1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nộ bảo chủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỘ BẢO CHỦ

      CHƯƠNG 2.4

      MẠC NHAN

      NGUỒN : CUNG QUẢNG HẰNG

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG


      <img class="aligncenter size-full wp-image-577" title="f1576" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/f1576.jpg" alt="" width="491" height="368" />


      Thường thúc đem những gì mình biết lại cho nghe

      “ Vị đại phu này kê những đơn thuốc là kì lạ, ra tiệm thuốc mua được, cho dù là bất cứ bệnh gì, từ bệnh được, đến bệnh nguy kịch, chỉ cần được nàng xem mạch và cấp thuốc, câm điếc có thể lại được, mắt mù cũng nhìn được, người què uống xong chạy nhảy được.”

      Long Khiếu Thiên cau đôi mày rậm

      “ Có chuyện như vậy sao? ”

      “ Ngay cả vị Triệu lão gia tưởng đâu tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng gặp vị đại phu này cho đơn thuốc, đem về sắc cho con uống, bao lâu con dâu báo có tin vui. Tin tức truyền ra, danh tiếng của nữ đại phu càng lúc càng lớn, trong thành phân biệt già trẻ hay nam nữ, chỉ cần có bệnh đều cầu nàng. Hôm qua, lão gia đặc biệt ra lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị cỗ kiệu lớn tám người khiêng, để thỉnh thần y về, giờ này còn chuẩn bệnh cho tiểu thư. ”

      đời này làm gì có thần y nào có y thuật cao siêu đến thế, chắc chỉ là truyền miệng, đồn mười thôi. Long Khiếu Thiên tuy nghĩ vậy , nhưng thấy đại bá chờ mong như thế cũng dám làm mất hứng.

      “  Nếu như vậy , Khiếu Thiên vô cùng vui mừng chúc mừng đại bá.”

      “ Nhất định là được, cũng thần kì, Thanh Nhi chỉ mới uống thang thuốc nàng sắc cho, hôm nay sắc mặt đỡ hơn nhiều rồi. ”

      Khó trách hôm nay đại bá đặc biệt vui vẻ như vậy, giống với vẻ âu sầu lo lắng trước kia.

      Long Khiếu Thiên gật đầu.  “ Vậy là tốt rồi, hy vọng vị thần y kia có thể chữa khỏi bệnh cho Thanh muội.”

      “ Hiền chất khó có dịp mới đến đây, lần này nhất định phải ở lại vài ngày.”  Vương lão gia nhiệt tình mời .


      “ Cám ơn đại bá mời nhưng lần này vào thành Nguyệt Hồ, ngoài việc đưa Linh Chi Thảo cho đại bá, cháu còn có việc quan trọng khác cần phải làm, thể ở lâu. ”

      Vương viên ngoại nhìn sắc mặt của ,quan tâm hỏi : “ Vẻ mặt của hiền chất nghiêm trọng đến thế, có phải xảy ra chuyện gì hay ? ”

      dám dấu đại bá,   Khiếu Thiên là vì tìm người mà đến. ”

      “ Người mà hiền chất cần tìm thuộc địa phương nào? ”

      Long Khiếu Thiên trầm sắc mặt, trầm giọng :

      “ Nữ ma đầu Ngọc Linh Cung. ”

      Vương viên ngoại nghe xong cũng biến sắc mặt:

      “ Hiền chất là … ”

      “ Thám tử của ta hồi báo, có người gặp nữ ma đầu đó hướng thành Nguyệt Hồ.”

      đến nữ ma đầu Ngọc Linh Cung tất cả nam nhân đều biến sắc. Bởi vì nữ nhân của Ngọc Linh Cung chuyên lấy việc tra tấn nam nhân làm vui, mà thủ lãnh Ngọc Linh Cung Lãnh Vô Sương, nghe nàng ta mỗi tháng thu nam thiếp, đem đối phương đùa bỡn, ghét liền giết chết, sau đó lại tiếp tục tuyển nam thiếp kế tiếp.

      Chỉ cần nam nhân nào bị nàng nhìn trúng khó thoát khỏi cái chết, vì vậy giang hồ đặt danh hiệu cho nàng là "nhện  góa phụ đen” .

      Vương Phó Quân hoảng sợ đến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

      “ Nàng… Nàng ta đến thành Nguyệt Hồ ?!”

      “ Có thể, nhưng cháu còn tìm.”

      “ Hiền chất bị thương mới vừa bình phục, nhất định phải cẩn thận, nữ ma đầu kia vô cùng độc ác. ”

      Vẻ mặt đầy cương quyết và lạnh lẽo mang đầy sát khí

      “ Hừ, nếu cháu bị thương nặng lúc đó, làm sao có thể để nàng ta chạy thoát được? Để đồng bọn của nàng ta cứu .”

      Long Khiếu Thiên nắm chặt nắm tay, hận chính mình mắt vào lúc ấy nhìn thấy gì, thể biết mặt của nữ ma đầu, nhưng thề, những gì nàng nhục nhã , nhất định đòi lại toàn bộ, nếu giết nàng, thề làm người!

      “ Nhờ đại bá gởi lời hỏi thăm của cháu đến nghĩa muội, hiền chất cáo từ.”

      Long Khiếu Thiên đứng lên, cùng với hai gã thủ hạ , hướng vương viên ngoại chắp tay cáo từ, sau đó nhanh chóng  rời .

      tuy rằng diệt trừ Ngọc Linh Cung, nhưng lại để cho thủ lĩnh chạy thoát, chỉ tiếc là cho đến tận bây giờ vẫn chưa được chỗ trú của Ngọc Linh Cung, nếu nhanh chóng tìm được nữ, chỉ sợ biết lại có bao nhiêu nam nhân chết trong tay nữ kia.

      Vừa mới bước ra đến đại sảnh bao lâu, Long Khiếu Thiên thốt nhiên cả kinh, có hương thơm của dược thảo bay đến mũi làm chấn động cả thân mình.

      “ Đại bảo chủ?”

      “ Các ngươi có ngửi được mùi gì ? ”

      Hai gã thủ hạ Dương Trung cùng Triệu Kiệt, hai người nhìn thoáng qua, vẻ mặt buồn bực.

      “ Ngửi được gì? ”

      “ Mùi hương của dược thảo.”

      Bọn họ dùng sức đưa mũi lên ngửi ngửi cả buổi, ngửi được cái gì, nhưng ra ngửi được mùi hôi người của các gã ít, cùng nhau lắc đầu.( Sặc... )


      Long Khiếu Thiên nhớ rất mùi hương dược thảo rất độc đáo này, cùng với mùi ngửi người nữ kia rất trùng khớp.

      Người bình thường có lẽ ngửi được, nhưng là ngoại lệ, bởi vì suốt ba tháng chịu đau khổ sống bằng chết, mỗi ngày cùng ở chung phòng với nữ , cũng mỗi ngày ngửi được mùi hương dược thảo người của nữ , hơn nữa do lúc ấy nhìn thấy, nên khứu giác càng thêm nhạy bén, ngoài ra, nội lực thâm hậu, thính giác cùng khứu giác, so với bất cứ ai, có hơn kém .

      Gương mặt tuấn tú lúc này tràn đầy sát khí ──

      nữ ở đây! ”

      Dứt lời, Long Khiếu Thiên lao nhanh như trận cuồng phong, theo hướng mùi hương  tỏa ra , cuối cùng hoàng thiên phụ khổ tâm nhân, rốt cục cho tìm được.

      Mùi hương dược thảo đặc biệt này, cho dù có lẫn trong rất nhiều mùi vị xung quanh vẫn ngửi được. Sắp gặp được kẻ thù rồi, thầm vận nội công khí tụ đan điền, vận nội lực vào lòng bàn tay, đôi mắt lúc trước vốn nhìn thấy gì nay chuyển sang màu đỏ quỷ dị, giống như hai viên ngọc lưu ly màu đỏ, hai tròng mắt đỏ sẫm, đó chính là dấu hiệu sắp đại khai sát giới.

      dừng lại nóc nhà gió vẫn rít ào ào vì dừng lại đột ngột, làm tung bay vạt áo của , nhưng vẫn đứng im bất động, vững như núi Thái Sơn, thân hình cao to từ cao nhìn khắp xung quanh khu biệt viện của viên ngoại đem hết cả trăm thân ảnh xung quanh, thu hết vào đáy mắt.

      Đôi mắt đỏ như máu sắc bén như hai lưỡi đao, xuyên qua đám người lại, lập tức chợt dừng lại tại thân ảnh yểu điệu, tức khắc hướng thân ảnh ấy phi thân tới.

      Càng là tiếp cận, mùi hương dược thảo kia càng lúc càng nồng nặc hơn, cũng bởi vậy càng thêm xác định.

      rốt cục tìm được nàng !.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 2.5

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit: troixanhmaytrang

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com




      <img class="aligncenter size-medium wp-image-605" title="1296641787635544157_574_574" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/1296641787635544157_574_574.jpg?w=300" alt="" width="529" height="396" />


      Thi Dược Nhi chân đôi giày thêu hoa, bước nhè cây cầu bắc ngang mặt hồ, nước ao xanh biếc hòa lẫn với hương thơm của đóa thủy tiên kiều diễm, nàng hai tay cầm bát ngọc, cẩn thận tới.

      Trong bát đựng thuốc do chính tay nàng điều chế ngày đêm chăm chút tỉ mỉ mới nấu thành, bởi vì lửa lớn rất là quan trọng, lửa lớn quá cũng được, cũng xong, đều ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc.

      nữ.”

      bóng người phi thân chặn trước mặt nàng, buồn bực ngẩng đầu lên, cảm thấy cỗ kình lực mạnh mẽ đáng tới, vừa mạnh vừa lạnh như có ngàn mũi kim đâm vào da thịt nàng, làm nàng hít thở thông.

      “ Loảng xoảng! ”

      Bát ngọc rơi xuống đất vỡ tan, nước thuốc trong chén văng tung tóe, mùi hương của thuốc lan tỏa trong khí, cả người nàng cũng bị sức mạnh to lớn bao phủ, làm nàng đau tê cóng cả mình.

      người nam nhân, cả người toàn thân cao thấp đều phủ đầy sát khí, tựa như mãnh thú, dang hướng về phía nàng chậm rãi như hung thần ác sát. Trước khí thế mãnh liệt ấy làm nàng thở dốc vì kinh ngạc.

      Nàng có cảm giác giống như người này muốn xé tan nàng ra thành từng mảnh vì những biểu của . Nhưng khi đối phương đứng trước mặt nàng lại đứng im nhúc nhích, chỉ là trợn mắt nhìn nàng.

      Nàng cũng ngây người, bị đôi mắt màu đỏ sẫm như máu làm kinh sợ.

      Tròng mắt màu đỏ? Nàng ngẩng đầu nhìn người khiếp nhưng cũng quyến rũ động lòng người, làm nàng tự chủ được tim đập nhanh hơn.

      Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như thế lúc lâu, làm nàng có thể nhìn thấy được nam tử đột nhiên xuất kia.

      Đôi mắt đẹp của nàng vẫn lặng lẽ ngắm ngón tay nắm chặt đầy sát khí, khí giữa hai người như đông lại, hoàn toàn có động tĩnh, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ kia đột ngột có chút chuyển biến….

      Màu đỏ như máu kia, dần dần chuyển thành đỏ sậm, sau đó chuyển sang nâu, cuối cùng khôi phục lại đôi mắt màu đen sâu thấy đáy.

      Nàng bị mê hoặc, đồng thời cũng vì thay đổi này làm cho kinh ngạc, cảm thấy hấp dẫn, thế nên nàng quên ngay cảm giác sợ hãi mới vừa dâng lên. Đôi mắt trong như mặt nước hồ kia chớp , cảm thấy khó hiểu vì sao lại có biến hóa như thế?

      Long Khiếu Thiên vạn lần cũng thể tưởng tượng được, cái mà nhìn thấy là tao nhã thanh cao, rực rỡ như tiên nữ hạ phàm, dung nhan tuyệt tục thoát trần, hề vương chút lu mờ nào của trần thế, làm cho những đóa hoa sen nỡ rộ dưới hồ kia cảm thấy thẹn thùng.

      Nữ tử như thế sao có thể là nữ được? Vội nhìn đến chén thuốc vỡ tan mặt đất mới hiểu được, rốt cục phạm sai lầm gì!

      chút nữa giết nhầm người rồi, may mắn là thu tay lại kịp, nếu phạm phải sai lầm lớn rồi.

      Long Khiếu Thiên tự mắng chính mình sao lỗ mãng, người ta ràng là nương hiền lành, như thế nào là nữ, quả thực kém cách xa đến vạn dặm.

      “ Thực xin lỗi, nương, tại hạ nhận sai người, làm nàng sợ chứ?”  (maytrang: He he bị dụ rồi, vậy mà ỷ làm mắng em a.)

      Thi Dược Nhi thu hồi tinh thần, vừa rồi nàng quả hoảng sợ, nhưng khi thấy đối phương thành tâm giải thích, thế này mới an tâm, nhàng lắc đầu.

      “Tại hạ vô lễ nương, mong nương đừng trách móc.”

      Trước ánh mắt chăm chú của , làm gương mặt mỏng manh của Thi Dược Nhi bỗng nhiên đỏ bừng, vội cúi đầu tránh ánh nhìn nồng ấm đó.

      sao đâu.”

      Nàng lặng lẽ bước lui về phía sau tạo khoảng cách cho hai người, chỉ vì cảm nhận được hơi thở nam tính kia, hiểu vì sao làm tim nàng đập mạnh, theo bản năng muốn kháng cự lại cảm giác này nhưng hoàn toàn được…. lạ lùng.

      Ánh mắt của Long Khiếu Thiên cứ như là ong mật dính phải mật hoa, nhìn chằm chằm giai nhân, nhất cử nhất động của nàng, đều hấp dẫn ánh mắt sâu của .

      Thi Dược Nhi đến gần chén thuốc bị vỡ, định ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ lên, nhưng nhanh hơn, bàn tay to chụp lấy bàn tay nhắn của nàng. ( maytrang: Tung hoa nắm tay rồi.*có nên tung hoa ko? Họ ăn đậu hủ nhiều rồi mà* thôi vẫn tung hoa vậy)

      Nàng giật mình dừng lại đôi mắt mở to đầy nghi hoặc nhì về hướng chủ nhân của bàn tay ấy.

      “Để ta.”

      kiên trì , chỉ cần nghĩ đến mảng sứ bén nhọn kia có thể đâm bị thương đôi bàn tay bé của nàng liền cảm thấy chịu đựng nổi, làm như phạm phải tội ác vậy.   ( Maytrang : Phải hôn đó? Thiên ca:*liếc* *mắt đỏ ngầu* Maytrang *xách dép chạy* )

      đôi tay ngà ngọc tỳ vết hoàn toàn thích hợp làm việc nặng nhọc, chỉ thích hợp để người ta bảo hộ thôi.

      “Đa tạ công tử. ”

      cần khách sáo. ”

      nhặt những mảnh vỡ nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.

      nam nhân dũng mãnh, động tác thô lỗ,nhưng phút chốc bỗng trở nên nho nhã có lễ, đứng trước mặt nàng bất tri bất giác thu hồi khí phách, cử chỉ ngữ khí đều biến thành ôn nhu nhã nhặn.

      Nàng là ai? Nhìn cách ăn mặc của nàng, cho nên có thể xác định phải là nha hoàn.

      nương là thân thích của Vương viên ngoại? ”

      Nàng lắc đầu.

      “ Bằng hữu của Uyển Thanh muội muội? ”

      Nàng lại lắc đầu.

      trong lòng rùng mình, chẳng lẽ nàng là tiểu thiếp mà đại bá mới nạp? biết tại sao ý nghĩ này lại làm cho tim của đập dồn dập trong ngực.

      “Ta là đến chữa bệnh cho Vương tiểu thư. ”

      Long Khiếu Thiên chợt hiểu ra, nhớ tới vừa rồi đại bá có từng nhắc qua, thở ra hơi nhàng, người đại phu mà đại bá hay nhắc ra chính là vị nương này.

      Tốt lắm! Tốt lắm! Mặc kệ là đại phu hay gì cũng được, chỉ cần phải tiểu thiếp của đại bá là tốt lắm rồi.

      ra nương là đại phu.”

      Khó trách người nàng có mùi hương của dược thảo. thực đáng chết, đem nương hiền lành trở thành nữ, cảm thấy may mắn là chính mình thu tay lại mau, đánh trúng thân hình mỏng manh như hoa như ngọc kia.

      “ Thành xin lỗi nương, do Long mỗ lỗ mãng, làm cho nương sợ hãi, chén thuốc này, ta bồi thường cho nương. ”

      cần nấu lại chén khác là được rồi.”

      Thi Dược Nhi xoay người định rời , nhưng mới bước, liền lại xoay người lại, mắt trong sáng tựa ánh trăng nhìn thẳng vào mắt . “Công tử.”

      “ Vâng, nương có gì chỉ giáo?” trả lời lễ độ.

      “ Thỉnh buông tay được ? ”  ( Sặc….)

      Cổ tay nàng tại vẫn còn nằm trong lòng bàn tay to mạnh mẽ kia.

      Long Khiếu Thiên sửng sốt, lúc này mới phát chính mình vẫn còn thất lễ cầm lấy cổ tay của người ta! Xấu hổ !, mới buông tay ra, liền phát chính mình bắt đầu nhớ cảm giác của đôi tay mềm mại đầy xúc cảm .

      “ Bảo chủ.”

      Dương Trung cùng Triệu Kiệt, lúc này cũng vội vàng chạy tới.

      “ Báo cáo bảo chủ, chúng tôi tìm khắp nơi, vẫn chưa tim thấy được bóng dáng của nã kia.”

      cần tìm nữa, nàng ta có ở nơi này.”

      Nếu biết mình lầm lẩn nên tìm tiếp tục nữa, nhìn thấy bọn họ hai người vẫn còn cầm binh khí tay, nhíu mày ra lệnh.

      “ Tra kiếm vào vỏ .”

      Dương Trung cùng Triệu Kiệt theo bên cạnh bảo chủ lâu, chỉ cần quan sát sắc mặt liền có thể hiểu được, chú ý thấy vị bảo chủ của mình thưởng ngày tục tằng oai phong câu nệ tiểu tiết, đột nhiên trở nên nhã nhặn, lịch thiệp, hình như lo lắng cho vị nương đứng bên cạnh, lập tức hiểu được là bảo chủ hy vọng đao kiếm tay dọa vị nương ấy.

      “ Dạ, bảo chủ.”  Hai người vội vàng tra kiếm vào vỏ, nhưng chợt nghĩ đến nương nhà ai có thể làm cho bảo chủ của săn sóc đến vậy, tò mò liếc mắt cái, lập tức đối diện với gương mặt của nương đứng phía sau bảo chủ.

      Hai người giật mình, bá tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ

      “ Các ngươi làm gì? Trúng tà à? ”

      “ Đại bảo chủ. Nàng ta chính là nữ. ”

      Thi Dược Nhi cau nhanh đôi mày, là quá thất lễ, chỗ nào của mình có thể nhìn giống nữ?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 2.6

      Tác giả: Mạc Nhan

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com

      EDIT : troixanhmaytrang


      <img class="size-medium wp-image-645 aligncenter" title="50210188" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/50210188.jpg?w=237" alt="" width="292" height="369" />


      Nộ Bảo Chủ -  Chương 2.6

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit: troixanhmaytrang

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com

      Nàng định lên tiếng phản bác, nhưng cái gì đó nhanh như chớp lạnh lẽo kề vào cổ nàng, làm nàng khỏi giật mình đứng im! Bởi vì kề lên cổ nàng là thanh kiếm, mà người cầm chuôi kiếm là nam nhân đứng trước mắt kia.

      “Các ngươi xác định là nàng?” Long Khiếu Thiên trầm giọng hỏi.

      “Đúng vậy bảo chủ, nữ phá địa lao của chúng ta ngày ấy là nữ này, hóa thành tro thuộc hạ cũng nhận ra được!”

      ánh mắt sắc bén giết tha hung hăng trừng mắt Thi Dược Nhi.

      nữ, thiếu chút nữa bị ngươi lừa, ta rốt cục tìm được ngươi ! ”

      Trong khoảnh khắc, Long Khiếu Thiên thay đổi đột ngột, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm, đáy mắt lạnh lẽo vô tình trở nên đỏ sẩm kinh người.

      Thi Dược Nhi cũng nhận ra , thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Long Khiếu Thiên.

      Nam nhân đỉnh thiên lập địa, dáng vẻ khí phách nam nhi đứng trước mặt nàng, người này, đúng là người mà mấy tháng trước từ quỷ môn quan nàng cứu trở về.

      “Là ngươi.”

      “Xem ngươi còn có thể chạy trốn đâu!”

      Nàng sở dĩ trong lúc nhất thời nhận ra được, là vì nàng lần đầu khi nhìn thấy , thương tích đầy mình, chật vật chịu nổi, hơn nữa lúc ấy ánh mắt của bị thương, máu tươi đầy mặt, nàng lòng vì trị liệu, cho nên hề chú ý đến diện mạo của .

      Cho tới bây giờ, nàng mới chính thức thấy bộ mặt của .

      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng lui ra phía sau từng bước.

      “Ngươi ?” Mũi kiếm cũng tiến lên từng bước.

      “Ngươi hồn tiêu tan.” Nàng lại lui từng bước.

      “Nhện độc “Góa phụ đen” mọi người đều nguyền rủa!”

      Mũi kiếm lại lần nữa đuổi kịp từng bước, ánh mắt chán ghét kia, biết đem nàng ăn sống nuốt tươi bao nhiêu lần.

      “Con nhện độc?” Mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc.

      “Như thế nào, cái này phải danh hiệu của ngươi sao?”

      Người này chỉ lần kêu nàng là con nhện gì, nàng vẫn nghĩ đến mắngngười khác, nay mới phát tình có chút thích hợp, tên này nhất định hiểu lầm cái gì.

      “Ta phải là con nhện độc, cũng phải là nhện góa phụ đen.”

      hừ lạnh tiếng.

      “ Chẳng lẽ ngươi thích người khác kêu ngươi nữ, hoặc là ──”

      Bạc môi gợi lên nụ cười mai mỉa trào phúng, lạnh lùng phun ra hai chữ.  “Kỹ nữ”

      Thi Dược Nhi lập tức nể mặt đến, vốn là đạm mạc vẻ mặt hơn tuyệt lãnh, mắt đẹp lý mạo hiểm lửa giận.

      Nàng bắt đầu nhớ lại, nam nhân này từng khinh bạc nàng như thế nào, nhục nhã nàng như thế nào! Mặc kệ hiểu lầm hay có cái gì hiểu lầm, đều chọc giận nàng.

      Tốt lắm! Nàng tìm báo thù, bản thân lại đưa đến cửa.

      nữ hôm nay là ngươi gặp may mắn, ta muốn máu ngươi làm dơ bẩn nơi này.”  cũng hiểu vì sao lập tức xuống tay đâm kiếm.

      luồng sát khí toát ra từ mũi kiếm, quỷ dị đến lạnh mình thâm nhập vào da thịt của nàng.

      Nàng có võ công, có khinh công, cũng có thuật dịch dung, duy nhất sở trường là luyện dược.

      “Muốn bắt ta, cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay .” Nàng lạnh lùng , cùng với lời vừa dứt, đứng ở hai bên trái phải của Long Khiếu Thiên là Dương Trung cùng Triệu Kiệt, trước sau rơi phịch tiếng, hai thân thể to lớn rạp mặt đất.

      Long Khiếu Thiên rất là kinh ngạc, chỉ tiếc phát quá muộn, khi ý thức được có chuyện hay, dĩ nhiên quá trễ.

      thể nào ...... Khả năng......” Thân thể cao lớn lung lay sắp đổ, lại còn liều mình cố chống cự chịu nhận thua.

      “Ngươi nghĩ rằng người ta chỉ có quần áo là tẩm thuốc sao? Cho dù ở khoảng xa, ta cũng có thể hạ mê dược đối với các ngươi, hừ, ngu ngốc!” Gương mặt đẹp tuyệt trần nhưng vô cùng lạnh lùng của nàng lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng lè lưỡi trêu đùa.

      tiếng hét to vang lên, Long Khiếu Thiên bất ngờ kịp bước lên kịp phòng bị, làm cho nàng sợ tới mức mặt hoa tái nhợt, thể tin được người này cư nhiên còn có thể cử động?!

      Trong nháy mắt, nàng nghĩ đến mình chết chắc rồi, nhưng may mắn chính là sợ bóng sợ gió hồi, bởi vì đối phương tiến lên từng bước từng bước sau đó, liền té mạnh mặt đất, còn có động tĩnh.

      Thi Dược Nhi kinh hồn chưa định trừng mắt , hồi lâu sau, mới chính thức xác định đối phương hôn mê , nhỏm trong lòng, chậm rãi thở dài hơi.

      Con tinh tinh thối tha! Trước khi té xỉu hù chết người là được mà, thực đáng giận!

      Nàng nhịn được ảo não, lần trước dùng mê hồn thảo, cũng thể làm cho xú nam nhân này lập tức hôn mê, lần này dùng là thập hoa tán, mặc dù so với mê hồn thảo hữu hiệu hơn, nhưng hình như đối với nam nhân này vẫn có tác dụng lắm, phải thay đổi cái khác mới được.

      Hừ, nam nhân này đáng giận mà, dám chửi nàng nữ kỹ nữ, nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị nhục nhã như thế này!

      Nếu có trước có sau, nàng cho đòn trả đũa có gì là đúng?

      đôi môi như trăng rằm nở lên nụ cười yếu ớt bướng bỉnh, nàng quyết định tặng cho lễ vật tốt a.

      HẾT CHƯƠNG 2

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - Chương 3.1

      Tác Giả: Mạc Nhan

      Edit: troixanhmaytrang

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com


      <img class="size-medium wp-image-667 aligncenter" title="a14-HoaNhiPhuNhan" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/a14-hoanhiphunhan.jpg?w=209" alt="" width="236" height="340" />


      Trong phòng chiếc giường lớn, mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm vào Long Khiếu Thiên mê man.

      khí lặng yên đến kì lạ, có người nghiêm túc, có người muốn cười cũng dám cười, có người tặc tặc lưỡi hít hà, còn người khác lại lo âu sắp xảy ra án mạng, mỗi người tâm tư khác nhau, nhưng tâm tình mâu thuẫn giống y như nhau .

      Mọi người vây xung quanh giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say kia hồi lâu, lại chậm chạp ai dám đánh thức Long bảo chủ Long Môn bảo.

      “Làm sao bây giờ?”

      “Cái gì làm sao bây giờ, đương nhiên là đánh thức dậy .”

      “Thi tỷ tỷ chỉ cần đem thuốc này  đưa vào mũi của Long đại ca, tỉnh lại .”

      “Như vậy…. Đưa vào mũi sao?”

      Mọi người lại im lặng như tờ, ngoại trừ trợn đôi mắt to nhìn nhau, ai dám đề nghị.

      “Ta sợ bảo chủ khi tỉnh lại, tức giận đến mức muốn giết người.”

      “ Đâu chỉ giết người, còn xé tan xác luôn đấy.”

      “A...... Rốt cuộc có nên đánh thức hay ?

      “Tốt nhất là nên, nên chờ thuốc hết hiệu nghiệm, bảo chủ tỉnh lại.”

      “Ngươi muốn mê man nửa tháng? Đừng giỡn, nửa tháng ăn uống tiểu tiện, người sống cũng biến người chết đó.”

      “Hay để cho mê man ba ngày, thừa dịp thể lực suy yếu, hướng giải thích Thi đại phu phải là nữ Ngọc Linh Cung, hóa giải hiểu lầm này.”

      “Cha, như vậy ổn, nếu nhanh đánh thức Long đại ca theo Thi tỷ tỷ xin lỗi, nếu để lâu Long đại ca khi tỉnh lại hậu quả khó lường.”

      cả nửa ngày, đánh thức cũng được, gọi tỉnh cũng được, mọi người trừ bỏ giương mắt nhìn, ai dám đưa ra quyết định.

      “Rốt cuộc làm sao bây giờ?”

      Vấn đề, lại trở về lúc khởi đầu.

      Vương viên ngoại, Thường tổng quản, Dương Trung, Triệu Kiệt, cùng với con đầu của Vương viên ngoại là Vương Uyển Thanh, năm đôi mắt lại nhìn về người nằm ngáy say sưa.

      Gương mặt ngũ quan thanh tú cương nghị, mày kiếm vút cao, mũi thẳng, miệng tính cách, tuấn vẫn là thực tuấn, nhưng là nổi lên bốn chữ to “Gian phu dâm đãng”

      Thử nghĩ, người trong võ lâm luôn kính trọng Long Môn bảo đại bảo chủ, bị nương vô danh làm hôn mê, biết dùng nước gì viết mặt bốn chữ, rửa rửa lại mãi sạch, nếu bị đồn đại giang hồ, chẳng phải thanh danh mất hết sao, từ nay về sau bị người trong thiên hạ nhạo báng chê cười sao?

      Chết, đối với đại trượng phu mà cũng đáng sợ, nhưng là bị người cười chết lại, làm nam nhân cho dù bị đày xuống mười tám tầng địa ngục e rằng vẫn thể siêu sinh.

      Dương Trung cùng Triệu Kiệt hai người toát mồ hôi lạnh đầy người, tuy rằng cảm thấy chính mình may mắn, có bị vị Thi nương kia viết chữ ở mặt, nhưng cũng rùng mình cái, bọn họ lúc trước ngửi qua giải dược sau đó liền tỉnh táo lại, cùng mọi người tụ tập ở bên giường để nghĩ biện pháp.

      Trải qua phen bàn tán thương lượng, mọi người rốt cục có chung nhận thức, vì mặt mũi của Long Khiếu Thiên mà suy nghĩ, vẫn là nên đánh thức .

      Vì để phòng ngừa bất trắc, Vương viên ngoại đem bốn vị hộ pháp võ công cao cường của biệt viện đưa đến, biết tính tình của Long Khiếu Thiên khi nổi giận, cho nên phân phó bọn họ chỉ cần thấy Long bảo chủ kích động, mọi người đồng loạt tiến lên ôm chặt lại,  tránh cho khi quá giận dữ mà làm chuyện bất lợi với Thi nương.

      Bàn bạc xong, dưới ánh mắt cổ vũ của tất cả mọi người, Vương viên ngoại hít sâu cái, đem giải dược lặng lẽ đến gần mũi của .

      Chỉ thoáng chốc, người giường liền có cử động.

      Long Khiếu Thiên chậm rãi tỉnh dậy, cảm thấy sống mũi cay cay mà sặc ho khan vài tiếng, sau đó ý thức dần dần sáng suốt.

      “Hiền chất, ngươi tỉnh.”

      Long Khiếu Thiên ngồi dậy, cảm thấy đau đau nhức, đôi mày rậm nhíu lại. “Ta làm sao vậy?” Dược tính vừa tan, tâm trí của còn có chút mơ hồ.

      Dương Trung giọng nhắc nhở . “ Bảo chủ...... Ngài hôn mê trong chốc lát.”

      Long Khiếu Thiên dừng lại, đột nhiên đứng phắt dậy, quát hỏi: “ nữ kia đâu?”

      Tất cả mọi người, đồng loạt lên tiếng, cần kích động, chỉ là hiểu lầm, tiếp theo có người đem việc kể toàn bộ từ đầu đến cuối, mọi người nhốn nháo mạnh ai nấy , nước miếng tung bay, có buồn chán, có gián đoạn, dù sao mục đích chính là làm cho nghe hiểu được, hơn nữa thông cảm, chuyện này hiểu lầm rất lớn.

      Sau khi mọi người giải thích xong, tất cả đều nín thở ngưng thần để theo dõi , toàn bộ đều căng người lên sẵn sàng ứng chiến.

      Long Khiếu Thiên nhìn mọi người, trầm ngâm lúc lâu sau, mới chậm rãi hỏi:

      “Nàng ta phải là người của Ngọc Linh Cung?”

      “Hiền chất, nếu nàng ta là người của Ngọc Linh Cung, chúng ta đều gặp họa thể yên ổn để ngồi ở đây.”

      “Đúng vậy, Long đại ca. Thi tỷ tỷ nếu là người xấu, tại sao thừa cơ để giết người, lại đem giải dược cho người? Điều đó chứng minh, nàng phải là người của nữ đáng sợ đó.”

      “Bảo chủ, chúng tôi cũng ngửi qua giải dược của Thi nương nên mới tỉnh lại.”

      Long Khiếu Thiên trầm ngâm lát, mặt khó nén kinh ngạc. “Nàng   là đại phu?”

      Vương Uyển Thanh gật đầu. “Thi tỷ tỷ y thuật rất cao minh, nếu   có nàng, ta tại chỉ sợ còn nằm ở giường bệnh, càng đừng có thể ở trong này cùng đại ca trò chuyện.”

      Long Khiếu Thiên kỳ cũng phát nghĩa muội sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt giờ khỏe mạnh hồng hào, hơn nữa nếu nữ muốn hại , nên sử dụng độc dược mới đúng, nhưng thầm vận hành nội lực, phát chính mình quả có dấu hiệu trúng độc.

      như vậy, là ta hiểu lầm người ta.”

      Mọi người gật đầu gật đầu, phụ họa phụ họa.

      “Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

      Chuyện này vẫn làm cho Long Khiếu Thiên khó hiểu như cũ, nhưng có thể xác định là, nữ nhân kia phải là nhện “Góa phụ đen”.

      trầm ngâm sau lúc lâu, ngẩng đầu hỏi mọi người. “Nàng ở đâu?”

      “ Long đại ca, ngươi...... Ngươi muốn tìm Thi tỷ tỷ là muốn......”

      “Nếu là hiểu lầm, ta phải tìm người ta để giải thích mới phải.”

      Mọi người vừa nghe, lập tức chuyển lo lắng thành mừng rỡ.

      “Hiền chất ngươi muốn tìm Thi đại phu để giải thích?”

      “Đương nhiên, vì cháu mạo phạm người ta trước, làm chuyện nên làm, nếu ta sai ta phải tuyệt đối nhận sai.”

      “Tốt, tốt, cho cùng, dám làm dám chịu, là hành vi của đại trượng phu.”

      Mọi người liên tục gật đầu khen ngợi, bọn họ vốn hy vọng bảo chủ có thể nguyện ý tìm nương kia để giải thích, chính tự động lên tiếng tốt quá, nhưng mà còn có vấn đề phải giải quyết trước.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nộ Bảo Chủ - chương 3.2

      Tác giả: Mạc Nhan

      Nguồn: cungquanghang.wordpress.com

      Edit : Troixanhmaytrang


      <img class="aligncenter size-medium wp-image-678" title="book_cover_girls_bi595" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/book_cover_girls_bi595.jpg?w=300" alt="" width="372" height="278" />


      “ Hiền chất, cháu nguyện ý tìm người ta để giải thích là tốt lắm, nhưng mà còn có chuyện…”

      “ Chuyện gì?”

      “ Ha ha, kỳ cũng phải là vấn đề gì lớn.”

      “ Cho dù là chuyện lớn, cũng là chuyện lớn hóa , chuyện hóa , mọi người thấy có đúng ?”

      “ Đúng , đúng, chuyện này Long đại ca từng trải qua, nên nhất định thành vấn đề.”

      “ Đúng đúng, Long bảo chủ của chúng ta minh, lòng dạ rộng rãi , chấp nhất.”

      “ Đúng.”

      “ Đúng”

      “ Đúng”

      đúng cả buổi, chỉ thấy mọi người mặt đầy tươi cười, nhưng có người nào vấn đề đó là gì, Long Khiếu Thiên nhướng đôi mày kiếm uy nghiêm, mệnh lệnh :   “ Có chuyện gì cứ thẳng, đừng dài dòng.”

      Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, đối diện nhau sau đó hít sâu hơi lạnh, Vương Uyển Thanh thấy thế lấy hết can đảm bước đến gần vị nghĩa huynh của mình, đem cái gương đồng, chậm rãi giơ lên trước mặt  của Long Khiếu Thiên......

      Gian phu dâm đãng lên rành mạch gương đồng.

      khí xung quanh im lặng, ngay đến hít thở cũng có.

      Gương mặt uy vũ kia dần dần nổi lên gân xanh, trái tim của mọi người cũng giật thon thót, im lặng lúc lâu sau, dần dần gương mặt kia trở nên dịu lại,những đường nét lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa, Long Khiếu Thiên thở dài.

      “ Cũng khó trách người ta trả thù là lẽ đương nhiên, ta tính toán với nàng.”

      Mọi người cùng nhau thở ra hơi nhàng, đem cái tâm thắc thỏm của mình dần dần thả lỏng, lau lau mồ hôi, , vui mừng khôn xiết, thiên hạ thái bình, thiên hạ thái bình!

      “ Lau sạch xong ngay mà.”

      Lại hít thở thông!

      Long Khiếu Thiên lấy cổ tay áo lau những nét chữ mặt, lau , lau mạnh, lau cả buổi, đừng lau được chữ, ngay cả phai cũng hề phai.

      nhíu mày, lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, chậm rãi nhìn phía mọi người. “ Vì sao lau ra?’’

      Vương Uyển Thanh nuốt nuốt nước miếng, kinh hãi trả lời:  “ Kỳ …. vấn đề là ở chỗ, bốn chữ đó….. là chùi ra…..”

      Trong khí, lại lần nữa tràn ngập mùi sát khí đầy nguy hiểm Long Khiếu Thiên gương mặt co giật, nổi lên gân xanh.

      nữ xấu xa.”

      đứng bật lên lao nhanh về phía trước, bốn vị hộ vệ cùng các vị khác chuẩn bị sẵn ở bên đồng loạt tiến lên bám chặt người .

      Trong nhà bếp Thi Dược Nhi lại lần nữa đem dược thảo trộn lẫn với nhau, để vào trong nồi.Mỗi ngày nàng đều tự tay mình nấu thuốc giúp Uyển Thanh chữa bệnh.

      Lúc trước cực khổ lắm mới nấu xong chén thuốc, lại bị con đại tinh tinh kia làm đổ, mất công nàng phải nấu lại lần nữa.

      Nàng đem hà thủ ô, nhân sâm, xạ hương, phục linh, chi thảo mỗi thứ ít, tinh tế đem tỉ lệ hòa hợp vừa đủ, hơn nữa chính tay nàng  nấu thuốc, đem đổ vào ấm nước sôi.

      người nàng có hơn trăm viên thuốc khác nhau, mỗi loại hương vị cùng màu sắc khác nhau, nàng đều nhớ công dụng của mỗi thứ rất kỹ. Vương Uyển Thanh mỗi ngày bất cứ việc lớn đều tự tay nàng chỉ định, đồ ăn tương khắc đồ ăn có ích, nàng đề tự tay kiểm tra tuyệt đối sai lầm nào.

      Chén thuốc này nếu nấu qua loa là thể được, từ mỗi việc phải kiểm tra thực kĩ, cho nên nàng tuyệt đối thể nhờ người khác nấu giúp, nhân tiện lúc nấu chén thuốc này cũng để bình ổn lại tâm trí.

      Trong khi nàng vất vả lắm mới dồn hết tâm trí vào ấm thuốc từ phía sau lại truyền đến tiếng ho khan, nhiễu loạn yên tĩnh của nàng.

      Nàng quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh khôi ngô tuấn tú đứng lặng ở cửa, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng.

      Thi Dược Nhi cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần có cử động gì bất lợi đến nàng, lập tức phóng mê dược ra.

      Long Khiếu Thiên đứng chắn hết cửa ra vào, nàng liền lập tức lui ra phía sau từng bước, gian phòng rộng thênh thang từ lúc có tham gia, đột nhiên trở nên thập phần bé, làm nàng khỏi thấp thỏm trong lòng..

      “ Ta đến để giải thích.”

      Nàng trừng mắt nhìn hồi lâu, nhưng vẫn duy trì im lặng, vẫn tiếp tục làm việc của mình, như hề tồn tại ở nơi đó vậy.

      Long Khiếu Thiên thấy nàng đáp lời, giọng lập lại lần nữa. “   Ta là ta đến để giải thích .”

      Thi Dược Nhi chỉ lạnh lùng đáp trả câu: “ Ta nghĩ đến chuyện cùng ma kêu quỷ khóc, hoặc kẻ điếc.” ( Nguyên văn : đối thiên quỷ kêu, kẻ điếc, ý mắng cái tên của Long Khiếu Thiên nhưng mình biết dịch ra sao, ai biết chỉ giúp mình, mình sửa.)

      Kẻ điếc? Ma kêu quỷ khóc?

      Long Khiếu Thiên ngẩn ngơ, đôi mày kiếm cau lại, nhất thời hiểu nàng muốn gì,  chỉ thoáng chốc liền hiểu được ── Ma kêu quỷ khóc ý chỉ Khiếu Thiên, Long bị nàng thành kẻ điếc, người ta là mắng tên đấy.

      Long Khiếu Thiên rất muốn tức giận, nhưng sau đó chợt nghĩ đến những lời mọi người .

      “ Oan gia nên giải nên kết.”

      “ Đại trượng phu cầm được buông được, bỏ qua .”

      hùng so đo với nữ nhân.”

      “ Dù sao ngươi cũng mắng người ta là nữ, rồi nữ ma đầu, hồ ly tinh toàn những lời khó nghe, người ta chỉ mới chự ngươi có câu gian phu dâm đãng, như vậy vẫn còn oan ức hơn ngươi rồi.”

      “ Hơn nữa đừng quên, người ta là ân nhân cứu mạng của ngươi nha.”

      Cuối cùng cái câu ân nhân cứu mạng kia,   thành công hạ bớt lửa giận của .

      Chính là mọi người cho nghe, ra lúc bị trọng thương nặng, là Thi Dược Nhi cứu , ngay từ đầu còn chưa tin, nhưng là bằng chứng như núi, hơn nữa chứng cớ này lại ở ngay người , muốn tin cũng được── người chằng chịt những vết sẹo, mỗi vết sẹo đều có dấu vết của may vá, nhất là đùi và cánh tay vòng xung quanh đều là vết may vá.

      Long Môn bảo mời Cao đại phu đến chữa trị cho có từng những vết may vá người là người có y thuật rất cao siêu, giống như Hoa Đà tái thế.

      vẫn hiểu được là ai trị liệu , mấy tháng bị trọng thương, khoảng thời gian đó luôn sốt cao mơ mơ hồ hồ, bây giờ suy nghĩ kĩ lại, nhưng ấn tượng duy nhất có là nàng luôn túc trực bên người , có ai khác, nhưng lúc đó bị thương, toàn thân bị trói chặt, và nữ nhân này lại biết là cho ăn cái loại thuốc gì mà làm toàn thân đau đớn chịu nổi, vì thế mới nhận định đối phương là nữ!

      Nhưng nếu đem những chi tiết từ trước tới sau kết hợp lại, quả hình như có nhiều chỗ mâu thuẫn. nhớ là khi đó chịu nhiều vết thương chí mạng, vết thương của kiếm , đao, tay chân bị chặt đứt nay được nối lại, vẫn linh hoạt như cũ.

      phải là người chỉ nghe bên , nhưng những lời cùng với tình huống trải qua hoàn toàn trùng khớp, nên thể tin.

      So với hành động lúc trước đối với nàng, nàng chỉ mắng vài câu. Bây giờ dù nàng có làm hôn mê , viết chữ mặt , cũng thể tính đến chuyện nàng tận tâm cố sức cứu trở về.

      Long Khiếu Thiên thầm hổ thẹn, mặc kệ nương người ta đối chính mình làm cái gì, cũng nên oán trách.

      là đại trượng phu, là chính nhân quân tử, vẫn là Long Môn bảo bảo chủ, tuyệt có thể đả thương người vô tội, càng thể đánh nữ nhân.

      Nghĩ thông suốt điểm ấy, còn tức giận nữa, cũng nhận định mặc kệ nàng nhục nhã như thế nào, đều tuyệt tính toán.

      “Mọi người cho ta biết, vết thương người ta là do Thi nương chữa khỏi, tại hạ lỗ mãng, hiểu lầm nương, lại đối với nương vô lễ nhiều lần , nếu nương muốn quở trách, thậm chí có thể chém ta cái cánh tay, hoặc chân cho hả giận, Long Khiếu Thiên ta   câu oán hận.”

      xong đưa cánh tay chắc chắn mạnh mẽ đến trước mặt nàng, chứng tỏ chân của .

      Nàng ngắm cánh tay kia liếc mắt cái, vẻ mặt lạnh lùng chút thay đổi.

      “Ta lấy tay lấy chân của ngươi làm gì? Ta đâu phải nữ.”

      Hai chữ cuối cùng là nàng cố ý nhấn mạnh, cố ý châm chọc .

      Đối với lúc trước mắng mình là nữ, nữ ma đầu, thậm chí dâm phụ, nàng thể bỏ qua được, muốn chuyện cùng , nàng xoay người chải tóc, ra lệnh tiễn khách..

      "Ta còn phải nấu thuốc, nếu có việc gì, công tử mời trở về .”

      Nàng nghĩ rằng dùng thái độ lãnh đạm như thế, người này tự động cảm thấy xấu hổ mà rút lui, nhưng hoàn toàn nghĩ đến câu chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến thanh của kiếm tuốt ra khỏi vỏ, làm nàng ngẩn người, buồn bực quay đầu lại, nhưng khi nàng nhìn thấy làm nàng sợ đến ngây người──

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :