1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nộ bảo chủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỘ BẢO CHỦ

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 1.5

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      beta : người bạn


      NGUỒN : https://cungquanghang.wordpress.com/

      Nàng càng lúc càng cảm thấy khó thở, ý thức càng ngày càng mơ hồ, dần dần rơi vào mảng tối đen kịt.

      Nhị bảo chủ Long Tường Vân, là người đứng thứ hai trong bảo ,  diện mạo của cùng đại ca Long Khiếu Thiên hao hao giống nhau, nhưng so với uy vũ dũng mãnh của đại ca có tác phong của người trí thức hơn.

      Hôm qua, phái thám tử ra ngoài hồi báo trở về, rốt cuộc tim được đại ca mất tích ba tháng trời ,toàn thân   đều bị  thương, vội thông báo dưới tất cả những người trong bảo tìm vị đại phu giỏi nhất về chữa thương cho đại ca .

      May mắn là ngoài mất máu và thể chất hư nhược, đại ca còn gì đáng lo.

      Long Tường Vân vào nội sảnh, thấy biểu muội Lí Thu Sương đút thuốc cho đại ca .

      “ Đại ca, hôm nay có khá hơn chút nào ? ”

      Nghe được tiếng của nhị đệ,Long Khiêu Thiên ngẩng đầu lên , giọng lạnh trầm : “ Đại phu đâu? ”

      phái người mời , rất nhanh đến. ”

      “ Sao chậm vậy . ”

      “ Băng vải này phải ba ngày mới được tháo xuống. ”

      nhắc nhở đại ca.

      Long Khiếu Thiên nhếch môi mĩa mai , hiển nhiên có chút kiên nhẫn.

      “ Phải chờ ba ngày, cái tên đại phu Mông Cổ kia có chẩn đoán nhầm hay ? ”

      “ Cao đại phu là danh y mấy đời rồi, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng nhường ông ấy ba phần. ”

      Long Khiếu Thiên hừ tiếng, đối với câu trả lời này cực kỳ hài lòng.

      “ Đại biểu ca, ngươi đừng vội,  sức khỏe mới là quan trọng nhất. ”  Lí Thu Sương , vươn bàn tay nhắn lau , nước canh dính khóe môi của biểu ca , vẻ mặt cố che dấu tình dành cho biểu ca.


      Long Khiếu Thiên sớm thử qua vận hành nội lực, cảm thấy chính mình so với hôm qua tốt hơn nhiều, giờ phút này, chỉ chú ý kiện ──

      nữ kia đâu ? ”

      “ Vâng lời của biểu ca, còn nhốt tại đại lao. ”

      Gương mặt củaLong Khiếu Thiên bỗng chốc lạnh như băng , chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia dùng đủ loại cực hình tra tấn , lửa giận liền bừng lên . Lúc ấy, vận nội lực, đem mê dược bức hết ra ngoài, cũng may cái nữ hạ phải là độc dược, sau nửa canh giờ, liền đem dược tính bức ra bên ngoài cơ thể, dựa vào ý chí sức lực còn sót lại, mang theo nữ về tới Long Môn bảo.

      “ Có thể tra ra đồng bọn của ? ”

      “ Có hỏi, nhưng … ”

      “ Ả chịu phải ? nữ thập phần ương ngạnh, từ đầu đến cuối chịu ra , nơi ở của Ngọc Linh Cung, nếu còn tra ra được gì đem gân tay gân chân của ả chặt đứt hết , để ả sao này còn dùng độc hại người khác.

      “ Này …. ”

      “ Cẩn thận chú ý cho ta có cơ hội tự sát, ta để ta chết dễ dàng như vậy. ”

      phát dường như nhị đệ do dự muốn gì, hỏi :

      “  Nhị đệ phát cái gì ổn, thẳng.”

      “ Dạ đại ca ...... thực tế, ta nghĩ, vị kia nương cũng phải là nhện góa phụ đen. ”

      Long Khiếu Thiên ngừng , nhíu mi.

      “ A ? Nếu phải, cũng là nữ của tà phái nào đó. ”

      Long Tường Vân khụ khụ, thêm sau khi có thể chen vào .

      “ Ý của ta muốn là, nàng giống như người của Ngọc Linh Cung , ”

      giống? ” Long Khiếu Thiên hừ tiếng.

      “ Nhưng thủ đoạn của nàng ta, giống đến mười phần ! ”

      bao giờ quên, nữ nhân này đối xử với như thế nào , sử dụng độc ở người , làm lục phủ ngũ tạng của đau đớn đến thể chịu đựng nổi , lấy ép buộc làm vui, hoàn toàn chắc chắn đó là thủ pháp tra tấn cách tàn độc của bang phái kia .

      “ Đại ca chính mắt gặp qua nàng, cho nên hiểu được, nương kia khí chất thoát tục, thanh tú động lòng người, hoàn toàn có khí chất tà  của têu nữ Ngọc Linh Cung. ”

      “ Hoang đường . ”

      “ Đại ca?”  Long Tường Vân hoảng sợ, đại ca tại sao đột nhiên lại tức giận như thế.

      “ Thân là nhị bảo chủ của Long Môn bảo  , em trai ta , nhưng ngươi lại dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc! Bề ngoài có thể làm bộ, ngươi lại dễ tin người như thế ? ”

      “ Đúng vậy , nhị biểu ca, nữ kia cố ý giả vờ đáng thương thuần khiết đến mê hoặc ngươi, làm cho ngươi cảm thấy thương tiếc, trăm ngàn lần thể mắc mưu nha.”

      Lí Thu Sương cũng lên tiếng phụ họa, chỉ nghĩ đến Biểu ca đáng của nàng bị nữ kia tra tấn thành như vậy, liền tức giận chịu nổi.

      “ Dạ, đại ca.”  Long Tường Vân cúi đầu, tiếp nhận quở trách của đại ca , hề cái gì, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn như cũ ; luôn tự cảm thấy mình có mắt nhìn người, cho dù nhìn nương kia về phương diện nào , đều cảm thấy nàng giống như là người của Ngọc Linh Cung nữ mà mọi người từng .

      Nhưng xưa nay đối với đại ca kính sợ, bởi vậy dám cãi lại bước xuống .

      “ Ngươi hỏi được gì rồi ? ”

      “ Ngoài biết nàng ta tên gọi là Thi Dược Nhi ra, hỏi thêm được gì….. ”

      Long Khiếu Thiên hừ tiếng.

      “ Ngươi dám dùng hình tra tấn nàng ta, vì thế làm sao tra ra được gì, ”

      Long Tường Vân cười khổ, bởi vì bị đại ca đoán trúng, nhưng trong lòng cũng nhịn được thầm nghĩ, đại ca chính là tận mắt gặp qua nương kia , chờ cho đôi mắt của đại ca đỡ hơn , tự mình nhìn thấy , cũng tin đại ca có thể hạ thủ được! Nếu  người thoát tục tuyệt trần như vậy lại biến thành nữ hại người , vậy trong thiên hạ chắc chắn tồn tại người nào là thánh nữ . ( *híc, này yếu tim quá.* Thi Dược Nhi trợn mắt : mún ta hạ dược ? * bỏ của chạy lấy người * )

      Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đầy vội vã, vị thủ hạ nghiêng ngả lảo đảo xông tới.

      “ Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tốt rồi ! ”

      Chương này dài quá, làm mãi mà thấy chương hai hết cả hồn, ngắt ngang vậy.

      https://cungquanghang.wordpress.com/

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỘ BẢO CHỦ

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 1.6

      NGUỒN : http://cungquanghang.wordpress.com/2011/03/29/n%E1%BB%99-b%E1%BA%A3o-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-1-5/#comment-1266

      Edit : TROIXANHMAYTRANG

      Long Tường Vân lập tức mở cửa, quát hỏi:

      “ Có chuyện gì mà kích đông đến thế ? ”

      “ Nhị thiếu gia, có người đột nhập địa lao. ”

      “ Cái gì! ” Long Tường Vân khẽ biến sắc mặt, muốn chạy ra khỏi cửa, nhưng vừa mới nhấc chân lên luồng gió gào thét lướt qua người , giành bay ra ngoài cửa trước  .

      “ Đại biểu ca!”  Lí Thu Sương thở hào hển , nàng kéo Long Khiếu Thiên lại được , tức giận đứng dậm chân, chỉ có thể vội vàng thúc giục Long Tường Vân.

      “ Nhị biểu ca, ngươi mau ngăn cản đại biểu ca nha ~~”

      Long Tường Vân lắc đầu, cũng thi triển khinh công chạy .

      Long Môn bảo uy danh oai dũng, được lập cách đây mấy đời , nghe thành trì của Long Môn bảo toàn được kiến trúc từ đá, được vận chuyển từ hướng tây bắc theo đường thủy xuống hạ lưu con sông.

      Mỗi tòa nhà giam của Long Môn bảo, tất cả đều làm bằng gang vô cùng vững chắc , gì phá nổi, nhưng nay, thần thoại gì phá nổi này, bị nam nhân ngang tàng, cao to lực lưỡng đánh vỡ.

      Nam nhân cao lớn này vừa xuất , dọa mọi người sợ đến chết khiếp, chỉ vì  tướng mạo xấu xí đáng sợ của ., cùng với gương mặt đầy lông lá chạy dài đến cánh tay, những nơi có y phục che khuất toàn là lông xù xì, mà là sợ sức mạnh kinh người của .

      Khí thế khiếp người , chỉ cần trừng mắt liếc ai đó dọa người ấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.

      “ Quái  … Quái vật!”  Có người hoảng sợ đến mức kêu lên thành tiếng.

      “ Giết chết quái vật.”

      “ Giết chết ! ”

      Chung quanh chỉ nghe những tiếng thét to nhưng ai dám tiến lên, bởi vì   gặp qua sức mạnh của , mỗi người đều run sợ trong lòng , sử dụng kiếm chỉ vào nam nhân khổng lồ này nhưng ai dám bước tới ngăn cản , chỉ có thể trơ mắt nhìn dùng hai cánh tay to lớn cứng như sắt, bẻ đôi chắn song được làm bằng gan đặc thành vòng cung to lớn.

      Thi Dược Nhi chậm rãi từ chắn song được bẻ đôi ấy thướt tha ra.

      Nam tử to lớn như quái vật, giống như dã thú được thuần hóa khi nhìn thấy chủ nhân, nhàng cúi người xuống , cho chủ nhân có thể yên ổn ngồi vai .

      Thi Dược Nhi dụi vào trong lòng của Mặc Thạch, bàn tay bé sờ sờ gương mặt thô ráp dễ sợ của , nở ra nụ cười , : “ Mặc Thạch, ta biết ngươi nhất định tìm được ta, chúng ta rời nơi quỷ quái này . ”

      Mặc Thạch đem chủ nhân bảo hộ trong ngực , đứng lên bước cách bình thản giữa trận chiến, khi ra khỏi địa lao, cũng có người chống đỡ được .

      nữ, trốn chỗ nào! ”

      Thi Dược Nhi quay đầu lại, hít vào ngụm khí lạnh.

      Lại là nam nhân đáng sợ này , cho dù vẫn nhìn thấy gì , nhưng vẫn có thể đoán định chính xác vị trí của nàng, hướng nàng hừng hực đánh tới, nếu có bị thương, đối phương nhất định đánh ngã Mặc Thạch ?

      Nhưng khi nghĩ đến đối phương từng vô lễ sờ loạn thân thể của mình , gương mặt thanh nhã tuyệt mỹ bỗng ửng đỏ lên vẻ giận dữ. Cái tên nam nhân đáng giận này , dạy dỗ được ! Vì thế, nàng quay mặt về hướng , nhàng thổi hơi .

      loạt bột phấn mùi sắc bay về hướng Long Khiếu Thiên, nàng khóe môi gợi lên nụ cười , bên tai Mặc Thạch giọng : “ thôi! ”

      Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Mặc Thạch càng ra sức vận công chạy nhanh hơn , ngay lập tức bỏ lại bọn họ sau lưng hơn mười trượng.

      Long Khiếu Thiên lập tức cảm thấy có gì đó đúng, vội nhảy lộn nhào về phía sau, kinh hoàng cảm thấy toàn thân phát đau, cái cảm giác quen thuộc lại tới nữa......  Cản giác nóng rực như thế này, từng chịu qua.

      “ Đại ca! ” Nhị bảo chủ của Long Môn bảo chạy nhanh đến giúp đỡ đại ca.

      “ Mau đuổi theo, thể để cho nữ chạy thoát! ”

      “ Đại ca, miệng vết thương của ngươi lại đổ máu , phải ── di? Đại, đại ca...... Ngươi như thế nào......”

      Nghe được tiếng của nhị đệ đầy vẻ kinh hoàng, Long Khiếu Thiên lập tức có cảm giác tốt .” Làm sao vậy? ”

      “ Đại ca...... Ngươi, bộ ngực của ngươi ......”

      Long Khiếu Thiên đưa tay lên ngực sờ thử , lập tức mặt mày biến sắc , bởi vì bộ ngực mọc lên hai khối thịt sưng to.

      cần hỏi, này đương nhiên là nữ lúc gần , đưa cho đại lễ.

      bừng bừng lửa giận nghiến chặt răng, lửa giận càng lúc càng dâng cao thể vãn hồi.

      oán hận thề, cho dù lên trời hay xuống mười tám tầng địa ngục , cũng đem nàng bắt trở về!

      “ Thi ── Dược ── Nhi ── ”

      Tiếng gầm gừ vang lên như sấm nổ giữa trời xanh, điếc cả tai, vang xa, lâu dứt.

      Hết Chương
      1620thuy thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỘ BẢO CHỦ

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 2.1

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      Chương 2:

      đường về Tiên Sơn, từ hướng bắc về hướng nam, nhiệt độ khí càng lúc càng thấy ấm áp.

      Gió xuân thổi qua mặt hồ nước làm gợn những con sóng lăn tăn , nước màu xanh lam ngọc hòa lẫn với màu trắng của những vầng mây bay lượn trung , nhìn nên thơ ,  hai bên bờ hồ là những bức tường thành, những cành liễu rũ và bạch dương tựa vào tường thành mà soi bóng xuống mặt hồ.

      Sau khi vào đến thành, những cảnh nên thơ của non nước lập tức chuyển thành nhộn nhịp của buổi chợ đông , dọc theo hai bên đường lớn, là những gian hàng muôn màu muôn vẻ, những chú bác bán hàng rao vang, còn tiểu nhị đon đả mời chào khách, đông vui náo nhiệt.

      chỗ rẽ thành tây ,ngỏ hẻm tuy , nhưng cũng tránh khỏi xôn xao, mọi người đều tụ tập rất náo nhiệt, nóng bỏng thảo luận về bản bố cáo tường .

      “ Thông báo vơi các hương thân phụ lão gần xa,

      Trọng thưởng mười vạn lượng vàng cho ai có thể chữa được chứng bệnh lạ cho thiên kim của Vương lão gia của Ng uyệt Hồ thành

      Vì bệnh của tiểu thư mà Vương viên ngoại tìm tất cả các danh y từ xa đến gần, nhưng ai có thể chẩn đoán ra bệnh

      Danh y nếu có khả năng hãy đến và giúp cho Vương viên ngoại…….”

      Tất cả dưới trong ngoài Nguyệt Hồ thành, từ văn nhân nho sĩ, đến trà đình tửu quán, nhay cả thúc thúc bán kẹo hồ lô cũng vào bàn tán xôn xao, còn có những cửa hàng quán buôn bán khác cũng điều ngưng việc để nghe ngóng tin tức.

      Đừng tưởng rằng họ rảnh rỗi để buôn chuyện, ra là họ túm tụm lại để ….

      “ Ngày mai chúng ta nên gói thêm ít sủi cảo, có thể là còn thiếu ấy chứ.

      “ Quán trà của ta ngày mai cũng thêm trà, nhân tiện việc này để có chút danh tiếng .”

      “ Tiệm bánh bao của ta cũng mới đặt thêm vài cân thịt, chuẩn bị cho ngày mai, ha ha ha, hy vọng mọi việc được như thế này mãi nhỉ  ──”    ( maytrang : Sặc , cái thành này vui ….. )

      , ta phải ý hy vọng bệnh của Vương tiểu thư cứ mãi như thế này, ý ta việc kinh doanh thôi , là hy vọng vẫn bôn bán tốt được như vậy .”

      “ Đúng vây, đúng vậy, chúng ta đương nhiên hy vọng Vương tiểu thư mau mau bình phục rồi.”

      Vương Phó Quân chính là gia đình giàu có nhất thành Nguyệt Hồ , là đại thiện nhân luôn giúp đỡ người khác , mà viên  ngọc quý của Vương Phó Quân năm nay mười hai tuổi mang chứng bệnh quái dị. Chuyện này , trong thành dân chúng người biết, người hiểu.

      Vì muốn chữa khỏi quái bệnh của nữ nhi, Vương Phó Quân biết thỉnh bao nhiêu danh y, nhưng người nào chữa khỏi, cuối cùng, Vương Phó Quân quyết định đăng bản bố cáo, thông báo với thiên hạ, nếu ai có thể chữa khỏi nữ nhi của mình, nhất định thưởng hậu.

      Tin tức khi được truyền ra, quả thực hấp dẫn rất nhiều đại phu tự xưng y thuật cao siêu vào thành, đồng thời cũng làm thành Nguyêt Hồ nổi sóng vì bản thông cáo này.

      Ba năm qua, Vương tiểu thư bệnh tình cũng thuyên giảm chút nào, nhưng phồn vinh thịnh vượng của thành Nguyệt Hồ lại càng ngày càng tăng, người vào thành càng lúc càng nhiều ,các thương nhân buôn bán đắt hàng, nên vô cùng vui vẻ> ai ngờ rằng, chuyện của tiểu thư Vương gia lại thành việc lớn của thành Nguyệt Hồ.

      Mỗi khi Vương gia lại dán bố cáo là mọi người trong thành đều tự nhiên hiểu là sắp phát tài to.

      ( maytrang : Hình như hơi ngắn rồi, cháp sau bù nha )

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỘ BẢO CHỦ

      MẠC NHAN

      NGUỒN : CUNG QUẢNG HẰNG

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      CHƯƠNG 2.2



      Vì muốn chữa khỏi quái bệnh của nữ nhi, Vương Phó Quân biết thỉnh bao nhiêu danh y, nhưng người nào chữa khỏi, cuối cùng, Vương Phó Quân quyết định đăng bản bố cáo, thông báo với thiên hạ, nếu ai có thể chữa khỏi nữ nhi của mình, nhất định thưởng hậu.

      Tin tức khi được truyền ra, quả thực hấp dẫn rất nhiều đại phu tự xưng y thuật cao siêu vào thành, đồng thời cũng làm thành Nguyệt Hồ nổi sóng vì bản thông cáo này.

      Ba năm qua, Vương tiểu thư bệnh tình cũng thuyên giảm chút nào, nhưng phồn vinh thịnh vượng của thành Nguyệt Hồ lại càng ngày càng tăng, người vào thành càng lúc càng nhiều ,các thương nhân buôn bán đắt hàng, nên vô cùng vui vẻ. ai ngờ rằng, chuyện của tiểu thư Vương gia lại thành việc lớn của thành Nguyệt Hồ.

      Mỗi khi vương gia tân bố cáo nhất thiếp, mọi người sinh ý thịnh vượng, bởi vì tất có số đông người triều bị này bố cáo hấp dẫn mà đến, nhiều người, sinh ý tự nhiên liền nhiều.

      “ Hắc , lần này lại tăng thêm tiền thưởng, ngoài ra còn tặng thêm nhân sâm ngàn năm nữa ~~”

      “ Nhân sâm quý dù có cả vạn lượng vàng cũng mua được, hấp dẫn người nha .”

      “ Ừ, sử dụng, còn có thể mang ra ngoài bán được với giá cao a .”

      “ Xin hỏi là ai muốn đem nhân sâm quý bán vậy ?”

      Nhóm đông bàn tán xôn xao đột nhiên im lặng bởi vì có giọng trong trẻo vang lên, số nam nhân bất chợt sững sờ, nhìn chằm chằm, vì biết tự khi nào vị nương trẻ tuổi đứng trước mặt họ.

      Nàng mặc mình bộ quần áo màu tím nhạt, mái tóc dài suôn mềm,được giữ lại bởi sợi dây màu tím nho phía sau . Nhìn tổng quan cả người nàng, chỉ có thể câu ── mộc mạc, lại thanh lịch thanh lệ, tương tự như đóa thủy tiên thanh khiết vướng bụi trần.

      Nhìn thấy nương khí thế xuất chúng xinh đẹp như thế , mọi ánh mắt tròn dẹt to sáng hẳn lên , chỉ chốc lát sau, lập tức  có người từ phía sau bước lên ân cần trả lời câu hỏi của nương ấy.

      vị tướng tá thư sinh, ra dáng văn nhân : “ Là như vậy, nương, nữ nhi bảo bối của Vương viên ngoại mang quái bệnh, cho nên dán bố cáo, hy vọng có vị đại phu nào có thể chữa khỏi bệnh cho con của ông ta .”

      Chủ quán trà tiếp : “ Ba năm nay, những kẻ tự nhận mình là có y thuật cao minh , vì muốn tiền thưởng của Vương viên ngoại, mà đến cửa tiếp dứt , nhưng có người y thuật tài giỏi, lần này Vương viên ngoại lại nâng cao tiền thưởng .”

      “ Chuyện này lan rộng khắp các thành gần đây , rất nhiều người từ bên ngoài đều đổ xô về thành , phàm là trong nhà có cái gì tổ truyền bí phương đan dược, chỉ là đại phu, nghe ngay cả ít giang hồ nổi danh danh thuật sĩ cùng đạo sĩ đều đến thử vận khí, làm cho chúng ta nguyệt hồ thành náo nhiệt vô cùng.”

      Tất cả nam nhân đều tranh nhau trả lời với mỹ nhân trước mặt , đồng thời tinh tế đánh giá, biết vị nương này là thiên kim tiểu thư nhà ai , là xinh đẹp thoát tục .

      “ Dinh thự của Vương lão gia ấy ở đâu ?”

      theo hướng này về thành Đông Phương , quá ba cái ngõ , quẹo sang trái , tiếp thêm ba trăm bước nữa .”

      “ Cám ơn.” Thi Dược Nhi giọng lời cảm tạ , bước thanh thoát nhàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nam nhân , dọc theo tảng đá của con đương lớn dần dần xa.

      lâu sau, mới có người mở miệng. “ Di? Nàng phủ của Vương viên ngoại làm gì?”

      Mọi người nhìn nhau tự hỏi.

      “ Nàng...... ta có phải là đại phu ?”

      , nàng phải đại phu, nàng là Thi Dược Nhi, là cuồng nhiệt nghiên cứu tất cả các loại dược thảo.

      Tiền thưởng trăm vạn lượng vàng , nàng có hứng thú, cứu người, lại càng thú hơn .

      phải là nàng cứu, mà là sống chết có số, ý trời định, huống chi, nàng phải là đại phu.

      Nhưng mà chuyện này lại có liên quan đến nhân sâm ngàn năm , đương nhiên khác rồi ! Chỉ cần có nhân sâm , nàng làm đại phu lần. ( maytrang : Mỗi lần em gặp tỷ này là em cứng miệng a )

      Lần này Thi Dược Nhi phụng mệnh xuống núi, chủ yếu là vâng lời sư phụ , tìm kiếm hai vị sư tỷ muội của nàng là Tô Dung Nhi cùng Thủy Linh Nhi, đường có Mặc Thạch võ công cao cường bảo vệ.

      đường , nàng toàn bằng đường rừng núi , ngoại trừ nó là đường tắt cần phải vào thành , thứ hai nàng thuận đường thu thập dược thảo; Nàng mặc dù có võ công, đứng chắc thuận tiện như đường bằng phẳng , nhưng có Mặc Thạch võ công cao cường cạnh bên giúp nàng , có thể dùng khinh công mang theo nàng trèo non lội suối.

      Từ khi tìm được Dung Nhi cùng Linh nhi, xem như làm xong nhiệm vụ của sư phụ giao , nàng liền phái Mặc Thạch bảo hai vị sư tỷ muội trở về Tiên Sơn , băng rừng lội suối để tìm kiếm các loại dược thảo quý hiêm, sau đó lệnh cho Mặc Thạch đem về Tiên Sơn trồng ở rừng bách thảo .

      Kế tiếp, nàng còn có thể làm chuyện quan trọng của mình .

      Vì tìm kiếm loài hoa quý hiếm tên là  “ Hùng Thất” phải hai mươi năm mới nở hoa , tuy rằng rất chán ghét phải rời khỏi Tiên Sơn , nhưng lần này là ngoại lệ.

      ra mình định tìm khách điếm để đặt chân, nhưng vô tình nghe được chuyện của nhân sâm ngàn năm, nên lập tức thay đổi quyết định.

      Thân ảnh thướt tha quẹo về hướng phải, sau đó bước thẳng về phía trước đêm đúng ba trăm bước, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn thấy tòa nhà đầy hoa lệ khí thế uy nghiêm -------- Chắc là nơi này, nàng nghĩ thầm.

      nương ngươi cũng đến xếp hàng sao ? ”

      Thi Dược Nhi dừng chân lại, quay đầu thấy vi đại thẩm nhìn mình cười , nhịn được buồn bực.

      “ Xếp hàng? ”

      “ Đúng vậy xếp hàng để được chữa bệnh cho Vương tiểu thư .”

      Thi Dược Nhi nhìn theo hướng vị đại thẩm vừa chỉ, quả nhiên thấy hàng dài đội ngũ đứng đằng kia , ngoằn ngoèo kéo dài đến cuối hẻm.

      “ Bọn họ phải xếp hàng để mua bánh nướng? ” ( maytrang : *xỉu*)

      Phía trước của đội ngũ đứng xếp rồng rắn kia là quán bánh nướng, hương thơm ngào ngạt của những chiếc bánh mới ra lò.

      Đại thẩm cười ha hả :

      “ Bánh nướng của Thôi lão đại tuy rằng rất thơm, nhưng ngon đến nổi phải xếp hàng mua đâu, họ chờ để chữa bệnh cho Vương tiểu thư. ”

      Thi Dược Nhi nhìn bốn phía xung quanh mình, quả nhiên nhìn thấy ít người bán hàng rong, có cá mực nướng , bán kẹo hồ lô ,  ngọt lạt, đứng ngủ nghỉ đều đầy đủ tiện nghi.

      Nhìn sang hướng đông, người ôm con gà mái đen, con gà mái của là gà thần , ăn có thể trị bách bệnh . Quay sang hướng tây ngắm ngắm, có người mặc trường bào, tay cầm cây cờ đề chữ “ Thiên hạ đệ nhất thánh thủ .”

      Còn có người xếp hàng khi tạm gác qua việc buôn bán , sau đó biểu diễn công phu bị thương bảo là chỉ cần ăn phương thuốc bí truyền của nhà mình vào, chữa bách bệnh ! Quay sang phía sau cũng có đạo sĩ vào giúp vui, tay ngoằn ngoèo, nét chữ như gà bới miệng lẩm bẩm những câu thần chú nghe hiểu nổi.

      Giúp Vương tiểu thư chữa bệnh, là chuyện của riêng ai từ già đến trẻ đều xôn xao, đây là hoạt động lớn nhất từ trước đến nay.







    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỘ BẢO CHỦ

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 2.3

      NGUỒN : CUNG QUẢNG HẰNG

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      nương muốn xếp hàng sao? ” Đại thẩm hỏi, thái độ đầy vẻ quan tâm của những người rảnh rỗi tụm năm tụm ba.

      Thi Dược Nhi nhàng lắc đầu.

      ! ’’

      Đội ngũ dài như thế này , chỉ sợ sắp xếp ba ngày ba đêm cũng tới phiên nàng, nhưng mà nàng cảm thấy phiền bởi vì nàng có cách làm cho Vương viên ngoại dùng kiệu tám người khiêng đưa nàng vào dinh thự .

      con đường lớn , có ba con ngựa lớn to màu đồng từ phía xa phi nhanh đến, cuối cùng cũng dừng trước cửa dinh thự của Vương viên ngoại .

      lưng ngựa , cầm đầu là nam tử vô cùng hùng vĩ uy nghi , khí thế vương giả tự nhiên phát ra qua từng cử động , cho dù dáng vẻ cao to phóng đãng bên ngoài, nhưng   kềm chế được hào khí.

      người bước xuống ngựa đập vào vòng săt bằng đồng cửa, lâu sau có người bước ra mở cửa.

      “ Long Môn bảo bảo chủ, đặc biệt muốn xin vào gặp viên ngoại, nhờ vào báo giùm .”

      Vừa nghe đến Long Môn bảo danh chấn giang hồ , người giữ cửa dám chờ đợi vội vàng chạy vào thông báo. Lát sau có vị tổng quản khoảng chừng bốn mươi, vội vàng chạy tới nghênh đón.

      “ Long Môn bảo đỉnh đỉnh đại danh, tiểu nhân tiếp đón từ xa, là thất lễ, xin mời vào. ”

      Tổng quản vừa , vừa ra lệnh  cho hạ nhân chạy bẩm báo với đại lão gia, có khách quý đến.

      Long Khiếu Thiên nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho người hầu , bước theo tổng quản qua  tiền viện , bước vào đại sảnh .

      “ Xin mời, xin mời. ”

      Tổng quản đưa vị khách quý vào đại sảnh, vội vàng cúi người hành lễ sau đó quay sang đốc thúc hạ nhân

      “ Mau pha đến đây bình trà Long Tĩnh thượng hạng . ”

      cần .”

      Long Khiếu Thiên xua tay.

      “ Long công tử, câu nệ tiểu tiết , nhưng là bổn phận của tiểu nhân. ”

      “ Thường thúc, chúng ta quen biết nhiều năm sao lại còn khách sao? ”

      Thường thúc cười :

      “ Bảo chủ là người rộng lượng để ý chuyện nhặt này, nhưng đây là trách nhiệm của tiểu nhân. ”

      Trong lúc bọn họ còn Vương lão gia Vương Phó Quân đến , Long Khiếu Thiên đứng lên chắp tay hành lễ.

      “ Đại bá . ”

      “ Hiền chất!  ”

      Vương Phó Quân vừa thấy Long Khiếu Thiên, giơ hai tay lên ôm chăyj , vỗ vỗ bờ vai của .

      “ Đứng dậy , đừng đa lễ. ”

      Vương viên ngoại vui vẻ, ông ấy và người cha chết Long Khiếu Thiên có kết nghĩa em , hai em nhà họ Long xem ông như cha , mà ông cũng có con trai, chỉ có con duy nhất , cho nên ông xem hai đứa con của nghĩa đệ như con ruột của mình.

      Hai người đồng thời ngồi xuống, sau khi thăm hỏi vài lời , Long Khiếu Thiên mới nhắc đến mục đích đến đây.

      “ Đại bá, đây là cỏ Linh Chi Thảo Hổ là được chuyển từ Thiên Sơn , bằng đường thủy, sau đó cho khoái mã hỏa tốc chạy đường mất nửa tháng. Ba ngày trước mới đến tay cháu, cháu đặc biệt vội mang đến cho tiểu muội muội chữa bệnh. ”

      Vương phó quân nghe xong vẻ mặt thể tin nổi

      “ Linh Chi Thảo Hổ  là trong những loại linh chi quý hiếm nhất a.”

      Linh Chi Thảo Hổ, cùng với Linh Chi Thảo Bàn khác nhau, chỉ giống nhau ở hình dáng tương tự, nhưng rất khó tìm, mọc ở những vách núi cheo leo, tìm thấy dễ, nhưng hái được lại càng khó khăn hơn, là loại thuốc quý nhất trong tất cả các loại thuốc quý.

      Vương phó quân rất là cảm động

      “ Lần trước cháu đem nhân sâm ngàn năm đến đây, nay lại đem Linh Chi Thảo Hổ đến, nhọc lòng cháu lắm a”

      “ Nhân sâm ngàn năm là gì cả, nếu thể giúp tiểu muội chữa bệnh dù có sống đến vạn năm cũng vô dụng, đại bá hãy thử dùng Linh chi Thảo này thử xem.”

      Vì muốn giúp cho nghĩa muội chữa bệnh, Long Khiếu Thiên phái rất đông nhân lực,đến tất cả các nước lân cận để tìm thuốc quý, vừa tìm được Linh Chi Thảo của Thiên Sơn, liền tự mình đưa tới, để đảm bảo vị thuốc quý này đến tận tay Vương Phó Quân khỏi bị bọn trộm cắp dòm ngó.

      “ Đừng chuyện đó nữa, Khiếu Thiên, báo cho ngươi tin mừng, bệnh của Thanh Nhi có người cứu rồi. ”

      Vương Phó Quân , khó nén được vui mừng.

      ? ”    Long Khiếu Thiên nhướng đôi mày kiếm

      “ Thị trấn của chúng ta mới xuất vị nữ đại phu y thuật cao minh, ở trong thành Nguyệt Hồ mở ra chữa bệnh từ thiện, là Hoa Đà tái thế, ngay cả bệnh lao nằm liệt giường cũng chữa khỏi được.

      Long Khiếu Thiên bán tín bán nghi.  “ Phải ?”

      Nguồn : Cung Quảng Hằng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :