1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nộ bảo chủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 3.3

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Edit: troixanhmaytrang

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com


      <img class="aligncenter" src="http://d.f4.photo.zdn.vn/upload/original/2011/01/13/6/17/12948742321022390885_574_574.jpg" alt="" width="580" height="435" />

      (Maytrang: Thiên ca đó)


      Cánh tay máu tươi đầm đìa, chỉ còn lại có khúc, khúc cánh tay còn lại nằm mặt đất. Nam nhân này, chặt đứt cánh tay chính mình!

      “Long Khiếu Thiên ta chuyện giữ lời, tuyệt nuốt lời, tại hạ cánh tay cùng chân là do nương cứu trở về, tại chặt bỏ hướng nương bồi tội.”  xong, còn tính tiếp tục dùng kiếm chặt luôn chân của mình. ( maytrang: Em sợ này rồi a, ỷ có người là thần y muốn chặt gì chặt a…)

      “Dừng tay!”

      Nàng hô , nhanh chóng bước đến trước mặt , nhanh chóng từ túi gấm lấy ra cái bình sứ, đem dược rắc vào miệng vết thương; Đây là thuốc cầm máu, có thể tạm thời làm máu ngừng chảy, tránh cho mất máu quá nhiều.

      Sau đó nàng đem cánh tay nhặt lên, cũng rắc ít bột thuốc lên , sau đó bỏ vào cái giỏ , tiếng lôi tay bước ra ngoài.

      nương?”

      “Câm miệng! được !”

      gương mặt ngọc lúc nào cũng như phủ lớp sương lạnh bây giờ đỏ ửng giận dữ.

      Nàng rất giận, giận lỗ mãng, làm những chuyện như thế, tùy tiện đem cánh tay nàng cực khổ lắm mới chữa khỏi đem chặt bỏ.

      Người này có biết là vì chữa cho mà biết bao đêm nàng hề chợp mắt? phải ai cũng giống có sức lực lớn mạnh đến như thế, có thể đem tay chân đứt rời nối trở lại, hơn nữa hoàn hảo sao, cái đó phải nhờ vào tạo hóa của mỗi người, nàng đâu phải thần tiên, muốn chữa khỏi liền chữa khỏi?

      Nam nhân này tưởng tay là thịt heo sao? Ngay cả mày cũng hề cau lại, làm nàng tức muốn chết.

      Thi Dược Nhi lôi kéo đến phía tây sương, đôi chân bước thoăn thoắt hề dừng lại, so với nàng dường như còn lo lắng hơn, tò mò nhìn chằm chằm vào dung nhan ửng đỏ của nàng, theo dõi từng phản ứng của nàng, hề kháng cự, tùy ý nàng muốn lôi đâu .

      Bọn họ vào gian phòng ở mai viện, đây là phòng khách mà Vương Phó Quân chuẩn bị cho Thi Dược Nhi, thanh tịnh mà lịch tao nhã, cũng có nha hoàn hầu hạ.

      Vừa bước chân vào cửa lớn, Thi Dược Nhi lập tức phân phó nha hoàn Tiểu Thúy cùng Đào Nhi.

      “Ngươi đun nước sôi, ngươi đem hòm thuốc của ta đến đây.”

      Hai ả nha hoàn vừa nhìn thấy máu chảy đầm đìa cánh tay của Long Khiếu Thiên, cả hai mặt mày đều xanh mét, sợ đến choáng váng mặt mày.

      “Nhanh .” Thi Dược Nhi lập lại lần nữa hai người mới hoàn hồn, vội lên tiếng trả lời.

      “Dạ, dạ.”

      Thi Dược Nhi vừa , động tác cũng ngừng, bảo ngồi xuống, lập tức bắt tay vào làm xử lý miệng vết thương của , động tác thuần thục, thực liền mạch lưu loát.

      Long Khiếu Thiên chặt đứt cánh tay, phải là đau, nhưng là người luyện võ, công phu chịu đựng tất nhiên là so với người bình thường cao hơn rất nhiều, huống chi lại là nam nhân, cho dù đâu đến tận xương tủy, khẽ cắn môi có thể chịu nổi, tuy cụt cánh tay, nhưng khi thấy gương mặt của giai nhân đầy lo lắng quan tâm, làm cho lòng cao hứng thể thành lời.

      “Ngươi còn cười? đau sao?”

      “Đau nhưng chịu được.”

      Nàng trợn mắt nhìn , nếu mắng thà im lặng khỏi tốn nước miếng làm việc cho rồi.

      Đào Nhi đem hòm thuốc của nàng đến đặt lên bàn, Thi Dược Nhi mở ra lấy ra cây kim bạc, đưa lên ngọn đèn hơ cho nóng lên, sau đó từ thùng gỗ lấy cánh tay của ra, Đào Nhi vừa nhìn thấy cánh tay, hai mắt liền trợn ngược, ngất xỉu.

      “Thi nương, nước ấm đến đây.”

      “Để sang mọt bên, còn việc của ngươi, mau lui xuống, nhân tiện lôi người này ra ngoài.”

      Tiểu Thúy dám chậm trể, cảm thấy như được đặc xá, dù sao nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đối với các nàng mà là rất đáng sợ, vội vã gật đầu sau đó kéo Đào Nhi lui ra.

      Long Khiếu Thiên đột nhiên thu hồi cánh tay, làm cho Thi Dược Nhi giật mình dừng lại, đôi mày nhíu lại.

      “Ngươi làm gì vậy? Mau buông cánh tay ra.”

      “Tại hạ thể để nương trị liệu.”

      “Ngươi lại phát bệnh thần kinh gì nữa vậy?”

      “Trừ phi nương tha thứ tại hạ.”

      “Ngươi nhanh chóng cho ta khâu lại, nếu trễ quá lành được!”

      , nếu nương tha thứ tại hạ, Long mỗ tình nguyện thiếu cánh tay.”  ( Maytrang : *chớp mắt mơ màng* lần đầu tiên em mới thấy tỏ tình kiểu này, đụng hàng…)

      “Ta có tha thứ hay đâu có gì quan trọng, đừng nhiều nữa, mau đưa tay đây!”

      , trừ phi nương khẳng định tha thứ cho tại hạ.” phi thường kiên trì, vẻ mặt đầy vẻ nghiêm túc .

      Thi Dược Nhi vừa tức vừa vội, mím mím môi. “Ngươi nếu nghe lời, ta cũng mặc kệ ngươi!”

      quan trọng, đây là trừng phạt mà tại hạ nên nhận, tại hạ cam tâm thừa nhận.” ( Ôi, soái ca của lòng ta…..)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 3.4

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Edit: troixanhmaytrang

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com


      <img class="aligncenter size-medium wp-image-698" title="book_cover_girls_bi600" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/book_cover_girls_bi600.jpg?w=300" alt="" width="379" height="284" />


      Người này đầu óc được làm bằng đá sao? Sao cố chấp như vậy a! Nàng có tha thứ hay có sao đâu? Nàng nguyện ý giúp trị liệu, còn ngoan cố tính tình kiên trì cái gì?

      Nàng rất muốn thèm để ý đến , cánh tay có hoại tử cũng mặc kệ , dù sao liên quan đến nàng, cố gắng dằn tâm bình tĩnh lại, nhưng được, cái tên đầu đá này cứ chen vào quấy rối suy nghĩ của nàng .

      còn biện pháp, nàng đành phải chịu thua, tức giận : “Ta trách ngươi, đưa tay đây.”

      Nghe chính miệng nàng thốt ra lời tha thứ, gương mặt nghiêm trang lạnh lùng của bỗng chốc hé ra nụ cười tươi.

      “Đa tạ nương rộng lượng tha thứ cho tại hạ.” đứng lên, muốn chắp tay vái chào nhưng lại thiếu cánh tay, thể hành lễ.

      “Còn đa lễ cái gì, mau ngồi xuống.”

      “Dạ, tuân lệnh nương.”

      Khuôn mặt giận dữ kia, ngược lại làm cho nàng xinh đẹp hẳn lên càng tăng thêm nét phong tình, nhìn thế nào cũng đẹp, làm nhìn chớp mắt nổi, si ngốc mà nhìn.

      Có thể đổi lấy quan tâm của nàng, đoạn cái cánh tay cũng đáng.

      Nhờ có chuyện này, làm có cơ hội kéo gần khoảng cách hơn với nàng, ngửi được mùi hương dược thảo thơm ngát người nàng, được ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng với khoảng cách gần như thế.

      Ngũ quan xinh xắn trời ban kia, nếu so với hoa sen nở rộ giữa tháng năm còn thoát tục hơn nhiều, dung mạo say đắm lòng người. dại dột, hồ đồ, nàng như thế sao lại cho là nữ Ngọc Linh Cung?

      Nhị đệ đúng, chỉ cần nhìn thấy nàng, liền hiểu được nàng tuyệt đối phải người của Ngọc Linh Cung.

      Nàng cẩn thận vì trị liệu vẻ mặt chuyên chú, chứ hề cố ý khoe khoang vẻ phong tình kiều quyến rũ kia, mười ngón tay trắng muốt của nàng chạm vào da thịt của , làm sống dậy cảm giác ngày ấy, những ngón tay của nàng cũng chạm vào như thế này, nhưng khác là, lần này có thể nhìn thấy y thuật hơn người của nàng.

      Những chuyện nàng tra tấn đau đớn khổ sở như thế nào quên mất hết chỉ cảm thấy dịu dàng của nàng, còn nhớ chút gì, thậm chí còn cảm thấy được đôi bàn tay ngà ngọc kia chạm vào là loại hưởng thụ…

      Vất vả lắm mới khâu xong cánh tay của , Thi Dược Nhi cuối cùng thở dài nhõm hơi, đôi mày liễu từ nãy đến giờ vẫn cau lại, bây giờ giãn ra.

      Nàng vừa ngước mặt lên. Vừa vặn đôi mắt nàng rơi vào đôi mắt nóng rực, thấy nàng nhìn vẫn né tránh làm nàng hiểu được từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát nàng. Làm nàng bối rối cụp mi xuống, tránh ánh nhìn chết người kia.

      “Trong vòng ba ngày tuyệt đối được cử động cánh tay này.”

      “Ngươi cử động cử động.”

      Nàng liếc trắng mắt, tiếp tục mệnh lệnh:

      miệng vết thương vài ngày tới bị ngứa, nhất định được gãi.”

      “Ngươi khôn được gãi gãi.”

      Nàng rất muốn làm ra vẻ lạnh lùng như từ trước đến giờ, nhưng biết sao gương mặt cứ đỏ hồng lên.

      “ Nếu gãi làm vết thương bị nhiễm trùng ta mặc kệ.”

      “Ngươi mặc kệ, mặc vệ vậy.”

      Nàng nhịn được bị tức giận :” Rốt cuộc là  ngươi có nghe ta ?”

      gật đầu, lời giống như hứa hẹn.  “Nghe, tất cả đều nghe ngươi .”

      Người này làm cho nàng dở khóc dở cười, muốn mắng lại mắng được, ngược lại cảm thấy toàn thân được tự nhiên cho lắm, nhịn được tự hỏi, chính mình làm sao vậy? Nhưng vẫn duy trì gương mặt bình thản.

      “Nuốt vào .” Nàng đưa cho viên thuốc

      hề do dự, Long Khiếu Thiên cầm đưa lên miệng lập tức nuốt vào.

      Nàng cố ý móc : “Ngươi hỏi đó là cái gì? sợ ta hạ mê dược sao?

      lơ đễnh, lại cười đến thoải mái. “Bây giờ dù nương có cho tại hạ uống thuốc gì, cho dù là thuốc độc, tại hạ cũng từ chối.”

      Nàng cắn chặt môi, gì, chỉ là tức giận trợn mắt nhì .

      Người này ràng đau đến đôi môi đều trắng bệch , bây giờ còn chuyện trò vui vẻ, đổi lại những người khác bị đau đến hôn mê từ lâu rồi. Nhưng khó hiểu nhất là, chính nàng khi nghe những lời này hiểu tại sao hai bên tai cảm thấy đỏ ửng.

      Long Khiếu Thiên si mê, ngây ngốc nhìn nàng, bao lâu sau, liền cảm thấy mí mắt nặng trịch, trong lòng tỉnh ngộ, nàng thực là cho uống mê dược.

      “Ngươi cần nghỉ ngơi.” Nàng .

      hỏi, chỉ nhìn nàng cười nụ cười đầy tin tưởng như muốn cám ơn săn sóc của nàng, trước khi mắt nhắm nghiền lại, tham lam thu lấy dung nhan tinh tế tuyệt tục kia khắc vào sâu vào tâm trí của .

      Đợi người giường rốt cuộc chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ mình Thi Dược Nhi là thở ra nhõm, mà năm nam nhân đâng núp ngoài cửa sổ cũng thả lỏng thân mình, đưa tay lau lau những giọt mồ hôi lạnh.

      “Hô ~~ Hù chết người a, tưởng đâu xảy ra tai nạn chết người.”

      “Hai người bọn họ chắc xảy ra chuyện gì nữa chứ?”

      “Hy vọng là như thế, bằng với tuổi tác của ta, chịu đựng nổi hoảng sợ như thế này  nữa rồi.”

      “Lão gia cần phải bảo trọng thân thể nhiều hơn nữa.”

      “Hắc, bảo chủ xuất độc chiêu “Tráng sĩ đoạn cổ tay.” Hay đấy.”

      “Còn dám , nếu bảo chủ có sơ suất gì, chúng ta phải làm sao a?”

      còn việc gì nữa mọi người giải tán thôi.”

      còn chuyện gì để lo lắng, vì thế Vương viên ngoại, Vương Uyển Thanh, Thường tổng quản, Dương Trung cùng Triệu Kiệt năm người rón rén rời khỏi chỗ nấp, nhường lại gian yên tĩnh cho hai người ở trong phòng.

      HẾT CHƯƠNG 3

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - chương 4.1

      Tác Giả: Mạc Nhan

      edit : troixanhmaytrang

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com


      <img class="aligncenter size-medium wp-image-696" title="book_cover_girls_b721_wallcoo.com" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/book_cover_girls_b721_wallcoo-com.jpg?w=300" alt="" width="354" height="265" />


      Long Khiếu Thiên tạm thời ở lại đại viện của Vương gia, ngoài mặt là vì dưỡng thương, kỳ là vì nàng.

      Trong suốt cuộc đời của , những vết thương to đều trải qua ít, cánh tay bị thương của lần này, so với đáng kể chút nào.

      Nam tử hán đại trượng phu, thiếu con mắt hoặc cánh tay, thêm vài vết sẹo cũng chết, cần giống đàn bà cả ngày nằm ở giường, nhưng Long Khiếu Thiên lại phá lệ ở giường ngoan ngoãn đợi ba ngày, đơn giản chỉ vì câu của giai nhân ── “ Ngươi dám xuống giường, ta quan tâm đến ngươi .”

      Thi Dược Nhi cảnh cáo câu, nếu so sánh với câu thần chú khẩn nhi của Đường Tam Tạng còn linh nghiệm hơn, làm cho vị Long bảo chủ ương bướng kiêu ngạo, ngay cả bước ra khỏi cửa phòng cũng dám bước.

      tuyệt đối sợ động vết thương , nhưng là rất sợ giai nhân để ý tới . tại mỗi ngày đều chờ đợi chuyện duy nhất, đó là lúc giai nhân vào đổi thuốc cho .

      Trong phòng, Dương Trung giúp chủ tử của chơi cờ giải buồn, bàn đầy những quân cờ, Long Khiếu Thiên tay bao băng vải, tay cầm quân cờ, ở bàn cờ tàn sát quân của Dương Trung.

      đến giờ ăn trưa, Triệu Kiệt phụ trách canh chừng ở ngoài cửa, vội vàng bào báo cáo. : Có người đến, có người đến.”

      Long Khiếu Thiên vừa nghe, tay lập tức vỗ lên bàn cờ , bàn cờ liền bay lên trung, tiếp theo vận lực hướng lên đẩy, bàn cờ giống như có cánh, bay cách nhàng đến nóc tủ, và những quân cờ cũng bay theo đáp nhàng bàn cờ.

      Dương Trung cũng đồng thời dụng chưởng phong đem ấm và chén trà bay đến khay trà bàn cẩn thận.

      Triệu Kiệt đem những món ăn dở dang bàn cất vào trong tủ gần đó.

      Trong phòng bóng người lần lượt bay tới lui để dọn dẹp, người nên nằm giường nằm giường, giả vờ như đọc sách, ngủ quên, dáng vẻ giống như .

      Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, đôi giày thêu hoa nhè bước vào phòng.

      “ Chào hai vị đại ca.” Nha hoàn Tiểu Thúy nhón chân hành lễ, khuôn mặt nhắn đáng , là nha hoàn ở Vương gia lâu năm nhất luôn vui vẻ đáng , chuyên trách hầu hạ Thi Dược Nhi.

      Dương Trung cùng Triệu Kiệt nhìn thấy nàng đến, mắt hai người đều sáng hẳn lên, vội vã đứng dậy, , cung kính chắp tay đáp lễ.

      “ Chào Tiểu Thúy nương.”

      “ Long công tử hôm nay khỏe hẳn chưa?”

      “ Bảo chủ sau khi ăn sáng xong liền nhắm mắt dưỡng thần cho đến bây giờ.

      “ Vậy tốt rồi, Thi đại phu đặc biệt dặn dò,trước mười ngày miệng vết thương chưa lành hẳn, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận được làm động vết thương.”

      “ Thi đaị phu dặn dò, bảo chủ của chúng ta đều nhất nhất tuân theo.”

      Tiểu Thúy lấy tay áo che miệng cười khẽ.” Vậy là tốt rồi.”  Tiếp theo liền hướng ra ngoài cửa : “ Đại phu mời vào.”

      Long Khiếu Thiên ngồi xếp bằng ở giường thượng, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng tim đập loạn xạ.

      Trời vừa tờ mờ sáng tỉnh hẳn, trong lòng từ đầu đến cuối chỉ mong nhớ giai nhân, nhưng vẫn ráng nhịn cho đến bây giờ, rốt cuộc giai nhân đến. Hôm qua cho đến sáng nay, khoảng cách chỉ vài ba canh giờ, mà cảm thấy như nhiều năm gặp vậy.

      Đời này, gặp qua ít sóng to gió lớn, cho dù gặp những cảnh hiểm nguy, cũng vững như núi Thái Sơn, hề sợ hãi nhưng sao bây giờ trong lòng lại khẩn trương thấp thỏm yên ?

      thẳng lưng ưỡn ngực, cho dù là bị thương, cũng tuyệt đối làm ra vẻ yếu đuối, duy trì uy phong lẫm lẫm khí khái, nhất là ở trước mặt của giai nhân.

      “ Long công tử.” Đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng người đối diện.

      có người đẹp như mong ước, cũng có mùi hương thơm ngát của dược thảo, chỉ thấy gương mặt đầy thịt thô kệch, hàm râu cá trê, nam nhân cười hì hì.

      Long Khiếu Thiên mày rậm nhăn lại. “ Ngươi là ai?”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 4.2

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      Edit : troixanhmaytrang


      <img class="aligncenter size-medium wp-image-711" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_b533" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_b533.jpg?w=300" alt="" width="364" height="272" />




      ******************************

      “ Dạ, tiểu nhân là Chu Trọng Nguyên, đặc biệt đến để xem vết thương của công tử.”

      bên Tiểu Thúy bổ sung :” Chu đại phu là đại phu lão gia mời đến, ở thị trấn chúng ta cũng có chút danh tiếng, đến đây để giúp công tử thay thuốc.”

      Đôi mày kiếm cau lại càng lúc càng sâu. “ Thi nương đâu?”

      “ Thi đại phu chăm sóc cho tiểu thư, thể đến được, cho nên lão gia đặc biệt thỉnh Chu đại phu đến chăm sóc cho công tử ngài.”

      “ Long công tử, Thi đại phu đem những phương thuốc và dạy cho tiểu nhân cách sử dụng, thay thuốc rất đơn giản, đối với tiểu nhân thành vấn đề.”

      “ Ngươi có vấn đề, nhưng vấn đề của ta khá lớn!” Đợi cả đêm sáng nay giai nhân đến, mà lại mang đến tên râu cá trê này.

      Chu đại phu nhìn thấy nhíu chặt mày, tưởng đối phương tín nhiệm .

      “ Công tử yên tâm, tiểu nhân y thuật tuy dám so sánh với Thi đại phu nhưng vài thị trấn lân cận  đây, cũng nổi danh kém, cũng từng trị liệu qua rất nhiều chứng bệnh lạ---------” Như thế, như thế, như vậy như vậy, Chu đại phu khi mở miệng liền ngừng nghỉ, làm như sợ người ta chen vào hết á.

      Chu đại phu đem những lịch sử vinh quang của mình kể tất tần tật ra. Nước miếng tung bay, giống như những người kể chuyện trong trà đình tửu quán, càng càng hứng khởi hăng say, còn muốn cho thấy tuyệt học đệ nhất vô nhị của , giúp mát xa toàn thân, vận hành mạch lạc có thể giúp cho thương thế của phục hồi nhanh hơn.

      cái gì, Long Khiếu Thiên chữ cũng có nghe vào, chỉ là nhướng mắt sang thủ hạ ra dấu câu: “ Trói lại.”

      Dương Trung hai lời lên phía trước, cười hì hì tìm lý do đem Tiểu Thúy mời ra ngoài, để Triệu Kiệt đem Chu đại phu che miệng lại,  trói gô lại để có thể chạm tay vào người .

      Chỉ là phương pháp đổi thuốc ai biết, cần chi lão Chu ra tay, còn năng lung tung? Bọn họ cũng có thể làm a.

      Đổi thuốc, cột chắc băng vải, ba người bước ra bàn tiếp tục đánh cờ, ăn sáng uống trà , chơi cờ chơi cờ, canh chừng canh chừng, hoàn toàn nhìn đến tên Chu đại phu bị trói gô lại ở gần đó.

      Muốn giúp mát xa toàn thân? Đừng giỡn! thân mình cùng trinh tiết, chỉ chừa cho giai nhân, lão già chết bầm này đừng mơ đến đụng tới cọng lông của .

      Bảy ngày , suốt bảy ngày qua, chỉ nghe được xung quanh toàn mùi thuốc, nghe thấy mùi hương  của mỹ nhân, bảy ngày lạnh lẽo trôi qua như thế, làm cảm thấy như bị giam ở địa lao thống khổ và buồn bực thể chịu nổi.

      Long Khiếu Thiên rốt cục chịu nổi, muốn gặp nàng, hơn nữa phải lập tức gặp, bởi vậy mặc kệ Dương Trung cùng Triệu Kiệt hai vị thủ hạ tận tình khuyên can, ra hỏi người gác cổng để tìm kiếm bóng dáng của giai nhân.

      Toàn bộ biệt viện của Vương viên ngoại tìm nhưng thấy, hỏi thăm mới biết Thi Dược Nhi ra ngoài.

      mình nàng ra ngoài?” . Long Khiếu Thiên hỏi thủ vệ phụ trách trông cửa, đôi mày rậm cau lại khí thế rất dọa người, biết nàng ra ngoài lẻ loi có mình, có hạ nhân hay thủ vệ theo bảo hộ, vẻ mặt đầy nghiêm túc như trời sắp sập xuống vậy.

      “ Tiểu…Tiểu ..nhân, biết, bởi vì Thi đại phu cần ai theo… Cho nên….”

      “ Nàng về hướng nào?”

      “ Phía nam Cổ thành, trong ngỏ …”

      đợi người gác cửa xong, thân ảnh cao lớn nhanh như chớp bay ra ngoài cửa, hướng về phía thành nam.

      Long Khiếu Thiên cằm căng thẳng, lòng lo lắng .

      Nàng dám cho ai theo hầu hạ rời khỏi cửa, nương độc thân đường có rất nhiều nguy hiểm? Nét đẹp của nàng, đủ dụ dỗ nhưng tên háo sắc ! Nghĩ đến chuyện này, chân càng dùng lực mạnh hơn, khinh công nhảy lên nóc nhà, bao lâu, đến đường cái dẫn vào Cổ thành nam.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 4.3

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Nguồn : cungquanghang.wordpress.com

      edit : Troixanhmaytrang


      <img class="aligncenter size-medium wp-image-713" title="Art_Paintings_of_Hansome_man_bi557" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/art_paintings_of_hansome_man_bi557.jpg?w=300" alt="" width="360" height="269" />




      Nàng dám cho ai theo hầu hạ rời khỏi cửa, nương độc thân đường có rất nhiều nguy hiểm? Nét đẹp của nàng, đủ dụ dỗ nhưng tên háo sắc ! Nghĩ đến chuyện này, chân càng dùng lực mạnh hơn, khinh công nhảy lên nóc nhà, bao lâu, đến đường cái dẫn vào Cổ thành nam.

      nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng của nàng, vận hành nội lực tìm kiếm mùi hương thơm ngát đặc biệt chỉ riêng nàng mới có, lòng thầm nghĩ, nàng chắc hẳn phải ở gần đây.

      “ Vị này đại gia, ngươi cũng là đến xếp hàng sao?”

      Long Khiếu Thiên dừng lại, cúi đầu, nhìn đối diện chính mình là vị đại thẩm cười hì hì, sau đó theo tay bà nhìn lại, nhìn thấy loạt đội ngũ dài.

      , ta tìm đến người.”

      “ Đại gia, người mà ngài muốn tìm là Thi đại phu?”

      kinh ngạc.” Làm sao ngươi biết?”

      “ Bởi vì mọi người đều là tìm đến Thi đại phu nha, đại gia muốn tìm nàng, phải xếp hàng mới được.”

      “ Xếp hàng?”

      “ Đúng vậy.”

      Long Khiếu Thiên ngây ngốc trừng mắt cái đại đội ngũ dài thườn thượt kia, đứng từ hiệu thuốc bắc mang tên Tham Dược Đường, hàng dài rồng rắn nối đuôi nhau kéo dài tận cuối hẻm.

      “ Bon họ phải xếp hàng là mua cây dẻ ngào đường?” Phía trước của đội ngũ rồng rắn kéo dài ấy có quán cây dẻ, mùi hương thơm ngát, lan tỏa trong khí.

      Đại thẩm cười ha ha : “ Quán cây dẻ của lão triệu tuy rất ngo, nhưng cũng nổi tiếng đến nổi phải xếp hàng để mua như vậy. Mọi người là xếp hàng để chờ Thi đại phu chữa bệnh cho, nhờ dịp này nhiều hàng rong cũng gánh đến đây buôn bán.”

      ( maytrang: Đúng là đôi, hai người này chuyện giống hệt nhau, ngốc chịu nổi. Thiên ca: *mắt đỏ ngầu*  maytrang: *rút lui có trật tự*)

      Long Khiếu Thiên nhìn xem xung quanh mình, quả nhiên nhìn thấy ít người bán hàng rong xem tụ tập buôn bán, mùi hương thức ăn lan khắp bốn phía, người người rao hàng ồn ả, còn có những người bán thuốc dạo biểu diễn những tuyệt kỹ công phu. Xung quanh đông như lễ hội chùa đầu năm mới.

      đùa sao, cho dù xếp hàng ba ngày ba đêm, cũng chưa chắc thấy được cọng tóc của giai nhân a.

      Nhưng mà, biện pháp là do người nghĩ, ai muốn tim nàng nhất định phải vào cửa chính chứ?

      Vì thế, bước lui về phía sau, hướng về hậu viện thân hình nhoáng lên cái, dễ dàng vượt qua bức tường cao vút.

      Vừa vào đến bên trong, biết chắc nàng ở trong này, bởi vì mùi hương , đúng là mùi hương dược thảo của nàng. Mùi hương ấy so với mùi của dược thảo là khác nhau rất xa, nhàng mà thanh khiết, người thường phải ở gần mới có thể ngửi được, nhưng nội lực thâm hậu, xa xa có thể ngửi được.

      Lòng của rung động lên, bước nhanh về hướng mùi hương kia.

      Thành Nguyệt Hồ, chỉ đến hiệu thuốc có đến hai mươi mấy tiệm. Tất cả những hiệu thuốc bắc ấy đều truyền tai nhau, bảo vị Thi đại phu y thuật cao siêu này kì lạ, muốn thỉnh nàng đến chữa bệnh, cần có vàng bạc hay ngọc ngà châu báo gì, chỉ cần có thể đem đến cho nàng những loại dược liệu trân quý, có thể mời được nàng.

      Vì muốn đoạt vị Bồ Tát sống này về chữa bệnh cho mình, tất cả những người muốn chữa bệnh đều lục tung tất cả các hiệu thuốc bắc, đòi họ đem những bí quyết tổ truyền ra nữa. Nhưng cửa hiệu được hưởng lợi nhiều nhất, làm ăn phát đạt nhất là cửa hiệu Tham Dược Đường.

      Chưởng quầy của Tham dược đường giờ này bắt đầu chỉ huy mọi người chuẩn bị tiếp đón khách.

      Từ khi vị Bồ Tát sống này đến  trước cửa hàng của bọn họ mở ra phòng khám bệnh, vì dân chúng chữa bệnh từ thiện, quả nhiên mua bán thịnh vượng, tài lộc dồi dào, bởi vì bệnh nhân cầm toa thuốc mà đại phu ra, trực tiếp đến cửa hiệu của bốc thuốc, vậy có mua may bán đắt hay ?

      Hiệu thuốc bắc của tham Dược Đường có lịch sử, đến cả trăm năm nay nhưng chưa bao giờ từng thấy cảnh tượng nào như thế này, lão chưởng quỷ cười đến toe toét

      Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh xôn xao.

      “ Tránh ra! Tránh ra!”  Vài tên nam nhân dáng vóc thô kệch đứng chắn trước của hiệu thuốc, xô ngã tiểu nhị qua bên.

      được đâu, đại gia…. Theo lệ muốn khám bệnh phải xếp hàng…”

      “ Hừ! Thiếu gia nhà ta thân phận như thế nào, sao lại có thể so với đám dân hèn mọn này đứng chung chổ chứ, mật thân phận!”

      “ Nhưng mà…”

      “ Cút ngay!”

      Tiểu nhị bị tên hung hăng đá văng ra ngoài, hai tên nam nhân khác bước đến xô dạt đám người đứng xếp hàng qua bên, sau đó quay lại, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, lưng khom thấp xuống, tay chắp lại hành lễ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :