1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 55: Tang lễ của cha




      “Cậu còn chưa chết?” Lăng Tiêu nhìn thấy chân bị bó thạch cao của ngừơi bạn thân Trọng Lâm, giọng mang theo ý trêu ghẹo. Lăng Tiêu cho Tâm nhi biết chuyện Trọng Lâm bị thương, biết mức độ thương tích của Trọng Lâm. Nếu ngay cả Trọng Lâm cũng xảy ra chuyện có thể Tâm nhi chịu đựng nổi.

      Bất quá, khi thấy người bạn thân này giương ra vẻ mặt đáng đánh đòn, trái tim bị treo lên của rốt cuộc được thả xuống. Tang lễ của bác Trọng được mình Tâm nhi lo liệu. có hỏi qua chuyện của Trọng Lâm và Thu Ý Hàm nhưng đều bị quanh co cho qua.

      Hôm nay cũng thấy báo chí đưa tin tức liên quan đến chuyện , người doanh nhân lớn này, bị xe máy đụng. Lẽ ra, bây giờ chỉ cần Trọng gia có chút gió thổi cỏ lay (hơi có động tĩnh) bị thổi phồng kiêng nể, tựa như tin tức Chủ tịch Tập đoàn Trọng thị qua đời, được sớm phong toả, bị mấy toà soạn đưa tin. Nhưng chuyện Trọng Lâm bị thương cũng chưa lộ ra nửa tiếng, xem ra chắc là Trọng Lâm ém nhẹm chuyện này.

      Nếu Trọng Lâm chỉ bị thương ở chân, trở về tham gia tang lễ chắc là thành vấn đề. Mặc dù Trọng Lâm vẫn luôn tỏ ra quan tâm đến cha, thậm chí có thể đôi khi tỏ vẻ oán hận rất mãnh liệt, nhưng mà chỉ lúc sau, ngay tại đây, ngờ phần tình cảm sâu đậm kia có thể bị người trộm nhìn thấy.

      “Cậu có biết chuyện cha cậu ?” Lăng Tiêu quyết định nên chuyện này cho sớm chút, đối với cậu ấy,loại chuyện này cần thiết phải trì hoãn. “Ngày hôm qua, bác Trọng may qua đời ở bệnh viện XX.”

      “Aiz, tốc độ của xe máy kia là nhanh, tôi còn cho rằng lần này là thoát khỏi, chẳng ngờ là chỉ bị gãy chân, à, còn bị chút chấn động não , thể tưởng tượng được!”

      Nghe được Lăng Tiêu ra tin cha mình chết, Trọng Lâm cư xử tựa như cả người quan tâm đến tin ấy chút nào, tuyệt đối quan tâm, tiếp tục về mức độ thương tích bị xe đụng của mình, giọng điệu giống Lăng Tiêu.

      Thế nhưng, ánh mắt Trọng Lâm nhanh chóng lên kinh ngạc cùng đau thương, thoát khỏi cặp mắt của Lăng Tiêu. Bọn họ làm em vài chục năm, nếu ngay cả cái này cũng hiểu gọi là em.

      “Tôi nghĩ với năng lực của cậu, chuyện Tập đoàn chắc là giải quyết rồi, tôi cũng muốn hỏi chuyện tai nạn xe của cậu, chỉ là bây giờ Tâm nhi, ấy cần có người thân ở bên cạnh.” Lăng Tiêu rất ràng, cũng cho Trọng Lâm cái thang hoàn mỹ. Cho dù chân của Trọng Lâm bó thạch cao, tin rằng nếu muốn về tham gia tang lễ Trọng Lâm có rất nhiều cách.

      Bây giờ, Tâm nhi ở nhà mình, Lăng Tiêu cần nhanh chóng trở về với , thể để ấy đơn lâu. “Ống dưỡng khí của cha cậu là bị người khác cố tình lấy ra.” Lăng Tiêu xong tin tức quan trọng cuối cùng, cũng cần thiết ở lại chỗ này, so với người đàn ông lớn như Trọng Lâm vẫn là Tâm nhi càng cần hơn.

      Trọng Lâm vẫn luôn ngồi dựa giường bệnh, chân bó thạch cao bị treo lên. Nhưng bây giờ chậm rãi hạ chân xuống, nằm thẳng lại giường.

      Thu Ý Hàm rồi, cha chết. Nếu muốn hỏi tâm giờ của , Trọng Lâm, chỉ có chữ để hình dung, chính là chữ “”. Bây giờ, còn cảm giác gì cả, ràng là chính mình hận Trọng Thiên như vậy, tại sao giờ ông ta chết yên lòng, lại cảm thấy như bản thân mất thứ gì đó.

      Nếu giờ đây Ý Hàm ở bên cạnh , có lẽ lòng dễ chịu chút. Nhưng bây giờ Ý Hàm ở nơi nào? Có phải trốn tới nơi mà dễ dàng tìm được hay ?

      Nhưng mà, cho dù có trốn đến chân trời góc bể cũng tìm ra , hỏi cho tại sao nhất định phải rời khỏi ? Mặc kệ lý do của là gì, cũng thả nữa.

      *

      “Em lo lắng cho ta?” Phương Úc Vấn nhìn thấy tờ báo trong tay Thu Ý Hàm. Chắc hẳn là thấy được tin tức Trọng Thiên qua đời. Có phải bây giờ muốn quay về bên cạnh Trọng Lâm hay ?

      Ngày hôm đó, đổi ý tạm thời đến thành phố này ở vài ngày, chuẩn bị tâm lý tốt. Tuy rằng, Hàm nhi là muốn đến thăm nơi cha mẹ yên nghỉ hồi, nhưng mà biết là Hàm nhi hoàn toàn dứt bỏ được tình cảm đối với Trọng Lâm.

      hai, em chỉ nghĩ tới cha mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” Thu Ý Hàm cũng dối, lúc thấy được tin tức này trước tiên nghĩ đến chính là cha của mình, khi đó rất đơn bạc.

      Tuy rằng, sau khi nghĩ đến tâm tình của mình lúc đó, cũng nghĩ đến Tâm nhi, còn có Trọng Lâm. Sinh mệnh của con người mong manh, ngày đó ở lễ đường kết hôn, đoạn đối thoại kia của Trình Dịch Phong cũng có đánh gục Trọng Thiên được.

      Mà chỉ vài ngày ngắn ngủi, ông ta rời khỏi thế giới này. Bây giờ, Tâm nhi nhất định rất đau lòng, mới trải qua đả kích của Trình Dịch Phong như vậy, vừa phải đối diện với cái chết của cha. Thu Ý Hàm chỉ có thể hy vọng bản thân ấy có thể kiên cường.

      Vậy Trọng Lâm đâu, rốt cuộc là mình nghĩ như thế nào? Bản thân Thu Ý Hàm cũng biết. cũng có chút lo lắng cho , biết bỏ có ảnh hưởng tới hay ? Hay vốn dĩ là quan tâm?

      Đủ rồi, bây giờ quyết định, quyến luyến chuyện quá khứ. Mình chơi ở chỗ này cho đến hết hai tháng, sau này có lẽ có cơ hội trở về.

      hai chuẩn bị xong việc di chuyển mộ phần của cha mẹ qua bên kia, đến lúc đó cắt đứt với nơi này. Để tờ báo ở trong tay xuống, Thu Ý Hàm bưng cà phê ở bàn lên khẽ uống ngụm.

      *

      giường bệnh, cả đêm Trọng Lâm chợp mắt, biết nếu quay về Tâm nhi cử hành tang lễ. Nhưng mà có muốn đối xử với bọn họ như vậy ?

      Trở về để giúp Tâm nhi, vốn muốn đưa tiễn người đàn ông hại chết mẹ của . Trọng Lâm như vậy để thuyết phục chính mình, mới có thể cố gắng lấy can đảm tham gia tang lễ của cha.

      Trọng Lâm tự mình lái xe về nhà cũ, khoảng thời gian trở lại nơi này. Nhưng mà, trước kia tuyệt đối có nghĩ tới, lúc trở về, nơi này bị màu đen bao trùm, khí tang tóc, làm cho lần đầu tiên cảm thấy được tốt.

      , chân của ?” Dịch Thuỷ Tâm rất kích động khi nhìn thấy Trọng Lâm trở về, nhưng khi thấy được chân bị thương của Trọng Lâm tâm tình lại xìu xuống. Có phải hai ở nhà mấy hôm nay là làm chuyện gì nguy hiểm vì Tập đoàn hay ?

      Có điều, nếu biết Trọng Lâm bị xe máy tông là vì đuổi theo Thu Ý Hàm, có lẽ còn có thể cười nhạo . Nhưng đây cũng chỉ là chuyện xảy ra, bây giờ nếu mà biết hai khổ sở vì tình nhất định thông cảm cho , bởi vì cũng là người khổ sở vì tình.

      Trọng Lâm thấy Dịch Thuỷ Tâm lại nhanh chóng rơi lệ, biết đau lòng. Tuy rằng cha qua đời, chắc chắn là rất đau buồn, nhưng giờ mang thai, là hai cũng hy vọng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Bây giờ, trở về, vậy tất cả mọi chuyện trong nhà đều nên để gánh vác.

      Đều tại vì trước đó để ý tới cha nhập viện, dựa theo tính cách của Tâm nhi, nhất định để cho cha ở trong bệnh viện mình. Trong khoảng thời gian này, chắc chắn là rất cực khổ.

      Nước mắt của Dịch Thuỷ Tâm làm thế nào cũng ngừng được, lại cứ trào ra như vậy, nhìn thấyhình dạng này của hai, rất sợ hãi. Cha rồi, nếu mà hai xảy ra chuyện gì biết phải làm sao bây giờ.

      “Lại khóc nữa, bé cưng cũng cười chê em.” Trọng Lâm thử trêu ghẹo Tâm nhi, từ giây phút cha qua đời cho đến bây giờ, có thể Tâm nhi vẫn khóc suốt.

      “Chị dâu đâu rồi? Sao Tâm nhi thấy chị ấy?” Chuyện Thu Ý Hàm bỏ , những người khác giờ đều còn chưa biết, tất nhiên trong đó cũng có Tâm nhi.

      ấy rồi, bây giờ đừng đến chuyện này, tang lễ của cha còn có những cái cần chuẩn bị.” hai muốn , Dịch Thuỷ Hàm cũng hỏi nữa. Đối với chuyện giữa hai và chị dâu, tuy rằng cũng biết ràng, nhưng cũng có thể cảm giác được những xung đột giữa bọn họ.

      Mặc dù chân Trọng Lân bị bất tiện, nhưng mà lễ truy điệu của cha, vẫn kiên trì chống gậy đứng suốt cho đến khi kết thúc. Ngay lúc lễ truy điệu sắp kết thúc, hình như nhìn thấy Ý Hàm.

      Mặc dù người phụ nữ đó đội nón rất thấp, nhưng mà thân hình đó rất giống với Ý Hàm. Trong lúc Trọng Lâm muốn chạy tới, lại bị Tâm nhi gọi về, bây giờ lễ truy điệu của cha còn chưa có kết thúc. Gặp được Thu Ý Hàm, chuyện gì cũng đều thể kiềm chế, chuyển tầm mắt đến người trước đó nhìn rất giống Ý Hàm, Trọng Lâm cũng thấy được bóng dáng ngừơi đó nữa.

      Lúc này, cho dù xuất ngoại, chắc chắn cũng chủ động xuất ở trước mặt , mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Có thể là vì rất muốn gặp được .

      *

      Thu Ý Hàm thấy chân Trọng Lâm bị thương, làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Bây giờ lại còn cố chống đỡ mà đứng. thấy được hai bên trán chảy mồ hôi, có lẽ người khác chú ý tới, nhưng Thu Ý Hàm hoàn toàn nhận ra được đến mức độ chịu đựng của .

      nhìn thấy , bởi vì cảm nhận được ánh mắt nóng rực của . Thu Ý Hàm kéo nón càng thấp xuống, nhanh chóng tìm nơi khuất núp vào.

      cải trang thành hình dạng này, biết có nhận ra hay ? Nhưng mà, căng thẳng như vậy để làm gì? Chân của bị thương thành cái dạng kia, chẳng lẽ còn có thể đuổi theo hay sao?

      Vỗ vỗ ngực giống như đứa trẻ, Thu Ý Hàm chậm rãi đứng lên, nhanh chóng về lại xe. , Thu Ý Hàm, khi nào trở nên nhát gan như thế? Cũng phải là làm chuyện gì trái với lương tâm, có cần phải giống như cái bộ dạng này bây giờ ?

      Lần này là hai khăng khăng đưa đến đây, chắc là sợ mình đối phó được với Trọng Lâm chứ gì. Sau khi làm xong, Thu Ý Hàm chột dạ liếc nhìn Phương Úc Vấn.

      luôn tưởng rằng muốn cho Hàm nhi khôi phục lại hồn nhiên của trước đây chỉ có chính mới có khả năng làm. nghĩ đến biểu tình nghịch ngợm bây giờ của Hàm nhi cũng bởi vì người đàn ông kia.

      Có phải quá tự tin hay ? Có phải nghĩ sai rồi? Đến khi Thu Ý Hàm thúc giục, rốt cuộc nhớ tới bây giờ cần phải nên lái xe. Nhưng Thu Ý Hàm cũng có ý thức được khác thường của Phương Úc Vấn, toàn bộ ý nghĩ đều đặt hết lên thương tích người Trọng Lâm.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 56: Tìm thấy người




      Lúc rời , bởi vì Thu Ý Hàm vẫn vùi đầu suy nghĩ nên chú ý có chiếc xe hơi màu đen theo sát bọn họ, khoé miệng của người xe lộ ra tia lạnh lẽo.

      “Em và Tiêu chỉ rời lúc, cha liền…” Dịch Thuỷ Tâm vừa dứt lời nước mắt lại tiếp tục chảy xuống. Bây giờ, tất cả việc hậu của Trọng Thiên cũng hoàn tất thoả đáng. Nhưng mà, suy cho cùng, Trọng Thiên chết rất kỳ lạ, cho dù Trọng Lâm quan tâm đến chuyện của Trọng Thiên, nhưng bây giờ người ta động tới đầu , đương nhiên thể nào bỏ mặc được.

      Trọng Lâm nhất định chịu thừa nhận là tại vì người đó là cha của , mới muốn tìm cho ra hung thủ kia. Theo như lời kể lại của Tâm nhi và Lăng Tiêu, bây giờ cần phải kiểm tra video giám sát của bệnh viện, xem có người nào khả nghi vào bệnh viện đó .

      Dịch Thuỷ Tâm khóc mệt, cứ như vậy mà dựa vào vai Lăng Tiêu ngủ, chắc là mấy hôm nay em ấy quá mệt mỏi rồi! Nếu Tâm nhi có thể chấp nhận Lăng Tiêu, tin rằng người em này có thể đối xử rất tốt với em ấy.

      Trọng Lâm ra bên ngoài gọi điện thoại phái người kiểm tra video giám sát của ngày hôm đó, Trọng Lâm bế Tâm nhi vào phòng của , để cho có thể ngủ giấc ngon.

      “Khi nào băng video có thể đem tới?” Lăng Tiêu xuống lầu, hỏi Trọng Lâm về chuyện video giám sát của bệnh viện. Lăng Tiêu cũng hy vọng có thể nhanh chóng tra ra người giết bác Trọng, câu kia của y tá ‘ống dưỡng khí là bị người cố tình rút ra’ hoàn toàn chứng minh là bác bị người khác cố ý hại chết.

      Người hại bác Trọng kia, lo lắng liệu ngày nào đó ta có thể làm hại Tâm nhi hay ? Trọng Lâm hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, chỉ có Tâm nhi những phải tự bảo vệ mình mà còn phải lo cho bé cưng trong bụng. Chỉ cần kẻ khác cố tình, bị thương rất dễ dàng.

      đường đến, cậu thấy chuyện này thế nào?” Lăng Tiêu bình tĩnh hơn so với Tâm nhi, đối với chuyện này, nhất định là có suy nghĩ của mình. Bây giờ, băng giám sát còn chưa có tới, Trọng Lâm muốn trước hết là nghe ý kiến của cậu ấy, tìm thêm chút manh mối.

      “Xem xong băng video rồi sau.” Nghe Lăng Tiêu như vậy, Trọng Lâm biết cậu ấy nhất định là có quan điểm của chính mình.

      “Tôi quyết định muốn chăm sóc Tâm nhi suốt đời, tuy rằng ấy giờ còn chưa có chấp nhận tôi hoàn toàn, nhưng mà bây giờ bước thứ nhất rồi, hơn nữa, tôi tin rằng tôi có thể cho Tâm nhi hạnh phúc.” Giọng điệu của Lăng Tiêu chém đinh chặt sắt. “Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ với Tâm nhi. Tuy rằng, bây giờ phải là lúc đến chuyện này, nhưng mà, tôi muốn đến lúc đó ấy bị người ta chỉ trích.”

      Trọng Lâm biết Lăng Tiêu chỉ cái gì, đúng là qua mấy tháng nữa là bụng của Tâm nhi bị đăng tin. Nhưng mà, đối với Lăng Tiêu, Trọng Lâm vẫn cảm thấy là… “Tâm nhi có đồng ý ?” lo nhất chính là đây chỉ là ý của mình Lăng Tiêu, nếu Tâm nhi muốn, ngược lại tạo thành nỗi xấu hổ lớn cho Lăng Tiêu.

      ấy đồng ý rồi, cho nên đến lúc đó, có thể đổi lại cậu cầm tay Tâm nhi trao cho tôi.” Sau khi bác Trọng qua đời, cả Trọng Lâm coi như cha, hy vọng cho Tâm nhi hôn lễ ấm áp, tốt đẹp.

      Chuông cửa vang lên, người Trọng Lâm an bài đem băng video giám sát đến rồi, năng suất lại chậm chạp, Trọng Lâm nghĩ rằng giờ cần phải chỉnh đốn lại Ám Môn cho tốt.

      Nhất là chút tin tức của Ý Hàm đều có, người tìm khắp nơi thấy, Trọng Lâm thoáng nghĩ, chờ đến khi xong xuôi chuyện của cha, nhất định chính tay mình đem Thu Ý Hàm trở về.

      ai có khả năng chạy thoát khỏi bàn tay của , huống chi người đó chính là vợ của , Trọng Lâm. Người phụ nữ duy nhất mà , làm sao có thể ở bên cạnh ?

      Thời gian từng giây qua, tất cả băng video trong ngày hôm ấy sắp xem hết, nhưng vẫn có chút tiến triển nào. Chờ chút, ngừơi vừa rồi là Trình Dịch Phong? Trọng Lâm quay hình ảnh lại lần nữa.

      Đúng là Trình Dịch Phong! Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu cũng nâng cao cảnh giác. Thời gian Trình Dịch Phong xuất cũng là thời gian theo Tâm nhi khám thai, bây giờ ra kết luận còn hơi sớm.

      Thời gian rời là… cũng may là và Tâm nhi quay lại trong phút chốc. Chuyện khéo là, phải Tâm nhi là Trình Dịch Phong đồng ý buông tha cho bác Trọng sao? Tại sao ta lại lật lọng làm ra chuyện này?

      “Các xem cái gì vậy? Nơi này thấy rất quen, sao lại có hình Trình Dịch Phong trong đó?” biết từ khi nào Dịch thuỷ Tâm thức dậy, đứng ở chân cầu thang, từ chỗ của vừa vặn có thể hoàn toàn nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của băng video.

      “Bệnh viện, đây là bệnh viện cha nằm lúc trước, tại sao Trình Dịch Phong lại xuất ở trong đó? Có phải cái chết của cha có liên quan tới ấy hay ?” Dịch Thuỷ Tâm càng càng kích động, bởi vì thể tin rằng Trình Dịch Phong lại làm như vậy, lúc đó ràng là hứa với .

      “Các cũng biết là ấy làm chuyện này phải ? Nhưng cha cũng là cha của ấy mà, em tin là ấy làm chuyện này, em tin.” Dịch Thuỷ Tâm làm sao cũng chịu tin, thế nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của hai và Tiêu cho biết Trình Dịch Phong bị nghi ngờ lớn nhất.

      Trọng Lâm và Lăng Tiêu đều gì, bởi vì bây giờ bọn họ cũng có bằng cớ chứng minh Trình Dịch Phong có dính líu đến chuyện này, chỉ có đoạn băng hình xuất ở bệnh viện này cũng có thể chứng minh được cái gì.

      Dịch Thuỷ Tâm rất muốn tìm Trình Dịch Phong, khiến chính miệng thừa nhận rằng phải làm chuyện này. Nhưng mà, hai và Lăng Tiêu nhất định cho phép . Bất quá, nhất định phải tìm cơ hội lẻn .

      “Em về phòng trước, các tiếp tục xem !” Để cho bọn họ nhìn ra suy nghĩ giờ của , Dịch Thuỷ Tam quyết định nên trở về phòng. Bởi vì tuyệt đối biết dối, nếu ở lại chỗ này chắc chắn bị bọn họ nhi nhìn thấu suy nghĩ. Nhưng lại ngờ như vậy ngược lại bộc lộ ý nghĩ của .

      Thái độ của Tâm nhi đột ngột thay đổi làm cho Trọng Lâm và Lăng Tiêu đều cảm thấy rất đáng nghi. Nhưng bọn họ ngờ Dịch Thuỷ Tâm cư nhiên lại thừa dịp bọn họ ở nhà liền lén lút chuồn ra ngoài.

      Lúc này đây, Dịch Thuỷ Tâm lại cố lấy đủ can đảm tới nơi đó, đúng lúc gặp được Trình Dịch Phong từ bên ngoài trở về. Nhưng mà giống như nhận ra mình dường như qua trước mặt như thế.

      “Trình Dịch Phong.” biết tại sao, Dịch Thuỷ Tâm luôn rất hồi hộp ở trước mặt . Sau khi gọi tên , trong khoảng thời gian ngắn, lại quên mình muốn gì.

      gọi tôi có chuyện gì ?” Lần này, thái độ của Trình Dịch Phong đối với tựa như người xa lạ, thoạt nhìn Trình Dịch Phong như thế này là khủng khiếp.

      Trình Dịch Phong biết lần này tới làm gì, nhưng bất luận đến với ý đồ gì, cũng thể mềm lòng chút nào.

      “Cha chết.” Trước tiên, Dịch Thuỷ Tâm cho tin tức này, ra Trình Dịch Phong sớm thấy được tin này. Tang lễ của súc sinh kia đúng là long trọng, còn hơn cái đơn điệu của mẹ . Ông ta đúng là hạnh phúc, cho dù ra tin tức như vậy, sau khi ông ta chết vẫn còn có người bợ đỡ.

      “Ngày cha mất, có từng đến bệnh viện…” Dịch Thuỷ Tâm vẫn chỉ có thể đến đây, hy vọng Trình Dịch Phong có thể hiểu được ý tiếp theo của .

      Nghe thấy như vậy, mặt Trình Dịch Phong rốt cuộc xuất vẻ cười ngang ngược như trước kia, đúng là cái kiểu cười rất kỳ dị. “ chết, tôi dường như cũng có làm cái gì cả.” Trình Dịch Phong trực tiếp làm sáng tỏ, cũng có thừa nhận. Nhưng những lời này của ta khiến cho Dịch Thuỷ Tâm ngầm thừa nhận chuyện này.

      có làm cái gì có nghĩa là cái gì cũng có làm. Có lẽ, đúng là ta rút ra ống dưỡng khí của cha. Vậy xem ra phải là bất cẩn, nhưng chuyện này có khả năng ?

      Vẻ mặt của Trình Dịch Phong biểu ràng là làm, sao có khả năng ta bỏ qua cho cha được? hay giả đều thấy , Dịch Thuỷ Tâm cố nén khóc, bỏ chạy đến nơi có Trình Dịch Phong.

      “Tại sao vừa rồi phải với Tâm nhi như vậy?” Thu Ý Hàm tới gặp Trình Dịch Phong, người từng hợp tác, lần cuối cùng, đồng thời trong lòng cũng muốn nhân chuyện này khuyên nhủ Trình Dịch Phong.

      Tuy rằng, chuyện ta làm đối với Trọng gia là chuyện rất đau đớn đối với Tâm nhi, nhưng mà đúng là Trọng Thiên bị giết sao? tin chuyện này.

      thế, ấy mới có thể hết hy vọng.” Tuy rằng, Trình Dịch Phong cảm thấy lạ đối với xuất của Thu Ý Hàm, nhưng mà, ấy cũng đến rồi, muốn tranh luận tại sao ấy lại đến. Về sau, cũng chỉ có Thu Ý Hàm là người duy nhất để có thể thổ lộ tâm .

      Lẽ ra, còn muốn đến khuyên Trình Dịch Phong và Dịch Thuỷ Tâm. Bây giờ, xem ra lời muốn cần thiết phải ra, mỗi người đều có con đường của mình, giống như phải quyết định rời khỏi vùng đất này sao?

      và Trọng Lâm bây giờ…” Trình Dịch Phong chợt cảm thấy mình hỏi loại chuyện này có vẻ thích hợp. ra, chỉ là hy vọng ngày hôm đó, vì lời của tạo thành vết nứt khác.

      Tuy rằng, dự tính ban đầu của là muốn Trọng Lâm đau khổ, nhưng tình là vô tội, nên liên luỵ đến Thu Ý Hàm, bởi vì bản thân ấy cũng là người bị hại.

      “Tôi phải rồi, có thể bắt tay lần nữa ?” Thu Ý Hàm chìa bàn tay ra trước. Thời điểm bọn họ bắt đầu hợp tác có bắt tay, hay lần này dùng cái bắt tay lần cuối chính thức chấm dứt quan hệ hợp tác trước kia, sau này gặp lại là bạn bè.

      Về việc Trình Dịch Phong từng phản bội Tập đoàn Thu thị, bây giờ cũng còn thích hợp để tính toán. Bởi vì, kẻ địch của giờ đây chỉ có người, đó chính là Trọng Lâm.

      Cái nhà mới ấy của Trình Dịch Phong và Tâm nhi khi kết hôn, Thu Ý Hàm cũng muốn đến nữa, ở chỗ này chắc là bị ngừơi của Trọng Lâm phát . Thu Ý Hàm đội nón lại, chuẩn bị về, muốn lần cuối cùng bước lên những vết chân này.

      Trọng Lâm theo Dịch Thuỷ Tâm đến đây, vốn nghĩ là muốn bảo vệ an toàn cho Tâm nhi, lại nghĩ rằng nhìn thấy Thu Ý Hàm ở chỗ này. Đối với lời của Trình Dịch Phong, Trọng Lâm cũng xoá bỏ nghi ngờ với ta, tuy là Tâm nhi tin. Bởi vì ràng ta làm như vậy là muốn Tâm nhi cho rằng làm, cho nên cần phải…điều tra Trình Dịch Phong nữa.

      Nhưng nếu phải Trình Dịch Phong làm, vậy kẻ thù nơi bí mật gần đó, biết ngoại trừ cha ra, kẻ đó còn có thể đánh lén ai nữa? Chẳng lẽ, xảy ra là vì mình ở trong xã hội đen sao? Chân mày của Trọng Lâm nhíu chặt.

      Nhìn thấy bóng dáng nhàn nhã của Thu Ý Hàm, lòng Trọng Lâm càng giận thêm, bởi vì lại gặp mặt người đàn ông khác, trốn tránh , nhưng lại gặp gỡ người ta.

      “Lái xe, theo cái ngừơi phụ nữ đội nón phía trước kia.”

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 57: Lần đầu tiên vào Ám Môn




      Thu Ý Hàm dần phát hình như là mình bị theo dõi. Chẳng lẽ hành tung của mình bị Trọng Lâm phát ? Nghĩ đến khả năng này, Thu Ý Hàm càng bước nhanh hơn.

      Trọng Lâm ra lệnh tài xế trực tiếp lái xe dừng ở trước mặt Thu Ý Hàm. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy người ở xe, Thu Ý Hàm xoay người muốn chạy trốn. Dưới tình huống bây giờ, Trọng Lâm để cho tài xế đuổi theo mà chính là tự xuống xe.

      Tuy rằng, bây giờ đùi Trọng Lâm còn bị thương, nhưng hy vọng tự đem Thu Ý Hàm về. Với chân bị bất tiện, muốn đuổi kịp Thu Ý Hàm, ràng Trọng Lâm có chút vất vả.

      Nhưng đánh cược lần, dùng khổ nhục kế đánh cược Thu Ý Hàm mềm lòng quay lại. Xác định là ở khoảng cách này, có thể khiến cho Thu Ý Hàm nghe được rên rỉ, Trọng Lâm đột nhiên ôm lấy chân của mình, giãy dụa mặt đất.

      Từ lần trước, sau khi biết được Trọng Lâm bị thương, Thu Ý Hàm rất lo lắng cho . Lần này, bị thương đuổi theo lâu như vậy, tình huống bây giờ chắc nghiêm trọng.

      kịp nghĩ nhiều, Thu Ý Hàm quay đầu chạy tới bên cạnh Trọng Lâm, muốn đỡ lên, lại bị Trọng Lâm dùng sức gắt gao kéo xuống dưới, ngồi mặt đất cùng với .

      Bây giờ, đường này có ít người bắt đầu qua lại, cùng ngồi dưới đất như vậy, Thu Ý Hàm cảm thấy rất khó coi. “ giờ cảm thấy thế nào? Em đỡ có thể đứng dậy được ?”

      Thu Ý Hàm thương lượng với , chỉ cần có thể đứng dậy đứng dậy, dù sao vẫn tốt hơn so với hai người bị người qua lại chỉ trỏ như vậy.

      Thế nhưng, Trọng Lâm dường như nghe theo. Ngay trước khi sắp bị Thu Ý Hàm nghi ngờ, Trọng Lâm bất ngờ ngoan ngoãn để Thu Ý Hàm đỡ đứng dậy.

      Nhưng vẫn cứ buông Thu Ý Hàm ra. Bởi vì tay vẫn còn nắm chặt lấy tay của , cho đến khi Thu Ý Hàm đưa về đến xe, vẫn như trước có thả ra.

      Chờ Thu Ý Hàm khôi phục lại tinh thần, mới phát mình leo lên xe giặc. phải chỉ là đưa lên xe rồi sau đó rời sao? làm sao cũng ngồi lên.

      Nhìn chân của Trọng Lâm rồi lại nhìn vẻ cười đắc ý mặt Trọng Lâm, Thu Ý Hàm rốt cuộc nghĩ ra mình bị lừa. luôn luôn thông minh, lần này tự nhiên lại bị mánh khoé này lừa bịp, là liên quan đến bị rối loạn.

      Thu Ý Hàm vốn rất lo lắng việc Trọng Lâm bị thương, bây giờ lại cảm thấy rất tức giận vì hành động này của , bất giác tựa đầu nhìn bên ngoài cửa xe.

      Trọng Lâm hiểu tính tình của Thu Ý Hàm, hành động giờ của , nếu phải im lặng suy nghĩ đó chính là tức giận, rất ràng phải là cái trước.

      nghĩ là em rồi?” Giọng của Trọng Lâm có gợn sóng nhưng lại có thể nghe thấy kích động trong lòng lúc này. “Ngày hôm ấy, sau khi thức dậy, có tìm em.”

      Tuy là Thu Ý Hàm cứ nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng vẫn chú ý lắng nghe lời của Trọng Lâm. tìm , chính là bị thương lúc đó sao?

      còn nghĩ là nếu say rượu, có thể giữ lại được em, ngờ em còn ở đây.” Bởi vì, dựa theo tính cách của Thu Ý Hàm, rời khỏi , ở lại thành phố này, cố hết sức chạy trốn tới nơi tìm được. Nhưng mà, bây giờ ấy còn chưa , có phải rằng vẫn còn có cơ hội hay ?

      Trọng Lâm chỉ nhắc tới chuyện say rượu, đến chuyện đêm đó, nghĩa là nhớ , hay là cố ý muốn đề cập đến? “ còn nhớ chuyện gì ?” Tuy rằng, bản thân Thu Ý Hàm cũng muốn giả vờ như có xảy ra chuyện gì, nhưng mà thái độ của Trọng Lâm làm cho dao động.

      Ý Hàm mở miệng chuyện, Trọng Lâm rất vui mừng, nhưng mà, hỏi câu hỏi này làm cho thấy khó hiểu. nên nhớ cái gì sao? Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trọng Lâm, Thu Ý Hàm biết chắc là hoàn toàn có ấn tượng với đêm hôm đó. Bất quá, nhớ cũng tốt, cũng muốn cho ngày hôm đó thay đổi cục diện bế tắc giữa bọn họ ngoài ý muốn.

      “Thả em xuống xe!” Thái độ của Thu Ý Hàm cương quyết. Giờ đây, bất luận như thế nào, để cho mình lại bị vùi dập nữa. Lúc này, phải quả quyết.

      Nghe thấy thái độ quả quyết của Thu Ý Hàm như vậy, Trọng Lâm nhớ tới buổi tối hôm đó Phương Úc Vấn ra từ phòng của . Trước khi rời , Ý Hàm cũng nghĩ đến ta, lúc này muốn xuống xe, chắc chắn là vẫn còn muốn quay lại bên cạnh người đàn ông kia.

      “Bây giờ có thể vượt được bao nhiêu đèn đỏ vượt bấy nhiêu, có thể lái nhanh lái nhanh, tôi muốn cậu dùng thời gian nhanh nhất đến địa điểm chỉ định.” Sắc mặt Trọng Lâm ngay lập tức đầy lạnh lẽo, chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh hôm đó, liền khống chế được lòng nóng nảy của mình. để cho Thu Ý Hàm đến bên cạnh người đàn ông kia nữa, cho dù là gặp mặt lần cũng chịu được.

      Nếu đêm hôm đó, giữa bọn họ làm chuyện bất chính, nhất định tha cho Phương Úc Vấn. Lúc này, trong đầu Trọng Lâm bắt đầu lên kế hoạch phải làm như thế nào để diệt trừ Phương Úc Vấn, cho dù người đó là trai danh nghĩa của Thu Ý Hàm. Bởi vì, bây giờ cảm thấy được chuyện giữa bọn họ còn trong sạch.

      Thấy Trọng Lâm có ý muốn buông tha , Thu Ý Hàm trực tiếp mở cửa xe, muốn từ chỗ này nhảy ra.

      “Em điên rồi!” Ngay khi Thu Ý Hàm mở cửa xe, Trọng Lâm lập tức giữ lại. “Em có biết hay , như vậy em chết!” Để được ở cùng với người đàn ông kia, để rời khỏi , mà chẳng lẽ ngay cả tính mạng cũng cần đến!

      Dù cho vì để ngăn cản vừa mới coi thường mạng sống của bản thân, chân bị thương bị đè ép, nhưng Trọng Lâm cũng lên tiếng, cố nén đau đớn, ôm Thu Ý Hàm vào trong ngực, cho làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

      Trọng Lâm dùng tay giữ yên Ý Hàm, mặt khác, muốn dùng tay đóng cửa xe lại. Nhưng mà, Ý Hàm ở trong ngực cũng phải là an phận, tốn rất nhiều sức lực Trọng Lâm mới đóng được cửa xe.

      Vừa mới trải qua nhiều vất vả, vết thương chân của Trọng Lâm sắp lành lại bị bung ra. Lúc ban đầu, Thu Ý Hàm nghĩ là lại làm bộ, chẳng muốn để ý đến .

      Nhưng khi nhìn thấy mặt Trọng Lâm ngừng toát ra mồ hôi, Thu Ý Hàm mới tin rằng lần này đùi của bị nặng thêm. Vả lại, cũng nhìn thấy đùi bị chảy máu.

      “Đến bệnh viện gần nhất.” Thu Ý Hàm vội vàng bảo tài xế đổi hướng. Sau khi đưa đến bệnh viện, muốn rời , cơ hội càng nhiều, bây giờ vội.

      bệnh viện, quay về chỗ nên về!” Lời của Trọng Lâm ràng là có trọng lượng hơn so với lời của Thu Ý Hàm. Người này là trong bốn vệ sĩ lớn của Ám Môn, Trọng Lâm bị thương, người ở bên cạnh mình nhất thiết phải đáng tin tưởng.

      Người nọ càng tăng cao tốc độ xe, tình trạng vết thương của Môn chủ càng nặng thêm, phải nhanh chóng đưa Môn chủ về tổ chức Ám Môn. Ám Môn có bác sĩ và y tá riêng biệt, là vì để cứu chữa thành viên của Ám Môn bị thương trong tình huống đặc biệt.

      Những bác sĩ và y tá này được Trọng Lâm thu nạp, tất cả đều là người có y thuật thấp thế giới. Ở trong đao thương đẫm máu này, các loại nhân tài đều nhất thiết phải thu nạp.

      “Chạy thẳng vào bên trong.” tới cửa của tổ chức Ám Môn, trước kia Trọng Lâm đều xuống xe ở trong này, bởi vì, thời gian mà có thể đến đây cũng nhiều. Nhưng nơi này có rất nhiều người vào sanh ra tử vì , nên mỗi lần đến đều thăm hỏi. Đây cũng là nguyên nhân những người này tự nguyện chết vì .

      Tất cả bác sĩ và y tá đều ở trong Ám Môn, là để tất cả các em được chăm sóc kịp thời, mặt khác, cũng là nghĩ đến an toàn của bác sĩ và y tá.

      tài xế này cảm thấy Môn chủ bây giờ cùng với trước đây rất khác nhau, lai lịch của người phụ nữ này rốt cuộc là gì, có thể được Môn chủ đối xử như thế?

      “Chăm sóc phu nhân cho tốt!” Trọng Lâm được nâng trước, dặn dò em trong sảnh đường những lời này. Vốn là muốn đưa đến chỗ của , nhưng ở trong này chắc chắn an toàn hơn.

      Nghe Trọng Lâm như thế, Thu Ý Hàm có chút tự giễu.Tất cả các kiến trúc của Ám Môn có bố cục bí , cho dù là phái người canh giữ, Thu Ý Hàm cũng tự tin có thể khỏi nơi này.

      Ở đây, hầu như từng nơi đều được thiết kế gần giống nhau. Thu Ý Hàm di chuyển bước chân, muốn khám phá địa hình nơi này thêm chút. Bây giờ, đúng là ra được, nhưng nhất định tìm được cách ra ngoài.

      “Phu nhân, xin đừng tự tiện lại.” trong những người canh giữ đứng ra ngăn cản bước chân Thu Ý Hàm, Thu Ý Hàm mỉm cười.

      “Môn chủ của các người chỉ với các người là trông chừng tôi, cũng có giới hạn tự do của tôi.” Thu Ý Hàm để ý đến lời của người nọ, tiếp tục tới phía trước. “Nếu các ngừơi lo lắng, có thể theo tôi.”

      Nghe phu nhân như vậy, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Nếu ấy là phu nhân, mặc cho lần này Môn chủ mang ấy về đây là có ý định gì, bọn họ cần phải tôn trọng ấy.

      Thu Ý Hàm càng càng xa, bọn họ cũng có theo sau. Bọn họ tín nhiệm Môn chủ, đương nhiên cũng tín nhiệm người mà Môn chủ mang đến, huống chi là phu nhân của Môn chủ.

      Ở đây cả buổi, Thu Ý Hàm cảm thấy nhất định là mình vòng quanh chỗ này. Bình thường, những nơi như thế này, bọn họ có sẵn bản đồ sao?

      Nếu có bản đồ địa hình, nơi ở của Trọng Lâm nhất định có thể tìm thấy. Nhưng mà, khẳng định là đơn giản cho phép như thế, vậy chỉ có thể dựa vào ăn trộm.

      thương trường, dùng qua rất nhiều mưu kế, nhưng loại chuyện ăn cắp này chưa từng làm qua. Nhưng Thu Ý Hàm rất tự tin vào bản thân mình, chỉ cần muốn làm có thể làm được.

      “Em nghĩ gì vậy?” Trọng Lâm đột nhiên xuất ở sau lưng , tay hiển nhiên chống nạng giữ người thăng bằng. Từ sau khi xử lý xong vết thương lần nữa, vẫn luôn thấy loay hoay ở chỗ này.

      làm sao biết tâm tư của , vẫn muốn rời . “Ở lại bên cạnh , đừng nghĩ đến người đàn ông kia, được ?” Trọng Lâm ở đằng sau, dùng tay ôm Thu Ý Hàm, tựa cằm vào vai Thu Ý Hàm, dịu dàng ra những lời này.

      “Đây là bản đồ địa hình của chỗ này.” Trọng Lâm lấy ra tờ giấy, đưa cho Thu Ý Hàm, để có thể tuỳ ý lại bên trong Ám Môn. Bản đồ này là đích thân vẽ, cũng chỉ có thể lại ở bên trong Ám Môn, nếu muốn rời , đó là có khả năng.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 58: Tán tỉnh trong bồn tắm





      Thu Ý Hàm lấy bản đồ mà Trọng đưa, trả lại cho . Nếu muốn giam ở chỗ này, lại có thể nào cho bản đồ địa hình ? Nếu lấy, vậy là trúng bẫy của .

      Nếu muốn rời được, trước hết phải dời chú ý. Nếu có thể tuỳ ý lại ở trong này nhất định Trọng Lâm phái người theo . Như vậy, nếu muốn bỏ trốn càng khó.

      Trọng Lâm đem bản đồ mà Thu Ý Hàm trả cho , lần nữa, thả lại trong tay Thu Ý Hàm. “ cho người theo dõi em.” Trọng Lâm ôm càng chặt, khi chuyện hơi thở phát ra chạm vào làn da của Thu Ý Hàm.

      biết lo lắng việc này, nhưng nếu dám đưa cho bản đồ giới hạn tự do của . Có điều là, nếu tính mọi cách rời khỏi , vậy bất chấp sử dụng chút biện pháp.

      Vào trong phòng này, Thu Ý Hàm có thể cảm giác được hương vị của Trọng Lâm, xem ra đây là phòng của . Vậy ý của là muốn ở chung với nhau, Thu Ý Hàm cũng sớm đoán được tình huống kiểu này.

      cưỡng ép chứ? Huống chi, chân bây giờ bị thương, chắc là cũng thể làm gì được mới đúng. Bởi vì định là phải quyết tâm rời khỏi , nếu lại cùng phát sinh chuyện kia nữa, Thu Ý Hàm cảm thấy mình làm được.

      “Bà xã, muốn tắm.” Trọng Lâm từ bên ngoài vào, thoải mái ra những lời này. Thu Ý Hàm để ý đến , muốn tắm tắm , tại sao phải lớn tiếng như vậy.

      Cho dù là cố ý muốn cho nghe, nhưng mà, tắm rửa cũng liên quan đến . Thu Ý Hàm tới cạnh giường, cầm lên quyển tạp chí. Đây là cái gì thế này? Thu Ý Hàm phát bên trong quyển tạp chí đều là hình ảnh khiêu dâm, hơn nữa, nhân vật chính ở bên trong đều là cùng người.

      Cũng may là ngừơi bên trong phải là . Nhưng tưởng tượng đến Trọng Lâm có thể có ý tưởng đen tối đối với người phụ nữ này, trong lòng Thu Ý Hàm liền toát ra chua xót.

      Suốt ngày đều suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngay cả cũng dựa vào những cái này để lập nên tổ chức? lộ ra hờn giận, lấy tay ném vật đó sang bên, đối với loại hành vi này của Trọng Lâm có chút tức giận.

      “Bà xã, thể tự mình tắm được, đến giúp chút.” Giọng nặng nề của Trọng Lâm từ trong phòng tắm truyền ra. đúng như là đương nhiên, Thu Ý Hàm vẫn như cũ muốn để ý đến . Giúp cởi quần áo, hay là giúp tắm rửa?

      Bất kể là có làm được hay , nhưng mà đùi có vết thương, thể để cho miệng vết thương dính nước, như vậy quả tắm tốt nhất.

      Vậy hôm nay thể tắm sao? Còn nữa, có nhiều thủ hạ như vậy, tìm bất cứ người đàn ông đến giúp phải tốt hơn? Trong đầu Thu Ý Hàm lập tức lên hình ảnh ngừoi đàn ông tắm cho người đàn ông.

      người run rẩy, nổi lên da gà, như vậy có vẻ rất kỳ quặc. Trong phòng tắm truyền đến tiếng vang “rầm”, phải là trượt chân ở trong phòng tắm chứ!

      Thu Ý Hàm suy nghĩ chút nào mở cửa phòng tắm ra. Trọng Lâm cởi áo xong, lộ ra lồng ngực rắn chắc, tập luyện trong thời gian dài khiến cho thân hình trông rất đẹp tráng kiện.

      Trước đây, tuy rằng thấy qua khoả thân, nhưng mà chưa bao giờ thấy kỹ càng như vậy giống hôm nay. “Ầm” cái, bây giờ Thu Ý Hàm bắt đầu từ chân đỏ lên tới mặt.

      “Mau giúp cởi quần chút.” Trọng Lâm thấy Thu Ý Hàm vào, khoé miệng lên chút tính toán. Nhưng để cho Thu Ý Hàm thấy được hình ảnh này, quả chiến đấu với quần của mình.

      sao chứ? Tiếng động vừa rồi là cái gì vậy?” Sắc mặt Thu Ý Hàm thay đổi nhanh chóng, nghi ngờ mới vừa rồi là Trọng Lâm cố ý muốn dẫn vào đây.

      “Em chuyện đó, là cái chân thứ ba của bị ngã.” Theo hướng Trọng Lâm chỉ, Thu Ý Hàm nhìn thấy cái nạng mà Trọng Lâm sử dụng bị ngã mặt đất. “Khoan chuyện này, mau đỡ chút.” Trọng Lâm cởi quần được nửa, nhưng bây giờ, nếu muốn cởi hết quần ra bị mất thăng bằng.

      ngã sấp xuống rất khéo, tiếng động mới vừa rồi chắc chắn là tự mình làm ra, bị lừa qua lần, lần này vẫn lại tin quỷ kế của . Trong lòng Thu Ý Hàm rất hy vọng bây giờ ngã sấp xuống ngay lập tức, lừa gạt phải trả giá.

      Khoảnh khắc Trọng Lâm cởi quần thành công, ngã xuống bồn tắm. Nhưng mà, Thu Ý Hàm nhận ra rằng khoảng cách của và Trọng Lâm gần như vậy.

      Lúc ngã, đồng thời kéo tay Thu Ý Hàm. Thu Ý Hàm có chuẩn bị tâm lý, liền bị cùng kéo vào bồn tắm như vậy.

      “Khụ khụ khụ…” Thu Ý Hàm thích nước, vừa ngã xuống bị uống vài ngụm nước. Khi rốt cuộc ngẩng đầu lên từ trong nước phát Trọng Lâm nhìn cười, đây là kiểu cười gì vậy, cười gian?

      Thu Ý Hàm muốn đứng dậy, ra khỏi bồn tắm tay kia lại bị Trọng Lâm nắm chặt. “Bà xã, có thể giúp tắm ?” Trọng Lâm đem khăn tắm, biết lấy tới từ khi nào, đưa cho Thu Ý Hàm.

      Khi nào học được giả bộ vô tội? Thu Ý Hàm bất đắc dĩ nhìn . Bởi vì, bị Trọng Lâm bắt tới, chỗ này căn bản là có quần áo để cho thay.

      Giờ đây, bởi vì mà toàn thân đều ướt đẫm, ít nhất đêm nay nên làm sao đây? Chính là tên đầu sỏ này gây ra, còn giống như ý thức được là mình làm chuyện tốt gì. Hay có lẽ là cố ý? Thu Ý Hàm tức giận, đem khăn mặt ướt nước trong bồn tắm ném vào mặt Trọng Lâm.

      Trước tiên là mình rửa mặt cái, Thu Ý Hàm muốn tiếp nhận khiêu chiến của . Muốn hầu hạ tắm rửa, phải giao thân thể cho giày vò. Tính kế nhiều lần như vậy, bây giờ, trước hết để cho hoà ván . Nếu vẫn nằm ở thế yếu, về sau phải làm thế nào để lấy lại Tập đoàn Thu thị?

      “Được rồi.” Trọng Lâm vẫn hề động tay chạm vào cái khăn mặt , vẫn để cho nó phủ ở đó, bây giờ tỏ ý là Thu Ý Hàm có thể lấy nó lại.

      trước hết xoay qua, em kỳ lưng cho .” Khi kéo cái khăn mặt Trọng Lâm xuống, Thu Ý Hàm cố hết sức để ý đến lông mi dài khi bị ướt gợi cảm.

      Nghe Thu Ý Hàm như vậy, Trọng Lâm chỉ có thể vô tội mà nhìn cái chân bị thương ở bên cạnh bồn tắm. ra, cũng muốn thay đổi tư thế tại chút, bởi vì mệt chết , nhưng… Như vầy Thu Ý Hàm vừa khéo ngồi ở giữa hai chân Trọng Lâm.

      Tình cảnh này khiến cảm thấy xấu hổ, cho nên mới muốn cho Trọng Lâm xoay . Nhưng mà, bây giờ hình như chỉ có có thể qua, Trọng Lâm thể di chuyển. Được rồi, qua qua, quan trọng, chỉ cần sau đó có thể đạt được mục đích của mình. Thế nhưng, khi vừa từ trong nước đứng lên, liền nhận ra vấn đề, quần áo mặc hôm nay là màu trắng, bị ngâm nước liền ra toàn bộ đường cong người. Hơn nữa, màu trắng sau khi bị dính nước trở nên trong suốt. tại, Thu Ý Hàm đủ quyến rũ để khơi dậy dục vọng mãnh liệt của người đàn ông. Ép buộc bản thân mình giữ bình tĩnh, Thu Ý Hàm vòng qua phía sau .

      Trọng Lâm vốn rất nhớ Thu Ý Hàm, ngay sau khi nhìn thấy màn này, thiếu chút nữa là chảy máu mũi. Ý nghĩ của Trọng Lâm còn đặt ở chuyện tắm rửa này, mà là nghĩ làm sao để nắm được bàn tay chạy ở lưng .

      Nghe đàn ông chịu nổi nhất là bị khiêu khích. Mặc dù có kỹ xảo đối với những chuyện này, nhưng có đủ tự tin để đối phó với người đàn ông này.

      Cầm khăn chậm rãi lau qua sống lưng, khi khi mạnh, đồng thời dùng ngón tay lơ đãng quẹt qua. Tuy rằng nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Lâm giờ phút này, nhưng có thể cảm giác được người của bắt đầu run rẩy.

      Chính xác là giờ Trọng Lâm cảm giác mình lên máu, người phụ nữ này rốt cuộc là làm cái gì? Nếu muốn khiêu khích cũng đừng dùng phương pháp kỳ quái này chứ! ràng đây cũng phải vùng nhạy cảm của , nhưng sau khi bị tay của chà qua lại giống như ở nơi này có ngọn lửa được khơi lên, càng cháy càng mạnh.

      Tiếp tục xuống, tay Thu Ý Hàm tới phần eo của Trọng Lâm. Bắt đầu từ nơi này, tay của dần dần quàng tới bụng của , để cho Trọng Lâm có cơ hội nắm được bàn tay quấy rối của , tốc độ của Thu Ý Hàm hết sức nhanh, vẫn chưa lưu lại được lâu rốn của Trọng Lâm liền về lại chỗ ban đầu.

      “Em chậm quá!” Trọng Lâm bắt đầu phản đối Thu Ý Hàm dày vò như thế này. Nếu Thu Ý Hàm kỳ lưng cho , với tốc độ này sớm chà rách da người , nhưng cố tình châm lửa. Tuy rằng, ngại chủ động, nhưng bây giờ là phải lúc.

      phải mà, như thế này mới có thể rửa sạch được.” Phản ứng của đúng theo Thu Ý Hàm muốn. Hành động của xuất hiệu quả, làm sao có thể buông tha cho ở tại đây, lần này, nhất định phải thắng.

      Thu Ý Hàm càng tới gần thân thể của Trọng Lâm thêm, hơi tiếp xúc với chút. bàn tay từ phía sau ôm lấy cổ của Trọng Lâm, tay kia cầm khăn tắm chà qua trước ngực .

      Trọng Lâm muốn ra tay ngăn lại cái tay lộn xộn kia của , ràng là muốn giật ra, nhưng lại đem tay của ấn càng chặt. Tay của Thu Ý Hàm, theo điều khiển xuống của , quét qua chỗ ấy ngày càng nhiều, lực cũng càng ngày càng lớn.

      “Tắm rửa như thế này thích ?” Học được cách của Trọng Lâm, kề bên tai thổi khí, dùng phương pháp này thôi thúc lý trí của . Cuối cùng, khẽ ngậm cắn vành tai , môi vô tình xẹt qua da cổ của .

      Trọng Lâm chỉ có thể cắn chặt răng, mới để cho mình phát ra rên rỉ. yếu đuối của cũng chỉ có Thu Ý Hàm mới có khả năng khơi dậy. Trước khi Thu Ý Hàm xuất , đối với phụ nữ, vẫn tôn trọng nhưng gần gũi.

      Sau khi xuất , cho dù khát vọng trong lòng trở nên mãnh liệt, vẫn nhẫn nại, quyết tâm chậm rãi khiến tiếp nhận. Hôm nay, cố ý để cho giúp tắm rửa, ra là muốn mượn cơ hội này phá vỡ tình thế căng thẳng giờ.

      muốn dùng thân thể bị thương làm ra chuyện gì với Thu Ý Hàm, nhưng mà bây giờ. “Em đùa với lửa!” Giọng của Trọng Lâm mang theo mê hoặc gợi tình.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 59: Mờ ám




      Trọng Lâm khiến bản thân mình giữ nguyên lý trí, kéo tay xuống, đồng thời cũng muốn Thu Ý Hàm có chừng mực. Dù cho là vô ý, cũng thể để cho tiếp tục xuống phía dưới.

      Như thế này chắc là đủ rồi, Thu Ý Hàm rút lại hai tay bị nắm, bước ra khỏi bồn tắm từ phía sau. Nhưng mà cũng đơn giản như vậy, lấy khăn tắm ném tới đùi bị thương của Trọng Lâm.

      Trước khi rời , còn quên đá cái chân kia cái. Thu Ý Hàm liếc mắt xem xét thành quả của chính mình, sau khi xác định cũng tệ lắm, mới ra khỏi phòng tắm.



      Tuy rằng, tiếng nước trong phòng tắm lớn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh, lúc cửa phòng tắm đóng lại, người đứng ngoài cửa vẫn có thể nghe ràng hết thảy, đặc biệt là người có ý.

      Hai người ở trong tình trạng giằng co, ngay lúc đó cũng phát mình bị nghe lén. Gió quét qua, mái tóc đen rất dài của người đó nhàng phất lên, hé ra khuôn mặt vốn dĩ vô cùng xinh đẹp, nhưng bởi vì giận dữ ghen ghét mà vặn vẹo.



      Bị Thu Ý Hàm đột nhiên tập kích như vậy, chân Trọng Lâm bất ngờ rơi xuống bồn tắm. Ban ngày được băng bó tốt lần, bây giờ lại hoàn toàn bị thấm nước.

      Trọng Lâm giờ đây đúng là thể xác và tinh thần đều đau đớn. Thu Ý Hàm cố ý, người phụ nữ này! Nếu muốn đùa, vậy liền chiều theo tới cùng.

      Trọng Lâm ràng coi tình trạng cơ thể tại. Trước tiên, tự mình đứng lên từ trong bồn tắm rồi sau hãy . Bồn tắm này tại sao lại xây lớn như vậy? Trong lòng Trọng Lâm càng ngừng phản đối người thiết kế toà nhà này trước đây.

      Nhưng cái bồn tắm này là được Trọng Lâm cầu thiết kế đặc biệt. Cho nên, bây giờ ở trong bồn tắm to như vậy, cảnh vùng vẫy rất chật vật cũng là do tạo thành.



      Sau khi Thu Ý Hàm ra, muốn thay quần áo ướt sũng toàn thân, chỉ có thể tìm vài cái quần áo có thể mặc tạm trong tủ quần áo của Trọng Lâm.

      Bản đồ mà Trọng Lâm đưa cho tuyệt đối là đầy đủ, bằng , với tính cách của , rộng rãi giao cho như vậy. Có thể tìm được đồ vật muốn ở trong phòng này ?

      Thu Ý Hàm cảm thấy được, với khoa học kỹ thuật của nay, bản đồ có thể ở trong di động của Trọng Lâm. Nhưng trong phòng này, những nơi có thể ràng, trực tiếp nhìn thấy, cũng có phát ra tung tích của điện thoại di động.

      Chẳng lẽ Trọng Lâm luôn luôn giữ ở trong người hề lấy ra? Thế nhưng, toàn bộ quần áo trước khi tắm đều được cởi ra ở trong nhà tắm. Giờ đây, Thu Ý Hàm dứt khoát muốn quay lại nơi đó.

      Vậy trong máy vi tính có tài liệu ? Mặc kệ là kết quả như thế nào, Thu Ý Hàm quyết định thử phen. Nếu sau khi Trọng Lâm ở trong nhà tắm ra, còn cơ hội.

      Hơn nữa, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, có thể hoàn toàn nắm chắc Trọng Lâm đột nhiên xuất để biết được hành động của . Xin mời nhập vào mật mã…

      Quả nhiên là như thế này! Tuy rằng, Thu Ý Hàm dự định là tài liệu trong máy tính của Trọng Lâm tuyệt đối thể dễ dàng ăn cắp như vậy, nhưng khi nhìn thấy khung này ra, ngờ trong lòng có chút mất mác.

      Với tính cách của Trọng Lâm, lập ra mật mã dưới dạng gì? Thu Ý Hàm cứ quyết định thử vài lần, dẫu sao cơ hội nhiều lắm.

      Lần thứ nhất sai mật mã, xin mời nhập mật mã lần nữa…lần thứ hai vẫn là như thế. Bạn chỉ còn lại cơ hội cuối cùng, nếu lại nhập sai, máy tính tự tiêu huỷ, xin hãy cẩn thận thao tác!

      Khi nhìn thấy đoạn thông báo xuất , Thu Ý Hàm kềm lại tay bàn phím, rất khó mà tiếp tục nữa. Nếu máy vi tính này tự tiêu huỷ, muốn Trọng Lâm phát cũng khó.

      Đánh cuộc lần cuối cùng. Sinh nhật của là…Mật mã chính xác. Thu Ý Hàm cuối cùng có thể thở phào hơi. Trọng Lâm lại dùng ngày sinh của làm mật mã, điều này lại làm cho quyết tâm của Thu Ý Hàm sinh ra chút dao động.

      Nội dung bên trong của máy tính rất nhiều, muốn tìm ra bản đồ được dễ dàng như vậy. Bất quá, nếu lần này tìm thấy, cũng chỉ có thể phải tìm thời điểm khác để tìm kiếm máy vi tính này.

      Nhưng mà, thể tập trung mục tiêu tại chỗ, máy vi tính này cũng rất có khả năng có cái bản đồ địa hình mà muốn.

      Thu Ý Hàm liếc nhìn phòng tắm cái, bên trong có tiếng động nào. Sau khi đóng máy tính lại, còn sử dụng số phương pháp để cho Trọng Lâm phát máy tính bị người sử dụng qua.

      Lúc còn làm, để đề phòng người có lòng ăn cắp bí mật của Tập đoàn, Thu Ý Hàm có chút hiểu biết về chuyện làm thế nào để kiểm tra được lần sử dụng cuối cùng của máy tính.

      Biết được nhiều lắm, nhưng mà đủ dùng, tại, đúng lúc có thể dùng tới. Mọi thứ được đối phó, Thu Ý Hàm ngồi sô pha, giả vờ như mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng lâu như vậy, ngoại trừ lúc mới bắt đầu Trọng Lâm phát ra chút thanh, phòng tắm rất im ắng trong thời gian rất dài. giờ, Thu Ý Hàm có chút lo lắng tình trạng của Trọng Lâm ở trong phòng tắm.

      nhiều lắm chỉ là chỉnh chút, cái trừng phạt nho như thế mà cũng chịu đựng nổi. Chợt Thu Ý Hàm nhận ra, này là phải Trọng Lâm, nhưng… giờ, người đàn ông bị thương.

      Đối với người vốn bị thương, làm như vậy dường như có chút… Thu Ý Hàm trở lại cửa phòng tắm, muốn nhìn trộm tình hình bên trong chút.

      Trọng Lâm đâu? Nước trong bồn tắm tại sao bây giờ lại biến thành màu đỏ? Thu Ý Hàm lo lắng vào, phát Trọng Lâm hoàn toàn chìm trong nước.

      Nước ban đầu ấm trở thành nước lạnh. “Trọng Lâm, Trọng Lâm, tỉnh lại, tỉnh lại…” Thu Ý Hàm nhảy vào bồn tắm, bất chấp quần áo người vừa được thay, nâng nửa người Trọng Lâm lên trước, giúp đứng lên.

      Hao tốn sức lực phen, Thu Ý Hàm mới đưa được cả người Trọng Lâm ra khỏi bồn tắm. tại, nên làm cái gì bây giờ? Hô hấp nhân tạo? Đúng, đúng. Nhất thời, trong lòng Thu Ý Hàm rối loạn, chỉ biết là phải nhanh nhanh cứu .

      Qua cố gắng của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm rốt cuộc phục hồi lại ý thức. “Em chậm, ở dưới nước đợi lâu như vậy, em mới xuất .” Trọng Lâm vừa tỉnh lại liền trách Thu Ý Hàm.

      “Dưới nước dễ chịu!” ra, từ lúc Thu Ý Hàm đến cửa phòng tắm Trọng Lâm biết là đến đây. Vì để lừa gạt người đẹp hôn, đúng là phải chịu khổ mà!

      vốn nghĩ là Thu Ý Hàm quay lại nhanh thôi, bởi vì quả thể dễ dàng ở trong nước ra như vậy. Nước nhuộm màu hồng ở trong bồn tắm này là chảy ra từ ngừơi , chẳng qua đó là màu của thuốc mỡ được thoa đùi của .

      Nhìn bộ dạng tinh thần sáng láng của Trọng Lâm, cùng với gương mặt hoàn toàn có chút máu lúc nãy, giống như là hai người rệt. Mới vừa rồi, rất nguy hiểm sao?

      Thu Ý Hàm bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình trước đây. Nhưng mà, rất lo lắng bị chìm trong nước là , quên mất là biết bơi…hơn nữa, có thể lớn tiếng kêu cứu, để cho thuộc hạ của đến cứu . Tại sao lại lựa chọn mình làm hô hấp nhân tạo cho ?

      “Bà xã, còn muốn…” Trọng Lâm động đậy người, những lời này có chút mờ ám. Nhưng mà, khi Trọng Lâm muốn đôi môi thơm của chính bà xã mình, sau đó xảy ra cái gì? Vậy…

      Thu Ý Hàm xem thường đối với thay đổi của , có thể nào đừng có muốn loại chuyện như vầy vào lúc này hay ? Lấy tay vỗ vỗ chân , cho dù lúc trước đó là , bây giờ Thu Ý Hàm nghi ngờ là giả bộ bị thương.

      ngờ Trọng Lâm lại có thể đánh lén dưới tình huống này, Thu Ý Hàm bị thừa dịp ngăn chặn đôi môi. “Đừng…” thanh chống cự hoàn toàn bị Trọng Lâm nuốt xuống.

      Thế nhưng, Thu Ý Hàm hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn này, vẫn còn nghĩ đến nên làm sao mới có thể đẩy ra. Kết quả là làm cho hai người trở về bồn tắm lần nữa.

      “A…” Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ Trọng Lâm, nụ hôn này cuối cùng được tuyên bố chấm dứt. Khi trở mình xuống, Thu Ý Hàm vừa khéo đè lên đùi bị thương của Trọng Lâm.

      Vốn là, Trọng Lâm lúc này vẫn luôn cố nén, hơn nữa bị Thu Ý Hàm đè cái, cũng thể nào kêu lên. Bởi vì, cũng hy vọng chân bị thương có thể sớm được, bây giờ thể kéo dài nữa, kéo dài thêm cả chân của đều phải bỏ .

      Thu Ý Hàm và Trọng Lâm còn chưa kêu cứu người cấp cứu đến, tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa. “Tất cả ra ngoài trước cho tôi.” Trọng Lâm tức giận quát người ở bên ngoài.

      Lúc này đây, còn có thể muốn ỷ thế! Thu Ý Hàm hơi khó hiểu, chẳng lẽ chuyện xảy ra giờ so với cứu chữa chân của là quan trọng hơn sao?

      “Người phụ nữ ngu ngốc, em muốn cho bọn họ nhìn thấy cái dạng này sao?” Trọng Lâm thấy Thu Ý Hàm khó hiểu đối với hành động của , biết là tại chắc chắn nghĩ ỷ thế.

      Theo ánh mắt của , Thu Ý Hàm nhìn đến trước ngực mình. vốn là mặc áo của Trọng Lâm, hơn nữa, áo lót cởi ra trước đó, bây giờ sau khi bị thấm nước, so với lúc trước còn lộ ra như soi gương.

      Dù cho chính Thu Ý Hàm thèm để ý đến, Trọng Lâm vẫn móc mắt những người nhìn thấy bộ dạng này của . Thu Ý Hàm rốt cuộc nhận ra được vấn đề của mình, sau khi ra ngoài thay quần áo xong lần nữa, mới đưa người chờ ở bên ngoài vào.

      Trọng Lâm nhanh chóng được nâng tới giường ở trong phòng, bác sĩ và y tá lập tức bắt đầu xử lý chỗ vết thương ban đầu. Nhưng mà, bộ dạng này của Trọng Lâm giờ, bác sĩ và y tá nam có thể thèm để ý, nhưng bác sĩ và y tá nữ cảm thấy xấu hổ sao?

      “Có thể làm phiền chút ?” Cắt ngang tiến độ của bọn họ tốt lắm, nhưng mà cảm thấy ngượng ngùng nếu xử lý chút thân thể gần như trần trụi của Trọng Lâm.

      Kéo qua góc chăn, sau khi đem vị trí cần che che lại, Thu Ý Hàm khôi phục lại bình tĩnh, ở bên nhìn. Xem ra, vết thương rất nghiêm trọng, có vài chỗ còn rỉ máu.

      Ngoại trừ lúc phát ra tiếng ở trong phòng tắm, cho đến bây giờ Trọng Lâm cũng có lên tiếng lần. Cuối cùng, sau khi bọn họ dùng vải trắng từng lớp, từng lớp bao lại chân của Trọng Lâm rồi mới rời khi được Trọng Lâm ra hiệu.

      biết có phải mình nhìn lầm hay , cảm thấy nữ hộ sĩ kia chỉ nhìn Trọng Lâm với ánh mắt là lạ, ngay cả nhìn ánh mắt của ta cũng có chút kỳ quái.

      Nhất là khi vừa mới đắp cái chăn kia lên Trọng Lâm, ánh mắt của ta luôn trừng . lại quen biết ta, người muốn trừng, cũng có thể trừng Trọng Lâm mà, với có quan hệ gì?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :