1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 40: Chân tướng của việc giam cầm




      “Các người là ai?” Thu Ý Hàm biết nên làm gì đối với những vị khách mời mà đến, xông vào bất thình lình này. Chẳng lẽ lại là do người trước kia phái đến, nhưng mà làm sao chuyện ở trong này lại bị phát ?

      Thu Ý Hàm kịp suy nghĩ ràng bị hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại phát mình ở trong căn phòng lạ. “Tiểu thư, cậu chủ bị người xấu bắt , A Li rất lo lắng cho . May mà cậu chủ cứu về nhanh như vậy.” Giọng này đúng là của A Li, sai được. Lần này lại là người kia, vì sao ta nhất định chịu buông tha ?

      Thu Ý Hàm nhắm mắt lại, rốt cuộc là người kia muốn làm cái gì? Bây giờ, bị thương thành thế này, hoàn toàn thể làm được cái gì. Lẽ nào ta muốn dưỡng thương cho tốt để tiếp tục hưởng dụng sao? Như vậy phải rất phiền toái sao? cũng phải loại phụ nữ quyến rũ gợi tình gì, tại sao phải nhất định là ?

      Bây giờ, cả người Thu Ý Hàm có sức lực. Đoán chừng nguyên nhân bỗng nhiên bị té xỉu trước đó là vì bị bỏ thuốc. Bởi vì phía sau lưng bị thương cho nên giờ đây chỉ có thể nằm nghiêng giường, A Li cũng dám rời nửa bước. Lần đầu trốn dễ dàng, nếu như muốn trốn nữa, còn có thể trốn ra ngoài được sao?

      Vì cứu mà A Hổ mất mạng sống, còn lại ngồi chờ chết như vầy? được! Lúc A Hổ ngã xuống, thấy khoé môi người đàn ông giết mang nụ cười đáng nghi. Có thể là có người cố ý mưu sát A Hổ. Nếu nhớ được tới đây, vậy phải tra ra chuyện này cho ràng.

      Trời lại tối, A Li cũng rời khỏi phòng. Lúc bật đèn, có lẽ là cho rằng Thu Ý Hàm ngủ rồi. Thu Ý Hàm thử nhớ lại vị trí công tắc đèn rồi mò mẫm qua đó.

      “A!” Thu Ý Hàm còn chưa kịp bật đèn cửa bị mở ra. Là người kia trở lại sao? Trong tiềm thức, Thu Ý Hàm tràn đầy sợ hãi ta. chậm rãi lui về phía sau nhưng bất thình lình bị ta bế lên.

      “Thả tôi xuống!” Tuy rằng rất cẩn thận đụng tới vết thương ở sau lưng , nhưng mà nghĩ đến ta có thể cưỡng bức , Thu Ý Hàm thể nào mà giãy dụa.

      Người kia ôm đến giường, để cho nằm sấp lại, vén áo lên từ phía sau. Thu Ý Hàm cảm giác được từng đợt mát lạnh, đó là tay của ta vuốt lưng . Những nơi ta vuốt ve qua Thu Ý Hàm cảm thấy dễ chịu, hẳn là tay ta có thuốc.

      “Rốt cuộc là ai?” Mặc dù ta bôi thuốc cho nhưng Thu Ý Hàm thể tha thứ những chuyện ta làm đối với . Nhưng mà người kia cũng trả lời, tiếp tục lặng im như đêm tối.

      nghe ta trả lời làm Thu Ý Hàm rất tức giận. Rốt cuộc ta coi là thứ gì? Nhìn rất giống món đồ chơi sao? Thu Ý Hàm ngồi dậy, dùng tay bị thương tát ta cái. Bị tát nhưng người kia cũng có phản ứng, đứng đó nhúc nhích. ta như thế càng làm Thu Ý Hàm tức giận thêm.

      biết lấy đâu ra sức lực, Thu Ý Hàm đẩy ta ra, vọt tới chỗ công tắc đèn mà lần mò ra, ấn mở công tắc. Lúc này đây người kia cũng ngăn cản .

      Thế nhưng bộ dạng người trước mặt lại cho Thu Ý Hàm cú quá nặng. thà rằng ta cho bật đèn lên như trước.

      Trọng Lâm thấy Thu Ý Hàm bật đèn lên cũng hề trốn tránh. Ngay từ đầu, biết là mình nên làm như vậy. biết phải đối mặt với như thế nào, nhưng lại nhớ , muốn gặp , dưới tình thế cấp bách lại dùng phương pháp này. Khoảnh khắc tay đánh tới Trọng Lâm hối hận, nhưng việc rồi, thể tiếp tục.

      “A, ha ha…” Thu Ý Hàm phát ra tiếng cười bất lực, mặc kệ quần áo bây giờ của mình có tả tơi hay . đứng đó, mặc cho quần áo rơi xuống đất, : “Trọng Lâm, đùa giỡn tôi như vậy thấy vui ?”

      Giọng của Thu Ý Hàm bắt đầu run rẩy. thà rằng quen biết người bị đánh, cũng muốn tin rằng Trọng Lâm lại làm đến trình độ này.

      Thu Ý Hàm chậm rãi đến trước mặt Trọng Lâm, cởi quần áo còn lại ra: “ phải là muốn như thế này sao? Bây giờ, tôi ở ngay trước mặt , cần dùng những thủ đoạn bỉ ổi ấy.”

      Khi nghe thấy Thu Ý Hàm như vậy, Trọng Lâm muốn mở miệng gì đó nhưng điều gì cũng chưa , đứng lên rời khỏi căn phòng này. chỉ muốn giữ ở bên người, chưa từng nghĩ làm bị tổn thương. Nhưng ngờ càng làm như vậy là tổn thương càng sâu. Mặc dù Trọng Lâm ra khỏi phòng nhưng vẫn tựa vào bên ngoài cửa, giống như ngày đó ở bệnh viện, ở bên trong, ở bên ngoài. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều khác rồi.

      Muốn khóc sao? ! Thu Ý Hàm thầm nhủ với bản thân mình, bây giờ chảy giọt nước mắt vì nữa. Những giọt nước mắt trước đây, cũng cảm thấy buồn cười.

      Nếu bây giờ đòi bỏ buông tay sao? À, có tư cách gì để buông tay. Bản thân vốn cũng chỉ là con cờ của mà thôi, có lẽ là còn chưa chơi đủ, muốn tiếp tục chơi đùa thêm vài ngày nữa mà thôi, còn có thể hy vọng luyến tiếc mình cái gì chứ?

      Chỉ có điều bây giờ thể được. còn chưa có điều tra ra được người giết chết A Hổ. thể để cho A Hổ chết minh bạch như vậy.

      Là người của Trọng Lâm làm sao? Hay người kia chính là . Nhưng mà tại sao muốn giết A Hổ? Bởi vì ta muốn tự cứu sao? A Hổ có là Trọng Lâm cứu ta, nhưng mà có thể cứu cũng có thể giết được. Tuy rằng Thu Ý Hàm muốn thừa nhận nhưng trong lòng muốn tin Trọng Lâm chính là hung thủ giết chết A Hổ.

      “Là giết A Hổ phải ?” Thu Ý Hàm muốn quanh co long vòng với Trọng Lâm, trực tiếp hỏi ra câu hỏi quấy rối cả buổi tối này.

      phải.” Câu trả lời của Trọng Lâm khiến Thu Ý Hàm thở dài nhõm. “ giúp tôi tra ra hung thủ giết chết A Hổ!” phải thỉnh cầu, mà là trực tiếp cầu Trọng Lâm chuyện này.

      “Em thích cậu ta?” Thấy Thu Ý Hàm quan tâm đến chuyện của A Hổ như vậy, trong lòng Trọng Lâm sinh ra cơn ghen ghét, tức giận nhìn Thu Ý Hàm, tựa như là hy vọng có thể cho câu trả lời phủ định.

      “Tôi có thích ấy hay phải là vấn đề. ấy chết là vì tôi, tôi phải tìm ra hung thủ giết chết ấy.” Thu Ý Hàm cảm thấy câu hỏi của Trọng Lâm vô lý, giọng bất giác cao lên.

      có thể giúp em, nhưng mà em phải lấy .” Trọng Lâm ra điều kiện của mình. có biện pháp nào khác, bây giờ cơ hội này đến trước mặt , muốn thả .

      Thu Ý Hàm hiểu nếu muốn Trọng Lâm giúp đỡ thế nào cũng có điều kiện. Nhưng mà ngờ lại có thể mở miệng kêu lấy . bày ra thủ đoạn, lợi dụng tình cảm của , mưu đoạt tập đoàn Thu thị, hại chết cha của , vậy mà còn có thể mở miệng kêu lấy . Ha ha… nên khóc hay nên cười đây?

      Thấy Thu Ý Hàm trả lời, Trọng Lâm lại thêm câu: “Hoặc là, em muốn cho nhà em trở thành biển lửa?” Bây giờ, ngoài việc xác định cái chết của A Hổ ra, điều duy nhất có thể uy hiếp được cũng chỉ còn lại má Trương là người chăm sóc từ . Giờ đây, Trọng Lâm chỉ muốn giữ ở bên người, nhưng nghĩ đến làm như vậy tổn thương sâu bao nhiêu.

      có thể chết, nhưng mà má Trương thể chết. muốn đem bất hạnh của làm liên luỵ đến cả nhà má Trương. Bây giờ, lựa chọn nào khác ngoại trừ lấy sao?

      “Được.” Giờ đây Thu Ý Hàm có lựa chọn khác. Có lẽ con đường này hiển nhiên là điạ ngục, nhưng đối với khác biệt nào. “Nhưng tôi cầu sau khi kết hôn ở chung với gia đình .”

      Má Trương có lúc được mười tuổi, chuyện xảy ra của cha mẹ khi đó có liên quan rất lớn với nhà họ Trọng. Nếu muốn cầm tù cũng muốn đạt được mục đích của mình.

      “Được, chỉ cần là điều em muốn đều có thể giúp em.” Trọng Lâm ôm chặt lấy Thu Ý Hàm. nợ quá nhiều rồi.

      Thu Ý Hàm muốn nghĩ tới cảm nhận đối với cái ôm của Trọng Lâm. Xem tình hình trước mắt Trọng Lâm để cho tự do nữa.

      “Tôi muốn về nhà lần.” Thu Ý Hàm phải quay về lần để với má Trương nơi của , biết chắc chắn bà rất lo lắng khi biết bị mất tích vài ngày.

      “Tôi về lấy vài thứ, nếu lo lắng có thể phái người theo tôi.” Thu Ý Hàm thấy Trọng Lâm có phản ứng, cho rằng lo lắng lại bỏ trốn.

      Trọng Lâm hề vui vẻ khi nghe được lời của Thu Ý Hàm. ràng là ở lại bên người nhưng thể tả được dự cảm tốt này là gì.

      “Em muốn về khi nào cũng được, chỉ cần em quay lại trong ngày là được.” Trọng Lâm hít sâu hơi: “ bố trí người theo em.”

      Trọng Lâm hy vọng quan hệ giữa bọn họ trở thành như thế, nhưng mà lần đầu tiên cảm giác được có số việc thể khống chế.

      Trong vòng ba ngày phải tra ra ai là người phản bội Ám Môn.” Mệnh lệnh của Trọng Lâm khiến đối phương có dũng khí phản bác lại.

      Thu Ý Hàm hoàn toàn chưa từng thấy Trọng Lâm như thế này. Suy cho cùng, là dạng người gì, tại sao có khả năng điều khiển nhiều người biết võ như vậy. Ám Môn mà Trọng Lâm nơi như thế nào? Ở trong ấy, là người nào? Càng ngày Thu Ý Hàm càng cảm thấy rằng dường như hoàn toàn biết .

      “Tôi muốn hôm nay trở về.” Thu Ý Hàm muốn yên lặng chút, suy nghĩ chút chuyện sau này.

      “Vết thương tay em còn chưa lành hẳn, hoạt động tiện lắm. đưa em qua đó, hay là… để A Li cùng với em?” Trọng Lâm lo đường trở về, mình như vậy có nhiều bất tiện, rồi lại sợ muốn để cho theo.

      còn phải làm, sắp xếp cho tôi tài xế lái xe là được. Trong nhà có má Trương có thể giúp tôi, bàn tay của tôi còn có thể dùng được.” biết phải là Trọng Lâm muốn theo dõi , nhưng bây giờ cần nơi để được bình tĩnh chút.

      ở bên cạnh, Thu Ý Hàm rất dễ bị ảnh hưởng, muốn nghĩ chuyện gì cũng được.
      Last edited: 3/3/16

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 41: Kết quả của hôn nhân


      Thu Ý Hàm xuống xe, nhìn căn nhà mình ở hai mươi mấy năm. Hôm nay phải rời , nhưng ngày nào đó quay trở về.

      Thu Ý Hàm nhấn chuông ngoài cổng sắt. Chìa khoá của bị mất vào cái ngày bị trói cho nên bây giờ chỉ có thể hy vọng đúng lúc má Trương có ở nhà.

      thể tưởng tượng được là họ còn có thể phát triển đến bước này, còn có thể làm hôn lễ ở lễ đường. Khoảnh khắc khi biết Trọng Lâm lừa gạt mình, cảm thấy rằng bọn họ tan vỡ rồi. Có điều dường như bây giờ cũng chẳng tốt hơn là bao, còn có mong đợi gì ? biết.

      “Tiểu thư, mấy ngày nay đâu vậy?” Má Trương mở cửa, sau khi thấy Thu Ý Hàm trở về, bà kiềm chế được tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng của mình. Tuy rằng má Trương lớn tuổi nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, bà nhanh chóng tới trước cổng sắt mở cửa cho Thu Ý Hàm.

      “Tiểu thư, tay của bị sao vậy, mau vào .” Má Trương rất đau lòng khi thấy tay của Thu Ý Hàm bị thương. Bà luôn luôn xem như là báu vật ở trong lòng mình, muốn chịu chút uất ức nào. Bà vội dắt bàn tay kia của Thu Ý Hàm, vào nhà. Vừa mới vào nhà, má Trương nhanh chóng tìm hộp thuốc cứu thương tới, muốn giúp Thu Ý Hàm xử lý lại vết thương.

      “Má Trương, cần đâu, đỡ hơn nhiều rồi.” Thu Ý Hàm rút lại cái tay bị má Trương nắm, an ủi bà, làm cho bà yên tâm.

      Thu Ý Hàm chậm rãi qua mỗi ngóc ngách của căn nhà. khoảng thời gian rất dài thể trở lại. Bây giờ, muốn đem tất cả mọi thứ ở nơi này khắc ở trong đầu.

      đẩy cửa thư phòng của cha ra, mọi thứ bên trong đều thay đổi. Phòng này từng là nơi muốn tới nhất, nhưng mà bây giờ cũng là nơi lưu luyến nhất.

      hận lầm cha mười mấy năm, cuối cùng cũng thể để cho và cha cơ hội sống với nhau tốt. Tại căn phòng này, từng châm chọc khiêu khích cha. Tại căn phòng này, quay lưng lại với cha, bản thân rất bất hiếu.

      Ở trong này, Thu Ý Hàm cho phép bản thân mình khóc lần cuối cùng. Từ nay về sau, quyết rơi lệ nữa. Tình hình bây giờ cũng cho phép chút yếu đuối nào. cần trở nên kiên cường hơn so với trước kia.

      “Con có chút việc cần phải rời thời gian, má Trương, trong khoảng thời gian này xin má thường xuyên dọn dẹp nhà cửa chút. Nhưng lúc có việc gì má có thể về thăm người nhà, tiền lương của má vẫn tính như trước.” Thu Ý Hàm dặn dò má Trương chuyện sau khi rời . Tuy rằng sức khỏe má Trương còn khoẻ mạnh nhưng mà cho cùng tuổi tác cũng còn trẻ, sau khi trong nhà cũng chỉ cần quét dọn chút là được.

      Má Trương hết sức kinh ngạc đối với những lời đột ngột của Thu Ý Hàm. Mấy ngày nay, biết vì sao tự dưng bị mất tích khiến bà rất lo lắng. Bây giờ, lại chuyện với bà kiểu này làm bà rất sợ bị luẩn quẩn trong lòng.

      “Tiểu thư, nhất thiết thể làm chuyện ngốc. còn có má Trương, má Trương chính là người thân của .” Má Trương kích động ôm lấy Thu Ý Hàm.

      Biết chắc là má Trương hiểu lầm, Thu Ý Hàm dùng cái tay bị thương nhàng vỗ lưng bà. “Má Trương, con sao, là con có chút việc phải rời khỏi, nhưng mà nhất định là con còn quay lại.” Đúng vậy, nhất định trở về.

      Cuối cùng, chính tay má Trương thu dọn đồ đạc cho , bởi vì bàn tay của bị thương, má Trương khăng khăng bắt ngồi bên là được. Trong lòng thấy ấm áp. Lúc rời , biết má Trương khóc nhưng mà bây giở thể quay đầu lại.

      Như Thu Ý Hàm cầu, lễ cưới hề long trọng, hai người chỉ tiến hành nghi lễ tại lễ đường. Mặc dù hình thức rất đơn giản nhưng lễ đường được trang trí vô cùng lộng lẫy. Nhưng giờ đây, đối với Thu Ý Hàm mà những cái này hoàn toàn có ý nghĩa gì. từng mong đợi tương lai của và Trọng Lâm, nhưng bây giờ có gì để hy vọng nữa.

      Sau khi trao đổi nhẫn xong, đến lúc Trọng Lâm muốn hôn môi Thu Ý Hàm nhàng tránh né.

      Thấy làm như vậy, ánh mắt của Trọng Lâm trầm xuống, nhưng vẫn cưỡng ép . Xem ra, nếu như sắp đặt chuyến hưởng tuần trăng mật cũng vui vẻ.

      Trọng Lâm đem đồ đạc của mình và Thu Ý Hàm dọn vào phòng ở nhà chính, thực lời hứa lúc trước. Mặc dù muốn nhìn thấy cha mình mỗi ngày nhưng mà bằng lòng làm như vậy là vì .

      Tiếng nước trong phòng tắm ào ào truyền đến. Ngồi ở giường, trong lòng của Thu Ý Hàm vô cùng lo lắng, tắm rửa xong rồi, bây giờ ở bên trong là Trọng Lâm.

      Mặc dù là hai người rất thân mật rồi, nhưng mà vẫn còn rất sợ hãi khi nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó. muốn Trọng Lâm lại làm như vậy với nữa, thà rằng là người khác làm nhục . Nghĩ đến thô bạo của đêm đó, Thu Ý Hàm càng co ro người lại chặt hơn.

      Tiếng nước ngừng, có nghĩa là ra ngay lập tức, Thu Ý Hàm vội vàng đắp mền, giả vờ ngủ.

      Điều khiến Thu Ý Hàm bất ngờ là sau khi Trọng Lâm ra liền trực tiếp đến nằm xuống bên cạnh ngủ, làm thêm chuyện gì. Sau khi xác định là muốn làm chuyện gì khác, Thu Ý Hàm mới hơi yên tâm.

      Trọng Lâm vẫn chưa ngủ, nằm ở bên cạnh . đợi ngày hôm nay lâu rồi, cuối cùng Thu Ý Hàm cũng trở thành bà Trọng. Nhưng mà biết trong lòng Thu Ý Hàm vẫn còn bài xích cho nên bây giờ cưỡng ép , bằng lòng chờ, chờ mở lòng ra với lần nữa.

      Lúc Thu Ý Hàm tỉnh dậy, phát thấy bên cạnh có người, hẳn là Trọng Lâm làm rồi. nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, mười giờ.

      Hẳn là Tâm nhi ở nhà, cần phải chuyện với ấy chút. Nhưng mà sau khi xuống lầu, Thu Ý Hàm vẫn chưa trông thấy Tâm Nhi như mong đợi, trái lại gặp được cha của Trọng Lâm.

      Trong lòng Thu Ý Hàm có chút khó hiểu, bây giờ Trọng Thiên vẫn là chủ tịch của Tập đoàn Trọng thị nhưng giờ vẫn còn mặc quần áo ở nhà, ngồi ở sô pha đọc báo, chẳng hề có ý chuẩn bị đến công ty chút nào.

      Với thân phận bây giờ của , Thu Ý Hàm vẫn kính trọng kêu ông tiếng cha. Mặc dù ông gì nhưng mà Thu Ý Hàm mang máng cảm thấy ánh mắt của ông nhìn hơi khác thường.

      Vội vàng ăn xong bữa sáng rồi Thu Ý Hàm trở về phòng. cảm thấy được Trọng Thiên nhìn với ánh mắt rất kỳ quái khiến cho bất giác muốn tránh ông ta.

      Hay là Trọng Thiên biết cha mẹ của mình, chuyện mười mấy năm trước có liên quan rất lớn với Trọng gia?

      “Chị Hàm, chị ở đâu?” Dịch Thuỷ Tâm dè dặt đẩy cửa phòng ra vào, còn chưa đến ba tháng, nhìn thân hình cũng thấy gì khác thường.

      Nghe được giọng của Tâm Nhi, Thu Ý Hàm từ cửa sổ tới nhưng vẫn trả lời ấy. Tâm nhi tìm đến trước cũng muốn tìm ấy tâm . nguyên nhân khác khiến Thu Ý Hàm khăng khăng muốn đến nhà chính ở chính là Tâm nhi, ở đây còn có thể giúp ấy. Thu Ý Hàm kéo tay Tâm nhi đến bên giường, ngồi xuống.

      “Chị Hàm.” Vừa thốt ra Dịch Thuỷ nghĩ thầm rằng bây giờ cần phải đổi tên gọi. “Bây giờ phải gọi là chị dâu, em còn chưa quen, xin lỗi chị dâu nha!”

      Vừa thốt ra Dịch Thủy Tâm nhớ tới bây giờ nên sửa cách xưng hô.

      Về việc Tâm nhi xưng hô với như thế nào trong lòng Thu Ý Hàm hề quan tâm, ấy gọi như thế nào cũng được.

      Thu Ý Hàm khẽ đưa tay đặt lên bụng của Tâm nhi. Sinh mệnh quả là điều kỳ diệu, biết có khi nào mình … Nhưng Thu Ý Hàm nhanh chóng xua ý nghĩ này.

      “Mang thai mệt chết nhưng mà cũng là chuyện rất hạnh phúc.” Mặc dù cha của đứa bé muốn đứa bé này nhưng mà chỉ cần có thể bình an sinh ra bé Tâm nhi thoả mãn rồi. Thu Ý Hàm quấy rầy ấy, để cho ấy tự mình chia sẻ niềm vui sướng trong lòng.

      “Trong thời gian này em sắp biến thành con heo lười rồi, cả ngày chỉ muốn ngủ. May là cha và có nghi ngờ.” Tâm nhi xong còn biết xấu hổ mà thè lưỡi. “Nhưng mà cục cưng vẫn rất ngoan, cho đến bây giờ còn có làm cho em nôn nghén quá nhiều.”

      Mặc dù ngoài miệng Thu Ý Hàm trêu ghẹo , nhưng trong lòng lại nhớ tới chuyện thời gian này cơ thể mình ổn lắm.

      Bây giờ cũng hơi thích ngủ, có phần tương tự với tình trạng của Tâm nhi. Trong lòng Thu Ý Hàm hơi mong đợi lại hơi lo lắng.

      “Toà nhà kia bị của em biết rồi, vậy tháng sau em có tính toán gì ?” Bây giờ, chuyện của Tâm nhi tương đối cấp bách, cho cùng trong bụng của chính là sinh mệnh.

      Với năng lực bây giờ của Thu Ý Hàm, có khả năng chuẩn bị nơi ở khác cho ấy nữa.

      “Em nghĩ xong hết rồi, đến lúc đó vẫn còn cần chị dâu giúp em, em dự định rời khỏi thành phố này.” Dịch Thuỷ Tâm trưởng thành, cần Thu Ý Hàm nghĩ biện pháp giúp , cũng có thể vạch ra tương lai cho mình và con.

      “Các chị kết hôn cũng cho mọi người biết địa điểm ở đâu, như thế là sợ mọi người quấy rầy hạnh phúc của chị và hả!” Trong lời của Tâm nhi có ý trách cứ, nhưng có thể nghe ra được hâm mộ trong lòng .

      Thấy ấy như vậy, Thu Ý Hàm cũng tiếp lời . Hai người quên cả thời gian, hàn huyên như thế cả ngày. Dịch Thuỷ Tâm rất vui vẻ vì chị Hàm và có thể dọn đến ở. Dù sao trước đây có tâm muốn cũng có người để thổ lộ.


      Lấy lý do là du lịch vòng quanh thế giới, Tâm nhi thành công rời khỏi nơi này, nhưng Thu Ý Hàm cũng biết rốt cuộc là ấy đâu.

      Đến ở nhà này lâu như vậy cũng có cơ hội nào dò xét chuyện năm đó. thích ánh mắt của cha Trọng Lâm nhìn , cho nên nếu có thể tránh được liền tránh ông.

      Mấy ngày nay, khẩu vị của Thu Ý Hàm cũng tốt lắm. Sau nhiều lần cân nhắc, quyết định bệnh viện khám. Nhưng mà trong khoảng thời gian này dường như Trọng Lâm công việc bề bộn, thường xuyên làm việc đến khuya, đương nhiên đến chuyện này với .

      Sau khi nhắn với người làm là mình muốn ra ngoài chút, tự mình tới bệnh viện. Tuy là lẻ loi nhưng Thu Ý Hàm hề cảm thấy buồn. Chính cũng biết mình có muốn đứa con hay , con của và Trọng Lâm.

      Nhưng mà lúc bác sĩ cho biết kết quả tại sao thấy mất mát, tại sao lại đau khổ. Đó là miếng thịt người nhưng thể cắt bỏ.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 42: Làm thư ký của




      Mang thai ngoài tử cung, bác sĩ sơ qua, mấy lời nhàng hời hợt nhưng lại đẩy vào địa ngục. Khoảnh khắc bị đẩy vào phòng giải phẫu kia, biết miêu tả tâm tình của mình như thế nào. Lại mất mát, dường như cứ luôn bị mất mát. Ông trời tàn nhẫn đối với .

      “Như thế cũng tốt, đứa bé định là có cha, được sinh ra cũng là chuyện tốt.” Có lẽ bà y tá thấy mình nên tưởng bị bỏ rơi. Thu Ý Hàm cũng đáp lại lời của bà, chỉ mỉm cười.

      “Mấy ngày trước, trong bệnh viện có người phụ nữ mang thai được đưa tới, em bé được bốn tháng cũng bị bắt buộc lấy ra. Người phụ nữ đó khóc suốt đêm, cũng thấy người đàn ông mang ấy tới biểu lộ chút cảm xúc nào.” Bà y tá dừng chút. “ còn trẻ, sau này gặp được người tốt…”

      Bà y tá còn tiếp tục an ủi , nhưng mà Thu Ý Hàm lại nghĩ tới người phụ nữ kia. Theo như lời kể, tình hình có phần giống như Tâm Nhi. Nhưng mà phải Tâm nhi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?

      “Bà có biết tên của người phụ nữ kia là gì ?” Tâm nhi ra nước ngoài, chắc là phải ấy, nhưng mà Thu Ý Hàm muốn bà y tá xác nhận thử xem.

      “Hình như là họ Dịch, tên là cái gì Tâm đó.” Bà y tá suy nghĩ hồi cũng nghĩ ra được tên đầy đủ của người phụ nữ kia. Nhưng cho dù chỉ vẻn vẹn có hai chữ cũng có thể cho Thu Ý Hàm biết người đó là Tâm nhi.

      Mặc dù bản thân mình cũng mới giải phẫu xong, nhưng vẫn hỏi bà y tá phòng bệnh của ấy, thăm người mẹ vừa mất đứa con giống như mình. Hẳn là Tâm nhi càng đau hơn nỗi đau của .

      Thu Ý Hàm chạy tới trước phòng bệnh nhưng vào. biết cái gì để an ủi Tâm nhi. Tâm nhi ở trong phòng bệnh kia còn là ngây thơ, dễ thương mà gặp lần đầu tiên, cũng còn là người mẹ trẻ với vẻ hạnh phúc lộ ra mặt.

      Ánh mắt trống rỗng của Tâm nhi tỏ tuyệt vọng của ấy. Tâm nhi giống với , từ , ấy được nuôi dưỡng như hoa trong nhà kính, chưa bao giờ chịu uất ức, bây giờ trở nên như thế này cũng là điều tất nhiên.

      “Làm sao biết Tâm nhi ở đây?” Giọng của Trình Dịch Phong đột ngột vang lên ở sau lưng, Thu Ý Hàm nghĩ chắc là ta tới thăm Tâm nhi. Từ đầu tới cuối vẫn thể hiểu nổi chuyện giữa bọn họ. Nhìn dáng vẻ của cũng phải hoàn toàn quan tâm đến Tâm nhi, nhưng chuyện ép buộc phá đứa con của Tâm nhi và ta khiến rất tức giận.

      ấy sao lại động vào ấy? ấy tại sao lại đến thăm ấy? ấy tại sao thể thả ấy ?” Lời của Thu Ý Hàm đâm sâu vào lòng của Dịch Phong. từng bị hấp dẫn bởi kiên cường của Thu Ý Hàm, tưởng rằng đó là tình .

      biết bắt đầu từ khi nào với vẻ mặt vừa ngây thơ hồn nhiên lại thích quấn quít lấy vào lòng . cho cùng, annh biết cảm giác đối với Dịch Thuỷ Tâm là gì, nhưng mà muốn thử tiếp nhận. Nhưng rồi hoang đường kia lại ngăn cản bước chân

      phải mà là thể .” Thu Ý Hàm còn chưa hiểu được ý của Trình Dịch Phong vào phòng bệnh. biết ta kề tai Tâm Nhi gì đó, rốt cuộc, trong mắt Tâm nhi ánh lên tia sáng.

      Chứng kiến cảnh này, Thu Ý Hàm cũng có thể thả lỏng lòng mình. Khi trở về có cần cho Trọng Lâm chuyện Tâm nhi nằm viện ? Nếu hỏi đến, mình có cần cho biết chuyện thai ngoài tử cung ?

      ***

      Hôm nay, lúc Trọng Lâm về khuya, từ đầu đến cuối, Thu Ý Hàm cũng gì về chuyện em bé và Tâm nhi.

      “Em muốn làm ?” Trọng Lâm nằm ở bên cạnh, phá vỡ yên lặng. Trọng Lâm nhìn thấy bình thường nhưng tưởng rằng quen với cuộc sống tại, muốn làm. Sau khi Tập đoàn Thu thị bị Trọng thị thu mua đổi tên là Công ty điện tử Tự Lâm, nếu Ý Hàm muốn có thể bố trí làm quản lý.

      Thu Ý Hàm im lặng lâu, muốn để cho đến nơi từng là Tập đoàn Thu thị sao, nghĩ như vậy sao? quay về Tập đoàn Thu thị nhưng phải bằng cách này.

      “Em muốn làm thư ký của ! Hơn nữa, chỉ có thể có thư ký là em!” muốn đoạt lại gấp đôi những gì của cha. Mặc dù cơ thể của cần phải nghỉ ngơi, nhưng mà thể lãng phí thời gian.

      “Được.” muốn cái gì cho cái đó, chỉ hy vọng có thể vui vẻ chút. Trọng Lâm nghiêng mình, nhàng ôm vào trong ngực, cảm nhận còn ở bên cạnh mình. ra, rất sợ hãi, sợ yên bình bây giờ chẳng qua là biểu giả tạo, sợ có ngày bỗng nhiên biến mất. bằng lòng cả ngày ở bên cạnh , mặc cho động cơ của là gì, cũng quan tâm.

      Bất thình lình bị ôm lấy, Thu Ý Hàm hồi hộp, nếu tiến thêm bước biết nên làm cái gì bây giờ. Nghe được tiếng hít thở nặng nề của , xem ra ngủ rồi, Thu Ý Hàm mới thả lỏng trong lòng. Kết hôn lâu như vậy, chưa bao giờ ép bức cái gì, biết muốn, dù cho mỗi buổi tối đều ngủ chung nhưng nhiều lắm là cũng chỉ ôm .

      chờ chút!” Cà-vạt của Trọng Lâm hơi lệch chút, Thu Ý Hàm gọi lại, tỉ mỉ chỉnh lại giúp . Hình như là từ khi kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ giống với vợ chồng bình thường. Trọng Lâm vui khi thấy cuối cùng cũng chịu đến gần hơn.

      “Tốt rồi.” Hơi thở của Trọng Lâm ngừng phun lên trán của Thu Ý Hàm. cảm thấy nhiệt độ mặt càng ngày càng cao. Mặc dù chỉnh lại tốt rồi, nhưng mà tay vẫn còn để ở ngực .

      Nhìn dáng vẻ bây giờ của , Trọng Lâm thấy rằng rất đáng , hôn mặt cái rất nhanh, cầm tay đưa lên xe.

      Thu Ý Hàm chưa có phục hồi lại tinh thần với chuyện mới vừa rồi. cảm thấy rằng mình giống như nữ sinh mới biết . Chỉ là hôn ở mặt cái mà thôi, lại luống cuống như nai con khua loạn.

      Tối hôm qua, mới quyết định muốn làm thư ký cho , hôm nay là có thể đến công ty, có hơi nhanh. Có khi nào vì câu của mà thư ký trước kia bị sa thải hay ? Dù có bị sa thải hay bây giờ cũng quyết định được. phải người quá lương thiện.

      Mới tới làm ở tập đoàn, nhưng Thu Ý Hàm quen thuộc với hết thẩy, toàn bộ công việc đều được điều khiển dễ dàng. Trọng Lâm rất tin tưởng , cho dù tài liệu rất quan trọng đều giao cho xử lý, đồng thời để cho làm việc ở ngay tại văn phòng của .

      Các nhân viên đều biết là bà xã của , cho nên cũng có ý kiến gì về chuyện này. Họ đều khen may mắn lấy được người chồng tốt, vừa giàu có lại biết săn sóc, nhưng có ai lại nhớ đây từng là Tập đoàn Thu thị. Có điều Trọng Lâm đề phòng , vậy đối với đúng là chuyện tốt, nhưng mà thể thiếu cảnh giác, căn bản là đoán ra được suy nghĩ của Trọng Lâm.

      Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Thu Ý Hàm vội vã thu dọn sạch tất cả tài liệu, lấy ra tập tài liệu thông thường lật xem.

      “Mời vào.” Chắc là phải Trọng Lâm, gõ cửa văn phòng của mình khi vào. Cảm thấy rằng người ta thể phát ra được khác thường của , Thu Ý Hàm lên tiếng mời người ở bên ngoài vào. Nếu lâu lên tiếng bất cứ là ai cũng nghi ngờ.

      “Tổng giám đốc.” Bây giờ, Trọng Lâm gặp khách hàng quan trọng, đây là lần đầu tiên dẫn theo. Trong văn phòng cũng chỉ có mình , chẳng lẽ lời kia là gọi ?

      Thu Ý Hàm nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Thư ký Trần?” Vốn dĩ từng là thư ký của , nhưng sao ấy lại ở đây?

      “Xin lỗi .” Thư ký Trần nhìn Thu Ý Hàm, ra ba chữ này, cúi đầu xuống. Thư ký Trần luôn làm việc rất có trách nhiệm, khi ở Tập đoàn Thu thị giúp đỡ rất nhiều, tại sao ấy muốn xin lỗi ? Thu Ý Hàm dám suy nghĩ sâu hơn.

      “Bây giờ tôi là chỉ là thư ký nhoi của người khác mà thôi, đừng gọi tôi là tổng giám đốc nữa.” Nhưng ngày nào đó khiến mọi người gọi là Chủ tịch Thu. Thu Ý Hàm nghiến răng chút, nhưng mặt cũng tỏ ra khác thường.

      “Là Trọng dùng người nhà của tôi để uy hiếp tôi, ép tôi lấy cắp tài liệu của Thu thị giao cho ta.” Thư ký Trần của lúc trước và bây giờ đều thành như nhau. Có điều bây giờ quan tâm đến những chuyện này, cho dù là mọi người đều phản bội , cũng quan tâm, Thu Ý Hàm tự nhủ, sau này nên dễ dàng tin tưởng người khác, chỉ có thể tin chính mình thôi.

      Trọng sắp xếp tôi làm trợ lý cho tổng… thư ký Thu.” ra là như vậy, chẳng trách bỗng nhiên ta xuất ở chỗ này. tưởng rằng vội vàng điều nhân viên trước kia của tới cho sử dụng mọi thứ đều thay đổi sao? Dù cho thời gian có quay ngược lại cũng thể trở về được.

      ****

      “Hàm nhi, trở về.” Lại là giọng này, Thu Ý Hàm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông gọi là Hàm nhi. Là hai sao? hai này và người trong trí nhớ của khác nhau rất nhiều. Mười bốn năm trước, chỉ là bé trai hơn mười tuổi, bây giờ trở thành người đàn ông trưởng thành, chững chạc, chỉ duy nhất đôi mắt kia là thay đổi.

      hai…” Thu Ý Hàm đứng dậy, kiềm nén cảm xúc dạt dào, từng bước đến trước mặt Phương Úc Vấn. Nhưng mà vẫn thể tin rằng đây là , hai giữ đúng lời ước hẹn lúc trước, quay trở về tìm . đưa tay khẽ chạm vào , sợ là người trước mặt hoá thành bọt nước.

      trở về.” Phương Úc Vấn ôm vào lòng, khẽ vuốt tóc .

      Ở đằng sau, Trọng Lâm chứng kiến cảnh này, trong lòng đầy ghen tị. Mặc dù biết ta là trai của nhưng cho cùng cũng có liên quan đến huyết thống.

      Rốt cuộc, Trọng Lâm ho vài tiếng để cho bọn họ biết còn có ở đây.

      Khi biết Trọng Lâm ở bên cạnh, Thu Ý Hàm hơi ngượng ngùng, Trọng Lâm có thấy được toàn bộ biểu cảm kỳ lạ mới vừa rồi của hay ?

      Trọng Lâm cùng hai, vậy hôm nay người mà Trọng Lâm gặp chính là hai. Rốt cuộc, bọn họ những gì? Là chuyện bí mật mà ngay cả cũng thể biết sao?

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 43: Hung thủ? Đê tiện?




      Thu Ý Hàm thèm để ý đến hành động bất lịch của . Khó khăn lắm mới gặp lại trai, trong lòng có rất nhiều điều muốn với . Bây giờ, chỉ có ở trước mặt hai, mới có thể thả lòng người chút.

      Thu Ý Hàm vẫn chưa hỏi Trọng Lâm về chuyện hung thủ, Trọng Lâm cũng đề cập đến. Đôi lúc, Thu Ý Hàm nghi ngờ rốt cuộc có điều tra nữa hay . Thấy Trọng Lâm tắm rửa xong ra, Thu Ý Hàm quyết hôm nay nhất định phải hỏi tình hình chuyện này.

      tìm ra hung thủ chưa?” Lần này, Thu Ý Hàm trốn tránh, ánh mắt nhìn thẳng Trọng Lâm, hy vọng có thể cho mình câu trả lời ràng.

      xử lý tốt chuyện này, em đừng hỏi nhiều nữa.” Câu trả lời của Trọng Lâm giống như trốn tránh chuyện gì, điều này làm cho Thu Ý Hàm rất hoang mang. còn muốn nữa, nhưng khi thấy Trọng Lâm cầm tờ tài liệu tay Thu Ý Hàm mới nhớ tới vừa rồi có lấy giấy tờ ký tên phẫu thuật ra, dự định cho Trọng Lâm chuyện này. Dù sao cũng có quyền được biết, nhưng nghĩ rằng lại nhìn thấy trước.

      hy vọng quá để ý chuyện này, mặc dù khi nghĩ đến đứa bé lòng rất đau đớn, nhưng chắc là quan tâm nhiều đến đứa bé này, hy vọng sinh cho đứa con sao?

      “Tại sao bàn với ?” Vẻ mặt của Trọng Lâm thay đổi hoàn toàn, lúc trước lạnh lùng, còn bây giờ chính là phẫn nộ. Nhưng sau khi bàn bạc chuyện này kết quả cũng giống nhau mà, vả lại mới là người có quyền quyết định chuyện này.

      “Em muốn con của tôi đến vậy sao?” Trọng Lâm hoàn toàn thể kiềm chế phẫn nộ của mình, lấy tay xé nát giấy tờ đó.

      Có phải hiều lầm điều gì ? Chắc là phải hiểu lầm cái gì chứ? Lúc này Thu Ý Hàm mới cảm thấy hình như chưa nhìn kỹ chỗ nào đó. “ phải như nghĩ đâu…”

      Nhưng mà Trọng Lâm đợi xong liền đè xuống giường, bóp cổ .

      Thu Ý Hàm muốn tách tay ra nhưng sức của yếu hơn Trọng Lâm nhiều, hoàn toàn cản được .

      “Tôi em như vậy, mực chờ em tha thứ cho tôi…” Trọng Lâm từ từ buông lỏng tay ra. Thu Ý Hàm định nhân cơ hội này ràng với , thế nhưng đợi cho hết câu, Trọng Lâm lại tăng thêm sức lần nữa. Quên , thích như thế nào như thế đó . hại chết cha, vậy để cho tưởng cố ý sao chứ? Thấy bộ dạng này của , bỗng nhiên Thu Ý Hàm có cảm giác vui vẻ được trả thù.

      “Tại sao em giết con tôi, kẻ giết người này!” Giờ đây Trọng Lâm tức giận đến đỏ mắt. “Em giết con tôi, làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho em.” Trọng Lâm bóp cổ nữa, hai tay chậm rãi vuốt ve hai má của , giống như là thương nhưng lại cảm giác được ấm áp trong ấy.

      Thu Ý Hàm cười khẩy, có lỗi với sao? Con của , lẽ nào phải con của sao? Lẽ nào lòng lại đau? cũng hy vọng có thể giữ được đứa con này nhưng mà khả năng của chỉ có hạn.

      “Nhưng mà tôi lại rất em, em muốn tôi làm sao đây?” Bây giờ, Trọng Lâm giống như đứa bé nằm ở vai khóc ròng. Thu Ý Hàm cũng lên tiếng, dám tin vào tình của nữa.

      cổ dần ẩm ướt, chỉ là nước mắt của Trọng Lâm, môi cũng từ chỗ đó khi khẽ hôn khi gặm cắn dần dần hướng lên , cuối cùng dừng lại ở môi lưu luyến hôn.

      Thu Ý Hàm cảm nhận được dục vọng tiềm tàng sâu trong , nhưng mà thân thể của bây giờ thể tiếp nhận được. “ được.” Thu Ý Hàm cố hết sức đẩy , lời ra đều bị nuốt vào hết.

      muốn tôi, vậy em muốn ai?” Rốt cuộc, Trọng Lâm buông tha môi của . Bởi vì vừa mới bị Thu Ý Hàm cự tuyệt nên bây giờ Trọng Lâm rất tức giận. “Tôi là chồng của em, em đừng hòng quyến rũ người khác nữa, em chỉ có thể là của tôi.”

      Có lẽ chính Trọng Lâm cũng biết mình vừa gì, biết phải là loại người như vậy, nhưng tự kiềm chế được, ra lời tổn thương người như vậy.

      “Tôi phải là của , tôi chỉ thuộc về tôi. Kẻ điên này, thả tôi ra!” Thu Ý Hàm thấy rằng bây giờ hoàn toàn bất chấp lý lẽ, nhưng mà nhất định phải ngăn cản . Thế nhưng cho dù đánh như thế nào Trọng Lâm cũng buông tay, thậm chí lấy sức nặng cả người đè lên .

      Trọng Lâm giày vò suốt cả đêm, Thu Ý Hàm còn sức phản kháng, giống như con rối gỗ mất sức lực, lẳng lặng nằm đó.

      “Xin lỗi em.” Bây giờ, lời xin lỗi còn có tác dụng gì. Chẳng lẽ tất cả những tổn thương chỉ dùng câu xin lỗi là có thể xoá sao? Đường đường là tổng giám đốc Trọng nhưng mà lại ngây thơ như vậy. À, chẳng phải mình sớm quan tâm rồi sao? Tại sao bây giờ trong lòng lại hơi đau đớn.

      Trọng Lâm cũng biết đêm qua mình lại như vậy, khi thấy tập giấy tờ kia hoàn toàn kiểm soát được mình. muốn thương nhiều, bằng lòng chờ , nhưng mà thể tha thứ giết chết con của mình, đó là con của . thể chấp nhận muốn đứa con của chính mình.



      Mới làm ngày xin phép nghỉ, có phải rất buồn cười hay ? Thu Ý Hàm lẳng lặng nằm ở giường nửa ngày, cả người rốt cuộc khôi phục lại chút sức lực. Vào nhà này ở lâu như vậy mà chuyện mười mấy năm trước chút manh mối cũng có. Người có liên quan tới cái chết của mẹ có lẽ chỉ có thể là cha của Trọng Lâm. biết ông ta có ở nhà hay ? Thu Ý Hàm ra khỏi phòng, quan sát động tĩnh trong nhà.

      Bây giờ, người làm đều làm việc ở trong bếp, hẳn là hôm nay cha Trọng Lâm đến tập đoàn. Nhưng qua mười mấy năm, có thể cha chồng còn giữ lại cái gì ở đây.

      Bình thường Trọng Lâm cũng vào thư phòng này, hẳn là Trọng Thiên vẫn sử dụng. ra, trước khi vào, Thu Ý Hàm tự hỏi, có người giữ lại đồ vật gì đó để cho người ta điều tra sao? Nhưng mà hành động tìm ra được . “Tạch.” Thu Ý Hàm bất cẩn đụng ngã khuông hình bàn.

      Mặt sau khung hình dường như có cái gì. Thu Ý Hàm nhìn khung hình bị rớt hư ở trong tay, phát phía dưới tấm hình còn có tấm hình khác. cẩn thận rút tấm hình kia ra, nhưng người trong hình khiến cho Thu Ý Hàm thể tin được. Đây là hình khoả thân, hơn nữa người trong hình chính là mẹ của .

      Trong đầu Thu Ý Hàm tràn đầy thắc mắc, tại sao Trọng Thiên có hình khoả thân của mẹ ? Lẽ nào mẹ ngoại tình với ông ta?

      phải, đây phải là . Mẹ cha như vậy, sao lại có thể phản bội cha.

      “Uyển Nhi, em là Uyển Nhi!” Bất chợt, Trọng Thiên vào, ôm lấy Thu Ý Hàm. Trong tên của mẹ có chữ Uyển, chẳng lẽ bị xem như là mẹ?

      “Cha bình tĩnh lại, con là vợ của Trọng Lâm.” Thu Ý Hàm thích ông ta dựa vào gần như vậy, muốn đẩy ông ra. Mặc dù và mẹ lúc còn trẻ nhìn rất giống nhau, nhưng mà ràng vẫn có chỗ giống, ông ta thể nhận lầm. Có mùi rượu, ông ta uống rượu.

      Năm đó, Trọng Thiên say đắm Trịnh Uyển, cũng chính là mẹ của Thu Ý Hàm. Nhưng mà khi đó, ngay cả nhìn, bà cũng nhìn ông ta cái, chỉ lòng biết có Thu Vân Long kia. Ông, Trọng Thiên, so với Thu Vân Long kém chút nào. So với Thu Vân Long, ông cũng có tiền, có địa vị, vì sao bà nhất định chịu cho ông cơ hội?

      vất vả hạ thuốc mê mới chiếm được thân thể của bà, bà vẫn chịu ngoan ngoãn theo ông. Tất cả chuyện này đều là lỗi của Thu Vân Long, nhưng bây giờ ông ta chết, còn có người tranh giành Uyển Nhi với ông nữa.

      “Con là Thu Ý Hàm, cha thả con ra!” Xem ra, đoán sai, cái chết của mẹ quả có liên quan tới ông ta, nhưng mà ngờ là ông ta lại có thể hèn hạ, vô liêm sỉ hãm hiếp mẹ như vậy.

      Cảm giác được tay của Trọng Thiên rờ rẫm ở người , Thu Ý Hàm luống cuống. “Cha thả ra, thả ra!” Thu Ý Hàm muốn hất bàn tay người ra nhưng được, giờ áo của bị ông ta xé rách.

      “Trọng Lâm, cứu em với, mau cứu em!” Người làm trong nhà nghe được tiếng kêu cứu của nhưng dám lên tiếng, bọn họ chỉ mực làm cho tốt công việc của họ, muốn vì chuyện này mà đắc tội với ông chủ.

      Sức lực của nam nữ chênh lệch nhau xa khiến Thu Ý Hàm giãy dụa ra, mà Trọng Lâm có ở nhà, chỉ có thể tự cứu mình. Bây giờ, phải làm sao đây? Bàn tay nhanh chóng tìm kiếm vật gì đó ở bên cạnh có thể đả thương người, biết chạm được vật gì, Thu Ý Hàm liền cầm lên, nhắm đánh vào chỗ hiểm đầu Trọng Thiên cái.

      Thế nhưng đánh cái mà ông ta cũng bị ngất xỉu, bây giờ phải làm sao đây?

      “Các người làm cái gì?” Thu Ý Hàm quay đầu lại, thấy Trọng Lâm đứng ở cửa, giờ còn sợ nữa, tin tưởng Trọng Lâm chắc chắn cứu .

      Trọng Lâm vốn lo lắng thân thể của Ý Hàm nên đem cuộc họp hôm nay dời lại lần sau, định bụng trở về ở nhà với . Nhưng nghĩ là khi về đến nhìn thấy cảnh này. Nhìn bộ dáng của giống như khoẻ, còn có thể dụ dỗ đàn ông.

      Trọng Lâm đứng đó, cũng ảnh hưởng đến động tác của Trọng Thiên, ông ta còn muốn xoay mặt Thu Ý Hàm qua để hôn. Giờ đây, trong lòng Thu Ý Hàm đều nghĩ đến Trọng Lâm, cũng dừng lại quên phản kháng.

      “Ông cút ngay cho tôi!” Trọng Lâm thể chịu đựng nổi hành vi của cha nữa, huống chi bây giờ ông ôm vợ của . Cho dù ông ta là cha ruột của nhưng cũng hạ thủ lưu tình, thẳng tay đánh cho cha đấm. Vốn bị Thu Ý Hàm dùng vật nặng đánh cái, đấm này của Trọng Lâm khiến ông liền bất tỉnh nhân .

      Trọng Lâm muốn quan tâm đến người đàn ông mà hận mười mấy năm, sống chết của ông ta đều quan hệ đến . Trọng Lâm vẫn lấy quần áo che lại nửa người lộ ra của Thu Ý Hàm, kéo về phòng ngủ, sau đó quăng mạnh lên giường.

      “Con đàn bà đê tiện này!” Trọng Lâm tát cái vào mặt Thu Ý Hàm. “Mẹ nào con nấy, cư nhiên dụ dỗ cùng người đàn ông.” Hoá ra đúng là nghĩ như vậy, Thu Ý Hàm cười, cũng có giải thích. Làm sao mà lại nghĩ là Trọng Lâm cứu , thiếu chút nữa là bị cha chồng xâm phạm, cảm thông mà nhận được là như vậy sao?

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 44: Gặp lại Tâm nhi

      Chuyển ngữ: Pussycat


      Lẽ nào, hồi đó mẹ tự sát là bởi vì cha của Trọng Lâm? Nhung mà, dù cho là như thế, cha lại trơ mắt nhìn mẹ chết mà cứu bà, có thể còn có nội tình gì khác ?

      Thu Ý Hàm ngẩng đầu nhìn Trọng Lâm, giữa bọn họ thể cắt đứt dứt khoát được sao? Lẽ nào cái chết của mẹ có liên quan đến chuyện này nên mới hận cha đến thế? Xem ra, duyên phận giữa đúng là dứt ra được.

      “Em thèm muốn đàn ông như vậy, tại sao , chẳng lẽ em lại ghét bỏ người chồng này?” Trọng Lâm dùng sức xé quần áo người xuống. Những dấu vết để lại người ngày hôm qua đều còn chưa tan hết, Trọng Lâm lại ngừng làm sâu thêm những vết tích đó, cho đến khi tất cả quần áo người bị xé nát.



      Những người làm vốn dám để bị cuốn vào cuộc tranh chấp này, nhưng khi thấy ông chủ vẫn còn nằm mặt đất, lại chảy rất nhiều máu, sợ lần này gây ra tai nạn chết người. Tuy rằng mười mấy năm nay cậu chủ và ông chủ hễ gặp mặt là cãi nhau nhưng lần này lại là nghiêm trọng nhất.

      Lo sợ tính mạng của ông chủ bị nguy hiểm, mấy người làm bèn điện thoại đến bệnh viện gọi cấp cứu, sau đó đưa Trọng Thiên vào bệnh viện. Trọng Thiên được tiến hành cấp cứu trong phòng giải phẫu của bệnh viện.



      Thu Ý Hàm hứng chịu ngược đãi của Trọng Lâm ở trong phòng tân hôn của , trong vòng hai ngày, khoảng cách giữa bọn họ vốn xa lại càng xa hơn.



      Sau chuyện này, suốt cả tháng Trọng Lâm cho Thu Ý Hàm ra khỏi nhà. Đối với chuyện này, Thu Ý Hàm có ý kiến gì, dù sao thích như thế nào làm như thế đó, cũng quan tâm. Có điều biết trong tháng này tình hình hoạt động của Tập đoàn Trọng thị có gì thay đổi hay , từ hôm nay trở , trong thời gian ngắn nhất, nhất định phải tìm hiểu ràng.

      Lúc này đây, chẳng những Thu Ý Hàm xem tất cả các tài liệu của Tập đoàn, mà còn đem những tài liệu hoạt động kinh doanh quan trọng sao chép lại bản, để phòng ngừa lúc bất lợi. Từ sau chuyện của cha chồng, vẫn đoán được suy nghĩ của Trọng Lâm, cũng muốn đoán, chỉ cần nắm chắc bản thân mình muốn gì là được.

      Tuy rằng ở cùng văn phòng nhưng cả ngày cũng với nhau câu. Có điện thoại gọi đến, điện thoại hiển thị là Tâm Nhi, Thu Ý Hàm liếc nhìn Trọng Lâm cái, nghĩ rằng có lẽ trước hết đừng cho Trọng Lâm biết chuyện của Tâm nhi, cầm điện thoại, ra đến bên ngoài mới nhận.

      “Tâm nhi, trong khoảng thời gian này em ở đâu?” Thu Ý Hàm hạ thấp giọng của mình. Mặc dù bây giờ là ở phòng vệ sinh, nhưng cũng khó tránh khỏi có người nghe lén rồi lại cho Trọng Lâm.

      “Chị Hàm, chiều nay chị có thời gian ? Em muốn gặp chị.” Dịch Thuỷ Tâm có trả lời câu hỏi của Thu Ý Hàm, nhưng nghe giọng rất nhàng của , chắc là gần đây có xảy ra nhiều trắc trở.

      “Được. giờ, chị làm ở Tập đoàn Trọng thị, nhưng chị có thể xin phép .” Hôm nay cũng có công việc gì quan trọng, dù sao theo như bây giờ, xem ra thư ký này đối với Trọng Lâm mà có cũng như . hơn tháng gặp Tâm nhi, Thu Ý Hàm rất lo lắng cho sức khoẻ của ấy. Thông thường, đứa bé tới bốn tháng mới bị phá bỏ, đối với cơ thể của người mẹ bị tổn hại rất lớn. Hơn nữa, những cơ thể của Tâm nhi bị tổn hại mà lòng cũng bị tổn thương rất nặng.

      Nhưng mà trong khoảng thời gian này, hẳn là Trình Dịch Phong đều ở cùng ấy, bởi vì Dịch Thuỷ Tâm khăng khăng muốn Trình Dịch Phong đến đón qua, làm cho có cách nào để từ chối. Nhưng nếu làm ấy vui vẻ, vậy là được rồi.

      Trọng Lâm rất bất mãn đối với việc Thu Ý Hàm rời , cho là cố ý trốn tránh mình, cho nên lúc Thu Ý Hàm ra ngoài liền theo . Điều khiến bất ngờ chính là cư nhiên leo lên xe của người đàn ông, mà người đàn ông đó lại là Phó tổng giám đốc Trình Dịch Phong của Tập đoàn của .

      Thu Ý Hàm cư nhiên dám lén gặp đàn ông ngay trước mắt . Có phải là chuyện quyến rũ cha lần trước bị bắt gặp, chưa được thỏa mãn, cho nên vội vã tìm đàn ông ở bên ngoài. Khá lắm, là khá lắm, Trình Dịch Phong!!! Sau khi trở lại văn phòng, Trọng Lâm còn tâm trí để làm việc.

      “Chị Hàm!” Khi Dịch Thuỷ Tâm thấy đến liền vội vã đứng lên, rất nhớ chị Hàm. Thu Ý Hàm nhìn thoáng qua trước mặt, đây là tiệm áo cưới, điều này làm cho có chút mịt mờ, tại sao Tâm nhi lại hẹn tới đây?

      Sau khi đưa Thu Ý Hàm tới, Trình Dịch Phong liền lái xe trở về, cũng chuyện với Tâm nhi. Thu Ý Hàm còn suy nghĩ chuyện của bọn họ trong thời gian này, Dịch Thuỷ Tâm kéo vào tiệm áo cưới.

      “Chị Hàm, em sắp kết hôn.” Dịch Thuỷ Tâm vui mừng tuyên bố tin tức tốt này với Thu Ý Hàm.

      “Là Trình Dịch Phong sao?” Trừ ta ra, Thu Ý Hàm nghĩ ra người nào khác, nhưng Trình Dịch Phong Tâm nhi sao? Thu Ý Hàm nghĩ tới lời của Trình Dịch Phong ở trong bệnh viện hôm đó “ phải , mà là dám ”. Rốt cuộc, lời ta có ý gì? Hơn nữa, tại sao đột nhiên ta kết hôn với Tâm nhi? cho cùng, gần như là chính tay ta kết thúc sinh mệnh của con mình.

      Khi nghe được câu hỏi của Thu Ý Hàm, Dịch Thuỷ Tâm thẹn thùng gật gật đầu.

      “Em nghĩ kỹ rồi chứ? Hôn nhân là chuyện rất quan trọng, thể qua loa.” Thu Ý Hàm lo lắng cho ấy. Đối với Thu Ý Hàm mà , tin tức này rất đột ngột, hơi nghi ngờ Trình Dịch Phong có mưu đồ. “Hơn nữa, đứa bé sao? Em cứ như vậy mà tha thứ cho ta chuyện đứa bé sao?” Sau khi bị Trình Dịch Phong tổn thương, ấy vẫn còn có thể ta như vậy. Tâm nhi quá mê muội.

      “Chuyện đó qua rồi.” Tâm nhi cúi đầu, nghẹn ngào ra những lời này, muốn bàn lại vấn đề đó nữa. Có lẽ, đối với Dịch Thuỷ Tâm mà , quý trọng hạnh phúc giờ mới là điều quan trọng nhất.

      “Chị Hàm, em gọi chị tới là muốn chị giúp em chọn áo cưới.” xong, Dịch Thuỷ Tâm đem vài cái áo cưới đến trưng cầu ý kiến của Thu Ý Hàm, sau đó vào phòng thử đồ thay cái mình thích.

      Thu Ý Hàm nhìn thấy bộ dạng này của ấy, cũng thể ngăn cản thử áo cưới. Nhìn thấy ấy từ phòng thử đồ ra, kéo theo làn váy, thân người xoay vòng, Tâm nhi trở lại là con người tràn đầy sức sống trước kia sao?

      “Tại sao Trình Dịch Phong cùng em? Em có nghĩ là ta quan tâm mấy đến cuộc hôn nhân này hay ?” Thu Ý Hàm còn muốn khuyên Tâm nhi nữa. Bất luận là từ phương diện nào, chung quy cảm thấy rằng chuyện Trình Dịch Phong đối đãi với Tâm nhi có chút vấn đề, biết có phải do nghĩ nhiều quá rồi .

      “Là ấy cầu hôn em đó, chị Hàm, chị biết , lúc ấy cầu hôn em, em cảm thấy mình như bay lơ lửng mây, xuống được nữa.” Dịch Thuỷ Tâm kích động miêu tả cho Thu Ý Hàm quá trình Trình Dịch Phong cầu hôn hôm đó.

      “Vả lại, chính em cầu để cho chị Hàm theo giúp em, ấy bận rộn như vậy, em muốn làm phiền ấy làm việc.” Sau khi Dịch Thuỷ Tâm xong còn gật gật đầu, như là đồng ý với cách giải thích của mình.

      Mặc kệ ấy có phải là , nhưng Trình Dịch Phong bề bộn nhiều việc theo như lời Dịch Thuỷ Tâm , khiến tin. Bởi vì, hôm nay sau khi đến Tập đoàn, biết tình hình gần đây của tập đoàn. Mấy hạng mục quan trọng lúc trước hoàn thành, mấy ngày nay là giai đoạn tập đoàn nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu thể trốn việc dễ dàng như vậy.

      Thu Ý Hàm biết Trình Dịch Phong làm chuyện gì đó, nhưng cụ thể là chuyện gì biết. Từ lúc Tập đoàn Thu thị bị mua đến khi ta vào Tập đoàn Trọng thị trở thành Phó tổng giám đốc, dường như quá trình này được ta vạch ra rất kỹ. ta từng nhờ giúp đỡ, vào làm trong Tập đoàn Thu thị chẳng qua chỉ là cái ván cầu, mục tiêu của Trình Dịch Phong là Tập đoàn Trọng Thị.

      Nhưng mục đích của ta giống như vì tiền, rốt cuộc là vì cái gì? Thu Ý Hàm nhìn Dịch Thuỷ Tâm, mặc kệ là vì cái gì, ta có thể làm sụp đổ Tập đoàn Trọng thị, nhưng chỉ hy vọng ta đừng làm tổn thương Tâm nhi lần nữa.

      “Chị Hàm, chị làm sao vậy?” Dịch Thuỷ Tâm lay Thu Ý Hàm cái, để cho cho ý kiến đối với chiếc áo cưới ấy mặc. Áo cưới mặc người ấy đẹp, ấy nhất định trở thành dâu hạnh phúc.

      Sau khi chọn xong áo cưới trời tối, nhưng Thu Ý Hàm cũng có trở về ngay lập tức. Bởi vì, Tâm nhi đưa đến khách sạn mà ấy tổ chức hôn lễ.

      “Em chuyện em muốn kết hôn cho cha và của em sao?” Thu Ý Hàm cảm thấy chắc là bọn họ còn chưa biết chuyện này. Nhưng Tâm nhi sắp phải lập gia đình, thân là cha và lại biết, vậy…

      Từ khi bị thương lần đó, Trọng Thiên vẫn còn nằm ở bệnh viện. Theo như người làm , qua vài ngày là ông ta có thể xuất viện. Thu Ý Hàm quyết định trước khi ông ta xuất viện, nhất định phải dọn ra ngoài. Cho dù ở trong Trọng gia, nhưng nhất định điều tra đến cùng. Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó còn có chút ghê tởm.

      “Dịch Phong ấy tự mình chuyện tụi em muốn kết hôn cho họ biết, em chỉ cần chuẩn bị làm dâu xinh đẹp, ấy cho em hôn lễ rất long trọng.” đến chuyện kết hôn cùng Trình Dịch Phong, mặt Dịch Thuỷ Tâm ánh lên vẻ thẹn thùng. Tuy rằng bây giờ chỉ có hai người các trong giáo đường, nhưng Dịch Thuỷ Tâm vẫn rất mắc cỡ. “Chị Hàm, em…” Dường như Dịch Thuỷ Tâm có chuyện gì cũng với , rồi lại ngại ngần chút.

      “Hình như em lại có thai.” Dịch Thuỷ Tâm nghĩ đây là ông trời thương xót . Ông trời biết rất nhớ đến đứa con mất, cho nên đem đứa bé trả lại cho . Lần này, nhất định dùng chính mạng sống của để bảo vệ đứa con này, cho người khác có cơ hội làm hại nó. “Tuy rằng chưa có bệnh viện kiểm tra, nhưng mà triệu chứng rất giống với lần mang thai trước.” Đây cũng chính là nguyên nhân nghĩ rằng đứa bé kia quay trở lại.

      Trình Dịch Phong muốn đứa bé, rồi lại làm cho Tâm nhi có thai. “Có phải ta cưỡng bức em hay ?” Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tâm nhi, Thu Ý Hàm phủ định ý nghĩ này.

      Dịch Thuỷ Tâm cũng phủ nhận lời của Thu Ý Hàm, rất tự nguyện. Lúc Trình Dịch Phong thủ thỉ cũng màng đến cái gì nữa, cho dù là ta hại chết đứa con, nhưng mà ta đến thể tự kềm chế được nữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :