1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: La Na

      Oa, Trần Yên Thực che mặt, rất ít khi dùng wechat, rất rất thích dùng, vì sao tất cả mọi người đều dùng wechat? Ài, thứ Trần Yên Thực tiếp cận nhiều, bản thân cứ tỏ vẻ mình chỉ quen dùng phần mềm chim cách cụt (QQ), nhưng thể ngăn cản được mọi người chung quanh dùng wechat, biết nhận được bao nhiêu lời mời, hãy liên lạc bằng phương tiện này, chỉ cần lần đăng ký, Viên Lộ rất ít khi liên lạc với , gần như mấy năm nay chưa từng liên lạc, nhưng khi Trần Yên Thực vừa bắt đầu dùng wechat, Viên Lộ thêm vào danh sách bạn bè.

      Viên Lộ là người bạn chơi rất thân thời trung học, Trần Yên Thực học ban tự nhiên, thành tích tốt, cũng nằm trong lớp trọng điểm, nhưng trong lớp trọng điểm, phần lớn đều là những bạn học đặc biệt nỗ lực ngày đêm học bài, Trần Yên Thực tương đối mê chơi, lúc ở trường rất nghiêm túc, phải làm bài làm, bản thân cũng mua chút tài liệu về để làm, nhưng biết vì sao lúc chơi, Viên Lộ cũng rất ham chơi, có rất nhiều đề tài chung giữa hai người, cùng nhau thảo luận tiểu thuyết nào thích xem, điện ảnh, minh tinh, ở đâu vừa mới mở tiệm bánh ngọt,…

      Nhưng mà lúc học đại học, Viên Lộ học nơi khác, hai người ngẫu nhiên liên lạc, kì nghỉ đông và nghỉ hè còn có thể hẹn gặp, sau khi tốt nghiệp hai người cũng đều bước con đường của mình, Viên Lộ trở về công tác, Trần Yên Thực lại chạy đến nơi khác, liên hệ càng ít, khi mừng năm mới nhắn nhau vài tin, trò chuyện vài câu chuyện phiếm.

      Giờ phút này Viên Lộ đột nhiên liên lạc với , nguyên nhân lắm, tin nhắn của Viên Lộ rất đơn giản: về rồi à?

      Trần Yên Thực: Ừa

      Viên Lộ: nữa chứ?

      Trần Yên Thực: Đúng vậy

      Viên Lộ: Oa, bạn học à, cuối cùng cậu cũng trở về thành phố H rộng lớn đầy hoài bão của chúng ta rồi, cậu có biết bên cạnh trường trung học của chúng ta mới mới quán coffee, bên trong bán bánh ngọt ăn ngon lắm đóooo, vài ngày gọi điện cho cậu, xem xem Tiểu Yên Yên chúng ta bộ dáng trưởng thành ra sao.

      Khóe miệng Trần Yên Thực giật giật, đám qua bay ngang đầu, trả lời: ...

      Nhưng những lời Viên Lộ vừa mang theo xa lạ, rốt cục tâm tình Trần Yên Thực còn buồn bực như vừa rồi.

      Viên Lộ: cho mình Số điện thoại.

      Trần Yên Thực gửi chuỗi số qua, bên kia gọi điện thoại lại, Trần Yên Thực lưu dãy số, bên kia lại gửi tin nhắn wechat đến: Có việc rồi, vài ngày nữa gặp!

      Tâm tình Trần Yên Thực rất tốt, Viên Lộ vừa nhắc tới bánh ngọt, bỗng nhiên rất muốn ăn đồ ngọt ~ đấm đấm giường ~

      Trần Yên Thực và Viên Lộ đều thuộc vóc người có ăn thế nào cũng mập, lúc còn học trung học, cứ đến ngày nghỉ là phố lớn ngõ có món ăn ngon đều bị càn quét, sống nguội kỵ, chua ngọt nhạt chấp hết.

      lần vào mùa hè, hai người lái xe đến bờ song chơi, bên đó có khoảng đất rộng bán rất nhiều đồ ăn ngon, quét sạch trận, lấp đầy bụng, tâm tình rất tốt, pose dáng ở bờ sông, Viên Lộ phối hợp chê vào đâu được, giơ hai tay lên làm thành cái khung, tách tiếng (tiếng máy ảnh), quả thực khiến biết mệt, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm, cưỡi xe đạp, có lẽ là thấy các nên mới dừng lại, dọa Trần Yên Thực nhảy dựng, lúc đó lui về phía sau bước, cau mày rống lên câu: "Cậu dọa người khác à?" Đáng tiếc có chút lực sát thương nào, khi đó Tạ Cảnh Thâm vẫn là cậu thanh niên có tính khí khá ôn hòa, đối mặt với Trần Yên Thực vô lễ cũng giận chút nào, đáp lại câu: " là các cậu à, ở đây làm gì?" Viên Lộ lập tức ra vẻ nghiêm trang, đào hố Trần Yên Thực: "Cậu ấy ăn dữ quá, quán gần trường học gì đó đều thỏa mãn được ấy." Trần Yên Thực nhìn thấy khóe miệng Viên Lộ nhịn được ý cười, lập tức bổ nhào qua: “Cậu khá lắm." Sau đó hai người ôm nhau thành khối cùng cười to, Tạ Cảnh Thâm cũng nheo mắt cười.

      Cụ thể Trần Yên Thực nhớ , ấn tượng sâu nhất chính là bầu trời vạn dặm mây, sáng lên tình bạn lấp lánh, đó là cười thiếu niên đến đặc biệt đẹp mắt.

      Oa, lại nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm rồi, vùi đầu, ngủ ngủ.

      Ngày hẹn hôm đó, Trần Yên Thực đến hơi sớm, vốn tính gọi ly thức uống của Mỹ, nghĩ nghĩ, vẫn gọi,ộgị ly nước lọc, sau khi Viên Lộ tới, vẫn chậm chạp chịu ngồi xuống, khóe miệng khẽ cười đánh giá Trần Yên Thực, Trần Yên Thực ngẩng đầu đối diện với , trong mắt đều là ý cười.

      Vốn cho rằng Viên Lộ lớn và vỗ mạnh vai cái, nào ngờ Viên Lộ chỉ là dè dặt cười cười, có thêm động tác gì, ngồi xuống trước mắt .

      Hai người nhìn nhau... có lời nào để ... Khụ khụ, Trần Yên Thực mở miệng trước: "Người đẹp, xin hỏi cậu là Viên Lộ à?"

      Rốt cục Viên Lộ nhịn được, bật cười, vì ngại đây là nơi đông người, nên nắm tay để bờ môi, nén để cười ra tiếng.

      Viên Lộ nũng nịu trả lời: "Chính là em đây." Dứt lời, dường như còn lời muốn , nhìn thoáng qua Trần Yên Thực.

      Trần Yên Thực nâng trán, còn tưởng rằng người này bước lên con đường thục nữ rồi, haiz, ngờ vừa mở miệng để lộ bản chất rồi.

      "Đứng đắn chút được à?"

      Viên Lộ liền ngồi nghiêm chỉnh: "Vâng, trưởng quan."

      Trần Yên Thực: "Sĩ quan, có thấy Tiểu Yên Yên đẹp lên ?"

      Viên Lộ: "Ừa! Biến dạng rồi!"

      Hai người đều nhịn được bật cười.

      Trần Yên Thực vươn tay đẩy Viên Lộ cái: " lâu gặp, Tiểu Viên Lộ đẹp đến mức mình sắp nhận ra rồi đấy."

      Viên Lộ lả lơi vén vén tóc: " xem, về bao lâu rồi hả?"

      "Ba tháng rồi."

      "Mọa, trở về lâu như vậy mà thèm liên lạc với mình?"

      Trần Yên Thực học giọng điệu nũng nịu vừa nãy của Viên Lộ: "Về gặp phải nhiều chuyện lắm, nhất thời quên thôi."

      Nhưng mà như vậy, tuy rằng lâu rồi liên lạc, nhưng gặp mặt lại hề có cảm giác xa lạ nào cả.

      Viên Lộ ôm cánh tay: "Như vầy , phải trừng phạt."

      "Phạt cái gì?"

      " xem phim kinh dị với mình!" giờ phút này hai mắt Viên Lộ quả thực là tỏa sáng, giọng cực kỳ hưng phấn, "Cậu biết đâu, gần đây mình thích xem phim kinh dị lắm luôn, mình lại sợ, vừa lúc cậu về, theo mình."

      Trần Yên Thực trợn trừng mắt: "Chán cậu đó, cái này có gì mà sợ?"

      "Xin cậu Tiểu Yên Yên."

      Hai tay Viên Lộ tạo thành chữ thập, duỗi nhanh đến trước mặt Trần Yên Thực, Trần Yên Thực mất hết tác phong: "Cậu phạt rồi, mình có thể tuân à?"

      Đêm đó Trần Yên Thực gọi điện thoại về nhà với mẹ Trần đêm nay về nhà, ngủ với bạn, mẹ Trần cũng biết Viên Lộ, lúc học trung học, Viên Lộ thường ngủ ở nhà Trần Yên Thực, cùng nhau xem phim truyền hình, làm bài tập, hai người dính như sam. Chỉ mấy ngày hôm trước, mẹ Trần thấy cả ngày Trần Yên Thực đều ở nhà nên hỏi sao hẹn bạn bè lúc trước chơi, còn nhắc tới con bé họ Viên nữa, phải lúc trước tụi con hay chơi với nhau lắm sao?

      Lúc qua KFC, Viên Lộ chạy vào mua ít thức ăn, Trần Yên Thực hiểu, ấy mới giải thích: "Để lát nữa lại làm học sinh cao trung."

      Đúng rồi, lát nữa hai người xem phim hẳn thể thiếu KFC và Coca.

      Viên Lộ ở nhà, ba mẹ ấy mua cho ấy phòng trọ , ở mình.

      Hai người làm tổ sofa, Viên Lộ cầm bản ghi xem có phim kinh dị nào hay , Trần Yên Thực cũng có chút hí hửng, cầm lấ nguyên đùi Gà lên gặm, vừa hỏi: "Được chưa?"

      Viên Lộ chỉ vào bộ phim: "Bộ này , diễn viên chính là Lý Tâm Khiết."

      "Tùy cậu."

      Viên Lộ để laptop lên bàn trà, Trần Yên Thực đột nhiên : "Để xa chút ."

      Viên Lộ ngậm french fries, nguyên nhân nhìn cái, nhưng dời laptop xa chút: "Cậu bị viễn thị à?"

      Trần Yên Thực vụng về chịu trả lời, chỉ hỏi: "Tên là gì vậy?"

      "Quỷ Vực."

      Bắt đầu luôn rất dọa người, Viên Lộ sợ quá ôm chặt lấy Trần Yên Thực, Trần Yên Thực rất bình tĩnh, nhưng mà càng về sau, người giữ được bình tĩnh đó là Trần Yên Thực, Viên Lộ luôn miệng chửi má nó.
      Last edited by a moderator: 29/9/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, chapter8

      Edit: La Na

      "Đáng ghét ~" Viên Lộ ngồi cạnh Trần Yên Thực, nhíu nhíu mày, quay đầu lại phát mặt Trần Yên Thực trắng bệch, vì xem phim kinh dị nên hai người mở đèn, giờ phút này chỉ có ánh sáng mỏng manh phát ra từ màn hình máy tính, dưới tình huống như vậy mà nhìn Trần Yên Thực, hơi có chút dọa người, Viên Lộ vội đẩy Trần Yên Thực cái: "Cậu đừng doa người ta nha."

      Trần Yên Thực có chút sững sờ: "Hả? Mình thế nào?"

      "Cậu sợ tới mức nào thế? Mình nhớ là cậu sợ mấy thứ này mà."

      "Mấy đứa này đáng thương, như vậy mà bị vứt bỏ, cậu xem, đều nhìn ra được hình người."

      Viên Lộ run run chút: "Sao nghe cậu dọa người vậy chứ?"

      Trần Yên Thực đứa tay che chở cho bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính: " dọa người sao? Chỉ vì bọn chúng bị vứt bỏ, cho nên bộ dạng mới xấu xí như vậy."

      Viên Lộ ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trần Yên Thực cái, xem phim kinh dị mà cũng cảm tính được như vậy sao?

      Cái này tính là gì? Đến cuối cùng nữ chủ nhận lại con , lúc đó lại phải chia lìa, Trần Yên Thực cắn cánh tay khóc, kêu lên tiếng rất thê thảm, Viên Lộ làm sao còn tâm tình xem phim kinh dị, chuyên môn đưa khăn giấy cho Trần Yên Thực.


      Xem xong tắt máy tính, Viên Lộ thấy Trần Yên Thực còn chưa tỉnh người lại: “Lúc trung học cùng xem phim Trái Tim Mùa Thu cũng thấy cậu khóc thảm như vậy đấy?”


      Trần Yên Thực khóc thút thít vốn dừng lại được, đồng thời quên trả lời Viên Lộ: “Bây giờ sao có thể so với lúc tuổi trẻ hiểu chuyện, lúc đó xem bi kịch tình cũng có thể khóc, thực tế đời này nào có nhiều tình thề nguyền cùng sống cùng chết như vậy chứ? Theo mình, vẫn là cha mẹ và bạn bè là tương đối đáng tin.”


      “Tuy rằng câu vừa nãy khiến mình rất vui, nhưng lời này mình thích, thế giới vẫn có rất nhiều tình tốt đẹp mà!”


      “Trần Yên Thực lườm bạn cái: “ đương rồi hả?”


      Viên Lộ nhíu mi: “Bằng cậu nghĩ xem vì sao mình lại muốn xem phim kinh dị với cậu?”


      Trần Yên Thực nhíu mày: “Sao thế?”


      ấy mình nhát gan, cho nên bảo mình sớm gả cho ấy chút, cần mỗi lần sợ hãi lại điện thoại bảo ấy đến, đến cùng còn phải ngại phiền toái sao, ha ha! Mình mới thèm làm thiếu phụ luông tuổi có chồng sớm đâu ~ cho nên sau đó mình ấy cần qua lại nữa, sau đó ta cười ha ha, còn nếu lễ tình nhân sang năm mà mình chưa xem đủ ba mươi bộ phim kinh dị phải chấp nhận lời cầu hôn của ảnh.”


      Trần Yên Thực tỏ vẻ rất ngạc nhiên, bởi vì bọn họ ở chung! Đây chính là nguyên nhân khiến cho Trần Yên Thực trực tiếp chia tay với bạn trai đầu tiên! Chỉ cái này thôi, người đàn ông muốn kết hôn, chứng tỏ ta nghiêm túc với đoạn cảm tình này, người đàn ông tốt như vậy chưa từng gặp qua > ___ <! Trần Yên Thực quên luôn cả khóc, lắc lắc hai tay Viên Lộ: “Cậu dùng sức hái hoa >___ ^!”


      “Cái gì? Khi nào cậu có thời gian xem cùng mình mấy bộ phim !”


      “Bây giờ câu xem được mấy bộ rồi?”


      bộ.”


      “Ha ha ~” Trần Yên Thực khinh bỉ Viên Lộ phen, “Mình thấy cậu vẫn là chờ lập gia đình ~”


      Viên Lộ vuốt ve tay : “Cậu chấp nhận kết hôn sớm như vậy sao?”


      “Trước kia mình muốn hai mươi tám tuổi kết hôn sinh con, xem ra bây giờ, quên .” Trần Yên Thực oán hận nhìn qua Viên Lộ, “Mình gặp được người đàn ông tốt như bạn trai cậu.”


      “Vậy cậu muốn gả cho dạng người như thế nào?”


      “Mình nghĩ mình muốn, người ‘mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song’! Ừa, đại khái là vậy . Lúc trước mình thích người lưu manh có cá tính chút, bây giờ chợt phát có cá tính hay là do cảm nhận của mình, còn lưu manh là thứ đáng khinh, cho nên, có phong độ là tốt nhất, người quân tử dịu dàng ~” Trần Yên Thực suy xét cực kỳ nghiêm túc, “Người như vậy, sống với nhau cũng tương đối thoải mái, có lẽ cãi nhau, đúng rồi, nhất định phải đẹp trai, như vậy mình mới soi mói ta được, hơn nữa gien ta là gien tốt, mình muốn con mình quá xấu.”

      * mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song: tài giỏi hơn người, mỹ mạo như ngọc, quyền thế vô song


      Sắc mặt của Viên Lộ cũng nghiêm túc hẳn lên: “Cậu mua đồ ăn à, còn chọn? Kết hôn là với người trong lòng, tình mới là nhân tố quyết định hôn nhân được vậy?”


      “Đương nhiên rồi, cậu có tình mĩ mãn rồi nên mới được những lời này.”


      “Cắt ~ nhưng mà nghe cậu , khiến mình nghĩ đến người rất hợp với cậu.”


      “Ai?”


      “Tạ Cảnh Thâm đó.” Viên Lộ nháy nháy mắt, “Lúc cậu cậu nghĩ tới ta đúng ~”


      Trần Yên Thực ngẩn người, ngờ Viên Lộ lại đột nhiên nhắc tới Tạ Cảnh Thâm, nhưng mà lúc , là nghĩ tới Tạ Cảnh Thâm sao? Hình như, đúng rồi.


      “Sao cậu lại nhắc tới ta vậy? Các cậu còn liên lạc à?”


      “Đương nhiên rồi, phải là ấy làm sao mình biết cậu về chứ.”


      Bỗng nhiên Trần Yên Thực có chút chờ mong: “Sao các cậu lại bỗng dưng tán gẫu với mình thế hả?”


      ấy gần đây tâm tình cậu tốt, bảo mình rảnh hẹn cậu ra ngoài, miễn cho cậu miên man suy nghĩ.”


      Bỗng nhiên đáy lòng Trần Yên Thực dâng lên tia sung sướng, bất giác đưa tay sờ sờ bụng, rồi chợt nghĩ đến, có thể là bởi vì trong bụng của có cục cưng: “Cái gì?”


      “Aiz, hỏi cậu sao tâm tình lại tốt?”


      có gì, ở cùng với cậu tâm tình mình rất tốt.”


      “Mình chờ ngày cậu tình nguyện với mình.”


      “Được rồi ~ Viên Tiểu Lộc chính là tri kỷ của Tiểu Yên mà.”


      “Đừng lãng, cậu nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm chút à, mình thấy ấy rất thích cậu đấy.”


      “Vì sao?”


      thích cậu, Tạ Cảnh Thâm kia dành nhiều thời gian như vậy để quan tâm cậu làm gì?”


      Trần Yên Thực sờ sờ bụng, bởi vì ta cũng muốn giữ đứa bé lại.


      Nhưng mà đây là quyết định rất trọng đại, hại phải lo lắng mấy ngày luôn.

      nhau ngủ, trong bóng tối Trần Yên Thực lại nghĩ đến bộ phim vừa mới xem, sờ lên bụng bản thân, nếu cần cục cưng này, nó cũng tới nơi đen tối khủng khiếp đó sao? đơn lớn lên, nó trở nên xấu xí đáng ghét hay vẫn là đứa bé trắng trẻo đáng , lòng mang thiện ý? Nhiều năm sau, hối hận vì bỏ rơi nó chứ? Nhưng mà cho dù hối hận cũng vô dụng, giống nữ chính trong phim, bây giờ mới hối hận, bé con đó cũng thể về lại nhân gian...


      Trần Yên Thực xoay người lại, co chân lại, cảm thấy bản thân cũng lẩm cẩm, bộ phim điện ảnh thôi mà, đâu phải là , sao lại lo lắng vấn đề này vậy chứ? Chắc là não bị chênh.


      Ép bản thân được suy nghĩ tiếp, cuối cùng mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.


      Nhưng mà ngủ an bình.


      nằm mơ đến nơi ở của đứa bé trong phim, khủng bố đến cực điểm, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục về phía trước, chợt nghe được tiếng gọi của đứa trẻ non nớt thanh thúy vang lên sau lưng: “Mẹ, mẹ...”


      phát hoảng, dường như là cảm ứng được, bắt đầu đáp lại giọng này: “Cục cưng, là con à?”


      Sau đó chợt nghe tiếng cười trẻ con khanh khách: “Mẹ, mẹ...”


      Trần Yên Thực theo tiếng cười qua, sau đó trước mắt từ từ sáng sủa lên, biến thành bờ cỏ xanh vì mênh mông, phía trước cách đó xa có đứa trẻ đáng , trắng trẻo mập mạp, nhìn Trần Yên Thực cười khanh khách, nhìn như nó mới học , về phía Trần Yên Thực, nghiêng nghiêng ngả ngả, bỗng chốc bị vấp ngã xuống đất, Trần Yên Thực vội vàng chạy tới ôm nó đứng lên, tay nho cầm lấy cánh tay , hàm răng còn chưa có mọc đủ, toét miệng cười, Trần Yên Thực cũng cười, đột nhiên gương mặt của đứa trẻ trở nên đáng sợ, gương mặt trọn vẹn, đầy đủ, cánh tay cầm lấy tay cũng trở nên mơ hồ, nó mở miệng: “Mẹ ơi, sao con lại xấu xí như vậy?”


      Trần Yên Thực bật tỉnh dậy, thở kịch liệt, đưa tay sờ sờ bụng, trái tim mới từ từ trở về chỗ của nó.


      Viên Lộ cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi : “Gặp ác mộng rồi hả?”


      “Ừ, có việc gì, cậu tiếp tục ngủ .”


      Viên Lộ vươn tay vỗ vỗ lưng của : “Đừng nghĩ nhiều, ngủ .”


      “Ừ.”


      Viên Lộ lại vào giấc ngủ rất nhanh, còn làm sao cũng ngủ được, cục cưng trong mộng thân thể trọn vẹn được đầy đủ luôn luôn tại trong đầu , muốn chuyển cũng chuyển được, cục cưng hỏi vì sao bản thân lại trưởng thành ra dạng này, muốn như thế nào, bởi vì cha mẹ cần con nữa, có người con, cho nên con mới có bộ dạng kỳ quái như vậy.


      Trong lòng có chút muộn phiền, ỉ đau, con có phải như vậy , ba con rất hi vọng con có thể đến, mẹ cũng nỡ bỏ con.


      Trần Yên Thực nhìn lên trần nhà, giọng hỏi: “Cục cưng, có phải con rất muốn sống cùng ba mẹ ?”


      Ngày hôm sau lúc Viên Lộ thức dậy, giường còn Trần Yên Thực, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đường đến phòng khách, mới nhìn thấy người: “Trần Yên?”


      Trần Yên Thực dọn xong bữa sáng: “Dậy? Mình mua bữa sáng rồi, rửa mặt rồi lại ăn.”


      “Sao cậu lại dậy sớm như vậy?”


      “Dậy dậy thôi.”


      “Tối qua cậu gặp ác mộng như thế nào?”


      là ác mộng còn bắt mình nhớ lại nữa à?”


      “Được được được, .”


      rửa mặt .”


      Trần Yên Thực lấy di động qua nhìn nhìn, có điện thoại cũng có tin nhắn, liền ném điện thoại qua bên, ngồi trong phòng khách ngẩn người, đợi Viên Lộ rửa mặt xong ngồi đối diện , cũng phát giác.


      Viên Lộ vươn tay quơ quơ trước mặt : “Nghĩ cái gì vậy?”


      .”


      “Đúng rồi, mình vừa mới xem di động, hôm qua lớp trưởng nhắn tin, có họp lớp, ?”

      Trần Yên Thực tương đối ít liên lạc với các bạn học cũ, hơn nữa với tình huống của bây giờ, cũng thích hợp lắm: “ .”


      “Vì sao nha, mấy năm nay cậu cũng , lần này phải ~”


      làm gì chứ, nhiều năm liên lạc, cũng xấu hổ.”


      “Này có cái gì.” Viên Lộ cầm điện thoại lên lớp trưởng nhắn tin đến, chính là câu: Trạng nguyên ban tự nhiên của chúng ta năm nay cũng !!


      Trần Yên Thực chăm chú nhìn: “Ăn cơm , chơi điện thoại làm gì?”


      Viên Lộ thu tay cười hắc hắc: “Mình là cậu cũng .”


      Miệng Trần Yên Thực còn chưa kịp nuốt bánh bao xuống: “Cậu đừng hại mình.”


      Di động bỗng nhiên rung lên, Viên Lộ cầm lấy thấy: “Là lớp trưởng.”


      “Lớp trưởng?”


      “Trần Yên Thực muốn tới à?”


      “Đúng vậy, cậu ấy bên cạnh mình nè.”


      “Được lắm, nhớ nhất định phải tới đấy!”


      “Sao cậu lại kích động như vậy? Mình nhớ cậu có bạn rồi mà.”


      Lớp trưởng đen mặt: “... Này là vì em thôi.”

      Viên Lộ hơi cong môi cái: “Yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”


      Viên Lộ cảm thấy mỹ mãn thu tay lại, nhìn nhìn Trần Yên Thực, Trần Yên Thực uống ngụm cháo: “Cậu lại bán đứng mình?”


      “Đồng ý rồi?”


      “Bằng sao?”


      “Hắc hắc ~”
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Phong nguyet, sanone2112, PhongVy2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chapter 9

      Edit: La Na

      Bạn bè trung học tụ họp, nên gặp Tạ Cảnh Thâm là điều hề bất ngờ.

      cùng với Viên Lộ, lúc đến có rất nhiều người tới rồi.

      Trần Yên Thực đứng phía sau Viên Lộ có chút được tự nhiên: "Năm nào cũng đông vậy à?"

      "Đúng vậy, trừ cậu ra."

      Che mặt, đừng như vậy, làm xấu hổ quá .

      Viên Lộ chào hỏi các bạn học khác, Trần Yên Thực cùng , gọi được cái tên nào, chỉ là luôn mang theo gương mặt tươi cười, dù sao nhiều năm xuất tại buổi họp lớp, gọi ra tên người khác, người khác cũng gọi ra tên của , gặp nhau ngoại trừ cười gượng chính là cười ngây ngô, xấu hổ, là xấu hổ.

      Chuyện xấu hổ nhất là, lớp trưởng nhìn đến sửng sốt lúc lâu, cũng sửng sốt lúc lâu, mơ mơ hồ hồ nhớ ra hình như là lớp trưởng, lúc chuẩn bị ra miệng, lớp trưởng quát to tiếng: "Trần Yên Thực!"

      Trần Yên Thực sửng sốt, đợi hoàn hồn, bị lớp trưởng kéo vào chính giữa, lớp trưởng gõ gõ lên bàn: "Yên tĩnh yên tĩnh nào, mọi người có nhớ năm thi đại học quốc gia vị này giết sạch em chúng ta, bạn học Trần Yên Thực ?"

      Trần Yên Thực nâng trán, còn chưa biết nên tiếp lời thế nào, có người ồn ào: "Đây đây đây, đại biểu cho môn số học sao lại nhớ được, tiểu đệ kính ngài ly."

      Trần Yên Thực sửng sốt, ly rượu đưa tới trước mặt , bây giờ tiện uống rượu, nhưng mà tìm được lý do nào để thoái thác, tiếp theo lại có người lại ồn ào: "Đại biểu môn số học nhiều năm như vậy ba mời bốn thỉnh cũng tới tham gia tụ họp, hôm nay uống ly đủ đâu đó nha."

      ... Quả nhiên tới là sai lầm.

      muốn mở miệng bản thân thể uống rượu được, ly rượu bị người khác cầm lấy, nhìn theo cánh tay, đúng là Tạ Cảnh Thâm, tâm uỵch tiếng, chợt thấy an tâm hẳn.

      "Lúc này ấy thể uống rượu được, mình thay ấy uống vậy."

      xong đợi mọi người phản ứng, ngụm uống hết, sau đó lại rót thêm hai ly, uống liên tiếp ba ly, sau đó chổng ngược cái ly xuống, ý muốn làm xong.

      Biến cố này khiến tất cả mọi người có chút ngơ ngác hiểu, nhưng Tạ Cảnh Thâm cũng uống hết, tất nhiên lời vừa mới phải là hỏi ý kiến, biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người khác dám tiếp tục đùa, đành phải bỏ qua chuyện này.

      Lớp trưởng chọc cười lại rất nhanh, khí lại tiếp tục hòa hợp, lực chú ý của mọi người cũng bị thu hút.

      Trần Yên Thực thấy thế nhàng cảm ơn tiếng, định tìm Viên Lộ, Tạ Cảnh Thâm giữ chặt cánh tay của : "Lúc ăn cơm hãy ngồi bên cạnh ."

      Trần Yên Thực có chút thất thần, nhưng hiển nhiên đồng ý buông tay, đành phải gật gật đầu: "Biết rồi."

      Viên Lộ nháy mắt với : " , hai người thông đồng với nhau khi nào?"

      "Cái gì mà thông đồng chứ, chúng mình..." Trần Yên Thực vốn muốn bọn họ trong sạch, nhưng vật trong bụng lại chứng minh bọn họ hề trong sạch, thế là ngừng lại, "Được rồi, đúng là xảy ra chút chuyện, vài ngày sau mình với cậu nhé, bây giờ tiện lắm."

      Viên Lộ nghe ra hương vị JQ (gian tình): "Nhớ kỹ đó."

      "Ừ ừ." Trần Yên Thực gật đầu điên cuồng, bây giờ Viên Lộ hỏi tới là ổn rồi, cũng biết nên như thế nào nữa.

      "Cậu với Tạ Cảnh Thâm liên lạc suốt à?"

      " đâu, lúc mình về đây mới gặp mà."

      Viên Lộ liếc mắt đánh giá Trần Yên Thực cái, dường như tự hỏi lời này của Trần Yên Thực có đáng tin : " sao?"

      "Đúng vậy, ba mình mắc bệnh nên mình mới trở về, Tạ Cảnh Thâm chính là bác sĩ chủ trị của ba mình đó."

      "Khéo vậy à?"

      "Mình cũng cảm thấy khéo."

      "Mình nghe Tạ Cảnh Thâm cũng mới về nước năm trước, hai người hữu duyên, Trần Yên Thực, mình rất hi vọng hai cậu có thể ở cùng với nhau, lúc còn trung học các cậu xứng đôi lắm đấy."

      Trần Yên Thực lắm, tại sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy chứ? Lúc học trung học cũng có người gán ghép với Tạ Cảnh Thâm, cũng nghe qua, nhưng để trong lòng, với Tạ Cảnh Thâm chỉ là thân hơn so với người khác, vậy sao? Học chung từ tiểu học lên tận trung học, nhiều năm như vậy, thân nhau chút cũng là chuyện đương nhiên thôi, huống chi nhân duyên của Trần Yên Thực với người khác thể gọi là tốt, bạn bè chuyện hòa hợp rất ít, thẳng ra, chính là thiếu nội tâm, đương nhiên lúc đọc sách cũng có vài người bạn tốt, tỷ như Viên Lộ. Hơn nữa đối với lời của người ngoài Trần Yên Thực để ý lắm, cho nên lúc đó nghe xong cũng tỏ ra xa cách Tạ Cảnh Thâm, thậm chí còn an ủi Tạ Cảnh Thâm: " có chuyện gì đâu, chỉ là truyền bậy thôi, đừng để ý, mình cũng thèm để ý." Tạ Cảnh Thâm cũng cười tỏ vẻ để ý.

      Lúc học trung học với Tạ Cảnh Thâm là hai người chiếm hai chỗ trong năm vị trí đầu bảng, thành tích hai người cách nhau xa lắm, thường xuyên ngươi truy ta đuổi, lúc thi đại học Trần Yên Thực xem như phát huy vượt xa người thường, Tạ Cảnh Thâm lại phát huy được như ngày thường. thực tế, khi đó Tạ Cảnh Thâm sớm nhận được thư Accepted (Thư chấp thuận) của đại học Pennsylvania, đối với kì thi đại học có ý nghĩa lớn, nhưng cuối cùng vẫn tham gia, vì cái gì? nhớ lúc thi đại học xong với Trần Yên Thực cùng nhau về trường, lúc lên xe công cộng, vội vàng so sánh đáp án với , so xong thở phào hơi, đảo mắt liền hăng hái, tươi cười xán lạn.

      Đợi mọi người đến gần như đông đủ, lớp trưởng mới gọi đồ ăn, người lại người ngồi xuống.

      Ánh mắt Tạ Cảnh Thâm hề xê dịch nhìn chằm chằm Trần Yên Thực, Trần Yên Thực đành chạy đến ngồi cạnh , ngờ muộn bước, vị trí ấy bị người ta chiếm mất.

      Trần Yên Thực đành phải ngồi cùng Viên Lộ ở bàn khác, cách Tạ Cảnh Thâm cũng xem như gần, bên kia chuyện, phía bên nghe được rất ràng.

      "Tạ Cảnh Thâm?"

      "À, xin chào."

      Giọng Tạ Cảnh Thâm ôn hoà, giọng nữ chuyện với nghe có vẻ ai oán: " nhớ em à?"

      Tạ Cảnh Thâm nghi hoặc thoáng nhìn qua người ngồi bên kia, lớp trưởng ho khan vài tiếng: "Trình Thất Thất."

      Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới quay đầu lại: "Xin chào, Trình Thất Thất."

      Bên kia lại có người ồn ào: "Tạ Cảnh Thâm cậu quên Thất nương của chúng ta rồi sao? Năm đó người ta từng theo đuổi cậu đó."

      Trần Yên Thực cảm thấy kỳ quái, Tạ Cảnh Thâm nhớ Trình Thất Thất sao? Bọn họ có ấn tượng với nhau đấy, bỗng nhiên nghĩ đến lúc nhìn mình, liếc mắt cái nhận ra, nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong lòng dâng lên ít sung sướng.

      Tạ Cảnh Thâm mặn nhạt trả lời: " sao? Ưu ái rồi."

      thời, đối với Tạ Cảnh Thâm, tất nhiên là Trình Thất Thất còn cảm tình, chẳng qua nhiều năm gặp, bộ dáng của dường như thay đổi, tuy rằng khác mấy so với lúc học trung học, nhưng là khí độ quanh thân hoàn toàn giống, đột nhiên nhịn được muốn chế nhạo chút, nào biết Tạ Cảnh Thâm thú vị như thế, người khác trêu ghẹo hai người bọn họ, cũng tỏ ra nghiêm trang xem đây như đề tài chung, bĩu môi, tiếp tục chuyện nữa.
      Last edited by a moderator: 29/9/15
      Phong nguyet, sanone2112, PhongVy2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, chapter 10

      Edit: La Na

      Trần Yên Thực khoanh tay : " ràng ."

      Người nọ cười ha ha tiếng, trong mắt có ý muốn xem kịch vui, chung quanh Trần Yên Thực phải là có ai, lúc này ai cũng lắng tai nghe. "

      phải chưa kết hôn sao, bạn trai cũng chưa có, vậy đứa trẻ trong bụng là của ai vậy?"

      "Có phải là quản nhiều quá rồi ?"

      "Đều là bạn học cũ, quan tâm chút thôi, tôi chính là hiểu, sao lại có người da mặt dày như vậy, bên ôm người khác, bên lại đeo bám Tạ Cảnh Thâm?"

      Trần Yên Thực cười lạnh tiếng: "Tôi cũng rất tò mò sao lại đưa ra kết luận như vậy đấy?"

      " phải ràng quá sao?" Nếu như và Tạ Cảnh Thâm xác nhận quan hệ, hôm nay mới xuất cùng nhau.

      Lúc này thực là Trần Yên Thực tức giận vô cùng, tự nhận với tất cả mọi người, đều thực tâm đối đãi, lúc học càng cầu gì được đó, mượn văn phòng phẩm (dụng cụ học tập) của , đều rạch ròi, thế nhưng có loại người chính là như vậy, bạn đối nhân xử thế thông minh, trong mắt người khác bạn chính là người cao cao tại thượng, giống Trần Yên Thực vậy. Lúc học, lúc nào cũng là học sinh giáo viên thích nhất, thời đại học cũng khởi nghiệp ở tạp chí, sau khi tốt nghiệp, khả năng làm việc xuất chúng, dù lễ nghĩa thạo lắm, làm việc với mọi người tuy hơi khác chút như vẫn có thể tha thứ được, cả đời suôn sẻ, chẳng bao giờ gặp phải vật cản, miễn cưỡng cũng có thể xưng là con cưng*, cho nên rất tự tin thậm chí có chút tự bản thân mình (tự luyến), có người nhìn từ “Ngạo mạn” này với ý hàm xúc, người quen “ngạo mạn”


      rồi cũng hề châm chích, chỉ là xem như đứa bé hư mà thôi. Thế nhưng nếu ấn tượng đầu tiên với người khác là "ngạo mạn" có rất ít người chấp nhận làm quen với kiểu người này.

      *Thiên chi kiêu tử: con cưng. Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu_ Đứa con cưng của trời.

      Trần Yên Thực chưa từng tận lực xây dựng mối quan hệ tốt với người khác, nhưng vẫn cảm thấy mọi mối quan hệ chỉ là hơi bình thường chút mà thôi, làm gì tới mức hai người căm hận nhìn nhau.

      Còn chưa đợi Trần Yên Thực đáp lời, Viên Lộ khí thế cuộn trào mãnh liệt tới, ném túi xách vào giữa Trần Yên Thực và bạn học nữ kia, bạn học nữ hoảng sợ, cuống quít lui về phía sau chút, Viên Lộ tới ngồi xuống khiến bạn học kia tức giận ách: "Tức chết"

      Trần Yên Thực mơ hồ có thể đoán được là chuyện gì, quả nhiên đời này có tường nào mà gió lọt qua được, nhưng chỉ tham gia cuộc họp lớp mà thôi, vì sao tự nhiên lại bị người ta nghị luận, dựa vào cái gì mà bị đám người râu ria kia chụp tội danh lên đầu?

      Quả nhiên, Viên Lộ nhìn về phía , dùng khẩu hình hỏi: " có?"

      Trần Yên Thực gật đầu, lúc này cần lừa gạt nữa.

      " Của ai?" Viên Lộ vẫn phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng đối thoại với Trần Yên Thực.

      Trần Yên Thực liếc mắt về hướng Tạ Cảnh Thâm cái.

      Viên Lộ cảm thấy thể tin nổi: "Tạ Cảnh Thâm ?"

      Trần Yên Thực gật đầu, nhất thời Viên Lộ lộ ra ý cười, lúc này mới ra thành tiếng: " ngờ đó, hai người là nhanh mà, nhưng cậu có nghe bọn họ chuyện khó nghe ? Tốt xấu gì cũng là bạn học, thể chừa lại chút khẩu đức à?"

      Trần Yên Thực cười ha ha tiếng : "Mình cũng biết bản thân khiến người ta ghét lúc nào?"

      Viên Lộ kéo kéo Trần Yên Thực: "Quên , thôi, sau này lão nương cũng thèm họp lớp nữa!"

      Trần Yên Thực cầm túi đứng dậy: " với lớp trưởng tiếng ."

      Viên Lộ hừ lạnh tiếng: "Cậu cho rằng ta là thứ tốt gì chứ?"

      Trần Yên Thực giải thích được, ngược lại mới nghĩ đến khả năng lớp trưởng cũng cái gì đấy, nhớ Tạ Cảnh Thâm bị lớp trưởng mang đu, nhìn thoáng qua bên kia, thấy sắc mặt Tạ Cảnh Thâm nặng nề đứng dậy, về phía bên này.

      Đột nhiên, Trần Yên Thực cảm thấy có chút chua xót, nhưng khi thấy Tạ Cảnh Thâm còn sợ hãi gì cả, giờ khắc này cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, tiếng ồn ào chung quanh nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của người tới.

      Tạ Cảnh Thâm kéo tay của Trần Yên Thực, thèm để ý đến ai, chỉ câu: " thôi!"

      " Được"

      Viên Lộ thấy thế cũng định cùng , nhưng chưa được mấy bước, chợt nghe giọng nữ vang lên: "Aiz, Tạ Cảnh Thâm có chuyện gì thế?" Chính là Trình Thất Thất.

      Chung quanh đều im lặng, chú ý nhất cử nhất động bên này, sắc mặt Tạ Cảnh Thâm lạnh nhạt, quay đầu nhìn lướt qua mọi người: "Tôi cũng muốn tới, mọi người sao lại dùng suy đoán ác ý cho bạn học trung học của mình cơ chứ?"

      Lời này khiến nét mặt của số người nén được giận, chỉ có Trình Thất Thất, tay chống lên chỗ dựa lưng của ghế sopha, tay kia lắc lắc ly rượu: "Đừng như vậy, mọi người chỉ là quan tâm thôi."

      Tạ Cảnh Thân lười cười: "Vẫn còn ngại thiếu ác tâm sao?"

      Trình Thất Thất dừng chút," Đừng như vậy mà, đều là bạn học, chuyện của cậu với Trần Yên Thực như thế nào cũng chịu báo với mọi người tiếng à? " Dứt lời lại xoay vòng ly rượu ,"Tuy bị cắm cái sừng lớn như vậy, nhưng ngờ Tạ Cảnh Thâm cậu vẫn cam tâm tình nguyện làm vui vẻ làm cha nhỉ?"

      Trần Yên Thực tức giận đến mức đau bụng, muốn mở miệng, cuối cùng thực cảm thấy bụng dưới truyền đến cơn đau, vô thức siết chặt tay của Tạ Cảnh Thâm, tay kia cũng nắm chặt lấy cánh tay .

      Đương nhiên Tạ Cảnh Thâm cảm thấy Trần Yên Thực dùng sức đột ngột, cúi đầu nhìn , thấy sắc mặt bổng nhiên chuyển trắng, thể đứng thẳng được, vội vàng ôm ngang Trần Yên Thực lên, Trần Yên Thực vùi đầu vào cổ , giọng suy yếu vô cùng: "Đau."

      Tạ Cảnh Thâm dùng tay sờ vào cổ tay , sắc mặt trầm đáng sợ, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người ở đây: "Vốn dự định kết hôn gửi thiệp mời cho mọi người, nhưng mà bây giờ cần thiết nữa, tôi là người tương đối thù dai, nếu Yên Thực và con tôi có chuyện gì bất trắc, đương nhiên tôi để yên như vậy." Dứt lời cố tình liếc qua Trình Thất Thất , người đứng trong phòng có hệ thống sưởi đầy đủ mà lại rùng mình cái .

      Tạ Cảnh Yên vội vã ôm Trần Yên Thực lên xe, Viên Lộ cũng lái xe sau bọn họ.

      --------

      Đến bệnh viện, chẩn đoán ban đầu là có dấu hiệu sanh non.

      Bởi phụ nữ có thai tâm tình vốn ổn định, hơn nữa vừa nãy kịch liệt như vậy, nhưng cũng quá nghiêm trọng, bác sĩ hỏi ý kiến Tạ Cảnh Thâm, đương nhiên phải giữ thai lại.

      Lúc bác sĩ với những thứ phải chú ý, Tạ Cảnh Thâm cố gắng nhớ kỹ, cám ơn, phải qua nhìn Trần Cảnh Yên chút, bác sĩ bỗng nhiên gọi lại : "Bác sĩ Tạ, định ngày rồi sao?"

      Tạ Cảnh Thâm lúc này mới có chút ý cười: "Định rồi gửi thiệp mời cho ngài, ngày hôm nay nhờ có ngài, trễ thế này mà còn phải đến bệnh viện chuyến."

      " Đây cũng là chức trách của tôi, mau xem vị hôn thê của cậu chút , phỏng chừng tâm tình được tốt lắm, cậu cũng là, phải quan tâm người ta nhiều hơn nhé!"

      " Ừ, tôi trước đây."

      Lúc vào phòng bệnh, Trần Yên Thực mở to đôi mắt, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, thấy vào, ngẩn đầu nhìn , trong mắt tràn ngập hy vọng.

      ngồi bên giường, biết Trần Yên Thực có gì trở ngại, để cho Viên Lộ về trước.

      Tạ Cảnh Thâm đưa tay vén tóc của : "Bác sĩ có gì trở ngại nhưng phải nằm viện quan sát vài ngày."

      Lúc này mới thở phào nhõm: "Cám ơn!"

      " Là chuyện phải làm, lời của bọn họ em đừng để ý."

      " Em ngại, nếu ai cũng phải chú ý cũng quá nhàm chán rồi, chẳng qua là lúc đó nghe thấy khó tránh khỏi có chút tức giận, bây giờ sao rồi."

      " Ừ, bây giờ em phải giữ cho tâm tình tốt, nếu , chỉ khó giữ được cục cưng mà còn dễ dẫn đến thói quen sinh non nữa."

      Trần Yên Thực ngẩn người," Nghiêm trọng như vậy sao?"

      " Em cho là sao? Tâm tình của phụ nữ có thai rất ảnh hưởng đến đứa ."

      " Em biết rồi!"

      " Đói bụng chưa? Vừa nãy cũng chưa ăn gì."

      Trần Yên Thực sờ sờ bụng, đúng là hơi đói, nhưng mà: " trễ thế này rồi, còn có cái gì mà ăn?"

      " Em ngủ lát , về chuyến."

      rồi đứng dậy, Trần Yên Thực vươn tay kéo tay áo lại, Tạ Cảnh Thâm nhìn , mới lên tiếng: "Quên , phiền phức quá!"

      " phiền, chỗ gần đây thôi."

      Trần Yên Thực thấy chịu từ bỏ, dĩ nhiên Tạ Cảnh Thâm đọc được muốn từ trong mắt , tâm tình hiểu sao lại vui vẻ, giọng càng dịu dàng hơn: " trở lại đấy nhanh thôi, em ngủ dậy là thấy ." rất muốn hôn , nhưng mà nhớ đến lần trước chỉ câu nguyện ý mà khiến sợ đến mức xoay người chạy trối chết, cho nên vẫn phải chịu đựng thôi.

      Trần Yên Thực buông lỏng tay: "Em ngủ đây."

      Tạ Cảnh Thâm giúp đắp chăn," Ngủ ."

      Nơi ở của Tạ Cảnh Thâm có nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng vì hôm nay Trần Yên Thực thể ăn vị nặng, thanh đạm chút mới tốt.

      Trần Yên Thực hề ngủ, ở mình lại bắt đầu suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng bước chân, cuống quít xốc chăn ngồi dậy.

      Tạ Cảnh Thâm mở hộp đựng cơm,"Ăn chút ."

      " Em ở mình được rồi, về nghỉ ngơi ."

      " được! phải ở đây."

      Trần Yên Thực gì nữa, cúi đầu tập trung ăn.

      Đây là lần thứ hai ăn cơm Tạ Cảnh Thâm làm, ăn ra cảm giác an tâm là sao nhỉ?

      Nhưng mà, tài nấu nướng của Tạ Cẩm Thâm tệ.

      Trong phòng bệnh vẫn rất im ắng, người dùng cơm, người nhìn người ta ăn, Trần Yên Thực áp lực khá lớn, " có muốn ăn chút gì hay ?"

      " cần, đói bụng."

      Tiếp tục im ắng.

      Thấy Trần Yên Thực ăn xong, Tạ Cảnh Thâm cầm chén dọn để qua bên, sau đó tới kéo chăn cho , "Ngủ !"

      Trần Yên Thực bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn , ra lưỡng lự trong lòng: "Tạ Cảnh Thâm, chúng ta kết hôn !"

      Tạ Cảnh Thâm ngừng tay chút,"Lần này là nghiêm túc?"

      Ánh mắt Trần Yên Thực hề có vẻ tránh né, "Nghiêm túc!"

      Đây là cảm giác gì? Hình như là, người bạn vẫn theo đuổi, mỗi lần cảm giác mình cách ấy gần chút, đưa tay là có thể chạm đến, thế nhưng khi đưa tay ra vì sao lại chạy xa, mà lần này, rốt cuộc bắt được, lại dám tin là .

      Trần Yên Thực bị sắc mặt của làm có chút lo lắng, bất an, thận trọng mở miệng: " nguyện ý ?"

      Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới nâng khóe miệng, khóe mắt, đuôi lông mày đều là sung sướng, ngữ điệu trầm thấp: "Hoàn toàn nguyện ý !"
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, chapter 11

      Edit: La Na

      Trần Yên Thực nhàng thở ra, tiếp tục lấy lòng : "Cái kia, nếu sau này cảm thấy có thể chịu được em hoặc là có người trong lòng, nhất định em rời khỏi, nhưng mà cục cưng phải theo em, lúc nào cũng có thể đến gặp cục cưng cả nhé."

      Sắc mặt Tạ Cảnh Thâm hơi cương lại chút, thực là phá hỏng khí mà: "Được." Đột nhiên ngồi vào bên giường Trần Yên Thực: "Vậy còn em sao?"

      "Em?” Trần Yên Thực nghiêm túc suy xét chút, "Em cảm thấy hẳn là làm gì để em thể chịu được đâu nhỉ."

      "Này nếu..." Tạ Cảnh Thâm vốn định là nếu em có người trong lòng sao, nhưng đảo mắt lại nghĩ, lời này ý nghĩa, sao có thể để có cơ hội thích người khác chứ.

      "Cái gì?"

      " có gì, ngủ ."

      Trần Yên Thực nằm xuống, tính ngủ, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên, Tạ Cảnh Thâm lấy ra cho : "Là bác ."

      Trần Yên Thực kinh ngạc nhảy dựng: "Em quên báo với mẹ là về rồi."

      Sau khi kết nối, Trần Yên Thực có chút chột dạ alo tiếng.

      Mẹ Trần: "Trần Yên à, sao con còn chưa về vậy?"

      Trần Yên Thực né tránh đáp: "Mẹ, trễ thế này sao mẹ còn chưa ngủ thế?”

      "À, vừa mới gặp ác mộng, có chút bất an, nên đứng lên uống nước, ngang qua phòng con lại thấy con đâu cả, bây giờ con ở đâu đấy? có việc gì chứ?”

      Vốn Trần Yên Thực muốn gạt cha mẹ, nhưng nghĩ, bản thân còn phải ở lại bệnh viện vài ngày, thể giấu nổi, vì thế nửa nửa giả : " có việc gì, chỉ là. . . . . Có chút thoải mái, bây giờ ở bệnh viện, hôm nay quay về được, mẹ đừng đến đây, bác sĩ có gì trở ngại."

      Mẹ Trần vừa nghe lập tức nóng nảy: " thoải mái chỗ nào, mình con ở bệnh viện sao? được, mẹ phải qua đấy liền."

      "Thực có việc gì đâu, trễ như vậy nhỡ mẹ ra ngoài xảy ra chuyện làm sao bây giờ, mẹ đừng làm con lo lắng."

      Tạ Cảnh Thâm lấy điện thoại của Trần Yên Thực, Trần Yên Thực phản ứng kịp, bị cầm , người này tập tật xấu cướp điện thoại của người khác như thế nào thế?

      "Dì à, là con."

      Mẹ Trần chợt nghe giọng của người đàn ông, sửng sốt vài giây mới xác định mở miệng: "Bác sĩ Tạ?"

      "Dạ, dì cứ gọi tên con là được rồi, dì cần sang đây, Trần yên con chăm sóc, trễ thế này dì lại lại trong lòng Trần Yên cũng an được."

      Vừa nghe lời này, tâm mẹ Trần ít, có bác sĩ Tạ ở bên cạnh chăm sóc, con hẳn là sao, nhưng mà bà lại nghĩ, sao trễ thế này hai người lại ở cùng nhau, cho dù con đến bệnh viện bác sĩ Tạ làm việc, cũng khéo đến mức gặp phải bác sĩ Tạ trực ban, chẳng lẽ... mẹ Trần càng nghĩ càng vui vẻ, lúc trước bà ám chỉ với con là bác sĩ Tạ là người tệ, nhưng mà con đối với người này có tâm tư gì, bà cũng biết bác sĩ Tạ nghĩ như thế nào, bây giờ mọi việc đều như bà nghĩ, đây là tin tức tốt, vì thế bà thử mở miệng: "Hai người..."

      "Con với Trần Yên là bạn trung học, hôm nay cùng tham gia họp lớp, nhưng ấy thoải mái, nên con đưa ấy đến bệnh viện." Tạ Cảnh Thâm dừng chút, "Mặt khác, có thể Trần Yên cho dì biết, tụi con hẹn hò."

      Mẹ Trần mừng rỡ cười toe toét: "Được được, có con chăm sóc nó là dì yên tâm rồi, vất vả cho con rồi Tiểu Tạ."

      Tiếng Tiểu Tạ này mẹ Trần gọi rất trôi chảy, Tạ Cảnh Thâm cũng cười đáp: "Dì khách khí rồi, chăm sóc bạn là việc phải làm mà."

      Cúp điện thoại, Tạ Cảnh Thâm rất tự giác trực tiếp bỏ di động của vào trong túi.

      Ánh mắt Trần Yên Thực theo động tác chuyển động của : " bậy bạ gì đó."

      " bậy, phải là quyết định kết hôn sao, dù sao cũng phải để ba mẹ em chuẩn bị tâm lý chứ, bằng tới cửa cũng vô được."

      có lý, Trần Yên Thực cũng thể phản bác.

      Tạ Cảnh Thâm đột nhiên hỏi : "Vì sao tâm tình lại tốt?"

      "... Nghĩ đến bản thân phải giết chết sinh linh bé, áp lực tâm lý lớn à?"

      Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu : "Bây giờ cần phải phiền não rồi, sinh nó ra."

      "ừm."

      Trong phòng bệnh lại yên tĩnh lát, đột nhiên Trần Yên Thực mở miệng: "Vì sao cũng giống em, bây giờ còn độc thân vậy? Hẳn là có rất nhiều thích chứ."

      nhìn Tạ Cảnh Thâm bằng ánh mắt sáng lấp lánh, rất tò mò, Tạ Cảnh Thâm đành phải tiếp lời : "Nhưng đều thích."

      "Vậy thích kiểu người gì?"

      Tạ Cảnh Thâm nghĩ nghĩ, thể bản thân muốn suy nghĩ đến, có thể thích kiểu phân biệt, chỉ cần là người trong lòng cần phải suy nghĩ nữa, im lặng vài giây: " nghĩ tới, hỏi cái này cũng vô nghĩa, chúng ta sắp kết hôn rồi."

      " mà, em cố gắng thay đổi theo hướng đó."

      Tạ Cảnh Thâm sửng sốt: "Vì sao?"

      "Cái kia, tật xấu của em tương đối nhiều, người bình thường có thể cần nhẫn nhịn, nhưng chúng ta cùng nhau sống, cũng thể khiến quá chán em, cho nên thôi, đành phải hy sinh chút."

      Bác sĩ Tạ trầm mặc, ra em cũng biết bản thân có rất nhiều tật xấu. Nhưng kì lạ có đôi khi bản thân nhận định người, trong mắt, tật xấu nào cũng thành vấn đề.

      Bác sĩ Tạ nhìn bệnh nhân giường có chút kìm lòng đậu, hôn lên trán : "Em như thế này rất ổn, đừng sửa, ngủ , phụ nữ có thai ngủ trễ đối với cục cưng tốt."

      Cuối cùng câu kia thành công dọa được Trần Yên Thực, lập tức nhắm mắt lại: "Em ngủ." Cũng kịp suy nghĩ nụ hôn kia có ý gì.

      Ngày hôm sau, mẹ Trần ba Trần đến bệnh viện chuyến, vẫn là Tạ Cảnh Thâm đón người, dẫn họ đến phòng bệnh, thuận tiện tiết lộ hai người bọn họ “họat động bí mật”.

      "Trần Yên mang thai, bây giờ ở bệnh viện để tránh sảy thai."

      Ba Trần mẹ Trần nghe những lời này đều sững sờ chút, nhất là ba Trần phản ứng cực kì mạnh, lập tức đen mặt.

      Còn mẹ Trần ở bên xoa dịu khí: "Tiểu Tạ biết đùa." Thự ra trong lòng bà biết Tạ Cảnh Thâm hẳn phải là đùa.

      "Dì à, con đùa, con với Trần Yên dự tính kết hôn."

      ...

      Kết quả là Tạ Cảnh Thâm với ba Trần cùng ra ngoài chuyện cuộc đời, mẹ Trần vào phòng bệnh.

      Mẹ Trần gọt táo cho Trần Yên Thực: "Trần Yên tệ nha, đương mà giấu kĩ vậy đấy."

      Trần Yên Thực yên lặng ăn táo, thể chỉ mới xác định đêm qua được.

      "Hôm nay nếu ba con với mẹ tới, chuyện mang thai cũng tính gạt ba mẹ à?"

      " phải con sợ ba mẹ bị hoảng sợ sao, hôm qua trời tối như vậy, hai người chạy tới đây dễ gặp chuyện may."

      Mẹ Trần chỉ chỉ vào đầu : " ngờ, rốt cục Trần Yên của chúng ta cũng có người muốn rồi."

      "..." Đây là mẹ ruột đó sao?

      "Lần này phải nghiêm túc đối xử với nhau, bác sĩ Tạ là người tệ, làm việc ổn trọng, con ở cùng cậu ấy mẹ rất yên tâm."

      Trần Yên Thực gật đầu mạnh cái, tỏ vẻ bản thân rất nghiêm túc, phải kết hôn mà, có thể nghiêm túc được sao?

      "Cửa ải của ba con dễ chịu đâu."

      Cắn quả táo miếng: " phải lúc trước ba rất thích ấy sao?"

      "Có thể tụi con làm chuyện như vậy, trong lòng ba con thoải mái lắm."

      "Vậy mẹ khó chịu à?"

      "Mẹ khó chịu cái gì? Mẹ mừng còn kịp đây này, con của mẹ rất thông minh, con rể tốt như vậy nên nắm cho chặt."

      "..."

      Mẹ Trần thoáng hơn ba Trần, bây giờ chuyện chưa kết hôn mà có con có rất nhiều, mẹ Trần cũng nhìn Tiết An An lớn lên, ấy cũng hay ở cùng với bạn trai, mẹ Trần thấy nam nữ chưa kết hôn mà có thai tập mãi thành quen.

      Tiễn bước ba Trần mẹ Trần xong, Tạ Cảnh Thâm mới vào phòng bệnh.

      Tạ Cảnh Thâm mặc áo làm việc, lúc trước khi ba Trần nằm viện, thấy Tạ Cảnh Thâm mặc áo blouse, nhưng khi đó nhìn nhu hòa như bây giờ.

      "Ba em với cái gì vậy?"

      đứng, cúi đầu nhìn Trần Yên Thực, xoa xoa đầu : " có gì, trong lòng ba em tức giận thôi, trút ra là được rồi, em lo dưỡng thai cho tốt, đừng nghĩ lung tung, nghe chưa?"

      "Trông có vẻ rất vui?"

      " định chung thân đại , có thể vui sao?" (Gốc phải là: chung thân đại trần ai lạc định)

      "Ba em đồng ý rồi à?"

      suy nghĩ lát: "Hẳn là sắp rồi."

      ...

      Gần đây bác sĩ Tạ mặt mày rạng rỡ, các y tá trẻ trong bệnh viện đều cảm nhận được, ngày thường bác sĩ Tạ giống như hoa núi cao, chỉ có thể nhìn chứ thể làm loạn, biểu cảm mặt cũng có biến hóa nhiều, mọi người trong bệnh viện kể cả bệnh nhân cũng ai có may mắn nhìn thấy bác sĩ Tạ tươi cười, nhưng mà mấy ngày gần đây, tất cả mọi người đều phát , lúc chuyện với bác sĩ Tạ, thế nhưng lại nở nụ cười, nở nụ cười ~ y tá trẻ tỏ vẻ bản thân có chút kiềm chế nổi, bác sĩ Tạ quá tuấn, cười rộ lên thậm chí như có gió xuân quất vào mặt...

      Sau khi Tiết An An đến thăm , chuyện mình tính kết hôn với Tạ Cảnh Thâm, Tiết An An chỉ sửng sốt chút, hề tỏ ra quá kinh ngạc: "Ừm, định ngày rồi à?"

      "Vẫn chưa, cậu mau biểu chút ?"

      "Muốn mình biểu cái gì? Cậu yên tâm, bao lì xì của mình chắc chắn là lớn nhất, phù dâu, nếu tìm được, mình cũng OK."

      "Sao khác quá vậy, lúc trứơc phải cậu khuyên mình nên bỏ đứa sao."

      "Còn phải là do cậu nỡ à, huống chi bây giờ quyết định kết hôn rồi, chẳng lẽ mình còn bức cậu à."

      " phải như thế, nhưng phản ứng của cậu đúng."

      "Có cái gì mà đúng, chị em tốt sắp phải lập gia đình, đương nhiên là mình vui vẻ rồi."

      "Mình thấy cậu cũng vui lăm mà."

      "Cậu là nhàm chán đó, phản ứng của mình quan trọng như vậy sao, nếu mình có điều gì lo lắng, đó là sợ cậu vì đứa bé mà kết hôn."

      " có gì phải hối hận cả, mình với Tạ Cảnh Thâm, tùy thời đều có thể ly hôn, mình chỉ muốn cục cưng là được rồi."

      Tiết An An bị nghẹn chút: "... cậu như thế?"

      "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

      "Tạ Cảnh Thâm trả lời thế nào?"

      "Có thể trả lời thế nào, đương nhiên là được."

      Tiết An An gì, thích thú sờ sờ đầu Trần Yên Thực, đứa này vẫn còn rất hồn nhiên.

      Trần Yên Thực nghi ngờ nhìn chút, Tiết An An giải thích: " có gì, lúc này sinh đứa ra mới là quan trọng."

      Trần Yên Thực bĩu bĩu môi về phía giỏ quýt, ý bảo muốn ăn, Tiết An An lấy rồi lột cho .

      Trần Yên Thực ăn miếng: "Nhưng mà xem ra năm sau mình thể ra ngoài làm việc rồi, làm gì có công ty nào lại nhận người phụ nữ mang thai chứ." rồi lại vỗ vỗ bụng mình, "Cục cưng, mẹ vì con mà ngay cả cơ hội làm việc cũng bỏ rồi đó, nhất định con phải khỏe mạnh cường tráng sinh ra nha."

      Tiết An An ở bên cười cười, Trần Yên Thực nhìn : "Cười cái gì?"

      "Cười cậu ngây thơ đó."

      Trần Yên Thực cố ý nghiêm mặt lườm cái, lại vỗ vỗ bụng: "Cục cưng, nhớ sau này đừng gọi người này là mẹ nuôi nhé."

      "Cậu đúng là ngây thơ."

      Trần Yên Thực lại trừng mắt nhìn , nhưng Tiết An An chút để ý, ánh mắt nhìn Trần Yên Thực rất thương, tựa như nhìn con nhà mình, Trần Yên Thực cảm thấy buồn nôn, đẩy phen: "Đừng nhìn mình như vậy."

      Tiết An An cười to, sau đó nghiêm túc hẳn lên: "Nhưng mình , Trần Yên Thực cậu nên đàng hoàng tử tế, đừng tùy tùy tiện tiện dẫn đến ly hôn nhé."

      Trần Yên Thực gật đầu rất nghiêm túc: "Nếu Tạ Cảnh Thâm thể chịu được tật xấu của mình, mình ly hôn."

      Tiết An An nhéo nhéo mặt : "Vậy cậu mau cưới ."

      Hả? Sao nghe câu này quen tai thế nhỉ? Trần Yên Thực nhớ ra câu này từng với Viên Lộ, nhưng với Viên Lộ đó là tình mỹ mãn, nên cưới! Còn là vì cục cưng mà thể kết hôn! ! !

      Tác giả có chuyện muốn : biết nếu bác sĩ Tạ biết được tâm lý của Trần Yên có cảm tưởng gì nhể~ (cười trộm)

      La Thanh Na: Có thể các bạn thắc mắc tên của nữ chính tại sao khi Trần Yên Thực, khi Trần Yên, mình cũng là mình biết, lúc trước cứ ngỡ là tác giả viết sao hoặc viết thiếu, nhưng sao lại viết thiếu nhiều đến vậy, nên mình nghĩ Trần Yên là tên thân mật chăng?
      Phong nguyet, sanone2112thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :