1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nụ cười - Deepbluesea (38 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 15: mình cả đêm, thể…

      Dương Quyên nhìn Tào Dương rồi lại nhìn Thi Lan, biết nên cái gì. xấp tài liệu báo cáo bị mở toang, còn có mấy trang bị vứt hỗn độn dưới sàn nhà.

      [​IMG]Hai vị lãnh đạo đều trầm mặc . người nhìn ra ngoài cửa sổ, người chuyên chú uống cà phê.Trong văn phòng có hơi thở của bão táp, Dương Quyên có thể ngửi được, nhưng hiểu.

      Sớm qua giờ tan tầm, nhưng ông chủ vẫn còn chưa , lại lệnh cho vào văn phòng báo cáo và chờ chỉ thị, làm sao dám bỏ về được?

      Thi Lan buông tách cà phê xuống, tiếng “ đinh” vang lên khi chiếc tách chạm xuống mặt bàn thủy tinh.Thi Lan nhận ra bất an của Dương Quyên, nhìn ta cười cười : “ sao đâu! Lần sau khi đến báo cáo hãy chú ý tới trình tự! vềđi.”

      Dương Quyên thở ra được hơi, giống như phạm nhân được đặc xá, hoang mang rối loạn mà rời .

      Thi Lan lúc này mới nhíu mày điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhàng : “ Tào, làm sao vậy? Chưa đến mức phải phát hỏa như vậy đâu!”

      Tào Dương mặt vẫn chút thay đổi nào nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt có chút mông lung, mờ mịt. Sau đó, chậm rãi quay đầu, mặt lộ ra nụ cười. Nụ cười ấy có ôn hòa, nhưng giấu được nỗi mệt mỏi.

      “ Trước đây em từng trải qua những việc này chưa? Gánh nặng gia đình đè nặng lên vai, thể tùy tiện ngừng là ngừng, thể tùy tiện nghỉ ngơi, dù có thể nào cũng phải tiến về phía trước, thẳng đến khi chẳng còn khí mà thở mới thôi. Cảm giác giống như là….”

      nhăn mi lại, giống như tìm từ thích hợp để so sánh.

      Thi Lan đứng dậy, đến phía sau lưng . đưa tay ôm lấy thắt lưng của , mặt dán lên tấm lưng thẳng và rộng của , nhàng

      “ Thảm như ngồi tù.”

      mỉm cười, tiếng nhàng mềm mại, mang theo cả giọng mũi.

      “ Năm mười chín tuổi, chị hai qua đời, lần đầu tiên khi em tiến vào ban giám đốc nếm trải cảm giác này.”

      Tào Dương cúi đầu cười, cảm nhận được thân thể của run lên.

      “ Mười…mười chín tuổi sao?”

      xoa xoa mày, gỡ tay ra, ôm lấy đến trước mặt mình.

      “ Khi đó em vẫn còn học cơ mà? cũng chưa từng hỏi qua, biết em học ngành gì?”

      Thi Lan dựa vào ngực , hít sâu hơi, cười đến thê lương.

      ra chắc cũng tin, em từng học Y ở đại học HongKong. Nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ bây giờ em bác sĩ nhi khoa rồi.”

      Tào Dương nhàng “ À” lên tiếng, có chút ngạc nhiên, nhịn được mà càng ôm chặt lấy vai của .

      “ Còn sao? Khi mười chín tuổi, ở đâu?”

      Thi Lan ngẩng mặt lên nhìn .

      sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mười chín tuổi à?

      Hình như chính cũng quên mất năm mười chín tuổi của như thế nào. Chỉ nhớ rằng đồ ăn ở đại học rất khó nuốt, còn thanh niên sinh viên ở đại học tham ăn đến dị thường.

      Đúng vào thời điểm thân thể phát triển, nam sinh chạy nhảy, nữ sinh thích chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình, lúc vào trường trở thành nhân vật có tiếng, cũng có ít bạn học hoặc đàn em khóa dưới theo .

      Năm tháng êm đềm, ánh mặt trời sáng lạn, đó có lẽ là năm trôi qua nhanh nhất của và Tiểu Mạt, phiền não lớn nhất của hai người chính là tiền học phí của Tiểu Mạt.

      vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó. Cuối tuần, mưa rơi.

      ở trước cổng trường chờ Tiểu Mạt, xa xa nhìn thấy tới. bung dù, người vẫn là bộ quần áo cũ, cả người ướt gần hết. hoảng sợ, chạy nhanh tới, vội vàng cởi chiếc áo đồng phục thể dục của mình ra, phủ lên người .

      Răng của vì lạnh mà va vào nhau phát ra những tiếng “khanh khách”, khuôn mặt trắng bệch, dại ra nhìn .

      như kẻ bị đòi mạng, vội vàng ôm vào trong ngực mình.

      “ Sao thế? Có phải bọn họ chịu cấp cho học phí cho em? sao! Còn có ở đây, chúng ta cùng nghĩ biện pháp!”

      hé răng, cắn môi, gương mặt quật cường.Sau đó, mỉm cười. Cười đến chảy cả ra nước mắt.

      Bị vứt bỏ, lần lại lần, tự với chính mình được tin tưởng.

      hề nhớ lại, dò xét, cũng muốn tìm hiểu.Như vậy thất vọng, cũng cảm thấy đau.

      Tác dụng phụ duy nhất, đó chính là cảm thấy lạnh.

      ôm chặt lấy giống như bản năng, thiếp dần trong lòng .Gần đến mức nghe được tiếng tim đập của , cảm nhận từng đường máu trong cơ thể sôi lên sùng sục hợp lại tụ thành ngọn lửa cháy lép bép…

      Thực ấm.

      Thực rất ấm áp.

      Giống như tia sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời vậy!

    2. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 16: Đến bây giờ mới phát ra ngọt ngào của cậu ta!

      Trời dần dần tối, cả tầng lầu chỉ còn duy nhất phòng của Phó Dĩ Mạt còn sáng đèn. Chiếc váy dài sau khi được cởi bỏ nằm yên vị ghế sô pha, mềm và ôn nhu, phảng phất mang theo hương rượu. Nằm giữa phòng làm việc chỉ có màu xám, chiếc váy giống như đóa hoa vừa mới nở điêu tàn, có vẻ đột ngột mà tịch mịch.

      Phó Dĩ Mạt cau mày, nhìn kỹ màn hình máy tính, sắc mặt ngưng trọng.

      Khó trách buổi sáng hôm nay Tào Dương lại phát hỏa như vậy. Ngay trong nửa ngày mất tích, thị trường chứng khoán có biến động lớn. Hơn ba ngàn cổ phiếu đồng loạt nhảy cầu, trong đó còn có những cổ phiếu vẫn tăng ngừng trong vòng ba tháng nay giờ lại đột ngột hạ. Cổ phiếu của Hoa Thần bị thiệt hại nghiêm trọng, trong đó có hơn mười công ty còn phải đóng cửa, còn lại cũng gần đến ngưỡng tử, mà , giám đốc bộ phận đầu tư lại biến mất, ngay cả bóng dáng cũng tìm thấy.

      Mới chỉ buông thả mình có ngày thôi, cả thiên hạ đại loạn, xem ra có mệnh làm quan. lắc đầu, cười khổ với cái máy tính.

      Nhìn lại đồng hồ, hơn mười giờ rưỡi, dụi dụi mắt, gấp máy tính lại.Tắt đèn, tắt điều hòa, rồi mới đóng cửa lại. vừa thắt đai lưng, vừa chỉnh đốn lại đầu óc.

      áo khoác cũng có mùi hương mấy xa lạ. Đó là mùi vị của thuốc lá hòa hợp với mùi hương thơm ngát của cỏ cây khiến người ta có cảm giác ấm áp.

      khỏi nhớ tới người thanh niên kia.Trẻ tuổi, tuấn, chuyện nửa nửa giả, cười rộ lên cách vô tội, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng, có chút xấu xa.

      Ở trước mặt cậu ta, cảm thấy mình ngốc.

      Ngốc rụt rè, ngốc tránh né.

      cẩn thận, từ tốn tựa như lần đầu tiên thích thú muốn hút thuốc, ràng thống hận thuốc lá vô cùng nhưng lại thể khát vọng nó, hiểu mà vẫn cứ muốn sa vào.

      Như thế đấy ~ theo bản năng mà thích ứng với có mặt của cậu trong cuộc sống. Cùng cậu ở chung chỗ, cảm thấy vừa nguy hiểm lại vừa kích thích, giống như bàn chân trần lớp băng mỏng.Nhưng mà, mặc dù rất muốn nhấm nháp tư vị được sủng ái, được che chở mà cảm động, vẫn luôn tự với chính mình, chỉ cần chút thôi là đủ rồi.

      Vẫn còn kịp, chỉ cần chút xíu thôi nghiện và cũng chẳng có tác dụng phụ, đúng ?

      Trong đại sảnh còn ai, chỉ còn đèn ở phòng bảo vệ là sáng. dám lưu lại lâu, hai tay rúc trong túi áo, vội vàng ra cửa lớn.

      Vừa mới xuống khỏi những bậc thang ngoài đại sảnh, ở phía sau vang lên tiếng còi ô tô, rảo bước chân nhanh hơn chút. Chiếc xe kia vẫn ương bướng theo sau , bất đắc dĩ đành quay đầu lại.

      Tần Nặc ngồi trong xe, tựa đầu vào ghế, miệng nhếch lên, vẫy vẫy tay với Phó Dĩ Mạt.

      “ Lên xe.”

      Phó Dĩ Mạt có chút sửng sốt, từ phía xa xa nhìn lại cậu, nét mặt như muốn trốn tránh.

      Cậu quay cửa kính ô tô xuống: “ Tiểu thư à, tôi đợi ở đây cả ngày, bụng đói lắm rồi em có biết ? Nếu em biết rồi mau đền cho tôi bữa ăn khuya , nhé?!”

      Lại nữa rồi!

      Vẻ mặt này, ngữ khí này làm cho trái tim dù cứng rắn cũng cự tuyệt được.

      Phó Dĩ Mạt thầm thở dài, im lặng ngồi vào trong xe.

      Dọc đường , lời nào, đầu quay sang bên, dựa vào cửa kính xe khiến Tần Nặc nghĩ muốn ngủ giấc. Cậu cứ lần lại lần quay sang nhìn , nhưng hề ngủ. chỉ là hơi mệt mỏi chút, thản nhiên nhìn đèn đường bên ngoài.

      Đến nơi, chần chờ muốn xuống xe. Nhìn nhà hàng giống như Thủy Tinh cung trước mặt, bước chân như muốn nhũn ra.

      quay đầu nhìn cậu rồi đưa mắt nhìn lên bốn chữ cổ viết Thủy Tinh cung: Ngư Phủ Xướng Trễ. Nỗi khiếp sợ lên gương mặt của .

      Nơi này?

      Cư nhiên lại là nơi này?

      Bên ngoài vẫn là khí se lạnh của mùa xuân, cảnh trí mê người theo kiểu miền nam, những bức tường thủy tinh phản quang, khu nhà ấm trồng đầy thực vật nhiệt đới cao lớn, dòng suối chảy xuôi bên cạnh con đường bằng đá, bên chiếc cầu lung linh là ngôi nhà gỗ nho .

      dần dần bình tĩnh trở lại. cần hướng dẫn viên chỉ đường, qua con đường đá, đến thẳng nhã gian dưới bóng cây lắc lư, nhàng vén bức màn phủ, ngồi xuống nhuyễn tháp.

      Cậu hơi ngạc nhiên, chờ hướng dẫn viên rồi mới hỏi : “ Sao vậy? từng đến nơi này rồi sao?”

      Ánh mắt Phó Dĩ Mạt mê mang nhìn xuyên qua lớp khí bốc lên từ nước trong chén, đến địa phương biết tên.

      Trước đây, nơi này chưa có tiếng tăm, có nhiều khách thăm quan như thế này, tại nó có vẻ đắt giá lên nhiều. nhấp ngụm trà, thản nhiên cười.

      “ Đúng vậy, trong chính gian phòng này, tôi trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi.”

      quay mặt , liếc mắt nhìn bức tường phủ đầy hoa.Chiếc cầu được sửa lại, dòng suối cũng được sửa lại, bãi đỗ xe bên ngoài cũng rộng thêm.Nhưng chỉ nhớ ngày hôm đó đẹp như thế nào thôi!

      Tiền người của cả hai chỉ đủ để mua chiếc bánh ngọt và mạt trà, bởi vì Tào Dương làm hướng dẫn viên ở đây, cho nên có thể ở lại sau giờ làm việc, quản lý còn ngấm ngầm để lại nhã gian cho bọn họ.

      Khi đó mọi chuyện thực đơn giản, hai người ở cùng chỗ, chỉ uống nước trắng thôi mà cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

      Tần Nặc cứ thế dùng vẻ mặt nghiên cứu, lẳng lặng nhìn . Sắc mặt tái nhợt lại mệt mỏi, biểu tình vẫn lãnh đạm, xa cách và đầy tâm như ngày thường.

      Cậu mở lời, thong thả chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy tay của .

      nhịn lại nhịn thêm, nước mắt rốt cuộc khống chế được mà rơi xuống.Vốn nghĩ hết thảy đều qua, muốn quên cũng rất dễ dàng, ngờ đâu lại phải như vậy.

      Thời gian xa cách bảy năm gói gọn trong bốn chữ “ Cảnh còn người mất”.

      bàn, hơi nước lượn lờ trong chén trà, ở phía đối diện, khuôn mặt khác thay đổi, tuấn khiến người ta đui mù.

      Cậu nhìn , trầm mặc.

      Trong mắt ngấn lệ, khóe miệng lại quật cường mỉm cười, có chút ngượng ngùng mà nghiêng đầu, đưa tay lau vệt nước mắt, : “ Buồn cười quá đúng ? Khi hai mươi tuổi, tôi lại cảm thấy rằng khoái hoạt chỉ là đơn giản như vậy!”

      đường, nhau cầm tay, mùa đông cùng nhau ăn chung phần khoai nướng, mùa hè cùng nhau ăn kem, nghĩ đến việc cả cuộc đời này bọn họ nhau như vậy là cảm thấy rất ngọt ngào rồi.

      Ngọt ngào kia khiến người ta khi nhớ lại mà phải rơi lệ.

    3. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 17: Đâu thể hề thương cảm.

      ______

      Trăng rất sáng, trong phòng bật đèn, ánh trắng theo đó mà len lỏi vào.

      [​IMG]Tần Nặc đứng ở ban công, trong tay kẹp điếu thuốc lá. “ Tách” tiếng, bật lửa được đánh lên, điếu thuốc ngậm trong miệng cậu giống như ngọn đuốc . Cậu chậm rãi hút lấy hơi, phả ra làn khói mỏng.

      Quay đầu, cậu nhìn bóng dáng của nằm giường.Trước đó mấy giờ, hai người đều uống rượu ở Ngư Phủ Xướng Trễ, còn rơi nước mắt trước mặt cậu.

      Khi vươn ngón tay ra, giúp lau nước mắt, cậu cảm thấy nước mắt ấm.

      Ấm áp kia khiến cậu rung động.

      Trước đó, cậu cơ hồ còn quên rằng, nước mắt con người vốn dĩ rất ấm.

      Tần Nặc hơi thở dài, đến bên giường nhìn Phó Dĩ Mạt.Ánh sáng ảm đạm, gương mặt mơ mơ hồ hồ. Thân thể của mềm mại, đơn bạc, giống như sợ đau mà co lại thành đoàn.

      Thế giới này đẹp, nhưng sao lại phải nhịn đau khi tận hưởng nó?

      Cậu đứng trước mặt , mơ hồ cũng có thể nhìn cả vết thương trong lòng của .Miệng vết thương nho , từ từ rách ra, hề có máu, đến mức thể nào phát ra được. Nếu đắp vải và cồn lên có lẽ còn đau đến thấu xương.

      Còn nữa, còn có vết thương màu đen, giống như cái vực sâu thẳm, dần dần mở rộng, vô biên vô hạn.

      Cậu biết loại đau đớn này.

      Phó Dĩ Mạt ra ngủ. ngửi thấy mùi thuốc lá, đoán chắc cậu hút thuốc, nhưng dám mở mắt ra.Đầu rất đau, ràng là di chứng của say rượu.

      tại, thể xác định xem bản thân mình vừa rồi những gì với cậu ta?

      Có lẽ lỡ lời ra chuyện chôn sâu trong đáy lòng, có chết cũng dám ra, chuyện mà nghĩ nó thối tha và biến chất, vĩnh viễn là nỗi sỉ nhục đối với .

      Hóa ra, ra cũng thoải mái gì, để ở trong lòng vẫn tốt hơn.

      Trong trí nhớ của , đó từng là thời gian khoái hoạt nhất nhưng bỗng nhiên biến thành đau khổ nhất. Những năm tháng thanh xuân náo nhiệt vô cùng nhưng lại biến thành đoạn ký ức vừa nghĩ đến là phát kinh. bờ cát vốn có dấu chân của hai người, tại là chuỗi những vết bẩn bám đầy người, chỉ có trời mới biết làm như vậy có biết bao nhiêu khổ sở.

      Cũng may, học được trầm mặc là như thế nào. Cho dù có khuất nhục đến vậy chăng nữa vẫn cứ phải sống.Nhưng mà, điều đó lại chẳng hề vui vẻ.

      Chặt đứt dòng hồi tưởng này, đem những tháng năm qua kia thành khoảng trống trong đầu, nếu có gặp chuyện gì giống như những kí ức qua phải biết đường vòng mà lảng tránh nó, cứ mỗi khi nhớ tới gương mặt của người kia phải tự với chính mình ba chữ “ Quên !”. Làm được như vậy, cơn đau dừng lại, nhưng đồng thời trái tim cũng dần mất cảm giác, giống như chú chim bị gãy mất bên cánh, bắt đầu loạng choạng học cách bằng chân đường, và tự với chính mình: từ bây giờ bao giờ bay trời cao được nữa.

      Sống mờ mịt giống như chết lặng, tuy vui vẻ nhưng rất an toàn. Nhưng vì sao số phận còn sắp đặt để gặp được người đàn ông khác?

      Lúc cười làm cho người ta ấm áp, lúc cười lại khiến người ta rung động. Nếu chuyên chú nhìn cậu ta, chắc chắn bao giờ rời mắt được. bắt đầu thích cảm giác bị cậu nhìn chăm chú như thế này.

      Có người , chỉ cần thích nhiều hơn chút biến thành .

      Cho nên cảm thấy rất nguy hiểm.

      Mơ mơ màng màng ngủ thiếp , và mơ thấy cái ngày chia tay với Tào Dương…

      “ Tiểu Mạt, suy nghĩ, và em chỉ có thể cùng nhau đến đây, vô luận như thế nào cũng chỉ đến đây được mà thôi. Vốn hứa với bà nội của em chăm sóc cho em tốt, nhưng tại phát bản thân mình làm được….Em thất vọng về lắm đúng ? Cho nên bây giờ ngay cả câu xin lỗi cũng thể ….”

      bất ngờ phòng bị, linh hồn như phiêu dạt ở nơi nào.

      Nắng tháng tư tươi sáng, ngoài cửa còn có tiếng người hát, dưới lầu là dòng xe cộ qua lại tấp nập, lại như biến thành con gấu bông, cả người mềm nhũn, suy nghĩ, chút sức lực, chỉ có thể ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ.

      Đừng! muốn! muốn!

      nên lời, chỉ có thể chịu đứng, ánh mặt trời chiếu lên mặt, ánh sáng kia khiến người ta cảm thấy đau đớn.

      “ Này! Này! Dậy !”

      mở to mắt ngay tức , đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời. khỏi thở dài hơi, buông tay ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      Tần Nặc nhìn tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn trừng lớn mê mang, bộ dạng giống như đứa . Cậu nhịn được, vươn tay gõ gõ lên trán của , sau đó mới cười tủm tỉm chạy vào toilet.

      “ Này…”

      Cậu nghe thấy tiếng của vang lên ở phía sau, nhàng, giống như vẫn còn mơ ngủ.

      “ Chúng ta chia tay .”

      Hình như thích vượt qua ranh giới, có lẽ sắp biến thành tình , nhưng mà cần điều đó.

      Cho nên, chia tay !

    4. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 18: Dũng cảm đối mặt

      ___


      Ngày hôm sau là ngày thứ sáu. Thứ sáu nổi tiếng nhất trong thị trường chứng khoán chính là “ Ngày thứ sáu đen tối”.

      Mấy ngàn cổ phiếu đều đột ngột hạ giá, tình hình nay khiến cho người ta sợ hãi.

      Phó Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào đường đẳng lục màn hình máy tính mà chỉ cảm thấy da đầu như run lên. Tình hình này trước kia từng đọc trong sách lúc còn học đại học, đó là đợt khủng hoàng tài chính năm 98-99, thị trường tài chính của HongKong hoàn toàn đóng băng, có những người ở trong công ty chứng khoán phải nhảy lầu tự sát.

      muốn nhìn nữa, đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất mà nhìn ra bên ngoài.

      Độ cao như thế này có thể nhìn thấy cả trạm xe điện ngầm ở đằng xa kia, những chiếc xe giống như con kiến, hàng loạt tòa nhà to lớn cũng khác gì những chiếc hộp .

      Nếu ở nơi này, giang rộng hai tay mà rơi xuống thế nào nhỉ?

      Cảm giác rơi xuống hòa cùng với ánh nắng mặt trời chắc chắn se rất sảng khoái.

      đột nhiên vỗ vỗ hai tay, xoay người, dùng sức chút đẩy cánh cửa sổ ra. “ Vù” tiếng, gió bên ngoài ào vào trong phòng, những tời giấy bàn bay tứ tung.

      Di động đột nhiên vang lên khiến giật nảy mình.

      Khép cửa sổ lại, trở về bàn làm việc, thành thành tiếp điện thoài.

      “ A lô, xin chào! A, là bà Trần ạ?”

      Bà Trần là trong những khách hàng quen thuộc của từ khi bắt đầu làm ở bộ phận phát triển. Đó là người phụ nữ cao tuổi rất hiền lành, mang tiền lương hưu đầu tư vào thị trường chứng khoán. Tuy còn trẻ, chưa có nhiều năm kinh nghiệm nhưng bà Trần vẫn tin tưởng và lựa chọn là người đại diện cho mình. Vì vậy, Phó Dĩ Mạt rất kính trọng bà Trần. Những lúc cổ phiếu có dấu hiệu xuống, đều khuyên bà Trần nên bán sớm, chỉ riêng có lần này, vì đầu óc tinh thần choáng váng cho nên quên mất việc báo cho bà biết.

      xin lỗi, bà Trần! Chuyện lần này…”

      Bên kia lại truyền đến tiếng cười của bà Trần: “ Phó tiểu thư khách khí rồi, cái gì mà thực xin lỗi chứ? Là tôi phải cám ơn mới đúng. Nếu lần trước phải bảo tôi nên đổi cổ phiếu thành tiền lúc đầu tháng có lẽ bây giờ tôi rất the thảm rồi.”

      Cái gì?

      Phó Dĩ Mạt sửng sốt.

      “ Bà Trần, bà là tôi khuyên bà nên đem đổi cổ phiếu thành tiền lúc đầu tháng sao?”

      “ Đúng vậy! quên rồi sao? Chính là tháng trước, tôi gọi điện cho hỏi xem nên mua thêm cổ phiếu nữa hay , vừa vặn được trợ lý của tiếp điện thoại. Cậu ta tốt nhất là nên đổi cổ phiếu thành tiên ngay đầu tháng này.”

      “ Trợ lý của tôi?”

      Phó Dĩ Mạt dừng chút, giọng hơi trầm xuống.

      “ Đúng vậy, chính là cậu Tần. Cậu ta còn hàn huyên với tôi cả nửa ngày trời, cậu ta đúng là người dễ mến! Sao vậy, cậu ấy lại với ư?”

      Họ Tần?

      Đầu óc Phó Dĩ Mạt bây giờ hỗn loạn vô cùng, bỗng nhớ đến đêm gặp mặt đó, để quên điện thoại di động ở chỗ của Tần Nặc.

      Đó hình như là chuyện tháng trước.

      Cách khoảng thời gian lâu như vậy, Tần Nặc làm sao có thể biết được thị trường chứng khoán biến động như thế này?

      hay là giả?

      biết treo điện thoại như thế nào, dựa lưng vào ghế, nhớ lại tình cảnh buổi sáng chia tay kia.

      cầu chia tay cách kiên quyết, quật cường hề chùn bước.

      Cậu cũng chỉ lẳng lặng nhìn , ánh mắt giống như xuyên thấu qua thân thể của nàng.

      “ Được, tôi …..làm như em mong muốn.”

      Cậu cười cười, làm động tác cúi chào cực kỳ quý tộc, mặt cũng làm vẻ quen biết .

      “Tôi đáp ứng em.”

      Nụ cười kia, lời kia khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

      Sau đó cậu xoay người, ở ngay trước mặt cởi bỏ áo ngủ, lộ ra tấm lưng rắn chắc.

      này, em ràng là người lớn rồi, tại sao lại cư xử giống như trẻ con vậy, bộ thấy mệt mỏi hay sao? Em chẳng lẽ muốn tìm người để dựa vào ư? người đơn vĩnh viễn cũng bao giờ dựa lưng vào người khác. Đơn giản là họ sợ phản bội, cho nên mới vĩnh viễn muốn giao lưng mình cho người khác. Cái lý do này, quá buồn cười!”

      Cậu đột nhiên xoay người, ánh mắt sắt sao nhìn chằm chằm vào .

      “ Bởi vì tình khiến người bị thương, cho nên mới cần sao?”

      giật mình, kịp trả lời.

      Cậu nhìn , thở dài, tới hôn lên trán của .

      “ Về sau em biết, như thé rất đáng!”

      Đau như vậy, nghĩ đến cảm thấy sống nổi, mỗi ngày phải dùng sức mà ăn, dùng sức mà thở, nhìn gương mà luyện tập mỉm cười, làm việc điên cuồng, có việc gì lại quét tước phòng, dọn dẹp đồ đạc trong nhà.

      Cố gắng như vậy…..nguyên lại lại là đáng!

    5. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 19: Đêm đen ngăn được ánh sáng mặt trời

      Thứ hai.


      Mỗi thứ hai đều có cuộc họp, giám đốc các bộ phận đều phải tham gia, Phó Dĩ Mạt cẩn thận tránh né phía sau đám người. ngủ được ngon, cho dù dùng nước lạnh cùng phấn trang điểm nhưng đôi mắt vẫn thâm quầng.

      cứ lo sợ bất an suốt hai ngày, nhưng kỳ lạ là cuối tuần mà mọi chuyện cũng vẫn rất im lặng. Người nên gặp nhìn thấy, cũng nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào.

      Cuộc sống lại bình thản trở lại, đây chẳng phải là kết quả mà mong muốn hay sao? Nhưng vì sao lại cảm thấy có chút buồn bã và mất mát?

      Cũng may, thị trường chứng khoán xuống dốc, nhìn bộ dáng mệt mỏi cùng khuôn mặt như trò tàn của , hơn phân nửa người nghĩ rằng như vậy là do làm việc quá vất vả.

      “ Phó tiểu thư!”

      Hứa quản lý bên bộ phận công trình nhàng lay lay người , lôi từ trong dòng suy nghĩ trở lại với thực tế.

      ngẩng đầu, Thi Lan nhìn về phía mỉm cười.

      là giám đốc bộ phận đầu tư, xem xem chuyện này liệu ai ra mặt được?”

      Thư ký sớm đem bản báo cáo đặt trước mặt của Dĩ Mạt. vội vàng lật giở vài tờ, đại khái cũng hiểu được ý của Thi Lan.

      năm trước, Hoa Thần vì mở rộng nghiệp vụ sang phía Tây của Đại Lục, công ty tên Ỷ Kha muốn hùn vốn và cầu trở thành công ty trung gian của Hoan Thần ở khu vực đó. Việc hợp tác đó diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng hai tháng nay, những cổ phiếu do bộ phận quản lý bên đó chọn mua đều là những cổ phiếu rớt giá nay, khiến cho đối phương phải bồi tiền khá nhiều. tại, đối phương gây với đại diện của Hoa Thần ở Tây Cương, cầu Hoa Thần phải cử người đến giải thích ràng.

      “ Kí kết hợp tác trước giờ đều do phụ trách, cho nên việc này vẫn là thích hợp hơn cả.”

      Tào Dương vội vàng lên tiếng trước khi Phó Dĩ Mạt trả lời.

      Thi Lan ngẩn ra, quay đầu sang phía Tào Dương nhìn cái.

      quên rồi sao? Cuối tuần này chúng ta kí kết hợp đồng mua 30% cổ phần của Hồng Thạch.”

      “ Việc kí hợp đồng đó, ai cũng có thể được! Nhưng việc bên Tây Cương kia, cho rằng Phó giám đốc phải là người thích hợp để .”

      Thi Lan đỏ mặt, tức giận: “ phải là người thích hợp? Ai thích hợp? sao?”

      Tào Dương và Thi Lan luôn chuyện với nhau có thương có lượng. Đây là lần đầu tiên, Tào Dương ở trước mặt Thi Lan tỏ ra kiên quyết đến thế. Nhất thời, mọi người đều hết sức ngạc nhiên, đưa mắt nhìn hai vị tổng tài.

      “Tào tổng.”

      Phó Dĩ Mạt đứng lên, nhàng : “Thi tổng rất đúng, tôi là giám đốc của bộ phận đầu tư, chuyện đầu tư nên để tôi ra mặt mới đúng! Tôi trở về chuẩn bị, ngày mai Tân Cương ngay.”

      Tào Dương ngẩng đầu lên nhìn , trong ánh mắt nhìn hề có cảm xúc.

      Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, cũng vẫn chưa thêm câu nào.

      Lầu 22, văn phòng tổng tài.

      “ Em biết Ỷ Kha là chỗ như thế nào mà còn để ấy !”

      Tào Dương cực kì kiếm chế, nhưng trong giọng vẫn nghe ra điểm khác thường.

      “ Người ta tất nhiên hiểu Lý Mạc Bắc kia là dạng người nào.”

      Thi Lan quay sang, bình tĩnh nhìn : “ Như thế có làm sao? Tào, hôm nay làm sao vậy? Bình thường, có như thế này đâu? cho cùng cũng vẫn phải có người , đúng sao? Nếu có người đứng ra phụ trách, ấy, thử nghĩ xem em có thể chọn ai?”

      Tào Dương cười lạnh : “ Cho nên em lựa chọn hy sinh Phó Dĩ Mạt?”

      Thi Lan nhấp ngụm cà phê, quay đầu nhìn ra cửa sổ, mỉm cười.

      “ Chẳng còn cách nào khác! Tào, biết đâu Phó Dĩ Mạt lại có phúc tướng cũng nên. ấy có thể biến nguy thành an, cứu vớt được tình hình chúng ta lúc này.”

      Thi Lan buông tách cà phê xuống rồi đến bên người Tào Dương, nhàng hôn lên khóe môi của .

      Thoang thoảng có mùi nước hoa trong khí, trong vị ngọt có vị đắng, Tào Dương nhíu mày, dần dần nhớ ra tên của loại nước hoa này: ghen tỵ.

      …..

      Trăng rất sáng, lúc Phó Dĩ Mạt trở về, tiểu khu hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.

      Cũng may mất điện, đèn ở cầu thang bật sáng trưng. Ánh đèn màu vàng ấm áp dạt dào.

      Vẫn là khu nhà mới, hành lang sát về phía vách tường có những dấu chân dính bùn, nhớ tới nơi mình ở trước kia, tuy có lấy chiếc đèn nhưng tay vịn cầu thang lúc nào cũng sạch

      Thẳng đến khi nhìn thấy bóng của người khác, ngẩng đầu, đứng ngốc tại chỗ.

      Người đối diện, áo sơ mi trắng đầy bụi, gần như vậy, tuấn như vậy, ta…là ai?

      “ Em về rồi ư?”

      trừng mắt nhìn người đó, khỏi thào .

      “ Tiểu Mạt, đừng .”

      Tào Dương tiến lên, giữ lấy vai của , : “ Em biết tổng tài bên kia là người như thế nào đâu, vụ đàm phán lần này em tuyệt đối có khả năng giành được phần thắng.”

      Phó Dĩ Mạt ngẩn ra, dần dần tỉnh táo trở lại.

      “ Tránh ra.”

      đẩy ra, lui về phía sau bước, rồi lại thêm bước.

      Tào Dương giật mình, bàn tay cứng đơ giữa trung, giữ lại cái ôm hư .

      “ Tiểu Mạt, em làm sao vậy? Trước kia em đâu phải như thế này.”

      ngẩng đầu, nhìn , trầm mặc.

      Bởi vì, làm tổn thương em.

      Cái ôm của khiến em bị thương, ruồng bỏ của khiến em bị thương, từng kỷ niệm khoái hoạt cho em đều khiến em bị tổn thương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :