1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 74: Từ biệt quá khứ


      Dường như nghe được giọng của Thu Ý Hàm , Phương Úc Vấn từ từ mở mắt. Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hàm đau lòng vì mình, Phương Úc Vấn muốn tự đứng lên, nhưng chút sức lực, mới chỉ cử động chút lại ngã xuống đất.

      trai, từ từ thôi, Tiểu Hàm giúp .” Thu Ý Hàm xong dùng hai tay đỡ Phương Úc Vấn, hi vọng có thể đỡ trai đứng lên. Mất lúc lâu sau, Thu ý Hàm mới nâng được Phương Úc Vấn đứng dậy, từng bước .

      “Phu nhân có phải ở bên trong .” Giọng của Trọng Lâm từ của truyền đến, làm lửa giận trong lòng Thu ý Hàm bùng phát.

      Sau khi nghe mấy người canh cửa trả lời, Trọng Lâm nhanh vào trong.

      Vừa vặn nhìn thấy cả thân mình Phương Úc Vấn đều dựa lên người Thu Ý Hàm, mà Thu Ý Hàm dùng ánh mắt phẫn hận nhìn . “Người đâu, mau gọi bác sĩ đến.”

      Cho dù trong lòng nguyện ý, nhưng Thu Ý Hàm muốn như vậy. cũng chỉ có thể gọi người đến chữa trị cho Phương Úc Vấn.

      cần giả mù sa mưa, tại chỉ cần tránh đường, tôi muốn đưa trai ra ngoài.” Nghe Thu Ý Hàm vậy, Trọng Lâm liền đứng qua bên, nhưng đồng thời lại hướng ánh mắt ra cửa với đám thủ hạ.

      Thu Ý Hàm vừa ra khỏi địa lao bị bọn thủ vệ tách ra khỏi Phương Úc Vấn. Sau đó Phương Úc Vấn bị tên thủ vệ mang , mà Thu Ý Hàm lại bị vây tại chỗ.

      “Trọng Lâm, nếu còn làm tổn thương người thân của tôi lần nữa, tôi vĩnh viễn tha thứ cho .” Thu Ý Hàm bị tên thủ vệ đem giao cho Trọng Lâm. Dù bị nắm chặt hai tay, nhưng hai chân Thu Ý Hàm vẫn ngừng đá đánh . mặt oán hận ngày càng tăng.

      “Cho dù em tha thứ cho , nhưng cũng cho em có cơ hội chạy thoát lần nữa.” Trọng Lâm cắn mạnh cái vào vành tai Thu Ý Hàm. “Vì sao cứ phải cố chấp như vậy?”

      Sau khi trở về, Trọng Lâm chỉ chú ý tới những thay đổi của Thu Ý Hàm. Những người khác căn bản quan hệ gì với , cũng cần quan tâm. Nếu Ý Hàm biết chuyện, để cho Phương Úc Vấn sống thêm vài ngày nữa.

      “Tôi muốn biết, trai tôi bị đưa đâu?” Trọng Lâm càng nhàn nhã, Thu Ý Hàm càng tức giận. tại trai đứng bờ vực sinh tử, mà Trọng Lâm lại là người gây ra chuyện này. Cho dù người đó có quan hệ gì với ta, nhưng ta có cần thiết phải lạnh lùng như vậy ?

      Người đó là trai của , cùng trai đến tột cùng đắc tội ta ở điểm nào? ta tại sao phải đối xử với em như vậy. “ có thể buông tha cho tôi được ?”

      “Trước tiên hãy cho biết, vì sao phải buông tha cho em?” Trọng Lâm tựa đầu lên suối tóc của Thu Ý Hàm, ngửi được mùi hương thoang thoảng.

      “Từ biệt quá khứ” Thu Ý Hàm lay chuyển được ta, tức giận . “Tôi muốn , hãy đưa tôi gặp trai tôi.”

      Thu Ý Hàm chỉ ra phần của lý do, hơn nữa cũng biết những lời này phải là đáp án Trọng Lâm muốn nghe. Nhưng thể khống chế được nên ra những lời này.

      biết, chính khích , Trọng Lâm là người mà dù có khẩn cầu như thế nào, ta cũng đáp ứng. Chỉ có dùng biện pháp khích tướng, mới có thể đạt được mục đích của mình.

      “Từ biệt quá khứ, hay!” Trọng Lâm hít sâu hơi, buông Thu Ý Hàm ra. Hiển nhiên tâm tình Trọng Lâm càng trở nên tồi tệ, sở dĩ buông ra, có thể bởi vì nguyên nhân khác.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 75: Tôi hận suốt đời

      “Em muốn từ biệt quá khứ, vậy chúng ta phải câu vĩnh biệt với trai em rồi.” Trọng Lâm đưa Thu Ý Hàm vào phòng Phương Úc Vấn nằm điều trị. Mấy bác sĩ xử lý miệng vết thương cho Phương Úc Vấn. Thu Ý Hàm liền ở bên cạnh lặng lẽ chờ đợi. Nhưng lại coi Trọng Lâm như tồn tại, làm trong lòng càng thêm tức giận.

      Khi miệng vết thương của Phương Úc Vấn được xử lý, Thu Ý Hàm chuẩn bị đến bên cạnh , lại bị Trọng Lâm giữ lại. “Đem Phương Úc Vấn nhốt lại.” Tiếng của Trọng Lâm lạnh lùng truyền vào tai Ý Hàm. “….” Thu Ý Hàm chưa kịp phản kháng ngất xỉu. Trọng Lâm vội vã ôm lấy vào lòng.

      “Xử lý chỗ này cho sạch .” Trọng Lâm định ôm Thu Ý Hàm rời , nhưng lại nhớ ra phải ra lệnh cho thuộc hạ xử lý Phương Úc Vấn.

      Phương Úc Vấn bị đánh thuốc mê, lại thêm thân thể rất suy yếu, sau khi bị nhốt vào Ám Môn, cho dù giết ta, tại nơi khí ẩm thấp u tối này, chỉ sợ ta cũng thể trụ được quá lâu.

      “Có cần phải cho ta phát súng nữa ?” Giáp hỏi ý kiến Ất, vì cũng hiểu lắm ý của chủ nhân. Đến tột cùng là để cho ta tự sinh tự diệt hay phát súng giết chết luôn.

      “Cứ như vậy , nhìn bộ dạng ta thế này, cùng lắm cũng chỉ sống được qua đêm nay.” Ất . Sau đó, hai người đem Phương Úc Vấn ném sang bên, coi như mọi chuyện giải quyết xong.

      buông tôi ra, tôi muốn tìm tôi.” đợi Trọng Lâm ôm Thu Ý Hàm về phòng, tỉnh lại. Nghĩ đến lời vừa rồi của Trọng Lâm, Thu Ý Hàm càng thêm lo lắng cho tính mạng của Phương Úc Vấn.

      “Tôi rồi, nếu lần nữa làm tổn thương người thân của tôi, tôi vĩnh viễn bao giờ tha thứ cho .” Thu Ý Hàm cắn lên cổ Trọng Lâm, đến khi thấy mùi máu tanh mới nhả ra. “ Tôi hận cả đời”

      “Hận cũng được, chỉ cần em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi.” Nếu hối hận, ra là dối, nhưng đến nước này, có muốn quay đầu lại muộn rồi.

      ấy bị tra tấn như vậy rồi, còn muốn sao nữa, chẳng lẽ độc ác đến vậy, hại chết người thân cuối cùng của tôi.” Khóe miệng Thu Ý Hàm chảy ra dòng máu tươi, đó là kết quả của việc vừa cắn .

      “Nếu ta mạng lớn, có thể bây giờ vẫn còn sống.” Trọng Lâm lơ đễnh nhếch khóe miệng, tiếp tục ôm Thu Ý Hàm vào phòng.

      trai tôi giờ suy yếu lắm rồi, làm vậy, là muốn để cho ấy tự thân tự diệt, muốn đẩy ấy vào chỗ chết.” Vừa đến phòng, Thu Ý Hàm liền giãy khỏi cánh tay Trọng Lâm. giơ tay chỉ vào , lên án hành vi tội lỗi của .

      Trọng Lâm sửa sang lại quần áo, nhìn thẳng vào mắt Thu Ý Hàm. “Tôi chính là muốn cho ta phải chết.” Trọng Lâm cười lạnh tiếng. “Nếu phải em muốn quên hết quá khứ, có lẽ tôi để cho ta sống thêm vài ngày. Nhưng em như vậy, tôi trừng trị em phen, đáng mặt làm chồng rồi.”

      Hóa ra đây chính là câu trả lời của Trọng Lâm. Thu Ý Hàm ngờ ta lại bóp méo lời lúc trước của . Ha ha, bây giờ còn có thể cái gì. , em nên làm gì mới có thể cứu đây? Nếu ngay cả cũng chết, vậy em nên làm gì bây giờ? Thu Ý Hàm im lặng tự hỏi.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 76: Lại lần nữa ngu ngốc

      “Nghỉ ngơi cho tốt.” Trọng Lâm vừa xong liền khóa cửa lại. Nghe được thanh khóa cửa phía sau, mặt hề có chút kinh ngạc nào.

      Lời của Trọng Lâm buồn cười. trai duy nhất của , tuy rằng cùng chung huyết thống, nhưng dù sao cũng là người thân cuối cùng của cõi đời này biết sống chết ra sao, còn có tâm trạng nghỉ ngơi ư? Còn nghỉ ngơi tốt, là buồn cười.

      Thu Ý Hàm muốn tìm cách trốn , nhất định thể trơ mắt nhìn trai như vậy được. ngồi giường suy nghĩ, nhưng đột nhiên bụng dưới truyền đến cơn đau đớn làm thể chịu đựng được, đành nằm cuộn tròn giường.

      tại phải kiên cường, đau đớn thế này là gì. Thu Ý Hàm muốn xuống giường, nhưng lại bị ngã sấp xuống đất. Ống quần nhuốm máu đỏ tươi nhưng hề hay biết. Lần thứ hai đứng lên rồi lại ngã xuống mới nhìn thấy cánh tay dính đầy máu.

      từng mất đứa con, lúc này mới nghĩ đến khả năng. Thu Ý Hàm muốn khóc, nhưng lại thể chảy ra giọt nước mắt. Ông trời cũng bất công, hết lần này đến lần khác đùa giỡn như vậy. giờ trai vô cùng nguy hiểm, đứa trẻ trong bụng cũng sắp mất .

      “Có ai ở đó , cứu con tôi, cứu con tôi.” Thu Ý Hàm cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng bò đến cửa phòng cầu cứu. Nhưng sau lúc, cũng hề có ai đáp lại lời .

      tin Trọng Lâm bố trí người bên ngoài. Vì sao lại cố tình ai trả lời. “Trọng Lâm, mau tới đây cứu tôi, cứu lấy con tôi, tôi van xin , tôi muốn mất nó.”

      chính là “con của ”, chứ phải “con của chúng ta”. Trọng Lâm ngửa mặt lên trời than tiếng. Sau khi phân phó người hầu rời , cũng thể nhẫn tâm bỏ mặc như vậy.

      Khi Thu Ý Hàm kêu cứu cũng nghĩ nhiều như vậy. làm sao nghĩ đến tôi và chúng ta lại khác nhau như vậy. chỉ mong có người nào đó đến cứu , cứu đứa bé của . Nhưng thê thảm, hề có ai đến cứu, nên làm cái gì bây giờ? Bên ngoài ràng có tiếng bước chân, nhưng ai nghe được giọng của sao. Làm sao có thể như vậy được?

      Ngay cả mạng sống của Trọng Lâm cũng quan tâm sao? ta luôn miệng , thế nhưng lại có thể làm tổn thương như vậy sao. muốn nghĩ quá nhiều, nhưng loại tình huống này, nếu phải mệnh lệnh của Trọng Lâm là của ai nữa.

      “Ha ha, ha ha, ha ha ha.” bây giờ chỉ có thể cười, hơn nữa phải cười to. dường như biết mệt mỏi, vẫn cười cách điên cuồng.

      Cánh cửa vẫn hề động, Thu Ý Hàm sắp tuyệt vọng. Đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy thân ảnh quen thuộc. Sau khi nhảy vào, Thu Ý Hàm mới nhìn bộ dạng của . Là A Hổ, chẳng phải cậu ta chết rồi sao?

      “Cậu là A Hổ sao, phải là em sinh đôi với cậu ta chứ?” Thu Ý Hàm hy vọng đáp án là vế sau, nhưng đáng tiếc, người kia chính là A Hổ. Thu Ý Hàm nghĩ lại lần đầu tiên bị Trọng Lâm bắt giữ, lúc này mới đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại.

      Hóa ra là như vậy. Thu Ý Hàm rốt cuộc nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện. A Hổ chết là giả, đó đều là mưu kế của Trọng Lâm. ngu ngốc lần nay lại lần nữa sa vào.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 77: được rời bỏ




      xin lỗi, tôi phải cố ý muốn lừa gạt .” A Hổ cũng biết nếu cậu ta xuất trước mặt , thông suốt số chuyện trước kia. Nhưng bây giờ A Hổ có lựa chọn nào khác, tình hình Thu Ý Hàm tại rất nguy hiểm.

      Ông chủ lại cho phép bọn họ giúp . Ông chủ muốn đứa bé trong bụng vĩnh viễn biến mất, nên chắc chắn đến cứu .

      Ngoài cửa có thủ vệ, cậu ta muốn xung đột với bọn họ, nên đành phải vào bằng đường cửa sổ. Nhưng cậu lo lắng, Thu Ý Hàm chịu giúp đỡ của cậu.

      “Cậu , bây giờ vô ích rồi.” Thu Ý Hàm cảm giác được, đứa bé còn bình yên trong bụng . giờ có cứu cũng quá muộn rồi. có, hết thảy đều có. Có lẽ trai giờ này cũng lên thiên đàng, cũng cần cố gắng sống mình đơn cõi đời này nữa.

      Nghe lời tuyệt vọng của Thu Ý Hàm, A Hổ cũng đại khái hiểu được nguyên nhân. Tâm trạng tại rất xấu, có thể làm ra chuyện điên rồ hay ?

      A Hổ đỡ Thu Ý Hàm lên giường, sau đó nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Giờ cậu ta phải khuyên bảo ông chủ, tính mạng phu nhân rất nguy hiểm. Nhưng ông chủ đối với phu nhân như vậy hơi quá. Cậu muốn thay phu nhân mà lời.

      “Vừa rồi tôi có đến xem, đứa bé của phu nhân giờ còn nữa rồi.” Sau khi A Hổ xong câu đó, biểu tình của Trọng Lâm cũng có gì biến hóa, cũng hề muốn xem Thu Ý Hàm như thế nào.

      “Phu nhân mất đứa bé, có thể ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe và tâm trạng. Ông chủ muốn thăm phu nhân lát sao.” Cậu ta dám thẳng tình huống tại của Thu Ý Hàm mà chỉ có thể ám chỉ chút. Bởi vì cậu muốn ông chủ lại làm tổn thương phu nhân lần nữa. Nếu cần, cậu giúp thoát .

      Phương Úc Vấn giờ thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì cậu ta cho hai người cứu , kịp thời đưa đến bệnh viện. Những chuyện khác, cần cậu ta xử lý, tin rằng sau khi Phương Úc Vấn được đưa đến bệnh viện, ta tự bảo vệ được chính mình.

      “Ý Hàm, em bây giờ thế nào rồi?” Trọng Lâm chạy tới phòng, nhìn thấy Thu Ý Hàm yếu ớt nằm giường, còn dưới đất đầy vết máu. biết mình cũng đau đớn nhưng thể được nên lời.

      May mà kêu bác sĩ ở bên ngoài chờ, nếu bác sĩ đến chậm, chỉ sợ Ý Hàm thể chống đỡ được. “Nhanh lên, mau vào cấp cứu!” Giọng của Trọng Lâm hơi run rẩy, nhưng vẫn cố giữ được lạnh lùng uy nghiêm.

      Trong lúc này, Thu Ý Hàm còn muốn sống nữa, muốn lặng lẽ chết . Thế giới này còn có gì để lưu luyến nữa, ngẫm lại, có bất kỳ cái gì. Nhưng xung quanh ầm ĩ, cần kêu nữa, có thể nhìn thấy cha mẹ , còn có đứa con chưa kịp chào đời của , đừng ầm ĩ nữa.

      “Ý Hàm, tỉnh lại , đừng giống như lần trước ngủ lâu như vậy, được , rất sợ em cứ như vậy bỏ .” Sau khi Thu Ý Hàm được cấp cứu thành công, Trọng Lâm vẫn rất lo lắng.

      Thu Ý Hàm dần mở mắt, nhìn thấy trong mắt Trọng Lâm tràn đầy nước mắt. “ còn quan tâm đến tôi làm gì, cứ để cho tôi và đứa bé chết tốt sao?”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 78: còn có thể gì khác sao?



      “Ha ha,ngoại trừ những lời này, Trọng Lâm có thể những lời khác sao?” Tuy rằng sắc mặt Thu Ý Hàm tái nhợt, cũng thể to, nhưng lời ra lại làm cho người ta thấy lạnh lùng.

      “Có số việc, phải cho phép, liền thể xảy ra.” Thu Ý Hàm vừa cười vừa ra những lời này, ngữ khí bình thản, nhưng lại làm cho Trọng Lâm thể phản bác. “Vì sao lại phải làm tổn thương tôi, chẳng lẽ là vì tôi sao?” Thu Ý Hàm nhìn thẳng vào mắt Trọng Lâm, cũng mong chờ ta có thể cho câu trả lời vừa lòng.

      “Con của tôi, vốn có thể giữ lại, nhưng là vì đến cứu tôi, nên mới mất .” có chỉ trích, chỉ như trần thuật lại việc. giờ, còn chưa biết là do Trọng Lâm cố ý muốn sẩy thai, nếu biết chuyện này, có lẽ thái độ còn xa lạ hơn rất nhiều giờ.

      Nghe lời của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm hề phản bác, chỉ muốn ngồi lên giường để được gần hơn. Mà khi Trọng Lâm muốn để Thu Ý hàm dựa vào lồng ngực , lại quay mặt .

      Trọng Lâm hề gì, chỉ lẳng lặng nằm bên . Đợi cho ngủ say, mới nhàng vuốt ve những sợi tóc của . Tuy rằng cảm giác bằng vuốt ve tóc dài, nhưng đối với Trọng Lâm điều đó rất vui rồi.

      Khẳng định Ý Hàm hề phát , nhàng đặt nụ hôn lên môi . Đắp cho chiếc chăn mỏng, sau đó mới đứng dậy rời .



      phải ông thuốc này hề ảnh hưởng đến sức khỏe sao, vì sao ấy lại như vậy?” Trọng Lâm kêu mấy bác sĩ lên phòng họp, giận dữ .

      “Ông chủ thứ lỗi, chúng tôi quả thử nghiệm qua, bảo đảm đối với thân thể phu nhân hề ảnh hưởng gì.” Trong đó có bác sĩ to gan đứng ra , lại bị Trọng Lâm trừng mắt mà sợ hãi dám tiếp.

      “Có chuyện gì cứ việc thẳng, vì sao lại phát sinh tình như bây giờ?” Trọng Lâm biết vị bác sĩ này có chuyện giấu diếm, càng thêm tức giận, lời phát ra càng lớn.

      “Chắc chắn là do phu nhân áp lực quá lớn, còn do nguyên nhân tâm trạng quá xúc động.” bác sĩ xong, lui xuống, ý bảo người khác tiếp tục . “Phu nhân sinh non, phải bởi vì thuốc. Nếu do thuốc, phu nhân ít nhất phải dùng 10 ngày mới ảnh hưởng đến thai nhi. Bây giờ mới có nửa thời gian, phu nhân sẩy thai, việc này chắc chắn cùng tâm trạng phu nhân có quan hệ. Tình trạng giờ của phu nhân, thể để kích động lần nữa.”

      Nghe xong những lời bác sĩ , Trọng Lâm dù muốn phát hỏa cũng phát được. Bởi vì tất cả nguyên nhân đều do gây ra, nếu phải bức ép, Ý Hàm cũng biến thành như vậy.

      Trọng Lâm rất ít khi hút thuốc, hôm nay lại hút hết điếu này đến điếu khác. Gạt tàn bình thường đều trống , vậy mà hôm nay đầy mẩu thuốc lá.

      “Cốc .. cốc .. cốc!” Tiếng đập cửa bên ngoài ngừng vang lên, Trọng Lâm trở nên rất bình tĩnh. “Ai?” Ngữ khí hơi có chút lớn, nhưng cũng chưa dọa đến người ngoài cửa.

      “A Hổ,” Tiếng bình tĩnh, nghe ra trong lòng cậu ta nghĩ cái gì.

      “Mau vào .” Lúc trước mấy vị bác sĩ ra, hề đóng cửa lại. Mặt khác, tâm trạng của tốt, cũng để ý đến việc này, nên cửa vẫn mở.

      “Có chuyện gì?” A Hổ là trong những người tin tưởng nhất, nên cậu ta biết khi nào có thể và khi nào thể vào. Nếu cậu ta đến đây, khẳng định phải vô duyên vô cớ quấy rầy .

      “Phu nhân tỉnh rồi.” Nghe được lời A Hổ, Trọng Lâm lập tức từ ghế đứng lên, nhanh ra ngoài. Nhưng A Hổ lại như vẫn còn lời muốn , Trọng Lâm vừa ra đến cửa, lại nghe thấy cậu ta tiếp.

      “Nhưng tình hình thực tế của phu nhân hề ổn định.” Kỳ đây mới là nguyên nhân A Hổ tìm đến . Tình trạng của Ý Hàm bây giờ làm cho người ta lo lắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :