1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi lòng hoa tầm gửi - Thập Lục Nguyệt Tây Qua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      Edit: Đào Sindy

      Lúc này, bảo mẫu nhà họ Khương từ phòng bếp tới, với Khương Ưng: "Ông chủ, cơm tối làm xong, ông xem nên dọn ra luôn ? "

      "Dọn ra , dì Trầm, bà gọi nó xuống ăn cơm, riết rồi chẳng ra sao." Khương Ưng vừa cơn tức lại bộc phát.

      "Được rồi, tôi lập tức ngay." Hình như dì Trầm quen với tình huống tại, nhìn qua tập mãi thành thói quen, gọi người cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.

      Cơm tối nhà họ Khương rất phong phú, Tô Đường cảm thấy, có thể là vì nghênh đón khách mới là hôm nay lần đầu đến, cho nên phong phú hơn chút. Gà vịt thịt cá đều có, sánh bằng lễ tết rồi.

      Khương Trì từ lầu xuống, giờ phút này an vị ngồi đối diện Tô Đường, nhận ra tắm, tóc chưa khô, giờ phút này còn ướt sũng, thay quần áo chơi bóng ban nãy bằng áo ngắn tay màu trắng và quần dài màu đen, mặc dù kiểu dáng đơn giản, nhưng nổi bật lên thân cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai của .

      Lúc ăn cơm có người chuyện, hoàn toàn khí vui sướng vì khách đến chơi nhà. Mà Tô Đường làm khách hôm nay, bữa cơm ăn ra mùi vị, dù thức ăn ngon, đáng tiếc ba người ở đây có tâm tư mà ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Khương Ưng nhìn thấy Khương Trì đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, ấn đường nhảy lên thình thịch, ông tự tay đè lên ấn đường của mình, đè tức giận xuống, chủ động giới thiệu : "Đây là Tô Đường, bé giống con học cấp ba, nhưng hơn con hai tuổi. Sau này ở nhà chúng ta."

      Mặt mày Khương Trì bất động, bình thản ồ tiếng. Giống như thèm để ý chút nào trong nhà có nhiều hơn thành viên hay .

      Khương Ưng hít vào hơi sâu, cố gắng khống chế lại tính tình của mình: "Sau này bé học chung lớp với con, bé vừa tới hoàn cảnh mới, con giúp đỡ nhiều hơn chút."

      Lúc này Khương Trì mới ngước mắt, cười như cười hỏi: "Giúp thế nào?"

      "Mấy hôm nữa phải có sinh nhật bạn con sao? Con dẫn cùng, thừa dịp còn chưa vào học, giúp bé làm quen bạn mới."

      Khương Trì chuyển ánh mắt lên người Tô Đường, ánh mắt xẹt qua băng gạc người , lười biếng : "Ông chắc chứ?"

      Tô Đường nghe vậy, cũng nhịn được vội vàng : " Chú Khương, chuyện gặp bạn mới, vội đâu."

      Khương Ưng nhìn Tô Đường bên cạnh vội vàng lắc đầu, giờ phút này cúi thấp đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn yếu ớt, gập phát gãy. mười sáu
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6:

      Edit: Đào Sindy

      Tô Đường và Khương Ưng trực tiếp phòng làm việc của bác sĩ da liễu, tại, có rất nhiều người bị bệnh, nhưng trong đó bây giờ chỉ có bác sĩ.

      Đáy lòng Tô Đường hơi nghi hoặc chút. Nhưng cùng lúc, lại hiểu được ít.

      Nhìn thấy hai người vào, bác sĩ Lục lập tức đứng lên, nhiệt tình nắm tay chào hỏi với Khương Ưng: "Tướng Quân, ông đến."

      Khương Ưng gật đầu: "Ừm, hôm nay vất vả cho chú rồi, được nghỉ ngơi còn đặc biệt chạy tới."

      Bác sĩ Lục liên tục khoát tay: "Tướng Quân gì vậy, cực, có vất vả chút nào."

      Khương Ưng cũng thêm gì nữa, kéo Tô Đường núp đằng sau mình, giới thiệu : " bé hôm qua tôi trong điện thoại đây, mặt bị thương, chú giúp con bé nhìn xem."

      Bác sĩ Lục liên tục : " Được, Tướng Quân."

      Ông ta tháo băng gạc mặt Tô Đường ra, Khương Ưng và ông ta đồng thời thấy vết thương kinh khủng mặt Tô Đường.

      Bác sĩ Lục nhịn được tặc lưỡi trong lòng, người ra tay với bé này, cũng quá độc ác. Tra xét vết thương mặt Tô Đường xong, ông ta nhíu mày nghĩ, nhất thời biết nên thế nào.

      Khương Ưng thấy phản ứng của bác sĩ Lục, ông mở miệng : "Có lời gì chú cứ việc thẳng , cần che giấu đâu."

      Lúc này bác sĩ Lục mới thở dài, thẳng: " Vết thương mặt bé này có chút nghiêm trọng, nhưng trong giai đoạn này, năng lực làn da bản thân chữa trị tốt, phối hợp dùng thuốc, khả năng lưu lại sẹo cũng rất lớn."

      Trong nháy mắt Khương Ưng liền nghe được nghĩa bóng, ông nhíu mày : " cách khác, mặt con bé có thể lưu lại sẹo?"

      Bác sĩ Lục gật đầu, sau đó giải thích : " Vẫn có khả năng này, phải nhìn tình huống chữa trị của bé."

      "Dùng thuốc tốt nhất."

      "Tôi biết rồi, Tướng Quân." Bác sĩ Lục xong câu đó, liền vùi đầu viết đơn thuốc. Vừa viết còn bên cạnh nhắc nhở phương thức dùng thuốc, và những thứ cần chú ý bình thường.


      [​IMG]
      KisaragiYue, mylien1961Iluvkiwi thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Edit: Đào Sindy

      Lúc ăn cơm tối, hai nam chủ vẫn ở trong nhà. Ngoại trừ Tô Đường, trong biệt thự cũng chỉ có dì Trầm.

      Mặc dù nghĩ như vậy tốt lắm, nhưng Tô Đường thực tình cảm thấy, hai người bọn họ ở đây, cả người tự nhiên hơn hẳn.

      Tô Đường tự mình dùng cơm tối xong, sau khi ăn xong dì Trầm còn chuẩn bị cho hoa quả và sữa bò, rất thân mật chu đáo.

      Nơi gần biệt thự nhà họ Khương Tô Đường còn chưa quen thuộc, cho nên sau khi ăn xong ra ngoài dạo, mà trực tiếp trở về phòng của mình tiếp tục đọc sách. biết đọc bao lâu, dưới lầu đột nhiên truyền đến trận tiếng cải vả kịch liệt. Trừ cái đó ra, còn có tiếng vật nặng quẳng xuống đất phát ra tiếng vang lớn.

      Trong lòng Tô Đường giật mình, vôthức nhìn về thời gian hiển thị điện thoại di động, 23:00 rồi.

      ra trong lúc bất tri bất giác, trễ như vậy.

      Như vậy, tại cha con Khương Ưng và Khương Trì về?

      Lúc Tô Đường nghĩ như vậy, tiếng rống giận dữ của Khương Ưng dưới lầu càng vang dội thêm. Nghe thôi làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

      Bên dưới xảy ra chuyện gì thế?

      Tô Đường vô thức mím chặt môi, trong lòng bối rối, biết nên mở cửa xuống dưới lầu xem tình hình hay .

      Lúc này, trong tiếng mắng chửi của Khương Ưn đột nhiên có thêm tiếng kêu lên của dì Trầm.

      "Ông ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh xảy ra chuyện đó!" Trong giọng dì Trầm mang theo kinh hoảng và lo lắng ràng.

      "Đánh chết sao!" Khương Ưng còn nổi nóng, giọng rống vang động trời. Coi như cách cánh cửa, Tô Đường vẫn có thể nghe được ràng.

      Tô Đường vô cùng lo lắng, nhất thời đứng ngồi yên, nghĩ, vẫn nên đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí mở khe cửa.

      Dưới lầu, Khương Ưng cầm đầu dây lưng, hung hăng quật lên lưng Khương Trì, mà cả người Khương Trì đứng nghiêm, sắc mặt tái nhợt, trán có mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng chỉ nhếch môi mỏng, im lìm tiếng.

      Khương Ưng thấy bộ dạng này của , càng tức giận trong lòng, dây lưng trong tay quất càng mạnh mẽ: "Để ông đây đánh chế thằng nghịch tử này!"

      Toàn bộ người dì Trầm cũng nhào tới, kéo tay Khương Ưng, giọng điệu lo lắng: "Ông à, đừng đánh, sau lưng Tiểu Trì đầy máu, nếu đánh tiếp xảy ra chuyện!"

      Trong giọng Khương Ưng có ý chỉ tiếc rèn sắt thành thép, tay ông cầm dây lưng, với Khương Trì: "Bà đâu biết nó làm gì! Tuổi còn , biết vì con mà đánh nhau, trưởng thành còn chịu nổi sao?"

      Khương Ưng xong, lại bắt đầu động thủ, trong miệng ông tức giận chất vấn: "Bản lĩnh này? Đánh người ta thành dạng nào rồi? Ngày mai mày xin lỗi ngay cho ông!"

      Mặt mày Khương Trì lạnh nhạt, vì mình cầu xin tha thứ, cũng giải thích gì, mực duy trì trầm mặc. Nghe Khương Ưng bảo xin lỗi, mới lạnh lùng mở miệng: "."

      Lần này, cứ như trong ngọn lửa thêm giọt dầu, thế lửa lập tức càng cường thịnh hơn: "Cánh mày cứng rồi hả nhãi ranh? Trước đó động chút lại tặng người ta mấy ngàn đồng tiền quà, tao gì, lần này trực tiếp đánh người ta tàn phế, nếu ông đây quản mày, cũng biết sau này mày còn làm ra chuyện gì!"

      xong, thắt lưng trong tay Khương Ưng vung càng dùng lực.

      Tô Đường đứng ở lầu hai, có thể nghe được tiếng thắt lưng Khương Ưng vung.

      Tô Đường nhìn thấy vết thương sau lưng Khương Trì, nhưng nhìn tư thế kia của Khương Ưng, nghĩ cũng biết, thương thế của chắc chắn , hít sâu hơi, cảm thấy mình thể xem tiếp nữa, mở cửa phòng ra.

      Hành động này của , lập tức hấp dẫn ánh mắt ba người phía dưới.

      Tô Đường mấp máy môi, nhận lấy ánh mắt của ba người, nỗ lực đè xuống kinh hoảng nơi đáy lòng, cẩn thận từng li từng tí : "Chú Khương, đừng đánh nữa."

      Khương Ưng nhìn thấy Tô Đường, cũng biết là bởi vì chuyện xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, hay là nguyên nhân gì khác, thế mà ngừng động tác trong tay. Dì Trầm vô thức thở dài hơi, nhìn Tô Đường với ánh mắt cảm kích.

      Ánh mắt Khương Trì vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn Tô Đường, trong miệng nhàn nhạt hỏi: "Đánh xong rồi à?"

      Trong giọng ràng mang theo hờ hững và quan tâm.

      Lời này lọt vào lỗ tai Khương Ưng chính là chết cũng hối cải, ông lại nổi giận hơn, dì Trầm lập tức giữ chặt Khương Ưng, trong miệng vội vàng : " Tiểu Trì, cháu lên lầu trước ."

      Khương Trì nán lại thêm dưới lầu, nghe vậy im lặng lên tiếng mình lên lầu.

      Tô Đường nhìn vẻ mặt Khương Trì thay đổi qua bên cạnh mình, lần này, rốt cục thấy vết thương đằng sau .

      Da tróc thịt bong, máu tươi còn chảy ra ngoài. Toàn bộ sau lưng áo đều nhiễm vết máu.

      Vết thương dạng này, nên lập tức xử lý, nếu cảm nhiễm phát sốt đấy.

      Nhưng lúc sau Khương Trì vào phòng của mình, đồng thời sau đó liền khép cửa phòng lại.

      Lúc này, tâm tình Khương Ưng bình tĩnh rất nhiều, ông vẫy tay với Tô Đường lầu, ra hiệu gọi xuống. Tô Đường có chút khẩn trương, nhưng vẫn xuống lầu.

      "Ngồi ." Khương Ưng vừa , lông mày vừa nhíu chặt, giống như gặp chuyện khó khăn gì.

      Tô Đường theo lời ngồi xuống ghế sa lon.

      Khương Ưng nhìn Tô Đường mấy lần, giống như quyết định cái gì, từ trong túi sách của mình móc ra tấm thẻ bạc, đưa cho Tô Đường.

      Tô Đường sững sờ, bị động tiếp nhận: "Chú Khương, đây là?"

      "Lời hôm qua chú , phải chỉ là thuận miệng. Sau này, tiền sinh hoạt của hai đứa các cháu chú gửi qua thẻ này, mật mã số thẻ là từ đến sáu."

      Tô Đường lắc đầu liên tục, giọng điệu bối rối: "Chú Khương, thế này được."

      Khương Ưng đưa tay ngăn , trong giọng mang theo sát phạt quả quyết, giọng điệu cho từ chối: "Thẻ của nó chú đóng hết. Sau này tiền cho cháu quản, đưa tiền chp thằng nhãi ngu ngốc này đến mấy ngày biết sài đâu hết."

      Tô Đường còn muốn gì, nhưng chuyện này, nhìn từ nét mặt đối phương thể thương lượng.

      có cách nào, chỉ có thể bị động tiếp nhận khoai lang bỏng tay này.

      Sau khi xong, Khương Ưng nhịn được đưa tay vuốt huyệt thái dương của mình.

      Dì Trầm vừa nhìn liền biết bệnh đau đầu của ông lại tái phát.

      "Ông ơi, đầu lại đau sao? Có muốn ăn chút gì hay còn uống thuốc?"

      " cần, buổi tối uống nhiều rượu rồi, cho tôi bát canh giải rượu là được."

      "Được rồi." Dì Trầm xong, liền đến phòng bếp vội vàng chuẩn bị canh giải rượu cho Khương Ưng.

      Phòng khách dưới lầu trong nhất thời chỉ còn lại Tô Đường và Khương Ưng.

      Tròng mắt Tô Đường nhìn mũi giày
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Edit:Đào Sindy

      Tô Đường giơ tay lên cầm điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, thời gian Khương Trì khỏi gần ba tiếng. Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa về. Tô Đường biết Khương Trì làm gì, nhưng từ biểu cảm trong lúc nhận cú điện thoại kia, Tô Đường có thể phát giác được, hẳn là có chuyện xảy ra rồi. Ba tiếng qua, cũng biết tình huống của Khương Trì bên kia bây giờ ra sao.

      Khương Ưng có ở đây, Khương Trì có ở đây, dì Trầm cũng có ở đây, trong biệt thự lớn trống trải chỉ có mình Tô Đường, ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong tay cầm quyển sách, nhưng chậm chạp lật trang kế tiếp.

      Lúc này, điện thoại bàn trong biệt thự đột nhiên vang lên đinh linh linh. Tâm tư Tô Đường bay bổng lập tức bị kéo lại, do dự chút, đứng dậy nhận điện thoại.

      "Tô Đường?" Bên đầu kia điện thoại có người lười biếng gọi .

      "Ừm, Khương Trì à?" Giọng điệu này, thái độ này, biết số máy bàn trong biệt thự, Tô Đường có thể nghĩ tới, chỉ có người.

      Khương Trì ở bên kia đầu dây cười tiếng: "Là tôi."

      Tô Đường mím môi, trong giọng mang theo lo lắng: "Khương Trì, sao chứ."

      Khương Trì trong điện thoại chép tiếng: "Có chút chuyện, cần hỗ trợ."

      "Chuyện gì?"

      " rảnh ? Đến chỗ tôi lát."

      "Có rảnh. Được."

      xong, Khương Trì ở đầu dây bên kia bắt đầu đọc địa chỉ.

      Tô Đường dùng bút ghi lại, liền lập tức cầm túi tiền ra cửa.

      Vì muốn theo kịp tốc độ, Tô Đường trực tiếp đến địa điểm Khương Trì , nơi này cách biệt thự nhà họ Khương có chút xa, lại kẹt xe, lúc Tô Đường đến, là 30' sau rồi.

      Vừa xuống xe, liếc mắt liền thấy Khương Trì đứng dựa vào tường.

      Khoảng cách hai người bọn họ có chút xa, chỉ có thể nhìn thấy dựa vào tường tay bỏ vào túi quần, tay khác kẹp lấy điếu thuốc, nét mặt của trong sương mù, khiến người ta nhìn ràng.

      Tư thế hút thuốc rất đẹp trai, có hương vị hời hợt, Tô Đường đến ngắn ngủi trong khoảng thời gian, phát chung quanh có năm ba ngang qua ba nhìn bằng ánh mắt tán thưởng. dđ-lqđ

      Bên cạnh còn đứng hai người, nhưng Khương Trì trời sinh là nguồn sang, người bên cạnh đều thành nền của , để người ta theo bản năng xem người còn lại, trong mắt chỉ nhìn thấy mình .

      Ba người bên trong, tư thế của thanh thản, thân thể như ngọc, mặc dù giờ phút này tóc và quần áo áo hơi có vẻ lộn xộn, nhưng người có khí chất mà những người còn lại có.

      Lúc Tô Đường đến chỗ bọn họ, ba người bọn họ còn chuyện gì đó.

      Tô Đường loáng thoáng nghe được mấy câu.

      "A Trì, có phải mày định cưa Từ Đông ?"

      Khương Trì à tiết, giọng điệu rất hững hờ: "Tao cần cưa à?"

      "Đúng thế. Nhưng mà Từ Đông nghĩ như vậy."

      Khương Trì trả lời, nụ cười mặt nhìn qua rất nhạt.

      "Mày và Kiều Sênh sao rồi?"

      Khương Trì hút hơi thuốc, mất hết cả hứng : "Chia tay."

      "Ách, mới chưa bao lâu."

      người khác hình như còn muốn hỏi gì, nhưng lúc này, bọn họ phát Tô Đường tới.

      Nhìn thấy Tô Đường, Khương Trì đứng thẳng người, ánh mắt xuyên thấu qua khoảng cách gần như vậy, nhìn về phía . Ánh mắt của cực kỳ có tính xâm lược, khiến nhịp tim Tô Đường theo bản năng dừng lại.

      Sau đó từ từ nhếch miệng, nhìn lộ ra nụ cười vô lại.

      Khương Trì dùng khẩu hình miệng với : " đến."

      Tô Đường đến bên người Khương Trì, từ trong mùi thuốc lá nghe được mùi máu tanh, ngước mắt giọng hỏi: " đánh nhau?"

      Khương Trì ừ tiếng, trong miệng : " sao."

      Vết thương lại lần nữa đổ máu, sao à.

      Tô Đường muốn hỏi thêm, há hốc mồm, nhưng lại hỏi.

      Hai người đứng bên cạnh Khương Trì lúc này cũng hoàn toàn đặt ánh mắt người Tô Đường. nam sinh có tướng mạo tuấn trong đó, ánh mắt càn rỡ đánh giá băng gạc mặt Tô Đường mấy lần, nhịn được giọng trong miệng lầm bầm: "A Trì, ánh mắt của mày càng ngày càng đặc biệt rồi."

      Tuy ta dùng từ hình dung là "Đặc biệt", nhưng mọi người đều biết ta bóng gió, xấu Tô Đường.

      Tô Đường cắn chặt môi dưới, cúi đầu.

      Khương Trì tùy ý liếc qua người chuyện, lạnh nhạt : " biết cút."

      Nam sinh thèm để ý Khương Trì bảo ta cút, ta dùng cùi chỏ cọ xát eo Khương Trì, đứng chép miệng với Tô Đường, cười híp mắt hỏi: "Đây là ai vậy? A Trì, sao mày lại kêu em tới đón?”

      Khương Trì bóp tắt tàn thuốc, ném xuống đất tùy ý đạp chút , vừa hững hờ : " Ai cần mày lo?"

      Nam sinh nhịn được nháy mắt ra hiệu, trong miệng cười : "Vâng vâng vâng, tao mặc kệ, tao chỉ thuận miệng hỏi chút."

      Khương Trì ném cho ta ánh mắt hời hợt, cong môi, dáng vẻ cười như cười.

      Nam sinh có vẻ quen thân với Khương Trì, cũng sợ , chủ động xích lại gần Tô Đường, đầu tiên là xin lỗi: "Em , lời vừa rồi của có ý gì cả, em đừng để trong lòng."

      Tô Đường ừ tiếng.

      Nam sinh cười híp mắt tiếp tục giới thiệu với : "Chào em , là Lăng Lang, em tốt với Khương Trì.” xong đặt tay lên vai Khương Trì, bộ hai em tốt. Khương Trì cũng đẩy ta ra, hai người bọn họ nhìn qua xác thực quan hệ tệ.

      Tô Đường gật đầu, : "Chào , em là Tô Đường."

      "Giọng em dịu dàng nhàng, nghe giống như khẩu nơi này của chúng ta." Mặt mũi Lăng Lang tràn đầy hiếu kỳ với Tô Đường dạng em này, bình thường ta gặp nhiều.

      chuyện đều như vậy.

      Nhìn qua cũng đặc biệt yếu đuối.

      Tô Đường mấp máy môi, giải thích: "Em đến từ phía nam."

      " ra là em phía nam, trách được dáng dấp như vậy..." Lăng Lang do dự mấy giây, nhìn những chỗ mặt Tô Đường có băng gạc mấy giây, trái lương tâm : "Phấn nộn non mềm."

      Khương Trì ho tiếng, Lăng Lang lập tức tiếp: "Giọng của em dễ nghe, trong thành ngữ là, là. Ừ là, ngô nông nhuyễn ngữ*. Nghe thôi làm người ta cảm thấy xương cốt mềm ra."

      *tức chỉ giọng địa phương vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe

      Lăng Lang rất quen dùng, giờ phút này dùng giọng điệu ngả ngớn cười hì hì .

      Tô Đường mím chặt môi, cúi đầu , quen tiếp xúc chung với loại nam sinh công tử nhà giàu như Lăng Lang.

      Khương Trì nghiêng đầu nhàng nhìn Lăng Lang chút, em của mình có đức hạnh gì ràng nhất, đây là người ăn mặn kỵ chủ, trong miệng cảnh cáo : " Mày cách xa ấy ra."

      Lăng Lang nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nhất thời có chút dám tin: "A Trì, mày..."

      " ấy khác với chúng ta." Khương Trì xong câu này tiếp tục giải thích thêm gì, nhưng Lăng Lang vẫn khó hiểu. Mấy em họ, chơi phải chơi cho được, nhưng xem xét Tô Đường thuộc dạng ngoan ngoãn, bé cưng hiền lành, giống dạng ăn chơi.

      Nhưng mặt lại dán đầy băng gạc? Hình dạng thế nào cũng thấy lắm. Đối mặt như vậy, lại đùa giỡn, ta cũng đùa giỡn nổi nữa. tại Khương Trì kiểu này, Lăng Lang cũng lập tức thu hồi đức hạnh cười đùa tí tửng, trêu nữa.

      So với bé thỏ
      [​IMG]
      IluvkiwiKisaragiYue thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      Edit: Đào Sindy

      Xác định buổi tối dì Trầm quay về, đồ ăn buổi trưa mặc dù chuẩn bị vô cùng phong phú, nhưng Khương Trì trong giai đoạn trưởng thành, khẩu vị rất tốt, cho nên cũng còn thừa.

      Vì thế Tô Đường chỉ có thể tự mình ra tay làm cơm tối.

      Dù sao trong nhà chỉ có hai người là Tô Đường và Khương Trì, cho nên cũng định làm cơm tối quá phong phú, quyết định giản lược hết thảy. Trong tủ lạnh còn có ít trứng gà, cà chua, còn có mì sợi, lấy hai thứ nguyên liệu nấu ăn đơn giản này, bắt đầu làm hai bát mì.

      Mặc dù nguyên liệu vô cùng đơn giản, có gia vị canh gà, nhưng tay nghề của Tô Đường ở kiếp trước vẫn còn, cho nên mì trứng gà cà chua đơn giản hương vị cũng rất ngon.

      Khương Trì ăn miếng cái, sau đó lại uống ngụm canh. có chút ngoài ý muốn nhướng mày, nhìn Tô Đường, trong miệng tán thưởng : " Mùi vị tệ."

      Tô Đường an tĩnh ăn mì, nghe được tán thưởng của Khương Trì, giọng ừ tiếng.

      Tài nấu nướng của mặc dù so ra kém dì Trầm, nhưng cũng coi là rất tệ rồi. Trong tất cả các món ăn, am hiểu nhất, chính là nấu mì. Bởi vì ở kiếp trước, Quý Tử Khiêm cực kỳ thích ăn bánh bột, bất kể là bột rau trộn, hay là bánh tương chiên, hay là bột tam tiên bình thường, tất cả những thứ ta thích, là kẻ thích bánh bột chính cống. Vì thế Tô Đường bỏ công sức ra khá nhiều, cố gắng học nấu mì, nước canh ngon, để người ta ăn còn muốn ăn lại. Quý Tử Khiêm chỉ tán thưởng tay nghề của lần.

      Chỉ đáng tiếc...

      Tô Đường mấp máy môi, đuổi hồi ức ra khỏi đầu mình.

      Giả bộ như có chuyện gì tiếp tục ăn.

      Ăn cơm tối xong, Tô Đường bỏ bát vào máy rửa bát, lựa những thứ cùng loại để chung, chuẩn bị đợi lát nữa ném , sau đó dọn dẹp phòng bếp sạch . Mà trong thời gian này, hai tay Khương Trì cắm vào túi, tư thế thanh thản dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt vẫn luôn chăm chú theo .

      Tô Đường bỏ vỏ trứng gà và những thứ bỏ vào túi nhựa, quay người, trong giọng có chút bất đắc dĩ với Khương Trì: " có thể đừng nhìn em ."

      Ánh mắt Khương Trì như bóng với hình, khiến Tô Đường như có gai sau lưng. quen, chỉ có thể lên tiếng.

      Tư thế của Khương Trì thay đổi, mực nhìn chằm chằm Tô Đường đứng trước mặt .

      Giờ phút này, mặt buông xuống nhìn qua vô cùng nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn.

      "Đương nhiên." Ngừng lại chút, giọng Khương Trì trêu chọc : " thể."

      "Tại sao." Tô Đường trợn mắt, giọng hỏi.

      “Bởi vì... muốn nhìn em." Khương Trì ôm cánh tay, đứng cách Tô Đường mét, khóe môi khẽ nhếch, nửa nửa giả .

      Tuy mấy ngày qua, Tô Đường và Khương Trì ở chung, khiến thành thói quen thỉnh thoảng Khương Trì trêu chọc, nhưng còn hoàn toàn thích ứng.

      Tô Đường biết bây giờ mình cũng dễ nhìn, mặt tất cả đều bị băng gạc bọc lấy. Khương Trì muốn nhìn đương nhiên coi là .

      Hôm qua lúc cởi băng gạc thay thuốc, phát vết thương vẫn rất ràng. Qua mấy ngày nữa lại đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó cũng biết tình huống vết thương phục hồi như thế nào.

      Tô Đường lo lắng trong lòng, mấy ngày gần đây ngủ ngon giấc.

      Nếu hủy dung...

      bối rối lắc đầu, tự an ủi trong lòng mình, , bị huỷ dung đâu.

      Bởi vì lúc này ở kiếp trước, gương mặt này còn chưa bị hủy.

      Khương Trì lấy tay sờ cằm của mình, trầm mặc mấy giây, hỏi: "Ông già để em quản phí sinh hoạt của à?"

      Tô Đường nghe vậy gật đầu, tròng mắt giải thích : " Chú Khương cho em tấm thẻ bạc, phí sinh hoạt của chúng ta sau này, chú ấy gửi qua thẻ này."

      Khương Trì nhìn cái cổ tuyết trắng yếu ớt của người trước mắt, nhướng mày, trong miệng cười khẽ : " Em muốn quản sao?"

      Tô Đường nghe vậy kinh hoảng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh trừng đến tròn trịa, lắc đầu liên tục : ", em nghĩ quản đâu."

      Khương Trì nhíu mày, mắt hứng thú nhìn người trước mắt sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch, nhìn qua Tô Đường hốt hoảng thôi, chỉ cảm thấy bây giờ như bé thỏ trắng bị doạ sợ.

      chút hoang mang vươn tay về phía , bàn tay hướng lên , ngón trỏ ngoắc ngoắc với .

      Tô Đường nhìn ngón tay thon dài sạch trước mắt, nghi ngờ nhìn , hiểu ý.

      Khương Trì khẽ ách tiếng: "Thẻ bạc đâu?"

      Tô Đường mới hiểu dụng ý đứng đây nhìn mình nãy giờ.

      ra là vì tấm thẻ bạc Khương Ưng đưa .

      Chắc hẳn lúc này phát thẻ bạc của mình bị đóng băng.

      Trong bụng thoáng chần chờ. Lúc Khương Ưng đưa thẻ bạc cho , liên tục dặn dò , để ý tiền, thể giao thẻ bạc cho Khương Trì. Nhưng làm sao cũng nghĩ đến thế mà nhanh như vậy Khương Trì tìm tới cửa. Chuyện này khiến nhất thời biết nên làm sao.

      Tiền trong tấm thẻ này, nguyên bản Tô Đường có ý định dùng, ăn đều ở nhà, bình thường gần như cần phải hao phí, tấm thẻ này giúp Khương Trì giữ, nếu cần dùng, nhất định lấy tiền cho trước tiên.

      Nhưng tại trực tiếp đòi lấy thẻ bạc mang .

      ràng lúc trước hứa với Khương Ưng.

      Nhưng bây giờ...

      Tô Đường còn do dự, Khương Trì cười khẽ tiếng, lười biếng đứng thẳng người, sau đó lại gần sát hơn, gần thêm bước, liền đụng , mặc dù Khương Trì còn thiếu mấy tháng mới tròn mười tám, nhưng rất cao, nhìn qua có lẽ mét tám rồi, cho nên đứng trước mặt Tô Đường, từ cao nhìn chăm chú xuống Tô Đường, vẫn khiến cảm thấy áp lực.

      Tô Đường vô ý thức lui bước.

      Nhìn thấy hành động Tô Đường lui ra phía sau, Khương Trì cũng thèm để ý, tay vẫn thu hồi, lười biếng hỏi: "Thẻ đâu? phải muốn quản à? Hả?" Chữ hả cuối cùng của , cuối hơi lên giọng, có ý nên
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :