1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 25 : Nghi ngờ vô căn cứ



      Thu Ý Hàm tới sân bay, nhưng lại thấy Dịch Thủy Tâm đâu, tình gọi điện thoại cho , lại thấy mệt mỏi từ bên trong ra.



      “Chị Hàm!” Dịch Thủy Tâm tựa cả người vào Thu Ý Hàm. “Em đau đầu quá, cho em dựa chút, chỉ chút là tốt rồi.”



      “Tâm Nhi, Tâm Nhi” Thu Ý Hàm gọi . “Lên xe ngồi .”



      “Ah!” Nếu mà ngủ ở đây, Thu Ý Hàm lấy đâu ra sức mà rinh về chứ.



      Trong lòng Thu Ý Hàm cũng rất thắc mắc, vì sao Tâm nhi tới cùng Trọng Lâm, nhìn thấy nhóc ngủ say như vậy, đành chờ ngủ dậy rồi hỏi cũng được.



      “Trình Dịch Phong, mau xuống đây chút .” Chỉ còn cách gọi Trình Dịch Phong xuống bế lên, vậy cũng tốt, đây cũng là cho Tâm nhi cơ hội.



      “Em như thế nào lại quen biết Dịch Tâm vậy?” Trình Dịch Phong ôm Dịch Thủy Tâm thắc mắc tại sao các lại quen nhau, sao ta lại đột nhiên chạy đến đây, chắc là thấy tờ giấy để lại rồi.



      biết tôi trả lời mà, cần gì phải hỏi.” Thu Ý Hàm hứa với Dịch Thủy Tâm giữ bí mật chuyện của ấy với Trình Dịch Phong, hơn nữa cũng muốn cùng người khác về chuyện của ấy, cho nên dùng câu đơn giản chặn lời Trình Dịch Phong.



      Suốt đường Trình Dịch Phong hoàn toàn trầm mặc.



      Trình Dịch Phong đưa tay đặt lên trán Dịch Thủy Tâm, nếu bệnh sao còn đến đây? Sao lại biết tự chăm sóc bản thân mình.



      “Em ngốc quá.” Trình Dịch Phong trìu mến nhìn . “Em như vậy, muốn tôi phải làm sao bây giờ!”



      “Hôm nay ở đây chăm sóc ấy .” Thu Ý Hàm hy vọng ta lẩn tránh Tâm Nhi nữa. “Chuyện công việc em mình!”



      Bây giờ Tâm nhi như vậy, tuyệt đối thể để ấy mình ở lại đây.



      “Đổi lại giờ sao?” Thu Ý Hàm muốn đến chỗ hẹn đột nhiên nhận được điện thoại của bên kia. “Khi nào ngài có thời gian, xin báo cho tôi biết trước tiên.”



      Trước kia lúc hợp tác chưa từng xuất tình huống hủy hẹn kiểu này, đến cuối cùng là ai ở đằng sau động chân động tay? Hy vọng phải như những gì đoán.



      “Alo, đến rồi sao! Em ở khách sạn XX.” Bây giờ Tâm nhi ở cùng Trình Dịch Phong, nếu Tâm Nhi vẫn chưa sẵn sàng mọi chuyện với Trình Dịch Phong, trước hết cần với Trọng Lâm chuyện của Tâm Nhi.







      mới đến nơi à?” Thu Ý Hàm hỏi thăm dò Trọng Lâm.



      “Đúng vậy, sao vậy, có phải muốn gặp , vậy ngay lập tức.” Trọng Lâm thể chờ đợi để gặp được .



      Thu Ý Hàm nhắc nhở mình đừng quá đa nghi, nếu quyết định tin tưởng , chút chuyện vu vơ mà nghi ngờ .



      “Công việc của em xử lý như thế nào rồi?” Trọng Lâm rất quan tâm đến chuyện này.



      “Xảy ra chút chuyện, có thể phải kéo dài thêm vài ngày nữa.” Thu Ý Hàm nghĩ đến vấn đề này liền chau mày lại.



      “Con nên chau mày như thế, có nếp nhăn đấy.” Trọng Lâm xoa xoa trán của , thương .



      đói bụng , chúng ta ăn gì trước .” Thu Ý Hàm sợ chạm mặt Dịch Thủy Tâm, tuy rằng lúc này có thể ấy còn chưa tỉnh, nhưng cẩn thận vẫn hơn.



      “Muốn đâu ăn?” Trọng Lâm trưng cầu của ý kiến của



      XX , mặc dù hơi xa, nhưng món ăn Trung Quốc rất ngon!”



      “Em hôm nay có hơi kỳ lạ, có phải công việc rất khó giải quyết hay ?” Nhìn thấy thái độ khác thường của , Trọng Lâm quan tâm hỏi.



      có, có thể do sai lệch múi giờ, nên tối qua ngủ ngon lắm.” Thu Ý Hàm tùy tiện bịa lý do, biết vì cái gì, trong tiềm thức cũng muốn bàn với chuyện công việc.



      “Vậy em nghỉ nơi chút trước , ăn gì để sau.” Vết thương của chắc vẫn chưa lành hẳn, Trọng Lâm hy vọng cực nhọc quá mức.



      có việc gì, thôi!” Thu Ý Hàm nhìn nở nụ cười.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 26 : Tín nhiệm


      qua bên này có việc gì vậy?” Thu Ý Hàm vẫn để tâm đến hình ảnh thoáng thấy trước đó.



      phải rồi sao, đặc biệt đến đây là vì em!” Trọng Lâm nghe thấy câu hỏi của được tự nhiên cho lắm.



      “Nhìn ra là kiểu người tình cảm ủy mị thế kia?”



      “Chẳng lẽ đến đây làm em mất hứng sao?” Trọng Lâm tỏ ra hơi thất vọng.



      Thu Ý Hàm trầm mặc chút. “Em trước đó nhìn thấy người rất giống .”



      sao? Lại còn có người đẹp trai giống được à.” Trọng Lâm để phát bất thường của , cố ý trêu chọc . “ cũng muốn nhìn thấy nữa.”



      là vừa mới đến đây sao?” Thu Ý Hàm vẫn rất hoài nghi.



      “Em nghi ngờ cái gì vậy?” Trọng Lâm sờ sờ đầu .



      Lắc lắc đầu, Thu Ý Hàm quyết định nghĩ đến chuyện này nữa, tiếp nhận , nên tùy tiện nghi ngờ.



      “Vào quán kia !” Nhìn thấy phía trước có nhà hàng, Thu Ý Hàm cảm thấy khoảng cách như vậy cũng đủ để Tâm Nhi tìm ra biện pháp giải quyết.



      “Xem ra lúc quay về tốn ít thời gian đâu.” Trọng Lâm bình tĩnh chuyện này, ấy muốn tới nơi xa vậy đúng là rất kỳ lạ, có khi nào Ý Hàm phát chuyện gì ?



      gọi món trước , em vệ sinh chút.” Thu Ý Hàm cảm thấy cần thiết phải chuyện với Tâm Nhi trước khi Trọng Lâm phát ra nhóc, cần nghĩ ra phương án giải quyết cho tốt. giờ có thể Tâm Nhi chưa tỉnh, vẫn nên gọi cho Trình Dịch Phong hỏi tình hình tại của Tâm Nhi.



      “Tâm Nhi giờ tỉnh chưa?” Thu Ý Hàm lúc này quan tâm nhất là vấn đề này.



      “Uhm, mới vừa tỉnh, tinh thần còn tệ chút nào.” Nghe Trình Dịch Phong có vẻ vui mấy.



      “Vậy là tốt rồi, đưa điện thoại cho ấy , tôi có việc tìm ấy.” Phải tiết kiệm thời gian, ở trong này lâu quá, chút phải giải thích với Trọng Lâm nữa.



      “Chị Hàm, chị nhất định phải giữ chân trai em lại!” Dịch Thủy Tâm sợ bị Trình Dịch Phong hiểu lầm, nhưng giờ lại nghĩ ra cách nào để giải quyết.



      “Uhm, chị cố gắng, chào em!” Thu Ý Hàm cúp điện thoại, lần nữa quay về chỗ ngồi ngồi xuống.



      Trọng Lâm trước sau đều cảm thấy hành động của rất khác thường, nhưng lại biết là vì việc khó kia, chẳng lẽ cố còn kế hoạch nào khác sao?



      “Chúng ta ăn xong, rồi dạo xung quanh chút ! Chúng ta dường như lâu rồi chưa có hẹn hò.” Thu Ý Hàm nghĩ cách cho Tâm Nhi thêm thời gian, dù sao với tình huống này phải ít thời gian có thể xử lý được.



      “Em sao cứ làm vậy, đều nghe theo em.” Trọng Lâm cũng hiểu được họ phải có buổi hẹn hò tốt.



      ~~~



      “Miệng vết thương còn đau .” Trọng Lâm lấy tay vuốt ve nơi bị thương, đau lòng hỏi, đây là bằng chứng chứng minh , cũng có tư tâm hy vọng có thể lưu lại dấu vết, ích kỷ cũng được, rất thích vết thương này người , như tình của vậy.



      nhắc tới đau nữa.” Thu Ý Hàm cầm tay , tựa vào lồng ngực , hôm nay thực rất vui vẻ rất hạnh phúc.



      “Trọng Lâm, ra em…” Thu Ý Hàm chưa xong tiếng chuông cửa vang lên.



      ngại quá, xem ra là tới đúng lúc?” Trình Dịch Phong đứng ở ngoài cửa, miệng vậy nhưng mặt chút nào tỏ vẻ ngại ngùng cả.



      có việc gì sao?” Trọng Lâm có điểm hài lòng.



      “Thu Đại tiểu thư, có chuyện muốn bàn bạc với em, có người ngoài như vậy tiện cho lắm.” Lúc Trình Dịch Phong nhìn qua Trọng Lâm, đáy mắt có sắc bén.



      về phòng trước đây, ở phòng XXX.” Bây giờ Trọng Lâm còn chưa muốn đối đầu với Trình Dịch Phong, nhưng cảm giác được ánh mắt Trình Dịch Phong khi nhìn tràn đầy hận thù, nhưng nhớ trước kia từng đối phó với ta. Có lẽ đối phó với quá nhiều người, nhớ nữa. Bất quá Trọng Lâm cảm thấy ta chỉ là vai diễn , giờ cần phải… lãng phí tinh lực với ta, hơn nữa lúc này người muốn loại bỏ ta, cũng vừa lúc cần đến ra tay.



      “Công việc có gì sao… phải có tin xấu chứ.” Trình Dịch Phong vào đóng cửa lại, từ lúc nhìn thấy Trọng Lâm cảm thấy việc có chỗ kỳ lạ.



      “Cuộc hẹn đêm nay bị hủy rồi, hẹn lại lúc khác.” Thu Ý Hàm mặt gợn sóng ra.



      “Em cảm thấy việc Trọng Lâm đến đây có liên quan gì sao?” Trình Dịch Phong nhắc nhở .



      ấy đến đây vì tôi, có quan hệ gì chứ?” Thu Ý Hàm quan tâm.



      “Em nên tin tưởng ta, con người này đơn giản như vậy, em phải cẩn thận.” Trình Dịch Phong tuy bằng lòng giao Thu Ý Hàm đến tay Trọng Lâm, nhưng nếu ta làm tổn thương , khoanh tay đứng nhìn.



      “Tôi tự biết chừng mực, ấy có đáng để tin tưởng hay , cần cho tôi biết, nhưng tôi tin ấy làm chuyện tổn hại đến tôi.” Thái độ Thu Ý Hàm rất kiên quyết, làm tổn thương , vậy tin .



      “Tâm Nhi đâu?” Thu Ý Hàm muốn bàn tiếp vấn đề này.



      ấy ở trong phòng chịu ra.” Trình Dịch Phong đối với việc thay đổi đề tài vui, “ hy vọng em có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc này?”

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 27 : Hiểu Lầm



      “Tôi làm việc còn cần tới dạy.” Thu Ý Hàm rất phản cảm với lời . “Công tác phương diện chuyện ngươi xong rồi , ngươi có thể rồi.”



      Trình Dịch Phong còn muốn gì nữa, nhưng lại có tư cách gì Trọng Lâm chứ? Chuyện làm giờ chẳng phải…



      ~~~



      “Chị Hàm” Dịch Thủy Tâm nhàng đẩy cửa phòng, vừa giọng gọi Thu Ý Hàm vừa vào phòng .



      “Em cần như vậy, trai em ở đây, nếu có ở đây, giọng em dù cỡ nào cũng có khả năng bị phát .” Thu Ý Hàm cảm thấy hành động của bé có hơi thừa.



      “Hình như là vậy! Hihi!” Dịch Thủy Tâm ngượng ngùng cười cười.



      “Em còn chưa với Trình Dịch Phong sao?” Thu Ý Hàm cũng muốn trách cứ nhưng có số chuyện nên thẳng thắng ra tốt hơn.



      “Chờ thêm chút , em còn đợi thời điểm thích hợp.” Dịch Thủy Tâm trả lời qua loa. “Cũng may ngày hôm qua hai cùng với chị đón em, bằng em có khả năng trốn được lâu như vậy.”



      “Uhm.” “Chờ chút, em vừa mới cái gì.” Thu Ý Hàm cảm thấy dường như nghe lầm cái gì đó.



      “Bằng em có khả năng trốn được lâu như vậy đó!” Dịch Thủy Tâm cảm thấy câu hỏi của là kỳ quái.



      phải câu này, câu trước đó nữa.”



      “À, em còn chưa tìm được thời cơ thích hợp nha!” Dịch Thủy Tâm ngọt ngào.



      “Cũng phải câu này, câu chính giữa kia.” Thu Ý Hàm đề cao lượng.



      hai cùng chị đón em đó, lúc ấy nhớ tới chuyện quên dặn chị nhớ kỹ chuyện này, em còn lo lắng mới vừa xuống máy bay bị hai trục xuất trở về.” Dịch Thủy Tâm thở phào nhõm vỗ vỗ ngực.



      “Ý của em là hai em đến còn sớm hơn em!” Có lẽ chỉ làm số việc khác, Thu Ý Hàm còn muốn tìm lý do biện hộ giúp .



      “Em chờ hai em rồi mới lén được, ấy khẳng định đến sớm hơn em nha!” Dịch Thủy Tâm cảm thấy trình tự việc như vậy mới đúng logic, chẳng lẽ tính sai rồi?



      “Vấn đề này em cảm thấy em cần ngẫm lại cẩn thận, rốt cuộc là sai lầm ở đâu?” Dịch Thủy Tâm bắt đầu rồi thào tự .



      “Aida, em bởi vì sao tới tìm chị chứ, là sao có thể quên mất tiêu.” Dịch Thủy Tâm dùng tay gõ xuống đầu mình.



      “Chị Hàm, em phải trước đây! Nếu như bị hai bắt gặp xui lắm.” Dịch Thủy Tâm cẩn thận trông ra cửa, xác định tuyệt đối an toàn mới ra ngoài.



      Thu Ý Hàm hoàn toàn nghe thấy câu kế tiếp của Tâm Nhi, ngay cả nhóc rời khi nào Thu Ý Hàm cũng chú ý tới. muốn tùy tiện nghi ngờ , vẫn là nên đến hỏi lại , có số việc vẫn là sớm giải quyết ràng tốt hơn.



      đến trước cửa phòng Trọng Lâm, Thu Ý Hàm điều chỉnh tốt tâm tình chuẩn bị ấn chuông cửa. “Ơ,” Cửa đóng kín, cứ thế mà trực tiếp vào hỏi ý sao?



      “Chuyện của tập đoàn Thu thị tôi xử lý tốt, tôi hy vọng cần nhúng tay thêm lần nữa.”



      Đây là người mà lần đầu tiên hoàn toàn tin cậy đó sao? Thực buồn cười? Cho cơ hội để hiểu chính mình, đáng buồn! giờ gặp loại tình huống này mà trốn tránh cũng phải là tác phong của Thu Ý Hàm.



      “Bốp!” Thu Ý Hàm vào, thẳng tay cho cái tát, tại Thu Ý Hàm chẳng muốn với câu nào dư thừa, “Tôi rồi.”

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 28 : Tăng thêm hiểu lầm



      “Ý Hàm, em nghe giải thích.” Trọng Lâm vội vàng kéo Thu Ý Hàm.



      muốn giải thích như thế nào, tôi có thể nghe thử.” Thu Ý Hàm buồn cười nhìn .



      “Trọng Lâm, bên cậu làm sao vậy, sao câu nào.” Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng đàn ông.



      “Tôi…” Trọng Lâm muốn lại thôi.



      cần cố gắng viện lý do, dù sao tôi cũng để ý, đồng minh của còn chờ điện thoại để bàn chuyện lớn với kìa, đương nhiên tôi cũng muốn trở về chuẩn bị tốt, miễn cho bỏ lỡ có cơ hội, Trọng – Tổng – chú – ý!” Thu Ý Hàm vùng thoát khỏi tay , bình tĩnh ra ngoài.



      “Trọng Lâm, Trọng Lâm!” bên phía Trọng Lâm có chút ồn ào, Lăng Tiêu bực mình bức tóc.



      “Lăng Tiêu, tôi với cậu lần cuối cùng, cậu đối phó Trình Dịch Phong, đó là chuyện của cậu, nhưng nếu cậu làm thương tổn đến Thu Ý Hàm tôi ngồi yên đâu, chuyện lần này tôi hy vọng cậu dừng tại đây!”



      “Cậu có tư cách gì tôi, chuyện tôi làm chỉ là chuyện đáng kể, còn hơn cậu, người làm tổn thương ấy còn chưa tới lượt tôi.” Bọn họ chơi với nhau từ đến lớn, Trọng Lâm có chuyện gì mà biết chứ, Lăng Tiêu tự đắc dựa vào lưng ghế ngồi.



      “Sao lại nữa, lẽ nào cậu thực thích ấy?”



      “Phải, Lăng Tiêu, tôi cho cậu biết, tôi ấy, chuyện của tôi tôi tự biết có chừng mực, nhưng cậu nhúng tay vào được.” Trọng Lâm cảnh cáo ta, cho phép người khác thương tổn , cho dù là em cũng được.



      Lăng Tiêu cười khẽ. “Được rồi, thấy cậu như vậy, tôi tạm thời bỏ qua cho Trình Dịch Phong, chỉ vì là chuyện của em cậu, cho dù là cậu nữa, tôi cũng dễ dàng buông tay.”



      Thu Ý Hàm đến ngã tư đường, suy nghĩ cặn kẽ, nay phải là lúc khóc vì tình, chuyện này có người muốn nhúng tay vào, nếu muốn giải quyết phải , hai ngày là xong, tính về lâu dài, đối với tập đoàn cũng có lợi, cũng vì việc lần này mà khắp nơi đều bị hạn chế, phải hành động trước đối phương bước.



      Trời mưa, Thu Ý Hàm đón lấy những giọt nước rơi xuống, xem ra cần phải khóc, ông trời cũng muốn đau lòng thay . Bầu trời tự do, muốn cười cười, muốn sầu sầu, muốn khóc khóc, cũng cần để ý tới người khác. cũng muốn tự do, nhưng sinh tồn đơn giản như vậy, ngay cả khi nghĩ muốn buông thả chính mình chút, liền bị người khác lừa gạt.



      ngốc mà, ràng chính mình tận mắt nhìn thấy, lại còn vì viện cớ giúp ta, còn muốn tin tưởng ta, nghe lời khuyên của cha, nghe người khác cảnh cáo. Thu Ý Hàm luôn luôn cẩn thận, lại có lúc lại mù quáng. Khi còn bé nghĩ có thể dựa vào cha mẹ, đến khi mẹ mất, lại nhìn thấy vô tình của cha; về sau lần nữa khi nghĩ mình tìm thấy chỗ dựa, lại phát ra người vĩnh viễn làm thương tổn bản thân mình chỉ có , đó là chính mình, Thu Ý Hàm, mi vẫn chưa học được làm người thông minh như thế nào.



      đau đau, lòng của đau.



      Mưa càng lúc càng lớn, bóng dáng Thu Ý Hàm độc xuyên qua màn mưa, trong mắt có nước mắt mà chỉ có mưa. Vì sao tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đầu cũng càng lúc càng nặng trĩu, bầu trời sao lại tối đen như vậy? Thu Ý Hàm rốt cuộc kiên trì nổi nữa ngã xuống đường.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29: Thất thủ




      “Hàm Nhi, sao lại biết tự chăm sóc bản thân thế chứ?”



      “Ai? Ai vậy?” Ý thức bây giờ của Thu Ý Hàm rất mơ hồ, nhưng mơ hồ nghe thấy có người chuyện với , người đó rốt cuộc là ai. “ là ai, là ai?”



      “Ý Hàm, Ý Hàm, em tỉnh lại .” Trọng Lâm muốn gọi tỉnh, thoát khỏi trạng thái hôn mê mớ của , hi vọng rằng như thế có thể khiến tạm thời bình tĩnh.



      “Đừng , đừng !” Thu Ý Hàm mở mắt, nắm chặt lấy tay Trọng Lâm.



      đâu!” Trọng Lâm dùng hơi ấm nơi bàn tay mình tỏ tâm ý với Thu Ý Hàm.



      “Sao lại là , đây là đâu vậy? Là đưa em tới đây sao ? » Thu Ý Hàm cảm thấy hình bóng kia giống Trọng Lâm cho lắm, nhưng cũng có thể là do ý thức ràng cũng nên.



      “Đây là bệnh viện, do bị mưa ướt nên vết thương nhiễm trùng. Lần này em nhất thiết phải tĩnh dưỡng cho khỏe.” Trọng Lâm muốn trả lời câu hỏi khác. Người gọi điện cho người đàn ông, tuy biết ta là người thế nào, nhưng có thể cảm nhận được mối đe dọa từ ta. Đối với Trình Dịch Phong hoàn toàn tự tin, nhưng đối với người chưa từng gặp này Trọng Lâm có thể cảm thấy người này hoàn toàn có khả năng đưa Thu Ý Hàm rời khỏi .



      có thể rồi, giờ em muốn thấy .” Nhìn thấy , trái tim Thu Ý Hàm cảm thấy nhói đau.



      “Ý Hàm, biết bây giờ có giải thích thế nào cũng đều vô dụng, nhưng Thu Thị tuyệt đối vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.” Trọng Lâm cũng biết phải thế nào với về chuyện này, cũng muốn đem chuyện Lăng Tiêu ra .



      “Sao? Giờ ngay cả việc giải thích với em cũng muốn hay sao?” Thu Ý Hàm ngoảnh để nhìn thấy nữa.



      “Qua mấy ngày nữa, Thu thị hồi phục lại bình thường.” Giờ Trọng Lâm chỉ có thể nhiêu đó với , cũng biết bản thân sau này biến thành thế nào.



      “Ý Hàm, em đừng né tránh được ? Cứ thế này, cả hai ta cũng đều đau khổ.” Im lặng lúc, Trọng Lâm nghẹn ngào ra lời này, tại phải đấu tranh rất nhiều ngay cả chính cũng hiểu nổi. hề muốn bị tổn thương, nhưng chỉ cần vẫn còn trong Thu thị, thể nào làm được…



      “Nếu như muốn đối phó với Thu Thị, em vui vẻ chấp nhận khiêu chiến của , nhưng đùa giỡn em được.” Thu Ý Hàm nhắm mắt lại.



      từng rồi, có đùa giỡn em!” Nghe thấy hai chữ đùa giỡn từ miệng lần nữa, Trọng Lâm cách nào tiếp tục bình tĩnh được.



      “Ồ..” Thu Ý Hàm chỉ đáp trả bằng từ để hưởng ứng.



      “Em mở mắt ra, nhìn vào



      Khi Thu Ý Hàm mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Trọng Lâm, chưa lời nào bị đắm chìm trong nụ hôn đột ngột của Trọng Lâm. Trọng Lâm vốn nhắm mắt, nên có thể nhìn thấy ánh mắt của . Nên đắm chìm vào đó hay ?



      “Em có chút động lòng với chứ?” Kết thúc nụ hôn nồng cháy ấy, Trọng Lâm khàn giọng hỏi.



      cảm giác gì cả.” Tuy là tại hơi thở Thu Ý Hàm có chút ổn định, miệng cũng muốn thừa nhận. “Có lẽ thử với người khác, có được so sánh, em biết được là rốt cuộc có cảm giác gì với !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :