1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Có ở đây


      là lời cảm động biết bao, có nên rung động hay ? Sau khi rung động còn có thể kiên trì tiếp hay ? Có người quan tâm, được người che chở có cảm giác như thế nào? có thể có được những thứ đó sao? Nhưng nếu có được rồi lại mất , khẳng định là chịu nổi, giờ nên làm thế nào đây? Cũng có lẽ sớm mất tư cách có được nó. Chỉ là tại rất muốn nếm thử chút cảm giác đương, có ngọt hay ? Mẹ từng tình giống như mật ngọt. Đừng, vẫn là nên hy vọng xa vời, chỉ cần chạm vào, tổn thương.



      “Ý Hàm, quyết định gọi em như vậy, được , hơn nữa em cũng phải gọi tên .” Với vần đề này thái độ Trọng Lâm vô cùng cương ngạnh. Hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối, hề gì đó là có khả năng, bởi vì đối phương là người mình thích. Nếu như quan hệ tạm thời thể tiến thêm bước, vậy bắt đầu từ chỗ thay đổi cách xưng hô , giờ đành phải làm cho từ từ thích ứng với chính mình. Dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy , biết muốn tới gần lòng của phải là chuyện dễ dàng.



      cái gì.” Thu Ý Hàm mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, với những lời vừa mới chỉ nghe mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa giờ rất nhạy cảm với những lời , chỉ sợ chính cũng biết tới điều đó. “Uhm, cái đó, vườn hoa này chắc phải nhổ khá nhiều cỏ dại, mà tôi giúp đâu, cứ bận việc của , tôi dạo xung quanh chút.”



      “Ý Hàm, …” được rồi, em phải cẩn thận, vài loại hoa ở đây có gai đó.



      Nghe xưng hô như vậy, trong lòng Ý Hàm rất ấm áp, có lẽ cảm giác này chính là hạnh phúc. biết tại sao lại đột nhiên gọi mình như vậy, cũng muốn tìm hiểu, chỉ chấp nhận chuyện này có thể được. Tuy rằng nghe thấy gọi, nhưng giờ muốn quay đầu lại, Thu Ý Hàm phớt lờ rẽ qua lối khác trong vườn hoa. Dõi theo bóng dáng độc của , Trọng Lâm xiết chặt nắm tay cố nén niềm xúc động muốn ôm vào lòng. người làm cỏ, người ngắm hoa, dưới bầu khí kì lạ đó, hai người cứ vậy mà “bình tĩnh” vượt qua ngày. Nếu phải tận mắt nhìn thấy, Thu Ý Hàm cũng tin được điều này, người làm việc cứng rắn tàn nhẫn như khi đứng trước thiên nhiên cây cỏ lại bộc lộ tình cảm trìu mến. , nhìn bộ dáng xắn tay áo, cầm cái xẻng của lúc này, phải cố nhịn cười, nếu cứ mãi nhìn như vậy thực hạnh phúc, nếu về sau đều có thể nhìn thấy, nhận ra bản thân mình vừa có suy nghĩ gì, Thu Ý Hàm ngây ngẩn cả người. “Chỉ cần em đồng ý” Lời Trọng Lâm lại vang vọng bên tai .



      “Á” Thu Ý Hàm quên mất trước mặt là hoa tường vi, cho nên trong lúc thất thần ngón tay vô ý bị gai đâm trúng.



      “Làm sao vậy” Nghe thấy tiếng kêu của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm ném đồ trong tay chạy đến. Cái xẻng bị quăng cái như thế liền đập vào chậu hoa.



      có gì, chỉ là ngón tay bị gai đâm chút, cần lo lắng, tôi yếu ớt như vậy đâu.” xong chính Thu Ý Hàm còn kinh ngạc, sao phải giải thích với nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy khẩn trương đến vậy, lại kềm được tiếp tục “Thực sao, mất vài giọt máu trắng chết được. Ối!”



      Trọng Lâm để ý lời , đưa ngón tay bị thương của lên miệng, tỉ mỉ mút miệng vết thương. “ cho phép em tùy tiện chữ chết, em quan tâm bản thân mình, nhưng quan tâm, em bị thương đau lòng, em đau lòng, cũng vui vẻ, cho nên, phải đối xử tốt với chính mình, vì đời này còn có người quan tâm đến em.” Đó chính là , Trọng Lâm vẫn nắm chặt tay , trong lòng thầm thêm những lời này. Đối với việc xem cơ thể của chính mình, Trọng Lâm cảm thấy hơi tức giận, cho dù tận lực kiềm chế cảm xúc, nhưng từ trong lời , Thu Ý Hàm vẫn nghe ra tức giận của .



      “Ờ” rút ngón tay trở về, đối với lời , Thu Ý Hàm cũng chỉ có thể nhả ra từ này mà thôi.



      “Giờ còn sớm nữa, chúng ta vào nhà trước , vì thường xuyên tới trông nơi này, cho nên bình thường đều dự trữ ít nguyên liệu nấu ăn. Để tránh cho đôi bên khỏi xấu hổ, Trọng Lâm thử đổi đề tài. tắm chút trước , sau đó cho em thưởng thức chút tay nghề của . Trong phòng còn có số cây ưa bóng râm, em có thể xem chút, còn nữa, nhớ phải cẩn thận đó.” Sợ bị thương, Trọng Lâm cuối cùng bổ sung vấn đề lo lắng nhất, lại nhìn cái, mấy yên tâm mà vào phòng tắm.



      Vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể làm chủ cảm xúc, nhưng tại Thu Ý Hàm dám chắc chắn nữa. giờ, Trọng Lâm mỗi lời , đều có thể dễ dàng dao động quyết tâm của . Mẹ của Trọng Lâm hẳn là người phụ nữ rất tuyệt vời! Thu Ý Hàm nhàng vỗ về từng chậu hoa trong nhà, hưởng thụ hương thơm vô ưu vô lự của chúng nó. Mẹ lúc còn sống hẳn là rất hạnh phúc! Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, chắc là ra. tính mở miệng hỏi chuyện về mẹ của , nhưng đột nhiên nhìn thấy gì cả, bóng tối bao trùm lấy . muốn đè nén nỗi sợ hãi của chính mình, nhưng có cách nào, đành phải chậm chạp ngồi xổm xuống, co người ôm lấy cơ thể run rẩy của mình, dần dần lui vào góc.



      Thời điểm vừa mới cúp điện, Trọng Lâm liền phát khác thường của , chẳng lẽ lại giống với tình huống lần trước xảy ra ở nhà hay sao? Nguyên nhân có phải là do sợ bóng tối? Nhìn thấy hoảng sợ, ý nghĩ đầu tiên của là muốn ôm an ủi , nhưng Trọng Lâm cũng mong muốn thấu hiểu nội tâm , muốn biết nguyên nhân khiến sợ hãi bóng tối. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của , có cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh, nếu ngay cả lúc cần cũng thể cho an ủi, làm sao có được cơ hội vào lòng , trước hết khoan hãy chạm đến nguyên nhân đặc biệt kia. Thuyết phục chính mình xong, dùng chính đôi tay mạnh mẽ ôm lấy , nhắc nhở ở đây, nhắc nhở cần phải sợ, nhắc nhở rằng chính bảo vệ .



      “Đừng sợ, có ở đây, nên cái gì cũng phải sợ.” Trọng Lâm thầm bên tai , hy vọng có thể ngăn cản tiến vào cái thế giới mà sợ hãi. tại, Trọng Lâm mới phát thế giới này, năng lực của chính mình bé như thế nào, rong ruổi thương trường bấy lâu tạo cho tự tin ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt , loại tự tin này lại hoàn toàn bị đánh gục. Nhìn thấy yếu ớt hoang mang như vậy mà lại làm được gì, hai tay ôm chặt lấy càng dùng sức hơn.



      “Cám ơn .” Thu Ý Hàm tựa đầu rúc vào ngực tìm kiếm an ủi, nhưng vẫn gắng gượng muốn xấu hổ chảy nước mắt.



      “Khóc ! Đừng đối với bản thân mình như vậy, rồi đau lòng, từ giờ trở , nhìn thấy, cũng nghe thấy gì. Ở trước mặt , em có thể thả lỏng chính mình, cứ trút hết tất cả ra ngoài!” Nghe tiếng khóc nức nở, Trọng Lâm trìu mến hôn hôn thái dương của , chậm rãi dịch người ngồi dựa lưng vào tường, để có được góc dựa thoải mái nhất trong lòng mình.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11: Em cho câu trả lời


      “Em khá hơn rồi, có thể buông tay.” biết điện có lại từ lúc nào, khi Thu Ý Hàm mở mắt tỉnh lại, liền phát mình nằm trong lòng Trọng Lâm, dùng loại tư thế cực ái muội ôm , khỏi thoắt đỏ mặt.



      Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của , Trọng Lâm càng cố ý ôm chặt, sau đó lại đột nhiên buông ra, làm như có việc gì đứng lên phía sau .



      “Bữa tối ra ngoài ăn , em mời .” Phải ôm lâu như vậy, hẳn là Trọng Lâm rất mệt mỏi, còn để phải vất vả nấu cơm dường như hay lắm, mặc nghĩ như thế nào, Thu Ý Hàm cũng muốn cám ơn vừa rồi an ủi tâm tình của mình.



      “Vào giờ này, ngoại trừ chợ đêm đoán chừng những nơi khác đóng cửa hết cả rồi.” Trọng Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, mang theo giọng điệu như vừa gặp may : “Xem ra bữa cơm này em phải nợ lại rồi, trước tiên em cứ chờ nếm thử chút tay nghề của . Em hẳn đói bụng rồi, cố gắng làm nhanh.”



      “Em giúp , tuy rằng em thông thạo mấy việc này, nhưng em cam đoan gây phiền phức cho .” Thu Ý Hàm kiểu gì cũng thể biết xấu hổ để cho người bận rộn, cho dù trước kia chưa bao giờ vào nhà bếp, giờ cũng nguyện ý nếm thử chút. Trước kia từng nhìn má Trương làm việc trong bếp, ngẫm lại chắc là cũng khó mấy.



      “Uhm… Vậy trước tiên em giúp đánh trứng .” Trọng Lâm đưa cho quả trứng, “Công cụ trong ngăn tủ bên cạnh em đó.”



      Thu Ý Hàm theo lới chỉ, mở tủ bát, nhìn thấy bên trong la liệt các loại công cụ, cố gắng nhớ lại má Trương dùng cái gì. Bướng bỉnh lấy ra cái bát cùng cái thìa, nhìn trộm Trọng Lâm chút, thấy có ý kiến gì với hai món đồ này, thầm nghĩ, chắc dùng thứ này đúng rồi. Nhưng rồi lại nhìn quả trứng trong tay, phải làm thế nào mới có thể lấy thứ bên trong ra ngoài chứ? Trước kia ăn món gì đều do má Trương chuẩn bị sẵn cả.



      Trọng Lâm ở bên cạnh nhìn thấy cầm quả trứng trong tay xoay tới xoay lui, đoán được khẳng định là biết kế tiếp nên làm như thế nào. sớm cho rằng có khả năng từng làm việc này.



      muốn vạch trần , Trọng Lâm nghĩ cách khác giúp giảm bớt xấu hổ. “Đánh trứng là môn nghệ thuật, nếu em còn chưa tiếp thu được, dạy em.” Trọng Lâm lấy quả trứng làm mẫu cho xem, kế đó cố gắng giao cho làm những việc đơn giản nhất. giờ sau, mấy món ăn đơn giản hoàn thành.



      “Hôm nay em rất vui, , cám ơn .” Lúc gần đến nhà, Thu Ý Hàm cúi đầu với những lời này.



      “Trong vòng ngày, nghe em hai tiếng cám ơn, đối người khác mà hẳn là chuyện rất may mắn, nhưng vậy làm cảm thấy là do em cố gắng bảo trì khoảng cách với , cho nên, về sau cần phải với hai chữ này nữa.” Điều Trọng Lâm hy vọng chính là có thể xem là chỗ dựa, chứ phải vài chữ gượng gạo như vậy.



      Cho dù tại Trọng Lâm còn lưu luyến cỡ nào, cũng chỉ có thể để xuống xe, đâu có khả năng cho về nhà chứ!



      “Ba ngày, ba ngày sau em cho câu trả lời, nhưng, hy vọng trong vòng ba ngày này đừng tới quấy rầy em.” Lúc xuống xe, Thu Ý Hàm để lại những lời này.



      Ba ngày sao, để em có cơ hội cho câu trả lời đồng ý. Nhìn thấy Thu Ý Hàm vào nhà, Trọng Lâm lái xe nghênh ngang mà .

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: ấy là ai





      Trải qua ba ngày đắn đo, trong lòng Thu Ý Hàm có đáp án, nhưng nhân tố khiến dám hạ quyết định lại quá nhiều. Dựa theo trí nhớ lần trước, Thu Ý Hàm lái xe đến vườn hoa nhưng vẫn đứng bên ngoài ngừng bối rối. muốn gọi điện hẹn đến nơi này, nhưng ngón tay ở phím điện thoại vẫn chậm chạp, mãi có can đảm ấn xuống.

      “Qua bên này.”


      Tiếng Trọng Lâm từ bên trong phát ra, ra ở trong này. Thu Ý Hàm nghĩ rằng phát ra mình, chuẩn bị mở miệng trả lời, lại nhìn thấy người khác qua song cửa.



      “Tâm Nhi, qua đây.” ra là cùng người tên Tâm Nhi chuyện, xem ra là tự mình đa tình rồi.



      “Tâm Nhi, em đừng bướng bỉnh.” mặt Trọng Lâm chỉ nhìn thấy chiều, thấy nửa điểm tức giận. Cái người tên Tâm Nhi để ý đến , tiếp tục cầm ống nước xịt lên người .



      “Dịch Thủy Tâm, em nghe sao.” Trọng Lâm cũng cầm lấy cái ống nước cùng đùa với .



      Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ tươi cười của họ, Thu Ý Hàm thấy mình giống như vai hề, thế mà lại muốn với : “Em nguyện lần cho mình cơ hội vào lòng , em cũng thử mở rộng lòng mình với . Đây là câu trả lời hôm nay em muốn cho biết, có chấp nhận ?”



      Nhưng giờ những lời này xem ra cần phải nữa. Ngày đó người gọi điện thoại cho hẳn là này rồi, trông trẻ trung xinh đẹp, rực rỡ như ánh mặt trời. cười vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, người thích chắc hẳng phải giống như đó. Mà bất quá chỉ là lúc nhất thời vui vẻ của thôi.



      Thu Ý Hàm à, mi trở nên khờ dại như vậy từ khi nào? Cứ thế mà tin tưởng đời này có người chính bản thân mình, phải luôn luôn cho rằng chỉ có bản thân mình mới là đáng tin nhất sao? Bây giờ lại có thể khinh địch như vậy, mở lòng ra với người khác. Quả nhiên cái gì mà “tình như mật ngọt”, toàn là gạt người cả, bởi vì chính vừa mới nếm thử, liền nếm được mùi vị chua sót.



      Thu Ý Hàm muốn ở cái nơi buồn cười này tiếp tục khiến cho mình buồn bã hơn nữa, giờ chỉ muốn trốn , trốn xa xa.



      Thu Ý Hàm điên cuồng phóng xe ở đường, giờ hoàn toàn biết bản thân mình làm cái gì, nếu phải ở phía trước có con mèo muốn qua đường khiến dừng lại, có lẽ vẫn tiếp tục phóng xe như vậy. Ngồi ghế lái, Thu Ý Hàm cầu bản thân mình được nghĩ đến ta nữa, nhưng trong đầu toàn bộ đều là bóng dáng của .



      “Thu Ý Hàm, mi phải tin tưởng chính mính, phải bảo vệ chính mình, trừ bỏ bản thân mình, mi có bạn bè, có chỗ dựa.” Chỉ có ngừng tự thôi miên bản thân mình mới có thể giúp bình tĩnh trở lại.



      *



      Tâm tình Trọng Lâm vốn dĩ rất tốt, lại bởi vì thời gian chậm rãi trôi qua mà trở nên sốt ruột. Bởi vì đến bây giờ Thu Ý Hàm còn chưa có cho câu trả lời, chẳng lẽ lại chùn bước rồi sao? biết giờ nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Đó là em



      , mấy loại hoa này bày ở đây mà cũng nhìn được?”



      “Em muốn làm thế nào làm, tự mình quyết định .” giờ tâm tư của Trọng Lâm đâu còn ở đây nữa. “Bây giờ bận chút việc, em ở lại chút rồi tự về !” Trọng Lâm đứng dậy mặc khoác áo chuẩn bị .



      , khoan hãy , em còn có việc chưa với phải sao? !” Trọng Lâm làm như nghe thấy tiếng gọi.



      “Hứ, cho dù giúp em, tự em cũng có thể điều tra ra được thôi!” Dịch Thủy Tâm buồn bực vì cứ thế mà , dậm chân cái, thề rằng chuyện này về sau tuyệt đối nhờ giúp nữa.



      Liên tiếp vài ngày, Trọng Lâm đều thể gọi được cho Thu Ý Hàm, biết có phải cố ý tránh mình hay , hay là xảy ra chuyện gì, làm lo lắng hơn cả chính là vế sau, nhìn thấy văn kiện trong tay nhưng chẳng có tâm trí nào xem.



      “Người em, hạng mục nào mà khó như vậy, ngay cả tài năng kinh doanh xuất chúng như cậu cũng giải quyết được.”



      “Lăng Tiêu, cậu về khi nào vậy, cũng trước với tôi tiếng.” Trọng Lâm nhìn người vừa vào, muốn nở nụ cười chút, nhưng đáng tiếc thành công.



      “Vài năm nay vui vẻ phong lưu ở nơi nào, ung dung tự tại đến mấy năm mà chẳng có chút tin tức.” Gặp lại bạn tốt mấy năm gặp, Trọng Lâm chế nhạo.



      “Nào có cái gì vui vẻ đáng , tôi bị ông già tôi bắt sung quân đến biên cương, đâu phải cậu biết.” Cuối cùng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Lăng Tiêu bắt đầu tìm bạn tốt kể khổ. “Cậu biết cái công ty con mà ba tôi giao cho nát đến cỡ nào đâu, tôi đây phải hao hết bốn năm thời gian mới có thể xoay chuyển càn khôn, tới giờ mới được giải phóng.”



      “Ồ! Tôi còn tưởng rằng do cậu ôm mỹ nhân ngủ thơm đến quên thời gian.” Lăng Tiêu vì lý do gì mà bị đối xử như vậy, trong lòng ràng hơn ai hết. Nếu phải bởi vì giúp , Lăng Tiêu tự ý thuyên chuyển phần lớn vốn lưu động của tập đoàn nhà bọn họ, thiếu chút nữa tạo ra tổn thất nghiêm trọng, cậu ta cũng bị ba mình điều đến công ty con kia. Nhưng là, mấy năm nay cậu ta cũng liên hệ với , chính vì sợ đặt nặng chuyện này trong lòng. Vậy cứ theo ý cậu ấy cố ý biểu tùy ý chút.



      “Thiên địa làm chứng, trong lòng tôi chỉ có mình em cậu, tôi tuyệt đối lăng nhăng.” Lăng Tiêu tỏ thái độ.



      “Đúng rồi, mấy năm nay tôi ở cạnh ấy, cậu có nhớ lời tôi dặn, giúp tôi đuổi hết đám ruồi bọ theo ấy , em cậu đáng như vậy, giám sát chặt chẽ chút, bị người khác nhanh chân đến trước.” Đây là chuyện Lăng Tiêu trước khi đặc biệt nhấn mạnh.



      “Trước đó cũng có vấn đề gì, mấy ngày nay vì tôi có chút chuyện, quan tâm mấy, vừa lúc cậu trở lại, nhanh chóng tóm vào tay , miễn cho đêm dài lắm mộng.” Trọng Lâm đầy tâm trạng.



      “Xem ra vừa mắt cậu cuối cùng xuất , ai bảo cậu trước kia luôn cười nhạo tôi, giờ ráng chịu đựng .” So với cười nhạo , Lăng Tiêu đối với khiến động lòng càng cảm thấy hứng thú.



      “Tiết lộ chút , thần thánh như thế nào có thể làm cho Trọng đại công tử – luôn luôn cho phụ nữ là phiền toái, lại có thể vì phụ nữ mà phiền não.” Vẻ mặt Lăng Tiêu như xem hài kịch. “ tôi biết tình huống của cậu, tôi giúp cậu nghĩ cách. Tôi chính là…”



      “Cậu hãy lo mà giải quyết chuyện của mình trước , cần nhúng tay chuyện của tôi.” muốn ta hỏi tiếp nữa, Trọng Lâm vội cắt ngang.



      “Vì con đường theo đuổi vợ, tôi quyết định phải làm việc ở công ty cậu, nhanh nhanh sắp xếp cho tôi chức vị.” Lăng Tiêu xong, chỉnh đốn lại quần áo, “Giờ , tôi tìm Tiểu Tâm của tôi.”



      Lăng Tiêu rồi, Trọng Lâm lại lâm vào trầm tư. đợi đến giờ tan tầm, Trọng Lâm dặn dò công việc cho thư ký, chuẩn bị trực tiếp tìm Thu Ý Hàm.



      “Thành xin lỗi, tổng giám đốc có tại lúc này ai cũng gặp, cho nên tôi thể để ngài vào đuuợc.” Thái độ thư ký của Thu Ý Hàm rất kiên quyết.



      “Chuyện tôi muốn làm, ai có thể ngăn cản.” Ở trước mặt người khác, Trọng Lâm trước sau vẫn luôn lạnh lùng ngang ngạnh.



      “Ngại quá, chủ của tôi họ Thu, phải họ Trọng.” Thư ký tuyệt nhún nhường.



      Trọng Lâm trong lòng thầm nhớ kỹ thư ký này, hôm nay dám lên mặt với phải dám nhận thủ đoạn của . Mang vẻ mặt u ám quay lại xe, ở bên ngoài chờ ra.



      Trước kia Trọng Lâm chưa bao giờ nghĩ tới chính mình thế mà có ngày làm loại chuyện ngồi ôm cây này, nhưng giờ cũng đành chấp nhận.



      Thu Ý Hàm cuối cùng cũng bận rộn hoàn thành công tác hôm nay, là, chỉ cần dừng việc lại nhớ đến . thu dọn đồ đạc, đồng thời cũng thu xếp chấm dứt tâm tình buồn tẻ suốt ngày. Nhưng vừa mới ra khỏi cổng bị người ta kéo vào trong xe.



      “Là .” Giọng quen thuộc truyền đến bên tai. Thu Ý Hàm hề suy nghĩ liền cho cái bạt tai.



      “Đùa giỡn tình cảm của tôi thú vị lắm đúng ? có cái Dịch Thủy Tâm kia, còn trêu chọc tôi để làm gì?” Những lời này gần như là Thu Ý Hàm hét ra.



      “Em cái gì, chuyện giữa chúng ta có liên quan gì đến Tâm Nhi.” Trọng Lâm nặng nể vò đầu bứt tóc, đối với những lời hoàn toàn mờ mịt.



      cần phải gạt tôi nữa đâu, ngày đó ở vườn hoa, tôi nhìn thấy toàn bộ rồi.” Thu Ý Hàm mệt mỏi . Nghe tiếng vô cùng thân thiết kêu Dịch Thủy Tâm kia, cảm thấy vô cùng tồi tệ.



      Nghe thấy lời của , Trọng Lâm nở nụ cười. “Em ghen.”



      “Nếu em nhìn thấy toàn bộ hiểu lầm, Tâm Nhi em ấy là em .” Trọng Lâm xoay mặt lại, với tình hình thực tế của tình huống đó.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: phải tình



      “Nhưng họ của hai người giống.” Thu Ý Hàm muốn nghe giải thích.



      “Em ấy theo họ của mẹ.” Trọng Lâm kiên nhẫn giải thích với , “Bởi vì mẹ muốn đứa con , nên quyết định cho nó theo họ của mẹ.”



      “Em ghen chứng tỏ trong lòng em để ý tới , chẳng lẽ lúc này em vẫn chưa nhận lòng mình hay sao? Hay em là người nhát gan?”



      “Đúng, em thừa nhận em nhát gan, vừa lòng chưa!” Thu Ý Hàm đẩy ra, chuyện này càng làm cho nhận thức được bản thân mình yếu đuối đến cỡ nào, bây giờ còn chưa bắt đầu, mà mình lại dễ dàng bị chuyện của chi phối, nếu chấp nhận rồi, chỉ sợ càng khó khống chế, thể để bản thân mạo hiểm như vậy. “Cho dù em thích , để ý tới , em cũng tiếp nhận , bởi vì đó phải là tình .”



      phải tình ? Nhưng đối với nó chính là tình .” Trọng Lâm lần nữa ôm Ý Hàm vào lòng, mạnh mẽ hôn , tay giữ lấy gáy của , ngừng hôn sâu thêm. Nụ hôn này hề dịu dàng, nhưng Thu Ý Hàm lại say mê, ý thức được mà đáp trả lại .



      “Mặc kệ em muốn hay muốn , chỉ cần em cho phép em là được.” Trọng Lâm ở bên tai khẽ .



      “Ah, có thể kể em nghe chút chuyện về mẹ ?” Thu Ý Hàm tựa vào trong lòng , muốn hỏi chuyện lần trước trong vườn hoa.



      tại chỉ có thể cho em biết, mẹ người vừa xinh đẹp lại rất tốt bụng.” Trọng Lâm sờ sờ tóc , “Có số việc về sau cho em biết, nhưng bây giờ thể.”



      “Lại là những câu này, với em câu này ba lần rồi, muốn em chấp nhận , nhưng chuyện của , cái gì cũng muốn cho em biết, đúng là mâu thuẫn.” Thu Ý Hàm mặc dù có chút bất mẫn với giấu diếm của , nhưng có liên quan gì chứ, đây chẳng phải là điều mong muốn sao? Chỉ cần tiến sâu hơn, lún quá sâu. “Nhưng mà, bởi vì như thế này, em quyết định thử hẹn hò với xem sao.”



      “Vậy bây giờ chúng ta hẹn hò thôi!” Trọng Lâm nghe được lời của , đưa ra đề nghị.



      “Bây giờ sao? trễ vậy rồi, nơi này thích hợp để hẹn hò cho lắm.” Lần đầu tiên hẹn hò, bị đối xử tùy tiện như vậy, Ý Hàm có chút mất hứng. Nhưng mà vẫn mong đợi, cái người luôn lạnh lùng vố tình này nghĩ ra được nơi nào để hẹn hò đây



      “Có thể tiết lộ tin chúng ta hẹn hò hay ?” Thu Ý Hàm chính là muốn dò xét ý tứ của .



      “Trước tiên cứ giữ bí mật .” Trọng Lâm thần bí , “Tới khi đó mới vừa kinh ngac vừa vui mừng chứ.”



      *



      Mấy ngày nay Trình Dịch Phong cảm thấy mình bị theo dõi, bất quá gần đây biểu của luôn thận trọng làm như biết chuyện gì cả. biết có phải đối phương quá khinh thường hay , loại kỹ năng theo dõi này mà cũng lôi ra được.



      Dịch Thủy Tâm lái xe cẩn thận theo sát phía sau , hài lòng tự cho là mình làm rất tốt



      tại thuê thám tử tư rất tốn kém, với tình hình này được, đành phải tự hành động, mình vốn thông minh mà.” Lại đổi hướng? Dịch Thủy Tâm lúc này mới ý thức được có điều gì đúng, con đường này vừa mới qua mà. Mặc kệ, nhất định phải theo sát, vất vả lắm mới theo kip . Đều do tiếp tân của tập đoàn Thu thị kia tốt xíu nào, cái gì mà hẹn trước gặp được, hại phải mất nhiều thời gian như vậy.



      *



      Thu Ý Hàm nhìn thấy chợ đêm trước mặt, kinh ngạc. “Đây là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà sao, xác định chúng ta hẹn hò ở đây hả?” Thu Ý Hàm nhìn đoàn người bên trong, tưởng tượng tình cảnh sắp xảy ra.



      “Là do Tâm Nhi, đứa em luôn quấn quít lấy muốn tới được đây, vì để tới nơi này lần, em ấy giở hết chiêu trò ra. nghĩ cho tới bây giờ em vẫn chưa trải qua cảm giác này đúng , cho nên muốn cho em hưởng thụ chút niềm vui vẻ đơn giản này thôi.” Trọng Lâm lý do mang tới đây, cũng hy vọng mình có thể giống Tâm Nhi vô tư cười . muốn tạm thời quên hết mọi gánh nặng mà làm Thu Ý Hàm vui vẻ.



      Nhìn thấy Trọng Lâm lôi kéo tay mình, Thu Ý Hàm quyết định cứ thả lỏng chút, có lẽ đây là nơi tồi để thể nghiệm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :