1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, chapter22

      Edit: La Na

      Trần Yên Thực buồn rầu chưa bao lâu có người gõ cửa, mở cửa, đúng là Thẩm Lệ.

      Trần Yên Thực nghiêng người, để cho ấy vào.

      "Thẩm..." Trần Yên Thực biết phải xưng hô thế nào, gọi Thẩm hình như tốt lắm, nếu gọi bà, biết chồng ấy tên gì.

      Dường như Thẩm Lệ biết nỗi xấu hổ của : " Tạ à, tôi lớn tuổi hơn , nếu để ý, gọi tôi là chị Lệ ."

      "Được, chị Lệ, chị cứ gọi em là Trần Yên là được, chị muốn uống gì ?"

      Thẩm Lệ vội : " cần vội đâu, em ngồi , chị còn cái này nữa." xong đặt hộp giữ ấm lên bàn trà, "Con của chị rất thích ăn, tay nghề của chồng em tuyệt đó."

      "Cảm ơn, nhà tụi em toàn là do ấy nấu ăn, em vẫn còn học."

      "Là sao?" Thẩm Lệ có chút kinh ngạc, " ngờ Tạ lại…" chị cân nhắc từ ngữ chút, "Cưng vợ như vậy."

      Trần Yên Thực cũng khách khí: " ấy rất tốt."

      "Lúc trước gặp được Tạ, chúng tôi chưa từng thấy ấy cười, cảm thấy ở chung tốt lắm, ngờ sau khi Tạ kết hôn, ở nhà lại như thế, chúng tôi cứ cho rằng phải là đại nam nhân*."

      *Đại nam nhân ở đây nghĩa là lấy vợ về để vợ hầu hạ, nhúng tay vào việc nhà, như kiểu người đàn ông thời xưa, vì vậy mình vẫn giữ nguyên là đại nam nhân nhé =D

      Trần Yên Thực nghĩ nghĩ: "Em nghĩ người đàn ông chân chính, trước mặt vợ mình phải buông bỏ dáng vẻ bên ngoài, cảm thông với vợ mình."

      Thẩm Lệ cười cười: "Em rất đúng."

      ngờ, hai người trò chuyện lâu.

      Thẩm Lệ nhìn đồng hồ, lúc này mới : " ngờ trò chuyện lâu như vậy, chị phải về giặt đồ đây, chắc bây giờ tẩy xong rồi."

      "Vậy chị mau , lần sau lại chuyện."

      Hình như Thẩm Lệ lòng thích , trước khi còn : "Đúng rồi, lúc trước phải em bảo em muốn học nấu ăn à? người khó tránh khỏi nhàm chán, nếu có thể qua nhà chị , chị tự nhận tài nấu ăn của chị cũng tệ đâu."

      Cặp mắt Trần Yên Thực sáng lên, lúc trước cũng nghĩ đến chuyện này rồi: "Cảm ơn chị."

      "Đừng khách khí, lần sau gặp."

      "Dạ, bái bai."

      Trần Yên Thực theo Thẩm Lệ học chiêu đầu tiên chính là làm bánh ngọt.

      Lúc Trần Yên Thực được gọi vẫn còn mặc đồ ở nhà, thay đổi quần áo mới qua.

      Thẩm Lệ cho cái tạp dề, Trần Yên Thực thay, rửa tay, hưng trí bừng bừng nhìn Thẩm Lệ.

      Thẩm Lệ liếc nhìn cái, cười , lấy hai phần bơ được làm mềm ra, đưa cho Trần Yên Thực phần: "Bơ đặt trong phòng có độ ấm để mềm dần tốt hơn, thời gian khá dài, cho nên chị làm mềm trước."

      Trần Yên Thực gật đầu.

      Thẩm Lệ bỏ đường bột vào: "Em cứ làm theo các trình tự của chị là được, bỏ đường bột vào trước."

      Trần Yên Thực nghe theo, Thẩm Lệ ở bên: "Căn cứ vào khẩu vị của mình, thích ăn ngọt bỏ thêm chút đường nữa."

      "Dạ."

      "Nhất định phải dùng đường bột mới được, thể dùng đường cát trắng, bằng đường hòa tan được, cũng rất dễ làm mặt ngoài của bánh bị nứt, dùng đường bột cần lo đến vấn đề này nữa." Thẩm Lệ lấy dao gọt ra, "Mặt khác, tốt nhất trước hết là dùng dao gọt trộn cho đều, rồi lại dùng máy đánh trứng, bằng máy đánh trứng đánh đường đều mỗi thứ nơi, rất phiền."

      Thẩm Lệ dùng dao cạo quấy đều sau đó đưa cho Trần Yên Thực: "Em thử xem."

      Trần Yên Thực nhận lấy, nghe theo, Thẩm Lệ nhìn cách làm tuy có chút ngốc, nhưng cũng có vấn đề gì lớn, làm thêm vài lần là thuần thục.

      "Tiếp theo là dùng máy đánh trứng."

      Trần Yên Thực dừng lại nhìn Thẩm Lệ thực .

      "Phải đánh đến khi màu của bơ nhạt , thể tích to ra gấp hai là được rồi."

      ...

      Thẩm Lệ lấy trứng gà ra, hỏi Trần Yên Thực: "Biết đánh ?"

      Trần Yên Thực lắc đầu, Thẩm Lệ lại làm mẫu cho xem, nhưng cái này có độ khó hơi cao, Trần Yên Thực thử nhiều lần mới thành công.

      "Chia đều trứng đánh ra, bỏ vào đây, phân làm ba phần, chờ nó dung hợp lại rồi làm tiếp."

      ...

      "Sau đó bỏ vào cái rây, dùng dao gọt đảo lên đảo xuống..."

      Trần Yên Thực nghe theo, Thẩm Lệ chỉ đạo bên: "Nếu cảm thấy đặc quá, cho thêm chút sữa là được, nhưng đừng thêm nhiều quá."

      Trần Yên Thực gật gật đầu, bỏ thêm chút sữa, mới lại tiếp tục đảo.

      Sau khi xong các bước, Thẩm Lệ hỏi : "Cảm giác như thế nào?"

      "Cũng tệ, cảm giác làm theo trình tự rất đơn giản."

      "Là rất đơn giản, có gì khó khăn cả, đến đây, đổ cái này vào khuôn ."

      ...

      Cuối cùng là bỏ khuôn bánh vào lò nướng, Thẩm Lệ lại lấy hai phần bơ ra: "Hôm nay còn muốn nhờ em giúp chị chút."

      Đương nhiên là Trần Yên Thực vui vẻ đồng ý, chẳng qua: "Vì sao phải làm nhiều như vậy?"

      "Ngày mai trong nhà ít khách đến." mỉm cười nhìn Trần Yên Thực, "Rất thích hợp với em, có hứng thú qua đây ?"

      Trần Yên Thực hiểu, lúc này Thẩm Lệ mới giải thích: "Định kì chị giảng ít kiến thức cho những người phụ nữ mang thai và vừa sinh con xong, có đôi khi cũng truyền ít kinh nghiệm của chị."

      Trần Yên Thực rất ngạc nhiên, chớp chớp mắt, vui đùa : " ngờ bên cạnh em có người bạn làm nhiệm vụ có ích như vậy."

      Thẩm Lệ cười khẽ: "Dù sao chị cũng làm, con lại học, thời gian còn nhiều mà."

      "Ngày mai nhất định em qua."

      "Ừ."

      Rốt cục cũng đưa mâm bánh vào lò nướng, lúc này Thẩm Lệ mới kéo Trần Yên Thực đến phòng khách.

      "Mệt ?"

      " sao."

      " Tạ nỡ để em xuống bếp, hôm nay lại phiền em ở dưới bếp cả buổi."

      " phiền đâu, em cũng học được rất nhiều mà, chờ ấy về để ấy thử tay nghề của em."

      Thẩm Lệ mỉm cười, chú ý tới tay của Trần Yên Thực luôn đặt bụng, liền hỏi: "Em căng thẳng lắm à?"

      “Dạ, bởi vì, lúc trước suýt chút nữa bé ở bên cạnh em nữa."

      Thẩm Lệ nghi hoặc nhìn , Trần Yên Thực cũng tường tận, chỉ : "Có đoạn thời gian tâm tình của em tương đối bị áp lực, suýt chút sanh non, cũng may là giữ lại được."

      Thẩm Lệ biết điều nên hỏi nhiều, chỉ : "Cảm xúc của phụ nữ có thai có ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ, nhất là ba tháng đầu tiên, nhưng mà chị thấy hơn ba tháng rồi, cần quá căng thẳng đâu, quá căng thẳng có thể dẫn đến khó sinh đó."

      Trần Yên Thực ngẩn người gật đầu: "Em chú ý."

      "ừm, mỗi ngày em cứ ngốc ở nhà cũng tốt lắm đâu, sau này có thể ra ngoài dạo phố với chị."

      Trần Yên Thực ở nhà cũng rất khó chịu, nhưng dám ra ngoài mình, sợ xảy ra chuyện gì, bên người cũng có ai, Tiết An An Viên Lộ làm, cũng tiện quấy rấy hai người, cho nên chỉ mình ngốc ở nhà, bây giờ có người vui vẻ ra ngoài với , đương nhiên cầu còn được, suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý.

      Hôm nay Trần Yên Thực xem như đặc biệt phong phú, về nhà chờ Tạ Cảnh Thâm về rồi chia sẻ cảm xúc với , còn lấy ra phần bánh ngọt tự làm cho nếm thử.

      Đương nhiên Tạ Cảnh Thâm rất phối hợp, khen ngợi tay nghề của tệ.

      Trần Yên Thực làm vài lần đương nhiên là thuần thục, tất nhiên thành phẩm cũng thể quá kém.

      "Vợ giỏi quá, ngày học xong."

      Trần Yên Thực nhướng lông mày, dương dương đắc ý, lại nghe Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : "Nhưng mà làm ít tốt hơn."

      "Đồ ăn vặt bên ngoài được ăn, còn cho em tự làm sao?"

      "Ít tiếp xúc với điện lò nướng, sao?"

      Trần Yên Thực đuối lý, gật đầu đồng ý, nhưng vẫn cò quên giải thích: "Thực ra mỗi lần em đều đứng cách lò nướng rất xa."

      Lúc ngủ, Tạ Cảnh Thâm ôm Trần Yên Thực, bỗng nhiên : " thấy có phải chúng ta nên bố trí phòng cho đứa bé rồi ?"

      "Được."

      "Ừ, vậy ngày mai bắt đầu dọn phòng ngủ, em trang trí."

      "Em?"

      "Ừ."

      "Nhưng vẫn chưa biết là con trai hay con mà?"

      "Vậy em hi vọng là con trai hay là con ?"

      "Chưa nghĩ tới." Trần Yên Thực suy nghĩ, " em đều muốn cả, nếu là con em có thể trang điểm cho bé xinh đẹp."

      " cũng hi vọng là con , tốt nhất, là giống hệt em, phiên bản Trần Yên thu , mỗi ngày nhìn Trần Yên đuổi theo phía sau gọi ba ba ~ "

      Trần Yên Thực đấm cái: " nghĩ hay nhỉ."

      "Bây giờ thai nhi mười bốn tuần rồi, thực ra siêu B có thể nhìn ra bộ phận sinh dục từ đó có thể biết được là trai hay , đương nhiên bác sĩ cho em biết."

      " biết mới tốt, lúc sinh cục cưng ra mới có kinh hỉ."

      "Được, vậy em cứ trang trí phòng theo kiểu con , dù sao nó vẫn là đứa bé, phản cảm đâu, cần phải quản nó."

      "Nghe theo , nếu sinh con trai, chờ nó trưởng thành em cho con biết, ba nó thích con , thích nó."

      Tạ Cảnh Thâm ở gãi gãi eo của : " biết Trần Yên Thực châm ngòi vào quan hệ cha con của bọn đâu."

      "Sao biết chứ?"

      " dám nhận à, nhưng mà nhiều năm như vậy, từ khi biết Trần Yên, điều ấy khinh thường nhất chính là việc châm ngòi vào chuyện của người khác."

      "Đừng lấy lòng em."

      Hai người ở trong chăn chơi đùa nửa ngày mới vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau Trần Yên Thực đúng giờ đến nhà cách vách, lúc đến vẫn còn chưa có ai đến, tán gẫu với Thẩm Lệ lát người mới từ từ tới.

      Sáu người, đều là phụ nữ có thai, chẳng qua số tháng mang thai giống nhau.

      Thẩm Lệ dẫn các vào căn phòng, hình như được trang trí chuyên để giảng bài.

      Thẩm Lệ mở máy chiếu, Trần Yên Thực là ít tháng nhất, Thẩm Lệ kĩ hơn về những việc cần chú ý của phụ nữ mang thai hơn ba tháng và biến hóa của thai nhi, còn thêm chút về hạng mục công việc cần chú ý.

      Trần Yên Thực thế mới biết, ra cục cưng có thể cử động nhàng, còn có thể nhăn mặt, nhíu mày, nhưng người mẹ vẫn chưa cảm nhận được vận động của cục cưng.

      Trần Yên Thực tưởng tượng bộ dáng nhíu mày của cục cưng chút, cảm thấy cực kì đáng , tình thương của người mẹ tràn ra đến nơi rồi.

      Theo như lời Thẩm Lệ, 14 tuần người mẹ ít sữa rồi.

      Trần Yên Thực chột dạ, ngực to … to ra, chính cũng có thể cảm nhận điều đó, lớn hơn chút, chưa tính là quá , nhưng bây giờ dám mặc đồ ngủ trước mặt Tạ Cảnh Thâm nữa.

      Thực ra rất hài lòng với dáng người của mình, khung xương bé bỏng, dáng người tinh tế, 70B, vừa vặn tốt, mặc quần áo cũng dễ phối hợp, nhưng mà bây giờ, phụ nữ mang thai nhất định phải được đẹp nữa sao?

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, chapter23

      Edit: La Na

      Tạ Cảnh Thâm gõ gõ cửa phòng tắm: "Trần Yên, em làm sao vậy?"

      Trần Yên Thực vội vàng sửa sang lại áo ngủ, thuận tiện quấn thêm cái áo tắm: " có việc gì đâu."

      "Em vào đó rất lâu rồi."

      Trần Yên Thực mở cửa, chống lại ánh mắt nghi ngờ của Tạ Cảnh Thâm, chỉ hàm hồ : " có việc gì cả mà."

      Tạ Cảnh Thâm đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, đăm chiêu nhìn bóng lưng của Trần Yên Thực, có thể được xưng tụng là chạy trối chết.

      Trần Yên Thực làm sao có tâm trạng để nghĩ đến cái khác, cũng quản Tạ Cảnh Thâm, trốn vào trong chăn, tâm tình cực kỳ phiền chán.

      Vừa nãy soi gương thấy bụng mình lộ, hoàn toàn nhìn ra vòng eo mảnh khảnh lúc trước, còn nữa, cuộn cuộn chăn, cong lưng lại, theo bản năng che lấy bộ phận đến nay vẫn chưa được tính là quá ràng, quên mất là ở trong chăn, vốn ai nhìn thấy được.

      giờ ra dáng phụ nữ mang thai rồi, mặc dù mặc áo khoác vào, ngược lại cũng quá , nhưng mà, bụng càng lúc càng lớn, Trần Yên Thực chỉ nghĩ thôi, vô cùng buồn rầu rồi.

      Đột nhiên chăn đỉnh đầu bị xốc lên, bất ngờ xuất ánh đèn khiến Trần Yên Thực hơi nổi giận, nhưng bị ánh sáng chói mắt chặn lại.

      "Làm cái gì vậy?"

      Trần Yên Thực nhìn người phía , cau mày, rất là vui: "Ngủ."

      "Ngủ còn che cả đầu?"

      "Em thích."

      "Sao ngày hôm qua em thích?"

      ... Hừ ~ Trần Yên Thực phản công cho Tạ Cảnh Thâm đạp, sau đó nghiêng người ngủ.

      Tạ Cảnh Thâm chau chau mày, nhìn Trần Yên Thực cách kỳ quái, phụ nữ có thai đúng là tính tình thất thường, khó nắm giữ, Tạ Cảnh Thâm vẫn hiểu, chuyện gì kích thích ấy vậy?

      tắt đèn, chui vào trong chăn, ôm Trần Yên Thực vào trong ngực: "Em xem tại sao con chuột lại bay được?"

      Trần Yên Thực sửng sốt, tâm tư của bị câu nghiêm túc của phân tán, vì thế quay đầu lại nhìn , cau mày, rất hiểu vấn đề đặt ra?

      Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : "Bởi vì nó ăn bánh bích quy vũ trụ sét đánh siêu cấp vô địch."

      "..." Trong lòng Trần Yên Thực đen mảng nhưng cũng gì, chỉ cho Tạ Cảnh Thâm cái liếc mắt, quay đầu lại để ý nữa.

      Tạ Cảnh Thâm bám riết tha: "Vậy em có biết tại sao rắn lại bay được ?"

      Trần Yên Thực để ý , Tạ Cảnh Thâm gãi gãi bụng của : " ."

      Trần Yên Thực còn cách nào, vẻ mặt hề muốn : "Bởi vì nó cũng ăn cái gì bánh bích quy vũ trụ vô địch?"

      " đúng”

      Trần Yên Thực nghe vậy, dừng giây, lúc này mới : "Nó ăn con chuột?"

      Tạ Cảnh Thâm cười: "Đúng, vậy tại sao con chim ưng lại biết bay?"

      Trần Yên Thực chút nghĩ ngợi liền đáp: "Nó ăn rắn."

      "Sai."

      Trần Yên Thực quay đầu lại nghi hoặc nhìn , Tạ Cảnh Thâm nghiêm túc ra đáp án: "Bởi vì tự bản thân nó bay được rồi."

      "..."

      Bỗng nhiên Trần Yên Thực xoay đầu, đây là muốn dỗ vui đây mà.

      Trần Yên Thực chuyển người lại, đối mặt với , bẹp mặt cái, giọng còn kiên nhẫn nữa: "Trễ rồi, ngủ ." xong dụi dụi đầu vào ngực .

      Hồi lâu Tạ Cảnh Thâm mới hồi hồn, đây là , lần đầu tiên hôn , tuy rằng, chỉ là bên sườn mặt.

      - -

      Sau khi Trần Yên Thực chuyển đến chỗ ở của Tạ Cảnh Thâm, cơ hội tiếp xúc với điện thoại ngày càng ít, đều có Tạ Cảnh Thâm giúp quét weibo vòng, xem có việc gì vui hay quan trọng với tiếng, có chuyện gì cho qua.

      Buổi tối hôm nay, Tạ Cảnh Thâm quét vòng bạn bè của , thông báo chuyện lớn: "Viên Lộ, hình như ấy sắp kết hôn rồi phải ?"

      Trần Yên Thực sửng sốt, tới gần nhìn nhìn, Viên Lộ đăng tấm ảnh tay ấy đeo nhẫn, caption là: Bị buộc kết hôn rồi...

      Tạ Cảnh Thâm còn chưa kịp phản ứng, di động bị Trần Yên Thực cướp , thậm chí ngay cả cũng chưa kịp thấy ngón tay mảnh khảnh của Trần Yên Thực lướt như bay điện thoại.

      đành mặc , tách quả hạch đào ra, đút cho Trần Yên Thực, Trần Yên Thực xua tay liên tục, ý là cần.

      Lại tiếp, Trần Yên Thực vẫn còn nhớ Viên Lộ từng , ấy hứa hẹn với bạn trai của mình, nhưng mà, hình như hôm nay qua lễ tình nhân mấy ngày rồi.

      Đương nhiên điều này phải là trọng điểm, Trần Yên Thực vui sướng khi người gặp họa, bình luận bên dưới: Ha ha, xem ra cậu cách thiếu phụ luống tuổi có chồng xa rồi.

      bao lâu, Viên Lộ đáp: Ngày mai mau tới nhặt xác mình [bái bai]

      Ngày kế, Tạ Cảnh Thâm lên lớp, Viên Lộ lái xe tới đón Trần Yên Thực ra ngoài, Trần Yên Thực mới biết được toàn bộ chuyện xảy ra.

      Vì trốn tránh chuyện xảy ra vào lễ tình nhân, Viên Lộ xin công tác tuần, lúc trở về vừa xuống máy bay bị người nào đó, còn chưa có phản ứng kịp bị đeo nhẫn vào.

      Bạn trai của Viên Lộ, Vệ Lăng Giản, nhậm chức ở công ty Sofware Developer Vu Mỗ, hai người nhau chỉ mới hai năm, nhưng dựa theo cách của Viên Lộ, như thế nào cũng phải nhau ba năm mới lo lắng đến việc kết hôn chứ, Trần Yên Thực chỉ xuy tiếng, người làm việc trong ngành công nghệ mà có thể nhẫn nại với cậu như vậy, vẫn plato <thuần khiết> cùng với cậu giày giày vò vò nhau hai năm là tốt rồi.

      Viên Lộ lại xuy cái: " đến Plato, là vị kia của nhà cậu mới đúng."

      Trần Yên Thực bị sặc cái: "Mình với Tạ Cảnh Thâm là bỏ qua giai đoạn đương, trực tiếp tạo người nên mới kết hôn đó có được ?"

      Viên Lộ bỗng nhiên nghiêm túc nhìn : "Cậu biết hay là giả vờ biết?"

      "Cái gì?"

      "Lúc trung học, Tạ Cảnh Thâm thích cậu, đó phải là chuyện bí mật đâu nhé.”

      "Lúc nào cậu tin vào những lời đồn đãi này rồi hả?"

      Lúc Trung học, Trần Yên Thực chơi rất thân với Viên Lộ, người khác mà có thể gọi là bạn bè đó chính là Tạ Cảnh Thâm, vì thế thường xuyên tiếp xúc với Viên Lộ và Tạ Cảnh Thâm, cho nên: "Đồn đãi luôn có căn cứ, hơn nữa cậu cho là mình mù à, chẳng nhẽ mình nhìn ra?"

      Trần Yên Thực nhíu mày, Viên Lộ vỗ đầu cái: "Mình thấy cậu là kiểu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, thực ta lúc đó mình cảm thấy hai người rất xứng đôi, bây giờ tốt lắm, tu thành chính quả rồi."

      Trần Yên Thực cau mày cẩn thận nhớ lại ba năm trung học, làm sao cũng nghĩ ra Tạ Cảnh Thâm làm chuyện gì mờ ám với . đứng ở góc độ bạn bè xem xét, cảm thấy tất cả những điều làm đều nằm trong phạm vi bạn bè mà thôi, có lẽ là người ngoài nghĩ, giữa nam nữ luôn thể tồn tại tình bạn đơn thuần, khó tránh khỏi xuyên tạc tình bạn trong sáng của người ta thành tình cảm mờ ám.

      "Cho nên tất cả đều là cái nhìn chủ quan của cậu, Tạ Cảnh Thâm chưa từng cái gì đúng ?"

      Viên Lộ muốn phản bác, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nghĩ ra được lời phản bác nào: "Đúng, nhưng mà, cậu có thể tự mình hỏi cậu ấy xem, mình nghĩ là, cậu ấy cần phải dối đâu."

      Từ đến lớn Trần Yên Thực thiếu người theo đuổi, đối với chuyện được người ta thầm mến rồi thổ lộ sớm tập mãi thành quen, đương nhiên cũng buồn mãi, tại sao những đối tượng thầm mến chẳng có ai ưu tú cả vầy nè?

      Cho nên, khi còn niên thiếu, nếu theo đúng như lời Viên Lộ , tâm lý của vẫn thấy kì kì, huống chi, người kia còn là Tạ Cảnh Thâm đó.

      Cho tới nay, hề giống người thường.

      Từ đến lớn Trần Yên Thực đều là tộc trưởng trong miệng mấy đứa ở cách vách, lúc đó Tiết An An vẫn còn là đứa bé thành , tất cả đều lấy Trần Yên Thực làm mục tiêu, hai người thành lập tình hữu nghị cách mạng, lúc ấy Tiết An An theo theo sau Trần Yên Thực vẫn là đứa bé còn chảy nước mũi, mà nay dần dần lột xác thành hình tượng gợi cảm, trưởng thành, còn Trần Yên Thực vẫn là người rắm thúi trong trong tình cảm riêng, bằng người bạn của mình, đương nhiên đây đều là sau rồi.

      Cho nên trong kiếp đọc sách của Trần Yên Thực, đối thủ mạnh mẽ duy nhất chính là Tạ Cảnh Thâm.

      Lúc giáo viên khen ngợi Trần Yên Thực, vẫn luôn khen thêm đối tượng nữa, đó là Tạ Cảnh Thâm, bắt đầu từ tiểu học, Trần Yên Thực đều chú ý đến Tạ Cảnh Thâm hơn những bạn học khác rất nhiều, nhưng luôn cảm thấy Tạ Cảnh Thâm là bông hoa ở cao, khó lòng tiếp xúc. Sau này sau khi bước vào xã hội, dần dần cảm thấy đàn ông ai cũng tục tằng cả, nhưng trước mặt Tạ Cảnh Thâm, lại khiến có cảm giác xấu hổ, phảng phất mới là nước bùn, đương nhiên cảm xúc này bao giờ cho người khác biết.

      Lúc đọc sách, luôn tùy hứng, chỉ riêng ở trước mặt Tạ Cảnh Thâm, vĩnh viễn thể nào thoát khỏi cảm giác xấu hổ này.

      Kỳ thực luôn thầm phân cao thấp với Tạ Cảnh Thâm, mà loại tâm tình này, cũng cho người nào biết.

      Mãi đến lúc học sơ tam, hai người thường bị giáo viên giữ lại học bổ túc, lúc này mới có cơ hội tiếp xúc với bông hoa luôn ở cao kia.

      xem Tạ Cảnh Thâm là đối thủ, nhưng ra, trong lòng , Tạ Cảnh Thâm là mục tiêu của , cho nên đối mặt với Tạ Cảnh Thâm yên lòng lắm, cũng chán ghét người này, thậm chí có thể , rất thích , nhưng dám tiếp cận , đương nhiên sau khi tiếp cận, càng thích người này hơn.

      Cho tới nay, chưa từng nghĩ Tạ Cảnh Thâm dễ dàng thích người, thoạt nhìn cao cao tại thượng như vậy, thể làm bẩn, có lẽ được rất nhiều người thích.

      Cho nên, có ngày, biết, người từng được coi là mục tiêu, là đối thủ, là bạn tốt, cũng là người duy nhất khiến tự ti, khiến có tất cả những cảm giác phức tạp của con người, từng thầm mến , loại tâm tình này, là... Kỳ diệu vô cùng.

      Đương nhiên, bây giờ cũng tin tưởng lắm.

      Chờ hồi phục tinh thần lại, nghe được Viên Lộ cảm thán: "Tình Plato nhất chính là, hai người đối lập nhau mới là hoàn mĩ nhất, hơn nữa với đối phương mà , vốn phải là người hoàn mĩ nhất trong mắt đối phương, dù bên cạnh nhau nhưng vẫn thủ thân như ngọc mười năm."

      Trần Yên Thực nghe câu này muốn cười ra tiếng: "Viên nai con, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào loại chuyện này chứ?"

      "Cắt, thực tàn khốc như thế, mình thể YY chút à? Vừa khéo Tạ Cảnh Thâm chính là tư liệu sống để mình YY đó thôi!"

      "Sao lại dính tới Tạ Cảnh Thâm rồi?"

      Viên Lộ sửng sốt, vươn tay, vỗ Trần Yên Thực cái: "Chuyện tình lúc nãy mình vừa cậu nghe à?"

      Trần Yên Thực chút ngượng ngùng, toét miệng cười: "Cậu lặp lại lần nữa ."

      "Mình năm đó Tạ Cảnh Thâm thích cậu như vậy, tuy rằng biết tình cảm đến bây giờ trở nên như thế nào, nhưng mà nhiều năm như vậy cũng nghe cậu ấy từng ai cả, về sau cậu có thể phồng mũi với người khác là có người thầm thích cậu rất nhiều năm rồi."

      Viên Lộ chỉ là giỡn, nhưng Trần Yên Thực lại đột nhiên giật mình.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chapter24

      Edit: La Na

      Lúc Trần Yên Thực được Viên Lộ đưa về nhà, Tạ Cảnh Thâm ngồi trong phòng khách lật xem cái gì đấy, nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này mới gập thứ trong tay lại, Trần Yên Thực nhướng mày: " đọc cái gì thế?"

      "Mẹ viết, phải chú ý chút việc quan trọng."

      Trần Yên Thực cảm khái, quả nhiên là người mẹ chồng và người chồng tốt, cái gì cũng cần mình quan tâm đến.

      "Mệt ?"

      "Cái gì cũng làm, sao mà mệt được."

      Tạ Cảnh Thâm khẽ cười tiếng: "Cũng đúng, đúng rồi, em với ba tiếng , bảo ba mấy ngày nữa tới bệnh viện kiểm tra lại ."

      "Ba em?”

      "Đúng rồi, sao?"

      " có gì, chỉ là nghe gọi ba như vậy, rất kỳ quái, quen mà thôi."

      Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ đầu , gì.

      Buổi tối nằm giường, Trần Yên Thực mở TV trong phòng ngủ lên, tùy tiện bật đại kệnh, Tạ Cảnh Thâm từ phòng tắm ra, Trần Yên Thực đột nhiên hỏi : "Nữ minh tinh kia đẹp hay là em đẹp?"

      Dường như Tạ Cảnh Thâm ngờ được lại hỏi vấn đề này, liền trả lời theo bản năng: "Em đẹp."

      Trần Yên Thực chỉ thấy khó hiểu trong mắt chứ hề có chột dạ, tắt TV chuyển người lại ngủ.

      Ngày đến bệnh viện kiểm tra lại, Trần Yên Thực cùng với ba Trần và mẹ Trần.

      ngồi bên, nhìn Tạ Cảnh Thâm mặc áo blouse trắng, mặt mày tuấn tú lạnh lùng, ngón tay thon dài, bắt đầu lật xem kết quả kiểm tra lại, khi ngẩng đầu lên là vẻ mặt ôn hòa: "Người khôi phục rất tốt..."

      là, sao lại, sao lại đẹp trai vậy ><!

      người như vậy, giống hệt như tiên, vô dục vô cầu, đôi tay trị bệnh cứu người, quả thực khiến cho tục nhân như sinh lòng tự ti.

      dám chứng thực lời của Viên Lộ, tự nhận mình chỉ là người cực kì bình thường, làm gì có sức hấp dẫn có thể khiến tâm tâm niệm niệm chứ.

      Sau khi kiểm tra xong, Trần Yên Thực theo ba Trần mẹ Trần cùng nhau về nhà.

      Rốt cục mẹ Trần cũng có cơ hội kéo được Trần Yên Thực chuyện.

      "Vốn còn lo tính tình mày tốt, ở chung với Tiểu Tạ có mâu thuẫn, xem ra mày cũng tệ." Mẹ Trần lôi kéo tay Trần Yên Thực, vừa lòng gật đầu.

      Động tác ăn của Trần Yên Thực ngừng giây, cứng ngắc cười cười, tiếp tục ăn.

      "Mày về mấy tháng, mẹ còn chưa nuôi béo được mày, vậy mà kết hôn với Tiểu Tạ chưa tới hai tháng, người nhiều thịt vậy rồi." Dứt lời còn nhéo nhéo người Trần Yên Thực.

      "..."

      "Béo lên chút là tốt, như vậy cháu ngoại của mẹ mới khỏe mạnh chóng lớn được."

      Trần Yên Thực: "..." Mẹ, mẹ có thể quan tâm tới con của mẹ chút được ?

      "Xem ra mẹ mày nhìn lầm người, Tiểu Tạ đối với mày đúng là tệ."

      Trần Yên Thực gật gật đầu.

      Mẹ Trần giận, giật lấy đồ ăn vặt trong tay : "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết có ăn thôi, ăn, ăn, ăn thành ngốc luôn rồi."

      Trần Yên Thực yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua mẹ Trần: " phải là mẹ mập lên chút là tốt sao? Ăn nhiều mới mập lên được chứ."

      "Ăn đồ ăn vặt có dinh dưỡng gì chứ, trăm hại mà ích."

      "Từ sau khi kết hôn với Tạ Cảnh Thâm con được ăn đó."

      Mẹ Trần kiên quyết ủng hộ con rể nhà mình, giật luôn chút đồ ăn còn tay Trần Yên Thực, lời sâu xa: "Tiểu Tạ làm đúng, nghe lời ."

      Sau đó Trần Yên Thực thấy mẹ Trần ôm đống đồ ăn vặt về phía mình, cầm túi, xé ra, ăn luôn...

      Mẹ Trần ăn đến cảm thấy mỹ mãn nhưng vẫn quên hỏi : "Trần Yên, có chuyện gì muốn với mẹ ."

      Trần Yên Thực nghĩ nghĩ, hình như là có chuyện gì cả, vì thế ngốc nghếch hồn nhiên hỏi: "Chuyện gì mẹ?"

      Mẹ Trần rất đồng ý nhìn thoáng qua Trần Yên Thực: "Với mẹ mà mày còn ngại à."

      " phải, mà mẹ muốn con cái gì?"

      Mẹ Trần liếc cái: "Đương nhiên là…" hạ giọng xuống, "cuộc sống vợ chồng rồi!"

      Trần Yên Thực cảm thấy mẹ già nhà mình cực kì lạ lùng: "Mẹ thấy ấy đổi với con rất tốt à, còn hỏi nữa?"

      "Khụ khụ" mẹ Trần vươn ngón tay ra hung hăng chỉ chỉ vào đầu Trần Yên Thực, "Mày khờ hả?"

      Trần Yên Thực: ... nhịn được, muốn tục quá, lão tử đây bị oan...

      "Mẹ mày là , hai người tụi mày, phương diện này... Hửm?" Mẹ Trần đánh giá cao trí tuệ của con , nhướng mày cho rằng có thể hiểu, "Có tốt ?"

      Trần Yên Thực nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, cực kì vô tội, mẹ già à có thể hơn chút được ?

      Mẹ Trần chỉ tiếc rèn sắt thành thép, vỗ đầu Trần Yên Thực cái: "Ngu muốn chết."

      Trần Yên Thực biết sợ rồi, được được được con ngu con ngu con ngu...

      Mẹ Trần lại giọng: "Ý mẹ là, ở tuổi của Tiểu Tạ bây giờ, đúng là tinh lực tràn đầy, nhưng mà mày mang thai rồi thể chìu theo nó được, phải vừa phải, biết ?"

      Mẹ Trần mấy lời sâu xa này, Trần Yên Thực “oanh” tiếng, lập tức đỏ mặt.

      "Con này, thẹn thùng cái gì chứ, mẹ nghiêm chỉnh với mày đấy."

      Trần Yên Thực: Cái nghiêm chỉnh chừng mực của mẹ già quá lớn mà.

      Mẹ Trần tiếp tục : "Nhưng mà mày phải biết, lúc vợ ở nhà mang thai, hấp dẫn bên ngoài cực cao, mày thể mặc kệ Tiểu Tạ, đàn ông mà bị nghẹn là dễ sa chân lắm."

      ... Từ trước tới giờ sao lại biết mẹ già lại mạnh mẽ thế nhỉ...

      Mẹ Trần đẩy đẩy : "Mẹ mày có nghe ?"

      Trần Yên Thực vội gật đầu: "Có nghe có nghe."

      Mẹ Trần lại hỏi: "Tần suất của tụi mày bây giờ như thế nào?"

      sửng sốt, mẹ Trần thấy phản ứng như thế nhíu mày lại, lúc này Trần Yên Thực mới liên tưởng tới những lời mẹ Trần vừa mới , hàm hồ đáp: "Sau khi kết hôn lần cũng chưa có."

      "Cái gì? ràng chút, với mẹ có gì mà e thẹn chứ? Việc này mẹ dạy mày ai dạy?"

      Đúng đúng đúng mẹ già mẹ đúng lắm, Trần Yên Thực khóc ra nước mắt: "Con là sau khi kết hôn lần cũng làm."

      xong Trần Yên Thực dự cảm thấy cơn bão tố sắp đến, ngờ mẹ Trần hề phát giận, giận con tranh thủ, chỉ là mặt sầu lo: "Vậy chẳng lẽ Tiểu Tạ được à."

      Nghe thấy lời này Trần Yên Thực thầm trợn trắng mắt, nhưng trước mặt mẹ già bé ngoan, nhưng vẫn nhắc nhở: "Mẹ, cục cưng sắp bốn tháng rồi."

      Mẹ Trần vỗ vỗ đầu: "Đúng, vậy từ khi mày mang thai Tiểu Tạ nó chạm tới mày à?"

      Đỏ ửng mặt Trần Yên Thực rút từ sớm, trước mặt Trần mẹ nó tự động rút lui, tự động đơn thuần hóa đoạn đối thoại này, cố gắng để bản thân suy nghĩ miên man.

      " có."

      "Vậy trước khi mày mang thai sao?"

      " lần."

      Mẹ Trần cũng im lặng, vẫn im lặng, làm lần có...

      Ba Trần từ trong phòng ra, chuẩn bị tới nhà ông bạn già chơi hai ván cờ, ngang qua phòng Trần Yên Thực, vốn định tiếng, nhưng cảm nhận bầu khí yên tĩnh đến mức quỷ dị ở đây, ông yên lặng rời khỏi phòng.

      Mẹ Trần lâm vào trầm tư, Trần Yên Thực vụng trộm ăn mấy khối bánh bích quy, ụm ụm, ăn ngon.

      "Mẹ này, từ khi có thai tới giờ, ngay cả lần cũng có, có phải là do lần đầu tiên thoải mái ?"

      ... Trời ơi, có nhà ai mà mẹ thảo luận với con chuyện này ?

      Trần Yên Thực dám uống say, nhớ , đành phải hàm hồ : "Hẳn là cực thoải mái." nghĩ đến ngày đó, lúc ra ngoài, phần eo đau nhức của mình, đau đớn giữa hai chân khó lòng bỏ qua, còn thêm tư thế khập khiễng đường, phỏng đoán tình hình chiến đấu tối hôm đó hẳn là rất kịch liệt, ừm , hẳn là cực thoải mái mới rất kịch liệt được.

      "Vậy kỳ quá, chẳng lẽ Tiểu Tạ có người ở ngoài?"

      Lời này khiến Trần Yên Thực vui: "Mẹ, mẹ gì vậy? Tạ Cảnh Thâm là hạng người như vậy sao?"

      Mẹ Trần ai oán liếc cái: "Tuy rằng cảm giác Tiểu Tạ là người tệ, nhưng rốt cục vẫn tiếp xúc sâu, nếu phải là mày mang thai, mày với Tiểu Tạ lại là bạn học nhiều năm, hơn nữa mẹ với ba mày tin tưởng phán đoán của mày, mày nghĩ mẹ với ba mày có cho mày lập gia đình ?"

      " đâu, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, Tạ Cảnh Thâm tuyệt đối đâu." Dù sao người ta nhiều năm đương như vậy, vừa kết hôn với con có người trong lòng sao, vận khí của con có mốc như vậy ? Nhưng mà, ấy có mình ?

      Trần Yên Thực lại rơi vào vòng lẩn quẩn này lần nữa.

      nhiều ngày nay loay hoay với vấn đề này đến đau não luôn, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội về nhà, cần ở cùng nhà với Tạ Cảnh Thâm, lòng vòng hồi cũng về vấn đề này.

      Mấy ngày nay lúc đối mặt với Tạ Cảnh Thâm, Trần Yên Thực hơi mắc cỡ ngại ngùng chút, có khi sắp ra miệng, nhưng trong nháy mắt lại nghẹn về, cũng biết đây là tâm lý gì, muốn biết nhưng lại sợ biết được, hoặc là sợ kết quả được như mình mong đợi.

      Thường thường càng tới gần đáp án, lại càng sợ hãi hơn, nếu ngay từ đầu dám hỏi ra miệng, giống như có thứ gì nghẹn ở đó, vừa suy vừa kiệt.

      Nếu là người khác , Trần Yên Thực phải rối rắm, sảng sảng khoái khoái hỏi ra miệng: "Này, cậu thích tôi à?"

      Nhưng mà đối phương phải là người khác, là Tạ Cảnh Thâm, rất xem trọng đáp án của .

      Mẹ Trần đau lòng đánh giá con nhà mình: "Bộ dáng của con cũng tệ, chẳng lẽ có lực hấp dẫn với đàn ông sao?" xong mẹ Trần lại đánh giá vài lần, tiếp tục , "Đúng vậy, vốn dáng người đẹp, ốm nhách gầy trơ xương, tuy rằng mang thai có béo lên, nhưng mà mang thai rồi, ai mà thích?"

      Trần Yên Thực: ... Được rồi, con nữa.

      "Đúng rồi, vậy ở nhà ai làm việc nhà?"

      " nửa nửa."

      Trần Yên Thực nghĩ đến có lần, đúng là rảnh rỗi cực kỳ, bày đặt lau nhà, rất vui vẻ, ngờ đúng lúc Tạ Cảnh Thâm về, lúc này tước đoạt đồ lau trong tay , bế đặt ngồi sofa, rất nghiêm túc: "Lau nhà mệt lắm, thắt lưng của em chịu nổi, sau này cho làm nữa."

      Từ đó về sau, sàn nhà đều được bác sĩ Tạ bao thầu.

      Công việc nhà duy nhất mà Trần Yên Thực làm đó là ôm đồ bỏ vào máy giặt, sau đó lấy ra rồi phơi khô. Đương nhiên, nếu vào buổi sáng bác sĩ Tạ cần đến bệnh viện loại chuyện này cũng được bác sĩ Tạ bao thầu luôn.

      Lại tiếp, khi lần đầu tiên Trần Yên Thực giặt quần áo, rất ngượng ngùng, quần áo hai người tách ra giặt riêng, sau này ngại phiền, quăng chung vào, vì thế từ từ cũng nhìn quen hình ảnh sau khi giặt xong quần áo của hai người quấn vào nhau ở cùng chỗ.

      Khụ khụ, nửa hơi bất công.

      "Ai nấu cơm?"

      "Đương nhiên là ấy." Trần Yên Thực xong thần kinh lập tức run lên, trước khi mẹ Trần phát hỏa vội vàng , "Nhưng con có học, đấy!"

      Mẹ Trần hoài nghi nhìn cái: " sao?"

      Trần Yên Thực gật gật đầu.

      Mẹ Trần chau chau mày: "Coi như mày cũng giác ngộ chút, đối với người như mày, có có câu cực kì thích hợp, nếu muốn bắt lấy tim của người đàn ông, phải bắt được dạ dày của cậu ta trước."

      "Dạ dạ." Trần Yên Thực gật đầu.

      "Giỏi lắm, tối này mày nấu cơm , mẹ với ba mày xem tay nghề của mày thế nào rồi."

      "..."
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, chapter 25

      Edit: La Na

      cảnh khốn cùng Tạ Cảnh Thâm như tâm linh tương thông xuất tại trước cửa nhà Trần Yên Thực để giải trừ.

      Mẹ Trần mở cửa nhường Tạ Cảnh Thâm tiến vào: "Tiểu Tạ con đến rồi đấy à."

      "Dạ, mẹ."

      Mẹ Trần nghe xưng hô như thế nhất thời vui mừng như nở hoa : "Ôi chao, ai, ôi, con với Trần Yên ăn cơm xong rồi hẵng ."

      "Dạ được, ba với Trần Yên đâu ạ?"

      "Ba con à, chắc là lại tới nhà người ta chơi cờ rồi, đợi lát nữa tự ông ấy về thôi, Trần Yên ở phòng bếp đó, hôm nay nó xung phong nhận nấu ăn, để chúng ta nếm thử tay nghề của nó."

      Từ khi Tạ Cảnh Thâm vào nhà, Trần Yên Thực luôn chú ý phòng khách, nhưng mẹ Trần trấn thủ ở phòng khách, lại dám ra khỏi phòng bếp, đành phải đứng ở cửa bếp nghe lén hai người chuyện, bây giờ nghe mẹ Trần đổi trắng thay đen như thế, quả thực là khóc ra nước mắt, đâu có muốn nấu cơm đâu, còn chưa học được cái gì đây nè, hu hu!

      Hai tay Trần Yên Thực tạo thành chữ thập, Tạ Cảnh Thâm, mau tới cứu em . T^T

      "Trần Yên?" Trần Yên Thực nghe Tạ Cảnh Thâm mở miệng lần nữa, nhất thời nín thở tập trung nghe, chỉ nghe tiếp tục , "Để con thăm ấy chút."

      " thôi thôi."

      Bớt nguy hiểm, Trần Yên Thực quên mất trận giận dỗi với Tạ Cảnh Thâm, nhìn như nhìn cứu tinh đến, hai mắt sáng lên, nhìn đôi mắt đáng thương của khiến Tạ Cảnh Thâm nhướng mi cười cười: " đến đây."

      Trần Yên Thực cầu còn được, mau chóng lui qua bên, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : "Em phòng khách ."

      Trần Yên Thực mạnh lắc đầu, dám chịu phạt đâu, mẹ già đuổi đánh mất?

      Tạ Cảnh Thâm suy tư chút, rồi ôm lấy đến phòng khách, với mẹ Trần là mang thai thể đứng lâu được.

      Đợi Tạ Cảnh Thâm quay lại phòng bếp, ánh mắt của mẹ Trần oanh tạc lên người Trần Yên Thực: "Mày chút, mày học cái gì vậy?"

      "Con, tạm thời con học xong... nướng bánh cookie." Trần Yên Thực có chút chột dạ.

      Bất quá Mẹ Trần nghe , bà lại lắp bắp kinh hãi, vốn tưởng rằng lúc trước nghe con bé bảo học nấu ăn, cũng chỉ là chơi mà thôi, bà cũng tính cho con bé nấu cơm , kết quả chắc canh bà phải tự mình tới, nhưng ngờ, con bé này học !

      "Tạm thời tin con đấy, ngừng cố gắng."

      Trần Yên Thực gật đầu mạnh, nhưng phải học tới năm tháng nào mới đạt tới trình độ của Tạ Cảnh Thâm đây chứ, ngay cả trình độ của Tạ Cảnh Thâm cũng đến, làm sao mà tới chuyện bắt được dạ dày của cơ chứ.

      Nghĩ đến đây, bỗng phỉ nhổ khinh miệt bản thân, từ khi nào cũng tin vào lời như vậy, lại phiền về vấn đề này vậy chứ. chưa từng nghĩ cũng chưa từng làm gì muốn bắt lấy tâm của người đàn ông, kiêu ngạo của cho phép làm chuyện đó.

      Nhưng còn phải xem đối phương là ai, chưa gặp được người khiến cam nguyện cúi đầu.

      bàn cơm, Tạ Cảnh Thâm chăm sóc Trần Yên Thực mọi cách, cực kì nghiêm túc, mẹ Trần thấy vậy, những lo lắng trước mặt Trần Yên Thực cũng tan thành mây khói.

      đường về, chỉ còn lại hai người bọn họ ở chung, lúc này ý nghĩ kì quái của Trần Yên Thực lại trở lại, mình ngồi ghế sau buồn hé răng, dường như Tạ Cảnh Thâm nhận thấy bầu khí đúng, mở miệng hỏi: "Sao chuyện?"

      " cái gì?"

      Tạ Cảnh Thâm cũng phải là người giỏi tìm đề tài, im lặng lát mới hỏi: "Muốn nghe nhạc ?"

      "Được."

      "Nghe ai?"

      "... Ai cũng được."

      để ý thấy trong di động của Trần Yên Thực đều là những nữ ca sĩ như: Tôn Yến Tư, Trần Khởi Trinh, so với sở thích lúc trước khác lắm.

      thích nhạc Trung, thích nhạc ngoại, bởi vì khó hiểu, lười suy nghĩ.

      "Ngày mai chọn giường em bé ."

      "... Ngày khác , ngày mai em có việc."

      Tạ Cảnh Thâm im lặng lát, đồng ý: "Được."

      Sớm chiều ở chung với Trần Yên Thực, mấy ngày nay bỗng trở nên kì quái đương nhiên là đặt trong lòng, nhưng biết nguyên nhân, giận dỗi, cũng biết dỗ thế nào, đành phải theo .

      Ngày hôm sau Trần Yên Thực hẹn Thẩm Lệ ra ngoài cho hết thời gian.

      Mấy ngày hôm trước Thẩm Lệ và Trần Yên Thực nhắc tới muốn mua con ấy mấy bộ quần áo, hẹn ra ngoài, lúc đó Trần Yên Thực lập tức đồng ý.

      "Chị Thẩm, cần chờ con chị tan học rồi chọn sao?"

      " cần, con bé chọn đâu, em trẻ tuổi, ánh mắt tốt hơn chị, giúp chị nhìn mấy bộ đẹp mắt nhé."

      Trần Yên Thực chưa từng thấy con Thẩm Lệ, lúc tới nhà Thẩm Lệ, bình thường con chị ấy đều ở trường học, cũng nhìn qua ảnh chụp rồi, đúng là đứa trẻ đáng , khi cười rộ lên ánh mắt như hình mặt trăng lưỡi liềm, nhưng có vẻ gầy hơn những đứa trẻ cùng lứa.

      "Hiểu Hiểu thích màu gì vậy chị?" con Thẩm Lệ tên là Khương Hiểu Hiểu.

      "Bé thích màu sắc rực rỡ chút, màu đỏ , màu lam nữa."

      "Em thấy cái này cũng tệ."

      ...

      Ánh mắt Trần Yên Thực luôn tự giác bị hấp dẫn bởi quần áo dành cho trẻ , Thẩm Lệ thấy thế hỏi: "Còn mau chạy qua xem ?"

      Trần Yên Thực qua, chưa từng chọn quần áo cho trẻ sơ sinh, giờ phút này bản thân tựa như đứa trẻ sơ sinh, đối với quần áo giày dép dành cho trẻ đều thấy ngạc nhiên.

      " quá ."

      Thẩm Lệ thấy thế cười khẽ: "Em có biết đứa trẻ sơ sinh lớn cỡ bao nhiêu ?"

      Trần Yên Thực lắc đầu: "Em chưa từng thấy."

      "Hiểu Hiểu nhà bọn chị lúc vừa sinh ra có lẽ là lớn như thế này…" Thẩm Lệ đo cánh tay của mình, "Đại khái là khoảng 50 cm, rất , chị ôm nó mà chị cứ sợ nó rớt."

      "Có khoa trương như vậy ?"

      "Đương nhiên là có, lúc Hiểu Hiểu sinh ra được hơn năm cân, nhiều nếp nhăn lắm, xấu chết được."

      Trần Yên Thực cười : "Sao chị lại con của mình như vậy chứ?"

      "Là , chị thấy đứa trẻ sinh ra mà dưới sáu cân là cực nhiều nếp nhăn, đừng hy vọng nó đáng , nhưng sau mươi ngày nở ra, biến thành tiểu mỹ nữ."

      "Thay đổi nhanh như vậy à?"

      "Cục cưng trước ba tháng là thay đổi nhanh nhất, lúc đầy tháng cục cưng cũng khá lớn rồi, nhưng cục cưng cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ ăn, ăn ngủ, ngủ rồi dậy."

      "Vậy phải là giống heo rồi sao?"

      "Chính là heo con đó, em còn phải lo cho bé mọi phương diện ăn uống vệ sinh, mệt sống mệt chết, chỉ là…" Thẩm Lệ nhìn thoáng qua Trần Yên Thực, "Đều là cam tâm tình nguyện, làm cha mẹ ai cũng có tâm tình như vậy."

      Trần Yên Thực nghe vậy khỏi tưởng tượng hình ảnh này chút, tiểu bảo bảo mềm mềm mại mại, miệng mút ngón tay của bé, nằm ngửa giường vào giấc ngủ, thà chất phác vô tà, chỉ là ngẫm lại, trong lòng liền rối tinh rối mù, mấy vật đặt trước mặt cũng trở nên đáng hơn hẳn.

      Thẩm Lệ cũng người làm mẹ, nhìn thấy như vậy cũng biết suy nghĩ cái gì, : "Dành cho trẻ , tốt nhất là mua quần áo sợi bông, làn da bé non mềm, phải chất liệu nào cũng được đâu, chọn chất liệu phải lấy thoải mái làm đầu."

      " chỉ quần áo trong người, mà ngoài quần áo cũng phải cực kì chú ý, cục cưng hơn hai tháng là lúc răng miệng phát triển, cầm được cái gì cũng cho vào trong miệng ăn, liếm rất lợi hại, phải chú ý..."

      Trần Yên Thực nghe rất nghiêm túc, ghi tất cả vào đầu.
      Trước khi , Trần Yên Thực mua đôi giày trẻ em.

      Thẩm Lệ giày tạm thời thực dụng, trong khoảng thời gian ngắn đứa trẻ chưa được, Trần Yên Thực lại kiên trì có ngày dùng tới, thực ra là cầm lấy đôi giày , đôi giày còn lớn bằng bàn tay của , nhìn nó đáng hết sức, vì thế nỡ buông xuống.

      " đón con chị trước rồi quay lại?"

      "Được."

      Thẩm Lệ khởi động xe đến trường tiểu học của Khương Hiểu Hiểu.

      Bên ngoài trường học có rất nhiều phụ huynh, khi tan học rất hỗn loạn chật chội, Thẩm Lệ bảo Trần Yên Thực ở xe đừng xuống, còn chị đón Khương Hiểu Hiểu.

      Lúc Trần Yên Thực nhìn thấy hai mẹ con, rất kinh ngạc, Thẩm Lệ lại đường ôm Khương Hiểu Hiểu, Khương Hiểu Hiểu 8 tuổi, 8 tuổi nào lại để mẹ đường ôm về kia chứ.

      Thẩm Lệ ôm Khương Hiểu Hiểu ngồi ở ghế sau, hỏi lại Trần Yên Thực: "Có cầu quá đáng, em có thể ngồi ghế sau với con bé ?"

      Trần Yên Thực liên tục gật đầu, đẩy cửa ghế phụ ra, ngồi bên cạnh Khương Hiểu Hiểu.

      "Cảm ơn." Thẩm Lệ mỉm cười với , rồi lại với Khương Hiểu Hiểu, "Đây là bạn của mẹ, dì Trần."

      Khương Hiểu Hiểu rất lanh lợi, nhìn con bé khiến người ta thương: "DìTrần."

      "Hiểu Hiểu, xin chào." Giọng của Khương Hiểu Hiểu hơi , lúc Trần Yên Thực chuyện cũng vặn tiếng lại, sợ quấy nhiễu con bé.

      Tiếp xúc gần gũi mới phát hình như thân thể của đứa trẻ này được tốt lắm, tuy rằng thoạt nhìn khác gì với những đứa trẻ khác, nhưng bên cạnh con bé cảm giác được, khi con bé chuyện giọng khá , cười cũng là giọng cười, luôn yên yên tĩnh tĩnh, chỉ có thể để ý khóe miệng bé giơ lên bao nhiêu mà phán đoán con bé có bao nhiêu vui vẻ.

      Trần Yên Thực nhớ tấm ảnh chụp con bé cười rất rạng rỡ, tương lại rộng mở, vốn tưởng rằng là bé khỏe mạnh, nào biết chẳng phải.

      đứa trẻ khỏe mạnh được chúng bạn chào đón, đứa trẻ nào chịu chơi chung với người khỏe mạnh, Khương Hiểu Hiểu ở trường học hẳn là được vui vẻ lắm.

      Thẩm Lệ bỗng nhiên mở miệng: "Con bé thích nhiều người, ở trường cũng có nhiều đứa trẻ giống con bé lắm." giọng của chị vốn mềm mại, lúc chuyện với con còn thêm chút dịu dàng, "Hiểu Hiểu, hôm nay ở trường học có vui ? Có chuyện gì vui muốn kể với mẹ ?"

      "Vui lắm. Mẹ, mẹ có nhớ lúc trước con có kể với mẹ, Đường Đường bạn ấy thích bạn nam sinh lớp bên cạnh ?"

      "Nhớ chứ."

      "Đường Đường , hôm nay bạn nam sinh này tặng bạn ấy cái móc khóa, treo túi sách."

      " sao? Đường Đường có vui ?"

      "Rất vui, con cũng rất vui."

      Trần Yên Thực rất ít khi tiếp xúc với trẻ con, cho nên hôm nay nghe cuộc đối thoại của Khương Hiểu Hiểu với Thẩm Lệ khiến có chút thể tưởng tượng được.

      "Hiểu Hiểu có mến nam sinh ?"

      " có."

      "Hiểu Hiểu của chúng ta như vậy xinh đẹp, chắc chắn là có rất nhiều nam sinh thích con."

      " có."

      “Đồ ngốc, bọn họ chắc chắn là vụng trộm thích con, cho con biết."

      " vậy sao mẹ?"

      "Đương nhiên rồi, sao mẹ lại lừa con chứ?"

      Trong thế giới của trẻ con, thích luôn rất đơn giản, mà được người khác thích, luôn vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Phong nguyet, PhongVythư hồ thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 26

      Edit: La Na

      Tuần thứ mười sáu đến bệnh viện kiểm tra thai đợt hai, vì hẹn trước, tuy phải kiểm tra nhiều thứ nhưng cũng mất nhiều thời gian lắm, chỉ là kết quả kiểm tra lượng đường trong máu tạm thời chưa lấy được.

      Sau khi kiểm tra xong, bà Tạ đặc biệt dặn buổi tối qua ăn cơm, Trần Yên Thực khéo léo gật đầu.

      Đêm đó Trần Yên Thực gặp được em họ Tạ Tịnh Nghiêu của Tạ Cảnh Thâm ở nhà họ Tạ nữa.

      Tạ Cảnh Thâm giải thích: “Ba mẹ Tịnh Nghiêu ly hôn từ khi con bé còn , bận việc buôn bán nên để con bé ở nhà bên , cho nên Tịnh Nghiêu hay chạy sang đây lắm.”

      Nhưng mà hiển nhiên lần này gặp Tạ Tịnh Nghiêu chẳng phải là chuyện ngoài ý muốn.

      Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm đến sớm, Tạ Tịnh Nghiêu vừa gặp bọn họ dính: “ hai, chị hai.”

      Tạ Cảnh Thâm nhịn được cau mày: “Sao em lại đến đây?”

      “Mợ út bảo em tới mà, mợ chị hai tới, sợ là chị hai chán chứ bộ.” Tạ Tịnh Nghiêu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội, lý do của quang minh chính đại, thèm sợ đâu! hai luôn cho tới gần chị hai, vậy càng muốn lại đấy!

      Trần Yên Thực nghe vậy cười cười: “Vậy phải phiền em rồi.”

      Tạ Tịnh Nghiêu lắc đầu: “ phiền phiền.”

      Có Tạ Tịnh Nghiêu ríu rít kế bên, Trần Yên Thực cũng thoải mái hơn chút, mãi cho đến khi lên bàn ăn đều là cười tủm tỉm.

      Trần Yên Thực là đối tượng quan trọng cần được chăm sóc, bà Tạ chỉ vào đĩa thức ăn cho Trần Yên Thực xem: “A Cảnh con thích ăn món này, thử tay nghề của mẹ xem, so với A Cảnh như thế nào?”

      Trần Yên Thực rất lúng túng, ra việc Tạ Cảnh Thâm ở nhà nấu ăn bị bại lộ, người mẹ chồng này có cảm thấy đủ hiền lương thục đức mà ghét bỏ ? Đương nhiên Trần Yên Thực biết lời bà Tạ vừa có ý gì khác, nhưng vẫn nghĩ, cảm thấy bản thân phải là hiền thê lương mẫu hơn nữa bản thân lại thấy có chút nguy hiểm nào, huh u hu~~ sinh đứa xong mình có bị ghét bỏ ?

      “Trần Yên à, hôm nay trời ấm dần lên rồi, nếu con có việc gì nhớ ra ngoài phơi nắng nhé.”

      “Dạ dạ, được ạ.”

      “A Cảnh, con cũng vậy, nên mang Trần Yên lại nhiều mới được, sau mừng năm mới đây là lần đầu tiên hai đứa tụi con qua đây ăn cơm đó.”

      “Dạ.”

      Ăn cơm tối xong bà Tạ giữ hai người ở lại qua đêm hôm.

      Thịnh tình khó từ, Trần Yên Thực nhìn thoáng qua Tạ Cảnh Thâm, trước khi mở miệng đồng ý, biết chỉ cần tỏ ra chút đồng ý, chắc chắn Tạ Cảnh Thâm từ chối, nhưng mà đây là người nhà của , là vợ của , thể vì cầu bốc đồng của mình, vì lo lắng cho cảm xúc của mình mà chìu mình được, phải cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của người vợ, hòa nhập vào gia đình của .

      Bà Tạ nhận được đáp án xác định, nhất thời cười khép miệng được: “Tụi con cứ ở phòng của A Cảnh , dọn dẹp xong cả rồi.”

      “Dạ.”

      Tạ Tịnh Nghiêu nghe thế lập tức : “Mợ út, con cũng ngủ ở đây nhé.”

      !”

      Cùng xem tivi với hai người lớn tuổi lát, lúc này Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực mới về phòng.

      Phòng Tạ Cảnh Thâm rất bình thường, cũng rất sạch , còn giữ lại hình ảnh lúc học trung học, hằng năm đều ở nước ngoài, thời gian ở nhà chỉ đếm đầu ngón tay, trước khi về nước công tác, hai ông bà dọn dẹp bên kia xong từ lâu, sau khi về nước trực tiếp ở bên kia luôn, lâu lâu mới về ở bên này, cho nên căn phòng bên này thay đổi nhiều, giấy khen, cúp đều được bày biện khá nhiều.

      chuyến này Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực với nhau mấy câu, đột nhiên ở chung khiến Trần Yên Thực được tự nhiên, cầm lấy tờ giấy khen lật qua lật lại.

      Tạ Cảnh Thâm qua nhìn nhìn: “ còn nhớ chúng ta cùng tham gia.”

      Trần Yên Thực ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ: “HÌnh như em chỉ được cấp tỉnh thôi, vẫn là giỏi.” phe phẩy tờ giấy chứng nhận.

      Tạ Cảnh Thâm cầm lấy, thu lại: “ có gì hay để xem đâu, em cũng có ít mà.”

      sớm mất hết rồi, đâu giữ được toàn vẹn như chứ.”

      ở nước Mĩ mãi, mấy thứ này chỉ để ở đây thôi, chưa từng động tới.”

      Trần Yên Thực nhìn sườn mặt của , hiểu vì sao nụ cười của rất đơn, khiến người khác phải đau lòng, bất giác hỏi ra miệng: “Vậy ở nước Mỹ, nhiều năm như vậy, có ổn ?”

      tự nhận mình chỉ hỏi câu hết sức bình thường, nhưng đột nhiên Tạ Cảnh Thâm lại dừng lại, sẵn tiện nở nụ cười chân từ đáy mắt, kiên định nhìn : “Rất ổn, ban đầu quen lắm nhưng dần cũng thành quen.”

      Trần Yên Thực biết câu hỏi này có gì đáng để cười như vậy, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của , câu chất vấn của cũng bị ngăn lại ở yết hầu.

      Tạ Cảnh Thâm đến bên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây.”

      Trần Yên Thực lại gần, bị kéo vào trong ngực: “Mấy ngày nay thế nào?”

      sao cả.”

      Tạ Cảnh Thâm cẩn thận nhìn , dường như muốn ra cái gì đấy.

      Dưới ánh mắt nghi ngờ và dịu dàng của , dũng khí dâng trào: “Tạ Cảnh Thâm.”

      “Hả?”

      Căn phòng cực kì yên tĩnh, cho nên ngay cả hô hấp cũng trở nên ràng, Trần Yên Thực nhìn thẳng vào , bộ dáng nghiêm trang: “ có biết thích người là cảm giác như thế nào ?”

      …”

      Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Tạ Tịnh Nghiêu, nhìn thấy sắc mặt Tạ Cảnh Thâm được tốt lắm, vội vàng mở miệng: “Em tìm chị hai.”

      ai dạy em trước khi vào phòng phải gõ cửa à?”

      Tạ Tịnh Nghiêu le lưỡi.

      Bầu khí vừa nãy hoàn toàn bị phá hư, Trần Yên Thực thở ra hơi, rời khỏi cái ôm của : “Em ra ngoài chút.”

      Đóng cửa lại, Trần yên thực có chút nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      theo em .” Tạ Tịnh Nghiêu nháy mắt mấy cái, Trần Yên Thực chân tướng, theo bé đến thư phòng.

      Chờ vào, Tạ Tịnh Nghiêu đóng cửa lại, mở đèn lên: “ hai của em hay làm bài tập trong này lắm.”

      “Ừ.” Trần Yên Thực bé muốn biểu đạt cái gì.

      “Bên này đều là sách của ấy.”

      Trần Yên Thực theo qua, nhìn hàng loạt sách được sắp xếp chỉnh tề, vẫn hiểu như cũ.

      Đột nhiên Tạ Tịnh Nghiêu trừng mắt nhìn : “Hôm hôn lễ gặp chị em thấy quen quen, hình như gặp ở đâu đó rồi.”

      Trần Yên Thực cười khẽ: “Làm sao em gặp chị rồi được.”

      Tạ Tịnh Nghiêu ra vẻ thần bí: “Sao lại thể chứ?” xong bé lấy quyển sách từ giá xuống, nhưng đây phải là chỗ quan trọng, quan trọng là quyển sách này là sách ngoại ngữ, thứ tiếng duy nhất Trần Yên Thực có thể nhận biết là tiếng , mà sách này hiển nhiên phải, xem có vẻ là tiếng Nga.

      hai em, còn biết tiếng Nga à?”

      biết, đây là tiếng Nga à?”

      “Chắc vậy.”

      “Ai ai ai, kệ nó…” xong Tạ Tịnh Nghiêu lật qua lật lại, lấy ra trang giấy “Phạch phạch phạch phạch~”

      Trần Yên Thực chỉ cho bé là tâm tính còn con nít, khẽ cười tiếng, nhìn qua “trang giấy ” trong tay bé, thực tế, là tấm hình, là tấm hình trong giấy khen, của .

      “Là chị à chị hai?”

      Giọng của Tạ Tịnh Nghiêu rất hưng phấn, đầu óc của lại kịp phản ứng, nghe câu hỏi của bé, thân thể trả lời trước bước, gật gật đầu.

      “Em em thấy chị rồi mà, tấm hình này em thấy từ nhiều năm trước rồi, nếu , hôm nay em nhớ ra đâu, vừa nãy đến xem chút, là chị.”

      “Là sao?”

      “Đúng rồi, lúc đó hai ở nước ngoài, em ở nhà này, em cũng ở trong này làm bài tập, nhàm chán nên xem mấy quyển sách của hai chút, muốn tìm xem có bút kí hay , quyển sách này đặc biệt, em rút ra, kết quả là xem chẳng hiểu gì cả, nhưng mà lại thấy được tấm hình này, trước giờ em còn chưa thấy hai em gần nữ sinh nào cả, còn tưởng rằng đây là bạn của ấy, hỏi ấy chả chịu .”

      “Chị với em lúc trước phải là người , đây là chị tặng cho em.”

      Tạ Tịnh Nghiêu trừng mắt: “Khi đó chị kết giao à?”

      có.” Trần Yên Thực lắc đầu, cấp ba năm ấy phải báo danh thi đại học, cần có rất nhiều hình thẻ, bạn học chuẩn bị rất nhiều, cũng ngoại lệ, sau đó biết là ai dẫn đầu, đột nhiên lúc đó, chuyện trao hình thẻ ngay trong lớp học được tiến hành hừng hực khí thế, tiếp đó được lan truyện đến toàn cấp.

      Tuy cũng có mấy nam sinh muốn hình của , nhưng cũng từ chối cả, trong thâm tâm cho rằng đây là chuyện cực nhàm chán.

      Mãi đến khi Viên Lộ trêu , đưa tấm hình thẻ của mình cho : “Cho mình tấm của cậu .”

      Viên Lộ mở miệng, Trần Yên Thực từ chối, động tác tay, ngoài miệng cũng quên làm tổn thương ấy: “Sao cậu cũng nhàm chán như vậy?”

      Viên Lộ lại rất đứng đắn trừng lại : “Sao lại nhàm chán chứ? Sauk hi tốt nghiệp chưa chắc gặp được, giữ lại để nhớ nhung thôi, ai giống cậu, vô tâm như vậy, sau khi tốt nghiệp chắc chắn là cậu quên béng mình .”

      Trần Yên Thực mờ mịt đầu hàng: “Được được được, mình sai, mình sai mình sai.” Sau đó ôm hình của Viên Lộ đặt vào trong ngực, cố tỏ ra thâm tình, “Viên Tiểu Nai là tình nhân mà đời này mình thể quên được.”

      Viên Lộ bị phô trương của chọc cười, cầm lấy tấm hình của còn : “Thấy tấm hình của cậu mình an lòng rồi, xấu hơn cả mình.”

      “…”

      Sau đó Trần Yên Thực nhiệt huyết sôi trào, cầm hình của mình tìm nam sinh lớp kế bên mà theo đuổi, kết quả bị người ta từ chối nể mặt, Trần Yên Thực cũng thấy bi thương nhiều, giả bộ làm mặt quỷ, trở lại phòng học, thấy Tạ Cảnh Thâm bên cạnh, liền ném cho cậu ấy: “Vì tình cảm chúng ta học chung nhiều năm như vậy, thưởng cho cậu này.”

      Lúc đó Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, lúc phản ứng kịp Trần Yên Thực về chỗ của mình, cậu liền cất kĩ ảnh chụp.

      Sau này, lúc Trần Yên Thực tìm Tạ Cảnh Thâm hỏi về đề mục vật lý, bên cạnh có hai nữ sinh trao đổi ảnh chụp, Tạ Cảnh Thâm lén câu: “Đúng rồi, đáp lễ.” Sau đó, cậu lấy tấm ảnh chụp của mình ra đưa cho Trần Yên Thực.

      Có lẽ là vẻ mặt lúc đó của cậu rất bình thường, khiến Trần Yên Thực có suy nghĩ gì, hơn nửa, sửng sốt vài giây nghĩ đến lúc trước mình cho cậu ấy ảnh chụp, vì thế cũng vui vẻ nhận lấy.

      Nhưng mà, tấm ảnh của Tạ Cảnh Thâm đâu? Trần Yên Thực cau mày khổ sở, lại nghĩ mãi ra quăng tấm hình ở đâu.

      …” Tạ Tịnh Nghiêu gọi có chút chột dạ.

      Trần Yên Thực chuyển đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm tới, cau mày lấy ảnh chụp từ tay Trần Yên Thực, chất vấn: “Tạ Tịnh Nghiêu, tật xấu lật loạn sách này em học ở đâu thế?”

      Tạ Tịnh Nghiêu lè lưỡi trả lời, Trần Yên Thực vội vàng giảng hòa: “Em ấy trước kia nhìn thấy em, em tin, nên em ấy mới dẫn em đến đây đấy.”

      Hiển nhiên Tạ Cảnh Thâm tin, nhưng cũng truy cứu, nhìn Trần Yên Thực, lại nhìn nhìn ảnh chụp, theo tiêu chuẩn của chụp ảnh thẻ, tết tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn nhẵn, trán lộ ra vết đậu , trông rất trẻ tuổi, tuy là phải tuân theo quy tắc chụp ảnh thẻ nhưng biểu cảm của lại hề cứng ngắc, cười : “ thay đổi gì.”

      Trần Yên Thực giận, người phải đẹp hơn ảnh thẻ chứ.

      Dường như Tạ Cảnh Thâm được khơi gợi trí nhớ, hưng trí : “Đúng rồi, ảnh của đâu? Còn ?”

      Trần Yên Thực chấn động, báo ứng tới quá nhanh…
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :