1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nộ bảo chủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 6.2

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      đoàn người ngựa từ phía sau chạy đến kéo dây cương thắng gấp bao quanh xe ngựa của các nàng, con ngựa của các nàng bị hoảng sợ gõ móng xuống mặt đường liên tục, mà Vương Uyển Thanh thấy rầm rộ như thế cũng hốt hoảng ôm chặt lấy Thi Dược Nhi.

      “ Sao, sao lại thế này nha? Thi tỷ tỷ ~~”

      Thi Dược Nhi gương mặt trong suốt như ngọc lạnh lùng thản nhiên, bình tĩnh như thường, nhìn lướt qua nhóm người cưỡi ngựa này.

      “ Chính là nàng, đem nàng mang .”  Trong đó người chỉ vào Thi Dược Nhi.

      Vương Uyển Thanh đứng che ở trước người Thi Dược Nhi. “ Các ngươi là ai! Muốn làm gì?”

      “ Tiểu nha đầu, phải chuyện của ngươi tốt nhất nên tránh ra, bằng ngay cả ngươi bị bắt.”

      “ Ta...... Ta tuyệt đối để các ngươi động tới Thi tỷ tỷ , thức thời cũng nêntránh ra, nếu các ngươi muốn mất mặt!”

      Lời này vừa ra, bọn đại hán cười rộ lêng.

      “ Chỉ bằng vài người này của các ngươi?”

      Đối phương ước chừng có khoảng mười mấy người, mà những người theo hầu hạ các nàng, bao gồm mã phu cùng tùy tùng, bất quá chỉ có năm, làm sao là đối thủ của người ta?

      Thực ràng , đối phương là có chuẩn bị mà đến, dám ở đường cướp người, mục tiêu nhắm ngay nàng.

      Thi Dược Nhi từ đầu đến cuối hoảng cũng vội, thầm đánh giá những người này, trong lòng có tính toán.

      Nàng chậm rãi lên phía trước. “ Ta theo các ngươi.”

      “ Thi tỷ tỷ!”

      Tên đại hán cầm đầu vừa lòng : “ Đại mỹ nhân thực thông minh, biết nghe lời.”

      “ Nhưng ta có điều kiện, thể gây tổn thương bọn họ.”

      .”

      Bọn họ đương nhiên cũng muốn cùng đá, người này dây dưa, huống chi đại thiếu gia có phân phó, nhất định để xảy ra mạng người, cho nên bọn họ mừng rỡ đồng ý.

      “ Đại mỹ nhân, mời lên kiệu .”

      ! Thi tỷ tỷ, ngươi thể !”

      Thi Dược Nhi sờ sờ của nàng đầu, đối nàng cười .  “ Yên tâm, ta có việc gì , ngươi mau trở về.”

      thôi, đừng kéo dài thời gian.”  Hán tử hét lớn thúc giục .

      Thi Dược Nhi chậm rãi lên kiệu, đối phương thấy mục đích đạt được, liền dùng mắt ra hiệu cho những người theo đoạt lấy cỗ xe ngựa của Vương Uyển Thanh, mục đích chính là làm cho họ có phương tiện tìm người cầu cứu.

      !”

      Tên đầu lĩnh hét lên tiếng ra lệnh, mang theo hơn mười người cưởi ngựa mang theo Thi Dược Nhi bị bắt xe ngựa, rất nhanh rời .

      Vương Uyển Thanh vừa tức vừa vội, nhưng nàng biện pháp gì cũng có, chỉ có cách duy nhất, đó là mau mau chạy về trong thành, có thể cứu Thi tỷ tỷ , chỉ có Long đại ca .



      Khi Bạch Kì Văn xuất ở trước mắt, Thi Dược Nhi tuyệt kinh ngạc.

      Đúng như nàng dự đoán, bắt nàng quả nhiên là Bạch Kì Văn, bởi vì nàng nhận ra người trong đó, đúng thủ hạ của Bạch Kì Văn ngày ấy có đến Tham Dược Đường.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 6.3

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Khi Bạch Kì Văn xuất ở trước mắt, Thi Dược Nhi tuyệt kinh ngạc.

      Đúng như nàng dự đoán, bắt nàng quả nhiên là Bạch Kì Văn, bởi vì nàng nhận ra người trong đó, đúng thủ hạ của Bạch Kì Văn ngày ấy có đến Tham Dược Đường.

      Bạch Kì Văn vừa nhìn thấy nàng, nhịn được trong lòng vô cùng vui sướng.

      Từ ngày đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân cho đến giờ, liền đối với nàng nhớ mãi quên, nhưng mà tìm được cơ hội nào để tiếp cận, vì thế thầm sai người theo dõi nàng, rốt cục cho đợi được cơ hội, phái người bắt mỹ nhân đem về.

      “ Thi nương, làm cho ngươi sợ hãi, vài tên thủ hạ thô lỗ của ta xúc phạm tới nương chứ?”  chắp tay nhận lỗi, nhưng đôi mắt lại ở người nàng tham lam đánh giá.

      “ Bạch công tử mời ta đến, có gì chỉ giáo?”

      dám đấu diếm, ngày ấy thấy được mặt của nương, tại hạ đối với nương liền nhất kiến chung tình.” ( Vừa gặp .)

      Thi Dược Nhi mắt đẹp cúi xuống, đột nhiên mặt lộ vẻ ưu thương. “ Ta mới tin đâu.”

      Bạch Kì Văn khỏi ngẩn ra. “ nương vì sao tin?”

      “ Công tử nếu đối ta nhất kiến chung tình, vì sao kêu những người đó đến uy hiếp ta?”

      Bạch Kì Văn vừa nghe, lập tức xoay người đối diện tên thủ hạ bên cạnh quát hỏi: “ Ta phải ra lệnh cho các ngươi phải lễ phép mời Thi nương đến sao?”



      Tên thủ hạ đầu lĩnh sửng sốt, cuống quít trả lời: “ Này...... Bởi vì thiếu gia ngài ......”

      đợi thủ hạ xong, lập tức nghiêm mặt cắt ngang. “ Ta trăm ngàn lần đừng dọa đến Thi nương.”

      Đầu lĩnh thủ hạ thầm than khổ, ràng đại thiếu gia phân phó là, mặc kệ dùng phương pháp gì, đều phải từ thủ đoạn đem người bắt đến, lúc này trái lại trách cứ bọn họ, nhưng làm thủ hạ của người ta, làm sao dám cãi? Đành phải liên tục xưng là.

      “ Thuộc hạ biết sai! Thuộc hạ biết sai!”

      “ Bọn họ còn lấy ra đại đao, uy hiếp muốn giết ta, ta đến bây giờ trong lòng còn rất sợ a!” xong, nàng lấy tay áo nhàng lau lệ, bộ dáng điềm đạm đáng , làm người ta hận thể đem trái tim móc ra để đền tội với nàng.

      Bạch Kì Văn mặt tối sầm, lại đau lòng vì giai nhân, lại vừa muốn lấy lòng nàng, lập tức cấp hai gã thủ hạ mỗi người cái tát.

      “ Nhìn xem chuyện tốt mà các ngươi làm, đem Thi nương dọa thành như vậy!”

      Hai gã bị đánh đến đàu váng mắt hoa, thầm kêu khổ thấu trời, lại còn phải cúi đầu xin tội.

      “ Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ đáng chết!”

      Bạch Kì Văn sắc mặt xanh mét, vừa quay đầu lại lập tức mỉm cười trấn an giai nhân.

      “ Ngươi đừng giận, ta trừng phạt những người đó, làm cho ngươi hết giận, ân?”

      “ Ta vừa thấy bọn họ liền sợ hãi......” ( maytrang: haziii, hôm nay ta mới biết thế nào là giết người cần dao..)

      Bạch Kì Văn lập tức lớn tiếng mệnh lệnh. “ Toàn bộ đám thô lỗ tay chân của các ngươi, mau cút cho ta, cút hết .”

      bên mắng, bên dùng chân đem bọn họ đá ra, đáng thương nhóm thủ hạ, đành phải giống con chó, chật vật té, chạy ra ngoài cửa.

      Đuổi những tên phiền toái, Bạch Kì Văn lập tức trở lại bên cạnh của giai nhân, mạnh giọng :  “ Bọn chúng hết rồi, ngươi cần sợ hãi.”

      “  Bọn họ tuy rằng ở trong phòng,nhưng nhất định vụng trộm trốn ở ngoài cửa, bị ngươi đánh, chừng đối với ta ghi hận trong lòng, tìm cơ hội trả thù!”

      “ Bọn họ chắc chắn dám! có mệnh lệnh của ta, ai dám tiến vào!”

      Nhìn thấy vẻ mặt của giai nhân dường như tin tưởng lắm, vì muốn làm nàng tin tưởng, đồng thời cũng muốn tỏ chút oai phong của đại công tử, vì thế bước ra cửa.

      “ Người đâu!”

      gã thủ hạ, nơm nớp lo sợ chạy đến lên tiếng trả lời. “ Thiếu gia.”

      “ Truyền lệnh xuống, kêu mọi người toàn bộ cút hết ra ngoài đại sảnh, cho phép ai bước vào đây, ai dám trái lệnh, liền đánh gãy chân chó của , !”

      “ Dạ, dạ, thiếu gia.”

      Bạch Kì Văn đắc ý đóng cửa lại, vào bên cạnh giai nhân, giọng : “  tại có người, ngươi có thể thả lỏng tâm tư được rồi.”

      Đôi mắt đẹp ngập nước ngước lên nhìn . “ ?”

      “ Trong phòng và ngoài phòng, ngoại trừ chúng ta còn ai khác.”

      người cũng có?”

      người cũng có.”   khẳng định lặp lại.

      Đôi mắt đẹp chớp nhanh, lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, làm cho Bạch Kì Văn mắt say mê choáng váng, chỉ thấy nàng nhàng mở miệng.

      “ Chỉ còn lại hai người chúng ta, là quá tốt.”




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 6.4

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Ầm vang tiếng, cánh cửa lớn chắc chắn của Bạch phủ, nháy mắt bị gãy thành bốn năm mảnh.

      Toàn bộ những người trong Bạch phủ đều tề tựu đông đủ, tất cả trừng mắt cảnh giác nhìn về phía cửa có thân ảnh khôi ngô cao to lỗi lạc.

      Có thể phá hư cánh cửa nạng hơn hai trăm kí cũng đáng sợ, đáng sợ là, người này đều phải là dùng đao, cũng dùng búa mà là dùng tay, bởi vậy có thể thấy được, nội lực của người này  thâm hậu đến chừng nào.

      Long Khiếu Thiên bước qua cửa, cả người ngập tràn lửa giận , thiêu rụi chút lý trí còn sót lại của , sắc mặt hung ác nham hiểm khiếp người, hoàn toàn đem đám người nhốn nháo vây xung quanh để vào mắt, càng nhìn đến đao thương giơ lên dọa dẫm .

      “ Lớn mật!”   gã cao lớn xung phong dẫn đầu, cầm đại đao hướng chém tới.

      Nhưng mà khí thế hừng hực như thế, nhưng vẫn chưa kịp nhìn thấy gì, bị Long Khiếu Thiên chộp trong tay.

      “ Nàng ở đâu?”  Giọng lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.

      “ Ngươi...... Ngươi ai?”

      “ Nữ nhân mà các ngươi vừa mới bắt về.”

      “ Ta biết...... Ngô......”

      !”

      chỉ dùng tay, liền đem cả người đối phương giơ lên trung, xương cốt nghe răng rắc, những người khác thấy thế, trong nháy mắt, có ba gã hán tử thừa dịp Long Khiếu Thiên kịp phòng bị, từ sau lưng đánh lén.

      Ba người nâng lên ba thanh đại đao, sử dụng toàn lực từ sau lưng chém tới ──

      người nhắm vào lưng, người thứ hai chém thắt lưng , người thứ ba chém vào chân , ba cây đại đao đồng loạt chém đến, cho dù thất thủ, ít nhất cũng có người thành công.

      Bọn họ dùng hết sức lực chém tới , cũng chắc chắn rằng dốc hết toàn lực, nhưng hề thấy máu, ngược lại là những đại đao gãy tan tành, còn tay của bọn họ bị chấn động xương cốt như muốn rời ra.

      Chết tiệt , làm bọn họ sợ đến xanh mặt! Long Khiếu Thiên chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt tà nhìn bọn họ, ba người lúc đầu tràn đầy tự tin, biến thành hoảng sợ cực độ.

      Kia đôi mắt đen sắc bén, dần chuyển thành màu đỏ.

      Mọi người hút khí liên tục, có người thất thanh : “ Là...... Là Diễm Vân công, là Long Môn bảo bảo chủ Long Khiếu Thiên.”

      Long Môn bảo Diễm vân công, uy chấn võ lâm, nghe khi thi triển này môn võ công này, con ngươi chuyển thành xích hồng sắc.

      Những người khác vừa nghe đến tên Long Khiếu Thiên, tất cả đều thay đổi sắc mặt, ai dám bước lên phía trước, nếu sợ kết cục cũng giống như ba thanh đại đao vừa rồi.

      Long Khiếu Thiên buông nam tử muốn sùi bọt mép ra, hai mắt giận đến đỏ thẩm, khi lên phía trước, bon chúng vẫn giậm chân tại chỗ, ai dám ngăn trở, còn tự động nhường ra đường .

      Long Khiếu Thiên hề để ý tới đám tiểu lâu la, khi từ chỗ nghĩa muội biết được Dược Nhi bị người khác bắt , lập tức hoả tốc đuổi theo, đường tra tìm dấu chân, đuổi tới nơi này.

      Khi nghĩ đến nàng biết còn sống hay chết, tâm như đao cắt, nếu có người dám động đến cọng lông tơ của nàng, lấy chính mạng của mà thề, đem đối phương băm thành ngàn mảnh là được!

      Trong khí truyền đến mùi hương dược thảo quen thuộc nồng đậm, làm đôi mắt chợt sáng như sao, tập trung cố định  vị phương hướng, nhanh chóng chạy .

      Khi cửa phòng bị đá bung ra, hình ảnh trước mắt làm cho Long Khiếu Thiên thoáng chốc lửa giận dâng đến tận trời ── Bạch Kì Văn giờ phút này chính trần như nhộng nằm ở giường.

      “ Ngươi ──” Long Khiếu Thiên phẫn nộ rít gào, đồng thời đưa tay bóp cổ giơ lên cao.

      “ Đừng đừng đừng đừng đừng ── Đừng giết ta ──” Bị bóp cổ Bạch Kì Văn vội vàng kêu lên quang quác.

      “ Ngươi cưỡng gian nàng!”

      “ Ta có!”

      “ Ngươi là tên  cầm thú!”

      “ Ta phải!”

      “ Hôm nay nếu đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ta tên là Long Khiếu Thiên!”

      “ Ta chạm vào nàng! Ta chạm vào nàng! Ta chạm vào nàng! Ta thề ta chạm vào nàng a!” Bạch Kì Văn kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

      “ Toàn thân ngươi trần như nhộng, còn dám sạo!”

      “ Tay chân ta bị trói như thế này làm sao cưỡng gian người ta được a?”

      Long Khiếu Thiên dừng lại, lúc này mới phát , đối phương hai tay hai chân đều bị dây thừng chặt chẽ trói trụ, nghi hoặc lát, nhưng lại lần nữa rít gào: “ Ngươi dám dùng dây thừng tra tấn nàng?” ( Quảng Hằng: em pó tay chân này lại luôn, người “hiền” thấy sợ, lĩnh giáo rồi mà >”<)

      “ Bị trói là ta a ── A ── A ──”   cơ hồ dùng hết khí lực rống to, mới có thể át được tiếng gầm giận dữ của Long Khiếu Thiên.

      Long Khiếu Thiên bán tín bán nghi, sắc mặt xanh mét đằng đằng sát khí.

      “ Ngươi chạm vào nàng?”

      “ Ta nếu chạm qua nàng, Bạch Kì Văn ta bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết tử tế được!” ( sét đánh)

      “ Vậy tại sao ngươi lại cởi sạch quần áo nằm ườn ra đó?”

      “ Ta cũng muốn a! Ai lại muốn bị trói nằm  ở giường giống như heo nằm chờ thọc huyết , chờ bị tra tấn a?”  chỉ có thể cử động hai tay bị trói che lại hạ bộ của .

      Long Khiếu Thiên nhìn kỹ,  trong phòng  này ngoại trừ , thấy có bóng dáng Dược Nhi, xác thực quái dị.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 6.5

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      muốn tiến thêm bước hỏi Dược Nhi ở đâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu .

      “ Ngươi làm gì? Mau buông ra!”  Thi Dược Nhi chạy nhanh đến, bắt lấy tay Long Khiếu Thiên bóp cổ Bạch Kì Văn , cuống quít ngăn cản .

      Long Khiếu Thiên nhìn chằm chằm nàng, tâm nhỏm vì nàng có việc gì, lại đồng thời khó hiểu nàng vì sao khẩn trương như thế, và lại ngăn cản cách khác thường.

      “ Ta tới cứu ngươi .”

      “ Cứu cái gì? Ta đâu có việc gì.”

      “ Thanh muội ngươi bị người ta bắt .”

      , là ta tự nguyện đến làm khách .”

      vẻ mặt kinh ngạc, nghe trả lời như thế thực là ngoài ý muốn.

      “ Nhưng mà có mặc quần áo......”

      “ Đương nhiên, là ta bảo cởi a.”

      Những lời này giống như tiếng sấm nổ bên tai, hung hăng đánh mạnh vào  ngực ! Long Khiếu Thiên thể tin trừng mắt nàng, lại trừng hồi Bạch Kì Văn.

      " Xem , ta lừa ngươi !" Bạch Kì Văn .

      Long Khiếu Thiên sắc mặt tái nhợt, ngực giống giống như quả bóng bị xì hơi , cảm thấy trời đất chao đảo, ngờ đến câu trả lời này.

      Nàng tự nguyện đến làm khách?

      Nàng cho phép thương tổn đối phương?

      Nàng kêu đối phương cởi quần áo?

      Biểu tình của nàng, thái độ của nàng, đều cho thấy là nàng lòng che chở đối phương.

      có Diễm Vân công hộ thân, đao thương bất nhập, nhưng câu của nàng, ánh mắt, cái biểu tình, lại có thể dễ dàng chém giết , đâm sâu ở ngực  như muốn chảy máu.

      “ Ngươi...... Ngươi để ý như vậy?”  cảm thấy cổ họng tắt nghẹn, vất vả lắm mới thốt ra được những lời này. Nếu nàng là phải, nhất định mất lý trí đem Bạch Kì Văn giết chết!

      Thi Dược Nhi sốt ruột dậm chân. “ Đương nhiên nha, nếu chết, ta có người để thí nghiệm thuốc.”

      Ngây người!

      Hai nam nhân nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, đáp án của nàng, dĩ nhiên là......

      Bạch Kì Văn chút do dự quay đầu đối diện với Long Khiếu Thiên nghiêm mặt : “ Ngươi nên chém ta đao để ta có chết cũng thoải mái.”

      Long Khiếu Thiên cõi lòng tê tái bỗng chốc hồi phục độ ấm, giống như vừa rơi xuống địa ngục bỗng chốc được kéo về mặt đất nhưng trong bụng vẫn đầy vẻ nghi hoặc.

      “ Ngươi muốn ta giết , chính là bởi vì muốn bắt thí nghiệm thuốc?”

      “ Đương nhiên.”

      Sát khí hừng hực, giảm hơn phân nửa.

      “ Ngươi gọi cởi quần áo, cũng là vì thí nghiệm thuốc?”

      “ Có như thế mới quan sát được hiệu quả của thuốc>”

      Sát khí lại đánh tan ít.

      “ Cho nên ngươi cũng thích ?”

      Thi Dược Nhi mở to mắt, giống như kể chuyện kinh dị gì lắm vậy. “ Ta làm sao có thể thích ? Người này lần trước giả vờ bệnh, lần này lại kiếm cớ bắt ta, tâm bất chính lại háo sắc, lấy thí nghiệm thuốc, lương tâm bất an thôi!”

      đến chuyện này, kỳ nàng rất lương thiện , ngàn chọn trăm tuyển, vất vả mới chọn được tên ác như sài lang hổ báo, cho dù ai như thế nào nàng cũng bỏ qua.

      Long Khiếu Thiên sát khí hoàn toàn biến mất, gương mặt xanh mét cũng hóa thành đường cong nhu hòa, hai khóe môi ủ rủ bỗng chốc dương lên thành nụ cười.

      “ Ngươi rốt cuộc có buông ra , ta cảnh cáo ngươi, nếu làm hỏng chuyện tốt của ta, ta cũng để ý đến ngươi.”

      trả lời, là khẳng định . “ Nam nữ thụ thụ bất thân, ta giúp ngươi.”

      ( Quảng Hằng: lần này Bạch Kì Văn chết chắc.)

      HẾT CHƯƠNG 6

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 7.1

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Quảng Hằng

      Chương 7.1

      Long Khiếu Thiên sớm phát , Thi Dược Nhi là đặc biệt .

      Nàng độc lập, im lặng, có tư tưởng, ỷ lại nam nhân, cho dù bề ngoài nhìn như nhu nhược có xương, nhưng chứng minh, nàng cũng yếu đuối.

      Chỉ chuyện nàng đối phó với Bạch Kì Văn, đủ để chứng minh nàng là nữ tử bình tĩnh trí tuệ

      Khi cho rằng nàng bị người xấu khi dễ, cần mình tới làm hùng cứu mỹ nhân, thực tế, cần bị cứu vớt chính là người xấu.

      Giai nhân tại ngồi bàn viết gì đó, đứng canh giữ ở bên, im lặng cùng nàng.

      Long Khiếu Thiên cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, bởi vì giai nhân ở gần như thế, nàng ở ngay tại bên người , gần đến mức có thể tận tình nghe được mùi thơm ngát độc đáo người nàng.

      nhìn chăm chú vào vẻ mặt chuyên chú của giai nhân mà mê người, nhìn nghiêng bên mặt của nàng, thấy nàng viết gì đó, nhón người tới phía trước nhìn thử, thấy hàng loạt những tên thuốc cùng công dụng của dược thảo.

      “ Ngươi viết cái gì?”

      “ Thi thị dược thảo kinh.”

      “...... Thi thị?...... Ngươi viết sách dược?”

      “ Ừm.”

      “......”

      bên lẳng lặng quan sát, gương mặt của nàng bây giờ tuy vẫn còn nét lạnh lùng, nhưng nét mặt tinh khiết ấy lên vẻ nhiệt tình, hăng say.Đôi mắt đẹp sáng ngời đầy sức sống.Nét mặt sinh động của nàng như thế này chưa từng gặp qua bao giờ,làm thể nào dời tầm mắt được.Gương mặt của nàng còn nét lạnh lùng, mà đầy ấm áp.

      “ Ngươi thực thích làm thí nghiệm thuốc?”

      “ Ừ.”  Nàng thản nhiên trả lời, vẻ mặt thủy chung vẫn chuyên chú.

      nhìn bàn bày đầy những loại thảo dược kì lạ đủ màu sắc và hình dáng.Có loại giống như rể cây, có loại giống như miếng thịt muối, còn có những viên thuốc đủ màu sắc và hình thù sắp xếp ngăn nắp bàn.

      “ Những thứ thuốc này là do ngươi mua?”

      phải.”

      Mày rậm khẽ nhếch.   “ phải?”

      “ Khi chữa bệnh từ thiện đổi lấy .”

      mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “ Tất cả những thứ này?”

      “ Ừ, những thứ này có số loại là thuốc bí truyền của địa phương, nếu tìm người thử nghiệm, sao biết nó có công hiệu  hay .”

      Lúc này mới hiểu ra những lời trước đây từng nghe đến, nàng bắt mạch hốt thuốc cho mọi người, lấy thù lao, chỉ lấy loại thuốc quý hiếm hoặc những kinh nghiệm chữa bệnh bí truyền thay thế ngân lượng.Chưởng quầy của Tham Dược đường cũng đem những loại thuốc quý mới mời nàng đến được.

      Ngay cả lần này khi rời khỏi Vương gia, nàng chỉ mang theo duy nhất là Nhân sâm ngàn năm, vạn lương vàng Vương gia tặng nàng lấy xu.

      Nàng thích vàng bạc.

      Nàng thích quần áo cầu kì mỹ lệ.

      Nàng y thuật thần kỳ, biết các loại dược thảo trân quý, hiếm lạ.

      Nàng võ công, lại có thể hạ mê dược vô hình.

      Nàng chỉ thích nghiên cứu dược thảo, thích lấy người sống làm thí nghiệm thuốc do nàng bào chế.

      Nàng viết quyển sách dược do nàng lấy từ kinh nghiệm của bản thân.

      si mê nhìn nàng chằm chằm, con mắt đen sâu nhìn thấy đáy bỗng dâng lên ngọn lửa đam mê.

      Những nữ tử đặc biệt khác, nếu đem so với nàng hề giống dù chỉ chút.

      Giờ này khắc này, Long Khiếu Thiên trong lòng có tính toán.

      Ánh mắt lại nhìn đến những thứ thuốc kì quái nằm bàn, có thứ đen cứng như than đá, khó trách nàng muốn tìm người c thí nghiệm thuốc.

      Ánh mắt lại nhìn hướng ngược lại người nằm giường như sắp hấp hối Bạch Kì Văn, bị nàng chỉnh đến người giống người, quỷ giống quỷ.



      Vài canh giờ trước, còn tức giận muốn giết đối phương, nhưng mà tại, là có điểm đồng tình Bạch Kì Văn.

      Sau khi viết xong chữ cuối cùng lên trang giấy, Thi Dược Nhi đem thi thị dược thảo kinh khép lại, dùng vải quấn chặt lại, sau đó cẩn thận để vào ngực áo.

      Nàng đứng lên, làm như đại công cáo thành, chuẩn bị rời .

      “ Tên kia chết sao?” chỉ chỉ Bạch Kì Văn.

      .”

      rất ngạc nhiên hỏi: “ Thường ngươi chọn ai để thí nghiệm thuốc?”

      “ Người xấu, xúc phạm đến ta, hoặc là người sắp chết.”

      “ Ta hiểu.”

      hiểu cái gì?”

      “ Hai loại người mà ngươi trước đó, ta có thể hiểu, nhưng ta phải người xấu, lại trêu chọc đến ngươi, lúc ấy ngươi vì sao phải lấy ta thuốc thí nghiệm?”

      Về điểm ấy, vẫn rất muốn biết nguyên nhân, nhưng vẫn cơ hội để hỏi được, tại rốt cục có cơ hội tự mình hỏi nàng .

      Đem dược liệu cuối cùng cất vào trong bao quần áo, Thi Dược Nhi mới ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt .

      “ Lúc ấy, ngươi là người sắp chết. Ta có thể làm ngựa chết trở thành ngựa sống, nhưng chưa từng thử nghiệm người sắp chết, nên muốn dùng những linh đan diệu dược của ta thử xem có thể cứu ngươi sống hay , và có để lại di chứng gì hay ? Ta đâu phải đại phu.”

      giật mình dừng lại. “ Ngươi phải đại phu?”

      “ Ta chỉ là tinh thông sách thuốc, thích nghiên cứu dược thảo mà thôi, người khác muốn gọi ta là đại phu, ta cũng lười giải thích, hiểu ?”

      Nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng tinh khiết của nàng, rốt cuộc những nghi hoặc trong lòng từ trước đến nay, rốt cuộc có thể giải trừ.



      Nguyên lai là có chuyện như vậy a! Nàng phải cố ý chỉnh , mà là toàn tâm toàn ý muốn cứu .

      “ Ta hiểu.”

      chẳng những hiểu, còn tâm tình rất tốt, ra giai nhân là vì cứu mình, nhọc lòng như thế, là hiểu lầm nàng .

      Thi Dược Nhi thấy nhìn nàng cười, bỗng dưng khuôn mặt nóng bừng.

      Người gì kì quái nha, sao lại nhìn nàng như thế? Lại còn cười đến thể hiểu nổi như vậy.

      Nàng bước đến định lấy túi vải, nhưng bị bước trước bước giành lấy.

      “ Ta mang cho.”

      Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó cự tuyệt ý tốt của . “ cần.”

      để ý tới nàng, kđi thẳng ra khỏi phòng, Thi Dược Nhi có biện pháp nào, chỉ phải theo sau.

      Thủ hạ của Bạch phủ, ai dám bước đến ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn nam nữ đường đường chính chính ra khỏi cửa chính.

      Chỉ cần mang hành trang của nàng tay, nàng có cách nào trốn khỏi tay .

      “ Mau đưa hành lí của ta đây, ta trở về dinh thự của Vương gia đâu.” Nàng rất sợ nam nhân này đem hành kí của nàn trở về thành Nguyệt Hồ. Vất vả lắm nàng mới rời khỏi chổ phiền phức đó, muốn lại quay trở về.

      “ Ta cũng trở về.”

      Nàng sửng sốt. “ Ngươi quay về? Vậy ngươi đâu?”

      Mang hàng lí của nàng vác vai, mỉm cười với nàng, nụ cười đầy hàm ý.

      “ Ngươi đâu, ta theo đó.”  ( Quảng hằng: *Tung hoa* Em chết đứ đừ ví câu này của a…)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :