1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi lòng hoa tầm gửi - Thập Lục Nguyệt Tây Qua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Lúc nam chính câu "Hoan nghênh bước vào thế giới của ", trong đầu vẫn luôn nghĩ rằng nữ chính
      " Em bước ra được ?"
      :yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15:

      Edit: Đào Sindy

      Khương Trì và Từ Đông đánh cược mọi người ở đây đều nghe được.

      Nghe thấy vụ cá cược này đám người phản ứng đồng nhất.

      ít người có khuôn mặt hưng phấn, hai cậu ấm đánh cược, nghe thôi làm người ta cảm thấy hưng phấn rồi!

      Khương Trì cần phải , mỗi đời bạn đều là đại mỹ nữ, bạn cũ Kiều Sênh càng cần phải , được công nhận là hoa khôi giảng đường, về phần Từ Đông, cũng là nhân vật biết hưởng thụ, mặc dù mình xấu xí, nhưng phong cách quen bạn giống nhau, đủ loại mỹ nữ!

      Lần này bọn họ có thể trực tiếp lấy của mình ra, hoặc phụ nữ làm tiền đặt cược, sao người vây xem có thể hưng phấn!

      Khương Trì tới, đám người cùng phe , ngoại trừ Tô Đường và Lăng Lang, hình như toàn bộ đều nhìn Kiều Sênh.

      Trong đám người này thuộc dạng bạn cũ Khương Trì chỉ có Kiều Sênh, chọn tám chín phần chắc chắn là ta. Người bình thường, ra tay!

      Hình như tất cả mọi người nghĩ như vậy, ngay cả Kiều Sênh cũng vậy.

      ta vốn sợ cá cược kia của Từ Đông, bởi vì ta tin tưởng mù quáng, Khương Trì mà ta thích làm được. Trong lòng ta, kết quả trận đấu, ngay từ đầu định sẳn.

      Người thắng duy nhất đó là Khương Trì.

      Mà Từ Đông, chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.

      Nghĩ như vậy, Kiều Sênh xông lên trước mặt Khương Trì ra khuôn mặt tươi cười tự tin sáng rỡ, ta vẫn luôn nhìn chăm chú Khương Trì, vừa định chủ động đến gần , nhưng nghĩ tới ngay cả liếc mắt Khương Trì cũng cho ta, trực tiếp chớp mắt qua người ta.

      Ngoài dự liệu của mọi người, cuối cùng Khương Trì đứng trước mặt Tô Đường.

      " chọn em, em chịu ?" Khương Trì đưa tay ra trước mặt Tô Đường, ngón tay của sạch thon dài, cảm giác đẹp đẽ lại mạnh mẽ. Nhưng Tô Đường vẫn ngu ngơ tại chỗ, chậm chạp duỗi tay mình ra.

      Lúc Khương Trì ra câu kia Kiều Sênh lập tức đổi sắc mặt, sắc mặt ta tái nhợt, mất hết huyết sắc, ta ngờ rằng thế mà Khương Trì chọn ta mà lại chọn con quái dị mặt đầy băng gạc kia.

      Mắt của mù sao!

      Từ Đông là đối thủ cũ của Khương Trì mang vẻ mặt trầm nhìn Tô Đường trước đó chưa từng thấy, trong mắt xẹt qua ghét bỏ nồng đậm chút nào che lấp.

      Phần thưởng này, ta có suy nghĩ muốn thắng nữa!

      Hay suy nghĩ của Khương Trì như thế? Để ta đấu mà thua?

      Từ Đông trào phúng hừ lạnh tiếng, sợ là khiến Khương Trì phải thất vọng, mặc kệ như thế nào, trận đấu này, ta thắng!

      Tô Đường tất nhiên đoán được tâm tư của Kiều Sênh và Từ Đông, thực tế, tự cũng bị màn trước mắt làm cho cả người phản ứng kịp.

      cắn môi, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối.

      Trời sinh Tô Đường đối với đua xe là cảm giác sợ hãi, tốc độ cao, từ trước đến nay luôn bình ổn như đầm nước đọng trong đời, cho tới bây giờ có từ nhanh. cho rằng đua xe là hành vi liều mạng, tôn trùng sinh mạng mình cũng là tôn trùng sinh mạng người khác.

      Cho nên, muốn từ chối. muốn , đồng ý.

      Khương Trì đợi lâu thấy Tô Đường đáp lại, nhịn được nhướng mày: "
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16:

      Edit: Đào Sindy

      Lúc này, tầm mười người vây đến chung quanh Tô Đường và Khương Trì, mặt bọn họ nở nụ cười vui sướng, bên trong ánh mắt nhìn Khương Trì mang theo sùng bái ràng. mặt Khương Trì nở nụ cười nhỏm thanh thản, tự tin khoa trương đến làm cho người ta thể chuyển dời ánh mắt. Tô Đường biết, đám người này giống như đám sao vây quanh mặt trăng là Khương Trì, nghĩ như vậy, cảm thấy toàn thân được tự nhiên, muốn lập tức rời vòng vây.

      Nhưng người chung quanh quá nhiệt tình, quá kích động, vốn chừa kẻ hở cho Tô Đường.

      Trong đám người trẻ vui mừng hớn hở, sắc mặt Kiều Sênh tái nhợt gây chú ý.

      Sắc mặt Từ Đông cũng dễ nhìn, sắc mặt ta tốt đánh giá Khương Trì và Tô Đường vài lần, nở nụ cười ngoan, sau đó dùng tay kéo Lâm Ca đẩy ra đằng trước, thương hương tiếc ngọc chút nào: "Con đàn bà này cho mày. Tùy mày chơi như thế nào."

      Lâm Ca bị đẩy mặt đất, trong lòng bàn tay ma sát với đất, mài ra từng vết máu, nhưng sắc mặt ta chết lặng, dám giận cũng dám .

      Lâm Ca cứ như vật phẩm giá rẻ, bị Từ Đông tùy ý đưa người.

      Khương Trì gì, khẽ hất càm, báo cho Lăng Lang biết, Lăng Lang ngầm hiểu, tiến lên nhận Lâm Ca trở về.

      Từ Đông thua tranh tài, tâm tình khó chịu, hung hăng đá văng xe máy của mình, xe máy cải tiến mấy chục vạn cứ như vậy bị ta chút lưu tình đá văng đất, chân ta chà xe máy, cứ như giẫm dưới chân phải xe máy ta, mà là tử địch của ta. ta nhổ đất, lại liếc mắt nhìn Khương Trì, trong lòng suy nghĩ còn nhiều thời gian, giọng điệu ngoan với đám em: "Chúng ta !" xong câu này, nhóm người này trùng trùng điệp điệp rời .

      Tiếng xe máy vang vọng núi Thu Danh.

      Mà chiếc xe máy vừa rồi Từ Đông dùng để tranh tài cứ như vậy bị chủ nhân lưu luyến vứt bỏ.

      Lâm Ca bị lấy ra làm tiền đặt cọc cũng bị vứt bỏ.

      Từ Đông vừa , bầu khí náo nhiệt vừa rồi càng lớn.

      "Từ Đông so với Trì, tính là gì chứ?"

      " Trì siêu cấp vũ trụ!"

      " Trì đánh ngã Từ Đông!"

      " Trì, chúng ta uống vài ly ?"

      " Trì Trì, bữa ăn khuya !"

      Các loại lấy lòng liên tiếp. Còn có ít sóng để Khương Trì nhận.

      Tô Đường nhìn thoáng qua thời gian, lúc này là ba giờ sáng , chờ về biệt thự nhà họ Khương, đoán chừng trời sáng.

      Tô Đường sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, ở kiếp trước, coi như lúc chạy nước rút cấp ba, hình như cũng thức đêm. Ba giờ sáng, bình thường đây là thời gian ngủ. đua xe kết thúc, tâm thần Tô Đường vừa buông lỏng, lúc này bối rối, muốn về ngủ.

      Nhưng nhìn những người tuổi trẻ này hào hứng dâng trào, hình như ai có ý định về nhà, nhìn giống như muốn chơi suốt đêm.

      Lúc tất cả mọi người líu ríu thảo luận tiếp theo đâu, khuôn mặt Kiều Sênh tái nhợt, nắm tay giơ lên trước mặt Khương Trì: "Khương Trì, chúng ta chuyện ?"

      Chung quanh an tĩnh trong chớp mắt.

      Khương Trì hững hờ ngước mắt, giọng điệu có chút mất hết cả hứng: " chuyện gì?"

      "Em muốn chuyện với ." Kiều Sênh bấu chặt móng tay đỏ chót
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17:

      Edit: Đào Sindy

      Đám người Từ Đông rời , đáng lẽ đám người Lăng Lang đầy phấn khởi dự định ăn khuya tan cuộc, nhưng nhìn đến khuôn mặt mỹ Lệ của Lâm Ca đứng bên mặc dù thần sắc chết lặng, nhưng vẫn lờ mờ có thể thấy được nét xinh đẹp, có ít người liền nhịn được rục rịch, nổi lên ý đồ xấu.

      nam sinh trực tiếp cười đùa tí tửng liếm môi hỏi Khương Trì: " Trì, nàng này cho em chơi nhé." Vừa , vừa chỉ Lâm Ca ở bên.

      Nam sinh này vừa , lại có thêm hai người cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao lên: " Trì, em cũng muốn!"

      " nàng này đẹp, Trì, em cũng muốn chơi."

      Nghe mấy lời vô cùng ngả ngớn này, đừng Lâm Ca, ngay cả Tô Đường cũng khỏi sợ trong lòng.

      vô thức nhìn về phía Khương Trì. Khương Trì bước lên xe máy màu đen, chỉ thấy chẳng biết lúc nào đốt điếu thuốc, trong ánh lửa chớp tắt, lộ ra mặt mày của càng đẹp trai, trả lời bọn họ, giọng điệu bình thản : "Đêm nay tản trước ."

      Đám người nhịn được hai mặt nhìn nhau, mới bao lâu, nhanh như vậy tản?

      Những người còn lại mặc dù trong lòng có số bất mãn, muốn từ bỏ miếng bánh gatô ngon như Lâm Ca, nhưng bọn họ dám gì nhiều trước mặt Khương Trì.

      Chàng trai lên tiếng trước nhất lại nhịn được, ta dửng dưng gọi: " Trì, chẳng phải chỉ là con đàn bà sao, cho em chơi đùa ."

      Tô Đường nghe vậy trong lòng giật mình.

      Khương Trì nhíu mày, cười như cười nhìn người kia chút, mặc dù chàng trai còn muốn gì, nhưng lập tức bị đồng bọn kéo lại: "Được rồi được rồi, chúng ta chỗ khác chơi."

      Chàng trai bị đồng bọn nài ép lôi kéo, lâu lắm, mười mấy người đều tản . Cuối cùng, chỉ còn lại bốn người là Tô Đường, Khương Trì, Lăng Lang và Lâm Ca.

      Những người còn lại sau khi , Lâm Ca mới có thêm chút tinh thần, ta nghiêm mặt tái nhợt nhìn Khương Trì, mím môi, giọng cầu khẩn : "... Trì, giúp em."

      Khương Trì tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, hất cằm lên, ra hiệu cho Lăng Lang: "Mày đưa em nó về nhà."

      Lăng Lang gật đầu, kéo Lâm Ca, đến xe máy của mình. Lâm Ca giãy dụa muốn , ta còn muốn gì đó với Khương Trì, nhưng bị Lăng Lang cười lạnh cắt đứt: "Thôi , A Trì có thể bảo tôi đưa về nhà hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."

      Lăng Lang và Lâm Ca phải lần thứ nhất giao thiệp, đối phương có đức hạnh gì, ta cũng ít, khác biệt với vẻ ngoài ôn hoà của ta, ta phải người dễ chọc. Lúc Lâm Ca ở bên cạnh Từ Đông sai khiến chọc tức, hùng hổ dọa bao nhiêu người, nhưng bây giờ bị Từ Đông vô tình từ bỏ, quay đầu lại muốn xin Khương Trì giúp đỡ.

      Dù sao bị Từ Đông dùng phương thức như vậy vứt bỏ, ta sống tiếp trong đám người sợ là dễ.

      Lăng Lang cười lạnh tiếng, tự mình lựa chọn, bây giờ có kết quả này, trách được ai? ta mặc kệ phản ứng của Lâm Ca, trực tiếp dẫn người .

      Tô Đường mấp máy môi, đêm chấn động lòng người như thế, đến tại còn chưa hoàn toàn thích ứng. Khương Trì cười khẽ tiếng, thuận miệng : "Về nhà thôi." Tô Đường ừ tiếng, cưỡi xe máy, lần này, Khương Trì tiếp tục chạy như đua xe, mà dùng tốc độ bình thường lái về biệt thự nhà họ Khương.

      Chờ lúc họ về đến nhà là sáu giờ ngày sáng hôm sau. Tắm rửa qua loa cái, Tô Đường liền nằm dài giường nghỉ ngơi, tỉnh lại sau giấc ngủ, là xế chiều. Tô Đường rửa mặt, tới trước cửa phòng Khương Trì, chuẩn bị hỏi muốn ăn gì.

      Lúc Khương Trì mở cửa nhìn qua cũng vừa tỉnh lâu, ánh mắt thiếu ánh ánhư bình thường, nhiều hơn chút lười biếng. Lúc ở nhà luôn mặc vô cùng tùy ý, giờ phút này, người mặc bộ đồ dài, Tô Đường dời tầm mắt, theo dõi sàn phòng , giọng hỏi: "Khương Trì, muốn ăn gì?"

      "Chờ chút rồi . Em giúp thay thuốc trước ." Khương Trì xong trở lại bên giường, nằm lên.

      Thuốc sau lưng Khương Trì, mấy ngày qua đều do Tô Đường giúp thay, cho nên nghe vậy gật đầu, quen
      [​IMG]
      IluvkiwiTôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18:

      Edit: Đào Sindy

      Trước khi bắt đầu khoá học cấp ba, chuyện duy nhất vượt qua dự liệu của Tô Đường là nhận được điện thoại của ba nguyên thân.

      Nguyên thân thêm ghi chú gì với ba cả, cho nên lúc nhìn chuỗi số dài hiển thị màn hình, Tô Đường vô thức tưởng là số người quảng cáo, lần đầu điện tới nhận, cho đến khi đối phương kiên nhẫn gọi đến lần hai, trong bụng mới cảm thấy kỳ quái.

      "Tô Đường, là tôi."

      Cho dù hai người cách khoảng cách xa như vậy, nhưng Tô Đường vẫn có thể thông qua loa cảm nhận được thái độ lạnh nhạt và xa cách của đối phương.

      "Mẹ con qua đời." Đường Thế Thành lạnh lùng trong điện thoại. Đây là câu trần thuật vô cùng bình thản, cứ như ông ta chuyện quan trọng liên quan gì, Tô Đường nghe ra bất kỳ tiếc nuối, hay là cảm xúc khổ sở nào từ đó.

      Tô Đường biết đối phương tại sao cẩn thận, nhắc đến chuyện này có mục đích gì, cho nên chỉ mấp máy môi, giọng ừ tiếng.

      "Tôi hi vọng con đừng tới tìm tôi."

      Đường Thế Thành tiếp. Trong giọng của ông ta tràn đầy lãnh khốc vô tình, bên trong lời mặc dù mang theo hai chữ "Hi vọng", nhưng giọng điệu của ông ta cho người khác cãi lại, đây phải câu thỉnh cầu, mà là câu mệnh lệnh, mệnh lệnh bảo Tô Đường đừng tìm ông ta.

      Câu này khiến trong lòng Tô Đường ngăn được phát lạnh, cả người như rớt vào hầm băng.

      "Được." nghe mình giọng mình run rẩy trả lời như thế.

      "Năm đó tôi nhận lời mẹ con đổi, trước khi con đủ mười tám tuổi mỗi năm tôi gửi tiền sinh hoạt cho con lần, trừ cái đó ra, chúng ta có bất cứ quan hệ nào. Con hiểu ?"

      Đối phương vẫn chờ Tô Đường trả lời, Tô Đường có cách nào, chỉ có thể kiên trì : " hiểu."

      Nghe được Tô Đường trả lời, đối phương chút do dự cúp điện thoại.

      Cho đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút, Tô Đường mới chính thức thở dài hơi. phát vừa rồi mình quá khẩn trương, khiến mí mắt luôn cuồng loạn. dùng mồ hôi từ lòng bàn tay đè lên mí mắt, nhưng mí mắt vẫn nhảy dồn dập, hít sâu hơi, đến phòng vệ sinh, mở vòi sen, để nước lạnh ngừng tạt vào mặt mình, sau phút, tâm tình mới thoáng bình phục hơn.

      Từ khi nhận được điện thoại của Đường Thế Thành, Tô Đường mới có loại cảm giác chân thực là Tô Đường. Những ngày qua, chiếm giữ thời gian sinh hoạt của chỉ có Khương Trì, Khương Ưng và dì Lục, vòng xã giao của đến đáng sợ, khiến nhất thời sơ sót là mình đứng dưới bầu trời Thủ Đô rồi, hô hấp với Trầm Oánh chung bầu trời, đứng cùng mảnh đất.

      Mà cú điện thoại này, cũng làm cho Tô Đường ràng cảm nhận được, Đường Thế Thành với con Tô Đường này, có bao nhiêu thân tình cha con. Hoặc , đối phương tính thừa nhận thân phận cho . Từ giọng điệu bội bạc của ông ta, bên trong thái độ muốn phủi sạch quan hệ kia có thể cảm nhận được.

      Cho nên, nếu như xảy ra chuyện gì, đối phương tuyệt đối cứu giúp . Ở kiếp trước, ông ta cũng đối với Tô Đường như thế, lúc ấy bị bôi đen đầy người, nghiệp rơi xuống đáy cốc, lại tuyệt tình thờ ơ lạnh nhạt.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Đường liền trĩu nặng.

      Mà lúc này, điện thoại di động của nhận được tin nhắn ngắn, tin nhắn nhắc nhở trong tài khoản của nhiều thêm năm mươi ngàn tiền mặt. Số tiền kia hẳn là vừa rồi Đường Thế Thành là tiền sinh hoạt trong năm.

      Năm mươi ngàn, tiền sinh hoạt cộng học phí, tính toán tỉ mỉ ở Thủ Đô này, chỉ có thể coi là miễn cưỡng có thể qua.

      Tô Đường đưa điện thoại di động vững vàng nắm trong tay, ánh mắt mê mang. Lúc này, cửa phòng của bị người nào đó gõ.

      Tô Đường nhìn thời gian, lúc này rất muộn, bất tri bất giác trôi qua hai mươi phút rồi. vội vàng đưa điện thoại di động để qua bên, mở cửa, chỉ thấy Khương Trì bỏ tay vào túi đứng ở cửa, tay cầm điện thoại đánh
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :