1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31

      Edit: La na

      Tối hôm đó sau khi hai người thẳng thắn với nhau, Trần Yên Thực càng dính Tạ Cảnh Thâm hơn, ăn bữa sáng thôi cũng quấn hết nửa ngày.

      Đương nhiên cũng ngoại lệ, hành động như nữ sinh mới khiến Tạ Cảnh Thâm rất hưởng thụ, lúc đến cửa bệnh viện mặt tràn đầy ý cười.

      Quả nhiên tình thần kỳ, cả trai lẫn đều bị nó ảnh hưởng.

      Lúc Tạ Cảnh Thâm làm việc, Trần Yên Thực chủ yếu là làm ổ ở nhà Thẩm Lệ cách vách, tâm tình vui vẻ, con người cũng hướng ngoại hơn rất nhiều, thường xuyên qua lại với Thẩm Lệ, hai người càng thân nhau hơn.

      Bởi vì do sức khỏe của con nên Thẩm Lệ ở nhà làm nội trợ, chăm sóc con , mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào ông xã của chị.

      Cho nên việc nhà Thẩm Lệ làm cực kỳ thuần thục, bếp núc cũng rất tệ, Trần Yên Thực thường thường qua học lỏm nghề của Thẩm Lệ, đương nhiên Thẩm Lệ rất vui.

      Thẩm Lệ tổ chức định kỳ cuộc gặp gỡ, mời số người mẹ mới mang thai lần đầu đến, chị ấy chỉ số chuyện cần phải chú ý, cũng chỉ vài việc nên làm nhiều, hi vọng những người mẹ này sinh ra cục cưng khỏe mạnh, đừng như con của chị, sinh ra yếu ớt nhiều bệnh. Khi chị mang thai có nhiều việc chú ý, làm việc quá sức, sử dụng máy tính với thời gian dài, trong ba tháng đầu tia phóng xạ có thể khiến đứa trẻ bị dị dạng hoặc sinh non, ba tháng đó ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ, rất dễ ảnh hưởng đến thể chất của bé.

      Khương Hiểu Hiểu là đứa trẻ khiến người khác thương, thích cười, hiểu chuyện, chuyện nhàng, vận động hồi thở nổi, cũng khó trách lần trước lúc Trần Yên Thực cùng Thẩm Lệ đến đón Khương Hiểu Hiểu, nhìn thấy chị ôm Khương Hiểu Hiểu ra, người quá nhiều, con bé chen lấn được.

      Trần Yên Thực và Khương Hiểu Hiểu ngược lại còn chơi với nhau, biết có phải vì mang thai mà người ta trở nên ngốc nghếch, ấu trĩ hơn hay , chơi với bé con có rất nhiều đề tài chung, có đôi khi hai người cùng Khương Hiểu Hiểu đọc truyện tranh có thể đọc đến say sưa.

      Bất tri bất giác, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua.

      Lúc Tạ Cảnh Thâm về nhà thường thường gửi tin nhắn cho Trần Yên Thực, hỏi muốn ăn gì, rồi sau đó xách bao nguyên liệu nấu ăn về nhà, vừa về đến nhà Trần Yên Thực từ cách vách chạy tới, cười hì hì kéo cánh tay .

      Theo lý thuyết mà cách ở đây tệ, hơn nữa khi về động tĩnh cũng quá lớn, làm Trần Yên Thực có thể canh thời gian chuẩn như vậy, Trần Yên Thực quy tất cả cho tâm linh tương ứng.

      Mà với Tạ Cảnh Thâm mà , đương nhiên Trần Yên Thực cái gì là cái đấy.

      vui vẻ, cũng vui vẻ.

      Tình tình của phụ nữ có thai hơn phân nửa là vui giận bất thường, cũng may gần đây tâm tình Trần Yên Thực sa sút, hơn nữa và đứa trẻ ở cách vách hay chơi với nhau, cũng mài ra được chút nhẫn nại, tính tình nôn nôn nóng nóng của lúc trước khiến người khác mấy an tâm.

      Tạ Cảnh Thâm rất hài lòng với tình trạng của giờ, có đôi khi lo lắng với tính tình nóng nảy đó nếu làm mẹ, lúc dạy dỗ con cái, nên giúp ai đây? Nếu là con trai, đương nhiên khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần quá mức là được, nếu là con , muốn nuôi dưỡng con bé như công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng mà bên kia, đấy là nữ hoàng của . ==”

      Tuy là bây giờ cần phải buồn rầu, nhưng cũng là loại buồn rầu ngọt ngào nhất, làm đôi vợ chồng trẻ bình thường, cùng nhau nuôi dạy con cái, loại cảm giác này, ngẫm lại rất tệ.

      tuần Tạ Cảnh Thâm xem bệnh hai lần, lần là buổi sáng, lần là buổi chiều, đương nhiên vĩnh viễn thể nào thanh nhàn như vậy, phân nửa thời gian là ngốc trong bệnh viện.

      Nếu Tạ Cảnh Thâm xem bệnh buổi chiều, buổi sáng mỗi ngày đúng giờ làm bữa sáng, kéo Trần Yên Thực ngày càng thích ngủ nướng dậy, bữa sáng rất quan trọng, phụ nữ có thai càng thể ăn, sau đó hai người xuống lầu dạo, hoạt động gân cốt, hô hấp khí mới mẻ chút. Bây giờ Trần Yên Thực mang thai lớn tháng, Tạ Cảnh Thâm cũng căng thẳng, chủ trương là mỗi buổi sáng xuống lầu hoạt động, nhưng tháng lớn, hành động tiện lắm, người cũng nặng nề, trời ấm áp, càng dễ dàng ngủ ngày, Trần Yên Thực càng lười hơn, Tạ Cảnh Thâm kéo , là chịu động.

      Có đôi khi, giữa trưa Tạ Cảnh Thâm vè nhà, ăn cơm trưa xong, ôm Trần Yên Thực ngủ giấc, sau đó xuống lầu phơi nắng, ngày hôm nay tiết trời dần ấm áp, mặt trời chiếu sáng, rất thoải mái. Buổi chiều, trong tiểu khu có vài ông nội bà nội dẫn con cháu cùng vui đùa, Trần Yên Thực ngẫu nhiên cũng chạy tới chơi với đứa trẻ, giờ càng lúc càng cảm thấy thích con nít, lòng cảm thấy mấy bé đáng , nếu đứa trẻ nào khóc, cũng có kiên nhẫn dỗ chúng.

      Có nhiều lúc, hai người dính lấy nhau, cùng xem tiết mục dạy con, tiết mục nấu ăn, hoặc là làm tổ ở ghế sofa, có đôi khi Tạ Cảnh Thâm đọc sách y, hơn phân nửa thời gian là đọc sách dạy trẻ, Trần Yên Thực nhìn thấy rất buồn cười, nhưng vẫn mặt đổi sắc như cũ, đọc cực kì nghiêm túc, Trần Yên Thực nằm xuống, lấy đùi của làm gối, tâm tình cũng rất nhàng.

      Gần đây thời tiết tốt lên, Tạ Cảnh Thâm thường hay mở cửa sổ, sau giữa trưa ánh nắng chiếu vào, rất có hương vị lười biếng nhưng cùng tràn đầy sức sống, đôi khi đọc sách, nhìn thử, ngờ ánh mắt cứ dán lên người Trần Yên Thực, may mà người nọ tự giác, cầm sách cười ngây ngô, lại cực kỳ như thế này, ngay từ lúc đọc sách chung khi xưa như vậy rồi, tự giác bị nụ cười tươi tắn trộm mất lực chú ý, tâm tình của cũng trở nên rất tốt, ý cười nơi khóe miệng làm sao cũng lau được.

      Ngày qua ngày cũng có gì khác biệt, lật lật lại cũng có chuyện gì mới, nhưng những người có tình ở cùng với nhau, làm cái gì cũng là thoải mái nhất.

      Cuộc sống của Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm quả đúng như xưng tụng mỡ trong mật, lúc Tiết An An chuyện điện thoại với Trần Yên Thực có thể cảm nhận được tâm tình của ấy muốn bay lên.

      Trần Yên Thực sung sướng, làm bạn bè cũng vui vẻ.

      Nhưng mà gần đây Trần Yên Thực có chút chuyện mấy vui vẻ, bụng gần đến tháng thứ năm, bụng lộ , ngực cũng căng lên, cái mông cũng lớn hơn chút, người theo phong cách nữ tính, ước chừng thể chịu nổi trạng thái của bản thân bây giờ.

      Thực ra Trần Yên Thực coi như tốt lắm rồi, dáng người biến dạng quá nhiều, bụng cũng được xem là quá lớn, cao 165cm, thời béo hơn chút, nhìn rất gợi cảm, Tạ Cảnh Thâm rất thích, mặc dù mông lớn hơn nhưng cũng quá lớn, huống chi mỗi người phụ nữ có thai đều phải như vậy, xương chậu quá bất lợi cho sinh sản.

      Nhưng dáng người lúc trước của là dáng nào chứ, thích dáng người mảnh khảnh, tuy rằng bình thường ăn ít, nhưng ăn hoài mập, nhưng ngay cả như vậy, sau bữa tối cũng tuyệt dính tới đồ ăn vặt, luôn giữ vóc người này, mặc quần áo gì cũng đẹp mắt.

      giờ, dáng người này, quả thực đành lòng nhìn thẳng, vì cục cưng, cũng còn cách nào khác, quá lắm ít nhìn mình vài lần là được, nhưng Tạ Tịnh Nghiêu vừa mới cho biết, hai của em ấy ở trường học rất là trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất thời Trần Yên Thực cảm giác nguy cơ tăng lên rất nhiều.
      Last edited: 20/11/15
      Phong nguyet, thư hồ, sanone21122 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      chapter32
      Edit: La Na

      Tạ Tịnh Nghiêu học, vốn là hệ nghệ thuật của đại học H, và bộ y học cùng khu, nhưng vì có đứa bạn háo sắc cực kì thần thông quảng đại biết được bộ y học có thầy giáo mới tới cực kì đẹp trai, nên đương nhiên là phải vây xem rồi.

      Tạ Tịnh Nghiêu và mấy người bạn cùng phòng ngủ từ sớm, vì muốn xem soái ca, tất nhiên là phải sớm chiếm chỗ ngồi rồi.

      Cho nên , lúc Tạ Cảnh Thâm vừa vào phòng học nhìn thấy Tạ Tịnh Nghiêu, sau đó lựa chọn thèm nhìn tí nào.

      Lúc Tạ Tịnh Nghiêu nhìn thấy hai nhà mình, cũng là mặt thất vọng, còn tưởng gặp đại soái ca chứ, kết quả lại là gương mặt nhìn hai mươi mấy năm trời, đừng vội đùa người ta vậy chứ!

      Tuy rằng Tạ Cảnh Thâm rất đẹp trai, hơn nữa Tạ Cảnh Thâm ở tuổi kia, quanh thân có loại khí chất phải những nam sinh cùng tuổi Tạ Tịnh Nghiêu có thể so được, vấn đề là! Đó là hai nhà mình lỗ quá lỗ quá lỗ quá quá luôn!

      Tạ Tịnh Nghiêu buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn tính ngủ giấc, dù sao cũng chọn môn này, lúc Tạ Cảnh Thâm điểm danh cũng điểm đến đầu .

      Quả Tạ Cảnh Thâm cũng tính làm khó dễ gì cho , như những buổi lên lớp bình thường, mở sổ ra điểm danh, điểm danh xong bắt đầu lên lớp.

      Tạ Tịnh Nghiêu ngủ bàn, híp mắt nhìn bộ dáng nghiêm trang của hai nhà mình, ngáp cái, ngủ!

      Kỳ thực vốn có thể bình an vô mà qua được tiết học này, có điều khi Tạ Tịnh Nghiêu ngủ có cái bệnh là thích mớ.

      Cả lớp im lặng khi nghe câu "Đừng nhúc nhích, đây là chân gà của tớ", bạn cùng phòng của Tạ Tịnh Nghiêu cũng có chút xấu hổ gọi dậy, Tạ Tịnh Nghiêu ngủ mơ mơ màng màng, híp mắt nhìn nhìn bạn cùng phòng: "Làm gì thế?"

      Ngón tay Tạ Cảnh Thâm gõ gõ lên bàn giáo viên: "Tạ Tịnh Nghiêu, trả lời vấn đề vừa nãy chút ."

      Tạ Tịnh Nghiêu tỉnh táo trong chốc lát, lập tức chiến đấu, thân mình thẳng tắp, đời này của sợ nhất là trả lời vấn đề, nếu thành tích với hóa kém, cũng chọn con đường nghệ thuật đầy chông gai này đâu!

      Tạ Tịnh Nghiêu làm việc xấu như thế, đương nhiên thể đội trời chung với hai nhà mình.

      Tạ Cảnh Thâm bảo hộ cho chị dâu kĩ như vậy, chịu cho tới gần, đủ để thấy được địa vị của chị dâu trong lòng Tạ Cảnh Thâm rất cao, hừ hừ, được lắm, em, Tạ Tịnh Nghiêu trị được , chắc chắn có người trị được .

      Tạ Tịnh Nghiêu cáo trạng với Trần Yên Thực khi dạy táo bạo như thế nào, sinh viên nữ nhiều như thế nào, bạn cùng phòng đối với Tạ Cảnh Thâm háo sắc ra sao, thuận tiện cẩn thận để lộ số điện thoại của hai nhà mình ra.

      Trần Yên Thực cầm từ nhà Thẩm lệ về cái đĩa CD về yoga, lúc đó luyện yoga dành cho phụ nữ có thai trong phòng khách, Tạ Cảnh Thâm nấu bữa tối.

      Bỗng nhiên chuông điện thoại di động của Tạ Cảnh Thâm vang lên, Tạ Cảnh Thâm rửa tay, nhận điện thoại.

      "Ừ, là tôi."

      "À, tôi biết rồi."

      "Ngày mai? Có chuyện gì à?"

      "Ngại quá, ngày mai có thời gian, chị có thể chuẩn bị câu hỏi cho kĩ, lần lên lớp sau tôi giải đáp cho chị."

      "Ừ, hẹn gặp lại."

      Tạ Cảnh Thâm gằn từng tiếng rất chính trực, nào có nhu hòa như trước mặt Trần Yên Thực chứ.

      Trần Yên Thực nghe lên lớp, bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ, liên tưởng đến lời Tạ Tịnh Nghiêu lúc trước, đương nhiên thể tưởng tượng được Tạ Cảnh Thâm táo bạo là như thế nào.

      "Ai vậy?"

      "Sinh viên."

      như có như đăm chiêu nhìn Tạ Cảnh Thâm đặt di động xuống rồi quay về phòng bếp, cũng đứng lên qua, ôm lấy từ sau lưng, giống bé cọ cọ lưng : "Sinh viên nam hay sinh viên nữ?"

      Tạ Cảnh Thâm rất thích chủ động thân mật, nghe câu hỏi của , trả lời theo bản năng, sau đó đột nhiên cảm thấy đúng, đây là... Ghen à? Vậy có nên ? nghĩ nhiều làm sao bây giờ?

      Mà có lẽ là Tạ Cảnh Thâm trời sinh dối được, im lặng khiến Trần Yên Thực vui, nhéo nhéo eo Tạ Cảnh Thâm, bày ra bộ dáng tàn bạo: " !"

      Ở nhà, Tạ Cảnh Thâm vốn mặc ít, Trần Yên Thực trực tiếp nhéo vào thịt của , thịt ở bên hông rất yếu ớt, Trần Yên Thực lại dùng lực, đúng là hơi đau, có điều đau đớn này vẫn chưa đủ để nhíu mày, chỉ cảm thấy người trước mắt như con mèo xù lông, đáng hết sức.

      xoay người, giơ hai tay, để Trần Yên Thực dựa vào lòng , mới mở miệng mang ý đùa: "Học sinh nữ."

      "Đẹp ?"

      Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ chút, mỗi lần lên lớp đều điểm danh, đối với tên sổ cực kì quen, nhưng ứng tên với người đó nhớ được: " lắm, biết ta trông như thế nào."

      Trần Yên Thực lầu bầu vài tiếng, đá cước, xoay người ra khỏi phòng bếp, nào biết di động Tạ Cảnh Thâm lại vang lên nữa, Trần Yên Thực quay đầu nhìn , Tạ Cảnh Thâm bất đắc dĩ, lại rửa tay, đến phòng khách nhận điện thoại, quá trình luôn nhận được ánh mắt tức giận của Trần Yên Thực.

      cúp điện thoại, đến bên người Trần Yên Thực: "Ở lớp hề để lộ phương thức liên lạc, cũng biết vì sao nữa."

      Trần Yên Thực bị ôm trong lòng nhin được đấm đá : "Sinh viên nữ của trẻ tuổi xinh đẹp hơn em, vóc người cũng đẹp hơn em."

      " cái gì vậy, trẻ tuổi đúng, nhưng mà xinh đẹp chưa chắc, vợ là đẹp nhất."

      Trần Yên Thực bỏ qua: " chê em già cơ à."

      "Gìa đâu mà già, em già già à, hả?"

      "Hừ hừ, đàn ông 31 đào hoa, em với giống nhau."

      Tạ Cảnh Thâm nhấc lên bằng mình, chân Trần Yên Thực quàng qua eo Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm đặt lên tường, phần bụng lồi ra của vừa vặn đặt ở bụng , hôn : "Lúc nào em cũng là đóa hoa, còn chính là bãi phân trâu của em."

      Trần Yên Thực ra vẻ như vậy, nhưng trong lòng lại rất sung sướng: "Ghê quá , có thể so sánh dễ nghe hơn được ?"

      Tạ Cảnh Thâm nắm lấy cằm , tiếp tục hôn lên môi: " được, trình độ của chồng em chỉ thấp vậy thôi."

      Trần Yên Thực bị hôn đến trời xoay đất chuyển, trong lúc nhất thời quên mât phải gì, hai người dính lấy nhau hôn hồi lâu.

      Tay Tạ Cảnh Thâm kìm lòng đậu theo vạt áo của trượt vào, cảm thán làn da mịn màng của , lưu lại bụng lát, tiếp tục trườn lên .

      Trong lúc nhất thời nhiệt độ khí giữa hai người đột nhiên tăng cao.

      Tạ Cảnh Thâm xoa chỗ này bóp chỗ kia, thích nỡ buông tay, toàn thân Trần Yên Thực đều tựa vào người , đành mặc quân làm càn.

      Có điều phần bụng lồi ra của luôn nhắc nhở Tạ Cảnh Thâm thể quá, nên rốt cuộc Tạ Cảnh Thâm vẫn buông ra, Trần Yên Thực tựa vào bả vai của của bình phục lại hô hấp, lúc này lý trí mới dần dần quay về, chợt cảm nhận bàn tay luôn để trong áo , hề được lấy ra, vất vả lắm mới khôi phục lại thần sắc tự nhiên lại đỏ lên hoàn toàn.

      Vừa mới bị ăn hiếp xong, giọng điệu của Trần Yên Thực cũng mạnh mẽ nỗi, mềm yếu gọi: "Tạ Cảnh Thâm!" ý của mau lấy tay ra, kết quả lại ác ý nhéo nhéo cái.

      gọi tiếng ‘Tạ Cảnh Thâm’ đúng là quá dễ nghe, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy sau lưng mình tê tê dại dại, tay kéo mông của , khỏi đè trước thân mình, dỗ : "Gọi lại tiếng ."

      Trần Yên Thực được tự nhiên xoay vặn lung tung: " buông ra ."

      Tạ Cảnh Thâm có chút nhịn được, cúi đầu gọi tiếng: "Trần Yên." Giọng của lúc này trầm khàn, rất gợi cảm.

      ràng Trần Yên Thực có thể cảm giác bộ vị nào đó của cơ thể thay đổi, dù sao cũng phải là bé, tri thức giữa hai người biết mà.

      Giờ phút này cảm thấy rất mơ hồ, sau đó làm động tác kịch liệt, hề suy nghĩ quát lên: " nấu cơm nữa sao? Đồ ăn sắp cháy kìa, em đói bụng đói lắm đó!"

      Tạ Cảnh Thâm bị biến thành dở khóc dở cười, buông ra: "Sắp ăn được rồi."

      Trần Yên Thực để ý tới , sửa sang lại quần áo của mình chút, dường như có việc gì đến trước đệm tập yoga, tiếp tục luyện yoga, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Tạ Cảnh Thâm càng cảm thấy bản thân là khổ mà, cũng tính làm gì cả, nhưng mà ăn thịt được, nghe chút vị thịt cũng được rồi mà. Lúc trước biết tâm ý của , cũng dám làm loạn, rất sợ dọa chạy mất, bây giờ hai người cũng xem như tâm đầu ý hợp, cũng to gan hơn tí, nhưng mà, phản ứng kịch liệt như vậy, khiến Tạ Cảnh Thâm cảm thấy tính ~ phúc sau này của mình còn cách rất xa rất xa.

      Trần Yên Thực bình tĩnh như thường chỉ là giả vờ mà thôi, giờ phút này chẳng có tâm trạng gì mà tập yoga nữa, đợi Tạ Cảnh Thâm vào phòng bếp, thấy bóng dáng đâu nữa, động tác tập của cũng lười hẳn .

      Trong đầu đột nhiên nhớ lúc trước còn ở nhà họ Trần, mẹ Trần có với , cái gì nhỉ, hình như là Tạ Cảnh Thâm tuổi tinh lực tràn đầy, còn cái gì mà đàn ông nghẹn quá ra bên ngoài, giờ mang thai, càng là thời kì hoàng kim của bọn tiểu tam bên ngoài.

      Trần Yên Thực hơi đỏ mặt, tuy rằng rất tin tưởng Tạ Cảnh Thâm, nhưng mà, nghĩ đến tình thế hết sức căng thẳng vừa nãy, lại nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm ở với lâu như vậy mà vẫn cùng lần nào, cứ nghẹn như thế, có phải là tốt lắm đúng , có khi nào cơ thể bị nghẹn thành bệnh luôn ?

      Đại khái đúng là tốt lắm nhỉ.

      Trần Yên Thực mặt hồng hồng, cùng lắm ... hiến thân là được thôi >_<.

      Lúc Tạ Cảnh Thâm bưng thức ăn ra, Trần Yên Thực vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hề bận tâm đến động tĩnh chung quanh, Tạ Cảnh Thâm thấy kỳ quái, nhìn cái, lúc này mới phát mặt đỏ quá, qua, chạm vào mặt , nóng quá, đây là...

      Nghĩ đến cái gì thế hả?

      Lúc này Trần Yên Thực mới phát ra , nhìn cái, muốn mà thôi, Tạ Cảnh Thâm hiểu, đây là... Sao lại thế này?

      Đợi dùng cơm tối xong, hai người tắm rửa sạch trèo lên giường, Trần Yên Thực đẩy đẩy Tạ Cảnh Thâm: "Tắt đèn ."

      Tạ Cảnh Thâm vẫn chưa nhận ra điều dị thường, chỉ cảm thấy Trần Yên Thực là lạ, nhưng thể được lạ chỗ nào.

      tắt đèn, vẫn như bình thường ôm lấy Trần Yên Thực ngủ, Trần Yên Thực lại xoay người, đối mặt với , sờ soạng trong bóng đêm, nhắm chuẩn xác môi của , hôn lên.

      Bây giờ đến lượt Tạ Cảnh Thâm ngớ người rồi.

      Đây là lần đầu tiên Trần Yên Thực làm loại chuyện này, chỉ biết ngậm lấy đôi môi , cũng biết nên tiếp tục như thế nào, đẩy Tạ Cảnh Thâm cái: "Kế tiếp làm sao?"

      Tạ Cảnh Thâm bế đặt lên người mình: "Em muốn làm gì?"

      Trần Yên Thực tiếp tục hôn môi : " biết em muốn làm gì sao?"

      Đáy lòng Tạ Cảnh Thâm ngừng suy đoán, tay vuốt ve tóc của Trần Yên Thực cũng phải cố gắng kiềm chế lắm mới run rẩy: "Trần Yên, em nghĩ kĩ chưa?"

      "Dạ rồi."

      Vừa nãy Tạ Cảnh Thâm còn lo lắng cho tính phúc của mình, nào biết bây giờ, tính ~ phúc lại đến rất đột ngột! Dường như chẳng có lý do gì để từ chối cả.

      Cục cưng trong bụng dần dần ổn định, có thể ngẫu nhiên sinh hoạt chuyện ~ vợ chồng, huống chi, là do tự mình đưa đến bên miệng , mà , từ chối nổi hấp dẫn này.

      Tạ Cảnh Thâm nhàng in nụ hôn lên trán : " chú ý, thoải mái phải liền, nghe ."

      "Dạ."

      Giờ phút này thể suy nghĩ gì khác, đầu óc cũng hơi choáng váng, bị vận tốt làm cho xây xẩm.

      chuyển người lại, đổi thành Trần Yên Thực ở dưới, dám đè nặng lên , dù sao bụng của cũng tính là .

      Ánh mắt Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực giằng co trong bóng đêm, tuy xác định mục tiêu nhưng hơi lung túng biết bắt đầu như thế nào.

      lẽ, tiếp tục hôn môi? Tạ Cảnh Thâm tiếp tục hôn, tay vẫn ngừng hoạt động, chờ khi nụ hôn kết thúc quần áo của hai người hơi rối loạn.

      nửa áo của Trần Yên Thực mở rộng, lát nữa phát sinh chuyện, rất xấu hổ, may mà lúc này mở đèn, bằng , biết nên tự xử thế nào.

      Ánh mắt đen nhánh quen thuộc, Tạ Cảnh Thâm nhìn bóng dáng này, chỉ hận thể nhìn hơn chút, đưa tay mở đèn bàn lên. =.=

      Dưới ngọn đèn vàng nhu hòa, ngắm mỹ nhân dưới đèn vốn là chuyện rất lãng mạn, nhưng đột nhiên Trần Yên Thực lại la hoảng lên, che mặt:

      "Tắt đèn, Tạ Cảnh Thâm, tắt đèn mà."

      Đến trình độ này, Tạ Cảnh Thâm làm gì còn tâm trạng nghe , cởi áo ngủ của từng cúc từng cúc , rất nhanh, Trần Yên Thực hoàn toàn để lộ mình trước mắt , dùng tay hất tay Trần Yên Thực ra, giữ bên, Trần Yên Thực rất ấm ức, nhăn mũi muốn khóc, Tạ Cảnh Thâm lại cực kỳ bộ dáng nhu nhu nhược nhược này của , khoảnh khắc này càng thể tùy theo được.

      Trần Yên Thực cũng chú ý đến lúc này Tạ Cảnh Thâm đúng, cực kì im lặng, động tác gì cũng làm, từ từ thả lỏng, nhìn thẳng vào , giờ phút này ánh mắt chuyên chú thâm trầm lạ thường, thấy cảm xúc gì, nhưng lại hình như cảm thấy điều gì trong mắt , như lốc xoáy cuốn lấy cùng lên lên xuống xuống.

      "Trần Yên." phát hình như lúc gọi tên khi động tình, khàn khàn, gợi cảm, dịu dàng, thâm tình, dường như đợi rất lâu rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể ôm được , thời khắc như thế này, bỗng thấy hơi chua xót.

      đưa tay khẽ vén tóc , những cố kị thẹn thùng đều bị vứt sau đầu, nhàng đáp lại : "Tạ Cảnh Thâm."

      mà nên, cùng mây mưa với người mình , tất nhiên tư vị này tuyệt đến mức thể tả nỗi.
      Last edited by a moderator: 4/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter33

      Editor: La Na

      Đêm đó tình cảm đến, nhưng sau này nhớ lại, Trần Yên Thực đối mặt với Tạ Cảnh Thâm vẫn cảm thấy ổn lắm.

      Đến bây giờ Trần Yên Thực còn nhớ nổi mình khinh bỉ mấy cặp nam nữ xxx như thế nào, đó là vì chưa biết đến chữ tình, cho nên cũng biết tỏ ra nữ tính, giờ ở trước mặt Tạ Cảnh Thâm, càng lúc càng như trẻ con, giống bé mười mấy tuổi, cũng thẹn thùng, thích ghen thích làm nũng còn thích cả bám người.

      Giữa vợ chồng với nhau vốn là chuyện thường, nhưng mà da mặt của Trần Yên Thực khi trước mặt Tạ Cảnh Thâm mỏng đến thảm thương, cũng có thể là như thế này, Tạ Cảnh Thâm rất thích ghẹo , đương nhiên cũng chỉ ghẹo trong giới hạn mà thôi, vì cuối cùng lửa do tự đốt, thể nhẫn nại, Trần Yên Thực những thông cảm cho mà còn vui sướng khi người gặp họa. Tạ Cảnh Thâm cũng có cân nhắc, đương nhiên thường chạm vào Trần Yên Thực, cảm giác đó là có thể chạm nhưng thể tận hứng, càng cố nhẫn nại lại càng gian nan.

      Trần Yên Thực cũng nhìn ra Tạ Cảnh Thâm có bề ngoài thanh lãnh đứng đắn còn cất mặt nhiệt tình như lửa như vậy, nhiệt tình như lửa là hay lắm rồi, Trần Yên Thực rất muốn quăng cho hai chữ, lưu ~ manh!

      Đương nhiên Tạ Cảnh Thâm ở nhà là bộ dáng khác, ở ngoài lại là bộ dáng khác, Trần Yên Thực ở nhà quá lâu, lâu đến nỗi nhớ khi Tạ Cảnh Thâm làm việc có dáng vẻ nghiêm túc như thế nào rồi.

      Ngày hôm đó, Trần Yên Thực giày vò muốn theo học, Tạ Cảnh Thâm chịu quậy được, đành mang theo cùng đến trường học.

      Thời tiết ấm dần, nhưng Trần Yên Thực vẫn mặc chiếc áo khoác rộng rãi, nhìn ra bụng nhưng dáng vẫn hơi kì kì, tuy nhiên cũng may là áo khoác rộng rãi, nên thấy quá .

      Tạ Cảnh Thâm dạy tiết ba tiết bốn, bình thường đến phòng học trước giờ chút, đến quá sớm, nhưng lần này tới sớm hơn chút, vào phòng học cùng với Trần Yên Thực.

      Có vài người đến phòng học, Trần Yên Thực vào phòng thấy hàng ghế đầu tiên ở cạnh cửa ai, liền ngồi ở chỗ kia, Tạ Cảnh Thâm để tùy , bản thân lên bục giảng bày sách ra, hai người đều giả bộ đứng đắn.

      Vốn học sinh trong phòng học hoặc là im lặng ngồi đọc sách, hoặc là tụm năm tụm ba tám chuyện, ai ngờ hôm nay thầy Tạ lại tới sớm như vậy, cũng ai chú ý đến Trần Yên Thực bước vào cùng với .

      Vẫn chưa tới giờ lên lớp, nên có học sinh cầm sách lên bục giảng tìm Tạ Cảnh Thâm hỏi đề.

      Có vài học sinh từng học lớp của ba Tạ Cảnh Thâm, mà giáo sư Tạ đặc biệt tự hào về con trai nhà mình, có đôi khi giảng bài quá say mê, trực tiếp lấy những cuộc phẫu thuật của Tạ Cảnh Thâm ra để giảng giải, cho nên có rất nhiều sinh viên y học nghe qua tên Tạ Cảnh Thâm, rất nhiều người còn sinh ra tâm lý sùng bái đối với . Lần này Tạ Cảnh Thâm đến trường y giảng bài, ngoại trừ ngoại hình đẹp trai khiến phái nữ hâm mộ, vẫn còn rất nhiều bạn sinh viên nghiêm túc đến lớp nghe giảng.

      Trần Yên Thực ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tay có sách, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Cảnh Thâm, nhìn cau mày, bộ dáng thanh lãnh nhạt nhẽo, cũng rất nghiêm túc giải đáp thắc mắc của sinh viên, Trần Yên Thực khỏi nâng khóe miệng, người đàn ông này, đúng là đẹp quá mà >___<.

      Làm như thấy được ánh mắt của , Tạ Cảnh Thâm nhìn cái, ngồi ở hàng đầu tiên cách bục giảng gần nhất, ngay cả đầu cũng nâng, mặc dù sắc mặt Tạ Cảnh Thâm thay đổi, nhưng đáy mắt lại nhu hòa hơn rất nhiều.

      Tạ Cảnh Thâm vừa vào, vài ánh mắt sinh viên nữ lập tức dính lên người , đề tài cũng biến thành Tạ Cảnh Thâm, tuy rằng giọng rất , nhưng Trần Yên Thực ngồi gần sinh viên đó nghe rất , cong cong môi, nghĩ rằng này là người của chị rồi.

      Mặc dù vừa nãy cùng vào với Tạ Cảnh Thâm, nhưng vừa vào hai người tách ra, chẳng trao đổi ánh mắt lấy cái, vì thế cũng mấy ai chú ý, chỉ xẹm như những người khác, là sinh viên tới dự thính

      Nhưng Tạ Tịnh Nghiêu lại chú ý, vốn ngờ, bởi vì bị bạn cùng phòng bức bách, nên thể theo cùng, lúc nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực, hơi chột dạ, có điều Tạ Cảnh Thâm chú ý đến , mới hơi hơi lòng. Nhưng mà chẳng lẽ chị dâu đến để thăm dò tình địch à? Nghĩ đến chắc chắn ở nhà hai bị dạy dỗ, Tạ Tịnh Nghiêu trộm vui vẻ lát, vốn ý chỉ là khiến hai thoải mái mà thôi, nếu như vợ chồng bọn họ xảy ra vấn đề thực, cũng gánh vác nổi, với bạn cùng phòng tiếng, rồi chạy đến bên cạnh Trần Yên Thực ngồi xuống.

      đâu biết rằng, hai chỉ bị dạy dỗ, ngược lại còn làm được chuyện tốt mà tâm niệm lâu rồi.

      Tạ Tịnh Nghiêu quơ quơ trước mặt Trần Yên Thực, Trần Yên Thực mới hoàn hồn.

      "Chị hai, sao hôm nay chị lại đến đây?"

      "Ở nhà mãi chán quá nên đến đây."

      Tạ Tịnh Nghiêu mới thèm tin: "Hắc hắc, chị hai, lần trước em với chị, quả chị nên chú ý nhiều chút, nhưng mà hai nhà em chị vẫn có thể tin được."

      Trần Yên Thực gật gật đầu, lời Tạ Tịnh Nghiêu với lần trước vẫn để trong lòng, đối với Tạ Cảnh Thâm, hoàn toàn tin tưởng.

      "Em cũng chọn môn này à?"

      " , em chọn lớp y đâu, em theo bạn em tới đây thôi, nghe thầy giáo mới bên hệ y rất đẹp trai, nên đến xem thử, nào biết là hai chứ, lần trước đến, lần này vẫn muốn tiếp."

      “Phòng em là khu trung tâm à, khoa y đổi giảng viên cũng báo cáo về khu trung tâm?”
      "Đúng vậy, chị biết đâu bạn cùng phòng của em chỉ lần mà hai biến thành nam thần mới của ấy rồi, nhưng chị hai cứ yên tâm , tuyệt đối em ngăn ấy lại."

      "Ngăn ấy lại?"

      "Hắc hắc chị biết đâu, hai đứa bạn cùng phòng khác của em khuyến khích cậu ấy gọi điện thoại cho hai, hẹn hai ra ngoài, nhưng chị yên tâm, lúc nào em cũng tận lực ngăn cản."

      ... Tạ Cảnh Thâm chỉ là hơi xinh xắn chút, mấy để ý môt người đàn ông cũng là chuyện bình thường, nghĩ cũng chẳng ai dám chơi trò sư đồ luyến cả, vả lại rất yên tâm về Tạ Cảnh Thâm.

      đến việc gọi điện thoại, Trần Yên Thực mới nhớ: "Gần đây có vài số lại gọi điện thoại cho hai em."

      Lòng Tạ Tịnh Nghiêu khẽ chùn xuống, yếu ớt hỏi: "Ai thế?"

      "An hem bảo là sinh viên."

      "À." Tạ Cảnh Thâm giải đáp thắc mắc với sinh viên xong, lúc này nhìn thấy Tạ Tịnh Nghiêu bên cạnh Trần Yên Thực, ánh mắt có chút bức người, Tạ Tịnh Nghiêu làm sao mà cảm nhận được, chột dạ , "Chị dâu, em có lớp, em phải rồi."

      "Ừ."

      Chuyện số điện thoại bị tiết lộ, làm sao mà Tạ Cảnh Thâm nghĩ đến do Tạ Tịnh Nghiêu làm? Chẳng qua là việc này gây trở ngại gì, mà người gọi đến cho chỉ có vài người mà thôi, cũng tính đổi số mới, huống chi sau đó Trần Yên Thực còn chủ động phen. Có điều em họ này của đúng là hơi vô pháp vô thiên, đương nhiên vẫn nên dạy dỗ nó chút, lần này là tiết lộ số điện thoại, lần sau biết làm ra chuyện gì.

      Chuông vào lớp vang, trong phòng học tự giác yên tĩnh lại.

      Tạ Cảnh Thâm làm gì mới, điểm danh trước, sau đó mới lên lớp, cần khoáy động khí, lớp học rất có nề nếp, rất nghiêm túc, mỗi lần giảng đến vấn đề nào đó giảng cực kì kĩ, tuy Trần Yên Thực nghe hiểu, nhưng thấy mọi người chăm chú nghe như vậy, cũng biết Tạ Cảnh Thâm giảng bài hẳn tệ.

      Trần Yên Thực nghe cực nghiêm túc, ánh mắt của theo mỗi của chuyển động Tạ Cảnh Thâm, trong lòng ngọt ngào, mỗi lần nhìn đều mang theo ý cười, ánh mắt cong cong, giống hệt vầng trăng non.

      cảm thấy bộ dáng lúc ông xã giảng bài đẹp trai đến nỗi khiến cho người thần căm phẫn, ngay cả nhìn khuôn mặt quen này cũng nhịn được muốn háo sắc mà, tác phong này, khí chất cấm ngọc này làm sao mà nỡ từ chối mấy bé kia chứ!

      Tạ Cảnh Thâm vốn nghiêm túc giảng bài, có khoảng cách với sinh viên, sinh viên cũng cẩn thận lắng nghe, nhưng bị ‘em ấy’ nhà mình nhìn như vậy, cũng rất ngượng có đúng , vì thế ho tiếng, lúc chuyện cũng ôn hòa hơn nhiều, mấy sinh viên say vì vẻ đẹp trai của thầy Tạ như Trần Yên Thực lúc này cũng bạo gan thảo luận chút về nhan sắc của bác sĩ Tạ rồi.

      Trần Yên Thực nghe được rất vui, quay đầu trừng mắt hai bạn phía sau cái, hai sinh viên nữ cũng cảm thấy lạ.

      Khi tan học, sinh viên tốp năm tốp ba ra ngoài, Trần Yên Thực ngồi nhúc nhích được, ngồi lâu, nên chân hơn cứng ngắc, Tạ Cảnh Thâm thu dọn xong , lập tức tới, Trần Yên Thực ngoắt ngoắt tay với , vì thế Tạ Cảnh Thâm cúi người, Trần Yên Thực bẹp lên sườn mặt của cái.

      Tạ Cảnh Thâm bất ngờ bị hôn, ngẩn người, mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng suy cho cùng đây là phòng học, ảnh hưởng tốt, ngẩng đầu cau mày định vài câu, nhưng thấy mặt dương dương đắc ý, nhất thời xả được tức giận, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nâng tay dìu dậy .

      Hai sinh viên đứng phía sau vẫn chưa , thấy tình cảnh như vậy trợn mắt há hốc mồm.

      Về xe, Trần Yên Thực ra oai phủ đầu: "Em vì suy nghĩ cho tương lai tổ quốc đó, nghĩ mấy bé ấy ngộ nhỡ thầy giáo của mình, ảnh hưởng tốt biết là bao nhiêu."

      Tạ Cảnh Thâm: "... Ha ha."

      Buổi chiều có việc gì, hai người giải quyết cơm trưa, Tạ Cảnh Thâm dẫn Trần Yên Thực siêu thị, lúc trước chọn giường cho đứa bé, nhưng vẫn chưa làm được.

      Lúc Thu Thu sinh ra, tuy Tạ Cảnh Thâm cũng từng mua ít đồ dùng cho trẻ em, nhưng mà có chọn đâu, cơ bản là hướng dẫn viên cái gì mua cái đó, bây giờ đến mua đồ dùng cho trẻ con, cũng chẳng có tí kinh nghiệm gì.

      Trần Yên Thực cũng hơn gì , lần trước dạo siêu thị với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cho ít lưu ý khi mua đồ cho trẻ con, nhưng ngoại trừ những thứ đó có thêm kinh nghiệm gì, cũng tìm hiểu ràng, hai người đứng trong siêu thị, nhìn đồ dùng trẻ con đa dạng phong phú, chân tay có chút luống cuống.
      Last edited by a moderator: 3/1/16
      Phong nguyet, PhongVyTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter34

      Edit: La Na

      Em bé mặc quần áo mang giày trong mớ hình hết sức đáng , chính Trần Yên Thực cũng thể quản mình được, Tạ Cảnh Thâm càng là kiểu vợ cái gì chính là cái đó, hơn nữa hướng dẫn mua hàng cứ bên cái này rất tốt, cái kia cần như thế nào, ngờ hai người mua nhiều như thế.

      chỉ giường trẻ con, còn mua ít giày và quần áo trẻ em, ngay cả xe đẩy cũng mua.

      Tạ Cảnh Thâm dọn phòng cho đứa từ lâu, sau khi về nhà, lập tức mang bao lớn bao đặt vào phòng ấy, chờ mua thêm vài thứ nữa là có thể chơi đùa được rồi.

      Đồ của trẻ con vốn mắc tiền, Trần Yên Thực nhìn bao lớn bao này, nhất thời xấu hổ thôi.

      Tạ Cảnh Thâm kéo đến phòng khách ngồi, kéo qua ngồi chân mình: " lâu như vậy, chắc chân mỏi lắm."

      Trần Yên Thực gật gật đầu, lúc nãy đứng cảm thấy gì, bây giờ đúng là hơi mỏi chút.

      "Ngâm chân xong ngủ chút ."

      "Uh."

      " lấy nước ấm đến."

      Tạ Cảnh Thâm đứng dậy định nhưng bị Trần Yên Thực giữ chặt, cúi đầu nhìn nhìn Trần Yên Thực, gì, cứ nhìn như vậy, Tạ Cảnh Thâm đành phải ngồi xuống, Trần Yên Thực dang chân ra ngồi lên chân : "Về sau em chú ý hơn."

      Lúc trước Trần Yên Thực được cưng chìu quen, ngoại trừ hai năm đầu làm hơi túng quẫn, sau đó tệ lắm, nhận được tiền lương thấp, lại cực thích chưng diện, mỹ phẩm dưỡng da là vung tay chớp mắt, mà thường nhìn trúng bộ quần áo nào là mua ngay lập tức, đây có lẽ là bệnh chung của phái nữ, hơn nữa chỉ có mình, ai quản , tiêu tiền thèm kiêng kị chút nào, cũng hề nghĩ đến việc để dành, cho nên tiêu tiền như nước quen rồi. Nhưng bây giờ khác, làm vợ, còn sắp làm mẹ người ta, tóm lại phải tiết kiệm chút.

      Tạ Cảnh Thâm hiểu : "Chú ý cái gì?"

      "Có phải hôm nay em tiêu hết mấy tháng tiền lương của rồi ?"

      Tạ Cảnh Thâm nhìn ảo não, lúc này mới đoán được suy nghĩ của : " ràng là hai chúng ta cùng tiêu."

      lời này là vì muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Trần Yên Thực, Trần Yên Thực nghe xong cũng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng dẫu sao cũng làm, tuy rằng có chút tiền gởi ngân hàng, nhưng làm sao Tạ Cảnh Thâm có thể dùng tiền của , cho nên chi tiêu trong gia đình chủ yếu là từ Tạ Cảnh Thâm, Trần Yên Thực tiêu tiền của mình an tâm tiêu, nhưng phút chốc xài nhiều tiền của Tạ Cảnh Thâm như vậy, nhéo nhéo Tạ Cảnh Thâm: "Nhẽ ra phải ngăn em lại."

      "Ai bảo em chọn cái thích, làm sao cản em được?"

      Trần Yên Thực được dỗ buồn nỗi nữa, còn giả bộ hung dữ: " đừng chìu em."

      " chìu vợ làm sao?" Tạ Cảnh Thâm mổ miệng cái, "Ngoan, đừng nghĩ nhiều, kiếm tiền là để cho em và con tiêu mà."

      " còn dám , hôm nay phần lớn là mua đồ chơi con , nếu sinh con trai làm sao đây?"

      " nghĩ là con ."

      "Cảm giác của tính là gì, ngay cả cảm giác em cũng có nè T.T."

      "Sinh ra rồi tiếp, ngoan, lấy nước ấm."

      Bận việc xong Trần Yên Thực kéo Tạ Cảnh Thâm cùng lên giường, cảm thấy bản thân đúng là được Tạ Cảnh Thâm chìu đến yếu ớt luôn rồi, có người ôm ngủ được.

      "Tạ Cảnh Thâm, hát cho em nghe ."

      "... Rất ít khi nghe nhạc."

      "Vậy có gì thú vị?"

      "Là cực thú vị, học y đều thú vị."

      Trần Yên Thực hừ hừ vài tiếng, cũng làm khó , Tạ Cảnh Thâm còn thêm: " xem mạng có người chia sẻ kinh nghiệm, lúc mang thai nên thường xuyên nghe nhạc, sau này sinh cục cưng ra, nếu bé khóc, mở nhạc lên nín khóc."

      " còn tra cái này nữa hả?"

      "Uh, có muốn thử chút , tìm mấy cái CD của Tạ Tịnh Nghiêu."

      "Được."

      Khúc nhạc Piano dần dần vang lên cả căn phòng.

      Tạ Cảnh Thâm : "Tạ Tịnh Nghiêu này cái CD là em ấy thích nhất, em nghe có hiểu ?"

      Trần Yên Thực lắc đầu liên tục: "Ngũ của em được đầy đủ, làm sao nghe hiểu được?"

      Tạ Cảnh Thâm cười : "Ngũ của chúng ta đều được đầy đủ, sinh con ra ngũ cũng đủ làm sao bây giờ?"

      "Làm sao bây giờ cũng là con của em."

      Tạ Cảnh Thâm sờ sờ tóc của : " cảm thấy con học thanh nhạc nhảy múa cũng tốt, cũng có khí chất, em xem?"

      Trần Yên Thực mất hứng : "Ha ha... Lúc em còn học gì cả."

      "Uh, em là trời sinh lệ chất."

      Được rồi, Trần Yên Thực tỏ vẻ bản thân lại được dỗ vui vẻ rồi.

      Trần Yên Thực có chút mệt mỏi, nhạc nhàng thư giãn cộng thêm vòng tay ấm áp quen thuộc, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

      Lúc thức dậy, sắc trời nhá nhem, đèn bàn trong phòng mở, đến mức thức dậy nhìn thấy gì.

      Trần Yên Thực xuống giường, đẩy cửa phòng ra, đèn phòng khách sáng, trong phòng bếp còn có tiếng xào rau, cuộc sống của giống heo quá, ngủ dậy có người chuẩn bị thức ăn cho rồi.

      Mở rèm cửa sổ ra, theo của góc độ có thể nhìn đến đối diện này căn lầu, cơ bản đều đèn sáng, mọi nhà lên đèn, cuộc sống tuy bận rộn nhưng trôi qua vô cùng phong phú và thỏa mãn.

      Trần Yên Thực đến cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng cao thẳng của Tạ Cảnh Thâm, lúc này dùng đôi tay cứu người của mình để nấu canh cho .

      Lúc ăn cơm, Tạ Cảnh Thâm gắp chút rau xanh bỏ vào trong chén : "Ăn nhiều rau dưa chút, hỗ trợ tiêu hóa, cục cưng lớn hơn khiến em dễ bị chèn hệ tiêu hóa, có thể thường cảm thấy bụng bị trướng hoặc táo bón, bình thường em phải ăn nhiều chất xơ vào."

      Lại bắt đầu dong dài =.=, Trần Yên Thực gật đầu: " biết biết rồi mà."

      Tạ Cảnh Thâm thấy thế nghĩ rằng e là nghe lọt tai, nhưng mỗi bữa thể ăn với , thể nhìn , phải chính bản thân chú ý nhiều chút, tính gì đó, Trần Yên Thực lại nghiêng đầu nhìn , làm mặt xấu với : "Em nghe rồi, phải ăn nhiều rau dưa."

      Tạ Cảnh Thâm làm mặt nghiêm nữa, cảm xúc của luôn dễ dàng ảnh hưởng đến .

      Ngày giường trẻ con được đưa đến, Tạ Cảnh Thâm lập tức chuyên tâm lắp ráp nó, Trần Yên Thực đứng bên làm trợ thủ cho , trong lúc đó giữa hai người hình thành nên loại ăn ý thể thành lời, cùng chờ mong cục cưng sắp chào đời.

      Bọn họ chọn giường trẻ con khá lớn, trẻ em dưới ba tuổi vẫn ngủ được, gian khá lớn, sau khi lắp ráp xong, trải chăn bông lên, treo chiếc màn màu hồng nhạt, Trần Yên Thực đặt con búp bê bằng vài nhung lên giường.

      Tạ Cảnh Thâm sờ sờ bụng của : "Chúng ta cùng chờ tiểu công chúa ra đời thôi."

      Trần Yên Thực lười phản bác , có lẽ là do ảnh hưởng của Tạ Cảnh Thâm, tất cả đồ chơi đều mua loại dành cho bé .

      "Tạ Cảnh Thâm, nghĩ ra tên hay hay cho con chưa?"

      "Vẫn chưa, từ từ rồi nghĩ, vội mà."

      Ngày xuân ánh mặt trời tháng giêng, trong phòng ấm áp, lòng người cũng ngọt ngào.

      Bỗng nhiên Trần Yên Thực sợ hãi kêu lên tiếng: "Cục cưng vừa mới động, là động à?"

      Tay Tạ Cảnh Thâm luôn đặt bụng , đương nhiên cũng cảm nhận được, cũng giống Trần Yên Thực, cũng tràn đầy kinh hỉ, nhịn được hôn lên sườn mặt của Trần Yên Thực: "Uh, là động, bé chào chúng ta."

      " ngoan."

      Ân, tốt, cũng may có cục cưng ngoài ý muốn này, mà thành toàn cho tâm nguyện hơn mười năm của - cưới làm vợ, nhịn được lại ôm chặt Trần Yên Thực thêm tí.

      Trần Yên Thực cũng xúc động: "May mà em bỏ rơi con."

      " thể để em phá bỏ con được, nhưng may mà em tự nghĩ thông suốt rồi."

      Trần Yên Thực chau chau mày, chờ tiếp tục hết.

      Vốn Tạ Cảnh Thâm muốn nhiều lời, nhưng chạm phải ánh mắt của , đành tiếp tục hết : "Ngày đó em với Tiết An An bệnh viện, vị bác sĩ đó là đồng nghiệp của mẹ, ngờ, em dễ bị thuyết phục như vậy."

      Trần Yên Thực nghĩ nghĩ mới nhớ lại, gần đây sống thanh nhàn quá, đầu óc cũng dùng được nữa: " như vậy để ý cục cưng , vậy sao với em sớm chút, em cần gì phải rồi tắm như vậy?"

      "Nếu với em từ sớm, chúng ta kết hôn, sinh cục cưng này ra, có thể là em đẩy ra rất xa, chỉ khi chính em ý thức được mình thương đứa con này bao nhiêu em mới cam tâm tình nguyện lo lắng kết hôn với ."

      Trần Yên Thực cẩn thận nhớ lại quang cảnh ngày đó, cũng đúng, nếu là bị bức đến cùng, chỉ sợ tâm phiền ý loạn, sinh ra tâm lý trái nghịch, chỉ khi tất cả mọi người đều với rằng thể giữ đứa bé này lại được, mới ý thức được trong lòng mình luyến tiếc, sau đó mới muốn giữ đứa bé lại, rồi sau đó, bày tỏ thái độ của mình, cho và cục cưng tia hi vọng, tiếp theo, bọn họ thuận buồm xuôi gió kết hôn.

      Trần Yên Thực ngẩng đầu, đắc ý dương dương: " đúng, nhìn ra, ra Tạ Cảnh Thâm lại muốn cưới em như vậy, phải tốn ít tâm tư để nghĩ đến suy nghĩ của em à nha."

      Tạ Cảnh Thâm cười : "Đúng, hi vọng đời này của em luôn buộc ở cùng với ."

      Trần Yên Thực xoay người, ôm lấy eo của , dúi đầu vào ngực : "Phải xem tâm tình của em ."

      "Này vợ ơi, em ở với , tâm tình còn tốt sao?"

      rầu rĩ cười ra tiếng: "Tốt lắm luôn."

      Mắt thấy trời sắp vào tháng tư, Tạ Cảnh Thâm nhớ lúc trước có hứa với dẫn ra ngoại ô ngắm hoa đỗ quyên nở, lập tức đề nghị với , Trần Yên Thực nhanh chóng đồng ý.

      Trong thành phố bắt đầu triển lãm hoa đỗ quyên từ năm ngoái, hai người đều là người sinh ra và lớn lên ở thành phố H, hoa đỗ quyên này biết ngắm qua bao nhiêu lần, ngoại ô cũng chỉ là đổi mới khí, đổi hoàn cảnh chút, giải sầu mà thôi.

      Lúc Thẩm Lệ chuyện phiếm với Trần Yên Thực biết được, nhất thời hưng phấn, khí vùng ngoại ô rất tốt, suy nghĩ nên dẫn Hiểu Hiểu đâu để chơi, khi như vậy, bằng hai nhà cùng , Trần Yên Thực lí nào lại đồng ý.

      Tạ Cảnh Thâm đặt khách sạn, hai nhà tìm ngày rỗi rồi , buổi chiều đến, ở chỗ đó ngủ đêm, buổi chiều ngày kế tiếp trở về, làm vướng bận việc làm.
      Last edited by a moderator: 3/1/16
      PhongVy thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, chapter35

      Edit: La Na

      Hơn hai giờ xe, Tạ Cảnh Thâm sao, nhưng Trần Yên Thực lại ngồi mê mê mang mang, thầm muốn ngủ giấc cho trước, nên chào hỏi nhà Thẩm Lệ xong lập tức về phòng.

      Giặt giũ quần áo đều do tay Tạ Cảnh Thâm lo liệu, Trần Yên Thực để ý đến nó lắm, lúc tìm quần áo tắm mới phát , quần áo của hai người bọn họ đều chỉ mang theo bộ, riêng quần lót của lại có mấy cái.

      Mặt Trần Yên Thực khỏi đỏ lên, từ khi có thai hận thể ngày thay ba cái quần lót.

      Lúc ở nhà, đồ lót của và Tạ Cảnh Thâm đều là tách ra giặt, đương nhiên có khi Tạ Cảnh Thâm thức dậy sớm, lấy đồ của giặt hết, tuy sinh hoạt chung mấy ngày nay, nhưng thân mật như thế cũng đủ khiến thẹn thùng, tuy rằng sau này chú ý nhiều hơn, nhưng cũng có khi sơ suất.

      Tạ Cảnh Thâm, đúng là hơi cẩn thận quá mức.

      Tạ Cảnh Thâm hề cảm thấy ngại ngùng gì, giúp vợ giặt đồ lót làm sao? Chút việc ấy đáng để ý.

      còn để ý từng thay đổi Trần Yên Thực hơn nữa, mà để ý đến từng chút như thế, là thói quen mất rồi.

      Vùng ngoại ô dẫu sao cũng thanh tịnh hơn trong nội thành, khí cũng trong lành, tuy rằng bọn họ ở khách sạn, gian cũng khác gì ở nhà, nhưng sau khi tắm rửa lần, đúng là thoải mái hơn nhiều, Trần Yên Thực đứng cạnh cửa sổ hít mạnh luồng khí tươi mới này, quả thay đổi gian, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.

      ăn mặc đơn giản, tuy bây giờ là mùa xuân, thời tiết cũng xem như ấm áp, có điều ở vùng ngoại ô hơi lạnh, Tạ Cảnh Thâm cầm cái áo khoác đến.

      Tạ Cảnh Thâm phủ thêm áo khoác cho , ôm từ phía sau, lưng cúi xuống, cằm đặt bờ vai , cọ xát mặt vô cùng thân thiết.

      Phòng của họ nằm ở vị trí rất tốt, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy cánh đồng hoa, gió khẽ lay động, rất xinh đẹp, lòng người cũng nhàng hơn.

      "Thích ?"

      "Uh, đến nơi này tâm tình khá hơn nhiều."

      "Thích cứ , tuần trăng mật chúng ta cũng nơi như vậy, đến lúc đó lại tìm thêm, cũng biết nơi nào đẹp nữa."

      Trần Yên Thực ngẩn người: "Tuần trăng mật?"

      "Ừ, em mang thai, nên tạm thời thể , chờ sinh cục cưng ra chúng ta nhất định phải tuần trăng mật."

      "Cục cưng cũng sinh ra rồi, còn tuần trăng mật cái gì nữa chứ?"

      "Sao mà ? Bảy tám chục tuổi còn được cơ mà."

      Tuần trăng mật tuyệt đẹp, đây mới là mặt trận của , mong chờ nó từ rất lâu, rất lâu, rất rất lâu...

      Bảy tám chục tuổi... tại sao từ này được ra từ miệng của lại trở nên lãng mạn như thế chứ? Trần Yên Thực giễu cợt : "Bảy tám chục tuổi nỗi đâu."

      " cõng em ."

      "Chưa chắc đâu, phải tuổi thọ trung bình của nữ cao hơn nam sao, chừng khi đó tiều tụy vì bệnh còn cần em đỡ đấy."

      "Xem ra mỗi ngày phải kiên trì tập luyện thân thể, để sau này già em bớt [​IMG]


      Cái hôn này biết giằng co trong bao lâu, bây giờ Trần Yên Thực bất động để cho Tạ Cảnh Thâm hôn mình, đương nhiên chưa tới kĩ thuật hôn gì đó, dù sao mỗi lần đều do Tạ Cảnh Thâm dẫn dắt, bình thường và Tạ Cảnh Thâm hôn nhau vài phút cũng thành vấn đề.

      Vất vả lắm mới được buông ra, Tạ Cảnh Thâm lại kéo vào trong lòng mình, Trần Yên Thực dựa vào lồng ngực của , cảm nhận nhịp đập cực nhanh của tim , muốn tránh ra, đầu lại bị đè chặt, muốn phát hỏa, Tạ Cảnh Thâm lại thầm bên tai: "Đừng chuyện."

      kì lạ...Tuy trong lòng vẫn còn gút mắc, nhưng lời Tạ Cảnh Thâm luôn chấp hành cách vô ý thức.

      tay Tạ Cảnh Thâm đặt ở đầu , tay đặt ở eo , cứ ôm vậy mà về, Trần Yên Thực thể theo bước chân của , tuy rằng cách rất kỳ quái, nhưng vì có Tạ Cảnh Thâm, đường cực kì thong thuận có gì ngăn trở.

      được đoạn, Tạ Cảnh Thâm mới bằng lòng buông ra, Trần Yên Thực cau mày chờ đưa ra lời giải thích.

      gì cả, chỉ là bộ dáng trông thỏa mãn, lôi kéo tiếp tục về.

      "Vừa nãy có thanh gì phải ?"

      " có."

      " có sao che tai em?"

      "Em biết như vậy mới hôn sâu hơn sao?"

      "..." Quả nhiên Tạ Cảnh Thâm cũng ngoại lệ, biết trong đầu suốt ngày suy nghĩ cái gì, có điều xét thấy nhân vật tưởng tượng đều là mình, nên Trần Yên Thực cảm thấy, uhm, điều này vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

      Trần Yên Thực suy nghĩ đến thanh nghe được khi nãy, vì ngừng bị quấy rầy, nên vừa nãy cũng nghĩ ra được gì, bây giờ nghĩ lại, càng ngày càng cảm thấy, giống như, có gì đó đúng?

      thanh này tập hợp trong đầu , rất dễ liên tưởng đến hình ảnh diễm tình.

      Với chỗ vừa nãy của bọn họ…, cho nên, có người ở bên ngoài...

      Trần Yên Thực bỏ tay Tạ Cảnh Thâm ra, bước đến mặt , lúc bước tới còn đạp chân cái.

      Tâm tình Tạ Cảnh Thâm sung sướng, cũng biết vì sao lạ như vậy, nhưng thể nào thừa nhận được, làm bộ hồ đồ: "Sao vậy?"

      Trần Yên Thực hung hăng trợn mắt nhìn : " còn biết xấu hổ mà còn hỏi à?"

      "Rốt cuộc là sao thế?"

      "Lúc nãy suy nghĩ cái gì vậy?"

      "Đương nhiên là nghĩ đến em, còn có thể nghĩ đến cái gì nữa?"

      chứa ý cười, Trần Yên Thực cảm thấy nụ cười này có ý tốt: "Vừa nãy, chỗ đó có người chứ?"

      hỏi cực kì hàm súc, Tạ Cảnh Thâm biết tuyệt thể đáp ‘đúng vậy’: "Có người nào cơ?"

      Rất đáng giận, Trần Yên Thực đẩy ra: "Nhất định là biết, em mặc kệ nghĩ đến cái gì, nghĩ đến em là được rồi."

      Trần Yên Thực về phòng mà vẫn còn giận chuyện này, từ nãy đến giờ cho Tạ Cảnh Thâm sắc mặt tốt: "Em biết trong lòng cho suy tính gì, nhưng mà, được đâu! cũng nghĩ lại xem, dạng người gì mới bên ngoài... làm như vậy."

      "Dạng người gì? Hả? Ai cũng có thể mà, lấy bầu trời đêm làm chăn, phải thú vị lắm sao?"

      Trần Yên Thực đá cái, ha ha, lần này chịu thừa nhận rồi ha?

      "Em thấy chỉ có trộm ~ tình mới trộm bên ngoài như vậy, còn nếu là vợ chồng hợp pháp, người , trong nhà, trong khách sạn, ở đâu mà thể..." vốn muốn chỗ nào mà làm được, nhưng người ôm từ phía sau cứ cười ngừng, mặt hơi đỏ lên, sao bây giờ chuyện cũng còn ngại ngùng gì nữa rồi.

      Trần Yên Thực thụt khủy tay ra phía sau, lưu tình chút nào, Tạ Cảnh Thâm thét lớn tiếng, thể nới lỏng ra: "
      Ở bên
      [​IMG]
      Last edited: 3/1/16
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :