1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chapter41

      Edit: La Na

      Tình hình của Khương Hiểu Hiểu chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng Trần Yên Thực vẫn muốn đến bệnh viện thăm bé, nài nỉ Tạ Cảnh Thâm mấy ngày, Tạ Cảnh Thâm đồng ý dẫn .

      Lúc đến, sắc mặt Khương Hiểu Hiểu nghiêm chỉnh hồng nhuận nghe Thẩm Lệ kể chuyện xưa, thoạt nhìn khác mấy so với trước khi nhập viện.

      Thẩm Lệ nhìn thấy , lập tức đứng dậy đỡ ngồi xuống cạnh giường: "Bụng lớn vầy rồi sao? Sao chịu ở nhà, mà chạy tới đây làm gì?"

      "Em đến thăm Hiểu Hiểu, về sau bụng lớn hơn nữa, Tạ Cảnh Thâm cho em đâu."

      Thẩm Lệ bật cười: "Em lo dưỡng thai là được rồi, Hiểu Hiểu đáng ngại nữa, bác sĩ Tạ chỉ cần tìm được tim thích hợp, có thể tiến hành phẫu được rồi."

      Trần Yên Thực nắm tay chị: " tìm được thôi chị."

      Khương Hiểu Hiểu tự mình tiến tới, nhìn chằm chằm bụng của lúc lâu: "Dì ơi, con muốn sờ em thử, có được ạ?"

      "Được chứ."

      Thẩm Lệ đành phải đỡ Trần Yên Thực đứng lên, đến trước giường bệnh Khương Hiểu Hiểu, Trần Yên Thực kéo tay Khương Hiểu Hiểu qua đặt bụng mình: "Em cử động được rồi đấy."

      Khương Hiểu Hiểu sờ sờ: "Em động mà, thấy nhúc nhích?"

      "Có thể là em ngủ, tiểu gia hỏa này, giờ giấc nghỉ ngơi hoàn toàn ngược với dì, vừa đến ban đêm là cực kì vui vẻ."

      Bỗng nhiên Khương Hiểu Hiểu hỏi ngược lại Thẩm Lệ đứng bên: "Mẹ, lúc con ở trong bụng mẹ có ngoan ạ?"

      Thẩm Lệ cười cười: "Hiểu Hiểu ngoan lắm."

      "Mẹ, mẹ sinh thêm cho con em hoặc em trai được mẹ?"

      Lời này Khương Hiểu Hiểu phải chỉ lần, Thẩm Lệ nghe chỉ thấy xót xa, cười gật gật đầu: "Được."

      "Dạ." Khương Hiểu Hiểu nhếch môi cố gắng cười, sau đó tiếp tục dời ánh mắt lên bụng Trần Yên Thực, lúc chuyện giọng cũng nhiều: "Mẹ, mẹ đừng buồn."

      bé chỉ câu đầu đuôi như vậy, mà cả Trần Yên Thực lẫn Thẩm Lệ đều hiểu, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ nghe lời Khương Hiểu Hiểu xong, xoay đầu , thoáng chốc trong mắt liền chứa đầy nước mắt.

      Trong lòng Trần Yên Thực cũng có chút chua xót, vỗ vỗ đầu Khương Hiểu Hiểu, tránh nặng tìm : "Con chóng khỏe mẹ con buồn nữa, biết ?"

      Giọng Khương Hiểu Hiểu càng sa sút hơn: "Dạ."

      Hàn huyên lát, Khương Hiểu Hiểu hơi mệt, Thẩm Lệ dỗ bé ngủ, chờ bé ngủ, lúc này chị mới đỡ Trần Yên Thực ra ngoài, từ từ bước tới thảm cỏ của bệnh viện.

      thảm cỏ có đứa bé, có người già, được người nhà dùng xe lăn đẩy , có lẽ cũng ra ngoài phơi nắng.

      Đột nhiên Trần Yên Thực hỏi: "Hiểu Hiểu, biết cả rồi à chị ?"

      Thẩm Lệ im lặng lát mới gật đầu: "Hẳn là con bé biết rồi, ai cho bé cả, nhưng con bé thông minh như vậy, sợ là biết mình có thể ..." Câu kế tiếp Thẩm Lệ nên lời, đề cập đến vấn đề sinh tử của nhân thân, con người đặc biệt yếu ớt, trong mắt chị lại ươn ướt, "Hiểu Hiểu, con bé rất biết chuyện."

      Trần Yên Thực cũng im lặng theo: "Đứa trẻ Hiểu Hiểu này đáng như vậy, làm sao mà ông trời nhẫn tâm bắt bé xa cha mẹ được chứ, con bé sao đâu, nhất định đợi được tới khi tìm được tim thích hợp thôi mà."

      Trần Yên Thực biết an ủi người ta như thế nào, những lời cũng chỉ là lời sáo rỗng mà thôi, nhưng vào thời điểm này, tất cả mọi người đều ôm loại hi vọng vô lực cực hạn.

      Thẩm Lệ gật đầu: "Chỉ mong thế."

      lát, Thẩm Lệ hỏi : "Mệt chưa? vào trong đó ngồi chút ."

      "Được."

      Ngồi chiếc ghế dài, bỗng nhiên Thẩm Lệ : "Đúng rồi, chị tính ly hôn nữa, lúc trước, để em phải lo lắng rồi."

      Nghe như thế, Trần Yên Thực có chút giật mình, theo lời lúc trước Thẩm Lệ trong bệnh viện, chị duy trì thái độ đối với cuộc hôn nhân này, chị chỉ xem trọng Khương Hiểu Hiểu mà thôi, nhưng giờ phút này tại sao lại thay đổi chủ ý, đương nhiên, có lẽ là ai cũng hi vọng, mọi chuyện đều có kết quả viên mãn, cho nên khi Trần Yên Thực nghe được tin tức này, ngoại trừ kinh ngạc, còn có thêm vui vẻ nữa.

      mặt Thẩm Lệ hiếm khi xuất vệt đỏ ửng: "Lúc trước chị với em là nghi ngờ ấy có người khác bên ngoài, là vì lúc đó, tuy rằng chị với ấy ngủ cùng giường, nhưng do chị đồng ý, cho nên, ba bốn năm rồi chưa từng… như vậy." Chị có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Trần Yên Thực, Trần Yên Thực cũng là người kết hôn, cho nên tiếp cố kị gì, "Gần đây vì chuyện của Hiểu Hiểu, ấy cũng siêng đến bệnh viện, chị với thường xuyên gặp nhau, tìm cơ hội ầm ĩ trận, mới chuyện thẳng thắn, ấy , mấy năm nay ấy chưa từng có người phụ nữ nào khác."

      mặt Thẩm Lệ mang theo nụ cười: "Chị tin ấy. Hai mươi bốn tuổi chị gả cho , 26 tuổi sinh ra Hiểu Hiểu, trước đây, ấy luôn là người chồng tốt, sau này, ấy cũng vậy, chỉ là trọng tâm của chị đều chuyển hết lên người Hiểu Hiểu, nhớ lại, cũng chị có lỗi với ấy, cũng là người cha tốt, chị biết chứ, ấy hề xem Hiểu Hiểu, chỉ là ấy nhìn thấu hơn chị, chị thừa nhận được, có thể cuối cùng, quả có thể phải là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên ấy luôn mong có đứa con nít, vì chuyện này mà chị với ấy càng xa cách, đề cập đến chuyện đứa , chị trở nên đặc biệt sắc bén, cũng có nhiều thành kiến với ấy, kỳ thực bây giờ cẩn thận ngẫm lại, đều là do chị để tâm vào chuyện vụn vặt, mua dây buộc mình, nếu có thêm đứa trẻ nữa, bọn chị vẫn Hiểu Hiểu như thường, mặc kệ Hiểu Hiểu có khỏe lên hay , chị tính sinh thêm đứa nữa, tranh thủ bây giờ còn có thể sinh.”

      “Cho nên chuyện gì cũng phải chút.”

      “Ừ.”

      Sau khi Tạ Cảnh Thâm tan tầm đến phòng bệnh Khương Hiểu Hiểu, Thẩm Lệ và Trần Yên Thực đều ở đây, TV chiếu phim hoạt hình, Thẩm Lệ và Trần Yên Thực học tạo hình TV khiến Khương Hiểu Hiểu rất vui vẻ.

      Khương Hiểu Hiểu là người đầu tiên thấy Tạ Cảnh Thâm, vui vẻ vẫy tay với : “Chú ơi.”

      Lúc này Trần Yên Thực mới nhìn thấy , híp mắt cười với .

      Tạ Cảnh Thâm cũng bất giác nở nụ cười.

      Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, vỗ vỗ đầu : “Đừng nghĩ nhiều, Hiểu Hiểu, sao đâu.”

      Trần Yên Thực nghe lời này của , đột nhiên giật mình: “Có phải tìm được tim thích hợp rồi ?”

      Tạ Cảnh Thâm thừa nhận cũng phủ nhận: “Em hãy mặc kệ , lo dưỡng thai là được, chuyện của Hiểu Hiểu, cố gắng.”

      Tạ Cảnh Thâm rút tay về, Trần Yên Thực vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng tiếp: “Ngủ , đến thư phòng.”

      Trần Yên Thực đành phải ém lời muốn vào lòng, nghĩ rằng hẳn là Tạ Cảnh Thâm có cách, nhưng có lẽ là có chút khó khăn, cho nên mới , tính cách của luôn như thế.

      Đến cuối tháng năm, sắp bước vào tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên, có việc khiến Trần Yên Thực quan tâm, đó là sinh nhật Tạ Cảnh Thâm.

      Ngày sinh nhật của là hai mươi tháng sáu, đây là sinh nhật đầu tiên trải qua với , nên Trần Yên Thực rất chú trọng, nhưng mà, còn chưa chuẩn bị lễ vật, T^T, hơn nữa, còn biết nên tặng cái gì nữa. =…=.

      Thừa dịp chủ nhật, Tạ Cảnh Thâm vào bệnh viện, ở nhà. Trần Yên Thực hẹn Tiết An An bày mưu tính kế giúp mình.

      Tiết An An vừa thấy Trần Yên Thực vác bụng bầu, nhịn được mà cười ha ha còn chút hình tượng nào.

      Trần Yên Thực đen mặt, lời chờ Tiết An An châm chọc xong, chắc là Tiết An An ý thức được mình làm như vậy đúng lắm đối với phụ nữ có thai, cho nên từ từ dừng tiếng cười lại, : “Lăn giường cũng phải có cách mới lăn được.”

      …Ha ha ha ha ha…

      Tiết An An mở cửa xe giùm , đỡ ngồi ghế sau: “Ngài hãy cẩn thận, chú ý quả địa cầu trong bụng.”

      Hai người trong siêu thị, mặc dù Tiết An An cười nhạo Trần Yên Thực phen, nhưng đối với người phụ nữa có thai hai mươi tám tuần vẫn rất cẩn thận, bên cạnh giúp giảm bớt va chạm, vốn thấy bạn đừng vất vả, còn tính đỡ bạn , bị Trần Yên Thực bỏ qua: “Làm chi thế, nhiều người cũng có thai mà, mình đâu phải bà cố bà tổ gì, đỡ cái gì mà đỡ?”

      Được rồi, vậy để ai làm người đó chịu .

      “Cậu nghĩ em muốn tặng cái gì rồi hãy chọn, cứ mù quáng dạo hoài như vậy, cậu cũng phải lo lắng cho quả địa cầu trong bụng cậu chứ.”

      “Mình biết tặng cho Tạ Cảnh Thâm cái gì, đúng rồi, cần cái gì mà mỗi ngày đều cần ý nhỉ?”

      “Mình à? Đơn giản, thô bạo, trực tiếp đưa bao an toán (BCS), đàn ông đều thích.” Tiết An An bỡn cợt cười.

      Đây là cái đề nghị quỷ gì? Chưa đến việc bây giờ cần đến thứ này, lần trước thôi, chủ động quyến rũ Tạ Cảnh Thâm, nhưng lại bị Tạ Cảnh Thâm cản lại, cho nên , Tạ Cảnh Thâm nỡ xuống tay với .

      nghiêm chỉnh .”

      “Là chuyện đứng đắn đó.” Sắc mặt Tiết An An nhạt hơn chút: “Những thứ ấy mặc người đều do mình mua đó, mình với ấy còn lãng mạn từ sớm rồi được à?”

      Trần Yên Thực có chút buồn rầu: “Nhưng từ khi kết hôn đến giờ, đây là sinh nhật đầu tiên của ấy mà.”

      Tiết An An liếc mắt nhìn bụng của : “Mình thấy chúng ta nên tìm chỗ ngồi xuống trước , nghĩ kĩ rồi lại tiếp.”

      Trần Yên Thực đành phải gật đầu, rồi lại nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, đến quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm dưỡng da với mình trước .”

      “Uhm”

      “Cậu xem mình mua mĩ phẩm cho mẹ Tạ Cảnh Thâm có được ?”

      Tiết An An gật gật đầu: “Có thể đó, với độ tuổi của bác, cần nhất chính là thứ này. Có điều, phải là sinh nhật của Tạ Cảnh Thâm sao?”

      “Ngày sinh nhật của người con chính là ngày người mẹ chịu khổ.”

      “Ah, quả nhiên mang thai khác hẳn, biết lo nghĩ chu toàn quá .”

      Trần Yên Thực chau chau mày, trả lời, cuối cùng mua bộ mĩ phẩm dưỡng da chống lão hóa, lúc quẹt thẻ, Tiết An An nhìn thấy giá líu lưỡi: “Bản thân cậu cũng chưa mua thứ mắc như vậy luôn đấy.”

      “Đó là do mình trời sinh lệ chất, cần dùng thứ này.”

      …Ha ha…

      Tìm vị trí ngồi xuống, đột nhiên Tiết An An chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Trần Yên Thực theo ánh mắt của bạn nhìn qua, liếc thấy Tạ Cảnh Thâm, còn có người phụ nữ ngoại quốc cao gầy song song , trong tay hai người đều cầm cà phê, biết chuyện gì.

      Trần Yên Thực ngẩn người, mọi khi Tạ Cảnh Thâm tan tầm, xong lập tức về nhà với .
      Last edited by a moderator: 12/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter42

      Edit: La Na

      Tiết An An trực tiếp hỏi: "Muốn qua đó ?"

      Lúc này Trần Yên Thực mới hoàn hồn, lắc đầu liên tục: " cần đâu, mình với ấy chuyện hôm nay mình ra ngoài, bây giờ ấy cũng cho mình ra ngoài, trừ phi có ảnh theo."

      Tiết An An chuyện hề cố kị gì, sắc mặt cực kì bình tĩnh: "Nếu hỏi cho ràng cậu luôn đặt chuyện này trong lòng, dần dần mọc rễ trong lòng cậu, lâu lâu đâm vào tim cậu cái, đau đến chết sống lại."

      Trần Yên Thực hơi há mồm, chỉ cười cười: "Đây cũng phải là chuyện lớn, chẳng lẽ cho ấy có bạn bè khác phái sao?"

      Tiết An An im lặng nhìn lát: "Cậu để ý là được rồi."

      "Uhm, đúng rồi, cậu cảm thấy nên tặng ấy cái gì bây giờ?"

      Tiết An An ra ý tưởng lúc trước: "Mình thấy hình thức quan trọng, quan trọng là tâm ý, nếu đó là người đàn ông cậu nhiều năm, mình nghĩ, cậu làm gì cả, chỉ cần cậu câu sinh nhật vui vẻ hoặc bày tỏ gì đó ta cũng vui mừng, có điều, chính mình cũng xác định được . có nên tin tưởng những lời lúc trước của Tạ Cảnh Thâm hay , đương nhiên, cậu vẫn tin tưởng là được."

      Trần Yên Thực nhíu mày: "Có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi An An, dù sao mình cũng muốn ấy vì mình mà bỏ hết những sinh hoạt của bản thân, cũng như mình, mình cũng mong trong sinh hoạt của mình chỉ có gia đình, sau này mình còn muốn ra ngoài làm việc, mà Tạ Cảnh Thâm tuyệt đối ngăn cản quyết định của mình, cho nên phải mình cũng nên thông cảm cho ấy sao, chỉ gặp mặt người bạn khác phái thôi mà, kỳ thực những chuyện như vậy đều là chuyện tất yếu."

      "Có lẽ vậy, nhưng đàn ông đều có thói hư tật xấu, có lẽ hôm nay gặp mặt, ngày mai là có thể lên giường rồi."

      Trần Yên Thực cảm thấy đúng: "An An, cậu sao vậy?"

      Tiết An An hất mặt đối diện với : " có việc gì."

      Trần Yên Thực đưa tay kéo lấy cánh tay của bạn: "Cậu với mình có gì mà thể ?"

      Im lặng lát, Tiết An An mới quay đầu nhìn , cười : " có việc gì đâu, đó, bây giờ ổn rồi, có chuyện gì đâu, nhưng mà sau này mình cũng nữa."

      Tiết An An , Trần Yên Thực cũng ép hỏi thêm.

      Cuộc gặp hôm nay tính là thoải mái, Tiết An An đưa về nhà, Tạ Cảnh Thâm vẫn chưa về, lẽ ra nên cảm thấy may mắn, như vậy phát hôm nay lẻn ra ngoài, nhưng mà, thể nào vui nổi.

      Tạ Cảnh Thâm gửi tin nhắn đến, là còn cuộc giải phẫu nữa, về trễ chút, bảo tự mình ngủ sớm chút.

      Trần Yên Thực ăn cơm tối mình thấy vô vị ăn vào, thu dọn bát đũa xong ngồi sofa trong phòng khách xem tivi, nhưng xem vào, tuy để ý, nhưng vẫn rất để ý.

      Đúng là, theo lời của , cho dù là vợ chồng cũng thể can thiệp vào vòng giao tiếp của đối phương, thể cầu đối phương chỉ vây quanh bản thân mình được, rốt cuộc vận cảm thấy khó chịu, cuối cùng cũng chỉ là người phụ nữ.

      Cho dù rất tin tưởng Tạ Cảnh Thâm, nhưng bên cạnh người đàn ông của mình tự dưng nhảy ra người phụ nữ lạ mặt, dễ khiến người ta tâm phiền ý loạn, huống chi, vẫn còn trong thời gian cuối thai kỳ hề có chút lực sát thương nào. Hơn nữa, trước giờ phải chưa từng thấy Tạ Cảnh Thâm quyết đoán từ chối người khác, nhưng ràng là người phụ nữ ngoại quốc này hề bài xích.

      Khi Tạ Cảnh Thâm trở về từ bệnh viện rất trễ rồi, lúc mở cửa nhìn thấy Trần Yên Thực nằm nghiêng ghế sofa, hai chân cuộn lại, tuy rằng thời tiết dần nóng hơnm nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh, thể nào thiếu chăn được, cái gì cũng có, chăn mỏng sofa bị đá qua bên, rơi nửa mặt đất.

      Tạ Cảnh Thâm nhíu mày, qua đắp lại cho . Trần Yên Thực thức dậy, người có chút ơ àng, nhìn Tạ Cảnh Thâm chuyện, Tạ Cảnh Thâm bị nhìn đến buồn cười: “Như thế nào?”

      Trần Yên Thực dụi dụi mắt, lúc này mới tỉnh người hơn chút, muốn ngồi dậy, Tạ Cảnh Thâm giúp phen, thuận thế ngồi bên cạnh , Trần Yên Thực ngồi dậy rồi trực tiếp cọ mặt vào ngực , hai tay ôm lấy thắt lưng ai đó: “Sao trễ quá vậy?”

      “Buổi chiều có ca giải phẫu, đến bây giờ mới xong.”

      Trần Yên Thực ngẩng đầu: “Ăn cơm tối chưa?”

      “Vẫn chưa, lát nữa ăn tùy tiện là được.”

      Trần Yên Thực xoa xoa bụng : “Đáng thương.”

      Tạ Cảnh Thâm cũng bắt chước xoa bụng : “Hoàn hảo.”

      Ngũ quan Trần Yên Thực nhăn sát vào nhau: “ nhanh , hâm nòng là ăn được rồi.”

      “Em có muốn giúp ?”

      “Được.”

      bàn cơm, Trần Yên Thực hỏi : “Hôm nay làm gì?”

      làm gì cả, cả ngày đều trong bệnh viện, giữa trưa ra ngoài có gặp người bạn.”

      “Bạn trai hay bạn ?”

      Sao lời này lại quen vậy nhỉ? Lần trước lúc nhận điện thoại của sinh viên, cũng như vậy, sao tính ghen lại lớn nhanh thế, Tạ Cảnh Thâm cười khẽ, : “Là nữ, bạn thời đại học.”

      Thành , tệ, tệ, Trần Yến Thực cảm thấy mỹ mãn tiếp tục ăn cơm, vừa nãy ăn nhiều lắm, phụ nữ mang thai lại dễ đói, cho nên chỉ ngồi cùng , đói quá mà.

      Tạ Cảnh Thâm tiếp tục giải thích: “ bạn ấy tên là Du Niya, là người Nga, gần đây tính đến Trung Quốc công tác, về sau có thể là ở Trung Quốc định cư luôn.”

      Đồ ăn trong miệng Trần Yên Thực còn chưa nuốt, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn , Tạ Cảnh Thâm đưa tay sờ sờ khóe miệng của , cười : “ ấy rất thích Trung Quốc, lúc học đại hoc có dạy Trung văn cho ấy.”

      Bỗng nhiên Trần Yên Thực nghĩ đến mấy cuốn sách tiếng Nga lúc trước: “ biết tiếng Nga luôn à?”

      “Chỉ chút thôi, lúc đó dạy Du Niya Trung văn , ấy dạy cho Nga văn, nàng này làm thầy giáo chuyên nghiệp hơn , cũng chưa dạy được cái gì, ngược lại theo ấy học được ít.”

      Trần Yên Thực vùi đầu ăn cơm, ở nước Mĩ vài năm, chưa từng tham dự trong khoảng thời gian đó, với bạn này hẳn rất thân mật, bọn họ còn muốn dạy cho đối phương ngôn ngữ của chính mình, nhất định có rất nhiều thời gian ở bên nhau, hơn nữa, loại chuyện này, nghĩ sao cũng thấy rất mờ ám, Trần Yên Thực giả bộ lơ đãng hỏi: “ học bao lâu lận?”

      “Lúc đọc sách là học, lúc học cảm thấy rất thú vị, ban đầu Du Niya dạy rất nhiều, sau này dường như đều là tự học.

      “Uhm.” Trần Yên Thực múc miếng cơm , có chút tụe coi mình, “Tiếng em trôi chảy nhất là tiếng mẹ đẻ.”

      Tạ Cảnh Thâm cảm nhận được cảm xúc sa sút của , ra vẻ kinh ngạc , “Trung văn bác đại tinh thâm, em dùng được trôi chảy như vậy à?”

      Trần Yên Thực bật cười, đấm quyền: “ như biết dùng vậy.”

      “Đương nhiên làm sao trôi chảy bằng em được, ảnh chỉ là bác sĩ, còn em là biên tập, đây là vốn liếng mà em dày công tu dưỡng mà ra đó.”

      Được rồi, lòng Trần Yên Thực thoải mái tiếp nhận câu giải thích này của .

      Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : “Nhưng mà nhớ vợ chỉ trôi chảy Trung văn, ngữ cũng tệ.”

      “Sau khi tốt nghiệp đại hoc ít dùng đến nên sớm quên sạch rồi.”

      “Học nhiểu năm như vậy sao mà quên sạch được?”

      “Là đó.”

      Đột nhiên, Tạ Cảnh Thâm ngừng đũa, chuyên chú nhìn Trần Yên Thực: “I love you.”
      Trần Yên Thực sửng sốt, cũng đặt đũa xuống nhìn , dần chìm vào đôi ngươi đen sâu thẳm trong mắt , trả lời theo bản năng: “Me too.”

      Tạ Cảnh Thâm cười đến hàm súc: “Em xem, phải là em còn nhớ sao?”

      Trần Yên Thực ý thức được bản thân quá tích cực, có chút ảo não, nhưng nhìn gương mặt tươi cười của , thể nào giận nổi: “Tiếng đơn giản như vậy ai mà biết.”

      Tạ Cảnh Thâm hàm chứa ý cười nhìn , đột nhiên Trần Yên Thực có chút đỏ mặt, thực ra cũng đùa đúng ?

      “Me too nghĩa là gì?”

      Mặt Trần Yên Thực càng hồng hơn, phun ra nuốt vào lúc mới : “I love you.”

      Tầm mắt giao nhau, Trần Yên Thực cảm thấy tràn đầy ngọt ngào, chút lấn cấn giữa trưa cũng hóa hư vô.

      Sau lúc lâu, vẫn là thua trước, cúi đầu gắp miếng thịt bỏ vào trong chén Tạ Cảnh Thâm: “ ăn nhiều chút này.”

      Ăn xong Tạ Cảnh Thâm dọn bàn, rửa chén đũa trong phòng bếp, Trần Yên Thực cùng qua, ghé sát bên cạnh cửa hỏi: “Tạ Cảnh Thâm, có đặc biệt thích gì ?”

      Tạ Cảnh Thâm nhíu mày suy nghĩ: “Đặc biệt thích gì có.”

      Trần Yên Thực thuận theo: “ nghĩ kĩ lại xem.!”

      Tạ Cảnh Thâm quay đầu nhìn về phía : “Người .”

      Trần Yên Thực dậm chân cái, lại đùa , uhm, bây giờ tự giác mặc định người trong lòng luôn rồi.

      Chẳng lẽ lại muốn tự đưa thân mình qua sao, kỳ thực bọn họ kết hôn, theo cổ đại hẳn được gọi là Tạ Trần thị, là người của từ sớm rồi. Hay là như lời Tiết An An , đưa cái kia qua, hình như hơi quá rồi khụ khụ, hơn nữa bây giờ tặng nhưng tạm thời dùng được.

      Rốt cuộc thiếu cái gì? Trần Yên Thực lén tra baidu chút, sao lúc trước lại quên nghĩ tới chứ? Quả nhiên lâu rồi tiếp xúc với di động, khiến quên mất baidu vạn năng.

      Tặng này nọ cho đàn ông là phiến quá , giống phụ nữ thôi, nước hoa quần áo giày dép, chỉ cần liên quan đến ngoại hình, người phụ nữa nào lại thích, chắc đàn ông cũng vậy, mà nào có người phụ nữ nào tặng quà vô tâm vậy chứ, hơn nữa quần áo giầy dép đúng là có chút tâm ý nào, có luôn cả sáng ý.

      Nhưng có bạn nào đó mạng cũng , đồng hồ bóp tiền caravat dây lưng dao cạo râu linh tinh, đều rất thực dụng.

      Bỗng nhiên Trần Yên Thực nghĩ đến ngày trước chờ sinh cục cưng xong cả hai hưởng tuần trăng mật, bằng, bắt đầu lên kế hoạch trước, chẳng qua quà sinh nhật này phải muộn chút mới thực được.

      Trần Yên Thực cảm thấy mỹ mãn để máy qua bên.
      Last edited by a moderator: 12/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter43

      Edit: La Na

      ngày kia Trần Yên Thực hỏi Tạ Cảnh Thâm: "Có nơi nào mà rất muốn đến ?"

      ", vẫn muốn mỗi ngày ở nhà."

      Trần Yên Thực hơi buồn bực: " nghiêm chỉnh , chúng ta hưởng tuần trăng mật ở đâu đây?"

      Tạ Cảnh Thâm sửng sốt, lúc trước đề cập đến tuần trăng mật phải là tình nguyện lắm sao, sao bây giờ lại chủ động hỏi , Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu , ý vị thâm trường: " đâu quan trọng, quan trọng là để làm gì."

      Trần Yên Thực vẫn còn trong sáng nghĩ xa xôi: " phải là chơi à."

      Tạ Cảnh Thâm gật đầu: "Chuyện này em cần quan tâm, em chỉ cần bồi bổ cơ thể cho tốt là được." Dứt lời lại ý vị thâm trường nhìn cái, "Đến lúc đó chơi thế nào cũng được."

      Trần Yên Thực uhm tiếng: "Vậy nghỉ mấy ngày?"

      "Ít nhất tuần được ?"

      "Uhm." Trần Yên Thực đăm chiêu gật đầu, "Thôi ngủ ."

      Sau khi nằm xuống, Tạ Cảnh Thâm hỏi : "Em muốn làm gì?"

      "Đương nhiên là tìm chỗ tốt chút rồi, cần quan tâm."

      Tạ Cảnh Thâm mơ hồ cảm thấy bất ngờ, vỗ vỗ lưng của : "Tuần trăng mật tùy tâm sở dục mới tốt (thích đâu đấy, tùy theo ý mình), nếu em tìm trước, đến lúc đó có nhiều thứ trói buộc, chơi đùa tận hứng được."

      Trần Yên Thực nhíu mày: "Là như vậy sao?"

      "Tự em nghĩ xem, nếu mỗi ngày phải quy định mấy giờ rời giường, dạo ở đâu, khi nào phải ăn cơm trưa, nhiều thứ tiện, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên thức dậy, sau đó thoải mái tìm nơi chơi, phải là rất tốt sao?"

      Trần Yên Thực gật đầu, lúc này Tạ Cảnh Thâm mới cảm thấy mỹ mãn, cái chờ mong ở tuần trăng mật này là hơn phân nửa thời gian trải qua giường, nếu bị những chuyện khác nắm hết thời gian, chẳng phải ước nguyện ban đầu của La..Na L-.q’đ tan vỡ rồi à?

      Bị Tạ Cảnh Thâm như vậy, Trần Yên Thực lại tiếp tục phiền não, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật mà gian nan như thế này đấy.

      Ôm bụng khó khăn lật người, Tạ Cảnh Thâm ý thức được cảm xúc của đúng: "Nghĩ gì vậy?"

      Trần Yên Thực đá dưới chăn: "Tạ Cảnh Thâm khó hầu hạ."

      Tạ Cảnh Thâm vuốt ve tóc , theo lời : "Em , sửa."

      Trần Yên Thực lại chuyển người lại, Tạ Cảnh Thâm cảm nhận được cái bụng tròn vo của lật tới lật lui, hiểu thấy hơi buồn cười, sờ sờ bụng : " chuyện ngoan nào, đừng nhích tới nhích lui, thấy phiền sao?"

      "Tạ Cảnh Thâm, xem thích gì nào?"

      Mấy ngày nay hỏi vấn đề này rất nhiều lần, Tạ Cảnh Thâm đoán hay là người nào đó muốn tặng quà cho ? Nhưng mà tại sao vô duyên vô cớ lại muốn tặng quà cho ? Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ lúc sau mới phát sinh nhật của cũng trong tháng này, vuốt ve lưng Trần Yên Thực chút: "Nhất thời nghĩ ra."

      Trần Yên Thực hừ hừ, lát sau Tạ Cảnh Thâm lơ đãng nhắc tới: "Hình như dao cạo râu nên đổi rồi." xong lại cọ cọ tóc Trần Yên Thực, "Vợ ơi, có phải lâu rồi em chưa cạo râu cho ?"

      Trần Yên Thực giật mình: " thích em cạo râu cho lắm sao?"

      "Uhm."

      "Còn gì khác ?"

      Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ, hình như chỉ có cạo râu mới gây nguy hiểm cho phụ nữ có thai thôi: " có gì nữa, em cạo râu tệ."

      Trần Yên Thực dùng tay đấm đấm , vốn có chút lực nào chỉ như làm nũng mà thôi.

      Thực ra muốn làm gì đó lãng mạn chút, tặng món quà đặc biệt, nhưng loại chuyện lãng mạn này, thường phụ nữ cảm thụ nhiều hơn, đàn ông đa số có cảm giác gì, cho nên lãng mạn tác dụng, tương đối quan tân đến cảm nhận của , có thể vui vẻ là được rồi.

      Đến ngày sinh nhật, Tạ Cảnh Thâm vẫn làm như thường, vốn để ý sinh nhật lắm, nhưng mỗi lần sinh nhật đều nhận được tin nhắn hoặc điện thoại của bạn bè người thânLa.Na/l-q-đ.

      Trần Yên Thực thừa dịp Tạ Cảnh Thâm ở nhà, vụng trộm học hỏi dì (giúp việc) nấu ăn, nấu canh xong đưa đến bệnh viện.

      Lúc đến là bốn năm giờ chiều, có Tạ Cảnh Thâm ở đây, y tá trẻ dẫn đến chỗ của Tạ Cảnh Thâm ngồi nghỉ ngơi, ấy cười rất ngọt ngào: "Chắc bác sĩ Tạ sắp về rồi, chị ngồi đây chờ lát nhé."

      "Cảm ơn."

      y tá trẻ ngay: "Chị Tạ sắp sinh rồi nhỉ."

      "Uhm, còn hơn hai tháng nữa."

      "Tình cảm của chị và bác sĩ Tạ có tốt ?"

      Trần Yên Thực cảm thấy chữ “tốt” này được dùng vô cùng khéo léo, ngạc nhiên nhìn y tá trẻ.

      Y tá trẻ nhức đầu: "Chị Tạ à, em , tuy rằng em cảm thấy bác sĩ Tạ nhất định phải loại người như vậy, nhưng mấy ngày nay ấy cực kì gần gũi với người nước ngoài, người phụ nữ này còn rất xinh đẹp, tuy ta phải là bác sĩ bệnh viện này nhưng lại thường xuyên đến bệnh viện tìm bác sĩ Tạ."

      Trần Yên Thực ngẩn người, nhưng hiểu được y tá trẻ nhắc nhở chứ có ác ý gì, vì thế ngược lại cười : "Đó là bạn học của ấy, chị cảm ơn em nhiều nhá =D."

      Y tá trẻ hơi xấu hổ khoát tay, ra ngoài.

      Trần Yên Thực gần đây ghen hơi lớn, nếu là bạn học cũ cũng cần thường xuyên gặp nhau vậy chứ. Hơn nữa thể trách nghĩ nhiều được, người bạn cũ này phải là bạn học trung học, quan hệ với Tạ Cảnh Thâm ít, chồng nhà lại tốt như vậy, y thuật giỏi, nếu người bạn học cũ của Du gì đó thích , Trần Yên Thực cũng tuyệt thấy kỳ quái.

      bên đây miên man suy nghĩ, bên kia Tạ Cảnh Thâm dẫn bạn học cũ của mình về phía bên này.

      Lúc đến chỗ Trần Yên Thực ngồi, Tạ Cảnh Thâm cũng sửng sốt, trước khi tới hề gọi điện thoại cho , lơ mơ mình chạy đến đây rồi.

      Trần Yên Thực miên man suy nghĩ, nên chú ý đến người ở cửa, mãi đến khi Tạ Cảnh Thâm lên tiếng: "Trần Yên, sao em lại đến đây?"

      Trần Yên Thực ngẩng đầu mới nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm vội vã đến chỗ , chỉ nhìn thấy , còn nhìn thấy bạn học cũ của , nhất thời tức giận bộc phát, nhìn Tạ Cảnh Thâm mà gì.

      Giọng của Tạ Cảnh Thâm có chút trách cứ, nhưng nặng: " phải bảo em mình được chạy lung tung sao?"

      Nhất thời Trần Yên Thực có chút tủi thân, bị Tạ Cảnh Thâm trách cứ trước mặt tình địch – do tự đoán, quá mất mặt.

      mấp máy, nhưng chuyện, Tạ Cảnh Thâm ý thức được phản ứng của bản thân hơi quá, sờ sờ tóc của , bất đắc dĩ cười: "Em vui à?"

      Du Niya đứng bên mở miệng, Trung văn của rất trôi chảy, mặc dù với người Trung Quốc vẫn chuẩn lắm: "Tạ, vị này là?"

      Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới : "Đây là vợ của tớ." Sau đó có thêm bất cứ lời nào, hình như muốn giới thiệu hai người với nhau

      Vì lễ phép, Trần Yên Thực đứng lên cười với bạn: "Xin chào."

      Du Niya thấy bụng nổi lên có chút kinh ngạc, ngược lại cũng cười : "Xin chào, lúc tôi nhận được thiệp của Tạ, hôn lễ của hai người qua mấy tuần rồi, xin bạn thứ lỗi nhé."

      xong Du Niya tới, lại bị Tạ Cảnh Thâm ngăn lại: "Bây giờ cậu ở Trung Quốc."

      Du Niya quay đầu nhìn về phía Tạ Cảnh Thâm, buông tay: "OK, chỉ là tớ nghĩ vợ Tạ phải rất xinh đẹp, tài năng xứng với cậu cơ."

      Nhất thời mặt Trần Yên Thực cứng đờ, vì lễ phép nên vẫn cười, tuy rằng biết mình xinh đẹp tuyệt đỉnh nhưng tốt xấu gì cũng được bảy phần, đương nhiên bây giờ mang thai nên bị kéo xuống chút, nhưng trước mặt người ta mà phê bình nhan sắc của người đó chẳng chút nể nan, hay nhỉ?

      Dường như Tạ Cảnh Thâm nghe như thế rất vui mừng, Trần Yên Thực thèm nhìn cũng nghe ra trong câu của mang ý cười: "Chỉ cần mình thấy em ấy đẹp là được."

      Du Niya có chút mê muội với câu trả lời của Tạ Cảnh Thâm, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm, vẫn hiểu được như cũ.

      Trần Yên Thực bày tỏ ý của mình, đêm nay phải về ăn cơm với bà Tạ.

      Tạ Cảnh Thâm hơi kinh ngạc, cứ nghĩ thích hai người trải qua sinh nhật với nhau hơn, có điều như thế này càng khiến tâm mềm mại .

      quay đầu lại cắn cắn tai Trần Yên Thực ngay trước mặt Du Niya: "Tuân mệnh, nhưng lần sau được viện cớ này nữa, về sau cứ ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì gọi điện cho là được."

      Mặt Trần Yên Thực phút chốc đỏ bừng, bất chợt quên so đo với lời của Du Niya.

      Ba người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, đầu tiên là Tạ Cảnh Thâm đưa Du Niya về khách sạn, Du Niya xuống xe trước, tính hôn Tạ Cảnh Thâm cái, bị Tạ Cảnh Thâm cau mày đưa tay ngăn lại, Du Niya mới cười: "Thực xin lỗi, tớ chỉ muốn câu sinh nhật vui vẻ thôi, vì lúc trước cũng như vậy, nên quên mất đây là Trung Quốc, trước mặt vợ cậu quả nên như vậy."

      Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: "Cảm ơn, cậu có thể xuống xe được rồi."

      Du Niya ném cho cái hộp mới xuống xe: "Qùa tặng."

      Đợi khi ấy rời khỏi, Tạ Cảnh Thâm dám nhìn sắc mặt Trần Yên Thực luôn rồi, , cũng biết hôm nay Du Niya phát điên gì nữa?

      " xem thử quà gì sao?"

      Tạ Cảnh Thâm lập tức chứng mình trong sạch, ngoan ngoãn giao quà tặng cho Trần Yên Thực: "Em giúp xem xem."

      Trần Yên Thực mở quà như muốn xả giận, bên trong là... sản phẩm giúp kế hoạch hóa gia đình.

      Sắc mặt Trần Yên Thực càng khó nhìn.

      Tạ Cảnh Thâm nhìn vào kính chiếu hậu cũng thấy quà tặng, lòng cũng rất hối hận với quyết định vừa rồi, lập tức mở miệng giải thích: " biết ấy lại tặng cái này, ấy biết chuyện em mang thai ba mươi tuần rồi."

      Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, vốn nghĩ cái này để và Tạ Cảnh Thâm dùng, mà nghĩ Du Niya ám chỉ...

      Trong khoảng thời gian ngắn, “thù” cũ “hận” sau đồng loạt nhảy lên đến, cái gì mà lúc trước cũng như vậy? Tuy rằng biết hôn môi ở nước ngoài chỉ là lễ tiết cơ bản, nhưng cái gì mà bảo trước mặt vợ cậu nên như vậy? Còn gì mà vợ Tạ hẳn là phải rất xinh đẹp? Mẹ nó, Trần Yên Thực khó thở: "Tạ Cảnh Thâm đúng là họa thủy."

      "Em đừng hiểu lầm, thực ra Du Niya thích phụ nữ, ."

      "..." Trần Yên Thực sửng sốt lát mới phản ứng kịp, "Lời dối này của đủ kĩ thuật."

      Tạ Cảnh Thâm dở khóc dở cười, đành phải giải thích: "Du Niya thích nhất là tặng quà cho người khác cùng loại."

      như vậy mấy sinh nhật trước và những người bạn cũ cũng nhận được quà tặng như thế này, vậy mấy món quà đó dùng thân ai? Trần Yên Thực càng tức: "Câm miệng."

      Mãi cho đến nơi, Trần Yên Thực vẫn còn buồn bực, nhưng cuối cùng vẫn còn lý trí, lấy quà chuẩn bị cho lão thái thái giao cho Tạ Cảnh Thâm: "Đây là tặng cho mẹ."

      Tạ Cảnh Thâm có chút kinh ngạc, ngờ lại chu đáo như vậy, đưa tay sờ sờ tóc : "Cảm ơn."

      Trần Yên Thực có chút kỳ quái: "Mẹ cũng là mẹ em."

      Tạ Cảnh Thâm lại nhìn về phía hộp giữ ấm trong tay : "Đây là cho à?"

      Trần Yên Thực giấu hộp giữ ấm ra phía sau: "Hứ, phải."

      "Ngoan, xem như vì hôm nay là sinh nhật của chồng em, đừng giận nữa, về nhà giải thích kĩ cho em có được ?"

      Thực ra cũng nghi ngờ gì cả, chỉ là trong lòng hơi buồn bực, ngửa đầu nhìn , hôn lên sườn mặt : "Lúc trước ấy cũng thường xuyên hôn như vậy sao?"
      Last edited: 28/2/16
      Phong nguyetsanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter44

      Editor: La Na

      ", quen lễ tiết của nước ngoài, bình thường Du Niya cũng tôn trọng thói quen của , hôm nay, chỉ là ngoài ý muốn thôi."

      Trần Yên Thực có chút kinh ngạc, khóe miệng bất giác vểnh lên cái, như vậy, chỉ Du Niya, kể cả các bạn học nữ khác cũng chưa từng hôn .

      Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : " chỉ hôn mỗi em, cũng chỉ bị mỗi em hôn thôi."

      Trần Yên Thực muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý của : "Lúc còn nhất định ba mẹ hôn rồi."

      "..."

      Tạ Tịnh Nghiêu bỗng dưng tới, cùng còn có chị dâu lớn và Thu Thu.

      Tạ Cảnh Thâm ôm Thu Thu đùa, hoàn toàn nhìn đến đôi mắt đầy khát vọng nhìn bụng của Trần Yên Thực.

      Thu Thu giãy giụa, muốn nhảy từ người Tạ Cảnh Thâm xuống, vì Tạ Cảnh Thâm ôm bé quá chặt, Thu Thu chu mỏ, oa tiếng rồi khóc lên.

      Khiến cả nhà ai trở tay kịp.

      Bây giờ Tạ Cảnh Thâm vẫn chưa biết dỗ con nít, lau nước mắt mặt Thu Thu, dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc?"

      Thu Thu ôm tay chú hai nhà mình, khóc thương tâm muốn chết: "Em vẫn chưa ra ngoài, chú gạt cháu."

      "... Sắp rồi, học kì sau khai giảng là cháu có thể nhìn thấy em rồi."

      Vì Thu Thu khóc rất nhập tâm, vốn nghe lọt tai lời , vẫn là chị dâu lớn nhà họ Tạ tới dỗ bé mới nín.

      Nhưng mà bé nhất định phải ngồi kế bên Trần Yên Thực, Tạ Cảnh Thâm đành phải vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo bé: "Ngồi cho ổn, được lộn xộn, được leo lên người thím cháu đâu đó."

      Thu Thu mở to mắt gật đầu.

      Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới hưởng thụ canh bổ Trần Yên Thực chuẩn bị cho , canh vẫn còn nóng, vào miệng vừa khéo, hương vị cũng tệ, Tạ Cảnh Thâm thỏa mãn nheo mắt, nhưng vẫn dặn dò: "Ba tháng sắp tới được vào phòng bếp nữa đâu đấy."

      Trần Yên Thực gật đầu.

      Bên kia Tạ Tịnh Nghiêu nâng hai tay lên đầu nhìn hai người liếc mắt đưa tình, có chút oán thán thở dài, giáo sư Tạ cũng cười thoải mái, quay đầu nhìn Tạ Tịnh Nghiêu: "Tịnh Nghiêu cũng có bạn trai thôi."

      Mặt Tạ Tịnh Nghiêu đỏ lên, giậm chân: "Nào có?"

      Bữa tối này cực kì hòa thuận vui vẻ lanal.q’đ, Trần Yên Thực dần dung nhập mình là con dâu của nhà họ Tạ.

      Sau khi trở về nhà, Tạ Cảnh Thâm ra ban công gọi điện thoại, Trần Yên Thực nhìn bóng lưng của giận kiềm được, Trần Yên Thực mang thai, dậm chân cũng được nên càng buồn bực hơn, đành phải đỡ thắt lưng trở về phòng rửa mặt.

      Lúc rửa mặt xong ra Tạ Cảnh Thâm ngồi giường, cười nhàng vẫy tay với : "Qua đây."

      Trần Yên Thực xoay đầu, người ta giận đấy có được ?

      Tạ Cảnh Thâm qua ẵm ngồi xuống giường, lấy di động qua lướt lướt vài cái, chợt nghe có tiếng từ trong truyền ra, nam nữ, giọng nam là Tạ Cảnh Thâm, giọng nữ hơi lạ, bỗng chốc Trần Yên Thực chợt nghe ra là Du Niya.

      "Du Niya, tớ nghĩ là cậu nên giải thích hành vi hôm nay chút."

      Giọng nữ bên kia cười ha ha: "Vợ cậu vui à?"

      "Đúng, ấy rất vui." Tạ Cảnh Thâm những lời này rất nghiêm túc, Trần Yên Thực nghe có ý tốt, sao lời này như bình giấm chua vậy, ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm, người nọ mang theo ý cười chế nhạo, Trần Yên Thực quay đầu hơi buồn bực, nhưng trong lòng quá sức ngọt ngào.

      Giọng nữ trong điện thoại hơi kinh ngạc: "Sorry, tớ chỉ diễn kịch chút thôi, tớ cảm thấy ấy có địch ý với tớ, cho nên cố ý hôn cậu chọc ấy chút thôi, tớ có thể giải thích cho ấy được."

      " cần, cậu ít tiếp xúc với ấy là được rồi."

      Bên kia lại truyền tiếng cười đến: "Cậu yên tâm , phải Trung Quốc lưu truyền câu này sao, vợ bạn thể chọc, hơn nữa tớ thích phụ nữ béo đâu."

      " chỉ là mang thai thôi."

      Trần Yên Thực bị câu phụ nữ béo kia đả kích, những cái khác kịp suy nghĩ nữa.

      xoa mặt mình, khi nào nhiều thịt như vậy rồi? Lại nhéo nhéo cánh tay của mình, hu hu, lại là đống thịt, còn tính sờ xuống nữa, bị Tạ Cảnh Thâm cầm tay lại, nhất thời Trần Yên Thực đỏ mặt, vừa làm cái gì?

      "Đừng để ý đến ấy."

      Trần Yên Thực chu mỏ, mặt tủi thân: " rất béo."

      "Béo cũng là mỹ nhân."

      Trần Yên Thực nhéo nhéo mặt : " dối."

      " mà, mỹ nhân có rất nhiều, nhưng bao nhiêu năm nay, trong mắt chỉ có em cảnh mới đẹp ý mới vui, dù em như thế nào chăng nữa nhìn cũng thích."

      Trần Yên Thực chợt cười lên: " ấy thích sao?"

      "Ai? Du Niya?"

      Trần Yên Thực gật đầu.

      Tạ Cảnh Thâm bật cười: "Em còn chưa nghe ra à? ấy thực thích phụ nữ."

      Trần Yên Thực hơi há mồm, nghĩ hồi mới ra, hình như là ý này, bỗng nhiên Trần Yên Thực nghĩ bản thân tự dưng ăn dấm thực kì cực, còn Tạ Cảnh Thâm rất sung sướng La.Na-L*q,đ, Trần Yên Thực mắc cỡ ngại ngùng đẩy phen: "Cười cái gì mà cười?"

      Tạ Cảnh Thâm bế vào trong ngực: "Bộ dáng ghen của vợ đáng , có thể cười được sao?"

      Trần Yên Thực cố tránh thoát: "Tắm cũng chưa tắm, đừng chạm vào em."

      Tạ Cảnh Thâm lại ôm sát vào hôn : "Hôn cái rồi ."

      còn gì được nữa, miệng bị lấp đầy mất rồi.

      Lúc cạo râu cho Tạ Cảnh Thâm, Trần Yên Thực cầm dao cạo râu đặt mặt , nhưng động: " có chuyện gì sao ấy lại thường xuyên tới bệnh viện tìm chứ? còn chịu giới thiệu cho em với ấy biết nhau nữa."

      " vậy mà còn chưa giới thiệu à?"

      "Cái đó tính là giới thiệu gì chứ?"

      Tạ Cảnh Thâm do dự lúc lâu, lúc vừa đến nước Mỹ vài năm, tấm hình Trần Yên Thực đương tuổi thanh xuân dạt dào luôn được đặt trong ví, có lần mua café với Du Niya, lúc trả tiền bị Du Niya nhìn thấy, đoạt lấy ví tiền của , cầm tấm hình này ép hỏi là ai vậy, Tạ Cảnh Thâm chịu , Du Niya chịu trả lại cho , lại thể nào đánh người phụ nữ, tuy rằng Du Niya tuyệt giống phụ nữ, cuối cùng Tạ Cảnh Thâm thể khai báo, rốt cuộc mới lấy được tấm hình và bóp tiền của mình về.

      Kỳ thực chuyện này cũng có gì, quan trọng hơn là Du Niya quấn quít lấy muốn tấm hình này, đại ý như thế này: " đáng như thế này cậu theo đuổi được giao cho tớ, giới thiệu cho tớ với ấy quen nhau chút, chừng tớ theo đuổi được ấy sao?"

      Nhưng mà Tạ Cảnh Thâm đương nhiên thèm nhìn ấy, thậm chí đến nhìn thấy ấy cũng tìm đường vòng mà , Du Niya mặt dày, hề cảm thấy Tạ Cảnh Thâm tránh như rắn rết, mãi đến Du Niya quen bạn mới, Tạ Cảnh Thâm mới nhìn Du Niya với sắc mặt tốt.

      Đương nhiên đoạn nhạc đệm này e là Du Niya sớm quên sạch , nhưng vẫn đồng ý Trần Yên Thực tiếp xúc với Du Niya nhiều như cũ, mà hiển nhiên, Du Niya vốn ý thức được Tạ phu nhân bây giờ chính là trẻ tuổi trong bức ảnh.

      Trần Yên Thực cảm thấy mỹ mãn cạo râu cho : " ra sức quyến rũ của em lớn như vậy, nam nữ đều giết sạch." hoàn toàn hề có ý cảnh giác gì với người bạn này của Tạ Cảnh Thâm.

      Tạ Cảnh Thâm: "Chớ đắc ý, bây giờ em là người phụ nữ có chồng đấy."

      Trần Yên Thực le lưỡi.

      Cạo sạch cho rồi, Tạ Cảnh Thâm rửa mặt, Trần Yên Thực nhìn mình trong gương, rất là mơ hồ: " mặt nổi nhiều chấm như vậy, sao có thể hôn xuống được vậy?"

      Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu mê mẫn nhìn thiên hạ trong gương, lau mặt, quay đầu hôn : "Xem lâu mỹ nữ cũng thành bình thường, xấu nữ cũng đẹp lên."

      Trần Yên Thực cực kì vui : " em xấu?"

      " phải..." chỉ muốn bề ngoài quan trọng...

      Trần Yên Thực cách áo ngủ mỏng manh sờ sờ bụng của mình, bụng càng lúc càng lớn, nếp thai cũng càng ngày càng ràng, chấm mặt cũng vậy, hu hu, nhất định bị ghét bỏ rồi.

      Tạ Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, hình như vừa nãy bộ dạng gì của cũng đều thích, quăng mấy lời này đâu rồi hả?

      ôm vào lòng: "Phụ nữ mang thai mới đẹp, biết ?"

      Trần Yên Thực cúi đầu mím môi cười, có lẽ phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cố ý : " phải đàn ông đều thích phụ nữ đẹp sao? Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, ngực to mới được cho là phụ nữ xinh đẹp."

      Tạ Cảnh Thâm cau mày nhìn qua gương đứng trong ngực , Trần Yên Thực thản nhiên nhận đánh giá của , bỗng nhiên Tạ Cảnh Thâm mở miệng, giả bộ thành nghiêm túc: "Có lẽ là do thẩm mỹ của khác với người khác, còn có thể biến hóa bất định, em như thế nào, ánh mắt này thích như thế ấy."

      Trần Yên Thực cảm thấy mỹ mãn nhìn hai người trong gương.

      Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu , hỏi câu Viên Lộ từng hỏi : "Em ở cùng có cảm giác an toàn sao?"

      Trần Yên Thực ngẩn người, kỳ thực phải như vậy, xét về rất tin tưởng , với , có lẽ ai thích hợp với Tạ Cảnh Thâm hơn cả, hơn nữa với nền giáo dục của người đàn ông này càng thể xảy ra chuyện phản bội được. Đối với biến dạng của cơ thể, dung mạo mình khiến cảm thấy thiếu tự tin. Tự tin của người phụ nữ đa phần đến từ vẻ đẹp bên ngoài, mà Trần Yên Thực rất biết chăm sóc cho bản thân, từ xưa chỉ biết nhìn bên ngoài, tiếp xúc sâu, để lại kí ức cho người khác phái là người phụ nữ biết làm mới mình, nếu tiếp xúc sâu hơn, đa số đều cảm thấy Trần Yên Thực dễ hầu hạ.

      mặt Trần Yên Thực cũng rất tin tưởng ổn trọng và ý thức trách nhiệm của Tạ Cảnh Thâm, nhưng vì tự tin vào bản thân, nên vẫn hơi có cảm giác an toàn, lúc trước bị cuộc sống ngọt ngào làm hoa mắt, nên cảm thấy gì, bây giờ có chuyện người bạn cũ quạ đen của xuất khiến ý thức được, trong cuộc hôn nhân này, tình cảm của và Tạ Cảnh Thâm chưa bao giờ là bình đẳng cả, Tạ Cảnh Thâm luôn là người bỏ ra, còn luôn an tâm hưởng thụ trả giá của , rất ỷ lại vào , nếu tách khỏi , sợ là trong khoảng thời gian ngắn thể sống tốt được, Tạ Cảnh Thâm giống vậy, dường như cần gì ở cả, cho nên có thể bỏ bất cứ lúc nào, dù sao xa , hẳn là sinh hoạt của cũng khác lắm.

      Lúc trước, thất tình với chỉ là việc đáng nhắc đến, nhưng gặp gỡ Tạ Cảnh Thâm còn giống vậy nữa. bây giờ, cần lắm những lời ngon ngọt của mới cảm thấy yên tâm.

      Tạ Cảnh Thâm nhéo nhéo tay : "Hoàn hồn mau, em lại nghĩ gì vậy?"

      Sắc mặt Trần Yên Thực thanh tỉnh chút, bắt gặp ánh mắt của Tạ Cảnh Thâm nhất thời cảm thấy xấu hổ, đối tốt như vậy mà lại còn miên man suy nghĩ, nhưng tốt quá mức, cũng khó khiến người ta an tâm.

      Trần Yên Thực lòng : "Tạ Cảnh Thâm, em rất cần , , có cần em ?"

      "Đương nhiên là cần em, Trần Yên, rất cần em." chỉ chỉ trái tim mình, " có em, chỗ này chỉ là rỗng." Từ đây cảnh đẹp cuộc sống bao giờ bước vào mắt được nữa.

      Cả trái tim vắng vẻ trống trải rất nhiều năm, khắc này gặp lại lần nữa, mới dần lấp đầy.

      Trần Yên Thực chạm vào thâm trầm chuyên chú trong đôi mắt , xoay người ôm như bé: "Xin lỗi , chỉ là em thấy mình tốt như vậy." Nhận nổi tình sâu đậm của .

      Nhưng người, khuyết điểm ưu điểm của bạn đều rất tốt, với ấy bạn là người hoàn mỹ nhất.

      "Em cho rằng tự ti sao? Bộ dáng bây giờ của em khiến an tâm ít."

      Lúc này Trần Yên Thực mới cười ra tiếng: "... . Quả nhiên là thẩm mỹ độc đáo."

      Lẳng lặng ôm nhau, giọng trầm thấp của Tạ Cảnh Thâm vang lên bên tai :
      "When you are old and grey and full of sleep,
      And nodding by the fire, take down this book,
      And slowly read, and dream of the soft look,
      Your eyes had once, and of their shadows deep.

      How many loved your moments of glad grace,
      And love your beauty with love false or true,
      But one man love the pilgrim soul in you,
      And loved the sorrow of your changing face..."

      (And bending down beside the glowing bars,
      Murmur, a little sadly, how love fled,
      And paced upon the mountains overhead
      And hid his face amid a crowd of stars.)

      Dịch Tiếng Việt: Khi em già [Bản dịch Hoàng Nguyên Chương]
      Khi tóc bạc, tuổi già, thừa giấc ngủ.
      Bên lửa hồng, em mở sách này xem.
      Và đọc chậm, vè mơ màng lắng dịu.
      Trong mắt xưa sâu thẳm bóng u huyền.

      Bao người nhất thời, vui vẻ đẹp.
      Họ si mê giả dối hoặc chân tình.
      Riêng có kẻ - hồn em lãng đãng.
      Khuôn mặt buồn biết đổi nét hoa xinh.

      ( dáng em cúi mình cời ngọn lửa.
      Thoáng sầu tư, tim khẽ gọi xôn xao.
      Khi tình xa, chớp cánh về ngọn núi.
      Giấu mặt mình, lẩn khuất giữa ngàn sao!)


      Trần Yên Thực kinh ngạc vì bản thân vẫn chưa quên mất tri thức học trong trường, lúc học rất thích bài thơ này, chỉ là sau này dần dần quên mất mình từng mong đợi vào tình như vậy, thời đứng trong lòng Tạ Cảnh Thâm, bỗng nhiên tâm thiếu nữ này lại trào lên trong lòng lần nữa. Quả nhiên chỉ cần là phụ nữ bất luận bao nhiêu tuổi, bất luận bao nhiêu lần, đáng cân nhắc, đến cuối cùng gặp được người chân chính mới là khối.

      Cùng người già , hai mái đầu hoa râm, buồn ngủ hôn trầm, vẫn có người linh hồn phiêu lãng của bạn như cũ, gương mặt đầy nếp nhăn của bạn.

      cho biết, hoàn toàn để ý đến những nốt chấm mặt , cũng như bụng lớn phệ nệ của .

      Trần Yên Thực kéo Tạ Cảnh Thâm đến bên giường: "Cởi quần áo, nằm đó."
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter45

      Editor: La Na

      "Kĩ thuật của em như thế nào?"

      Tạ Cảnh Thâm nhắm mắt lại hưởng thụ: "Rất tốt."

      "Về sau em thường xuyên làm cho được ?"

      Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ lát, vẫn là chịu: "Sinh cục cưng rồi ."

      Người nọ vài giọt mồ hôi lưng , bàn tay bé mềm mại trắng mịn mát xa lưng , có điều chút lực này chỉ như tán tình mà thôi, bị khơi hỏa nhưng cách nào dập được, loại tư vị này thực muốn nghĩ đến lần nữa.

      "Xúc cảm như thế nào?"

      Tay Trần Yên Thực vẫn ngừng: "Cái gì xúc cảm?"

      Tạ Cảnh Thâm nhắc nhở : "Lưng, của ."

      Trần Yên Thực cho thêm chút lực, nhéo cái.

      Tạ Cảnh Thâm rầu rĩ nở nụ cười, hề cảm thấy đau chút nào cả, Na. l-q4đ chỉ cảm thấy thân thể hưng phấn ngoài ý muốn thôi.

      Trần Yên Thực ít khi có cơ hội xem Tạ Cảnh Thâm nude, tuy rằng hàng đêm ngủ cùng nhau, nhưng cả hai đều ăn mặc kín đáo, cho dù qua hai lần kinh nghiệm khi còn tỉnh táo, có điều quá trình đó hề tỉnh táo, Trần Yên Thực càng dám mở to mắt nhìn người bên , hôm nay nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm cởi quần áo, mặt đỏ hồng lên, sau lúc mới khôi phục như thường.

      Cái gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra có thịt, hôm nay Trần Yên Thực biết rồi.

      "Học ở đâu vậy?" sau khi massage xong, Tạ Cảnh Thâm ôm Trần Yên Thực ngồi lên người mình, uhm, quả nặng lên ít, xoa xoa nơi nhìn ra eo của .

      Nhất thời cơ thể Trần Yên Thực mềm , bắt lấy tay : "Đừng lộn xộn."

      Quả nhiên Tạ Cảnh Thâm nghe lời ngừng tay, Trần Yên Thực lại càng cảm nhận hơn thứ nóng rực dưới mông: "Em, em học mạng thôi, nghe có thể, giải mệt nhọc, giảm áp lực..."

      Tạ Cảnh Thâm ừ tiếng, tâm tư của ở chỗ đó, vì dục vọng nên giọng có chút trầm thấp, Trần Yên Thực cảm xúc nơi , chỉ có thể cảm nhận được bàn tay an phận của tiếp tục bò lên , dùng lực tại chỗ căng tròn của .

      "Thời gian em lên mạng rất ngắn."

      "Uh." Tạ Cảnh Thâm vén áo ngủ của lên, nụ hôn trượt dần từ bụng lên phía .

      Trần Yên Thực đưa tay muốn che lại: "Xấu lắm."

      Bên bụng có dải thai văn khiến rất xấu hổ khi bị Tạ Cảnh Thâm thấy, dù sao phụ nữ đều hi vọng người đàn ông mình nhìn vào mặt xinh đẹp nhất, chứ phải xấu xí như vậy.

      Tạ Cảnh Thâm khóa tay ra phía sau, dần dần nụ hôn trượt tới xương quai xanh của , lại theo cổ đường hôn đến vành tai: "Hoa văn bụng em, rất đẹp."

      Trần Yên Thực ngẩn ra, mặc muốn làm gì làm.

      Tạ Cảnh Thâm gấp gáp ôm lấy , Trần Yên Thực xoay người: "Bụng."

      Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới buông lỏng ra, hai tay vuốt ve người , an ủi: “Sắp ổn rồi." xong chính cũng ý thức được bản thân thể nào tiếp tục nữa, tiếp: "Em xoay người lại ."

      Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, cảm nhận được vật lực kinh người dưới thân, nghe theo lời xoay người, Tạ Cảnh Thâm vuốt dọc sống lưng của , dừng lại chỗ eo, cố gắng giữ bình tĩnh, cười cười vào tai : "Em nghe lời lắm." qua tay dùng chút lực, nắm lấy thắt lưng của đè từ từ xuống.

      Đầu Trần Yên Thực nóng lên, bản thân cũng biết tại sao mình có thể thốt ra lời này: "Tạ, Tạ Cảnh Thâm, có thể, có thể làm ."

      Tạ Cảnh Thâm nhịn rồi lại nhịn, sau đó từ chối lời đề nghị của : " thể, là ba tháng cuối cùng rồi."

      Đầu óc Trần Yên Thực bị đốt đến mơ mơ màng màng: "Để em lấy tay, giúp ." xong bản thân cũng là giật mình, cắn cắn môi.

      Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, nhéo nhéo bàn tay có chút thịt của , khẽ cười : " cần đâu." Cái gọi là hoan hợp, là hai ngườit tâm đầu ý hợp mới được, thể để , người dục tiên dục tử, lại để như người hầu, cảm giác như chỉ là công cụ phát tiết của mà thôi, hoàn toàn đồng ý bất kì ý nghĩ tôn trọng nào, cũng đồng ý mai này khi nhớ lại lại nhớ về suy nghĩ này.

      " việc gì đâu." quả thực Trần Yên Thực muốn lấy miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi, na d.đ,l.q,đ bị từ chối rồi, vốn phải bước xuống cái thang ấy để sẵn, kết quả lại ra cái ý này.

      "Nhưng nỡ." ôm Trần Yên Thực nằm xuống xong, lúc này mới xuống giường, " quay lại nhanh thôi, em ngủ trước ."

      Trần Yên Thực nhìn vào phòng tắm, mơ hồ ý thức được muốn làm gì, trong đầu bất giác ra màn, khụ khụ, kéo chăn che mặt lại.

      Lúc Tạ Cảnh Thâm ra, Trần Yên Thực che mặt nằm trong chăn hơi buồn ngủ, Tạ Cảnh Thâm kéo ra, thấy nhắm mắt nhưng lông mi hơi động, buồn cười : "Vừa nãy lá gan lớn lắm mà, sao bây giờ lại như thế này?"

      Trần Yên Thực hạ quyết tâm giả chết đến cùng, Tạ Cảnh Thâm bên tai : " rất thích lễ vật của em, chờ sinh cục cưng xong nhớ bổ sung cho đấy."

      Lúc này Trần Yên Thực thể mở mắt ra, tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy ý cười của Tạ Cảnh Thâm, biết người này lại cố ý trêu nữa rồi, cũng giận, chỉ dỗi liếc cái, yểu điệu : "Được, chỉ sợ đến lúc đó dậy nổi thôi."

      Tạ Cảnh Thâm ôm nàng mạnh mẽ hôn vài cái: " chuyện đàng hoàng nào."

      Uhm, trải qua chuyện này, tâm tư tự oán của Trần Yên Thực tiêu tan ít, tuy rằng bây giờ chính cũng thấy Tạ Cảnh Thâm hơi bụng đói ăn quàng, nhưng hiển nhiên "Bụng đói ăn quàng" của mười phần chắc chắn là sức quyến rũ của . Đương nhiên, nguyện vọng của cũng to tát gì, chỉ hy vọng trước mặt người mình thương có thể giữ vững sức hút, phai theo củi gạo dầu muối tương cà.

      bao lâu, Tạ Cảnh Thâm với Trần Yên Thực: "Bây giờ có trái tim rất thích hợp, Hiểu Hiểu có thể chuẩn bị giải phẫu rồi."

      lắm, đây là tạng của người thiện nguyện, nhưng vì tim Khương Hiểu Hiểu lớn hơn chút, cho nên lý luận có thể tiến hành cấy ghép. Có điều tuy rằng lý luận rất đơn giản, nhưng thao tác thực tế lại rất khó khăn, huống chi ghép tim cho trẻ em trong nước vẫn chưa thành thạo thao tác, cho nên mới mời Đỗ Niya hỗ trợ tham khảo, đây cũng là lí do gần đây Đỗ Niya thường xuyên đến bệnh viện.

      Trần Yên Thực đăm chiêu gật đầu, ngẩng đầu ánh mắt tràn đầy hi vọng: "Vậy Hiểu Hiểu, có chuyện gì nữa?"

      Tạ Cảnh Thâm lắc đầu: " cố gắng hết sức."

      Trần Yên Thực còn muốn nữa, Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu của : " biết em rất thích Hiểu Hiểu, cũng rất thích bé, mặt tình cảm cũng hi vọng cuối cùng bệnh nhân cũng hết bệnh xuất viện, nhưng việc này thực tế, thể cam đoan với em trăm phần trăm được, giải phẫu nào cũng chứa mạo hiểm cả." Huống chi là ghép tim.

      Trần Yên Thực gật gật đầu, trong lúc này, thể để chịu áp lực quá lớn.

      Gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, vào lúc này, ngôn ngữ trở nên bất lực, Trần Yên Thực dứt khoát trò chuyện chút việc nhà với chị, cuối cùng Thẩm Lệ cười : "Vài ngày nay phiền em rồi, phải quan tâm nhà của chị, chị nghĩ cũng thông suốt rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, an an tâm tâm sinh con ra, chừng đến lúc đó Hiểu Hiểu có thể ẵm con bé đó."

      Buổi chuyện khiến Trần Yên Thực cũng thoải mái ít, thầm nhủ: "Hiểu Hiểu có thể đợi được quả tim là kì tích, nếu giải phẫu thành công, đúng là có lỗi với kì tích, em cảm thấy cuối cùng Hiểu Hiểu sao."

      "Nhờ lời lành của chị." (Về cái thai)

      Trong quá trình giải phẫu gặp phải vấn đề lớn là đường kính của mạch máu người lớn và đường kính của mạch máu trẻ khác xa nhau, Tạ Cảnh Thâm áp dụng kỹ thuật tiến lùi dần để khâu hai mạch máu lại với nhau.

      Trái tim của người hiến này đối với Khương Hiểu Hiểu mà vẫn là lớn, Tạ Cảnh Thâm mở màng phổi dọc theo tim, để đủ gian tiến hành cấy ghép, cuối cùng thuận lợi khâu ngực lại.

      Giải phẫu rất thành công.

      Tất cả mọi người đều thở phào nhõm hơi.

      Nhưng rất nhanh, việc này thể nhắc đến, phổi Khương Hiểu Hiểu bị đè ép, hô hấp khó khăn, các vấn đề hậu phẫu nối gót nhau tới, đương nhiên đây đều là sau.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, phụ nữ có thai càng chịu nổi nóng, Tạ Cảnh Thâm lại càng để Trần Yên Thực bước ra ngoài, hơn nữa hai tháng cuối cùng, cục cưng càng lớn, bụng của lớn hơn nhiều, cả người rất dễ mỏi mệt, đứng cũng cực kỳ mệt mỏi, do đó ngoại trừ hai tuần kiểm tra thai lần Trần Yên Thực thể ra ngoài, chính cũng tình nguyện ngốc ở nhà cho khỏe.

      Trong khoảng thời gian này, chỉ Tạ lão thái thái, còn có mẹ Trần cũng thích chạy qua nhà của đôi vợ chồng trẻ, mỗi lần đến đều phải đến tay , cứ như vậy, ngay cả dì mời đến giúp nấu ăn cũng có việc gì để làm.

      Hai bà tụ tập cùng chỗ, là bắt đầu tụ lại bàn xem trong bụng Trần Yên Thực là cục cưng nam hay bảo bối nữ, lại tiếp việc này Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm cũng biết, có điều Tạ Cảnh Thâm rất muốn có con , biến thành Trần Yên Thực cũng thấy trong bụng tám phần là con , đến nỗi lúc tán gẫu với người khác cũng là con của em con của chị thế này thế kia.

      Ban đầuTrần Yên Thực còn lo lắng hai người lớn tuổi chạy tới chạy lui dễ gặp chuyện may, nhưng hiển nhiên sức lực của hai người này lớn hơn nhiều, Trần Yên Thực dứt khoát để mặc hai bà qua lại, còn mình vào phòng ngủ mở nhạc ngon giấc.

      Quan hệ của và bà Tạ gần đây tốt lên ít, cho nên cũng câu nệ như lúc trước.

      Tạ Cảnh Thâm gọi dậy, Trần Yên Thực nương theo lực ngồi dậy, nhạc tắt từ lâu.

      Hôm nay Tạ Cảnh Thâm về sớm, hai bà mẹ vẫn còn chưa , gần đây bận rộn trong bệnh việc, với Trần Yên Thực cũng cẩn thận chú ý được như trước, nghe bà Tạ mới biết, gần đây khẩu vị Trần Yên Thực tốt, mặt trông gầy hơn chút.

      mặt vẫn còn mơ màng, Tạ Cảnh Thâm càng nhìn càng : "Em đó, ngủ lâu như vậy."

      "Mấy giờ rồi cơ?"

      "Tám giờ hơn, hôm nay xem được sao kìa."

      Trần Yên Thực nhìn theo hướng tay chỉ, đúng là có nhìn thấy mấy vì sao, ngốc lát, mới thanh tỉnh hơn chút: "Hai mẹ đâu rồi?"

      "Đưa về lúc sớm rồi."

      "Uhm."

      Tạ Cảnh Thâm cũng gì, chỉ nhìn chằm chằm, thế nhưng sinh ra cảm giác xúc động, người này là của , nghĩ như vậy mỏi mệt cả ngày cũng tan ít.

      Trần Yên Thực cũng nghi hoặc nhìn , Tạ Cảnh Thâm nhéo nhéo ngón tay : "Khẩu vị tốt?"

      Trần Yên Thực gật đầu, xoay ngược tay lại nhéo , dường như để an tâm: "Mẹ vậy là rất bình thường, đừng lo lắng."

      "Uh, có phải gần đây ít ăn đồ nấu, cho nên khẩu vị tốt phải ?"

      Trần Yên Thực bật cười ngay tức thời, cả người nhìn mới có chút tinh thần: "Tự kỷ."

      "Vậy em , em có thích cơm làm ?"

      "Thích."

      "Cho nên nên có tự kỉ của riêng mình đúng ?"

      Trần Yên Thực cười lệch trong lòng : Vâng ạ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :