1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 35: Ký ức u ám



      “Trình Dịch Phong ở nơi nào?” Tại sao Tâm nhi mang thai mà mấy ngày nay cũng thấy bóng dáng Dịch Phong. Từ khi Dịch Thuỷ Tâm về nước, vẫn mực thầm quan tâm đến Dịch Thuỷ Tâm. Chỉ cần có thể nhìn thấy cảm thấy rất hạnh phúc. Vẫn thấy Trình Dịch Phong, trong lòng vui vẻ, thế nhưng bây giờ biết được Dịch Thuỷ Tâm có thai, Trình Dịch Phong cũng đứng ra, rất muốn đánh ta trận.



      “Em biết.” lâu rồi Dịch Thuỷ Tâm thấy Trình Dịch Phong, bây giờ cũng muốn nhìn đến .



      “Nếu em bằng lòng, có thể làm cha của đứa bé.” Nếu Trình Dịch Phong chịu trách nhiệm vậy để cho bảo vệ .



      Tiêu, cần như vậy. Em biết thương em nhưng mà em hy vọng hy sinh hạnh phúc của chính mình.” Dịch Thuỷ Tâm thoáng nở nụ cười. biết Tiêu nhất định giúp nhưng thể ích kỷ như vậy.



      “Tâm nhi, ra luôn luôn rất thích em.” Lăng Tiêu thử ra lòng của mình.



      Tiêu, em biết luôn luôn thương em như em của mình.” Tiêu thương bao nhiêu, đúng là người khác có khả năng cảm nhận được.



      phải tình thương em, mà là loại tình giữa nam nữ. Tâm nhi, em hiểu chưa?” Lời thâm tình của Lăng Tiêu, từng chữ tiến vào trong đầu của Thuỷ Tâm. “Từ khi em mười tuổi, xâm nhập vào thế giới của , liền quyết định đời này dâu chỉ có thể là em.”



      biết Tiêu đối với tốt bởi vì xem là người vợ duy nhất của . chưa từng nghĩ cưng chiều của Tiêu đối với là bởi vì . càng biết năm ấy Tiêu 18 tuổi, sau khi chia tay bạn , còn đến tình cảm là bởi vì đều đem tình tràn đầy cho . Thế nhưng, lòng của giao cho Trình Dịch Phong rồi, cũng thu lại được nữa.



      Tiêu, xin lỗi.” Bây giờ, chỉ có thể cho những lời này. Tiêu tốt với , sợ là đời này trả hết.





      Thu Ý Hàm sớm rời tiệc rượu, bởi vì ở phương diện tình cảm thua hoàn toàn. Bây giờ, chỉ có thể dùng công việc để làm tê liệt chính mình. Đây phải là hành động điên rồ mà người ta vẫn thường làm sao? Vậy để cho cũng điên rồ hồi , ai khiến . Bình thường, buổi tối Thu Ý Hàm cũng ở lại văn phòng mình, nhưng mà hôm nay muốn khiêu chiến với bản thân mình chút, dù sao nếu lưu lại nhược điểm người khác còn có cơ hội thương tổn .



      Trong khoảng thời gian thất thần này, để lại nhiều văn kiện chưa có xử lý. Buổi tối hôm nay, cuối cùng Thu Ý Hàm có thể tĩnh tâm nhìn kỹ những tài liệu này. rất nhanh phát rất nhiều chỗ thích hợp. Tuy rằng đây chỉ là số vấn đề rất , nhưng nếu kịp xử lý mấy vấn đề này dần dần to lên. Bởi vì rất nhiều vấn đề, Thu Ý Hàm hoàn toàn quên thời gian.



      Sau khi Thu Ý Hàm rời , Trọng Lâm có hứng thú tiếp tục ở lại nơi nhàm chán này nữa. theo xe Thu Ý Hàm tới dưới cao ốc Tập đoàn Thu thị, nhìn ánh sáng đèn của văn phòng lầu, rút thuốc ra hút mạnh hơi. lên lâu, bây giờ qua mười hai giờ, xem ra chuẩn bị làm việc suốt đêm, nhưng Trọng Lâm cũng có ý rời .



      Cuối cùng đèn cũng tắt, hẳn là muốn xuống dưới. Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua mà thấy Thu Ý Hàm. Lẽ nào… Trọng Lâm nghĩ đến các khả năng, lập tức xuống xe, chạy tới toà cao ốc. Lúc này chỉ có thể thang bộ, Trọng Lâm nghĩ cũng nghĩ, trực tiếp chạy từ lầu lên lầu ba mươi tám.



      “Ý Hàm, em ở đâu? Ý Hàm?” tốt, có khoá cửa. Trọng Lâm vào văn phòng Thu Ý Hàm, vừa thở dốc vừa tìm kiếm Thu Ý Hàm. ngoài dự tính của , tại Thu Ý Hàm cuộn mình dưới bàn làm việc.



      “Ý Hàm, là ,đừng sợ , ở cùng em.” Giờ đây, tình huống này lại giống như lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, trong mắt Ý Hàm mảnh trong suốt. Trọng Lâm khẽ ôm Thu Ý Hàm, chậm rãi trấn an .



      “Mẹ chết, cha cũng thương em.” Thu Ý Hàm ra lời luôn đặt ở trong lòng mười mấy năm với . Giọng điệu của cũng rất bình tĩnh: “Em rất nhớ mẹ.”



      “Mẹ em qua đời như thế nào?” Trọng Lâm đều luôn luôn muốn biết vấn đề này.



      “Tự sát.” Thu Ý Hàm lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhìn thấy mẹ chết ngay trước mặt mình chỉ sợ bị ác mộng cả đời. “Đùng, nhảy xuống ngay trước mặt em. Thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu…” Giọng của Thu Ý Hàm trở nên kích động, giống như lại nhìn thấy được cảnh tượng ngay lúc đó.



      “Em cầu xin cha cứu mẹ, thế nhưng ông ấy chỉ biết mắng em, em biết ông ấy làm sao vậy. Trước kia, ông kể cho em chuyện ông và mẹ nhau thế nào, ông ông rất mẹ. Chẳng lẽ thấy chết mà cứu chính là tình sao?” Thu Ý Hàm hiểu, hiểu cha trơ mắt nhìn thấy “tình ” chết ở chính trước mặt mình.



      “Đó là lý do em tin tình sao?” Trọng Lâm nghĩ tới mẹ của mình và giống nhau, đem mẹ vĩnh viễn khắc vào trong lòng. tin tình , chỉ tin tưởng thù hận, nhưng đây là trước khi gặp được . Có lẽ là khi mới gặp , yếu đuối chạm sâu vào trong lòng , bao giờ có thể để rời nữa.



      Nhưng tại sao lại là con của hai người hại chết mẹ mình? Bất luận như thế nào, đều nhận định . Vì người hận nhất là cha, cho nên trong cuộc đời chỉ biết có người phụ nữ. Tuy rằng mẹ của chết rồi nhưng tra tấn cha gấp bội. Sau khi thấy phản bội của cha, mẹ Trọng Lâm liền bị chứng uất ức nghiêm trọng, thường xuyên tự mình làm hại mình. Chính là lần đó, mẹ dùng dao cắt hết nhát này đến nhát khác người, còn vui vẻ với “cha con thích nhất màu đỏ, áo đỏ này của mẹ nhìn đẹp lắm có phải hay ?”. Đó là máu của mẹ, máu trong thân thể chảy ra nhiễm đỏ quần áo màu trắng. Trọng Lâm còn chưa kịp gọi điện thoại kêu xe cứu thương mẹ ngã xuống mặt đất, còn thở bởi vì mất máu quá nhiều. Năm ấy mười bảy tuổi. Lúc ấy, mẹ nhất định rất đau, tuy rằng mẹ cười ra , nhưng loại đau này lại lưu lại trong lòng Trọng Lâm.



      “Em biết, em biết là đúng hay là sai.” Thu Ý Hàm im lặng lâu, cuối cùng ra những lời này. Đây là sao? thế nào cũng bị thương tổn.



      em, hối hận vì em, Ý Hàm.” Trọng Lâm ngừng với Ý Hàm lời . “Mồng tháng sau, đem việc này ràng với em.” Tại nơi này, Trọng Lâm quyết định ưng thuận hứa hẹn cả đời.



      “A, ngày đó phải là ngày Trọng đính hôn với Lăng sao! Yên tâm, tôi nhất định chứng kiến.” Thu Ý Hàm biết là châm chọc hay là châm biếm chính mình.



      Trọng Lâm rất thích gọi mình là Trọng , sau này nhất định làm cho sửa thành hai chữ khác.



      “Chuyện làm xong hết chưa?”



      “Thưa chủ, tất cả nguồn điện của cao ốc Thu thị tôi đều cắt đứt.”



      “Tốt lắm. Số tiền còn lại nhanh chóng chuyển tới tài khoản của .” Lăng Tuyết cắt đứt điện thoại, nhàng thoáng nở nụ cười. Lúc Thu Ý Hàm rời , thấy Trọng Lâm theo. Tình huống cụ thể là gì ràng, nhưng biết ngày đó Trọng Lâm ngoan ngoãn cùng đính hôn, nhưng mà như vậy vừa vặn, ra cũng đồng ý chuyện này, chỉ do mình cha tình nguyện mà thôi.



      Có điều, nếu ngày đó bọn họ làm khó xử hôm nay để trả thù chút, vậy cả hai thiếu nợ nhau. Nhưng cũng hy vọng lần này tạo ra cơ hội giải hoà cho bọn họ. Nếu ngày đó Trọng Lâm đính hôn cùng , vậy làm sao bây giờ? Trốn…



      Hôm nay là ngày Trọng Lâm cùng Lăng Tuyết đính hôn ở XXXX, nhưng Trọng Lâm lại tặng bộ lễ phục. Là sợ đổi ý , hay là sợ có quần áo? Hừ. Bộ lễ phục này toàn màu trắng, chẳng lẽ sợ đoạt nổi bật của Lăng Tuyết? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Thu Ý Hàm vẫn mặc bộ lễ phục này vào.



      Chẳng lẽ đến nhầm nơi? Nhìn qua, chỗ này giống như hôm nay có người làm tiệc đính hôn, như là lễ đường kết hôn. Nhưng Thu Ý Hàm cứ chậm rãi vào.



      Thu Ý Hàm, có bằng lòng gả cho Trọng Lâm làm vợ ?”



      Trọng, đừng giả thần giả quỷ, nếu ra, tôi tiếp.” Thu Ý Hàm chuẩn bị rời .



      “Ý Hàm, gả cho !” Trọng Lâm cầm bó hoa hồng lớn ra từ phía sau.

      Trọng, hôm nay người cùng với đính hôn là Lăng, hỏi sai người rồi.” Thu Ý Hàm nhíu mày.



      có người khác. Hôm nay chỉ có em cùng . Cho tới bây giờ, hề muốn cưới người phụ nữ khác, muốn, vẫn chỉ có em.” Trọng Lâm chậm rãi đến trước mặt Thu Ý Hàm, quỳ gối. đủ lãng mạn, nhưng trái tim chân thành.



      “Đứa Trọng Lâm này làm gì thế chứ, tiệc đính hôn lập tức bắt đầu, nó còn xuất .” Bởi vì từ đầu đến cuối Trọng Lâm cũng xuất , Lăng Thượng Quốc phát hỏa với Trọng Thiên. Mặt Trọng Thiên trầm, lời nào. Ông ngờ Trọng Lâm dám ngỗ nghịch với ông như vậy. Nếu nó vẫn xuất , thể nghi ngờ, tiệc đính hôn này bị mọi người chế giễu, các bài báo ngày mai cũng ít. Được, hay lắm.



      “Cha, bác trai, Lăng Tuyết cũng trước đây. Buổi tiệc đính hôn này xem ra là làm được. Các người đừng mang sắc mặt này, con chịu nổi đâu.” Quả nhiên Trọng Lâm tới, người vui nhất chính là Lăng Tuyết. Nhưng mà lời này của lại là đổ thêm dầu vào lửa. Suy cho cùng, lòng của nghĩ như thế nào đây?



      Ở phía dưới, khách mời bắt đầu rối loạn bởi vì nhân vật chính còn chậm trễ xuất . Lăng Thượng Quốc và Trọng Thiên cũng có phương pháp khống chế cục diện này.



      “Em muốn biết tình huống cụ thể.” Tuy rằng Thu Ý Hàm cảm động đối với hành vi của , nhưng người sống bằng lý trí, nhất định phải biết ràng tình hình tại.



      “Em có bằng lòng gả cho ?” Lúc này, Trọng Lâm trả lời câu hỏi của mà lặp lại những lời này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 36: Thiên đường, địa ngục



      xin hứa em bằng tình sâu đậm nhất, bằng tất cả tâm ý mà quan tâm em, quan tâm em bằng thái độ dịu dàng nhất. xin hứa, vị trí của em trong mạng sống của là quan trọng nhất. xin hứa, dù cho phía trước gian nan hiểm trở hay hạnh phúc cũng bên em đến răng long đầu bạc. xin hứa với em, em mãi mãi, vĩnh viễn bao giờ làm việc khiến em tổn thương.” Trọng Lâm vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, những lời chân thành nhất với .

      Thu Ý Hàm ôm lấy bó hoa, tại sao hôm nay đính hôn với thiên kim nhà họ Lăng chẳng phải còn quan trọng nữa sao? Quan trọng là bây giờ sanh ở đây dùng cả đời mình hẹn thề với . Thu Ý Hàm sớm rưng rưng nước mắt.

      Trọng Lâm từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Thu Ý Hàm, sau đó nhất định cho hôn lễ hoàn mỹ.

      đặt chỗ ở nhà hàng rồi, có đồng ý chúc mừng cùng ?” Trọng Lâm đứng lên, hỏi ý .

      siêu thị mua nguyên liệu ! Em muốn đích thân nấu ăn cho !” Từ sau lần trước, Thu Ý Hàm về nhà nhờ Má Trương dạy vài món, hy vọng là người đầu tiên được nếm thử.

      “Em sao làm vậy , đều thuận theo ý em!” Tuy rằng biết có thể nấu ra món ngon hay , nhưng chỉ cần là do nấu, ăn rồi cảm thấy rất hạnh phúc.

      Theo chỉ thị của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách mà chờ đợi. Đoạn thời gian trước, ngay cả trứng gà còn biết đập, giờ có thể xuống bếp, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Trọng Lâm. Tuy hy vọng lý do khiến thay đổi là do mình, nhưng có phải hay chỉ Thu Ý Hàm mới có thể cho biết được câu trả lời.

      Trong nhà bếp, Thu Ý Hàm cũng chân tay lóng ngóng, vì những món này vẫn chưa từng nấu bao giờ. Ở bên ngoài, Trọng Lâm liên tục nghe thấy những tiếng ping ping pong pong, cuối cùng nhịn được phải chạy vào trong quả nhiên nhìn thấy đống hỗn độn.

      lý do khác khiến Thu Ý Hàm bắt phải đợi bên ngoài vì sợ nhìn thấy tay chân vụng về, nhưng rốt cuộc cũng xông vào…

      “Có cần giúp gì vậy? Nếu mà cần, vậy hay lại ra ngoài đợi?” Trọng Lâm quyết định vẫn là nên hỏi xem ý thế nào.

      Câu này của Trọng Lâm đối với Thu Ý Hàm mà có ý nghĩa rất lớn, giờ biết phải làm sao, vẫn là cần phụ chút.

      “Ưm, phụ em đập cái trứng gà này !” Thu Ý Hàm vẫn nhớ nổi phải đập trứng như thế nào.

      “Hôm nay em nấu hai món, cũng nấu hai món, bữa tối do hai chúng ta sáng tạo nên, em thấy được ?” Trọng Lâm cảm thấy nếu ăn những món ăn được nấu bằng cả tấm lòng, trong lòng nhất định rất hạnh phúc.

      Thu Ý Hàm cự tuyệt, cũng xem như thầm tán thành, thời khác này đối với Thu Ý Hàm chính là thời khắc hạnh phúc nhất, giống như thiên đường vậy!

      Bốn món rất nhanh được bày bàn ăn, Trọng Lâm thấy mấy cây nến đỏ bàn, còn mang ra chai rượu vang. Đây cũng là lần đầu tiên Thu Ý Hàm ăn cơm trong ánh nến lung linh. cứ như nữ sinh thuần khiết ngồi yên tại chỗ, đợi Trọng Lâm chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.

      “Thấy thế nào?” Thu Ý Hàm thể chờ đợi nữa mà muốn biết nhận xét của Trọng Lâm về món ăn làm.

      Trọng Lâm nếm thử miếng, phát ra hình như cho giấm vào nhiều quá, “có chút” hơi chua. Nhưng đây là lần đầu nấu, có thể nấu hai món như vậy là rất là khá rồi!

      “Rất là ngon, vậy , ăn món em nấu, còn em ăn món nấu, cảm nhận tâm ý của nhau.” Trọng Lâm quyết định để ăn món nấu, muốn vì vậy mà ảnh hưởng tâm trạng .

      Thu Ý Hàm thấy đề nghị này cũng hay, liền gật đầu đồng ý. Chủ động nâng ly “Em Thu Ý Hàm, dùng niềm vui chân thành nhất, cùng bước cuộc sống mới. cũng như hứa hẹn trao cho em cả tính mạng và tất cả tình của mình cho em, em cũng đem tất cả tình của mình cho , em tin tưởng tuyệt đối. Do vậy, trong cuộc đời chúng ta, dù cho gặp phải chuyện gì, em hứa với là em cũng mãi mãi.”

      cũng em.” Trọng Lâm rót đầy rượu cùng với Thu Ý Hàm cạn ly, từ từ uống cạn.

      Sau khi ăn cơm xong, Thu Ý Hàm hơi say. “Trọng Lâm, cám ơn , cám ơn quan tâm em, cám ơn em.”

      chủ động hôn .

      Trọng Lâm vì hành động này của mà rất thích thú, từ từ hôn đáp trả, cái hôn này rất dịu dàng nhưng lại hòa trộn hai trái tim chân thành.

      Dục vọng hai người dần dần được khơi dậy. Trọng Lâm từ từ mở dây kéo phía sau , bộ lễ phục màu trắng liền nhanh chóng tuột ra.

      “Có được ?” nếu như Thu Ý Hàm muốn, Trọng Lâm ép buộc .

      Thu Ý Hàm giờ đây còn ý thức, liền gật đầu, Trọng Lâm liền bế Thu Ý Hàm vào phòng…

      .

      .

      .

      tiễn em.” Giờ là sáng hôm sau, Trọng Lâm thay xong quần áo, muốn đợi Ý Hàm thêm chút.

      cần đâu, cũng phải làm, em cũng phải thay bộ đồ để đến công ty chuyến.” Thu Ý Hàm nhớ lại chuyện tối qua, vẫn có chút xấu hổ.



      Hôm nay, các trang báo đều bị chiếm bởi tin hệ trọng. Tập đoàn Thu Thị trong đêm bị mua lại bởi tập đoàn Trọng Thị. Chủ tịch Thu Vân Long đột ngột qua đời.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thu Ý Hàm về tới nhà, phát biểu của Má Trương rất lạ.

      Má Trương ấp a ấp úng thành lời, đưa báo ngày hôm nay cho Thu Ý Hàm.

      thể nào, Má Trương, cho con biết đây phải , đúng ?” Đột nhiên nghe thấy cha mình qua đời, đối với Thu Ý Hàm, đây là đả kích rất lớn. Tuy rằng ghét cha, nhưng đều là do muốn cha như xưa, thân thiết thương .

      chủ, trước khi ông chủ nhắm mắt, muốn tôi với câu.” Má Trương bắt đầu thổn thức.

      “Cha con gì vậy ạ?” Tiếng của Thu Ý Hàm bắt đầu run rẩy.



      “Ông chủ , ông rất bà chủ, trước giờ vẫn hề thay đổi.” Đây là khúc mắc của Thu Ý Hàm, giờ đây rất hận chính mình. Tại sao, tại sao lúc trước toàn thờ ơ lạnh nhạt. Lúc người khác có vợ bên cạnh, ông lại mình; lúc người khác có bạn đời để tâm ông lại mình. Làm con của ông, Thu Ý Hàm, làm sao có tư cách mà phê bình trách móc ông.

      “Vậy rốt cuộc là tại sao, tại sao mà ông ấy lại có thể nhìn người phụ nữ mình chết như thế được?” Thu Ý Hàm rất kích động, hiểu, hiểu…

      “Chuyện năm đó tôi lắm. nhưng tôi nghĩ nhà họ Trọng chắc phải có người biết.” Lúc đó, con dâu của Má Trương phải sinh con, nên bà xin nghỉ vài ngày.

      Nghe thấy câu này, trái tim Thu Ý Hàm thắt lại. lẽ chuyện năm ấy có liên quan tới việc Thu Thị bị mua lại? Thu Ý Hàm có thời gian để nghĩ. “Cha con giờ ở đâu?” Cái quan tâm nhất bây giờ là di hài của cha mình, ông bây giờ đơn mình, chắc là rất lạnh.

      “Trong nhà xác bệnh viện X, hôm qua nghe được tin Thu Thị bị mua lại, ông chủ chịu nổi đả kích, bệnh tim tái phát, khi đưa tới bệnh viện kịp. Nhưng điện thoại của lại gọi được.” Tối qua, lúc hưởng thụ hạnh phúc, cha lại cận kề cái chết, đối với đây quả là mỉa mai cực lớn.

      “Khi nào phát bệnh tim của cha con vậy ạ?” Chuyện này Thu Ý Hàm cũng biết, có thể mọi chuyện của cha , đều biết gì.

      “Đó là bệnh lâu năm của ông chủ rồi, ông chủ vẫn luôn uống thuốc để khống chế căn bệnh lại. ra nếu chủ để ý ông chủ tỉ mỉ chút vẫn có thể phát ra.”



      “Ba, chúng ta về nhà thôi!” Sau mười mấy năm, Thu Ý Hàm cuối cùng cũng lần nữa gọi ông tiếng cha, nhưng ông bao giờ có thể nghe được nữa.

      Thu Ý Hàm hề tổ chức tăng lễ long trọng cho cha , chỉ là tốn chút tiền chôn cha mẹ cùng nhau. Vuốt di ảnh của ba mẹ, từ nay về sau chính thức trở thành người có ai thương nữa. Cái người cả đời ở đâu chứ? Tới giờ Thu Ý Hàm vẫn thể tin được, người mua lại tập đoàn Thu Thị lại chính là Trọng Lâm, người đàn ông mà .



      “Vị tiểu thư này, nếu hẹn trước thể lên .” Đối với việc bị tiếp tân chặn lại, Thu Ý Hàm hề quan tâm, hôm nay nhất định phải gặp được Trọng Lâm, phải hỏi cho ràng.

      “Cậu là nhân tài song thu nha! Chiếm được trái tim của Thu đại tiểu thư, lại còn mua lại sản nghiệp nhà họ. Lúc cậu ngăn chặn cho tôi đối phó với Thu Thị, tôi còn tưởng cậu ấy lòng chứ! ra cậu sớm có dự tính cho mình! »

      Thu Ý Hàm vẫn chưa đẩy cửa văn phòng ra nghe thấy những lời này, tin Trọng Lâm có thể làm những chuyện này, hôm qua mọi chuyện vẫn còn rất tốt đẹp, phải sao? Trọng Lâm vốn chẳng phản bác lại câu của người đàn ông kia, còn có thể mong đợi gì chứ!

      ra đây là về những gì hứa với , đúng là thể chịu nổi. vẫn đúng ngu ngốc, là hại chết cha sao ? Là do vì chuyện tình cảm, để ý tới tình hình của tập đoàn, mới khiến kẻ khác thừa cơ hội.

      xin hứa, dùng tình sâu đậm nhất để em, xin hứa, vĩnh viễn bao giờ làm chuyện tổn thương em. Những lời hứa của vẫn còn vang vọng bên tai . Nhưng giờ đây, Thu Ý Hàm nắm chặt bàn tay, móng tay cấu vào da thịt, nhưng cũng hề thấy đau.

      Thu Ý Hàm từ từ di chuyển, thanh xung quanh ngày càng ồn, nhưng đó cũng là thông tin mà thể bỏ qua.

      Nghe phó tổng thay người, hình như là nguyên phó tổng của tập đoàn Thu Thị, còn là được chủ tịch đích thân chỉ thị. Giọng người phụ nữ này rất cao, dù cho Thu Ý Hàm muốn cũng nghe , nhưng ba chữ Trình Dịch Phong lại mạnh mẽ chui vào não . Tại sao Trình Dịch Phong lại vào Trọng Thị? Là do Thu Thị sụp đổ nên liền tìm công việc khác. Nhưng có thể khiến chủ tịch trực tiếp ra lệnh, vậy chuyện của Thu Thị phải chăng cũng liên quan tới ta.

      ————————————————————————————————————————————————————————————————

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 37:Bắt cóc bất ngờ





      Thu Ý Hàm dám nghĩ, dám đối diện với lừa gạt của người , phản bội của bạn bè. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày, tất cả đều dồn ép lên người Thu Ý Hàm, thế giới này với , còn gì để lưu luyến chứ? thực rất đau khổ, rất đau khổ!



      Trọng Lâm ngờ rằng Thu Vân Long vì chuyện này mà qua đời, những lời mà Lăng Tiêu , hề nghe thấy, mà tự mình chìm trong thế giới của mình mà suy nghĩ về chuyện của Ý Hàm. nhất định rất đau lòng, nhưng chuyện này quả thực có quan hệ trực tiếp với , nếu giờ thăm , liệu có bị kích động , thực Trọng Lâm rất mâu thuẫn.

      Đối với việc Trình Dịch Phong đột nhiên được làm phó tổng tại Trọng Thị, Trọng Lâm cũng rất bất ngờ. cứ nghĩ rằng Trình Dịch Phong thực trung thành với Thu Thị, ngờ ta cũng chỉ là tên giậu đổ bìm leo.



      Thu Ý Hàm cảm thấy bản thân còn chỗ để nữa, căn nhà lạnh lẽo kia cũng chẳng còn ai cãi nhau với . Bất tri bất giác lại tới mộ của ba mẹ.

      Tựa đầu vào tấm bia, giờ đây, chỉ có nơi này khiến thấy an tâm nhất. Lạnh quá, Thu Ý Hàm dùng hai cánh tay ôm lấy mình, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, quần áo Thu Ý Hàm mặc hôm nay có chút mỏng manh.

      Nhưng Thu Ý Hàm lại hề muốn rời , khẽ ngân nga bài hát mà hồi mẹ dạy co hát, rồi nhắm mắt lại. dường như nhìn thấy mẹ, thấy cha và cả trai nữa.

      “Hàm Nhi, đừng có ngủ, đừng ngủ, đợi với!”

      sao? , Hàm Nhi cũng nhớ lắm, nhưng rời xa những mười mấy năm trước rồi, làm sao mà có thể thấy cơ chứ!



      Ngày thứ hai khi tỉnh dậy, Thu Ý Hàm phát ra mình nằm giường của chính bản thân. Tối hôm qua về nhà bằng cách nào chứ? Thu Ý Hàm hoàn toàn có ấn tượng gì cả!

      hình như nhìn thấy trai, nhưng mười mấy năm trước bị cha mẹ ruột của dắt , sau đó hề có liên lạc. Lúc , cứ dính lấy trai, sau đó rời , khóc mấy ngày liền. thế giới này trừ ba mẹ ra người thương nhất chính là trai.

      biết trai bây giờ sao rồi, nghĩ tới đây khuôn mặt nặng nề. biết còn nhớ tới người em như ?

      Lúc , thực rất nghịch ngợm, mỗi lần gặp phải rắc rối do giải quyết hậu quả. Nếu giải quyết được do gánh tội thay. biết còn nhớ đứa em lì lợm này . Rốt cuộc Thu Ý Hàm cũng lộ ra nụ cười.



      chủ, tối qua bị cảm lạnh, ăn tí cháo nóng cho ấm người!” Má Trương mở cửa phòng, bưng vào cho chém cháo nóng.

      Thu Ý Hàm nhìn thấy Má Trương có tuổi vậy mà còn rất đời, cảm thấy việc muốn tự sát của hôm quả thực quá nực cười. Nhận lấy chén cháo từ tay Má Trương, ăn từng miếng .

      phải bồi bổ cơ thể, mới có thể đối đầu với Trọng Thị. Tuy rằng bây giờ thể đối phó hoàn toàn với Trọng Thị, nhưng rồi ngày, bắt Trọng Lâm phải trả gấp đôi những gì lấy của .

      chủ, nếu có thèm ăn gì cứ dặn, tôi nấu mấy món ngon cho .” Má Trương thục cảm thấy đau lòng thay cho đứa trẻ vừa mất cha này.

      “Má Trương, con khỏe lắm, rất có tinh thần, giờ con có thể ăn hết vài con bò đấy!” Dĩ nhiên Má Trương bị câu đùa của dọa đến sợ. Đây có thực chủ nhà bà ? chủ trước giờ lạnh như băng, chỉ cần được thấy Thu Ý Hàm nở nụ cười cái thấy vui rồi. Nhưng trứơc giờ bà chưa bao giờ nghĩ tới chủ có khuôn mặt thân thiện như thế.

      Phản ứng của Má Trương cũng nằm trong dự đoán của Thu Ý Hàm. Trước giờ thái độ của đối với người khác đều được tốt, ngay cả với người đáng kính như Má Trương cũng vậy. Nhưng cái chết của cha nhắc nhở rằng, phải quan tâm tới những người xung quanh mình chút. Cho nên, thái độ với Má Trương sau này nhất định tốt hơn trước. Dù cho sau này có thành ra thế nào, Thu Ý Hàm cũng biết.

      Nhìn thấy thay đổi của tiểu thư, Má Trương thực rất vui mừng, bà luôn hi vọng tiểu thư có thể luôn cởi mở như bao khác. “Má Trương nấu ngay cho con, ngay đây!” Vừa xong Má Trương mau chóng tới bếp nấu những món ngày thường Thu Ý Hàm thích ăn nhất.



      Thu Ý Hàm vừa đường vừa nghĩ về những chuyện xảy ra, bỗng nhiên có chiếc xe đen dừng ngay cạnh . Ngay lập tức Thu Ý Hàm đề cao cảnh giác, nhưng còn chưa kịp kêu cứu bị bắt vào trong xe, bị chiếc khăn tẩm thuốc chụp mê.

      Nơi Thu Ý Hàm bị nhốt là biệt thự ở ngoại thành, nhưng những cánh cửa sổ của căn phòng nhốt đều bị khóa chặt, chỉ có chút tia sáng lờ mờ chiếu qua cửa kính.

      Khi Thu Ý Hàm tỉnh lại biết mình bị nhốt, nhưng là ai mà trói người phá sản như ? lẽ là người mà từng đắc tội khi làm việc, sau khi biết được thất thế muốn trả thù. Cũng may là trước đó lo liệu chỗ ở an toàn cho Tâm Nhi và đứa mới ba tháng trong bụng em ấy, nếu với tình cảnh nguy hiểm thế này của mình sao mà giúp được Tâm Nhi chứ!

      Thu Ý Hàm kiểm tra tỉ mỉ căn phòng, nhưng tất cả cửa sổ đều bị khóa chặt, lối ra duy nhất chính là cửa chính, nhưng bên ngoài liệu có ai canh gác , dám chắc.

      “Có ai ở ngoài ? Tôi đói bụng lắm rồi!” có ai trả lời, lẽ bọn bắt cóc cử ai tới canh giữ sao, Thu Ý Hàm càng cảm thấy kì lạ. Nhưng rất nhanh chóng, cánh cửa mở ra khe rồi phần cơm và thức ăn được đưa vào, sau đó mau chóng khép lại.

      Xem ra là có người, Thu Ý Hàm bưng thức ăn lên thấy đồ ăn tệ, đây là cách đối đãi với người bị bắt cóc sao? Thu Ý Hàm hiểu.

      Nhìn thấy thức ăn phong phú như vậy nhưng Ý Hàm thực nuốt nổi, nằm giường, nhìn lên trần nhà.

      Màn đêm cũng dần buông xuống, căn phòng này cũng dần dần chìm trong bóng tối, hoảng loạn nhưng lại tìm thấy công tắc đèn, Thu Ý Hàm chỉ đành cuộn tròn góc giường.

      Đột nhiên cửa lại mở ra, thân hình cao to bước từ ngoài vào, vẫn bật đèn, Thu Ý Hàm nhìn dáng vẻ của ta, nhưng có thể chắc chắn người đàn ông.

      là ai?” Thu Ý Hàm hỏi, “ muốn làm gì ?”

      Nhưng câu hỏi được hỏi ra lại có câu trả lời, người đàn ông đó chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh giường hút thuốc. khí trong phòng này vốn dĩ tốt, giờ lại thêm khói thuốc lá khiến Thu Ý Hàm chịu nổi ho sặc sụa.

      Tiếng ho của Thu Ý Hàm làm kinh động tới người đàn ông ấy, liền mau chóng dập tắt điếu thuốc tay, hành động của ta khiến cho nghi hoặc trong lòng Thu Ý Hàm càng lớn. Từ hơi thở trầm trọng của ta, Thu Ý Hàm có thể cảm nhận được tâm trạng ta được tốt.

      Người đàn ông đó đột nhiên đứng dậy, bước qua bên giường cạnh Thu Ý Hàm, khiến có có loại dự cảm tốt. bởi vì có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc người ta.

      Lúc Thu Ý Hàm định né ngay lập tức bị tên đó đè lên người, hôn ngấu nghiến đôi môi . Thu Ý Hàm muốn đẩy ta ra, nhưng hai tay lại bị ta khống chế đặt phía sau đầu, mùi rượu trong miệng liền nhanh chóng lan sang miệng . Nhưng tên này dường như sợ chống trả, liền lấy cà vạt buộc hai tay lại với nhau. Sau khi chắc chắn thể chống cự, đôi môi liền cùng với đôi tay từ từ trượt xuống dưới.

      Quần áo của Thu Ý Hàm từng chiếc bị ta cởi bỏ, lúc miệng lướt tới ngực , Thu Ý Hàm nhắm mắt khiến nước mặt chảy ra. ta liền quay lại hôn lên má , dịu dàng hôn giọt nước mắt của .

      biết có phải vì bất mãn về những giọt lệ của hay bắt đầu xé những mảnh áo còn sót lại cơ thể cách thô bạo. Tiếp theo đó cũng còn dịu dàng nữa, mà chỉ có cưỡng đoạt tàn bạo.



      Đoạn thời gian này đối với Ý Hàm mà giày vò. Sau khi làm xong chuyện nên làm, tên đó lưu luyến mà rời khỏi căn phòng này. Thu Ý Hàm cứ ngẩn người ngây dại, hề có ý niệm mặc quần áo vào.

      lẽ mình bị bắt tới đây là để thỏa mãn dục vọng của đàn ông sao? Là người hay là… Ha ha ha… Từng là Thu Ý Hàm ai sánh bằng, nay lại trở thành con đĩ?

      Thu Ý Hàm nghĩ tới Trọng Lâm, biết khi Trọng Lâm biết được những chuyện xảy ra với nghĩ thế nào? ta nghĩ gì chứ, mình chỉ là quân cờ của ta, lẽ còn mơ tưởng rằng ta còn tiếp tục quan tâm mình sao?





      “Thưa , nước tắm chuẩn bị xong rồi, cậu chủ muốn tắm trước rồi xuống ăn sáng.” người hầu dáng vẻ thanh tú đứng cạnh , năng cách lễ phép.

      Chẳng phải mình bị bắt cóc sao, nay bon bắt cóc đều “nhân tính hóa” cả rồi sao? Còn có thể phải người chuyên môn hầu hạ tới, Thu Ý Hàm cảm thấy mình có nên vui mừng hay ?

      “Đây là đâu?” So với việc rửa sạch cơ thể Thu Ý Hàm muốn biết mình ở đâu hơn. Dù sao thân thể cũng bị xâm hại còn thắc mắc quan tâm làm gì nữa chứ.

      Nhưng người cạnh muốn trả lời câu hỏi này, Thu Ý Hàm nhìn ta cái, cũng chẳng thèm hỏi thêm nữa. dùng chăn quấn quanh người, từ từ men theo mép giường mà đứng dậy. Dưới chỉ dẫn của người hầu, Thu Ý Hàm đến căn phòng tắm khác, nhìn những vật dụng tắm xa xỉ và quần áo hàng hiệu, Thu Ý Hàm cười nhạt.

      Người hầu ở phía sau giúp đóng cửa, Thu Ý Hàm bước vào bồn tắm, vùi đầu dưới nước. lần tắm này Thu Ý Hàm tắm tới những hai tiếng đồng hồ. Uể oải bước ra từ buồng tắm, dùng khăn lau khô cơ thể, mặc lên người bộ quần áo được chuẩn bị sẵn. ngờ lại vừa như vậy, tên đàn ông kia rốt cuộc là người thế nào? Nhớ lại chuyện tối qua làm với , Thu Ý Hàm càng thêm căm phẫn.

      Lúc Thu Ý Hàm vừa bước ra khỏi nhà tắm mới phát hầu vẫn đứng đợi trước cửa, rốt cuộc giữa chừng có rời khỏi hay , đó phải chuyện quan tâm.

      “Thưa , cậu chủ muốn từ nay về sau ở căn phòng này.” hầu bình tĩnh lại lời căn dặn của chủ nhân.

      Căn phòng này, Thu Ý Hàm nhìn xung quanh, hoàn cảnh rất tốt, những vật phẩm trong phòng đều là hàng cao cấp, cái đập vào mắt dữ dội nhất chính là cửa sổ trước mặt, hoàn toàn được mở. Sao, chuẩn bị nhốt nữa sao?

      Trong lòng Thu Ý Hàm đưa ra quyết định.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 38 : Chạy trốn



      Giờ phải xuống dưới dùng bữa sao? Vậy nên xem xung quanh chút, nếu biết nơi này là đâu, làm sao có thể bỏ trốn đây. Mất tích cả buổi tối, chắc lúc này má Trương rất lo lắng cho , phải nghĩ ra cách mới được.


      “Chủ của đâu?” Thu Ý Hàm đến bây giờ còn chưa nghe được giọng của người đàn ông đó, khi xuống lầu, Thu Ý Hàm làm như vô tình hỏi người giúp việc chuyện của ta. Thấy ta vẫn trả lời, hẳn là hỏi được tình hình gì.



      “Cậu chủ buổi tối mới trở về.” ngờ ta lại trả lời vấn đề này của , buổi tối, lại giống như buổi tối ngày hôm qua sao, Thu Ý Hàm vô thức bước nhanh để giảm bớt những bất an trong lòng mình.



      Những món ăn bàn khiến Thu Ý Hàm có cảm giác quen thuộc nên lời. Tuy rằng rất chán ghét nơi này, nhưng Thu Ý Hàm giờ cũng rất lý trí, có thể lực mới có thể chạy thoát được, phải trẻ con, nên giở tính con nít ra đây nữa.



      Thu Ý Hàm im lặng ăn hết thức ăn bàn, vừa buông đũa xuống, người giúp việc mang đến ly trà. Có phải quá chu đáo rồi hay , trong ngày từ người bình thường biến thành con tin, lại từ con tin biến thành tiểu thư được người khác hầu hạ. Điều này quả quá thú vị, Thu Ý Hàm khỏi cười khổ.



      “Tiểu thư có thể ra ngoài vườn hoa dạo, nhưng được ra khỏi biệt thự này. Thiếu gia sắp xếp bảo vệ ở bên ngoài, tiểu thư cần quá lo lắng, có nơi náu như thế này là quá tốt rồi.” Lời của người giúp việc làm Thu Ý Hàm kinh ngạc, chính là bị bắt cóc đến nơi này, như thế nào lại biến thành ở trong này náu. Chẳng lẽ gã kia như vậy với giúp việc, , phải chẳng lẽ, chính xác là như vậy.



      ta cũng chỉ có thể lừa gạt giúp việc đơn thuần như vậy thôi!!



      Thu Ý Hàm chậm rãi dạo trong vườn hoa biệt thư, người khác nhìn qua thấy Thu Ý Hàm rất an nhàn, nhưng trong lòng Thu Ý Hàm lúc này hề thảnh thơi chút nào, tại chỉ nghĩ làm sao có thể thoát khỏi nơi này. Nhìn thoáng qua người giúp việc luôn theo sau, Thu Ý Hàm thở dài hơi, làm sao mới có thể khiến cho ta khỏi đây, nếu cứ như vậy có cách nào tìm ra đường trốn được.



      Người giúp việc rất sợ mất dấu Thu Ý Hàm, sợ xảy ra chuyện gì, cho nên khoảng cách giữa ta và Thu Ý Hàm vượt qua thước.



      “Trong nhà còn có người nào.” Thu Ý Hàm cảm thấy nên làm cho giúp việc này tin tưởng , nên tìm chút đề tài . Nhưng mà này có phải quá im lặng hay , cùng chuyện như vậy mà ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.



      Thu Ý Hàm cố ý hái cành hoa hồng đầy gai trước mặt, mạnh tay khiến tay chảy máu.



      “Tiểu thư,” giúp việc hô lên hai chữ, xem ra phải nghĩ ra cách khác thôi. Vốn là giúp việc chuẩn bị lấy hộp sơ cứu tới, nhưng có lẽ do muốn Thu Ý Hàm phải ở đây mình nên vội vàng xoay người cầm lấy cánh tay bị thương của Thu Ý Hàm, đỡ quay về phòng.



      Xem ra giúp việc này đơn thuần hơn so với tưởng tượng của , dường như khi xác định việc phải làm dụng tâm làm tốt, về điểm này mình có thể lợi dụng được, Thu Ý Hàm đường quay về phòng liền nghĩ tới.



      Dù sao cũng chỉ là đơn thuần, tư tưởng cũng rất hạn hẹp, tay cũng khéo, về phương diện này so với mình mạnh mẽ hơn nhiều. muốn làm đó bị thương, nhưng muốn cho biết tất cả trong chuyện này, vậy tính thêm nữa, Thu Ý Hàm quyết định làm thay đổi suy nghĩ của .



      Nhưng đến bây giờ còn chưa biết tên của giúp việc này nữa, vừa muốn mở miệng hỏi, lại biết gọi ấy như thế nào. “Tôi có thể hỏi tên là gì được ?” Thu Ý Hàm thể xác định lần này ta có trả lời hay .



      “Tăng Li, tiểu thư gọi là A Li cũng được.” Tuy trả lời Thu Ý Hàm, nhưng A Li vẫn cẩn băng bó vết thương cho Thu Ý Hàm, tầm mắt hề di chuyển.



      “Ah, A Li, ,” Thu Ý Hàm muốn lại thôi, bất quá những lời này chưa thể được, “ làm ở đây bao lâu rồi?”



      “Hôm nay là đầu tiên tôi làm.” Lời của A Li làm cho Thu Ý Hàm lắp bắp kinh hãi, dựa theo mức độ tin tưởng của ta đối với người chủ, hẳn phải làm việc rất lâu mới có lòng tín nhiệm như vậy.



      có nghĩ tới ông chủ của lừa gạt hay ?” Thu Ý Hàm thử đem đề tài này để bắt chuyện với ấy. Nhưng A Li vẫn chỉ lắc lắc đầu.



      “Tôi có bị đuổi giết, mà bị ông chủ của bắt cóc, có tin ?” nghĩ làm thay đổi cách nghĩ của ấy từ câu đầu tiên, nhưng trước hết Thu Ý Hàm muốn truyền việc này vào trong đầu của A Li.



      Quả nhiên, ấy vẫn lắc lắc đầu, Thu Ý Hàm dùng tay chống cằm, tựa đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, kể tiếp chuyện từ lúc bị bắt tới giờ, dù vậy cũng kể chuyện phát sinh tối hôm qua.



      Lúc Thu Ý Hàm xong A Li cũng phát biểu ý kiến gì, đến khi nhìn miệng vết thương tốt, A Li mới ngẩng đầu nhìn Thu Ý Hàm cái. Tựa hồ suy nghĩ lâu, mới mở miệng ra câu, “Tiểu thư cười đẹp hơn.”



      Xem ra xem thường ý chí của này, Thu Ý Hàm chuẩn bị thử cách khác xem sao.



      “Cậu chủ tốt với tiểu thư như vậy làm sao có thể là loại người như tiểu thư được? “A Li tiếp tục lắc đầu, vẫn gì cả.



      Khổ nhục kế vừa xài rồi, xem ra cũng có tác dụng, Thu Ý Hàm quyết định diễn diễn cho trót, thương trường từng gặp qua biết bao loại người, đối với việc che giấu biểu cảm là số .



      A Li thấy Thu Ý Hàm đột nhiên cuộn tròn lại, sắc mặt rất khó coi rất sốt ruột. lẽ tay bị thương nặng? Chỉ sơ cứu chút như vậy ổn? Nhìn bộ dáng khổ sở của , A Li thực biết phải làm gì.



      “Mau đưa tôi tới bệnh viện.” Lời của Thu Ý Hàm như thức tỉnh , cậu chủ có dặn, nếu có bệnh hãy gọi vị bác sĩ kia, nhất định là bác sĩ gia đình rất tốt. A Li hoảng loạn đến nỗi làm rơi chiếc ly bàn xuống, chưa kịp dọn dẹp chụp ngay điện thoại bàn chuẩn bị gọi điện.



      Tình huống xảy ra hoàn toàn như Thu Ý Hàm dự tính, muốn ngăn A Li lại, nhưng do tay bất tiện, làm cả người ngã nhào xuống những mảnh vỡ thủy tinh, vô số mảnh vỡ đâm vào lưng Thu Ý Hàm.



      A Li thấy vậy, càng ngừng tự trách bản thân, khiến nhấn số để gọi liên tục nhấn nhầm. “Đưa tôi tới bệnh viện!” Mặc kệ giờ xảy ra tình huống gì, Thu Ý Hàm đều muốn lợi dụng tất cả cơ hội để thoát khỏi nơi này.



      Giờ đây A Li cũng nhớ nỗi lời dặn của cậu chủ. càng nhớ nổi số của vị bác sĩ ấy, vết thương của tiểu thư nghiêm trọng như vậy, phải nhanh chóng được chữa trị. Bên ngoài có bảo vệ, là đồng hương của A li, tên là A Hổ, nhờ có ta mà Thu Ý Hàm dễ dàng thoát khỏi chú ý của các bảo vệ khác để được đưa tới bệnh viện.



      Đối với Thu Ý Hàm mà , đây là cơ hội tuyệt vời, nhưng vết thương tại của có phần nghiêm trọng, chỉ cần thao tác mạnh chút vết thương hở ra rất đau. Nhưng dễ gì mới có thể ra đây, thể nào từ bỏ cơ hội lần này.



      Làm sao mới có thể tách khỏi A Li và A Hổ canh giữ bên ngoài, đây lại là vấn đề nan giải. nhưng cho dù có khó đến mấy nhất định cũng phải bình tĩnh để nghĩ ra cách trốn thoát.



      Điều khiến Thu Ý Hàm thấy kì lạ nhất giờ là, nằm viện hai ngày mà vẫn thấy tên đàn ông kia xuất , cũng thấy thêm bảo vệ nào mới ở bên ngoài. lẽ là do A Li và A Hổ báo cáo chuyện này với ta, nhưng đây ràng là chuyện thể nào xảy ra.



      Qua mấy ngày tiếp xúc, cuối cùng A Li cũng chịu chuyện nhiều hơn với Thu Ý Hàm. Giờ Thu Ý Hàm chỉ còn tay có thể hoạt động, được tiện cho lắm. Mỗi bữa cơm đều do A Li đút cho . Bất kể trong lòng A Li có nghĩ gì chăng nữa, đối với người còn ai thân thích như Thu Ý Hàm mà thực lòng xem A Li như em của mình vậy.



      A Hổ và A Li đều là người ít , mấy hôm nay A Hổ hoàn toàn bước bước vào phòng, Thu Ý Hàm cũng chỉ nghe thấy A Li hỏi ta mấy câu. Hôm nay, chị em tốt của A Li có chút chuyện, phải giúp bạn ấy chút việc, Thu Ý Hàm cho phép nửa ngày. có A Li, thực Thu Ý Hàm rất khó khăn, giờ muốn uống nước, dùng tay tuy là làm được nhưng lại rất vụng về.



      Là A Hổ đột nhiên xuất và giúp giải quyết chuyện uống nước, còn tưởng rằng dù cho có chuyện gì ta cũng bước vào. Nhân lúc uống nước, Thu Ý Hàm nhờ ta làm số chuyện. ra tên kia biết hết mọi chuyện, nhưng rất tin tưởng A Hổ nên an tâm để A Hổ canh chừng.



      Mạng của A Hổ là do tên kia cứu, cậu ta từng thề vĩnh viễn trung thành. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, trong lòng A Hổ tự với mình, thả vị tiểu thư này , rồi cậu tới trước mặt chủ nhân thỉnh tội.



      Những chuyện này, Thu Ý Hàm hiểu cho lắm, chỉ cảm thấy rất khâm phục cậu ta, Thu Ý Hàm chỉ biết vì mình mà sống chứ thể trở thành vật phụ thuộc của kẻ khác.



      A Hổ trông giống người thà, biết cậu ta có tin lời hay , nhưng giờ chỉ còn cơ hội duy nhất mà thôi, phải nắm chặt thời gian.



      Lúc A Hổ chuẩn bị rời khỏi, liền gọi cậu ta lại, Thu Ý Hàm kể lại cách tỉ mỉ hoàn cảnh của mình, mong rằng cậu ta sau khi nghe xong đừng những lời như A Li.



      Lần này Thu Ý Hàm rất ngắn gọn, bởi thời gian còn nhiều, thể để lãng phí, nhưng chắc chắn mình kể lại câu chuyện cách ràng tỉ mỉ.



      “Tôi tin .” Câu này của A Hổ khiến có tia hi vọng, tuy là rất vui mừng khi nghe câu trả lời của A Hổ, nhưng với A Hổ mà lời của chủ nhân cậu ta chẳng phải càng có sức thuyết phục hơn sao?



      Chắc hẳn là A Hổ nhìn thấy khó hiểu của Thu Ý Hàm, nên cậu liền cho biết lí do tại sao cậu tin . “Tôi cảm thấy y như nữ thần vậy, nữ thần dối.” Sau khi xong câu này, khuôn mặt vốn dĩ đen thui của cậu bỗng xuất vệt ửng đỏ.

      Thu Ý Hàm thất thần, ngờ cậu ta lại vậy. vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng đồng tình của cậu ta mà thôi, chứ hề nghĩ tới rằng nghe được những lời như vậy từ miệng cậu. Nhưng tại thực thể tiếp nhận tình của bất kì ai.



      Hi vọng rằng A Hổ chỉ là thích, chứ chưa phải là .
      Last edited: 3/3/16

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 39 : chạy thoát được ?



      Thời gian càng ngày càng gấp rút, nếu A Li trở về, thể được.



      “Cậu đồng ý giúp tôi ?” Thu Ý Hàm nhìn cậu ta cầu xin, tại chỉ cần A Hổ đồng ý cho , nhất định có thể chạy thoát được. cho rằng cũng chỉ có mỗi mình cậu ta canh giữ mình.



      A Hổ gật gật đầu, ý bảo chỉ cần làm được, nhất định giúp . Nhưng lúc Thu Ý Hàm hãy thả , A Hổ do dự. Bởi vì với ông chủ là người có ơn với thể phản bội, nếu thông qua cho phép của ông chủ, mà lại để người quan trọng này của ông chủ trốn , cũng tương đương là phản bội rồi.



      Thời gian A Hổ suy nghĩ càng dài, Thu Ý Hàm lại càng khẩn trương, nếu cậu ta giúp, khi nào mới có thể chạy trốn được, chẳng lẽ phải chờ cơ hội lần sau sao?



      “Được, nhưng xung quanh bệnh viện còn rất nhiều người canh gác, phải có kế hoạch chu đáo mới được.” A Hổ với Thu Ý Hàm những chuyện chưa biết, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý giúp , vẫn còn hy vọng.



      Thu Ý Hàm lập tức với cậu ta suy tính của mình, trải qua lúc bàn bạc, A Hổ quyết định cứ đưa Thu Ý Hàm rời khỏi bệnh viện , còn về các bảo vệ khác, làm cho họ phân tán tập trung mà chỗ khác.



      A Hổ muốn mình bị bại lộ nên đeo khẩu trang che mặt lại, rất nhanh mang Thu Ý Hàm ra bên ngoài. Nhưng mà A Li lại trở về ngay lúc này, vừa đúng lúc gặp mặt bọn họ ở đường.



      A Li tranh thủ thời gian hoàn thành việc riêng vì muốn về sớm chút để chăm sóc tiểu thư, nhưng còn chưa tới bệnh viện thấy tiểu thư bị người xấu bắt . sợ tới mức chạy nhanh hô lớn gọi người cứu, A Hổ thấy tình thế cấp bách, liền dùng cán dao làm A Li ngất . Nhưng mà tiếng kêu cứu của A li làm cho các bảo vệ khác ở bệnh viện chú ý tới.



      Tình huống lúc này nguy cấp, trừ phi Thu Ý Hàm từ bỏ chạy trốn nữa, bởi vì mình A Hổ căn bản có cách nào đối phó với nhiều người cùng lúc như vậy.



      Thu Ý Hàm muốn cho A Hổ chạy trước, thể để thân phận cậu ta bại lộ được, muốn cậu ta rơi vào tình huống khó xử, nếu mình có thể chạy thoát, vậy xem như số may mắn, còn nếu bị bắt trở lại, nghỉ ngơi cho tốt thôi.



      Nhưng A Hổ rất kiên trì, hai người dây dưa hồi, thời cơ chạy thoát còn nữa, vài bảo vệ tiến đến vây quanh nơi này. A Hổ che chở cho Thu Ý Hàm muốn cùng bọn họ giải quyết từ từ, nhưng những người kia chút cũng chịu nhượng bộ, ra tay đều rất tàn nhẫn, do A Hổ rơi vào thế bị động, nên những người kia chiếm lợi thế nhiều hơn.



      Vì muốn cho Thu Ý Hàm có thể rời , A Hổ sử dụng toàn bộ sức lực, rất nhanh kéo được vài người.



      A Hổ tạo cơ hội cho Thu Ý Hàm chạy , nhưng lúc Thu Ý Hàm chạy đến chỗ rẽ, quay lại thấy người đánh với A Hổ rút ra con dao, nhằm vào chỗ hiểm của A Hổ. Thế nhưng A Hổ trước sau vẫn ôm chặt lấy tên kia, nhìn Thu Ý Hàm tuyệt vọng ra vài câu.



      Khoảng cách tại giữa bọn họ khá xa, Thu Ý Hàm chỉ có thể nhìn khẩu hình từ miệng của A Hổ mà hiểu được vài từ: chính là nữ thần trong lòng tôi. A Hổ chậm rãi ngã xuống, nhưng vẫn như cũ hề buông tay.



      Nhìn thấy A Hổ chết, Thu Ý Hàm càng hận tên đàn ông chưa thấy mặt kia, cũng rất căm hận chính mình. Thu Ý Hàm khẳng định mình bị hoa mắt, thời điểm A Hổ ngã xuống, khóe môi tên cầm dao kia lộ ra nụ cười .



      A Hổ thể chết vô ích như vậy, dưới đáy lòng Thu Ý Hàm ngừng với bản thân, mặc kệ lúc này nơi nào, chỉ cần có có thể thoát khỏi những người kia là được.



      Trải qua hồi đấu tranh, phía sau lưng Thu Ý Hàm bắt đầu rướm máu, nhưng thể dừng lại, khoảng cách càng lúc càng gần như vậy, nên làm cái gì bây giờ?



      lúc Thu Ý Hàm biết nên làm gì, phát phía trước là cái ngã tư, tại đường dành cho người bộ là đèn đỏ, đường rất nhiều xe chạy qua lại. nghĩ nhiều, lập tức vọt vào giữa làn xe, lúc này chỉ có thể liều phen.



      Xuyên qua dòng xe cộ Thu Ý Hàm thành công bỏ lại được mấy cái đuôi kia. Nhưng bây giờ đâu? Nếu về nhà, những người kia chừng lại tìm đến.



      tại Thu Ý Hàm có nhà nhưng cũng thể về. là người quá lạnh nhạt, lúc này cũng thể xin giúp đỡ từ bạn bè. Bên ngoài gặp gỡ vui chơi cho có lệ, lúc mình gặp khó khăn làm sao có người ra tay hỗ trợ chứ. Trình Dịch Phong, vốn tưởng rằng mình có thể tin tưởng người này, nhưng việc cuối cùng lại như vậy. Trọng lâm, tình sao?



      Thu Ý Hàm nghĩ tới Tâm Nhi, vì để em ấy có thể an tâm mà sinh con, lúc trước an bày ổn thoả nơi bí mật cho em ấy.



      Xem ra bây giờ phải đến đó tránh qua giai đoạn này. Thu Ý Hàm ngày ăn uống gì, cộng thêm người lại bị thương, lúc này sức lực sắp cạn kiệt. Từ đây đến nơi đó còn cách khoảng xa, nhưng Thu Ý Hàm tự với chính mình thể bỏ cuộc.



      Còn chút nữa là tới, nhưng được rồi, kiên trì nổi nữa, Thu Ý Hàm ngất xỉu ngay ở trước cửa.



      ” Chị Hàm, chị tỉnh lại ,” Dịch Thủy Tâm mang thai được hai tháng, vì khả năng ở lại nơi này rất lâu, cố ý tới đây trước chuẩn bị đầy đủ các thứ mình cần. Tuy rằng việc này lúc trước chị Hàm chuẩn bị tốt cho , nhưng vẫn nên hạn chế làm phiền chị Hàm tốt hơn. cũng muốn cái gì cũng phải dựa vào người khác, tự mình phải chăm sóc chính mình mới được, dù sao bản thân cũng sắp thành mẹ người ta rồi.



      Nhưng vừa mới đến nơi này, liền phát chị Hàm ngất xỉu ở bên ngoài, chị Hàm dường như bị thương, vì phía sau lưng của chị ấy thấm máu. muốn dìu Chị Hàm vào bên trong, nhưng lại đủ sức.



      Thu Ý Hàm mơ màng phát có người gọi , cố hết sức mở mắt ra.



      “Chị Hàm, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị có đứng lên nổi , em dìu chị vào.” Dịch Thủy Tâm thấy Thu Ý Hàm tỉnh lại, nước mắt lập tức chảy xuống ngừng.



      Thu Ý Hàm được Dịch Thủy Tâm đỡ chậm rãi dìu về nằm giường trong phòng. “Tâm nhi, trước tiên em lấy hộp cấp cứu giúp chị xử lý miệng vết thương .” Lúc trước phòng hờ Tâm nhi bị thương mà có dụng cụ sơ cứu, nên chuẩn bị ít dụng cụ để sẵn. tại vừa vặn đúng lúc phải dùng tới.



      Nghe Thu Ý Hàm chỗ để đồ sơ cứu, Dịch Thủy Tâm nhanh chóng lấy mang tới. “Chị Hàm, vết thương của chị rất nghiêm trọng, cần đến bệnh viện sao?”



      Dịch Thủy Tâm nhìn thấy tay Thu Ý Hàm cũng bị thương, người cũng là vết thương, rất lo lắng, vốn cũng rất nhát gan, lúc này chỉ sợ chị Hàm xảy ra chuyện gì.



      “Chị Hàm, trong khoảng thời gian này phải chị xảy ra chuyện gì chứ, sao em liên lạc với chị được, giờ gặp lại chị, sao lại bị thương như vậy.” Vừa xong, Dịch Thủy Tâm khóc lên.



      “Chuẩn bị làm mẹ đến nơi rồi, sao còn thích khóc lóc vậy chứ.” Thu Ý Hàm nhéo má Tâm nhi, “Em cần lo lắng cho chị, chị sao, chỉ cần tạm thời ở lại đây khoảng thời gian thôi. Em phải để tâm trạng mình tốt, như vậy em và cục cưng mới khỏe được.”



      Gặp được Dịch Thủy Tâm, là điều Thu Ý Hàm ngờ đến, nhưng cũng may mà gặp được em ấy, bằng chính mình có thể nằm phơi thây ngoài đường rồi. Bất quá như vậy có thể gặp được ba mẹ, đúng ? Chính mình sao lại trở nên tiêu cực như vậy, tâm huyết cả đời của cha còn chưa đoạt lại, thể chết được.



      “Chị Hàm, chị xảy ra chuyện, sao trai đến giúp chị?” Dịch Thủy Tâm biết chị Hàm và hai xảy ra chuyện gì, nhưng vết thương của chị Hàm nghiêm trọng như vậy, nên cho biết mới được.



      chị chia tay rồi.” Thu Ý Hàm bình tĩnh lạnh nhạt mà ra câu này. “Tập đoàn Thu thị bị Trọng thị thu mua, chị hết giá trị lợi dụng.”



      Dịch Thủy Tâm thất thần, bởi vì mang thai, nên rất ít khi ra ngoài. Chuyện của Công ty căn bản cũng quan tâm đến. Cho nên lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng có chút vui mừng nào. rất muốn hỏi chị Hàm cụ thể xảy ra chuyện gì, lại sợ như vậy làm tổn thương đến chị ấy.



      “Em có thể giúp gì cho chị ?” Chị Hàm đối với tốt như vậy, cũng hy vọng mình có thể giúp đỡ cho chị ấy việc gì đó. Nhưng chị Hàm rất kiên cường, lo lắng bản thân mình chẳng làm được gì cả.



      “Ah, chị giờ rất đói bụng, em có thể chuẩn bị chút đồ ăn cho chị .” Thu Ý Hàm nhìn Tâm nhi nở nụ cười. lúc này cần chút đồ ăn để bổ sung thể lực, còn về chuyện khác sau rồi !



      “Đừng đem chuyện chị ở đây cho em biết, hơn nữa em cũng hy vọng ta biết chỗ này phải .” Tuy rằng biết Tâm nhi có hay , nhưng với tình hình này, trước tiên cứ cường điệu chút như vậy tốt hơn.



      Dịch Thủy Tâm biết ở lại đây bao lâu, nên lúc tới có mua theo chút thức ăn, giờ lấy ra cho Thu Ý Hàm ăn. Nhìn thấy bộ dáng của Chị Hàm, Dịch Thủy Tâm rất đau lòng.



      vẫn quyết định, sau khi trở về phải kêu hai gọi điện thoại cho Thu Ý Hàm. Thời điểm vừa mới về nước, hai nhốt ở nhà, chỉ được vài ngày, lại trốn ra ngoài, nên giờ hơi bất tiện, cũng chỉ có thể thông qua điện thoại chuyện chị Hàm cho hai biết. Cho dù chỗ này bị hai biết cũng sao cả, giờ an toàn của chị Hàm là quan trọng nhất.



      Vốn Dịch Thủy Tâm muốn ở cạnh Thu Ý Hàm lâu hơn, nhưng Thu Ý Hàm vẫn kiên trì bắt về nghỉ ngơi sớm. Cho nên cũng đành phải ra về, nhưng để mặc chị Hàm bị thương ở đó mình, rất lo lắng.



      trai và chị Hàm nay giận dỗi, hy vọng nhân cơ hội lần này, họ có thể xóa bỏ tất cả hiểu lầm, lần nữa lại trở thành cặp tình nhân được người ta hâm mộ.



      Lúc điện thoại với hai cảm thấy rất kỳ lạ, khi ra vị trí nơi chị Hàm ở, tuy hai trả lời có gì đặc biệt, nhưng lại tựa như kềm nén cái gì đó.



      Có điều như vậy cũng rất bình thường thôi! hai quan tâm chị Hàm như vậy, trong khoảng thời gian này chị Hàm vẫn để ý tới ảnh, giờ vừa vặn có cơ hội “hỏi han ân cần” như vậy, ảnh đặc biệt kích động vậy cũng là đương nhiên.
      Last edited: 3/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :