1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi lòng hoa tầm gửi - Thập Lục Nguyệt Tây Qua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:

      Edit: Đào Sindy

      Khương Trì vừa vào phòng học, ít người chào hỏi : " Trì đến rồi à."

      "Chào Trì."

      "Chào buổi sáng, Trì!"

      Khương Trì đơn giản đáp lại câu: "Chào buổi sáng."

      Nam sinh được đáp lại lập tức cười hắc hắc.

      Mỗi lớp cấp ba đều người ngồi chỗ, cho nên tình cảnh như Tô Đường tưởng tượng và vì nhân số lớp chẵn, cộng thêm lại thành lẻ, cho nên thể ngồi vào bàn cuối như mọi khi.

      theo Khương Trì ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

      vừa mới ngồi xuống, chàng trai ngồi trước Khương Trì liền xoay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Tô Đường: "Tứ muội!"

      Tô Đường nghe vậy ngước mắt xem xét, phát chào hỏi với người quen cũ, Lăng Lang.

      Nhìn thấy Lăng Lang, tâm thần căng thẳng cho tới trưa lập tức buông lỏng. Nhìn trong lớp ngoại trừ Khương Trì, phải nhận ra ai.

      Lúc này, ngồi trước Tô Đường cũng xoay mặt xuống, nhìn từ xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ đánh giá Tô Đường, sau đó quái lạ hỏi: "Mặt sao thế, hủy dung à? Nhìn qua kỳ quái."

      Tô Đường còn chưa phản ứng gì, Lăng Lang nghe như thế kiềm chế được, giọng điệu ta vui : "Phó Tiểu Nhã, biết tiếng người im miệng."

      Người tên Phó Tiểu Nhã liếc mắt, cười lạnh tiếng: "Thế nào, bộ dạng ta xấu xí ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình tôi, còn cho phép tôi à?"

      "Phó Tiểu Nhã, muốn kiếm chuyện phải ?" Lăng Lang nghe những lời này, cũng nhịn được nổi trận lôi đình.

      "Ồ, chẳng lẽ tôi phải ? Mặt cậu ta bị huỷ dung bịt kín làm gì?" Phó Tiểu Nhã giơ ngón tay sơn đỏ chót lên, nhàng thổi, giọng điệu khinh miệt .

      Lăng Lang tức giận còn muốn cãi lại, nhưng Khương Trì dùng thái độ lạnh nhạt lên tiếng, với người ngồi trước Phó Tiểu Nhã: "Địch Lộ, em và ta đổi chỗ . Càng nhìn càng bực." Người đó, Khương Trì là Phó Tiểu Nhã.

      Địch Lộ nghe vậy lập tức cười hì hì đứng lên, nhìn Phó Tiểu Nhã kinh ngạc, tâm tình vô cùng tốt. Địch Lộ lấy túi sách trong ngăn kéo ra, rất dứt khoát cầm túi sách đứng bên người Phó Tiểu Nhã, miệng thúc giục : " Trì lên tiếng, còn nhanh chóng đổi?"

      Ánh mắt Phó Tiểu Nhã thể tin chuyển đổi giữa Khương Trì và Tô Đường: "Khương Trì, tôi là khuê mật của Kiều Sênh, lại đối xử với tôi như vậy?"

      Nghe được câu này của ta, Lăng Lang cười rộ lên: "Kiều Sênh tính là gì chứ? chẳng phải ngọc quý gì? Còn mau cút ?"

      Phó Tiểu Nhã bịch tiếng đứng lên, đá bay ghế ngồi, hung hăng với Lăng Lang: "Bảo tôi cút? cũng nhìn mình chút, phải con chó bên người Khương Trì thôi sao!"

      Khương Trì nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, híp mắt nhìn Phó Tiểu Nhã.

      Nhìn thấy ánh mắt Khương Trì như vậy, Phó Tiểu Nhã nhịn được trong lòng run lên, ta kiên trì : "Tôi với Kiều Sênh, để ấy đá !"

      Khương Trì xùy cười tiếng, từ chối cho ý kiến.

      Lăng Lang cười ha ha tiếng, ở bên khinh thường : "A Trì và Kiều Sênh chia tay từ sớm."

      Phó Tiểu Nhã sững sờ, lâu chưa kịp phản ứng.

      Lăng Lang vẫn quên tiếp tục chém thêm nhát: "Thế nào, là khuê mật mà sao? Đương nhiên, như cũ là A Trì bỏ rơi Kiều Sênh."

      Phó Tiểu Nhã há to miệng, giống như tiêu hóa tin tức này, ta nín hồi lâu mới câu: "Khương Trì, phải hối hận!"

      Sau đó ta đẩy Địch Lộ, để cặp sách lên bàn ấy, ngồi ở vị trí Địch Lộ ngồi.

      Địch Lộ nhún vai, có ý lớn tiếng : " số người có tính tiểu thứ, trước mặt Trì cũng phải ngoan ngoãn bị doạ sợ thôi?"

      xong tự ấy nhịn cười được, Phó Tiểu Nhã dùng lực
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20.1:

      Edit: Đào Sindy

      Kiều Sênh trước mắt, buông xuống tất cả tự tôn và kiêu ngạo, lấy ra chân thành hoàn chỉnh để trước mặt Khương Trì, để nhìn thấy tâm ý của ta. ta cong lưng, chỉ cầu Khương Trì ngoái nhìn cái.

      Kiều Sênh thế này, nhìn qua yếu ớt lại hèn mọn. Cả người cúi thấp đến bụi bặm.

      Tô Đường nhịn được nghĩ, Kiều Sênh rất Khương Trì, cho nên ta mới đồng ý dùng phương thức cực kỳ mất tự tôn này, dùng hết tất cả khả năng giữ lại.

      Nhưng câu tiếp theo của Khương Trì lại phá vỡ tất cả huyễn tưởng của Kiều Sênh.

      "Em phiền."

      Khương Trì hoàn toàn vì hành động khổ sở giữ lại của Kiều Sênh mà xúc động xíu nào, trong giọng của lộ ra kiên nhẫn.

      giống như Đế Vương cao cao tại thượng trong nhân gian, việc liên quan đến mình mà nhìn người khác vui buồn.

      Bởi vì quan tâm, cho nên biểu thong dong. Cả người có thể tiêu sái thoát ra.

      Tô Đường nghe Khương Trì trả lời, trong lòng run lên.

      Trong lúc hai người Khương Trì và Kiều Sênh còn chưa phát giác được tồn tại của Tô Đường quay người nhanh chóng rời nơi đây.

      nghĩ, lúc này rốt cục có thể hiểu chút mấy câu hàm nghĩa mà trước đó Lăng Lang với .

      Lăng Lang : "Cậu ấy đối với em mình tốt thể , trọng tình trọng nghĩa, nhưng cậu ấy đối với kết giao bạn ..." Đêm đó, Lăng Lang chưa hết nửa câu sau, nhưng bây giờ Tô Đường biết đáp án.

      Lăng Lang sai, làm em của , là lựa chọn tốt nhất.

      biết bây giờ Khương Trì rất ưu tú, mà tương lai càng ưu tú hơn. Cũng may, đối mặt với Khương Trì, luôn tự biết mình, chưa bao giờ động tâm, cũng dám động tâm.

      Lúc Tô Đường WC về lại phòng học, chuông vào học sớm khai rung lên.

      ở cửa ra vào la tiếng báo cáo, chủ nhiệm lớp thấy là , cũng hỏi thêm gì, tùy tiện phất phất tay ra hiệu ngồi vào vị trí của mình.

      Khi Tô Đường ngồi vào vị trí của mình, vô thức nhìn sang chỗ Khương Trì, muốn xem chút biểu lộ của tại.

      Khương Trì an vị bên phải , chỉ cần vừa thoáng quay đầu, liền có thể nhìn thấy .

      Lúc nhìn sang, vừa lúc Khương Trì cũng nhìn , lúc này, dùng tay chống cằm, tư thế nhàn nhã, tay khác tùy ý để bàn, động tác trôi chảy chuyển động bút máy, nhìn thấy Tô Đường đưa ánh mắt sang, cong môi, lộ ra nụ cười với .

      Khoảng cách gần như vậy, có thể thấy đường cong môi cong lên, và cặp mắt cong cong, thấy trong mắt nhìn lên lốm đốm ý cười. Giống như kim cương vỡ rải đầy bãi cát, những ngôi sao tô điểm toàn bộ khoảng . Loá đến chói mắt.

      Nụ cười như thế, mang theo chút hững hờ, chút tuỳ tiện, nhưng lại mê hoặc vô cùng.

      Tô Đường hốt hoảng dời ánh mắt.

      Cho nên người có giá trị nhan sắc cao, tùy tiện cười cái cũng có thể làm say đắm đống em .

      Tô Đường thể thừa nhận, Khương Trì như vậy, quả đẹp trai ngời ngợi, có tư cách kiêu ngạo.

      Nhưng vừa nghĩ tới Kiều Sênh, khỏi thở dài hơi.

      Nhìn qua Khương Trì hoàn toàn bị Kiều Sênh ảnh hưởng. tiêu sái thong dong, mây trôi nước chảy.

      Tô Đường là người đứng xem, nhìn thấy Kiều Sênh vứt bỏ hết tự tôn, quỳ xuống cầu xin Khương Trì quay lại, khỏi cảm động. Nhưng thái độ bản thân kiên nhẫn lại qua loa.

      Khương Trì tuổi trẻ khinh cuồng, tuyệt tình khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

      Nhưng chuyện này liên quan đến .

      Bởi vì và Khương Trì , cũng chỉ là em.

      Lúc này, chủ nhiệm lớp đứng bục giảng nước miếng văng tung tóe ba ngày sau thi khảo sát đầu năm.

      Thi khảo sát đầu năm cấp ba là lệ cũ. Lần thi khảo sát này, theo nghĩa nào đó là khởi động trước khi thi, nhưng thời gian khởi động này quan trọng hơn rất nhiều so với kỳ thi đầu tiên hàng tháng. Bởi vì nó có số người vinh dự, liên kết với học bổng, mà lần thi khảo sát này, cũng có thể dự đoán ra thành tích năm sau của số học sinh. Cho nên rất nhiều người đều xem lần thi khảo sát này vô cùng quan trọng, hơn thời gian tháng nghỉ hè đều nghiêm túc ôn tập kiến thức cấp ba.

      "Mặc dù chúng ta là lớp 12A16, nhưng chúng ta cũng phải có lý tưởng. Người, thể có lý tưởng. Học sinh hạng nhất mỗi năm trong cuộc thi khảo sát này đều có thể làm học sinh đại biểu tại lễ khai giảng, lên phát biển trong ngày khai giảng. Thầy trò toàn trường cộng lại gần ba ngàn người, trước mặt tất cả học sinh ba ngàn người làm đại biểu diễn thuyết, ngẫm lại làm người ta cảm thấy kích động hưng phấn, đúng ?"

      Chủ nhiệm lớp đứng bục giảng cảm xúc mãnh liệt tứ phía, ân cần thiện dụ, muốn điều động học sinh trong lớp học tập nhiệt tình.

      Nhưng hiển nhiên, hiệu quả những lời này của ông lớn.

      Bên dưới có học sinh nhịn được la lớn: "Chủ nhiệm lớp, như thế, nhưng thầy xem trường Tam Trung mở nhiều năm như vậy, hạng nhất lần nào phải A1 A2? Thế nào cũng tới phiên chúng ta đâu!"

      Chủ nhiệm lớp ho tiếng, tình cảm dạt dào : "Chúng ta có thể sánh bằng học sinh A1 A2, nhưng chúng ta thể nghĩ lấy, nghĩ lấy coi như thành đầu cá ướp muối rồi, đúng ?"

      "Đúng!" Bên dưới truyền đến vài câu đáp lại thưa thớt, nghe có tinh thần, cũng rất qua loa. Lúc này, có nam đồng học lớn tiếng la lên: "Nhưng lý tưởng này quá xa vời!"

      Chủ nhiệm lớp nghe vậy, sượng mặt: "Lý tưởng nếu có thể chọc tay có sẳn, vậy còn gọi là lý tưởng à? Em còn cố gắng làm nên lý tưởng này ư!"

      xong câu đó, ngược lại chủ nhiệm lớp giới thiệu chút về chế độ học bổng.

      Top 100 học sinh đứng đầu khảo sát đều có học bổng, học bổng chia bốn cấp bậc, giải đặc biệt cấp cho người đầu bảng, được hai ngàn đồng, hạng hai và hạng ba là học bổng giải nhì, mỗi người nghìn đồng, hạng tư đến người thứ năm mươi là học bổng hạng ba, mỗi người năm trăm đồng, thứ năm mươi mốt đến người thứ 100 là học bổng ưu tú, mỗi người trăm đồng.

      ra chủ nhiệm lớp cũng dám hy vọng xa vời vị trí hạng nhất có thể rơi xuống lớp mình, dù sao đây quả là mơ tưởng hão huyền. Nếu hạng nhất là lớp họ, ông khẳng định... Chủ nhiệm lớp chưa nghĩ xong lắc đầu trong lòng, bản thân bác bỏ. Khả năng này
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20.2:

      Edit: Đào Sindy

      Tô Đường cầm lấy sữa chua táo đỏ uống ngụm, sữa chua rất ngọt, ngọt đến thấm vào lòng .

      Lần thi khảo sát này cả mười tám lớp tự nhiên đều bị xáo trộn, địa điểm thi được xếp ngẫu nhiên, cho nên Tô Đường cùng các bạn lớp A16 thi cùng chỗ.

      Địa điểm thi của tại lớp A2, lầu hai, mà địa điểm thi của Khương Trì và Lăng Lang khác , bọn họ đều ở lầu ba.

      Nhưng Khương Trì vẫn cùng Tô Đường đến phòng thi của .

      Tô Đường và Khương Trì hành lang đến phòng thi của , bọn họ gặp chính diện nữ vương có view cao gần đây, Hứa Ngưng Đông.

      Lúc này, bên cạnh ta vây quanh ít nam sinh nữ sinh, đám người kia hình như cùng ta nhiệt liệt thảo luận gì đó.

      Khi nhìn đối phương lần đầu tiên, Tô Đường liền xác nhận, đây là Hứa Ngưng Đông, chính là Ngưng Đông kiếp trước Quý Tử Khiêm thường nhắc đến.

      mặt ta lúc này còn mập mạp mới lớn, mặc dù kém xa lúc đại học ta hút mắt như vậy, nhưng rất đẹp. nhìn qua hình tượng "Nữ thần cao lãnh” mấy năm về sau chậm rãi tới gần, bởi vì chuyện với người bên cạnh, sắc mặt ta rất lạnh nhạt, mặt có biểu lộ đặc biệt gì, người chung quanh mấy câu, ta mới trả câu.

      Lúc Tô Đường và Hứa Ngưng Đông qua nhau, tầm mắt của hai người trong nháy mắt giao thoa.

      Cuối cùng cũng biết là ai dời ánh mắt trước.

      Tô Đường bình thản dời ánh mắt, sau đó sượt qua người Hứa Ngưng Đông.

      Cứ như nhạc đệm , Tô Đường cũng để trong lòng.

      Nhưng lạ , Tô Đường gặp chính diện Hứa Ngưng Đông, tâm tình lại vô cùng bình tĩnh, có phẫn nộ, cũng có ghen ghét.

      Hứa Ngưng Đông cũng phải nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Tô Đường ở kiếp trước, nhưng ta và cái chết của Tô Đường khỏi có liên quan.

      Tô Đường cho là mình rất hận ta. Nhưng thực tế, có.

      Ký ức kiếp trước đối với ta mà , quá mức xa vời, mà đời này, còn là Tô Đường kia, mà là Tô Đường khác, cho nên bất kể là Hứa Ngưng Đông cũng thế, Quý Tử Khiêm cũng vậy, có bất cứ liên quan nào đến bọn họ.

      Kiếp trước vậy. muốn sống tốt cả đời này.

      Lần này, muốn tránh tất cả khả năng gây tổn thương mình, sau đó an an ổn ổn qua hết đời này.

      Tô Đường vào phòng thi trước, Khương Trì cúi đầu nhìn : "Đừng khẩn trương."

      Tô Đường lắc đầu, sau đó : "Em khẩn trương."

      Khương Trì nhíu mày, bộ dáng mấy ngày nay của như lâm đại địch, đọc sách suốt đêm, ở trong phòng học buổi sáng vẫn luôn nhíu mày, bộ dáng nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu, riêng gì , ngay cả Lăng Lang cũng nhìn ra lo lắng cho kì thi quan trọng này. Quầng thâm đáy mắt của nghiêm trọng, thân thể lại bé, Khương Trì sợ thi nửa té xỉu.

      Mặc dù miệng khẩn trương, nhưng ra lại vội vàng hơn ai hết. Nhưng hình như cả bản thân lại ý thức được điểm này.

      Khương Trì cười khẽ tiếng, cũng thêm gì: " trước."

      "Được."

      Tô Đường vào phòng thi của mình, sau đó tìm tới vị trí của mình ngồi xuống.

      Cũng lâu lắm giám khảo vào phát bài thi.

      Tâm thần Tô Đường lập tức hoàn toàn nhập vào kì thi này.

      Lần thi này, có chút vượt quá dự kiến của Tô Đường, bởi vì đề thi rất đơn giản. Chí ít dưới cái nhìn của là vô cùng đơn giản. Chín mươi phần trăm tri thức đều ôn qua, làm cực kì thuận tay. đường về lớp A16, gần đó có người dán đáp án lên, gia nhập, chỉ nghe vài câu bàn tán.

      "Đề thi toán lần này khó."

      "Toán học khó, tổng hợp khoa học tự nhiên càng khó như lên trời, thầy ra đề là ai? sợ chúng ta gửi dao à?"

      "Người ra đề hình như là tổ trưởng của khoa."

      "Đề lần này quá khó, cảm thấy điểm số kéo thấp."

      "Đúng, thành tích bình thường trung bình giờ càng thấp hơn."

      "Thành tích tốt chắc chắn thi rất khá, xem lớp A1 A2 lần này phát huy thế nào."

      Tô Đường nghe vài câu tiếp tục nghe nữa, mà về lớp học của mình. xem những lời khó nghe đó là .

      số người, coi như mình phát huy rất khá, cũng bảo phát huy tốt, đề thi rất khó các loại.

      Cho nên có mấy lời nghe xong, thể tin là .

      xem đáp án dán lên, cũng biết xác suất của mình, nhưng mà bản thân cảm giác phát huy coi như tệ.

      Thứ tự lần này, hẳn là quá mức hỏng bét nhỉ.

      Khi Tô Đường ngồi tại chỗ, đột nhiên Địch Lộ chạy trở về, sau đó đặt mông ngồi tại chỗ, với Tô Đường tin tức bát quái mới nhất ấy lấy được: "Tô Đường, tớ với cậu, Hứa Ngưng Đông giỏi, cậu ấy hạng nhất lần này phải có được."

      Tô Đường nghe vậy trợn to mắt.

      ra Hứa Ngưng Đông thời trung học, lại là người lộ tài năng như thế.

      khỏi cắn môi dưới, xem ra lần này Hứa Ngưng Đông phát huy vô cùng tốt.

      Cũng biết bảng xếp hạng thế nào đây.

      Hai ngày
      [​IMG]
      IluvkiwiTôm Thỏ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21:

      Edit: Đào Sindy

      Sắc mặt Phó Tiểu Nhã vì xấu hổ và phẫn nộ mà hồi xanh hồi đỏ, mặt ta còn rưng rưng nước mắt, chung quanh rất nhiều bạn học dùng các loại ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm ta. Phó Tiểu Nhã hung hăng lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt mình, động tác hung ác đạp cước ngã bàn học của mình, sau đó quay đầu lại chạy ra khỏi phòng học.

      Tô Đường nhìn thấy bóng lưng Phó Tiểu Nhã ra ngoài, trong lòng có chút hoảng, Phó Tiểu Nhã quan tâm tự mình chạy , vì xúc động mà làm việc ngốc gì chứ?

      Tô Đường nhịn được hỏi: " ấy xảy ra chuyện gì chứ?"

      Lăng Lang ở bên hừ lạnh tiếng về hướng Phó Tiểu Nhã vừa chạy , sau đó mới quay sang Tô Đường : "Ai, ta xảy ra chuyện đâu, yên tâm , phải lớp trưởng đuổi theo sao?"

      Tô Đường lần nữa nhìn ra cửa, chỉ thấy bóng lưng người mặc T-shirt màu vàng cũng chạy theo ra ngoài. nhớ lại chút, xác định bóng lưng này là lớp trưởng Trầm Phong. Nếu lớp trưởng chạy theo, vậy chắc chắn sao.

      Khương Trì mặt mày bất động, động tác dứt khoát trực tiếp cầm túi sách của Tô Đường lên, Tô Đường nhìn thấy, vô thức đưa tay đặt cánh tay , muốn ngăn lại.

      "Lát nữa còn có buổi tự học tối đấy."

      Khương Trì nghe vậy, động tác tay vẫn ngừng lại, dễ như trở bàn tay đeo túi sách của Tô Đường trực tiếp lên bên vai mình: " phải học sinh nội trú có thể cần học tự học buổi tối."

      Tô Đường kinh ngạc ồ lên tiếng, ánh mắt mang theo vô tội mờ mịt: "Thế nhưng... phải mấy ngày trước chúng ta vẫn ở trong phòng tự học buổi tối sao?"

      Lăng Lang cười hì hì giải thích thay Khương Trì: " Tứ muội, trước đó phải chúng ta thấy em ôn tập quá nghiêm túc sao! Nhìn em vẫn luôn ngồi tại vị trí chịu , cho nên với em việc này. Nhưng bây giờ thi xong, có thể về nhà, về nhà cũng có thể ôn tập."

      Tô Đường nghe vậy mặt hơi đỏ. nghĩ tới hình tượng trước của là người như vậy. mấp máy môi, muốn gì, nhưng lúc này Khương Trì mở ra chân dài, miệng : " ."

      Tô Đường chỉ có thể chạy chậm theo.

      Lúc này cách tự học buổi tối còn nửa giờ, cho nên lúc hai người Tô Đường và Khương Trì trong sân trường, đường có rất nhiều học sinh, nhưng đại đa số học sinh đều có dáng vẻ vội vàng, quán cơm, về phòng ăn, đường còn quên cầm theo bản từ điển ngữ vừa vừa học thuộc từ vựng.

      Khương Tri mình đeo hai túi sách, phía trước, Tô Đường ở phía sau đột nhiên kêu lại: "Khương Trì."

      Khương Trì thoáng thả chậm lại bước chân, quay đầu nhìn : "Hả."

      "Em khi nãy, có phải khiến thất vọng rồi?" Tô Đường lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn chăm chú Khương Trì, hỏi câu này.

      "Hửm?" Khương Trì nhất thời kịp phản ứng.

      cuối của Khương Trì có chút rung động, vốn là tiết mang theo chút nghi vấn, nhưng Tô Đường hoảng hốt nghe vào tai, liền vô thức nghe thành tiếng thứ tư.

      Trong lòng Tô Đường chua xót, cắn môi, tròng mắt dám nhìn biểu lộ của Khương Trì: " xin lỗi, em khi nãy... Quá vô dụng."

      Khương Trì nghe vậy có chút nhíu mày, đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, sau đó chậm rãi lên ý cười, miệng : " Ừ, là vô dụng."

      Nghe được Khương Trì trả lời, lòng Tô Đường lập tức bị ngâm vào nước đá, toàn thân đều lạnh.

      cũng muốn kiên cường hơn chút, nhưng có đôi khi, kiên cường khiến nhận tổn thương lớn hơn.

      Giống như kiếp trước Quý Tử Khiêm đùa bỡn tình cảm của , muốn đối phương cho lời giải thích, nhưng đến cuối cùng mất sinh mệnh, lại là .

      Nếu như kiếp này, lúc Trầm Oánh phái người huỷ dung mình, từng nghĩ muốn phản kháng, nhưng sợ mình làm gì rồi hoàn toàn ngược lại, dẫn tới đối phương càng thêm đối đãi điên cuồng.

      Tô Đường nghĩ như vậy, hốc mắt khỏi hơi đỏ lên.

      Khương Trì hoàn toàn dừng bước, mấy bước đến trước mặt Tô Đường, đưa tay đặt đầu , thần sắc nhõm, giọng điệu thanh thản : "Nhưng làm bánh bao có gì tốt."

      Câu kia cứ như nắng ấm đầu tiên của mùa đông, gió mát đầu xuân, khiến tứ chi Tô Đường vừa mới cứng ngắc lập tức giãn ra.

      Tô Đường cắn môi dưới, tin hỏi: " vậy chăng?"

      Khương Trì khẽ cười tiếng, trong lòng nghĩ, bánh bao, mềm nhũn, thơm ngào ngạt, trắng trắng mềm mềm, có gì tốt, mà lại... Nhìn thấy Tô Đường trước mắt đại đa số thời điểm đều im lặng, ngoan ngoãn khéo léo, Khương Trì tâm cảm thấy Tô Đường thế này tốt.

      Khương Trì chép tiếng, hơi cong môi, giọng mát lạnh: " ."

      Trước đó nhịp tim Tô Đường chợt cao chợt thấp, giờ khắc này, rốt cục bình phục chậm rãi mà đập.

      Nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt mờ mịt mất mát: "Nhưng làm bánh bao bị sỉ nhục."

      từng, muốn thay đổi, nhưng cuối cùng lại thành công.

      Khương Trì đặt tay lên đầu Tô Đường
      [​IMG]
      Tôm ThỏIluvkiwi thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22:

      Edit: Đào Sindy

      tấm bảng thông báo, hai người Viên Thính và Dương Khang viết chữ vẫn còn, duy chỉ có Tô Đường vẽ toàn bộ bị người ta lau sạch, sáng bóng sạch sành sanh, lưu lại chút xíu nào.

      Tô Đường nhìn mảng lớn trống , trong lòng có loại cảm giác khổ sở trĩu nặng. Trước đó vẽ, mỗi bút vẽ, cực kỳ dụng tâm, xem như hơi có chút tì vết, lau làm lại. Tham dự làm bảng thông báo đúng lúc vừa mới tới tập thể, vì tập thể mới làm chuyện đầu tiên, cho nên muốn hoàn thiện, tận hết khả năng làm tốt nhất. ra học vẽ tranh chính quy, nhưng tiểu học thường có khóa mỹ thuật, đại khái cũng học qua số. Cứ việc vẽ phải xuất sắc nhất, nhưng vì có dụng tâm, cho nên vẽ bảng thông báo vẫn như cũ làm hai mắt người ta tỏa sáng. Tối hôm qua, Viên Thính nhìn vẽ thẳng thắng khen ngợi: "Cậu học vẽ tranh à? Vẽ rất đẹp." thực tế chưa học vẽ địa cầu, nhưng lần này rất chân thành, rất dụng tâm, cho nên mới có thể được Viên Thính khen. Sau đó, trong lòng Tô Đường càng tràn đầy động lực, tối hôm qua nghĩ xong hôm nay nên vẽ gì, mới có thể để bảng thông báo lần này càng dễ nhìn.

      Nhưng giờ phút này, vẽ toàn bộ đều thấy.

      bỏ ra nhiều thời gian như vậy, nhiều tinh lực thành quả lao động như vậy, cứ như vậy bị người khác chút lưu tình hủy rồi.

      khó qua, thất vọng là thể nào.

      Khả năng người làm ra chuyện, ngoại trừ Phó Tiểu Nhã, Tô Đường nghĩ ra người thứ hai. Sau khi đứng tại chỗ ngây ngốc hồi, mới hồi phục tinh thần lại, để túi sách của Khương Trì bàn học .

      Khương Trì là có chuyện, cho nên thẳng đến phòng học, mà giao túi sách cho Tô Đường. Sau khi thả xong, Tô Đường nhìn thoáng chỗ ngồi của Phó Tiểu Nhã, phát bây giờ Phó Tiểu Nhã cũng có ở đây, cũng biết đâu rồi. Lúc này, giáo viên ngữ văn chạy tới trước bục giảng rồi, lập tức bắt đầu học ngữ văn, Tô Đường hít sâu hơi, mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sắp xếp tập ngữ văn, rồi mới lấy ra sách giáo khoa ngữ văn, cùng đọc diễn cảm theo đám người.

      Sau khi tiết đọc ngữ văn kết thúc, chỗ ngồi Phó Tiểu Nhã vẫn có người, nhưng Tô Đường thấy cặp sách của ta ở đó, cách khác người Phó Tiểu Nhã hẳn là ở trường học.

      Tô Đường ngồi tại chỗ do dự hồi lâu.

      hồi đứng lên, hồi lại ngồi xuống. Như thế ba lần, Địch Lộ ngồi trước lập tức phát khác lạ của .

      Địch Lộ xoay đầu lại hỏi: "Tô Đường, cậu có chuyện gì à? Sao dáng vẻ đứng ngồi yên thế?"

      Tô Đường lập tức ngồi về chỗ của mình, ấp úng : " có. có gì."

      Địch Lộ hoài nghi nhìn .

      Tô Đường mấp máy môi, bộ dáng giả bộ như có chuyện gì xảy ra lấy ra sách giáo khoa Vật Lý tiết sau học cần dùng đến.

      Địch Lộ thấy như vậy tiếp tục hỏi, nhưng ấy tới chuyện khác: "Tô Đường, cậu vẽ đều bị người ta lau sạch, chuyện này nhất định là con khốn Phó Tiểu Nhã kia làm đấy."

      Nhìn qua hình như Địch Lộ và Phó Tiểu Nhã hợp nhau, lúc nhắc đến tên này có chút cắn răng nghiến lợi. Lúc câu này, giọng ấy phẫn nộ, như bất bình thay Tô Đường.

      Tô Đường mím môi .

      Địch Lộ liền : "Tô Đường, đợi lát nữa Phó Tiểu Nhã đến học, tớ giúp cậu dạy dỗ nó."

      Tô Đường nghe xong, trong lòng hơi ấm. Nhưng lắc đầu.

      Địch Lộ nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Tô Đường là giật mình, sau khi hiểu ra gì đó, nở nụ cười mập mờ, giọng trêu chọc Tô Đường: " Tớ biết rồi nha, cậu muốn Trì giúp cậu ra tay dạy dỗ Phó Tiểu Nhã sao? Tớ hiểu, yên tâm , tớ làm phiền hai người."

      Tô Đường biết Địch Lộ hiểu lầm, nhưng loại chuyện này, càng giải thích càng ràng, thế là mím chặt môi, gì.

      Lòng Địch Lộ cho là mình đoán đúng, mặt mỉm cười quay đầu , trong miệng còn hát bài dân gian. Đối mặt với Địch Lộ như vậy, Tô Đường nhất thời có chút dở khóc dở cười. ngồi tại chỗ của mình lật ngược xoắn xuýt phen, sau khi cắn chặt môi, cuối cùng quyết định nhà vệ sinh tìm người. Nếu Phó Tiểu Nhã ở trong phòng, như vậy có khả năng ta ở nhà vệ sinh, hoặc là nơi hẻo lánh khác trong trường học.

      chuẩn bị thử thời vận. Có lẽ như vậy trùng hợp gặp được Phó Tiểu Nhã.

      Dù chuyện này đến cùng phải Phó Tiểu Nhã làm hay , muốn tìm người hỏi ràng, thể mơ mơ hồ hồ.

      Nếu là trước đây, Tô Đường gặp chuyện như vậy, nhất định lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, nén giận. nghĩ, nếu bảng tin bị lau, vẽ thêm lần nữa. Lần thứ hai vẽ nhất định nhanh hơn lần đầu nhiều, phí bao nhiêu công sức.

      Nhưng lần này, lựa chọn cứ thỏa hiệp như vậy, rồi hời hợt buông xuống, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Bởi vì, Khương Trì giúp thay đổi dũng khí và lực lượng. với , dù làm sai cũng đứng về phía . Đây chính là toàn bộ nguồn suối dũng khí của . Bây giờ mù quáng tin tưởng, chỉ cần Khương Trì , như vậy nhất định được làm được.

      Bước ra bước này đối với Tô Đường mà rất khó, nhưng mặc dù như thế, tại vẫn muốn thử chút. Chính cũng muốn biết, mình có thể thay đổi đến bước nào.

      Vì sợ mình do dự nữa, lần này Tô Đường rất cấp tốc đứng lên, đầu chạy ra khỏi phòng học, chạy tới thẳng nhà vệ sinh nữ.

      Lúc này, ở cửa nhà vệ sinh nữ đứng mấy người, Tô Đường nhìn trong đám người, phát có Phó Tiểu Nhã. Chớp mắt cái, biết mình nên thất vọng hay buông lỏng hơi.

      Lúc này, đột nhiên có giọng lành lạnh gọi : "Tô Đường."

      Tô Đường ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng , chỉ thấy người muốn tìm, giờ phút này đứng ở nơi cách xa.

      Phó Tiểu Nhã ôm cánh tay, vẻ mặt kiêu căng và khinh thường nhìn chằm chằm Tô Đường.

      Tô Đường hít sâu hơi, đối mặt với Phó Tiểu Nhã, câu hỏi kia sớm chất vấn trong lòng mấy lần: "Phó Tiểu Nhã, là bôi tranh tôi vẽ sao?"

      Phó Tiểu Nhã cười lạnh tiếng, trực tiếp ràng thừa nhận: "Là tao, sao?"

      Tuy trong lòng sớm đoán được chân tướng , nhưng nhìn Phó Tiểu Nhã trước mắt vẫn đắc chí, hối cải, Tô Đường nhịn được mặt tái nhợt.

      "Phó Tiểu Nhã, bôi sạch tranh tôi vẻ, hủy chỉ thành quả của tôi. Chẳng lẽ có cảm giác vinh dự cho lớp sao?" Tô Đường nhịn được hỏi.

      Phó Tiểu Nhã nghe vậy hừ lạnh tiếng, giọng khinh miệt: "Cảm giác vinh dự cho lớp gì chứ? Có thể ăn ? Chỉ cần có thể khiến mày dễ chịu, có cảm giác vinh dự cho lớp thế nào? Tao khinh thường nó!"

      Môi dưới bị Tô Đường cắn trắng bệch, nhẫn nhịn hồi lâu, mới
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :