1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nộ bảo chủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 5.3

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Troixanhmaytrang

      Chương 5.3

      Môi của chảy xệ ra, hai cánh môi trương to như hai khúc thịt thừa.

      có khả năng! Nhất định là nhìn lầm rồi!

      Khi nghĩ như thế, hé miệng ra, hai cánh môi của trương to như hai khúc lạp xưởng cũng mở ra, khi mím miệng lại , hai khúc thịt cũng khép lại.

      Đúng vậy, hai khúc thịt thô kệch nằm ở mặt , đúng là môi của , cũng rốt cục tỉnh ngộ, dọc theo đường mọi người dùng ánh mắt quái dị cùng với những cử chỉ kì lạ vì sao mà có.

      cần hỏi, cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra .

      cần hoài nghi , đây chính là kiệt tác của nàng.



      Long Môn bảo danh tiếng ở giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, địa vị bảo chủ của Long Môn bảo luôn được võ lâm tôn kính.

      gương mặt tuấn tú nghiêm nghị của luôn tỏ ra khí thế khiếp người, làm cho Long Khiếu Thiên cho dù đến đâu, uy phong như vũ bão, ai dám phục. Nhưng hôm nay, miệng lại mang hai khối thịt to đùng, đừng uy phong , bây giờ dù đến bất cứ nơi đâu, tất cả mọi người đều bò lăn ra mà cười, số khác sợ chết cố gắng làm ra vẻ nghiêm trang đứng đắn, khắp nơi đều có thể nghe được, những giọng cười nghèn nghẹt trong góc nào đó.

      “ Ta tìm Thi nương.”

      Long Khiếu Thiên đứng ở trước cửa Mai viện, với Tiểu Thúy nha hoàn chuyên phụ trách hầu hạ Thi Dược Nhi.

      Tiểu Thúy hít sâu hơi, có thể nhìn ra được nàng cố gắng dùng chịu đựng lớn nhất của mình, cố gắng dùng hết ý lực đè nén phải cười xòa ra, hít hơi sâu, mơi dám đối mặt với Long công tử mang hai khối thịt mặt kia.

      “ Tiểu thư nghỉ ngơi.”

      “ Ta chờ nàng.”  Hai khúc lạp xưởng nhấc lên .

      “ Nhưng tiểu thư  dặn dò hôm nay muốn gặp khách.”

      “ Vì sao?” Hai khúc lạp xưởng xệ xuống.

      “ Tiểu thư mấy ngày hôm nay xem bịnh ngừng, lại vừa phải chăm sóc cho Uyển Thanh tiểu thư nên thể xác và tinh thần mệt nhọc, cho nên......”  Ý chính là, người ta muốn thấy đó.

      Nghe Tiểu Thúy giải thích, hai khúc lạp xưởng kia càng lúc càng xệ xuống thấp hơn, nhưng cũng có thể nhìn thấy được chủ nhân của hai khối thịt đó lại phi thường hề biểu lộ chút giận dữ nào.

      Tiểu Thúy định lực xem như tốt , giống những nha hoàn khác, sớm mượn cớ trốn sang bên cạnh rung rung, phải bởi vì sợ hãi, mà là nghẹn cười đến mức sắp chết.

      Long Khiếu Thiên đương nhiên hiểu được, Dược Nhi là cố ý muốn gặp , nhưng lại thể xông vào, nhất thời còn phương pháp, đành phải nén giận vậy.

      Ngày đầu tiên gặp, ngày hôm sau lại đến.

      Ngày hôm sau gặp, ngày thứ ba lại đến.

      Đến ngày thứ ba, vẫn là thể gặp được.

      Giai nhân có ý định trốn tránh , việc thay thuốc đều giao cho những người khác, chính là chịu lộ diện.

      biết, là cưỡng hôn nàng, nhưng mang đôi môi đầy vẻ buồn cười như thế này ba ngày rồi, cũng đủ thảm ? Nàng còn tính trừng phạt bao lâu? Hại thanh danh coi như mất sạch, từ trong đến ngoài, khắp nơi mọi người cười .

      Tại thể kiềm chế được xúc động, khiến cho mọi người đều biết, toàn dân chúng trong thành Nguyệt Hồ đều biết hôn nàng, nên phải lãnh hậu quả là hai khối thịt thế này.

      Nhưng hối hận vì hôn nàng, nhưng mà giai nhân tránh né muốn gặp mặt , vấn đề phiền não  này làm cho ngày đêm ảo não, quan hệ hai người sao lại căng thẳng đến thế , tại biết phải làm gì cho phải với nàng đây? Nhịn được sâu thở dài, hai khúc lạp xưởng kia cũng khò khè khò khè chớp lên .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 5.4

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Troixanhmaytrang

      Chương 5.4


      <img class="alignnone size-medium wp-image-771" title="a05-BanChieu" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/a05-banchieu.jpg?w=200" alt="" width="200" height="300" />


      Hai vị thủ hạ luôn đối với chủ tử trung thành và tận tâm, cũng muốn giúp chủ tử giải nỗi u sầu, bọn họ biết bảo chủ đối Thi đại phu vốn có tình ý, bởi vậy đặc biệt đến dâng lên kế ──

      “ Bảo chủ, chúng tiểu nhân có biện pháp.” Triệu Kiệt .

      Long Khiếu Thiên ngắm bọn họ liếc mắt cái. “ Các ngươi có biện pháp nào?”

      “ Các nương thường thích nam nhân dỗ ngọt.”

      “ Người ta tại nổi nóng, đương nhiên muốn gặp bảo chủ ngài .”

      “ Nhưng chỉ cần làm cho nàng vui vẻ là có thể chuyện.”

      “ Cho nên việc cấp bách trước tiên, là phải nghĩ biện pháp làm cho Thi đại phu hết giận.”

      “ Hết giận xong, còn phải làm cho nàng vui vẻ.”

      Dương Trung cùng Triệu Kiệt bên phụ bên họa, ra dáng rất sành sỏi, hai người bọn họ thường ngày tuy rằng tuấn uy mãnh của bảo chủ, nhưng đối với nữ nhân lại rất được ái mộ, toàn bộ nha hoàn ở phủ của Vương viên ngoại, đều nhất nhất nghe theo lời ngon ngọt của bọn họ.

      Long Khiếu Thiên vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý. “ Làm sao có thể dỗ nàng vui vẻ?”

      tuy rằng là Long Môn bảo bảo chủ tôn quý, nhưng những năm gần đây, phải là bận xử lí việc trong bảo, cũng là cùng võ lâm chính nghĩa đồng đạo hợp lực lùng bắt người của Ngọc Linh Cung, nếu có nhu cầu, liền trực tiếp đến kỹ viện dùng tiền để thỏa mãn, đối với việc lấy lòng nữ nhân như thế nào, hoàn toàn biết gì cả.

      Dương Trung cười hì hì : “ Bảo chủ sao tặng cho nàng chút lễ vật để lấy lòng nàng ?”

      Nhắc đến chuyện này, Long Khiếu Thiên hiểu ra, vỗ tay : “ đúng lắm, tại sao ta nghĩ ra vậy kìa?”  muốn theo đuổi người ta, ngay cả món quà ra mắt cũng chưa tặng, sơ ý, nhưng đôi mày rậm lại cau chặt. “ Nhưng ta phải tặng nàng cái gì đây?”

      Triệu Kiệt rất kinh nghiệm đề nghị:  “ Các nương thường thích là phấn son, cùng chút ít vật dụng dùng để trang điểm.”

      Long Khiếu Thiên lại lần nữa vỗ tay hoan nghênh, liên tục gật đầu. “ Đúng, đúng, nữ nhân gia đều thích chưng diện, có đạo lý.”

      thực ngốc a, muốn kết hôn với người ta, lại ngay cả vật đính ước cũng chưa đưa, là quá sơ ý mà.

      nghĩ thông suốt, thả lỏng mày rậm, môi mỉm cười tươi hơn hoa, về chuyện phải tặng lễ vật gì trong lòng có quyết định.

      Mai viện, là Vương viên ngoại an bài cấp riêng cho Thi Dược Nhi, cho nàng có chỗ thanh tịnh để tạm nghỉ ngơi.

      Nàng từ sau việc lần đó, phân phó cho Tiểu Thúy cùng Đào Nhi báo với bên ngoài là tiếp khách dài hạn.Mà Vương gia từ xuống dưới đều tôn sùng nàng như vị Bồ Tát sống, dám chậm trễ liền thực tất cả các cầu của nàng.

      May mắn là Vương viên ngoại là nhà giàu nhất tại địa phương này, có đủ năng lực ngăn cản tất cả những người già trẻ bé lớn đến cầu nàng chữa trị, cho nàng có gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

      Thi Dược Nhi nằm nghiêng ở ghế dài, mái tóc dài đen mượt như tơ lụa buông xõa xuống bờ vai, hề buộc lại xõa rối tung ghế dài mà nàng nằm, nàng tay chống đỡ má, tay cầm cuốn sách dược thảo, mà đôi mắt to trong suốt long lanh lại chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.

      Đọc sách thuốc hoặc dược kinh, là thói quen mà nàng thích nhất, nàng có thể xem đến mất ăn mất ngủ, xem suốt toàn bộ buổi tối cũng chán, nhưng nhiều ngày nay, nàng nhưng cách nào bình ổn tâm tư, mặc kệ là sách thuốc hoặc dược liệu gì trân quý đều thể làm cho nàng chuyên tâm .

      Nguyên nhân của tất cả các chuyện này, đều là do tên Long Khiếu Thiên quái dị kia! Tên đó đáng giận mà, dám khinh bạc môi của nàng.

      Về việc nam nữ tứ chi đụng chạm, nàng ở trong sách thuốc xem qua cũng ít, cũng từng đọc từng chi tiết, nhưng chưa bao giờ tự mình trải qua, thể tưởng được, trong lúc hề chuẩn bị tâm lý, Long Khiếu Thiên cho nàng thử nghiệm nụ hôn đầu tiên trong đời nàng.

      Nàng lúc ấy ngây dại, càng đừng tới chuyện phản kháng giống như là dê con rơi vào miệng cọp, bị đoạt đôi môi chưa từng có ai chạm qua của nàng, cho đến tận bây giờ, nàng hoàn toàn nhớ từng chi tiết hương vị của đôi môi môi nàng, mỗi lần nhớ đến làm nàng ngây ngẩn tâm hồn, hai má lại nóng ửng lên.

      Nàng nên tức giận, giận khi nàng chưa cho phép, bừa bãi hôn nàng, nhưng nàng lại nhớ rất ràng, chính mình lúc ấy cũng có đẩy vòm ngực rắn chắc của người ta ra, ngăn cản làm càn, ngược lại có cảm giác mạnh mẽ chế ngự nàng làm nàng yên lặng hưởng thụ niềm đam mê muốn hòa tan lòng mình. Lòng nàng trước đây luôn yên tĩnh như mặt nước hồ thu bỗng nổi lên gợn sóng lăn tăn, dâng lên nỗi bâng khuâng thẹn thùng khó tả.

      nàng vì tức giận mà muốn nhìn mặt , hoặc chính xác là vì trốn tránh mà thôi.

      Nàng thích chính mình khi nhìn thấy ,khuôn mặt đỏ hồng dám ngẩng lên, thích khi đối mặt , tim lại đập rộn ràng, lại càng muốn để cho phát , chính mình càng ngày càng để ý .

      Nhìn sách thuốc, nhưng trong đầu toàn nhìn thấy gương mặt tuấn tú của , bộ ngực vững chãi rộng lớn của , cùng với bờ môi của còn vương độ ấm môi nàng.

      Nàng cảm thấy như nàng trở thành người khác, biết nên như thế nào cho phải cho nên quyết định để có thể trở nên bình thường là nhìn thấy là được rồi.

      “ Tiểu thư.”  Tiểu Thúy đứng ở giữa, đám nha hoàn từ phía sau nhàng vào bao xung quanh Thi Dược Nhi.

      Tuy rằng Thi tiểu thư tính tình thoạt nhìn lạnh lùng thản nhiên , nhưng ở chung lâu ngày, toàn bộ nha hoàn ở Vương gia tất cả đều hiểu được, tiểu thư  chính là lãnh đạm ở ngoài mặt  thôi, kỳ tâm địa nàng rất thiện lương, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh, mọi người đều rất thích, cũng rất bội phục nàng.

      “ Chuyện gì?”

      “ Long công tử lại tới nữa.”

      Trái tim của Thi Dược Nhi  nhảy lên nhịp, cúi đầu, lấy vẻ lãnh đạm để che dấu rung động trong lòng. “ Ta rồi, muốn gặp .”

      “ Long công tử biết tiểu thư muốn gặp , cho nên mới cố ý dặn dò nô tỳ đem hộp này giao cho tiểu thư!"

      Tiểu Thúy đem cái hộp gỗ phong cách cổ xưa đưa tới trước mặt nàng, tất cả mọi người đều trợn to ánh mắt chờ đợi, tò mò  nhìn thử xem trong hộp gỗ kia chứa những gì?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 5.5

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Troixanhmaytrang

      Chương 5.5

      Chuyện Long bảo chủ theo đuổi Thi đại phu, truyền ra tất cả mọi người đều biết.

      hùng phối mỹ nhân, là chuyện lãng mạn làm rung động lòng người a, làm cho tòa trang viện từ trước đến nay vốn yên tĩnh cũng bắt đầu cuốn hút yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu khí náo nhiệt, những nha hoàn còn chưa lập gia đình lại cũng mơ mộng chuyện lãng mạn, hưng phấn nhón chân lên dòm ngó thử xem, ánh mắt thiết tha chờ đợi nàng mở hộp gỗ ra, so với chính nàng còn có vẻ sốt ruột hơn.

      Thi Dược Nhi chần chờ , nếu trong hộp gỗ này tràn ngập phục trang đẹp đẽ, nàng liền có hứng thú, bởi vì châu báu vàng bạc, chưa bao giờ nàng liếc mắt đến , nhưng đây là cái hộp gỗ đơn sơ màu đen, khắc chạm hoa văn đơn sơ mà tinh xảo, làm cho nàng bất tri bất giác cảm thấy bị hấp dẫn, vì thế nàng vươn tay, chậm rãi mở hộp ra.

      Xung quanh bỗng ồ lên tiếng, trong hộp gỗ, là khối ngọc bội long lanh sáng trắng như tuyết, sáng nhưng cầu kì, mang cảm giác nhàng thần bí.

      “ Ngọc bội đẹp nha~~”

      “ A, mặt có  chạm chim phượng này.”

      “ A! Ta biết rồi!”

      Mọi người đều quay sang Đào Nhi.   “ Ngươi biết cái gì?”

      “ Cái này chắc chắn là Bạch Phượng Ngọc Bội bảo vật của Long Môn Bảo.”

      Những người khác vừa nghe thấy, đồng thanh ồ lên, Thi Dược Nhi nhịn được nghi hoặc hỏi: “ Chỉ là cái ngọc bội, làm sao ngạc nhiên đến vậy ?”

      “ Tiểu thư, đây phải là ngọc bội bình thường nha, mà là ngọc phượng gia truyền của Long Môn bảo.”

      tính sao?”

      「 Long Môn bảo có đôi tổ truyền ngọc bội, cái chạm rồng và cái kia chạm phượng, chạm rồng là Long ngọc truyền cho người kế thừa nghiệp lớn đại bảo chủ, còn chạm phượng là Phượng ngọc, còn lại là truyền cho phu nhân của đại bảo chủ.”

      “ Long công tử đem ngọc bội này tặng cho tiểu thư, có thể thấy được tình cảm của là hết sức chân thành, đối tiểu thư tâm ý, cần cũng biết ý tứ là gì .”

      Bởi vì Vương viên ngoại cùng Long gia kết nghĩa huynh đệ, cho nên Vương gia đại trạch từ xuống dưới, đều hiểu được ngọc bội này tượng trưng cho ý nghĩa trọng đại như thế nào.

      Long Khiếu Thiên đem ngọc bội này đến đây, là muốn cưới nàng làm thê tử.

      Nàng nhìn chằm chằm ngọc bội, tay nhàng vuốt đôi phượng chạm khác tinh xảo kia, nhất thời xuất thần, sau đó phát ánh mắt mọi người bỡn cợt nhìn nàng, lấy lại tinh thần, làm ra vẻ cần :

      “ Ai cần ngọc bội mà tặng, trong các ngươi nếu ai thích cứ lấy.”

      Đùa sao, phượng ngọc này là biểu trưng cho thân phận tôn quý, ai dám mơ tưởng a! Thấy tiểu thư có ý như muốn ném ngọc bội xuống đất, mọi người ba chân bốn cẳng chạy lại ngăn cản.

      ” Dạ, dạ, dạ, tiểu thư cần, nhưng đây là tâm ý của người ta, thể chối từ, hay là Tiểu Thúy giúp người nhận trước, sau đó nhân dịp nào gặp Long công tử, tiểu thư trả lại cho cũng chưa muộn.”

      “ Đúng, đúng, đúng, ngọc bội này vô giá, đừng làm vỡ nó, tạm cất trước, sau này hẳng tính.” Mọi người nhất trí phụ họa, sợ rằng tiểu thư vì xấu hổ mà đem ngọc bội đánh nát, phải làm sao đây?”

      thể được! Các nàng còn muốn sống a .

      Thấy Thi Dược Nhi phản đối, Tiểu Thúy liền vội vàng thu hồi, miễn cho vạn nhất tiểu thư tức giận đứng lên, cố ý muốn lập tức trả lại cho người ta liền thảm .

      Mọi người ngoài miệng mặc dù ai , nhưng tất cả đều ngầm đồng ý với nhau rằng, cố gắng giúp cho Long bảo chủ.

      Bắt đầu từ ngày hôm đó, Long Khiếu Thiên mỗi ngày đều mang lễ vật đến, mỗi ngày lễ vật cũng khác nhau, mỗi thứ đều là tinh tế tuyển chọn.

      Sau ngọc bội, ngày hôm sau mang đến cây trâm thanh lịch.

      Tặng xong trâm, hôm sau mang đến bộ váy thêu, mọi người đều bàn tán say sưa rằng thủ công của bộ váy kia thêu cầu kì và công phu đến như thế nào, đẹp như thế nào.

      Lại cách ngày, lại tặng son phấn phụ trang của nữ tử, nghe ngay cả thiên kim đại thần ở trong kinh thành, hay công chúa, phi tần cũng chưa được dùng qua.

      Mỗi ngày, mọi người nóng bỏng thảo luận , đó là Long công tử hôm nay tặng đại lễ gì để lấy lòng Thi đại phu, chuyện này thành đề tài nóng bỏng trong trà đình tửu quán, và cả những người ngồi lê đôi mách.

      Nhưng vấn đề là, ở Mai viện lại hề phát ra động tĩnh, Thi đại phu từ đầu đến giờ vẫn tránh gặ mặt, trong lòng mọi người đều vì Long công tử nóng lòng sốt ruột.

      Hôm nay, sau khi ăn xong, Tiểu Thúy cùng Đào Nhi, cảm thấy tâm tình của Thi tiểu thư đặc biệt tốt, nên cố ý mở đề.

      “ Tiểu thư, Long công tử vài ngày nay cứ liên tục tặng lễ vật đến, cũng là có tâm ý a!”

      Thi Dược Nhi nằm ở ghế dựa, dùng giọng chút quan tâm. “ Chỉ là tặng chút lễ vật mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên .” Đối với vàng bạc châu báu thế tục, nàng vốn dĩ là động tâm.

      “ Tiểu thư, người chỉ biết , mà chưa biết chuyện thứ hai. Tặng lễ vật chỉ cần đai gia có tiền là có thể tặng được, nhưng có chuyện mà phải ai cũng có thể làm được.”

      “ chuyện gì?”

      Tiểu Thúy cùng Đào nhi biết là thành công khiến cho tiểu thư quan tâm , bắt đầu thêm vào.

      “ Việc chọn trâm, son phấn,nghe Dương Trung đều là chính tay Long công tử chọn cho tiểu thư, hề nhờ người khác a. Đương nhiên chuyện này có gì xuất sắc, nhưng tiểu thư đừng quên, miệng Long công tử đến giờ vẫn còn sưng phồng a.”

      Tiểu Thúy nhịn được bật ra cười thành tiếng.

      Đào nhi tiếp: “ Miệng Long công tử sưng như thế, cũng sợ ánh mắt bên ngoài chê cười, từng cửa hàng để chọn lựa, kết quả là chưởng quầy, tiểu nhị, ngay cả khách đến mua hàng cũng đều trợn to mắt mà nhìn chằm chằm Long công tử, rồi quay sang chỉ trỏ thầm.”



      “ Đúng đó tiểu thư, thân phận của Long công tử vô cùng tôn quý, kỳ chỉ cần tùy tiện phái hạ nhân chọn mua là được rồi, nhưng kiên trì muốn đích thân chọn lựa lễ vật, như vậy mới có thành ý.”

      “ Bây giờ mọi người lớn  trong thành tất cả mọi người đều biết được Long công tử mang hai khối thịt dị dạng mặt.”

      Hai nha hoàn cười rũ rượi, liền ngay cả tính tình lạnh lẽo như Dược Nhi, cũng nhịn được cúi đầu hé ra nụ cười nhợt nhạt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 5.6

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Troixanhmaytrang

      Chương 5.6

      Tiểu Thúy trộm ngắm liếc mắt cái, biết là đến lúc, liền nhàng khuyên nhủ:

      “ Tiểu thư nha, chúng ta đều thực kính nể Long công tử, lấy thân phận là bảo chủ của Long Môn bảo tôn quý, lại cam tâm nguyện ý vì tiểu thư làm như vậy, có thể , tâm ý mãnh liệt của đối với tiểu thư là thành ý hiếm có rồi.”

      Thi Dược Nhi nghe những lời này , ở mặt ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào xen lẫn lo lắng. Long Khiếu Thiên mấy ngày nay cố gắng lấy lòng, nàng phải biết, kỳ trong lòng buồn giận sớm tiêu tan , chỉ là nàng có chút xấu hổ thôi.

      “ Tiểu thư, nhìn có thành ý như vậy, hay là nên tha thứ cho .”

      “ Đúng vậy đó, tiểu thư, Dương Trung cùng Triệu Kiệt hai môi của Long công sưng phồng như thế ăn uống rất bất tiện, có đôi khi ngủ nước miếng đều chảy đầy a.”    ( Dơ quá tác giả ơi, giữ hình tượng, giữ hình tượng….)



      Khi tưởng tượng đến hình ảnh kia, người quen biểu lộ buồn vui ra ngoài mặt như nàng cũng nhịn được cúi gầm mặt, che dấu nụ cười.

      Nàng xoay lưng về phía hai nha hoàn vì nhịn cười mà hai vai run run, lâu sao mới kiềm nén lại được, quay đầu lại làm ra vẻ bình thản với các nàng: “ Pha chén trà sâm, hòa tan thuốc này vào, đưa cho uống.” Nàng lấy trong tay áo gói thuốc đưa cho các nàng.

      Tiểu Thúy cùng Đào Nhi vui sướng đồng thanh đáp: “ Dạ, tiểu thư!”  Hai nha hoàn cầm gói thuốc, vô cùng vui vẻ rời .

      Các nàng rồi, Thi Dược Nhi mình lẳng lặng trầm tư, nghĩ rằng, nàng ở Vương gia cũng đủ lâu rồi, những dược liệu quý hiếm trong thành nàng sưu tập gần hết. Chỉ còn việc chính nàng cần phải làm là tìm loại kì hoa tên Hùng Thất, vì vậy nàng bước ra khỏi Mai viện, hướng về phía Lan viện tới.

      Lan viện, chính là nơi ở của Vương tiểu thư, khuê phòng của Vương Uyển Thanh, xuyên qua cây cầu , vào vườn hoa lan, thẳng đến cái sân, nha hoàn ở Lan viện vừa nhìn thấy nàng lập tức cung kính dẫn nàng vào phòng.

      “ Thi tỷ tỷ.”  Vương Uyển Thanh vừa thấy nàng đến, lập tức vui vẻ chào đón.

      “ Ngươi hôm nay cảm thấy như thế nào?”

      “ Ta cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.”  Vương Uyển Thanh năm nay mười hai tuổi, là tiểu nương xinh đẹp hoạt bát, nàng lôi kéo tay của Thi Dược Nhi, nhiệt tình mời nàng ngồi xuống.

      Nàng là con , có huynh đệ tỷ muội, xem Thi Dược Nhi như tỷ tỷ của mình.

      “ Thi tỷ tỷ, ta khi nào có thể chơi nha? Bệnh cũng dưỡng đủ lâu, ta ở đây buồn lắm a.”

      Vương Uyển Thanh vốn là con hoạt bát, nay gặp thần y, chữa khỏi quái bệnh của nàng, sớm khẩn cấp muốn xuất môn chơi đùa, chỉ là sợ Thi Dược Nhi , thể ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.

      Thi Dược Nhi bắt mạch cho nàng xong, cong lên cười yếu ớt.” Ngươi phục hồi rất nhanh.”

      “ Bởi vì ta rất ngoan nghe lời Thi tỷ tỷ a, ở trong phòng ngoan ngoãn uống thuốc.”

      “ Ngươi làm tốt lắm.”  Thi Dược Nhi tán thưởng gật đầu. “ Ngươi muốn ra ngoài chơi.”

      Vương Uyển Thanh trợn tròn mắt lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

      “ Muốn, đương nhiên muốn! cứ ở trong này hoài, ta buồn sắp chết rồi.”

      ra ngoài cũng được, nhưng ngươi phải nghe lời ta.”

      thành vấn đề, chỉ cần Thi tỷ tỷ phân phó, ta cái gì cũng nghe!”

      Thi Dược Nhi hé môi đào mê người, gợi lên chút thần bí lúm đồng tiền mờ ảo.

      tốt.”

      ( Trong truyện nàycác bạn hay thấy ta để Thi Dược Nhi cười yếu ớt, phải vì nàng bệnh mà vì nàng rất ít cười, nên nụ cười của nàng đa phần là gượng gạo, nhưng nếu để gượng gạo được hay, nên ta để nguyên văn.)



      HẾT CHƯƠNG 5


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ – Chương 6.1

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Troixanhmaytrang

      Chương 6.1

      Ò í e...ò í e...  Xe cứu thương đưa Tân Lang về nhà an toàn do hôm qua uống nhầm rượu giả nên tân lang trúng thực tiếp chu đáo các qua khách gần xa, có lỗi hôm nay xin hậu tạ ba chương Nộ Bảo Chủ *cúi đầu*

      Chương 6.1

      chiếc xe ngựa, chạy ra từ cửa lớn của Vương gia, từ từ ra khỏi thành, ước chừng được hai canh giờ, cách thành Nguyệt Hồ khoảng cách khá xa khoảng hơn mười dặm mới dừng lại.

      cánh tay trắng nõn bé, vén rèm kiệu lên, khuôn mặt tú lệ của Vương Uyển Thanh hé ra nhìn khắp mọi nơi, sau đó nhàng xuống xe ngựa, quay vào với người trong xe. “ Thi tỷ tỷ, có người , có thể ra được rồi .”

      Thi Dược Nhi đưa tay đưa cho Vương Uyển Thanh, chậm rãi xuống kiệu, nhàng cười với Uyển Thanh.

      “ Uyển Thanh muội, cám ơn ngươi đưa ta ra khỏi thành.”

      “ Khách khí cái gì, chỉ cần là Thi tỷ tỷ phân phó, Uyển Thanh nhất định làm được, chẳng qua...... Thi tỷ tỷ, ngươi mình có việc gì sao? Dáng vẻ của ngươi xinh đẹp, ta lo lắng ngươi gặp phải người xấu, hay là ta phái vài tên tùy tùng bảo vệ ngươi, có như thế chúng ta mới yên tâm.

      Thi Dược Nhi lắc đầu.  “ Ta thích mình, hơn nữa ta biết tự lo thân ta mà.”

      “ Ngươi cáo từ mà lặng lẽ . Nếu mọi người biết, ta khó ăn .”

      Hôm nay Vương Uyển Thanh bảo là phải đến chùa dâng hương, lên xe ngựa rời khỏi nhà, bên trong dấu Thi Dược Nhi, thần biết quỷ hay rời khỏi dinh thự của Vương Phó Quân, rời khỏi thành Nguyệt Hồ.

      “ Nếu ta làm như vậy, căn bản thể rời , chỉ sợ mới ra khỏi cửa lớn của ngươi vài bước, liền bị mọi người bao quanh vây quanh, muốn ta trị này trị cái kia , ngay cả bước đều thể rời .”

      cũng đúng lắm, trước cửa nhà ta giờ đông đuc như hội chùa, đừng là dân chúng, chỉ đến những cửa hiệu thuốc bắc, ai cũng muốn dùng kiệu lớn để thỉnh ngươi. Ngươi trốn như thế này tốt hơn, vạn nhất nếu để mọi người biết được, chỉ cần chưa ra khỏi cửa có người quỳ gối khóc lóc, bước cũng đừng hòng .” Vương Uyển Thanh bổng lóe lên tia tinh nghịch cười.  “ Nhưng mà, ta nghĩ người đau lòng nhất có lẽ là Long đại ca.”

      Thi Dược Nhi cụp mắt xuống. “ đau lòng chuyện gì?”

      “ Đương nhiên là đau lòng , Long đại ca thích Thi tỷ tỷ, từng cưới ngươi nhập môn làm Long Môn bảo phu nhân mà!”

      ...... Chính miệng với ngươi ?”

      “ Đúng vậy, từ trước đến gờ ta chưa từng thấy Long đại ca có thể tốn tâm tư vì nương nào, nhưng đối với Thi tỷ tỷ lại toàn tâm toàn ý như thế hiếm thấy.Mà ngươi lại lời giã biệt như thế này, nhất định rất thương tâm.”  xong ra vẻ đáng thương mếu máo kéo góc áo nàng. “Thi tỷ tỷ, ngươi được sao?”

      “ Ta phải tìm Hùng Thất.”  kỳ , đây chỉ là cái cớ của nàng, ngay cả chính nàng cũng hiểu được, chính mình vì sao phải ở sau lưng Long Khiếu Thiên vụng trộm rời ?

      Có lẽ là sâu tận bên trong lòng nàng phi thường hiểu được, là nàng sợ hãi, đối với tình cảm nóng bỏng của , nàng biết nên đáp lại như thế nào, có chút bối rối cùng biết phải làm sao.

      Cho nên nàng lựa chọn tránh , cho rằng chỉ có làm như vậy, nàng mới có thể cảm thấy là an toàn , bị ăn mất.

      “ Trời còn sớm nữa, ngươi trở về , vạn lượng hoàng kim kia, ngươi thay ta trả lại cho cha ngươi, ta chỉ mang ngàn năm nhân sâm .”

      “ Thi tỷ tỷ, có rảnh ngươi nhất định phải trở về thăm ta nha.”

      Trở về? thực ra, nàng cũng hiểu được chính mình có thể trở về hay , do dự biết nên trả lời làm sao, đột nhiên cách đó xa truyền đến những tiếng vó ngựa phi nước đại đến , làm nàng lại cau mày

      THÔNG BÁO : Hôm nay trở , những bài viết mang tên trời xanh mây trắng sxe chuyển thành tên Quảng Hằng vì tình của ta Thích tên này. Xin Hết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :