1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nở Rộ - Sói Xám

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5


      Cố Yên rất vui, lâu lắm rồi gặp Cố lão gia, hôm nay hiểu vì lý do gì mà lại sai người tới đón về nhà.

      "Cha!" Cố Yên vui mừng reo lên. Tiếng gọi trong trẻo cất lên, Cố Bác Vân ngẩng đầu nhìn, thấy con thân đứng trước cửa, ánh mắt dấu nổi niềm vui sướng. hơn hai mươi năm trôi qua, bóng dáng người con mặc chiếc váy trắng với đôi mắt đen láy lại như về ngay trước mắt. Ông ta khẽ thở dài: "Cố Yên, ngồi xuống con!" Cố Yên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa: "Chị đâu rồi cha?"

      "Chị con công tác rồi!" Cố Bác Vân hỏi con với vẻ mệt mỏi: "Cha nghe , Phương Diệc Thành về rồi. Hai đứa... có gặp nhau ?" Cố Yên sững sờ khi nghe cha nhắc tới ấy, tại chính căn nhà này: " cha à!"

      "Yên Nhi, con... và cậu ta có thể đến với nhau được rồi.” Cố Bác Vân trầm tư hồi lâu mới . "Cha..." Cố Yên ngạc nhiên kêu lên. ngờ cha gọi về là vì chuyện Phương Diệc Thành trở về, càng thể ngờ cha lại đồng ý cho và Diệc Thành nối lại quan hệ. việc năm đó thể là tha thứ hay tha thứ, nhưng lẽ nào cha lại trách Phương Diệc Thành? Cố Bác Vân quay mặt ra cửa sổ: "Mấy năm nay cha nghĩ rất kỹ rồi. Chuyện năm đó, suy cho cùng đều do lỗi của cha. Đời này, cha nợ mẹ con nhiều lắm, cha hy vọng con có thể tìm được hạnh phúc thực của mình."

      Nước mắt lăn dài má Cố Yên. Chuyện năm đó,chỉ mới nhắc tới thấy tim nhói đau. Theo Phương Diệc Thành, còn... Lương Phi Phàm sao đây?

      Hạnh phúc thực ư? Nhưng bây giờ mình cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.

      Nnức mắt vẫn tuôn trào má: "Cha, con và Phương Diệc Thành thể quay lại vói nhau được nữa. Chuyện của dì Nguyễn, con cũng có lỗi phần, sai cũng sai rồi,hơn nữa, chẳng phải giờ đây con rất hạnh phúc sao?"

      “Tối qua, cha nằm mơ thấy mẹ con." Nét dịu dàng lên gương mặt Cố Bác Vân, dưòng như việc nhắc tới vợ khuất cũng là việc khiến ông rất hạnh phúc"Mẹ con trách cha chăm sóc tốt cho con... Nửa đêm tỉnh dậy, cha thể nào chợp mắt được nửa, nghĩ lại mấy năm nay, cha chăm lo cho các con chu đáo Minh Châu cả ngày phải bôn ba bên ngoài như con trai, còn con ..." Giọng Cố Bác Vân nghẹn lại, khác hẳn với Cố Bác Vân mạnh mẽ chốn thương trường. "Tiểu Yên, là cha cố chấp, mấy năm nay khiến con phải chịu nhiều đau khổ."

      Nước mắt Cố Yên vẫn tuôn rơi. Từ ngày dì Nguyễn ra , cha chưa từng tâm với về những điều thầm kín trong lòng như ngày hôm nay.

      Lão quản gia xuất làm hỏng bức tranh cảm động giữa hai cha con: "Lão gia, Lương tiên sinh tới, muốn gặp Cố tiểu thư. Cậu ấy muốn lên đây."

      Muốn lên đây? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cố Bác Vân nhìn con cái rồi thở dài, ông ta cũng định so đo với cậu trai trẻ kia nữa, liền : "Cố Nhi, con xuống dưới nhà ! Lời cha , con nhớ suy nghĩ cho kỹ đây."

      Cố Yên lắc đầu: "Cha, hôm nay con ở nhà chơi với cha." Cố Yên thèm để ý đến chàng Lương Phi Phàm kỳ quặc kia nữa.

      Cố Bác Vân cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đời chắc có đứa con trai nào ngang ngược hơn Lương Phi Phàm, và chắc cũng chỉ có con ông mới hàng phục được nó.

      "Thôi về con! Cha mệt rồi, hôm khác lại đến."

      Cố Yên cắn môi nũng nịu, gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng.

      Lương Phi Phàm hai tay đút túi quần, đứng chờ sẵn ở bậc thang, vẻ mặt sốt ruột. định xông lên tầng thấy Cố Yên lửng thững bước xuống với khuôn mặt giàn giụa nước mắt: "Sao thế?" đáng chết, làm bé của phải khóc!

      Cố Yên vội lau nước mắt, lườm cái, rồi đẩy ra, tiếp tục bước xuống.

      Lương Phi Phàm đuổi theo, kéo Cố Yên lại vặn hỏi: "‘Sao em khóc? Ông ta mắng em hay đánh em?!"

      Cố Yên cố hết sức đẩy ra, đẩy được, liền cắn cái, như để trút bỏ nỗi bực dọc, thả ra, rồi đá cho cái nữa: "Cha em làm sao có thể đánh em được? cần phải lo!"

      xong, liền chạy mất. Lương Phi Phàm xoa xoa lên vết răng cắn, nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.

      Cũng giống những lần trước, Lương Phi Phàm nhanh chóng quên mất mình là người "được giận", mấy ngày liền lên núi xuống biển, suýt nữa hái được cả mặt trăng trời để làm mỹ nhân vui, vậy mà mỹ nhân vẫn giữ bộ mặt lanh lùng, chẳng thèm đế ý.

      Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại thân mật như lúc đầu, hai người quay ra làm sứ giả hòa giải: "Đại ca, em nghĩ phải tỏ thành ý, Tiểu Yên nhà chúng em dễ mềm lòng lắm đấy, tự phạt rượu mình , rồi xin lỗi ấy tiếng ấy giận nữa đâu." đoạn, Tiểu Ly cười hì hì rồi cầm chai rượu tới. Lương Phi Phàm đặt ly rượu xuống bàn, rồi chăm chú nhìn Cố Yên. Còn Cố Yên vẫn giữ bộ mặt lanh như băng. Lương Phi Phàm khẽ than thở, cầm ly rượu lên uống hơi cạn sạch.

      "Tiểu Ly, giúp đại ca dỗ dành chị Yên hay là giúp bạn trai báo thù đây hả?" Lý Vi Nhiên ngồi cạnh nhún nhún vai, ai chẳng biết ba rất biết cách biện hộ cho mình, mặt Trần Ngộ Bạch vẫn còn mấy vết bầm tím kia kìa, ta làm sao có thế giúp đại ca được, chẳng qua là mượn cớ báo thù mà thôi.

      Mọi người nghe xong cười sảng khoái, Tiểu Ly tức quá đuổi đánh Lý Vi Nhiên khiến ta chạy khắp phòng. Trong tiếng cười ồn ào, Lương Phi Phàm vẫn chăm chú nhìn Cố Yên. Tửu lượng tốt cũng có nghĩa là uống mãi say, đầu hơi choáng váng, chỉ có nhìn , mới thấy lòng thanh thản. Cố Yên nhìn đôi mắt cũng biết uống khá nhiều rồi. Cái Tiểu Ly này đáng chết, nhớ lấy, bản nương tha cho đâu! Kỷ Nam ngồi quan sát lâu, lúc này mới đến bên Lương Phi Phàm: "Đại ca, để em giúp ."

      Lương Phi Phàm nhìn Kỷ Nam, chỉ "hừm" tiếng, ta còn chưa say tới mức ấy, Kỷ Nam nghĩ gì, ta là người nhất. Lý Nham làm hỏng việc, Kỷ Nam cố gắng nghĩ cách cứu nguy, chắc viện cớ này mà muốn đổi lấy mạng Lý Nham chăng?

      Thái độ Lương Phi Phàm lạnh như băng, Kỷ Nam dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ đứng góc quan sát.

      Lâu sau, Lương Phi Phàm mới quay lại sofa, ngồi xuống, lanh lùng buông câu: "Lần sau nó còn rơi vào tay đừng hòng đến cầu cứu nghe chưa?"

      Kỷ Nam gật đầu lia lịa, trong lòng mừng muốn rơi nước mắt

      Mọi người huyên náo tới nửa đêm, xong ai về nhà người nấy.

      Mọi người bước vào thang máy, đến tầng mười bảy bỗng "ting tang" tiếng, cửa thang máy mở ra. Bên ngoài hành lang, tiếng Tiểu Lục quát mắng hầu hạ đại ca chu đáo, sắc mặt Cố Yên dần dần chuyển sắc, hứa hẹn trận cuồng phong sắp sửa ập đến.

      Cố Yên chỉnh lại chân váy, nhàng đến bên Lương Phi Phàm, khẽ : "Phi Phàm, em mệt rồi, mình về nhà !"

      Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, làm sao chị Yên lại bình tĩnh như có chuyện gì? Lần này chắc Lương Phi Phàm phải trọng thưởng cho Kỷ Nam mới được. Riêng Tiểu Ly mừng thầm, trước cơn bão, trời đất bao giờ chả phẳng lặng, các người hãy chờ xem, có người sắp gặp xui xẻo rồi...

      Cả quãng đường về đều im lặng.

      Lương Phi Phàm cũng đoán được phần nào .Trong lòng dâng lên niềm vui sướng, hóa ra, cũng có chút vị trí trong tim . Vừa về đến nhà, Cố Yên đùng đùng thu dọn hành ly, từ tầng lên đến phòng ngủ tầng hai, như có trận cuồng phong quét qua. Lương Phi Phàm thấy vậy, càng tỏ ra khoái trí, đám người làm trong nhà thấy cảnh lạ thường, ai nấy đều sợ hãi trốn trong phòng.

      Đợi dến khi Cố Yên giận sôi máu, xách hánh lý ra dến cửa, Phi Phàm mới tiến đến chặn lại.

      "Cút mau!" Giọng danh lai nhưng cũng kém phần mê hoặc.

      " muốn nghe giải thích sao?" Luong Phi Phàm tựa lưng vào cửa, miệng tươi cười, hai tay dang ra định ôm vào lòng, nhưng lại bị đẩy ra. "Có gi bực mình em cứ , đừng có động chân động tay thế này chứ!"

      Hơi thở còn dượm hơi men, Cố Yên quay đầu di. nhìn cách si mê, tuy hơi ngà ngà, nhưng trong đầu vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, ngay cả khi tức giận, mặt mày cau có trông vẫn đẹp và ngọt ngào.

      " hề động đến con bé ấy, ngón tay cüng ."

      Cố Yên nghĩ tới bộ mặt trẻ trung của con bé lúc nãy lại tứúc điên lên: " động đến nó mà lại làm nó có thai được à? Tránh ra cho tôi !"

      "Có thai ư?" Luong Phi Phàm hé mắt hoài nghi, chắc chấc Kỷ Nam lại giở trò muốn hại mình đây!

      "Ngón tay có thể khiến con bé ấy mang thai được hay khóng, em là người nhất,- đúng nào?"

      Tâm trạng vui, cố ý chọc tức , vừa vừa cúi xuống liếm liếm má .

      "Đồ hạ lưu!" Cố Yên bị ôm chặt vào lòng, rót vào tai những lời xu nịnh, khiến mặt đỏ bừng.

      Mặc cố giãy giụa để rời khỏi vòng tay, càng ôm chặt hơn: "Chẳng phải em hạ lưu sao? Em nhớ à, khi mình say đắm giường, em cầu xin hạ lưu thêm nữa?"

      Cố Yên xấu hổ đỏ mặt, người đàn ông này là hạ lưu hết mức, thế mà còn cười được cơ đấy!

      " có cái thai nào hết!" Lương Phi Phàm khẽ vuốt những sợi tóc , giọng dịu lại. "Làm sao có thai chứ? phải là em biết... Hơn nửa, nếu có thai làm sao có thể để con bé đó làm kinh động đến chính cung nương nương của được?"

      xoay người lại đối diện với mặt mình, nghiêm túc nhìn vào mắt , : "Nếu có thai, mẹ của đứa bé chỉ có thể là em mà thôi... Cố Yên, em có hiểu ?"

      Đầu óc trở nên hỗn loạn. Chính cung nương nương,mẹ , con. những từ này chưa bao giờ với , giờ lại tràng khiến khỏi kinh ngạc và có chút ….ngại ngùng.

      Lương Phi Phàm chăm chú quan sát thái độ của ,biết tin mình: "Lần đầu tiên Cố Yên ghen.' Lương phi Phàm phát ra tiếng cười kiêu ngạo, rồi đặt lên môi nụ hôn ngọt ngào. Hóa ra người xưa rất đúng, ghen là đức tính trời sinh của đàn bà.

      Cố Yên thấy lo sợ trước đắc ý mà thể qua điệu cười, mình làm gì thế này? Người phụ nữ ghen lồng lộn lại là mình sao?!

      "Bịch!"

      Cố Yên quay người, vội vàng về phòng.

      Cái tiếng "bịch" phát ra từ việc vứt hành lý xuống đất,ừ, vứt xuống chân kẻ đắc ý kia .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6


      “Chào buổi sáng!" Lương Phi Phàm mang bửa sáng vào phòng rồi cất tiếng chào vẫn tỏ ra tức giận giường kia.

      Cố Yên chỉ "hừm" tiếng.

      Dạ dày của Cố Yên vốn tốt nên mỗi bữa sáng, đều cho người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho , mà tự tay nấu cháo bưng lên, bảy ngày là bảy vị khác nhau. Cho dù bận đến mấy, cũng nán lại đợi ăn xong rồi mới đâu .

      "Nóng à?" Nhìn chau mày kêu lên, cúi xuống thổi cho bát cháo nguội.

      Cố Yên thấy đầu cứ áp sát vào ngực mình, giận dỗi : "Chắc ăn no rồi nhỉ?"

      Lương Phi Phàm ngẩng đầu, đặt vào môi nụ hôn: "Đói nãy giờ rồi, lúc nãy ăn tạm miếng bánh, giờ muốn ăn bữa chính, được ?"

      đoạn, tay lại lần lần vào những chỗ nguy hiểm. Sáng sớm mới tắm xong nên vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, bàn tay dùng lực miết lên ngực . Cố Yên nghe thấy cả tiếng nuốt thèm thuồng trong cổ họng .

      Nụ cười mời gọi của người đẹp vào lúc sáng sớm khiến trái tim như tan chảy. Cố Yên hôn lên môi , nụ hôn chủ động kiểu Pháp làm cho bữa sáng cũng nóng bừng.

      Lương Phi Phàm đè xuống tấm thảm, mới chỉ giây trước, còn mềm mại như nước, bỗng đứng phắt dậy, chỉnh lại quần áo, vứt cho người đàn ông sững sờ câu: " được làm thế”', rồi quay lưng làm.

      Cố Yên vừa tới công ty biết có chuyện xảy ra, đám đồng nghiệp túm năm tụm ba bàn tán xôn xao, đến nỗi nhìn thấy Cố Yên đến mà bọn họ vẫn tản ra.

      vừa bước đến cửa phòng làm việc của Kỷ Nam liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, hình như vừa có thứ gì đổ vỡ, tiếng đấm đá càng lúc càng kịch liệt. Cố Yên nhíu mày, sang ô cửa kính nhìn vào, bên trong có hai người đàn ông thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hay đây, lại có trò hay . để xem rồi! nhanh chóng chạy về phòng làm việc của mình, cầm chiếc giá nến tới đập mạnh vào cửa kính.

      Tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng, kèm theo những mảnh kính rơi xuống đất.

      Hai người đàn ông đánh nhau trong phòng bỗng dừng lại, họ cùng nhìn về phía ô cửa kính vỡ, chỉ thấy Cố Yên thò mặt vào, : "Hey! Kỷ Nam, mở cửa cho tôi."

      Lý Nham thần mặt ra, rồi lại nhìn Kỷ Nam, gương mặt ta vừa mới hung hăng lắm, giờ lại trở nên ngại ngùng. ta thể thán phục, Cố Yên ghê gớm!

      Tâm trạng Cố Yên vui, vì lâu ngày mới được xem trò hay, tay xoắn xoắn lọn tóc, ngang nhiên bước vào phòng tổng giám đốc: "Đánh hay lắm, tiếp tục , tôi đến làm trọng tài phân xử cho, sợ các nghe thấy tiếng gõ cửa nên mới đập cửa kính thế này. Đừng ngạc nhiên! Nào, tiếp tục !"

      Hai cao thủ hắc đạo đấu quyền còn gì hay hơn, nhưng khi nhìn thấy Cố Yên, họ biết phải phản ứng thế nào, Lý Nham đành lễ phép chào: "Chào Cố tiếu thư! Lâu rồi gặp!"

      Cố Yên gật đầu, hứng thú có phần giảm bớt, mới khi nãy còn thây ta hằm hằm sát khí, nên nhanh chân tới xem trò hay, giờ lại lịch thiệp, nho nhã, thái độ đó thấy quen quen, khiến trong thoáng chốc lại nghĩ tới người xưa, lòng thắt lại.

      Kỷ Nam tinh ý nhận ra thay đổi khuôn mặt Cố Yên, cảm giác như sắp gặp họa, nếu Lý Nham còn để Cố Yên và Phương Diệc Thành có cơ hội liên lạc với nhau biết đại ca nổi giận đến mức nào. ta chợt đổi đề tài: "Cố Yên, sửa lại cho tôi báo cáo quý này nhé, ngay lập tức!" Kỷ Nam với giọng cấp sai cấp dưới.

      " tự mà làm!" Cố Yên chịu thua, lườm cái, rồi chỉnh lại chiếc váy trắng tình, nghênh ngang bước ra ngoài, nhưng vẫn quên quay lại, hấtt hàm câu: "Hai người giải quyết việc xong rồi đến phòng làm việc của tôi, tôi có việc muốn hỏi."

      I ý Nham cười nhạt: "Việc giải quyết xong rồi, hôm nay sức khỏe của tôi được tốt, xin cáo từ!"

      Kỷ Nam mặt đỏ ửng, được câu nào. Lý Nham thấy thái độ khó xử của ta, liền bước đến, : "Kỷ Nam, cám ơn em!"

      Lúc này Cố Yên mới quay ra hỏi Kỷ Nam. "Chẳng lẽ biết gì về chuyện chăn gối à?"

      Câu hỏi của Cố Yên khiến mặt Kỷ Nam đỏ ửng lên vì xấu hổ: "Tôi làm sao mà biết được? Tôi chưa từng làm chuyện ấy. Xin đấy, tôi chỉ mặc đồ giả trai thôi, chứ đâu làm con trai đích thực!"

      'Thế chắc cũng từng nhìn thấy rồi phải ? Khi mà tiếp khách ấy...'?

      " hai và ba hạ lưu tới mức ấy đâu, Tiếu ngủ và tiểu Lục cũng giỏi chuyện này."

      “Thế à? Thế ý là Lương Phi Phàm hạ lưu đúng ?"

      Kỷ Nam vội vàng xua tay: "Ấy ấy! đừng đưa tôi vào tròng nhé! Ý tôi là cái ở tầng mười bảy đó được huấn luyện kỹ càng, người ta kiếm ăn bằng nghề đây mà."

      “Ok, chúng ta đến khách sạn "Phi"."

      lúc này, Kỷ Nam muốn cắt phăng chiếc lưỡi của mình cho rồi. Để cứu Lý Nham, mách Cố Yên chuyện hôm đó đại ca tìm em út, cứ tưởng ghen, đại ca vui mừng, ai dè ây lại biết việc.

      Có điều, nếu đúng làm sao đại ca ban thưởng cho mình được?

      Nghĩ vậy, Kỷ Nam liền đuổi theo Cố Yên, quạt gió cho lửa bùng lên, việc xong xuôi, muốn gì đại ca chẳng cho?

      Tại Lương thị. Dung Nham nheo mắt nhìn đồng hồ. Trời! chờ cả tiếng rưỡi đồng hồ rồi cơ đấy! ta đến cùng lúc với Cố Yên, vậy mà đại ca trọng sắc khinh bạn, để ta chờ dài cổ ở ngoài. Sao lâu thế nhỉ? Tinh lực của đại ca dồi dào , nhưng người bé như Cố Yên chịu được mấy hồi?

      Thư ký Lâm cắt ngang dòng suy nghĩ của ta: "Dung thiếu gia, có thể vào được rồi."

      Dung Nham bước vào phòng thấy bé kia rúc vào lòng đại ca ngủ ngon lành. "Ố ồ! Để bản thiếu gia đợi cả tiếng ở ngoài chỉ để ru mỹ nhân ngủ thôi sao? Đại ca là quá đáng!" Dung Nham đùa.

      Lương Phi Phàm cúi xuống khẽ vuốt mái tóc của người đẹp: "Có chuyện gì, mau !"

      Dung Nham nhún vai: "Phía Nam xảy ra chuyện, Trần Dịch Phong muốn gặp ." Vì sinh ra ở gia tộc Dung thị nên nhất cử nhất động của Dung Nham đều toát lên vẻ công tử.

      Lương Phi Phàm cuối cùng cũng ngẩng lên, ánh mắt nhìn Dung Nham mà chỉ có hai người họ mới hiểu: "Phương Diệc Thành bắt đầu phản công rồi."

      Người đẹp khẽ trở mình, nũng nịu hỏi: "Mấy giờ rồi?"

      "Ba giờ, em đói ? Ăn chút gì nhé?" Nghe giọng dịu dàng của Lương Phi Phàm khiến Dung Nham nổi da gà.

      "ừm... cũng hơi đói. Này, kia, mua KFC cho tôi, mỗi loại ít."

      Dung Nham bực bội: "Gì cơ, sao lại là tôi? Tôi bận nhiều việc lắm", rồi thầm than: "Mình làm gì có lỗi với bà này cơ chứ?"

      "Phi Phàm..." Cố Yên nũng nịu kéo áo .

      Lương Phi Phàm cười nịnh nọt. Dung Nham hận lúc này có máy quay để ghi lại hình ảnh đại ca của L.ương thị, nhân vật trong truyền thuyết của thành phố c, gã trùm xã hội đen hình ở Đông Nam Á, lại cam lâm tình nguyện làm đệm êm cho ngủ trưa, còn đâu nữa hình ảnh uy phong, sắc lạnh? mất mặt, mất mặt quá!

      "Tới quán ở sau tòa nhà, là Yên tiểu thư muốn ăn." ương Phi Phàm dặn dò Dung Nham. Dung Nham ngạc nhiên, muốn mình đích thân sao?

      Lương Phi Phàm thấy ta còn đứng bất động, chưa chịu trợn mắt nhìn. Dung Nham cảm thấy như có vô số nhát dao thi nhau chém xuống người mình.

      Đành phải ... Ai bảo mình đánh lại được đại ca to khỏe?

      Nhìn cảnh bồ trẻ của đại ca ngồi gặm cánh gà rán sofa, Dung Nham lại nghĩ tới quán KFC sau phố. Trang thiết bị trong quán giống hệt những quán khác, nhưng khác ở chỗ, quán này đến người khách cũng có, may mà ta đến mua đồ cho Cố tiểu thư, người bảo vệ mới mở cửa cho vào. Trong khi chờ tay đầu bếp lão luyện chiên cánh gà, Dung Nham dạo vòng quanh cửa hàng, nhìn những nhân viên mặc đồng phục lau sàn nhà, số đứng ở quầy thu ngân, tất cả chỉ để chờ tiểu thư họ Cố năm bữa nửa tháng mới ghé qua lần để ăn gà rán.

      Dung Nham cũng từng tiêu tốn rất nhiều tiền cho các em, nhưng ta cũng điên rồ tới mức mở hẳn quán KFC chỉ để phục vụ người đẹp. Thấy cảnh ấy ta nhún vai lắc đầu: "Mẹ ơi! Sao mẹ sinh con ra là con để con được hưởng phúc hả mẹ?" Dung Nham thầm than thân trách phận.

      Cố Yên ngồi ăn gà rán cách ngon lành, biết là cố tình hay vô tình mà làm đổ bát tương ớt vào chiếc áo trắng tinh của Dung Nham. Đại ca có mắt như mù, can thiệp gì, khiến Dung Nham cố vui vẻ làm ngơ trong khi hàm răng nghiến ken két vì tức tôi.

      Buổi hành xác cuối cùng cũng kết thúc, Dung Nham ra về với bộ mặt nổi đầy gân xanh. Lương Phi Phàm quay lại ôm tình nhân bé ngồi sofa: "Sao cứ thích chọc giận cậu ta thế?"

      Cố Yên trả lời, chỉ "hừm" tiếng.

      Trong đám đệ tử của Lương Phi Phàm, chỉ có Trần Ngộ Bạch trêu chọc, ba người còn lại vì tuổi xấp xỉ nên thường chọc cho vui. Riêng gã Dung Nham này khác, lúc nào cũng tỏ vẻ công tử hào hoa, vậy nên thỉnh thoảng lại làm khó vài phen cho bõ ghét.

      Lương Phi Phàm gục mặt vào vai , hít hơi. " có ăn bánh trứng ?" Cố Yên cảm thấy phần nhạy cảm nhất cơ thể minh bắt đầu bị đánh thức, vội chuyển đề tài.

      " muốn ăn em cơ!" Giọng Lương Phi Phàm trầm hẳn xuống.

      Tuy vậy nhưng vẫn cúi xuống cắn miếng bánh trứng tay , cố kìm nén ham muốn. Thực ra biết, tối qua làm quá đà, đến gần sáng, cuộc mây mưa kết thúc, bế tắm rửa, mới phát bị chảy máu, lần này chắc phải để dưỡng thương đến vài ngày mới ổn.

      "Yên Nhi, em nghỉ ở nhà với mấy hôm, được ?"

      Cố Yên quay lại nhìn , nhịn được, lại tặng lên má hai nụ hôn. "Chẳng phải tối nào em cũng ở nhà với sao? Giờ công ty nhiều việc lắm, em ở nhà được đâu!"

      Lương Phi Phàm cười nhạt, công ty làm gì có nhiều việc cho làm cơ chứ? Thực ra biết, mấy hôm nay Phương Diệc Thành có việc ở gần công ty , muốn đến công ty là vì muốn hai người họ có cơ hội gặp nhau.

      "Em có biết là muốn làm em tổn thương ?"

      "Em biết mà!"

      "Thế đừng có dụ dỗ nữa nhé!" Cố Yên rất muốn đánh cái, tự tìm đến, giờ lại trách .

      "Mai chị em về, em muốn đón chị ấy." Cố Yên đứng lên, nghiêm túc .

      "Chị ấy mới về, chắc còn mệt lắm, để ngày kia mình mời chị ấy ăn, được ?" thực muốn gặp mặt bà chị ghê gớm, lắm mưu nhiều kế kia.

      " được!" Cố Yên xị mặt ra, . Lương Phi Phàm biết phải làm thế nào, liền kéo lại, hôn tới tấp: " bé của , thôi được, ngày mai kêu Tiểu Ngũ cùng em."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7


      Cố Minh Châu kéo vali ra khỏi sân bay,gương mặt lên vẻ mệt mỏi. Cố Yên đứng trước mặt chị, biết phải làm thế nào, cúi đầu đến tội nghiệp. Thấy vậy, Lương Phi Phàm khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Lý Vi Nhiên đưa hai chị cm lên xe.

      Lý Vi Nhiên lái xe, Cố Minh Châu ngồi cạnh, hai người họ chuyện, Cố Yên ngồi hàng ghế sau, hỏi: "Chị... gần đây có bận lắm ?"

      Cố Minh Châu quay đầu lại, bình thản trả lời: "Bận."

      Lương Phi Phàm cảm thấy hơi run khi hỏi chị mình, đành lòng, cười, hỏi thêm: "Bận việc gì thế, việc đấu thầu đúng ?"

      Cố' Minh Châu trả lời, chỉ cười cười, nếu tập đoàn nhà họ Lương rút khỏi cuộc đấu thầu này việc này chắc thắng.

      Qua gương chiếu hậu, nhìn người tình của em đầy ý, và thế là thỏa thuận ngầm giữa hai người được ký kết. rút khỏi cuộc đâu thầu này, còn tôi canh chừng em tôi hộ .

      Đạt được mục đích, quay ra nhìn vào gương xe, chỉnh lại vẻ mặt, rồi vui vẻ với em : "Chị ngồi máy bay hơn mười tiếng cũng mệt lắm rồi, chi bằng chúng ta về nhà cha ăn bữa cơm cho vui, được Tiểu Yên?"

      Cố Yên vui sướng gật đầu: "Vâng!"

      Lý Vi Nhiên ngồi nghe mà cũng phải thở dài, haizz, miếng thịt mỡ ngon lại tự dâng cho mèo, nụ cười của Cố Yên đúng là đáng giá cả quốc gia.

      Sáng hôm sau, tại Lương thị.

      Hôm nay Tổng giám đốc Lương Phi Phàm vô cùng tức giận. Điểm này cả công ty ai cũng có thể nhận ra, khí căng thẳng bao trùm trong phòng tổng giám đốc, mấy giám đốc đều tìm lý do chính đáng để tránh mặt.

      dự án cả trăm tỷ chỉ để đổi lại bữa tiệc tại nhà họ Cố. Món ngon đâu chẳng thấy, chỉ ăn được bồ tức giận mà nay biết xả vào đâu. Chẳng là trong bữa cơm tối qua ở nhà Cố Yên, Cố Bác Vân với giọng cha già bày tỏ nguyện vọng: "Cha cũng già rồi, cũng muốn có đứa cháu bế, hai con nên trì hoãn việc kết hôn nữa, hôn nhân là phải liền tay, lâu ngày e hỏng việc."

      Trì hoãn ư? Lương Phi Phàm này có bao giờ muốn trì hoãn việc kết hôn với Cố nhị tiểu thư đâu! Đáng ghét hơn nữa là, khi nhìn sang Cố Yên và Minh Châu, cả hai đều gật gù tán thưởng lời cha, làm trở thành người đáng trách, bảo sao tức cho được?

      "Lương tiên sinh, ngài có điện thoại."

      "Ai?"

      Chỉ chữ cũng làm thư ký run bắn người: "Phương... Phương Diệc Thành, Phương tiên sinh/'

      "Nối máy/'

      "Chào Tổng giám đốc Lương!" Giọng nam trầm vang lên từ đầu máy bên kia.

      "Có chuyện gì, Phương tiên sinh cứ !" Lương Phi Phàm lạnh lùng .

      ''À, là thế này... Tôi về đây cũng được nửa năm rồi, muốn mời bạn cũ ăn bữa cơm gặp mặt, biết Tổng giám đốc Lương và Tiểu Yên tốỉ nay có rảnh ?"

      Nghe hai chữ Tiểu Yên với vẻ đầy âu yếm, gân cốt Lương Phi Phàm như căng ra, cười lạnh nhạt: "Nhất định chúng tôi đến."

      "Cảm ơm!"

      " có gì!"

      Tuổi trẻ bạn từng lần ai say đắm chưa? bằng tất cả nhiệt huyết của cái tuổi trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất, để cuối cùng, cả đời này cũng thể nào quên được mốỉ tình đầu với biết bao kỷ niệm ấy.

      Nếu bạn từng có mối tình như thế bạn phần nào hiểu được tâm trạng của Cố Yên lúc này. Hình ảnh cậu thiếu niên đẹp trai mặc bộ đồ đen lên ràng trong đầu , nụ cười như mùa thu tỏa nắng, cất giọng ấm áp: "Lâu rồi gặp!"

      Phương Diệc Thành đợi rất lâu rồi, cuối cùng giây phút gặp mặt cũng tới. nhìn hồi lâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, vì đợi giây phút này hai năm nay rồi.

      Quả thực bảy năm trôi qua, đứng trước mặt mà dường như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cố Yên giật mình tìm lại cảm giác: "Vâng, lâu gặp! khỏe ?"

      Đôi nam nữ từng nhau, sau bao năm xa cách, giờ mới gặp lại, quả là cảnh vô cùng cảm động.

      "Tối nay có thể cùng nhau ăn cơm được ?" Phương Diệc Thành lịch mời.

      Cố Yên do dự, biết mình có thể kìm nén được cảm xúc cho tới hết bửa cơm .

      "Chỉ là ăn với nhau bữa cơm thôi, Tiểu Yên, mấy năm rồi gặp, rất nhớ em!" Phương Diệc Thành cười khổ, cất giọng như cầu khẩn.

      Cố Yên ngồi thẫn thờ cả ngày trời trong phòng làm việc, nghĩ xem tối nay nên ứng phó thế nào.

      ấy thay đổi lắm, vẫn vẻ ngoài đẹp trai như thế, vẫn nụ cười rạng ngời như thế... nhưng càng như thế, trái tim Cố Yên càng nhói đau.

      Phương Diệc Thành, chẳng phải quên quá khứ sao?

      Bốn giờ chiều, chuông điện thoại kêu. Dãy số quen thuộc lên, tâm trạng Cố Yên rối bời.

      "A lô!" Cố Yên nhấc máy.

      "Em ở đâu?"

      Giọng Cố Yên nghẹn lại: "Tối nay em có hẹn ăn với bạn, em về muộn nhé!"

      hiểu sao trong lúc bốỉ rối, lại nghĩ ra được câu này.

      Lương Phi Phàm im lặng lát rồi buông câu lạnh lùng đến ghê rợn "Biết rồi!"

      Khi Cố Yên và Phương Diệc Thành tới, có mấy ngườỉ ngồi đợi, bộ mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng của Cố Minh Châu, bộ mặt thản nhiên của Kỷ Nam, bộ mặt vui vẻ của Lý Nham và còn bộ mặt đầy sát khí của Lương Phi Phàm.

      Lúc này Cố Yên mới vỡ lẽ vì sao lại : "Biết rồi!"

      Phương Diệc Thành tao nhã : "Xin lỗi mọi người, Tiểu Yên vẫn chậm chạp như ngày nào nên đến trễ. Để mọi người phải chờ lâu, tôi có lỗi!" đoạn, ấy cầm ly rượu lên uống hơi hết sạch.

      Cố Minh Châu nhìn mọi người, Lý Nham vẫn vui vẻ, Kỷ Nam tỏ thái độ gì, chỉ có Lương Phi Phàm khẽ nhếch mép cười lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm vào Cố Yên.

      “Phương Cục trưởng tự phạt mình, chúng ta cũng nên so đo nữa, đúng , Lương Phi Phàm?" Cố Minh Châu đến vỗ vào bờ vai rắn chắc của Phi Phàm, mắt nhìn Phương Diệc Thành, rồi cũng uống cạn ly.

      Lương Phi Phàm có biểu gì, khẽ gọi: "Yên Nhi, lại đây ngồi!"

      Phương Diệc Thành cười, ngẩng đầu nhìn họ.

      Hai người đàn ông đều mặc bộ đồ đen, ánh mắt lên vẻ dữ dội như muốn chiến đâu, khiến bầu khí trong phòng cũng trở nên nặng nề.

      Cố Yên do dự, ngoan ngoãn đến ngồi cạnh Lương Phi Phàm.

      Suốt buổi tôi, chỉ có Cố Minh Châu và Phương Diệc Thành hân hoan chuyện, Lương Phi Phàm hề động đũa, chỉ uốg rượu.

      Nhìn kiểu cầm ly rượu suy tư kia là biết ngay vô cùng tức giận, mỗi khi làm giận, lại ăn gì mà chỉ ngồi uốg rượu, rồi nhìn như muốn ăn thịt

      Thấy vậy, Cố Yên khẽ nghiêng đầu áp vào người , cười, động tác này như muốn xoa dịu cơn tức giận cháy bùng bùng trong .

      "Sao em ăn gì cả?" Phương Diệc Thành ngồi bên trái Cố Yên, múc cho chén canh, dịu dàng .

      Bầu khí im lặng bao trùm căn phòng, Lý Nham và Kỷ Nam đưa mắt nhìn nhau. "Tôi muốn qua bàn bên kia ăn đồ tráng miệng."

      Cố Minh Châu nhanh miệng đổi đề tài trước khi Lương Phi Phàm giận dữ hất đổ bàn ăn.

      Lương Phi Phàm theo phản xạ, nhíu mày, : "Chưa ăn cơm xong, được ăn đồ ngọt!" xong, cũng cảm thấy buồn cười, thói quen là đáng sợ, trước mặt bao nhiêu người, đấng nam nhi lại cất giọng của bảo mẫu nghiêm khắc.

      Phương Diệc Thành vẫn nở nụ cười tươi, kêu bồi bàn mang đến đĩa trái cây.

      Sau đó, khí trong phòng còn nặng nề như trước nữa. Lương Phi Phàm thỉnh thoảng lại đút trái cây cho Cố Yên ăn, thỉnh thoảng lại xen vào câu chuyện giữa Cố Minh Châu và Phương Diệc Thành.

      Bữa tiệc kết thúc, Phương Diệc Thành vỗ vai Lương Phi Phàm: "Lương Tổng, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác!"

      "Phương Cục trưởng khách khí quá! Dân thường như chúng tôi chỉ mong nhờ bóng Phương Cục trưởng mà thôi. Phải rồi, cho tôi gửi lòi hỏi thăm đến Phương tướng quân." Lương Phi Phàm đáp lại cũng rất lịch .

      Phương Diệc Thành gật đẩu cười, rồi quay sang Cố Yên khoác tay Lương Phi Phàm: "Tiểu Yên, hôm nào rảnh có thể mời em uống nước ? lâu về đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá!"

      "Nếu Kỷ Tổng trừ lương của em, em sẵn sàng làm hướng dẫn viên cho ." Cố Yên cười .

      "Lương của tôi đều phải xem sắc mặt của chị dâu mà lĩnh, tôi nào dám có ý kiến gì!" Câu trả lời thể cao thủ trong trận đá bóng của Kỷ Nam. "Đây là đây nhé! Phi Phàm, tháng sau trừ lương của Kỷ Nam rồi chuyển vào tài khoản cho em nhé!" Cố Yên làm nũng, khiến mọi người đứng đó đều cười vui vẻ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8


      Về đến nhà, Cố Yên liên tục kêu đói.

      “Gần đây em ăn nhiều nhỉ?" Lương Phi Phàm ôm vào lòng, hỏi.

      Cố Yên lườm cái: "Chẳng phải làm em mệt sao?"

      Lương Phi Phàm đến chết cái điệu bộ nũng nịu của , lại..

      Cố Yên mệt mỏi đẩy ra, muốn làm tổn thương trong lúc này.

      "Phi Phàm!"

      "Sao em?"

      "Em biết là ta cũng hẹn các . Em... Hôm nay em mới gặp lại ta, ta cùng nhau ăn bữa cơm gặp mặt, em... cũng muốn với ấy, em... em biết ấy cũng hẹn cả các nữa."

      Cố Yên bốỉ rốỉ giải thích. Lương Phi Phàm thấy thái độ lúng túng của , lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

      "Lúc đó nhìn thấy em và ta vào, cũng cảm thấy hơi bực mình..." Lương Phi Phàm bình tĩnh . " đúng hơn... là sợ. Ngày đó, gặp em muộn hơn ta năm, dùng bảy năm nay để bù đắp lại. Yên Nhi, cho em biết những lời từ đáy lòng , em cũng phải cho những điều em suy nghĩ, được ? Rốt cuộc em nghĩ gì?"

      Lương Phi Phàm thấy mềm lòng, nên quyết định chuyện với .

      Cố Yên dựa vào vai , im lặng .

      "Theo bao nhiêu năm nay, em biết rất thương em…Mặc dù... em thể hứa trước với điều gì... nhưng, rất quan trọng đối với em."

      Lương Phi Phàm ôm chặt vào lòng, dường như ngay lúc này đây, muốn thân thể của và của hòa vào làm .

      Xem thái độ của tốì nay, cũng có thể đoán được phần nào lời , chỉ là ngờ lại ... mình là người rất quan trọng đối với .

      bé của , em biết , vì câu này, phải mất bao nhiêu cái bảy năm nữa, cũng bằng lòng chờ!

      ôm chặt tới nỗi có chút thoải mái: "Phi Phàm... phải khóc đấy chứ?"

      "Phi Phàm?"

      "Phi Phàm, làm em đau đây!"

      nới rộng vòng tay, nhưng vẫn ôm âu yếm, im lặng .

      lúc lâu sau, Cố Yên như chìm vào giấc ngủ trong vòng tay êm ái của . cúi xuống, ghé sát tai thầm.

      "Vâng?"

      "Yên Nhi, em lấy nhé?"

      "ừm... Ah?" Cố Yên ngủ thiếp .

      Lúc này, rất nghiêm túc.

      Mấy năm , lúc nào cũng muốn đề cập với về vấn đề này, chi là... nhìn thấy dáng vẻ vô tư lự của , lại dám . Cho đến giờ, hai người vẫn chưa tới chuyện kết hôn.

      Nhưng trong lòng cũng hiểu... ... e rằng muốn kết hôn với .

      "Phi Phàm!" Cố Yên đứng lên, lưng quay lại phía , : "Chúng ta cứ như thế này... chẳng phải là rất tốt sao?"

      Lòng buốt lạnh, cũng phải thôi, là sốt ruột. " biết rồi, em tắm , hâm lại đổ ăn cho em." dịu dàng , rồi quay người xuống bếp.

      Người cũ lâu ngày gặp, khi gặp lại, quá khứ tươi đẹp lại về gần gũi, thân thương. Người mà Cố Yên cảm thấy thân thiết ngày nào cũng đến. ấy ngồi trong xe, dường như muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống tại của , chỉ đứng từ xa quan sát. Có lúc, kìm lòng được, nhìn về phía , lại tươi cười bưóc xuống xe, chuyện với vài câu.

      Lương Phi Phàm biết chuyện, hy vọng làm nữa, vì chuyện này, hai người họ lại giận nhau.

      Buổi chiều, Cố Yên đứng bên cửa sổ lầu nhìn xuống, theo thói quen, lại nhìn về phía gốc cây cổ thụ.

      Hôm nay, Phương Diệc Thành tới.

      hiểu sao, lại thấy trong lòng bồn chồn, hình như mong chờ ấy tới?

      vội vàng bắt taxi đến Lương thị, nỗi lo lắng trong lòng dâng lên.

      Cánh cửa bật mở, Lương Phi Phàm nhíu mày nhìn ra, lạnh lùng trong đôi mắt biến mất, thay vào đó là vui mừng. Ôm vào lòng, hôn lên má , vui mừng : "Sao hôm nay lại có thời gian tới thăm thế?"

      "Bản quan thị sát dân tình." Vừa vừa véo má , cười ranh mãnh.

      cũng cười: "Ồ! Là kiếm tra đột xuất hả?"

      " giấu bảy mươi hai phi tần ở đâu rồi? Kêu ra đây để bản quan gặp mặt!"

      "Quỷ con!" ôm chặt hơn. "Nhớ rồi à?"

      Thư ký Lâm rụt rè gõ cửa, mang đồ ăn được hâm nóng tới, nhìn gương mặt tươi cười của ông chủ, thở phào nhõm. Mấy ngày nay, ngày nào cũng phải thay bộ ấm chén mới trong phòng. Mấy giám đốc chỉ được nghỉ mấy tiếng ngày, còn lại luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng đối phó với tính khí thất thường của ngài tổng. Chỉ có mỗi việc vào hỏi ngài tổng bữa trưa ăn gì mà lần nào cũng bị quát cho nước mắt giàn giụa.

      Những ngày tháng khổ cực qua rồi….

      đường tới công ty, qua tiệm cơm, nhân tiện mua vài hộp bánh chẻo và thịt xiên chua cay nướng, định làm quà cho thư ký, ai ngờ, Lương Phi Phàm lại ăn gần hết.

      " chưa ăn trưa à?" Cố Yên ngạc nhiên hỏi, giờ là buổi chiều. ngồi xuống cạnh , lấy miếng bánh chẻo bỏ vào miệng cho . Lương Phi Phàm há miệng ngậm luôn bánh chẻo lẫn ngón tay , động tác rất gợi tình khiến mặt lại đỏ ửng. đánh vào vai cái rồi lau ngón tay lên áo .

      "Ăn mình, thấy ngon."

      Nghe giọng oán trách như đứa trẻ con, khỏi buồn cười: "Thế lần sau muốn ăn hai mình nhớ mời em nhé, nhưng phải nhớ hẹn em trước đây!"

      Lương Phi Phàm ăn hết chỗ đồ ăn, mở chai rượu vang, chậm rãi uống từng ngụm: " tưởng… lịch hẹn của em kín rồi!"

      Cố Yên biết trong lời của có ý châm chọc, thèm đế ý vì muốn lại to tiếng ở đây.

      Thấy Cố Yên phản ứng gì, lại càng tức điên lên: "Thế nào? Hôm nay đến để cảm ơn ngăn cản em và người ấy đến với nhau à?"

      Cố Yên cũng bị làm cho tức điên lên: " cho là thế là như thế đây!"

      Giọng như thách thức, làm thổi bùng ngọn lửa nóng giận cháy hừng hực trong . đứng dậy, bế xốc đặt xuống sofa, chỉ thoáng sau, quần áo của rơi vương vãi dưới chân ghế, tiếp theo đó, chỉ còn tiếng rên ri như van xin hãy nhàng hơn...

      Tại nhà Phương Diệc Thành.

      Phương Diệc Thành dừng bước chân: "Cha, sao cha còn chưa nghi?"

      "Cha đợi con." Lão tướng quân tuổi cao nhưng lưng vẫn còn thẳng, chỉ có điều tóc điếm bạc, mắt còn tinh nhanh như trước.

      Phương Diệc Thành người đầy hơi men nhưng giọng vẫn rất ràng: "Cha còn ngăn cản con sao? Bảy năm trước cha hứa với con là làm đến chức cục trưởng rồi cho con về tìm ấy. Nay con thực được rồi. Cha, giờ... con muốn thực ước mơ của con." Khi nhắc tới ước mơ của mình, đôi mắt rực sáng, nét mặt đầy kiên quyết.

      Lão tướng quân khẽ thờ dài. Đây là người con trai mà ông hài lòng nhất, vì muốn con trai trở thành người nối nghiệp mà mười năm trước ông giao cho con nhiệm vụ gia nhập Cố gia với tư cách gián điệp nằm vùng, dù lúc đó Phương Diệc Thành học tại FBI - Mỹ, ai ngờ người con trai út của ông lại qua được ải nữ nhân thường tình.

      "Phương Diệc Thành, cha hiểu được nổi khổ tâm của con, mấy năm nay con chịu kết hôn, cha cũng làm khó dễ con. Nhưng con người có số, con và tiểu thư nhà họ Cố thể đến được với nhau, con người sống phải luôn nhìn về phía trước, nên cứ sống mãi trong hoài niệm." bao năm ông xông pha chiến trường, quen thẳng vào vấn đề mà hề quanh co.

      "Nếu chặng đường tiếp theo mà ấy, chi bằng con cứ ở nguyên chỗ này còn hơn." thấp giọng .

      "Gần đây con luôn hành động theo ý mình, mục đích của con là gì? Để chịu thất bại sao?" Mấy ngày nay Diệc Thành kết thân được với hai người có thế lực, từ chính trường cho tới thương trường, quyết đấu phen với Lương Phi Phàm.

      "Cha phải lo lắng cho hai con, các ấy chỉ đứng đằng sau thôi, mọi việc con làm con chịu, với lại con tính toán từ rất lâu rồi, có chuyện gì đâu." cười chua xót. "Còn mục đích của con rất đơn giản, con chỉ muốn Lương Phi Phàm gặp càng nhiều phiền toái càng tốt.

      Lão tướng quân tặc lưỡi, ông thể tưởng tượng nổi, người con trai tài giỏi mà ông đặt hết hy vọng lại trở nên khó bảo như thế...

      Cố Yên liếc mắt nhìn thấy chiếc xe Benz đậu dưới gốc cây. bước tới, gõ cửa xe nhưng ấy vẫn tỉnh.

      Thực ra biết ấy từ trước tới nay rất ít khi ngủ say. Ngày đó, phòng ở dưới phòng , nửa đêm tỉnh dậy đóng cửa sổ cho khỏi lạnh, đều nhắn tin cho , hỏi: "Tiểu Yên, em ngủ được à?"

      Khi quay người bước ấy lại tỉnh dậy. Nhìn thấy , giật mình, vội vàng mở cửa xe bước xuống.

      "Xin lỗi em, tối qua ngủ, nên giờ ngủ hơi say” vội vàng giải thích như đứa trẻ.

      " có gì, phải em đợi đâu!" vừa cười vừa trả lời cách khách khí và xa lạ.

      Phương Diệc Thành gõ lên mũi : "Tiểu a đầu! Thôi được, là đợi em."

      Động tác vừa nhanh vừa quen thuộc khiến kịp phản ứng, chỉ cười: " đợi em có chuyện gì thế?"

      "Chẳng phải em làm hướng dẫn viên cho sao, giờ được nghỉ, em dẫn thăm quan vài nơi nhé!" cúi đầu rất nghiêm túc.

      "Nhưng em còn phải làm mà!"

      "Thế mời em ăn để đền bù tổn thất lương tháng của em được ?"

      Nhìn ánh mắt dịu dàng của , trái tim lại đau nhói.

      "Em đến cổng công ty, lái xe tới, nhanh lên nhé!" vào tai .

      Cố Yên bất giác mỉm cười.

      Phương Diệc Thành phóng nhanh xe tới, cua góc rất đẹp mắt rồi dừng lại ngay trước cổng công ty của Cố Yên.

      "Nhanh lên xe!" Phương Diệc Thành nhoài người mở cửa xe để bước lên.

      Khi xe vòng qua chỗ rẽ, qua gương chiếu hậu, Cố Yên nhìn thấy bọn A Hổ, người mà Lương Phi Phàm ngầm sai tới để theo dõi nhất cử nhất động của , bóng chạy theo xa dần.

      "Vui ?"

      "Vui." vừa vừa nhìn chuyên tâm lái xe, nét mặt lên tinh nghịch.

      hưởng ứng của làm Phương Diệc Thành ngạc nhiên, vì phải là thích bị trói buộc. Lương Phi Phàm làm sao có thể ép buộc được đây?

      "Chúng ta đâu thê?"

      "Đến trường bắn."

      Đấu mười vòng Phương Diệc Thành thắng đến tám.

      "Trình độ kém rồi đây, học trò!" Phương Diệc Thành là xạ thủ giỏi, năm đó dạy rất nhiều, sau đó, trình độ của hai người ngang sức ngang tài.

      "Sư phụ, thầy làm nghề này đế kiếm sống, số em may mà sống bằng nghề này, cho nên trình độ kém cũng là điều đương nhiên thôi."

      Cố Yên nâng ly rượu chúc mừng . Người làm quan to có khác, thích đến trường bắn nào ở ngoại ô cũng được, hơn nữa, đồ ăn mang lên đều là dành cho khách VIP.

      "Này!" Lương Phi Phàm và Cố Yên chúc rượu nhau. "Hình như em muốn nhắc nhở là Lương Phi Phàm đối với em rất tốt?"

      " phải là nhắc nhở, mà thực tế là như vậy, ai cũng nhận ra điều đó"

      "Em còn ?"

      Câu hỏi bất ngờ khiên Cố Yên suýt nghẹn.

      "Tiểu Yên, em còn ?" Phương Diệc Thành nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

      "Em trả lời ." Phương Diệc Thành buồn bã .

      " hỏi bất ngờ như thế, thử hỏi làm sao em trả lời được đây?" Cố Yên khẽ .

      "Em vẫn còn . Mười năm qua, ngày nào em hết ." Phương Diệc Thành nhìn vào mắt khiến hai má đỏ bừng. lại từ từ : "Nhưng em trách , trách là cảnh sát mật, trách hủy hoại nghiệp của cha em, trách hại chết dì Nguyễn, có phải ?"

      Tiếng nhạc du dương, réo rắt hòa vào trong tim. Cùng với ánh sáng mờ dịu, quá khứ dần chìm vào quên lãng, vậy mà hôm nay lại đưa chúng ra ngoài ánh sáng, dưới cái nắng gắt của mặt trời rọi sáng đến từng chi tiết.

      Lúc này, tâm trạng rối bời, biết phải thế nào mới phải.

      " nhắc tới chuyện này làm gì..." Cố Yên đau khổ quay mặt , .

      " ta như ngọn núi đứng chắn giữa hai chúng ta.

      Cố Yên, em với từng là những người bạn tốt nhất, từng là đôi tình nhân đẹp nhất, sau khi chuyện đó xảy ra,chúng ta còn ở bên nhau nữa. Mặc dù phải là người trực tiếp chỉ ra tội của cha em, nhưng em phải biết, cha em phạm pháp, chỉ thực theo pháp luật thôi, sai, đó là trách nhiệm phải làm. Còn dì Nguyễn mất vì bệnh tim, có em và dì ấy cũng còn sống được bao lâu nữa."

      Cố Yên đứng dậy bỏ , Phương Diệc Thành chạy theo kéo lại: "Em còn trốn tránh bao lâu nữa đây?"

      "Sao em phải ngồi đây nghe những lời này? Phương Diệc Thành, nghĩ em chưa đủ đau lòng sao? Phải xới lại chuyện cũ lần nữa để em cảm thấy đau khổ phải ? Em thích trốn tránh bao lâu kệ em, chỉ cần đựng xuất trước mặt em cả đời này, em quên quá khứ đó. Ở bên cạnh Lương Phi Phàm, em thấy hạnh phúc, hãy ra khỏi cuộc đời em! ngay!" Cố Yên gào thét trong đau khổ.

      "Em... em có dám , khi ở bên ta em lần nhớ tới ?" Phương Diệc Thành kiên định .

      Cố Yên trong nước mắt: "Nhớ, nhưng có biết sau nỗi nhớ đó là gì ? Thời khắc mà dì Nguyễn ngã dưới chân em, thời khắc mà cha cầm súng đuổi em ra khỏi nhà, thời khắc em ngã xuống giường của Lương Phi Phàm, em thề rằng cả đời này chúng ta chung con đường!"

      Hai người im lặng nhìn nhau.

      lúc sau...

      Phương Diệc Thành buông tay ra, rồi kéo ngồi xuống ghế: "Thế chúng ta có thể làm bạn ?" cũng ngồi xuống với . "Nếu thể quay lại với nhau, chúng ta làm bạn có được ?"

      Cố Yên im lặng.

      "Cố Yên, phải em định cả đời này nhìn mặt mối tình đầu của em đây chứ?"

      Cố Yên vẫn im lặng, hiểu vì sao bỗng dưng lại xuất trong đời với những lời khiến vô cùng bất ngờ như thế.

      "Em... Việc này sau hãy !" xong uống cạn ly rượu, lạnh lùng trả lời. "Xem tâm trạng em thế nào ."


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9




      Lúc về đến thành phố là giờ tan tầm, vậy mà xe cộ đường lại rất ít, cứ đoạn lại có nhóm người chặn xe để kiểm tra, nhưng họ phải cảnh sát.

      Nhìn thấy xe của Phương Diệc Thành, nhóm người tới, dẫn đầu là Tần Tống. Phương Diệc Thành hạ kính xe xuống: "Thiếu gia, bận sao?"

      Tần Tống như ngồi đống lửa vì đại ca của ta sau khi nghe cuộc điện thoại của A Hổ cho người bao vây thành phố c. Trong đám thuộc hạ chỉ có số ít là biết dung nhan .của Cố Yên, nên ta và đại ca phải đích thân tìm. Nhìn thấy Phương Diệc Thành, ta như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống, nhưng may mà vẫn kìm nén được cơn tức giận: "Phương Cục trưởng, ngài có phúc đây!"

      đoạn, ta quay sang Cố Yên: "Chị dâu!", ta như gằn ra từng chữ. "Đại ca tìm chị vất vả lắm đây."

      Chưa xong chiếc Land Rover lao vút tới, chỉ cách Phương Diệc Thành chưa tới mét mới phanh gấp lại.

      Sát khí đằng đằng.

      Hơi men của ly rượu lúc nãy giờ mới phát tác, Cố Yên ngà ngà say, nhưng vẫn đủ tinh táo để nhận ra gương mặt lạnh lùng đanh lại vì tức giận của Lương Phi Phàm qua lớp kính xe. Thôi thế là hết, thầm than.

      Phương Diệc Thành thấy ta bước xuống xe và lôi Cố Yên định tới ngăn lại, nhưng bọn Tần Tống đứng chắn, ngầm ý: "Tránh xa người của đại ca tao ra" nên chỉ có thế đứng nhìn.

      Lương Phi Phàm mở cửa, dìu lên xe, thấy hơi thở nồng mùi cồn, ngầm rủa, hừ, thế mà cứ luôn miệng kêu biết uống, vậy mà mới gặp lại tình cũ say thế này đây?

      Cố Yên ngả vào lòng Lương Phi Phàm, đầu óc quay cuồng, lúc này biết phải gì cho phải. Qua lớp cửa kính, với ra câu: "Phương Diệc Thành, chào !"

      Phương Diệc Thành cười nhạt. Bỗng Cố Yên cảm thấy vòng tay Lương Phi Phàm ôm chặt tới nỗi toàn thân khó chịu. nhăn nhó: " muốn bóp chết em phải ?"

      tìm suốt buổi chiều, tất cả đám thuộc hạ đều được sai tìm kiếm, cứ nghĩ tới cảnh cùng tình cũ ở nơi ai biết, lòng lại quặn thắt như bị hàng nghìn nhát dao cứa vào. Giờ tìm được , ôm vào lòng, lại ngọt ngào chào tạm biệt tình cũ, khiến

      hận đến nổi muốn rút súng ra tặng cho đối phương vài viên kẹo sắt.

      "Phương Cục trưởng ôn lại chuyện cũ xong chưa?" Lương Phi Phàm hỏi bằng giọng châm chọc.

      Tần Tống biết ý lùi ra chỗ khác. Phương Diệc Thành bước xuống xe, đứng trước mặt : "Lương Tổng, tôi đơn thuần muốn ôn lại chuyện cũ, mà tôi muốn nối lại tình xưa với Cố Yên, chỉ tiếc là ấy từ chối, xem tôi có đau lòng nào?" Giọng đau khổ kèm theo nụ cười chua chát, đôi mắt trách móc nhìn về phía người cũ.

      Cố Yên khẽ cắn môi, người đàn ông với những lời lẽ cay đắng kia lại là người mà năm đó hết mực thương, chiều chuộng sao?

      "Thế... Phương Cục trưởng hết hy vọng rồi chứ? Mà tôi cũng xin nhắc nhở Phương Cục trưởng là nếu lần sau còn mang của tôi , tôi dám đảm bảo là bọn thuộc hạ của tôi tìm đến tư gia của Phương Tướng quân đâu nhé!"

      Sắc mặt Phương Diệc Thành sầm lại khi Lương Phi Phàm nhắc tới cha , chắc muốn lấy cha ra để uy hiếp đây? Thỏa thuận ngầm được ký kết, thuận theo Lương Phi Phàm để đổi lấy bình yên của gia đình.

      Thấy sắc mặt Phương Diệc Thành thay đổi, Lương Phi Phàm đắc chí nhếch mép cười, rồi đóng cửa xe phóng .

      đường về, cố kìm nén lừa giận. Hơi men giờ ngấm sâu trong cơ thể Cố Yên: "Phi Phàm, chiếc áo trắng hôm nay mặc là đẹp!" Vừa vừa vuốt lên những chiếc khuy áo với dáng vẻ mơn trớn.

      Cả buổi lùng sục tìm , giờ cũng mệt, kêu người giúp việc rửa mặt, thay đồ cho , nhưng cứ bám lấy cổ , miệng vẫn nở nụ cười ngây ngô, vô tội.

      "Đừng nghịch nữa!" Lương Phi Phàm dìu nằm xuống sofa, định quay người vào nhà tắm lôi kéo chiếc cà vạt xuống, khiến mặt áp sát vào bờ môi . Thân hình mềm mại của cọ sát vào người khiến toàn thân rạo rực, phần dưới bắt đầu có phản ứng. ngầm trách mình quá mềm lòng, chỉ cần ôm thân hình mềm mại, nóng bỏng của là bao giận hờn trong lại tan biến hết, hai thân thể quấn lấy nhau, bỗng như nhớ ra điều gì, nhìn vào mắt , hỏi: " , là ai hả?”

      Cố Yên cười ha ha: "Chẳng phải em say rồi sao, vậy mà người say lại là đây, Phi Phàm, say tới nỗi nhớ nổi tên mình rồi."

      Lương Phi Phàm "hừ" tiếng, may mà gọi đúng tên , dám kêu sai, xem có bóp chết ngay nào!

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, gạt cánh tay đặt ngực mình ra, mới nhúc nhích thôi, phần dưới đau ê ẩm.

      "Bé con, dậy rồi à?" Lương Phi Phàm cũng tỉnh giấc, theo thói quen, lại ôm lấy , phần dưới của lại ghệm vào người khiến mặt đỏ ửng. gạt ra để rửa mặt. Nhớ lại tối qua đến mấy lần nên tạm kìm nén ham muốn lại,

      Như thường lệ, lại đích thân xuống bếp ninh cháo cho .

      ngoan ngoãn ăn thìa cháo từ tay đút, cháo rất vừa ăn, nguội cũng nóng, giống như tất cả mọi thứ khác, đều do sắp xếp hoàn hảo, điều này làm nhớ tới lời của Phương Diệc Thành: "Em thấy cuộc sống như thế mà gọi là hạnh phúc sao? Em giống như con chim trong lồng son, ngấy ngày được chủ nhân chăm móm, cho em cái gì em cũng đón nhận... Tiểu Yên, ngày đó em mơ về tương lai lý tưởng là như vậy sao? Là sống như tầm gửi thân của người đàn ông khác sao?"

      phải thế. Cuộc sống em từng mong muốn là kết hôn với người thanh niên có nụ cười rạng rỡ, sáng làm, chiều về như bao người phụ nữ khác, rồi cùng chồng tích cóp tiền mua nhà, mua xe, sinh những đứa con đáng , khi cuộc sông và nghiệp ổn định, cùng người ấy an hường tuổi già... Cố Yên thầm trả lời câu hỏi của Phương Diệc Thành.

      Thấy hơi trầm tư, Lương Phi Phàm hỏi: "Em nghĩ gì thê?"

      "Em muốn tìm việc."

      "Sao vậy, làm chỗ Kỷ Tứ chán lắm à?" uống ngụm cà phê, rồi lơ đãng hỏi.

      Buổi sáng, khi thay quần áo, nhớ lại tối qua khen mặc chiếc áo trắng rất đẹp, khiến nở nụ cười ấm áp. Hôm nay, lại chọn chiếc màu trắng.

      " phải... Ý em là... em muốn tự tìm việc làm." Thấy im lặng, cũng hơi chột dạ, rẩt lâu, rất lâu sau mới dám tiếp: "Phi Phàm, em... em muốn sống tự lập, em muốn suốt ngày phải dựa vào , em muốn tìm công việc có thể tự nuôi sống mình, giống như người bình thường vậy, chứ giống như bây giờ."

      "Bây giờ sao?" Lương Phi Phàm buông dao nĩa, lạnh lùng hỏi. "Giờ em sống cùng , thế nào, ý em là tìm công việc rồi sau đó chuyển ra ngoài ở, có phải thế hả?"

      Cố Yên cúi đầu suy nghĩ lúc rồi mới ngẩng lên nhìn , gật đầu.

      Lương Phi Phàm nhìn cách lạnh lùng, ánh mắt như dao báo hiệu trận cuồng phong sắp ập tới.

      'Tiên sinh, ngài có điện thoại..."

      "Cút ra ngoài!" Giọng đanh như thép, lạnh như băng khiến những người giúp việc trong nhà hoảng hồn chạy ra ngoài.

      "Muốn tự lập? Muốn tìm việc? Muốn chuyển ra ngoài sống? Em còn muốn gì nữa?" Lương Phi Phàm đứng phắt dậy, quắc mắt lên, giọng lạnh dưới độ.

      Cố Yên nhìn vẻ khó hiểu, chỉ vậy thôi, còn muốn gì nữa đâu.

      "Có phải em muốn dọn ra ngoài để tiện gặp cái thằng Phương Diệc Thành kia hả? Muốn trở lại cái thời hai người mười bảy, mười tám tuổi chứ gì? Muốn nối lại tình xưa chứ gì?" Bàn tay nắm chặt hai góc bàn, hai mắt nhìn như muốn nuốt sống, gân xanh nổi đầy trán, cơn giận dữ dường như lên tới đỉnh điểm.

      " phải!" Cố Yên đứng dậy, trừng mắt nhìn . "Em muốn trở thành người vô dụng, cả ngày ăn ngồi rồi. Phi Phàm, em cũng muốn có cuộc sống riêng của mình, muốn cả đời này chỉ sống như cây tầm gửi trong thế giới của !"

      "Ha ha!" Lương Phi Phàm cười nhạo báng. "Sai rồi! Cố Yên, từ trước tới nay em luôn sống trong thế giới của em! Em chẳng quan tâm đến ai, em coi mọi người là con rối xung quanh em, em còn dám em sống trong thế giới của người khác. cho em biết, bao lâu nay, thế giới của em chỉ có riêng mình em mà thôi!"

      "Lương Phi Phàm!" Cố Yên cũng phát hỏa. "Nếu thế giới của em chỉ có mình em việc em muốn tìm việc, muốn tự lập cần đồng ý của !"

      "Hóa ra là em muốn hỏi xem có đồng ý hay hả? Được! đồng ý!" Lương Phi Phàm cười nhạt.

      "!" Cố Yên bị làm cho tức điên lên, lời trong cổ họng nghẹn lại, tức quá hất tung bàn ăn rồi vùng vằng ra ngoài.

      Lương Phi Phàm kéo lại: "Từ giờ trở , nếu cho phép của , em được đâu hết!" xong, giận dữ đẩy ngồi phịch xuống sofa, rồi ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :