1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nộ bảo chủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 7.2

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Chương 7.2

      Quảng Hằng : Để đáp lại tấm thịnh tình của quý pà kon bác trong thời gian qua nhiệt tình ủng hộ Cung Quảng Hằng, ngày mai nếu mấy thèng điện lực phá đám ta post hai chương Nộ Bảo Chủ và hai chương Ái Thiếp ( Nếu có cầu). Sau Nộ Bảo Chủ post Cổ Vương, và sau Ái Thiếp post truyện đại của tác giả mà ta thích và cũng để tặng cho Quinn tình iu dấu của đời ta.

      Nàng luôn luôn độc lai độc vãng , cần người khác làm bạn, cho dù ở Tiên Sơn, nàng cũng thường thường người chỗ, đó phải cố ý, mà là thói quen.

      “ Ngươi đừng theo ta.”

      “ Ta muốn bảo hộ ngươi.”

      “ Ta cần bảo hộ.”

      “ Đây là trách nhiệm của ta.”

      Long Khiếu Thiên bụng làm dạ chịu muốn theo bên cạnh nàng làm vệ sĩ, trừ phi cho theo, nếu khỏi thương lượng gì cả.

      Thi Dược Nhi nhíu mi trừng mắt nhìn . “ Đây là chuyện của ta, cần ngươi quản.”

      Nam nhân ngoan cố này, lấy túi xách của nàng còn cứng rắn muốn theo nàng, Thi Dược Nhi nàng còn có nhu nhược đến nổi cần cầu người bảo hộ đâu.

      Long Khiếu Thiên lắc đầu. “ Ngươi nên mình xông pha chốn giang hồ, rất nguy hiểm .”

      “ Ta tự mình biết ứng phó, mau đưa ta.”

      được, trừ phi ngươi đáp ứng cho ta chiếu cố ngươi.”   kiên trì, khẩu khí cũng rất kiên quyết.

      Hai người cứ như thế mắt lớn mắt trợn trừng nhìn nhau, nàng nhìn được ão não thầm nghĩ : Người này dựa vào cái gì? cũng phải là gì của mình, sao có thể tự tiện quyết định như vậy? Cho dù là sư phụ của các nàng cũng chưa từng can thiệp vào chuyện của ba sư tỷ muội các nàng, luôn để cho các nàng tự quyết định chuyện của mình.”

      “ Ngươi rốt cuộc có đưa hay ?”

      “ Đưa, nhưng phải để cho ta bảo hộ ngươi.” vẫn là câu kia.

      Thi Dược Nhi cắn môi, buồn bực tự chủ trương cùng bá đạo.

      cho phép nàng mình, chẳng lẽ để tự định đoạt sao? đưa hành lí cho nàng, nghĩ nàng biện pháp sao?

      Hừ, muốn lấy lại hành lí, nàng thiếu gì biện pháp, cần động tay động chân, cũng có thể dễ dàng chế phục .

      Ống tay áo của nàng nhàng đong đưa, nhìn qua, phảng phất giống như là gió phất quá, vạt áo tung bay, nhàng đứng im, phát ra hương thơm thần bí, nàng lặng lẽ cử động lại vô cùng xinh đẹp làm người ta ngắm nhìn mê say, bất tri bất giác trúng thuốc mê lúc nào hay biết.

      Long Khiếu Thiên rất nhanh phát khác thường, cả kinh hỏi: “ Ngươi...... Lần này lại hạ mê dược gì cho ta?”

      Khóe miệng của nàng nở ra tia đắc ý cười yếu ớt.  “ Nhuyễn gân cốt tán.”

      như thế nào?”

      “ Tứ chi vô lực, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng đánh lại.”

      Chỉ chốc lát sau, Long Khiếu Thiên cảm thấy thân mình loạng choạng, bước vững, giống như trúng thuốc.  “ Ngô...... Ta toàn thân vô lực......”

      “ Đây là ngươi tự tìm lấy.” Nàng lên phía trước, giơ tay định lấy hành lí của mình, nhưng tay nàng chỉ mới vừa chạm vào túi vải, bị bàn tay to lớn chụp lấy.

      Dùng sức kéo cái, thân mình nàng rơi vào vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

      Thi Dược Nhi lắp bắp kinh hãi, cánh tay ôm bên hông nàng, vô cùng mạnh mẽ đầy sức lực, chút cũng có cảm giác yếu ớt, làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu, cùng với hơi thở nam tính mãnh liệt của cách hảo gần hảo gần, Tâm nhi đột nhiên bị cú sốc.

      “ Ngươi...... Làm sao có thể?”

      “ Ngươi luôn có thói quen đối vơi ta hạ mê dược.” Giọng của nhàng êm dịu, có vô tận sủng ái, đối với ương ngạnh của nàng vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại dấu được bội phục. Nếu dự tính trước, uông thuốc giải trước, sớm bị nàng hạ mê dược hôn mê rồi.

      Đôi mắt đen sâu thẳm kia thể dò xét được, nhưng nụ cười thần bí môi như dự đoán trước được mọi việc.

      Lúc này đến phiên nàng hoảng hốt, bởi vì cho tới bây giờ, có người nào mà bị thuốc của nàng ảnh hưởng.

      nên như vậy a, thể làm cho hôn mê, ngược lại còn rơi vào vòng kềm chế của .

      “ Buông.” Nàng giãy dụa , vì sao nam nhân này, mỗi chạm vào nàng đều làm nàng xao xuyến tâm tư?

      được, ngươi trốn.”

      chẳng những buông ra, còn dùng tay ôm ngang hông nàng, vác nàng lên vai, bước .

      “ A! Ngươi làm cái gì!”  Thi Dược Nhi tay chân hoảng loạn giãy dụa, tay đánh lia lịa vào vai .

      Nam nhân này to gan, dám vô lễ như vậy? trả túi xách cho nàng thôi , cư nhiên giữa ban ngày ban mặt lại dám vác nàng ở vai  ?!

      Nàng vừa thẹn vừa vội, nhưng thân thể người này dường như được làm bằng sắt , đánh đau , ngược lại làm đau tay của chính mình.

      Nếu nhuyễn gân cốt tán có hiệu quả, vậy nếm thử Thập hoa tán của nàng, loại này so với mê hồn thảo dược tínhcàng mạnh , lúc trước từng sử dụng qua, cam đoan trúng thuốc té xỉu.

      Nhưng, vẫn lại vững chắc, từ đầu đến cuối vẫn chặt chẽ khiêng nàng.

      Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?

      ! Nàng tin! thể nào, thuốc nàng từ trước đến giờ vẫn hiệu nghiệm mà.

      Thất tâm phấn, làm cho thần trí của đối phương mơ hồ, động tác trì độn.

      Thập bộ tán, có thể làm cho cơ bắp đối phương cứng ngắc ở trong vòmười bước ng, thể được.

      Chu công mê dược, làm cho mê muội ngủ ngay tức khắc gặp Chu công.

      Còn có Thiên Nhật tiếu, làm cho ngừng cười to, cười đến dập đầu cầu xin tha thứ; Hầu tử khiêu, nhảy đến mệt chết vẫn còn nhảy; Đoạn trường lệ, khóc đến đứt ruột gan vẫn còn khóc . ( cái này ngyên văn, ta hem hiểu nên để nguyên.)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 7.3

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Chương 7.3

      Nàng đem tất cả những loại thuốc bột đều sử dụng hết hầu có thể ngăn cản ,kết quả chẳng những tinh thần của tốt, có thần trí mơ hồ, có cơ bắp cứng ngắc, cả trăm bước mà vẫn chưa có ngã xuống, thậm chí còn gọn gàng bế nàng lên lưng ngựa ôm nàng chặt vào trong ngực của .

      Thi Dược Nhi thể tin được ngây ngốc trừng mắt , mà đắc ý cười trong suốt, bình thản ung dung cùng nàng mắt to trừng đôi mắt , hoàn toàn có việc gì.

      Đột nhiên, nàng hiểu được , phẫn nộ hỏi:  “ Ngươi ăn vụng giải dược của ta?”

      “ Ghi nhớ giáo huấn, là rất trọng yếu .” ( Nhớ lời dạy bảo là chuyện quan trọng)

      “ Ngươi làm sao có thể tự tiện trộm giải dược của ta!”  Nàng căm giận kháng nghị.

      “ Ngươi hạ mê dược cao tay như thế, ta nếu ăn giải dược trước, có thể nào bảo trì thanh tỉnh hộ vệ ở bên người của ngươi?”

      Ngay lúc uống vào giải dược, liền cảm thấy linh đan diệu dược trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cả người vô cùng sảng khoái, thậm chí còn có luồng năng lượng nóng ấm chảy khắp cơ thể, lưu hành khắp các kinh mạch của .

      Lúc nãy khi xem nàng viết dược thảo kinh, liền đem nội dung ghi nhớ, sau đó lấy giải dược tất cả các loại mỗi thứ uống vào, thể tin nổi có công hiệu đến vậy, giống như uống phải thuốc tiên.Chết tiệt, bây giờ chẳng những đao thương bất nhập, mà còn có bách độc bất xâm nữa, còn lo lắng nàng hạ me dược đối với nữa.

      tình nguyện mê đảo vì chính phong cách và bản thân của nàng, chứ nhất định để dược liệu của nàng làm hôn mê .

      Thi Dược Nhi vừa thẹn vừa giận, nhưng lúc này còn cách nào khác, nàng chỉ có tuyệt học duy nhất đó là hạ thuốc mê vô hình, dùng dược khống chế được, còn cách để đối phó . Nàng muốn ở gần như thế này vì hơi thở nam tính mạnh mẽ của lại luôn làm nàng rối loạn bình tĩnh .

      Nàng quen, phi thường quen, hơn nữa quen nhìn cười đến đáng giận như thế, thượng phong toàn cho chiếm hết , hơn nữa chưa có chấp thuận của nàng, cánh tay kia còn ôm chặt thắt lưng của nàng buông.

      “ Chính ngươi nam nữ thụ thụ bất thân ,  lại tự tiện chạm vào ta, ngươi phải quân tử.”  Nàng phục kháng nghị.

      “ Ta muốn tốt cho ngươi.”

      “ Lấy cớ! Ngươi ràng là cố ý thừa cơ ăn đậu hủ ta, như vậy ngươi cùng tên họ Bạch có cái gì khác biệt?”

      nghiêm chỉnh thanh minh. “ Ta giống với .”

      “ Vậy buông!”

      “ Được rồi.” thở dài, hề báo động trước, đột nhiên buông ra.

      “ Nha!”  Nàng hô , bởi vì khi buông tay, nàng mất thăng bằng, thiếu chút nữa rớt xuống đất, sợ tới mức vươn tay nhanh chóng ôm lấy .

      Con ngựa vừa cao vừa lớn, nàng từ trước đến giờ chỉ ngồi xe ngựa, chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, lại càng hiểu được như thế nào cân bằng chính thân hình mình, vốn là muốn cách càng xa càng tốt, nhưng dưới tình thế cấp bách, chút nghĩ ngợi liền ôm lấy .

      Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy tựa tiếu phi tiếu nhìn chăm chú nàng, thế này mới nhìn lại cả kinh, thấy chính mình ôm chặt lấy người ta buông, như thương nhung nhớ từ lâu? Vội vàng lại buông tay, nhưng khi buông tay, thân mình lại xong, sợ tới mức nàng lại gắt gao ôm lấy cổ .

      “ Xem , ta , ta là muốn tốt cho ngươi.”

      gương mặt trứng noãn lạnh lùng của nàng, tự dưng chuyển sang đỏ bừng, rốt cuộc thể duy trì gương mặt bình tĩnh nữa, gương mặt ướt át kiều diễm làm rung động lòng người, làm cho mê mẩn ngắm mãi thôi.

      “ Thả ta xuống!”  Nàng giọng cầu.

      dang hai tayra dáng như oan uổng. “ Ta cũng có bắt ngươi.”,

      Nàng mấp máy môi, ngập ngừng, ra dáng ngại ngùng vô cùng. lúc lâu sau, mới ngẩng đầu, cắn môi bất đắc dĩ mở miệng .

      “ Ngươi ôm ta xuống.”

      lông mi giơ giơ lên. “ ngươi sao tự xuống ngựa?”

      “ Ngươi thừa lời nữa rồi, ngựa cao như vậy, như thế nào xuống a?”

      Con ngựa mặc dù cao, nhưng cao đến mức nhảy xuống chết người, lên ngựa có lẽ cần ít kỹ xảo, nhưng xuống ngựa, cho dù người chưa từng cưởi qua ngựa, chỉ cần phải tàn tật hay yếu ớt, chắc chắn co thể bước xuống được, kỳ chỉ cần nàng nhàng phía trước, là có thể theo lưng ngựa nhảy xuống, nhưng nàng làm như vậy, ngược lại ra lệnh cho ôm nàng xuống,nàng thốt ra như thế lại tưởng rằng mình nghe lầm.

      “ Ngươi muốn ta ôm ngươi xuống?”

      “ Đúng , nhanh chút!”

      Nhìn nàng nghi ngờ, nhưng thấy nàng xấu hổ cúi mặt xuống, Long Khiếu Thiên chợt như vừa hiểu ra, ngoài ý muốn nhìn nàng chằm chằm

      “ Tay chân ngươi, thể linh hoạt sao?”

      “ Ai, ai ......”  Nàng chột dạ trừng mắt nhìn .

      Nàng phủ nhận mất tự nhiên, làm cho càng nghĩ càng khả nghi. “ Chẳng lẽ, ngươi...... Tay chân vụng về?”

      “ Tay chân ta vụng về, ta chỉ là, chính là...... Cảm thấy như vậy nhảy xuống thực chướng tai gai mắt mà thôi.”

      Long Khiếu Thiên rốt cục tỉnh ngộ, khi phát ra bí mật trọng đại này của nàng như thể nào tin nổi..

      Cho tới nay, động tác của nàng thong thả, làm đơn thuần nghĩ nàng là yểu điệu dịu dàng, nhưng tại suy nghĩ kĩ lại chuyện này có lẽ do nàng tay chân được khéo léo cho lắm.

      Nàng có lẽ là tuyệt thế cao thủ về sử dụng thuốc, đối với dược liệu am tường minh mẫn, nhưng nếu cần sử dụng đến chân tay linh hoạt, nàng lại biết gì cả, có thể là tứ chi vô cùng vụng về.

      Phát chuyện như thế này, làm nhịn được muốn bật cười to, nhưng lại dám công khai cười, cuối cùng vì ráng nín nhịn mà ngực cứ phập phồng chấn động.

      “ Cười cái gì?”  Nàng tức giận chất vấn.

      “ Nếu tay chân ngươi vụng về như vậy, càng phải để ta theo bảo vệ ngươi.”

      “ Ta mới ──”

      “ Giá!”   hề báo động trước kéo dây cương, khống chế con ngựa, hai móng trước cao giơ lên cao chuyện này bình thường trước lúc ngựa sắp khởi hành, nhưng làm Thi Dược Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, hề lựa chọn chủ động ôm chặt .

      Long Khiếu Thiên giục ngựa mang hai người phi như bay con đường lớn, ra khỏi thành mà , trong lòng giai nhân chỉ có thể nổi trận cuồng phong gào thét, chết sống bám chặt lấy bờ ngực rộng của .

      Từ trước đến nay luôn chỉ có người độc lai độc vãng, bây giờ lại có thêm người.

      Nếu tìm được nàng, đương nhiên bao giờ để nàng mình, nàng muốn phía tây nam tìm Hùng Thất, mặc kệ chỗ đó có độc xà mãnh thú cũng được, có cây cối chướng khí cũng được, quyết định rồi!

      May mắn Long Môn bảo có Nhị đệ trấn giữ, cho dù đại bảo chủ như có vắng mặt vài tháng, cũng cần phải lo lắng, hơn nữa ra lệnh cho Dương Trung cùng Triệu Kiệt trở về Long Môn bảo, đem tin tức vắng dài hạn báo cho Nhị đệ biết.

      da mặt dày theo nàng, Thi Dược Nhi căn bản có cách đối phó với , thảm nhất là, còn bị phát nhược điểm chính mình.

      Đúng vậy, tay chân nàng chậm chạp, nếu mạnh mẽ hoạt động  nàng hoàn toàn làm được, giống Dung Nhi cùng Linh nhi, ở đất bằng, có thể giống như hầu tử cây đu qua đu lại, xuống nước, tựa như con cá kia bơi lội linh hoạt tự nhiên, giống như tại nàng chỉ có thể giương mắt nhìn .

      Nàng thích yên tĩnh, phần lớn thời gian nếu phải ở trong phòng đọc sách, chính là ra ngoài tìm dược thảo để thí nghiệm thuốc, còn nàng bách thảo lâm nhìn xem những loại kỳ hoa dị thảo nàng trồng, sinh trưởng như thế nào.

      Lúc trước, có Mặc Thạch giúp nàng, nàng chỉ cần ngồi ở vai Mặc Thạch, mở miệng sai bảo là xong, muốn hướng đông liền sang hướng đông, tây liền tây, lên núi xuống biển cũng có vấn đề gì, nhưng từ khi sai Mặc Thạch mang hai vị sư tỷ muội trở về Tiên Sơn, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Muốn tây nam, có rất nhiều phương pháp, mướn xe ngựa, ngồi kiệu, nếu nữa từ từ mà lại cẩn thận, nàng đường rừng núi, chỉ đường thẳng, nếu gặp sông, nàng ngồi thuyền, nếu rốt cuộc cần phải nhảy để sang nơi đối diện thà rằng nàng chọn đường vòng dù xa cũng phải vấp xấu hổ.

      Ở trong mắt nàng, đường phải bằng phẳng, chỉ để cho nàng bước thẳng hoặc lùi lại.

      Nếu Long Khiếu Thiên đuổi , nàng cũng tạm thời chấp nhận cho theo, nhưng mà, nàng phục lắm.

      “ Vì sao ngồi xe ngựa?”

      “ Ngồi xe ngựa tiện lợi.”

      “ Sao lại tiện lợi? Ngươi ràng là cố ý .”

      “ Có vài chổ phải đường rừng núi, bằng xe ngựa cồng kềnh tiện lắm.”

      “ Nếu vậy để xe ngựa đường quan lộ.”

      lắc đầu. “ quan đạo, tuy rằng mặt đường bằng phẳng, lại hao phí nhiều ngày, ngươi từng , dược thảo càng trân quý, càng là sinh trưởng nơi nguy hiểm ngặt nghèo núi cao, cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa tốt hơn nhiều.”

      “ Nhưng cưỡi ngựa thể che nắng đụt mưa a.”

      chút hoang mang lấy cái túi bên hông ngựa, lấy ra cái dù to, mở ra, vì nàng che ánh mặt trời như thiêu đốt.

      “ Bây giờ dù có nắng gắt hay mưa dầm sợ rồi.”

      “ Cưởi ngựa thể tránh gió được a.”

      kéo cái áo choàng dài rông thùng thình của ra, choàng qua sau gáy, sau đó trùm kín thân thể, chỉ hé ra khuôn mặt. “ Như thế này có thể tránh gió , còn có thể ngắm phong cảnh bên đường.”

      Nàng á khẩu trả lời được, mặc kệ nàng đưa ra lý do gì, người này chính là có biện pháp giúp nàng giải quyết, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười đáng ghét kia, hoàn toàn chịu thái độ lãnh đạm của nàng làm ảnh hưởng.

      Cứ như thế, che chở cho nàng, mang hai người mãi về hướng tây nam dưới ánh thái dương dần tắt.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 7.4

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Chương 7.4

      Theo như giải thích, làm như vậy là vì muốn cho nàng thích ứng còn đề nghị nàng nên hảo hảo hưởng thụ cảm giác được như thế này, trời mới biết, ý định là cố ý dọa nàng , trả thù lúc trước nàng dùng đủ loại thuốc với .

      Mới đầu, nàng chỉ dám giống như con rùa đen rút đầu tránh ở khuỷu tay , mười ngón tay gắt gao bám chặt vạt áo , sau khi dần dần thích ứng, nàng vụng trộm ngẩng đầu nhìn đường, hưởng thụ cảm giác làn gió mát lạnh thổi tạt vào mặt nàng sảng khoái.

      là kỳ quái, tâm tình vì sao bất đồng ?

      Trước kia, nàng và Mặc Thạch cũng từng xem sơn xem thủy xem hoa cỏ, nhưng lại giống tại, trong lòng run rẩy. giống như ngọn gió kia tự do gì kềm chế được, mãnh liệt thổi mạnh vào lòng nàng, làm cho nàng thể thờ ơ, rốt cuộc thể bảo trì tánh tình đạm mạc  gió thoảng mây trôi như trước nữa.

      Mặc Thạch gì, phần lớn toàn là nàng , bây giờ, có bồi nàng chuyện, còn có thể ôm nàng.

      Kỳ trong lòng nàng hiểu được, chính mình cũng muốn ngăn cản , thậm chí trong lòng còn vụng trộm mừng thầm vì có làm bạn.

      Sao lại thế này? Nàng vì sao lại thích ở bên cạnh nàng?!

      Thói quen độc lai độc vãng của nàng trước kia, cho dù ở Tiên Sơn, cũng thường thường chỉ ở mình, có đôi khi Dung Nhi cùng Linh Nhi rất ầm ỹ, nàng còn đuổi các nàng , để nàng được thanh tĩnh.

      Nhưng khi ở gần bên , xác thực thoải mái hơn, hơn nữa cần nàng mở miệng, tự động hiểu ý nàng muốn gì.

      Ngẫu nhiên, nàng vụng trộm liếc nhìn , phát bên ngoài vẻ tục tằn dữ tợn kia, bên trong giấu chăm sóc chu đáo, chỉ chuyện nàng khát nước, ngắt  lá sen, cuộn lại thành cái chén đựng nước đem đến cho nàng.

      ràng là nam nhân khí phách, lại luôn luôn đối với nàng hết mực ôn nhu, trong lòng nàng ngừng tự cảnh giác mình, nhắc nhở nàng rằng nam nhân này rất nguy hiểm, nhưng  khi cùng ở chung giây, lòng của nàng lại mềm yếu chút.

      Ban ngày, làm những món ăn dân dã, buổi tối, gom củi nhóm lửa, chải rơm làm chiếu, vì nàng thu xếp mọi chuyện , tuyệt để cho nàng có tia ủy khuất.

      Nghĩ nghĩ, nàng mệt nhọc, bất tri bất giác tựa vào trong lòng ngủ, khi tỉnh lại, phát chính mình an toàn nằm trong vòng tay của .

      Thi Dược Nhi hé áo choàng nhìn ra, ngoài ý muốn phát ra, bên ngoài những gió lớn, còn có mưa to, nhưng nàng hoàn toàn cảm nhận được ra che chở tất cả cho nàng.

      Nàng lặng lẽ giương mắt nhìn , phát mưa làm ướt mặt , thản nhiên, còn có cánh tay , bởi vì đem dù toàn bộ che hết cho nàng, để hơn nửa thân của hoàn toàn hứng chịu gió mưa, lại chẳng hề để ý.

      Này nhiệt độ cơ thể trong ngực của rất ấm áp, vừa lúc cản trở bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, cho nên nàng mới có thể ngủ ngon đến vậy.

      Người chứ đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Nàng tính tình lãnh đạm, nhưng có nghĩa là lòng của nàng cũng là lạnh. Nàng lặng lẽ gục vào lồng ngực ấm áp của , cảm nhận hơi nóng từ thân thể chảy vào tận tâm can của nàng, cúi đầu ngủ quên.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, trong trạng thái mơ mơ màng màng, nghe tiếng gọi nhàng của truyền đến.

      “ Dược Nhi.”

      “ Ưm......” Nàng mở mắt nhập nhèm vẫn còn buồn ngủ, gương mặt bé ló ra từ chiếc áo choàng, biết khi nào, mưa tạnh.

      “ Ngươi xem.”

      Đôi mắt đẹp nghi hoắc nhìn theo hướng chỉ, chậm rãi nhìn lại, trước mắt cảnh đẹp bao la hùng vĩ, đẹp đến mức làm nàng lập tức choàng tỉnh.

      Sau cơn mưa, núi rừng như vừa được tắm gội, từ trong sơn cốc xuất luồng ánh sáng bảy sắc, nằm vắt ngang trung, cảnh tượng đẹp như thế này, làm người ta quên những ưu phiền của thế tục.

      “ A......”  Nàng đột nhiên thở ra tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng bảy màu kia, hô hấp trở nên dồn dập, tay kéo vạt áo của cũng buông lỏng , nhìn đến ngơ ngẩn .

      “ Làm sao vậy?”   nhìn nàng chằm chằm, là vì nguyên nhân gì làm cho gương mặt vốn lạnh nhạt lại trở nên sinh động đến như vậy.

      “ Quả Bách Nhật Hồng!”

      “ Ở đâu?”

      tảng đá kia!”  Nàng chỉ vào chỗ cao đằng xa, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm.

      “ Ngươi muốn?”

      “ Muốn!” Nàng dùng sức gật đầu, giống như tiểu hài tử thèm kẹo, giống như cái quả kia có chân sắp chạy thoát khỏi tay nàng, thiếu chút nữa làm cho bật cười ra tiếng.

      “ Được, chúng ta cùng hái.”

      Cùng nhau? Nàng giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn .

      cần, mình ngươi hái đến là được rồi.”

      “ Chính mình hái, phải càng thú vị hơn sao?”   lúc này càng khẳng định, nàng nhất định rất ít khi ra khỏi cửa, hơn nữa thực chán ghét ra khỏi cửa, hiểu nàng ngày thường là sống như thế nào?

      Nàng muốn cự tuyệt, nhưng còn kịp rồi, bởi vì Long Khiếu Thiên ôm nàng, bay lên nhảy lên.

      Người này hù chết nàng là cam tâm sao? Ôm nàng tung bay trung, lại đem nàng dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, làm hại nàng thể gắt gao ôm chặt lấy .

      Cho nên , nàng ghét nhất bị bảo ra khỏi cửa , thưở trước, nàng cùng Dung Nhi và Linh nhi cả ba cùng dạo xuống chân núi, nếu có bất đắc dĩ, nàng đánh chết cũng ra khỏi cửa! Bởi vì ở tại Tiên Sơn, phương pháp duy nhất để xuống núi, chính là võ nghệ cao cường, trèo từ thân cây này đu sang thân cây khác, bay lơ lửng trung.

      “ Đến rồi.”   bật cười với người đem mặt chôn sâu vào trong áo của , tiểu nương như muốn đem thân thể mình cất vào trong quần áo .

      Nàng ngẩng đầu, thở phì phì hướng kháng nghị. “ Ngươi hái cho ta là được rồi, cần phải mang ta bay lên bay xuống như vậy!”

      Đối với phản đối cùng với đôi tay đấm vào lưng như gãi ngứa cho , hoàn toàn để vào mắt , vẻ mặt bướng bỉnh nhướng mắt ý bảo. “ Ngươi xem.”

      Vài trái nho đỏ tươi ướt át những giọt nước còn đọng lại sau cơn mưa ở ngay trước mặt nàng. Trong nháy mắt những lời mắng nhiếc mà Thi Dược Nhi dành cho lập tức tiêu tan đâu mất, lập tức ngồi thụp xuống, giơ tay hái vài quả, luôn miệng giải thích.

      “ Quả này năm chỉ ra trái duy nhất lần, cho nên mới có tên là Bách Nhật Hồng quả, có công dụng dưỡng da làm đẹp da── a! Ông trời, ta nhìn thấy cây tiểu nhân sâm!”

      “ Tiểu nhân sâm?”

      “ Mau bắt nó, nó mới vừa phát ra tiếng cười, nơi đó nơi đó, chúng ta nơi đó, mau!” Nàng vừa mừng vừa sợ, giống như tiểu hài tử, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng, làm nhịn được buồn cười, nàng lúc này có khác gì đâu.

      biết là ai vừa mới cần lên , tại lại thúc giục lập tức chạy đến nơi này, lập tức chạy lại nơi đó.

      Nhưng mà nha, chỉ cần nàng vui vẻ, cho dù bảo lên núi đao xướng chrao dầu, dù có chết vạn lần cũng chối từ.

      “ Di? Hoa nhi này bộ dạng lạ lùng, ta chưa từng thấy qua...... Còn có rễ cây kia, giống nhân sâm, cũng giống rể cỏ, hái ít đem về nghiên cứu nghiên cứu...... Cái này khả năng có độc, cẩn thận, đừng chạm vào, có thể mang ta lên cao chút hay ?」

      thành vấn đề, chỉ cần ngươi muốn, muốn lên cao bao nhiêu cũng được.”

      Từ lúc bắt đầu khởi hành đến giờ, ai đó vẫn ồn ào cho phép chạm vào người, bảo là cần phải duy trì khoảng cách, tại lại giống như miếng kẹo cao su, bám chặt lấy rời, thậm chí còn đề nghị tìm mảnh vải đem nàng cột vào lưng của để có thể bám chặt lấy , chẳng những dễ chỉ huy, lại cũng có thể hái được dược thảo cách dễ dàng.

      Dần dần, nàng bắt đầu dần quen việc bay tới bay lui, hề sợ hãi nữa, so với lúc trước, cười cũng cười nhiều hơn, cũng nhiều hơn.

      Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nàng sớm quên trống trơn , tự tay mình hái được, quả là vô cùng vui sướng.

      tại, cần mở miệng, giai nhân thực tự động dùng thân thể mềm mại áp sát vào lưng , dùng đôi cánh tay trơn bóng non mềm vòng quanh cổ , những sợi tóc bay bay mang theo hương thơm vô tình bay vào mũi , lời êm mượt như rót mật vào tay .

      Long Khiếu Thiên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại đến tận xương, cái gì gọi là “ Tự tác nghiệt thể sống tốt.” giống như giờ, ràng là trong cơ thể hừng hực dục hỏa thiêu đốt , làm máu muốn xông lên đến tân não, lại còn phải cố gắng bảo trì bình tĩnh mà tươi cười.

      là mười phần sai ! Thân thể kia nhìn bề ngoài như mảnh khảnh tuyệt có gì xuất sắc, nhưng thân thể ở bên trong quần áo, đầy đặn a, chẳng những đầy đủ mà phi thường mềm mại co dãn , ngừng mà thử thách tính kiềm chế cuả chính .

      bắt đầu nhớ lại hình ảnh lạnh lùng của giai nhân lúc mới gặp, ít nhất cũng làm phải bận tâm suy nghĩ; Giống như tại, gió lớn chui vào trong lòng , trời mưa , trốn vào khuỷu tay , chui vào trong lòng , mệt nhọc, trực tiếp dựa vào trong ngực , ngủ đến vô tư……… hề có cố kị vô tư tín nhiệm , làm ngay khi vừa mới nổi lên ý nghĩ tà niệm, lại phải vội vàng rũ ra khỏi đầu, giống như sắp phạm phải tội ác tày trời vậy.

      Khi người ta để ý tới , liều mình muốn tiếp cận, đợi cho người ta nhờ cậy , ngược lại trở nên cẩn thận, lo lắng đủ chuyện .

      bàn tay mát lạnh mềm mượt xoay mặt lại.

      “ Uy, ngươi nghĩ gì mà ngây ngốc thế?”

      Cặp mắt đẹp kia tò mò theo dõi , khoảng cách gần đến mức chóp mũi muốn chạm vào nhau, thậm chí cảm giác được hơi thở thơm tho của nàng phả mặt hắ , sản sinh ra từng trận ma ngứa, mà hương khí người nàng, lại mạnh hơn cả xuân dược.

      Vẻ mặt của nàng vô tội như thế, trong ánh mắt kia đầy tín nhiệm vô tư, hại ngược lại có ý nghĩ tốt giống như lần trước vậy, muốn hung hăng hôn trộm cái. Lúc này, thực muốn làm hùng, khỏi sâu thở dài hơi.

      “ Vì sao thở dài? Ngươi mệt mỏi sao?”

      phải.”

      thoải mái?”

      có.”

      đói bụng ?”

      lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

      “ Ngươi rốt cuộc là đói? Hay là đói bụng?”

      “ Đều có.”

      đói bụng, nhưng lòng vô cùng đói, bởi vì muốn ăn nàng, phi thường muốn.

      bừa!” Nàng đánh cái, sẳng giọng:  “ lên chút, mau, nhất định còn có rất nhiều dược thảo hiếm có.” xong, thực tự động vòng tay ôm lấy cổ , đem bộ ngực mềm mại áp sát vào hơn, chuẩn bị cho chuyến bay kế tiếp .

      Long Khiếu Thiên cảm thấy ai oán muốn kêu lên, đời này tra tấn thống khổ nhất, đó là nhìn vào con dê sữa thơm tho, lại thể ăn được, đành phải cười khổ lại thở dài lần nữa.

      “ Tuân mệnh, đại tiểu thư của ta.”

      HẾT CHƯƠNG 7

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Nộ Bảo Chủ – Chương 8.1

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Chương 8.1



      Ở sơn cốc tim dược loay hoay mất nửa tháng, bọn họ về biên giới phía tây nam, càng lúc càng rời xa Trung Nguyên, càng thấy đến các loại Kỳ Phong dị tục. ( Tập tục kì lạ của địa phương)

      Phong cảnh ở Tây nam, sơn xuyên tú lệ, núi cao đến lưng chừng trời, phong cảnh tất nhiên là cùng Trung Nguyên khác nhau rất lớn.

      Tại đây nơi kém văn minh nơi, nhiều dị tộc sinh sống ở đây, có Miêu tộc, Khương tộc, Bãi Di, Tạp Ngõa, Lật Tộc, 佧佧 Còi, Hộ Hán, Mông Cổ và còn hơn mười bộ tộc khác nữa.

      Bởi vì nơi đây thuộc nơi ở của rất nhiều bộ tộc, đường đủ loại trang phục của các dân tộc, những ai thường hành tẩu giang hồ tất cả đều hiểu được, nơi này thuộc loại long xà hỗn tạp, là nơi ai quản lí được.

      Nếu phải Dược Nhi cần chổ để nghỉ ngơi, ngựa cũng cần phải hồi sức mới có thể tiếp, và phải mua số vật dụng cần thiết nhất định dừng lại ở chổ như thế này.

      Nhưng dù sao ăn ngủ ở ngoài trời làm sao an toàn hơn so với khách điếm được, vì vậy khi bước vào cửa hiệu để mua sắm , mua cho nàng cái nón rộng vành có sa màn che mặt.

      “ Đội .”   .

      “ Vì sao?”

      “ Tin ta , dung nhan của ngươi nhất định thu hút mọi nhân mã ở khắp nơi mơ ước.”

      Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc, Thi Dược Nhi cũng cảm nhận được bầu khí chung quanh có chút ít khác thường. Nàng thêm nữa, yên lặng đem mũ đội vào, buông sa màn che khuất dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

      Long Khiếu Thiên để nàng an toàn ngồi lưng ngựa, lập tức nắm lấy cương ngựa, đến trước cửa khách điếm dừng lại, đặt loại phòng thượng hạng, quyết định đêm nay ở lại. ( Quảng Hằng: Á, phòng ấy ạ? *cười gian* chắc sắp Hot rồi a!)

      Thứ nhất ngựa cần ăn no, bổ sung nguyên khí, chuyện thứ hai bọn họ cần bổ sung lương khô bởi vì lộ trình kế tiếp hoàn cảnh tương đối ác liệt, giống như lúc trước có thể dễ dàng tìm kiếm thức ăn ở đồng quê dân dã cấp cho nàng.

      Khi bọn vừa tiến vào khách điếm, cho dù Thi Dược Nhi đội mũ có sa màn màu đen che gương mặt của nàng, dáng người được bao phủ bởi chiếc áo choàng màu đen trùm kín, nhưng nàng vẫn phát ra khí chất, vẫn là làm cho bọn họ ràng cảm nhận được ánh mắt của bốn phương chiếu rọi mình.

      Long Khiếu Thiên cố ý đem nàng che ở phía sau, mà phát ra khiếp người khí thế, như cảnh cáo những người đó, nên đem những ý nghĩ xấu xa biến mất tức khắc.

      Cao thủ so chiêu, thường thường cần động thủ, có khi ánh mắt giao nhau, liền cảm nhận được đối phương là nên chọc đến, ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo, làm cho rất nhiều tầm mắt thực tự động ngoan ngoãn tránh .

      “ Đem thức ăn lên phòng.”

      phân phó tiểu nhị, cũng cho ít bạc vụn sau đó mang theo Dược Nhi, trực tiếp thẳngy lên lầu, tránh khỏi chổ ồn ào phức tạp này.

      Phòng bố trí tuy rằng thô ráp, nhưng cũng sạch , quan trọng nhất là, nàng có thể tắm nước ấm.

      Lòng bàn tay lạnh như băng khi được chạm vào làn nước ấm áp, nàng thoải mái thở dài, hận thể lập tức cởi áo tháo thắt lưng, nhảy vào thùng gỗ, tắm gội tẩy bụi bặm người.

      lúc nàng mới vừa thoát áo ngoài, cửa đột nhiên mở ra, làm nàng sợ tới mức kéo áo che lại người chỉ còn sót lại cái yếm mỏng manh, kinh hoàng trừng mắt Long Khiếu Thiên.

      “ Ngươi...... Ngươi làm gì?”

      Nhìn thấy càng lúc càng bước đến gần nàng, hô hấp khỏi cứng lại ──

      thể nào? Chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu, muốn vào lúc này đối với nàng......

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 8.2

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Chương 8.2

      Long Khiếu Thiên giơ tay kéo nàng vào lòng, đưa tay bịt cái miệng nhắn lắp ba lắp bắp của nàng, ra dấu nàng cần phải sợ hãi.

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, làm nàng sửng sốt, liền lập tức hiểu được , cũng bắt đầu cảnh giác, lặng lẽ ngắm bốn phía xung quanh. Quả nhiên, thấy khe hở ở cửa sổ, ống trúc chầm chậm đưa vào, hiển nhiên có tên hái hoa tặc định phóng ra mê dược với nàng.

      Nàng rất ngạc nhiên, Long Khiếu Thiên làm sao biết được?

      bất động thanh sắc, tay đánh lên mặt nước, luồng nước văng tung tóe, dùng công lực ngưng kết thành khối nước, bắn mạnh về phía ống trúc.

      Chỉ nghe ngoài cửa sổ thét lớn tiếng, ống trúc cũng vội vàng rút trở về, nghe thanh , tựa hồ như là có vật nặng ngã xuống .

      Tiếp theo, ánh mắt nhìn lên phía , nàng cũng vội vã ngẩng đầu theo, nhưng nàng cái gì cũng chưa nhìn thấy  ngược lại bị đôi tròng mắt đỏ sẩm của hấp dẫn mà dừng lại. ( Quảng Hằng: Chị này “lãng mạn” ghê, .. như thế này mà…)

      Mỗi khi Long Khiếu Thiên dâng lên sát khí, đôi tròng mắt kia dần dần chuyển thành màu đỏ. Nghe độc môn tuyệt học Diễm Vân công của Long Môn bảo, khi vận công, tròng mắt bởi vì huyết mạch thượng hướng mà biến thành màu đỏ, hơn nữa có thể ngưng thủy mặc thạch...... Quả nhiên đúng vậy, chỉ thấy đem bọt nước bắn ra, lập tức lợi hại giống như viên đạn sắt, chỉ nghe nóc nhà truyền đến ôi tiếng, sau đó chính là thanh thùng thùng lăn xuống.

      Cứ như thế, dùng cách này giải quyết ước chừng hơn mười người, làm nàng kinh ngạc thôi, cư nhiên có nhiều người như vậy đến nhìn lén nàng tắm gội.

      Đem tên sắc lang cuối cùng giải quyết xong, ánh mắt lại chậm rãi biến trở về màu đen.

      “ Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể yên tâm tắm được rồi.” xong quay người muốn ra, nhưng bị cái tay bé giữ chặt.

      quay đầu nhìn nàng, trong mắt có buồn bực.

      “ Ta sợ.” Khi lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc, biết là thế nào, tự nhiên muốn biểu lộ lời tâm với .

      Long Khiếu Thiên nhìn nàng cam đoan cách chắc chắn.  “ Yên tâm, ta đem bọn họ giải quyết xong rồi.”

      “ Vạn nhất lại có người đến đây?”

      “ Ta ở ngay tại ngoài cửa bảo hộ ngươi.”

      Nàng lắc đầu. “ Ngươi ở trong này bảo hộ ta.”

      thân hình chấn động, thể tin nổi nhìn thẳng nàng. Nàng có biết mình cái gì hay ? Lời này, thực dễ dàng khơi gợi nam nhân phát hỏa, huống chi lại là xuất phát từ trong miệng nàng.

      “ Được ?” Nàng nhàng cầu xin .

      Long Khiếu Thiên giống như hai chân mọc rễ, đứng im tại chổ! Lý trí cho biết nên lập tức cự tuyệt thỉnh cầu mê người này, nếu lưu lại, cũng cam đoan có thể làm quân tử, nhưng đầu của tự chủ được gật gật.

      Kết quả, ở lại. Cách lớp bình phong mỏng manh, giai nhân ở phía sau bình phong cởi áo tháo thắt lưng, bóng dáng yểu điệu mờ ảo chiếu rọi lên vách bình phong, chỉ là nhìn bóng dáng kia, dưới thân liền bắt đầu trướng đau .

      vội vàng đưa lưng về phía nàng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng ở ngay bên cạnh, toàn thân trần như nhộng, nhất là với đại nam nhân tinh lực tràn đầy, rất khó kiềm chế được, hơn nữa lại mê luyến nàng đến như vậy, trong đầu kiềm nổi lên hình ảnh mê người của giai nhân tắm rửa, làm máu của xông lên não sắp hôn mê.

      thể như vậy được ! Vì muốn tâm mình bình thản suy nghĩ nữa, nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng ngồi xuống, để đề phòng khí huyết bất chợt dâng lên, tẩu hỏa nhập ma.

      “ A!”

      Nàng vừa hô lên tiếng, lập tức ở bên cạnh nàng, đem nàng ôm chặt vào lồng ngực, đằng đằng sát khí mà chuẩn bị giết người.

      “ Đừng sợ.” thấp giọng , đem nàng bảo hộ cẩn thận, mắt xem bốn phía, tai nghe tám phương, muốn xem thử lại là người nào muốn sống muốn tìm cái chết!

      “ Ta......”

      “ Suỵt.”  Ý bảo nàng đừng lên tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc đề phòng, sợ, sợ chỉ cần sơ xuất cũng đủ  gây nguy hiểm cho nàng, đem an toàn của nàng so với sinh mạng của còn quan trọng hơn, vận dụng hết ánh mắt cùng đôi tay nghe ngóng trong bóng tối, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm quanh mình.

      Nàng im lặng nằm trong vòng tay rắn chắc của , tinh tế xem kỹ vẻ mặt kiên trì bảo vệ của , nghe tim đập dồn dập.

      Long Khiếu Thiên tận tâm nghe ngóng mọi động tịnh, nhưng hoàn toàn thấy chút gì, dù là hơi thở , nhịn được nghi hoặc. “ Kỳ quái, ta cảm giác được hơi thở, ngươi vừa rồi nhìn thấy gì?”

      “...... Ta vừa rồi muốn với ngươi, kỳ là ta cẩn thận trượt ngã......”

      dừng lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng.  “ Trượt? Ngươi vừa rồi thét chói tai, là vì ──” phạm phải sai lầm lớn rồi, đó là nên nhìn nàng; Khi nhìn xuống, thấy nàng làm cho khí huyết dâng lên tận trời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :