1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 64 : Truy lùng manh mối



      , giấu Ý Hàm ở đâu?” Trọng Lâm chất vấn Phương Úc Vấn, túm lấy áo xách lên tường hỏi vị trí Thu Ý Hàm.




      Phương Úc Vấn đối với nghi vấn của ta cũng rất kinh ngạc, Hàm nhi mất tích hơn mười ngày nay, nghi ngờ là do Trọng Lâm mang . Mấy ngày nay luôn nghĩ biện pháp tìm tung tích người bên Trọng Lâm, nhưng lại thu hoạch được gì cả.



      Đồng thời cũng theo dõi Trọng Lâm vài ngày, mấy lần theo dõi người thấy đâu, mà bóng dáng Trọng Lâm cũng mất dạng. Dường như ta có chuyện gì rất vội vã, việc kia với Hàm nhi hình như cũng có liên hệ gì, cho nên dám xác định Ý Hàm có bị Trọng Lâm mang hay .



      Dự định thêm vài ngày nữa tìm ra tung tích của Hàm nhi, Phương Úc Vấn báo án, để cho cảnh sát hổ trợ tìm kiếm.”Hàm nhi bị cậu mang sao?”



      tại Phương Úc Vấn vẫn muốn xác định hơn mười ngày qua, Trọng Lâm có hay cùng Hàm nhi chạm mặt qua. Nếu có, mất tích của hơn mười ngày chẳng phải rất vô lý sao… Phương Úc Vấn muốn đánh tan suy nghĩ này.



      Nghe được lời của Phương Úc Vấn, Trọng Lâm cụp mắt xuống. “Lúc đầu là tôi mang ấy , nhưng trong lúc tôi phải ra ngoài có việc, ấy bỏ mất.” Trọng Lâm liền ngẩng đầu lên, tăng thêm sức trong tay. “Chỉ cần ấy bỏ , nhất định tìm đến , cho nên tôi khuyên đừng nên giả ngu nữa, hãy trả ấy lại cho tôi.”



      Tuy rằng trong lời của Trọng Lâm là khí thế vương giả áp bức người khác, nhưng Phương Úc Vấn cũng hề khiếp đảm, nhưng bắt đầu hoài nghi thân phận của Trọng Lâm



      ta làm việc rất thần bí, giống như có tổ chức khổng lồ nào đó thầm phía sau, mà cái tổ chức kia đến tột cùng là cái gì chứ, Phương Úc Vấn thể nào đoán ra được.



      ấy chưa tới tìm tôi, hơn nữa tôi cũng tìm ấy.” Phương Úc Vấn chỉ có thể biểu đạt ra ngắn gọn tất cả lời , bởi vì tại bọn họ phải thảo luận Hàm nhi lúc này ở bên cạnh ai, có thể Hàm nhi bị người khác bắt mất, nơi nào đó chịu khổ, chờ bọn họ nghĩ cách cứu.



      “Cậu vốn giấu ấy ở đâu, như thế nào mà biết ấy bỏ trốn, bây giờ chúng ta hãy phân tích lại tất cả mọi việc, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm ra manh mối Hàm nhi biến mất.” Khi Phương Úc Vấn lời này, cũng có bảo Trọng Lâm buông ra trước, muốn chính Trọng Lâm suy nghĩ cẩn thận về tình thế khẩn cấp, nếu ta vậy quan tâm đến Hàm nhi, càng lo lắng cho an nguy của . “Bởi vì chừng Hàm nhi bị chuyện gì vây khốn, có thể gặp nguy hiểm.”



      Trọng Lâm cuối cùng cũng ý thức được mình lầm phương hướng, nhìn thấy thái độ của Phương Úc Vấn, khẳng định Ý Hàm có đến tìm ta. Nhà của Ý hàm vốn sớm bị thầm thu mua, ấy cũng thể trở về, có chỗ nào có thể tới ấy phải làm sao?



      Nhưng ấy làm sao có thể rời chứ? Trọng Lâm bắt đầu nghĩ lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm đó. Sở dĩ cho rằng Ý Hàm tự mình trốn , nhưng tất cả mọi việc đều từ lời của phía.



      Trước giờ mù quáng như vậy, việc chưa điều tra kỹ càng, tuyệt đối đưa ra đáp án sớm vậy. Bởi vì việc lần này liên quan đến Ý Hàm, cho nên mới có thể sai sót như vậy.



      Trọng Lâm tự nhắc chính mình phải bình tĩnh lại, cho phép mình bỏ qua chi tiết gì, Ý Hàm tại ở đâu, có nguy hiểm , ai ở cùng ấy?



      Phương Úc Vấn ở bên chờ Trọng Lâm suy ngẫm lại, bởi vì khẳng định Trọng Lâm bỏ lỡ thứ gì, mà việc ta bỏ qua nhất định là manh mối quan trọng để tìm ra tung tích của Ý Hàm.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 65: Hủy hoại nhan sắc






      “Trước hết phải rửa mặt mày sạch , để tao xem làm thế nào mới có thể làm mặt mày trở nên vô cùng xấu xí.” Lý Dao Dao rửa sạch khuôn mặt dính máu của Thu Ý Hàm kỹ càng.



      Vết thương này quả , Lý Dao Dao có chút bội phục Thu Y Hàm, lại có can đảm đâm đầu của mình vào tường để cầu cứu. Nếu Thu Ý Hàm muốn làm cho mình bị thương như vậy, vậy ả giúp ta tay, để cho vết thương này dù có lạnh lại, cũng để lại vết sẹo vô cùng xấu xí.



      Lấy ra chai dung dịch, Lý Dao Dao tỉ mỉ vẽ bậy lên miệng vết thương của Thu Ý Hàm. Đây là loại thuốc ả mới nghiên cứu ra, tại chưa tìm được người làm thí nghiệm, vừa hay có thể công đôi việc, thử nghiệm người Thu Ý Hàm.



      ~~



      Dáng vẻ tủi thân của Dao Dao ngừng lên trong đầu của Trọng Lâm, còn có những lời ấy , cùng với những giọt nước mắt của ta, có là Dao Dao dối ?



      “Dao Dao thích , hơn nữa còn là tình cảm của dành cho người đàn ông.” Ý Hàm từng với những lời này, nhưng lúc đó Trọng Lâm hề để ý đến, bây giờ nghĩ lại cảm thấy những lời Ý Hàm rất có thể là .



      “Nếu tại sao ấy lại căm thù em như vậy, nhất định là vì .” Ý Hàm cũng từng qua Dao Dao có thái độ thù địch với , nhưng lúc đó cho rằng Ý Hàm ghen tuông, nhưng nếu ấy có ghen nữa, Ý Hàm cũng những lời như thế, đây phải là tính cách của .



      “Hai người sống chung lâu dài với nhau, em còn có cảm giác đó, Dao Dao ấy chỉ xem trai thôi mà.” còn mỉm cười giải thích với , lúc đó thái độ của Ý Hàm chắc chắn là vui, nhất định ấy thích sống chung với Dao Dao.



      Tại sao đến bây giờ mới nghĩ đến điều này, mặc dù cố ý tạo cho các có cơ hội sống chung với nhau, nhưng chỉ cần là chuyện Ý Hàm muốn, ai có thể ép buộc được ấy. Nếu như vậy, ấy tại sao lại phải chủ động đến tìm Dao Dao giúp.

      Cho dù ấy muốn bỏ , cũng nhờ vả người mà ấy cảm thấy phải là người tốt, ấy là người kiêu ngạo đến như vậy, ấy chấp nhận chọn cách khác.



      Lời của Dao Dao có trăm ngàn sơ hở, vậy mà lúc đó lại tin. Trọng Lâm quấy rầy Phương Úc Vấn nữa, cũng chuyện của Ý Hàm cho ta vội vã rời khỏi. mặc dù quyết định để Thu Ý Hàm và Phương Úc Vấn có dính líu gì với nhau, đương nhiên cho bọn họ có cơ hội gặp nhau.



      Mặc dù Trọng Lâm bỏ , nhưng Phương Úc Vấn biết Trọng Lâm nghĩ đến chuyện gì. Để Trọng Lâm mình cứu Ý Hàm, yên tâm cho lắm.



      Ý Hàm gặp nguy hiểm ở chỗ Trọng Lâm, nếu thể bảo vệ , vậy cho dù để Trọng Lâm cứu, khả năng thành công cũng rất thấp.



      Sau khi Trọng Lâm lái xe , Phương Úc Vấn vẫn bám sát phía sau. Lần này nhất định thể để mất dấu Trọng Lâm, còn chưa biết được Ý Hàm bị nhốt ở nơi nào chờ bọn họ đến cứu.



      Có thể do Trọng Lâm nghĩ về chuyện của Ý Hàm nên hơi lơ là mất cảnh giác, hoặc cũng có thể cố ý để cho Phương Úc Vấn theo sau. Đây là lần đầu Phương Úc Vấn chạy thẳng đến cửa ngầm của tổ chức bí mật, nhưng mà….



      Trọng Lâm lại biến mất ở nơi đó, chả lẽ chỗ này cón có đường hầm bí mật nào khác sao? Phương Úc Vấn nghĩ vậy, cùng lúc đó cũng nhìn xung quanh để có thể tìm thấy đường vào, bởi vì chắc chắn ở đây nhất định có đường vào.



      Nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chạy vòng vòng ở trong này, cũng phát ra có chỗ nào đáng nghi. Thời gian chầm chậm trôi , trong lòng Phương Úc Vấn càng nôn nóng hơn.



      ~~~



      “Perfect!” Lý Dao Dao tán thưởng kiệt tán của mình từ trong tận đáy lòng, miệng vết thương của Thu Ý Hàm bị hoại thử, ngoài trừ việc cấy ghép da mới, chỗ đó thể lành lặn lại như trước.



      Lý Dao Dao nghe thấy tiếng của Trọng Lâm, tại sao lại đột nhiên quay trở về, còn chạy thẳng đến chỗ này của ả. ổn rồi, Lý Dao Dao hiểu ra có lẽ Trọng lâm đoán được ả dối rồi.



      Bây giờ ả nhất định thể để Trọng Lâm biết được Thu Ý Hàm bị ả giấu ở nơi này, Chương Nghị Hào, đúng rồi, người này là lựa chọn tốt nhất có thể mang đến cho Thu Ý Hàm tra tấn lớn nhất.



      Người phụ nữ giúp Chương Nghị Hào lẩn trốn là chị em tốt lúc của ả, Chương Nghị Hào vẫn chưa bị bắt, là do ả dạy cho người phụ nữ kia rất nhiều cách.



      Chương Nghị Hào lẩn trốn ở chỗ nào, tất nhiên ả cũng biết được, đây cũng là điều kiện lúc đầu ả đồng ý giúp người phụ nữa kia. Nếu như Chương Nghị Hào làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến lợi ích của ả, ả chắn chắn tha cho ta.



      Nhưng bây giờ phải làm thế nào đưa Thu Ý Hàm đến chỗ của Chương Nghị Hào, đây mới là vấn đề quan trọng. “Phải cẩn thận đó, môn chủ quay về rồi.” Tiếng này, ra tên đàn ông hâm mộ ả vẫn chưa bỏ .



      Mặc dù Lý Dao Dao muốn tên đó rời khỏi, nhưng ả cũng để ý đến tồn tại của tên đó. Nếu ta vừa hay còn ở đây, vậy đừng trách tại sao ả lại lợi dụng ta.



      Lý Dao Dao địa chỉ cho ta biết, “Đưa Thu Ý Hàm đến chỗ đó, ta là tình nhân của Trọng Lâm, là quà tôi gửi tặng.”



      Tên đàn ông kia có bất gì lời phản bác nào, chỉ làm theo những gì ả , đưa Thu Ý Hàm vào trong rương, khiêng tới cánh cửa khác rồi rời khỏi.



      Người ở trong ám môn muốn trốn ra ngoài phải là chuyện dễ dàng, bây giờ người đàn ông này còn mang theo Thu Ý hàm. Khả năng bị phát là rất lớn, hơn nữa người ta hại lại là người mà môn chủ thương nhất.



      Nếu như bị bắt được, chỉ có con đường chết mà thôi. Nếu ta chết, đồng nghĩa với Lý Dao Dao chết. Vì vậy nếu Lý Dao Dao muốn lợi dụng ta thoát khỏi chuyện này, ta cũng bằng lòng làm.



      “Phu nhân bị giấu phải !” Lý Dao Dao vừa xuất , Trọng Lâm liền chất vấn ả. Mặc dù Trọng Lâm đoán ra, nhưng ả nhất định thừa nhận.



      Hơn nữa bây giờ ả cho người đưa Thu Ý Hàm , có chứng cứ, chỉ cần ả nhận, Trọng Lâm có thể làm gì ả chứ.



      Bây giờ Trọng Lâm hề biết rằng Thu Ý Hàm bị người khác đưa ra từ cửa sau, ả chỉ cần giữ chân lúc, nếu muốn tìm được Thu Ý Hàm, phải tốn nhiều công sức hơn. Cũng có thể khi tìm được côt ta, ta trở thành cái xác lạnh lẽo rồi.



      “Đùng!” Lại tiếng súng vang lên, Trọng Lâm bắn vào cánh tay chưa bị thương của Lý Dao Dao, tại cả hai cánh tay của Lý Dao Dao đều bị thương, tay trái những còn sức, mà sau này ả cũng thể cầm dao mỗ nữa rồi. “Nếu như bây giờ thừa nhận, có lẽ tôi chừa lại cho con đường sống.”



      Dao Dao, đúng, sau này còn xem ta là em nữa, ta giống như những người khác, chỉ là người của ám môn, có gì khác biệt.



      Cho dù ta thừa nhận, cũng tin những gì ta , bởi vì áo của ta có dính mấy sợi tóc dài. Mà tóc của ta lại là tóc ngắn, hơn nữa từ khi vào ám môn, ta chưa từng để tóc dài.



      Cho nên bây giờ Trọng Lâm có thể chắc chắn rằng ta giấu Thu Ý Hàm. “Có phải bây giờ ấy bị giam ở phía sau, hay đưa ấy đến nơi khác ở ám môn, tốt nhất nên cho tôi câu trả lời thỏa đáng.”



      “Em chẳng làm gì cả, nếu tin em, có thể điều động người của ám môn đến để tra xét.” Lý Dao Dao chuẩn bị kế hoạch thoát thân từ lâu, ả cũng chắc chắn 100% là tên đàn ông kia có thể đưa Thu Ý Hàm đến nơi ở của Chương Nghị Hào, nhưng về mặt khác, ta chính là muốn người của ám môn phát tên đàn ông kia đưa Thu Ý Hàm .



      Nếu như tên đó bị bắt, ta thừa nhận tất cả mọi chuyện, để cho ả dính dáng vào. Trọng Lâm có tình cảm với ả, nhưng tên đàn ông kia lại hoàn toàn thích ả.



      “Đùng!” Trọng Lâm lại bắn phát vào chân trái của Lý Dao Dao. “Chân phải của tạm thời giữ lại, nhưng phỉa biết hậu quả phản bộ tôi là như thế nào, cho nên tôi để lại cái chân này cho , sớm muộn gì tôi cũng đến lấy nó.”



      Sau khi Trọng Lâm xong liền cho người tìm kiếm mọi ngóc ngách trong căn phòng của Lý Dao Dao, nhưng phát được bất kỳ vết tích nào của Thu Ý Hàm. Chỉ có Trọng Lâm phát được rất nhiều tóc của Thu Ý Hàm trong phòng phẫu thuật của Lý Dao Dao.



      Bây giờ có thể chắc chắn, Lý Dao Dao có đồng bọn, hơn nữa bây giờ Thu Ý Hàm trong tay tên đó. Rốt cuộc trong ám môn có bao nhiêu kẻ phản bội đây, bắt đầu từ lúc nào lại có kẻ ngoài ra có thể khống chế người trong ám môn?

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 66: Gặp lại lần nữa








      Cuối cùng Phương Úc Vấn cũng nhìn thấy có người từ bên trong ra, nhưng mà người này trông có hơi lén lút. người đàn ông cao to còn mang theo cái thùng, người đó đáng lẽ ra phải nhìn thấy mới đúng, nhưng tại sao tên đó chẳng có chút phản ứng nào.



      ~~



      Nếu phải người em tốt của bao che giúp , chắc chắn bây giờ bị bắt rồi. muốn hại chết người em tốt của mình, cứ khăng khăng bắt cậu ta phải giúp và cũng chuẩn bị để mình bị bắt, vừa hay có thể chịu tội thay cho Lý Dao Dao.



      Nhưng biết tại sao, có thể rời khỏi cửa Ám môn rồi. Nếu như vậy, hãy để làm chuyện cuối cùng vì Lý Dao Dao.



      ~~~



      Phương Úc Vấn cảm thấy ta có chỗ nào đó đúng, khoảng thời gian này nếu như là người của Trọng Lâm xuất có chỗ nào đó đúng, cần phải để ý kỹ. Có thể tìm thấy Ý Hàm, cũng có thể, Ý Hàm nằm trong cái thùng đó chăng?



      khi nghĩ đến có thể xảy ra chuyện này, Phương Úc Vấn vội vàng đuổi theo tên kia. Kỹ thuật lái xe của khá tốt, hơn nữa mấy ngày nay tích luỹ ích kinh nghiệm từ việc theo dõi Trọng Lâm. Lần này theo tên đó, có thể điều chỉnh hợp lý khoảng cách giữa hai xe.



      tại Trọng Lâm lật tung hết mọi ngõ ngách trong ám môn, nhưng tìm thấy Ý Hàm. Bây giờ rất lo lắng, biết có thể làm gì Lý Dao Dao đây.



      hay ?” Trọng Lâm cầm sủng chỉa vào cái chân còn lại chưa bị thương, nếu như ta ra Ý Hàm ở đâu, do dự mà nổ súng.



      Bây giờ tức giận đến nỗi muốn bắn phát giải quyết ta, nhưng thể làm như vậy, nếu như giết chết Lý Dao Dao rồi, cũng đồng nghĩa bỏ mất manh mối tìm thấy Ý Hàm, mà như vậy có thể hại chết Ý Hàm.



      ả Lý Dao Dao vẫn cứng đầu chịu , cho nên có ngoại lệ, Trọng Lâm nhắm chính xác nổ phát súng vào cái chân của Lý Dao Dao, sau đó lại nổ thêm phát súng nữa, vừa hay ngay trúng vào chỗ vết thương lúc nãy.



      Cuối cùng Lý Dao Dao ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng, nở nụ cười mỉa mai. “Cho dù có thể tìm thấy ta cũng vô dụng thôi, bởi vì ta chết rồi.” Tiếng cười của Lý Dao Dao, càng cười càng làm cho người ta cảm thấy ta điên rồi, “ ta chết rồi, thể gặp lại ta đâu, ha ha ha……. ha ha ha……”



      “Môn chủ, thuộc hạ có chuyện muốn .” Người này chính là người giúp tên kia đưa Thu Ý Hàm , Trọng Lâm ra dấu cho ta có chuyện gì mau , Trọng Lâm thể bỏ phí thời gian tìm kiếm Thu Ý Hàm nữa.



      “Hôm nay XX có vẻ rất lạ”, ta nghĩ lại, XX mang theo tờ giấy đó rất có vấn đề, mặc dù lúc đó ta chỉ cho rằng XX lại giúp Lý Dao Dao làm việc, giống y như lúc trước. Nhưng bây giờ nghĩ lại, phu nhân là do Lý Dao Dao hại, vậy tên XX kia cũng có thể là người đưa phu nhân . “Hy vọng sau khi thuộc hạ xong, xin môn chủ hãy bỏ qua cho cậu ta.”



      ta muốn XX tiếp tục mắc phải sai lầm, hại chết sinh mạng vô tội, mặc dù bọn họ đều là người sống trong nguy hiểm, nhưng cũng thể giết người vô tội.



      Trọng Lâm sau khi nghe người đó tường thuật đại khái chuyện đó xong, chỉ ra lệnh cho vài người giam giữ Lý Dao Dao ở đây, còn những người còn lại theo cứu Thu Ý Hàm.



      Nếu như là người trong ám môn đưa Thu Ý Hàm , có thể tìm ra được vị trí tại của Ý Hàm, hy vọng đến quá trễ. Ý Hàm, em phải đợi , Trọng Lâm thầm trong lòng.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 67: Là ai cứu ấy rồi?








      Dựa vào thiết bị định vị, Trọng Lâm tìm ra vị trí của tên đó, nhưng hề nhìn thấy bóng dáng của Thu Ý Hàm. “Phu nhân bị mày đưa đâu rồi hả, !”



      tại Trọng Lâm thể khống chế được tâm trạng sốt ruột của mình, những người ở phía sau đuổi đến, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nổ súng vào tên kia.



      Mà đây lại là phát súng trí mạng, “Chương Nghị Hào, xxx…” Sau khi ngã xuống, ta ra chỗ giấu Thu Ý Hàm, chỉ là mấy chữ cuối cùng ta chưa kịp hết.



      Lúc bấy giờ người kia mới biết được mình phạm lỗi lớn, cuối cùng người đó chủ động nhét súng vào trong tay Trọng Lâm. Nhưng Trọng Lâm có thời gian giải quyết chuyện đó, nghe tin Thu Ý Hàm trong tay của Chương Nghị Hào, lòng của Trọng Lâm càng lo lắng hơn.



      Ở trong tay của Chương Nghị Hào, Ý Hàm càng gặp nguy hiểm hơn. Bây giờ biết lúc ở trong tay Lý Dao Dao, Ý Hàm chịu bao nhiêu ngược đãi rồi.



      Mấy chữ cuối cùng tên kia ràng, chỗ đó rốt cuộc ở đâu đây, ta ra vế trước có thể là ở hai nơi. Trọng Lâm bực bội cào tóc mình, ép mình phải nhanh chóng nghĩ ra chỗ đó có thể là ở đâu.



      nghĩ nữa, mặc dù thể biết chính xác Ý Hàm có ở đó hay , nhưng linh cảm mãnh liệt. cần phải phí thời gian nữa, cũng quan tâm những người theo sau.



      Bây giờ lái xe đến nơi mà nghĩ, có chút hối hận khi để Ý Hàm mình ở lại ám môn. Cũng căm hận chính mình lúc đầu tại sao cho người bảo vệ , quả quá tự tin rồi.



      Cho rằng ngay tại địa bàn của mình, có ai dám làm hại Ý Hàm. Nhưng lại xem tai họa ngầm tiềm bên trong, đó chính là Lý Dao Dao.



      nghĩ đến người con nhiều năm trước mềm lòng cứu giúp, bây giờ lại chính là kẻ hãm hại người thương nhất. Sau khi trở về, tăng gấp đôi hình phạt với ta, Ý Hàm chịu bao nhiêu đau khổ, bắt ta trả gấp đôi.



      ~~~



      “Tỉnh rồi.” Chương Nghị Hào xem Thu Ý Hàm là con người, chịu đủ mọi tra tấn còn phải hứng thêm chậu nước lạnh của Chương Nghị Hào, quần áo người mỏng manh, thêm vào đó cả người kiệt sức. Tỉnh lại sau mấy phút, Thu Ý Hàm lại hôn mê.



      “Tra tấn mày chính là cách báo thù Trọng Lâm hữu hiệu nhất, lúc trước sao tao nghĩ ra cách này nhỉ?” Chương Nghị Hào chán nản bản thân trước kia tại sao nghĩ đến chiêu này, Trọng Lâm hại nhà tan cửa nát. những bắt ba ngồi tù, mà còn đẩy vào chỗ chết.



      Nhưng mạng lớn, bây giờ là lúc trả lại hết mọi thứ cho Trọng Lâm rồi. đáng quý này chỉ cần động chút tay chân, có thể thành công kết thúc mạng của tên đó rồi.



      Về chuyện kia, biết Trọng Lâm nghi ngờ rồi, cho nên vẫn mực trốn chạy. Nhưng trời cao cũng giúp , chính thuộc hạ của Trọng Lâm bán đứng ta, làm sao có thể phụ tấm lòng của người khác đây.



      “Nếu mặt của mày như lúc trước, có lẽ tao suy nghĩ xem có nên thưởng thức mày .” Chương Nghi Hào tỏ vẻ hối tiếc, dáng vẻ bây giờ của Thu Ý Hàm làm cho ta mất khẩu vị.



      “Đừng có giả vờ ngủ nữa.” lại tạt gáo nước lạnh lên mặt Thu Ý Hàm, lại có ý thức lần nữa. “Mày cứ ngoan ngoãn ở đây cờ , đợi sau khi tao sắp xếp xong tất cả, mày lại có thể nhìn thấy chồng mày rồi, chớ có sốt ruột ha.”



      ta gì chứ, đầu óc của Thu Ý Hàm vẫn còn mơ màng, chỉ biết , ta gương mặt của , lẽ mặt bị làm sao à? Thu Ý Hàm nghĩ như vậy bèn nhìn bóng dáng mình chiếc bình sứ, thể được, mặt của sao lại trở thành như vậy, lúc trước trán của đâu có vết sẹo khủng khiếp thế này, tại sao bây giờ lại thành ra vậy?



      vẫn chưa kịp hiểu chuyện mình bị hủy hoại nhanh sắc, cả thế giới của Thu Ý Hàm lại chìm trong bóng đêm lần nữa, lần này sức cùng lực kiệt, thể chịu đựng được nữa.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 68: Thu Ý Hàm còn sống hay chết






      nằm mơ phải , chắc là vậy rồi! , phải là chắc, mà nhất định là nằm mơ. Nếu tại sao lại nhìn thấy Trọng Lâm, cảnh trong mơ rất mơ hồ, bởi vì càng ngày càng nhìn thấy khuôn mặt của Trọng Lâm.

      “Ý Hàm, em tỉnh lại , em được ngủ.” Bây giờ Thu Ý Hàm cảm thấy mình bổng, có sắp chết ? Tại sao còn nghe thấy tiếng người chuyện.

      Cười thầm trong lòng, chắc mình sắp chết rồi, cho nên mới có ảo giác, lại nghe thấy lần nữa rồi. Nếu phải chết rồi là gì đây, lần này có thể đoàn tụ với ba và mẹ rồi, cả nhà cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi, tốt quá !

      “Ý Hàm, em thể bỏ , em thể bỏ được.” Trọng Lâm ôm lấy Thu Ý Hàm, gần như cầu xin . yếu ớt đến như vậy, mấy ngày nay rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau khổ, đều do đến quá trễ.

      Mạng sống của Ý Hàm ngày càng mong manh, Trọng Lâm vô cùng sợ cứ như thế này mà ra . Cũng may là Phương Úc Vấn có mặt ở đây, để ta lái xe chở hai người họ, về nguyên nhân tại sao Phương Úc Vấn có mặt ở đây, chắc hẳn là do ta muốn cứu Ý Hàm, nhưng mà coi như chiến thắng rồi, cuối cùng Ý Hàm vẫn do cứu.

      Cái tên đáng chết Chương Nghị Hào, mặc dù còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai, nhưng Trọng Lâm vẫn tức chịu nổi. Vốn dĩ Trọng Lâm muốn tra tấn ta nhiều hơn, nhưng tình trạng của Ý Hàm chỉ có thể cho phép nhanh chóng giải quyết tên Chương Nghị Hào, coi như ta gặp may.

      thể đến bệnh viện, Trọng Lâm tin khả năng cứu chữa của bệnh viện, Ý Hàm suy yếu đến vậy, thể chịu đựng giày vò như thế. Lần này Trọng Lâm hề do dự mà cho Phương Úc Vấn biết chỗ, bây giờ an toàn gì đó của ám môn, thể lo nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn mau chóng chuẩn bị cho Ý Hàm những bác sĩ và những thiết bị chữa trị tốt nhất.

      Phương Úc Vấn cũng tự động theo hai người họ vào trong căn cứ của ám môn, những suy nghĩ làm sao tìm hiểu được ám môn vào lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, lo lắng hơn cả đó là tình trạng của Ý Hàm.

      Nhìn thấy Trọng Lâm ôm trong lòng, hy vọng biết bao có thể thay đổi vị trí của Trọng Lâm. Vì sao lần này lại là Trọng Lâm cứu trước, vì sao lúc nào cũng luôn chậm hơn bước.

      Bây giờ tất cả những chuyện này phải là điều quan trọng nhất, mà là sức khỏe của Ý Hàm. Nhưng Trọng Lâm lại cho phép vào phòng cấp cứu, để cách ly ở bên ngoài.

      Trọng Lâm nhìn thấy các bác sĩ làm cấp cứu cho Ý Hàm lâu như vậy, nhưng lại có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng càng sốt ruột hơn. “Tại sao lại như vậy, tại sao đến giờ ấy vẫn chưa hề có chút phản ứng nào? Tôi ra lệnh cho các người, nhất định phải cứu sống ấy.” Trong giọng bình tỉnh của Trọng Lâm, người ta lại cảm thấy áp lực.

      Trong lúc các bác sĩ cấp cứu cho Thu Ý Hàm, trán ai cũng đều lấm tấm mồ hôi. Tình trạng của bệnh nhân vô cùng nguy hiểm, hơn như bọn họ cũng biết rằng người bệnh này rất quan trọng với môn chủ. Nhưng bây giờ bản thân của người bệnh còn ý chí muốn sống, điều này làm cho bọn họ biết phải làm sao?

      Nếu hôm nay bọn họ cứu sống ấy, bọn họ cho dù chết cũng mất nửa cái mạng. Cho nên dám làm qua loa, mà cố gắng làm hết sức mình.

      Hai tiếng đồng hồ lại trôi qua, “Tôi nuôi các người biết bao nhiêu năm, mà các người ngay cả người cũng cứu nổi, các người xem, sau này các người còn có thể làm gì?” Thu Y Hàm vẫn chưa tỉnh lại, Trọng Lâm ngày này càng sốt ruột, trong lòng vô cùng lo lắng Ý Hàm ra như vậy, mà cũng thể chấp nhận kết quả đó.

      Cho dù Diêm Vương muốn Ý Hàm, cũng muốn giành lại đến cùng, Thu Ý Hàm là của , mạng sống của cũng là của , ai cũng thể cướp khỏi tay .

      Những người đó cũng ngừng làm cấp cứu, nhưng lần này có thể tỉnh lại , quả là còn phải phụ thuộc vào ý chí sống còn của bệnh nhân. Nhưng những lời này, bọn họ dám ra.

      “Báo cáo môn chủ, phu nhân thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.” Trọng Lâm nghe thấy lời này, gánh nặng trong lòng như được trút xuống, nhưng nhìn thấy Ý Hàm vẫn chưa tỉnh lại, bèn hỏi: “Tại sao ấy vẫn còn chưa tỉnh lại?” phải ấy thoát khỏi nguy hiểm rồi sao, tại sao vẫn còn hôn mê.

      “Do phu nhân quá mệt, cho nên mới ngủ say như vậy, sau khi phu nhân ngủ đủ tỉnh lại thôi.” Người trả lời xong những lời này, vẫn còn ấp úng muốn gì đó, mặc dù Thu Ý Hàm thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đến khi nào tỉnh lại bọn họ thể biết được, cho nên chỉ có thể uyển chuyển như thế. “Phu nhân mang thai hơn tháng, có dấu hiệu sẩy thai, nhưng chúng tôi cố gắng hết sức rồi.”

      Sau khi nghe bọn họ Ý Hàm mang thai hơn tháng, sắc mặt Trọng Lâm càng u ám hơn. “Các người ra ngoài .” Bây giờ muốn ở mình, yên tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.

      Phương Úc Vấn ở bên ngoài nhìn thấy bác sĩ và y tá ra, muốn hỏi bọn họ tình trạng của Ý Hàm, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc, điều này làm cho Phương Úc Vấn có linh cảm tốt. ra vẻ mặt bọn họ trở nên căng thẳng như vậy là do nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trọng Lâm sau khi nghe tin phu nhân mang thai.

      Thấy bọn họ chịu tình hình tại của Ý Hàm, đành phải đoán già đoán non mọi chuyện dựa theo vẻ mặt của bọn họ, Phương Úc Vấn muốn mình bị cho qua loa như vậy, Ý Hàm thể chết được.

      Phương Úc Vấn muốn xông thẳng vào trong, lại bị hai tên bảo vệ chặn mình lại. Trọng Lâm cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Mới nghĩ đến lúc nãy mình trong lúc nóng vội, mang Phương Úc Vấn vào đây.

      Nghĩ đến những lời bác sĩ , Trọng Lâm càng thù ghét Phương Úc Vấn, nếu rơi vào tay , đừng trách tại sao độc ác, chỉ có thể trách ta nên đụng vào người nên đụng.

      “Nhốt ta vào trong ngục!” Giọng hung ác của Trọng Lâm vang ra từ trong phòng cấp cứu, hai người bảo vệ kia liền nghe theo lệng của Trọng Lâm tống Phương Úc Vấn vào ngục.

      Cho dù Trọng Lâm làm gì cũng chấp nhận, nhưng có thể cho biết tình trạng tại của Ý Hàm. Nếu Ý Hàm bị gì nghiêm trọng, chắc chắn Trọng Lâm có thái độ này. Nhưng ta lại cho biết gì, trong lòng Phương Úc Vấn thể yên tâm.

      Cho dù Phương Úc Vấn kêu la như thế nào, Trọng Lâm cũng thêm lời nào. Biết mình còn nghe thấy bất kỳ tiếng ồn ào nào nữa, Trọng Lâm mới có thể để mình tạm thời nghĩ đến chuyện Ý Hàm mang thai, đến bên giường của Ý Hàm.

      Vén những sợi tóc rơi trán Ý Hàm, lúc này Trọng Lâm mới có thể nhìn thấy được vết sẹo mặt . Lúc nãy chỉ nghĩ xem lại sao có thể cứu Ý Hàm thoát khỏi nguy hiểm, lúc nào mới có thể tỉnh lại. Có quá nhiều chuyện rối rắm, chú ý đến vết sẹo gương mặt xấu xí bao nhiêu.

      Mặc dù Ý Hàm có ra sao Ý Hàm vẫn là người nhất, vì nguyên nhân này mà còn . Nhưng cảm thấy Ý Hàm chắc chắn chịu nổi cú sốc này, cho dù có mạnh mẽ như thế nào, cho dù để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng cũng có phép mình có khuyết điểm như thế.

      Bây giờ khuôn mặt trở thành thế này, sau khi biết được ra sao? Trọng Lâm dám nghĩ nữa. Là ai, là ai hại Ý Hàm của như vậy, là Lý Dao Dao hay là Chương Nghị Hào?

      Cẩn thận xem xét nguyên nhân gây ra vết sẹo, Trọng Lam có thể chắc chắn tên đầu sỏ là Lý Dao Doa, cũng chỉ có ta. Trọng Lâm nhất định bắt những kẻ làm cho mặt của Ý Hàm trở nên vậy trả giá đắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :