “Sao chú lại phải
ta như vậy?”
“Vì
ấy là
tốt.”
“
đời này có rất nhiều
tốt.”
“Em gặp
ấy đầu tiên.”
Hàn Trạc Thần lại hỏi tiếp: “Chú có bao giờ nghĩ là
ngày nào đó, nếu người đưa chú ra trước vành móng ngựa là
ta, lúc đó chú
thế nào
?”
“Em có chết cũng
hết tội.”
“
cũng thấy thế.” Hàn Trạc Thần ném chiếc khăn cầm trong tay lên mặt
. “Lúc chú chết,
nhất định
cho chú vào cỗ quan tài tốt nhất.”
“Cảm ơn!”
nhìn Hàn Trạc Thần mặc áo, tháo găng tay và rời khỏi sàn tập.
Chính
cũng thừa nhận là mình ngu ngốc, nhưng trong
giới hạn nhất định.
Rồi lâu sau đó, vào
ngày, mới sáng sớm Hàn Trạc Thần
gọi điện cho
, hỏi
câu khó hiểu: “Trái tim phụ nữ có phải làm từ đá
?”
trả lời trong cơn ngái ngủ: “
, chỉ có trái tim con
mới thế thôi!”
“Chú phải sửa lại cách xưng hô
, phải gọi là chị dâu,
ấy
là người phụ nữ của
rồi.”
đột nhiên tỉnh ngủ hẳn, ức chế đến mức muốn tắt ngay điện thoại, lớn tiếng
: “
muốn chết
cứ nhảy từ tầng hai mươi xuống, việc gì phải ôm quả bom hẹn giờ
ngủ thế?”
“Chiều nay
mời luật sư đến thẩm định tài sản, nếu
có mệnh hệ gì, tài sản của
sang tên chú
nửa, còn
nửa
cho
ấy.” Hàn Trạc Thần im lặng
lúc rồi
tiếp: “Phong, cho dù
có chết như thế nào
chú cũng đừng thay
báo thù.
chết cũng
hết tội.”
“Này,
em mà, khi
chết em nhất định
cho
vào
cỗ quan tài
đẹp.”
“Cảm ơn!”
Lúc ấy An Dĩ Phong mới hiểu rằng,
khi đàn ông
điên cuồng đến mức vô phương cứu chữa.
Hơn chín giờ tối, An Dĩ Phong ngồi trong hộp đêm náo nhiệt, nhìn vào chiếc điện thoại ở
bàn mãi chẳng thấy kêu,
uống bia đến phát chán.
Mấy tên tay chân của
bỗng nhìn ra ngoài cửa vẻ hứng thú, thảo luận rôm rả.
“Hình như chưa gặp bao giờ...”
“Chưa gặp bao giờ,
này dáng người cũng khá!”
“Khuôn mặt cũng xinh xắn.”
“Phong cách cũng được...”
An Dĩ Phong đưa mắt nhìn ra phía quầy bar,
người đàn ông
bước
ra.
nheo mắt nhìn kỹ,
đường cong
nhắn đập vào mắt
. So với những phụ nữ khác trong hộp đêm, chiếc váy đen bó sát của
quá hở hang, chỉ khoe ra
bờ vai gầy và cánh tay mảnh khảnh.
có vòng
và vòng ba quá “nóng bỏng”, nhưng những đường cong
cơ thể rất hài hòa, cân đối.
nhận ly cocktail từ bartender, nhấp
ngụm, lúc ngẩng lên, mái tóc xoăn dài khẽ bồng bềnh, càng làm cho vòng eo ấn sau chiếc váy ngắn thêm quyến rũ.
An Dĩ Phong ngắm
lúc rồi quay
. Tên đệ tử ngồi bên cạnh
sán lại, nịnh nọt: “
Phong, thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“
thích
? Em gọi
ta lại đây uống rượu cùng
nhé?”
An Dĩ Phong cầm cốc rượu uống
hơi, rồi
: “Tao
rỗi, mày
thấy tao rất bận à?”
Tên đệ tử đó ngẩn mặt nhìn đám người xung quanh, bọn chúng đều
mơ màng, chứng tỏ chúng chẳng bận gì.
cũng
nhàn rỗi.
Khi đàn ông ngồi cùng nhau
đánh bạc luôn là cách giải trí thú vị nhất,
trò kích thích nhất để giải khuây. Hôm nay mấy tên đệ tử của
có cách cá cược rất mới, người nào được người đẹp kia để ý,
nhà cái phải trả gấp năm lần.
“Tên kia khẳng định là
được, tôi cược hai trăm.”
“Tôi cược
trăm.”
“Tôi cược năm mươi.”
An Dĩ Phong ngước mắt về phía quầy bar để xem kết quả. Vừa lúc
quay
người, chiếc ghế khẽ xoay, ánh mắt
nhìn chăm chú từng người đàn ông, giống như
săn tìm con mồi vậy.
Dưới ánh đèn mờ,
nhìn thấy
khuôn mặt
. So với những
khác
khuôn mặt
hơi
chút, chiếc mũi
nhắn và đôi môi đầy đặn kết hợp rất hài hòa với khuôn mặt. Đôi mắt
to, nhưng dưới lớp phấn mắt màu vàng nhạt lại toát lên vẻ dịu dàng, càng nhìn càng thấy quyến rũ.
Rất nhanh, ánh mắt
hướng về phía
, lúc ánh mắt hai người chạm nhau,
dừng lại
lúc. Đôi mắt dịu dàng ấy chợt lôi cuốn đến khó tả, đôi môi tô son như mỉm cười với
. Rồi
cúi mặt, quay lưng lại, khẽ tung mái tóc xoăn dài cuốn theo cả hồn
.
“
này...”
An Dĩ Phong buông
câu. Trước ánh mắt sững sờ của đám đàn em bên cạnh,
đặt cốc rượu
tay xuống, đứng dậy
về phía quầy bar. Mấy tên ngồi sau
liền hứng khởi
: “Tôi cược hai nghìn!”
“Tôi cược năm nghìn.”
“Tôi cược mười nghìn...”
An Dĩ Phong bước đến quầy bar, người đàn ông ngồi cạnh
liền đứng dậy
ra.
kéo chiếc ghế đặt gần sát
rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống,
hương thơm
tỏa ra từ người
, giống như
loài hoa nào đó, mùi thơm
nhàng mà lôi cuốn, khiến người đàn ông nào ngửi thấy cũng mê mẩn.
lại
kiềm chế được khao khát của mình, đưa tay ôm lấy vòng eo
nhắn của
, mặt
kề lên vai
tham lam hít lấy mùi hương quyến rũ đó.
“
em đến chết mất.”
vờ tránh
chút, nhìn
cười
kiều.
“Em đến tìm
à?”
hỏi.
“
, khoảng mười hai giờ ngày hôm qua có
bé
ở gần đây bị sát hại, em đến xem có thể gặp kẻ tình nghi đó
.”
“Phát
được mục tiêu chưa?”
gật gật đầu. “Rất giống
.”
đưa mắt xuống cái cổ của chiếc váy khoét sâu nửa kín nửa hở của
.
“Nhìn em mặc thế này, đến cả chính nhân quân tử như
cũng mê muội đến mức muốn phạm tội ấy chứ!”
“An Dĩ Phong, nếu
là bậc chính nhân quân tử
đời này chẳng có ai là lưu manh cả.”
ghé vào tai
: “Hay là... ngày mai
cho người
điều tra kẻ đó giúp em, tối nay em
cần phải lắng phí thời gian nữa...”
làm bộ như
hiểu câu
mập mờ đó của
, vẫn nghiêm túc hỏi: “
có biết là ai
?”
“Đàn em của
ngày nào cũng ở đây, tra vụ này quá đơn giản.”
“
quả nhiên có mạng lưới tốt nhất trong lịch sử.”
“Điều đó còn phải
! Đúng rồi, số điện thoại hôm qua
cho em, em
tra chưa?”
“Tra rồi, có hai cảnh sát bị nghi dính líu đến vụ này, ngày mai ICAC [1]
đến làm
việc này.”
[1] ICAC: Ủy ban độc lập chống tham nhũng.
“Hiệu quả công việc cao đấy chứ,
như tác phong của cảnh sát bọn
em.”
“Em có phím nóng mà...”
“Phím nóng?”
“Là vì...”
nhìn vào ly cocktail trước mặt, hàng mi dài khẽ rủ xuống, hình như
suy nghĩ vấn đề gì đó.
có thể được suy nghĩ của
. Xét cho cùng
tình cảnh của họ rất khó xử, có quá nhiều câu nhạy cảm
thể
ra.
cười như
có chuyện gì: “Người đẹp, có thể cho
cơ hội được mời em
ăn đêm
?”
Tư Đồ Thuần ngẩng lên, ánh mắt đầy cảm động.
“
thể! Em còn chưa ăn tối.”
“Vậy ăn tối trước, rồi ăn đêm sau.”
đứng lên,
cũng đứng dậy, nắm tay
, giống như
bé cần
che chở của
.
“Em
ăn mì tôm đâu đấy!”
“Vậy em muốn ăn gì?”
lưỡng lự
giây: “Em biết
quán ăn Nhật rất ngon,
gian lại yên tĩnh.”
“Được!”
được hai bước,
đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt trang điểm hơi đậm của
hỏi: “Có
là em đến để điều tra vụ án hay là để tìm
mời em
ăn?”
nghiêm túc suy nghĩ
lúc rồi trả lời: “
biết nữa!”
khoác vai
, cả người
nằm gọn trong vòng tay
.
là người phụ nữ như thế, vẻ dịu dàng được giấu kín dưới lớp vỏ lạnh lùng. Rất thông minh nhưng bề ngoài lại kín tiếng, ít
.
cầu
điều gì, nhưng lại có thể đoán được
muốn gì.
làm rất nhiều điều vì
, nhưng
bao giờ
ra.
Vì thế, tình
của
đối với
, ngày càng sâu đậm...
Quán ăn Nhật nằm giữa trung tâm khu phố phồn hoa. Tối nay
trang điểm đậm nên nhìn
còn chút dấu vết nào của
nữ cảnh sát. Vì vậy họ
bên nhau giữa dòng người
vội vã trở về nhà mà
phải lo lắng gì, tay trong tay chầm chậm hướng về phía quán ăn.
lạ, những đôi nam nữ mới
nhau, chỉ
đường thôi cũng cảm thấy
ngọt ngào.
“Đợi chút!” Tư Đồ Thuần kéo tay An Dĩ Phong vào
cửa hàng bách hóa gần đó, ngước lên nhìn màn hình ti vi.
ti vi
phát buổi phỏng vấn
lãnh đạo cấp cao trong giới cảnh sát, ông ta
về vấn đề làm thế nào tập trung lực lượng quét sạch xã hội đen, bảo vệ an ninh trật tự cho nhân dân.
An Dĩ Phong bĩu môi khinh bỉ,
ghét nhất là những ông quan lớn ba hoa chích chòe hứa hẹn viển vông,
được mà
làm được. Quay sang thấy Tư Đồ Thuần
chăm chú xem với vẻ mặt sùng bái, kính trọng,
lại càng khó chịu.
nhủ thầm: “Mẹ kiếp,
đáng ghét, sớm muộn gì cũng có ngày tôi chơi chán con
ông rồi đá đít...”
chưa
xong
Tư Đồ Thuần
giơ chân, húc mạnh đầu gối vào bụng
.
ôm bụng lớn tiếng
: “Em
dã man.”
“
lại
lần nữa câu vừa rồi xem nào!”
“Ghen rồi à?”
cười, ôm eo
, hôn lên má
. “
là, em yên tâm, An Dĩ Phong này
mãi mãi chung thủy.”
“Lời thề của đàn ông là câu buột miệng nhất thời! Hoặc là tình cảm của
đối với em
nhanh chóng tàn phai, hoặc là chúng ta
hợp nhau, sau đó chia tay, cả hai chẳng liên quan gì đến nhau nữa...”
“Hoặc là em
cho
vào tù, hoặc là em
bỏ việc và
theo
.”
“Cho dù chúng ta có kết cục như thế nào
nữa, An Dĩ Phong, em hy vọng
có thể gặp được con
thực
hợp với
,
trân trọng và
thương
ấy.”
“Thuần!”
ôm
, muốn ôm
chặt để chắc chắn rằng
thể rời bỏ
.
“Em có thể bỏ việc theo
?”
chuyển chủ đề: “Em đói rồi, đến quán ăn Nhật thôi.”
“Tại sao
thể lấy
?” An Dĩ Phong buông tay, nhìn đôi mắt long lanh của
, nghĩ đến câu
của Hàn Trạc Thần, lòng chua xót
thể diễn tả thành lời.
“Chúng ta mới bên nhau
ngày. Cho dù
có dám hứa hẹn cả
đời,
em cũng
dám chấp nhận.” Tư Đồ Thuần mỉm cười, chạm ngón tay
nhắn của mình lên môi
. “An Dĩ Phong, em bỏ việc
theo
,
phải có trách nhiệm với em cả đời...”
“Nếu
nguyện có trách nhiệm
sao?”
“Chúng ta vẫn còn trẻ.”
lơ đãng nhìn lên ti vi, rồi
: “Chuyện sau này
để sau này
nhé!”
An Dĩ Phong
thêm gì nữa, im lặng tiến về phía trước. Tư Đồ Thuần đuổi theo
, nắm lấy tay
và hỏi: “
giận em à?”
“Em nghĩ
là loại đàn ông hẹp hòi thế sao?”
Giọng
tỏ
vẻ khó chịu, chân bước nhanh hơn.
“Chúng ta phải khó khăn lắm mới gặp được nhau,
phút qua
là lại ít thêm
phút...”
An Dĩ Phong bỗng dừng lại, đặt tay lên vai
, cuồng nhiệt hôn lên môi
như
ở chỗ
người vậy.
Phải rất khó khăn họ mới gặp được nhau, hôn
lần là ít
lần!
Quán ăn có phong cách rất đơn giản, phòng
quá rộng nhưng rất đẹp.
bên là cửa kéo với bức tranh hoa
đào lớn,
bên là cánh cửa sổ
, chiếc rèm màu trắng được cuộn lên vừa tầm mắt để có thể ngắm mặt hồ xanh biếc ngoài công viên. Đúng vào tháng Sáu, nước hồ xanh biếc, hoa sen nở rộ, thơm ngát.
Bên trong phòng, những bức tường trắng tinh
hạt bụi, ở chính giữa kê
chiếc bàn gỗ
chỉ vừa hai người ngồi.
Họ vừa ngồi xuống,
phục vụ kính cẩn mang bộ đồ ăn ra,
nhàng, cẩn thận xếp lên bàn, rồi đặt xuống
bình trà điêu khắc rất đẹp, mùi thơm của trà Ô Long tỏa khắp phòng. An Dĩ Phong tò mò nhìn bộ đồ ăn cầu kỳ
bàn, hỏi Tư Đồ Thuần: “Em thường đến đây à?”
gật gật đầu.
“
thấy chỗ này thế nào?”
“
nhàng, ấm áp hơn hộp đêm nhiều.”
nhìn cách trang trí xung quanh phòng, hỏi
: “Cảnh sát các em tiền lương
tháng được bao nhiêu mà dám chi tiêu ở nơi cao cấp thế này?”
Tư Đồ Thuần gập menu lại, nhìn
vẻ khó hiểu.
“Nếu
quen chỗ này, chúng ta
đổi chỗ khác.”
“
là
quen...”
An Dĩ Phong lập tức hiểu ý, chớp chớp mắt, cười với
.
“
phải là em sợ
trả được đấy chứ?”
“Em ăn gì cũng được.”
“Yên tâm, ngày nào em đến đây ăn,
cũng trả được.”
An Dĩ Phong lặng im nhìn quanh căn phòng.
biết được phần nào thu nhập của cảnh sát.
nữ cảnh sát trẻ thế này, thời gian công tác chưa lâu, làm sao có thể thường xuyên đến nhà hàng cao cấp thế này? Trừ phi có người mời
...
“Trước kia ai hay mời em đến đây?”
hỏi
, giọng ghen tuông.
“Em...” Tư Đồ Thuần nghĩ
lúc mới
: “Bố em.”
“À!”
gần như quên mất,
phải ai cũng giống như
,
đứa trẻ mồ côi
cha
mẹ.
thích hỏi quá nhiều chuyện gia đình người khác, nên
hỏi thêm gì nữa. Nhưng Tư Đồ Thuần lại
thà kể: “Vài năm trước mẹ em bị bệnh qua đời,
trai cũng bị tai nạn rồi qua đời. Bố em rất thương em, luôn dành cho em những điều kiện tốt nhất.”
“Bố em làm gì?”
hỏi.
lưỡng lự
chút rồi
: “Cảnh sát.”
“Ồ! Nếu ông ấy biết em
cùng
, liệu có đánh gãy chân em
?”
Tư Đồ Thuần nhìn
, nở nụ cười: “
đâu, bố em
nỡ. Nhưng nhất định ông ấy
đánh gãy chân
.”
“
phải chứ? Bố em rốt cuộc là cảnh sát hay ông trùm xã hội đen vậy?”
“Sợ rồi à?”
“Sợ? Thuần à...
có chết cũng muốn
em!”
cúi xuống uống trà, nụ cười
mặt.
Ăn xong, An DĨ Phong
nhàng vuốt ve tay
hỏi: “Lát nữa
đâu?”
“
phải là
ăn đêm sao?”
“Muốn ăn gì nào?”
“Tùy
quyết định.”
“Về nhà em ăn mì tôm được
?”
Tư Đồ Thuần nhìn
, hít
hơi
sâu: “Em
là tùy
quyết định mà.”
“Vậy
uống trà nữa,
thôi.”
An Dĩ Phong vừa dứt câu
chuông điện thoại reo.
nhìn điện thoại, là Hàn Trạc Thần.
“
Thần, có việc gì à?”
hỏi, trong lòng thầm cầu mong là
có
chuyện gì.
“Lần trước
phải chú muốn
nghe ngóng thông tin của
người sao? Vừa rồi có người nhìn thấy
đưa
vào khách sạn Việt Hoa, số phòng 1129.”
“Thông tin có chuẩn
?”
“Chú yên tâm! Nếu chú muốn ra tay bây giờ,
giúp chú dụ bảo vệ ra ngoài.”
“Bây giờ?”
“Có vấn đề gì à?”
Đầu dây bên kia im lặng
chút, rồi bình tĩnh
: “Vậy lần sau có thông tin gì
báo cho chú.”
“
cần đâu.”
biết cơ hội như vậy đâu dễ có.
“Em
ở gần đó, bây giờ em
qua.”
“
cho người đứng ở cửa khách sạn đợi chú.”
“Mười phút nữa em đến!”
An Dĩ Phong tắt máy, nhìn Tư Đồ Thuần
cúi đầu uống trà: “
có chút việc gấp, em có thể ở đây đợi
?”
nhàng hỏi: “Có thể
được
?”
“Nửa tiếng nữa
quay lại.”
tiếp tục uống trà,
gì nữa.
An Dĩ Phong nhớ rất
, trong
cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp,
vị đại hiệp
từng
thế này:
bị người giết
hiểu được bị giết đau đớn thế nào.
Nếu có cơ hội,
cho người ấy biết rằng, nếu
giết người,
cũng
hiểu được giết người đau khổ ra sao.
Bao năm qua, khi gặp ác mộng, trong đầu
luôn
lên cảnh tượng lần đầu tiên
giết người, người đàn ông ngoài năm mươi quằn quại kéo lấy áo
, sợ hãi cầu xin
, cố gắng mở to đôi mắt van nài tuyệt vọng. Con dao trong tay
đâm vào người ông ta,
ràng là
dùng sức, vậy mà chỉ còn lại chuôi dao bên ngoài, máu tươi thấm đẫm chiếc áo phông màu trắng, đỏ đến rợn người.
rút dao, lấy hết sức mình đẩy người đàn ông đó ra, nhưng đôi tay ấy vẫn
chịu buông, chiếc áo phông bị xé rách.
áo
vẵn in
vết tay đầy máu, tố cáo tội ác của
...
thời gian rất dài sau đó, An Dĩ Phong
ra khỏi cửa,
thường xuyên bị ám ảnh bởi chuyện giết người và bị người ta giết,
rửa thế nào cũng
hết được mùi máu tanh
người.
Điều làm
chịu đựng nổi là, cứ nghe tiếng còi rú của xe cảnh sát,
lại rơi vào nỗi sợ hãi bị bắt vào tù...
Từ đó trở
,
thích màu đen, đặc biệt là áo da màu đen. Bởi máu đỏ của người chết
nhuộm màu áo đen, tay của người chết cũng
thể tóm chặt được mặt da trơn bóng, quan trọng nhất là, mùi của da áo có thể át
mùi tanh của máu...
Như đêm nay, giết người xong,
vẵn có thể rời khỏi
trường để đến gặp người phụ nữ của mình như
có chuyện gì xảy ra, ôm cơ thể ấm áp, mềm mại kia, hít hà tận hưởng mùi thơm ngọt ngào toát ra từ cơ thể
...
Nghĩ đến vẻ đẹp thuần khiết của
,
lại
kiềm chế được nỗi khát khao, bước nhanh hơn ra khỏi quán ăn, chạy về phía chiếc xe đến đón
.
Xem thêm...